• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 2295-2300

Chương 2295:



Diệp Linh đẩy cửa phòng ra, đi thẳng Vào.



Trong phòng cũng không thấy được Cố Dạ Cần đâu, thế nhưng trong phòng tăm truyện đên tiêng nước chảy “tí tách”, anh hình như đang tắm bên trong.



Diệp Linh đặt đồ vệ sinh cá nhân xuống, chuẩn bị rời đi.



Thế nhưng lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái bên trong kèm theo một thân thể cao lớn tuấn mỹ xông vào Diệp Linh ánh mắt.



Cố Dạ Cần tắm xong đi ra.



Anh không mặc đồ ngủ, bên hông chỉ buộc lại một cái khăn tắm, Diệp Linh bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải thân trên phơi trần của anh, vai rộng eo hẹp, lồng ngực tinh to lớn, cơ bụng sáu múi, tuyên thất lửng hoàn mỹ tạo thành tam giác ngược lại đi sâu vào trong khăn tắm của anh…



Diệp Linh không nghĩ tới sẽ thấy cảnh mỹ nam đi tắm thế này, cô hét lên một tiếng, xoay người chạy.



Nhưng mới chạy hai bước, một cánh tay tráng kiện liền từ phía sau vòng qua cô, trực tiếp giữ lại vòng eo mềm của cô, Cố Dạ Cần ôm cô lui về phía sau hai bước, để cô đến trên vách tường: “Em chạy loạn cái gì, chạy ngã thì làm sao?”



Diệp Linh bị vây trong bộ ngực anh, hiện tại khuôn mặt tuần tú kia gần ngay gang tắc, mái tóc ngắn ướt nhẹp xẹp xuống, một thân hơi nước càng tôn lên vẻ tuấn tú trẻ tuổi.



Khuôn mặt nhỏ Diệp Linh từ từ ửng lên hai vệt đỏ ửng khả nghi, khó khăn nói: “Tôi… tôi tôi tôi… anh, sao anh lại để trần?”



Để trần?



Cố Dạ Cần nhìn một chút khăn tắm thắt ở bên hông mình: “Diệp Linh, em là chưa từng thấy qua ai để trần, hay là đối với để trần có hiểu lầm gì à?”



“.. Anh, anh buông ra, tôi muốn về phòng ngủ.”



Nhìn mặt cô đỏ bừng, Cố Dạ Cần híp đôi mắt đen một cái: “Diệp Linh, em đỏ mặt cái gì?”



“Có không? Không có mà, mặt của tôi không hề đỏ.”



Cô Dạ Cân nhướng đuôi mắt hẹp dài lên, tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông thành thục: “Diệp Linh, em sẽ không phải là… sốt rồi đấy chứ!?”



Phát sốt?



Diệp Linh thừa nhận mình đỏ mặt, nhưng cô không thừa nhận mình đã phát sốt, cô vươn tay sờ sờ trán mình: “Không có mà, tôi mới không phát sốt.”



“Bốp” một tiếng, Cố Dạ Cần một tay chống trên vách tường bên người cô, sau đó đè người xuống, khuôn mặt tuần tú không ngừng để sát vào hướng cô: “Em là thật sự không hiểu, hay là ở trước mặt tôi giả vờ không hiểu, phát sốt của tôi cũng không phải là phát sốt em vừa hiêu.”



Hả?



Diệp Linh ngây ngốc nhìn anh vài giây, đầu “oanh” một tiếng nỗ bùng, sốt của anh chẳng lẽ là cái kia*…?



*Phát sốt: bên Trung từ gốc là 4#, dịch thô là phát nóng, phát hỏa, ý của anh Cần là kiểu trong người nóng nực, kiểu chưa được thỏa mãn…



“Anh, anh tại sao có thể nói ra những lời này, anh vô sỉ!” Diệp Linh sợ ngây người, cô cắn răng mắng anh.



Tâm trạng Cố Dạ Cần rất tốt, mặt tràn đầy ý cười: “Tôi nghe nói esfrogen và progesterone của phụ nữ mang thai sẽ tăng mạnh, lúc đó sẽ có một số nhu cầu sinh lý. Tôi có thê hiêu được tât cả những điều này, vì vậy em cứ hào phóng thừa nhận, tôi sẽ không cười nhạo em”



Diệp Linh cảm thấy miệng của người đàn ông này là quỷ gạt người, cô còn chưa thừa nhận, anh đã “ha ha” cười to chê cười cô!
Chương 2296:



“Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, anh đi ra đi, tôi muốn trở về phòng của mình!” Diệp Linh để hai tay trên ngực anh, đầy anh ra phía ngoài.



Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua đôi tay nhỏ bé của cô: “Đã không kịp chờ đợi hạ thủ như thế à? Xem ra làm tài xế của em thật khó khăn, nhất định phải thỏa mãn tất cả các phương diện…nhu cầu của em.”



Anh ở hai chữ “nhu câu” này đè càng nặng giọng.



Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh đã sôi sùng sục, người đàn ông này thật sự là… quá đáng ghét!



Diệp Linh nhanh chóng thu tay mình lại, sau đó chui đầu từ dưới cánh tay anh ra ngoài, trực tiếp bỏ chạy.



Nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, Cố Dạ Cần cười ra tiếng, trước đây cô là một người lãnh cảm, còn sản sinh ra phản ứng cực độ bài xích và chán ghét với đàn ông, nhưng bây giờ cô đang chậm rãi thay đổi.



Cô trở nên càng ngày càng tốt rồi.



Tối hôm qua Diệp Linh trở lại trong phòng của mình, cô vừa xấu hỗ vừa giận dữ, cô thật sự không nghĩ ra mình làm sao lại bị một người tài xế trêu đến thua cuộc, khí tràng trước kia của cô đi đâu rồi, bằng lý thuyết và kinh nghiệm phong phú như thế của cô đối đáp với một người tài xế cũng đủ để trên cơ.



Không được, cô phải gỡ gạc lại.



Diệp Linh ra cửa, lúc này bên tai liền vang lên một tiếng nói thấp thuần từ tính, “Rời giường rồi à, qua đây ăn sáng.”



Diệp Linh quay đầu nhìn lại, Cố Dạ Cần thân cao chân dài đứng trong phòng khách, anh hôm nay mặc áo sơmi màu xanh lam sẫm, phía dưới quần tây dài đen, quần áo là nóng không chút nếp nhăn, cả người cao quý ưu nhã.



Sáng sớm, anh đã vì cô chuẩn bị xong bữa sáng.



Song nhớ tới chuyện tối qua, anh trêu tức cô đủ kiểu, sắc mặt Diệp Linh liền có chút mắt tự nhiên.



Thế nhưng thật sự cô có chút đói bụng, hơn nữa đói bụng tại sao không đi ăn, trừ phi chột dạ.



Có chột dạ cũng là anh chột dạ, cô tuyệt đối sẽ không chột dạ.



Vì chứng minh mình, Diệp Linh nhắc chân nhỏ đi tới trong phòng ăn, sau đó ngồi xuống, trên bàn cơm đặt hai chén cháo nhỏ, mấy món ăn tinh xảo, còn có trứng gà và sữa bò.



Rât phong phú.



Diệp Linh uống một ngụm sữa bò, sau đó nhắc hàng mi như lông vũ liếc người đàn ông đối diện, ho khan một tiếng: “Cái kia, chuyện tối qua tôi cần phải giải thích với anh một chút, tôi là tốt bụng đưa đồ dùng cá nhân mới cho anh nên mới vào phòng anh, chúng ta xem như cái gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục vui vẻ ở chung đi!”



Cố Dạ Cần cũng uống một hớp sữa bò, anh nhắc mí mắt tuấn mỹ lên nhìn về phía Diệp Linh: “Kỳ thực, em có thể thích tôi, tôi cho phép em thích tôi.”



Phụt.



Ngụm sữa trong miệng Diệp Linh suýt chút nữa phun ra ngoài, anh nói cái gì cơ?



Thích anh?



Cho phép cô thích anh?



Tự tin của anh đến tột cùng từ đâu tới, bán sỉ ngoài chợ à!?



Diệp Linh cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình lại nóng lên, cô vừa thẹn vừa giận, nên trừng mắt oán khí liếc anh một cái, có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là một tài xế mà thôi, suốt ngày giả dạng lạnh lẽo cô quạnh nhã nhặn cao quý cắm dục như thế, còn thỉnh thoảng nhìn cô chê cười.



Diệp Linh câm lây một cái trứng gà gõ một cái trên bàn, lăn lăn, sau đó ném sang bên kia.
Chương 2297:

Vì vậy, trứng gà lăn lăn, lăn đến bên tay Cố Dạ Cẩn, Diệp Linh cố ý bới móc: “Anh mua trứng gà gì thế này, bóc không ra được kìal”

Cố Dạ Cần cầm trứng gà, ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ: “Làm sao, thẹn quá thành giận?”

Diệp Linh thở phì phò gồ lên đôi má tinh xảo, đôi mắt nước sáng lên, không gì sánh được ngạo mạn nói: “Tôi thẹn quá thành giận đó thì sao, anh làm cái gì, có bản lĩnh thì dọn ra ngoài đi!”

Cố Dạ Cần ưu nhã lột vỏ trứng gà xuông tới, sau đó ném vào trong bát cô, anh mềm giọng dỗ một tiếng, giống như dỗ con mèo nhỏ: “Ngoan, tôi tha thứ cho cái miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo của em.”

ĐI in?

Ăn sáng xong, Diệp Linh liền nghe được tiếng đập cửa, bên ngoài có người ở gõ cửa.

Người nào?

Diệp Linh đi tới kéo ra đại môn, là mấy thím, mấy thím hốt hoảng nói: “Em Linh Linh, đã xảy ra chuyện, con gái của chị Tiểu Phương không thấy đâu rồi!”

Diệp Linh đã gặp qua Tiêu Phương, chỉ mới 19 tuổi, gọi cô là chị, cười rộ lên rất ngọt ngào.

Hiện tại tin tức các cô gái trẻ xảy ra chuyện càng ngày càng nhiều, Diệp Linh lộp bộp giật mình: “Tiểu Phương làm sao vậy ạ, tại sao đột nhiên không thấy nữa?”

“Tiểu Phương nhất định là bị tên ác bá Vương Hạo kia bắt đi rồi, mấy ngày hôm trước Vương Hạo coi trọng Tiểu Phương nhà chị, thế nhưng Tiểu Phương không để ý tới hắn, sau đó Tiểu Phương liền mắt tích.”

“Vương Hạo này coi trọng cô gái nhà ai, cô gái nhà đó liền xui xẻo, mà khổ nỗi Vương gia lại là đại gia ở chỗ bọn chị, bọn chịt không đắc tội nồi!”

“Linh Linh à, van cầu em giúp bọn chị một tay, nghe nói thiên kim Vương gia Vương Ny Nhi coi trọng A Sinh, muốn hẹn hò với A Sinh, có thể để A Sinh bằng lòng cùng Vương Ny Nhi hẹn hò hay không, tìm ra dấu vết của Tiểu Phương?”

Tiểu Phương mắt tích, đại khái là bị anh trai ruột của Vương Ny Nhi Vương Hạo bắt đi rồi. Sở thích của con trai con gái nhà Vương khá tương đồng, Vương Ny Nhi cướp sạch soái ca, Vương Hạo bắt cóc mỹ nữ, không cần làm giám định ADN cũng biết anh em ruột.

Vương gia tuy không chuyện ác nào không làm, ở chỗ này thế lực rất khổng lồ, mọi người đều ôm cục tức vào trong lòng nhưng không dám nói.

Ngày hôm qua chuyện Vương Ny Nhi tỏ tình với A Sinh truyền ra, nên sáng sớm mọi người liền tới xin Diệp Linh giúp đỡ.

Diệp Linh nhanh chóng hiểu rõ tình huông: “Mây chị ơi, Tiêu Phương mật tích em cũng rất lo, phàm là việc em có thể giúp một tay em chắc chắn sẽ giúp, thế nhưng chỗ A Sinh…”

Bây giờ phương án giải quyết là, Vương Ny Nhi muốn hẹn hò với A Sinh, cho nên, hiện tại A Sinh phải hi sinh nhan sắc bằng lòng cuộc hẹn hò này, rồi từ trong miệng Vương Ny Nhi biết được dấu vết của Tiểu Phương.

Đây chính là… mỹ nam kế nhỉ.

Thấy Diệp Linh có chút khó khăn, mấy thím nhanh chóng cầm tay Diệp Linh: “Em Linh Linh à, em nhất định phải giúp bọn chị một tay, A Sinh này nhìn rất lạnh lùng, khí tràng quá mạnh mẻ, bọn chị không dám nói chuyện với cậu ta, cậu ta chỉ nghe em thôi.”

“Tiêu Phương chỉ mới 19 tuôi, nêu như con bé bị Vương Hạo… làm nhục, vậy về sau nó làm sao sống nỗi chứ, cả nhà chúng tôi đều chết hết thôi.”

“Linh Linh, chị quỳ xuống van em, em hãy giúp bọn chị một chút đi!”

Thím đó nói liền quỳ ngay.
Chương 2298:



Diệp Linh nhanh chóng ngăn máy thím: “Mấy chị đừng quỳ, em đồng ý, em đồng ý được chưa, em sẽ bây nói ngay với A Sinh đây.”



Diệp Linh về phòng khách, lúc này Cố Dạ Cần đúng lúc từ trong phòng bếp đi ra: “Em làm sao vậy?”



Nói rồi Cố Dạ Cẩn nghiêng đầu, cặp con ngươi đen thanh bần kia nhàn nhạt quét tới hướng bên cửa, mấy thím kia thập thò trốn cạnh cửa, trúng phải ánh mắt của anh liền sợ hãi rụt cổ về.



Cố Dạ Cần lại nhìn về phía Diệp Linh: “Mấy người đó đã nói gì với em, nhìn dáng vẻ em như có tâm sự nặng nề vậy.”



“A Sinh, có một việc tôi muốn nhờ anh.”



“Nói đi.”



“Ngày hôm qua cô nàng béo Vương Ny Nhi thích anh kia anh còn nhớ rõ không, anh trai của cô ta Vương Hạo bắt một cô gái đi rồi, hiện tại đang lúc dâu sôi lửa bỏng, cho nên… cho nên anh có thể đồng ý… hẹn hò với Vương Ny Nhi đó, tìm hiểu ra dấu vết của cô gái kia không?” Diệp Linh dè dặt nhìn Có Dạ Cần.



Có Dạ Cần liền chau mi tâm anh khí lại, khuôn mặt tuấn tú “xoát” cái liền lạnh xuống, dâng lên một tầng sương lạnh: “Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa!”



Diệp Linh vẫn là lần đầu tiên thấy anh nỗi giận, thật đáng sợ: “Tôi… tôi vừa nói rất nhiều câu, anh muốn nghe câu nào?”



“.. Eml” Cố Dạ Cần sắp bị tức chết rồi, cô dĩ nhiên vì người khác mà để anh đi hẹn hò với Vương Ny Nhi kia?



Anh Cố Dạ Cần cho tới bây giờ chưa từng bán sắc cứu mình, cô thực gan to mà!



“Đừng có mơ! Tôi sẽ không đi!” Cố Dạ Cần từ chối ngay, anh cầm chìa khóa xe của mình rời cửa.



Anh không thể ở tiếp nữa, bằng không anh sẽ không khống chế được mình, anh thật sự muốn nghiêm khắc dạy dỗ vật nhỏ không có lương tâm này một trận.



“A Sinh!” Diệp Linh nhanh chóng kéo lại ống tay áo của anh.



Cố Dạ Cẩn dừng bước, anh cụp mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh đang cuộn lại của cô, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt nhỏ ấy: “Tôi sẽ không đi.”



“Nhưng, anh không đi, chúng tôi cũng không biết Tiểu Phương ở đâu…”



“Tiểu Phương là ai, tôi không biết.” Cố Dạ Cần phát động môi mỏng, lộ ra đạm mạc cùng lạnh lẽo trong xương.



Kỳ thực trong lòng Diệp Linh cũng rất khó chịu, cô mới không muốn để Cố Dạ Cần hẹn hò với Vương Ny Nhi đâu, thế nhưng…



“A Sinh, chúng ta không thể đối nhân xử thế như vậy, làm người cần phải có chút tình đúng không?”



Cố Dạ Cẩn nhìn cô một cái, sau đó từ trong ngón tay cô rút ra ống tay áo của mình, cũng không quay đầu lại rời đi.



Anh đi rôi.



Khi Diệp Linh đi ra chỉ thấy được đuôi xe kiêu ngạo xinh đẹp của anh, còn có bụi cát văng lên phía sau.



“Linh Linh à, A Sinh bỏ đi là thế nào?”



“A Sinh không muốn giúp bọn chị đúng không, vậy tiểu Phương làm sao bây giờ? Tiểu Phương của tôi!”



Thím đó trắng bệch mặt đặt mông ngồi liệt trên mặt đất.



Diệp Linh nhanh chóng đi đỡ thím: “Chị à, chị đừng sốt ruột quá, chúng ta nghĩ cách khác.”



“Còn có cách nào khác nữa chứ, cuộc sống này xem như đã chấm dứt.” Thím đó bắt đầu rơi nước mắt.
Chương 2299:

Diệp Linh cũng khó chịu theo, cô cũng sắp làm mẹ rồi, nếu có người thương tổn con gái của cô, cô sẽ liều mạng với kẻ đó.

“Chị ơi…” Diệp Linh muôn nói chuyện, thế nhưng lúc này “ding” một tiếng kèn ô tô vang lên, Maybach của Cố Dạ Cần lại đã trở về, đang chạy nhanh đến.

“Là A Sinh!”

“A Sinh đã trở về!”

“Thật tốt quá, A Sinh nhất định muốn giúp chúng ta, Tiểu Phương được cứu rồi!”

Diệp Linh ngắng đầu, chỉ thấy Maybach ngừng lại, Cố Dạ Cẩn kéo ra cửa xe, anh thực sự đã trở về.

Mang đến tất cả hy vọng.

Hai mát Diệp Linh đêu sáng lên, giông như vệt sao lốm đốm lóe lên đầy trời, cô nhanh chân chạy tới hướng Cố Dạ Cần.

Cố Dạ Cẩn bước dài mà đến, vươn cánh tay tráng kiệnđỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn đang chạy như điên tới của cô: “Chạy cái gì, tôi đã nói mấy lần rồi, không cho phép chạy, chạy ngã thì làm sao?”

Diệp Linh ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, mừng rỡ: “A Sinh, tại sao anh lại trở về, anh có phải đã đồng ý giúp chúng tôi hay không?”

Cố Dạ Cẩn nhấp một cái môi mỏng, vẫn có chút không vui: “Lên xe.”

“Lên xe? Đi đâu?”

“Không phải nói muốn đi hẹn hò sao?”

Đúng đúng đúng, hẹn hò hẹn hò, Diệp Linh đi tới bên cạnh xe: “A Sinh, vậy chúng ta đi nhanh đi.”

“Em Linh Linh à…” Mấy thím có chút lo lắng, muốn căn dặn Diệp Linh vài câu.

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn tiến lên một bước, dùng bả vai bằng phẳng chắn Diệp Linh phía sau mình, anh trầm giọng đạm mạc nói: “Lát nữa sẽ có người đưa Tiểu Phương về.”

Thật vậy chăng?

Mấy thím có chút không thể tin được, đây chính là Vương Hạo con trai độc nhất của Vương gia, nếu như đắc tội với Vương gia, rất nhiều người phải bị liên lụy.

Mấy thím lần nữa nhìn về phía Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần nhàn nhạt bỏ lại một câu nói liền quay người lên xe sang trọng, đôi tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền đặt tại trên tay lái đánh rẽ, xe sang lần nữa biến mắt trong tầm mắt.

Trong xe.

Cố Dạ Cần mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước: “Em muốn đi đâu hẹn hò?”

Diệp Linh suy nghĩ một chút, không cần thiết phải thật sự hẹn hò nha! Anh thông minh như vậy, chỉ cân hẹn Vương Ny Nhi ra đến nói là được, lẽ nào, anh thật sự muốn cùng Vương Ny Nhi hẹn hò lãng mạn à?

“Rạp chiếu phim, đi xem phim thế nào?”

Có Dạ Cần lại nói.

Xem… phim?

Diệp Linh không thể tưởng tượng nỗi nhìn anh, anh lại muốn xem phim với Vương Ny Nhĩ?
Chương 2300:

Lẽ nào, anh muốn từ đùa thành thật?

Cô hình như chưa từng đến rạp chiếu phim xem phim, càng không có hẹn hò ở rạp chiếu phim.

“Gần đây không có phim nào hay mài…” Diệp Linh nói.

Cố Dạ Cẩn nhướng mày: “Ngày hôm nay mới ra một bộ phim, nữ chính rất đẹp.”

Nữ chính rất đẹp…

Diệp Linh giật mình, cô vẫn là lần đầu tiên nghe Cố Dạ Cần khen một người phụ nữ xinh đẹp.

Lúc đầu anh nói muốn cùng Vương Ny Nhi đến rạp chiếu phim hẹn hò, Diệp Linh đã có chút khó chịu, tuy cô còn không biết tại sao mình khó chịu, hiện tại lại nghe anh nói nữ chính gì gì đó rất đẹp, khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh “xoát” một cái xụ xuống.

“Phải không? Cô nữ chính kia đẹp đến mức nào?” Diệp Linh quay đầu nhìn cửa sổ xe cọ sáng, cô ở trên cửa số xe thấy được khuôn mặt nhỏ của mình.

Lúc cô lăn vào vòng giải trí, nhan sắc của cô luôn là đỉnh cao của giới giải ttis, là bông hồng đỏ kiều diễm nhất, cô chưa từng nghe nói đến nữ minh tinh nào xinh đẹp hơn mình.

Song, hiện tại trên má phải của cô có sẹo rồi, như thể một món đồ thủ công hoàn hảo có khuyết điểm.

Kỳ thực Diệp Linh rất ít khi để ý vết sẹo trên mặt mình, song nghe Cố Dạ Cần khen người phụ nữ khác xinh đẹp, cô lại chú ý tới.

Nếu như cô không bị hủy dung: “xinh đẹp” còn có thể là chuyện của người khác sao?

Cố Dạ Cần lái xe, giọng trầm thấp từ tính nói: “Cô nữ chính kia là một đại minh tinh, diễn viên chính một bộ phim, ngày hôm nay vừa vặn bộ phim đó công chiếu, còn về phần cô ấy đẹp đến mức nào… cô ấy dĩ nhiên là… người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng gặp.”

Ngón tay của Diệp Linh đang vân vê quần áo của mình, nghe được câu“cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng gặp”, ngón tay Diệp Linh đột nhiên khựng lại, đã cảm thấy trong lòng ê ẩm, như thể có một bình dấm chua đã vỡ tung ral Diệp Linh quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Cố Dạ Cẩn: “Nông cạn! A Sinh, thì ra anh là người nông cạn như thế!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom