• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (5 Viewers)

  • Chương 2355-2360

Chương 2355:

Diệp Linh bật cười, cô cuốn lại ống tay áo Tiểu Điềm Điềm, lộ ra cánh tay mềm nhỏ của cô bé.

“Hi, Tiểu Điềm Điềm, con tỉnh ngủ rồi sao?” Diệp Linh cầm tay cô bé, đặt ở bên môi hôn một cái, thơm quá, mùi sữa thơm của trẻ sơ sinh.

Tiểu Điềm Điềm nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì, cô bé tròn mắt thấy được mẹ liền y y nha nha, vui vẻ kêu không ngừng.

Đôi mắt Diệp Linh đong đầy vẻ nhu hòa.

Lúc này eo chợt căng thẳng, người đàn ông phía sau đã tỉnh.

Diệp Linh lúc này mới chú ý tới người đàn ông ngủ ở phía sau cô, bàn tay của anh còn đặt trên vùng bụng đã bằng phẳng của cô, như đang bảo vệ nơi đó, thương tiếc cô đã chịu khổ.

Giường bệnh cũng không lớn, một nhà ba người nằm cùng nhau, anh dán chặt vào cô, lôngngực anh thật âm áp, được anh ôm, tràn đầy vị đàn ông.

Lúc này khuôn mặt nhỏ của cô bị hôn một cái: “Dậy rồi?”

Thanh âm của người đàn ông mang theo chút khàn khàn lúc mới tỉnh, lọt vào tai Diệp Linh đã gợi cảm đến không chịu được.

“Dạ.” Diệp Linh đỏ ửng mặt, yên lặng cách anh xa một chút.

Cố Dạ Cần một tay chống đầu, hơi ngồi dậy, ánh nắng ban mai hắt vào, anh ngắm nhìn thật kỹ, cô không giống với bình thường, chắc là do mới làm mẹ, ngũ quan tinh xảo đáng yêu đó hiện lên vẻ mềm mại, có thể khiến người ta đến mềm lòng.

Tay Diệp Linh còn năm bàn tay nho nhỏ của Tiểu Điềm Điềm, Cố Dạ Cần vươn tay giữ tay hai mẹ con ở trong lòng bàn tay mình, anh phủ bên vành tai cô dịu dàng nói: “Linh Linh, em đã sinh Tiểu Điềm Điềm thật xinh đẹp cho anh, anh thật sự vô cùng thích.”

Diệp Linh không đáp, thế nhưng cũng không từ chối anh.

Trái tim cần thận từng Ii từng tí thử dò xét của Cố Dạ Cần rốt cục đã an định vài phần, anh biết cô khôi phục ký ức, cô sau khi khôi phục ký ức hình nhứ cũng không bài xích anh thân mật, không có gì thay đổi, chỉ xuất hiện thêm một sinh mạng nhỏ khiến bọn họ càng thêm yên tĩnh hòa hợp và hạnh phúc.

Cô Dạ Cân bắt đâu chậm rãi tin tưởng lời Lê Hương, Diệp Linh có phải đã chữa hết cho chính mình hay không.

Tiểu Điềm Điềm vẫn còn đang vui chơi, dựa vào bản năng, cô bé nghe thấy được nơi tỏa hương thơm từ mẹ, cái đầu nhỏ trực tiếp vùi vào ngực Diệp Linh, cọ lấy cọ để.

Diệp Linh nhột, bật cười khanh khách.

Hai mẹ con vui vẻ làm khóe môi Cố Dạ Cần cũng nhuộm ý cười.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bà vú, bà vú đã tới.

“Bà vú tới rồi kìa, đi mau.” Diệp Linh đây anh một cái.

Cố Dạ Cẩn cũng không còn bàn thần, chậm rãi xuống giường, đứng thẳng người.

Bà vú đi tới: “Thái thái, cô đã tỉnh? Tiên sinh, anh đã ở đây cả đêm, về nhà tắm rửa thay quần áo rồi trở lại, tôi ở chỗ này cùng thái thái.”

“Được,” Cố Dạ Cần gật đầu, anh nhìn về phía Diệp Linh trên giường: “Anh đi về trước một chuyến.”

“Dạ.” Diệp Linh gật đầu.

Lúc Cố Dạ Cẩn trở lại đã là buồi trưa, đứng ở cửa xem, bà vú ôm Tiểu Điềm Điêm chơi, trước mặt Diệp Linh bày hai món ăn khi ở cử, một món canh, một dĩa hoa quả.

Anh đi vào: “Để tôi ôm Tiểu Điềm Điềm.”
Chương 2356:



“Được.” Bà vú đưa Tiểu Điềm Điềm trong ngực cho Cố Dạ Cần, bà nhìn ra tiên sinh đặc biệt thương yêu con gái của mình: “Vừa rồi thái thái đã cho Tiểu Điềm Điềm bú sữa, Tiểu Điềm Điềm ăn no rồi, cậu đứng thẳng ôm bé, vỗ vỗ lưng cho bé nhé.”



Bú sữa sao?



Cố Dạ Cẩn ôm Tiểu Điềm Điềm, nhìn thoáng qua Diệp Linh.



Diệp Linh ăn canh, nhận được ánh mắt của anh, cô trực tiếp cụp mắt, không thèm nhìn lại.



Bà vú lui ra ngoài, lưu không gian cho cả nhà.



Diệp Linh đang ăn, cô ngước mắt nhìn người đàn ông một chút, Tiểu Điềm Điềm được anh ôm, cơ thể mềm nhũn ghé vào trên bờ vai rộng của bố, bàn tay dày rộng của người đàn ông vỗ vỗ sau lưng Tiểu Điềm Điềm, lực đạo đựa căn rất tốt, Tiểu Điềm Điềm được anh vô đã sắp chìm vào giâc ngủ rôi.



Anh thay quần áo mới, áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây đen, vừa rồi lúc vào cửa anh đã đặt áo khoác ngoài trên ghế dựa.



Tắm xong, lui đi vẻ mệt mỏi, cả người anh lộ ra vẻ trẻ tuổi anh tuần.



Diệp Linh cụp mắt ăn, Cố Dạ Cần thấy Tiểu Điềm ngủ say rồi liền đặt cô bé Vào nôi.



Một tay đút trong túi quần ngồi ở cạnh Diệp Linh, anh thấp giọng hỏi: “Còn đau không em?”



Vừa rồi bà vú kể lại với cô, tối hôm qua Tiểu Điềm Điềm khóc rất dữ dội, anh không nỡ gọi cô dậy, liền dỗ Tiểu Điềm Điêm bú sữa bình.



Bà vú còn trêu, gần như chưa thấy người đàn ông yêu vợ còn hơn yêu con như anh.



Cô cụp mắt, lắc đầu: “Không đau.”



Cố Dạ Cần đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, cười hỏi: “Làm sao vậy, sao sinh con gái xong liền không dám ngắng đầu nhìn anh, anh cũng không ăn thịt em.”



Lòng bàn tay có vết chai mỏng vuốt ve da thịt mềm mại của cô, làm mặt cô nóng lên.



“Không có,” Diệp Linh che giấu, cô chỉ chỉ dĩa rong biển: “Em chỉ không muốn ăn cái này.”



“Mùi vị không tôt à?” Anh hỏi.



Diệp Linh dùng đũa gắp một miếng rong biển đưa tới bên miệng anh: “Anh nếm thử đi.”



Cố Dạ Cẩn há miệng ăn: “Cũng tạm được.”



“Thật không?” Thế vì sao cô không thích ăn nhỉ? Cô lại gắp một miếng rong biển đưa tới bên miệng anh: “Vậy cho anh ăn hết đi.”



Cố Dạ Cần chau mày, há miệng ăn.



Diệp Linh lại tiếp tục ăn cơm, nhưng nửa khuôn mặt nhỏ cô đã bị bàn tay của anh bưng lấy, đôi môi đỏ mọng bị chặn lại, cô còn chưa kịp phản ứng, hàm răng đã thất thủ, bị anh đút vào nửa đoạn rong biển.



Diệp Linh “ưm” một cái tiếng, người đàn ông buông lỏng cô ra, nhưng không đi, cách cô khoảng cách rất gần, khàn giọng lưu luyến nói: “Không cho phép kén ăn, thử một lần, ăn đi.”



Khuôn mặt nhỏ vẫn còn ở trong lòng bàn tay anh, không biết anh nghĩ cái gì lại làm ra loại chuyện đút đồ ăn này.



Diệp Linh nhai vài cái, nuốt xuống.



“Ăn ngon không?” Anh hỏi.
Chương 2357:

Diệp Linh vươn tay đẩy bàn tay của anh ra: “Dạ ngon.”

Dáng vẻ cô ngoan ngoãn, Cô Dạ Cân liếc đôi môi đỏ mọng dính nước ấy, rút bàn tay để trong túi quần ra, chống ở trên giường, bàn tay kia từ mặt cô xuyên vào sau gáy cô, vững vàng chế trụ: “Gọi một tiếng nữa đi.”

“Cái gì?”

“Cố Dạ Cần, tên của anh.”

Hàng mi dài Diệp Linh run lên.

“A Sinh, là anh, Cố Dạ Cần, cũng là anh, Linh Linh, gọi Cố Dạ Cần.”

Diệp Linh không biết nên nói cái gì.

Lúc này Cố Dạ Cần cúi đầu, hôn cô.

“Ưm…” Trong tay Diệp Linh còn siêt chặt cái thìa, cô vội vàng chống lên bờ vai anh.

Lê Hương và bà vú gặp nhau ở hành lang, hai người vừa nói vừa cười đầy ra cửa phòng bệnh, đi vào.

Rất nhanh hai người liền ngẩn người, bởi vì Cố Dạ Cần và Diệp Linh đang…

“Tiên sinh,” Bà vú khiếp sợ mở miệng: “Anh đang làm cái gì thế?”

Một tiếng này làm Có Dạ Cẩn mở mắt ra, anh nhanh chóng buông Diệp Linh ra, đứng lên.

“Tiên sinh, thái thái bây giờ đang ở cữ, đây không phải là chuyện đùa, cậu dù có muốn thế nào đi nữa, cũng không thể đụng vào cô ấy lúc này.” Bà vú nghiêm mặt nói.

Lê Hương cũng đã đi tới, kéo lại tay Diệp Linh: “Linh Linh, hai người cần phải nghe lời bà vú nói, không thể làm loạn, thân thể là của mình, nhịn một chút, một tháng sẽ qua rất nhanh.”

Diệp Linh xấu hổ không chịu được: “Lê Hương…” Cô kêu một tiếng.

Cố Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, yết hầu khẽ lăn, anh cũng xấu hồ, Diệp Linh vừa mới ở cữ, anh đã khắc chế không nỗi.

Chỉ hôn một cái, đã bị bắt gặp, anh Cố Dạ Cần còn chưa gặp qua chuyện xấu hồ như thế.

“Đúng vậy, tiên sinh, đây là lỗi của anh.”

Bà vú sảng giọng.

Vì vậy, hai người này, một người ngồi ở trên giường, một người đứng, thành thành thật thật bị Lê Hương và bà vú nhắc nhở răn ạy câu chuyện ở cử xấu hồ này đến nửa ngày.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần đen như đít nồi.

Lê Hương kết thúc câu chuyện, cuối cùng chốt một câu: “Bỏ đi, tớ thấy Cố tổng không có tính tự giác, một tháng này hai người chia phòng ngủ, như vậy Linh Linh cũng có thể chuyên tâm ở cử.

Cố Dạ Cần mang Diệp Linh và Tiểu Điêm Điêm về tới tứ hợp viện, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của bà vú, cơ thể Diệp Linh khôi phục rất nhanh, Tiểu Điềm Điềm cũng khỏe mạnh lớn lên.

Cố Dạ Cẩn hàng ngày đều bồi bạn mẹ con các cô, trong lòng ôm Tiểu Điềm Điềm càng ngày càng lớn lên, trái tim anh tràn đầy.

Rất nhanh Diệp Linh đã hết ở cử, hôm nay Cố Dạ Cần lái xe mang theo Diệp Linh và Tiểu Điềm Điềm đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Kiểm tra sức khoẻ kết thúc, Có Dạ Cần lại đưa hai mẹ con về nhà.

Bà vú xin nghỉ, nên trên xe chỉ có một nhà ba người.
Chương 2358:



Trong xe, Tiêu Điêm Điêm y y nha nha kêu lên không ngừng.



Cố Dạ Cẩn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm ngồi ở ngồi phía sau, Tiểu Điềm Điềm chắc là đói bụng, miệng nhỏ tìm chỗ thơm thơm của mẹ không ngừng cọ cọ.



“Tiểu Điềm Điềm có phải đói bụng rồi không?” Có Dạ Cần thấp giọng nói.



Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”



“Vậy em cho Tiểu Điềm Điềm uống chút sữa đi.”



*“” Nếu như có thể thì cô đã sớm làm rồi, Diệp Linh từ khi làm mẹ sau mới biêt được ra ngoài bú sữa là một vân đề, cũng tỷ như bây giờ đang ở trên xe, cô làm sao đút chứ?



Có Dạ Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, mấy ngày nay cô được nuôi tốt, khuôn mặt nhỏ càng thêm mịn nhẫn.



Ánh mắt nhìn xuống quần áo cô, cô đã khôi phục vóc dáng, chiếc đầm rộng thùng thình cũng không che lấp được vòng eo tinh tế yêu kiều kia.



Diệp Linh ngồi phía sau đã mẫn cảm nhận ra ánh mắt anh, cô ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt của anh hiện tại trần trụi rơi vào người cô, bởi vì phải cho con bú, cô đã đẫy đà hơn rất nhiều.



Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh bạo nổ, lúc trước bởi vì mang thai, anh không dám có tà niệm gì, hiện tại con đã sinh, ở cử cũng hết, anh liền lớn mật lên, không hề cắm ky.



“Nhìn cái gì, lái xe của anh đi!” Diệp Linh hung dữ trợn mắt nhìn anh.



Cố Dạ Cẩn vô cùng thản nhiên: “Em cho con gái bú đi, yên tâm, anh sẽ không nhìn lén ngươi.”



Cô sẽ không tin anh.



Miệng của đàn ông là quỷ gạt người!



Diệp Linh kiên trì không đút sữa ở trong xe, Tiểu Điềm Điềm không khóc náo, nhưng cô cảm thấy ngực rất trướng, còn có chút cảm giác đau đón.



Rốt cục đã về đến nhà, Cố Dạ Cần xuông xe ôm Tiêu Điêm Điêm, Diệp Linh cũng xuống xe theo.



Rất nhanh Cố Dạ Cần híp đôi mắt hẹp một cái, ánh mắt rơi trên quần áo của (0195: IS Diệp Linh nhanh chóng vươn tay che kín chính mình: “Anh nói anh không nhìn mà, còn nhìn hải!”



Ánh mắt Cố Dạ Cẩn càng thêm sâu, thân thể cao to chậm rãi lấn đến gần cô, sau đó che ở bên tai cô khàn khàn nói một câu: “Linh Linh, em ướt rồi.”



Cái gì?



Anh đang nói cái gì?



Anh tại sao có thể nói ra lời… không biết xấu hỗ như thế?



Diệp Linh giơ tay lên tại hung hăng bám một cái trên cánh tay anh.



Cố Dạ Cần đau rên lên một tiếng, song không tránh, để cho cô bắm: “Em xác định… không vào thay quần áo? “



Diệp Linh cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đã ướt.



Cô cứng đờ, thì ra cô hiểu lầm ý Cố Dạ Cần, anh cũng không phải là ý đó.



Diệp Linh xâu hồ hận không thê tìm cái lỗ để chui, cô vươn tay ôm Tiểu Điềm Điềm: “Đưa con gái cho em.”



Có Dạ Cẩn đưa cho cô, sau đó đột nhiên lấn đến gần khuôn mặt hồng hồng kiều diễm ấy: “Vừa rồi em nghĩ đi đâu, có phải đã nghĩ đến chuyện cắm trẻ em không?”
Chương 2359:



Cố Dạ Cẩn bóp mặt cô một cái: “Linh Linh, anh phát hiện em đen tối hơn rồi đấy nhé.”



“..” Diệp Linh ôm con gái xoay người chạy vào phòng.



Cố Dạ Cẩn cũng trở về phòng mình, anh đầy đầu đều nghĩ Diệp Linh bây giờ đang ở làm cái gì.



Anh mở máy vi tính ra, bắt đầu xem video giám sát, rất nhanh bóng dáng của Diệp Linh đã nhảy vào ánh mắt.



Trong phòng, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm đút sữa.



Cố Dạ Cần cảm giác mình hẳn nên tắt video đi, làm một quân tử, thế nhưng…



anh thừa nhận mình là một tiểu nhân.



Anh đã ở nơi đây rình coi nửa năm rồi, nếu như có thể tắt, anh đã sớm tắt.



AI Lúc này trong video Diệp Linh đột nhiên rên một tiếng, bởi vì Tiểu Điềm Điềm cắn cô.



Cố Dạ Cần nghe được tiếng rên của cô thắt lưng to lớn liền trực tiếp tê rần, phảng phất có dòng điện xông lên toàn thân, trước đây anh làm cùng Diệp Linh, Diệp Linh vẫn lãnh cảm, cũng không chủ động, càng chưa nói đến kêu rên.



Hiện tại cô sinh con, cả người như ngâm trong mật đào, đến cả tiếng rên cũng yêu kiều mềm mại.



Cơ thể Cố Dạ Cần từng bị tổn thương, thêm nữa Diệp Linh mang thai, vẫn không đặt tâm tư trên chuyện này, nhưng bây giờ anh cảm giác được rõ ràng thân thể của mình biến hóa, anh đã được rồi, đã bình thường lại rồi.



Cố Dạ Cần đã cảm thấy Diệp Linh thực sự là liều thuốc độc của anh, cô vừa rên đã làm anh nồi lên phản ứng.



Cố Dạ Cẩn nhanh chóng vào phòng tắm, xối nước lạnh.



Căn phòng cách vách, Tiểu Điềm Điềm ăn uống no say liền ngủ rồi, Diệp Linh cũng đi tắm, mặc cái đầm rộng thùng thình rồi đi ra.



Cô ngồi ở trước bàn trang điểm sáy tóc, úc này cô đột nhiên thấy được chỗ góc phòng hình như lóe ra một điêm đỏ.



Đó là cái gì?



Diệp Linh nhanh chóng đi tới, cô phát hiện góc phòng bị người động tay động chân, bên trong giấu một cái camera ấn ỗ kiml Trời ạ, trong phòng của cô lại có cameral Vậy nhất cử nhất động của cô có phải đều bị kẻ khác rình coi hay không?



Diệp Linh là đại minh tinh, bình thường sẽ đụng phải loại chuyện quay lén này, nên sẽ không nhìn lầm, thật sự có người đang rình coi theo dõi cô.



Người này là ai?



Đáp án còn phải nghĩ sao, không cân, nhất định là… Có Dạ Cần!



Trừ anh ra, còn có ai có thể im hơi lặng tiếng lắp đặt thứ này ở trong phòng của cô chứt Anh là biến thái đấy àI



Anh đến tột cùng muốn làm gì?



Đây là phòng cô, tất cả hoạt động riêng tư của cô đều làm ở đây, bao gồm cả cho con gái bú sữa…



Chỉ cần nghĩ tới những thứ này cũng đã bại lộ dưới mắt Có Dạ Cần, Diệp Linh đã cảm thấy một luồng máu nóng xông lên đầu, xấu hỗ và giận dữ khó ngăn.



Trong khoảng thời gian này anh biến thành A Sinh luôn ở bên cạnh cô, thu lại tất cả mũi nhọn, cô tưởng anh đã biến thành một người tốt rồi, không nghĩ tới anh trong xương vẫn âm u biến thái như thế!
Chương 2360:

Diệp Linh tháo camera xuống, đi thẳng đến phòng Có Dạ Cần.

Có Dạ Cẩn tắm rất lâu, lúc đi ra anh nhìn video quan sát một chút, video đã biến đen rồi.

Nguy rồi!

Cố Dạ Cần liền cảnh giác, Diệp Linh có phải đã phát giác rồi hay không?

Lúc này “cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, có người đang gõ cửa.

Nơi đây trừ anh và Diệp Linh, không có người thứ ba, Cố Dạ Cần biết, quỷ kế của anh đã lộ.

Cố Dạ Cần đi tới mở cửa phòng, quả nhiên ngoài cửa là Diệp Linh, Diệp Linh tức giận mặt trướng hồng, đôi mắt yêu mị phừng phừng hung dữ nhìn anh.

“Linh Linh, em tìm anh có việc gì à?” Có Dạ Cần biết mà còn hỏi.

Diệp Linh nhìn anh bình tĩnh càng thấy anh phúc hắc vô sỉ, anh diễn quá sâu: “Nhìn xdem chuyện tốt anh làm này!”

Diệp Linh tức giận nện camera trực tiếp vào trên người Có Dạ Cần.

Có Dạ Cần không có tránh, camera nện trên người anh liền “cạch” một tiếng rơi trên thảm, anh thầm thấy may mắn mình đã biết trước một bước cô phát hiện, nên đã chuẩn bị xong lời giải thích, nên anh nhíu mày, nghiêm túc nói: “Linh Linh, em đã biết rồi?”

“Anh còn không thấy ngại mà hỏi hả?

Cái camera này có phải là anh lắp không?”

“Đúng, là anh lắp, nhưng Linh Linh, em hãy nghe anh giải thích, anh lắp camera không có ý gì khác, mà khi em mang thai, ta lại không cách nào đến gần chăm sóc em, vì an toàn của em và Điềm Điềm, nên anh mới lắp cái camera này.”

Anh nói vô cùng thành thật, còn lộ ra vài phần uất ức vô tội, ngược lại cô lại biến thành kẻ hung dữ vấn tội không hiểu chuyện.

Diệp Linh suýt chút nữa đã tin, nhưng cô đã nhìn thấu anh: “Anh xem em là đứa con nít ba tuôi à, anh nghĩ răng em còn có thể tin tưởng anh sao, anh lắp camera có tâm tư gì tự anh rõ ràng, anh đã thấy được cái gì anh cũng rõ mài”

Chỉ cần nghĩ đến tất cả riêng tư của mình đã lộ dưới mắt anh, khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng đến có nhỏ máu.

Diệp Linh trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Có Dạ Cần hơi hoảng sợ, anh phát hiện cô không dễ lừa nữa rồi, anh vươn tay nắm cổ tay cô: “Linh Linh, đừng đi!”

“Cố Dạ Cẩn, buông tay!” Diệp Linh muốn hất anh ra.

Thế nhưng một giây kế tiếp hai người đêu cứng đờ, bởi vì cô trong lúc vô thức lại gọi ra cái tên quen thuộc – Có Dạ Cần.

Diệp Linh ngẳắng đầu, cô trực tiếp đụng phải con ngươi đen kia của Cố Dạ Cần, lúc này anh đang nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.

Diệp Linh lảng mắt đi, thế nhưng Cố Dạ Cần kéo lại, cơ thể mềm mại không Xương của cô trong nháy mắt tiến vào trong ngực anh.

“Buông ra!” Diệp Linh siết quả đấm đập anh.

Cố Dạ Cẩn dùng sức ôm lấy cô, lực đạo lớn hận không thể nhào nặn cô vào trong cốt nhục mình, môi mỏng rơi vào mái tóc dài của cô hôn hôn, anh nói giọng khàn khàn: “Không buông!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom