• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (9 Viewers)

  • Chương 2367-2372

CHương 2367:

Quả thực chết người.

“Cố thái thái, cho anh hôn một cái.”

“Không muốn!” Diệp Linh còn không chịu.

Lúc này Diệp Linh đột nhiên cứng đờ, bởi vì cô mẫn cảm nhận thấy được có vật gì đang đè lên cô.

Dời mắt xuống, chậm rãi rơi trên quần anh, cô khiếp sợ, mờ mịt, kinh ngạc: “Anh có phản ứng???”

Cố Dạ Cần.

Anh vẫn giấu rất tốt, dù cho tối hôm qua cũng đã dùng chăn che kín, bây giờ lại… nhất thời để lộ!

Sơ suất quái “Linh Linh, em nghe anh giải thích…”

Cố Dạ Cẩn nhanh chóng muốn giải thích.

Thế nhưng Diệp Linh trực tiếp cắt dứt anh: “Cố Dạ Cần, anh vậy mà lại có phản ứng, đêm qua chúng ta như vậy…

anh cũng không có phản ứng, ngày hôm nay cô gái đẹp kia vừa đến, đám chân bóp vai cho anh anh liền có phản ứng. Cố Dạ Cần, anh, anh thực sự là một tên khốn kiếp!”

“Anh…” Cố Dạ Cần hô to, anh oan uỗổng mài “Còn có, lúc anh khỏe mạnh, đám ong bướm Trân Viên Viên Lý Viên Viên Trương Viên Viên đã vây quanh anh, hiện tại anh không khỏe mạnh vậy mà cũng không yên tĩnh, những người phụ nữ kia đều tìm tới cửa câu dẫn anh, anh vì sao không giữ chừng mực hả?”

“Ruồi không bu trứng nứt*, Cố Dạ Cẩn, em nghĩ anh đã thay đổi, không ngờ anh lại tệ hơn!”

* #*I]Z4#4: Là một câu nói của Trung Quốc, có nghĩa là ruồi sẽ không nhìn chằm chằm vào những quả trứng không có vết nứt. Nói chung, ruồi săn tìm thức ăn bằng khứu giác và chúng bay qua chỉ vì ngửi thấy thứ gì đó có mùi. Ý ở đây tương tự câu “không có lửa sao có khói”.

“Anh vì sao không nói lời nào? Câm à.

Nói!”

“Anh…”

“Cố Dạ Cần, em cho anh cơ hội giải thích, nhanh giải thích!”

“Cố Dạ Cần, em tức giận rồi, thực sự rất tức giận, hậu quả khi em tức giận rất nghiêm trọng!”— Diệp Linh tức giận giậm chân đi thẳng.

Cố Dạ Cẩn căn bản không có cơ hội chen miệng: “Anh…..”

“Hứ!” Diệp Linh phât tay áo trực tiêp bỏ đi.

Göli9d. Sam.

Diệp Linh trở về phòng mình, cô “ầm”

một tiếng đóng sằm cửa phòng lại.

Cô tức giận đi vòng vòng trong phòng, cô đang chờ anh.

Anh vì sao còn chưa giải thích?

Tên khốn!

Chương 2368:

Cô lo lắng chỗ đó của anh xảy ra vấn đề, vẫn lo lắng cho anh, nhưng không nghĩ đến anh lại có phản ứng với một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ khác đã chữa lành anh.

Anh bình thường lại rồi, cô hẳn là vui vẻ cho anh mới đúng, thế nhưng không phải, cô không vui, thậm chí cô rất tức giận!

Cô cảm giác mình chính là một bình giấm bị vỡ, đầy người vị chual Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, Diệp Linh nhìn một chút, là chỗ mộ viên bố mẹ cô gọi.

Diệp Linh trong lòng lộp bộp giật mình, cô nhanh chóng nhìn về phía tờ lịch, ngày mai là ngày giỗ của bố mẹ cô.

Diệp Linh ấn phím nhận nghe điện thoại: “Ư…được, tôi ngày mai sẽ đên đúng giờ…”

Cô phải dẫn Tiểu Điềm Điềm trở về thăm bố mẹ.

Diệp Linh nhìn chính mình trong gương, cô vẫn như hoa như ngọc như cũ, song vết sẹo bên má phải đã phá hủy hết thảy, ban nãy cô bác sĩ cũng do nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô mới cậy mạnh.

Bởi vì mang thai, Lê Hương trì hoãn việc trị liệu với gương mặt cô, hiện tại Tiểu Điềm Điềm đã sinh ra, cô đã có thể đi trị liệu mặt lại rồi.

Diệp Linh cảm giác mình đã sa sút quá lâu, bây giờ là thời khắc để đóa hồng đỏ kiều diễm nhất trọng sinh.

Lúc này bên tai truyên đên tiêng gõ cửa, còn có giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, là anh, mở cửa một chút đi em.”

Diệp Linh đứng dậy, đi tới mở cửa phòng ra.

Cố Dạ Cẩn thân cao chân dài đứng lặng ở ngoài cửa, trên ngũ quan tuấn mỹ lộ ra cưng chiều lấy lòng, sau đó đưa một vật tới: “Linh Linh, đừng tức giận, cái này tặng cho em.”

Là một đóa hồng kiều diễm ướt át.

Anh tặng cô hoa hồng đỏ.

Diệp Linh nhận hoa hồng đỏ, đặt dưới mũi thở ngửi một cái, thơm.

“Linh Linh, anh…”

“Cố Dạ Cần,” Diệp Linh ngắt lời anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Cái gì?” Cố Dạ Cần hỏi.

“Ngày mai là ngày giỗ bố mẹ em, nên đêm nay em muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi.”

Cố Dạ Cần biến sắc: “Ý em là không định mang theo anh? Em bây giờ là Cố thái thái của anh, Tiểu Điềm Điềm là con gái của a nh, bố mẹ của em cũng chính là bố mẹ của anh, anh muốn đi chung với em.”

“Cố Dạ Cần, em muốn mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian.” Diệp Linh đột nhiên nói.

Con ngươi đen nhánh của Cố Dạ Cần đột nhiên co rụt lại, môi mỏng đã mím thành đường thẳng lạnh lẽo: “Không được, anh nói không được.”

Cô và Điềm Điềm đều là mạng của anh, anh làm sao có thể để hai mẹ con cô rời đi, đừng nói một đoạn thời gian, cho dù một giây một phút cũng không được.

“Cố Dạ Cẩn, em không phải thương lượng với anh, mà là thông báo với anh.” Nói Diệp Linh xoay người, nhanh chóng sắp xếp hành lý, sau đó ôm lấy Tiểu Điềm Điềm đang ngủ say.

“Linh Linh!” Cô Dạ Cân siệt lại cô tay mảnh khảnh của cô: “Đừng đi, đi cũng được, mang anh đi chung đi, được không?”
Chương 2369:

Cố Dạ Cần đè thấp giọng nói lộ ra vài phần cầu xin yếu ớt.

Diệp Linh lắc đầu, sau đó chậm rãi kiên định từ trong lòng bàn tay của anh rút tay mình về.

“Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, trong đuôi mắt đã dâng lên màu đỏ tươi: “Linh Linh, từ khi em khôi phục ký ức, anh đã cảm thấy sẽ có ngày này, em sẽ lần nữa rời khỏi anh. Ở trong lòng em, em vẫn không thể buông quá khứ đúng không?

Anh biêt anh hiện tại không thê giữ em, cũng không giữ được em, được, anh để cho em đi, để cho em mang theo Điềm Điềm đi. Nhưng, em còn trở lại không, lúc nào trở về? Tối thiểu em phải cho anh một kỳ hạn.”

Cô biết, cô hẳn nên biết, anh không thể không có cô, anh không bao giờ muốn chia lìa cô nữa.

Thế nhưng, cô vẫn muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian.

Cô không cho phép anh đi cùng.

Cô để anh một mình nơi đây.

Vậy cô còn trở lại không?

Anh có thê chờ.

Diệp Linh nhẹ nhàng run rẩy hàng mi dài: “Cố Dạ Cần, em sẽ trở về, em chỉ là mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này em sẽ từ biệt quá khứ, chờ lúc em trở lại lần nữa, chính là một Diệp Linh mới tinh rồi.”

Cố Dạ Cần nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em nói thật?”

“Dạ, thật đấy, Cố Dạ Cần, tiễn em ra sân bay đi”

Tiễn cô ra sân bay.

Tự tay tiễn cô đi.

Tuy anh đã nghe rõ ý của cô, cô muôn ở một mình một đoạn thời gian ngắn để tạm biệt quá khứ, thay đổi thành một phiên bản tốt hơn, thế nhưng anh sợ, sợ cô chỉ là lừa anh, sợ cô một đi không trở lại.

“Được, anh đưa em ra sân bay.”

Một nhà ba người đến sân bay, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm: “Cố Dạ Cẩn, em đi nhé.”

Cô đi vào sân bay.

“Linh Linh.” Cố Dạ Cần gọi lại cô.

Diệp Linh dừng bước chân lại, song cũng không quay đâu.

Nếu cô quay đầu, sợ rằng sẽ không đi được.

“Linh Linh, anh chỉ muốn nói với em câu.

Anh chỉ muốn nói với cô một câu.

“Linh Linh, anh chờ em, anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.”

Anh tin tưởng, cô nghe được.

Anh sẽ luôn chờ đợi cô.

Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm rất nhanh đã biến mắt ở rồi trong tầm mắt.
Chương 2370:



Cô đi rồi.



Mang theo con gái rời đi.



Cố Dạ Cần đứng thẳng tại chỗ thật lâu, không phải không giữ được cô, anh có một hàng trăm hàng nghìn cách giữ cô lại, chỉ là như vậy, cô nhất định sẽ không thích.



Thích là tùy ý, yêu là khắc chế.



Anh muốn buông tay ra, để cô làm một vài chuyện cô muốn làm.



Anh nghĩ, mỗi ngày cô đều sẽ vui vẻ hơn một chút.



Trước kia anh không biết yêu, hiện tại anh đã học được cách yêu.



Diệp Linh đi, Cố Dạ Cần lật lịch ra, chỗ bút đỏ đánh dấu, cô đã rời đi đã bảy ngày, hôm nay là ngày thứ tám.



Một tuần đã qua, ngày hôm nay, cô nên trở về rồi.



Cố Dạ Cần đứng dậy, đi tới bên tủ quần áo chọn chiếc sơ mi đen mặc vào, nhìn chính mình trong gương, vẫn như cũ tuấn mỹ như ngọc, bả vai anh tuấn, mâu sắc thâm thúy, trầm ổn mà mê người.



Dùng lược chải mái tóc ngắn, xác định mình đã hoàn mỹ vô khuyết sau đó anh cầm chìa khóa xe rời nhà.



Nửa giờ sau, xe sang dừng ở ngoài sân bay, anh nhắc đôi chân dài bước lên bậc thang, ngay từ đầu là đi, sau đó từ từ bước chân tăng tốc, biến thành chạy.



Anh chạy vào đại sảnh sân bay.



Lúc này, loa phát thanh của sân bay đang phát — quý hành khách thân mến, xin chào, chuyến bay từ XX đến XX đã hạ cánh thành công, cảm ơn sự hợp tác của quý khách.



“Mau nhìn, con gái đã trở về!”



“Chồng ơi, ở đây này!”…



Rất nhiều người đều đi lên đón người thân, người yêu bạn bè đều từ cánh cửa kia của sân bay.



Bọn họ ôm nhau, cười rạng rỡ, vui mừng đoàn tụ.



Có Dạ Cẩn một mình đi tới lối vào, anh ghé vào cửa sô nhìn, tât cả mọi người đều đã đi ra, lại chẳng thấy cô đâu.



Anh đi tới bên cạnh nhân viên công tác, mở miệng hỏi: “Tất cả mọi người đi ra rồi sao?”



“Đúng vậy, tiên sinh.”



Rằm, một tiếng, nhân viên công tác đóng cánh cửa kia lại.



Cố Dạ Cẩn đứng lặng tại chỗ, con ngươi đen sâu thẳm chậm rãi tràn ra đau thương, cô chưa trở về.



Đảo mắt, một tháng sau.



Diệp Linh vẫn chưa trở về.



Cả ngày hôm nay Cố Dạ Cần nhốt mình ở trong phòng, anh nhìn chăm chằm đồng hồ trên cổ tay rắn chắc, đồng hồ “tik tok” di chuyển, một vòng lại một vòng, mãi đến khi kim dài sắp chỉ đến con số 12.



Rất nhớ cô.



Rất nhớ Điềm Điềm.
Chương 2371:

Thật sự rất nhớ hai mẹ con cô.

Anh đã không khống chế được muốn đi tìm cô.

Nhưng, anh không thể đi.

Một tháng này mỗi một phút mỗi một giây anh đều chịu đựng giày vò, vô số lần anh đã từng kích động, bay đến nơi cô đến, dù cho len lén liếc nhìn cô một cái cũng tôt, nhìn Điêm Điêm có lớn lên hay không, thế nhưng, anh không dám.

Thực sự không dám.

Anh Cố Dạ Cần cả đời này không biết chữ “sợ” viết như thế nào, thế nhưng giờ này khắc này, anh cuối cùng đã sợ.

Rất sợ, cô cứ như vậy rời khỏi anh.

Càng sợ, đây chính là kết cục của cô và anh.

Anh lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài lướt đến chuỗi số điện thoại quen thuộc tận xương, sau đó nhắn gọi.

Bên kia vang lên một chuỗi tiếng nhạc du dương, là bài Quãng đời còn lại).

Ca sĩ Mã Lương dùng chính giọng hát độc đáo trong vắt của mình thể hiện— “Tìm kiếm ánh dương ở nơi không ngọn gió.

Hóa thành tia nắng sưởi ấm giá lạnh nơi anh.

Chuyện đời khó đoán, người lại quá ngây thơ.

Muốn cùng người ngắm nhìn khoảng trời xanh trong.

Muốn lớn tiếng nói cho người biết em đã say đắm vì người.

Chuyện cũ trôi qua vội vã.

Người cuôi cùng cũng sẽ cảm động mà thôi.

Quãng đời còn lại, em chỉ cần người.

Quãng đời còn lại sau này.

Gió Đông là người.

Hoa Xuân là người.

Mưa Hạ là người.

Thu vàng cũng là người.

Ám áp hay lạnh lẽo bốn mùa đều là người.

Toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng.

Đêu dành cho người…”

Tiếng ca êm tai từng lần một quanh quần, thế nhưng không ai nghe.

Anh gọi một lần lại một lần, thế nhưng không ai tiếp.

Bên tai quanh quản đều là câu hát đó — toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đều dành cho người.
Chương 2372:



Cố Dạ Cần đột nhiên mở ra tắm ảnh chụp bản thân vẫn luôn giữ kỹ kia, anh nắm thật chặt tắm ảnh chụp khi cô còn thiếu nữ, siết đến nhăn nhúm.



Cuối cùng cũng có một ngày như vậy, nhìn cô, nghe chút thanh âm cô, đều trở thành xa xỉ.



Đêm tối vô tận và sự vô lực nuốt chửng anh, anh cái gì cũng không làm được, vô năng vô lực.



Anh gió Đông mưa Hạ, hoa Xuân Thu vàng, đều là cô.



Lúc này chiếc đồng hồ cổ xưa ở đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng báo hiệu, đông, đông, đông… mười hai giờ, mười hai giờ đến rồi, một ngày mới đã bắt đầu.



Cô thế nào rồi?



Anh không biệt…



Anh không hề hay biết…



Ha.



Cố Dạ Cần nằm trên giường lớn mềm mại, cả phòng tối đen, thế giới của anh cũng mắt đi tất cả ánh sáng.



Cuộc sống ngày ngày, qua rất yên lặng lại gian nan.



Ngày hôm sau, đại sảnh sân bay.



Nhân viên thấy được một bóng người quen thuộc: “Tiên sinh, chào anh, anh lại tới đón người sao?”



Cô Dạ Cân gật đâu: “Ư.”



Anh đi tới cửa sổ, chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cửa, cửa số khẽ rung.



Anh đi từ nơi này đến nơi kia, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đoàn người bên trong đang đi ra, lại là một chuyến bay đến, tất cả mọi người đi ra.



Nhân viên nhìn Cố Dạ Cần, vị tiên sinh này thực sự là kỳ quái, một tháng này, anh mỗi ngày đều sẽ đến.



Anh mỗi ngày đều đang đợi người bên trong chuyến bay. Ngay từ đầu nét mặt anh tuần còn mơ hồ lộ ra vẻ hy vọng, thế nhưng ngày qua ngày, anh càng trở nên trâm mặc.



Hôm nay anh hình nhưữ không thay quần áo, áo sơmi quần tây đều như hôm qua, trải qua một đêm, quần áo đã có nếp nhăn, trên chiếc cằm kiên nghị cũng đã lớm chớm râu, ảm đạm mà tối tăm.



Hiện tại anh ghé vào bên cửa số thủy tinh, cặp mắt sâu thẳm kia tập trung dán chặt vào mỗi người bên trong, trong ánh mắt của anh dường như có ánh sáng, thành kính tín ngưỡng nhưữ vậy, lại tuyệt vọng mà đau thương như Vậy.



Anh đang đợi người nào?



Có phải đang chờ một cô gái hay không?



Anh nhật định… rât yêu rât yêu… Cô gái đó.



Rất nhanh, người ở bên trong đều đã đi ra, được người thân của mình đón đi, nhân viên không lập tức khóa cửa, anh ta muốn cho vị tiên sinh này một chút thời gian: “Tiên sinh, người anh muốn chờ dường như hôm nay không đến FOI.



Cố Dạ Cần nhìn con đường vắng tanh, anh khẽ nhếch môi, khàn khàn nói: “Không sao, cô ấy một ngày chưa đến, tôi sẽ chờ một ngày, cô ấy vĩnh viễn không đến, tôi sẽ vĩnh viễn chờ ở đây.”



Nói xong Cố Dạ Cần xoay người rời đi.



Nhân viên rât sâu não, thở dài một cái, sau đó chuẩn bị đóng cổng lớn, lúc này bên tai đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng, một cái tay nhỏ thò vào: “Thật ngại quá, tôi đến hơi trê.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom