• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (10 Viewers)

  • Chương 2373-2378


Chương 2373:

Nhân viên ngần ra, mấy giây sau nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía vị tiên sinh kia, vị tiên sinh kia đã đi xa, đi tới cổng sân bay.

“Vị tiểu thư này, cô là người kia sao?

Người mà vị tiên sinh đó một mực chờ đợi, anh ấy ở đó kìa!” Nhân viên hưng phấn đưa ngón tay ra chỉ chỉ.

Diệp Linh ngước mắt nhìn, trong biển người mênh mông, cô nhìn thấy một thân ảnh cao to tuần tú.

Cô tiên lên hai bước, sau đó mở miệng, lớn tiếng gọi: “Cố Dạ Cẳn!”

Cố Dạ Cần cạnh cửa vừa định ra cổng lớn sân bay, anh đột nhiên cứng đờ.

Cô Dạ Cẩn!

Có người đang gọi anh.

Hiện tại, anh xuất hiện ảo giác sao?

Hai bàn tay xuôi ở bên người đột nhiên siết thành quyền, trái tim vắng lặng hiu quạnh lập tức nhấc lên từng cơn sóng to, anh chậm rãi quay người sang.

Phía trước, Diệp Linh đứng ở nơi đó.

Cô đã trở vê?

Cô đã trở về!

Ngày hôm nay Diệp Linh mặc chiếc đầm dài hai dây màu đỏ thắm, chiếc đầm dài hoàn mỹ buộc vòng quanh dáng người lả lướt của cô, mái tóc quăn màu trà xõa xuống, lộ ra khuôn mặt mềm mị khó khăn lắm lớn chừng bàn tay, vết sẹo trên má phải kia đã biến mắt, lúc này ánh nắng chiếu đến, cô đứng giữa ánh dương óng ánh, trong tay ôm Tiểu Điềm Điềm, mặt mày cong cong, cười rực rỡ không gì sánh được về phía anh.

Trong một giây, tất cả ký ức của Cố Dạ Cần quay về nhiều năm trước, ánh mắt đầu tiên ngoài song cửa Diệp gia, cô chính là rực rỡ mà tỏa năng xông vào tầm mắt của anh như vậy.

Giờ khắc này, Diệp Linh rốt cục đã tìm về chính mình.

Cố Dạ Cẩn nhanh chóng nhấc chân dài, đi tới hướng cô.

Trên đường anh va vào người đi đường, người ta chỉ trích anh: “Này, anh bị cái gì đấy, đi đứng không nhìn à?”

Cố Dạ Cẩn không ngừng bước, thậm chí, anh phảng phất cũng không nghe được, toàn bộ ánh mắt anh hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng, đều là cô.

Anh tiến lên, đi tới trước mặt cô.

Chậm rãi giơ tay lên, sờ lên mặt cô.

Anh không xác định, bây giờ là có phải là một giấc mộng không?

Anh muốn xác nhận nhiệt độ trên người cô, chỉ có nhiệt độ của người cô mới làm anh có cảm giác an toàn.

Anh xoa lên mặt của cô, da thịt cô mềm mịn trơn nhẫn, là ấm áp.

Thật là ấm áp.

Anh câu khóe môi, lưu luyến mềm mại cười với cô, thật tốt.

Cô đã trở về.
Chương 2374:

Vết sẹo trên má phải đã biến mắt, người phụ nữ hơn hai mươi tuổi chính là độ tuôi tươi đẹp nhât, cô tìm vê chính mình, trong mắt đều là ánh sáng.

Cố Dạ Cần vươn cánh tay có lực ôm cô vào trong lòng, ôm chặt lấy, hận không thể nhào nặn cô vào trong cốt nhục mình, chôn đầu mình ở trong mái tóc cô, tham lam mà thành tín ngửi mùi hương trên người cô, khàn giọng thật thấp lắm bẩm nói: “Linh Linh, anh biết mà… em nhất định sẽ trở về.”

Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói: “Cố Dạ Cần, em nói rồi, em sẽ trở về.”

“Em đã xử lý xong quá khứ rồi?”

“Dạ.” Diệp Linh gật đầu.

“Vậy… về sau của em, tương lai của em, có thê giao cho anh không?”

Diệp Linh lại gật đầu: “DạI”

Cố Dạ Cần nhếch môi mỏng.

Y y nha nha.

Lúc này thanh âm bập bẹ vang lên, hóa ra là Tiểu Điềm Điềm bị bỏ lơ đã bị bố và mẹ biến bé thành nền xanh, bé quơ quơ bàn tay đeo đồng hồ nhỏ thị kháng nghị, không phục.

Đều nói con gái là tiểu tình nhân kiếp trước của bố, nhưng bố nhà bé lại yêu mẹ bé hơn nhiều!

Cố Dạ Cần lúc này mới buông lỏng Diệp Linh ra, anh nhìn Tiểu Điềm Điềm, một tháng không gặp, Tiểu Điềm Điềm lớn lên một ít, đôi mắt đen to lanh lợi chuyển động nhanh như chớp, rất có thần.

Hiện tại Tiểu Điềm Điềm ở trong lòng mẹ hoạt động không tiện, còn giương cái miệng nhỏ nanh cười khanh khách về phía Cố Dạ Cần— ba ba, ôm con một cái đi.

Cố Dạ Cần nhanh chóng vươn tay ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, anh dùng sức hôn một cái lên khuôn mặt nho nhỏ của Tiểu Điềm Điềm: “Điềm Điềm, bố rất nhớ con.

Khanh khách.

Tiểu Điềm Điềm vui vẻ cười.

Cô Dạ Cân mang theo Diệp Linh chính thức bay trở về Hải Thành, bay trở về thành phố đầy ắp kỷ niệm kia.

Tổng doanh thu phòng vé cuối cùng của (Kiếp Phù Du} đã chạm mốc 6 tỷ, làm mới toàn bộ lịch sử phòng vé của bộ phim. Đồng thời Kiếp Phù Du} được đề cử giải Tam Kim Ảnh Hậu, giải Đạo diễn xuất sắc nhất, giải nhà sản xuất xuất sắc nhất và 12 giải thưởng khác, trong chốc lát danh tiếng vô lượng.

Năm ấy Diệp Linh 26 tuổi cũng đi lên đỉnh phong của sự nghiệp, và trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Tam Kim Ảnh Hậu. Tên cô ược định nghĩa là lưu lượng và thực lực cùng song hành, nỗi tiêng khắp nơi.

Song Diệp Linh cũng chưa trở lại vòng giải trí, mà là bầu bạn với con gái Tiểu Điềm Điềm, dành hết thời gian cho gia đình.

Linh đang chơi với Tiểu Điềm Điềm: “Điềm Điềm, gọi mẹ đi nào.”

Tiểu Điềm Điềm thắt hai bím tóc, bập bẹ nói: “ba… ba ba.”

Một tuổi Tiểu Điềm Điềm đã biết nói, nhưng câu đầu tiên chính là — ba ba.

Dù cho Diệp Linh cố gắng thế nào, Tiểu Điềm Điềm cũng không gọi — mẹ.

Việc này khiến Diệp Linh vừa ganh ty vừa thất bại.

Lúc này điện thoại vang lên, là người đại diện Hoa tỷ gọi tới.

Diệp Linh ấn phím nhận: “Alo, Hoa tỷ.”

Chương 2375:

“Linh Linh, bây giờ em đang làm gì vậy?”

“Chơi với bé con ạ.”

“Trời ơi, Diệp đại minh tinh, Diệp mỹ nhân của tôi ơi, mai là lễ trao giải rồi, không ngoài dự liệu, Tam Kim Ảnh Hậu chính là em đấy, sao em không có chút hưng phấn sốt ruột nào vậy? Em bây giờ nên ngoan ngoãn ngâm sữa tắm với cánh hoa hông ởi, với lại dưỡng da mặt kỹ vào, ngày mai lấy trạng thái tốt nhất kinh diễm mọi người, đi lên đỉnh phong được không?” Hoa tỷ tâm tình kích động nói.

Diệp Linh: “Ờm… em chỉ muốn chơi với bé con.”

“Hoa tỷ suýt chút nữa không thở được, quên đi, ngày mai chị ấy chính là người đại diện của Tam Kim Ảnh Hậu rồi, hầu hạ cô chút cũng được, bà cô nhỏ này chị ấy nhất định phải hầu hạ thật tốt: “Linh Linh, lễ phục dự lễ trao giải ngày mai đã đưa đến nhà em rồi, em đúng giờ dự đến là được.”

Hoa tỷ không có bất kỳ yêu cầu, đúng giờ đến là được rồi.

Hai người cúp điện thoại, người làm nữ cầm lễ phục tới: “Thái thái, lễ phục đã được là phẳng rồi, treo trong tủ quần áo trên lầu đúng không ạ?”

“Ừ.” Diệp Linh gật đầu.

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa biệt thự mở ra, người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh, anh đã trở về?”

Tiểu Điềm Điềm liền xoay qua đầu nhỏ nhìn về phía bố mình, cô bé cười khanh khách: “Ba… Ba ba.”

Diệp Linh ngắng đầu, Cố Dạ Cần đã trở về.

Cuộc sống của mọi người đều về lại quỹ đạo bình thường, Cố Dạ Cần mỗi ngày hai điêm một đường, công ty và nhà, mỗi ngày anh đều trở về rất sớm, bồi bạn với cô và bé con.

Diệp Linh thả Điềm Điềm xuống, Tiểu Điềm Điềm chập chững chạy tới bên người Cố Dạ Cẩn, nhào qua ôm lấy bắp chân anh, còn ngước khuôn mặt nhỏ vui vẻ bập bẹ gọi: “Ba… Ba ba…”

Trái tim Cố Dạ Cần tan chảy, sinh mệnh nhỏ không dễ có được này mỗi một ngày khỏe mạnh trưởng thành, anh cong lưng, trực tiếp ôm Tiểu Điềm Điềm ở trong ngực mình: “Điềm Điềm, nhớ ba ba sao?”

“Dạ, nhớ… rất nhớ rất nhớ”

“Ba ba cũng nhớ Điềm Điềm.”

Lại là thời gian tâm tình sên súa của bô Và con gái.

Diệp Linh đi tới, nhận lấy túi công văn của Cố Dạ Cẩn: “Chồng, chúng ta ăn cơm tối thôi!”

“TP 2 Một nhà ba người đi tới phòng ăn, Cố Dạ Cần đột nhiên phủ bên tai Diệp Linh nói một câu: “Xem thử trong túi quần anh có cái gì?”

Cái gì?

Diệp Linh thò tay vào trong túi quần Cố Dạ Cần, trong túi anh thật sự có đồ đạc.

Là một đôi kẹp tóc ngọc trai.

Kiểu mẹ con.

Cô một cái, Tiểu Điềm Điềm một cái.

Trong xương Cố Dạ Cần là một người đàn ông rất lãng mạn rất hiểu phụ nữ, biết hưởng thụ, cũng chú ý đến phẩm chất cuộc sống, anh thường mang quà về nhà, đều là mua cho hai mẹ con Diệp Linh và Điềm Điềm, ngọc trai kim cương mã não, đều là thứ phụ nữ không thể chối từ.

Diệp Linh kẹp ở trên đầu, cũng kẹp cho Tiểu Điềm Điềm, cô có chút khổ não: “Chồng à, tuy nói con gái phải dùng tiền cưng chiều nuôi nắng, thế nhưng Điềm Điềm từ nhỏ đã lớn lên trong châu báu ngọc ngà, anh diễn hêt mây vở kịch của đám con trai sau này lấy le với gái rồi, về sau đám con trai kia thật sự rất khó khăn đó.”
Chương 2376:



Cố Dạ Cần câu môi: “Vậy em có thích không?”



“Thích nha.”



“Đây chính là cách biểu đạt thích?”



Trong ánh mắt nóng bỏng và ám chỉ của Cố Dạ Cần, Diệp Linh nhón chân lên, hôn thật nhanh trên gò má anh tuấn ấy một cái.



Chụt.



Khanh khách.



Tiêu Điêm Điêm dùng bàn tay nhỏ xíu che khuôn mặt nhỏ của mình, cười ngã xuống trong lòng bố — ba ba với mẹ thật quá ngượng ngùng.



Diệp Linh hơi lo lắng, Tiểu Điềm Điềm lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế, về sau có thể bị trưởng thành sớm hay không.



Lúc này Cố Dạ Cẩn thấy được người làm nữ chuẩn bị cầm lễ phục lên lầu, Diệp Linh ở vòng giải trí đã tránh bóng thời gian rất lâu, buổi lễ trao giải Tam Kim Ảnh Hậu này, Hoa tỷ cố ý đặt thiết kế một bộ váy lộ lưng trần màu vàng kim, để Diệp Linh kiều diễm áp hết toàn trường.



Cố Dạ Cần thấy thiết kế lộ lưng liền khẽ nhíu lên mày kiếm, anh mím môi không vui nói: “Ngày mai em phải mặc như vậy đi tham gia lễ trao giải?”



Mặc như vậy… là như nào?



Diệp Linh cũng nhìn thoáng qua lễ phục, cô liền biết Cố Dạ Cần ngại thiết kế lộ lưng, người đàn ông này càng ngày càng hẹp hòi: “Không được sao?



Sao nữ đều mặc như vậy, em trước đây cũng mặc qua, anh cũng không nói không cho phép a?”



“Trước đây anh nói không cho phép, em buồn đếm xỉa đến anh sao? Hiện tại em đã là Cố thái thái của anh, cũng là mẹ con gái anh, anh không hy vọng em mặc cái đầm hở bạo như thế lộ diện „ nữa.



“Nhưng… nhưng anh không cho mặc, vậy ngày mai em mặc cái gì? Cố Dạ Cần, anh không thể bá đạo như vậy, phụ nữ trời sinh đã thích quân áo giày dép túi xách đẹp, em còn xinh đẹp như vậy, nếu như bị anh giấu kín ở nhà, đây chẳng phải là phung phí của trời sao?”



Diệp Linh đúng lý hợp tình phản bác.



Cố Dạ Cần nhìn cô, hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len màu trắng rộng thùng thình, hơn nửa năm này cô được nuôi tốt, da dẻ hồng hào mềm mịn tựa nhưữ mỡ dê con, áo len rộng như ản như hiện đường cong lả lướt của cô, cổ áo trễ nghiêng sang một bên, lộ ra nửa bờ vai mảnh khảnh, phía dưới không mặc quần càng hiển hiện một đôi đùi đẹp, cho dù không mặc lễ phục cũng cũng đủ kiều diễm áp toàn trường.



Bây giờ Diệp Linh thật sự như đóa hồng nở rộ, một cái nhăn mày một tiếng cười đều là vẻ gợi cảm trí mạng.



Cô Dạ Cân chắc chăn lo lăng đề cô ra ngoài, thịnh thế mỹ nhan này của cô không biết sẽ gợi lên dục vọng khao khát của bao nhiêu gã đàn ông, mà tính độc chiếm của anh xưa nay luôn mạnh.



“Chuyện này không có thương lượng, anh sẽ bảo người làm nữ cất bộ lễ phục này của em.” Cố Dạ Cần bá đạo nói.



DIỆD DIH.



Ăn xong cơm tối, Cố Dạ Cần đi thư phòng làm việc, người làm nữ khổ sở hỏi Diệp Linh: “Thái thái, vậy bộ lễ phục đó xử lý như thế nào đây?”



Diệp Linh: “Tiên sinh nói như thê nào thì làm như thế đó, nghe anh ấy.”



Người làm nữ cảm thấy tính khí thái thái nhà mình thực sự là tốt, hơn nửa năm này tính tình Diệp Linh càng ngày càng mềm, cùng Tiểu Điềm Điềm lớn lên, buổi tối chờ Cố Dạ Cẩn về nhà, nếu như không phải có vầng hào quang của đại minh tinh Diệp Linh soi xuống, nhất định cô chính là một bà chủ chăm lo cho gia đình chính hiệu.
Chương 2377:



Cố Dạ Cần nói cái gì chính là cái đó, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.



“Vâng, thái thái.” Người làm nữ rời đi.



Diệp Linh bồi Tiểu Điềm Điềm chơi một hôi, sau đó giao Tiêu Điêm Điêm cho vú em: “Tiểu Điềm Điềm, đêm nay con ngủ sớm một chút có được không, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với bố, đêm nay sẽ không bồi con nữa.”



Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Dạ mẹ.”



Dùng sức hôn Tiểu Điềm Điềm một cái, Diệp Linh về phòng ngủ, cô không chút hoang mang, vô cùng thư giãn tắm bồn sữa bò rải thêm cánh hoa hồng, hai gò má tinh xảo mềm mị bị chưng ra phấn hồng. Tắm xong, cô lau khô người rồi mặc quần áo, sau đó đi thư phòng.



Trong thư phòng, Cố Dạ Cẩn đang phê duyệt văn kiện, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.



Cô Dạ Cân ngước mắt, chỉ nghe “két”



một tiếng cửa mở, có một đầu nhỏ thò vào, thanh tuyến mềm mại gọi anh một tiếng: “Chồng ơi.”



Là Diệp Linh.



Cố Dạ Cần cũng biết cô sẽ đến: “Vào đi.”



Diệp Linh đi đến, hết sức ân cần cười nói: “Chồng ơi, anh làm việc có mệt hay không, em đấm lưng, bóp vai cho anh nhé!?”



Ánh mắt Cố Dạ Cần lại đặt xuống văn kiện, anh như có như không câu môi: “Anh không mậệt.”



Không mệt…



Như vậy…



Diệp Linh nhào qua, trực tiếp ngồi trên chiếc đùi bền chắc của anh, còn vươn hai tay móc vào cổ anh: “Chồng ơi, vậy em mệt, ôm em một cái đi.”



Cố Dạ Cần ngửi được hương sữa tắm trên người cô, trong lòng hương mềm như ngọc, yết hầu anh bỗng nhúc nhích một cái: “Đừng quậy ở đây, đừng tưởng anh không biết em đang có ý gì, bộ lễ phục đó không được phép mặc.”



Cố Dạ Cần trực tiếp cự tuyệt.



Diệp Linh ngắng đầu, dưới chiếc cằm kiên nghị của anh hôn lên một cái: “Như vậy cũng không cho mặc đúng không?”



“Không chol”



Diệp Linh hôn dời xuông, rơi vào yêt hầu nhô ra của anh: “Như vậy?”



Cố Dạ Cần đã cảm thấy văn kiện trong tay biến thành thiên thư, một chữ đều không đọc nỗi, người phụ nữ trong lòng này rất hư, cô biết anh bá đạo cường thế, nên cũng không ngỗ nghịch trước mặt anh, thế nhưng cô lại có rất nhiều cách khiến anh thần phục.



Quen biết nhiều năm như vậy, kết hôn cũng lâu như vậy, thế nhưng cảm giác anh đối với cô vẫn cuồng nhiệt tựa như ban đầu.



Cô rất thông minh, biết làm thế nào để bắt lại trái tim của người đàn ông.



Cô Dạ Cân ép buộc mình trân định một chút, không được lại lạc lối trong mỹ nhân kế của cô: “Không cho !”



Anh lần nữa từ chối.



Diệp Linh chớp hàng mi dài một cái, đột nhiên từ trong ngực anh đứng dậy: “Vậy thôi, em về phòng.”

Chương 2378:

Độ ấm trong ngực nhanh chóng tan đi, thái dương Cố Dạ Cần giật giật, cô thật đúng đã diễn dịch vở kịch người phụ nữ hiện thực vô cùng nhuần nhuyễn, một khi trên người anh không đạt được thứ cô muốn, cô cũng liền thu hồi vẻ đẹp của mình.

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn không nhận thua: “Ừ, đi ngủ sớm một chút.”

Diệp Linh cũng không sôt ruột, cô đột nhiên “shh” một tiếng, đau chau mày.

Cố Dạ Cẩn căng thẳng, lúc này bỏ lại văn kiện quan tâm hỏi: “Làm sao vậy vợ?”

“Chồng ơi, chân em tê quá, anh xoa xoa cho em đi.”

“Được.” Cố Dạ Cần tự tay đã giúp cô nhu liễu nhu chân nhỏ.

Thế nhưng một giây kế tiếp, Cố Dạ Cần phát hiện không thích hợp, cô đã tắm, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, thế nhưng trong quần hình như còn quần áo.

Cố Dạ Cần dừng một chút, sau đó nhắc ông quân của cô lên, anh thây được…

chiếc tất lưới đen…

Cô vậy mà lại mặc … tất lưới đen trong…

Món đồ tình thú này đã mãnh liệt kích thích tròng mắt Cố Dạ Cần.

Lúc này Diệp Linh rút bắp chân mình về: “Chồng, chân em hết tê rồi, em về phòng ngủ đây.”

Diệp Linh xoay người rời đi.

Thế nhưng đi được hai bước, cánh tay tráng kiện của Cố Dạ Cần từ phía sau vươn đến, bóp chặt vòng eo mềm mại ung dung nhắc cô lên, ôm ngồi trên bàn làm việc của anh.

“Vợ, em thực sự là… càng ngày càng thích đùa với lửa.”

Diệp Linh biết anh đã mắc câu, người đàn ông vừa hư hỏng vừa háo sắc như anh trời sinh đã không có sức chống cự với vớ lưới đen.

Diệp Linh vô tội nhìn anh, đôi môi đỏ mọng chu lên: “Chồng, em nghe không hiểu anh đang nói cái gì, anh xem văn kiện tiếp đi! Em không quấy rầy anh nữa.”

Cố Dạ Cần vươn tay, trực tiếp hất hết văn kiện trên bàn làm việc xuống đất, giọng nói khàn khàn rơi vào tai cô, cúi đầu mắng: “Tiểu yêu tinh thích đùa với lửat”

Diệp Linh chống tay lên lồng ngực to lớn của anh: “Chờ chút chồng, ngày mai bộ lễ phục kia… em được mặc hay không?”

Có Dạ Cẩn: “Mặc.”

Ngày hôm sau, mười dặm thảm đỏ, ánh đèn sáng rực, tất cả đại lão minh tinh đều tề tụ về lễ trao giải.

Hoa tỷ nóng nảy nhìn chung quanh, nhưng chị vẫn không thể nào thấy được thân ảnh Diệp Linh.

Buỏi lễ sắp bắt đầu rồi, thế nhưng bà cô ấy còn chưa tới.

“Các anh có thây Diệp Linh không?”

“Không có, chúng ta đã đợi cô ấy rất lâu, trông mòn con mắt luôn đấy.”

Hoa tỷ nhìn một chút thời gian: “Không còn kịp rồi, tôi gọi số Diệp Linh không được, lát nữa vòng nguyệt quế của Tam Kim Ảnh Hậu thực sự đeo lên trên đầu Linh Linh, nên Linh Linh nếu nhận giải thì tôi sẽ thay thế Linh Linh nhận giải, các anh chuẩn bị xong bản thảo quan hệ xã hội, nói Linh Linh có việc chậm trễ, không để một chút tin tức trái chiều lộ ra ngoài, hiểu chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom