Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Nhất kiến chung tình(1)
"Khụ khụ... Ngại quá... Ta chỉ đùa thôi. Ngươi đừng xem là thật." Dung Mị xấu hổ sờ sờ mũi.
Nàng là nữ nhân chính hiệu a! Đối với mỹ nhân, chỉ là thuần túy thưởng thức nha...
Liên Tuyền hơi giật mình, "À... ừm..." Nàng biết mà, quả nhiên công tử không giống với người khác, hắn thật sự là chính nhân quân tử!
Như vậy, nàng cũng không cần phải miễn cưỡng lấy thân báo đáp. Nhưng vì sao trong lòng lại có chút thất vọng khi nghe lời nói của hắn? Chẳng lẽ hắn không thích nàng chút nào sao? Từ chối nhanh như thế...
Không khí trong phòng vì thế trở nên có chút xấu hổ.
Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng vọng vào:"Thế tử, bên dưới có một đám người muốn tiến vào lục soát. Chúng ta ngăn không được bọn họ!" Thị vệ cung kính bẩm báo.
Nếu không phải tình huống không ổn, hắn cũng sẽ không làm phiền đến thế tử. Tiếng động vừa nãy, hắn nghe thấy, nhưng theo bản năng ngó lơ, bởi vì thế tử đùa giỡn cô nương vẫn luôn kịch liệt như vậy, khụ khụ...
Thấy trong phòng không có đáp lại, hắn lại hỏi:"Thế tử?"
Dung Mị suy tư nhìn cánh cửa, người mà thế tử cũng không chống lại được à...
Nàng đổ mồ hôi, tên kia, đúng là dai thật!
Cứ tưởng trốn vào đây thì hắn sẽ không đoán ra, dù có đoán ra cũng sẽ từ bỏ tìm kiếm mới phải a! Đây là đâu?
Thanh lâu đấy! Thanh, lâu!
Làm sao một người cao lãnh như hắn lại có thể hạ mình bước vào đây??
Chỉ là vì tìm nàng? Nàng thật khó tin nổi! Đáng sao? Chỉ là vô tình đắc tội chút thôi mà? Như thế nào phải bám riết không bỏ?!
Dung Mị hơi hé miệng, Liên Tuyền lo lắng, giọng nói của người lạ nhất định sẽ kinh động người bên ngoài mất.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng lo thừa rồi.
"Kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của bổn thế tử!? Ngươi đi ngăn bọn họ lại, không được thì đừng đến gặp ta nữa!" Giọng nam chói tai vang lên, thế nhưng lại là giọng của Dạ Kim Tài! Phát ra từ miệng Dung Mị!
Liên Tuyền một bên đã đứng hình, đôi tay che miệng, kinh ngạc vô cùng. Còn có thể làm vậy sao!?
Thiếu niên này, thiếu niên này quả thật...
Nghe được tiếng quát, người ngoài cửa ứng lời, rời đi.
Dung Mị không dám lãng phí thời gian, nhấc chân lại đá tên mập thêm một cái "Soạt\-\- Rầm\-\-\-"
Thân thể mập ú bị mạnh mẽ bay ra sau bình phong.
Sau đó, chưa đợi Liên Tuyền phản ứng, tay nàng liền bị thiếu niên kéo một phen.
Một trận trời đất quay cuồng, màn che buông xuống, nàng cùng hắn đã ngã xuống trên giường, tư thế "nam thượng nữ hạ".
Liên Tuyền hốt hoảng quên mất cả hô hấp, đôi tay không biết bỏ ở đâu, rốt cuộc có nên đẩy ra hay là không đây?
Dung Mị nhìn cửa, biểu tình nghiêm trọng.
"Các ngươi không được vào! Có biết bên trong là ai không?"
"Hừ! Mặc kệ các ngươi là ai, dám cản trở việc của chủ tử, thiên hoàng lão tử cũng không cứu được ngươi!"
Giọng thứ nhất là của tên hộ vệ của Dạ Kim Tài khi nãy, còn giọng thứ hai, nàng nhận ra! Đây còn không phải thanh niên ngốc Dạ Nhất bị nàng lừa qua mặt sao?
Nếu không phải tên kia vậy thì dễ rồi! Dạ Nhất dễ lừa hơn nhiều!
Dạ Nhất không biết, hắn bị xem thường!
Mà Dạ Mặc Thần lúc này chính đang đứng trước cửa Di Hoa Viện, không hề bước vào. Đi tới được tận đây đã là cực hạn của hắn rồi!
Trời mới biết, hiện tại hắn bực bội như thế nào!
\-\-\-\-\-\-\-\-
Hôm nay chương hơi ngắn. Vì phải kiểm tra nhiều môn nên không có thời gian viết. Mình sẽ bù lại cho các bạn sau nha!
Mong mn thông cảm! Thành thật xin lỗi \(〒﹏〒\)
Nàng là nữ nhân chính hiệu a! Đối với mỹ nhân, chỉ là thuần túy thưởng thức nha...
Liên Tuyền hơi giật mình, "À... ừm..." Nàng biết mà, quả nhiên công tử không giống với người khác, hắn thật sự là chính nhân quân tử!
Như vậy, nàng cũng không cần phải miễn cưỡng lấy thân báo đáp. Nhưng vì sao trong lòng lại có chút thất vọng khi nghe lời nói của hắn? Chẳng lẽ hắn không thích nàng chút nào sao? Từ chối nhanh như thế...
Không khí trong phòng vì thế trở nên có chút xấu hổ.
Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng vọng vào:"Thế tử, bên dưới có một đám người muốn tiến vào lục soát. Chúng ta ngăn không được bọn họ!" Thị vệ cung kính bẩm báo.
Nếu không phải tình huống không ổn, hắn cũng sẽ không làm phiền đến thế tử. Tiếng động vừa nãy, hắn nghe thấy, nhưng theo bản năng ngó lơ, bởi vì thế tử đùa giỡn cô nương vẫn luôn kịch liệt như vậy, khụ khụ...
Thấy trong phòng không có đáp lại, hắn lại hỏi:"Thế tử?"
Dung Mị suy tư nhìn cánh cửa, người mà thế tử cũng không chống lại được à...
Nàng đổ mồ hôi, tên kia, đúng là dai thật!
Cứ tưởng trốn vào đây thì hắn sẽ không đoán ra, dù có đoán ra cũng sẽ từ bỏ tìm kiếm mới phải a! Đây là đâu?
Thanh lâu đấy! Thanh, lâu!
Làm sao một người cao lãnh như hắn lại có thể hạ mình bước vào đây??
Chỉ là vì tìm nàng? Nàng thật khó tin nổi! Đáng sao? Chỉ là vô tình đắc tội chút thôi mà? Như thế nào phải bám riết không bỏ?!
Dung Mị hơi hé miệng, Liên Tuyền lo lắng, giọng nói của người lạ nhất định sẽ kinh động người bên ngoài mất.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng lo thừa rồi.
"Kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của bổn thế tử!? Ngươi đi ngăn bọn họ lại, không được thì đừng đến gặp ta nữa!" Giọng nam chói tai vang lên, thế nhưng lại là giọng của Dạ Kim Tài! Phát ra từ miệng Dung Mị!
Liên Tuyền một bên đã đứng hình, đôi tay che miệng, kinh ngạc vô cùng. Còn có thể làm vậy sao!?
Thiếu niên này, thiếu niên này quả thật...
Nghe được tiếng quát, người ngoài cửa ứng lời, rời đi.
Dung Mị không dám lãng phí thời gian, nhấc chân lại đá tên mập thêm một cái "Soạt\-\- Rầm\-\-\-"
Thân thể mập ú bị mạnh mẽ bay ra sau bình phong.
Sau đó, chưa đợi Liên Tuyền phản ứng, tay nàng liền bị thiếu niên kéo một phen.
Một trận trời đất quay cuồng, màn che buông xuống, nàng cùng hắn đã ngã xuống trên giường, tư thế "nam thượng nữ hạ".
Liên Tuyền hốt hoảng quên mất cả hô hấp, đôi tay không biết bỏ ở đâu, rốt cuộc có nên đẩy ra hay là không đây?
Dung Mị nhìn cửa, biểu tình nghiêm trọng.
"Các ngươi không được vào! Có biết bên trong là ai không?"
"Hừ! Mặc kệ các ngươi là ai, dám cản trở việc của chủ tử, thiên hoàng lão tử cũng không cứu được ngươi!"
Giọng thứ nhất là của tên hộ vệ của Dạ Kim Tài khi nãy, còn giọng thứ hai, nàng nhận ra! Đây còn không phải thanh niên ngốc Dạ Nhất bị nàng lừa qua mặt sao?
Nếu không phải tên kia vậy thì dễ rồi! Dạ Nhất dễ lừa hơn nhiều!
Dạ Nhất không biết, hắn bị xem thường!
Mà Dạ Mặc Thần lúc này chính đang đứng trước cửa Di Hoa Viện, không hề bước vào. Đi tới được tận đây đã là cực hạn của hắn rồi!
Trời mới biết, hiện tại hắn bực bội như thế nào!
\-\-\-\-\-\-\-\-
Hôm nay chương hơi ngắn. Vì phải kiểm tra nhiều môn nên không có thời gian viết. Mình sẽ bù lại cho các bạn sau nha!
Mong mn thông cảm! Thành thật xin lỗi \(〒﹏〒\)
Bình luận facebook