• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (3 Viewers)

  • Chương 291-295

Chương 291:



Kéo thật chặt không chịu buông.



Lê Hương cười foe toét, miệng vần chưa mọc răng, khuôn mặt đẹp trai của Mạc Tuân đột nhiên đó bừng, xoay người trở về phòng mình.



Lúc anh rời đi, anh nghe thấy chất giọng du dương của Lâm Thủy Dao, r nói với Lê Hương đang quân ã: “Khụ khụ, bớt lại chút con ơi, con n anh trai nhỏ sợ đến chạy rồi kìa.”



Liễu Anh Lạc khẽ cười: “Đây là lần đầu tiên tớ thầy A Đình đỏ mặt.”



Quá khứ sống động diễn ra trước mắt nhưng Mạc Tuân không biết cô gái dưới người anh là cô dấu nhỏ của anh hồi đó, Lê Hương lại hồn nhiên không biết gì, cô nhìn anh khiêu khích: “Cô dâu nhỏ của anh đã kéo anh như thê này phải không, Mạc tiên sinh, anh còn không mau cảm ơn em đã giúp anh ôn lại mộng cũ?”



Mạc Tuân thấy khi anh nhắc đến cô dâu nhỏ cô liên ghen, nhưng anh lại yêu thích vẻ ghen tị của cô, đôi mắt rực rỡ hướng lên trên, lộ ra một loại trẻ trung quyên rũ.



“Mạc phu nhân, da em lại ngứa rồi phải không?” Ngón tay mảnh khảnh của anh dời xuông từng cúc áo ngủ của cô, định cởi từng cái một.



“Bóp” một tiếng, Lê Hương hắt bàn tay to không an phận của anh ra, đầy anh ra liền muốn: “Mạc tiên sinh, không cho phép làm bậy!”



Mạc Tuân nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô kéo cô lại, hai người lăn lộn trên giường một hồi, giường gồ đã phát ra tiêng “kẽo kẹt”.



Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiêng ho khan: “Khụ khụl”



Lê Hương sững người, nhanh chóng bắt động, cô quên mắt đây là ký túc xá, hiệu quả cách âm rât kém, hàng xóm bên cạnh nhất định đã hiểu lầm gì rồi.



Trời ạt!



Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hương lập tức đỏ bừng, giông như con tôm luộc chín, cô xâu hồ lây hai bàn tay nhỏ che mặt.



Sau một hồi náo loạn như vậy, bực bội trong mắt Mạc Tuân dã hoàn toàn tiêu tan, tâm trạng anh thoải mái, ôm cơ thể mềm mại không xương của cô vào lòng, giơ tay gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra.



Lê Hương dùng sức đập mạnh anh, nói nhỏ: “Đều tại anh, anh thì không làm việc ở đây, nhưng em ngâng đầu thấy cúi mặt chạm đó, sau này sao em còn mặt mũi gặp ai?”



Mạc Tuân cong môi: “Sợ cái gì Mạc phu nhân, chăng lẽ bây giờ còn có người không biết người đàn ông trong phòng em là anh à, chúng ta ngủ cùng giường là hợp pháp.”



“…” Lê Hương không muốn nói chuyện với người đàn ồng không biết xâu hồ này, cô đôi chủ đê: “Vậy thì bác anh sao vậy, sao bác ây không thích anh?”



“Một người phụ nữ như mẹ anh, bên cạnh có rât nhiêu người ái mộ, trong đó bao gồm… dượng anh…



Cái gì?



Lê Hương hơi muốn tám chuyện: “Vậy. xảy ra chuyện gì Vậy ạ, chuyện bó. và mẹ anh là thê nào, còn có mẹ kế Liễu Chiêu Đệ của anh nữa..



Lê Hương cảm thấy lúc nãy anh chỉ nói sơ lược khúc đâu, căn bản chưa từng tiền vào trọng tâm, lúc này sự tò mò của cô bị anh gợi lên, lòng côn cào.



Mạc Tuân lật người, năm lây cô tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đè lên đỉnh đầu, sau đó đi cởi cúc áo ngủ: “Hôm nay anh nói đủ rồi, Mạc phu nhân, chúng ta nên tắt đèn đi ngủ.



Lê Hương cảm thấy cúc áo của mình đã bị cởi ra, da thịt nõn nà của cộ tiếp xúc với không khí, hơi lạnh, đồng tử co rút lại, cô muốn giãy ra, nhưng lại phát hiện mình bị anh giam không cách nào cử động được.



“Mạc tiên sinh, ngủ thì ngủ, anh đừng có mượn chuyện ngủ làm chuyện bât chính, anh mau buông em ral”



Mạc Tuân hôn lên trán cộ, sau đó đôi môi mỏng lướt lên đôi mắt cánh mũi, đáp xuống đôi môi mọng nước của cô: “Suyt, Mạc phu nhân, đừng kêu, người bên cạnh sẽ nghe thây đó.”
Chương 292:



Lê Hương sợ đên mức nín thở vì tên phúc hắc vô liêm sỉ này, cô không dám cử động, cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể trợn anh bằng một đồi mắt ngắn nước.



Mạc Tuân vùi khuôn mặt tuần tú vào tóc cô, khàn giọng nói: “Đề anh xem em đã lớn hay chưa, bảo bối.”



Lê Hương nhanh chóng nhắm mắt lại, gân như mêm nhữn trong tiếng “bảo bồi” quyến rũ đây : từ tính của anh, cô thấy rằng anh sẽ dùng cách thức dịu dàng nhất để cầu hoan…



Hai ngày sau, Song Song đưa một hộp quà cho Lê Hương: “Lê Hương, đây là gửi cho cô này.”



Lê Hương. nhìn nó, là quà Mạc Nhân Nhân gửi đến.



Mạc Nhân Nhân gọi cho cô, hỏi cô địa chỉ nói răng bà muốn gửi một món đồ _ quan trọng cho cô. Lê Hương không muốn đề Mạc Nhân Nhân biết cô đang ở Xu Mật, cô sợ bà nhiệt tình giết tới đây, nên mượn địa chỉ của Song Song, không ngờ Mạc Nhân. – Nhân nhanh như vậy ¡ đã gửi đồ đến.



“Lê Hương, bên trong có gì vậy?”



Song Song tò mò hỏi.



“Tôi không biết, mở ra xem thử.



Lê Hương mở hộp quà, trong đó có một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp.



“Wow, chiếc váy này đẹp quá.” Song Song thốt lên.



Mạc Nhân Nhân gửi đến một chiêc váy dài màu nude, bên trên đính vô sỐ viên pha lê, vô cùng rực rỡ lấp lánh và đẹp đến mức khiến người xuýt xoa.



Mạc Nhân Nhân sinh ra đã cao quý, gu thưởng thức của bà dĩ nhiên không tâm thường.



Có tờ giấy phía trên: “Lê Hương, tối nay hoan nghênh con đên.”



Tối nay là tiệc tối, Mạc Nhân Nhân đã luôn cô gắng mời cô ấy đến.



Lê Hương suy nghĩ một lúc rồi lầy di động ra, cô gửi cho Mạc Tuân một tin nhắn WeChat: “Mạc tiên sinh tối nay em muôn tham dự một buổi tiệc, có được không ạ?



Lúc này, Mạc Tuân đã ra khỏi văn phòng tổng tài, chuẩn bị đi thang máy VỊP ra ngoài, anh phải tham dự tiệc tối do Mạc Nhân Nhân tổ chức. Bà nội vẫn có chút hứng thú với cô gái tài năng xem mắt với Mạc Tử Tiên, hận không thẻ lập tức để hai người chụp ảnh cưới ngay.



Mạc Tuân không đưa Lê Hương đi chung, anh không muôn cô tiệp xúc với bât kỳ thành viên nào trong Mạc gia, anh không hy vọng…



cô biết về quá khứ không thê chịu đựng được của anh.



Khi nhận được WeChat, Mạc Tuân trả lời “Có thẻ, nhưng không được mang váy ngắn, giữ “khoảng cách an toàn với đàn ông, còn nữa phải gửi tin nhắn cho anh trước 8 giờ tôi, anh đón em vê.”



Lê Hương: “Vâng ạ, cảm on Mạc tiên sinh!”



Tiệc tối được cử hành trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy ở khách sạn, Lê Nghiên Nghiên dày công trưng diện, rât sớm đã có mặt.



Lê Nghiên Nghiên mặc một bộ lễ phục trang nhã đến đại sảnh, trong đại sảnh đã thấy được rất nhiều đại sư, giáo sư y khoa danh tiếng, đây là lần đầu tiên cô ta tham gia một sự kiện như vậy nên rất vui mừng và phấn khích.



Lúc này, giáo sư Tiền đi tới: “Nghiên Nghiên, con đến rồi à?”



Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới và năm lây cánh tay của Giáo sư Tiền. “Cô ơi con đến rồi, hôm nay có nhiều giáo sư quá ạ, lúc trước Con có thấy họ trên các cuộc phỏng vấn trên TV, còn tìm đọc các bài luận văn y khoa của họ nữa.”



Giáo sư Tiền nói: “Nghiên Nghiên, suốt những năm qua con dày công học tập, lại vừa trở về từ Thánh Lễ viện, lại không có bất kỳ mối liên hệ nào trong giới y khoa. Lần này cô đưa con đên bữa tiệc này chỉ đề giới thiệu với nhiều người hơn cho con làm quen, quan trọng nhất là, con phải bái Su, Trái tim của Lê Nghiên Nghiên như nhảy lên. Đúng vậy, cô ta phải bái sư, mỗi một đại sư y khoa đều có riêng đoàn đội y khoa cho mình, bọn họ dần thân vào nghiên cứu lâm sảng tân tiền nhất của ngành y, còn có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, cô ta phải gia nhập vào trong đó.
Chương 293:



Giáo sư Tiền nhìn xung quanh: “Viện sĩ Lý Văn Thanh của viện nghiên cứu bọn con vẫn chưa về sao?”



Lê Nghiên Nghiên lắc đầu: “Nghe nói mây ngày nữa viện trưởng li sẽ trở lại.”



Giáo sư Tiền có hơi tiếc: “Bây giò giới y học viện sĩ xuất sắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lý Văn Thanh chắc chắn là một trong số họ. Hơn nữa, ông ấy còn là viện trưởng của viện nghiên cứu Xu Mật, có quan hệ rất thân thiết với Đề Độ. Mọi người ở đây cũng đều không thể so Với viện sĩ Lý Văn Thanh, nếu con có thê bái ông ây làm thầy, ông ấy nhất định có thê đưa con vào Đê Đô, trung tâm của giới y học. ‘ Tim Lê Nghiên Nghiên đập thình thịch, lộ ra vẻ khao khát: “Cô, con muốn bái viện trưởng Lý làm thây, cho nên mới vào Xu Mật. Bây giò viện trưởng Lý.vẫn chưa trỏ về, con _ không nắm chắc phần thắng, dủ sao máy năm nay viện trưởng Lý chẳng có học trò nào, yêu cầu ông ây quá cao, đến nay vẫn chưa có ai lọt vào mắt.”



Giáo sư Tiền võ võ bàn tay nhỏ bé của Lê Nghiên Nghiên: “Đừng lo, cô với viện trưởng Lý có chút giao tỉnh, đợi ông ây trở vê, cô sẽ giúp con thuyêt phục.”



“Thật sao? Cô đối với con tốt quá!”



Lê Nghiên Nghiên nở nụ cười ngọt ngào.



Lúc này Mạc Nhân Nhân bước ra sảnh, tối nay bà mặc một chiếc váy dài màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất ưu nhã trưởng thành lại xinh đẹp, bà câm ly rượu ổi qua lại giữa sảnh, rât có phong độ trang nghiêm của chủ bữa tiệc.



Lê Nghiên Nghiên nhìn thoáng qua Mạc Nhân Nhân, cô ta rất ngưỡng mộ hiệu trưởng, hy vọng sau này mình cũng có thê trở thành một người giông như hiệu trưởng.



“Cô ơi, chúng ta đi gặp hiệu trưởng đi Giáo sư Tiền dẫn Lê Nghiên Nghiên tới trước mặt Mạc Nhân Nhân: “Hiệu trưởng, đây là học sinh mà tôi nhận Lê Nghiên Nghiên. Tôi nhớ Nghiên – Nghiễn cũng là thông qua tay cô mà vào trường.”



Ánh mắt của Mạc Nhân Nhân rơi vào Lê Nghiên Nghiên, bà nhớ ra rồi, cách đây vài năm Mạc Tuân đã đích thân gọi điện cho bà, đề cử một người vào Thánh Lê viện.



Mối quan hệ giữa bà và Mạc Tuân vẫn luôn rất lạnh nhạt, Mạc Tuân khi ấy có thể vì một cô gái gọi cho bà, làm bà rất ngạc nhiên, vì thê đương nhiên cũng đông ý, cô gái này chính là Lê Nghiên Nghiên trước mặt bà.



Nhưng lúc đó bà hỏi Mạc Tuân có quan hệ gì với cô gái này, Mạc Tuân chỉ nói răng anh muôn báo đáp lòng tốt.



Lê Nghiên Nghiên không quá nồi bật ở nơi quy tụ . những thiên tài nhự Thánh Lê viện, cho nên ánh mắt của Mạc Nhân Nhân không dừng lại ở Lê Nghiên Nghiên, từ từ cũng quên mắt.



Nhìn thấy Mạc Nhân Nhân đang nhìn mình, Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng nở một nụ cười hoàn mỹ: “Hiệu trưởng, xin chào, con vẫn luôn rất hâm mộ cô, cô là thân tượng của con đấy ạ.’



Mạc Nhân Nhân xuất thân cao quý, từng duyệt qua vô sỐ người, bà đã từng trải qua thời đại kia cùng Lâm Thủy Dao và Liễu Anh Lạc, anh trai lại là đế vương giới thương trường, cháu trai là Mạc Tuân và Mạc Tử Tiên, nên ánh mắt bà rất cao, nhìn người rất chuẩn, bà cũng chỉ coi trọng môi một cô gái thiên tài là Lê Hương Vì thế Mạc Nhân Nhân liếc qua đã thấy vẻ giả nhân giả nghĩa và mưu mô trong mắt Lê Nghiên Nghiên, bà nhàn nhạt nói: “Giáo sư Tiền là giáo sư giỏi nhất trong Thánh Lê viện chúng ta, cô có thê học hỏi được nhiệu điều từ giáo sư Tiền, y học là thuần túy, phải dụng tâm nhiều.”



Lê Nghiên Nghiên muôn thể hiện bản thân trước mặt Mạc Nhân Nhân, nhưng cô ta không ngờ Mạc Nhân Nhân lại có thái độ lạnh lùng dạy dỗ cô ta một trận như vậy.



“Hiệu Trưởng Mạc.” Đúng lúc này có người đi tới, Mạc Nhân Nhân cũng không nhìn Lê Nghiên Nghiên nữa, mà đi nói chuyện với người khác.



Lê Nghiên Nghiên thất vọng kéo Tay, áo của giáo sư Tiên, cô ta bĩu môi uất LG CO Ơi, hiệu trưởng có vẻ j..



thích con.”



Giáo sư Tiền an ủi: “Tính hiệu trưởng như vậy đó, không phải ghét con đâu.”



Lê Nghiên Nghiên vẫn cảm thấy rất khó chịu, cô ta cảm thấy đả kích rất lớn.



Lúc này Lê Nghiên Nghiên ngắng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người mảnh mai bên cửa, chính là Lê Hương.



Lê Hương ở đây!

Chương 294:

Lê Nghiên Nghiên không ngờ lại gặp Lê Hương ở nơi này, làm sao cô ta có đủ tư cách dự bữa tiệc này chứ? Cô ta có thư mời ư?

Lê Nghiên Nghiên bước nhanh ra ngoài: “Lê Hương, sao cô lại ở đầy?”

Lê Hương mặc chiếc váy dài màu nude, dáng người thanh mảnh lả lướt. Hôm nay, cô tùy ý xõa tóc, vài Sợi tóc mêm mượt như nhung buông thống trên chiếc cổ đẹp tựa thiên nga, làn da như tuyết trắng, đôi mắt trong vắt hệt như viên minh châu, lay động lòng người.

Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên cong lên môi đỏ mọng: “Lê Nghiên Nghiên, tôi tới đây khiên cô rất bát ngờ sao?”

“Lê Hương, cô có biết đây là đâu không? Đây là bữa tối do hiệu trưởng Thánh Lê viện tổ chức, cô từng nghe nói qua Thánh Lê viện rồi mà, là cung điện huyền thoại ngành y, cũng chính là trường cũ của tôi. Tất nhiên, người mới tốt nghiệp cấp 3 như cô chỉ có thể ngửa đâu nhìn lên, cô sao dám đến nơi này chứ, tự rước nhục cho mình hả?”

Nhìn thây dáng vẻ tự hào của Lê Nghiên Nghiên, Lê Hương cười: “Câu tự rước nhục này cô nên giữ cho mình đi, tôi tới đây đương nhiên là có người mời tôi.”

Lê Nghiên Nghiên cười khẩy một tiếng: “Lê Hương, những người ở đây đều là giáo sư có tiếng trong y khoa, họ mời cô làm gì, cho dù cô có muốn nói dối thì cũng phải nói cho đáng tin.”

Lúc này, người phục vụ bên cửa cũng nói: “Vị tiểu thư này, người vào cổng phải trình thiệp mời, xin hỏi cô có thư mời không?”

Lê Hương lắc đầu: “Tôi không có.”

“Xin lỗi, vậy thì cô không thể vào được.”

Lê Nghiên Nghiên cười giễu cọt nói: “Lê Hương, cô mau đi đi, nêu không đi tôi sẽ bảo nhân viên bảo vệ đuôi cô GÌiU “Lê Nghiên Nghiên, tôi nói thật mà cô cũng chăng tin, dù tôi không có thư mời, nhưng đúng là có người mời tôi đến, người này chính là… hiệu trưởng Thánh Lê viện.”

Cái gì?

Toàn thân Lê Nghiên Nghiên đông cứng lại, vẻ lạnh: lùng và kiêu ngạo của Mạc Nhân Nhân lúc nãy nhanh chóng hiện lên trong tâm trí cô ta, chẳng có nhẽ mà bà lại mời một phế tài như Lê Hương đến chứ?

“Lê Hương, cô tưởng tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao, lời nói dối vụng về như vậy mà bảo tôi tin? Bảo vệ, mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài!”

Lê Nghiên Nghiên vừa kêu một tiếng, lập tức có hai nhân viên bảo vệ đi tới: “Tiểu thư, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gi?”

Lê Nghiên Nghiên chỉ vào Lê Hương: “Người phụ nữ này không có thư mời mà muôn vào sảnh tiệc, còn nói dối là hiệu trưởng, mời cô ta tới.

Tôi nghĩ cô ta chỉ muôn gây chuyện, các anh mau đuổi cô ta ra ngoài đi!”

Lê Nghiên Nghiên không muốn nhìn thây Lê Hương ở đây, Lê Hương không đủ tư cách để tham gia vào bữa tiệc kiều này, hơn nữa Lê Hương vẫn mặc một chiếc váy đẹp như vậy. Chiếc váy màu nụde sáng này dường như được thiết kế cho nhân vật chính vậy, cô ta không muốn Lê Hương thu hút bất kỳ ánh mắt nào cả.

Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng đi tới trước mặt Lê Hương: “Vị tiêu thư này, nơi này không thể quây nhiễu gây sự, xin cô rời đi ngay lập.

tức, nêu không chúng tôi sẽ đuồi cô ra ngoài!”

Tháy Lê Hương lâm vào cảnh chật vật, lòng Lê Nghiên Nghiên tràn đày vui sướng, cô ta sung sướng nâng giọng: “Lê Hương, mau đi đi!”

Vừa mới dứt lời, một giọng nói nghiêm khắc đột nhiên truyền đến: “Các người âm ï cái gì ở đây?”

Lê Nghiên Nghiên nhìn lại, hiệu trưởng Mạc Nhân Nhân đến rồi!

Sau lựng Mạc Nhân Nhân còn có giáo sư Tiên.
Chương 295:



Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng giảm bớt sự tâm cơ thủ địch trong mát, cô ta bước tới nhẹ nhàng giải thích: “Hiệu trưởng, để tôi giới thiệu với cô, đây là em gái tôi Lê Hương.



Chuyện là như vậy, Lê Hương không có thư mời, nhưng vần muốn đi vào, còn nói cái gì mà hiệu trưởng mời cô ấy đến, đương nhiên tôi sẽ không tin lời nói dôi này, Lê Hương mới tôt nghiệp cấp ba, làm sao quen biết với cô được chứ, nên tôi nhẹ nhàng khuyên Lê Hương rời đi, vừa vặn bảo vệ cũng đến.”



Mạc Nhân Nhân liếc Lê Nghiên Nghiên một cái: “Cô nói cái gì, cô nói Lê Hương chỉ mới tốt nghiệp cấp ba?”



Lê Nghiên Nghiên đứng thăng lưng, khóe miệng đã vẽ ra một vòng cung tự hào, nhưng ngoài mặt lại thở dài: “Đúng vậy, hiệu trưởng, Lê Hương.



từ nhỏ đã được đưa vê quê nên không đọc nhiều sách, học vấn cũng không cao, cô, vạn lần đừng coi thường cô ây.”



Giáo sự Tiền thấy Lê Hương đến cũng rất ngạc nhiên: “Lê Hương, sao cô lại ở đây? Hôm nay là buồi tiệc của những người nồi tiếng trong ngành y, cô đừng đên đây gây chuyện. Con gái nhà người ta à, tôi thây cô cũng xinh đẹp, nên có lòng tự trọng một chút, đừng biến mình trở nên quá xấu xí.”



Giáo sư Tiên vì những lý do trước mà có thành kiến với Lê Hương, nhưng bà ta thấy Lê Hương †rong chiệc váy dài duyên dáng yêu kiêu như vậy, dáng dập cô gái nhỏ trông rất đẹp.



Lê Nghiên Nghiên cảm thấy mục đích đã đạt được, cô ta đắc ý nhìn Lê Hương: “Lê Hương, em mau đi nhanh đi, nêu không bảo vệ thật sự sẽ đuổi cô ra ngoài.



Lúc này, Mạc Nhân Nhân đi lên trước _ tuyên bồ: “Lê Hương là do tôi mời, ai dám đuồi cô ấy ra ngoài?”



Cái gì?



Cả người Lê Nghiên Nghiên cứng đò, hai mắt mở to nhìn Mạc Nhân Nhân đầy hoài nghị, vừa rôi bà ây…



bà ây nói cái gì?



Lê Hương thực sự… được bà ấy mời đến?



Mạc Nhân Nhân ởi đến với trước mặt Lê Hương: “Lê Hương, con đến sao không gọi cho cô một cuộc, đề cô tới đón con.



Đôi mặt Lê Hương sáng ngời nhìn Mạc Nhân Nhân: “Hiệu trưởng, con vừa mới đến thôi, tình cờ gặp p một người quen, trò chuyện đôi câu ạ.’ Tất nhiên người quen này là Lê Nghiên Nghiên.



Anh mắt lãnh đạm của Mạc Nhân Nhân quét qua khuôn mặt cứng đè của Lê Nghiên Nghiên, sau đó nhìn về phía hai nhân viên bảo vệ và người phục vụ: “Đây là vị khách quý mà tôi mời, mây người đừng dùng mắt chó coi thường người, tất cả lui xuống đi.”



“Vâng.” Mọi người lùi về sau.



Lê Nghiên Nghiên cảm thấy. như thể mình bị tát vào mặt, bởi vì câu “mắt.



chó nhìn người” của Mạc Nhân Nhân dường như nói với cô tổ.



Mạc Nhân Nhân trìu mên năm lây bàn tay. nhỏ bé của Lê Hương, mỉm cười đầy yêu thương: “Lê Hương, cô đã đợi bạn lâu lăm rồi, cô thực sự sợ ráng con sẽ không đến. Bộ váy màu nude này là cô nhìn trúng đó, lúc ấy cô thây rât hợp với khí chất thanh lệ xinh đẹp của Con, Lê Hương, tối nay con đẹp quá.”



Lê Hương mỉm cười: “Hiệu trưởng, con rất thích chiếc váy dài này, cảm ơn cô ạ.”



“Con thích thì tốt rồi, Lê Hương, đi thôi, cô dẫn con đi gặp làm quen vài người.” Mạc Nhân Nhân năm lây bàn tay nhỏ bé của Lê Hương đi vào.



Lê Nghiên Nghiên ngây người, hoàn toàn không nói nên lời, đây là vị hiệu trưởng ưu nhã giàu kinh nghiệm cao cao tại thượng mà cô ta biết sao?



Chiếc váy dài của Lê Hương lại là do hiệu trưởng đưa cho, hiệu trưởng vô cùng thờ ơ với cô ta, nhưng bà ây đưa chiệc váy dài cho Lê Hương, thái độ khác một trời một vực.



Lê Nghiên Nghiên vừa rồi còn vô cùng đắc ý, hiện tại chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội xuống.



Lúc này, Mạc Nhân Nhân đột nhiên dừng lại nhìn cô ta một cái: “Lê Hương, đây là chị con?”



Lê Hương: “Không phải chị ruột.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom