• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (6 Viewers)

  • Chương 241-250

Chương 241:



Hoáắc Tuyền không ngờ anh lại phản, ứng lớn như vậy, vừa rôi cô ta còn rât tự tin, nhưng ai biết thấy cô ta không phải là Diệp Linh, anh liên muốn giết chết cô.



Hoäc Tuyên rất sợ hãi, ý nghĩ quyên rũ vừa rồi trong cơn đạu đột ngột biên sạch không còn dấu vết, cô ta cảm giác được Có Dạ Cần không nói đùa, vội nói: “Anh Dạ Cần, em… Diệp Linh cho em vào, thẻ phòng cũng vậy… Là Diệp Linh đứa cho em… “



Thẻ phòng là do Diệp Linh đưa.



Cố Dạ Cần sớm đã nghĩ ra rồi, bây giờ được Hoặc Tuyên khẳng định lại, anh cong đôi môi mỏng của mình, lồng ngực cường tráng phập phòng lên xuông, nhâc chân đạp cái ghế lăn quay.



Cô vậy mà dám!



Tốt, cô được lắm!



Hoắc Tuyền run lên vì sợ hãi: “Anh Dạ Cần, những gì em nói.. . đều là sự thật, Diệp Linh còn nói.. . anh thích phụ nữ dâm đãng, bảo em cố gắng phục vụ anh, cô ây còn nói.. . anh là thứ… rác rưởi mà cô ây không cân..



Mấy năm gần đây, Cố Da Cần cảm thấy điều anh tự hào nhất chính là tính tự chủ, dù sao thì lớn lên trong một gia đình như vậy, nêu anh không có sức tự chủ, có lẽ anh đã phát điên từ lâu rôi, nhưng Diệp Linh luôn là ngoại lệ trong cuộc đời anh. Niềm tự hào nhất về sự tự chủ thất bại thảm hại trước mặt cô.



Có Dạ Cần giơ tay gạt hết chai rượu trên quây xuông đất, anh đập phá mọi thứ trong phòng.



Động fĩnh lớn như vậy dĩ nhiên thu hút sự chú ý. của bên ngoài, Hoắc Tây Trạch đạp cửa vào: “Anh Dạ Cần, có chuyện gì vậy, anh làm gì thế… đm, Hoặc Tuyền, sao em lại ở đây?”



Lần đầu tiên Hoắc Tuyền thấy bộ dạng điên cuông của Cô Dạ ân, bây giờ nhìn thấy Hoặc Tây Trạch đến, cô ta hệt như nhìn thầy cọng rơm cứu mạng: “Anh ơi, mau cứu eml”



Hoắc Tây Trạch không cần suy nghĩ cũng biết chắc là em gái mình đến hiến thân, chọc giận Cô Dạ Cần. Dù sao thì cô ta cũng là em gái của anh, không thể thây chết không cứu được.



“Anh bạ Cần, lần này nhật định là lỗi của em gái em sai, nhưng xin anh hãy tha thứ cho em ây lân này được không, em hứa từ nay con bé sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”



Cả căn phòng lộn xôn, ngũ quan tuần mỹ của Cô Dạ Cần trong ánh đèn mờ ảo lộ ra vẻ u ám, anh nheo mắt và phun một chữ: “Cút!”



“Hoắc Tuyền, đi!” Hoặc Tuyền nhanh chóng mang theo Hoäc Tuyên rời đi.



Cô Dạ Cân bước vào phòng tăm, xôi nước lạnh vào người, lúc này một tràng chuông điện thoại di động du dương vang lên, có cuộc gọi đền.



Bàn tay to ướt đẫm nước của anh vươn ra nhân nút nghe, giọng nói cụng kín của thư ký riêng vang lên từ đâu dây bên kia: “Thiêu gia, Diệp Linh đã rời khỏi 1949 rồi ạ.”



Có Dạ Cần im lặng vài giây rồi thản nhiên nói: “Bảo người ta đình chỉ mọi hoạt động của Diệp Linh, giấu cô ây lại… Nói cho cô ấy biết khì nào nghĩ thông thì đến tìm tôi ÿ



Lê Hương đi trên hành lang, vừa nghĩ tới cách vừa rôi Mạc Tuân bảo cô gọi anh là bố và chồng ở bàn bài, khuôn mặt nhỏ nhắn cô đỏ như tôm luộc, hết sức xấu hồ.



Lúc này cô dừng lại, vì một bóng dáng cao to điên trai đang đi tới trước mặt cô; là Mạc Tuân ởi tới.



Sao anh lại ra đây?



Lê Hương quay người bỏ chạy.



Nhưng mới chạy được hai bước, Mạc Tuân đã đuổi theo cô từ phía sau, anh vươn cánh tay vạm vỡ ôm lấy vòng eo thon của CÔ, trực tiếp kéo cô vào lông ngực: “Em chạy cái gì?”



Lê Hương hừ một tiếng: “Em chỉ không muôn đề ý đến anh, sao rồi, thuốc lá của Lê Nghiên Nghiên vân chưa mua về hả?”



Mạc Tuân nhéch đôi môi mỏng, ánh mắt anh tuần mang theo ý cười vui vẻ: “Em là người bảo anh làm mỹ nam kề, bây giờ người nhỏ mọn cũng là em, bảo cô ta mua gói thuốc chỉ là đuổi cô ta đi, Mạc phu nhân à, giâm này mà em cũng ăn à?”
Chương 242:



Lê Hương xoay. người, úp TU mặt nhỏ, nhắn vào lồng ngực anh, c ngửi khắp nơi, giống như một chú cún con.



Mạc Tuân mở cửa phòng, ôm cô đi vào: “Em ngửi cái gì?”



“Em xem trên người anh có mùi thơm của phụ nữ hay không, Lê Nghiên.



Nghiên dính vào người anh như vậy, em sợ anh có chút ý đô lấy việc công làm việc riêng, đùa chơi mà thành thật đó.” Lê Hương nâng đôi mắt sáng ngời, hai má ng hồng nhìn anh, dáng vẻ này của cô y hệt như cô gái nhỏ đáng yêu đang nững nịu.



Mạc Tuân có chút vui sướng: “Trong nhà có sư tử, có mượn gan anh cũng không dám.”



“Hừ, tạm thời tin tưởng anh, Mạc tiên sinh, anh có thê buông em ra rôi đấy, Lê Nghiên Nghiên sẽ sớm đến tìm anh.” Lê Hương đầy anh.



Nhưng Mạc Tuân vẫn không nhúc nhích, dáng người anh cao lớn ôm cô vào lòng: “Không cho em đi, Mạc phu nhân gọi tiếng chồng cho anh nghe chút nào.



“Không muốn!” Mặt Lê Hương đỏ bừng.



“Thật sự không muốn à?” Bàn tay to của Mạc Tuân rơi lên eo cô, anh.



nhẹ nhàng bóp vài cái.



“Nhột… Mạc tiên sinh, buông em ra…”



“Có phải xáu hồ không, không có ai cười nhạo em đâu, cứ gọi đi, gọi chồng.”



“Em không muốn…”



Lê Hương cười giãy ra, hai người ở trong góc quậy phá.



Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng gọi lo lắng của Lê Nghiên Nghiên: “Mạc tiên sinh! Mây người có nhìn thầy Mạc tổng không?”



Lê Nghiên Nghiên thật sự tìm tới.



Làn này Lê Hương nghiêm túc đây người đàn ông trên người cô ra, Hiệt, nhở: “Mạc tiên sinh!”



Mạc Tuân đè nặng cơ thể lên dáng người mảnh mai của cô, hôn lên mái tóc dài thơm ngát cùng đôi môi mỏng, anh khàn giọng thì thào: “Òn ào quá, anh có thê đề cô ta biến mắt không?”



“Không! Đề Lê Nghiên Nghiên biến mắt thì quá dễ dàng cho cô ta!” Lê Hương từ chối.



Mạc Tuân chậm rãi buông cô ra, đột nhiên lên tiếng: “Tôi ở đây.”



Lê Nghiên Nghiên ở bên ngoài nghe thấy tiếng nói liền bước nhanh vào: “Mạc tiên sinh, anh ở đây à?”



Lê Hương sợ đến mức co rút đồng tử, đây là một căn phòng đơn, ở giữa có bức bình phong, lúc này cô và Mạc Tuân đang ở phía sau tấm bình phong, Lê Nghiên Nghiên bước vào cũng không thể nhìn thấy bên trong.



Nhưng cô vẫn bị dọa sợ tới nín thở, dù sao ở cùng phòng cũng dễ dàng bị bại lộ: “Mạc tiên sinh, anh điên rôi sao?”



Mạc Tuân nhìn cô: “Anh thấy Lê Nghiên Nghiên này thèm muôn nhan sắc của anh lắm đây, anh không thể bảo đảm cô ta muốn làm gì với anh, bây giờ đề bình dâm chua nhỏ là em ở đây quan sát, tránh lát nữa em lại ghen.”



Trong lòng Lê Hương ngọt như phết mật, cô phát hiện người đàn ông là vậy mà cũng biết dỗ con gái.



Lúc này Lê Nghiên Nghiên đã đầy cửa bước vào, thây bức bình Hiến cô ta liền muốn nhắc chân bước tới: “Mạc tổng, sao anh lại ở đây, anh đang làm gì vậy?”



Lê Nghiên Nghiên muốn đi qua, Lê Hương bị dọa nhanh chóng véo Mạc Tuân.
Chương 243:



Mạc Tuân lại cảm thầy như cô đang cù lét mình, so với sự căng thăng của cô, khuôn mặt anh tuân tú bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng cắt tiếng: “Đứng lại!”



Lê Nghiên Nghiên vội dừng lại, không dám ổi vào trong.



“Tôi tới đây vì có một phần tài liệu khẩn cập cân xử lý. Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”



Lê Nghiên Nghiên rất khó nhìn thấy Mạc Tuân, huông chỉ là cơ hội gặp riêng một mình như vậy, nên lúc này ở chung phòng với Mạc Tuân nhịp tim cô ta đập rộn lên: “Mạc tổng, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh thật sự chia tay với Lê Hương rồi sao? “



Bên trong, Mạc Tuân nhìn Lê Hương, chỉ thấy. Lê Hương mạnh mẽ gật đầu, ý cô bảo anh mau nói chúng ta đã chia tay.



Mạc Tuân im lặng một lúc, sau đó chỉ tay lên gò má xinh đẹp của mình, bảo cô hôn anh.



Lê Hương bây giờ đang ở thé cầu xin anh, vậy nên cồ nhanh chóng kiếng chân hôn lên má Mạc Tuân.



Sau đó Mạc Tuân mới bật ra một tiếng: “Ừ.”



Nghe được câu trả lời chắc chắn của anh, Lê Nghiên Nghiên như nở hoa trong lòng, cô ta nhanh chóng nói: “Mạc tổng, thật ra thì có mây lời em luôn muôn nói với anh, anh và Lê Hương không hợp nhau.”



“Từ nhỏ Lê Hương đã có số đào hoa rồi, dù cô ấy đã đính hôn với Tô Hi, nhưng vẫn có rất nhiều chàng trai thích cô ây, cô ấy rất giỏi chơi trò mập mờ với đàn ông. Mấy năm đó ở nông thôn cô ây cũng không học hành chăm chỉ, trình độ học vẫn cũng chẳng cao gì, bố mẹ em dạy dỗ cô ấy qua loa, cô liền muốn kiếm lợi từ tay đàn ông, cô ấy ở cùng anh hoàn toàn là vì tham vật chất tiền bạc từ anh, không phải thật tâm thích anh đâu.”



“Mạc tổng, mà em ngay từ lần đầu tiên nhìn thây anh, đã yêu anh ngay từ cái nhìn đâu tiên, yêu anh sâu đậm.”



“Nhưng em biết khoảng cách giữa chúng ta, em còn chưa đủ tốt, em không xứng với anh, vì vậy những năm qua em luôn theo bước anh, cố găng rất nhiều để khiến bản thân trở nên ưu tú. Em cũng giữ mình thật tốt, chưa bao giờ lui tới người đàn ông nào, toàn bộ trái tim em đều chứa đầy bóng hình anh, em hy vọng sẽ có một ngày em sánh đôi cạnh anh, cùng anh đối mặt mưa gió bão táp.”



“Lúc trước anh và Lê Hương bên nhau, em chỉ có thê chôn kín tình cảm của mình, nhựng giờ anh chia tay với Lê Hương rồi, em không muôn kìm nén tình cảm thêm nữa, Mạc tổng, em phải thổ lộ với anh, em thích anh, anh có thể cho em một cơ hội không?”



Lê Hương thực sự không ngờ răng cô sẽ chứng kiến Lê Nghiên Nghiên tỏ tình với Mạc Tuân, từ đâu đên giờ lời tỏ tình này đã tác động đến cô, cô gần như: bị sự trà xanh * của Lê Nghiên Nghiên làm cảm động luôn rôi.



* ám chỉ những người vẻ ngoài thì thanh thuân thoát tục, nhưng bên trong lại thi nát, rất giỏi tâm kế, thích đùa giỡốn tình cảm người khác.



Lê Hương ngước đôi mắt đen láy nhìn về phía Mạc Tuân, cô còn nhướng đôi mày lá liễu thanh tú để xem anh trả lời thế nào.



Nhưng Mạc Tuân không nói gì, thậm chí còn không biệt anh có đang nghe Lê Nghiên Nghiên tỏ tình hay – không, anh chỉ nhìn cô, trong đôi mắt sâu thăm thẳm đều là bóng hình cô.



“Mạc tổng, anh có nghe thấy không?”



Mạc Tuân vẫn im lặng, Lê Nghiên Nghiên ở bên ngoài có chút nghỉ ngờ.



Lê Hương nhanh chóng siết chặt nắm đấm của mình, đánh anh một cái.



Mạc Tuân nhếch môi mỏng, nói thầm: “Gọi chồng.”



Anh đây là thừa dịp cháy nhà hôi của hả?



Lê Nghiên Nghiên ở bên ngoài càng thêm lo lắng: “Mạc tổng, anh sao vậy?



Anh ở bên trong à? Em vào ngay nhé.”



Lê Nghiên Nghiên nhắc chân bước Vào trong.



Trái tim Lê Hương đột nhiên thắt lại, cô căng thẳng nhìn Mạc Tuân!

Chương 244:

Mạc Tuân không vội, chỉ lặp lại: “Gọi chồng.”

“Mạc tổng.” Lê Nghiên Nghiên lúc này mới thật sự đến gần.

Lê Hương sơ tới mức hôn bay phách lạc, cô kiêng chân ghé vào tai Mạc Tuân nhanh chóng gọi: “Chồng…

Giọng nói nững nịu mêm nhữn của cô gái vang bên tai anh, gọi anh là chồng, trái tim Mạc Tuân rung động, giống như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào mặt hồ tĩnh lặng nơi trái tìm anh, gợn lên từng đợt sóng.

Môi mỏng ghé vào trán cô, anh dùng sức hôn mạnh rôi thả cô ra, anh xoay người bước ra ngoài, vừa vặn gặp Lê Nghiên Nghiên đã đi tới trước tâm bình phong.

Anh đi ra, Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng dừng lại, cô dịu dàng nhìn người. đàn ông đó đầy ngưỡng mộ: “Mạc tổng, anh có nghe thây lời em nói vừa rồi không?”

Mạc Tuân một tay, đặt trong túi quần, vẻ mặt như cũ: “Chuy. ện này tôi phải suy nghĩ một chút.”

Tuy rằng anh không lập tức đồng ý cho cô ta cơ hội nhưng anh nói sẽ cân nhắc, đáy mắt Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng lộ ra ý cười kinh ngạc: “Được thôi Mạc tổng, em sẽ luôn chờ câu trả lời chắc chắn của anh, còn có việc khác, vài ngày nữa là đến sinh nhật của em và Lê Hương. Cả hai chúng em cùng tổ chức sinh nhật vào một ngày, lần này bố mẹ em muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cả em và.

Lê Hương. Em muôn mời Mạc tổng tham gia tiệc sinh nhật của em.”

Mạc Tuân nhướng đôi mày kiếm: “ĐMOC0 Anh đồng ý rồi ư?

Lê Nghiên Nghiên không ngờ: rằng anh lại dễ dàng đồng ý như vậy: BIEHIC tổng, cảm ơn anh, em rất vui.”

Mạc Tuân nhìn cô ta một cái: “Cô vui là được rồi, ngày Sinh nhật đó tôi sẽ cho cô một bất ngờ.”

Bất ngờ?

Là bắt ngờ gì thế?

Lê Nghiên Nghiên cảm thấy hạnh phúc điến quả nhanh đến mức cô muôn choáng váng.

Lê gia.

Lý Ngọc Lan vẻ nhảy dựng lên trên hề sô pha vui: “Nghiên Nghiên, Mạc tổng thật sự đã chia tay với Lê Hương, thực sự đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của con sao?”

Lê Nghiên Nghiên cười: “Mẹ, quả thật là vậy ạ.”

“Tốt quá, Mạc tổng thật sự đã đá Lê Hương rồi, hai đứa đều cùng tổ chức sinh nhật mà cậu ta lại tham gia tiệc sinh nhật của con. Tin tức này nhát định sẽ bùng nỗ trong giới thượng lưu. Nghiên Nghiên, nêu con có gắng thêm chút nữa, con có thể kết hôn với Mạc Tuân đầy. Đến lúc đó, con sẽ là thiên kim tiều thư của gia đình giàu có bậc nhất Hải Thành.” Lý Ngọc Lan bắt đầu mơ mộng.

Tin tức này cũng khiến Lê Chấn Quốc rất ngạc nhiên vui vẻ. Lê Chấn Quốc nhanh chóng kéo Lê Nghiên Nghiên ngôi xuống ghế sofa, ông ta giơ ngón tay cái lên: “Nghiên Nghiên, không quả là con gái rượu của bố, bố tự hào về con lắm, tương lai Lê gia này xem nhứ trông cậy vào con.”

Lê Nghiên Nghiên thầm hưởng thụ phần hư vinh này: “Bồ, tiệc sinh nhật của con và Lê Hương lần này nhất định náo động khắp thành phó, Mạc tổng dự tiệc của con, vậy bộ mẹ cũng mời đám lão đầu quỷ phu của Ú Lan Uyễn tới dự tiệc của Lê Hương được không ạ? Chắc chắn sẽ rất thú Vị.”

Hai mắt Lý Ngọc Lan sáng lên: “Nghiên Nghiên, ý của con hay lắm, bây giò bô mẹ đi mời cái tên lão đầu của U Lan Uyễn kia ngay.”

Lê Chấn Quốc thật sự không muôn đên nơi U Lan Uyễn kia, nhưng vì hạnh phúc của Lê Nghiên Nghiên và vì giắc mộng của mình, ông ta vẫn đành phải đi.

Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đến U Lan Uyễn, cũng như lần trước, công của U Lan Uyên không vì họ rộng mở, họ phải đứng bên ngoài chò đợi.

Người giúp việc nữ tìm lão phu nhân cung kính báo: “Lão phu nhân, bố mẹ của thiếu phụ nhân lại tìm đến, bọn họ nói là muốn mời thiếu gia đến tham gia buổi tiệc sinh nhật do họ tổ chức cho thiếu phu nhân ạ.”
Chương 245:



Lão phu nhân đạng chợp, mắt trên ghế, nghe vậy liền mở mắt ra, liếc bác Phúc bên cạnh một cái.



Bác Phúc cả người run lên, làm bộ đáng thương nhìn lão phu nhận, ông tỏ ra về “không liên quan gì đến tôi, làm ơn tha cho tôi đi”.



Lão phu nhân à hai tiếng: “Trả lời bọn họ, sẽ đến đúng giờ.”



Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan ở ngoài cửa nhận được câu trả lời, lão đầu quỷ phu Ù Lan Uyễn này đến đó sẽ đúng giờ đến dự tiệc sinh nhật cho Lê Hương.



Lý Ngọc Lan nhanh chóng lây điện thoại ra chia sẻ tin vui với Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên vui vẻ đên mức muôn mọc cánh bay lên.



Hai người trở lại chiếc xe hơi sang trọng, Lê Chấn Quốc lây điện thoại ra gọi cho Lê Hương. Cuộc gọi rất nhanh được kết nói, giọng nói trong trẻo của Lê Hương vang lên: “Alo, bổ.”



“Lê Hương, là như vầy, hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ 20 của con, con và Nghiên Nghiên sẽ tổ chức sinh nhật cùng ngày. Bồ đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho các con, đến lúc đó con đến sớm một chút, bó sẽ cho con một ngày sinh nhật vui vẻ.”



Lê Hương ở đầu kia nhếch lên đôi môi đỏ mọng: “Được rồi, cám ơn bố.”



Sau khi cúp điện thoại, Lê Chấn Quốc thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thoải mái, mọi thứ đã sẵn sàng, bây giờ chỉ chờ đên ngày sinh nhật.



“Chấn Quốc, lần này anh yên tâm đi, Nghiên Nghiên chúng ta từ nhỏ đã không chịu thua kém. Bũa tiệc sinh nhật kia sẽ là ngày mà nó trở thành Mạc phu nhân.” Lý Ngọc Lan nhẹ nhàng rúc vào ngực Lê Chấn Quốc, cười nhẹ nói khẽ.



Kể từ sau vụ bê bối lần trước, Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đã chia phòng ngủ, Lý Ngọc Lan đã chờ cơ hội này lâu rồi, bây giờ chuyện của Nghiên Nghiên diễn ra suôn sẻ tốt đẹp như vậy, Lê Chấn Quốc mở cờ trong lòng, bà ta cũng tự tin, thời cơ tự nhiên cũng đến.



Nhưng Lê Chấn Quốc vẫn đang rất bồi rồi, đưa tay ra đây Lý Ngọc Lan ra: “Lý Ngọc Lan, tránh xa tôi ra một chút, bà đã quên những việc tốt mình làm trước đây rôi sao? Tết hơn hết bà nên an phận cho tôi..



“Chân Quốc.” Lý Ngọc Lan đặt tay lên ngực Lê Chấn Quốc, trượt một đường xuống dưới, còn lộ ra vẻ uất ức đáng thương: “Trước đây tất cả đều là lôi của em, em đã biết sai rồi, nhưng nề tình em đã sinh cô con gái ngoan Nghiên Nghiên cho anh, anh tha thứ cho em một lân nhé, anh sắp trở thành quốc trượng + . sau này em nhất định sẽ an phận thủ thường, tận tâm phục vụ anh.”



* Quốc trượng: chỉ bố vợ của vua, ở đây chỉ những người bố vợ hưởng phúc, hưởng lợi từ con rê giàu có.



Mấy năm nay Lý Ngọc Lan chăm sóc cơ thê rất tốt, vô củng có ý vị phong tình của người phụ nữ, dưới sự chủ động của bà ta Lê Chấn Quốc dù muốn từ chối nhưng vẫn hùa theo, cũng niệm tình cho công sức sinh Lê Nghiên Nghiên của bà ta, ông ta liền mặc cho Lý Ngọc Lan tháo thắt lưng mình ra.



Toàn bộ Lê gia bên kia đều đắm chìm trong niêm vui củng mong đợi, ỏ’ đây Lê Hương cúp máy, Diệp Linh ở bên cạnh cười nói: “Lê Hương, tớ phát hiện cậu đúng là được cưn nha, lần này Mạc tiên sinh liên thủ với VỊ lão phu nhân kia nhà cậu bẫy trọn Lê gia, bây giờ tớ thấy bọn họ vui vẻ như thê, đến ngày sinh nhật đó sẽ có bao nhiều thê thảm đây.”



Lê Hương gật gật đầu với Diệp Linh: “Không phải cậu đã đợi ngày này rât lâu rồi sao?”



Hai ngày sau, sinh nhật lần thứ 20 của Lê Hương đã đến.



Vào lúc 12 giờ đêm, điện thoại của Lê Hương đỗ chuông, là tin nhắn Wechat.



Là tin Mạc Tuân chúc mừng sinh nhật Mạc phu nhân, sinh nhật vui vẻ, em lại lớn thêm một tuổi rồi.



Lê Hương cầm điện thoại, cô vẫn rất tức giận vì hôm đó anh đã lừa cô gọi “chồng” trong quán bar, nhưng lòng cô lúc này vận rât ngọt ngào, Mạc tiên sinh vào lúc 0 giờ đềm chúc sinh nhật cô đã rất có tâm rồi.



Lê Hương cảm ơn Mạc tiên sinh.



Mạc Tuân gửi một meme một cậu bé nằm choàng ở cửa số ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.



Anh có ý gì?
Chương 246:



Chương 216: Cùng Nhau Đi Hết Quãng Đời Còn Lại Lê Hương bước xuống giường, đi đến cửa sổ sát đất, cô đưa tay mở rèm cửa nhìn ra ngoài, đôi mặt cô đột nhiên co rút lại.



Lúc giữa đêm bầu trời vẫn tối đen, nhưng lúc này vô sô đèn hoa đăng từ mặt đât bay lên trời, giỗng như vô sô ngôi sao sảng li ti tỏa sáng khắp Hải Thành.



Hàng ngàn ngọn hải đăng, tỏa sáng rực trời.



Lúc này Diệp Linh đã chuẩn bị sẵn một tô mì trường thọ mang vào, cô đứng trước cửa số hút một ngụm mì: “Wow, Lê Hương, tớ đã nhìn thấy cách đàn ông dỗ dành phụ nữ không ít, nhưng Mạc tiên sinh nhà cậu cũng quá cao tay. rồi đấy. Vì chúc mừng sinh nhật cậu mà anh ta đốt hết đèn hải đăng khắp Hải Thành, bản tra xét nhiệt độ sáng mai chắc sẽ lên mức báo động luôn mắt.”



Ngay lúc này “ding” một tiếng, là tin nhăn WeChat của Mạc Tuân: “Nguyện đèn mãi không vụt tắt, đôi ta cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.”



Vào ngày sinh nhật thứ 20 của mình, Lê Hương ôm chiếc điện thoại nằm trước cửa số sát đất, đôi mắt trong veo in đầy trời sao, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, cô rep tỉn Mạc tiên sinh, cuộc đời còn lại mong anh chỉ giáo.



Lê Hương ăn xong mỳ trường thọ từ cô bạn thân Diệp Linh. Mười ngón tay Diệp Linh chưa từng chạm nước, món mì trường thọ này quả thực không gọi là ngon, nhưng Lê Hương lại cảm thây đây là mỹ vị nhân gian, lúc cô ăn mỳ còn nhận được rất nhiêu lời chúc.
1643382814570.png

“Hôm nay là ngày tôi chứng kiến khoảnh khắc lịch sử, để kỷ niệm sinh nhật Nghiên Nghiên nhà tôi, Mạc tổng vậy mà đã dùng đèn hoa đăng thấp sáng cả bốn chín thành * „ * Bồn chín thành dùng để chỉ bốn cổng hoàng thành và chín công nội thành của Trung Quốc. Bồn công của hoàng thành là công Thiên An, công Địa An, cộng Tây An, công Đông An. Chín công của nội thành là DidiV Môn, Sùng Văn Môn, Tuyên Vũ Môn, Triêu Dương Môn, Phụ Thành Môn, Đông Trực Môn, Tây Trực Môn, An Định Môn, Đức Thăng Môn.



“Nghe nói Mạc tổng sẽ đến dự tiệc sinh nhật của Ngiên Nghiên.”



“Mạc tổng với Nghiên Nghiên kết hôn mau đÌ.”



“Suyt, nói nhỏ thôi, Lê Hương cách vách cũng đang tổ chức sinh nhật đấy, sau khi bị đá cô ta đã rất đáng thương rÔi, tốt nhất đừng đề cô ta ganh ty nữa.”



“Nghe nói vị lão đầu quỷ phu gì đó của U Lan Uyên cũng sẽ đến chúc mừng sinh nhật Lê Hương, có kịch hay xem đó, cầu livestream.”



Khi Lê Hương nhìn thấy Sự náo nhiệt bên ngoài khách sạn Đề Hào, rất nhiều fan của Lê Nghiên Nghiên.



đã chạy đến chỗ cô ta, cầm biểu ngữ và hoa chúc mừng sinh nhật Lê Nghiên Nghiên, đúng là đủ mọi cảnh nhỉ.



Lê Hương bước vào, từ xa đã thấy Lê Nghiên Nghiên đang bị nhóm quý cô tiêu thư Hải Thành vây quanh.



“Nghiên Nghiên, Mạc tổng thật sự là yêu chiều cô đó, thắp cả đèn hoa đăng èkhắp Hải Thành, quá lãng mạn rồi đầy.”



“Tôi biết ngay là Mạc tổng chăng qua chỉ bị con ả nhà quê Lê Hương kia nhất thời quyên rũ thôi, cô mới là tình yêu đích thực của anh ây.”



“Nghiên Nghiên, cô thành Mạc phu nhân rồi thì đừng quên chúng tôi đó.”
Chương 247:

Lê Nghiên Nghiên diện một chiếc váy họa thanh lịch, đội vương miện trên đầu, trông dịu dàng ngọt ngào như cô công chúa nhỏ của bữa tiệc sinh nhật này.

Trên môi cô ta nở nụ cười ngọt ngào, hôm đó Mạc Tuân ở quán bar đã nói rằng sẽ tạo bát ngờ cho cô ta vào ngày sinh nhật của cô ta, nhưng cô ta không ngờ rằng Mạc Tuân lại tặng cô ta bắt ngờ lớn như vậy, , thắp hải đăng tỏa sáng cả bón ân thành.

Bây giờ Weibo đã bùng nỏ, máy cô thiên” kim Hải Thành quái gỡ này vài ngày trước cười nhạo cô ta bây giờ lại vây đến nịnh hót, chúng tỉnh phủng nguyệt cô ta, cảm giác này thật quá sảng khoái.

* Chúng tỉnh phủng nguyệt: rất nhiều ngôi sao sáng tôn lên vẻ đẹp. của ánh trăng, ý chỉ được mọi người ủng hộ, tán thành hoặc vây quanh người mà bọn họ yêu mên.

Lúc này Lê Nghiên Nghiên mới ngâng đâu nhìn thây Lê Hương, cô ta nhanh chóng cười nói: “Lê Hương, hôm nay Mạc tổng thắp đèn hải đăng chúc mừng sinh nhật cho chị, em không giận chị chứ?”

Lê Hương nhìn vẻ mặt đắc thăng của Lê Nghiên Nghiên, nhàn nhạt cong lên đôi môi đỏ mọng: “Nếu tôi nói tôi không tức giận, cô có tin hay không?”

Làm sao cô ta tin được chứ?

Lê Nghiên Nghiên trong lòng tin tưởng Lê Hương nhất định tức giận, thậm chí là ghen tị oán hận, Mạc Tuân đã cho cô ta một bắt ngờ lớn như vậy, thắp sáng trời đêm Hải Thành băng đèn hoa đăng, đây chính là thứ mà khi Lê Hương yêu đương với anh chựa từng được nhận, nghĩ như thế, cô ta cảm thấy Mạc Tuân thích cô ta hơn một chút.

“Lê Hương, nêu cô tức giận thì cứ măng tôi vài câu, ngàn vạn lần đừng nhịn, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Lê Nghiên Nghiên che miệng cười.

Lúc này Lý Ngọc Lan cũng đi tới, hôm nay bà ta trang điểm tinh tế, mặc bộ đồ lông thời trang đất tiền, sắc mặt rạng rỡ, hai ngày nay Lê Chấn Quốc vận ngủ trong phòng bà ta khiến cuộc sông bà ta vô cùng thoải mái.

Mẹ phú quý nhờ con gái, khuôn mặt trắng trẻo của Lý Ngọc Lan xâu hỗ, hôm nay bà ta vô cùng tự đắc, khinh thường nhìn Lê Hương: “Lê Hương, con đến rồi à? Nói vậy chắc con cũng thầy Mạc tổng dành bắt ngờ tặng cho Nghiên Nghiên nhà mình nhỉ? Không còn cách nào, đây là mệnh môi người môi khác, gà rừng thì làm sao hóa phượng hoàng được chứ, con nhanh vào trang điểm thay quân áo đi. Nghiên Nghiên, Mạc tổng cũng sắp tới rồi, chúng ta đi đón cậu ây đi.”

Lý Ngọc Lan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lê Nghiên Nghiên kéo cô ta đi.

Trước khi đi, Lê Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn Lê Hương các cô gái bên cạnh cũng chỉ trỏ Lê Hương.

“Nghiên Nghiên, chúng ta đừng lãng phí thời gian cho con nhỏ Lê Hương này.”

“Lê Hương chắc hẳn đã nguội lòng rồi, cô ta từng vênh váo Only Love mà Mạc tổng dành cho nhi sao có thể ngờ đên ngày mình sẽ bị bỏ rơi chứ.”

“Cô ta đáng bị như vậy, cô ta vẫn nên quay lại chăm sóc tên lão đầu quỷ phu đó đi thì tốt hơn.”

Một nhóm người càng lúc càng đi xa.

Lê Hương đứng yên. “Ting” một tiếng, tin nhắn Wechat của Diệp Linh gửi đến: “Vẻ mặt đắc ý của Lê Nghiên Nghiên có phải rát buôn cười đúng không? Đèn hoa đăng là Mạc tiên sinh thắp vì cậu, nhưng hiện tại cả Hải Thành đều nghĩ đó là vì Lê Nghiên Nghiên.”

Lê Hương rep cô: “Đừng vội, kịch hay chỉ mới bắt đầu.”

Bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, sinh nhật của Lê Hương và Lê Nghiên Nghiên được †ô chức trong cùng một sảnh, chẳng qua là Lê Nghiên Nghiên ở bên trái còn Lê Hương ở bên phải.

Đây là chủ ý mà Lý Ngọc Lan đã nghĩ ra, sắp xếp tiệc của hai người cạnh nhau, có đối lập mới thấy tổn thương.

Bây giờ tất cả quý tộc thượng lưu ở Hải Thành đều tụ tập ở chỗ Lê Nghiên Nghiên, mọi người vừa tán gâu vừa cười đùa, mà bên Lê Hương chẳng có mẫy người, càng làm bật lên vẻ tiêu điều quạnh quẽ.

Lý Ngọc Lan đứng bên cạnh Lê Chấn Quốc, tranh công nói: “Chấn Quốc, anh hài lòng với sắp xếp của em nhỉ.

Bây giò cả trái tim em đêu dồn về Lê gia, anh có thê tha thứ cho những chuyện hồ đồ mà em đã làm trong quá khứ rôi nhỉ?”
Chương 248:



Con đường cậy rễ phú quý của Lê Chấn Quốc rộng mở, tât cả các ông chủ ở đây đêu nịnh hót ông ta, tài nguyên chữa trị không ngừng rót vào, ngày cành lớn mạnh, Lê Chấn Quốc tận mắt thầy Lê gia trong tay ông phát triển đến đỉnh cao.



Được đề chế kinh doanh của Mạc gia chồng lưng, cuộc đời ông ta quả như được cứu vót, tất cả những điều này trước kia ông ta thậm chí không dám nghĩ đến.



Lê Chấn Quốc vươn tay ôm vai Lý Ngọc Lan: “Lần này. em làm rất tót, công lao lớn nhất của em là sinh ra Nghiên Nghiên. Chuyện trước kia anh Sẽ xóa bỏ, về sau chúng ta sông vui vẻ với nhau. Nào, đề anh giới thiệu mấy ông chủ lớn trong giới thương trường đề em làm quen chút.”



Lê Chấn Quốc muốn giới thiệu bà ta với các ông chủ lớn, trái tim của Lý Ngọc Lan đập loạn, bà ta biết thời Khết “Đông Son tái khởi * ” của mình đã đến.



* Ngụ ý chỉ ngày tháng huy hoàng lúc xưa đã quay vê.



Lý Ngọc Lan tựa như chim nhỏ nép vào lòng Lê Chấn Quốc, bà ta đi theo phía sau ông. Bà ta vốn giỏi xã giao, tinh tế nên rât nhanh đã hòa nhập được.



Đúng lúc này có người. mở miệng nói: “Nhìn xem, lão đâu quỷ phu kia của U Lan Uyễển đến rồi kìa!”



Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan nhanh chóng ngâng đầu, là ông ta, đó là bác Phúc mà họ đã nhìn thây ở ngoài công U Lan Uyễn.



Bác Phúc dưới sự ép buộc và dụ dồ của lão phu nhân, hôm nay ông mặc một thân bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, rất có thần khí, dù sao thì ông cũng là một quản gia của gia tộc giàu có, dĩ nhiên phải có chút khí tràng.



Lý Ngọc Lan bước nhanh đến bên cạnh Lê Nghiên Nghiên, không có ý tốt trừng mất: “Nghiên Nghiên, chúng ta đi qua đó xem một chút.”



Lê Nghiên Nghiên đã đọi ông lão này từ lâu rồi, thây ông lão đến, cô ta cũng sớm nôn nóng nên nhanh chóng theo Lý Ngọc Lan đi qua.



Những quý tộc thượng lưu ở Hải Thành cũng đi theo xem kịch vui.



Bác Phúc đi đến bên cạnh Lê Hương, Lê Hương nhếch môi đỏ mọng lên, còn chưa kịp nói thì giọng nói nhẹ. nhàng của Lê Nghiên Nghiên đã truyền. đên: “Lê Hương, chông cô đến đó hả?”



Mọi người xuýt xoa: “Hóa ra đây là chồng của Lê Hương. Ông chồng này cũng già quá rồi đấy, đáng tuổi ông nội của Lê Hương luôn.”



Hiệu ứng mà Lê Nghiên Nghiên mong muôn đã khiên Lê Hương trở thành trò cười giữa đám thượng lưu Hải Thành. Cô ta lập tức vô tội chớp mắt: “Đúng vậy, đây là chồng của Gửi Quán. Mặc dù chồng của Lê Hương lớn hơn một chút nhưng ông ấy rất cưng chiều Lê Hương, hôm nay còn vội vã chạy đến chúc mừng sinh nhật cô ây.



Lý Ngọc Lan có ý cười lớn: “Lê Hương nhà tôi rất có bãn lĩnh, có sức hút với đàn ông lắm, ngay cả lão già 80 tuổi này cũng có thể quỳ dưới váy của con bé, được con bé thu phục thỏa đáng luôn đầy. Đúng là không – khỏi khiến người khác bội phục mà.”



Một cô gái trẻ 20 tuổi cặp kè với một ông già 80 tuổi đã đánh sâu vào thê giới quan của mọi người. Trên Internet thì còn đỡ, dù sao cũng là – thanh niên, cũng có mức chấp nhận được, nhưng ở đây toàn bộ đêu là người thuộc giới thượng lưu của Hải Thành, bọn họ tự đại thanh cao, nên đều tránh xa Lê Hương một chút.



Lê Hương này đúng là không biết xâu hồ.



Sao mà cô ta có. thể phục vụ một lão già tám mươi tuổi được chứ?



Đều là con gái Lê gia, nhìn xem tiểu thư Nghiên Nghiên duyên dáng dịu dàng, còn Lê Hương này quả thực không biết liêm sĩ.



Lê Nghiên Nghiên và Lý Ngọc Lan rất vụi vẻ, tất cả những điều này đều năm trong tính toán của họ.



Lúc này Lê Chấn Quốc mới ho khan một tiêng: “Lê Hương à, con đã lập gia đình rồi, sau này nên an phận thủ thường hàu hạ chông mình ởi đây.”



Lê Chấn Quốc bước lên trước, đi tới bác Phúc: “Con rễ hiền của tôi, chúng ta cùng uống một ly nào.”
Chương 249:



Lê Chấn Quốc kéo bác Phúc, nhưng không kéo được, lúc này ông nghe bác Phúc nghiêm nghị nói: “Buông ral Làm loạn àI”



Lê Chấn Quốc ngắng đầu lên và bắt gặp ánh mắt sắc bén của bác Phúc, ông nhanh chóng cứng người lại.



Bác Phúc theo lão phu nhân ở Mạc gia năm quyên mây chục năm, không có chuyện gì là ông ‹ chưa từng gặp chuyện gì trên đời, ông khẽ liệc nhìn Lê Chấn Quốc rồi nhìn lướt qua hội trường, lúc nãy còn ôn ào rồi chợt yên lặng không thê giải thích được.



Lúc này, bác Phúc mới hát tay Lê Chấn Quốc ra, nhìn Lê Hương một cách kính trọng: “Thiệu phu nhân, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”



Ban đầu tất cả mọi người đều không quá đề ý tới bác Phúc, dù sao U Lan Uyễn my thần bí nhưng cũng không phải là một gia đình giàu có, quý tộc thượng, lưu ở đây rất khinh thường và cảm thấy U Lan Uyên không cùng đẳng cấp với mình.



Nhưng cái nhìn lạnh thấu xương kia của bác Phúc vừa rồi tuyệt đôi là là khí phách cùng sự quyêt đoán thấm nhuân mây chục năm mà các nhà tài phiệt mới có, da đầu ai nấy : đều tê rân, nhanh chóng ngậm miệng lại.



Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, một lão đâu quỷ phu của U Lan Uyễn lại có sự quyết đoán như vậy.



Không biết là tiếng ai đã hít thở mạnh.



Ngay lúc ấy, bọn họ nghe được lão đâu này mới kính cần gọi Lê Hương là… Thiếu phu nhân!



Là ý gì chứ, ông ta không phải…



chồng của Lê Hương sao?



Chuyện quái gì vậy?



Lê Chấn Quốc, Lý Ngọc Lan và Lê Nghiên Nghiên đều biến sắc, bọn họ chưa bao giò nghỉ ngờ bác Phúc không phải là chông của Lê Hương, bây giờ có “sét đánh ngang tai”.



Lý Ngọc Lan vội nói: “Lê Hương, lão già này gọi con là gì? Bồ con và mẹ ởi qua U Lan Uyền, rõ ràng thấy lão già này ở bên trong, ông ta chính là chông con, có phải con thông đông với lão già này lừa gạt bọn ta?”



Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên thay đổi, cô ta cũng lên tiêng: “Lê Hương, chuyện em gả cho một ông bác đã là sự thật rôi, bây giờ em thật sự không cân phải lừa gạt người khác.”



Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng, cô bước lên phía trước, con ngươi.



sáng ngời lướt nhẹ qua đám người, cuôi củng nhìn Lê Nghiên Nghiên cười cười: “Sao vậy, người xuât hiện ở U Lan Uyễn nhất thiễt phải là chồng tôi sao? tiếng lẽ không thể là… quản gia?”



Bác Phúc kính cần đứng sau lưng Lê Hương: “Thiếu phu nhân nhà tôi nói không sai, tôi là quản gia của U Lan Uyên.”



Quản gia?



Trời ạt Lê Nghiên Nghiên không ngò chuyện này lại xoay chuyên ngược lại đên kinh ngạc như thê, lão già này không phải Đinh của Lê Hương, mà là quản gial Náo loạn nửa ngày, đồi lại một tràng qua đen.



“Mẹ, chuyện gì vậy, không phải mẹ nói ông ây là chông của Lê Hương sao?” Lê Nghiên Nghiên thầm liếc Lý Ngọc Lan một cái.



Lý Ngọc Lan lùi lại hai bước, bà ta cũng hoảng hồn nói: “Cái này… cái này…



Lê Hương nhìn Lý Ngọc Lan: “Rất xin lỗi, chuyện này đã khiên các người thât vọng rồi, nhưng không phải là chồng thì chính là không phải chông. Chăng lễ mây người còn ép ông ây làm chồng tôi?”



Mọi người xì xào bàn tán: “Chuyện : quái gì vậy? Mấy ngày nay Weibo nõ tung cả hotsearch, té ra ông già này chỉ là quản gia, vậy chồng của Lê Hương rôt cuộc là ai?”



Lý Ngọc Lan nhanh chóng ý thức được bà ta có thể đã bị lừa, Lê Hương này cô tình lừa bà ta, chết tiệt!



“Lê Hương, ông già này ‹ chilà – quản gia của cô thôi, vậy chồng cô là ai mà sao không tới chúc mừng sinh nhật cô?” Lý Ngọc Lan vội đổi khách thành chủ hỏi ngược lại.
Chương 250:



Hôm nay Lê Hương mặc một chiếc váy vải lụa mỏng màu hồng, làn da cô vỗn đã mịn màng nõn nà, giờ còn khoác lên lớp váy hồng càng tôn lên làn da trắng sáng như ngọc trai.



Tầng tầng lớp vải rũ xuống trên thảm đỏ, khí chật tuyệt đẹp không vướng chút bụi trần.



Đôi diện với nhiêu người như vậy, nét mặt cô ung dung, đôi mày thanh tú như mực vẽ, trong mất luôn ánh lên nụ cười rạng rỡ: “Xem ra bà rất quan tâm đến chông tôi, đừng lo lắng, anh ấy sẽ đến sớm thôi.”



Người chồng thực sự của Lê Hương sẽ sớm đến đây.



Nhìn thây dáng vẻ bình tĩnh và thông minh của Lê Hương, trong lòng Lê Nghiên Nghiên đột nhiên có một loại dự cảm đáng sợ, mặc dù hiện tại cô ta không thê biết được đây là điềm báo gì.



Nói tóm lại, „kế hoạch hôm nay có chút mất kiểm soát, Lê Hương không gả cho một ông lão, vậy người chồng chân chính của cô ta là ai?



Ngay lúc này bác Phúc nói: “Các người thật buồn cười, chồng của thiệu phu nhân dĩ nhiên là thiếu gia nhà tôi, sao có thể có người hỏi câu ngu như vậy!”



Lý Ngọc Lan bị ông mắng ngu, đầu ngón tay run lên: “Ong…”



“Tôi không thích nói chuyện với người ngu.” Bác Phúc nói rôi không nhìn Lý Ngọc Lan nữa mà cung kính nói: “Thiệu phu nhân, đừng để những người này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Hôm nay là sinh nhật của cô, thiếu gia đã tổ chức tiệc cho cô tại tầng cao nhất của khách sạn Đề Hào rôi, bây giờ chúng ta đi lên đó đi.”



Lý Ngọc Lan hoàn toàn bị bác Phúc coi thường, suýt chút nữa tức đến xỉu, nhưng bà fa rất nhanh giật mình, tầng cao nhất của khách sạn Đề Hào?



Ai cũng biết khách sạn Đề Hào là khách sạn cao nhất và sang trọng nhất ở Hải Thành, không có Nhớ sạn nào sánh được, tầng cao nhất của khách sạn Đề Hào chưa từn ng được mở cửa cho dân thường, có người đồn đại ở tầng đó có thể dùng tay hái cả sao, vẻ đẹp tựa như chốn thẫn tiên trên trần gian.



Mọi người cũng chỉ từng nghe đồn, – chưa từng có cơ hội đặt chân lên đó.



Bởi vậy khi bác Phúc vừa dút lời đã gây ra một trận cuông phong bão táp.



“Người quản gia này, có phải ông đang khoác lác không thê?”



Đệu nói tâng cao nhất của khách sạn Đề Hào là thiên đường nơi hạ giới, râ nhiều người dù có rất nhiều tiền nhưng vân không có cơ hội đi lên đó.



Vì sao? Bởi vì khách sạn Đề Hào thuộc về Mạc thị, mà Mạc Tuân, chủ tịch Mạc thị, là người không thiếu tiền nhiều nhất, anh ay không phát giây thông hành thì bật cứ người nào cũng không thể đi lên.



.



“Ông nói thiếu gia nhà ông đã tổ chức sinh nhật cho Lê Hương trên tầng cao nhất của khách sạn Đề Hào, ông nghĩ thiếu gia của ông là ai?”



“Quản gia này, không phải câu tiếp theo của ông là thiêu gia nhà ông chính là ID Hàn Đình chứ, ha ha ha, Mạc Tuân là chồng của Lê Hương à ha ha ha.”



“Đây chắc chắn là trò đùa lớn nhất mà tôi được nghe trong năm nay.”



Mọi người trong hội trường đều bật .



cười.



Lê Chấn Quốc có chút không vui, ông ta còn tưởng răng lão đầu này là con rễ của mình, cuối củng lại lâm người, ông ta không thích nhất chính là mây kẻ gây rồi, bây giờ nghe bác Phúc nói mây lời khoác lác, ông ta nhanh chóng không nhịn được nói: “Lê Hương, dù cho chồng con có là ai, các con cũng không nên ở đây quậy, mắt thể diện lắm.”



Lý Ngọc Lan vừa rồi ở về dưới, lúc này bà ta lại lộ ra vẻ tự hào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lê Nghiên Nghiên: “Lê Hương, tầng cao nhất của khách san Đề Hảo chắc chắn con lên không. nồi đâu. Nghiên Nghiên nhà mẹ còn đỡ, Nghiên Nghiên, Mạc tổng cũng sắp đến dự sinh nhật con rồi, đến lúc đó con nói với Mạc tổng một chút, đề Mạc tổng dẫn con lên đó hái sao.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom