• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (7 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296:



“Cô nói mà, sao có thể có khoảng cách lớn như vậy giữa hai chị em được chứ.”



Mạc Nhân Nhân đưa Lê Hương – vào.



Lê Nghiên Nghiên chết sững tại chỗ, cô ta Khi có thẻ nhìn Mạc Nhân Nhân đưa Lê Hương dưới ánh đèn sáng rực rỡ, rất nhiều giáo sư có tiêng tăm tụ tập đến, Mạc Nhân Nhân nhiệt tình giới thiệu Lê Hương với mọi người, Lê Hương cười đúng mực, ung dung ưu nhã, nhận được vô số lời tán dương, khen ngợi.



Đột nhiên, Lê Hương dường như đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc.



Lê Nghiên Nghiên thực sự có thể cảm nề được Mạc Nhân Nhân thích Lê Hương như thế nào, nhưng tại sao, cô ta thực sự không hiểu tại sao, làm thế nào Lê Hương quen được hiệu trưởng?



Hlôm nay cô ta dày công ăn diện, đắc ý vui sướng đến đây, nào ngờ lại rơi vào kêt cục ảo não như vậy, tro: mắt nhìn Lê Hương là trung tâm của mọi ánh đèn.



“Cô ơi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy ạ, hiệu trưởng và Lê Hương sao lại quen biết nhau?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên ‹ đỏ trắng đan xen, cô ta chỉ có thê câu – cứu giáo sư Tiền.



Bản thân giáo sư Tiên cũng bị sôc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiệu trưởng từng nói lần này bà ấy ‹( đến Hải Thành Ìà vì một cô gái, chẳng lẽ…



cô gái này là Lê Hương?”



Lê Nghiên Nghiên hít một hơi lạnh, hiệu trưởng đên vì Lê Hương?



Lê Nghiên Nghiên có một linh cảm rất xâu, cô ta cảm thây Lê Hương dường như ấn giấu một bí mật nào đó I Trong sảnh tiệc, Mạc Nhân Nhân đưa Lê Hương đi gặp một nhóm người, sau đó mỉm cười: “Lê Hương, thật ra rối nay cô còn có một người rất quan trọng muốn để con gặp một lần.”



“Hiệu trưởng, ai vậy ạ?” Lê Hương hỏi.



Mạc Cần Niên thần bí nói: “Tạm . thời giữ bí mật trước, ơ, người đó vẫn chưa đến, Lê Hương, con đợi lát nhé, cô đi gọi điện thoại thúc một chút.”



Mạc Nhân Nhân nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Mạc Tử Tiễn đâu, Mạc Tử Tiên rât không hứng thú đến buổi xem mắt với cô gái thiên tài nên tối nay anh không xuất hiện.



Mạc Nhân Nhân đi đến bên cạnh, nhanh chóng. lấy điện thoại di động ra, bắm số của Mạc Tử Tiễn.



Di động du dương vang lên một lân rồi được nhắc máy, giọng nói trong .



trẻo lạnh lùng, của Mạc Tử Tiễn truyền đến: “Bác à, tối nay cháu không đi đâu.”



Mạc Nhân Nhân hừ một tiếng: “Cháu cũng thẳng thắn đấy, nói không đến là không đến luôn nhỉ, Mạc Tử Tiên, cô gái thiên tài đó đã đến rồi. Mau tới đây ngay!”



“Bác à, cháu không muốn đi.”



“Mạc Tử Tiễn, bác biết ánh mắt cháu rất cao, không liếc mắt đến mây cô gái bình thường, nhưng cô gái này thật sự khác biệt, cháu đến xem sẽ biết, Lê Hương rất xuất sắc, cô dám cá đây là loại cô gái gu cháu đấy.”



Mạc Nhân Nhân còn chưa nói xong, đã bị Mạc Tử Tiễn cắt ngang: “Bác, bác nói ai vậy, Lê Hương?”



Nghe thấy Mạc Tử Tiễn nói ra tên “Lê Hương”, Mạc Nhân Nhận sững sờ một lúc: “Tử Tiễn, cháu biết Lê Hương à? Đúng vậy, cô gái thiên tài y khoa này là Lê Hương., bác chính là muôn giới thiệu các cháu làm quen…



“Bác à, cháu sẽ tới ngay!” Mạc Tử Tiễn trực tiếp cúp điện thoại.



Thằng nhỏ này!



Mạc Nhân Nhân cắt điện thoại, bà cảm thầy hơi nghỉ ngờ, Tử Tiên và Lê Hương chẳng lẽ là người quen cũ à?



Tử Tiễn vừa rồi còn nói không tói, nhưng khi nghe thấy tên của Lê Hương, thằng bé lập tức thay đổi, vội vàng chạy tới đây, dường như việc này đã nói rõ cái gì.
Chương 297:



Lê Hương cầm ly rượu nhấp một ngụm rượu đỏ, lúc này Lê Nghiên Nghiên đi đến, sắc mặt u ám thập giọng hỏi: “Lê Hương, sao cô quen được hiệu trưởng? Có phải cô đang giâu giêm tôi chuyện gì không?”



Lê Hương biết giờ trong lòng Lê Nghiên Nghiên nhộn nhạo khó chịu, dù sao thì giáo dục và y học là niễm tự hào nhất của cô ta, cũng là nên tảng của cô ta, một khi ánh hào quang này mắt đi, cô ta sẽ vô dụng.



“Lê Nghiên Nghiên, cô quan tâm thứ gì nhất, thì hưởng thụ tốt quá trình này đi, bởi vì tôi sẽ đoạt hêt những thứ cô quan tâm, cũng đề cô nêm thử mùi vị mật đi tất cả và bị thế giới ruông bỏ của tôi mười năm trước.”



Trái tim Lê Nghiên Nghiên không ngừng chìm xuông, Lê Hương biệt hiệu trưởng, cô ta cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu, sắp tới còn có nhiều chuyện đáng sợ hơn.



Lê Nghiên Nghiên siết chặt nắm tay: “Lê Hương, vậy chúng ta đợi xeml”



Lúc này, Mạc Nhân Nhân từ một bên la lên: “Tử Quán, con lại đây một CHỦ 3 Mạc Nhân Nhân vừa gọi, Lê Hương nhanh chóng đặt ly rượu xuống, cô liệc Lê Nghiên Nghiên: “Xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa.”



Lê Hương bước đến bên cạnh Mạc Nhân Nhân, Mạc Nhân Nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và rời đi.



Lê Nghiên Nghiên nhìn phương hướng hai người biến mắt, cô ta tức đện ói máu vì ghen tị, vừa rồi Mạc Nhân Nhân cũng, không thèm nhìn cô ta, trong mắt bà ấy chỉ có Lê Hương!



Lê Nghiên Nghiên ghét cảm giác bị bỏ rơi không ai chú ý đên, giông như nhiều năm trước cô ta đi theo sau lửng Lê Hương Diệp Linh, cô ta chỉ đơn giản là chiếc lá xanh ngắt giữa Nam Quán Bắc Linh, không hề có cảm giác tồn tại, còn bị cười nhạo là nha hoàn và sâu thôi gì đó.



Lê Hương đi theo Mạc Nhân Nhân, cô tò mò hỏi: “Hiệu trưởng, cô định dẫn con đi đâu vậy, là đi gặp người quan trọng kia sao?”



Mạc Nhân Nhân gật đầu: “Đúng vậy Lê Hương, cô sẽ giới thiệu người này với con ngay bây giờ! Nhìn kìa, nó đến rồi!”



Lê Hương ngước mắt lên, nhìn thầy một dáng người cao gây đẹp trai lọt vào tầm mất của cô, Mạc Tử Tiễn vội vàng chạy tới.



Mạc Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hơi thở lành lạnh, trong tay anh đang cầm một chiếc áo khoác bóng chày màu đen, vừa từ bên ngoài đi – vào, rất nhanh anh dừng lại.



Bồn mắt nhìn nhau, hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên, cô không ngờ răng người bí ân và quan trọng trong miệng của hiệu trưởng lại là anh.



Mạc Tử Tiễn tự nhiên liếc mắt đã thấy Lê Hương trước mặt, cô gái đứng lắng lăng dưới ánh đèn rực rỡ, đôi đồng tử sáng ngời nhìn anh có chút ngạc nhiên.



Hai năm trước, cô đên Đê Đô, cô gái chưa tới 18 tuôi còn trẻ trung nọn nóớt, nhưng cũng không cách nào giấu được vẻ đẹp không dính bụi trân, Mạc Tử Tiễn vẫn nhớ hôm đó cô mặc một chiếc quân jean áo phông đen, dáng vẻ tràn ngập thanh xuân.



Anh và cô điều trị cho một bệnh nhận xuất huyết nặng trên đường p hồ Đề Đô. Những ngón tay mảnh khánh của cô như con thoi đan vào vào đầu ngón tay mảnh mai của anh, ấn vào tim bệnh nhân xem xét vùng ngực.



Vì vậy, khi lần đầu tiên Lê Hương xuất hiện tại Xu Mật, trong nháy mắt anh đã nhận ra cô.



Cô gái đeo khăn che mặt trong ký ức đã lặng lẽ lớn lên, trồ mã thành dáng vẻ tuyệt sắc sáng chói như vậy.



Anh đã tìm cô cả năm trời, ngạy lúc thời gian sắp hết, khi anh chuẩn bị trở về Đề Đô thì cô lại lững thững đi đến.



Mạc Tử Tiễn bước tới, đi đến trước mặt Lê Hương.



Lê Hương kinh ngạc nhìn anh: “Là anh à? Đúng rồi, hôm đó anh lây Đại La Tâm Kinh từ Triệu Lập Anh sao?



Anh lại giúp tôi lần nữa rồi, lúc tôi quay lại muồn nói lời cảm ơn với anh, nhưng anh đã rời đi rồi, hai ngày nay cũng không gặp anh. “



Mạc Tử Tiễn nhìn cô: “Không cần cám ơn.”



Đúng lúc này Mạc Nhân Nhân đi tói: “Tử Tiễn, cháu biết Lê Hương sao?”
Chương 298:

“Tử Tiễn? Đây là tên anh \ phải không?” Lê Hương vẫn chưa biết tên của anh, đây là lần đầu tiên cô nghe được, cô nhìn Mạc Nhân Nhân nói: “Hiệu trưởng, con đang ở viện nghiên cứu Xu Mật. Hai chúng con – đêu ở phòng thuốc, là đồng nghiệp ạ.”

“Lê Hương, giờ con ở Viện nghiên cứu Xu Mật của viện sĩ Lý Văn Thanh à, vậy con và Tử Tiễn thật sự quá có duyên rôi, cô còn muôn thừa dịp tiệc tôi này giới thiệu các con làm quen, không ngờ: các con đã biết nhau trước đó rồi, quan hệ các con thế nào?”

Cái này…

Lê Hương tinh nghịch chớp hàng mỉ cánh bướm, có chút ngượng ngùng: “Cái này có thể nỏi được sao ạ, chúng con chẳng trò chuyện được mấy câu, anh ây… lúc nào cũng gục xuông bàn ngủ…”

Cái gì, ngủ?

Mạc Nhân Nhân giơ tay đánh Mạc Tử Tiến một cái: “Thăng nhóc, cháu điên à? Sao cháu có thê dành thời gian ngủ để lại ấn tượng xâu như vậy cho Lê Hương thế hả?”

Lê Hương không ngờ Mạc Nhân Nhân sẽ đánh Mạc Tử Tiễn, sớm biết vậy cô đã không nói gì, cô ngâng mặt lên nhìn Mạc Tử Tiễn, có chút xấu hỗ: “Hình như tôi làm sai mắt rồi, mách tội anh…

Mạc HIẾP Tiễn nhìn Lê Hương, giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, có phần áy náy, nụ cười yêu kiều, đôi mắt vòng vo xung quanh hệt như… con mèo sữa nhỏ.

Bà mối Mạc Nhân Nhân một mực ở bên quan sát lời nói sắc mặt của anh, bà ấy biết khi ánh mắt Mạc Tử Tiễn dán chặt trên người Lê Hương thì chuyện này cũng đã thành: “Lê Hương, Tử Tiên nhà cô cũng không phải là thằng mê ngủ đâu, đại khái là nó nhàm chán nên năm ngủ giết thời gian đấy, Tử Tiễn nhà cô là thiên kiêu chị tử giới y học, 20 tuổi đã là viện sĩ Đề Đô rồi.”

Lợi hại như vậy?

Lê Hương đã gặp một số viện sĩ Đề Đô, nhưng họ đêu là những ông già, viện sĩ Lý Văn Thanh đã coi như còn khá trẻ, đây thực sự là lần đầu tiên cô gặp một viện sĩ trẻ tuổi như nn Tử Tiễn, trông anh chỉ khoảng độ Cộ còn tưởng anh vào Xu Mật để kiêm ăn đây.

“Vậy thì thật sự thát lễ rồi, sau này mong anh dạy bảo nhiều hơn.” Lê Hương nhệch đôi môi đỏ mọng.

Mạc Tử Tiễn nhìn cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo cũng tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, cô không còn nhớ đên anh nữa, bằng không sao cô không biết mình ngang tài ngang sức với anh?

Mạc Tuân là người đến cuối cùng, anh nghiễm nhiên trở thành tâm điêm chú ý của đại sảnh khi anh xuất hiện, mọi người vây quanh chào đón anh, anh xã giao vài câu rôi đi tìm Mạc Nhân Nhân.

Vừa mới rế vào một khúc cua, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy phía trước là Mạc Tử Tiễn và Lê Hương.

Ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trên đỉnh đầu đồ xuống, Mạc Tử Tiễn và Lê Hương đứng đối diện nhau, một người là viện sĩ của Đề Đô, thiên kiêu chỉ tử, một người là cô gái thiên tài cô tuyệt lệ không nhuốm bụi trần.

Họ vẫn đang ở độ tuổi trẻ nhất trong cuộc đời, trai gái đứng bên nhau, dù ở khoảng cách xa, vẫn đẹp như một bức tranh tĩnh lặng.

Mạc Tuân đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt của anh đau nhói trước cảnh tượng này.

Anh không ngờ Lê Hương sẽ đến, hóa ra bữa tiệc cô định tham dự chính là bữa tiệc này, nhìn cảnh tượng này, còn có Mạc Tử Tiễn ở một bên, Mạc Tuân hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra cô gái thiên tài mà Mạc Nhân Nhân thích là… Lê Hương!

Người mà Mạc Nhân Nhận muốn giới thiệu với Mạc Tử Tiễn, để Mạc Tử Tiễn xem mắt, cũng là Lê Hương!

Đôi mày tuần tú của Mạc Tuân nhanh chóng phủ một tầng Sương lạnh, anh một tay đút vào túi quân, nhéch môi mỏng lên gọi: “Mạc phu nhân!”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính này nhanh chóng lọt vào tai ba người, Lê Hương là người đầu tiên nhìn nghiêng, cô lập tức nhìn thấy Mạc Tuân.
Chương 299:



Mạc Tuân vừa mới cởi áo khoác, trên người hiện tại đang mặc một chiếc áo sơ: mỉ đen được may thủ công và quân tây đen, dáng người cao thẳng, dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, có thể, lờ mờ nhìn thấy khuôn ngực săn chắc và bờ vai thăng tấp, tản ra hoocmon mãnh liệt của người đàn ông trưởng thành gợi cảm.



Sao anh lại đến đây?



Lê Hương nhanh chóng xách váy chạy. đến, nhưng chiếc váy quá dài, cô vô tình vập ngã, cơ thê mỏng manh của cô sắp sửa rơi xuông.



Mạc Tử Tiễn nhanh chóng di chuyển và muôn bước tới, nhưng có người còn nhanh hơn anh.



Mạc Tuân vươn cánh tay mạnh mẽ ôm lây vòng eo mêm mại của Lê Hương, anh kéo cô vào lòng, anh thì thàm: “Em làm gì mà hấp tấp vậy?”



Lê Hương bị té vẫn chưa hoàn hồn, mặc chiếc đàm như vậy mà té thì xấu hỗ chết mắt, bây giò cô lại bị kéo vào trong lồng ngực rắn chắc ấm áp của Mạc Tuân, cô nhanh chóng ồn định bản thân rồi ngắng đầu nhìn anh: “Mạc tiên sinh, em không ngờ anh cũng tới đây nên kích động đó, sao anh lại ở đây?”



Mạc Tuân hạ mí mắt đẹp trai nhìn xuống đôi mắt sáng đẹp của cô, sau đó thu chút lực, nhéo mạnh eo cô: “Mạc Nhân Nhân là bác của anh, Mạc Tử Tiễn là em trai anh.”



Cái gì?



Đông tử của Lê Hương co rút dữ dội, hiệu trưởng của Thánh Lê viện hóa ra là người bác mà anh kể, Mạc Tử Tiễn, người thích ngủ trong phòng thuốc, là em trai anh?



Lúc này Mạc Nhân Nhân cũng bị sốc như Lê Hương, bà hít một hơi lạnh khi thấy Mạc Tuân ôm Lê Hương, chuyện gì thê này?



Bà định giới thiệu Lê Hương với Mạc Tử Tiễn. Mọi chuyện vừa rôi vân diễn ra tốt đẹp, nhưng sự xuất hiện của Mạc Tuân đã trực tiếp phá vỡ mọi thứ.



Mạc Nhân Nhân lên tiếng hỏi: “Lê Hương, rốt cuộc là chuyện gì thế, con..



mối quan hệ của con với Hàn Đình là sao, không phải Hàn Đình đã kết hôn rồi ủ?”



Phần eo mềm mại của Lê Hương cảm thấy bị véo như thế, cô cảm thấy rất đau, hốc mắt trắng nốn lập tức có chút đỏ lên, lúc này cô mới nhận ra tâm trạng của Mạc Tuân không ồn, hình như anh đang giận.



Khi được Mạc Nhân Nhân hỏi, Lê Hương xấu hồ nói: “Vâng, thưa hiệu trưởng, Mạc tiên sinh để kết hôn rôi, con là Mạc phu nhân của anh ấy ai Trời đất ơïil Mạc Nhân Nhân trợn to mắt, đầu nỗ tung.



Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân rơi vào khuôn mặt không muôn tin của Lục. Nhân Nhân, sau đó đôi môi mỏng của anh vẽ thành một vòng cung nhàn nhạt mỉa mai: “Mạc phu nhân, em nên đổi xưng hô, không nên gọi hiệu trưởng, gọi bác đi. h Lê Hương nhìn Mạc Nhân Nhân và thay đổi lời: “Bác à, cháu xin lội, gặp mặt bác bằng cách mạo muội thế này ạ.’



Mạc Nhân Nhân không nói được lời nào, Lê Hương – người mà bà rất thích, đã kết hôn với người cháu bà không thích nhất. Bên ngoài đồn vị Mạc phu nhân gì mà mới tôt nghiệp cấp ba chứ, lúc nãy Lê Nghiên Nghiên kia cũng nói như Vậy, Mạc Nhân Nhân cảm thầy tin đồn này hết sức nhảm nhí, cái gì mà tốt nghiệp cập 3, người ta mới 15 tuổi đã tốt nghiệp băng thạc sĩ kép, là một cô gái thiên tài, mà cô bảo với tôi cô ây mới chỉ tốt nghiệp trung học?



Mạc Nhân Nhân phức tạp nhìn Lê Hương, trong lòng bà có rất nhiều điều muôn nói, con bé có biết tình trạng thể chất của Mạc Tuân không? Thằng đó… thằng đó đi ra từ viện tâm thần đáy!



Ánh mắt Mạc Tuân lại rơi vào trên người Mạc Tử Tiễn, anh nhếch môi mỏng lên: “Tử Tiến, anh chưa giới thiệu em, Lê Hương, vợ anh, chị dâu của emi”



Lê Hương, vợ anh, chị dâu của em.



Mạc Tuân thốt một câu đơn giản bá đạo, đã tuyên thệ lên hết thảy.



Mạc Tử Tiễn lạnh lùng đứng yên, đôi mắt đen láy rơi trên tay Mạc Tuân, tay Mạc Tuân vân đặt trên vòng eo mêm mại của Lê Hương, vừa rồi anh ta còn thấy anh nhéo cô.



Vòng eo của Lê Hương rất nhỏ, ở giữa thi lòng bàn tay của Mạc Tuân, anh cảm thấy chỉ cần Mạc Tuân dùng sức nhẹ là đã có thể bẻ gãy vòng eo mềm mại của cô.



Đôi mắt đẹn của Mạc Tử Tiễn tối sầm đi mây. phần, anh nhìn Mạc Tuân, một mùi thuốc súng lan tỏa giữa hai nam thần cực phẩm.
Chương 300:



Lê Hương cũng nhạy cảm với sắc mặt biến hóa của mọi người, thậm chí bầu không khí cũng trở nên cứng đờ, cô lặng lế kéo ông tay áo của Mạc Tuân, nói nhỏ: “Mạc tiên sinh, cũng trễ rồi, chúng ta vê nhà sớm chút nhé.”



Khuôn mặt điền trai của Mạc Tuân nở nụ cười nhàn nhạt: “Bác, Tử Tiễn chúng cháu vệ trước, ngày khác có thời gian rãnh cháu cùng Lê Hương sẽ mời hai người ăn cơm.”



Nói xong, Mạc Tuân ôm Lê Hương bỏ đi.



Lê Hương lúc gân đi quay đâu nhìn lại, cô vây tay với Mạc Nhân Nhân và Mạc Tử Tiên, có hơi lúng túng nhỏ giọng: “Bye bye.”



Mạc Tuân nắm ót cô, trực tiếp bá đạo xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hai người nhanh chóng biến mắt khỏi tàm mắt.



Mạc Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà nhìn Mạc Tử Tiễn bên cạnh: “iP Tiễn, có phải cháu đã sớm biết Lê Hương là vợ của Mạc Tuân rồi không?”



Mạc Tử Tiễn gật đầu: “Dạ.”



“Chuyện gì thế này? Bác rất thích Lê Hương, một lòng muốn giới thiệu Lê Hương với cháu, nhưng không ngờ Hàn Đình đã nhanh chân giành trước, hèn gì hôm đó ở U Lan Uyên Hàn Đình và bà nội giâu giềm, ngay cả mặt mũi cũng không muồn đề chúng ta thấy, bọn họ quả nhiên giấu một bảo bồi, Hàn Đình vậy mà lại cưới một cô gái thiên tài.”



Mạc Tử Kiện mím môi mỏng lạnh lùng: “Bác à, cháu đi trước.”



Mạc Nhân Nhân nhanh chóng kéo Mạc Tử Tiễn lại: “Tử Tiễn, Lê Hương có biết tình trạng sức khỏe của Hàn Đình không? Con bé có hiệu mọi chuyện về Hàn Đình không? Hơn nữa, cháu nói thật với bác đi, có phải cháu thích Lê Hương không?”



Tóc mái gợn sóng che đi đôi mắt đen láy của Mạc Tử Tiên, anh không nói gì, chỉ rút cánh tay về, nhắc chân rời đi.



“Tử Tiễn…” Mạc Nhân Nhân nói từ phía sau: “Mặc ‹ dù bác không biệt chuyện gì đã xảy ra với Lê Hương và Hàn Đình, nhưng họ không thích hợp.



Nếu cháu thích Lê Hương, hãy đoạt lại con bé, bác nhìn qua rồi, Lê Hương đến nay vẫn là xử nữ.”



Nghe vậy, bước chân của Mạc Tử Tiên đột ngột dừng lại, anh quay lại nhìn Mạc Nhân Nhân.



Mạc Nhân Nhân gật đầu khẳng định: “Bác dám khăng định Lê Hương chưa bị Mạc Tuân chạm qua, con bé vẫn còn rất sạch sẽ!”



Trong chiếc Rolls- Royce Phantom, Mạc Tuân lái xe, suôt đường đi anh không nói lời nào.



Lê Hương biệt anh đang tức giận, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh giận sao?”



Mạc Tuân hai tay đè lên tay lái, liệc mắt một cái nói: “Em biết rồi còn cô ý hỏi?”



“Mạc tiên sinh, em có thê giải thích chuyện này, em không biệt hiệu trưởng Thánh Lê viện là bác anh, cũng không biết Mạc Tử Tiễn là em trai anh, hồm nay chỉ là bắt ngờ thôi.”



Mạc Tuân liệc cô một cái: “Tử Tiễn và em là đồng nghiệp?”



Anh cũng không biết Mạc Tử Tiễn đã đến Hải Thành, cũng chăng hay Mạc Tử Tiễn đã vào Xu Mật, trở thành đồng nghiệp với Lê Hương. Dù gì thì Mạc Tử Tiễn là một viện sĩ của Đề Đô, kim đao thánh thủ, sao nó lại bay đến Hải Thành chứ?



Lê Hương thành thật gật đầu: “Đúng vậy, lúc em vào anh ấy đó ở đó nôi.”



“Hai người rất thân?”



“Không thân, lúc nãy em mới biết được tên anh ây…”



“Không còn gì khác?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom