• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (4 Viewers)

  • Chương 286-290

Chương 286

Mạc lão phu nhân đã lấy đi tín vật đính hôn của Mạc Tử Tiễn và Lê Hương, lên kế hoạch hoàn hảo cho một cuộc gả thay, đề Lê Hương kết hôn với đứa cháu bà thương Mạc Tuân, chuyện này đã không còn khả năng.



Bây giờ đột nhiên nghe tin Mạc Tử Tiễn sẽ đi xem mắt, mắt bà sáng lên vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, ánh mắt Nhân Nhân rất cao, chắc chắn con đã quan sát kỹ lưỡng cô gái này rôi, cô gái y học thiên tài này nhất định tất phù hợp với Tử Tiên! “



“Me, cô gái y khoa thiên tài đó khá xuất sắc, con bé là thiên kiêu chỉ nữ, năm 13 tuổi đã được cử đi học trường cao đẳng y khoa hàng đầu rồi, 15 tuổi đã giành được bằng thạc sĩ kép, lập một kỷ lục mới trong toàn ngành y. Năm kia con bé tốt nghiệp con đã đích thân mời nó đến du học Thánh Lê viện, nhưng nó nói xa nhà quá nên từ chỗi, con bé này tính tình thông minh khéo léo, nêu mẹ gặp được nhất định cũng sẽ rất thích.”



Mạc lão phu nhân không khỏi chậc lưỡi vài lần: “Nghe có vẻ tốt thật, rất xứng đôi với Tử Tiễn, tiệc tối xem mắt mẹ không đi đâu, Hàn Đình, cháu thay bà nội đi xem một chút, xem thử TH tột cùng là nhân vật kỳ tài nào nhé.



Mạc lão phu nhân thực ra không quan tâm đến nhân vật kỳ tài cả, miễn là mọi người đừng đến đề giành giật cháu dâu Lê Hương của bà là được.



Mạc lão phu nhân cho tới giờ chưa từng cảm thầy mình là kẻ trộm, tín vật đính hôn vôn là mẹ Lê Hương – Lâm Thủy Dao và mẹ Mạc Tuân – Liễu Anh Lạc năm đó định, Lê Hương vốn là nàng dâu nhỏ của Mạc Tuân.



Nhưng Mạc lão phu nhân vẫn có chút Sợ hãi, nêu mọi người biết Lê Hương là con gái của Lâm Thủy Dao, không biết bao nhiêu người sẽ đồ xô từ Đề Đô về Hải Thành, vậy cả thiên hạ này loạn mắt.



Nhất định phải bảo vệ thân thế của Lê Hương.



Về phần Mạc Tử Tiễn, đương nhiên anh cũng là cháu nội của bà, bà cụ biết con gái mình có tầm nhìn xa trông rộng, một cô gái thiên tài được Nhân Nhân khen không ngớt lời như Vậy, tất nhiên sẽ rất xuất sắc, rất xứng đôi vừa lứa với Tử Tiễn.



Thân ai sống phần nấy như vậy, chăng hệ có nước sông phạm nước giêng.



Mạc Tuân ngồi bên cạnh lão phu nhân, gật đầu nói: “Được rồi, bà nội, hai ngày nữa cháu sẽ tranh thủ dự tiệc tôi của bác, khi nào trở về cháu sẽ nói với bà.”



“Tốt lắm!”



Lúc này Mạc Tuân mới rũ mắt nhìn chiếc. đồng hồ bằng thép đắt tiền rên cô tay: “Bác gái, Tử Tiến, hai người ở đây dùng cơm ạ, con về trước.”



Mạc Nhân Nhân nói: “Hàn Đình, đã muộn rồi cháu còn muốn đi đâu?”



Mạc Tuân nhếch môi mỏng, trong đôi mắt anh tuần chảy ra sóng nước mêm mại: “Cháu đi đón Mạc phu nhân của cháu, cô ấy đang đợi cháu.”



Mạc Tử Tiên cả buôi không nói tiếng nào, giống như bữa tiệc xem mắt kia không liên quan gì đến mình, nhưng khi Mạc Tuân nhắc đến “Mạc phu nhân”, anh ngước mắt lên nhìn Lực Hàn Đình, tự nhiên thầy được vẻ mêm mại trong ánh mất Mạc Tuân dành cho Mạc phu nhân.



“Hàn Đình, bác chỉ nghe phong thanh chuyện cháu kết hôn, nghe nói vị Mạc phu nhân kia chỉ tốt nghiệp trung học thôi?” Mạc Nhân Nhân cau mày, không hài lòng với cô cháu dâu này.



Mạc Tuân nhếch môi mỏng: “Dạ, cô ây từ nông thôn lên, trình độ học vấn không cỏ gì nồi trội, cũng chưa từng trải đời ạ.”



Mạc lão phu nhân xua tay: “Nó còn nhát gan, sợ người lạ, Nhân Nhân, Tử Tiên, các con đừng đề ý, không gặp nó cũng được!”



Nhìn hai bà cháu kẻ xướng người họa, vẻ mặt của Mạc Nhân Nhân trở nên nghiêm nghị: “Hàn Đình, cháu là con trai cả Mạc gia, bây giờ cháu kết hôn với người vợ mới tốt nghiệp câp ba lại còn từ nông thôn lên làm Mạc phu nhân, là cái loại đàn bà không”



bao giờ bước chân ra đường đó, nều như bồ cháu biết chắc chắn sẽ nỗi ` giận, hơn nữa bố cháu cũng xem mồi cho cháu rồi, đối phương là thiên kim nhà giàu bậc nhất…



Mạc Nhân Nhân chưa kịp nói xong thì Mạc Tuân đã đứng dậy, anh nhàn nhạt ngắt lời Mạc Nhân Nhân: “Bố cháu từ trước đến nay chưa từng đề ý đến cháu, đương nhiên, hôn nhân của cháukhông đến lượt ông ây quản mà là cháu tự quyết.”
Chương 287:



Mạc Nhân Nhân: “…”



“Bác, Tử Tiện, cháu về trước.” Mạc Tuân cầm chìa khóa xe rời khỏi biệt thự.



Mạc Nhân Nhân nhanh chóng nhìn về phía lão phu nhân: “Mẹ, đến chuyện này mẹ cũng không quan tâm à, Mạc gia là gia tộc giàu có trong thương giới ở Đề Đô, sao Hàn Đình có thể cưới một phu nhân nông cạn tầm thường như thế chứ?”



Mạc lão phu nhân cười hừ một tiếng: “Cuộc hôn nhân này là do mẹ chấp thuận. Nếu con trai mẹ không hài lòng, cứ trực tiếp đến gặp mẹ.”



Mạc Nhân Nhân một lần nữa: “…



Mạc Tuân rời đi, Mạc Tử Tiễn cũng không ở đây ăn tối, Mạc Nhân Nhân tiễn Mạc Tử Tiễn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tử Tiễn, anh trai và bà của cháu không biết làm gì ấy, sao có thể cưới một cô gái quê, hơn nữa bác nhìn anh cháu với bà cứ thần thần bí bí thế nào, giống như muôn giấu giêm bảo vật không cho người ta biệt vậy, đúng là buôn cười.”



Mạc Nhân Nhân là hiệu trưởng của Thánh Lê viện, bản thân lại là con gái Mạc gia, người bà tiếp xúc không phải giàu có quyên quý thì cũng là thiên tài y học, cho dù cô gái từ quê lên này muỗn gặp bà thì cũng phải hẹn trước.



Mạc Tử Tiễn rũ xuống mắt xuống, không nói gì.



Mạc Nhân Nhân không muốn dồn hết sự chú ý vào Mạc Tuân, cơ thể anh là một quả bom hẹn giờ, cưới kiều phụ nữ nào thì bà cũng kệ anh..



Mạc Nhân Nhân nắm lấy tay Mạc Tử Tiên, nói: “Tử Tiến, chuyện đám cưới hào môn đó sẽ không đên với cháu đâu, cháu có thể cưới người con gái mình thích, chỉ cần thân thế cô ấy trong sạch, lại có thiên phú, là thiên kiêu chỉ nữ đủ để sánh đôi với cháu là được.”



Nói rồi Mạc Nhân Nhân nhớ ra điều gì đó, cô thở dài: “Tử Tiễn, không biết vị hôn thê của cháu đang ở đâu nữa, cô ây là con gái của Lâm Thủy Dao đó, có lẽ không ai biết nhưng Lâm Thủy Dao mới thực sự là người sáng lập nên Thánh Lê viện, chỉ là sau khi bà ây tạo dựng thành công xong thì liền ném cho bác, mang con gái mình biến mắt. Con gái Lâm Thủy Dao lớn lên không. biết dáng vẻ trông thế nào, có phải cũng là một nữ thiên tài y Kho2 không nhỉ? Thật ra thì mối hôn Sự này cũng rất tốt, cháu gái Lâm Thủy Dao và cháu là duyên trời tác hợp.”



Mạc Tử Tiễn không có hứng thú lắm với những chủ đề này, anh nhàn nhạt dã rút cánh tay về: “Bác, cháu đi trước.”



Nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn, Mạc Nhân Nhận nhanh chóng nhắc nhỏ: “Tử Tiễn, đừng quên tiệc tối hai ngày sau, đừng quên xem mắt với cô gái thiên tài mà bác thích đấy nhé!”



Mạc Tử Tiễn đã khuất xa khỏi tầm mắt bà.



Tâm trạng của Mạc Nhân Nhân tốt lên một chút, bà thực sự rất thích Lê Hương, từ trong thâm tâm cô đã coi Lê Hương nhự cháu dâu hai của bà, bà dám cá chắc lúc vào tiệc thái độ lạnh lùng của Tử Tiễn sẽ chuyển sang yêu thích khi thấy Hạ định Quán ngay thôi.



Mạc Tuân lái xe, chiếc Rolls- Royce Phantom phi nước đại trên đường, lúc này điện thoại di động vang lên, là lão phu nhân gọi đến.



Mạc Tuân án nhận: “Alo, bà nội.”



“Hàn Đình à, mấy lời bác cháu nói hôm nay đừng đề trong lòng.” Giọng nói yêu thương của lão phu nhân truyện đên.



Mạc Tuân nhìn dòng xe cộ phía sau qua gương chiêu hậu, sau đó lưu loát xoay tay lái: “Bà nội, cháu không sao, người không nên đề trong lòng là bà ây.”



Lão phu nhân thở dài: “Yêu hận đời trước, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, không có tư cách phán xét, nhưng bà nội biết người vô tội nhất chính là cháu, vốn dĩ gia tộc sinh thái * đề lại cho cháu quá nhiều bóng ma tâm lý, cháu sẽ dành cả đời này đề chữa trị tuổi thơ mình.”



* Hiểu nôm na là sinh ra và lớn lên trong 2 gia đình, 1 là gia đình ruột rà, còn lại là gia. đình do bố hay mẹ kết hôn với người khác.



Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân không có bắt kỳ cảm xúc nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Bà nội, cháu đã sớm trưởng thành, đã không cần bố mẹ – nữa rồi.”



Lão phu nhân cúp điện thoại, ngay sau đó chiếc Rolls- Royce Phantom đã dùng lại trước cửa viện nghiên cứu Xu Mật.
Chương 288:

Mạc Tuân xuông xe, không trực tiếp đi vào, thay vào đó anh lười biêng dựa vào thân xe sang trọng, lầy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat: “Mạc phu nhân, em ra hay anh vào đón?”

Cât điện thoại vào trong túi quân, Mạc Tuân rút ra một điêu thuôc đặt trên môi mỏng, dùng bật lửa châm lên, anh phả ra làn khói thuốc.

Trong phòng thuốc của viện nghiên cứu, Lê Hương nhận được WeChat, Mạc tiên sinh đã đến.

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, đến công viện nghiên cửa thoáng nhìn đã thây Mạc Tuân đang dựa vào xe hút thuốc.

Anh vẫn mặc một bộ vest đen, nhưng hàng cúc của bộ vest đã được mỏ ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chiếc áo sơ mi được đóng vào quân tây bằng chiếc thắt lưng màu đen ạnh đất tiền, hai chân dài kiêu ngạo.

tự nhiên vươn về phía trước, một tay đút vào túi, một tay kẹp lấy nửa đoạn điều thuốc, lặng lế hút thuốc dưới ánh đèn đường, khí chất cao quý lạnh ùng khiên người ta thoạt nhìn không thể rời mắt.

Lê Hương lặng lẽ đi qua, kiếng .

chân dùng hai tay nhỏ nhắn che mắt anh: “Đoán xem là ai?”

Mạc Tuân đang hút thuốc thì _ dừng lại, giọng nói của cô gái truyên đên tai anh, anh cong môi nói: “Mạc phu nhân của anh.”

Lê Hương thả tay ra, Mạc Tuân quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô đặt trên bò vai rộng của anh, đôi mắt trong bắt nhìn anh, trong ánh mắt cô nhìn anh giỗng như có sao sáng, thoáng lóe lên, sáng chói ấm áp.

Trái tim Mạc Tuân đột nhiên mềm nhũn, mềm đến khôn cùng.

Lê Hương nhìn anh, mím môi đỏ mọng tỉnh nghịch: “Mạc tiên sinh, em đên gân mà anh cũng không phát hiện ra. Nói, anh đang để ý đến hồ ly tỉnh nào hả?”

Mạc Tuân đưa tay ôm eo mảnh mai của cô trực tiêp kéo cô vào trong lòng, đôi môi mỏng rơi trên mái tóc dài của cô hôn thật mạnh: “Là em, đều là em.”

Lê Hương vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh sao vậy, sao không. vui vậy, không phải anh vừa mới vệ U Lan Uyễn Sao, chẳng. BS anh làm chuyện xấu nên bà nội mắng anh?”

Mạc Tuân rũ xuống đôi mắt tuần †ú: “Ai nói anh không vui?”

“Vậy thì anh đừng trưng vẻ mặt lạnh lùng nữa, cười một cái em xem nào.”

Lê Hương lớn gan véo đôi má tuần tú của anh bằng đôi tay nhỏ nhắn của cô, đề anh phải làm mặt cười.

Mạc Tuân cụp mắt xuống nhìn cô, cũng thuận theo cho cô một mặt cười.

“Mạc tiên sinh ngoan quá…”

Lê Hương xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô lên khuôn ngực rộng của anh, tỏ vẻ khích lệ.

Mạc Tuân ném tàn thuôc vào thùng rác, dùng hai tay ôm cô vào lòng, áp khuôn mặt tuân tú dán vào mái tóc dài của cô, ngửi hương thơm cơ thể nữ tính của cô.

Mùi hương cơ thể của cô mạng đên cho anh cảm giác an toàn và thân thuộc, cảm giác này anh không diễn tả rõ được, giộng như đã tìm rất lâu, quen biết từ rất lâu rôi, là điều mà anh hằng khao khát tìm về.

Lúc này, ở con phô đôi diện có chiệc xe hơi sang trọng chậm rãi dừng lại, cửa sô lái xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuần tú và lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn.

Mạc Tử Tiễn nhìn đôi nam nữ lặng lẽ ôm nhau dưới ánh đèn đường, vài giây sau anh liền nhân ga phóng đi.

Mạc Tuân ộm cô một hồi: “Em chờ đói bụng rôi phải không, anh dẫn em đi ăn châu hải sản thật to nha.”

đ nh mà, tự dựng em không muốn ăn nữa…”
Chương 289:



“Vậy em muốn ăn gì?”



_ Lê Hương kéo bàn tay to của anh: “Mạc tiên sinh, đi với em sang đây!”



Lê Hương đựa Mạc Tuân đến trong phòng thuốc, sau đó lấy ra hộp cơm như bảo bồi: “Chiều nay Song Song có gọi phần com cho em, không ngờ đến lại có ích rồi này, anh bỏ lò vi sóng hâm lại nha, Mạc tiên sinh, tối nay mong anh có thê hạ thân phận tôn quý cùng em ăn cơm hộp nhé.”



Trái tim Mạc Tuân mềm nhũn, nhìn thấy :. dáng vẻ ngoan ngoãn nũng nịu của cô, cô thầy rõ vẻ mệt mỏi nơi hàng mày anh, nên mới chiều ý anh.



“E)HGIG Lê Hương đi đến lò vi sóng để hâm nóng cơm hộp, Song Song gọi cho cô rất nhiều cơm, sợ cô ăn không no, bên trong còn có một đùi gà rât lớn và ba món xào nhỏ với thịt và rau, màu sắc và mùi thơm rất ngon.



“Mạc tiên sinh, đồ ăn trong viện : nghiên cứu của chúng em nổi tiếng ngon, nhiều người đên đây cũng nghe tiếng mà đên đó, nhất định không thua kém đầu bếp của anh, không tin thì nễm thử này.” Lê Hương dùng thìa nhỏ đút cho anh.



Mạc Tuân không có cảm giác thèm ăn, lưng thẳng lười biếng dựa vào ghê, nhưng khi cô đưa chiếc thìa nhỏ qua, anh ngoan ngoãn ăn một miếng, hình như là thịt lợn ướp cá xé nhỏ, ăn rất ngon.



“Ngon không?” Lê Hương cong mắt hỏi anh.



Mạc Tuân gật đầu: “Ử, ngon.”



Lê Hương tự mình ăn mây miêng cơm, sau đó cầm đùi gà đưa lên miệng anh: “Này, anh án đùi gà trước đi, đàn ông mà, phải bổ sung chút SUG) Mạc Tuân nhướng mày kiếm, bị cô chọc cười, thập giọng hỏi cô: “Sao? Tối nay cần anh mắt sức hả?”



“Ăn của anh đi, anh vẫn cứ không nói chuyện thì đáng yêu hơn!” Lê Hương nhét cái chân gà vào miệng, chặn miệng anh lại.



Mạc Tuân nhìn vành tai tuyết, trắng nhỏ nhắn của cô Ủng đỏ, căn một miếng đùi gà, sau đó đút cô ăn.



Hai người cùng nhau ăn đùi gà, từ một hộp đầy đồ ăn ăn hết sạch, buổi tối này hai người vô cùng hài lòng.



“Mạc phu nhân, chúng ta về nhà nhé?”



“Hai ngày nay ở viện nghiên cứu em có thê khá bận, phải đi làm sớm chút, Mạc tiên sinh, hay là đừng vê nữa, tôi nay anh ngủ với em nha.”



“Ngủ ở đâu?”



“Bây giờ em là nhân viên chính thức của viện nghiên cứu rồi, có ký túc xá riêng, ở ngay đó.” Lê Tú Loan dùng mắt chỉ chỉ.



Mạc Tuân đưa tay ra, trực tiếp ôm ngang người cô: “Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ ngay thôi.”



Trong ký túc xá, hai người đều tắm rửa đơn giản, sau đó năm trên giường, Mạc Tuân dựa vào đầu giường, Lê Hương ngoan ngoãn năm trong tay anh.



“Mạc tiên sinh, bây giò anh có thể nói cho em biết tại sao anh không vui không?” Lê Hương hỏi.



Mạc Tuân xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Hôm nay bác anh đến, đến U Lan Uyễn thăm bà nội.”



Lê Hương nhanh chóng giương mắt nhìn anh: “Bác gái ruột sao?



Được đấy, Mạc tiên sinh, bác gái của anh đi thăm bà nội, anh cố ý không đưa em về, còn nói dối lấy tài liệu gì đó, anh có ý gì hả, có phải cảm thây không mang em ra ngoài được không hả?”



Lê Hương siết chặt nắm đấm nhỏ của cô, tức giận đập anh hai cái.



Mạc Tuân nắm chặt quả đấm nhỏ của cô: “Bác anh chê cười em đấy, nói em chỉ mới tốt nghiệp cập ba, bà ây giới thiệu một nữ thiên tài y học.



cho em anh, nhìn điệu bộ chắc bà ấy rất thích cô gái thiên tài đó.”
Chương 290:



Về việc chỉ tốt nghiệp trung học này…



Lê Hương căn chặt môi đỏ mọng, rụt mạnh nắm đấm nhỏ lại, tức giận xoay người ngủ quay lưng về phía anh: “Em mặc kệ bọn anh, bọn anh đều là kẻ xấu, khinh thường eml”



Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, Mạc Tuân nghiêng người sang một bên, đôi môi mỏng rơi trên dái tai trắng nõn, thấp giọng cười: “Em tức: giận sao”? Không băng tối nay anh liên thực hiện luôn cái tội danh này nhé, đề em xem một chút tột cùng anh xâu xa bao nhiêu.”



Bàn tay to của Mạc Tuân đặt lên bụng phăng lì của cô, muôn chui vào từ vạt áo.



Lê Hương sợ tới mức vội vàng đè bàn tay to anh xuống: “Mạc tiên sinh, không cho phép làm bậy!”



Mạc Tuân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ sáng sủa của cô: “Không phải bác không thích em mà là không thích anh, ngoại trừ bà nội, không có ai thích anh.”



Lê Hương muôn xoay người, nhưng Mạc Tuân ngắn lại, anh ôm cô từ phía sau, giọng trầm thấp quanh quân bên tai cô: “Mẹ anh và mẹ kế thực ra là chị em. Không, nói đúng hơn thì mẹ kế anh là Liễu Chiêu Đệ – đại thiên kim tiểu thư Liễu gia, mà mẹ anh chỉ là cô con gái riêng, mẹ anh được nhận vào Liễu gia, là vì Liễu Chiêu Đệ từ nhỏ mắc bệnh, bà ấy chẳng qua là bình máu di động mà thôi.”



“Không những thế, mẹ anh còn từng thay đổi vị trí với Liễu Chiêu Đệ, bởi: vì mắc bệnh, từ nhỏ Liễu Chiêu Đệ đã chôn chân nơi góc nhà không chạm ánh mặt trời, mà mẹ anh lại trở thành Liễu Chiêu Đệ sống dưới ánh mắt mọi người, mẹ anh vô cùng xuất sắc, lại được ông trời ưu ái ban tặng thiên phú trên phương diện thiết kế trang sức, 18 tuổi bà ây đã sáng lập ra thương hiệu trang sức Fly rồi, trở thành bà tổ của ngành trang sức, quan nắp mãn kinh hoa * “



* Là một tựa sách, nội dung kể về nhân vật chính sau khi trải qua bao thất bại cuối cùng cũng thành công.



“Đôi khi số phận cứ như đã định sẵn, mẹ anh và Liễu Chiêu Đệ giống nhau như đúc, như là chị em song sinh vậy, toàn bộ Đề Đô đều biết Liễu gia có cô con gái Liễu Chiêu Đệ, tuyệt sắc phong hoa.”



Đây là lần đầu tiên Mạc Tuân nói với cô về mẹ anh như thế này. Lê Hương thầy mới lạ, lòng lại ngứa ngáy. Mẹ anh, Liễu Anh Lạc quả thực là một người rất truyền kỳ.



Phải là Liễu gia có Liễu Anh Lạc, quan nắp mãn kinh hoa mới đúng!



“Mạc tiên sinh, tính cách của mẹ có phải cũng rât mạnh mẽ không?”



Lê Hương vẫn nhớ lần trước Mạc Tuân có kế với cô, mẹ anh đã tự tay dùng dao rạch bụng mình, lầy đứa bé ra.



Ngũ quan tuân tú của Mạc Tuân từ từ trở nên mêm mại, anh khẽ nói: “Không phải, mẹ anh rật dịu dàng, tính cách mêm yêu như con gái Giang Nam vậy, lại rất hờ hững, khi còn sông bà ây không có bạn bè gì, cả đời đều sống dưới cái bóng của Liễu Chiêu Đệ, bạn thân duy nhất của bà chỉ có vị cỗ nhân kìa.”



“À,” Lê Hương cố ý cao giọng, có chút ghen tị: “Em nhớ rôi, là cô dâu nhỏ Šó của anhIl”



Vừa dút lời, bờ vai bóng mịn của cô bị mây ngón tay thon dài, của anh nhần lại, đôi mắt trong vắt của cô cũng chạm phải đôi đông tử nóng bỏng của anh.



Lê Hương bị anh nhìn chăm chú.



đến thon thót trong lòng, hàng mi cánh bướm mảnh mai run lên, cô mạnh dạn vươn bàn tay nhỏ bé ra và nắm lấy ngón trỏ thon dài…



Cảnh tượng này dường như quay ngược lại thời điểm mà Mạc Tuân lân đầu tiên nhìn thầy Lê Hương cách đây 20 năm trước, khi đó Lê Hương vẫn còn là một đứa trẻ, là bánh .nệp. nhỏ trắng trẻo mềm mịn, hai cô gái truyền kỳ là Liễu Anh Lạc và Lâm Thủy Dao đứng trong căn phòng âm áp của bà đẻ, Lâm Thủy.



Dao xinh đẹp linh động, không nhiễm bụi trần, không biết bà đang vui vẻ nói gì, trong đôi mát đa cảm của Liễu Anh ạc tuyệt sắc từ tốn tràn ra ý cười.



Mạc Tuân đứng bên nôi, Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng. bước tới xoa đầu anh: “A Đình, sau này con bé sẽ là cô dâu nhỏ của con được không?”



Lê Hương trong nôi mở đôi mắt đen to lanh lợi nhìn anh, đôi tay nhỏ bập bẹ vẫy vẫy, cô kéo ngón trỏ mảnh mai của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom