• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 2349-2354


Chương 2349:

Cố Dạ Cần biết, anh làm bố rồi!

Đây là con anh, là con của anh và Diệp Linh, bé con của bọn họ rốt cục đã đến.

Đây là một cô con gái.

Cố Dạ Cần vươn tay, ôm lấy con gái của mình, bé con vốn đang oa oa khóc không ngừng tự dưng im bặt, bé con tròn mắt nhìn Cố Dạ Cần, sau đó vui vẻ nhếch miệng cười.

Lê Hương câu môi, nhịn không được cười nói: “Cố tổng, đều nói con gái là tiểu tình nhân kiếp trước của bó, lời này một chút cũng không sai, vừa rồi tôi ôm thì không ngừng khóc, đến trên tay anh liền cười, bé con rất thích người bố là anh đó.”

Trái tim Cố Dạ Cẩn mềm mại lại tràn đây, anh gỡ cái mềm ra nhìn khuôn mặt nhỏ của bé con, bé con của người khác mới sinh ra đều xấu, vừa đỏ vừa nhăn nheo hệt như chú chuột nhỏ, nhưng con gái của anh không phải thế.

Con gái của anh giống như đúc vô số lần anh huyễn tưởng , giống như mẹ cô, khuôn mặt nho nhỏ hồng hồng, hai mắt đen láy, khiến người ta muốn dùng sức hôn một cái.

Con gái của anhI Anh rốt cục có con gái rồi!

Cố Dạ Cần ôm con gái đặt bên người Diệp Linh, Diệp Linh bị tiêm thuốc mê và đã trải qua hai lần sinh thường và sinh mổ cùng một lúc, nên bây giờ cô đã mệt lả, cô yếu ớt nhìn con gái mình, sau đó ở trên khuôn mặt nhỏ của con gái hôn một cái.

Bé con, mẹ yêu con.

Hiện tại mẹ con các cô đang ở bên cạnh anh, trên cái thế giới này anh lại có thêm một người phải bảo vệ, Cố Dạ Cần nhịn không được vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Linh Linh, anh làm bô, em làm mẹ rôi.”

“Dạ.” Diệp Linh mệt mỏi nhắm mắt.

Sắc mặt Cố Dạ Cẩn chợt biến: “Linh Linh, Linh Linh…”

“Cố tổng,” Lê Hương nhanh chóng mở miệng: “Cố tổng, đừng lo, Linh Linh chỉ là quá mệt nhọc, đang ngủ mà thôi, hiện tại để Linh Linh ngủ một giấc thật ngon, đừng quấy rầy cậu ấy.”

Cố Dạ Cẩn lo lắng, đưa tay xoa mặt Diệp Linh: “Thật sự chỉ là đang ngủ thôi sao?”

Lê Hương cười: “Cố tổng, anh yên tâm đi, thật sự chỉ là đang ngủ.”

“Ừm.” Cố Dạ Cần gật đầu.

Trong phòng bệnh.

Lê Hương cùng vài y tá nhỏ vây quanh xe đầy trẻ con nhìn: “Các cô coi tiểu thiên kim này đi, đường nét ngũ quan sắc nét thật, nhưng đôi mắt lại y hệt bó.”

“Ha ha, đúng vậy, gen của bố mẹ tốt như vậy, tiểu thiên kim tuyệt đúng là một tiểu mỹ nhân.”

Cố Dạ Cần lúc này đang dựa vào bên tường, anh một tay đút trong túi quần, xuyên qua khe hở nhỏ nhìn về phía xe đầy trẻ con, cái mền màu vàng bọc lấy bé con, bé con mở đôi mắt đen lúng liêng, lanh lợi mười phân.

Cố Dạ Cần nhìn về phía Lê Hương, thấp giọng hỏi: “Linh Linh sao còn chưa tỉnh, cô ấy đã ngủ hai tiếng rồi.”

Lê Hương lộ ra ý cười bất đắc dĩ, trong suốt 2 tiếng vị Cố tổng đã hỏi câu này không dưới mười lần rồi.

Quá sốt ruột.

Lê Hương nói: “Cố tổng, Linh Linh thật sự chỉ là đang ngủ, nếu như anh thực sự lo lắng, có thể đánh thức Linh Linh.”

Chương 2350:

Đánh thức cô sao?

Cố Dạ Cần nhìn về phía giường bệnh, con gái ra đời, Diệp Linh không còn cái bụng tròn vo kia nữa, mảnh khảnh năm ngủ trên giường bệnh, co lại thành một cục y hệt con gái anh.

Lông mi nhỏ dài như cánh ve an tĩnh rũ xuống, khuôn mặt nhỏ mềm có hơi tái, dưới mí mắt còn có vẻ mệt mỏi.

Cố Dạ Cần lắc đầu, mặc dù không yên tâm, nhưng vẫn không đánh thức cô.

Không nỡ.

“Cố tổng, Linh Linh hiện tại cần ngủ, anh đừng quá lo, không ai giành vợ với anh.”

Tuy là nói như vậy, thế nhưng Cố Dạ Cần vẫn rất muốn nhìn Diệp Linh, anh rất sợ mình nháy mắt một cái, Diệp Linh sẽ lại không thấy đâu.

“Linh Linh khôi phục nhớ rồi, việc này cô biết không?” Cố Dạ Cần hỏi Lê Hương.

Lê Hương gật đầu: “Tôi nghe Linh Linh gọi tên anh rôi.”

“Linh Linh bất chợt khôi phục ký ức là chuyện tốt hay chuyện xấu, tôi sợ cô ấy vẫn là không vượt qua cửa ải trong lòng kia, đến lúc đó trọng sinh trong cơn ác mộng, căn tâm bệnh đáng sợ ấy lại cuốn tới lần nữa.” Cố Dạ Cần nhíu lại mày kiếm, lộ ra vài phần lo lắng.

Lê Hương suy tư một chút, sau đó câu môi: “Cố tổng, anh có nghĩ tới hay không, lúc này Linh Linh bất chợt khôi phục ký ức, đó là bởi vì… cô ấy đã chữa khỏi chính mình.”

Cố Dạ Cần ngắn ra, phải không?

Là thế phải không?

Cô đã chữa khỏi chính mình rồi?

Lúc này “ưm”” một tiêng, Diệp Linh trên giường giật mình, chậm rãi mở mắt ra.

Cố Dạ Cần cứng đờ, hai mắt sáng lên, anh nhắc chân tiến lên.

Thế nhưng vô dụng, bởi vì có người nhanh hơn anh, Lê Hương mới vừa rồi còn đang khuyên anh không cần lo lắng lập tức chạy đến bên giường, vây quanh Diệp Linh rồi.

Lê Hương quan tâm kéo tay Diệp Linh: “Linh Linh, thế nào, hiện tại thuốc tê đã hết, cậu có phải cảm thấy rất đau hay không?”

Diệp Linh yêu ớt mở mắt: “Đúng là có chút đau…”

Lúc này Cố Dạ Cần thấy ánh mắt Diệp Linh khế động, đang ở trong phòng bệnh tìm người.

Anh muốn đi lên trước.

Thế nhưng Lê Hương lại lên tiếng: “Vú em, đầy bé con tới đây.”

Bởi vì nguyên nhân gia đình, chỗ Cố Dạ Cần và Diệp Linh không có ông bà chăm sóc được, nên đã mời vú em chuyên nghiệp.

CO iI0a Gan.

Bà vú đầy xe nôi tới trước mặt Diệp Lin: “Thái thái, tiêu thiên kim hiện tại ở đây này.”

Diệp Linh dời sang bên giường một chút, cô vui mừng lại thương yêu nhìn con gái mình, tự tay kéo lại bàn tay tí hon mềm mại của con gái, đặt ở bên môi mình hôn một cái, thanh âm của cô vừa ngọt vừa mềm: “Hi, cục cưng, con rốt cục đã đến với thế giới này rồi, mẹ yêu con lắm.”
Chương 2351:



Toàn thân Cố Dạ Cần đều mềm, huyết dịch xông lên, lại chẳng phát ra được một chút lực, nói không nên lời đây là cảm giác gì, trong lòng trong mắt anh chỉ có người phụ nữ của anh, con gái của anh…



“Linh Linh, cậu đã nghĩ ra tên của bé con chưa? Nếu không, đặt trước cho bé con một cái nhũ danh đi!?” Lê Hương đề nghị.



Diệp Linh nhìn bé con, bé con cũng quay lại nhìn cô, còn nhếch miệng Cười.



“Cứ gọi… là Tiểu Điềm Điềm đi!” Diệp Linh nói.



Tiểu Điềm Điềm…



Cố Dạ Cẩn cảm thấy cái tên này rất hay, mặc dù Tiểu Điềm Điềm mới sinh ra, thế nhưng hoạt bát lại thần khí, cười còn rất ngọt.



“Tiểu Điềm Điềm, cục cưng, về sau ngươi cứ gọi Tiểu Điềm Điềm ah.” Diệp Linh lại hôn một cái con gái tay nhỏ bé.



Lúc này bà vú cười nói: “Thái thái, cô chuẩn bị cho Tiểu Điềm Điềm bú sữa đúng không?”



Diệp Linh không do dự gật đầu: “Đúng vậy.”



“Vậy được, thái thái mới vừa tỉnh, ăn một chút mỳ trước đi! Lát nữa thử đút cho Tiểu Điềm Điềm chút sữa.” Bà vú chuyên nghiệp nói.



Lúc này Lê Hương mở ly giữ ấm ra: “Linh Linh, cậu vừa mới sinh con, ăn chút mỳ đường đỏ trước đi.”



Diệp Linh nhận đũa: “Lê Hương, để tớ tự ăn.”



“Linh Linh, hay là tớ đút cậu nhat Từ giờ trở đi cậu đã ở cử rồi, một tháng này tự cậu phải chú ý, phụ nữ ở cử phải thật cẩn thận, không chú ý một chút sẽ mắc mấy bệnh hậu sản đó.”



“Tớ biết rồi.” Diệp Linh gật đầu.



Lê Hương gắp mỳ đưa tới bên môi Diệp Linh, Diệp Linh không ăn, cô nghiêng mặt nhìn về phía Cố Dạ Cần, từ cô lúc tỉnh lại bóng người cao lớn ấy vẫn đứng ở đó.



Cố Dạ Cần đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc áo xám lạnh bên trong, quần tây dài đen, lúc này anh một tay đút trong túi quần, dáng người anh tuấn cao ngất.



Cố Dạ Cẩn thấy cô nhìn, trái tim đã phải chịu vắng vẻ trong nháy mắt sống lại, ánh mắt anh rực sáng nhìn lại cô.



Trong con ngươi thâm thúy nước sơn ấy đều là cái bóng của cô.



Có đôi khi, có mấy lời, căn bản không cần phải nói ra, một ánh mắt cũng đã đủ.



Diệp Linh dời đi ánh mắt, há miệng nhỏ căn một chút mỳ, cúi đầu ăn.



Lê Hương nhất thời cảm giác mình đã thành bóng đèn, cô hình như có chút… không hiểu chuyện rồi: “Khụ, Linh Linh, tớ còn phải làm việc, Cô tổng, anh tới đút Linh Linh đi! Chờ tôi bận xong về sẽ hầm canh cho Linh Linh.”



Diệp Linh nhanh chóng đưa ngón tay ra kéo góc áo Lê Hương, dáng vẻ muốn nói lại thôi.



Lê Hương lúc này che miệng cười trộm: “Linh Linh, cậu làm sao vậy, sao tớ lại cảm giác sinh con xong cậu lại thẹn thùng hơn rồi?”



Trước kia Diệp Linh là đóa hồng đỏ có gai, hiện tại Diệp Linh sinh con gái xong biến hoá rất lớn, cô trở nên mềm mại, mềm như nước.



Diệp Linh quẫn bách nói không ra lời.



“Bác sĩ HạI” Cô Dạ Cân nhâc chân tiên lên, tiếp nhận ly giữ ấm trong tay Lê Hương: “Cô đi làm việc đi!”

Chương 2352:

Anh không vui nhìn Lê Hương, ý kia là – bớt nói đi, mau mau ra ngoài!

Yes Sirl Lê Hương bằng tốc độ nhanh nhất biến mắt.

Cố Dạ Cần ngồi ở trên giường, nhìn về phía Diệp Linh, mái tóc đen được búi lên đã xốc xếch tán lạc xuống, có vài sợi rơi vào cần cổ trắng duyên dáng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng noãn lộ ra vài phần tái nhợt, chắc có lẽ do vừa mới sinh nên đã hao tổn khí lực, cả người cô hiện lên vài nét đẹp nhỏ bé và yêu ớt, mà vẻ mêm yêu của phụ nữ khi ở cử là thứ khiến người đàn ông trìu mến nhất.

Cố Dạ Cẩn toàn thân như nhữn ra, nhấc đũa đút cô một miếng mỳ, Diệp Linh há miệng ra ăn.

“Ăn ngon không?” Anh dịu dàng hỏi.

Diệp Linh ngước mắt nhìn anh, trong tròng mắt thắm lấy ánh nước, vài phần uất ức lắc đầu: “Không ăn được.”

Đường đỏ có mùi vị là lạ.

Cố Dạ Cần đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, cưng chiều nói: “Ngoan, trước nhịn một chút, đợi hết ở cử sẽ mua kem cho em.”

“Dạ.” Diệp Linh ngoan ngoãn gật đâu.

Kỳ thực bọn họ dường như không thay đổi, thời gian vẫn như trong trấn nhỏ Giang Nam vậy, cô là Diệp Linh, anh là A Sinh.

Cô không nhắc lại ba chữ Cố Dạ Cần này nữa, anh cũng sẽ không nói.

Bà vú ở một bên vui vẻ cười, bà hầu hạ qua rất nhiều nhà giàu có, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vợ chồng có tình cảm tốt như vậy, tiên sinh quả thực đã xem thái thái thành cô gái nhỏ mà dỗ dành.

Ăn hết mì, bà vú ôm Tiểu Điềm Điềm đặt lên giường: “thái thái, lần đầu tiên đút Tiểu Điềm Điềm khả năng hơi đau một chút, ai mới làm mẹ đêu sẽ như vậy, thái thái nhịn một chút nhé.”

Diệp Linh dịu dàng nhìn thoáng qua Tiểu Điềm Điềm, gật đầu.

Cố Dạ Cần còn đứng ở bên người cô, Diệp Linh vươn tay đầy anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mềm mại nói: “Anh ra ngoài trước đi.”

Cố Dạ Cần chau mày, ánh mắt cố ý vô tình quét về phía dáng người cô đẫy đà.

Diệp Linh nhanh chóng nghiêng mình, đưa lưng về phía anh.

Bà vú thúc giục: “Tiên sinh, thái thái ngượng ngùng, anh đứng ở cạnh cửa chờ vậy, lại nói, cái này có gì đẹp mắt, nhanh ởi đi.”

Cố Dạ Cần liếc nhìn bóng lưng nhỏ yếu của Diệp Linh, cho dù trong lòng một vạn cái không muốn đang lao nhanh, nhưng anh cuối cùng vẫn nhắc chân, thật sự đứng ở cạnh cửa.

Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, tùy ý tựa lưng lên trên cửa, anh nhìn về phía hành lang an tĩnh , nhưng ánh mắt vẫn bị tiếng quần áo xột xoạt bên kia hấp dẫn.

Không phải có gì đẹp để nhìn, mà là đặc biệt đẹp đẽ.

Yết hầu khẽ lăn.

Diệp Linh vén áo lên, đút cho Tiểu Điềm Điềm uống sữa, thế nhưng “shh” một tiếng, cô đau đến hai chân duỗi thẳng.

“Thái thái, ráng chút, quen thì sẽ tốt hơn.” Bà vú an ủi.

Nhưng năm phút đồng hồ đã trôi quá, được thì uông sữa bột! Cũng không phải bắt buộc phải dùng sữa mẹ.”
Chương 2353:

“Được tiên sinh, tôi ômTiểu Điềm Điềm đi, đút trước chút sữa bột.”

Bà vú ôm Tiểu Điềm Điềm đi, Cố Dạ Cần đi tới bên giường, trên mặt Diệp Linh còn đọng nước mắt, bộ dáng kia rất đáng thương.

Cố Dạ Cần vươn tay gạt nước mắt đi, hôn một cái trán cô, nhẹ giọng nói: “Đau thì thôi, bây giờ bé con đa số đều uống sữa bột, không cần sữa mẹ nuôi nắng.”

Diệp Linh chu môi, lắc đầu: “Không muốn, ban nãy em chỉ là quá đau, chờ em quen cơn đau này, em sẽ thử lại lần nữa.”

Cô Dạ Cân nhìn đôi mắt dũng cảm của cô, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù: “Ừ, em là dũng cảm nhất, giỏi nhất, em nhất định sẽ làm được.”

Diệp Linh kéo chăn cao, đắp đến dưới bả vai cô, một cái tay nhỏ trong chăn lặng lẽ phủ lên chỗ đau của cô, cô cảm thấy mắt dính chặt không mở ra nổi, lại muốn ngủ.

“Ngủ một giấc đi em!” Cố Dạ Cần yêu thương vuốt đầu nhỏ của cô.

“Dạ.” Diệp Linh hai mắt nhắm nghiền.

Diệp Linh đang ngủ, Tiểu Điềm Điềm lại băt đâu khóc.

Bà vú ôm Tiểu Điềm Điềm dỗ dành, nhưng có dỗ thế nào cũng không được, cô bé nhỏ xíu gào giọng khóc, đã khóc đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ.

Bà vú cầm bình sữa, bên trong bình sữa là sữa bột: “Tiên sinh, Tiểu Điềm Điềm quá thông minh, ban nãy mới cho cô bé bú chút sữa mẹ, hiện tại làm cách nào cũng không chịu bú sữa bình, tôi đưa bình sữa tới miệng Tiểu Điềm, bé liền phun ra, lúc này lại đói bụng rồi, nên khóc thét không ngót.”

“Hay là, chúng ta để thái thái thử lại thử một lần, cho… bé con uống chút sữa nhé!?” Bà vú hỏi dò.

Bà vú là vú em trong giới hoàng kim giàu có, đã làm với vô sô nhà hào môn, phụ nữ ở các gia đình hào môn ấy thường không có địa vị gì, sinh con nhất định phải cho bú sữa, dù sao mẫu bằng tử quý, họ cũng chẳng để tâm đến người phụ nữ có đau hay không.

Thế nhưng bà vú cũng đã nhìn ra, vị tiên sinh này đã xem thái thái là tâm can bảo bối, rất không nỡ để cô đau.

“Linh Linh đã ngủ rồi, đừng gọi cô ấy dậy, Tiểu Điềm Điềm giao cho tôi đi! Tôi tới ôm bé một cái.” Cố Dạ Cần đã đi tới.

“Tiên sinh, anh làm được chứ?”

Có Dạ Cần vươn hai tay thận trọng ôm Tiểu Điềm Điềm vào trong ngực, tròng mắt nhìn thoáng qua con gái đang cao giọng khóc, anh gật đâu: “Được.”

Tiểu Điềm Điềm khóc đến chảy đầy mồ hôi cả người, Cố Dạ Cần vén chăn lên một chút, ôm cô bé đong đưa dỗ trong hành lang, anh thấp giọng nói: “Suyt, Tiểu Điềm Điềm, đừng khóc lớn tiếng như vậy, mẹ đang ngủ, đừng ồn ào làm mẹ tỉnh nhé.”

“Tiểu Điềm Điềm, mẹ sinh con ra rất đau đón, hiện tại con đã ra đời, phải thông cảm tương yêu mẹ, sữa bột uống rất ngon, con cứ uống thử một chút sữa bột, đợi mẹ tỉnh ngủ, sẽ cho con bú có được không?”

Cố Dạ Cần nhìn cô con gái nhỏ, càng ôm cô bé cao lên, đưa ngón tay ra chọc vài cái vào khuôn mặt nhỏ mềm nhũn của cô bé, dùng giọng nói chỉ hai bố con mới nghe được, nhẹ nhàng cất giọng: “Tiểu Điềm Điềm, mẹ còn rất nhỏ, vẫn còn là một cô gái mà thôi, lần đầu tiên làm mẹ, về sau con còn phải thông cảm nhiều hơn, mẹ không quen cho bú sữa, sẽ đau, con ngoạm tỉ mẹ phải nhẹ một tí, nhất là không thể cắn mẹ, bình thường bố chỉ cần… hơi chút dùng chút lực, mẹ con đã khóc rồi.”

“Tiểu Điềm Điềm, hiện tại phối hợp một chút, uống sữa bột nhé con?”

Tiểu Điềm Điềm: “… oe oe…” Con nghe không hiệu a.

Lúc này có hai cô y tá từ hành lang gấp khúc đi qua, nghiêng mặt nhìn, người đàn ông cao to tuấn tú một cánh tay ôm con, nơi lưng gồ lên chính là sức mạnh của bắp tay, đầy nam tính.
Chương 2354:



Áo sơ mi và quần tây của người đàn ông tuy rằng đã nhăn nhúm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự sang trọng quý phái của anh, anh rủ mắt chăm chú nhìn đứa bé, góc mặt nghiêng được khắc đẹp như một bức tranh được phác họa tinh xảo, anh cúi đầu dịu dàng thấp giọng dỗ dành đứa bé, giọng nói ấy tựa như bài ca dịu êm vang lên trong đêm tôi.



Ngọn đèn nơi hành lang từ đỉnh đầu anh ấm áp tỏa xuống, trở thành bố khiên cả người anh liên tản ra một loại từ trường, mị lực độc đáo của người đàn ông đã đặc biệt thành thục.



Hai cô y tá nhìn thoáng qua, mặt đỏ tới mang tai.



“Nghe nói đây chính là thủ phủ đại nhân Cố tổng của Hải Thành, thật sự rất quyến rũ đó.”



“Này, cậu có ý đồ gì, Cố tổng thái thái là Diệp Linh Diệp mỹ nhân, tình cảm của bọn họ rất tốt, vừa rồi Diệp mỹ nhân sinh xong con còn đang ngủ, Cố tổng đặc biệt sốt ruột, chỉ sợ có con gái thiếu vợ.”



“Tớ làm gì có ý đồ nào, người đàn ông có mị lực như Cố tổng, chúng ta chỉ nên ngưỡng mộ mà thôi.”



Hai cô y tá bàn tán âm ï rôi rời đi.



Cố Dạ Cẩn ôm Tiểu Điềm Điềm dỗ, cũng không biết dỗ bao lâu, tiếng khóc của Tiểu Điềm Điềm nhỏ, cô bé đã đói bụng, lắc lắc cái đầu nhỏ, vươn đầu lưỡi liếm một góc mền.



Cố Dạ Cần lộ ra ý cười, anh đi vào phòng bệnh: “Vú em, Tiểu Điềm Điềm muốn uống sữa rồi, pha một chút sữa bột qua đây, tôi tới đút con bé.”



“Được.” Bà vú nhanh chóng pha nửa bình sữa.



Cố Dạ Cần đưa bình sữa miệng tới miệng Tiêu Điêm Điêm, Tiêu Điêm Điềm duỗi lưỡi liếm một cái, cuối cùng ngậm vào dùng sức hút.



Bà vú nhìn cười nói: “Tiên sinh, cô bé Tiểu Điềm Điềm này cá tính, chúng tôi dỗ không được mà vào tay tiên sinh liền êm xuôi, cái này gọi là bố và con gái liên tâm.”



Cố Dạ Cần ngồi ở ghế, anh chính là lần đầu tiên ôm trẻ sơ sinh, nhưng cánh tay trái ôm cô bé, để cô bé vững vàng ngủ ở trong khuỷu tay có lực của anh, một tay cầm bình sữa, tư thế ôm con vô cùng chuyên nghiệp, anh câu khóe môi, gương mặt luôn luôn bình tĩnh hiện lên vẻ tự hào nhàn nhạt: “Đương nhiên.”



Lúc này Tiểu Điềm Điềm đã đói bụng lắm rồi, liều mạng bú bình sữa, đợi cô bé ăn no, còn ngoác miệng nhỏ hướng về phía bố Cố Dạ Cần cười ngọt ngào.



Tiểu Điềm Điềm ăn no liền say giấc nồng, bà vú chuẩn bị trực đêm.



“Tiên sinh, anh cũng đã mệt mỏi một ngày, trở về đi ngủ đi! Đêm nay có tôi ở đây, anh sáng mai trở lại cũng được.”



Bà vú nhỏ giọng nói với Cố Dạ Cần.



Cố Dạ Cần lắc đầu: “Không cần, tôi ở đây trực.”



Cố Dạ Cần thả Tiểu Điềm Điềm đã ngủ say bên người Diệp Linh, vươn tay kéo chăn đắp cho hai mẹ con, sau đó anh nằm nghiêng cạnh Diệp Linh.



Vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điềm Điềm nanh, lại tròng mắt nhìn một chút Diệp Linh đang say giấc trong lòng, anh vươn cánh tay đặt trên hông Diệp Linh, nhắm hai mắt lại.



Bà vú nhìn một nhà ba người chen ngủ ở một chiếc giường không tính là lớn, trong mắt lộ ra ý cười, vươn tay tắt đèn trong phòng bệnh đi, chỉ để lại một chiếc đèn vàng nhỏ.



Sáng sớm hôm sau.



Diệp Linh cảm giác trong lòng có vật nhỏ đang động, cô chậm rãi mở mắt ra.



Tròng mắt nhìn, Tiểu Điềm Điềm đã dậy, cô bé mở to đôi mắt, mắt Tiểu Điềm Điềm vừa to vừa sáng, giống như quả nho đen vậy, hiện tại đang tròn vo chuyển động, hai bàn tay tí hon vung ra từ trong chăn, vung loạn trên không trung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom