• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (6 Viewers)

  • Chương 156-160

Chương 156:



Cô gái đeo mạng che mặt, vì quá mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa bên má, thêm chút mềm mại.



Thanh niên đưa tay, muốn tháo mạng che của cô.



Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại du dương vang lên, Lê Hương có điện thoại.



Thanh niên hạ mi nhìn điện thoại Lê Hương để trên bàn, màn hình nhấp nháy ba chữ “Mạc tiên sinh”.



Thanh niên chậm rãi thu tay lại.



Lê Hương bị chuông điện thoại đánh thức, cô ngồi dậy, thanh niên ngủ ở kia dã biến mắt.



Mạc tiên sinh gọi điện tới.



Lê Hương nhanh chóng cầm điện thoại nhận cuộc gọi: “Alo, Mạc tiên sinh à.”



Tiếng nói trầm thấp giàu từ tính của Mạc Tuân chậm rãi truyền qua điện thoại: “Sao nghe máy của anh chậm thế, nếu chậm hơn chút nữa, anh cảm thấy mình đi bắt gian là vừa.”



“Sức tưởng tượng của Mạc tiên sinh thật phong phú, giờ em đang ở viện nghiên cứu, lúc nãy mệt quá mà ngủ gật mắt, anh cũng muốn so đo chuyện này với em hửm?”



Cô dùng “hửm’, giọng thiếu nữ ngọt ngào hơi nâng lên, cực kì nũng nịu, là bắt chước cách nói chuyện lúc thường của anh.
1642990342602.png

Đương nhiên, cô cũng chẳng có người bạn nam nào cả.



Nhưng lúc vừa tới viện nghiên cứu Xu Mật, thì điện thoại giám sát của anh gọi tới.



Lê Hương miết điện thoại, cố ý chọc anh: “Đúng vậy, ở Xu Mật có nhiều anh đẹp trai lắm, hôm nay em đã làm quen được máy người.”



Bên kia đột nhiên giống như không có tiếng hít thở, một lúc sau, từ trong cổ họng anh vang lên một tiếng cười trầm thấp: “Ò, tiếp tục đi.”



Lê Hương biết anh đã tức giận, cũng không dám nhỏ lông trên đầu cọp nữa: “Lừa anh thôi Mạc tiên sinh, em đã quan sát hét rồi, bọn họ chẳng có ai đẹp trai bằng anh cả.”



Lúc này âm thanh hít thở của Mạc Tuân mới truyền tới, cưng chiều ôn nhu cười nói: “Đồ lừa đảo này lá gan lại to hơn rồi đúng không, đánh đánh.”



“Mạc tiên sinh, em muốn nói là, trong mắt em thì anh là người đẹp trai nhất, những anh đẹp trai khác căn bản không lọt nổi mắt xanh của em đâu, cho nên Mạc tiên sinh ngoan nhé, đừng hẹp hòi như vậy.” Lê Hương mặt không đỏ thở không gấp bày ra lòng trung thành của mình.



Mạc Tuân cảm thấy cô bé này thật đúng là khiến người khác yêu thích, hơn nữa anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của cô.



EQ của cô rất cao, người đẹp miệng lại ngọt, căn bản là anh cũng không cách nào cự tuyệt được.



“Lê Hương.” Anh thấp giọng gọi.
Chương 157:

Lê Hương rất ít khi thấy anh gọi mình là Lê Hương, bình thường toàn gọi là Mạc phu nhân, chỉ có thời điểm thân mật ôm hôn mới thì thầm gọi cô một tiếng Lê Hương.

“Gọi em có chuyện gì thế?” Lê Hương lên tiếng.

“Lê Hương, anh không thích mấy thằng nhóc học y, đừng thân cận quá với bọn họ.”

“A, Mạc tiên sinh không thích nam sinh học y, nhưng lại thích nữ sinh học y cũng là bình thường mà.” Lê Hương cười nói.

“Lê Hương, anh nói thật đấy. Em trai anh cũng học y, từ nhỏ nó đã là thiên tài y học rồi, rất ưu tú.”

Đây là lần đầu tiên Lê Hương nghe anh nhắc tới người nhà của mình, Diệp Linh từng nói với cô, sáu, bảy năm trước Mạc Tuân mới tới Hải Thành, là một người thần bí khiêm tốn, vẫn luôn ở U Lan Uyễn với lão phu nhân, cô còn tưởng rằng lão phu nhân là người thân duy nhất của anh.

“Mạc tiên sinh, anh còn có em trai à?”

“Cùng cha khác mẹ, mẹ ruột của anh qua đời từ sớm, Mạc phu nhân hiện tại là mẹ kế của anh, bọn họ mới là người một nhà.”

Hàng mi dài của Lê Hương khẽ run lên, cô không nghĩ tới thân thế của Mạc Tuân lại giống với cô như Vậy.

Cho nên cha ruột của anh, mẹ kế, và cả người em ruột ưu tú học y kia đều đang sống chung một chỗ, mà anh cùng với bà nội hai người ở Hải Thành?

Mạc Tuân là một người đàn ông thành thục lại khép kín, anh chưa bao giờ thổ lộ ra những chuyện này, bây giờ chỉ lộ ra mấy câu, bọn họ mới là người một nhà… khiến cho trong lòng Lê Hương không khỏi nhói lên một chút.

“Mạc tiên sinh…”

“Bây giờ anh không muốn nghe em nói chuyện, mau làm việc cho tốt đi, anh cúp máy đây.” Mạc Tuân nói xong lập tức tắt máy.

Lê Hương nghe hai tiếng tút tút bên tai, hận không thể đá cho anh một cước, người này có ý gì đây, người gọi điện tới cho cô là anh, bây giờ người tắt máy trước cũng là anh.

Lê Hương thở phì phò cất điện thoại đi, lúc ngắng đầu lên, người đàn ông thích ngủ đã trở lại.

Xem thêm nhiều truyện hot nhé!

Vừa rồi rõ ràng anh ta đã biến mát, vậy mà bây giờ lại vô thanh vô tức trở về, Lê Hương bị hù dọa không nhẹ, anh ta đi đường không lộ chút tiếng động nào sao?

Lúc này Lê Hương nhìn thấy trên tay anh ta còn cầm thêm một thứ, là mì tôm.

Hộp mì đã mở nắp, bên trong đổ nước nóng, thơm phưng phức.

Bụng Lê Hương cũng tranh thủ kêu ọc ọc một tiếng.

Trưa nay cô ăn rất ít, sau đó phải đi quét dọn vệ sinh, bây giờ còn chưa ăn cơm tối, cho nên rất đói.

Lê Hương nhìn người đàn ông đang đọc sách, là một cuốn sách thuốc, ngón tay anh ta thon dài trắng nõn hết sức xinh đẹp, người có đôi tay như này nếu không phải đánh dương cầm thì chính là theo nghề y.

Anh ta có lai lịch như thế nào?

Lê Hương không có hứng thú, thứ mà cô quan tâm bây giò chính là… hộp mì kia.

Mì tôm ủ trong hộp mà anh ta cũng không vội ăn.

Lê Hương đứng dậy: “Cái kia… làm phiền một chút, hộp mì này anh có ăn không, tôi còn chưa ăn cơm tối, có thể hay không…vmượn hộp mì này của anh, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh.”

Người đàn ông đó không ngắng đầu, mái tóc gợn sóng che khuất đôi mắt đen của anh ta, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tuấn tú lịch lãm tựa như nam chính bước ra từ phim Hàn.
Chương 158:



Anh ta chậm rãi mở miệng: “Lấy q Thì ra anh ta biết nói chuyện.



Lê Hương vô cùng cảm tạ ôm lấy hộp mì, sau đó quay về chỗ của mình định xử lý hộp mì luôn.



Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của Lê Hương.



Vẫn là điện thoại của Mạc tiên sinh gọi tới.



Lê Hương vội ấn phím nghe: “Alo, Mạc tiên sinh.”



Giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân truyền tới, chỉ có hai chữ: “Ra đi.”



Anh bảo cô ra đi.



Chẳng lẽ… Hai mắt Lê Hương sáng lên, vội đặt đôi đũa trong tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài.



Bên ngoài cổng viện nghiên cứu Xu Mật, Lê Hương nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng đỗ ở ven đường, là xe riêng của Mạc Tuân.



1642990359663.png

Mạc Tuân cơ hồ là trong nháy mắt ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô vào lòng.



Lê Hương đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cọ xát lên ngực anh, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng: “Mạc tiên sinh, sao vừa nãy anh lại tắt điện thoại của em, có phải anh sợ em sẽ an ủi, sẽ thương hại anh không?”



Hai người quen biết lâu như vậy, Mạc Tuân hiếm khi được hưởng thụ thời khắc cô chủ đông như này, đôi mắt trong suốt ngập nước của cô ngắng lên nhìn anh, Mạc Tuân khẽ mím môi lại: “Anh đã quên những điều vừa nói trong điện thoại rồi, em cũng quên Gia Lê Hương nhu thuận gật đầu: “Được, anh nói quên thì quên. Mạc tiên sinh, lời tiếp theo em nói thì anh không được quên đâu đấy. Em không phải muốn an ủi anh, cũng không muốn thương hại anh. Em chỉ muốn nói rằng sau này, em sẽ bảo vệ anh.”



Bàn tay rộng lớn của Mạc Tuân bóp vào chiếc eo mềm mại của cô: “Bảo vệ anh, em ư?”



“Mạc tiên sinh, anh đừng có xem thường em, bà nội, anh và em cũng là ba người, kể cả thiên tài y học em cũng không sợ, nếu bọn họ dám bắt nạt anh thì em nhất định sẽ bảo vệ cho anh.”



Mạc Tuân dùng sức kéo Lê Hương vào lòng, ôm thật chặt, nhiều năm về sau, anh vẫn không thể nào quên được buổi tối hôm đó, cô gái trong ngực nhỏ bé, mềm mại như thế, một chút lực công kích cũng không có, nhưng cô gái ấy lại nói với anh rằng, em sẽ bảo vệ anh.



Mạc Tuân khép hờ mắt, chậm rãi cong môi lên: “Được.”



Lê Hương cảm giác được anh đang dùng sức ôm chặt mình, hai cánh tay gắt gao siết chặt, sức lực kia tựa như hận không thể dung nhập cô vào bên trong máu thịt của anh vậy, cô khẽ nhón chân lên, hôn trộm vào một bên má anh.



Mạc Tuân cũng chủ động hôn lên môi cô, hơn nửa ngày sau mới chịu buông ra hỏi: “Có đói bụng không?”



Bị nhắc nhở như vậy, cái bụng nhỏ của Lê Hương lại bắt đầu kháng nghị, hộp mì cô mượn vẫn còn để trong phòng thuốc kìa.



Lúc này Mạc Tuân mở cửa ghế phụ, lấy ra một chiếc túi: “Anh đã kêu đầu bếp làm cho em một đĩa nấm xào bơ, và một phần bít tết, em mau ăn đi.”
Chương 159:



Woa, Lê Hương đã ngửi được mùi thơm tỏa ra, thì ra tối nay Mạc tiên sinh lái xe tới viện nghiên cứu là để đưa bữa ăn khuya cho cô.



“Cái này cho em.” Mạc Tuân lại lấy ra một thứ.



Lê Hương ngước mắt lên nhìn, là trà sữa.



Con gái đều thích các loại đồ ngọt như bánh gato, trà sữa, Lê Hương cũng không ngoại lệ, cô vui vẻ nhận lấy trà sữa khen ngợi một câu: “Mạc tiên sinh, em phát hiện anh ngày càng biết cách tặng đồ cho con gái Ấy đây.”



Mày kiếm của Mạc Tuân khẽ nhéch lên.



Lê Hương mở nắp ly trà sữa ra, uống thử một ngụm: “Ngon quá.”



(@:đ8gwl2:T8u Hôn Đêm Khuya 20&`’ “Mạc tiên sinh, anh uống không, ngon lắm đấy.”



Mạc Tuân nhìn cô vén ra một góc khăn che mặt, để lộ ra đôi môi nhỏ, bên trên còn dính lại một ít sữa.



Lần trước lúc ăn bánh gato cô cũng để dây ra môi của mình.



“Nơi này dính một ít này.” Mạc Tuân chỉ chỉ.



“Chỗ nào?”



Lê Hương vươn lưỡi ra liếm một vòng, liếm sạch sữa đọng bên miệng, sau đó tinh nghịch hỏi anh: “Hết chưa?”



Ánh mắt Mạc Tuân hơi tối lại, tay đưa lên giữ lấy gáy cô, nhắm mắt hôn thẳng lên môi cô.



Lê Hương cầm trà sữa bị hôn tới choáng váng, lúc này bên tai lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Lần trước đã muốn hôn em rồi, trà sữa trong miệng (:48gw2glTẩầu Hôn Đêm Khuya -2@8`’ em đúng là rất ngọt.”



Hai ngày sau, Triệu Lập Anh vẫn như cũ gọi Lê Hương tới quét dọn vệ sinh, Lê Hương ban ngày đi quét dọn, đương nhiên là có Song Song làm bạn, buổi tối đi xem dược liệu, hai ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy đã tới ngày thứ ba.



Hôm nay chính là ngày mà Chu Bình tiến hành kiểm tra, không chỉ cư dân mạng hay nhóm danh viện ở Hải Thành, mà ngay cả những nhân viên công tác bên trong Xu Mật cũng nhao nhao chạy tới xem náo nhiệt.



Chu Bình làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận, sáng sớm đã khí thế mạnh mẽ bước vào phòng thuốc, bên cạnh còn một đám quần chúng vây xem muốn ăn dưa.



Chu Bình tìm một vòng, không nhìn thấy Lê Hương đâu, sắc mặt cô ta cứng lại: “Song Song, Lê Hương đâu, cô ta phải biết hôm nay là ngày gì chứ, tôi đã tới đây rồi mà còn chưa thấy bóng dáng cô ta đâu, rốt cuộc cô ta có coi trọng công việc thực tập của mình hay không?”



Song Song bị dọa toát mò hôi lạnh, ấp a ấp úng đáp: “Chủ… chủ nhiệm Chu, Lê Hương đã tới, nhưng mà Lê Hương… Lê Hương đã đi vệ sinh rồi.”



Song Song đổ mò hôi lạnh thay Lê Hương, cô đang nói dối, từ sáng tới giờ cô vẫn chưa gặp Lê Hương.



Bây giờ chủ nhiệm Chu và tất cả mọi người đều tới đây, vậy mà nhân vật chính lại biến mát… Chu Bình liếc mắt một cái cũng biết Song Song đang nói dối: “Song Song, cô cũng học nói dối à, nói đi, Lê Hương bây giờ đang ở đâu?”



TIỒI: hội Quần chúng ăn dưa bên cạnh liền ồn ào lên tiếng.



“Chủ nhiệm Chu, tôi nghĩ là Lê Hương sợ quá cho nên lâm trận bỏ trốn rồi?”



(48gw{21j’“ Cầu Phúc 2@&`’ “Tôi cảm thấy có khả năng đấy, Lê Hương biết mình không thể qua được bài kiểm tra này, sợ bị biến thành trò cười cho nên mới chạy trốn.”



Lê Nghiên Nghiên cũng tới, ở Xu Mật cô ta được coi như là trung tâm mọi sự chú ý, bây giờ cũng đứng ở ngay chính giữa, trong mắt có tia sáng lóe lên, ba ngày nay Lê Hương đều phải quét dọn vệ sinh, đừng nói 12800 loại dược liệu, kể cả chỉ 800 loại dược liệu cô cũng không thể nào nhớ nủi.



Lê Nghiên Nghiên đi tới bên cạnh người Chu Bình, chớp chớp mi dịu dàng nói: “Chủ nhiệm Chu, tôi cảm thấy Lê Hương chỉ là quá lo lắng thôi, nếu như con bé không đến thì chúng ta đừng làm khó dễ con bé.”
Chương 160:



Triệu Lập Anh vội đáp lời: “Nghiên Nghiên, em lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người, thế nhưng Lê Hương này cơ bản là không hề cảm kích, Xu Mật là cơ sở nghiên cứu Đông y, là một địa phương thần thánh, nếu như Lê Hương lâm trận bỏ trốn, thì chúng ta sẽ ra thông báo phê bình tới toàn thành phố, như vậy giới y học sẽ cho cô ta vào danh sách đen.”



(48gw{21j’“ Cầu Phúc 2@08&`’ Lê Hương lâm trận bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Lê Nghiên Nghiên nghe vậy liền yên tâm.



Lập tức Lê Nghiên Nghiên liền lộ ra bộ mặt khẩn trương: “Chủ Nhiệm Chu, nghiêm trọng như vậy sao, tôi nghĩ Lê Hương chỉ là nhất thời nông nổi thôi…”



Lê Nghiên Nghiên còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo vọng tới: “Mới sáng sớm đã nhao nhao ầm ĩ, tôi còn muốn ngủ nữa đấy.”



Cả đám không khỏi giật mình, đây là… Lê Hương.



Song Song vội chạy ra phía trước, đưa tay kéo rèm cửa, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn nằm dài trên ghé, là Lê Hương.



Cả đám không khỏi hít một ngụm khí lạnh.



“Trời ơi, Lê Hương không chạy à.”

1642990376517.png

Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Lê Hương lập (48gw{21j’“ Cầu Phúc 2@W&`’ tức mở lớn, cô bị dọa bật thẳng dậy, giống một đứa trẻ cúi đầu nhìn Chu Bình: “Chủ… chủ nhiệm Chu, thật xin lôi Rạng sáng nay cô mới ngủ, cho nên bây giờ vẫn rất buồn ngủ.



“Đủ rồi.” Chu Bình chặn lòi: “Lê Hương, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu kiểm tra cô, nếu như cô không trả lời được hoặc trả lời sai thì hãy lập tức rời khỏi Xu Mật, đồng thời phải gánh chịu mọi hậu quả.”



Lê Hương liền đứng thẳng lưng lên: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”



Song Song nhìn bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Lê Hương, còn chưa kịp rửa mặt, Song Song cũng muốn khóc theo: Lê Hương, cô tự cầu phúc đi.



Chu Bình ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra: “Lê Hương, đương quy ở ngăn tủ số mấy?”



Mặc dù mọi người e ngại Chu Bình, nhưng vẫn rất thích hiệu suất làm việc của cô ta, nói kiểm tra liền kiểm tra, hỏi trực tiếp ngay tại chỗ.



Kỳ thật đề bài hôm nay có chút hóc búa, 12800 loại dược liệu cho thời gian ba ngày, người bình thường còn không làm được huống chỉ là phế vật như Lê Hương.



Bài thi này Lê Hương chắc chắn sẽ thua.



Cho nên khi Chu Bình vừa hỏi đương quy ở ngăn tủ số máy, tất cả mọi người đều mỉm cười, vẻ mặt chờ đợi trò hề của Lê Hương.



Trong tầm mắt của mọi người, Lê Hương không chút hoang mang mỉm cười, dõng dạc nói ra từng câu một: “Đương quy ở trong ngăn thuốc số 63 bên phía tay trái.”



Ngăn số 63?
Chương 161:

Mặc dù mọi người e ngại Chu Bình, nhưng vẫn rất thích hiệu suất làm việc của cô ta, nói kiểm tra liền kiểm tra, hỏi trực tiếp ngay tại chỗ.

Kỳ thật đề bài hôm nay có chút hóc búa, 12800 loại dược liệu cho thời gian ba ngày, người bình thường còn không làm được huống chỉ là phế vật như Lê Hương.

Bài thi này Lê Hương chắc chắn sẽ thua.

Cho nên khi Chu Bình vừa hỏi đương quy ở ngăn tủ số máy, tất cả mọi người đều mỉm cười, vẻ mặt chờ đợi trò hề của Lê Hương.

Trong tầm mắt của mọi người, Lê Hương không chút hoang mang mỉm cười, dõng dạc nói ra từng câu một: “Đương quy ở trong ngăn thuốc số 63 bên phía tay trái.”

Ngăn số 63?

Song Song vội vàng chạy tới ngăn tủ 63, trong lòng không ngừng cầu nguyện nhất định phải là đương quy, nhất định phải là đương quy.

Hả?

Cả đám hít một ngụm sâu, Lê Hương vậy mà… lại trả lời đúng.

Chuyện này… quả thực quá bất ngờ.

Chu Bình cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Hương lại trả lời đúng, cô ta lại đổi câu hỏi tiếp theo: “Vậy trong ngăn tủ 304 đựng thuốc gì?”

Lê Hương nghe xong liền đáp: “Ngăn tủ 304 là dược liệu tinh thạch thủy tinh Vân Mẫu.”

Song Song lại chạy tới mở ngăn tủ 304 ra: “Chủ nhiệm Chu, là thủy tinh Vân Mẫu, Lê Hương nói đúng rồi.

“Trời ạ!”

Đám người này nhìn Lê Hương như nhìn yêu quái, cô lại đoán đúng ư?2 Chu Bình lại hỏi: “Dâm Dương Hoáắc, Kế Sữa, Chi Ba Gạc được để ở tủ nào?”

Lê Hương: “Dâm Dương Hoắc, Kế Sữa, Chi Ba Gạc lần lượt ở ngăn tủ 74, 9009, 750.”

Song Song vội chạy tới kiểm tra, không nhịn được nhảy cẵng lên: “Lê Hương đúng rồi, Lê Hương giỏi quá.”

Sắc mặt mọi người liền thay đổi. Lê Nghiên Nghiên vô thức nắm chặt tay, cô ta liếc sang nhìn Triệu Lập Anh một cái.

Triệu Lập Anh liền đi lên đuổi Song Song ra: “Song Song, cô với Lê Hương là bạn thân, không chừng là thông đồng gian lận với nhau, để tôi tới kiểm tra.”

Chu Bình lại hỏi: “Bên trong ngăn 673, 444, 6901 đựng thuốc gì?”

Lê Hương mỉm cười nhìn Triệu Lập Anh, ngửa cằm lên nói: “673, 444, 6901 theo thứ tự là Hoàng Kì, Tuyết Thượng Nhát Chi Hao và Xích Thạch Chi.”

Triệu Lập Anh vội mở ngăn tủ 673, là Hoàng Kì, 444 là Tuyết Thượng Nhất Chi Hao: “Không có khả năng, không có khả năng…”

Trong lòng Triệu Lập Anh liền trầm xuống, lúc đầu anh ta còn nghĩ là Lê Hương có chút may mắn, nhưng anh ta cũng không nhìn xem xác suất để đoán trúng 12800 dược liệu, anh ta có thể đi thử xem.

Không ai có khả năng nhớ kĩ được 12800 loại dược liệu trong vòng ba ngày, không một ai.

Triệu Lập Anh mở ngăn tủ 6901 ra, bởi vì động tác quá mạnh, cho nên Xích Thạch Chi liền rơi hết xuống đất, đập thẳng vào tầm mắt anh ta.

Hai chân Triệu Lập Anh như nhữn ra, thiếu chút nữa thì ngồi ngã phịch xuống đắt.

Lê Hương mắt lạnh nhìn Triệu Lập Anh: “Tổ trưởng Triệu, anh còn nghỉ ngờ tôi với Song Song gian lận nữa hay không? Ngăn tủ 7502 trên đầu anh là Mạc Nguyệt Hàn, phía đông nam của anh ngăn số 30 là Phượng Hoàng Y, bên tay phải chủ nhiệm Chu ngăn số 99 là Huyền Minh Phán…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom