Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317-318
Chương 317: Trở về Linh gia trang
“Vậy à?” Linh Diên thở dài: “Không sao, dù gì sau này còn rất nhiều cơ hội, lần sau chúng ta lại gặp cũng không muộn.”
Ba huynh muội tiến vào phòng khách, Linh Dực lập tức dặn người đi chuẩn bị bữa trưa cho Linh Diên.
Linh Vận nhìn Linh Diên, cũng hỏi: “Có mệt không, mệt thì muội đi tắm rửa thay quần áo trước đi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Linh Diên nhìn bộ dạng bẩn thỉu nhếch nhác của mình liền nhẹ gật đầu: “Cũng được, vậy ta đi thay quần áo trước.”
Linh Vận xoay người nói với Linh Dực một tiếng rồi kéo Linh Diên cùng tới hậu viện.
Từ lúc Linh Diên chính thức trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang, Linh gia trang liền mở riêng cho nàng một cái viện — Duyên các. Duyên các có người chuyên môn coi sóc, mỗi ngày đều có người quét dọn. Nơi này vẫn giống với trước khi nàng xuất giá như đúc, rất sạch sẽ, bài trí cũng rất khiêm tốn, rất giống với tính cách của nàng.
Lúc Linh Diên tắm không thích người khác hầu hạ, nhưng Linh Vận lại không định đi. Hai tỷ muội cách tấm rèm châu câu được câu không trò chuyện. Họ nói về chuyện sau khi kết hôn, chuyện giữa hai phu thê Linh Diên… Đương nhiên, bọn họ đều nói những lời riêng tư có thể nói giữa hai tỷ muội. Về việc Vệ Giới có đụng vào Linh Diên hay không, Linh Vận không hỏi ra miệng. Dù sao Diên Nhi nhà bọn họ còn nhỏ, nếu Vệ Giới thật sự chạm vào thì đúng là biến thái.
“Thế nên sau khi muội kết hôn liền vội vàng giải độc này chữa bệnh, giữa phu thê hai người vốn không có cơ hội ở chung ư?”
Linh Diên nghe giọng Linh Vận rất bực bội, không khỏi nhìn thoáng qua hướng nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy giữa bọn muội có gì để nói. Chuyện thành thân này vốn là đối phó với nhau, khó đảm bảo có một ngày sẽ chia tay. Tỷ còn trông chờ ta cọ ra tia lửa gì với hắn hả?”
Ý Linh Diên nói gần nói xa khiến Linh Vận rất kinh ngạc, nàng lập tức vén rèm bước vào phòng tắm.
“Nha đầu chết tiệt này, hắn là phu quân của muội, nếu muội đã gả cho hắn chính là chuyện cả đời. Cái gì gọi là ‘khó đảm bảo có một ngày sẽ chia tay’? Lời này của muội là sao?”
Linh Diên ngâm mình trong thùng tắm, cơ thể béo ú làm cả thùng tắm chật ních, cả chính nàng nhìn còn thấy buồn nôn, huống chi là người khác?
Kỳ thật từ đầu tới cuối sâu trong lòng Linh Diên luôn có một chỗ tinh tế nhất, mềm mại nhất. Chỗ đó không ai có thể đụng vào. Đừng thấy ngoài mặt nàng cười toe toét, nhìn như không thèm để ý gì, có vẻ vô cùng khéo hiểu lòng người, rất mạnh mẽ bá đạo, nhưng sự thật thì sao?
Nàng tự ti, nàng nhát gan, nàng không tự tin, thậm chí nàng từng ôm suy nghĩ cả đời không lấy chồng. Đúng vậy, nói tới nói lui cũng chỉ vì dung mạo và dáng người của nàng.
Cho dù nàng rất ưu tú rất xuất sắc, nhưng trước dung mạo và hình dáng, những thứ được gọi là tỏa sáng đương nhiên ẩn dưới những khuyết điểm đó. Đặc biệt, người nàng phải gả còn là Chiến vương Vệ Giới thanh danh hiển hách.
Tuy rằng nam nhân này bị hủy dung, nhưng năng lực và tài hoa dung mạo vẫn đứng trên đỉnh kim tự tháp của bốn nước. Còn nàng thì sao? Ngoại trừ những thân phận và y thuật kia, nàng có điểm nào xứng đôi với hắn? Cho dù Vệ Giới từng hứa hẹn điều gì với nàng, nhưng nàng thật sự chưa bao giờ để trong lòng.
Nàng nghĩ qua mấy năm nữa, hai bên chia tay nhau, đến lúc đó Linh Diên nàng lại tự do. Còn cuộc sống mà Linh Vận nói, nói thật nàng căn bản không nghĩ tới.
Chính vì không nghĩ tới nên nàng cũng không cảm thấy mình và Vệ Giới ở chung mỗi người một ngả như vậy có gì không đúng. Cho dù sau khi thành thân trên cơ bản nàng đều bôn ba vì hắn, nàng cũng không hề oán trách. Bởi vì cho dù nàng không gả cho Vệ Giới, nhất định cũng sẽ bị Ly Hồng Đào lợi dụng. Bây giờ kết cục tốt nhất chính là nàng đã thoát khỏi Ly Hồng Đào, cũng khôi phục tự do.
Nhưng với cổ nhân mà nói, cách làm của nàng dường như có chút kinh thế hãi tục. Đặc biệt nàng còn là một nữ nhân, không, thậm chí còn không bằng nữ nhân. Cho dù mấy năm tiếp theo, nàng hòa ly rồi, vẫn là thời điểm hào hoa phong nhã nhất của nữ nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng có dung mạo xinh đẹp. Không có dung mạo xinh đẹp, nàng giống như bã đậu bị người ta ghét bỏ.
Bây giờ ngoài mặt có vẻ tất cả mọi người đều khách sáo với nàng, nhưng sau lưng thì sao? Trong âm thâm thì sao?
Có ai là không bàn tán Linh Diên nàng xấu xí cỡ nào? Lại không biết xấu hổ cỡ nào, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga là Vệ Giới đến mức nào?
Cho dù gả cho Vệ Giới thì sao? Phượng vương điện hạ người ta thật sự đặt nàng vào mắt ư?
Kỳ thật Linh Diên là một người tâm tư nhạy cảm, nhìn như không thèm để ý, thực chất để ý hơn bất kỳ ai. Chỉ có điều nàng âm thầm chịu đựng, bởi vì nàng cảm thấy người ta nói không sai, quả thực mình không xứng với Vệ Giới.
Những chuyện không nên nghĩ kia, ngay từ đầu đương nhiên không sẽ không nghĩ tới. Nhưng bây giờ lúc tỷ tỷ của mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gào thét với nàng, Linh Diên lại cong môi tự giễu.
“Tỷ, tỷ cảm thấy cuối cùng dung mạo có quan trọng với một nữ nhân hay không?”
“Diên Nhi, sao muội lại nói tới chuyện này nữa rồi? Chẳng lẽ đám nam nhân kia chỉ nhìn thấy những thứ đó, bọn họ không nhìn thấy nội tâm của muội…”
Nàng còn chưa dứt lời, Linh Diên đã không chút khách sáo ngắt lời.
“Tỷ tỷ, tỷ cực kỳ rõ dung mạo có ý nghĩa thế nào với một nữ nhân đúng không? Không có dung mạo giống như người đã đứt một cánh tay, cho dù bản thân tỷ ưu tú thế nào, đối với nam nhân mà nói, tỷ đã có chỗ khiếm khuyết. Đặc biệt là người có thân phận địa vị như Vệ Giới, làm sao có thể cho phép vương phi của hắn là một người khiếm khuyết không hoàn chỉnh như ta? Ở chung nhìn như hòa bình bây giờ, bất quá chỉ là bọn ta lợi dụng lẫn nhau mà tôi.”
“Diên Nhi, sao muội có thể hạ thấp bản thân như vậy? Muội chỉ trúng độc, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày muội giải được độc. Đến lúc đó mới càng có thể thấy rõ bản chất người khác. Cả muội như vậy mà Vệ Giới cũng đã tiếp nhận, tương lai dung mạo của muội khôi phục, hắn sẽ càng quý trọng muội hơn. Mọi chuyện đều phải nghĩ theo hướng tích cực, ta thấy Vệ Giới kia cũng chẳng phải người vong ân phụ nghĩa. Thế nên Diên Nhi, muội không nên sống cam chịu như vậy. Muội nên cho mình, cũng nên cho Vệ Giới một cơ hội! Dù sao cuộc đời còn rất dài, đời người có thể thành thân mấy lần chứ? Hai người có thể đi cùng nhau chính là duyên phận, là ông trời định sẵn…”
Nhưng Linh Diên lại không chờ Linh Vận nói xong đã đứng dậy khỏi thùng tắm, sau đó cơ thể trần truồng, ánh mắt trong vắt nhìn Linh Vận.
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn ta đi, nghiêm túc nhìn ta, tỷ cảm thấy ta như vậy có gì hấp dẫn với nam nhân?”
“Diên Nhi, sao muội lại nữa rồi? Không phải vừa rồi ta đã nói, muội như vậy chỉ là tạm thời…”
“Vậy nếu ta không giải được chất độc này, chất độc này phải ở cùng ta cả đời, hơn nữa cuối cùng còn có thể lấy mạng ta thì sao?”
“Sao có thể như vậy được? Dựa vào năng lực của muội, làm sao có thể…”
“Sao lại không thể? Muội tử nhà tỷ cũng là người, không phải thần, thế gian to lớn không thiếu cái lạ, sao lại không thể chứ?”
“Nhưng chẳng phải bây giờ còn chưa đến tình trạng đó ư?”
Linh Diên cười lạnh một tiếng, từ trong thùng tắm bước ra, chậm rãi mặc quần áo vào.
“Nếu đến tình trạng đó, đợi người ta đuổi ta đi đã muộn rồi.”
Nói xong, Linh Diên xoay người, ánh mắt trong trẻo mà nghiêm túc nhìn Linh Vận: “Tỷ tỷ, ta và tỷ đều là người có tự tôn, có kiêu ngạo, làm sao cho phép mình chia sẻ trượng phu với người khác? Làm sao đợi đến lúc người khác đuổi tỷ mới đi?”
Linh Diên quật cường nân cằm, kiêu ngạo nhướng mày: “Linh Diên ta thích đi một bước nhìn ba bước, thích phòng ngừa chu đáo, thích tính toán sớm cho bản thân. Ta không thích bị động, không thích bản thân bị người khác khống chế. Vì vậy tỷ tỷ, tỷ hiểu ý ta không? Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, ta cũng không hối hận vì quyết định hôm nay.”
Nhìn bóng lưng muội muội mình thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi, đột nhiên Linh Vận phát hiện cho dù bị nàng ảnh hưởng nhiều năm như vậy nhưng bọn họ vẫn không đạt được tới cảnh giới của nàng. Loại cảnh giới nói đi là đi, nói vứt bỏ là vứt bỏ thế này, thật sự không phải ai cũng có thể đạt được.
Linh Diên nàng, từ trước đến nay không phải bộ dạng giống như bọn họ nghĩ, mà từ đầu tới cuối đều tự cường tự lập đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Nàng như vậy, cuối cùng làm sao đạt được?
Linh Vận không rõ, tự nhiên Linh Diên cũng không hiểu. Bởi vì bọn họ không phải nàng, cho dù thân là ca ca tỷ tỷ của nàng, bọn họ cũng không thể nào cảm nhận được tình cảm của nàng, nội tâm của nàng. Nghĩ vậy, bọn họ dần dần buông bỏ những đòi hỏi của mình với Linh Diên.
Có lẽ nàng nói đúng, bọn họ không phải nàng, bọn họ không thể hiểu nàng sâu hơn, dựa vào đâu mà can thiệp vào cuộc đợi của nàng chứ?
Linh Diên ơi Linh Diên, có lẽ ngay từ đầu muội đã là khác loại trên thế gian này.
Tuy rằng sau đó hai tỷ muội ung dung tự nhiên vui vẻ ăn chung, nhưng Linh Vận biết lần trò chuyện này của bọn họ vẫn ảnh hưởng đến tình cảm của nhau. Cũng may bọn họ đều thông minh lảng tránh vấn đề này, hỏi thăm vài chuyện về nước Tư U. Ví dụ như “Án mạng chữ Đỗ” đang xôn xao ồn ào gần đây, Linh Diên chọn cái bản thân mình biết, lần lượt trả lời.
Đương nhiên, nàng không tiết lộ chuyện mình đang xem bệnh cho huyết mạch duy nhất của Đỗ gia là Đỗ Ẩn, ngược lại hỏi thăm về Ly Hồng Đào đang ở nước Mị. Từ lúc Ly Hồng Đào bị giáng xuống Trung Nghĩa hầu, Linh Diên rất ít chú ý tới bọn họ.
Nhắc tới Ly Hồng Đào, Linh Vận tỏ vẻ ghét bỏ: “Muội còn nhắc tới người này làm gì? Đúng là buồn nôn mà, làm phụ thân đến nước đó, chỉ sợ trừ ông ta ra thì không còn ai khác. Giờ đáng đời ông ta bị giáng chức. Còn Ly Thiên Tuyết kia nữa, ha ha, không thể không nói, tên Vệ Giới này đúng là khí phách. Muội biết ban đầu hắn trả người lại thế nào không?”
Ly Thiên Tuyết?
Linh Diên chớp mắt. Đúng rồi, lúc trước Vệ Giới đã bắt trói người ta, sau khi nàng gả đến đã quên mất chuyện này, bây giờ Linh Vận đột nhiên nhắc tới, đương nhiên nàng rất hiếu kỳ.
“Ly Thiên Tuyết thế nào?”
Linh Vận cười một tiếng châm biếm: “Đúng là kẻ ác tự có kẻ ác trị, Vệ Giới vậy mà ném nàng ta vào tẩm cung của lão hoàng đế. Ha ha, cười chết ta rồi, bây giờ Ly Thiên Tuyết đang tranh giành tình cảm với tỷ tỷ ruột của nàng ta ở trong hậu cung đấy!”
Linh Diên trừng đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài: “Không, không phải chứ? Tên Ly Quyền kia còn chấp nhận hả?”
“Ông ta không chấp nhận thì sao? Không biết người của Vệ Giới làm thế nào được, vậy mà tự nhiên lui tới trong hoàng cung nước Mị, còn hạ thuốc kích dục cho ông già hoàng đế và Ly Thiên Tuyết. Chậc chậc, lúc hai người bọn họ lăn giường, cố tình còn bị hoàng hậu nương nương bắt quả tang. Nghe nói lúc Mai phi Ly Thiên Mị chạy tới, hai tỷ muội còn tàn nhẫn cắn xé nhau! Hoàng hậu cũng là một người có thủ đoạn, vậy mà trực tiếp nâng Ly Thiên Tuyết làm quý nhân, chân chính trở thành tần phi của lão già hoàng đế.”
Một nhà cho ra hai phi tần, đây đúng và tình huống độc nhất vô nhị trong chi thứ của Ly gia mà.
“Vậy theo lý mà nói đáng lẽ Trung Nghĩa hầu phủ phải được coi trọng hơn trước đúng không?”
Linh Vận cười khinh: “Muội đó, suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Ông già hoàng đế bị người ta gài bẫy hãm hại, ăn miếng thịt nát từng khiến ông ta buồn nôn là Ly Thiên Tuyết, muội cảm thấy ông ta có thể thích nàng ta hả?”
Linh Diên suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ngay.
Không bàn tới nhân phẩm và tài hoa dung mạo của Ly Thiên Tuyết thế nào, riêng việc nàng ta biến mất lâu như vậy, thanh danh đã nát bét rồi. Thế mà cố tình Vệ Giới lại vứt người vào tẩm cung của ông ta, còn sắp đặt khiến người cả thiên hạ đều biết vị hoàng đế già là ông ta đã ngủ với một thứ hàng nát như Ly Thiên Tuyết. Đây rõ ràng là mượn cơ hội vả mặt ông ta. Ông ta dám tính kế cho Vệ Giới lấy Ly Thiên Tuyết, kết quả thì sao, Ly Thiên Tuyết không tới Phượng vương phủ, ngược lại bị ông ta ăn sạch sành sanh.
Nữ nhân từng bị ông ta ghét bỏ, hơn nữa còn không coi trọng, bây giờ lại nằm dưới người ông ta quyến rũ hầu hạ, tất nhiên trong lòng Ly Quyền cảm thấy buồn nôn chẳng khác gì nuốt phải ruồi bọ. Hai đứa con gái của Ly Hồng Đào lại tranh giành tình cảm trong hậu cung khiến ông ta càng chán ghét Ly Hồng Đào hơn mấy phần.
Ly Quyền càng chán ghét Ly Hồng Đào, địa vị của Ly Hồng Đào càng thấp. Kết quả đáng thương nhất là những tỷ muội còn chưa xuất giá của hầu phủ. Nếu Ly Hồng Đào sinh thời không thể sinh được một đứa con trai để kế thừa hầu phủ, vậy Trung Nghĩa hầu phủ đến đời của ông ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Linh Diên nghe đến đó chỉ lãnh đạm nói một câu: “Đã có thiện ác thì cuối cùng sẽ có báo ứng, đây chính là báo ứng bọn họ phải nhận.”
Nàng muốn biết thân thế của mình, nhưng nếu Ly Hồng Đào không muốn nói, cho dù nàng hứa hẹn nhiều điều kiện hơn cũng vô dụng. Chỉ cần tương lai Ly Hồng Đào còn cần dùng tới mình thì sớm muộn bí mật này cũng sẽ bị mình chọc thủng. Nàng không sốt ruột, nàng có nhiều thời gian để đợi, cũng có nhiều thời gian để lãng phí với ông ta.
“Vậy, tỷ, Dương Tố có từng liên lạc với tỷ không?”
Linh Diên vừa dứt lời, mày rậm của Linh Dực đã nhướng lên, cười như không cười nhìn hai tỷ muội.
Lúc này Linh Diên mới nhận ra Linh Dực còn ở đây, lập tức có chút ảo não, nhưng nếu đã hỏi ra miệng thì tuyệt đối không có đạo lý rút về.
Đầu tiên Linh Vận trừng Linh Diên, sau đó nhìn không chớp mắt, mặt không thay đổi nói: “Hắn liên lạc với ta làm gì?”
Linh Diên còn chưa lên tiếng, Linh Dực đã hừ lạnh một cái, đầu mày đuôi mắt đều là lạnh lùng.
Linh Diên có chút bất đắc dĩ nhìn Linh Dực: “Ai nha ca, huynh nhìn huynh kìa, bọn ta chưa nói gì mà, huynh như vậy là sao? Còn vậy nữa sẽ đuổi huynh ra ngoài!”
Mày rậm của Linh Dực tiếp tục nhướng lên, trong con ngươi mang theo không vui rõ ràng: “Thế nào? Có lời gì ca ca không thể nghe hả?”
“Huynh hầm hừ như vậy, người không biết còn tưởng Dương Tố làm chuyện gì có lỗi với huynh!”
“Muội…” Linh Diên đang muốn mở miệng, Linh Vận đã kéo hắn nói: “Ca, ngày nào muội cũng ở dưới mí mắt của huynh, huynh còn có gì không yên lòng?”
Câu này khiến Linh Diên mặt mày cạn lời. Không ngờ sự bảo vệ của hắn dành cho bọn họ trong mắt bọn họ lại là vẽ vời cho thêm chuyện.
Linh Diên không để ý tới hắn, nhìn Linh Vận: “Tỷ, hắn thật sự không hề liên hệ với tỷ hả? Cũng không để lộ tin tức gì à?”
Linh Vận lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Không, ở Bất Dạ thành ta còn không thấy hắn, bây giờ đã trở về tự nhiên càng không thể gặp được. Sao vậy, tự nhiên nhắc tới hắn làm gì?”
Linh Diên trầm mặc, từ lúc Dương Tố biến mất, Hồng Tà cũng biến mất, thậm chí tay trong của nàng ở Long đế quốc cũng đã lâu không truyền lại tin tức. Không biết sao, đột nhiên nàng có dự cảm xấu. Giống như sắp có chuyện gì lớn xảy ra.
Vốn nàng cho là dù gì đi nữa Dương Tố cũng sẽ nể tình tỷ tỷ hoặc bọn họ lúc trước từng cứu hắn ta mà thể hiện gì đó, ít nhất tiết lộ một ít tin tức về Long đế quốc, nhưng bây giờ… Thật sự đã khiến nàng thất vọng rồi.
Linh Diên có chút nhụt chí, hận thực lực của mình chưa đủ, càng hận đối thủ quá mạnh.
“Diên Nhi, muội sao vậy? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Linh Diên lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy hình như bên Long đế quốc đã không xuất đầu lộ diện quá lâu, đây không phải phong cách của bọn chúng. Lần trước bọn chúng chịu thiệt nhiều như vậy, sao lại không có chút động tĩnh nào?”
Nhắc tới Long đế quốc, huynh muội ba người thoáng cái rơi vào trầm mặc.
“Chỉ sợ tạm thời Long đế quốc sẽ không gây ra động tĩnh gì lớn.”
Lúc giọng nói không nhanh không chậm của Linh Dực vang lên, Linh Diên kinh ngạc ngẩng đầu.
“Xin ca ca chỉ giáo.”
Linh Diên nhướng mắt, thản nhiên nói: “Muội cho rằng Long đế quốc là chỗ nào? Đó là nơi còn phức tạp hơn đại lục Tứ Phương, cao thủ nhiều như mây không nói, cả thế lực khắp nơi cũng là vàng thau lẫn lộn. Đại lục Tứ Phương còn đấu đá không ngừng, huống hồ gì là Long đế quốc?”
“Ý ca ca là, Long đế quốc nội chiến?”
Linh Dực cười lạnh một tiếng: “Bọn chúng nội chiến cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, chỉ có điều lần này lão hoàng đế bị bệnh, đang thời điểm mấu chốt mấy vị hoàng tử đấu đá nhau, e rằng không có lòng dạ để ý tới chuyện của đại lục Tứ Phương chúng ta.”
Linh Diên nghe xong theo bản năng thở phào một hơi. Nàng không hỏi làm sao Linh Dực biết, bởi vì nội tình của Linh gia trang còn mạnh hơn tưởng tượng của nàng, bọn họ biết chuyện của Long đế quốc cũng không có gì lạ. Chỉ cần tạm thời Long đế quốc không tạo thành khủng hoảng với bọn họ là được. Một lần độc tang thi đã khiến nàng bị hoảng sợ, thêm lần nữa, nàng thật sự không biết mình còn tinh thần sức lực để đối phó không.
Linh Diên ở lại Linh gia trang hai ba ngày rồi chào tạm biệt hai huynh muội. Sau đó nàng lại trở về Phượng Trì sơn trang, xử lý không ít công vụ phức tạp chồng chất như núi, rồi suốt đêm chạy về nước Tư U.
Hết lần này tới lần khác nàng chỉ dùng thời gian nửa tháng. Nếu dựa theo tốc độ bình thường, chỉ sợ hiện tại nàng mới đi được một nửa quãng đường đến Bất Dạ thành mà thôi. Mặc dù người của Vệ Giới rất xuất sắc cũng tuyệt đối không ngờ rằng người bọn họ muốn tìm đã về tới nước Tư U.
Mà sự thật đúng như Linh Diên dự đoán, từ ngày đầu tiên Linh Diên vứt bỏ người theo dõi, bọn họ đã ngựa không ngừng vó đuổi tới Bất Dạ thành. Nhưng trên đường đừng nói cái bóng, thậm chí cả mùi hương cũng không bắt được. Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể truyền tin tức về Phượng vương phủ.
Thanh Thần vẻ mặt sùng bái nhìn thất ca nhà mình: “Thất tẩu đúng là thần, cả Hắc Lân vệ mà cũng có thể bỏ rơi được. Đó chính là tổ một, tổ ưu tú nhất nhất trong Hắc Lân vệ, ha ha, ha…”
Ha cả buổi, Vệ Giới không liếc hắn một cái thì thôi, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Thanh Thần thấy mình có nguy cơ bị đóng băng lập tức thức thời đổi chủ đề.
“Thất ca, huynh nói xem thất tẩu có ý gì? Tại sao phải cố ý tránh Hắc Lân vệ của chúng ta, chẳng lẽ lần này không phải nàng ấy tới Bất Dạ thành mà là đi xử lý chuyện khác sao? Nhưng tại sao Hắc Lân vệ không bắt được tung tích của thất tẩu chứ? Theo lý thuyết, hình dáng của thất tẩu chúng ta chính là dễ theo dõi nhất, cho dù nàng ấy có thuật dịch dung, nhưng chung quy hình dáng không thể thay đổi mà.”
Thanh Thần vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt của Vệ Giới, chỉ thấy đáy mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng của hắn chợt lóe lên một cái, sau đó hắn xoay đầu nhìn Thanh Thần: “Ngươi vừa nói gì?”
Hắn vừa nói gì?
Thanh Thần dựa theo lời vừa nói lặp lại một lần, trong đáy mắt sâu thẳm của Vệ Giới đột nhiên tràn ra chút hiểu rõ.
“Ngươi nói rất đúng, dung mạo có thể thay đổi nhưng hình dáng thì không. Thế nên, bọn họ không tìm được nàng.”
Chương 318: Khương Đông Vũ bày tỏ lòng trung thành
Mắt Thanh Thần chớp chớp, vuốt cằm suy nghĩ những lời này của Vệ Giới. Đợi khi hắn hiểu được hàm ý, đồng tử đột nhiên co lại.
“Không, không phải chứ? Thất ca, chẳng lẽ ý của huynh là, thất tẩu của ta rất phi thường, ngay cả hình thể cũng có thể thay đổi?”
Vệ Giới không tự chủ được nghĩ đến mấy người có hình thể và hình dáng tương tự nhau. Khi xếp những người này lên một chỗ, khóe môi hắn bỗng dưng lộ ra một độ cong khiến người ta sởn gai ốc.
“Đúng hay không đúng, rất nhanh là có thể biết được rồi!”
“Thất ca, lời này của huynh có ý gì? Dù thất tẩu có thể thay đổi được hình dáng thì, thì… Tóm lại là cũng không thể thay đổi được hoàn toàn đâu chứ? Từ nước Tư U chúng ta đến Bất Dạ thành phải đi mất một tháng, giờ mới qua nửa tháng, chỉ sợ thất tẩu vẫn đang trên đường đến đó!”
Vệ Giới không trả lời hắn mà lại đứng dậy rời đi.
Khi thân ảnh của hắn sắp biến mất ở cửa ra vào, âm thanh lạnh buốt như đêm tối đột nhiên vang lên: “Cho tổ một rút về đây!”
Thanh Thần há to miệng, đang định nói chuyện thì Vệ Giới đã đi liền một mạch.
Để lại Thanh Thần thẫn thờ, ngơ ngác nhìn phương hướng Vệ Giới rời khỏi, cố gắng nghĩ xem mình đã bỏ lỡ cái gì trong cuộc nói chuyện vừa rồi.
***
Trong Cần Chính điện, Khâu Thành cầm tin tức vừa mới truyền tới vào, thấy Vệ Du Sâm đang ngồi bên bàn tốc ký, nói khẽ: “Khởi bẩm hoàng thượng, chỗ Kim Vũ Vệ vừa mới truyền lên một phần sổ con.”
Vệ Du Sâm không ngẩng đầu lên nói: “Nói.”
Khâu Thành mở quyển số con ra, tin tức chiếu vào mắt làm ông ta hơi giật mình, sau đó khó hiểu nhìn Vệ Du Sâm: “Hoàng thượng, chuyện này…?”
“Trên đó nói gì?” Vệ Du Sâm nhấc mắt, lạnh nhạt nhìn ông ta, thờ ơ hỏi một câu.
Khâu Thành mấp máy môi, che giấu sự kinh ngạc vì nội dung của sổ con, bình tĩnh trả lời.
“Bẩm hoàng thượng, trên này viết toàn bộ sự kiện của Thượng Quan Tình Hi từ khi nàng sinh ra đến nay. Trọng điểm là nàng ấy đúng là có bệnh tim bẩm sinh, cũng có đại phu xem qua cho nàng ấy, nàng ấy không sống được quá mười tám tuổi.”
“Từ khi nàng ấy sinh ra đến nay đã bị một cao nhân đưa đi, trước năm tuổi thì trống rỗng, không tra được. Sau năm tuổi, thường thường sẽ trở về nhà, mà mục đích trở về cũng chỉ vì lộ mặt trong các buổi yến hội đặc biệt.”
“Xem xét kỹ thì những năm này nàng ấy tham gia yến hội, tuy ít nhưng không phải không có thu hoạch. Đệ nhất tài nữ Thượng Quan Tình Hi, thanh danh bệnh mỹ nhân cũng từ đó mà ra. Thượng Quan Tình Hi năm nay mười hai tuổi, từ sau khi tròn mười hai tuổi thì đã mời đại phu chuyên về phụ khoa đến thăm khám. Là bởi Thượng Quan Tình Hi trời sinh có thể chất cung hàn, không dễ thụ thai. Nói là bản thân nàng ấy cảm thấy hứng thú chứ thật ra là bệnh lâu thành y, muốn tự mình trị khỏi chứng cung hàn.”
Nghe đến đó, Vệ Du Sâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo nghiêm túc trước nay chưa từng có.
“Ngươi nói nàng ta trời sinh bị cung hàn? Thậm chí tim cũng có vấn đề? Những thứ này đều đã tra kỹ chưa?”
“Bẩm hoàng thượng, tin tức đều là do Kim Vũ Vệ tự mình đi điều tra, không sai được.”
Vệ Du Sâm hơi nhíu mày, cung hàn trời sinh, còn cả bệnh hiểm nghèo là tim bẩm sinh. Bị bệnh nặng như vậy, khó trách nàng ta lại yếu đuối đến thế. Đúng là có bộ dáng gió thổi liền ngã. Bảo sao trước kia, khi hắn ta đề cập đến Thượng Quan Tình Hi với Thượng Quan Hạo, Thượng Quan Hạo có bộ dáng đau khổ đến vậy.
Càng làm hắn ta kinh ngạc đó là khi vừa mới nói đến chuyện cho Thượng Quan Tình Hi tiến cung, Thượng Quan Hại lại trả lời là muốn thương lượng với Thượng Quan Tình Hi rồi mới định đoạt được. Nhưng sau đó hắn ta không nhắc tới, Thượng Quan Hạo cũng không chủ động đề cập đến chuyện này nữa.
Rồi Thượng Quan Tình Hi nói gần nói xa tiết lộ nàng ta cũng không nguyện ý. Thậm chí nàng ta còn để lộ việc mình không còn sống lâu nữa, vốn hắn ta không tin, nhưng bây giờ…
“Không tra ra được người năm đó mang nàng ta đi sao?”
Sau khi Khâu Thành xác nhận thì lắc đầu nói: “không tra được, thậm chí ngay cả khi năm tuổi đó, nàng ấy đi nơi nào cũng không rõ. Người của Thượng Quan gia cũng không biết. Hỏi đến thì đều dùng lí do ‘ý của sư phụ’ để lấp liếm cho qua.”
Vệ Du Sâm cau mày hơi dựa vào ghế, đăm chiêu nhìn làn khói bay nhè nhẹ trong lư hương, đáy mắt âm nhu dần hiện ra một tia lạnh lẽo.
“Sao lại trùng hợp như vậy? Lại là sư phụ, lại là cung hàn, lại là bệnh tim. Hết lần này đến lần khác lại đến năm mười hai tuổi. Rồi lại còn thu được nhiều danh tiếng đến vậy. Thậm chí ngay trong hậu cung cũng được biết đến. Thượng Quan Tình Hi thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?”
Vốn nữ nhân này chưa khiến hắn ta có bao nhiêu hứng thú, chỉ có điều phụ thân của nàng là Thượng Quan Hạo, mà những năm nay Thượng Quan Hạo có thể đứng vững gót chân giữa hắn ta và Vệ Giới, lấy được những thành tích không tầm thường, điều đó đã đủ chứng minh người này rất giỏi.
Càng khiến hắn ta yên tâm đó là gia thế của Thượng Quan Hạo trong sạch, không có những liên lụy nào khác, mà nữ nhi duy nhất của ông lại có thân thể gầy yếu.
Hiển nhiên, lợi dụng người như vậy sẽ rất thuận lợi. Nhưng hắn ta vạn lần không ngờ, khi hắn ta không có hứng thú gì, chỉ thuận miệng nhắc tới, Thượng Quan Hạo chẳng những không sốt sắng mà còn cho hắn ta thái độ “ngươi không hỏi thì ta coi như không biết”.
Giờ hắn ta đã có hứng thú lại điều tra được kết quả như vậy.
Không dễ thụ thai?
Ha ha, chẳng lẽ, không dễ thụ thai có ảnh hưởng rất lớn với một hoàng đế?
Không, Vệ Du Sâm hắn cũng không phải là không có con nối dõi, lại không phải không có những nữ nhân khác. Làm gì có chuyện sẽ gửi gắm chuyện con nối dõi lên người một thiếu nữ mới chỉ có mười hai tuổi chứ?
Trái lại, Vệ Du Sâm cảm thấy chuyện Thượng Quan Tình Hi không dễ thụ thai khiến hắn ta khá hài lòng.
Nhưng dùng lí do này từ chối hắn ta thì quá qua loa rồi.
Lại nói đến chuyện mười tám tuổi, bây giờ Thượng Quan Tình Hi mới có mười hai tuổi, đến mười tám tuổi còn sáu năm, ai biết trong sáu năm này sẽ xảy ra biến cố gì không?
Từ mười hai tuổi đến tuổi cập kê, còn ba năm nữa, ba năm này cũng là một khoảng cách lớn.
Toàn bộ Tư U là quốc gia của hắn ta, hắn ta muốn dạng nữ nhân nào chẳng được chứ?
Nhưng Thượng Quan phủ hết lần này tới lần khác làm hắn ta mất mặt, đều này khiến cho người trước giờ luôn cường thế là Vệ Du Sâm rất bất mãn.
Đặc biệt là, làm một tiểu thư khuê các, những gì Thượng Quan Tình Hi trải qua quá khó mức tưởng tượng.
Người năm đó đưa nàng đi, rốt cuộc là ai?
Theo bản năng, trong đầu Vệ Du Sâm hiện lên cảnh từ chối quyết liệt của Thượng Quan Tình Hi hôm ấy.
Một nữ tử trong khuê phòng chưa bao giờ gặp hắn ta, chẳng những không sợ hắn ta mà thái độ lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Tuy nhìn nàng ta có vẻ ngây thơ vô tội nhưng hắn ta cảm nhận rõ được sự kháng cự của nàng ta với mình.
Lúc này trong con mắt âm nhu tràn đầy lãnh ý, đứa trẻ này vì không muốn tiến cung nên mới phản kháng hắn ta sao?
Với kinh nghiệm của Vệ Du Sâm, Thượng Quan Tình Hi không hề đơn giản như hắn ta thấy, chỉ bằng những lời đồn đại đột nhiên nổi lên, chỉ bằng một đứa trẻ mười hai tuổi như nàng ta có thể kinh động thái hậu và Trân phi trong hậu cung. Thậm chí, ngay cả Hi phi từ trước tới nay không hỏi thế sự cũng đứng ra nói giúp cho nàng ta, điều này khiến Vệ Du Sâm buộc phải dò xét tâm tư của nàng ta.
Nhưng kết quả như vậy không hề khiến hắn ta thấy thỏa mãn, thậm chí hắn ta còn cảm thấy, bọn họ có thể điều tra được những thứ này là do có người cố ý phơi ra ngoài sáng.
Vệ Du Sâm cầm lấy tin tức trong tay Khâu Thành, đọc từng chữ từng chữ, nhìn đến dòng cuối, khóe môi hắn ta nhếch lên một vòng cung lạnh lùng nghiêm nghị đến chính hắn ta cũng không nhận ra.
“Đi, tiếp tục điều tra, trẫm không muốn những tin tức mà ai cũng có thể tìm được này, các ngươi hiểu chưa? Hơn nữa, theo dõi Thượng Quan phủ cho trẫm, nhất là nhất cử nhất động của Thượng Quan Tình Hi, phải báo cáo lại thường xuyên cho trẫm.”
Khâu Thành cúi đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi ông ta đi, Vệ Du Sâm đột nhiên nặng nề ngã lên ghế rồng, Lưu Thạch vội vàng ngâm một cốc trà nóng cho hắn ta, đi ra đằng sau hắn ta, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của hắn ta.
“Hoàng thượng, ngài nghi ngờ Thượng Quan tiểu thư sao?”
Vệ Du Sâm nhắm mắt lại, đôi môi mỏng nhếch lên đường cong vô tình: “Bất luận nghi ngờ ai thì họ đều có điểm đáng ngờ cần phải tìm hiểu. Thượng Quan Tình Hi, ha ha, sao lại khéo như thế? Hài nhi bên này vừa bị phán tử hình, bên kia đã có người đến muốn dẫn nàng ta đi.”
Vừa nói ra, Lưu Thạch ngây ngẩn cả người, ông ta khó tin nhìn Vệ Du Sâm: “Ý của hoàng thượng là, Thượng Quan tiểu thư bị người ta cố tình mang đi hay sao?”
Vệ Du Sâm nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Đúng hay không vẫn chưa biết được, cần phải tra thêm. Dù sao, chuyện này đã trôi qua mười hai năm, trước kia chưa từng chú ý là vì Thượng Quan gia không đáng để chúng ta chú ý đến, nhưng bây giờ… Ngươi không thấy một người luôn khiêm tốn đột nhiên huênh hoang rất bất thường hay sao? Đặc biệt là đối tượng nàng huênh hoang còn là hậu cung của trẫm, thậm chí ngay cả Hi phi cũng bị nàng ta mê hoặc, điều này làm trẫm rất bất an.”
Vả lại, cặp mắt của nàng ta cực kỳ giống với người trong trí nhớ hắn ta.
Không biết có phải do cặp mắt ấy không mà hắn ta như gặp quỷ, cảm thấy đường nét trên khuôn nàng ta có bóng dáng của Đỗ Vân Ca.
Cũng vì liên quan đến Đỗ Vân Ca nên khi đối đãi với Thượng Quan Tình Hi, hắn ta không thể phán đoán nàng ta như một người bình thường được.
Càng làm cho hắn ta sợ hãi đó là sau khi Đỗ Vân Ca bị thiêu cháy, khám nghiệm tử thi nói cho hắn ta biết thai nhi trong bụng nàng ta đã bị người ta lấy đi…
Vốn hắn ta còn tưởng rằng là do Cừu Trinh làm, nhưng khi điều tra thì mới biết không phải.
Đã không phải Cừu Trinh thì ai sẽ nhẫn tâm đến ngay cả đứa bé trong bụng nàng ta cũng không bỏ qua chứ?
Nếu đứa bé kia còn sống, năm nay cũng đã mười hai tuổi.
Mà ngày Thượng Quan Tình Hi ra đời lại gần với với án diệt môn của Đỗ gia như vậy.
Tuy Thượng Quan gia không hề có quan hệ với Đỗ gia, thậm chí năm đó Thượng Quan Hạo chỉ là một vị quan ngũ phẩm nho nhỏ, nhưng không biết tại sao trực giác nói cho hắn ta biết, Thượng Quan Tình Hi có vấn đề.
Người này miệng thì nói không muốn vào cung nhưng lại lợi dụng tin đồn ở ngoài cung để vào hậu cung của hắn ta, xem bệnh cho phi tử của hắn ta.
Một loạt hành động khả nghi như thế, muốn hắn ta bỏ qua cho nàng ta là điều không thể.
Tin tức Vệ Du Sâm điều tra Thượng Quan phủ rơi vào trong tai Thượng Quan Tình Hi, nàng ta như có dự đoán từ trước, hoàn toàn không bất ngờ.
“Để lộ nhiều sơ hở cho hắn ta tra như vậy, nếu hắn ta mà không tra được thì thật đáng tiếc cho tính tình đa nghi của hắn ta.”
Như Yến lo lắng nhìn nàng ta: “Tiểu thư, vậy kế tiếp phải làm như thế nào đây?”
“Không cần sốt ruột. Cũng may đã có người thu xếp cho Thượng Quan phủ tốt rồi, ta không còn nỗi lo nào nữa. Bây giờ lại thuận lợi tiến cung, lại có Hi phi nương nương giúp ta kéo dài chút thời gian, chúng ta ở đây chậm rãi nghiền nát hắn. Đúng rồi, gần đây Ngọc mỹ nhân kia thế nào rồi?”
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Tình Hi hiện lên sự tính toán, nếu nữ nhân này đã dám phản bội nàng ta, nàng ta không lợi dụng thì chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?
“Từ sau khi nàng ta mang thai đã bị cấm túc trong Bạch Ngọc hiên, không ai được tới thăm, nàng ta cũng không được ra ngoài.”
Thượng Quan Tình Hi nhướng mày: “Đó là ý của hoàng thượng sao?”
Như Yến gật đầu: “Vâng, là ý của hoàng thượng, thậm chí ngay cả thái hậu cũng miễn lễ thỉnh an sớm tối cho nàng ta.”
Thượng Quan Tình Hi khẽ xì một tiếng: “Nếu nghi ngờ nàng ta, vì sao không cho nàng ta ra ngoài, như thế làm sao ta tiếp cận được chứ?”
Đồng tử Như Yến phóng đại: “Ý của tiểu như là muốn lợi dụng Úc Yên?”
“Bây giờ đã thành công khiến Vệ Du Sâm chú ý tới ta, có thể thu hút sự chú ý của hắn không hề dễ, huống chi, trong lòng Vệ Du Sâm cũng không yên tâm về Úc Yên này. Theo ngươi, nếu để hắn ta nhìn thấy hai bọn ta ở cùng một chỗ thì sẽ có kết quả như thế nào đây?”
Như Yến hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tình Hi hỏi: “Tiểu thư, người định xử phiền phức này sao?”
“Ha ha, kết cục của việc phản bội ta, phản bội Tử Hoàng cung, đương nhiên nàng ta không thể thừa nhận được, về phần nàng ta có phải chết hay không còn phải xem vị trí của nàng ta trong mắt Vệ Du Sâm.”
Đêm đó, Thượng Quan Tình Hi mặc một thân trang phục màu đỏ bó sát, đầu đội đấu lạp, trốn thoát khỏi tầm nhìn của toàn bộ binh mã tuần tra trong nội cung, dễ dàng đi vào Bạch Ngọc hiên.
Dùng một cây nhạc cụ đặc biệt của Tử Hoàng cung, nhẹ nhàng thổi một mật hiệu, chỉ trong chốc lát, Đông Nhi liền xuất hiện trước nàng ta.
Thấy bóng lưng đằng đằng sát khí của Thượng Quan Tình Hi, thân thể Đông Nhi đột nhiên cứng đờ, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống: “Đại, đại tiểu thư?”
Thượng Quan Tình Hi xoay người, đôi mắt đẹp híp thành một khe nhỏ, lông mi dài cong lên dưới ánh trăng lạnh lẽo, lóe ra nét xinh đẹp mị hoặc: “Đúng là hiếm thấy, ngươi vẫn còn nhớ ta à?”
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ sống là người của tổ chức chết là quỷ của tổ chức.”
Thượng Quan Tình Hi cười lạnh một tiếng, giương mắt nhìn về phía sau nàng ta, ý nghĩ nơi đáy mắt mơ hồ: “Thế nhưng, các ngươi đã bị tổ chức vứt bỏ rồi!”
Bàn tay trong tay áo của Đông Nhi thoáng cái nắm chặt lại, nàng ấy ngạo mạn ngẩng đầu, căm hận cắn răng: “Không, người bị vứt bỏ là Úc Yên, không phải thuộc hạ, từ đầu đến cuối thuộc hạ không hề phản bội tổ chức. Thuộc hạ còn ở bên cạnh nàng ta là vì chờ tổ chức liên hệ với thuộc hạ. Đại tiểu thư, xin hãy cho thuộc hạ một cơ hội nữa, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm tổ chức thất vọng.”
Đêm nay đại tiểu thư xuất hiện ở đây, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là Khương Đông Vũ nàng ấy còn cơ hội, còn cơ hội báo thù cho Khương gia.
Úc Yên quên mất mục đích vào cung, nhưng Khương Đông Vũ nàng ấy không hề quên, dù kiếp này có trả giá bằng tính mạng của mình ra thì nàng ấy cũng không chối từ.
Thượng Quan Tình Hi nhấc mi mắt lên, liếc nàng ấy một cái: “Được rồi, đứng lên đi, nếu ngươi vô dụng sao ta lại để ngươi xuất hiện ở nơi này chứ? Nói đi, tình huống hiện tại của Úc Yên thế nào rồi?”
Khương Đông Vũ nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo hơn, tiện tay lau nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy…
***
Quân quyền của Vệ Giới đã sớm bị Vệ Du Sâm thu lại từ khi thành thân, vì đại hôn tạo nên mâu thuẫn khiến cuộc đọ sức trong tối của hai người hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng.
Hôn ước được ngự tứ, hoàng đế lại không xuất hiện, Vệ Du Sâm không để ý đến mặt mũi của Vệ Giới, đương nhiên Vệ Giới cũng sẽ không bận tâm đến thể diện của hắn ta.
Từ sau khi đại hôn, Vệ Giới liền sống kín tiếng hơn, nhưng dù vậy vẫn không ảnh hưởng đến sự khống chế của hắn với nước Tư U.
Triều đình vốn phân chia bè phái, Vệ Du Sâm, Vệ Tử Hằng, Vệ Giới, mỗi người là một phe.
Vệ Tử Hằng là đích trưởng tử, có ưu thế bẩm sinh, dù giờ người cầm quyền là Vệ Du Sâm, số người ủng hộ hắn ta cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Vệ Tử Hằng.
Mà Vệ Giới tuổi còn nhỏ, tuy số người ủng hộ trong cả ba là ít nhất nhưng cũng chính vì hắn còn trẻ, người của hắn cũng là thế hệ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ không thể đong đếm được. Hiện tại tuy bị người của Vệ Du Sâm đè ép đến sát sao nhưng cũng không ai dám đối chọi với một lớp nhân tài mới xuất hiện này. Vì cuối cùng họ cũng sẽ già đi, khi họ già, những người này đã sớm được mài giũa đến bóng loáng rồi.
Nếu tới lúc ấy thật, cho dù là Vệ Du Sâm hay là đứa con nối dõi của hắn ta, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Vệ Giới.
Hết lần này tới lần khác, Vệ Du Sâm không thể làm lung lay những người này. Hắn ta có thể ngăn chặn Vệ Giới nhưng không thể áp chế tất mọi người của hắn. Nếu hắn ta làm quá mức, những người trẻ tuổi này cái gì cũng dám làm.
Dưới sự ảnh hưởng của “án mạng chữ Đỗ”, nước Tư U đã không thể so được với lúc trước, hoàn toàn không còn chịu được sóng to gió lớn.
Còn Vệ Giới, hắn ta cũng không ngờ tới là hắn sẽ giao quyền ra dứt khoát đến vậy, dứt khoát đến độ hắn ta không có cơ hội phản ứng.
Dù hôm nay Vệ Giới không còn bất cứ quyền lực gì, nhưng Vệ Du Sâm vẫn không yên lòng, vẫn theo dõi hắn không hề dừng lại.
Hắn ta không biết mình đang sợ cái gì, hắn ta chỉ biết là việc Vệ Giới ủy quyền chẳng những không thể làm hắn ta thấy yên lòng mà ngược lại, càng làm hắn ta lo lắng.
Hắn ta có thể hạn chế quyền lực của hắn nhưng lại không thể hạn chế tự do của hắn. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, Vệ Giới luôn xuất quỷ nhập thần, người của hắn ta rõ ràng có theo dõi sát sao nhưng chỉ cần bất cẩn cái thôi là trong xe ngựa đang theo dõi đã không còn bóng dáng của Vệ Giới.
Trò hề này cứ diễn ra mỗi ngày, mỗi ngày đều là người của hắn ta ăn thiệt thòi, lần nào cũng thất bại ra về.
Đối với Vệ Giới, Vệ Du Sâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác đều không thể đuổi tận giết tuyệt được hắn.
Không chỉ vì án mạng chữ Đỗ đã khiến nhân tài bị xói mòn, càng khó nói lên lời chính là dù đã qua bao nhiêu năm, cho dù Vệ Giới chỉ mới mười tám tuổi nhưng đến bây giờ hắn ta vẫn không thể nhìn thấu người này.
Bởi vì không thể nhìn thấu nên hắn ta không dám tùy tiện ra tay.
Cũng may nhiều năm như vậy, Vệ Giới vẫn tận tâm tận lực với hắn ta và Tư U, dù có lúc không đặt hắn ta vào mắt nhưng chưa lần nào vượt quá quyền hạn. Mà đó cũng là nguyên nhân chính hắn ta giữ hắn lại đến bây giờ.
Nhưng hắn ta vĩnh viễn không có khả năng để mặc Vệ Giới cứ tự do như vậy được, dù hắn có nguyện ý thì người của hắn chưa chắc đã đồng ý.
Ngay khi Vệ Du Sâm đứng trước cửa sổ, đầu đau như sắp nứt ra, Khâu Thành lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng hắn ta.
“Khởi bẩm hoàng thượng, người mà ngài phái thuộc hạ tìm đã tìm được, ngài có muốn gặp hắn hay không?”
Vệ Du Sâm nhướng mày: “Đã tìm được? Ở đâu?”
“Ở ngay ngoài điện, nếu hoàng thượng cảm thấy bất tiện, thuộc hạ sẽ chuyển hắn đến nơi khác.”
Vệ Du Sâm ngăn cản: “Không cần, cho hắn vào.”
“Vâng.” Rất nhanh, Khâu Thành mang một thiếu niên mặc y phục màu xanh tiến vào.
Sau khi Khâu Thành đưa hắn ta vào, nhìn Vệ Du Sâm, nhận được chỉ lệnh rồi lui ra ngoài.
Trong chớp mắt, trong đại điện chỉ có Vệ Du Sâm và vị thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên lạnh nhạt đánh giá Vệ Du Sâm, giọng điệu tràn ngập khinh thường: “Ngươi chính là Vệ Du Sâm?”
Dám cả gan gọi thẳng tên họ của hoàng thượng, muốn chết!
Bỗng dưng, một bóng đen đột nhiên hiện ra, thiếu niên bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên một tiếng sợ hãi, chờ khi hắn ta phản ứng được, mặt hắn ta đã bị đối phương đánh lệch sang một bên.
Cảm giác đau rát trên mặt, cộng thêm mùi máu tanh đầy miệng khiến hắn ta ý thức được cái tát này tàn nhẫn đến mức nào.
Hắn ta bụm mặt mình, khuôn mặt phẫn hận nhìn sang người nọ: “Ngươi…”
“Vậy à?” Linh Diên thở dài: “Không sao, dù gì sau này còn rất nhiều cơ hội, lần sau chúng ta lại gặp cũng không muộn.”
Ba huynh muội tiến vào phòng khách, Linh Dực lập tức dặn người đi chuẩn bị bữa trưa cho Linh Diên.
Linh Vận nhìn Linh Diên, cũng hỏi: “Có mệt không, mệt thì muội đi tắm rửa thay quần áo trước đi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Linh Diên nhìn bộ dạng bẩn thỉu nhếch nhác của mình liền nhẹ gật đầu: “Cũng được, vậy ta đi thay quần áo trước.”
Linh Vận xoay người nói với Linh Dực một tiếng rồi kéo Linh Diên cùng tới hậu viện.
Từ lúc Linh Diên chính thức trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang, Linh gia trang liền mở riêng cho nàng một cái viện — Duyên các. Duyên các có người chuyên môn coi sóc, mỗi ngày đều có người quét dọn. Nơi này vẫn giống với trước khi nàng xuất giá như đúc, rất sạch sẽ, bài trí cũng rất khiêm tốn, rất giống với tính cách của nàng.
Lúc Linh Diên tắm không thích người khác hầu hạ, nhưng Linh Vận lại không định đi. Hai tỷ muội cách tấm rèm châu câu được câu không trò chuyện. Họ nói về chuyện sau khi kết hôn, chuyện giữa hai phu thê Linh Diên… Đương nhiên, bọn họ đều nói những lời riêng tư có thể nói giữa hai tỷ muội. Về việc Vệ Giới có đụng vào Linh Diên hay không, Linh Vận không hỏi ra miệng. Dù sao Diên Nhi nhà bọn họ còn nhỏ, nếu Vệ Giới thật sự chạm vào thì đúng là biến thái.
“Thế nên sau khi muội kết hôn liền vội vàng giải độc này chữa bệnh, giữa phu thê hai người vốn không có cơ hội ở chung ư?”
Linh Diên nghe giọng Linh Vận rất bực bội, không khỏi nhìn thoáng qua hướng nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy giữa bọn muội có gì để nói. Chuyện thành thân này vốn là đối phó với nhau, khó đảm bảo có một ngày sẽ chia tay. Tỷ còn trông chờ ta cọ ra tia lửa gì với hắn hả?”
Ý Linh Diên nói gần nói xa khiến Linh Vận rất kinh ngạc, nàng lập tức vén rèm bước vào phòng tắm.
“Nha đầu chết tiệt này, hắn là phu quân của muội, nếu muội đã gả cho hắn chính là chuyện cả đời. Cái gì gọi là ‘khó đảm bảo có một ngày sẽ chia tay’? Lời này của muội là sao?”
Linh Diên ngâm mình trong thùng tắm, cơ thể béo ú làm cả thùng tắm chật ních, cả chính nàng nhìn còn thấy buồn nôn, huống chi là người khác?
Kỳ thật từ đầu tới cuối sâu trong lòng Linh Diên luôn có một chỗ tinh tế nhất, mềm mại nhất. Chỗ đó không ai có thể đụng vào. Đừng thấy ngoài mặt nàng cười toe toét, nhìn như không thèm để ý gì, có vẻ vô cùng khéo hiểu lòng người, rất mạnh mẽ bá đạo, nhưng sự thật thì sao?
Nàng tự ti, nàng nhát gan, nàng không tự tin, thậm chí nàng từng ôm suy nghĩ cả đời không lấy chồng. Đúng vậy, nói tới nói lui cũng chỉ vì dung mạo và dáng người của nàng.
Cho dù nàng rất ưu tú rất xuất sắc, nhưng trước dung mạo và hình dáng, những thứ được gọi là tỏa sáng đương nhiên ẩn dưới những khuyết điểm đó. Đặc biệt, người nàng phải gả còn là Chiến vương Vệ Giới thanh danh hiển hách.
Tuy rằng nam nhân này bị hủy dung, nhưng năng lực và tài hoa dung mạo vẫn đứng trên đỉnh kim tự tháp của bốn nước. Còn nàng thì sao? Ngoại trừ những thân phận và y thuật kia, nàng có điểm nào xứng đôi với hắn? Cho dù Vệ Giới từng hứa hẹn điều gì với nàng, nhưng nàng thật sự chưa bao giờ để trong lòng.
Nàng nghĩ qua mấy năm nữa, hai bên chia tay nhau, đến lúc đó Linh Diên nàng lại tự do. Còn cuộc sống mà Linh Vận nói, nói thật nàng căn bản không nghĩ tới.
Chính vì không nghĩ tới nên nàng cũng không cảm thấy mình và Vệ Giới ở chung mỗi người một ngả như vậy có gì không đúng. Cho dù sau khi thành thân trên cơ bản nàng đều bôn ba vì hắn, nàng cũng không hề oán trách. Bởi vì cho dù nàng không gả cho Vệ Giới, nhất định cũng sẽ bị Ly Hồng Đào lợi dụng. Bây giờ kết cục tốt nhất chính là nàng đã thoát khỏi Ly Hồng Đào, cũng khôi phục tự do.
Nhưng với cổ nhân mà nói, cách làm của nàng dường như có chút kinh thế hãi tục. Đặc biệt nàng còn là một nữ nhân, không, thậm chí còn không bằng nữ nhân. Cho dù mấy năm tiếp theo, nàng hòa ly rồi, vẫn là thời điểm hào hoa phong nhã nhất của nữ nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng có dung mạo xinh đẹp. Không có dung mạo xinh đẹp, nàng giống như bã đậu bị người ta ghét bỏ.
Bây giờ ngoài mặt có vẻ tất cả mọi người đều khách sáo với nàng, nhưng sau lưng thì sao? Trong âm thâm thì sao?
Có ai là không bàn tán Linh Diên nàng xấu xí cỡ nào? Lại không biết xấu hổ cỡ nào, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga là Vệ Giới đến mức nào?
Cho dù gả cho Vệ Giới thì sao? Phượng vương điện hạ người ta thật sự đặt nàng vào mắt ư?
Kỳ thật Linh Diên là một người tâm tư nhạy cảm, nhìn như không thèm để ý, thực chất để ý hơn bất kỳ ai. Chỉ có điều nàng âm thầm chịu đựng, bởi vì nàng cảm thấy người ta nói không sai, quả thực mình không xứng với Vệ Giới.
Những chuyện không nên nghĩ kia, ngay từ đầu đương nhiên không sẽ không nghĩ tới. Nhưng bây giờ lúc tỷ tỷ của mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gào thét với nàng, Linh Diên lại cong môi tự giễu.
“Tỷ, tỷ cảm thấy cuối cùng dung mạo có quan trọng với một nữ nhân hay không?”
“Diên Nhi, sao muội lại nói tới chuyện này nữa rồi? Chẳng lẽ đám nam nhân kia chỉ nhìn thấy những thứ đó, bọn họ không nhìn thấy nội tâm của muội…”
Nàng còn chưa dứt lời, Linh Diên đã không chút khách sáo ngắt lời.
“Tỷ tỷ, tỷ cực kỳ rõ dung mạo có ý nghĩa thế nào với một nữ nhân đúng không? Không có dung mạo giống như người đã đứt một cánh tay, cho dù bản thân tỷ ưu tú thế nào, đối với nam nhân mà nói, tỷ đã có chỗ khiếm khuyết. Đặc biệt là người có thân phận địa vị như Vệ Giới, làm sao có thể cho phép vương phi của hắn là một người khiếm khuyết không hoàn chỉnh như ta? Ở chung nhìn như hòa bình bây giờ, bất quá chỉ là bọn ta lợi dụng lẫn nhau mà tôi.”
“Diên Nhi, sao muội có thể hạ thấp bản thân như vậy? Muội chỉ trúng độc, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày muội giải được độc. Đến lúc đó mới càng có thể thấy rõ bản chất người khác. Cả muội như vậy mà Vệ Giới cũng đã tiếp nhận, tương lai dung mạo của muội khôi phục, hắn sẽ càng quý trọng muội hơn. Mọi chuyện đều phải nghĩ theo hướng tích cực, ta thấy Vệ Giới kia cũng chẳng phải người vong ân phụ nghĩa. Thế nên Diên Nhi, muội không nên sống cam chịu như vậy. Muội nên cho mình, cũng nên cho Vệ Giới một cơ hội! Dù sao cuộc đời còn rất dài, đời người có thể thành thân mấy lần chứ? Hai người có thể đi cùng nhau chính là duyên phận, là ông trời định sẵn…”
Nhưng Linh Diên lại không chờ Linh Vận nói xong đã đứng dậy khỏi thùng tắm, sau đó cơ thể trần truồng, ánh mắt trong vắt nhìn Linh Vận.
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn ta đi, nghiêm túc nhìn ta, tỷ cảm thấy ta như vậy có gì hấp dẫn với nam nhân?”
“Diên Nhi, sao muội lại nữa rồi? Không phải vừa rồi ta đã nói, muội như vậy chỉ là tạm thời…”
“Vậy nếu ta không giải được chất độc này, chất độc này phải ở cùng ta cả đời, hơn nữa cuối cùng còn có thể lấy mạng ta thì sao?”
“Sao có thể như vậy được? Dựa vào năng lực của muội, làm sao có thể…”
“Sao lại không thể? Muội tử nhà tỷ cũng là người, không phải thần, thế gian to lớn không thiếu cái lạ, sao lại không thể chứ?”
“Nhưng chẳng phải bây giờ còn chưa đến tình trạng đó ư?”
Linh Diên cười lạnh một tiếng, từ trong thùng tắm bước ra, chậm rãi mặc quần áo vào.
“Nếu đến tình trạng đó, đợi người ta đuổi ta đi đã muộn rồi.”
Nói xong, Linh Diên xoay người, ánh mắt trong trẻo mà nghiêm túc nhìn Linh Vận: “Tỷ tỷ, ta và tỷ đều là người có tự tôn, có kiêu ngạo, làm sao cho phép mình chia sẻ trượng phu với người khác? Làm sao đợi đến lúc người khác đuổi tỷ mới đi?”
Linh Diên quật cường nân cằm, kiêu ngạo nhướng mày: “Linh Diên ta thích đi một bước nhìn ba bước, thích phòng ngừa chu đáo, thích tính toán sớm cho bản thân. Ta không thích bị động, không thích bản thân bị người khác khống chế. Vì vậy tỷ tỷ, tỷ hiểu ý ta không? Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, ta cũng không hối hận vì quyết định hôm nay.”
Nhìn bóng lưng muội muội mình thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi, đột nhiên Linh Vận phát hiện cho dù bị nàng ảnh hưởng nhiều năm như vậy nhưng bọn họ vẫn không đạt được tới cảnh giới của nàng. Loại cảnh giới nói đi là đi, nói vứt bỏ là vứt bỏ thế này, thật sự không phải ai cũng có thể đạt được.
Linh Diên nàng, từ trước đến nay không phải bộ dạng giống như bọn họ nghĩ, mà từ đầu tới cuối đều tự cường tự lập đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Nàng như vậy, cuối cùng làm sao đạt được?
Linh Vận không rõ, tự nhiên Linh Diên cũng không hiểu. Bởi vì bọn họ không phải nàng, cho dù thân là ca ca tỷ tỷ của nàng, bọn họ cũng không thể nào cảm nhận được tình cảm của nàng, nội tâm của nàng. Nghĩ vậy, bọn họ dần dần buông bỏ những đòi hỏi của mình với Linh Diên.
Có lẽ nàng nói đúng, bọn họ không phải nàng, bọn họ không thể hiểu nàng sâu hơn, dựa vào đâu mà can thiệp vào cuộc đợi của nàng chứ?
Linh Diên ơi Linh Diên, có lẽ ngay từ đầu muội đã là khác loại trên thế gian này.
Tuy rằng sau đó hai tỷ muội ung dung tự nhiên vui vẻ ăn chung, nhưng Linh Vận biết lần trò chuyện này của bọn họ vẫn ảnh hưởng đến tình cảm của nhau. Cũng may bọn họ đều thông minh lảng tránh vấn đề này, hỏi thăm vài chuyện về nước Tư U. Ví dụ như “Án mạng chữ Đỗ” đang xôn xao ồn ào gần đây, Linh Diên chọn cái bản thân mình biết, lần lượt trả lời.
Đương nhiên, nàng không tiết lộ chuyện mình đang xem bệnh cho huyết mạch duy nhất của Đỗ gia là Đỗ Ẩn, ngược lại hỏi thăm về Ly Hồng Đào đang ở nước Mị. Từ lúc Ly Hồng Đào bị giáng xuống Trung Nghĩa hầu, Linh Diên rất ít chú ý tới bọn họ.
Nhắc tới Ly Hồng Đào, Linh Vận tỏ vẻ ghét bỏ: “Muội còn nhắc tới người này làm gì? Đúng là buồn nôn mà, làm phụ thân đến nước đó, chỉ sợ trừ ông ta ra thì không còn ai khác. Giờ đáng đời ông ta bị giáng chức. Còn Ly Thiên Tuyết kia nữa, ha ha, không thể không nói, tên Vệ Giới này đúng là khí phách. Muội biết ban đầu hắn trả người lại thế nào không?”
Ly Thiên Tuyết?
Linh Diên chớp mắt. Đúng rồi, lúc trước Vệ Giới đã bắt trói người ta, sau khi nàng gả đến đã quên mất chuyện này, bây giờ Linh Vận đột nhiên nhắc tới, đương nhiên nàng rất hiếu kỳ.
“Ly Thiên Tuyết thế nào?”
Linh Vận cười một tiếng châm biếm: “Đúng là kẻ ác tự có kẻ ác trị, Vệ Giới vậy mà ném nàng ta vào tẩm cung của lão hoàng đế. Ha ha, cười chết ta rồi, bây giờ Ly Thiên Tuyết đang tranh giành tình cảm với tỷ tỷ ruột của nàng ta ở trong hậu cung đấy!”
Linh Diên trừng đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài: “Không, không phải chứ? Tên Ly Quyền kia còn chấp nhận hả?”
“Ông ta không chấp nhận thì sao? Không biết người của Vệ Giới làm thế nào được, vậy mà tự nhiên lui tới trong hoàng cung nước Mị, còn hạ thuốc kích dục cho ông già hoàng đế và Ly Thiên Tuyết. Chậc chậc, lúc hai người bọn họ lăn giường, cố tình còn bị hoàng hậu nương nương bắt quả tang. Nghe nói lúc Mai phi Ly Thiên Mị chạy tới, hai tỷ muội còn tàn nhẫn cắn xé nhau! Hoàng hậu cũng là một người có thủ đoạn, vậy mà trực tiếp nâng Ly Thiên Tuyết làm quý nhân, chân chính trở thành tần phi của lão già hoàng đế.”
Một nhà cho ra hai phi tần, đây đúng và tình huống độc nhất vô nhị trong chi thứ của Ly gia mà.
“Vậy theo lý mà nói đáng lẽ Trung Nghĩa hầu phủ phải được coi trọng hơn trước đúng không?”
Linh Vận cười khinh: “Muội đó, suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Ông già hoàng đế bị người ta gài bẫy hãm hại, ăn miếng thịt nát từng khiến ông ta buồn nôn là Ly Thiên Tuyết, muội cảm thấy ông ta có thể thích nàng ta hả?”
Linh Diên suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ngay.
Không bàn tới nhân phẩm và tài hoa dung mạo của Ly Thiên Tuyết thế nào, riêng việc nàng ta biến mất lâu như vậy, thanh danh đã nát bét rồi. Thế mà cố tình Vệ Giới lại vứt người vào tẩm cung của ông ta, còn sắp đặt khiến người cả thiên hạ đều biết vị hoàng đế già là ông ta đã ngủ với một thứ hàng nát như Ly Thiên Tuyết. Đây rõ ràng là mượn cơ hội vả mặt ông ta. Ông ta dám tính kế cho Vệ Giới lấy Ly Thiên Tuyết, kết quả thì sao, Ly Thiên Tuyết không tới Phượng vương phủ, ngược lại bị ông ta ăn sạch sành sanh.
Nữ nhân từng bị ông ta ghét bỏ, hơn nữa còn không coi trọng, bây giờ lại nằm dưới người ông ta quyến rũ hầu hạ, tất nhiên trong lòng Ly Quyền cảm thấy buồn nôn chẳng khác gì nuốt phải ruồi bọ. Hai đứa con gái của Ly Hồng Đào lại tranh giành tình cảm trong hậu cung khiến ông ta càng chán ghét Ly Hồng Đào hơn mấy phần.
Ly Quyền càng chán ghét Ly Hồng Đào, địa vị của Ly Hồng Đào càng thấp. Kết quả đáng thương nhất là những tỷ muội còn chưa xuất giá của hầu phủ. Nếu Ly Hồng Đào sinh thời không thể sinh được một đứa con trai để kế thừa hầu phủ, vậy Trung Nghĩa hầu phủ đến đời của ông ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Linh Diên nghe đến đó chỉ lãnh đạm nói một câu: “Đã có thiện ác thì cuối cùng sẽ có báo ứng, đây chính là báo ứng bọn họ phải nhận.”
Nàng muốn biết thân thế của mình, nhưng nếu Ly Hồng Đào không muốn nói, cho dù nàng hứa hẹn nhiều điều kiện hơn cũng vô dụng. Chỉ cần tương lai Ly Hồng Đào còn cần dùng tới mình thì sớm muộn bí mật này cũng sẽ bị mình chọc thủng. Nàng không sốt ruột, nàng có nhiều thời gian để đợi, cũng có nhiều thời gian để lãng phí với ông ta.
“Vậy, tỷ, Dương Tố có từng liên lạc với tỷ không?”
Linh Diên vừa dứt lời, mày rậm của Linh Dực đã nhướng lên, cười như không cười nhìn hai tỷ muội.
Lúc này Linh Diên mới nhận ra Linh Dực còn ở đây, lập tức có chút ảo não, nhưng nếu đã hỏi ra miệng thì tuyệt đối không có đạo lý rút về.
Đầu tiên Linh Vận trừng Linh Diên, sau đó nhìn không chớp mắt, mặt không thay đổi nói: “Hắn liên lạc với ta làm gì?”
Linh Diên còn chưa lên tiếng, Linh Dực đã hừ lạnh một cái, đầu mày đuôi mắt đều là lạnh lùng.
Linh Diên có chút bất đắc dĩ nhìn Linh Dực: “Ai nha ca, huynh nhìn huynh kìa, bọn ta chưa nói gì mà, huynh như vậy là sao? Còn vậy nữa sẽ đuổi huynh ra ngoài!”
Mày rậm của Linh Dực tiếp tục nhướng lên, trong con ngươi mang theo không vui rõ ràng: “Thế nào? Có lời gì ca ca không thể nghe hả?”
“Huynh hầm hừ như vậy, người không biết còn tưởng Dương Tố làm chuyện gì có lỗi với huynh!”
“Muội…” Linh Diên đang muốn mở miệng, Linh Vận đã kéo hắn nói: “Ca, ngày nào muội cũng ở dưới mí mắt của huynh, huynh còn có gì không yên lòng?”
Câu này khiến Linh Diên mặt mày cạn lời. Không ngờ sự bảo vệ của hắn dành cho bọn họ trong mắt bọn họ lại là vẽ vời cho thêm chuyện.
Linh Diên không để ý tới hắn, nhìn Linh Vận: “Tỷ, hắn thật sự không hề liên hệ với tỷ hả? Cũng không để lộ tin tức gì à?”
Linh Vận lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Không, ở Bất Dạ thành ta còn không thấy hắn, bây giờ đã trở về tự nhiên càng không thể gặp được. Sao vậy, tự nhiên nhắc tới hắn làm gì?”
Linh Diên trầm mặc, từ lúc Dương Tố biến mất, Hồng Tà cũng biến mất, thậm chí tay trong của nàng ở Long đế quốc cũng đã lâu không truyền lại tin tức. Không biết sao, đột nhiên nàng có dự cảm xấu. Giống như sắp có chuyện gì lớn xảy ra.
Vốn nàng cho là dù gì đi nữa Dương Tố cũng sẽ nể tình tỷ tỷ hoặc bọn họ lúc trước từng cứu hắn ta mà thể hiện gì đó, ít nhất tiết lộ một ít tin tức về Long đế quốc, nhưng bây giờ… Thật sự đã khiến nàng thất vọng rồi.
Linh Diên có chút nhụt chí, hận thực lực của mình chưa đủ, càng hận đối thủ quá mạnh.
“Diên Nhi, muội sao vậy? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Linh Diên lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy hình như bên Long đế quốc đã không xuất đầu lộ diện quá lâu, đây không phải phong cách của bọn chúng. Lần trước bọn chúng chịu thiệt nhiều như vậy, sao lại không có chút động tĩnh nào?”
Nhắc tới Long đế quốc, huynh muội ba người thoáng cái rơi vào trầm mặc.
“Chỉ sợ tạm thời Long đế quốc sẽ không gây ra động tĩnh gì lớn.”
Lúc giọng nói không nhanh không chậm của Linh Dực vang lên, Linh Diên kinh ngạc ngẩng đầu.
“Xin ca ca chỉ giáo.”
Linh Diên nhướng mắt, thản nhiên nói: “Muội cho rằng Long đế quốc là chỗ nào? Đó là nơi còn phức tạp hơn đại lục Tứ Phương, cao thủ nhiều như mây không nói, cả thế lực khắp nơi cũng là vàng thau lẫn lộn. Đại lục Tứ Phương còn đấu đá không ngừng, huống hồ gì là Long đế quốc?”
“Ý ca ca là, Long đế quốc nội chiến?”
Linh Dực cười lạnh một tiếng: “Bọn chúng nội chiến cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, chỉ có điều lần này lão hoàng đế bị bệnh, đang thời điểm mấu chốt mấy vị hoàng tử đấu đá nhau, e rằng không có lòng dạ để ý tới chuyện của đại lục Tứ Phương chúng ta.”
Linh Diên nghe xong theo bản năng thở phào một hơi. Nàng không hỏi làm sao Linh Dực biết, bởi vì nội tình của Linh gia trang còn mạnh hơn tưởng tượng của nàng, bọn họ biết chuyện của Long đế quốc cũng không có gì lạ. Chỉ cần tạm thời Long đế quốc không tạo thành khủng hoảng với bọn họ là được. Một lần độc tang thi đã khiến nàng bị hoảng sợ, thêm lần nữa, nàng thật sự không biết mình còn tinh thần sức lực để đối phó không.
Linh Diên ở lại Linh gia trang hai ba ngày rồi chào tạm biệt hai huynh muội. Sau đó nàng lại trở về Phượng Trì sơn trang, xử lý không ít công vụ phức tạp chồng chất như núi, rồi suốt đêm chạy về nước Tư U.
Hết lần này tới lần khác nàng chỉ dùng thời gian nửa tháng. Nếu dựa theo tốc độ bình thường, chỉ sợ hiện tại nàng mới đi được một nửa quãng đường đến Bất Dạ thành mà thôi. Mặc dù người của Vệ Giới rất xuất sắc cũng tuyệt đối không ngờ rằng người bọn họ muốn tìm đã về tới nước Tư U.
Mà sự thật đúng như Linh Diên dự đoán, từ ngày đầu tiên Linh Diên vứt bỏ người theo dõi, bọn họ đã ngựa không ngừng vó đuổi tới Bất Dạ thành. Nhưng trên đường đừng nói cái bóng, thậm chí cả mùi hương cũng không bắt được. Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể truyền tin tức về Phượng vương phủ.
Thanh Thần vẻ mặt sùng bái nhìn thất ca nhà mình: “Thất tẩu đúng là thần, cả Hắc Lân vệ mà cũng có thể bỏ rơi được. Đó chính là tổ một, tổ ưu tú nhất nhất trong Hắc Lân vệ, ha ha, ha…”
Ha cả buổi, Vệ Giới không liếc hắn một cái thì thôi, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Thanh Thần thấy mình có nguy cơ bị đóng băng lập tức thức thời đổi chủ đề.
“Thất ca, huynh nói xem thất tẩu có ý gì? Tại sao phải cố ý tránh Hắc Lân vệ của chúng ta, chẳng lẽ lần này không phải nàng ấy tới Bất Dạ thành mà là đi xử lý chuyện khác sao? Nhưng tại sao Hắc Lân vệ không bắt được tung tích của thất tẩu chứ? Theo lý thuyết, hình dáng của thất tẩu chúng ta chính là dễ theo dõi nhất, cho dù nàng ấy có thuật dịch dung, nhưng chung quy hình dáng không thể thay đổi mà.”
Thanh Thần vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt của Vệ Giới, chỉ thấy đáy mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng của hắn chợt lóe lên một cái, sau đó hắn xoay đầu nhìn Thanh Thần: “Ngươi vừa nói gì?”
Hắn vừa nói gì?
Thanh Thần dựa theo lời vừa nói lặp lại một lần, trong đáy mắt sâu thẳm của Vệ Giới đột nhiên tràn ra chút hiểu rõ.
“Ngươi nói rất đúng, dung mạo có thể thay đổi nhưng hình dáng thì không. Thế nên, bọn họ không tìm được nàng.”
Chương 318: Khương Đông Vũ bày tỏ lòng trung thành
Mắt Thanh Thần chớp chớp, vuốt cằm suy nghĩ những lời này của Vệ Giới. Đợi khi hắn hiểu được hàm ý, đồng tử đột nhiên co lại.
“Không, không phải chứ? Thất ca, chẳng lẽ ý của huynh là, thất tẩu của ta rất phi thường, ngay cả hình thể cũng có thể thay đổi?”
Vệ Giới không tự chủ được nghĩ đến mấy người có hình thể và hình dáng tương tự nhau. Khi xếp những người này lên một chỗ, khóe môi hắn bỗng dưng lộ ra một độ cong khiến người ta sởn gai ốc.
“Đúng hay không đúng, rất nhanh là có thể biết được rồi!”
“Thất ca, lời này của huynh có ý gì? Dù thất tẩu có thể thay đổi được hình dáng thì, thì… Tóm lại là cũng không thể thay đổi được hoàn toàn đâu chứ? Từ nước Tư U chúng ta đến Bất Dạ thành phải đi mất một tháng, giờ mới qua nửa tháng, chỉ sợ thất tẩu vẫn đang trên đường đến đó!”
Vệ Giới không trả lời hắn mà lại đứng dậy rời đi.
Khi thân ảnh của hắn sắp biến mất ở cửa ra vào, âm thanh lạnh buốt như đêm tối đột nhiên vang lên: “Cho tổ một rút về đây!”
Thanh Thần há to miệng, đang định nói chuyện thì Vệ Giới đã đi liền một mạch.
Để lại Thanh Thần thẫn thờ, ngơ ngác nhìn phương hướng Vệ Giới rời khỏi, cố gắng nghĩ xem mình đã bỏ lỡ cái gì trong cuộc nói chuyện vừa rồi.
***
Trong Cần Chính điện, Khâu Thành cầm tin tức vừa mới truyền tới vào, thấy Vệ Du Sâm đang ngồi bên bàn tốc ký, nói khẽ: “Khởi bẩm hoàng thượng, chỗ Kim Vũ Vệ vừa mới truyền lên một phần sổ con.”
Vệ Du Sâm không ngẩng đầu lên nói: “Nói.”
Khâu Thành mở quyển số con ra, tin tức chiếu vào mắt làm ông ta hơi giật mình, sau đó khó hiểu nhìn Vệ Du Sâm: “Hoàng thượng, chuyện này…?”
“Trên đó nói gì?” Vệ Du Sâm nhấc mắt, lạnh nhạt nhìn ông ta, thờ ơ hỏi một câu.
Khâu Thành mấp máy môi, che giấu sự kinh ngạc vì nội dung của sổ con, bình tĩnh trả lời.
“Bẩm hoàng thượng, trên này viết toàn bộ sự kiện của Thượng Quan Tình Hi từ khi nàng sinh ra đến nay. Trọng điểm là nàng ấy đúng là có bệnh tim bẩm sinh, cũng có đại phu xem qua cho nàng ấy, nàng ấy không sống được quá mười tám tuổi.”
“Từ khi nàng ấy sinh ra đến nay đã bị một cao nhân đưa đi, trước năm tuổi thì trống rỗng, không tra được. Sau năm tuổi, thường thường sẽ trở về nhà, mà mục đích trở về cũng chỉ vì lộ mặt trong các buổi yến hội đặc biệt.”
“Xem xét kỹ thì những năm này nàng ấy tham gia yến hội, tuy ít nhưng không phải không có thu hoạch. Đệ nhất tài nữ Thượng Quan Tình Hi, thanh danh bệnh mỹ nhân cũng từ đó mà ra. Thượng Quan Tình Hi năm nay mười hai tuổi, từ sau khi tròn mười hai tuổi thì đã mời đại phu chuyên về phụ khoa đến thăm khám. Là bởi Thượng Quan Tình Hi trời sinh có thể chất cung hàn, không dễ thụ thai. Nói là bản thân nàng ấy cảm thấy hứng thú chứ thật ra là bệnh lâu thành y, muốn tự mình trị khỏi chứng cung hàn.”
Nghe đến đó, Vệ Du Sâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo nghiêm túc trước nay chưa từng có.
“Ngươi nói nàng ta trời sinh bị cung hàn? Thậm chí tim cũng có vấn đề? Những thứ này đều đã tra kỹ chưa?”
“Bẩm hoàng thượng, tin tức đều là do Kim Vũ Vệ tự mình đi điều tra, không sai được.”
Vệ Du Sâm hơi nhíu mày, cung hàn trời sinh, còn cả bệnh hiểm nghèo là tim bẩm sinh. Bị bệnh nặng như vậy, khó trách nàng ta lại yếu đuối đến thế. Đúng là có bộ dáng gió thổi liền ngã. Bảo sao trước kia, khi hắn ta đề cập đến Thượng Quan Tình Hi với Thượng Quan Hạo, Thượng Quan Hạo có bộ dáng đau khổ đến vậy.
Càng làm hắn ta kinh ngạc đó là khi vừa mới nói đến chuyện cho Thượng Quan Tình Hi tiến cung, Thượng Quan Hại lại trả lời là muốn thương lượng với Thượng Quan Tình Hi rồi mới định đoạt được. Nhưng sau đó hắn ta không nhắc tới, Thượng Quan Hạo cũng không chủ động đề cập đến chuyện này nữa.
Rồi Thượng Quan Tình Hi nói gần nói xa tiết lộ nàng ta cũng không nguyện ý. Thậm chí nàng ta còn để lộ việc mình không còn sống lâu nữa, vốn hắn ta không tin, nhưng bây giờ…
“Không tra ra được người năm đó mang nàng ta đi sao?”
Sau khi Khâu Thành xác nhận thì lắc đầu nói: “không tra được, thậm chí ngay cả khi năm tuổi đó, nàng ấy đi nơi nào cũng không rõ. Người của Thượng Quan gia cũng không biết. Hỏi đến thì đều dùng lí do ‘ý của sư phụ’ để lấp liếm cho qua.”
Vệ Du Sâm cau mày hơi dựa vào ghế, đăm chiêu nhìn làn khói bay nhè nhẹ trong lư hương, đáy mắt âm nhu dần hiện ra một tia lạnh lẽo.
“Sao lại trùng hợp như vậy? Lại là sư phụ, lại là cung hàn, lại là bệnh tim. Hết lần này đến lần khác lại đến năm mười hai tuổi. Rồi lại còn thu được nhiều danh tiếng đến vậy. Thậm chí ngay trong hậu cung cũng được biết đến. Thượng Quan Tình Hi thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?”
Vốn nữ nhân này chưa khiến hắn ta có bao nhiêu hứng thú, chỉ có điều phụ thân của nàng là Thượng Quan Hạo, mà những năm nay Thượng Quan Hạo có thể đứng vững gót chân giữa hắn ta và Vệ Giới, lấy được những thành tích không tầm thường, điều đó đã đủ chứng minh người này rất giỏi.
Càng khiến hắn ta yên tâm đó là gia thế của Thượng Quan Hạo trong sạch, không có những liên lụy nào khác, mà nữ nhi duy nhất của ông lại có thân thể gầy yếu.
Hiển nhiên, lợi dụng người như vậy sẽ rất thuận lợi. Nhưng hắn ta vạn lần không ngờ, khi hắn ta không có hứng thú gì, chỉ thuận miệng nhắc tới, Thượng Quan Hạo chẳng những không sốt sắng mà còn cho hắn ta thái độ “ngươi không hỏi thì ta coi như không biết”.
Giờ hắn ta đã có hứng thú lại điều tra được kết quả như vậy.
Không dễ thụ thai?
Ha ha, chẳng lẽ, không dễ thụ thai có ảnh hưởng rất lớn với một hoàng đế?
Không, Vệ Du Sâm hắn cũng không phải là không có con nối dõi, lại không phải không có những nữ nhân khác. Làm gì có chuyện sẽ gửi gắm chuyện con nối dõi lên người một thiếu nữ mới chỉ có mười hai tuổi chứ?
Trái lại, Vệ Du Sâm cảm thấy chuyện Thượng Quan Tình Hi không dễ thụ thai khiến hắn ta khá hài lòng.
Nhưng dùng lí do này từ chối hắn ta thì quá qua loa rồi.
Lại nói đến chuyện mười tám tuổi, bây giờ Thượng Quan Tình Hi mới có mười hai tuổi, đến mười tám tuổi còn sáu năm, ai biết trong sáu năm này sẽ xảy ra biến cố gì không?
Từ mười hai tuổi đến tuổi cập kê, còn ba năm nữa, ba năm này cũng là một khoảng cách lớn.
Toàn bộ Tư U là quốc gia của hắn ta, hắn ta muốn dạng nữ nhân nào chẳng được chứ?
Nhưng Thượng Quan phủ hết lần này tới lần khác làm hắn ta mất mặt, đều này khiến cho người trước giờ luôn cường thế là Vệ Du Sâm rất bất mãn.
Đặc biệt là, làm một tiểu thư khuê các, những gì Thượng Quan Tình Hi trải qua quá khó mức tưởng tượng.
Người năm đó đưa nàng đi, rốt cuộc là ai?
Theo bản năng, trong đầu Vệ Du Sâm hiện lên cảnh từ chối quyết liệt của Thượng Quan Tình Hi hôm ấy.
Một nữ tử trong khuê phòng chưa bao giờ gặp hắn ta, chẳng những không sợ hắn ta mà thái độ lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Tuy nhìn nàng ta có vẻ ngây thơ vô tội nhưng hắn ta cảm nhận rõ được sự kháng cự của nàng ta với mình.
Lúc này trong con mắt âm nhu tràn đầy lãnh ý, đứa trẻ này vì không muốn tiến cung nên mới phản kháng hắn ta sao?
Với kinh nghiệm của Vệ Du Sâm, Thượng Quan Tình Hi không hề đơn giản như hắn ta thấy, chỉ bằng những lời đồn đại đột nhiên nổi lên, chỉ bằng một đứa trẻ mười hai tuổi như nàng ta có thể kinh động thái hậu và Trân phi trong hậu cung. Thậm chí, ngay cả Hi phi từ trước tới nay không hỏi thế sự cũng đứng ra nói giúp cho nàng ta, điều này khiến Vệ Du Sâm buộc phải dò xét tâm tư của nàng ta.
Nhưng kết quả như vậy không hề khiến hắn ta thấy thỏa mãn, thậm chí hắn ta còn cảm thấy, bọn họ có thể điều tra được những thứ này là do có người cố ý phơi ra ngoài sáng.
Vệ Du Sâm cầm lấy tin tức trong tay Khâu Thành, đọc từng chữ từng chữ, nhìn đến dòng cuối, khóe môi hắn ta nhếch lên một vòng cung lạnh lùng nghiêm nghị đến chính hắn ta cũng không nhận ra.
“Đi, tiếp tục điều tra, trẫm không muốn những tin tức mà ai cũng có thể tìm được này, các ngươi hiểu chưa? Hơn nữa, theo dõi Thượng Quan phủ cho trẫm, nhất là nhất cử nhất động của Thượng Quan Tình Hi, phải báo cáo lại thường xuyên cho trẫm.”
Khâu Thành cúi đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi ông ta đi, Vệ Du Sâm đột nhiên nặng nề ngã lên ghế rồng, Lưu Thạch vội vàng ngâm một cốc trà nóng cho hắn ta, đi ra đằng sau hắn ta, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của hắn ta.
“Hoàng thượng, ngài nghi ngờ Thượng Quan tiểu thư sao?”
Vệ Du Sâm nhắm mắt lại, đôi môi mỏng nhếch lên đường cong vô tình: “Bất luận nghi ngờ ai thì họ đều có điểm đáng ngờ cần phải tìm hiểu. Thượng Quan Tình Hi, ha ha, sao lại khéo như thế? Hài nhi bên này vừa bị phán tử hình, bên kia đã có người đến muốn dẫn nàng ta đi.”
Vừa nói ra, Lưu Thạch ngây ngẩn cả người, ông ta khó tin nhìn Vệ Du Sâm: “Ý của hoàng thượng là, Thượng Quan tiểu thư bị người ta cố tình mang đi hay sao?”
Vệ Du Sâm nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Đúng hay không vẫn chưa biết được, cần phải tra thêm. Dù sao, chuyện này đã trôi qua mười hai năm, trước kia chưa từng chú ý là vì Thượng Quan gia không đáng để chúng ta chú ý đến, nhưng bây giờ… Ngươi không thấy một người luôn khiêm tốn đột nhiên huênh hoang rất bất thường hay sao? Đặc biệt là đối tượng nàng huênh hoang còn là hậu cung của trẫm, thậm chí ngay cả Hi phi cũng bị nàng ta mê hoặc, điều này làm trẫm rất bất an.”
Vả lại, cặp mắt của nàng ta cực kỳ giống với người trong trí nhớ hắn ta.
Không biết có phải do cặp mắt ấy không mà hắn ta như gặp quỷ, cảm thấy đường nét trên khuôn nàng ta có bóng dáng của Đỗ Vân Ca.
Cũng vì liên quan đến Đỗ Vân Ca nên khi đối đãi với Thượng Quan Tình Hi, hắn ta không thể phán đoán nàng ta như một người bình thường được.
Càng làm cho hắn ta sợ hãi đó là sau khi Đỗ Vân Ca bị thiêu cháy, khám nghiệm tử thi nói cho hắn ta biết thai nhi trong bụng nàng ta đã bị người ta lấy đi…
Vốn hắn ta còn tưởng rằng là do Cừu Trinh làm, nhưng khi điều tra thì mới biết không phải.
Đã không phải Cừu Trinh thì ai sẽ nhẫn tâm đến ngay cả đứa bé trong bụng nàng ta cũng không bỏ qua chứ?
Nếu đứa bé kia còn sống, năm nay cũng đã mười hai tuổi.
Mà ngày Thượng Quan Tình Hi ra đời lại gần với với án diệt môn của Đỗ gia như vậy.
Tuy Thượng Quan gia không hề có quan hệ với Đỗ gia, thậm chí năm đó Thượng Quan Hạo chỉ là một vị quan ngũ phẩm nho nhỏ, nhưng không biết tại sao trực giác nói cho hắn ta biết, Thượng Quan Tình Hi có vấn đề.
Người này miệng thì nói không muốn vào cung nhưng lại lợi dụng tin đồn ở ngoài cung để vào hậu cung của hắn ta, xem bệnh cho phi tử của hắn ta.
Một loạt hành động khả nghi như thế, muốn hắn ta bỏ qua cho nàng ta là điều không thể.
Tin tức Vệ Du Sâm điều tra Thượng Quan phủ rơi vào trong tai Thượng Quan Tình Hi, nàng ta như có dự đoán từ trước, hoàn toàn không bất ngờ.
“Để lộ nhiều sơ hở cho hắn ta tra như vậy, nếu hắn ta mà không tra được thì thật đáng tiếc cho tính tình đa nghi của hắn ta.”
Như Yến lo lắng nhìn nàng ta: “Tiểu thư, vậy kế tiếp phải làm như thế nào đây?”
“Không cần sốt ruột. Cũng may đã có người thu xếp cho Thượng Quan phủ tốt rồi, ta không còn nỗi lo nào nữa. Bây giờ lại thuận lợi tiến cung, lại có Hi phi nương nương giúp ta kéo dài chút thời gian, chúng ta ở đây chậm rãi nghiền nát hắn. Đúng rồi, gần đây Ngọc mỹ nhân kia thế nào rồi?”
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Tình Hi hiện lên sự tính toán, nếu nữ nhân này đã dám phản bội nàng ta, nàng ta không lợi dụng thì chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?
“Từ sau khi nàng ta mang thai đã bị cấm túc trong Bạch Ngọc hiên, không ai được tới thăm, nàng ta cũng không được ra ngoài.”
Thượng Quan Tình Hi nhướng mày: “Đó là ý của hoàng thượng sao?”
Như Yến gật đầu: “Vâng, là ý của hoàng thượng, thậm chí ngay cả thái hậu cũng miễn lễ thỉnh an sớm tối cho nàng ta.”
Thượng Quan Tình Hi khẽ xì một tiếng: “Nếu nghi ngờ nàng ta, vì sao không cho nàng ta ra ngoài, như thế làm sao ta tiếp cận được chứ?”
Đồng tử Như Yến phóng đại: “Ý của tiểu như là muốn lợi dụng Úc Yên?”
“Bây giờ đã thành công khiến Vệ Du Sâm chú ý tới ta, có thể thu hút sự chú ý của hắn không hề dễ, huống chi, trong lòng Vệ Du Sâm cũng không yên tâm về Úc Yên này. Theo ngươi, nếu để hắn ta nhìn thấy hai bọn ta ở cùng một chỗ thì sẽ có kết quả như thế nào đây?”
Như Yến hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tình Hi hỏi: “Tiểu thư, người định xử phiền phức này sao?”
“Ha ha, kết cục của việc phản bội ta, phản bội Tử Hoàng cung, đương nhiên nàng ta không thể thừa nhận được, về phần nàng ta có phải chết hay không còn phải xem vị trí của nàng ta trong mắt Vệ Du Sâm.”
Đêm đó, Thượng Quan Tình Hi mặc một thân trang phục màu đỏ bó sát, đầu đội đấu lạp, trốn thoát khỏi tầm nhìn của toàn bộ binh mã tuần tra trong nội cung, dễ dàng đi vào Bạch Ngọc hiên.
Dùng một cây nhạc cụ đặc biệt của Tử Hoàng cung, nhẹ nhàng thổi một mật hiệu, chỉ trong chốc lát, Đông Nhi liền xuất hiện trước nàng ta.
Thấy bóng lưng đằng đằng sát khí của Thượng Quan Tình Hi, thân thể Đông Nhi đột nhiên cứng đờ, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống: “Đại, đại tiểu thư?”
Thượng Quan Tình Hi xoay người, đôi mắt đẹp híp thành một khe nhỏ, lông mi dài cong lên dưới ánh trăng lạnh lẽo, lóe ra nét xinh đẹp mị hoặc: “Đúng là hiếm thấy, ngươi vẫn còn nhớ ta à?”
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ sống là người của tổ chức chết là quỷ của tổ chức.”
Thượng Quan Tình Hi cười lạnh một tiếng, giương mắt nhìn về phía sau nàng ta, ý nghĩ nơi đáy mắt mơ hồ: “Thế nhưng, các ngươi đã bị tổ chức vứt bỏ rồi!”
Bàn tay trong tay áo của Đông Nhi thoáng cái nắm chặt lại, nàng ấy ngạo mạn ngẩng đầu, căm hận cắn răng: “Không, người bị vứt bỏ là Úc Yên, không phải thuộc hạ, từ đầu đến cuối thuộc hạ không hề phản bội tổ chức. Thuộc hạ còn ở bên cạnh nàng ta là vì chờ tổ chức liên hệ với thuộc hạ. Đại tiểu thư, xin hãy cho thuộc hạ một cơ hội nữa, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm tổ chức thất vọng.”
Đêm nay đại tiểu thư xuất hiện ở đây, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là Khương Đông Vũ nàng ấy còn cơ hội, còn cơ hội báo thù cho Khương gia.
Úc Yên quên mất mục đích vào cung, nhưng Khương Đông Vũ nàng ấy không hề quên, dù kiếp này có trả giá bằng tính mạng của mình ra thì nàng ấy cũng không chối từ.
Thượng Quan Tình Hi nhấc mi mắt lên, liếc nàng ấy một cái: “Được rồi, đứng lên đi, nếu ngươi vô dụng sao ta lại để ngươi xuất hiện ở nơi này chứ? Nói đi, tình huống hiện tại của Úc Yên thế nào rồi?”
Khương Đông Vũ nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo hơn, tiện tay lau nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy…
***
Quân quyền của Vệ Giới đã sớm bị Vệ Du Sâm thu lại từ khi thành thân, vì đại hôn tạo nên mâu thuẫn khiến cuộc đọ sức trong tối của hai người hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng.
Hôn ước được ngự tứ, hoàng đế lại không xuất hiện, Vệ Du Sâm không để ý đến mặt mũi của Vệ Giới, đương nhiên Vệ Giới cũng sẽ không bận tâm đến thể diện của hắn ta.
Từ sau khi đại hôn, Vệ Giới liền sống kín tiếng hơn, nhưng dù vậy vẫn không ảnh hưởng đến sự khống chế của hắn với nước Tư U.
Triều đình vốn phân chia bè phái, Vệ Du Sâm, Vệ Tử Hằng, Vệ Giới, mỗi người là một phe.
Vệ Tử Hằng là đích trưởng tử, có ưu thế bẩm sinh, dù giờ người cầm quyền là Vệ Du Sâm, số người ủng hộ hắn ta cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Vệ Tử Hằng.
Mà Vệ Giới tuổi còn nhỏ, tuy số người ủng hộ trong cả ba là ít nhất nhưng cũng chính vì hắn còn trẻ, người của hắn cũng là thế hệ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ không thể đong đếm được. Hiện tại tuy bị người của Vệ Du Sâm đè ép đến sát sao nhưng cũng không ai dám đối chọi với một lớp nhân tài mới xuất hiện này. Vì cuối cùng họ cũng sẽ già đi, khi họ già, những người này đã sớm được mài giũa đến bóng loáng rồi.
Nếu tới lúc ấy thật, cho dù là Vệ Du Sâm hay là đứa con nối dõi của hắn ta, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Vệ Giới.
Hết lần này tới lần khác, Vệ Du Sâm không thể làm lung lay những người này. Hắn ta có thể ngăn chặn Vệ Giới nhưng không thể áp chế tất mọi người của hắn. Nếu hắn ta làm quá mức, những người trẻ tuổi này cái gì cũng dám làm.
Dưới sự ảnh hưởng của “án mạng chữ Đỗ”, nước Tư U đã không thể so được với lúc trước, hoàn toàn không còn chịu được sóng to gió lớn.
Còn Vệ Giới, hắn ta cũng không ngờ tới là hắn sẽ giao quyền ra dứt khoát đến vậy, dứt khoát đến độ hắn ta không có cơ hội phản ứng.
Dù hôm nay Vệ Giới không còn bất cứ quyền lực gì, nhưng Vệ Du Sâm vẫn không yên lòng, vẫn theo dõi hắn không hề dừng lại.
Hắn ta không biết mình đang sợ cái gì, hắn ta chỉ biết là việc Vệ Giới ủy quyền chẳng những không thể làm hắn ta thấy yên lòng mà ngược lại, càng làm hắn ta lo lắng.
Hắn ta có thể hạn chế quyền lực của hắn nhưng lại không thể hạn chế tự do của hắn. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, Vệ Giới luôn xuất quỷ nhập thần, người của hắn ta rõ ràng có theo dõi sát sao nhưng chỉ cần bất cẩn cái thôi là trong xe ngựa đang theo dõi đã không còn bóng dáng của Vệ Giới.
Trò hề này cứ diễn ra mỗi ngày, mỗi ngày đều là người của hắn ta ăn thiệt thòi, lần nào cũng thất bại ra về.
Đối với Vệ Giới, Vệ Du Sâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác đều không thể đuổi tận giết tuyệt được hắn.
Không chỉ vì án mạng chữ Đỗ đã khiến nhân tài bị xói mòn, càng khó nói lên lời chính là dù đã qua bao nhiêu năm, cho dù Vệ Giới chỉ mới mười tám tuổi nhưng đến bây giờ hắn ta vẫn không thể nhìn thấu người này.
Bởi vì không thể nhìn thấu nên hắn ta không dám tùy tiện ra tay.
Cũng may nhiều năm như vậy, Vệ Giới vẫn tận tâm tận lực với hắn ta và Tư U, dù có lúc không đặt hắn ta vào mắt nhưng chưa lần nào vượt quá quyền hạn. Mà đó cũng là nguyên nhân chính hắn ta giữ hắn lại đến bây giờ.
Nhưng hắn ta vĩnh viễn không có khả năng để mặc Vệ Giới cứ tự do như vậy được, dù hắn có nguyện ý thì người của hắn chưa chắc đã đồng ý.
Ngay khi Vệ Du Sâm đứng trước cửa sổ, đầu đau như sắp nứt ra, Khâu Thành lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng hắn ta.
“Khởi bẩm hoàng thượng, người mà ngài phái thuộc hạ tìm đã tìm được, ngài có muốn gặp hắn hay không?”
Vệ Du Sâm nhướng mày: “Đã tìm được? Ở đâu?”
“Ở ngay ngoài điện, nếu hoàng thượng cảm thấy bất tiện, thuộc hạ sẽ chuyển hắn đến nơi khác.”
Vệ Du Sâm ngăn cản: “Không cần, cho hắn vào.”
“Vâng.” Rất nhanh, Khâu Thành mang một thiếu niên mặc y phục màu xanh tiến vào.
Sau khi Khâu Thành đưa hắn ta vào, nhìn Vệ Du Sâm, nhận được chỉ lệnh rồi lui ra ngoài.
Trong chớp mắt, trong đại điện chỉ có Vệ Du Sâm và vị thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên lạnh nhạt đánh giá Vệ Du Sâm, giọng điệu tràn ngập khinh thường: “Ngươi chính là Vệ Du Sâm?”
Dám cả gan gọi thẳng tên họ của hoàng thượng, muốn chết!
Bỗng dưng, một bóng đen đột nhiên hiện ra, thiếu niên bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên một tiếng sợ hãi, chờ khi hắn ta phản ứng được, mặt hắn ta đã bị đối phương đánh lệch sang một bên.
Cảm giác đau rát trên mặt, cộng thêm mùi máu tanh đầy miệng khiến hắn ta ý thức được cái tát này tàn nhẫn đến mức nào.
Hắn ta bụm mặt mình, khuôn mặt phẫn hận nhìn sang người nọ: “Ngươi…”
Bình luận facebook