• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (8 Viewers)

  • Chương 231-240


Chương 231:

“Khắp cả Hải Thành này không ai không sợ Mạc tổng, nhưng sao tôi lại cảm thấy Lê mỹ nhân đang… bắt nạt Mạc tổng thế nhỉ?”

“Hai ngày trước trên mạng cũng truyền tin bốc phét quá rội đây, gì mà ngôc bạch ngọt, gì mà tiêu bạch kiểm, cải gì mà tiểu tam… Nghe thôi đã thấy đây là tiếng người à, sao lại dùng để miêu tả Mạc tổng chúng ta chứ!”

Mạc Tuân liếc tắm bài ném tới tay mình, sau đó anh ngước mắt lên nhìn Lê Hương.

Lê Hương nhướng đôi mày lá liễu thanh tú, ánh mắt hung hăng nhìn sang phía. anh: “Em là 9, bây giờ em lớn nhật rôi, mời anh ra bài Mạc tổng!”

Lê Nghiện Nghiên ở một bên nhìn không nổi nữa, trong mắt cô ta thì bản thân Lê Hương bị giẫm đến nồi điên rôi, lộ ra nguyên hình, cô ta muôn nói chuyện.

Nhưng lúc này, Mạc Tuân nghiêng đầu dịu dàng nhìn qua: “Nghiên Nghiên tiêu thư, phiên cô mua cho tôi một gói thuốc lá.”

Đây có lẽ là ánh mắt dịu dàng nhất từ trước đến nay của Mạc Tuân dành cho cô ta, anh còn bảo cô ta đi mua thuốc lá, nhịp tim của Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng lệch một nhịp: “Được thôi Mạc tổng, tôi đi ngay.”

Trước khi Lê Nghiên Nghiên đi, còn vô cùng đắc ý nhìn Lê Hương một cái.

Sau khi đuôi người đi, ánh mắt của Mạc Tuân lại rơi vào con ngươi đen tuyền của Lê Hương, anh ung Am rút một quân bài trong tay ra, .. quân 10.

Lê Hương: “…”

Anh lại chặn bài cô.

Hai người sếp nhanh chóng cười nói, “Lê mỹ nhân, Mạc tổng thắng rồi.”

“Theo quy tắc, Mạc tổng cũng có thể đưa ra yếu cầu với cô đấy.”

Lê Hương nâng hàng lông mi dài như lông vũ nhìn người đàn ông đối diện, cô hệt như một quả bóng xì hơi hỏi anh: “Em tình nguyện thua cuộc, không biết Mạc tổng có yêu câu gì, không thì em cũng đi mua gói thuốc lá cho anh nhé?: Mạc Tuân ngửi thấy mùi chua nông nặc, vò dầm nhỏ lại đồ rồi, nhưng anh không làm gì cả, anh hoàn toàn phối hợp với cô mà.

Mạc Tuân lười biếng dựa lưng và chiếc ghé phía sau, cánh môi mỏng vẽ lên độ cong: “Gọi bố đi.”

Cái gì?

Gọi… bố?

Rồi rồi, Lê Hương biết anh nhất định phải trả thù, vừa rồi mọi người còn cười nhạo anh là tiểu bạch kiểm các kiểu, vì thế anh muốn vớt vát lại mặt mũi chút đây mà.

Lê Hương ở dưới gầm bàn lén đá anh một cái.

Mạc Tuân không tránh, để cô đá, trên quân anh có dâu chân nhỏ, nhìn cô vì tức giận mà đôi mắt nai chuyển thành màu đen trong vắt, mang nét đẹp vô cùng có sức sông.

“Ha ha, Lê mỹ nhân, sau này cô cứ bắt nạt Mạc tổng như thế, không biết có bao nhiêu người phụ nữ muôn Mạc tổng trở thành kim chủ của bọn họ đâu.”

“Mạc tổng, tôi nghĩ Lê mỹ nhân xấu hồ khi gọi đấy, không thì anh đổi cái khác xem?”

Trong mắt Mạc Tuân tràn ra vài phần dung túng cưng chiều, giọng nói anh trâm thấp đây từ tính: “Được thôi, đổi cách khác, Lê Hương, gọi anh là chồng đi!”

Gọi là… chồng?

Vành tai nhỏ như tuyết trắng như tuyêt của Lê Hương nhất thời đỏ bừng, mặc dù anh là chồng hợp pháp của cô nhưng cô chưa bao giờ gọi anh là “chồng”.

Lúc này anh mới chăm chú nhìn cô,- rõ ràng là anh đang trêu chọc cô, nhìn dáng vẻ cô xâu hồ, Lê Hương vội vàng đứng lên: “Em đi vệ sinh.”

Hai ông chủ kia nhanh chóng hét lên…
Chương 232:



“Lê mỹ nhân, cô tình nguyện nhận thua mà sao lại bỏ chạy thê?”



“Lê mỹ nhân này đúng là không có khiêu chơi bài, sau này không chơi với cô ây nữa.”



Mạc Tuân nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đang biến mát của Lê Hương, môi mồng khẽ nhếch, sau đó anh đứng dậy: “Mọi người tử từ chơi đi, tôi ra ngoài hóng gió một chút.”



Lê Hương và Mạc Tuân lần lượt rời đi, Diệp Linh nhanh chóng lên tiếng: “Mạc tổng và Lê Hương đÌi rồi, tôi chơi cùng các anh.”



“Diệp mỹ nhân, chúng tôi không dám chơi với cô, thủa thì tính vào ai đây?”



Diệp Linh vỗ vỗ ngực: “Có ý gì, xem thường tôi thế, dĩ nhiên là tính vào tôi.



“Người trong Hải Thành ai chả biết – Cô thiêu cưng chiều em gái tận xương, nêu như Diệp mỹ nhân thua, nhất định Cố thiếu sẽ trả tiền.”



Lúc này, trên đỉnh đầu anh ta vang lên một giọng nói trầm thấp: “Anh đang nói tôi?”



Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần phóng to trong tầm mắt cô, chẳng biết anh đến cạnh cô từ khi nào, anh đang đứng bỏ một tay vào túi quần từ trên cao nhìn xuông cô.

1643382593851.png

Nghe vậy, đôi mắt đen trong suốt của Có Dạ Cần nhanh chóng lạnh đi.



“Ha ha Có thiếu, đây là Diệp mỹ nhân tỏ ra xa lạ với anh này.”



“Diệp mỹ nhân cuối cùng cũng lớn rồi, bắt đầu muốn yêu đương rồi.”



“Cố thiếu xem kìa, cô em gái này không giữ được nữa rôi, sớm muộn gì em ây cũng trở thành người của người khác.



Diệp Linh không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa, cô đưa mặt nhìn tâm bài trên tay.



Lúc này, Hoắc Tây Trạch bước đến: “Anh Dạ Gần, hôm nay chúng ta sinh nhật của anh, chúng ta vui vẻ một chút nào, em đã chuẩn bị cho anh mây cô nàng hoang dã rồi, bọn họ đã dành rất nhiều thời gian đề tập lại một điệu nhảy, bây giờ muốn nhảy cho anh xem đấy.”



Có Dạ Cần rời mắt khỏi Diệp Linh, quay trở lại ghế sô pha, khôn mặt đẹp trai của anh không lộ ra nhiều biêu cảm, nhưng khắp người anh lạnh đi mấy phần, bao phủ một lớp băng lạnh.



Lúc này, tắt cả mọi người la hét: “Hoắc thiếu, còn chờ gì nữa? Mau kêu bọn họ ra ngoài nhảy đi!”



Hoắc Tây Trạch ngoắc ngoắc tay, – những cô nàng hoang dã đó đã lên sân khấu, đứng ở trước mặt lại là…



Hoặc Tuyền.



Hoắc Tuyền đã thay váy nhảy, dáng người cô nàng rất hấp dẫn, trước lỗi, sau lõm, quyên rũ động lòng nhìn Cố Dạ Cần.



Hoắc Tây Trạch không ngờ em gái mình trà trộn đi vào, anh lập tức trợn tròn mắt.



Diệp Linh cũng nhìn thấy Hoắc Tuyên, sau đó cô quay đâu nhìn Có Dạ Cân trên ghế sô pha: “Anh à, em thầy mây cô nàng đó hình như có ý với anh đấy, thê này nhé, đêm nay trong mây cô nàng ai nhảy tốt thì tối nay anh thưởng mây cô ây một chút Giản Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh, đôi môi đỏ mọng gợi lên một đường vòng cụng mỏng: “Em muôn thưởng như thê nào?”
Chương 233:



“Anh à, thẻ phòng của anh đâu, đêm nay ai nhảy giỏi nhất, anh liền thưởng cho cô ây thẻ phòng đi.”



Mọi người nhanh chóng ồn ào, “Đề nghị của Diệp mỹ nhân OK đấy, đến giờ Có thiếu vẫn độc thân, đàn ông tuổi trẻ sức lực bừng bừng, độc thân lâu như vậy e là cơ thê nín nhịn đến bệnh đấy.



“Các cô nhảy cho tốt vào, ai nhảy đẹp nhất, tối nay liền đến phòng Cô thiêu, Có thiếu thưởng lớn cho.”



Có Dạ Cần lấy ra một điều thuốc, châm lửa hút một hơi, anh nhìn về phía Diệp Linh rồi từ trong miệng chậm rãi phun ra một ngụm khói: – “Được thôi, thẻ phòng trong túi quân anh, em tới mà lây.”



Diệp TÍNH.



“Sao? Không phải em mong anh chơi cùng các cô ta sao? Sao bảo em lầy tâm thẻ phòng mà cũng không lấy được?” Cá Dạ Cần vừa nói vừa . dùng đôi mắt đen láy nhìn đám phụ nữ hoang dã kia, lịch sự cười nói: “Các cô cũng thấy: rồi đó, không phải tôi không bôi các cô choi, mà thẻ phòng này không lấy ra được, em gái tôi dù ngoài miệng nói muốn tôi chơi cùng các cô, nhưng trong lòng con bé không vui.”



Hoắc Tuyền lập tức tức giận liếc nhìn Diệp Linh, cô cũng cảm thây Diệp Linh miệng một đường lòng một nẻo, cô ta cô ý không muốn đề Cô Dạ Cần tiếp xúc với những người phụ nữ khác.



“Diệp mỹ nhân, vậy là cô không phải rồi, to tôi biết tình cảm của cô và Cố thiếu rất tốt, nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là em gái của anh ây thôi, phải để anh cô tìm vợ nữa chứ?”



“Có thiếu đã ở bên cạnh cô suốt những năm qua, hiểm khi hôm nay là sinh nhật của Cổ thiêu, cô không thể để anh trai cô thư giãn chút sao?”



“Diệp mỹ nhân, có em gái như cô, tôi thây Cố thiếu không kiêm được vợ rồi.



Diệp Linh năm chặt tay, cô biệt vừa rôi cô đã chọc giận anh, cái tên cặn, bã giả tri thức này, ở ngay trước mắt bàn dân thiên hạ mà anh bảo cô thò tay vào túi quần anh lấy thẻ, rõ ràng là có mưu đồ gì. Anh hệt lần này đên lần khác đều xảo quyệt phúc hặc như thế, trưng ra cái dáng vẻ từ chối đây cô lên đầu sóng ngọn gió đây mà.



“Được, vì hạnh phúc của anh tôi, tôi lấy là được chứ gì.”



Diệp Linh khom eo, đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào túi quần của Có Dạ Cần.



Cô tránh tiếp xúc với cơ thể anh hết mức có thể, nhưng những ngón tay mềm mại vẫn đụng chạm vào bắp đùi rắn chắc của anh, cô cảm giác được cơ bắp của anh đột nhiên căng cứng, hệt như một tảng đá.



Diệp Linh sờ soạng một hồi, sau đó nhíu mày: “Thẻ phòng đâu? Tại sao em mò không thây.”



Có Dạ Cần cụp hàng mi xinh đẹp xuông, giọng nói hơi khàn khàn: “Sờ xuông xíu nữa.”



Diệp Linh sờ xuống.



“Sờ bên trong thử xem.”



Diệp Linh lại sờ vào bên trong.



Nhưng cô chẳng thấy gì cả.



Diệp Linh nhìn về phía Có Dạ Cần, khi mặt của hai người không biết từ lúc nào đã sát gân, cô chạm phải tròng mắt đỏ bừng của anh, lúc này trong mắt anh hiện lên một ngọn lửa rực cháy.



Diệp Linh nhanh chóng nhận ra, cô đã bị lừa!



Thu hồi bàn tay nhỏ bé của mình, Diệp Linh đứng thẳng người dậy.



Có Dạ Cần nhìn cô, chậm rãi dập tàn thuốc trong gạt tàn: “Xin lỗi, anh quên thẻ phòng không có trên người.”



Diệp Linh: “…”



Anh đang trêu chọc cô!



“Tuy nhiên, tôi đảm bảo, hôm nay tôi sẽ chơi với các cô, nêu trong bọn cô ai nhảy đẹp, tôi sẽ đưa thẻ phòng cho người đó.”
Chương 234:



Tất cả mọi người chỉ chờ lời này của anh, Hoặc Tầy Trạch mỉm cười: “Nếu anh Dạ Cần đồng ý chơi cùng mọi người, vậy các cô phải nhảy đẹp vào đây, ai nhảy đẹp thì thẻ phòng đêm nay của anh Diệp Cân sẽ là của người đó.”



Tiếng nhạc vang lên, Hoặc Tuyền với mây cô gái sexy kia bắt đầu nhảy.



Hoắc Tuyền gần như là sử dụng toàn bộ cơ thê đề nhảy, dáng người cô ta rất đẹp, lúc thực hiện mây động tác nhảy diêm dúa còn nháy mặt quyên rũ với Cố Dạ Cần, chắc chắn thẻ phòng tối nay của anh sẽ thuộc về cô ta.



Các cô gái trẻ đẹp đang nhảy múa, mọi người cũng hòa mình vào bầu không khí vui vẻ, Có Dạ Cần khẽ liếc nhìn họ, sau đó nghe thầy CÓ người nói: “Tôi nhớ bài “Fire” này Diệp mỹ nhân cũng từng nhảy qua, lúc ây còn nồi đình nồi đám trên khắp internet DO Hoắc Tuyền và những người khác nhảy vũ đạo sexy, Diệp Linh cũng từng nhảy thê loại này.



Nam Quán bắc Linh, Lê Hương vốn có khiếu nhảy múa, Diệp Linh đương nhiên cũng vậy. Cách đây một năm Diệp Linh được mời tham gia một Chương trình truyền hình. Cô đã từng nhảy một đoạn vũ đạo bài “Eire”, đoạn nhảy ngắn ngủi ây đã nổi tiếng khắp Weibo, còn bị cắt ra thành đủ loại Anh động, bài “Fire” hot như vậy cũng là nhờ Diệp Linh thổi lửa cho.



Bây giò có rất nhiều tụ điểm giải trí, Hoặc Tuyên và những cô gái sexy này cũng nhảy bài “Eire” trong bữa tiệc sinh nhật của Có Dạ Cần.



Lúc này, tiếng võ tay vang lên, bọn họ đã nhảy xong bài “Fire”.



“Hoắc tiểu thư, cô nhảy giỏi thật đấy, cô nhất định là người giỏi nhất ở đầy.”



“Cố thiếu, người này đã nhảy xong, anh cũng nên lựa chọn đi.”



“Tiếp theo là đến lúc tiết lộ đáp án, cùng xem GCồ thiếu Sẽ trao cho ai chiệc thẻ phòng nào.”



Những cô gái hoang dã này đều ái mộ Cô Dạ Cần, họ đều muốn được chọn, nhưng Hoặc Tuyền đã cao tay chiếm lấy vị trí chủ đạo, CƯỚP đi mọi ánh đèn sân khấu. Đối với vị đại tiểu thư được nuông chiều tính khí thất thường này, các cô có chút không phục.



Đương nhiên, Hoắc Tuyền tràn đầy tự tin, cô ta là nữ thần trong lòng mọi chàng. trai tẻ, hiện tại đã nhảy đến toát cả mồ hôi, đôi mắt xinh đẹp ‹ đầy mong đợi nhìn về phía Cô Dạ Cần.



Cô cảm thấy rằng Có Dạ Cần chắc chắn sẽ đưa thẻ phòng cho cô.



Trong tiếng hò hét của đám đông, Cố Dạ Cần nhàn nhạt liếc nhìn Hoặc Tuyền, sau đó nhếch đôi môi mỏng: “Tôi nghĩ tất cả các cô đều nhảy không tốt.”



Cái gì?



Hoắc Tuyền sững người.



Cô chọt nghĩ tuy rằng Có Dạ Cần đã hứa sẽ cùng bọn họ chơi đùa rôi giao thẻ phòng cho người nhảy giỏi nhất, nhưng bây giờ không có ai nhảy đẹp, anh đương nhiên không phải giao thẻ phòng nữa.



Toàn bộ kỳ vọng của. Hoắc Tuyền lập tức tan vỡ, Cô Dạ Cần vậy mà không chọn cô tai Bầu không khí có chút xấu hồ, mọi người cũng không ngờ đến Cỗ Dạ Cần sẽ không nê mặt như vậy, thật ra đàn ông mà, nói trắng ra là anh ta không thích những người phụ nữ này, không có hứng thú.



Lúc này có người đi ra giảng hòa: “Nói đến bài “Fire” này, nhảy tốt nhát đương nhiên là Diệp mỹ nhân rôi.”



Mọi người nhìn Diệp Linh: “Diệp mỹ nhân, Có thiêu nói niitng người này nhảy không đẹp, không thì cô nhảy một đoạn đi? Cô nhảy bài “Fire” này là kinh điển luôn ấy.”



Có Dạ Cần nâng mí mắt xinh đẹp lên, tròng mắt trong vắt của anh lạnh ‘lùng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực kiều diễm của Diệp Linh.



Diệp Linh liếc Có Dạ Cần, sau đó giơ bàn tay nhỏ vén một lọn tóc từ má ra sau tai: “Xin lỗi, hôm nay tôi cảm thấy hơi khó chịu, không nhảy đâu. Mọi người cứ chơi thong thả nhé, tôi đi nhà vệ sinh.”



Diệp Linh bước ra ngoài.



Diệp Linh đứng ngoài hành lang hóng mát, bầu không khí trong club khiên cô thấy ngột ngạt, cô không muôn ở lại đó thêm một giây nào.
Chương 235:



Lúc này, một anh chàng phú nhị đại điển trai đi đến: “Diệp Linh, là cậu sao? Còn nhớ mình không? Mình là bạn học cấp ba của cậu này.”



Diệp Linh nhớ lại đúng là có một người như Vậy, cô lễ phép cười: “Chào cậu.



“Diệp Linh, đã nhiêu năm không gặp, cậu đúng là càng ngày càng xinh đẹp, mình còn không dám nhận ra cậu. Khi đó cậu là hoa khôi trường chúng ta, không ngờ bây giờ cậu đã trỏ thành đại minh tỉnh rôi. Pây giờ… cậu còn độc thân sao? Nêu vẫn còn độc thân thì mình sẽ theo đuôi cậu.”



Cái này…



Tên phú nhị đại này cũng quá nhiệt tình, Diệp Linh có chút ngượng ngùng: “Mình…



Diệp Linh còn chưa nói lời nào, một giọng nói từ tính trầm thấp đã trực tiệp ngất lời cô, trả lời vị phú nhị đại kia: “Cô ây là hoa có chủ rồi.”



Phú nhị đại ng gắng đầu, chỉ thấy Có Dạ Cần bước tới, anh dừng lại bên cạnh Diệp Linh.



Sắc mặt phú nhị đại thay đôi. Là bạn cùng lớp của Diệp Linh, anh ta dĩ nhiên sẽ không quên người anh trai này của Diệp Linh không thích bắt kỳ SN g nào đến gần cô em gái mìn Khi đó, dù là họp lớp hay tiệc giao lưu, Cổ Dạ Cân đêu đi cùng với Diệp Linh, có khi, anh ta còn dẫn theo thư ký riêng ngồi trong góc để đọc tài liệu và làm việc. Khi còn là phú nhị đại, Có Dạ Cần đã giơ tay nhắc chân đã toát lên khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng, thứ mà không ai có thể cưỡng lại được.



Phú nhị đại kia vẫn có chút sợ Cố Dạ Cần, vì vậy anh ta cười gượng nói: “Có… Cố thiếu, chào anh, Diệp Linh, mình có việc rồi, mình về trước đây. h Phú nhị đại lập tức bỏ chạy.



Diệp Linh nghiêng mặt, dùng đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn gương mặt .



điễn trai của Có Dạ Cần: “Có ai làm anh như anh không, em có chủ bao giờ chứ, sao anh có thể nói bậy thế được?”



Đôi môi mỏng của Cố Dạ Cần cong lên, anh dán mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn quyên rũ của cô: “Anh không nói bậy, em có đàn ông hay không, em so với ai hẳn là rõ hơn hết.”



Hàng mi của Diệp Linh khẽ run lên: “Em đã sớm quên nôi.”



Đôi mắt đen láy của Cố Dạ Cần rơi vào đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, cánh môi mỏng vẽ lên một đường cung nham hiệm: “Vậy thì, em có muốn anh nhắc lại cho em nhớ không?”



Diệp Linh Nhi hơi run lên: “Anh chạy sang đây làm gì? Muốn nói chuyện cọt nhả với em hả?”



Yết hầu Có Dạ Gần khẽ lên xuống: “Quà sinh nhật của anh đâu?”



“Xin lỗi, gần đây em bận quá, không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”



Cô không có quà sinh nhật.



Có Dạ Cần nhếch môi cười nhẹ.



À- “Anh không vui sao? Vừa rồi em thầy một núi quả chất trong “hộp kìa, tật cả đều là tặng anh, anh còn muôn quà của em sao? Không thì anh thích gì nói cho em biết, bây giờ em nhờ trợ lý mua ngay cho anh.”



Đôi mắt xinh đẹp của Cô Dạ Cân tôi lại, khẽ lim dim, anh nhìn Diệp Linh: “Em không biết anh thích gì, nếu em muốn anh nói cho em biết, anh sẽ nói với em ngay bây giờ, tối nay em đến phòng anh, anh đợi em.”



Diệp Linh nhìn anh mấy giây: “Có Dạ Cần, anh thiếu phụ nữ sao? Sao anh lại quấn lầy em không buông thê?”



“Chuyện quá khứ chúng ta đều đã quên rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện ‹ đó nữa, được không? Em muôn sống tốt, em vẫn còn rất trẻ, mới 20 tuôi thôi, mới chỉ bắt đầu đời người, em không muốn đề nó bị hủy hoại trong tay anh. Anh chọn mây cô nàng xinh đẹp kia rồi cưới một cô đi, em cũng sẽ hẹn hò với người khác, gặp được người đàn ông mình thích, cùng anh ấy kêt hôn sinh con, chúng ta rồi sẽ ôn thôi, không phải sao.”



Có Dạ Cần nhìn cô, chậm rãi cong lên đôi môi mỏng: “Dẹp cái suy nghĩ ây đi, chỉ cần anh còn ở đây, sẽ không có người đàn ông nào dám tơ tưởng đến em, và sẽ không có người đàn ông nào dám kết hôn rôi sinh con đẻ cái với em.”



“Vậy thì không có gì để nói nữa, em đi đây.”



Diệp Linh xoay người, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.
Chương 236:



Nhưng khi cô bước đên cửa phòng vệ sinh nam, một bàn tay to lớn đột nhiên thò ra, năm lấy. cánh tay mảnh mai của cô rồi trực tiếp kéo cô đi vào.



Diệp Linh đụng phải lồng ngực ấm áp răn chắc, cô ngước lên, khuôn mặt như ngọc của Cô Dạ Cân phóng đại trong tâm mắt cô.



“Anh kéo em vào phòng vệ sinh nam làm gì, Có Dạ Cần, chẳng lẽ anh biến thái để nhìn anh xả van hả?” Diệp Linh nhanh chóng đây ngực anh ra.



Có Dạ Cần thò bàn tay to đặt lên vòng eo như rắn nước của cô, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong khó chịu: “Xả van? Hai năm qua trong giới giải trí em học được mấy thứ này đó.hả?”



“Nếu không nói xả van thì nói thế nào, em cũng quên răng anh thích Lê Nghiên Nghiên, thật sự không biết có cô gái xinh đẹp nhất Hải Thành nào sẽ nói cái từ đó cao nhã ra sao nữa.’ Có Dạ Cần ôm cô vào lòng, áp nhẹ đôi môi mỏng lên mái tóc xoăn nâu của cô, hai năm trước khi cô rời đi, cô vẫn để tóc thẳng, là một cô thiếu nữ trẻ trung, bây giờ cô đã đề tóc xoăn, trở thành phụ nữ già dặn, cô đã trưởng thành.



Loại nhận thức này khiến Có Dạ Cần siết chặt vòng tay: “Sao em cứ luôn nhắc đến Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên đương nhiên sẽ không giông như em… yêu tinh quyên rũ đàn ông.”



Diệp Linh nhắc chân đá mạnh vào bắp chân rắn chắc của anh: “Vậy anh đi tìm Lê Nghiên Nghiên đi, cô ta băng thanh ngọc khiêt, anh không tán được cô ta liên lây em ra trút dục vọng à, em xem thường anh!”



Sau khi bị Diệp Linh đá như vậy, Có.



Dạ Cần lùi lại một bước, tay cũng buông lỏng.



Diệp Linh bỏ chạy.



Ngay khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào chốt cửa, Cô Dạ Cần từ phía sau ôm lấy cô, nụ hôn của anh rơi xuông mái tóc xoăn của cô, trong tiếng thở dốc mang theo sự kiềm chè: “Phải làm sao đây, bây giờ anh đã bị em tiểu yêu tinh này mê hoặc mát rồi.”



Anh xoay tay một cái, Diệp Linh xoay người trong lòng anh, anh ân vai cô đây đên cánh cửa, cúi người hôi lên môi cô.



Đội môi mỏng mát lạnh của Cố Dạ Cần che phủ lên môi cô, đồng tử Diệp Linh hơi dã lại, lập tức dùng sức đây mạnh anh ra.



Nhưng, lồng ngực của người đàn ông cứng răn như bức tường, đây thế nào cũng không xê dịch. Ngón tay anh xuyên qua mái tóc xoăn, giữ chặt lấy ót cô, dựa vào thế năm lay cô khóa chặt cô trong ngực, để cô thừa nhận nụ hôn của anh.



Diệp Linh chỉ có thể cắn chặt, không chịu há miệng.



Có Dạ Cần hôn cô một hi rồi buông cô ra, cánh mũi áp vào khuôn mặt quyên rũ GÔ, khàn giọng lên tiếng: “Há miệng ra.”



Diệp Linh ngước mất trừng anh: “Anh có buồn nôn không, nước miệng SẼ lây truyền nhiều bệnh, muốn hôn thì đi tìm người khác đi.”



Cố Dạ Cần nhíu mày, mí mắt tuần tú nhuôm hơi sương: “Không nghe lời.



đúng không? Mở miệng ra, anh muôn hôn.”



“Anh đây là biểu lộ gì thế, dục vọng không thỏa mãn à? Có Dạ Cần, xem ra hai năm qua anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào nhỉ, đói khát đến nồi hôn cũng muốn đá lưỡi rồi sao?”



Cố Dạ Cần mím môi, đôi mắt đen trong veo như mực sâu không đáy: “Anh chưa từng chạm vào phụ nữ, em có phải cũng thê không, chưa từng được đàn ông đụng vào?”



Diệp Linh nâng lên đôi lông mày lá liễu thanh tú: “Còn không phải nhờ ơn anh, người cạnh tôi đều là người của anh, từng giây từng phút. đều bị anh theo dõi, đên cả con muỗi đực cũng không lọt vào, Có Dạ Cần, 24 giờ anh canh chừng tôi như vậy, chỉ sợ tôi ngủ với tên đàn ông khác, căm sừng anh, anh có thấy mệt không hả?”



Đối với sự khiêu khích của cô, Cố Dạ Cần cong môi: “Nhiều năm như vậy rôi, sao em chưa từng hỏi anh mệt không, từ nhỏ đến lớn em đều bị mấy tên đàn ông kia dòm ngó, anh cũng đã sớm quen, bây giờ nuôi lớn em, anh sao có thể để người khác chen chân giành trước chứ, bưng cả chậu lẫn bông là em đi được à?
Chương 237:



“Cố Dạ Cần, có bệnh thì đi khám đi, tay nghề của Lê Hương không tệ, em nói một tiếng với Lê Hương…



Có Dạ Cần trực tiếp ngắt lời cô: “Lê Hương Quán suỗt ngày, trong miệng em luôn là Lê Hương, hai em ở chung một chỗ tay trong tay anh thấy rât chướng mắt, giờ hôn một cái cũng không chịu há miệng cho anh, em lạnh lùng với anh như vậy không, lẽ em có ý gì với Lê Hương chứ.”



Có ý?



Cái tên thần kinh này!



Phụ nữ mà cũng không được nắm tay?



Phụ nữ tách khỏi đàn ông thì không còn xứng đề sống nữa hả?



Diệp Linh vươn bàn tay nhỏ bé đầy khuôn mặt tuần †ú của anh ra thật xa: “Hôn cũng hôn rồi, thả em ra được không? Em buồn tè.”



Cố Dạ Cần hung hăng nhìn cô chằm chăm, sau đó nhét thứ gì đó vào bàn tay nhỏ bé của cô: “Cho em.”



Diệp Linh nhìn xuống, thứ anh đưa là thẻ phòng.



Hoắc Tuyền cùng mây, CÔ gái quyến rũ lúc nãy nhảy múa hết sửc, muốn lầy thẻ phòng của anh thì anh không đưa.



Bây giò anh kéo cô vào phòng vệ sinh nam, ép buộc nhét thẻ phòng vào tay cô.



“Em không muốn!” Diệp Linh trả lại thẻ phòng: “Đừng có mơ, em sẽ Không đên phòng của anh!”



“Tối nay đến phòng anh nhảy bài “Eire” chọ anh xem chút, anh có thể khống chê mình không làm gì em.”



Đến pc) nhảy bài “Fire” cho anh xem?



Diệp Linh không phải là một cô bé không hay biệt gì, nam nữ trưởng thành, giữa đêm cô đến phòng anh nhảy “Fire”, có khi nhảy ra lửa thật luôn ây.



“Em không đi, em đã nói là sẽ không đi, Cô Dạ Cần, anh là anh trai của eml”



“Sao anh không nhớ là mẹ anh đã sinh cho anh một cô em gái nhỉ? Anh mà là anh trai gì của em chứ, Diệp.



Linh, bây giờ em đã lớn rồi, lớp giây kia cũng nên xuyên thủng. Anh không muôn làm anh trai của em, anh nuôi em lớn như vậy là muôn làm người đàn ông của eml”



Tờ giây giữa anh và cô mỏng manh như cánh ve sâu giờ đã thật sự bị chọc thủng, sau này anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì nữa.



Diệp Linh giơ tay, tát thẳng vào khuôn mặt điễn trai của Có Dạ Cần.



Nhưng Có Dạ Cần lại nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô áp vào tường, cánh môi mỏng. của anh lại đè lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh thấp giọng cảnh cáo: “Em không vào phòng của anh cũng được, anh đến phòng em, cùng lắm thì anh không xem em nhảy.



“Eire” nữa, anh xem em nhảy thoát y.’ Diệp Linh há miệng, cắn mạnh vào môi anh.



Máu tươi lập tức tràn ra trong miệng hai người.



“Có Dạ Cần, có phải anh yêu tôi rồi không?” Diệp Linh hỏi.



Cố Dạ Cần sững người: “Cái gì?”



“Không phải sao, anh muốn làm tình với em như thế này, lẽ nào không phải yêu tôi sao, nhưng anh không dám yêu tôi, vậy nên lây Lê Nghiên Nghiên làm cái cớ, đúng không?”



Diệp Linh nhìn anh.



Cô Dạ Cân từ từ thả cô ra, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai tàn nhẫn, anh đưa tay võ võ khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô: “Nghĩ nhiều quá, không phải mẹ em thích leo lên giường bồ tôi sao? Vậy tôi sẽ khiến con gái bà ta cả đời này không xuông được giường tôi, Linh Linh, em nói xem mẹ em có phải… chết không nhắm mắt không?”
Chương 238:



Diệp Linh cảm thấy toàn thân lạnh toát, hệt như có một bàn tay to lón từ trong bóng tối vươn ra trực tiếp đầy cô xuông vực sâu vạn trượng.



“Không cho phép anh nói mẹ tôi như vậy! Cô Dạ Cần, tôi hận anhl”



Diệp Linh giật mạnh nắm đắm, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giống ! như một con thú nhỏ bị mắc bẫy, muốn lao vào mạng đổi mạng với anh.



Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô từ từ ngưng tụ trên một tầng nước mắt, hàng mi cong dài khẽ động, những hạt lệ châu kia lại cỗ nén không rơi xuống, thật sự trông rất đáng thương.



Mỗi lần anh bắt nạt cô một cách tàn nhẫn, cô không còn sức đề chống trả, vô cùng yêu ớt đáng yêu.



Bàn tay to của Cố Dạ Gần đặt xuôi bên người từ từ cuộn tròn lại, lúc này tiếng chuông di động du dương vang lên, là điện thoại của anh.



Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, là Lê Nghiên Nghiền gọi đến.



Có Dạ Cần liếc nhìn Diệp Linh: “Tối nay anh đợi em.”



Nói xong, anh mở cửa phòng vệ sinh bước ra, trên hành lang có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Alo, Nghiế Nghiên à… Được, anh qua ĐI) bây Siờ”



Trong phòng vệ sinh nữ, Diệp Linh đứng trước bệ rửa tay, dùng nước lạnh võ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn.



Cô nhìn thẻ phòng trên tay, ánh mắt có chút trỗng rồng.
1643382638731.png

Thật sao?



Hoác Tuyền lập tức vui Sướng, nhưng cô.ta rât nhanh nghi ngờ: “Diệp Linh, có phải cô lừa tôi không, sao anh Dạ Cần không trực tiệp giao thẻ phòng cho tôi mà lại đưa qua tay cô?”



Vừa nói Hoắc Tuyền liền hít một ngụm khí lạnh: “Diệp Linh, thẻ phòng này là anh Diệp Cần đưa cho cô phải không? Tối nay anh Dạ Cẩn muốn cô vào phòng anh ây, các người muôn làm gì? Diệp Linh, cô đúng là không biết xấu hỗ, đến giường anh trai mình cũng leo lên.”



Diệp Linh ném khăn giây ướt vào thùng rác, sau đó đưa tay vén mái tóc quăn bên má lên tai: “Tôi không biết xấu hồ, vậy cô chính là con đàn bà không biết xâu hỗ của anh Diệp Cần rồi, nêu đã biết sở thích của anh ta, vậy tối nay cô cứ lây bản lĩnh giữ nhà của mình ra phục vụ tốt anh ta đi, anh ta ấy à… rất thích mây con đàn bà dâm đãng đấy.”



Diệp Linh cầm thẻ phòng lên, nhét vào khe ngực của Hoắc Tuyền.



Sao cô ta dám làm loạn như vậy?



Hoắc Tuyền giận đến mức cả người run lên: “Diệp Linh, cô…”



Diệp Linh nhướng mi, nhẹ giọng hỏi: “Sao, cô không muốn tắm thẻ phòng.



này sao? Thê thì thôi, có rất nhiều cô gái muốn tắm thẻ phòng này, để tôi đưa cho người khác vậy.’ Diệp Linh làm bộ lấy đi tắm thẻ phòng.
Chương 239:



Nhưng Hoắc Tuyền lại đè lại, giữ chặt nó như bảo bồi nhìn chằm chằm vào Diệp Linh, cô ta sợ Diệp Linh thật sự nà thẻ phòng cho người phụ nữ ác.



“Thê thì được, thẻ phòng đưa cho cô, cô còn dong dài cái gì, không phải cô vận luôn muốn leo lên giường anh Dạ Cần của cô sao, thứ rác rưởi tôi không cân cô lại xem nó như bảo bối, Hoắc Tuyền, tôi thật sự thầy đáng thương cho cô.”



Sắc mặt Hoặc Tuyền trắng bệch, tức đến bốc khói, nghiên răng nhìn Diệp Linh bộ dáng lười biêng, nhưng không có cách nào đôi phó với cô.



Cảm giác này gần như khiến Hoắc Tuyền nôn ra máu.



Đôi khi Hoắc Tuyền cảm thấy cô và Diệp Linh là đối thủ của nhau, khi còn nhỏ Diệp Linh do biến cố gia đình mà vào Cố gia, từ đó cô được hưởng tình yêu thương cưng chiều của Có Dạ Cần – thiếu gia của Cố gia trong suốt nhiều năm.



Sau đó, cô ta và Diệp Linh đều tiên vào giới giải trí, mặc dù hiện tại cô đã là nữ thân trong lòng các chàng trai trẻ nhưng Diệp Linh đã bỏ xa cô vài dãy phô về cả nhân khí và lưu lượng, vì vậy cô đã từng cử người theo dõi Diệp Linh và muôn bôi đen cô ây.



Dù sao Diệp Linh ra vào đều là khách sạn hạng V.I.P, nhất định sẽ có một chút tin †ứC chơi bời phóng túng, dùng thể xác trao đổi này nọ.



Nhưng cô ta đã theo dõi được nửa năm, mà thứ nhận lại là, mỗi khi bắt đầu q quay bộ phim mới, mỗi ngày Diệp Linh sẽ nghiên cứu kịch bản đên tận khuya, cô ây không bao giờ sử dụng thế thân, các cảnh võ thuật đều đích thân diễn, có khi bị thương. khắp người, khả năng phôi độ của cô rất tốt, dù cho là các sàn diễn thời trang cao cấp tầm cỡ quốc tế hay các show diễn thời trang đường phổ, tất cả đều rất chuyên nghiệp và được đánh giá rất cao.



Các nhà đầu tư và đạo diễn khen cô không ngót lời cô, bảo răng cô tuy mang nét đẹp quyên rũ nhưng lại không thô tục, với kỹ năng diễn xuất linh B. sinh ra là dành cho ngành công nghiệp giải trí, đến giờ cô luôn được ngành giải trí công nhận là hoa đán pha trộn giữa lưu lượng và thực lực, không gì sánh bằng.



Tắt nhiên, cuộc sống riêng tư Diệp.



Linh rất tế nhị, cô hưởng thụ sự giàu có và xuân sắc của mình. hiện giờ.



Người phụ nữ như thé đều là hình mẫu mong muốn của mọi phụ nữ.



Vì vậy, Diệp Linh luôn là người đáng ghét nhật của các tiêu thư Hải Thành, cũng không ai sánh bằng.



Hoắc Tuyền giằng co một hồi, cô ta cũng nản lòng, loại cảm giác bắt lực này y hệt nhử bây giờ.



Diệp Linh liếc nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoặc Tuyền, sau đó cô giẫm lên đôi giày cao gót pha lê, cong đôi môi đỏ mọng rồi rời khỏi đây.



Hoắc Tuyền. cầm lấy thẻ phòng mỏ cửa bước vào phòng của ¡Có Dạ Cần.



Căn- phòng rộng lớn, trang nhã nhưng sang trọng. Là chủ sở hữu của chiêc du thuyên này, trong phòng. Cố Dạ Cần cũng có một chiệc giường bigsize, trên quây đặt nhiêu loại rượu quý.



Có Dạ Cần không có trong phòng, anh đang tắm trong phòng vệ sinh, bên trong vang lên tiêng nước chảy.



Tim Hoắc Tuyền đập rộn ràng, lúc này cô ta đã đên phòng của Có Dạ Cần, chỉ cần nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xăn đỏ bửng.



Cô ta đưa tay ra vuốt ve chiếc giường lớn mêm mại.



Nhưng lúc này bên trong truyền đến tiêng động, Cô Dạ Cân đã tắm xong, chuân bị đi ra.



Hoắc Tuyền, cảm thấy tim mình như sắp vọt ra cô họng, cô vội tắt đèn trong phòng, sau đó trốn vào sau tắm rèm cửa sô.



Nếu như không ngoài dự liệu, thẻ phòng này là do Cô Dạ Cần đưa cho Diệp Linh, bao nhiêu năm nay, Gỗ Dạ Cần gần như bệnh hoạn bảo vệ Diệp Linh trong đôi cánh của mình, không bao giờ cho phép bắt kỳ người đàn ông nào đến gần. Toàn bộ Hải Thành cũng chỉ cho là anh đang cưng nựng em gái.



Thực tế là, anh chỉ muốn chiếm Diệp Linh làm của riêng.



Nếu như anh phát hiện người đến là mình mà không phải Diệp Linh, anh sẽ như thê nào?
Chương 240:



Hoắc Tuyền nhớ tới lời Diệp Linh bảo rằng Cố Dạ Cần thích phụ nữ dâm đãng, trong trí nhớ của cô, Có Dạ Cân, xuất thân trâm anh thể gia, từ nhỏ đã được giáo dục đề trở thành người thừa kế chính chính thống, luôn khoác lên chiếc áo sơ mi cùng quân tây, sạch sẽ nghiêm túc, khiên cả người anh toát ra hơi thở lạnh lùng cắm dục.



Hoắc Tuyền chưa bao giờ dám tưởng tương đên anh trên giường sẽ như thế nào, nhưng suốt bao năm qua anh giữ Diệp Linh ở bên cạnh đề thỏa mãn tư dục của bản thân, điều đó đủ chứng tỏ nội tâm anh có bao nhiêu cấm ky.



Đàn ông mà…



Hoắc Tuyền lập tức trở nên tự tin, cô nập sau rèm cửa, tụt chiếc quần short xuống, lộ ra đường cong tuyệt mỹ của mình.



Cạch một tiếng, cánh cửa phòng. tắm mỏ ra, Cô Dạ Cần bước ra ngoài.



Có Dạ Cần vừa tắm nước lạnh xong, anh mặc bộ đồ ngủ lụa màu xanh đậm, mái tóc ngăn còn vương những giọt nước, đẹp trai chẳng kém nam chính trong truyện tranh.



Đèn trong phòng đã tắt, đôi mắt đen lạnh lùng của anh chính xác rơi vào bóng người đang núp sau tâm rèm.



Quăng chiếc khăn tắm trên tay, Có Dạ Cân sải bước tới, môi mỏng cong lên, anh thấp giọng: “Chơi trò gì thê, hửm?”



Hoắc Tuyền nghe ra được ý cười trong giọng nói của anh, có mây phần Hà đúng đắn, cả người cô ta tê ại “Đi ra, đừng làm loạn với anh.” Cố Dạ Cần vươn bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay xinh đẹp của cô.



Tim Hoắc › Tuyền đập loạn xạ, cô ta rút về sau, cô găng tránh né.



Có Dạ Cần trong bóng tối tốc độ nhanh như chớp, anh duôi tay ra nắm chặt lấy cổ day của Hoắc Huyện, cả tắm màn và người đều trực tiếp bị anh ôm vào trong ngực.



Anh dùng sức khóa chặt người phụ nữ trong tay, đôi môi mỏng rơi trên tóc cô qua rèm cửa, giọng nói trầm thấp tàn bạo: “Anh bắt được em rồi, thật không thành thật, có phải muốn anh chỉnh em một chút không hả?



Tiểu yêu tinh”



Tiếng “tiểu yêu tinh” này khiên hai chân Hoặc Tuyên mêm nhữn, suýt chút nữa ngã trên thảm, cô ta không biết Có Dạ Cần vốn lịch thiệp phong nhã khi đóng cửa phòng lại có dáng vẻ hung dữ như thê.



Đôi mắt Cố Dạ Cần đỏ bừng, nhưng ngay sau đó anh mở mắt ra, bởi vì anh ý thức được có gì đó không đúng, người trong vòng tay của anh căn bản không phải là Diệp LinhI “Cô là ai?”



Khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần lập tức phủ Ì lên một tầng mây mù ảm đạm, “bốp” một tiếng anh đấm vào công tặc bật đèn tường trong phòng, anh hắt mạnh tay ra, coœ thê của Hoặc Tuyền đột nhiên như diều đứt dây va vào tường.



“Bịch” một tiếng, Hoắc Tuyền đụng vào tường ngã trên thảm, cô họng ngòn ngọt, lập tức nôn ra một ngụm máu.



Mới vừa rồi cái vung tay kia của Cố Dạ Cần gần như giết chết cô ta.



“Anh Dạ Cần… là em…” Hoắc Tuyền ngắng đầu lên nhìn cổ Dạ Cần.



Có Dạ Cần đứng lẳng lặng trước bệ cửa số dài, anh từ trên cao nhìn xuông Hoắc Tuyền đang năm chật vật đau đớn trên đất, anh hiểu rõ da thịt của Diệp Linh hơn bất cứ ai hết. Diệp Linh mễm mại không xương, trên người còn phảng phất hương thơm mê người, đây không phải là thứ mà Hoắc Tuyền có thể so sánh được.



Trong nháy mắt anh ôm cô ta đã nhận ra được điêu đó, nhưng anh bị dục vọng mê hoặc, thẻ phòng anh đưa cho cô, không ngờ cô lại đưa cho người khác.



Chỉ cần nghĩ đến cách đây mấy giây mình vừa ôm người đàn bà khác, anh liền không nhịn được muôn cọ rửa bản thân vài lần, tắm rửa mình thật sạch sẽ.



Đôi mắt đen lạnh lẽo của Có Dạ Cần âm u nhìn chằm chằm Hoắc Tuyền, hồi lâu mới từ bật ra giọng điệu đáng sợ: “Sao lại là cô? Nói ngay, nêu cô không muốn chết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom