• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 2283-2288

Chương 2283:

Lúc này chợt nghe Diệp Linh nói tiếp: “Quán oản, đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ấy hình như… rất đắt tiền đó!…”

“… Là giả đó.”

“Nhưng, quần áo trên người anh ấy cũng rất sang quý, không nhìn lầm chắc là may thủ công, còn có cử chỉ bất phàm, phong độ của anh ấy, nhìn thật giống người có tiền…” Diệp Linh càng nghỉ ngờ.

“.,.” Lê Hương phát hiện mình thực sự quá sơ suất, cô hẳn nói một tiếng trước với kẻ lắm tiền Cố Dạ Cẩn, bảo anh khiêm tốn một chút.

Dù sao Diệp Linh sinh ra ở xã hội thượng lưu, tiếp xúc rất nhiều xa xỉ phẩm, có tiền hay không cô rất dễ dàng nhìn ra được.

Thế nhưng, bảo thủ phủ Tứ Cửu Thành Cố Dạ Cẩn giả làm người nghèo, cái này quá gây khó rồi.

Khu.

Lê Hương nhanh chóng ho khẽ một tiếng, yếu ớt giải thích: “Linh Linh, cậu nhìn lầm rồi, những cái này đều là bắt chước. Ôi chúng ta đừng quan tâm đến những thứ này nữa, mau đến bệnh viện thôi!”

Lê Hương đầy Diệp Linh lên xe.

Diệp Linh muốn xuống: “Lê Hương, tớc tiễn cậu đến sân bay.”

“Không cần, tớ có người tiễn rồi.” Lê Hương dí dỏm nhát mắt.

Diệp Linh quay đầu nhìn lại, phía sau trong ngõ hẻm đã sớm lặng lặng ngừng một chiêc xe Roll-Royces Phantom sang trọng, bên thân xe đứng nghiêm một thân thể đồ sộ anh tuần, Mạc Tuân đã tới.

Lê Hương chạy tới bên người Mạc Tuân, Mạc Tuân thuận thế ôm vòng hông nhỏ mềm của cô. Ở trong lòng Mạc tiên sinh, Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía Diệp Linh vẫy vẫy tay: “Linh Linh, bye nhé.”

Thân ảnh đôi vợ chồng Mạc thị biến mắt trong tầm mắt.

Lúc Cố Dạ Cần lên xe liền thấy Diệp Linh ghé vào nơi kính chiếu hậu lưu luyến không rời nhìn hướng Lê Hương rời đi, anh vươn tay, giúp Diệp Linh thắt chặt dây an toàn: “Đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa.”

Diệp Linh thu hôi ánh mắt, liêc Cô Dạ Cần, cũng không biết có phải là cô nhìn lầm hay không, cô sao cứ cảm giác người tài xế này hình như có chút không vui…

Cái câu kia – đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa, như kiểu đang nói – đừng si tâm vọng tưởng nữa, người ta là người đã có chồng trông kỹ rồi.

Đến bệnh viện, Diệp Linh bắt đầu khám thai, lúc này cô đã mang thai bốn tháng rồi, có thể làm siêu âm Doppler màu 4D lần đầu tiên.

Siêu âm Doppler màu 4D có thể thấy rõ ràng bé con trong bụng, Diệp Linh vì thế mà hưng phắn thật lâu.

“Diệp Linh, đến cô rồi.” Lúc này y tá nhỏ hô tên.

“Được.” Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng siêu âm.

Bởi vì Cế Dạ Cần vẫn luôn ở cùng Diệp Linh, cao to tuấn tú, người đàn ông khí độ bất phàm đứng ở đâu đều là cảnh đẹp, khuôn mặt y tá nhỏ nhỏ hồng hồng nhìn Cố Dạ Cần ngọt ngào cười nói: “Bố bé có thể đi vào chung đó.”

Diệp Linh trước mặt dừng bước chân lại, thập… cái gì, bố?

Diệp Linh nhìn lại Cố Dạ Cẩn đã đi theo vào.

“…” Bọn họ thật đúng là… một kẻ dám gọi, một người dám làm mà.

“Cái kia… A Sinh, anh ở bên ngoài chờ tôi đi!” Diệp Linh có chút không được tự nhiên, cô siêu âm anh đi theo làm gì?
Chương 2284:

Cố Dạ Cần vươn tay, cầm túi xách của cô, anh vô cùng có lý lẽ nói: “Đây là công việc của tôi, một tắc cũng không rời khỏi em, cho nên tôi không thể đi ra ngoài.”

Diệp Linh đều trợn tròn mắt, tài xế…

yêu nghề chuyên nghiệp đến vậy thực sự khiến cô không còn cách nào cự tuyệt mà.

Lúc này bác sĩ nói: “Hai người ngớ ra đó làm cái gì, mau cởi giày năm lên đây đi, hai người không muốn thấy bé con à?”

“Muốn chứ!” Diệp Linh lanh lẹ cởi giày bò lên giường.

“Vén quần áo lên.” Bác sĩ phân phó.

Vén quần áo à…

Diệp Linh quay đầu, nhìn về phía Cố Dạ Cần bên cạnh: “A Sinh, anh quay đầu sang chỗ khác đi.”

Cố Dạ Cần từ cô trong đôi mắt sáng ấy của cô thấy được e lệ xấu hổ và cự tuyệt kiên định, bây giờ đối với cô mà nói, anh hoàn toàn là một người đàn ông xa lạ, dĩ nhiên không thể để anh xem hết trơn.

Cô Dạ Cân không muôn hù cô, nên nghe lời nghiêng người qua.

Diệp Linh vén quần áo lên, bác sĩ bắt đầu làm siêu âm: “Wow, dáng vẻ nhóc con kia rất tốt, rất khỏe mạnh, nhưng lại đặc biệt nghịch ngợm, thích di chuyển lắm này.”

Nghe lời của bác sĩ, Cố Dạ Cẩn nhanh chóng quay người về, ánh mắt anh rơi vào trên màn ảnh, anh thấy được bé con trong bụng Diệp Linh, bé con hiện tại đang tỉnh, đang hoạt động hai tay hai chân.

Trong lồng ngực Cố Dạ Cẩn nhanh chóng tràn ngập cái gì đó, sinh mệnh nhỏ này là niềm vui ngoài ý muốn trong cuộc sông của người khác, ngay lúc gian nan nhất trong cuộc sống của anh và Diệp Linh, sinh mệnh nhỏ này đã ngoan cường khỏe mạnh trưởng thành, chưa từng buông bỏ bọn họ.

Ánh mắt Cố Dạ Cần lại rơi trên người Diệp Linh, cô hiện tại vui mừng không gì sánh được nhìn bé con, căn bản cũng không nhận thấy anh đã quay người sang.

Đoạn đường này nhấp nhô xóc nảy rốt cục vào thời khắc này đã yên định, bây giờ đang ở cạnh cô, ở cạnh bé con, Cố Dạ Cần cảm giác mình đã có một cái nhà.

Anh có nhà rồi!

Làm xong siêu âm, Cố Dạ Cẩn lái xe đưa Diệp Linh về nhà.

Chiếc Maybach sang trọng mới vừa dừng lại, đám nhóc kia lại chạy tới: “Các cậu mau nhìn, tớ không nói sạo mài Chồng chị xấu xí đã tới!”

Cố Dạ Cần xuống xe trước, sau đó đi tới cửa xe kê bên người lái mở ra, đê Diệp Linh xuống xe.

Lúc này Diệp Linh liền nghe được tiếng đám nhóc “oa” lên: “Trời ạ, chồng của chị xấu xí đẹp xỉu, anh ấy tại sao có thể đẹp trai như vậy!”

Diệp Linh ngắng đầu nhìn lên, đám nhóc con đều si ngốc nhìn Cố Dạ Cẩn, hai mắt phấp phới hường sắc rồi.

Quả nhiên, thực sắc, không phân biệt nam nữ mà.

Mê đẹp, không giới hạn tuổi tác.

“Tớ trưởng thành cũng muốn đẹp trai giống chồng chị xấu xí !”

“Tớ trưởng thành cũng muốn gả cho người đẹp trai giông chông chị xâu xít”

Diệp Linh đi lên trước, xoa xoa đầu đám nhóc kia: “Mấy em hãy nghe ta nói, anh ấy không phải là chồng chị.”
Chương 2285:



“Chị xấu xí, chị nói sạo, anh ấy rõ ràng chính là chồng chị!”



“Chị xấu xí xấu hồ kìa, lừa con nítI”



“Chị xấu xí chị đã có người chồng đẹp trai như vậy, chị còn muốn thế nào, em hiểu rồi, chị đây là khoe khoang!”



Diệp Linh nào biết mình mới giải thích một câu đã bị nước bọt của đám nhóc này bao phủ rồi, vẻ mặt bọn chúng đều viết – có chồng đẹp trai như vậy, chị xấu xí chị đừng có mà không biết phải trái!



Diệp Linh dứt khoát không đề ý tới bọn chúng, đi thẳng vào tứ hợp viện.



Đám con nít còn đi theo phía sau cô trọc ghẹo cô, nói lanh lảnh: “Em sẽ trở về nói cho mẹ biết chị xấu xí đã có chồng!”



“Em sẽ về nói cho bố biết chị xấu xí đã có chồng!”



Diệp Linh: “…” Các em đi nói cho toàn thế giới luôn đi!



Trong tứ hợp viện, Diệp Linh phát hiện phía sau mình thêm một người, Cố Dạ Cần cũng vào theo rồi.



“A Sinh, tuy anh là tài xê của tôi, nhưng bây giờ nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, trời cũng khuya lắm rồi, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Diệp Linh bắt đầu đuổi người, cô nam quả nữ ở một nhà thật sự không tiện.



Cố Dạ Cẩn không khăng khăng ở lại, dù sao anh hiện tại có rất nhiều thời gian, có thể từ từ đến với cô.



“Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi.” Cố Dạ Cần xoay người rời đi.



Diệp Linh nhìn anh, anh quả thật có một gương mặt quá đỗi tuấn tú, đám nhóc kia đều bị anh mê hoặc quên lối về luôn rồi.



Hơn nữa vóc người anh cũng rất tuyệt, không phải khoa trương như anh trai cô, ngược lại vô cùng cao quý, vai rộng eo hẹp mông tròn, chắc cũng có cơ bụng sáu múi…



Dừng!



Dừng dừng dừng!



Dừng!



Diệp Linh đột nhiên vươn tay vỗ đầu mình một cái, cô đang miên man nghĩ cái gì thế này?



Trời ạ, cô có ý nghĩ kỳ quái với một người tài xế sao?



Nhớ lại cô – Diệp Linh tung hoành vòng giải trí, tiểu sinh tiểu thịt tươi hay là đại lão phách lối gì chưa thấy qua, cô dĩ nhiên… thây thú vị với một người tài xế?



Diệp Linh đầy nghi hoặc với sự kỳ lạ của mình, chẳng lẽ là do mang thai, hormone cơ thể cô tăng mạnh, nên bắt đầu… chưa thỏa mãn dục vọng ư?



Trời ạt Hiện tại Lê Hương không ở bên người, Diệp Linh cũng cũng không tiện vì chuyện này đi hỏi Lê Hương, nên cô càng thêm phiền muộn.



Lúc này có một dì đi ra: “Diệp tiểu thư, cơm tối xong rồi, có thể ăn.”



“Dạ.” Diệp Linh thu hồi tâm tư, đi ăn cơm tối.



An xong cơm tôi, Diệp Linh trở vê phòng mình, cô tắm một cái, sau đó mặc đồ ngủ đi ra.



Ngồi ở trước bàn trang điểm, cô lấy ra kem dưỡng ẩm Lê Hương để lại cho cô, bắt đầu bôi lên cái bụng nhỏ của mình.
Chương 2286:

Sau khi mang thai, bụng của phụ nữ sẽ bị rạn da, kem dưỡng ẩm này có thể giải quyết triệt để rắc rối này.

“Bé con, con sinh ra phải đẹp đó, mẹ đương nhiên cũng phải đẹp nè. ” Tâm trạng Diệp Linh rất tốt vỗ vỗ bụng mình.

Lúc này “thịch” một cái, bé con bên trong đá bàn tay cô, dường như đang nói chuyện với cô.

Ngày hôm nay bác sĩ còn có Lê Hương đều nói qua, bé con rất hoạt bát hiếu động, lời này một chút cũng không giả.

Diệp Linh biết bên trong là bé gái, tiểu công chúa nhà Lê Hương đã mềm mềm cưng cưng rồi, đều là con gái, nhưng con gái của cô hình như ở trong bụng cũng đã rất nghịch ngợm, đợi ra đời rồi không biết có phải là tiểu quỷ tinh nghịch không nữa!?

Song, con gái của cô, thế nào cô cũng thích, chỉ cần bé bình an khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là được.

Diệp Linh câu môi, ngây ngốc lại hạnh phúc bật cười.

Lúc này Cô Dạ Cân cũng không hê rời đi, xe anh còn dừng ngoài tứ hợp viện, lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, trong tay anh cầm điện thoại, đang xem video giám sát.

Anh cài đặt máy theo dõi ở trong phòng Diệp Linh, nên tất cả xảy ra bên trong anh đều có thể thấy được.

Hành động đặt máy theo dõi này đại khái… rất bệnh hoạn, nếu có một ngày Diệp Linh biết, chắc chắn sẽ xù lông.

Thế nhưng, anh nóng lòng muốn biết nhất cử nhất động của Diệp Linh và bé con, hai mẹ con cô không thể biến mắt trong tầm mắt của anh, dù cho một giây cũng không được.

Cô Dạ Cân nhìn Diệp Linh bên trong theo dõi, Diệp Linh xõa tung mái tóc quăn màu trà, ánh đèn vàng tỏa mềm ngũ quan cô, cô cúi mặt xoa xoa cái bụng hơi nhô ra của mình, gương mặt đã tẩy đi lớp phấn son, dung mạo qua năm tháng tĩnh lặng giống như khối nam châm khiến người ta không dời mắt ni.

Cố Dạ Cần vươn tay, ngón tay thon dài cách màn hình rơi vào khuôn mặt nhỏ của cô, gian khổ đi qua đổi lại cuộc sống yên tĩnh như vậy, tuy vẫn có tiếc nuối như cũ, nhưng đã tốt đẹp đến mức làm anh cảm thấy mình đang nằm mộng.

Lúc này Diệp Linh lại bắt đầu ở trên người xoa xoa trét trét. :ang 5 Yết hàu Cố Dạ Cần cuộn một vòng, cô đã mang thai một chút cũng không mập, tứ chỉ tinh tế, vóc người yêu điệu, thậm chí da thịt đây càng thêm trắng nõn so với trước đây, hiện tại sau khi tắm rửa thơm tho cô lại bắt đầu dưỡng da, viền mắt Có Dạ Cần liền bị kích đỏ.

Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa do nguyên nhân cơ thể anh, anh đã thật lâu không nghĩ tới phương diện kia rồi.

Hiện tại mỹ sắc trước mắt, còn là người anh mến yêu, anh chỉ cảm thấy xuân tâm xoay động.

Hiện tại Có Dạ Cần hận không thể mở cửa xe xông vào bên trong, đưa cô và bé con đêu kéo vào trong ngực mình, hung hăng ôm lấy.

Thế nhưng, anh không thẻ.

Bây giờ cuộc sống quá mức tốt đẹp, giống như một giấc mộng, anh phải sợ bản thân sẽ đích thân đánh nát giấc mộng này.

Diệp Linh ngủ một giấc ngon lành sau đó tỉnh lại, cô mở cổng ra, mấy thím hàng xóm nhanh chóng vây quanh.

“Em gái, hôm qua A Sinh vừa cao vừa đẹp trai là chồng em sao?”

*A Sinh là bố của con em hảiI?”

“Chông em thực sự là tuân tú lịch sự, ngàn dặm mới tìm được một đó.”

Diệp Linh đã biết, đám nhóc con đó thực sự đi quảng cáo khắp ngõ ngách rồi!

“Không phải, anh ấy không phải chồng em.” Diệp Linh nhanh chóng xua tay phủ nhận.
Chương 2287:



“Em gái, em cũng đừng xấu hổ, đêm qua xe chồng em vẫn dừng ở bên ngoài, ngừng suốt cả đêm, sáng sớm hôm nay mới đi.”



Cái gì?



Tối hôm qua anh không hề rời đi, một mực ở ngoài cửa?



Diệp Linh liền cảm thấy… người tài xế này quá chuyên nghiệp rồi đó!?



“Anh ấy thật sự không phải chồng em, em không lừa các chị!” Diệp Linh nghiêm túc nói.



“Thật à?” Máy thím nhanh chóng hai mắt sáng ngời, còn hưng phấn hơn ban nãy.



“Thật mà.”



“Vậy thì tốt quá! Em gái, A Sinh có vợ chưa, hay có bạn gái chưa? Cậu ta hiện tại mấy tuổi, nhà ở đâu, bố mẹ làm nghề gì?” Mấy thím liên hoàn đặt câu hỏi.



Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, cô sao lại nghe được mùi… cầu hôn thế nhỉ: “Mấy chị, các chị… có ý gì?”



“Là như vậy, nhà chị có một đứa con gái, 22 tuổi, đang tuổi xuân mơm mởn luôn, chẳng những xinh đẹp, còn học cực giỏi, chị thấy rất xứng với A Sinh.”



“Nhà chị có một đứaem gái, bởi vì quá khó tính nên còn ê chỏng trơ đó, năm nay 30 rồi, song em gái chị tuy tuổi có hơi lớn, nhưng rất giàu có, trong nhà còn có một tòa nhà lớn, bọn chị muốn để A Sinh ở rể, như vậy cậu ta cả đời cũng không cần phấn đấu, ăn mặc không lo.”



“Mấy người đừng tranh nhau nữa, để tôi tới, con gái nhà chị…”



“Chị nữa chị nữa, em gái của chồng CHỈ Mấy thím này kích động nướt bọt không ngờ, đều ở đây tranh đoạt A Sinh, hận không thể đánh nhau.



Diệp Linh đều trợn tròn mắt, cô từng thấy qua cảnh một cô gái nhà nào cũng muốn, chính là chưa thấy qua tranh nhau con rê.



A Sinh chỉ mới tới hôm, lại đã oanh động như thế.



Mị lực… mê người đáng chết này!



Thực sự là không chỗ nào không có mặt!



“Mấy chị ơi, đừng ồn ào nữa ạ.” Diệp Linh tốt bụng khuyên can.



Lúc này mấy thím kích động không cần thận đẩy Diệp Linh một cái, Diệp Linh không đứng vững, cả người té về phía sau.



AI Diệp Linh sợ kinh hô lên, hai tay nhỏ nhanh chóng gắt gao bảo vệ bụng mình.



“Áy em gái!” Mấy thím ý thức được Diệp Linh sắp ngã, nhanh chóng đi kéo Diệp Linh.



Diệp Linh hiện tại là phụ nữ có thai, không thể ngã.



Ngã một cái, chỉ sợ ngã đến rớt con.



Diệp Linh kinh hồn, trong nháy mắt đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn qua, bóp chặt thắt lưng mềm của cô, một giây kế tiếp, cô liền vững vàng rơi vào trong lồng ngực to lớn mà ấm áp.



Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt đẹp trai kia của Cố Dạ Cần đang phóng đại trong tầm mắt cô.



Cô Dạ Cần tới rôi!



“Làm sao không cần thận như vậy?” Có Dạ Cần nhấp nhẹ môi mỏng, hiển nhiên tâm trạng hết sức không vui.
Chương 2288:

“Tôi…” Diệp Linh không hiểu sao chột dạ, như thể mình đã làm sai.

Lúc này Cố Dạ Cẩn ngảng đầu, con ngươi đen thanh bần sau cặp kiếng gọng vàng liền nhàn nhạt rơi trên mặt mắấy thím kia.

Cố Dạ Cẩn vẫn luôn ở trên vị trí cao nhất, khí tràng nội liễm cường đại, hơn nữa lúc này ánh mắt anh lạnh lẽo như Vậy, bị nhàn nhạt nhìn chòng chọc một cái, máy thím không hiểu sao da đầu tê rân.

“A… A Sinh…” Mấy thím cười gượng vài tiếng, lúc đầu muốn giải thích đôi câu, nhưng trong khí tràng của Cố Dạ Cẩn, bọn họ túng quẫn nắm vạt áo mình, sau đó nhao nhao cúi đầu xuống.

Xin lỗi, chúng tôi sai rồi!

Diệp Linh cùng mấy thím ở trước mặt Cố Dạ Cần đều biến thành con nít làm sai, sau đó ngoan ngoãn nhận sai nói xin lỗi.

Cố Dạ Cẩn lúc này mới thu hồi ánh mắt, anh ôm ngang Diệp Linh lên, xoay người đi vào trong sân.

Thân thể đột nhiên trên không, Diệp Linh giật mình vươn hai tay ôm chặt cổ anh, sau khi ý thức được không thích hợp, cô lại nhanh chóng thu tay mình: “A Sinh, anh mau thả tôi xuống!”

“Đừng nháo!” Cố Dạ Cẩn trầm giọng nói.

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh chớp chớp, cho nên, người tài xê này là đang… quát với cô sao?

“Anh quát tôi?”

Cố Dạ Cần hạ mắt nhìn cô một cái, cô ngước đôi mắt nước mềm mị đang nhìn anh, ngây thơ lại khiếp sợ, trong vẻ đáng yêu mơ mơ màng màng còn mang theo vài phần uất ức và lên án khi bị quát.

Cố Dạ Cẩn cũng phát hiện tâm trạng mình không tốt lắm, vừa rồi có quát cô, anh nhanh chóng thả mềm giọng: “Không có, tôi không quát em.”

“Anh nói dối! Vậy anh cười một cái đi!”

Diệp Linh muốn anh cười một cái.

Cố Dạ Cần hết cách, chỉ có thể kéo khóe môi, cho cô một nụ cười siêu câp miễn cưỡng.

Diệp Linh lúc này mới thôi: “Anh về sau phải cười nhiều hơn, bởi vì dáng vẻ anh không cười rất đáng sợ.”

“Vậy em về sau cũng phải chú ý an toàn, đừng chạy tới chỗ nhiều người, vừa rồi nếu như tôi không kịp thời chạy tới, em thực sự ngã thì làm sao?”

Hiện tại chỉ cần nghĩ đến vừa rồi cô suýt chút nữa ngã anh còn hết hồn, anh chỉ mới rời đi một chút thôi đấy, vậy mà cô liền gặp rắc rối.

Kỳ thực Diệp Linh cũng rất sợ, cô tự biết đuối lý, nên nhỏ giọng lầm bằm: “Tôi suýt chút nữa ngã còn không phải bởi vì anh.”

“Bởi vì tôi?”

“Đúng vậy.” Diệp Linh nhìn khuôn mặt tuần tú vừa nhã nhặn lại lạnh nhạt này của anh, gương mặt này thực sự điên đảo chúng sinh: “Chúc mừng anh, vừa rồi mấy thím đều cầu hôn với anh đó, trong đó có rất nhiều cô gái trẻ tuổi cho anh lựa, đương nhiên cũng không thiếu thiên kim nhà giàu để anh ở rễ, chắc muốn bao nuôi anh để anh làm tên mặt trắng* luôn đấy. A Sinh, vận đào hoa của anh tới mùa rồi đấy.”

*Mặt trắng: từ lóng ý chỉ đàn ông ăn bám đàn bà.

Vận đào hoa vẫn chưa từng đứt đoạn trên người Cố Dạ Cần, nên anh không có gì ngạc nhiên, khuôn mặt tuân tú càng không có chút rung động nào: “Tôi không có hứng thú với bọn họ.”

Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt Diệp Linh trên ghế salon: “Đói bụng chưa, tôi làm điểm tâm cho em.”

Cố Dạ Cần vào phòng bếp, Diệp Linh nghỉ ngờ nhìn bóng lưng anh, anh còn chưa thấy con gái nhà người ta, sao lại nói không có hứng thú được chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom