• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (7 Viewers)

  • Chương 221-230

Mạc Tuân xuất hiện đã nói rõ tất cả, Chu Bình khách khí mà tiễn người đi. Lúc này đám đông đều muốn tới thăm dò chút tin tức: “Chủ nhiệm Chu, Lê Hương này cũng quá ghê gớm rôi..

“Đi đi đi, đều quay về làm việc đi, có bản lĩnh thì các người cũng đi câu dẫn một Mạc Tuân đi. Lần sau người ghê gớm chính là cô rồi!” Chu Bình gắt gỏng.

Đám đông: “…”

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên có chút trắng bệch. Cô ta dịu giọng nói: “Chủ nhiệm Chu..

Chu Bình vẫn là rất thích Lê Nghiên Nghiên. Cô ta nhớ lại vn dĩ người được gả vào U Lan Uyễn xông hỉ là Lê Nghiên Nghiên chứ không phải Lê Hương. Nêu không phải là gả thay thì người được gả vào có thể chính là Lê Nghiên Nghiên rôi.

Lê Nghiên Nghiên còn không biết mình đã đi nhằm một bước, cứ như vậy mà bỏ lỡ vị trí Mạc phu nhân.

Chu Bình không khỏi có chút cảm thán. Có lúc số mạng con người chính là như vậy, vốn dĩ Lê Nghiên Nghiên có thể đứng ở bên cạnh Mạc Tuân quyên quý hiền hách nhất Hải Thành, trở thành Mạc phu nhân người người hâm mộ.

Nhưng một lần gả thay đã thay đổi tất cả số mệnh của con người.

Chu Bình cũng không biết đây là chuyện ngoài ý muôn hay là số mệnh đã định nữa.

“Lê Nghiên Nghiên, cô cũng quay về làm việc đi. Chuyện này dừng tại đây!” Chu Bình quay người đi vào phòng làm việc.

Lê Nghiên Nghiên không biết lúc đó Chu Bình sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô ta, giông như có chút đồng tình, có chút tiếc nuối… Cô ta chỉ biết diễn đàn của viện nghiên cứu nhanh chóng khôi phục, lại bình thường, trong một đêm tất cả các bài viết đều bị xóa, từ khóa bị khóa, có bàn tay lớn thân bí đã ép xuống tất cả.

Người có bản lĩnh lớn như vậy ngoài Lực Hàn Đình ra sẽ không có người khác.

Chu Bình cũng đã nghiêm túc làm rõ những lời đồn thổi của viện nghiên cứu. Mọi người đều quay lại làm việc của mình, không dám nhắc tới chuyện của Lê Hương nữa.

Lê Nghiên Nghiên cảm thấy chuyện âm ï lân này đều là mình tự. biên tự diễn, ngay cả một sợi tóc của Lê Hương cô ta cũng không làm gì được.

Có điêu việc này càng khiên cô ta thêm thù hận Lê Hương. Cô ta đem tất cả hy vọng đặt lên người tên quỷ phu ở U Lan Uyên đó.

Cô ta gọi điện cho Lý Ngọc Lan: “Mẹ, con cứ luôn cảm thầy là lạ, giống nhử giữa Lê Hương và Lục: Hàn Đình có chuyện gì đó mà con không biết.”

Lý Ngọc Lan lần trước suýt nữa mắt cả mạng, nghỉ ngơi rất lâu mới khôi phục lại. Cơ thể bà ta khỏi rồi thì tất nhiên lại tới mùa giỏ trò rôi: “Nghiên Nghiên, con đừng nghĩ quá nhiêu, Lê Hương này đã thay con gả vào U Lan Uyễn xung hỉ rôi, chỉ dựa vào điểm này nó đã không thể cùng với Mạc Tuân nữa. Nghiên Nghiên, vị trí Mạc phu nhân này là của con, nhất định con sẽ gả được cho Mạc Tuân!”

Nghĩ tới chuyện Lê Hương gả thay thì trái tim Lê Nghiên Nghiên mới xem như bình ồn lại: “Mẹ, mẹ có giục bố tới U Lan Uyên nhìn thử cái tên con rễ quỷ phu đó chưa?”

“Nghiên Nghiên, con yên tâm, bây giờ mẹ và bô con đang trên đường tới U Lan Uyễn đây, hôm nay nhất định sẽ gặp được tên quỷ phu đó.”

Lê Nghiên Nghiên cong môi: “Mẹ, vậy thì giao cho mẹ đấy, đợi tin tốt của mẹ.”

“Được.”

Lý Ngọc Lan cúp máy. Bà ta giờ đang ngồi trên xe, Lê Chấn Quốc đang lái xe. Trải qua lần thị phi trước đó, Lê Chấn Quốc dù không ly hôn, nhưng đã cho bà ta vào lãnh cung rồi, không nói chuyện với bà ta, cũng không bước vào phòng bà ta.

Lý Ngọc Lan biết mình đã mắt đi chỗ dựa, việc cấp bách bây giò vấn là thu phục lại trái tim Lê Chấn Quốc, khiến mình đứng vững chân.

“Chấn Quốc, chuyện lúc trước đều là lỗi của em, đều, là em tự làm tự chịu.

Em đã hồi cải rồi. Có điều tim em vẫn luôn thuộc vê anh và cái nhà này, nên hy vọng anh có thể cho em một cơ: hội nữa.”
Chương 222:



Lê Chấn Quốc thười gian này rât thuận lợi, nhưng ông ta không quên sự nhục nhã mà Lý Ngọc Lan gây ra cho mình, nên ông tạ hừ lạnh một tiếng, không thèm đề ý tới bà ta.



Phản ứng của ông ta nằm trong dự liệu của Lý Ngọc Lan, chỉ mây lời nói không thể chiêm lại được trái tim ông ta. Có điều việc sở trường nhất của bà ta chính là thu phục trái tim đàn ông, nên thứ bà ta có là thời gian.



Bây giò vẫn là lo cho Nghiên Nghiên trước. Nghiên Nghiên là chỗ dựa lớn nhất của bà ta.



Chỉ cần Nghiên Nghiên gả cho Mạc Tuân, gả vào Mạc thị làm thiêu phu nhân thì ngày tháng vinh quang của bà ta mới bắt đâu.



Bây giờ Lý Ngọc Lan vẫn thầm vui mừng, cảm thấy mình rất thông minh, may mà bà ta bảo Lý Ngọc Lan gả vào U Lan Uyên cho tên quỷ phu đó, nếu không thì phiền phức lớn rồi.



Lúc này đã tới được U Lan Uyễn, dừng xe lại, Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan xuông xe.



Đây là lần đầu họ tới U Lan Uy. ền. U lên Uyên có cổng điêu khắc lớn chặn lại, không vào được, Lê Chấn Quốc nhắn chuông cửa, rất nhanh có người giúp việc đi ra.



Nữ giúp việc hỏi: “Xin hỏi hai người tìm ai?”



Lê Chấn Quốc nói: “Xin chào, Lê Hương là thiếu phu nhân của mấy người đúng không? Tôi là bó của Lê Hương, cũng chính là thông gia của mấy người. Hôm nạy tôi tới làm khách, muôn gặp con rê tôi.”



“Mời đợi chút, giờ tôi vào báo lại.”



Người giúp việc đi vào, Lý Ngọc Lan khinh thường nói: “Không p hải chỉ là một U Lan Uyễn thôi sao, ra vẻ thần bí gì chứ. Không biết còn tưởng trong, này là hào môn hàng đầu gì nữa đấy.”



Lê Chấn Quốc cùng thấy. mắt mặt, người giúp việc lúc nấy vậy mà lại không mở cửa, còn chặn bọn họ lại bên ngoài, đúng là không có phép tắc.



Mạc lão phu nhân đang ở hậu hoa viên tưới cây, lúc này người giúp việc đi tới: “Lão phu nhân, bên ngoài có khách, nói là bố mẹ của thiểu phu nhân, muốn gặp thiếu gia.”



Bàn tay cầm bình nước của Mạc lão phu nhân chững lại, sau đó tiếp tục tưới cây. Đôi mắt sáng rõ của bà lộ ra ý cười: “Hôm nay là ngày gì, mớ đầu trâu mặt ngựa vậy mà lại tìm tới cửa rồi? Là thấy bà già này nhàm chán nên khiến bà già này vui vẻ một chút?”



Bác Phúc quản gia ở bên cạnh hắt xì một cái, ông biệt lão phu nhân lại đang tính kê rôi.



Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan này cũng đúng là tìm chêt, nhòm ngó tới cả U Lan ‘Uyễn, cũng không nhìn thử xem người cai quản U Lan Uyên là ai?



Lúc này bác Phúc cảm thấy lão phu nhân nhìn qua: “Bác Phúc, ông ra ngoài đi dạo một vòng.”



Ra ngoài đi dạo một vòng?



Bác Phúc đứng bắt động.



Lão phu nhân chậc một tiếng: “Bác Phúc, ông đúng là càng lúc càng không được rồi. Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đều có thê dọa ông đến mức này, sau này đừng nói ông là người của U Lan Uyên.”



Bác Phúc, người đã bị đầy ra làm lá chắn cả N lần rồi, giò” đang run rầy, bắt động mà cười lấy lòng: “Lão phu nhân, tôi không phải là sợ họ, tội là sợ bà. Tôi cứ cảm thầy tôi lại sắp thành bia đỡ đạn rồi.”



Lão phu nhân: “HÌì hì.”



SGIIoIiUIo Sa Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đợi mãi ở bên ngoài, đã: đợi rất lâu rồi, chỉ là không thây có người đi ra.



“Chấn Quốc, U Lan Uyễn này rốt cuộc là ý gì? Tốt xâu gì chúng ta cũng là thông gia, cả ly trà cũng không có còn bắt chúng ta đợi ở ngoài nửa tiếng đồng hồ. Chân em đều tê rần rôi. Đây không phải là đang ra oai với chúng ta sao?” Lý Ngọc Lan ai oán.



Sắc mặt Lê Chấn Quốc cũng khó coi.



Lúc này người giúp việc đi tới: “Ngại quá, hôm nay U Lan Uyễn không tiệp khách, mời hai người về cho.”
Chương 223:



Cái gì, không tiếp khách?



My đợi cả nửa tiếng thành công cốc rôi/ Lê Chấn Quốc muốn dạy dỗ người giúp việc này một phen thì người giúp việc không thèm bận tâm tới ông ta, trực tiệp quay người đi vào. Ông ta suýt chút nữa tức đên ngã ngửa.



Lý-Ngọc Lan trầm mắt, không vào U Lan Uyên được thì bà ta không gặp được tên quỷ phu của Lê Hương rôi. Sao mà được chứ?



Lý Ngọc Lan ngắng đầu, lúc này đột nhiên nhìn thây bác Phúc đi ra.



Bác Phúc là bị lão phụ nhân uy hiệp ra ngoài đi dạo một vòng, vốn đã là người sáu mươi tuôi rồi, bây giờ tâm trang không tốt, dáng đi cong người, CÔ ra vẻ già nua, nhìn như người tám mươi tuổi.



Nữ người giúp việc đến bên cạnh bác Phúc, còn cung kính mà cúi người một cái.



Hai mắt Lý Ngọc Lan sáng lên: “Chấn Quốc, mau nhìn, tên quỷ phu của Lê Hương, con rê của ông!”



Lê Chấn Quốc ngắng đầu nhìn một cái, mặt xị xuông tới CỤC điểm. Ông ta đã xác định là một con rễ quỷ phù: nhưng không ngờ con rễ quỷ ph u này lại lớn tuôi đến mức có thê làm bó ông ta.



Lý Ngọc Lan chưa bao giờ thấy vui như lức này. Bà ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, lén chụp ảnh bác Phúc.



Lý Ngọc Lan chụp một tắm ảnh của.



bác Phúc, rồi gửi ngay cho Lê Nghiên Nghiên.



Còn chưa tới mây giây thì Lê Nghiên Nghiên đã gọi tới. Cô ta vô cùng hưng phần nói: “Mẹ, ông già này là tên quỷ phu đó của Lê Hương.



sao? Nhìn cũng hơn tám mươi tuổi rôi. Lê Hương sao lại gả cho một ông già chứ!”



Cô ta suýt chút nữa là cười lớn lên trong điện thoại.



Lý Ngọc Lan nhìn bác Phúc ở phía trong: “Nghiên Nghiên, đúng thê, ông già này chính là quỷ phu của Lê Hương. Ông ta cũng có thê làm ông của Lê Hương rồi. Lát nữa chúng ta đăng ảnh này lên mạng, mẹ không tin Mạc Tuân nhìn thây mà lại không đá Lê Hương.”



“Mẹ, mẹ tuyệt quá. Mẹ nói xem sao mẹ thông mình vậy chứ. Đều là nhờ mẹ đón Lê Hương từ dưới quê lên ,gả hay cho ông già này ở U Lan Uyễn.” Lê Nghiên Nghiên thật sự rất sủng bái Lý Ngọc Lan.



Vẻ mặt âm u của Lý Ngọc Lan biến mắt, cười tươi dưới ánh năng: “Đúng thế, Nghiên Nghiên, mẹ sớm đã lót đường sản cho con rôi. Chúng ta đợi xem kịch hay đi.”



Cúp, máy, bà ta nhìn Lê Chấn Quốc: “Chấn Quốc, giờ chúng ta đều là cố găng vì hạnh phúc của Nghiên Nghiên. Lê Hương dù gì cũng không phải con ruột của anh, cũng không thân với anh. Con bé ở cùng với Mạc Tuân thì anh không được chút lợi lộc gì cả. Bây giờ phanh In tên quỷ, phu này ra, em còn sẽ nghĩ cách đề Nghiên Nghiên gả cho Mạc Tuân. Đợi Nghiên Nghiên làm Mạc phu. nhân Tôi, ân sẽ thật sự trở thành bố vợ của Mạc thị, đến lúc đó tháng ngày sung sướng mới thật sự bắt đâu.”



Lê Chấn Quốc dù tức giận sự vô lễ của U Lan Uyễn với mình, nhưng hôm nay một chuyền này thu hoạch được nhiều, ông ta không áy náy việc đã gả Lê Hương cho tên quỷ phu gân như có thể làm bố mình này. Ông ta nghĩ giỗng như Lý Ngọc Lan, phanh phui tên quỷ phu này ra, Mạc Tuân còn có thê chịu dụng?



Mạc Tuân đá Lê Hương rồi, đên lúc đó cô con gái Nghiên Nghiên àm ông ta tự hào nhất có thể lên vị rồi. Vậy ông ta chính là quốc trượng rồi.



Giờ tâm trạng ông ta rất tốt. Tâm trạng tốt thì nhìn Lý Ngọc Lan cũng thuận mắt hơn nhiêu. Dù sao Lê Nghiên Nghiên là con gái mà Lý Ngọc Lan sinh.



“Chuyện của Nghiên nghiên, người làm mẹ như bà phải quan tâm nhiêu chút. Đến lúc đó tôi làm quốc trượng rôi thì bà là quốc trượng phụ, nhân, đều được sống sung sướng.” Lê Chấn Quốc cảm khái.



Đây là câu nói đầu tiên mà ông ta nói với Lý Ngọc Lan trong máy ngày gần đây, hoàn toàn là điệm lành. Lý Ngọc Lan vui mừng, khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ cũng lộ ra vẻ phong tình của một thiêu phụ thành thục: “Biết rồi mà, Chân Quốc.”



Lê Hương đang trên đường về U Lan Uyễn thì lúc này “ting” một tiếng, Wechat của Diệp Linh gửi tới: Lê Hương, bác già này là ai?



Diệp Linh gửi bức ảnh của bác Phúc qua.
Chương 224:



Lê Hương nhìn một cái: Là quản gia nhà mình, bác Phúc.



Diệp Linh: Bọn họ đều nói bác Phúc: là tên quỷ phu đó của cậu.



What?2 Lê Hương mở Weibo ra xem.



Hotsearch trên Weibo lại bùng nô. Tin top 1 chính là bóc phốt quỷ phu U Lan Uyền.



Bình luận hot đều là…



Lê Hương gả cho một ông già?



1643211743278.png

Cô mỏ Weibo ra, lần này bà nội mới 18 không độc môm độc miệng măng dân mạng, mà là tự mình đăng một bài viết.

Bà nội mới 18 nghiêm giọng phê bình Mạc Tuân: Thì ra Mạc tổng chính là tên tiểu tam không biệt xấu hỗ đó à! Mạc tổng muốn gì chẳng có, anh tuấn, nhiều tiền, mê người, ngồc ngếch đáng yêu. Sao hãn lại quân lầy Lê Hương nhà tôi, phá hoại gia đình người khác là không có đạo đức nhé.

XỈn Mạc tổng buông thai Bài Weibo này đã đăng được mười phút, nhưng lượng bình luận và chia sẽ lại vượt hẳn mây bài bóc phốt bác Phúc. Mọi người đều bình luận…

Mạc tổng ngốc ngéch đáng yêu, ha ha ha, buồn cười chét tôi rồi.

Người nào đó là đố kị mà. Có bản lĩnh thì cô gả cho một ông già còn cặp kè với Mạc tổng thử xeml Mạc tổng, quá đáng rồi nhé. Buông tha Lê Hương, chúng tôi không ngon hơn sao?

Dự luận bây giò đúng là hai mặt mà.

Nếu là đàn ông ngoại tình thì mọi người đều sẽ mảng té tát tiêu tam đó.

Giờ là phụ nữ ngoại tình, tiêu tam đàn ông ngược lại lại thành kẻ đáng thương. Nào, mọi người củng với bà nội mới 18 mắng Mạc tổng tiều tam.

Sao anh có thể không biệt xáu hổ như vậy chứ?

Chỗ này chỉ có tôi là cật lực muốn Lê Hương ra sách sao? Làm sao đề trở thành một người phụ nữ hư hỏng? Làm sao đề mê đồ Mạc tổng THẾ ngéch đáng yêu? Gáp, xách ghế chờ Chờ +1.

Chờ +2.

Lê Hương nhìn lượng fans Weibo của mình, máy ngày trước là 18 triệu fans, giờ đã nhảy lên 23 triệu fans, đã vượt xa Lê Nghiên Nghiên rồi.

Tin nhắn của Diệp Linh lại gửi qua: Lê Hương, fan ruột này của cậu đúng là lợi hại thật. Một bài đăng đã đem tất cả bia đỡ đạn đầy lên người Mạc tổng, nhưng như vậy được không? Cậu nhìn thử hotsearch, Mạc tổng tiêu tam. Thời gian trước là Mạc tổng trai bạo của cậu… Mình cảm thây Mạc tổng đã bị hai bà cháu cậu chơi thảm rôi.

Nhưng cô đâu có làm gì. Trai bao cũng không phải là cô nói!

Về đến U Lan Uyễn, Lê Hương vội kéo lây Mạc lão phu nhân thê hiện sự cảm kích và sùng bái của mình: “Bà nội, bà đúng là lợi hại quái”
Chương 225:



Mạc lão phu nhân ra vẻ thần bí vỗ tay CÔ: “Quản Quán, hôm nay bố và mẹ kế của cháu tới. Bà cố ý đề bác Phúc lộ mặt. Sân khấu kịch này đã dựng sẵn cho cháu rồi, còn việc nên hát thế nào thì dựa vào cháu rồi.”



Nên hát thế nào…



“Bà nội, ý của bà là?”



Mạc lão phu nhân khen ngợi mà gật đâu.



Lúc này cửa lớn mở ra, một thân hình cao lớn rơi vào tắm mắt. Mạc Tuân quay về rôi.



Lê Hương nhớ tới cái mác gắn trên người anh, trai bao, ngôc ngêch đáng yêu, tiểu tam… cô liền không thể nảo mà nhìn thẳng vào người đàn ông này nữa.



Mạc Tuân đang đứng ở trước cửa thay giày, sau đó bước những bước trậm ôn vào phòng khách. Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của anh nhìn Lê Hương và lão phu nhân, cuối cùng dừng trên người bác Phúc. Anh khẽ mím môi, rõ ràng là có chút không vui.



Bác Phúc như ngồi trên nệm kim, hận không thể cao giọng mà nói một câu: Thiếu gia, là lão phu nhân hại tôi đáy!



Mạc Tuân cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc, sau đó ngồi xuông sô pha. Anh nhẹ nhàng lên tiêng: “Bác Phúc.”



Bác Phúc bị chỉ đích danh mà mí mắt giật một cái, vội nhìn lão phu nhân: Lão phu nhân!



“Bác Phúc, tôi nhớ hậu hoa viên có một cây chanh, chanh trên cây thưởng hết cho ông đấy, tối nay ông ăn hết đi!”



Cái gì?



Thưởng cho ông một cây chanh?



Bác Phúc nghiêng đầu, nhìn ngơ ngác cây chanh ở hậu hoa viên đó.



Trên cây toàn là quả chanh vàng óng…



Bác Phúc đã già rồi, sợ nhất là ăn chua. Đừng nói là ăn nguyên một cây chanh, cho dù chỉ một quả, cũng có thể chua chết ô ông rôi.



Bác Phúc: Thiếu gia, hay là tôi quỳ tạ tội với cậu vậy?



Bác Phúc lại nhìn lão phu nhân lần nữa: Lão phu nhân, cứu tôi!



Mạc lão phu nhân lén nhìn bác Phúc một cái, ý là bình tính, đừng hoảng!



Sau đó bà hiền từ mà nhìn Mạc Tuân: “Hàn Đình, bác Phúc lớn tuổi rồi, sao mà ăn hết nguyên cây chanh được. Hay là ăn nửa cây nhé?”



BSIG loniiorl 0 Mạc Tuân nhìn Mạc lão phu nhân một cái: “Cháu quên mắt là bà nội cũng rất thích ăn chanh, hay là bác Phúc một nửa, bà nội một nửa, thế nào?”



Mạc lão phu nhân dùng lực mà võ bàn một cái: “Bác Phúc, cái này là ông không đúng TỒi. Chúng ta làm sai thì phải dũng cảm chịu trách nhiệm. Một cây chanh đều là của ông đấy.”



BS2GIPHUG: su Lúc này Lê Hương cong môi, cô vươn tay ra nắm lấy vạt áo Mạc Tuân: “Bà nội, bác Phúc, Hàn Đình đùa với mọi người thôi… Mạc tiên sinh, đúng không?”



Mạc Tuân nhìn vào đôi mắt lắp lánh đen nhánh của cô. Bây giờ cô đang ngắng khuôn mặt nhỏ lên, chớp đôi mi dài nhìn anh, có ý câu xin.



Mạc Tuân chau mày.



Lê Hương vội nâng mặt, hôn lên má anh một cái.



Án đường anh khí của Mạc Tuân liền dịu lại, anh thở dài nói: “Nếu thiều phu nhân đã lên tiếng rồi thì lần này bỏ đi.”



Mạc lão phu nhân vội nhìn bác Phúc, có ý đòi công: Đã nói là không sao rồi mà.
Chương 226:



Chân bác Phúc mềm nhũn, thầm nghĩ: Sau này vẫn là nên đi theo thiếu phu nhân.



Lúc này Lê Hương đứng dậy: “Bà nội, cháu lên lầu đây.”



Mạc lão phu nhân khua tay: “Đi đi, Lê Hương.”



Lê Hương lên lầu, Mạc Tuân cũng đứng dậy: “Bà nội, cháu cũng lên lâu đây.”



Mạc lão phu nhân cười hai tiếng: “Đều đi đi.”



Mạc Tuân đi vào phòng ngủ, lúc này Lê Hương đang đứng bên giường, thu dọn mây cuôn sách y chuẩn bị đưa đi.



“Mạc phu nhân, em định ra ngoài?”



“Mạc tiên sinh, bàn với anh một chuyện.” Lê Hương nhìn anh.



“Nói nghe thử.”



“Tối nay em muốn tới viện nghiên cứu ngủ. Từ nay chúng ta là rơi vào trạng thái cãi nhau, chiên tranh lạnh. Mạc tiên sinh, Lê Nghiên Nghiên có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới anh. Anh tạm thời đừng cự tuyệt cô ta, cho cô ta chút hy vọng.”



Mạc Tuân giơ tay mở một cúc áo Sơ mi trăng, nghe vậy thì chững lại, bước lớn tới, vươn tay ôm lây vòng eo thon của cô, ôm cô vào lòng: “Mạc phu nhân, chúng ta có phải cân tính nợ đàng hoàng trước không?”



Tim Lê Hương nảy lên một cái, biết giờ anh muốn tính nợ cũ rồi.



Đôi mi dài chớp chớp, cô tỏ vẻ vô tội nhìn anh: “Cái… cái gì chứ?”



Hơi thở nguy hiểm của Mạc Tuân phả vào mặt cô: “Anh là trai bao…



ngốc ngêch đáng yêu… tiêu tam?”



Anh không làm gì cả, nhưng anh biết hết. Hôm nay trong phòng làm việc, ánh mắt thư ký riêng Nghiêm Nghị nhìn anh cứ né tránh. Boss mình biến thành trai bao, chàng trai ngôc nghéch đáng yêu, tiêu tam.. . Mấy cái này đúng là không còn gì để nói.



Lê Hương liền ưỡn thẳng tắm lưng thon: “Ai nói chứ, ai mà lớn mật mà nói như vậy. Mạc tiên sinh nhà chúng ta mạnh mẽ nam tính, tuần tú hơn người, khí thế bắt phàm, không: biết đã làm mê đắm BẦU nhiêu thiếu nữ!”



Mạc Tuân nhìn cái miệng cô như được bôi mật, đúng là cái miệng nhỏ gạt người. Anh thấp giọng: “Nghiêm túc chút, không được dỗ danhil”



VÂN “Những việc đó còn chưa đủ, em còn muốn chơi gì nữa? Bảo anh dùng mỹ nam kế với Lê Nghiên Nghiên?”



Mỹ nam kế?



Lê Hương cảm thấy… anh nói một câu trúng phóc!



“Mạc tiên sinh, em cần anh phối hợp.



Anh giúp em một lần đi mà. Ai bảo Lê Nghiên Nghiên thích anh chứ.” Lê Hương vươn tay ra ôm lấy. bờ eo rắn chắc của anh, ngoan ngoãn mà cọ mặt lên ngực anh, giỗng như con mèo nhỏ mà làm nũng.



Yết hầu của Mạc Tuân lên xuống, cả người bị cô châm lửa, bàn tay lớn vô tình mà đầy cô ra. Anh mím môi nói: “Giúp em thì được, nhưng anh có một yêu cầu.”



“Yêu cầu gì?”



Ánh mắt anh âm trầm mà nồng nhiệt, nhìn thẳng vào cô: “Mạc phu nhân, anh không thích tên của em có liên quan đến bắt kỳ người nào khác, kể cả bác Phúc cũng không được.



Chúng ta công khai đi. Đã đến lúc em cho nh danh phận rồi.”
Chương 227:



Tim của Lê Hương liền đập lên có tiết tấu. Sao anh.. . lại muốn đòi danh phận?



Lúc đầu cô và anh chỉ là ký hợp đồng thỏa thuận, tất nhiên cũng chỉ là trạng thái ân hôn. . Bây giờ hai người hợp tình hợp ý, cũng là lúc công khai rôi.



Đôi tai nhỏ của cô liền phiếm hồng.



Cô gật mạnh đầu: “Vâng!”



Mạc Tuân cong môi, hôn lên đôi môi đỏ của cô.



Nhưng cô lại đầy anh ra, chạy nhanh.



Lê Hương đi ra khỏi cổng U Lan Uyễn. Gió buổi tối thôi lên khuôn mặt nóng rực của cô, nhưng trái tim vân ngọt ngào. Cô chuẩn bị quay lại viện nghiên cứu.



Lúc này có mấy thiên kim tiểu thư đi tới, chính là mây cô tiểu thư nồi tiếng Hải Thành cùng Lê Nghiên Nghiên tới bar 1949 hôm đó. Oan gia ngõ hẹp, đụng phải nhau.



“Ôi, đây không phải là Lê Hương đang hot trên mạng đây sao?”



“Lê Hương, cô vẫn ồn chứ? Nửa đêm mà cô không cần hầu hạ ông già đó à?”



“Áy, Mạc tổng. đâu, Lê Hương, Mạc tổng đá cô rồi à?”



Mấy cô tiểu thư này đều rất đồ kị với Lê Hương, bây giờ quỷ phu của U Lan Uyên bị vạch trần, bọn họ chắc chắn là tới châm chọc Lê Hương đây mà.



Lê Hương tất nhiên cũng biết toàn dân đang đợi Mạc Tuân đá cô, đặc biệt là Lê Nghiên Nghiên, nên sao cô có thê đề mọi người thât vọng chứ!



Cô liền tỏ vẻ đau lòng, chuẩn bị rời đi.



Máy cô tiều thư này còn muốn nói móc thêm mấy câu, nhưng rất nhanh tầm mắt bọn họ rơi lên một thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện. Mạc Tuân tới rồi.



“Lục… Mạc tổng?”



Đôi mắt sâu thẳm của Mạc Tuân hờ hững quét qua mấy cô tiểu thư này một cái, khí thê uy nghiêm lạnh lùng.



Mấy cô tiểu thư này cảm thấy da đầu tê rân, vội hoảng hột mà rời đi.



Lê Hương lại cứng người, lúc nãy mới dỗ được anh, giờ trước mặt người ngoài phải giả vờ như đang cãi nhau, anh sao lại đuổi theo ra đây chứ?



Cô cũng không quay đầu lại, bước nhanh về trước.



Nhưng cô phát hiện cô vừa bước một bước thì Mạc Tuân bước theo một bước.



Cô quay đầu lại, trừng anh một cái, ra hiệu đừng có đi theo em nữa, mau về nhà điI Mạc Tuân tiến lên, bàn tay thon dài nắm lấy khủy tay thon thả của cô: “Lên xe, anh đưa em tới viện nghiên GLPUI Lê Hương ra hiệu bằng ánh mắt, ý là mây cô tiêu thư đó vẫn còn đang nhìn lén, sau đó cô vội vung tay anh ra.



Một giây sau, bờ vai trơn bóng của cô bị một bàn tay lớn giữ chặt. Mạc Tuân trực tiếp ép cô lên cột đèn đường.



“Mạc tiên sinh, anh làm gì vậy? Chúng ta đang cãi nhau…” Lê Hương căng thẳng mà nhắc nhở.



Mạc Tuân nhìn cô đang trừng đôi mắt lòng lánh ánh sao, thanh âm khàn thấp mà mê người: “Theo dõi..



cưỡng hôn… không phải chính là cãi nhau sao?”



Nói rồi anh cúi mắt, dùng lực mà hôn cô.



Lê Hương bị hôn cho choáng VHUỆI cái đầu nhỏ trồng rỗng.



Trong tai không ngừng vang vọng lời nói của anh: Theo dõi… cưỡng hôn…



không phải chính là cãi nhau sao?
Chương 228:



Thì ra trong mắt anh cãi nhau chính là theo dõi, cưỡng hôn…



Đúng là tổng tài bá đạo.



Hai chân cô mềm ra, gần như chìm trong khí thế quen thuộc mà mạnh mẽ của người đàn ông này.



Mấy cô tiêu thư Hải Thành không đi xa. Bọn họ sao có thể đi xa chứ, tú thế nào thì cũng phải nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Lê Hương khi bị Mạc Tuân đá. Nhưng bây giờ là sao đây chứ?



Mạc tổng cãi nhau với Lê Hương sao? Tôi không hiểu sai chứ?



Nhìn thì có vẻ là vậy.



Nhưng sao Mạc tổng lại hôn Lê Hương mãi không buông? FA như tôi vậy mà lại cảm thây bị đả kích nặng nê.



Tôi cũng ! rất khó hiểu. Đều nói Mạc tổng là tiêu tam, sao giờ tôi lại có loại ảo giác tiểu tam ép chính cung đề lên Vị vậy?



Lê Nghiên Nghiên phái người đi thám dò tình hình của Lê Hương và Mạc Tuân. Mấy ngày nay hai người không gặp mặt, giỏng như đã chia tay rôi.

1643211769819.png

Lý Ngọc Lan kéo lây tay cô ta: “Nghiên Nghiên, tôi nay con tới bar vừa hay xem thử Mạc Tuân đã thật sự chia tay với Lê Hương chưa. Nếu thật sự chia tay rồi thì con nhân cơ hội tốt này mà ra tay. Điều quan trọng là, mây ngày nữa chính là sinh nhật của con và Lê Hương, hai đứa sinh cùng ngày, mẹ đã nói với bố con rôi. Tổ chức tiệc sinh nhật cho hai đứa cùng nhau, đến lúc đó con mời Mạc tổng tới tiệc sinh nhật của con, ,khiến Lê Hương thành trò cười.”



Lê Nghiên Nghiên rất kích động. Cô ta sinh cùng ngày với Lê Hương, nêu Mạc Tuân có thê tham dự: bữa tiệc để chúc mừng cho cô ta, vậy thì quá vẻ vang rồi.



“Mẹ, con biết rồi, con sẽ mời Mạc tổng. Mạc tổng nhất định sẽ tới.”



Tiệc sinh nhật 27 tuổi của Cố Dạ Cần tổ chức tại Bar 1949. Anh em tốt là Mạc Tuân và Hoặc Tây Trạch đều tới. Đương nhiên Diệp Linh và Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên và Hoặc Tuyên cũng tới. Ngoài ra còn mời một sô lão tông ở Hải Thành tới chơi bài.



Trong phòng bao xa hoa, Lê Nghiên Nghiên ngôi bên cạnh Mạc Tuân, dè dặt mà quan sát sắc mặt của anh: “Mạc tổng, gần đây tên quỷ phu đó của Lê Hương bị phanh phui, anh có phải không vui không”



Hoắc Tuyền vội phụ họa: Mạc tổng, anh là bị dáng vẻ đợn thuần đó của Lê Hương lừa rồi. Cô ta rất biết cách câu dẫn đàn ông. Tên quỷ phu ở U Lan Uyễn đó của cô ta nhìn CÓ Vẻ đã tám mươi rồi, cũng không biết có phải tâm lý biến thái, thích dùng mấy thứ như roi chơi SM hay không? Lê Hương này đúng là dơ bân thật.”



Lê Nghiên Nghiên vô cùng hài lòng – với lời của Hoặc Tuyền, nhưng vô fa ra vẻ mà vội ngăn lại: “Tuyền Tuyền, em đừng nói Lê Hương như vậy.”



Bọn họ không biết tên quỷ phu ở U Lan Uyễn chỉnh Mạc Tuân, nhưng Có Dạ › Cần và Hoặc Tây Trạch thì biết. Có Dạ Cần cũng xem như bình tĩnh, hờ hững nhìn Mạc Tuân một cái. Hoắc Tây Trạch lại không nhịn nồi, ngụm rượu vừa uông vào liên phun ra, sau đó cười lớn.



“Anh, anh cười cái gì?” Hoắc Tuyền rất kỷ lạ.



Đương nhiên rồi, Lê Nghiên Nghiên, cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Vị Hoặc thiêu này sao lại phản ứng lớn như vậy?

Chương 228:

Ha ha ha, không sao không sao. Chỉ là anh nghe thây một câu chuyện đùa rất buồn CƯỜI, đừng bận tâm tới anh…” Hoắc Tây Trạch cười mà đau cả bụng.

Mạc Tuân bị nói thành “tâm lý biến thái” lười nhác mà dựa vào sô pha, đôi chân dài nho nhã mà vắt lên nhau. Hai ngón tay kẹp điều xì gà, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt tuận tú của anh, nhìn rất mờ ảo, thêm máy phần thần bí mà cao lãnh.

Anh hút rít một hơi thuốc, sau đó từ tốn nhìn Hoặc Tuyền một cái: “Đừng nhắc tới cô ta, mất hứng.”

Lòng Lê Nghiên Nghiên vui như nở hoa. Mạc Tuân bây giờ còn ¡ không muốn nhắc tới Lê Hương nữa, còn nói mất hứng. Anh đây là đang xác nhận đã chia tay thật rồi?

Tôt quá rồi!

Hoắc Tây Trạch bội phục mà nhìn Mạc Tuân: Nhị ca, †ừ lúc nào mà anh đổi qua nghành diễn xuất rồi?

“Anh Dạ Gận, hôm nay sinh nhật anh, em đã chuẩn bị cho anh một món quà.”

Có Dạ Cần nhìn Hoắc Tây Trạch một cái, lười nhác mà hỏi một câu: “Cái gì?”

Hoắc Tây Trạch búng ngón tay, liền có một đám các cô gái đi ra, bọn họ ăn mặc mát mẻ, đầu đội tai mèo, người nào cũng xinh đẹp tươi trẻ.

“Anh Dạ Cần, đây là miêu nữ lang mà em chuẩn bị cho anh. Mau nhìn xem, họ đều là mỹ nữ.” Hoắc Tây Trạch nóng lòng khoe công.

Các miêu nữ lang đều đi tới, nhiệt tình mà vây quanh Có Dạ Cần: “CÓ thiếu, chúc sân sinh nhật vui vẻ. Tối nay chúng em đều là của anh đấy.”

Có Dạ Cần mặc một chiếc áo sơ mi trăng quần đen dài, tuần tú. Sống lưng thẳng thướm dựa vào sô pha, cả ng) có chút lười biếng lạnh lùng.

Bị một đám miêu nữ lang vây lấy, anh không hứng thú, ánh mặt cũng không dừng lại trên người bọn họ.

Lúc này có một lão tổng cười nói: “Nhắc tới người đẹp, đệ nhất mỹ nhân Hải Thành chúng ta là Diệp mỹ nhân. Có thiếu, em gái Diệp mỹ nhần của cậu sao không tới? Chúng tôi sao không nhìn thấy Diệp mỹ nhân?”

“Đúng thế, chúng tôi đã hai năm.

không nhìn thây Diệp mỹ nhân rồi, đêu chỉ có thê nhìn thây trên tivi, tạp chí. Hai nám không gặp, chúng tôi đều muốn gặp Diệp mỹ nhân chút đấy.”

Hoắc Tây Trạch thật sự muốn đá mấy tên công tử bột này một cái. Anh dè dặt mà nhìn Cố Dạ Cần một cái.

Nhắc tới Diệp, Linh, trên khuôn mặt tuấn tú của Có Dạ Cần không có biểu hiện gì, vẫn dáng vẻ lười nhác. Hứng thú đôi với bữa tiệc sinh nhật tối nay của anh không lớn lắm.

Lúc này bên tai truyền tới một thanh âm mêm mại: ““Đê tôi xem thử ai nói xấu sau lưng tôi thê?”

Mọi người ngắng đầu lên nhìn. Lê Hương và Diệp Linh tới rôi.

Diệp Linh vừa đi vào, đang nhậc tay tháo kính râm xuống, mái tóc xoăn màu trà xõa trên vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.

Lê Hương đeo một tắm khăn che mặt, đôi mắt đen nhánh sáng rực, lúc chuyên động thì phát ra tia sáng rực rỠ.

Hai mỹ nhân vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm.

Ánh mắt của Diệp Linh dừng lại trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần, nghịch ngợm cười nói: “Anh, sinh nhật vui vẻ, 27 tuổi rồi không nhỏ nữa, sớm tìm cho em một chị dâu.”

Có Dạ Cần nhìn cô, mím đôi môi mỏng.

“Lê Hương, em tới rồi?” Lúc này Lê Nghiên Nghiên rất vui khi Lê Hương tới. Cô ta vội nói: “Lê Hương, N gần đây của em âm ï như vậy, thê nào, ông chồng ở U Lan Uyễn đó của em không ra tay với em đây chứ?
Chương 230:



Diệp Linh liếc Lê Nghiên Nghiên như kẻ ngồc, chồng của U Lan Uyên đang ngôi bên cạnh cô, sao cô không tự hỏi chính mình đi chứ?



Lê Hương sáng mắt nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, nhắc tới ngọn nguôn giữa cô và U Lan Uyên chồng tôi khá sâu sắc, ban đầu nều như tôi không có thay mặt gả một chuyền, vậy thì cô chính là thiếu phu nhân của Ù Lan Uyễn rồi nhỉ?”



Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên thay đổi rất lớn, cô ta không ngờ Lê Hương lại căn mình, Sao CÔ ta có thể liên quan đến tên quỷ phu U Lan Uyễn kia chứ? Người cô ta muốn lầy là Mạc Tuân!



“Lê Hương, chị không. hề có quan hệ gì với Lan Uyên cả, chị cũng sẽ không gả. Chị biệt em không thích chị, những em không thể hủy hoại thanh danh của chị như thê được.”



Lê Nghiên Nghiên tỏ vẻ uất ức.



Lê Nghiên Nghiên… rất nhanh thôi cô sẽ biệt mình bỏ lỡ cái gì.



Lê Hương nhếch lên đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên vẻ giễu cọt: “Ò, hóa ra là vậy à, nêu cô không .



muốn dính dáng gì đến U Lan Uyễn thì sau này không đến lượt cô hỏi, cô pön miệng lại, đừng hỏi nữa.’ Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên tái nhọt, cô ta phát hiện mình đã bị Lê Hương chơi xỏ, trước môm mép lanh lưỡi của Lê Hương, cô ta thực sự có chút không đấu lại được.



Lê Hương này quả thực đáng ghét!



Lúc này Lê Nghiên Nghiên lại uất ức nhìn vệ phía Mạc Tuân: “Mạc tổng…



Mạc Tuân ngắng đầu lên, cặp mắt thâm thúy xuyên qua tâng tâng khói mù nhìn vệ phía Lê Hương.



Lê Hương giật mình, cô biết Lê Nghiên Nghiên đên đây để xác minh xem cô và Mạc Tuân có thực sự chia tay hay không, sợ lộ ra sơ hở gì nên cô nhanh chóng tránh ánh mắt của Mạc Tuân, tỏ vẻ như hai người không thân.



Mạc Tuân thấy. cô né tránh như Vậy, cũng không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mày kiêm của anh khẽ cau lại.



Thấy dáng vẻ hai người họ bây giờ như người xa lạ, lúc này trong lòng Lê Nghiên Nghiên mới cảm thây tôt hơn một chút.



Hoắc Tây Trạch vô cùng thích thú nhìn Lê Hương, anh phát hiện hỏa lực của cô dâu gả thay của Nhị ca rất mạnh, dễ thương hơn nhiều so với Lê Nghiên Nghiên cứ thích giả vờ giả vịt kia.



Lúc này bầu không khí có chút lúng túng, Hoäc Tây Trạch nhanh chóng giảng hòa: “Mọi người đừng có ngôi không nữa, chúng ta chơi đánh bài đi, Lê mỹ nhân, chơi vài ván không?”



Lê Hương nhanh chóng nhớ lại trải nghiệm bi thảm của mình khi chơi bài, còn bị Mạc Tuân bẫy hó, cô nhanh chóng từ chối: “Tôi không biết chơi nên không chơi đâu…



Diệp Linh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Lê Hương, không biết chơi thì chơi mới vui hơn ây, cậu chơi xíu đi, đi nha, chơi xíu thôi.”



Diệp Linh không nói lời nào đặt bài cho Lê Hương.



Mạc Tuân cũng lên bàn bài, anh ngồi đối diện với Lê Hương, là ghê cầm cái của bàn bài, lúc này Hà Nghiên Nghiên nhanh chóng sáp lại: gân, ngôi bên cạnh Mạc Tuân: “Mạc tổng, tôi xem anh chơi bài.”



Mặc dù hai người chia tay là kế hoạch của Lê Hương, nhưng giờ thấy Lê Nghiên Nghiên đi đâu cũng nhử keo 502 dính chặt lấy Mạc Tuân, trong lòng cô trào dâng giắm chua.



“Được rồi, vòng đầu tiên bắt đầu, bây giờ sẽ chia bài. “



Có người bắt đầu chia bài, trên tay mọi người cũng có một phần bài.



Hai ông chủ khác chơi cùng cũng ra bài, không lớn hơn của Lê Hương, lúc Lê Hương ra bài có hơi cáu kính, cô trực tiếp ném quăng quân bài đến tay Mạc Tuân.



Hai ông chủ từ lâu đã muốn buôn chuyện, giờ họ nhanh chóng nói lao nhao lên.



“Lê mỹ nhân, cô , đang làm gì vậy, có phải cô đang nhắm vào Mạc tổng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom