Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Mỹ nhân nhi Liên Tuyền
Thiếu niên anh tuấn tiêu sái, ôn nhuận như ngọc. Tấm mặt nạ căn bản không thể che dấu được đôi mắt câu hồn nhiếp phách, môi mỏng ngậm lấy ý cười.
Toàn thân hắn trong vô thức đều lộ ra hơi thở mị hoặc, phong tình vạn chủng.
Các cô nương hàng phố mê mẩn nhìn theo mỗi bước đi của thiếu niên, ngay cả vài vị tiểu thư cũng không khỏi ghé mắt nhìn.
Nếu như không phải còn có lễ giáo phong kiến, nữ tử khá rụt rè, nếu không giống ở hiện đại, tình hình tuyệt đối sẽ chuyển sang hướng khác!
Các ngươi hiểu~?
Nhưng mà các cô nương không biết rằng, người bọn họ si mê thực ra cũng là một nữ nhân!
Người này, còn ai khác ngoài Dung Mị cô nương!
Bộ thanh y trên người nàng chính là được lột ra trên người Dạ Mặc Phong, lại cố ý mua thêm mặt nạ lễ hội, nàng đang vô cùng, vô cùng muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống a!
Chẳng qua... Tình hình hoàn toàn trái ngược với dự tính của Dung Mị!
Nàng vốn là cải trang để trà trộn vào dòng người nha! Hiện giờ liền biến thành tâm điểm chú ý, còn trà trộn cái rắm gì nữa!
Dung Mị thở dài, đẹp cũng là một cái tội a~
Ta thật sự rất quyến rũ sao? Hắc hắc~~
Mị cô nương lúc này trong lòng đang cười rất đắc ý, kết quả chưa được bao lâu thì liền cảm giác được vó người đã đuổi kịp phía sau.
"!!!" Nhanh như vậy?!
Không tốt! Lập tức lặn gấp!
Dung Mị khẩn trương nghĩ, động tác bước đi vẫn là không nhanh không chậm, giống như một người đi đường bình thường vậy, không hề lộ một chút bất thường nào.
Chỉ là vừa đi tới ngõ hẻm, nàng lập tức lắc người chuồn mất.
Phía sau, thiếu niên Dạ Mặc Phong trừng lớn mắt!
Người khác không nhận ra nhưng hắn làm sao có thể không thấy?! Bóng dáng xanh xanh kia, không phải y phục của hắn thì là cái gì!??
Không đợi đám người Dạ Mặc Thần phản ứng lại, hắn đã hùng hổ xông lên.
Thiếu niên này, quả thật là đã bị Dung Mị chọc tức chết rồi a!
Hắn hầm hừ đi tiên phong, vừa tính quẹo vào ngõ hẻm mà Dung Mị đi...
Dạ Nhất chắn trước mặt hắn:"Thập Nhất, ngõ này... không vào được..."
Hai huynh đệ nhíu mày nhìn Dạ Nhất, chờ hắn nói tiếp.
"Khụ khụ... Con đường này là... phố đèn đỏ nha..."
Dạ Mặc Phong: "...."
Dạ Mặc Thần:"...."
Cái gọi là phố đèn đỏ, nói trắng ra chính là thanh lâu! Hơn nữa cả con phố này đều là các thanh lâu san sát nhau !
Dạ Mặc Phong ngoài mặt là ăn chơi trác táng, nhưng thanh lâu... hắn vẫn là chưa bao giờ tới đâu.
Càng đừng nói Dạ Mặc Thần cái tên mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng này!
Nội tâm hắn, từ chối bước vào! Nhưng cứ nghĩ tới nha đầu kia là một nữ tử, thế nhưng lại dám đi vào thanh lâu! Hắn chỉ thấy vô cớ tức giận, hận không thể cột nàng lại thành bánh chưng, thật là cái nữ nhân chuyên gây hoạ!
Trong đầu nghĩ vậy, cơ thể còn nhanh hơn não! Một trận gió phất qua, nơi nào còn có bóng dáng hắn??
Dạ Mặc Phong:"...." Huhu~ Chỉ một mình ta không hiểu chuyện gì xảy ra.
Dạ Nhất nhún vai, đắc ý nâng cằm, ngươi hiểu cảm giác lúc đó của ta chưa? Có phải rất hoang mang? Rất huyền huyễn đúng hay không~
Dạ Mặc Phong do dự nhìn chằm chằm ngõ hẻm, rốt cuộc có nên vào không đây?
Dạ Nhất chẳng quan tâm đến hắn, vội đuổi theo vương gia nhà mình.
Thấy thế, thiếu niên thập nhất cắn răng, vào!!
Cửu ca còn vào được, hắn sợ cái quái gì!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong một căn phòng nọ, hương khói lượn lờ, mành treo hơi nhẹ nhàng phất...
"Rì rào\-\-\-" Sau bình phong, thình lình truyền đến tiếng nước.
Một bóng người bước ra.
Nữ tử một thân bạch y, da thịt trắng nõn, băng cơ ngọc cốt. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ mọng, toàn thân toát ra một hơi thở lãnh đạm, thánh khiết.
Tóc dài như suối để thả sau lưng, trên đó nước còn nhỏ giọt, có vẻ như nàng vừa mới tắm xong.
"Rầm\-\-" Một tiếng động to phá tan khung cảnh im lặng duy mỹ.
Cửa lớn, một nam nhân to béo đứng giơ chân. Cửa phòng, đúng là do hắn đạp!
Nữ tử nhìn thấy người xông vào hơi nhíu mày, môi đỏ khẽ mở:"Người đâu, sao lại để hắn tùy tiện xông vào đây." Giọng nói thanh thúy dễ nghe, nhưng lại lạnh nhạt đến cực điểm.
Tên mập cười hề hề tiến về phía nàng, còn không quên đóng cửa lại, "Mỹ nhân nhi, ta muốn ngươi đã lâu lắm, đêm nay ta đã bao vây nơi này rồi, ngươi hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta đi!"
Mỹ nữ tử nghe vậy, tay ngọc nắm chặt, nhưng vẫn duy trì sắc mặt vẫn bất biến, "Liên Tuyền không phải kỹ nữ, chỉ bán nghệ không bán thân. Ngươi tìm nhầm người rồi!"
Tên kia hừ lạnh:"Đều đã vào kĩ viện, còn giả vờ thanh cao cái gì!? Yên tâm, bổn thế tử sẽ không bạc đãi ngươi!"
Nói xong, lập tức nhào qua!
Đúng lúc này, "Kẽo kẹt\-\-\-" cửa sổ lại có tiếng động truyền tới...
Toàn thân hắn trong vô thức đều lộ ra hơi thở mị hoặc, phong tình vạn chủng.
Các cô nương hàng phố mê mẩn nhìn theo mỗi bước đi của thiếu niên, ngay cả vài vị tiểu thư cũng không khỏi ghé mắt nhìn.
Nếu như không phải còn có lễ giáo phong kiến, nữ tử khá rụt rè, nếu không giống ở hiện đại, tình hình tuyệt đối sẽ chuyển sang hướng khác!
Các ngươi hiểu~?
Nhưng mà các cô nương không biết rằng, người bọn họ si mê thực ra cũng là một nữ nhân!
Người này, còn ai khác ngoài Dung Mị cô nương!
Bộ thanh y trên người nàng chính là được lột ra trên người Dạ Mặc Phong, lại cố ý mua thêm mặt nạ lễ hội, nàng đang vô cùng, vô cùng muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống a!
Chẳng qua... Tình hình hoàn toàn trái ngược với dự tính của Dung Mị!
Nàng vốn là cải trang để trà trộn vào dòng người nha! Hiện giờ liền biến thành tâm điểm chú ý, còn trà trộn cái rắm gì nữa!
Dung Mị thở dài, đẹp cũng là một cái tội a~
Ta thật sự rất quyến rũ sao? Hắc hắc~~
Mị cô nương lúc này trong lòng đang cười rất đắc ý, kết quả chưa được bao lâu thì liền cảm giác được vó người đã đuổi kịp phía sau.
"!!!" Nhanh như vậy?!
Không tốt! Lập tức lặn gấp!
Dung Mị khẩn trương nghĩ, động tác bước đi vẫn là không nhanh không chậm, giống như một người đi đường bình thường vậy, không hề lộ một chút bất thường nào.
Chỉ là vừa đi tới ngõ hẻm, nàng lập tức lắc người chuồn mất.
Phía sau, thiếu niên Dạ Mặc Phong trừng lớn mắt!
Người khác không nhận ra nhưng hắn làm sao có thể không thấy?! Bóng dáng xanh xanh kia, không phải y phục của hắn thì là cái gì!??
Không đợi đám người Dạ Mặc Thần phản ứng lại, hắn đã hùng hổ xông lên.
Thiếu niên này, quả thật là đã bị Dung Mị chọc tức chết rồi a!
Hắn hầm hừ đi tiên phong, vừa tính quẹo vào ngõ hẻm mà Dung Mị đi...
Dạ Nhất chắn trước mặt hắn:"Thập Nhất, ngõ này... không vào được..."
Hai huynh đệ nhíu mày nhìn Dạ Nhất, chờ hắn nói tiếp.
"Khụ khụ... Con đường này là... phố đèn đỏ nha..."
Dạ Mặc Phong: "...."
Dạ Mặc Thần:"...."
Cái gọi là phố đèn đỏ, nói trắng ra chính là thanh lâu! Hơn nữa cả con phố này đều là các thanh lâu san sát nhau !
Dạ Mặc Phong ngoài mặt là ăn chơi trác táng, nhưng thanh lâu... hắn vẫn là chưa bao giờ tới đâu.
Càng đừng nói Dạ Mặc Thần cái tên mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng này!
Nội tâm hắn, từ chối bước vào! Nhưng cứ nghĩ tới nha đầu kia là một nữ tử, thế nhưng lại dám đi vào thanh lâu! Hắn chỉ thấy vô cớ tức giận, hận không thể cột nàng lại thành bánh chưng, thật là cái nữ nhân chuyên gây hoạ!
Trong đầu nghĩ vậy, cơ thể còn nhanh hơn não! Một trận gió phất qua, nơi nào còn có bóng dáng hắn??
Dạ Mặc Phong:"...." Huhu~ Chỉ một mình ta không hiểu chuyện gì xảy ra.
Dạ Nhất nhún vai, đắc ý nâng cằm, ngươi hiểu cảm giác lúc đó của ta chưa? Có phải rất hoang mang? Rất huyền huyễn đúng hay không~
Dạ Mặc Phong do dự nhìn chằm chằm ngõ hẻm, rốt cuộc có nên vào không đây?
Dạ Nhất chẳng quan tâm đến hắn, vội đuổi theo vương gia nhà mình.
Thấy thế, thiếu niên thập nhất cắn răng, vào!!
Cửu ca còn vào được, hắn sợ cái quái gì!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong một căn phòng nọ, hương khói lượn lờ, mành treo hơi nhẹ nhàng phất...
"Rì rào\-\-\-" Sau bình phong, thình lình truyền đến tiếng nước.
Một bóng người bước ra.
Nữ tử một thân bạch y, da thịt trắng nõn, băng cơ ngọc cốt. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ mọng, toàn thân toát ra một hơi thở lãnh đạm, thánh khiết.
Tóc dài như suối để thả sau lưng, trên đó nước còn nhỏ giọt, có vẻ như nàng vừa mới tắm xong.
"Rầm\-\-" Một tiếng động to phá tan khung cảnh im lặng duy mỹ.
Cửa lớn, một nam nhân to béo đứng giơ chân. Cửa phòng, đúng là do hắn đạp!
Nữ tử nhìn thấy người xông vào hơi nhíu mày, môi đỏ khẽ mở:"Người đâu, sao lại để hắn tùy tiện xông vào đây." Giọng nói thanh thúy dễ nghe, nhưng lại lạnh nhạt đến cực điểm.
Tên mập cười hề hề tiến về phía nàng, còn không quên đóng cửa lại, "Mỹ nhân nhi, ta muốn ngươi đã lâu lắm, đêm nay ta đã bao vây nơi này rồi, ngươi hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta đi!"
Mỹ nữ tử nghe vậy, tay ngọc nắm chặt, nhưng vẫn duy trì sắc mặt vẫn bất biến, "Liên Tuyền không phải kỹ nữ, chỉ bán nghệ không bán thân. Ngươi tìm nhầm người rồi!"
Tên kia hừ lạnh:"Đều đã vào kĩ viện, còn giả vờ thanh cao cái gì!? Yên tâm, bổn thế tử sẽ không bạc đãi ngươi!"
Nói xong, lập tức nhào qua!
Đúng lúc này, "Kẽo kẹt\-\-\-" cửa sổ lại có tiếng động truyền tới...
Bình luận facebook