• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (6 Viewers)

  • Chương 2289-2294

Chương 2289:

Mười người đàn ông thì chín kẻ háo sắc rồi, còn một người thì không bình thường.

Diệp Linh đứng dậy, đi tới cửa phòng bếp, cô nhìn Cố Dạ Cần bên trong: “A Sinh, anh chỉ là tài xế của tôi, không phải đầu bếp, trong nhà có dì, dì đó sẽ làm điêm tâm cho tôi.”

“Điểm tâm dì ấy làm em thích ăn không?” Cố Dạ Cẩn lãnh đạm hỏi ngược một câu.

Diệp Linh khựng lại, tối hôm qua cô nếm thử tay nghề của dì, tay nghề dì cũng không có vấn đề, nhưng không hợp miệng cô, nên cô chỉ ăn chút cơm.

Anh làm sao mà biết được?

Cố Dạ Cẩn đương nhiên biết, ba tháng đầu cô mang thai đều là anh xuống bếp nấu ăn, nên khẩu vị của cô đã được anh nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cố Dạ Cẩn lúc đầu chỉ biết đơn giản nấu mỳ đã trở thành một đầu bếp có thể được chọn lựa món ăn, miệng của Diệp Linh tự nhiên cũng bị anh nuôi càng ngày càng kến chọn.

Lúc này Diệp Linh liền ngửi được một mùi thơm, thì ra Cố Dạ Cần đang đơn giản xào chút trứng, phi thêm chút tỏi, mùi thơm kia trong nháy mắt tỏa ra.

Diệp Linh thiếu điều chảy nước miếng, thơm quá đi.

Hiện tại giá rét trời đông đã tan, gió xuân ấm áp đã thổi đến, hôm nay Cố Dạ Cẩn mặc áo sơ mi đen, áo sơmi cũng không được sovin, mà là rũ xuống bên ngoài, phía dưới là quần dài màu đen, càng tôn lên dáng người anh tuấn như ngọc ấy.

Hơn nữa, người đàn ông lúc nấu ăn là đẹp trai nhất, chỉ điểm này thôi đã tăng thêm điêm cho anh rôi.

Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Linh đảo quanh trên người Cố Dạ Cẩn, người đàn ông này dáng dấp đẹp trai, khí chất tốt, còn có thể xuống bếp, thực sự rất tuyệt, ngoại trừ… anh không có tiền, mặt khác có thể nói hoàn mỹ.

E rằng ý thức được ánh mắt của cô, Cố Dạ Cần đột nhiên xoay người, nhìn lại.

Diệp Linh có chút lúng túng, vừa rồi cô hình như đã nhìn anh rất lâu nhỉ…

Khụ khụ.

Diệp Linh nhanh chóng ho một tiếng để che giấu xấu hồ, cô đi lên trước: “Điểm tâm xong chưa, tôi hơi đói bụng rồi.”

“Sắp xong rồi, nếm thử miếng thịt nguội này đi.” Cố Dạ Cần gắp một miếng thịt nguội đưa tới bên môi cô.

Thơm quá đi.

Diệp Linh nhanh chóng cắn một cái, nhưng quá nóng, cô liền nhảy dựng lên: “Nóng quá nóng quá đỉ.”

“An từ từ, không ai giành với em, mau uống chút nước đi.” Cố Dạ Cẩn đưa một ly nước ấm, còn vươn tay vỗ vỗ lưng cô.

Diệp Linh còn cảm thấy… người tài xế này rất dịu dàng.

Cô dường như lại vừa tìm được một ưu điểm trên người anh, vành tai nhỏ trắng như tuyết nhịn không được đỏ bừng, cô xoay người bỏ chạy.

Ăn sáng xong, Cố Dạ Cần lại đi rửa chén, sau đó anh báo cáo với Diệp Linh: “Tôi phải đi ra ngoài làm ít chuyện, buổi chiều mới vừa về, trong khoảng thời gian này em ở nhà chơi, không cho phép ra khỏi cửa, có việc gọi điện thoại cho tôi, biết chưa?”

“Đã biết.” Diệp Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Dạ Cẩn xoa xoa đầu cô, sau đó ra cửa. Diệp Linh thẳng đến lúc anh biến mất mới phát hiện tình hình giữa hai người đã bắt đầu thay đổi, anh như là một người chống bá đạo quản lý tất cả, mà cô như một cô vợ nhỏ nhu thuận nghe lời.


Chương 2290:



Đây là cái quỷ gì?



Diệp Linh vẫn ngoan ngoãn nghe lời ở nhà chơi đến buổi chiều, sắc trời chậm rãi tối đen, cô vẫn không thấy Cố Dạ Cần trở về.



Anh không phải nói buôi chiêu sẽ trở lại sao, hiện tại cũng đã sắp tối rồi!



Diệp Linh đã cảm thấy vị tài xế tiên sinh này đều còn bận rộn hơn chủ tịch đại nhân của người ta nữal Diệp Linh mở cổng ra, đi ra ngoài, cô nhìn ra xa chung quanh, rất nhanh thì trong ngõ hẻm phía trước thấy được chiếc Maybach quen thuộc kia, đó là xe của Cố Dạ Cần.



Có Dạ Cần đã trở về.



Anh đã về!



Diệp Linh câu môi, lúc này bên tai liền vang lên tiếng nghị luận ríu rít, cô nhìn lại, có một đám con gái núp ở nơi đó, hưng phân nhìn Cô Dạ Cân mới từ xe đi xuống.



“Các cô mau nhìn, là anh ấy là anh ấy, anh ấy chính là A Sinh kia.”



“Oa, anh ấy thật sự rất đẹp trai đó, đẹp trai chết đi được.”



“Tớ thật sự muốn hẹn hò với anh ấy.”…



Sắc mặt các cô gái ửng hồng, như đã bị vẻ đẹp trai Cố Dạ Cần hun ngất rồi.



Cố Dạ Cần là thủ phủ trẻ tuổi của đại đô thị, đột nhiên tới đất lành nho nhỏ này, lực sát thương của anh với mấy cô gái này có thể thấy được đã bùng cháy rÓI.



Cố Dạ Cần đã thấy Diệp Linh, anh nhắc chân dài đi tới hướng Diệp Linh.



Thế nhưng lúc này đột nhiên có một cô gái mập chạy tới, chặn lại lối đi của Cố Dạ Cần.



“Anh chính là tài xế A Sinh nhỉ! Anh đừng làm tài xế gì đó nữa, làm bạn trai em đi! Về sau em sẽ nuôi anh!” Cô gái mập hào sảng nói.



Về sau, em nuôi anh.



Cố Dạ Cần cho tới bây giờ không ngờ tới trong cuộc đời của mình sẽ có người phụ nữ nói với anh lời như vậy, nói cũng được thôi, thế nhưng người này phải là Diệp Linh chứ!



Cố Dạ Cần nhàn nhạt nhìn về phía cô gái mập trước mắt, cô gái mập tên là Vương Ny Nhi, là con gái Vương gia giàu nhất nơi đây, bởi vì thích ăn, nên mập mập tròn tròn, ngũ quan trên mặt đã chất đống cùng một chỗ, đã vậy cô ta còn thích trang điểm, đánh hồng rực hai má, giống như đi diễn cải lương vậy.



Hơn thế, vị Vương Ny Nhi này còn đặc biệt có tự tin, cho mình đẹp như tiên trên trời.



Cố Dạ Cẩn đóng mở đôi môi mỏng, tràn ra hai chữ lạnh như băng: “Tránh ra.”



Cố Dạ Cẩn không nói thêm gì, nhưng vẻ mặt đã viết sáu chữ lớn – tôi rất giàu, không thiếu tiền.



Cố Dạ Cần ở chỗ này đã sớm thanh danh lan xa, Vương Ny Nhi mê cái đẹp, đặc biệt thích soái ca, nên cô ta đã sớm căm điểm ở chỗ này rồi, muốn chiêm ngưỡng thịnh thế mỹ nhan của Cố Dạ Cần.



Vừa rồi nhìn thấy Liễu Cố Dạ Cần, cô ta “oa” một tiếng, hiện tại thấy được Cố Dạ Cần bá đạo cường thé, cô ta lại “oa”



một tiêng: “A Sinh, anh rât có cá tính, em rất thích, nhưng đừng cự tuyệt ta, bằng không anh nhất định sẽ hối hận, này, những thứ này đều là quà cho anh.”



Vương Ny Nhi đưa một túi quà tinh xảo cho Cố Dạ Cần.



Diệp Linh cũng thấy được Cố Dạ Cần và Vương Ny Nhi, các cô gái bên người đã khe khẽ bàn luận.


Chương 2291:

“Các cậu mau nhìn, A Sinh bị Vương Ny Nhi nhắm trúng rồi, xong rồi, trinh tiết A Sinh khó giữ được.”

“Vương gia là nhà giàu nhất chỗ chúng ta, nói một không hai, Vương Ny Nhi này cũng quen đến 800 người bạn trai rồi, ai ai cũng đều là soái ca, chỉ cần là mm người Vương Ny Nhi coi trọng, Vương gia đều sẽ giúp cô ta đoạt tới tay.”

“Trong tay Vương Ny Nhi hình như cái túi LV mới ra, trời ạ, LV đó, nghe nói đây là thương hiệu xa xỉ mua đại một cái cũng hơn ba bốn số không đằng sau đó, xem ra Vương Ny Nhi thực sự thích A Sinh rồi, chi tiêu hào phóng thế cơ mà.”

Diệp Linh chau hàng mày thanh tú, cô nhìn em gái béo kia, cô nói rồi mà, Cố Dạ Cần sẽ bị phú bà bao nuôi.

Thực sự là nam sắc lầm quốc!

A Sinh có thể vì một cái túi LV mà hẹn hò cùng Vương Ny Nhi hay không?

Diệp Linh trong lòng có chút không yên, hiện tại A Sinh rât thiêu tiên, đêu là vì tiền mà làm tài xế cho cô…

Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua cái túi LV trong tay Vương Ny Nhi, anh câu khóe môi, ngược lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Nụ cười này của anh, các cô gái liền Sôi trào.

“Các cô mau nhìn, A Sinh cười kìa.”

“Xong rồi, vừa thấy LV lầm chung thân, A Sinh cũng không ngoại lệ, anh ấy vì tiền muốn bán thân.”

Diệp Linh trong lòng đột nhiên trùng điệp giật mình, A Sinh vẫn không thể nào chống cự được dụ hoặc, bằng lòng hẹn hò với Vương Ny Nhi rồi?

Diệp Linh nhìn cái túi LV kia, chỉ là một cái túi LV mà thôi…

Vương Ny Nhi thấy Cố Dạ Cần nở nụ cười, cô ta cũng cười theo, cô ta biết không soái ca nào có thể cự tuyệt cô ta mà: “A Sinh, nghe nói gia cảnh nhà anh không tốt lắm, gần đây rất thiếu tiền, cái túi LV này anh chỉ mới nghe nói qua chứ chưa mua được chứ gì! Cái này tặng cho anh, về sau anh thành bạn trai em em sẽ dẫn anh đến cửa hàng LV đi dạo một chút.”

Cố Dạ Cần nhành nhạt cười, đáy mắt bạc bếo lạnh giọng mỉa mai: “Còn muốn tôi nói lần thứ hai sao, tránh ra.”

Anh lại nói một lần – tránh ra.

Nụ cười Vương Ny Nhi cứng lại rôi, anh vậy mà không để ý đến LV trong tay cô ta, thề sống chết không theo?

Cái này không khoa học a.

Hiện tại Cố Dạ Cần nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt tuy nhẹ, nhưng làm người ta tê cả da đầu, Vương Ny Nhi theo bản năng né sang bên cạnh một cái, nhường đường cho anh.

Có Dạ Cẩn tiến lên.

Rất nhanh, Cố Dạ Cần liền đi tới trước mặt Diệp Linh: “Đứng ngốc ở đó làm gì, về nhà.”

Anh nhắc chân dài, đi thẳng vào tứ hợp viện.

“Ah, ừ.” Diệp Linh chân chó đi vào theo, còn đóng cả cửa lại.

Thế nhưng, không đúng, tại sao cô phải nghe lời anh?

Cố Dạ Cần đi vào, anh cuốn ống tay áo sơmi lên vài vòng, chuẩn bị rửa tay làm canh: “Đói bụng không?”


Chương 2292:

Diệp Linh đảo mắt trên người anh, sau đó giả bộ thờ ơ hỏi: “Anh không nhận LV của Vương Ny Nhi sao?”

Cố Dạ Cần nhìn cô một cái: “Tại sao tôi phải nhận?”

Khóe môi Diệp Linh hơi cong lên, song cô vòng hai tay trước ngực, nhướng chân mày lá liễu kỳ lạ quan sát Cố Dạ Cần trên dưới một phen: “Bót đi, trên mạng toàn là kiểu như anh.”

Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt tỏa sáng của cô, da thịt cô trắng nõn dưới ánh đèn rọi sáng ra càng thêm phấn nhuận sáng bóng, trên gương mặt anh tuấn dâng lên nét vui vẻ mềm mại, anh kiên nhẫn phụ họa nói: “Ò, cái gì mà kiểu như tôi?”

“Có người hỏi người đàn ông các anh, lập gia đình trước hay lập nghiệp trước, đàn ông các anh đáp, gặp quý nhân thì lập nghiệp trước; gặp ý trung nhân thì lập gia đình trước; còn gặp phú bà, lập gia đình và lập nghiệp luôn một thẻ!”

Cố Dạ Cần nhìn đôi môi đỏ mọng lúc mở lúc đóng của cô, cũng không để ý cô đang nói cái gì: “Vô cùng tốt.”

Anh vừa nói, vừa nhét viên kẹo vào trong cái miệng nhỏ của Diệp Linh.

“Anh cho tôi ăn… cái gì… Giọng Diệp Linh nhỏ dần, bởi vì cô cảm thấy kẹo trong miệng ăn thật ngon nha, chua chua ngọt ngọt.

“Tôi đi nâu cơm.” Chặn cái miệng nhỏ của cô xong xuôi, Cố Dạ Cẩn vào phòng bếp.

Diệp Linh càng ngày càng cảm thấy viên kẹo trong miệng ăn ngon, viên kẹo này hình như là anh lấy từ trong túi quần ra…

Trong túi quần anh còn để sẵn cả kẹo cho cô ăn sao?

Ưm.

Diệp Linh cảm thấy viên kẹo này thực sự quá ngọt rồi, trong miệng ngọt ngào, trong lòng càng ngọt hơn, cô xoay người trở về phòng mình.

Trong phòng, Diệp Linh đang lục tung đồ, cô đang tìm mấy món đồ… xa xỉ của mình.

Diệp Linh có rất nhiều đồ hiệu, trước đây kiểu mới giới hạn của các thương hiệu quốc tế nào cô cũng là người đầu tiên trong nước có được, nào là LV, CHANEL, GUCCI, HERMES… tùy cô chọn.

Thế nhưng lúc này tới trấn nhỏ, cô không mang theo đống đồ xa xỉ đó, tìm tới tìm lui, Diệp Linh chỉ tìm được một cái kính râm Prada, còn có một đôi giày cao gót thủy tinh CHANEL…

Cố Dạ Cẩn đã làm xong bữa tối, anh đang xới cơm, lúc này phía sau truyền đên một tiêng ho khan rât cô ý – khụ khụl Cố Dạ Cẩn xoay người, ở cạnh cửa thấy được Diệp Linh, anh khựng lại, bởi vì khuôn mặt lớn chừng bàn tay Diệp Linh mang một chiếc kính râm rất lớn.

Mang kính râm không thành vấn đề, nhưng bây giờ đã là… buổi tối.

“Khụ khụ!” Diệp Linh lại ho khan một tiếng, cô thẳng lưng, cả người giống như một con nhỏ ngạo mạn, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng đẩy kính râm lên: “A Sinh, anh thấy cái kính râm này của tôi đẹp không?”

Cố Dạ Cần đi tới, vươn bàn tay to sờ sờ cái trán cô: “Em không bị sốt đấy chứ, tối thui rồi còn mang kính râm cái gì?”

“.” Cái này là trọng điểm sao, trọng điểm là kính râm của cô là Prada, cái này đắt hơn gấp mấy lần cái túi LV trong tay Vương Ny Nhi kia đó?I

Tính toán một chút, chắc là anh hiện tại nghèo đến mức ngay cả thương hiệu Prada cũng không nhận ra, thôi thì tha thứ cho anh lần này đó! Cô phải làm một tiểu tiên nữ hiền lành.

“Kính râm ngoại trừ cản ánh nắng, cũng có thể… cản ánh sáng đó.” Diệp Linh cãi chày cãi cối một câu, sau đó nói đến rồi trọng điểm: “Cái kính râm này hình như rất đắt, lúc đó tôi mua tận máy số không phía sau ấy, ba bốn… năm sáu số gì đó ái…”

Nói rồi Diệp Linh cố ý ở trước mặt Cố Dạ Cần đưa ra bàn tay nhỏ bé, sau đó khoe khoang làm bộ đang đếm số.


Chương 2293:



Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tay to của Cô Dạ Cân duôi tới, trực tiêp bắt lấy cái kính râm trên mặt cô: “Hôm nay sao em nói nhiều thế, mau ăn cơm tối.”



*..” Diệp Linh muốn cướp kính râm về, nhưng Cố Dạ Cần giơ tay lên đặt kính râm ở trong hộc tủ, cô bi kịch phát hiện dựa vào chiều cao của bản thân hoàn toàn với không tới.



Cố Dạ Cẩn múc cơm, đặt trên bàn cơm, sau đó vẫy vẫy tay về hướng cô: “Qua đây.”



Diệp Linh đã cảm thấy anh như đang gọi chó đến!



Khu khụ.



Diệp Linh lại nằng nặng ho khan một tiếng, sau đó đầy một chân của mình lên trước: “A Sinh, anh thây đôi giày cao gót thủy tinh này của tôi đẹp không?”



Cố Dạ Cần lúc này mới phát hiện cô vậy màng đi một đôi giày cao gót, mặc dù lúc trước cô rất thích đi cao gót, cũng rất cao.



Nhưng cô đã là một phụ nữ có thail Thấy ánh mắt anh dừng lại trên giày cao gót của mình rất lâu, Diệp Linh có chút đắc ý: “Đôi giày cao gót này ấy àiI Là mẫu mới nhất của CHANEL, không phải tôi mua đâu, mà là bên nhãn hàng đưa đó…”



Diệp Linh vẫn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đã đi tới, anh mím môi, nghiêm nghị không vui cắt đứt cô: “Ai cho em đi giày cao gót?”



Diệp Linh sửng sốt: “Cái… cái gì?”



Cố Dạ Cần cúi thấp xuống trước mặt cô, quỳ một gối, ngón tay thon dài rơi trên đôi giày thủy tỉnh của cô, nhanh chóng cởi ra cho cô.



Soạt, một tiếng, anh trực tiếp ném đôi giày cao gót CHANEL này của cô vào trong thùng rác.



CHANEL của cô!



Diệp Linh khiếp sợ nhìn anh, anh… điên rồi à?



Hay là nói, điếc không sợ súng, anh không biết đôi CHANEL này đắt bao nhiêu đúng không?



“A Sinh, anhl” Diệp Linh muôn nói chuyện.



Cố Dạ Cần nhíu lại mi tâm tuấn mỹ: “Im miệng! Diệp Linh, lần tiếp lại để tôi thấy em đi giày cao gót, anh liền…”



“Anh liền cái gì?” Diệp Linh không phục đốp lại, cô cảm giác mình là đúng đàn gãy tai trâu, cô hào hứng chạy về phòng tìm vài món xa xỉ ở trước mặt anh khoe khoang, anh thậm chí chẳng buồn nhìn qua, cô như một đứa ngốc buồn cười vậy.



Nhìn đôi mắt đen lúng liếng kia trợn mắt nhìn mình, có hơi tức giận, Cố Dạ Cần nhất thời bó tay, anh chỉ có thể nói trong lòng – anh phải để đống Prada còn có Chanel này trực tiêp biên mât mới được!



“Chân lạnh không?” Cố Dạ Cần nhìn chân cô.



Diệp Linh cởi giày cao gót, lộ ra một đôi chân ngọc nhỏ, thấy con mắt anh nhìn qua đây, đôi chân nhỏ của cô liền đáng yêu cuộn tròn đứng lên, còn muốn giấu về phía sau, dù sao ở trước mặt đàn ông lộ chân vẫn có chút xấu hổ.



“Đi giày của tôi.” Cố Dạ Cần cởi đôi dép màu xanh nhạt trên chân cho cô.



Đi… giày của anh…



“Tôi không muốn.” Diệp Linh cự tuyệt.



Cố Dạ Cần ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài năm mặt cá chân mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lòng bàn tay nâng bàn chân cô lên, tự tay mang dép cho cô.



Xúc cảm khô ấm của lòng bàn tay anh truyền tới trên da thịt Diệp Linh, nơi đó dường như xông lên một luồng điện, trực tiếp đánh tới trái tim Diệp Linh, hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, trong đầu liền hiện ra môt hình ảnh.


Chương 2294:



Đó là ở trong một ngôi biệt thự, nơi huyền quan bật ngọn đèn vàng mờ, cũng là người người đàn ông trước mắt này, anh cũng ngồi xổm người như vậy, tự tay mang giày cho cô.



Diệp Linh đột nhiên có chút giật mình mù mịt.



Cố Dạ Cẩn đặt chân của cô vào dép của mình xong, sau đó dắt tay cô, dẫn cô đi đến bàn cơm: “Ăn cơm tối.”



Dép của anh rất lớn, Diệp Linh có cảm giác như lén mang dép của người lớn vậy, cô liếc mắt nhìn anh, dép của anh cho cô rồi, hiện tại anh giẫãm chân trần ở trên thảm…



Trái tim Diệp Linh đau, đau một cách ấm áp.



Ăn xong cơm tối, Cố Dạ Cần đang dọn dẹp chén đũa, anh nhìn về phía Diệp Linh: “Tối hôm nay tôi ngủ ở chỗ em nhé.”



Diệp Linh ăn no, tay còn đặt trên cái bụng nhỏ được Cố Dạ Cần nuôi tròn trịn, cả người lười biếng, bây giờ nghe anh đột nhiên nói như vậy, cô trực tiếp khựng lại, trợn tròn mắt, có cần phải…



đột ngột như thế không?



“Vi… vì sao?” Cô chớp hai mắt.



“Bởi vì… tôi bây giờ không có chỗ ở, cần em cho ở nhờ, nếu như em không chứa chấp tôi, tôi sẽ ngủ… ở đường lớn đó.” Cố Dạ Cần nghiêm túc nói dối.



Phía ngoài lúc này đã giăng banner – Cố tổng, hoan nghênh đến, mời tới khách sạn của chúng tôi, cảm ơn!



Diệp Linh lập tức nhớ tới anh đã từng dừng xe ở ngoài cửa nhà cô một đêm, thì ra… anh không có chỗ ở, chỉ có thể ngủ trên xe.



Nhưng là…



“Nhưng là, buổi tối dì lại không ở đây, chỉ có một mình tôi, nếu như tôi giữ anh lại, chúng ta… có phải không tiện lắm hay không?” Diệp Linh có chút băn khoăn.



“Cái này có gì không tiện, chúng ta lại không ngủ cùng một phòng, lẽ nào…



em muốn ngủ chung với tôi à?”



What?



“Tôi mới không cóI Tôi mới không thèm ngủ chung với anhl” Diệp Linh nhanh chóng nói.



Vậy thì được, tôi ngủ phòng cho khách, em ngủ phòng ngủ chính, tôi cũng không phải ngủ không nơi này, em nghĩ một chút đi, nếu như ban đêm em đói bụng muốn ăn khuya, buổi sáng tỉnh lại muốn ăn bữa sáng gì, lúc này đã có một đầu bếp ở bên cạnh em…”



Diệp Linh tiếp nhận được ám chỉ, đến từ chính Cố Dạ Cần, cô đã bị dụ dỗ rồi, thật sự là trù nghệ của anh thật sự quá tốt.



“Vậy…vậy được rồi, song, tôi chỉ là tạm thời giữ anh lại, chờ anh có tiền anh phải tự dọn ra ngoài.” Diệp Linh đồng ý.



Cố Dạ Cẩn lúc này nhếch đôi môi mỏng, anh đột nhiên ý thức được muốn năm giữ trái tim một người phụ nữ, trước phải thỏa mãn dạ dày của cô ấy.



Cố Dạ Cần chính thức ở phòng cách vách, Diệp Linh lấy ra một bộ mới và đồ vệ sinh cá nhân đưa cho anh.



Đi tới trước cửa phòng của anh, Diệp Linh giơ tay lên, gõ cửa.



Thế nhưng, bên trong không ai đáp.



Anh đang làm gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom