• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (8 Viewers)

  • Chương 2337-2342

Chương 2337:



Tô Tiểu Đường khựng lại, nhanh chóng ngắng đầu nhìn qua.



Đi vào là thư ký riêng của Dương Kim Đậu.



Trong chốc lát đó ánh sáng trong mắt Tô Tiểu Đường nhanh chóng tắt đi, cô để chén đũa xuống: “Con ăn xong rồi, về phòng trước ạ.”



Tô Tiểu Đường lên lầu.



Thư ký riêng đi tới: “Sếp, đại tiểu thư sao như đang rầu rĩ không vui thế kia?”



Thư ký riêng có thể nhìn ra được chuyện này Dương Kim Đậu cũng đã sớm nhìn ra, mấy ngày này Tiêu Thành chưa từng xuât hiện, con gái bà liên hồn vía lên mây, rõ ràng đang đợi Tiêu Thành qua đây.



“Mẹ con chúng tôi mới vừa gặp lại, Băng Băng chắc có chút không quen.”



Dương Kim Đậu ưu nhã cắt một khối thịt bò: “Mấy ngày này chỗ Tiêu Thành có động tĩnh nào không?”



“Thưa sếp, hai ngày này Tiêu Thành ở cùng Tiêu Đình Đình, nghe nói… Tiêu Thành đáp ứng hôn sự rồi, Tiêu gia đang chuẩn bị hôn lễ.”



Dương Kim Đậu không nhiều lời, bà biết lời ngày ấy Tiêu Thành đã nghe lọt.



“Sếp, đây là đồ Tiêu Thành giao cho đại tiểu thư.” Thư ký riêng đưa đến một vật.



Trong phòng.



Tô Tiểu Đường ngồi ở bên giường, trong tay cô cầm một vật, là cây súng ngày ấy Tiêu Thành đưa cho cô.



Tô Tiểu Đường vuốt ve, trên mặt súng lạnh như băng tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp nam tính của anh, còn có xúc cảm chai sần thô sáp kia.



Anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của côi



Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng Dương Kim Đậu: “Băng Băng, con ngủ chưa?”



Tô Tiểu Đường nhanh chóng nhét súng vào phía dưới gối: “Vẫn chưa ạ.”



Dương Kim Đậu đầy cửa vào, trong tay bưng một ly sữa bò nóng: “Băng Băng, trước khi ngủ uống ly sữa này đi, mẹ thấy mấy ngày này khẩu vị con không tốt lắm, mặt cũng gầy đi rồi.”



Tô Tiểu Đường vươn tay nhận lấy sữa: “Cảm ơn ạ.”



“Băng Băng,” Dương Kim Đậu ngồi bên người Tô Tiểu Đường: “Con không muốn cùng mẹ về nhà có phải bởi vì Tiêu Thành hay không?”



Hàng mi dài của Tô Tiểu Đường run lên.



“Băng Băng, đây là đồ Tiêu Thành sai người giao cho con.” Dương Kim Đậu đưa tới món đồ mà thư ký riêng giao đến cho Tô Tiểu Đường.



Đây là một phong thư.



Tô Tiểu Đường đặt ly sữa xuống, bóc phong ắn thư ra, bên trong là… hai tắm vé máy bay, hơn nữa kỳ hạn còn là ngày mai.



Từ sau ngày đó, Tiêu Thành liền biến mắt, cũng không xuất hiện nữa ở trước mặt cô nữa.



Hiện tại anh sai người đưa đô tới, lại là vé máy bay ngày mai.



Ý anh muốn biểu đạt quá rõ ràng, chính là bảo cô ngày mai rời khỏi nơi này.



Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Tô Tiểu Đường trong chớp mắt trắng bệch.
Chương 2338:



“Băng Băng, Tiêu gia đang chuẩn bị hôn sự, Tiêu Thành sắp cưới Tiêu Đình Đình rồi, hôn kỳ đã định, tin bọn họ kết hôn hẳn rất nhanh sẽ công khai toàn bộ Hồng Kông.” Dương Kim Đậu nói.



Sắc mặt Tô Tiểu Đường tái nhợt, ngón tay gầy siết chặt vé máy bay, mấy giây sau cô chậm rãi nói: “Tiêu Thành bây giờ đang ở đâu, con muốn gặp anh ấy.”



“Băng Băng, đã lúc này rôi con còn muốn gặp Tiêu Thành, nếu như cậu ta muốn gặp con, cậu ta đã sớm gặp cậu, mấy ngày nay cậu ta đều ở cạnh Tiêu Đình Đình kia, hai người bọn họ đã tình chàng ý thiếp.”



Nghe những lời này, Tô Tiểu Đường cũng không tiết lộ quá nhiều tâm tình, cô chỉ nhẹ giọng kiên trì nói: “Con muốn gặp anh ấy.”



“Băng Băng! Con và Tiêu Thành kia chỉ quen nhau được mấy ngày, con biết cậu ta là hạng người nào sao, cậu ta có từng nói cho con biết cậu ta là ai, cậu ta luôn lăn lộn trên giang hồ, oanh oanh yến yến bên người cho tới bây giờ chưa từng đứt đoạn, cậu ta căn bản không phải là một người tôf!”



Đốt ngón tay Tô Tiểu Đường trắng bệch, cô ngước mắt nhìn Dương Kim Đậu, gẳn từng chữ: “Mặc kệ mọi người nói gì, con muốn gặp anh ấy, anh ấy là ai, anh ấy muốn làm gì, không cần mấy người phải nói, con chỉ muốn nghe anh ấy chính mồm nói với con.”



Nhìn bướng bỉnh cùng kiên trì trong mắt con gái, Dương Kim Đậu im lặng, bà biết nếu như không cho con gái hết hy vọng, cô sẽ không chịu cùng bà rời khỏi nơi này.



“Được, mẹ dẫn con đi gặp Tiêu Thành ngay bây giờ.”



Trước khách sạn sáu sao đậu vài chiêc xe sang trọng, bên xe sang còn có một nhóm hộ vệ áo đen vóc người hung hãn đứng gác.



Ông chủ khách sạn tự mình tiễn khách ra, những người khách khác chứng kiến tình hình như vậy cũng tự giác đi tới bên kia, bọn họ ngắng đầu nhìn lại, bảo vệ lôi ra đường cảnh giới, trong chỗ mờ tối đứng mấy người, Tiêu lão gia tử, Tiêu Thành, Tiêu Đình Đình, còn có vài đại lão có máu mặt ở Hồng Kông.



Hóa ra là người Tiêu gia, thảo nào.



Những người khách khác không dám nhìn nhiều, nhanh chóng đi xa.



Tiêu lão gia tử đưa mây đại lão đi, sau đó cười híp mắt hướng về phía Tiêu Thành nói: “A Thành, mấy chú mấy bác này đều là bạn tốt của ta, trên tay có không ít mối làm ăn, trước đây lúc Tiêu Tứ còn sống đặc biệt muốn làm quen với bọn họ, thế nhưng không có cơ hội, hiện tại con sắp cưới Đình Đình rồi, có vài người vài việc vài quyền lợi, ta tự nhiên sẽ từ từ giao cho con.”



Tiêu gia trà trộn Hồng Kông đã hơn trăm năm rồi, cắm rễ rất sâu, mấy năm này Tiêu Thành tiếp quản không ít mối làm ăn, thế nhưng từ đầu đến cuối không chạm được đến hạt nhân.



Tiêu lão gia tử là lão hồ ly, sẽ không dễ dàng giao ra.



Hiện tại, Tiêu Thành mới chỉ là bắt đâu tiếp xúc.



Tiêu Thành dửng dưng nhìn thoáng qua mấy hướng mấy đại lão rời đi, mấy đại lão đó thân phận rất lợi hại, nào là người sáng lập quỹ từ thiện, nào là viện trưởng một bệnh viện nào đó, nào là siêu sao giới ca hát…



Nếu như không phải hôm nay hẹn cơm, ai có thể nghĩ tới những đại nhân vật đức cao vọng trọng này lại có quan hệ dính đến Tiêu gia.



Bọn họ giống như một tắm lưới, đan vào một chỗ, tham gia đủ loại giao dịch đen.



Tiêu Thành câu môi mỏng: “Lão gia tử, con sẽ biểu hiện tốt một chút.”



“Nhưng bô ơi, A Thành đã là con rễ bô rồi, bố cứ yên tâm giao mấy vụ làm ăn trên tay giao cho A Thành đi!” Tiêu Đình Đình ngọt ngào kéo cánh tay tráng kiện của Tiêu Thành làm nũng nói.



Tiêu lão gia tử gật đầu: “Vậy ta đi về trước, A Thành con tiễn Đình Đình về nhà nhé.”



Tiêu lão gia tử ngồi xe rời đi.



“A Thành, tối nay là… đi chỗ anh, hay là đi chỗ em?” Tiêu Đình Đình ngắng đầu, nhìn trộm về phía Tiêu Thành.

Chương 2339:

Tiêu Thành vươn tay, ôm vai Tiêu Đình Đình, kéo ả vào trong ngực mình, khuôn mặt anh tuấn kia lấn đến gần Tiêu Đình Đình, dùng giọng chỉ hai người có thê nghe được, ái muội nói: “Chúng ta không đợi đêm tân hôn sao, xem ra em đúng là… con mèo tham lam.”

Tiêu Đình Đình từng hẹn hò qua rất nhiều, thế nhưng bọn họ không có mị lực như Tiêu Thành, nếu như Tô Tiểu Đường là tờ giấy trăng trên tình trường, vậy Tiêu Đình Đình chính là tay chơi sõi đời, ả biết trong thân thể to lớn ngỗ ngược này của Tiêu Thành hàm chứa sức mạnh có thể khiến nhiều người phụ nữ tiêu hồn.

Đều nói anh là liều xuân dược biết đi, Tiêu Đình Đình đã sớm không kịp chờ đợi nếm thử tư vị đó.

Ở trong mắt Tiêu Đình Đình, đàn ông chính là đồ chơi của ả, không phải đàn ông ngủ ả, mà là ả ngủ họ.

Tiêu Thành cũng không ngoại lệ.

Song, Tiêu Thành quả thực rất khó giải quyết, không giống người thường.

Tiêu Đình Đình nhăn mặt, liếc mắt đưa tình nói: “A Thành, anh thật là xấu.”

Tiêu Thành nhuộm ý cười, thế nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, lúc này anh cảm giác có một ánh mắt rơi trên người anh, anh ngắng đầu nhìn lại.

Trên đường cái đối diện chẳng biết lúc nào đậu một chiếc xe sang trọng, bên xe sang đứng lặng bóng người nho nhỏ, là… Tô Tiểu Đường.

Tô Tiểu Đường tới.

Cô hãn rât đã sớm tới, lặng lặng đứng ở nơi đó, thu sạch cảnh anh và Tiêu Đình Đình liếc mắt đưa tình vào đáy mắt.

Tiêu Thành đụng phải đôi mắt hạnh ấy, hiện tại cô đang nhìn anh, anh cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Thành cứng đờ.

E rằng đã nhận ra Tiêu Thành bất thường, Tiêu Đình Đình lộ ra hoang mang: “A Thành, anh đang nhìn gì vậy?”

Tiêu Đình Đình xoay người nhìn.

Thế nhưng Tiêu Thành một tay ôm chặt thương kiêm kích thê nào, chiên đâu hùng dũng tắm trong biển máu, anh đều chưa từng quay đầu.

Nhưng bây giờ, anh muốn quay đầu lại.

Anh siết tay thật chặt, thẳng đến khi gân xanh nổi lên, anh đang dùng hết khí lực toàn thân khắc chế mình không quay đầu lại.

“A Thành, thư mời hôn lễ cuả chúng ta đang được in đó, anh thích kiểu hôn lễ thế nào, bố em muốn làm kiểu Trung Hoa, nhưng em muốn làm kiểu Âu, nếu không chúng ta làm hai kiểu, kiểu Trung Quốc và kiểu Âu, sau đó em sẽ bảo bố cho anh mấy ngày nghỉ, chúng ta đi du lịch trăng mật!” Tiêu Đình Đình tràn đầy mong đợi nói.

Lúc này tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, Tiêu Thành khẩn cấp đạp phanh lại, dừng xe bên đường.

Tiêu Đình Đình ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng may ả đã cài dây an toàn rồi, bằng không xe đột nhiên phanh lại nhất định sẽ làm ả bị đụng đầu.

“A Thành, làm sao vậy, sao anh lại đột nhiên dừng xe, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Giữa mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành đã phủ lên một tầng sương lạnh, anh mím môi nói hai chữ: “Xuống xe!”

Xuống xe.

Ngắn gọn lại bá đạo.
Chương 2340:



Cái gì?



Sắc mặt Tiêu Đình Đình cũng thay đôi, nơi này là đường cao tốc, ä xuống xe ở chỗ này thì về kiểu gì, ở đây không gọi được xe.



Anh muốn vứt ả ở đây?



“A Thành, anh có phải điên rồi hay không, tại sao anh có thể bỏ em ở nơi này, em…”



“Xuống xe, tôi không thích nói lần thứ hai, hiểu ý của tôi không?” Tiêu Thành trực tiếp cắt lời ả.



Tiêu Đình Đình nhìn Tiêu Thành lúc này, đôi mắt u trầm kia như nhiễm nước sơn, dưới ánh trăng nhạt nhòa tản ra ánh sáng âm u, như dã thú nguy hiểm ẩn núp trong rừng rậm, làm người ta kinh sợ.



Tiêu Đình Đình tê rần da đầu, ả kéo ra cửa xe kế bên người lái, xuống xe.



“Tiêu Thành, anh thực sự quá đáng, anh có tin không em sẽ mách với bó, hoặc là, em sẽ không muốn kết hôn với anh nữal” Tiêu Đình Đình không phục, căn răng uy hiếp nói.



Thế nhưng một giây kế tiếp “brr” một tiếng, Tiêu Thành đạp chân ga, phóng đi rồi.



Tiêu Đình Đình bị phun một mặt đầy khói xe, không gì sánh được chật vật và phẫn nộ.



Tô Tiêu Đường còn đứng tại chỗ, không đi.



Rất nhanh, bầu trời đổ cơn mưa phùn lất phát, trời mưa.



“Băng Băng, con đã gặp được Tiêu Thành rồi, cùng mẹ đi, chúng ta rời khỏi nơi này về nhà đi.” Dương Kim Đậu bung chiếc dù xanh đen trên đỉnh đầu Tô Tiểu Đường.



Hàng mi dài như cánh ve an tĩnh thống xuống, Tô Tiểu Đường không lập tức đáp: “Con đợi Tiêu Thành.”



Cái gì?



Dương Kim Đậu sửng sốt: “Băng Băng, vừa rồi con cũng đã thấy, Tiêu Thành và Tiêu Đình Đình ở cùng nhau, cậu ta đã đi rồi.”



“Anh ấy sẽ trở lại.”



“Con…” Dương Kim Đậu có chút tức giận, kỳ thực tính cách cô con gái này phần nhiều giống bà, song, càng bướng bỉnh hơn.



Lúc này nơi xa xa chạy nhanh đến một chiếc xe sang trọng, sau đó ngừng lại ở trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, thân thể cao ngất của Tiêu Thành nhảy vào ánh mắt.



Tiêu Thành tới.



Dương Kim Đậu bị kiềm hãm, bà thật không ngờ Tiêu Thành đi mà quay lại, thực sự đã trở về.



Tiêu Thành đi tới trước mặt Tô Tiểu Đường, hai người bốn mắt giao nhau.



“Tiêu Thành, cậu và Băng Băng trò chuyện một lát đi, vừa rồi Băng Băng không chịu đi, con bé nói phải đợi cậu trở về.” Nói xong Dương Kim Đậu rời đi.



Nơi đây chỉ còn sót Tiêu Thành và Tô Tiểu Đường, Tiêu Thành mím môi, trầm thấp hỏi: “Em chờ tôi làm cái gì?”



Tô Tiểu Đường ngẳắng khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ nhìn anh, đêm nay cô búi mái tóc lên tùy ý, càng thêm thanh thuần xinh đẹp, đôi mắt hạnh đen láy ươn ướt: “Tôi chờ anh trở lại cho ta một lời rõ ràng.”



Những lời này nhanh chóng kéo Tiêu Thành đến ký ức buổi tối kia, da thịt cô gái tựa như mỡ dê con thượng đẳng, bị anh làm ra đủ loại màu sắc.
Chương 2341:



Yết hầu Tiêu Thành lăn một vòng, giọng nói đã có chút khàn khàn: “Nói, em muốn tôi nói cái gì? Chúng ta đều trưởng thành rồi, ý loạn tình mê giữa người trưởng thành, ngủ một chút rất bình thường. Tô Tiểu Đường, chẳng lẽ em muốn quấn lấy tôi, muốn tôi phụ trách các loại như thế đấy chứ!?”



“Bên cạnh tôi có rất nhiều người phụ nữ, em và bọn họ cũng chẳng có gì khác nhau, tôi thỉnh thoảng nếm món ngon, ngủ với em một giấc, nhưng tôi cũng không định ngủ tiếp lần thứ hai, nói như vậy em có thê hiệu chưa, tôi sẽ không vì một đóa hoa mà bỏ cả một Vườn hoa.”



“Tôi sắp kết hôn với Tiêu Đình Đình rồi, cùng Tiêu Đình Đình kết hôn có thể được cái gì không cần tôi nói em cũng có thể nghĩ ra, cho nên ý của tôi rất rõ ràng, đưa cho em vé máy bay em nhận được chưa, em với mẹ em mau rời khỏi nơi này đi.”



Sau ngày đó, anh liền biến mắt, biệt vô âm tín, Tô Tiểu Đường kiên trì chờ anh, chờ anh cho một câu trả lời.



Hiện tại anh nói, chữ chữ câu câu nói hết sức rõ ràng, đưa cô vé máy bay, bảo cô rời đi.



Giữa nam nữ trưởng thành ngủ một chút không có gì lớn, anh quay đâu còn có thể phải ôm trái ấp, cũng có thể cưới người phụ nữ khác.



Tô Tiểu Đường nhìn anh: “Nói xong chưa?”



“Em là muốn bồi thường gì sao, được thôi, chỉ cần em mở miệng, tặng nhà tặng xe đưa chi phiếu, tôi đều có thể thỏa mãn em.”



“Tô Tiểu Đường, tôi vẫn cảm thấy em rất thú vị, hiện tại em sẽ không biến thành một người không thú vị đấy chứt?”



Tô Tiểu Đường lạnh mặt xuống, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức co lại, cô nhìn anh, lộ ra vẻ quật cường trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xương, thật lâu sau cô mới cât tiêng: “Không cần, bồi thường gì cũng không cần, đêm hôm đó tôi coi như mình bị chó cắn một cái.”



Nói xong, Tô Tiểu Đường trực tiếp xoay người rời đỉ.



Ngay lúc cô xoay người, Tiêu Thành thấy viền mắt trắng nõn ấy đã đỏ bừng, anh vươn tay, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô.



“Tô Tiểu Đường…” Anh gọi tên cô.



Thế nhưng Tô Tiểu Đường nhanh chóng hất tay anh ra, động tác của cô rất nhanh, một giây kế tiếp Tiêu Thành cảm giác được một vật lạnh như băng dùng sức để trên buồng tim anh.



Tiêu Thành cúi đâu, là một khâu súng.



Là súng anh đưa cho cô.



Hiện tại cô cầm súng để trên tim anh.



Tiêu Thành nhìn cô bé trước mắt này, cô đang nhìn anh, không phải, là nhìn anh đăm đăm, hốc mắt đỏ hồng hồng gắt gao đăm đăm dán lấy anh, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, như thể muốn đốt cháy anh.



Anh biết, trong lòng cô đã hận anh.



Trong tròng mắt u trầm của Tiêu Thành hắc tràn ra vài phần mềm mại ẩn sâu: “Tô Tiểu Đường, em muốn mạng của tôi?”



Tô Tiêu Đường câu môi, rõ ràng là ý cười lạnh thấu xương lại ẩn chứa giọt lệ trong suốt: “Lẽ nào tôi không thể sao, anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, tên tội phạm cưỡng hiếp!”



Năm chữ cuối cùng này khiến Tiêu Thành không cách nào phản bác, anh có lỗi với cô, Tiêu Thành gật đầu: “Vậy được, tôi trao mạng cho em.”



Anh nói – vậy được, tôi trao mạng cho em.



Trái tim Tô Tiểu Đường lạnh lẽo, cả người rơi vào trong vực sâu, cô lấy mạng của anh làm cái gì, cô vẫn cho là “về sau mạng của anh sẽ là của em” là một câu hứa hẹn, là lời hứa anh cho Cô.

Chương 2342:

Xem ra, cô sai rồi.

Đêm đó anh không phải thế này, lúc mới bắt đầu anh rất thô lỗ, thế nhưng sau đó anh liền dịu dàng, cô chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng ấy bao giờ.

Anh từng lần một hôn nước mắt trên mặt cô, sau đó xuyên ngón tay thon vào, đan chặt mười ngón tay với cô.

Ánh mắt của anh như đuốc nhìn cô chằm chằm, dùng một loại ánh mắt nóng bỏng khi người đàn ông nhìn người phụ nữ, ẩn chứa tình yêu không nói nên lời, rơi từng giọt mồ trên người GÓI Cuối cùng anh còn ghé vào bên tai cô gọi tên cô, anh gọi – Hà Băng… Hà Băng… Băng Băng…

Tô Tiểu Đường vẫn không hiểu người đàn ông này, anh mặt ngoài phóng đãng không chịu gò bó, cuồng dã lại tà khí, thế nhưng lúc không có người anh sẽ thu liêm hêt thảy góc nhọn sắc bén.

Cô luôn là nhìn thấy anh ở một mình, hoặc đứng lặng, hoặc châm lửa hút thuốc, khi đó anh lộ ra một cảm giác tang thương theo năm tháng mà không từ ngữ nào diễn tả được, trên người anh viết đầy những câu chuyện cũ.

Đêm hôm đó chính anh dường như đã cởi bỏ tất cả ngụy trang, dịu dàng với cô đến lạ, cũng mê người đến lạ.

Cô thừa nhận mình đã bị mê hoặc.

Thế nhưng, anh hiện tại tự tay đập nát tất cả, để cô hiểu thật rõ vẫn luôn là tự cô đa tình.

Giờ khắc này cô thực sự động sát ý, muốn mạng anh.

Nhưng…

Tiêu Thành đang đợi cô bóp cò súng, anh từng nói, mạng của anh chính là của cô, đây tuyệt đối không phải trò đùa, nhưng, nòng súng đặt nơi tim chậm rãi rút lui, Tô Tiểu Đường thu tay mình lại.

Mưa càng lúc càng lớn, tựa như thác lũ xối ướt cả hai, Tiêu Thành ngước mắt nhìn, bàn tay cầm súng của Tô Tiểu Đường đã vô lực rũ xuống bên người, trên mặt cô ướt đẫm, không biết là nước mưa, hay là nước mắt vẫn luôn kiềm nén.

Tô Tiểu Đường nhìn anh, gần từng chữ: “Tiêu Thành, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!”

Nói xong, bóng người cô nhanh chóng biến mất dưới cơn mưa đêm, biến mắt trong tầm mắt của anh, cũng biến mất trong sinh mệnh của anh.

Một đêm này, Tiêu Thành thật lâu đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích, anh biết lúc này cô đi thật.

Về sau, trên đời sẽ không có một Tô Tiểu Đường nào nữa.

Lần gặp mặt ngắn ngủi giữa hai người tựa như một giấc mộng, cô đã từng kinh diễm trong mắt anh, từng cùng anh kề vai đi về phía trước, đã từng lưu lại một ngọn đèn sáng mỗi khi anh về nhà, càng từng cho anh khoái cảm thực cốt tri vị, cô là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người phụ nữ duy nhât của anh.

Mấy năm nay, ngoại trừ cô độc và tín ngưỡng, cũng từng có được cô.

Bởi vì cô, anh hưởng qua tham dục, sinh ra lòng tham, khát vọng có được và hy vọng về một vĩnh viễn quá đỗi xa vời. Anh bắt đầu hiểu được, hóa ra đây chính là yêu sân ly biệt của thế gian.

Đau không?

Đương nhiên đau chứ.

Thế nhưng anh cũng vô cùng rõ ràng, Dương Kim Đậu nói rất đúng, anh không phải sống vì chính mình, không cho cô được tương lai.

Về sau lại gặp nhau, chỉ e cô đã là thiên là người phụ nữ duy nhât của anh.

Mấy năm nay, ngoại trừ cô độc và tín ngưỡng, cũng từng có được cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom