Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-155
Chương 151: Tiểu mỹ nhân tóc bạc
Ly Diên sửng sốt một hồi, không biết nên làm thế nào để ứng phó.
Mà Tiểu Thanh và Tiểu Hồng sau lưng bạch long cũng thì thèm nhìn Tiểu Bạch, trực tiếp ngạo kiều hất cằm nhìn Vệ Giới đang đứng bên cạnh Ly Diên.
Khoảnh khắc ánh mắt lạnh nhạt của Vệ Giới bắt gặp đôi mắt đen và sáng của của người kia, sự kiêu ngạo trong mắt hai người mờ đi, thay vào đó là dò xét thật sâu.
Con rồng khổng lồ cao cao tại thượng nhìn xuống, đương nhiên thấy rõ phản ứng những đứa con của mình.
Đột nhiên, nó xoay người bay thẳng lên trời, những con sóng khổng lồ do xung lực gây ra khiến sắc mặt của mọi người thay đổi hoàn toàn.
Ngay khi họ nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây, con rồng khổng lồ bay lơ lửng trên không trung đột nhiên lướt tới. Sau đó, nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường… Cho đến khi một đám sương mù bạc tản ra, cùng lúc đó là một tia sáng bạc nổ ầm trời.
Mọi người bị ánh sáng này làm cho xây xẩm mặt mày, trong phút chốc, đôi mắt bị mất đi ánh sáng.
Dưới áp lực khủng khiếp, cuối cùng họ không chịu nổi mà ngã xuống đất.
“Mẫu thân, mẫu thân, vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, không thua kém người chút nào, nhưng sao mẫu thân lại làm nàng ngất xỉu rồi.”
Khi giọng nói non nớt xen lẫn với sự phấn khích chưa từng có vang lên, một tiểu mỹ nhân tóc bạch kim xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mắt bọn họ.
Tiểu mỹ nhân đó mặc một chiếc váy màu bạc thanh khiết, trang điểm tinh xảo mà khí phách. Nàng ta thờ ơ hạ mi, liếc nhìn đứa con của mình, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Đứa ngốc, đám người phàm sao có thể so được với chúng ta?”
“Nhưng mà vị tỷ tỷ này thật sự rất đẹp, chẳng lẽ mẫu thân không thấy vậy?”
Tiểu mỹ nhân không hài lòng nhìn về hướng được đứa bé chỉ. Sau khi xem xét, đôi mắt xinh đẹp ngay lập tức thay đổi.
Nhận ra có gì đó không ổn, đứa bé hơi ngập ngừng hạ móng xuống. Trong mắt nó, vị tỷ tỷ kia đẹp đến mức không gì sánh được.
“Mẫu thân, có gì không đúng sao?”
Nghe nó hỏi, ánh mắt sâu kín của Tiểu Thanh và Tiểu Hồng rời mắt khỏi khuôn mặt của Vệ Giới, chuyển lên người đệ đệ rồi nhìn vào cái đầu to nhìn sao cũng thấy xấu xí dưới chân nó, khóe mắt khẽ co giật.
“Tam nhi, đừng hạ thấp trí thông minh của chúng ta. Loại tiêu chuẩn như này mà dám nói là xinh đẹp?”
“Ngươi bị mù à?”
“Đúng thế. Nữ tử xấu xí mập mạp, vừa đen vừa lùn như vậy, dám so với mẫu thân sao?”
“Ta thấy đầu và mắt của ngươi bị úng nước rồi!”
…
Trước sự chế giễu của ca ca tỷ tỷ, Tiểu Bạch hờ hững khịt mũi: “Các người không hiểu gì cả, đừng có nói nhảm. Tỷ tỷ rất xinh đẹp, không tin các người hỏi mẫu thân xem?”
“Mẫu thân?”
Tiếng gọi của Tiểu Bạch kéo mỹ nhân tóc bạch kim trở về thực tại.
Đầu tiên nàng ta nhìn Ly Diên bằng ánh mắt phức tạp, sau đó đột nhiên có một sợi trong suốt bắn ra từ đầu ngón tay nàng ta, quấn chặt lấy mạch của Ly Diên.
Tiểu Bạch không ngăn cản, để mặc mẫu thân làm thế, mình thì mềm nhũn nằm lên người Ly Diên, hít thật sâu mùi trên cơ thể nàng, cực kỳ si mê.
“Tỷ tỷ, mùi trên người ngươi thơm quá, dễ ngửi quá.”
Ngay khi lời vừa dứt, vẻ mặt của mỹ nhân tóc bạc càng trở nên khó đoán, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bạch đầy lo lắng.
Sau khi xem mạch chốc lát, mỹ nữ tóc bạc thu hồi râu rồng, ánh mắt trong vắt rơi lên mặt Ly Diên.
Giọng nói trầm và lạnh của nàng ta nhàn nhạt vang lên: “Tam nhi, con có thể thấy mặt nàng ta à?”
Tiểu Bạch kéo cằm, mạnh mẽ chớp chớp mắt, “Ừm, thấy được, rất rõ ràng.”
Rõ ràng mỹ nhân tóc bạc chưa từ bỏ ý định, nhìn hai đứa con còn lại của mình, “Còn các con? Các con có thể nhìn thấy cái gì?”
“Một nữ nhân ngu ngốc vừa đen vừa béo.”
“Không đúng, tỷ tỷ không xấu chút nào, thực sự rất đẹp!”
“Hừ, quái vật xấu xí như vậy, cũng chỉ có đệ dám gọi là xinh đẹp!”
“Mẫu thân, có phải mắt của tam nhi có vấn đề rồi không?”
Biểu cảm của mỹ nữ tóc bạch kim rất kỳ quái, Tiểu Bạch hiếm khi nhìn thấy mẹ mình như vậy, ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
“Mẫu thân, nàng, nàng ấy có phải là người mà Tiểu Bạch đang đợi không?”
Mỹ nhân tóc bạc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nhi tử: “Không, không phải nàng, con nhận nhầm rồi.”
“Vậy sao mẫu thân lại nhìn nàng ấy như thế?”
Tiểu Bạch không có ý định bỏ qua cơ hội này. Nó đột nhiên lao đến bên người mỹ nhân tóc bạc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng ta.
“Mẫu thân, con nhìn nhầm thật sao?”
Nữ tử tóc bạc không nghĩ ngợi gì chuẩn bị mở miệng, Tiểu Bạch đã ngắt lời nàng ta: “Mẫu thân, con nhớ người đã từng thề, nếu vi phạm thì người…”
“Tam nhi, sao đệ lại nói chuyện với mẫu thân như thế?”
“Cho dù nàng ta là người đệ đang chờ đợi thì sao? Với thực lực của nàng ta, nếu đệ ở bên nàng ta…”
“Ta không đồng ý.”
Giọng nói kiên quyết của nữ tử tóc bạc đột nhiên vang lên. Sau một lúc sững sờ, Tiểu Bạch nhìn Ly Diên đang bất tỉnh.
“Con đoán chính là nàng ấy. Thảo nào ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy, con đã có một loại cảm giác thân mật đặc biệt. Thật không ngờ, bọn con lại gặp nhau theo cách này.”
Khi nó nói xong, nó nhìn chằm chằm mẫu thân.
“Mẫu thân, từ nhỏ người đã giáo dục chúng con, làm rồng phải giữ lời hứa. Người đã đồng ý với người ta, mà sự thật chứng minh, chúng con thực sự còn có duyên phận, vậy thì mẫu thân không nên trốn tránh như thế.”
“Nhưng tam nhi, nàng quá yếu ớt, yếu ớt như con kiến mà con giẫm chết vậy. Nếu đi theo nàng ta, con sẽ gặp phải nguy hiểm, nguy hiểm đấy!”
“Vậy, mẫu thân, tại sao những năm qua, người lại canh chừng ở chỗ này?”
Tiểu Bạch đột nhiên hỏi khiến nữ tử tóc bạc khẽ giật mình.
Tại sao ở phải canh chừng ở đây?
Là bởi vì một lời hứa. Cho nên nhiều năm như vậy, nàng ta thà từ bỏ thượng giới có linh khí nồng đậm, ở hạ giới linh khí mỏng manh này. Nhiều năm canh chừng như vậy chỉ vì một lời hứa của người kia. Nhưng vì sao bây giờ nàng ta lại muốn vứt bỏ lời hứa hẹn chứ?
Nàng ta muốn nói nữ nhân kia không phải người bọn họ chờ. Nhưng trong thiên hạ, có thể có được dung mạo như vậy, chẳng lẽ còn có người thứ hai?
Không, loại độc này, dù là lên trời xuống đất cũng không tìm ra cái thứ hai. Còn có dung mạo của nàng, cực kỳ giống nàng ta năm đó…
Tam nhi nói đúng. Nữ nhân này chính là người mà họ đang chờ.
Bao nhiêu năm chờ đợi mòn mỏi, không phải nàng ta chưa từng oán giận, thậm chí còn nghĩ rằng người đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng nàng ta cũng không ngờ lại dùng cách này xuất hiện ở nơi này.
Làm sao đây?
Không lẽ để nàng đưa con mình đi?
Tiểu mỹ nhân tóc bạc im lặng khiến Tiểu Bạch Long càng thêm lo lắng. Nó nhìn chăm chú vào khuôn mặt của mỹ nhân da đen, ánh mắt tràn đầy quyến luyến.
“Mẫu thân, người đừng chỉ nhìn người quái dị kia. Người đến xem vị đại ca ca này đi, thân thể của hắn cũng thật kỳ quái!”
Suy nghĩ của ngân long bị kéo lại, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Tiểu Thanh và Tiểu Hồng đang quấn trên người Vệ Giới, trong mắt chúng hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Có gì kỳ lạ?”
“Đan điền của hắn bị phong ấn hai phần ba, thế mà còn có thể có được tu vi như thế.”
“Ôi dào, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là mạch tượng người này thật kỳ quái, hỗn loạn như thế mà không tẩu hỏa nhập ma. Vậy là không đúng!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Hình như trong cơ thể hắn có một luồng tà khí đang chạy loạn bốn phía, ngay cả chúng ta cũng không bắt được, hình như…”
“Cũng trúng một loại độc hiếm thấy.”
Thanh Nhi và Hồng Nhi một hỏi một đáp, ngân long vốn không có hứng thú lại đột nhiên quay đầu khi nghe thấy có một luồng tà khí không thể giải thích được.
Không cần hai đứa bé khuyên bảo, nàng ta bắt mạch cho Vệ Giới, nhắm mắt ngưng thần.
Chỉ trong giây lát, đôi mắt xinh đẹp kia đột nhiên mở ra, nở rộ một ánh sáng rực rỡ khác, “Cái này, cái này làm sao có thể?”
Lần này có vẻ như tam nhi cũng có hứng thú. Nó nhanh chóng đến bên Vệ Giới, một cái móng nhỏ thờ ơ đặt lên mạch đập của hắn.
Một khắc đồng hồ sau, hai mẹ con nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên từ đáy mắt của đối phương.
“Thế gian này thế mà còn chuyện kỳ diệu như thế. Tam nhi, điều này thật sự không thể ngờ được.”
Ánh mắt tiểu Bạch Long đảo qua lại trên người Vệ Giới và Ly Diên, rồi sờ cằm của mình, “Mẫu thân, nhìn tình hình, hai người bọn họ còn quen biết nhau nữa!”
Ngân Long mím môi suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng nhìn con trai, “Nói vậy, con đồng ý đi theo nàng ta?”
Ánh mắt tiểu Bạch Long lập tức phát sáng, “Vậy là mẫu thân đã đồng ý với hài nhi?”
Ngân long đột nhiên lộ ra vẻ bất lực: “Việc đã đến nước này, ta còn có thể nói gì nữa? Nếu không gặp được thì thôi, nhưng bây giờ cơ duyên xảo hợp, nếu như ta cứ để nàng rời đi như vậy, cho dù tương lai có về lại thượng giới, cũng sẽ… Haiz, bỏ đi, chỉ mong bọn họ ở cùng một chỗ có thể tạo ra kỳ tích. Con à, đây là đường mà con tự chọn. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, con đều phải chịu trách nhiệm với việc hôm nay mình đã làm.”
Lời nói trịnh trọng của ngân long khiến đôi mắt tam nhi tụ lại: “Mẫu thân, hài nhi biết mình đang làm gì, con đã không còn nhỏ. Dù sao, sớm muộn gì bọn con cũng phải rèn luyện, phải rời xa vòng tay của người. Thay vì bị động, chẳng bằng đổi thành chủ động.”
Lời nói đến đây, ánh mắt của nó dừng lại trên mặt khuôn mặt to béo đen như đáy nồi của Ly Diên, buồn cười nở nụ cười.
“Đi theo nàng ấy rèn luyện có lẽ là khiêu chiến không nhỏ đâu!”
Đột nhiên, một tia sáng trắng hiện ra, cắt vào ngón tay của Ly Diên. Khi ngân long đang ngập ngừng muốn nói thôi, con rồng trắng nhỏ nhìn nàng ta thật sâu, ánh mắt của Thanh Nhi và Hồng Nhi đứng bên cạnh nàng ta cũng trở nên phức tạp.
Cuối cùng, không nói gì, một giọt huyết châu đỏ thẫm bay ra khỏi miệng, nhỏ chính xác lên ngón tay của Ly Diên…
Chương 152: Vượt qua nguy hiểm
Khi mặt trời mọc lên cao như thường lệ, ánh mặt trời nóng nực như thiêu cháy đất đai, những người nằm trên bãi cỏ cuối cùng cũng có động tĩnh.
Ly Diên thề, nếu còn phơi nắng như thế này trong nửa giờ nữa, chắc chắn sẽ chết vì mất nước.
Nàng ôm cái đầu nặng trĩu, nheo mắt, toàn thân vô lực ngồi dậy.
Ánh nắng chói chang khiến nàng phải lấy tay che mắt lại. Sau khi quan sát kỹ hơn, nàng nhận ra bản thân không phải là người duy nhất ngất xỉu ở đây.
Liếc một vòng không thấy bóng dáng của Vệ Giới, mi tâm Ly Diên giật giật, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.
Tia sáng chói mắt trước khi ngất xỉu, cho dù bây giờ nhớ vẫn như mới chỉ vừa xảy ra.
Ánh mắt nàng rơi trên đám người nằm rải rác dưới đất, mi tâm khẽ chau lại. Chẳng lẽ mọi người đều hôn mê vì ánh sáng kia sao?
Đúng rồi, con rồng khổng lồ kia đâu? Còn ba con rồng nhỏ nữa?
Không phải bọn chúng muốn biến họ thành đồ ăn à?
Sao lại tốt bụng mà bỏ qua cho họ thế này?
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ly Diên vỗ nhẹ vào mặt. Dưới cái nắng như thiêu đốt, cả người nàng bị nướng bỏng, ẩm ướt nhớp nháp khó chịu.
Nhìn mặt hồ tản ra ánh sáng rực rỡ cách đó không xa, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, gian nan nuốt ngụm nước miếng.
Chân không kiểm soát được di chuyển đến đó…
“Muốn chết thì cứ việc qua đấy.”
Một giọng nói lạnh lùng xen lẫn uy nghiêm vang lên từ bên cạnh.
Ly Diên nhìn lên. Ngược chiều ánh sáng, dáng người nam nhân thẳng tắp, cao quý đứng ngược gió. Trên người mặc bộ y phục màu đen càng toát lên cảm giác áp lực.
Đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo quét qua nàng, những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của hắn ngược chiều ánh sáng càng u ám, thâm thuý.
Mặc dù chỉ tuỳ ý đứng ở đó, nhưng khiến người ta liên tưởng đến thần thái vương giả trời sinh, bế nghễ chúng sinh của vị chúa tể sơn lâm.
Nó khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Nam nhân này khi lạnh lùng thật đáng sợ, nhưng cũng có thời điểm rất có nhân tính.
Nhưng vì sao rõ ràng là lời nói quan tâm, thốt ra từ trong miệng hắn lại trở nên ớn lạnh như vậy?
“Ngươi, tỉnh dậy khi nào?”
Ly Diên liếc nhìn lá sen trong tay hắn, vô thức liếm khóe môi, đó là nước sao?
Nam nhân chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nhíu mày: “Đến đây.”
Ly Diên không kìm được di chuyển lại gần. Vừa mới đứng lại, lá sen trên tay nam nhân đã được đưa tới chỗ nàng.
Ánh mắt rơi vào làn nước ngọt ngào trên phiến lá, trái tim trong khoảnh khắc đó, vì hắn mà thật sự… rung động.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt lóng lánh sáng ngời tràn đầy vẻ khó tin, “Cái này, cho ta cái này sao?”
Đôi mắt của nàng trong veo, thấu triệt, còn lộ ra một cỗ hơi thở hữu thần. So với những mặt khác của nàng, cũng chỉ có đôi mắt này là đáng nhắc tới.
Từ trước đến giờ hắn luôn cực kỳ chán ghét nữ nhân, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn đã nhìn quen sự tàn nhẫn, chanh chua ẩn dưới những lớp vỏ đẹp đẽ kia.
Trên thế giới này không có chuyện đột nhiên tốt bụng với nhau, và cũng càng không có chuyện yêu đương không có lí do.
Người với người ở chung, mặc dù lòng người là khó đoán nhất, những thứ xảo diệu nhất cũng chính là lòng người.
Theo lý thuyết, với kiểu nữ nhân có dáng vẻ không gì đặc biệt này, có lẽ không chỉ có mình hắn, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường người đều sẽ không thích nàng. Chuyện này không phải do nàng mà là do người ta đã quen thói trông mặt mà bắt hình dong.
Hắn không nghĩ mình là một người nông cạn, có lẽ hắn đã từng có có rất nhiều cái nhìn về nàng, nhưng đoạn đường này, sự hấp dẫn mà nàng tự mình tỏa ra đã sớm vượt qua khuôn mặt khiến người ta chán ghét của nàng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác về một người có tâm hồn đẹp?
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên hừ một tiếng, gặp quỷ rồi!
Hắn lại vì một nữ nhân mà suy nghĩ nhiều như vậy, thật điên rồ!
Lập tức, mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp ném lá sen trong tay về phía nàng.
Ly Diên chưa kịp chuẩn bị, suýt chút nữa để lá sen bung ra. May mà cuối cùng vẫn có chút công lực để bảo vệ dòng nước ngọt khó khăn lắm mới cầm được đến tay.
“Cảm ơn ngươi.”
Ly Diên trịnh trọng nói lời cảm ơn với bóng lưng hơi hốt hoảng của ai đó.
Lưng của nam nhân cứng lại, nhưng vẫn sải bước bỏ đi.
Khóe môi Ly Diên khẽ cong, ánh mắt sâu xa nhìn bóng lưng hắn, cười nhẹ nói: “Đúng là đồ không được tự nhiên.”
Về phần không được tự nhiên là nói mình hay nói Vệ Giới cũng không rõ nữa.
Uống nước xong, cả người nàng như được hồi sinh, lập tức tràn đầy năng lượng.
Nửa canh giờ sau, đám người hôn mê bất tỉnh mới dần dần tỉnh lại.
Khi tỉnh táo lại, họ phấn khích hét lên “đại nạn không chết, tất sẽ có hậu phúc”, vân vân. Đủ loại ngữ điệu may mắn.
Khi đội hình đang chỉnh lý, Ly Diên đi đến chỗ Vệ Giới, đưa cho hắn một bình ngọc.
Vệ Giới liếc nhẹ, nhướng mày.
“Không trả lễ thì không hay lắm.”
Thấy hắn không trả lời, nàng nhét thẳng vào tay hắn. Đang định rời đi thì Vệ Giới đột nhiên túm lấy ngón tay của nàng: “Chỗ này xảy ra chuyện gì?”
Ly Diên nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện đầu ngón tay của nàng không biết đã bị thương từ lúc nào?
Nàng lập tức bồn chồn đáp lại: “Trước đó không có cảm giác gì, ta cũng không biết. Chẳng lẽ bị thứ gì làm thương?”
Vệ Giới liếc mắt, có thứ gì đó xoẹt qua trong mắt. Hắn vừa xoa bình ngọc, đột nhiên khẽ nói: “Còn nhớ tại sao chúng ta hôn mê chứ?”
Ly Diên gật đầu, “Đương nhiên là nhớ. Ta cũng rất tò mò, rõ ràng thịt dâng đến miệng, tại sao chúng lại bỏ qua chúng ta?”
Trong đầu Vệ Giới thoáng hiện lên cảnh tượng con rồng trắng nhỏ đơn độc dựa vào nàng, sau đó nhìn màu đỏ dị thường trên đầu ngón tay của Ly Diên. Trong mắt bất giác có hơi nghi hoặc.
Nữ nhân này thực sự càng ngày càng khó hiểu.
…
Sau khi chỉnh tu tạm thời, đoàn người lại lên đường.
Trải qua cú sốc do con rồng khổng lồ vừa nãy mang lại, hành trình tiếp theo có thể nói là đã qua nguy hiểm. Cuối cùng trước khi trời tối họ đã ra khỏi rừng hắc ám trong truyền thuyết này.
Vào lúc đó, những người mặc y phục ngụy trang đã đợi ở lối ra của khu rừng hắc ám nhìn thấy nhóm Vệ Giới, tròng mắt của họ suýt nữa rơi xuống đất.
Họ gần như là chạy đi đưa tin tức này cho chủ tử của mình.
Tên tiểu lâu la nhìn thấy vị kia mang theo cáo nhỏ của mình ngồi trên bãi cỏ nướng thịt rừng, ăn rất vui vẻ, cảm giác muốn khóc cũng có rồi.
“Môn, môn chủ. Chuyện lớn, việc lớn không xong rồi. Những người kia, những người kia, chúng, bọn chúng…”
Tiểu lâu la chưa nói xong, nam nhân áo đỏ xinh đẹp ưu nhã xé một miếng thịt gà bóng loáng, đưa cho sủng vật của mình.
Sau đó vẻ mặt khinh thường nhìn tên lâu la kia, “Sao? Nhanh như thế đã chết hết rồi? Tên Vệ Giới kia cũng chết rồi? Hừ, thật sự là nhàm chán!”
“Không, không phải như vậy. Là, là bọn chúng đã ra được. Hơn nữa, có, có hơn một trăm người vẫn còn sống.”
Tiểu lâu la nói xong, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Quả nhiên, nam nhân nghe xong lời này không chỉ cứng đờ người mà biểu tình cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Con gà rừng mới nướng chín trong tay bị hắn bóp nát trong tích tắc.
Tiểu lâu la nhìn thấy cả người run rẩy, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt cầu xin hô: “Chúng tiểu nhân cũng không ngờ chúng lại có thể đi qua được nơi của ngân long. Chuyện này, chuyện này quá bất thường!”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của nam nhân nheo lại thành một đường, hững hờ vuốt tóc bên thái dương. Nhìn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng tiểu lâu la nhận ra, đây là dấu hiệu trước khi chủ tử giận dữ.
“Những kẻ khác thì sao?”
Người tiểu lâu la run như cầy, run giọng nói: “Hiện tại chỉ có, chỉ có Vệ Giới của Tư U và Linh gia trang do Ly Diên kia dẫn đầu ra ngoài. Những người khác đều không thấy tung tích gì.”
Khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khó lường. Tiểu lâu la lau mồ hôi trên trán, hắn không đoán ra được, biểu tình lúc này của chủ tử là có ý gì.
“Ha ha, mới ra khỏi rừng hắc ám mà nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi? Xì, tiếp theo, tiểu gia ta muốn nhìn thử, xem chúng dùng bản lĩnh gì sẽ để cứu đám ngu ngốc đó. Đi, thông báo cho các bộ kế hoạch đã thay đổi, tất cả mọi người cảnh giác, bóp chết tất cả mấy kẻ đó ngoài Chỉ Túy Kim Mê.”
Tiểu lâu la định nhận lệnh xong bỏ đi thì nam nhân ung dung mở miệng: “Nếu như có cá lọt lưới…”
Tiểu lâu la theo bản năng im bặt, định quỳ xuống cầu xin tha mạng, nam nhân quay đầu lại, thản nhiên nói: “Nếu có cá lọt lưới, vậy phải dùng đến…”
Nghe xong lời hắn nói, tiểu lâu la bàng hoàng đến mức đồng tử giãn ra, miệng cũng không ngậm lại được. Ông trời ơi, hắn không nghe nhầm chứ?
Nhưng không đợi hắn xác nhận, nam nhân đã cùng sủng vật của mình rời đi, chỉ để lại một màu đỏ loá mắt, ánh lên vẻ quyến rũ dưới ánh mặt trời.
Ban đầu mọi người nghĩ rằng bên ngoài khu rừng sẽ là một vùng hoang vu, hoặc trước không thấy thôn sau không thấy điếm. Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ là mới đi mấy dặm đã thấy thôn trấn, chuyện này khiến họ sướng đến phát rồ.
Có trời mới biết bọn họ sống thế nào trong mấy ngày qua. Bây giờ người đầy vết máu, tất nhiên điều mong chờ nhất là được tắm nước nóng, ăn một bữa no nê để an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương.
Đoàn người tầm một trăm người phải tìm hai, ba tửu lâu mới sắp xếp thỏa đáng được.
Tất nhiên, hơn hai mươi người của Linh gia trang được sắp xếp cùng một chỗ.
Chương 153: Bạch Tra Hắc Thuần
Ly Diên nhìn đám người phong trần mệt mỏi và buồn bã, nói nhỏ: “Ta biết trong lòng mọi người không được dễ chịu, nhưng chúng ta cũng không có thời gian để đau lòng, càng không có thời gian tưởng nhớ họ. Nhưng các ngươi yên tâm, không phải là chúng ta quên đi công lao của họ, mà là chúng ta sẽ dùng cách của mình để trả thù cho họ. Các ngươi thấy đấy, sự kiện lần này chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà có người cố tình làm. Chỉ mới đi đường đã khó khăn như thế, những gì chúng ta phải đối mặt tiếp theo sẽ càng nặng nề hơn. Ta mong mọi người sẽ chuẩn bị tốt tinh thần, trong khoảng thời gian này nghiêm cấm tất cả các hành vi cá nhân, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng, hiểu chứ?”
Hơn hai mươi vị hán tử thận trọng gật đầu. Ly Diên thở dài, đưa một lượng lớn thuốc trị thương cho Lâm Nghiệp và Viên Triết.
“Ta thấy mọi người đều bị thương rồi, các ngươi giữ lại mấy thuốc này, chữa trị cẩn thận. Nếu có phiền phức gì, tuỳ thời cứ đến tìm ta.”
“Tạ ơn nhị tiểu thư.”
Ly Diên thật sự mệt muốn chết. Sau khi gật đầu với mọi người liền trở về phòng.
Tắm rửa thay quần áo xong, cả người nàng như con tôm lớn ngã lên giường, thoải mái nheo mắt lại.
“A, thực là đứng không bằng ngồi, ngồi không bằng nằm. Mấy hôm nay thật sự muốn phá huỷ bộ xương của mình mà.”
Nàng khẽ lăn qua lăn lại, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi thì trong não “vù” một tiếng, kích thích nàng bỗng nhiên mở mắt ra.
Ngay sau đó, hai cái bóng một đen một trắng, như ma xuất hiện ở trên giường nàng.
Ly Diên suýt nữa hét toáng lên, lập tức bật người đứng dậy.
Nàng lo lắng nhìn chằm chằm một cao một lùn, một đen một trắng trước mặt mình, ngón tay run rẩy.
“Trời ạ, mắt của ta không bị hoa chứ? Ngươi, ngươi không phải là con rồng trắng nhỏ kia sao?”
Rồng trắng nhỏ lập tức biến thành một quả bóng lông mềm mại, chuẩn xác mà lăn vào trong ngực của người nào đó, cúi đầu, mạnh mẽ dụi dụi vào lòng nàng, trông rất thân mật.
“Chủ tử mỹ nhân, từ nay ta sẽ là linh thú khế ước của người, có vui không? Có hưng phấn không? Hài lòng không?”
Trước khi Ly Diên giật giật khóe miệng định nói, con mèo đen tuyền đã giơ móng mèo lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tiểu Bạch Long.
“Ngươi là đồ không biết xấu hổ. Chủ nhân hoàn toàn không đồng ý, sao ngươi có thể lập khế ước lúc nàng ấy hôn mê chứ? Đây là ép mua ép bán!”
“Ép mua ép bán? Là cái gì chứ? Chẳng lẽ chủ nhân không thích ta sao?”
“Hự…”
Sau khi đại não của Ly Diên đứng máy một hồi, mới dần dần tìm lại chút cảm giác tồn tại. Nàng nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch Long, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Ngươi nói, ngươi là linh thú khế ước của ta?”
Nó còn chủ động ký khế ước?
Trời ạ, chắc nàng bị lóa mắt rồi?
Làm sao có một miếng bánh rơi xuống từ trên trời lại dễ thương như thế.
Rồng trắng nhỏ gật mạnh đầu: “Đúng vậy, đúng vậy á. Ta là linh thú ký khế ước của người. Khi chủ tử đang hôn mê, ta sợ mẫu thân đổi ý cho nên đã giao ước luôn với người. Chủ nhân sẽ không trách ta chứ?”
Sau khi Ly Diên nhận ra con rồng trắng nhỏ này có thể giao tiếp với nàng bình thường, vẻ mặt của nàng càng trở nên phức tạp.
Nàng đây là vận cứt chó gì. Linh thú đấy, còn là linh vật hùng mạnh đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn đó!
Mợ nó, nhóc con này là rồng trong truyền thuyết đó. Cứ vậy đã ký khế ước với nàng?
Quả nhiên thế giới này quá mơ hồ, trái tim quá mỏng manh. Kinh hỉ cái gì, rõ là kinh hãi thì đúng hơn!
Khuôn mặt của Ly Diên trong nháy mắt thay đổi. Rồng nhỏ đang nhìn cũng sợ hãi, trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ chủ tử thật sự không thích nó?
Vẻ mặt vốn hơi hưng phấn thoáng cái tiu nghỉu, nhìn Ly Diên, buồn bực cúi đầu.
Ặc, sao nàng có cảm giác đang bắt nạt trẻ nhỏ thế này.
“Ừm, ngươi tên là gì?”
Cái đầu nhỏ đầy lông nhung của rồng trắng nhỏ đột nhiên ngẩng lên, long la long lanh nhìn Ly Diên: “Chủ nhân, người không ghét tam Nhi?”
“Tam nhi?”
“Đúng, đúng. Mẫu thân hay gọi ta là tiểu tam nhi!”
Tiểu tam? Tiểu tam nhi?
Mợ, sao nàng có cảm giác như bị sét đánh vậy? Thằng nhóc này có biết cái tên này có bao nhiêu khó nghe không?
“Chủ nhân không thích sao? Vậy đổi một cái là được. Cầu chủ nhân đặt tên cho Tam nhi.”
“Đây là tên mẫu thân ngươi đặt cho ngươi. Nếu ta đổi nó, có ổn không?”
Không ngờ con rồng này bĩu môi khinh thường: “Tên gì chứ? Mẫu thân lười nhất. Tên này là tuỳ tiện đặt dựa theo thứ tự. Nếu không sao ta lại là tam chứ? Vì ta đứng thứ ba đó. Ta đã sớm ghét nó rồi, chỉ là không có nói trước mặt bà ấy. Bây giờ có chủ nhân ở đây, đương nhiên sẽ phải đặt tên mới cho ta.”
Thì ra là như vậy!
Mồ hôi của Ly Diên nhỏ giọt. Nghĩ đến ngân long uy vũ khí phách kia, trái tim nhỏ bé của Ly Diên lại đập mạnh.
Thật khó hiểu được ngân long kia sao lại cho con rồng trắng này ký khế ước với nàng. Theo nàng biết, từ trước đến nay linh thú đều rất kiêu ngạo, rất chán ghét phải lập giao kèo với con người.
Nhưng con rồng trắng này lại chủ động khế ước với nàng. Chẳng lẽ, chẳng lẽ nó đã bí mật giao ước với nàng?
Mẹ ơi, nếu con ngân long kia biết có chặt nàng ra không?
“Mẫu thân sẽ không chặt người đâu. Nếu chặt người ta cũng sẽ không sống được.”
Lời nói của tiểu Bạch Long đột nhiên vang lên khiến Ly Diên kinh ngạc đỏ mặt, “Ngươi, ngươi làm sao…”
“Chủ nhân, chúng ta là tâm ý tương thông. Chỉ cần ta muốn là có thể cảm nhận được ý nghĩ của ngươi.”
Khóe miệng Ly Diên giật giật. Đệch, thế thì không phải nàng sẽ không còn gì bí mật nữa à?
“Chủ nhân có thể yên tâm, tam quan của ta rất ngay thẳng, sẽ không làm loại chuyện lén lút kia!”
“Vậy vừa rồi là ai do thám chủ nhân?”
Mèo đen đột ngột xen vào. Rồng ta ngạo kiều nâng cằm lên, “Đây không phải là giai đoạn tìm hiểu sao, cần phải tâm ý tương thông!”
Mèo đen trợn mắt, đột nhiên con ngươi đảo quanh, không có ý tốt nhìn rồng trắng, hai ba bước đã nhảy lên vai Ly Diên.
“Chủ nhân, chủ nhân, ta được gọi là Hắc Thuần. Rồng này trắng như vậy, sao không gọi nó là Bạch Tra?”
Bạch Tra?
Bạch cặn bã? Hay là Bạch tạp?
Nó là thuần, nên rồng trắng này là tạp?
Như vậy mới tính là Hắc Bạch Song Sát?
Khụ khụ khụ …
Phải nói rằng, Ly Diên đã bị những lời kinh người của Hắc Thuần hấp dẫn quên lối về.
Đồng thời, còn hơi động lòng.
Nghĩ đến đây, nàng ngập ngừng thăm dò nhìn tiểu Bạch Long, nhìn vẻ mặt không tim không phổi của nó, lập tức có hơi xấu hổ.
Bọn họ cứ thế tính kế với người bạn mới như thế này có phải là hơi vô đạo đức không?
Không ngờ, lúc này rồng trắng đột nhiên nói: “Bạch Tra? Ừm, cái tên này được đấy.”
Sau này lúc giả ngầu kêu một tiếng “Tra gia” cũng rất uy vũ khí phách!
Ly Diên không ngờ mọi chuyện sẽ được giải quyết như thế, vừa định hỏi nó có muốn suy nghĩ lại không, Hắc Thuần đã liếc mắt nhìn nàng.
Đôi mắt nhỏ chớp chớp, rõ ràng là nòi với nàng tên này đã đồng ý, nàng đừng có làm loạn thêm!
Ly Diên nghẹn lời, chỉ có thể để mặc cho hai chúng nó cứ thế làm loạn.
“Ngươi cũng là linh thú khế ước của chủ nhân sao?”
Bạch Tra ngẩng đầu nhìn con mèo đen đang nằm trên vai Ly Diên, mở miệng hỏi.
Nó mới đến nên muốn hiểu rõ tình hình của chủ nhân.
Hắc Thuần mặt không chút cảm xúc liếc nhìn nó, lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo, thậm chí xen lẫn chút không thích.
Vốn dĩ là chủ nhân của một mình nó, nhưng bây giờ không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện một cái tai họa tranh giành tình cảm của nó. Nó vui mới là lạ!
“Bản thể của ngươi là gì?”
“Cần ngươi quản chắc!”
Thấy mối nguy hiểm khi hai thú sủng muốn cãi nhau, Ly Diên vội vàng đứng ra hòa giải.
“Bạch Tra, bản thể của ngươi không phải là một con rồng sao? Sao lại như thế này?”
Rồng khi còn bé không thể nào đáng yêu như vậy được đi?
Rồng phải có sừng nhọn chứ không phải cảm giác lông mềm mượt thế này, đúng không?
“Đúng vậy, nhưng ta đã học xong huyễn thuật. Chẳng lẽ chủ nhân không cảm thấy thế này dễ thương hơn sao?”
“Xì, đáng yêu cái gì? Ngu xuẩn còn tạm được.”
Hắc Thuần ác ý nhìn nó. Bạch Tra là kẻ mới đến, không thèm chấp nhặt với tâm lý của nó, giải thích qua loa một phen.
Ly Diên đoán, còn có một khả năng chưa nói. Dù sao rồng cũng là rồng, nếu ai cũng có thể nhìn ra được thì còn gì thần bí nữa. Vì vậy, nó mới biến thành vẻ ngoài đáng yêu dễ thương như vậy.
Như vậy, nàng cảm thấy yên tâm, nó cũng thấy yên tâm.
Ly Diên nở nụ cười thỏa mãn, bỏ qua màn trao đổi tình cảm giữa hai thú sủng, vui vẻ lên giường đi ngủ.
Sau khi mệt mỏi nhiều ngày, đêm nay mọi người ngủ rất say.
Hắc Thuần và Bạch Tra cũng mệt mỏi, nằm ở bên trái và bên phải của Ly Diên, buồn ngủ.
Đột nhiên, Hắc Thuần mở to hai mắt, lỗ tai của nó trong bóng tối đặc biệt sáng.
Liếc nhìn Bạch Tra đang vật lộn với Chu Công, nó vung móng vuốt, ngay lập tức đánh thức Bạch Tra. Còn không đợi đối phương xù lông đã trầm giọng nói.
“Ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì sao?”
Mắt Bạch Tra chớp chớp, thân thể trắng như tuyết đứng lên theo sát Hắc Thuần, ánh mắt có chút nhất trí nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Âm khí thật dày.”
Hắc Thuần liếc nó, “Không chỉ là âm khí, mà còn có mùi tanh và buồn nôn nồng nặc. Đi, đi xem thử.”
Một vệt đen và trắng đột nhiên hóa thành hai tia sáng, trực tiếp xuyên qua cửa sổ nhảy lên mái nhà đối diện.
Thị trấn trong đêm tối chìm trong khói đen dày đặc.
Dường như loáng thoáng nhìn thấy một đám người đang tiến về phía bên này. Chỉ là khí tức buồn nôn ngày càng mạnh, động tác đi lại cứng đờ khiến cả hai cảm thấy ớn lạnh.
Chương 154: Ách Vận cốc
“Mau, đi thông báo cho chủ nhân.”
Con mèo đen nghiêm túc quơ móng với rồng nhỏ rồi biến thành một bóng đen, hòa vào ánh trăng u ám.
Sau khi Bạch Tra đi xem mấy lần, nó đã hiểu rõ tình hình hiện tại.
Nhìn những con người tụ tập lại từ khắp nơi kia, bên trong đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc. Nhưng nó không quên những gì Hắc Thuần đã nói, không còn thời gian để suy nghĩ, nó nhanh chóng quay về khách điếm.
Ly Diên đang ngủ bị Bạch Tra đánh thức, mở to đôi mắt mông lung “a” một tiếng, ngáp một cái thật to.
“Sao vậy? Còn đang nửa đêm mà, buồn ngủ chết mất! Ngoan, ngươi muốn chơi thì đi tìm Hắc Thuần đi, hai đứa chơi cùng nhau ha.”
Vừa nói đã muốn ngủ tiếp.
“Chủ nhân, mau tỉnh dậy, có chuyện rồi. Ở đây không an toàn, các ngươi phải rời đi ngay lập tức.”
Đôi mắt của Ly Diên vừa nhắm lại đột nhiên mở ra vì lời của nó. Động tác cũng trở nên cứng ngắc, nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”
Bạch Tra duỗi móng chỉ vào cửa sổ: “Ngươi nhìn đi sẽ biết.”
Ly Diên không có thời gian để suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng.
Thời điểm cửa sổ được mở ra, Ly Diên vốn rất mẫn cảm với mùi máu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn về phía hướng đông của thành, da đầu của nàng chớp mắt căng thẳng.
Mẹ ơi, những thứ như người say rượu, lắc lư trái phải, động tác nhìn sao cũng thấy giống như tang thi thực sự là người sao?
“Tình hình hiện tại như thế nào?” Trong vô thức, giọng nói đã lạnh xuống.
“Trấn này có vấn đề. Điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây. Nếu như bị bao vây, vậy có thể gặp rắc rối.”
Có thể gặp rắc rối?
Chỉ mới nhìn qua, Ly Diên đã cảm thấy những người đó đã sớm không còn là con người thực sự nữa.
Dù chưa quan sát kỹ nhưng mùi thối rữa buồn nôn trong không khí cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Ly Diên không hề dừng lại, lập tức đánh thức Viên Triết và Lâm Nghiệp. Sau khi giải thích ngắn gọn sự tình, bọn họ liền dùng khinh công vọt đến chỗ tửu lâu của Vệ Giới.
Tuỳ ý đá văng một cánh cửa sổ, còn chưa kịp nhảy vào, một lưỡi kiếm sắc bén đã quét về phía nàng khiến Ly Diên cả kinh né tránh: “Người một nhà, người một nhà.”
Người kia có lẽ cũng đã nhìn ra nàng, lập tức rút kiếm lại.
Ly Diên thở phào một hơi, nhíu mày nhìn sang, con ngươi nháy mắt phóng lớn, “Vệ Giới, sao lại là ngươi?”
“Chuyện gì?” Hắn biết nàng không có chuyện thì sẽ không tới tìm. Hắn cũng không cho là nửa đêm canh ba nàng không ngủ được, tới gõ cửa quấy rầy.
Một bộ quần áo mỏng màu trắng thoải mái, mái tóc như mây chảy buông xuốn sau lưng. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng đang đứng bên cửa sổ, giọng điệu rõ ràng là không thoải mái, nhưng lại cực kỳ trầm thấp êm tai, đặc biệt có chút ý vị lười biếng khi vừa mới ngủ dậy.
Ly Diên không ngờ rằng mình chó ngáp phải ruồi, xông đúng vào phòng Vệ Giới, lập tức nghiêm túc giải thích tình hình nguy hiểm vừa mới phát hiện.
Nói xong còn không kịp chuẩn bị đã nóng lòng muốn thông báo cho những người khác.
Vậy mà vị nhị đại gia từ đầu đến cuối không hề cho nàng mặt mũi đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi trở về đi, chuyện này bổn vương sẽ tự xử lý.”
Ly Diên nghĩ đến hai khách điếm này đều là người của hắn, không khách sáo nữa, nhẹ gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ đi.
Vệ Giới đá văng cửa phòng bên cạnh, nhìn thấy Thanh Thần nhảy dựng từ trên giường xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Lập tức rời khỏi nơi này ngay.”
Thanh Thần chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hắn dừng bước rồi đột nhiên quay người lại, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến điều gì, nhìn Thanh Thần chằm chằm, đôi mắt băng giá, “Đợi quay về sẽ tìm đám các ngươi tính sổ. ”
Đường đường là ẩn vệ tài giỏi của Phượng Vương phủ thế mà còn không bằng Linh gia trang.
Việc này sao hắn có thể chịu nổi?
Nhưng…
Sau này hắn mới biết kể từ khi họ bước ra khỏi rừng hắc ám, đi vào trấn nhỏ trông bình thường này thì tất cả các yếu tố môi trường xung quanh đã vô thức ảnh hưởng đến tất cả các giác quan của họ.
Ngay cả người như Ly Diên vốn rất nhạy cảm với mọi chất độc cũng suýt chút nữa đã không nhận ra, huống chi là những người khác?
Thế nhưng sau khi mọi người đều tỉnh, vấn đề nghiêm trọng hơn cũng nối đuôi mà tới.
Trấn nhỏ vào ban ngày nhìn bình thường, náo nhiệt, đến ban đêm vậy mà chỉ còn lại mấy trăm người người bình thường là bọn họ.
Họ không biết những người còn lại đã đi đâu.
Họ chỉ biết rằng mình đã bị bao vây bởi đám xác sống, quái vật không ra người quỷ không ra quỷ kia.
Bên này Ly Diên vẫn đang nói với họ những thứ cần đề phòng.
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để chúng cắn các ngươi. Nếu thân thể bị thương, ngàn vạn lần không được chạm vào cơ thể của chúng. Nếu không, không ai có thể cứu các ngươi nữa.”
Lúc trước để nghiên cứu chất độc trên cơ thể Vệ Giới, nàng đã tiêu tốn vô số tinh lực, nhưng lúc ở Tứ Phương Thịnh Viên, những chất độc đó vẫn chưa hoàn thiện
Người hay động vật mang theo bệnh thể, hoàn toàn không nghĩ tới mới chỉ một hai tháng mà đối phương đã nghiên cứu thành công, còn chế tạo ra độc nhân chân chính.
Nàng vẫn chưa rõ tình huống hiện tại, trong thời gian ngắn nhất cũng không thể đưa ra cách gì, điều duy nhất có thể làm chính là nhắc nhở mọi người cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
“Những thứ này cuối cùng là loại quái vật gì vậy?”
Cả đám có rang nanh dữ tợn, trên mặt, trên thân thể còn mang theo màu xanh bạc lạ thường, há miệng ra quả thực có thể hun chết người.
Nhìn trang phục của những người này, tuy rách rưới nhưng rõ ràng đây là trang phục của những bách tính gần đó. Nếu những người này thật sự là kiệt tác của kẻ đứng sau, vậy thì bọn chúng đúng là điên rồi.
“Ngươi có thể gọi họ là độc nhân, hoặc có thể gọi là tang thi.”
Giọng Ly Diên lạnh lùng giải thích khiến mọi người không rét mà run, “Tang, tang thi?”
Đó là cái quái gì?
“Nói một cách đơn giản, đó là những cái xác không hồn bị khống chế, như chết lại như sống. Một khi bị chúng cắn sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm và trở thành thứ giống như chúng. Vì vậy các ngươi phải nhớ không ai được tiếp xúc với chúng.”
Ngay khi câu nói này nói ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Ly Diên bằng ánh mắt kinh hãi, trong mắt hiện lên vẻ kháng cự với đám quái vật này.
Nếu những thứ này khủng khiếp như vậy, bọn họ chém không được, chạy không thoát, còn nhiều như vậy thì trốn thế nào?
Dù ngươi có võ công cao cường, nhưng trước mặt của nhiều quái vật như thế cũng không thể làm gì được.
Ngược lại, Vệ Giới vốn trầm mặc đột nhiên hỏi: “Ngươi nói là, độc nhân?”
Ánh mắt của Ly Diên lóe lên, lập tức hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng mà cố tình Phượng Nguyên và nàng, bọn họ vẫn nghĩ là hai người, lúc này không thể loạn nhịp được.
“Đúng, độc nhân. Cả người mang theo một loại bệnh độc rất dễ lây lan thì không phải độc nhân sao? So với bệnh dịch thì cách lây nhiễm khác, nhưng hậu quả còn kinh khủng hơn bệnh dịch.”
Bệnh dịch vẫn có thuốc chữa, con người cũng còn nhân tính, ngay cả quá trình chờ chết cũng là dài dằng dặc.
Nhưng một khi trúng độc tang thi tương đương không còn giá trị gì nữa, lại còn mang đến vô số tai họa cho người sống, ai ai cũng có thể giết.
“Vậy là không có thuốc chữa?”
Ly Diên cười khẽ một tiếng, lắc đầu bất lực, “Theo ta vừa mới điều tra biết được, tạm thời không có cách nào.”
Bọn họ, có phải quá để ý đến nàng rồi không?
Mèo đen đã tìm hiểu trước cho nàng. Nhưng hiện tại, cho dù là thời gian hay dược liệu vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đây là điều cơ bản nhất, cụ thể là nàng vẫn chưa tìm thấy một tang thi nào để nghiên cứu.
Chuyện nghiên cứu này cũng không phải hai ba ngày là giải quyết được. Nếu đối phương đã dám thả ra, hẳn là đã chú ý đến điểm này.
Cho dù nàng có thể nghiên cứu thì xem xét tình hình hiện tại họ đang bị bao vây, nàng cũng không biết liệu mình có cơ hội thoát khỏi tình huống nguy hiểm này hay không.
“Vậy phải làm gì đây? Chúng ta phải chờ chết thôi sao?”
“Bốn hướng đông, nam, tây bắc, đều là quái vật. Hiện tại chúng đang từng chút từng chút tiến lại đây. Bất kể chúng ta làm gì thì cũng phải đối đầu trực diện với chúng.”
Đây là lý do tại sao họ còn rảnh rỗi ngồi trên mái nhà nói chuyện.
Ly Diên sẽ là loại người nằm chờ chết?
Mặc dù hoàn cảnh trước mắt có quá nhiều nhân tố bất lợi với họ, nhưng nàng tuyệt đối không tin sẽ không có cách gì giải quyết.
Nàng âm thầm thảo luận các cách đối phó với Hắc Thuần.
Mèo đen Hắc Thuần đã ở bên nàng hai năm dài dằng dặc, gặp được nó cũng là chuyện tình cờ.
Hàng năm nàng đều ra ngoài để hái thuốc. Trùng hợp vào hai năm trước, nàng đến một chỗ, là Ách Vận cốc có độc vật khắp nơi.
Lần đó được xem là ký ức khắc sâu nhất trong cuộc đời của nàng.
Nói đơn giản, lần đó nàng đã đánh giá thấp Ách Vận cốc, bị trúng kịch độc, thậm chí còn cận kề cái chết.
Nói thật, nếu mèo đen không xuất hiện, nàng có thể đã thực sự chết ở đó.
Cũng không thấy nó đã làm gì, chỉ thấy nó đặt cái chân nhỏ mập mạp lên trán nàng.
Sau đó, nàng cảm thấy một cỗ khí huyết trào lên, thân thể phảng phất như bị tách rời…
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, độc vật ở xung quanh đã rút lui một cách thần kỳ, mà mèo đen đang nép mình trong vòng tay nàng.
Sau đó, nàng đã từng hỏi, tại sao nó lại lập khế ước với nhân loại nhỏ bé như nàng?
Hắc Thuần lúc ấy nói với nàng, bởi vì nàng là con người đầu tiên dám một mình mạo hiểm vào Ách Vận cốc trong mấy năm nay, cũng là người đầu tiên đối mặt với độc vật xung quanh mà không thay đổi sắc mặt.
Cho dù chất độc cực mạnh, nàng vẫn bình tĩnh quá mức. Sự bình tĩnh đó khiến nó tò mò.
Một con người như vậy sẽ mang lại trải nghiệm mới lạ gì cho nó đây.
Do đó, họ đã ký khế ước.
Sau hai năm ở chung, mèo đen chỉ xuất hiện vài lần nhưng lần nào xuất hiện cũng giúp được nàng.
Lần này cũng vậy, nếu không có có, không biết họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì nữa.
Chương 155: Tang thi vào trấn
Nhưng Hắc Thuần lại nói với nàng, muốn có càng nhiều manh mối nhất định phải tự mình tiến vào kỳ cảnh. Trốn tránh xa như thế vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cách giải quyết.
Đây là muốn nàng đặt mình vào nguy hiểm sao?
“Chẳng lẽ không có cách khác?”
“Ách Vận cốc người còn không sợ, chỉ là nhân loại bị biến dị thì ngại gì chứ?”
Ly Diên trợn tròn mắt, “Ngươi nói dễ nhỉ. Ngươi cũng nói đó là nhân loại biến dị, lỡ như ta bị lây nhiễm thì sao?”
“Đây không phải là đức độ mà thầy thuốc các ngươi tôn sùng từ trước đến nay sao? Vì người quên mình?”
Ly Diên khinh thường cười lạnh, “Ta chưa bao giờ cảm thấy chính mình có y đức gì. Y thuật và độc dược của ta đều là xây dựng trên điều kiện lợi ích ngang bằng.”
“Ta đã nhìn qua chỗ này rồi, khắp nơi là đồng bằng. Ngoại trừ cái trấn này, chỗ khác nơi nào cũng chỉ cần nháy mắt là thấy được. Các ngươi có thể trốn đi đâu? Lẽ nào lại quay trở lại rừng hắc ám lần nữa?”
Đây mới là chỗ khiến Ly Diên thực sự lo lắng. Lúc đầu họ thấy may mắn vì có chỗ để nghỉ ngơi, lại không ngờ vừa ra khỏi hang sói đã đi vào hang rắn.
“Chết tiệt, ngươi nói xem tại sao ban ngày ta không phát hiện nơi này kỳ lạ chứ?”
“Đây là mới là chỗ cao minh của đối phương. Ngay cả ngươi và Vệ Giới cũng không phát hiện ra, có thể thấy nơi này đã ngụy trang rất thành công. Được rồi, đừng nghĩ nữa, nhanh hành động đi, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó.”
Hắc Thuần không thèm nói thêm lời dư thừa gì nữa, mặc kệ Ly Diên hỏi thế nào, cũng không hỏi ra cái gì.
Đây chính là chỗ đặc biệt của Hắc Thuần.
Nó chưa bao giờ coi mình là linh thú khế ước của nàng, nhiều thời điểm là cố vấn của nàng đúng hơn.
Hai năm qua, kỹ năng độc dược của nàng vượt trội hơn những người khác, có quan hệ mật thiết với Hắc Thuần.
Nàng tin rằng, nó không phải là không có cách, mà muốn xem cuối cùng nàng làm như thế nào.
Về việc này, Ly Diên ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.
Xem ra lần này nàng thật sự không thể không lao vào rồi.
“Đám quái vật đó đã đến, làm sao đây?”
Tất cả mọi người chưa từng trải qua canh này, bối rối cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Ly Diên hoàn hồn nhìn bầy tang thi rậm rạp chằng chịt, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vệ Giới.
“Ngươi cũng đã thấy rồi đấy, xung quanh đều là gò đất, chúng ta đã bị ép không có đường lui. Điều duy nhất có thể làm hiện tại là xông lên, có lẽ sẽ tìm được một con đường sống.”
Chờ, tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề gì. Haiz, họ đã bị trì hoãn ở đây quá lâu, sớm biết như vậy phải xông ra ngay khi biết đến chuyện này mới đúng.
Không thì hiện tại cũng đã không rơi vào thế bị động như này.
Dù không ai muốn theo ý kiến này nhưng cũng biết đây là cách duy nhất để sống.
“Được, đi thôi!”
Vệ Giới ngược lại thoải mái, ra lệnh một tiếng, những người khác ai còn dám nói không?
Thế là, một sự ăn ý cứ thế mà hình thành.
Người của Vệ Giới mở đường, người của Ly Diên bọc hậu.
Người có thể xuất hiện ở đây, có ai không phải là tinh anh đã trải qua nhiều trận chiến?
Giá trị vũ lực đương nhiên không có gì để nói. Nhưng thứ họ đối mặt không phải là dân chúng người thường mà là những tang thi có chức năng cơ thể xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất sau khi biến dị.
Bởi vì có quá nhiều thứ phải lo lắng, mọi người dự định dùng một đòn đánh trúng. Nhưng khi thực sự đối mặt, họ mới phát hiện giá trị vũ lực đều không có tác dụng.
“Chết tiệt, đây là loại quái vật gì, thân thể còn cứng hơn cả đá, đánh thế nào cũng không phản ứng?”
“Bà mẹ nó chứ. Sao sức của chúng lớn như vậy, a, răng nay có phải dài quá rồi không? Chỉ biết cắn, ngu sao?”
“Biến thái, chảy nhiều máu như thế, vậy mà người không sao cả?”
…
Sau tấn công một vòng, khuyết điểm của tang thi dần được phơi bày.
Một, cảm nhận được con người lại gần sẽ theo bản năng muốn cắn, hút máu.
Hai, cơ thể không có bất kỳ cảm giác nào đối với các nhân tố ngoại lực, dù bị đánh chém thế nào cũng không phản ứng.
Ba, một khi mất quá nhiều máu, chúng sẽ ngất trong thời gian ngắn, nhưng sẽ không chết.
Nhất định phải nhân cơ hội đó khiến bọn chúng chết hẳn.
Vì trừ việc này ra, những tang thi vẫn còn ở trạng thái đỉnh cao, cơ bản là đao thương bất nhập.
Nếu muốn chúng chết, nhất định phải lấy máu.
Một tang thi không có máu không khác gì một con dã thú không có mũi.
Khi Ly Diên tiếp xúc với tang thi thì nàng càng chú ý đến máu của chúng, cùng với màu xanh lục huỳnh quang bất thường trên người chúng.
Màu xanh lục này dưới ánh trăng chiếu rọi càng chói mắt và dữ tợn.
Trong khi những người khác đang chém giết, Ly Diên liên tục di chuyển qua lại giữa các tang thi đã ngã xuống.
Các xác chết này về cơ bản đã bị nàng lấy máu toàn bộ, thậm chí một số còn bị hủy hoại vô cùng thê thảm.
Các hán tử xung quanh nàng nào từng trải qua khung cảnh máu tanh như vậy?
Họ vừa phải đối phó với tang thi, vừa phải thỉnh thoảng bảo vệ Ly Diên.
Chính vì phải bảo vệ cho nàng nên họ mới nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia, mùi vị buồn nôn khiến họ nôn luôn cả thức ăn tối qua.
Mấy người tâm lý kém trực tiếp ngã xuống đất, bị Ly Diên chán ghét.
Tuy nhiên, sau công cuộc tìm kiếm cực khổ như vậy, cuối cùng nàng mới phát hiện ra những tang thi này không bị cổ trùng điều khiển, ít nhất là không có cổ trùng nào trong cơ thể chúng.
Nếu không có cổ trùng, vậy cũng chỉ có thể là con đường khác.
Dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn có nhiều người bị cắn. Sau khi bị cắn lập tức được Ly Diên cho một ít thuốc giải độc lúc trước đã chữa cho Vệ Giới.
Mặc dù không trị tận gốc nhưng cũng có thể kéo dài một chút thời gian, khiến nàng hiểu sâu hơn về quá trình phát triển của tang thi.
Khi Ly Diên đang vùi đầu vào đủ loại xác chết khác nhau, Vệ Giới đánh tiên phong bộc lộ ra năng lực kinh ngạc.
Trường kiếm trong tay của hắn xuyên qua khoảng không như tia chớp, ngay cả những thuộc hạ đã từng cùng hắn giao đấu nhiều lần cũng phải thán phục trước thủ pháp mạnh mẽ của hắn.
Rõ ràng thân hình chỉ hơi nhúc nhích nhưng đám tang thi tuôn về phía hắn như suối đã bị đánh bay xa. Khi thân thể còn ở trên không trung, dưới sự khống chế của kiếm lực của hắn trực tiếp bị cắt thành hai khúc, như một con diều rơi ầm ầm xuống đất.
Cảnh tượng này bị Ly Diên và Tô Ngu nhìn thấy, hai người đồng loạt chấn động, đồng thời trong lòng càng thêm kinh ngạc và sợ hãi về năng lực của hắn.
“Người này, không nên chọc vào!”
Câu nói sâu xa của Ly Diên khiến cho Tô Ngu vốn luôn bảo vệ nàng rất bất mãn, “Còn nói nữa, muội đã chọc đến rồi.”
Không phải ư, chẳng những chọc vào, còn có phiền phức trong tương lai nữa, cái hôn ước đó!
Chậc, vừa nghĩ tới hôn ước, cả người Ly Diên đều thấy không tốt. Hiện tại nàng mới mười tuổi, có khác gì việc nuôi con dâu từ bé chứ?
Có một kẻ cực kỳ mạnh như Vệ Giới mở đường phía trước, những người phía sau hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng dù có thoải mái đi chăng nữa thì cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, bởi thứ bọn họ phải đối mặt là hàng nghìn tang thi.
Một trăm đối đầu với nhóm một, hai nghìn tang thi, dù thế nào cũng đều phí sức.
“Sao rồi? Muội đã phát hiện ra gì chưa?”
Tô Ngu đá vào một tang thi khác đang cố lao về phía Ly Diên, nóng nảy quay lại nhìn nàng.
Trong lòng Ly Diên buồn nôn muốn chết, nhưng càng nóng nảy lại càng bất lực, “Chuyện này không phải nóng nảy là giải quyết được. Xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể ở chung với đám ghê tởm này.”
Khi cả thôn trấn gần như bị rửa tội bởi vụ tàn sắt đẫm máu tanh tưởi, không ai để ý đến trên tòa nhà cao nhất trong trấn nhỏ, nam nhân mặc áo đỏ lại lặng lẽ xuất hiện.
Lúc này trên khuôn mặt yêu nghiệt kia đang nở nụ cười quyến rũ. Hắn ta mặt mày bễ nghễ liếc nhìn Ly Diên và Vệ Giới đang chật vật không nổi bên dưới.
Tiểu lâu la ở bên cạnh có chút đắc ý nhìn cảnh này, “Xem lần này chúng phá rối thế nào. Dù không bị cắn chết cũng sẽ mệt chết.”
Khi hắn liếc nhìn đến Vệ Giới ở phía trước, lời nói của hắn đột nhiên thay đổi, “Môn chủ, bản lĩnh của tên Vệ Giới này không nhỏ. Lần trước bị mãng xã nuốt vào bụng cũng không chết, theo ngài, rốt cuộc hắn làm từ thứ gì chứ? Trúng độc nặng như thế mà vẫn sống được, đúng là kỳ tích!”
“Cũng may là Phượng Nguyên ngáng đường kia đã bị xử lý. Nếu không, e rằng hoàng tử điện hạ sẽ không bỏ qua cho chúng ta dễ dàng như vậy.”
Nam nhân mặc áo đỏ dửng dưng rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng khó có thể nhận ra, đôi môi mỏng khẽ mở ra, “Xử lý? Ha ha, ngươi cho rằng Phượng Nguyên sẽ chết dễ dàng như vậy ư? Ngươi cũng quá coi thường Phượng Trì sơn trang kia rồi.”
“Môn chủ, ngài có ý gì? Chẳng lẽ Phượng Nguyên vẫn chưa chết?”
Nam nhân áo đỏ thản nhiên nhét một viên kẹo vào miệng, cười như không cười nói: “Một thế lực mới nổi lên chỉ trong hai năm nhưng không hề bị các thế lực khác nuốt chửng, lại tỏa sáng rực rỡ như vậy ở thịnh hội bốn nước, thậm chí còn lừa được bốn đạo thánh chỉ của hoàng đế của bốn nước, ngươi cho rằng nàng ta sẽ không chuẩn bị gì sao?”
Khuôn mặt tiểu lâu la chợt hiểu, “Đúng vậy. Nếu nàng ta chết như thế này, chẳng phải thánh chỉ kia sẽ… Thảo nào… Còn có số vàng đó, có mệnh cầm nhưng lại không có mệnh tiêu, nàng ta cần gì phải đưa Phượng Trì sơn trang lên vị trí cao như vậy? Không phải tự tìm đường chết sao?”
Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn lại lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, “Môn chủ, không phải chúng ta lại thêm một đối thủ nữa chứ? Phượng Nguyên đã thế, bây giờ lại xuất hiện một Ly Diên nữa. Đây, đây không phải là công khai đối đầu với chúng ta à? Thật không công bằng, còn có Độc môn muốn cùng chúng ta trực diện giao đấu. Cái này, đây không phải…”
Không cần nói thêm nhiều sau đó, cũng biết sức nặng như thế nào.
Ngược lại, phản ứng của nam nhân mặc đồ đỏ hoàn toàn khác.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nheo lại, hàng mi dài in bóng sâu dưới ánh trăng, bên trong đôi mắt đen láy mang theo hứng thú nồng nặc.
“Có thể gặp được một đối thủ mạnh như vậy ở đại lục Tứ Phương, đây là chuyện vô cùng khó. Cuộc sống đầy thử thách mới đặc sắc, phải không?”
Ly Diên sửng sốt một hồi, không biết nên làm thế nào để ứng phó.
Mà Tiểu Thanh và Tiểu Hồng sau lưng bạch long cũng thì thèm nhìn Tiểu Bạch, trực tiếp ngạo kiều hất cằm nhìn Vệ Giới đang đứng bên cạnh Ly Diên.
Khoảnh khắc ánh mắt lạnh nhạt của Vệ Giới bắt gặp đôi mắt đen và sáng của của người kia, sự kiêu ngạo trong mắt hai người mờ đi, thay vào đó là dò xét thật sâu.
Con rồng khổng lồ cao cao tại thượng nhìn xuống, đương nhiên thấy rõ phản ứng những đứa con của mình.
Đột nhiên, nó xoay người bay thẳng lên trời, những con sóng khổng lồ do xung lực gây ra khiến sắc mặt của mọi người thay đổi hoàn toàn.
Ngay khi họ nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây, con rồng khổng lồ bay lơ lửng trên không trung đột nhiên lướt tới. Sau đó, nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường… Cho đến khi một đám sương mù bạc tản ra, cùng lúc đó là một tia sáng bạc nổ ầm trời.
Mọi người bị ánh sáng này làm cho xây xẩm mặt mày, trong phút chốc, đôi mắt bị mất đi ánh sáng.
Dưới áp lực khủng khiếp, cuối cùng họ không chịu nổi mà ngã xuống đất.
“Mẫu thân, mẫu thân, vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, không thua kém người chút nào, nhưng sao mẫu thân lại làm nàng ngất xỉu rồi.”
Khi giọng nói non nớt xen lẫn với sự phấn khích chưa từng có vang lên, một tiểu mỹ nhân tóc bạch kim xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mắt bọn họ.
Tiểu mỹ nhân đó mặc một chiếc váy màu bạc thanh khiết, trang điểm tinh xảo mà khí phách. Nàng ta thờ ơ hạ mi, liếc nhìn đứa con của mình, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Đứa ngốc, đám người phàm sao có thể so được với chúng ta?”
“Nhưng mà vị tỷ tỷ này thật sự rất đẹp, chẳng lẽ mẫu thân không thấy vậy?”
Tiểu mỹ nhân không hài lòng nhìn về hướng được đứa bé chỉ. Sau khi xem xét, đôi mắt xinh đẹp ngay lập tức thay đổi.
Nhận ra có gì đó không ổn, đứa bé hơi ngập ngừng hạ móng xuống. Trong mắt nó, vị tỷ tỷ kia đẹp đến mức không gì sánh được.
“Mẫu thân, có gì không đúng sao?”
Nghe nó hỏi, ánh mắt sâu kín của Tiểu Thanh và Tiểu Hồng rời mắt khỏi khuôn mặt của Vệ Giới, chuyển lên người đệ đệ rồi nhìn vào cái đầu to nhìn sao cũng thấy xấu xí dưới chân nó, khóe mắt khẽ co giật.
“Tam nhi, đừng hạ thấp trí thông minh của chúng ta. Loại tiêu chuẩn như này mà dám nói là xinh đẹp?”
“Ngươi bị mù à?”
“Đúng thế. Nữ tử xấu xí mập mạp, vừa đen vừa lùn như vậy, dám so với mẫu thân sao?”
“Ta thấy đầu và mắt của ngươi bị úng nước rồi!”
…
Trước sự chế giễu của ca ca tỷ tỷ, Tiểu Bạch hờ hững khịt mũi: “Các người không hiểu gì cả, đừng có nói nhảm. Tỷ tỷ rất xinh đẹp, không tin các người hỏi mẫu thân xem?”
“Mẫu thân?”
Tiếng gọi của Tiểu Bạch kéo mỹ nhân tóc bạch kim trở về thực tại.
Đầu tiên nàng ta nhìn Ly Diên bằng ánh mắt phức tạp, sau đó đột nhiên có một sợi trong suốt bắn ra từ đầu ngón tay nàng ta, quấn chặt lấy mạch của Ly Diên.
Tiểu Bạch không ngăn cản, để mặc mẫu thân làm thế, mình thì mềm nhũn nằm lên người Ly Diên, hít thật sâu mùi trên cơ thể nàng, cực kỳ si mê.
“Tỷ tỷ, mùi trên người ngươi thơm quá, dễ ngửi quá.”
Ngay khi lời vừa dứt, vẻ mặt của mỹ nhân tóc bạc càng trở nên khó đoán, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bạch đầy lo lắng.
Sau khi xem mạch chốc lát, mỹ nữ tóc bạc thu hồi râu rồng, ánh mắt trong vắt rơi lên mặt Ly Diên.
Giọng nói trầm và lạnh của nàng ta nhàn nhạt vang lên: “Tam nhi, con có thể thấy mặt nàng ta à?”
Tiểu Bạch kéo cằm, mạnh mẽ chớp chớp mắt, “Ừm, thấy được, rất rõ ràng.”
Rõ ràng mỹ nhân tóc bạc chưa từ bỏ ý định, nhìn hai đứa con còn lại của mình, “Còn các con? Các con có thể nhìn thấy cái gì?”
“Một nữ nhân ngu ngốc vừa đen vừa béo.”
“Không đúng, tỷ tỷ không xấu chút nào, thực sự rất đẹp!”
“Hừ, quái vật xấu xí như vậy, cũng chỉ có đệ dám gọi là xinh đẹp!”
“Mẫu thân, có phải mắt của tam nhi có vấn đề rồi không?”
Biểu cảm của mỹ nữ tóc bạch kim rất kỳ quái, Tiểu Bạch hiếm khi nhìn thấy mẹ mình như vậy, ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
“Mẫu thân, nàng, nàng ấy có phải là người mà Tiểu Bạch đang đợi không?”
Mỹ nhân tóc bạc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nhi tử: “Không, không phải nàng, con nhận nhầm rồi.”
“Vậy sao mẫu thân lại nhìn nàng ấy như thế?”
Tiểu Bạch không có ý định bỏ qua cơ hội này. Nó đột nhiên lao đến bên người mỹ nhân tóc bạc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng ta.
“Mẫu thân, con nhìn nhầm thật sao?”
Nữ tử tóc bạc không nghĩ ngợi gì chuẩn bị mở miệng, Tiểu Bạch đã ngắt lời nàng ta: “Mẫu thân, con nhớ người đã từng thề, nếu vi phạm thì người…”
“Tam nhi, sao đệ lại nói chuyện với mẫu thân như thế?”
“Cho dù nàng ta là người đệ đang chờ đợi thì sao? Với thực lực của nàng ta, nếu đệ ở bên nàng ta…”
“Ta không đồng ý.”
Giọng nói kiên quyết của nữ tử tóc bạc đột nhiên vang lên. Sau một lúc sững sờ, Tiểu Bạch nhìn Ly Diên đang bất tỉnh.
“Con đoán chính là nàng ấy. Thảo nào ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy, con đã có một loại cảm giác thân mật đặc biệt. Thật không ngờ, bọn con lại gặp nhau theo cách này.”
Khi nó nói xong, nó nhìn chằm chằm mẫu thân.
“Mẫu thân, từ nhỏ người đã giáo dục chúng con, làm rồng phải giữ lời hứa. Người đã đồng ý với người ta, mà sự thật chứng minh, chúng con thực sự còn có duyên phận, vậy thì mẫu thân không nên trốn tránh như thế.”
“Nhưng tam nhi, nàng quá yếu ớt, yếu ớt như con kiến mà con giẫm chết vậy. Nếu đi theo nàng ta, con sẽ gặp phải nguy hiểm, nguy hiểm đấy!”
“Vậy, mẫu thân, tại sao những năm qua, người lại canh chừng ở chỗ này?”
Tiểu Bạch đột nhiên hỏi khiến nữ tử tóc bạc khẽ giật mình.
Tại sao ở phải canh chừng ở đây?
Là bởi vì một lời hứa. Cho nên nhiều năm như vậy, nàng ta thà từ bỏ thượng giới có linh khí nồng đậm, ở hạ giới linh khí mỏng manh này. Nhiều năm canh chừng như vậy chỉ vì một lời hứa của người kia. Nhưng vì sao bây giờ nàng ta lại muốn vứt bỏ lời hứa hẹn chứ?
Nàng ta muốn nói nữ nhân kia không phải người bọn họ chờ. Nhưng trong thiên hạ, có thể có được dung mạo như vậy, chẳng lẽ còn có người thứ hai?
Không, loại độc này, dù là lên trời xuống đất cũng không tìm ra cái thứ hai. Còn có dung mạo của nàng, cực kỳ giống nàng ta năm đó…
Tam nhi nói đúng. Nữ nhân này chính là người mà họ đang chờ.
Bao nhiêu năm chờ đợi mòn mỏi, không phải nàng ta chưa từng oán giận, thậm chí còn nghĩ rằng người đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng nàng ta cũng không ngờ lại dùng cách này xuất hiện ở nơi này.
Làm sao đây?
Không lẽ để nàng đưa con mình đi?
Tiểu mỹ nhân tóc bạc im lặng khiến Tiểu Bạch Long càng thêm lo lắng. Nó nhìn chăm chú vào khuôn mặt của mỹ nhân da đen, ánh mắt tràn đầy quyến luyến.
“Mẫu thân, người đừng chỉ nhìn người quái dị kia. Người đến xem vị đại ca ca này đi, thân thể của hắn cũng thật kỳ quái!”
Suy nghĩ của ngân long bị kéo lại, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Tiểu Thanh và Tiểu Hồng đang quấn trên người Vệ Giới, trong mắt chúng hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Có gì kỳ lạ?”
“Đan điền của hắn bị phong ấn hai phần ba, thế mà còn có thể có được tu vi như thế.”
“Ôi dào, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là mạch tượng người này thật kỳ quái, hỗn loạn như thế mà không tẩu hỏa nhập ma. Vậy là không đúng!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Hình như trong cơ thể hắn có một luồng tà khí đang chạy loạn bốn phía, ngay cả chúng ta cũng không bắt được, hình như…”
“Cũng trúng một loại độc hiếm thấy.”
Thanh Nhi và Hồng Nhi một hỏi một đáp, ngân long vốn không có hứng thú lại đột nhiên quay đầu khi nghe thấy có một luồng tà khí không thể giải thích được.
Không cần hai đứa bé khuyên bảo, nàng ta bắt mạch cho Vệ Giới, nhắm mắt ngưng thần.
Chỉ trong giây lát, đôi mắt xinh đẹp kia đột nhiên mở ra, nở rộ một ánh sáng rực rỡ khác, “Cái này, cái này làm sao có thể?”
Lần này có vẻ như tam nhi cũng có hứng thú. Nó nhanh chóng đến bên Vệ Giới, một cái móng nhỏ thờ ơ đặt lên mạch đập của hắn.
Một khắc đồng hồ sau, hai mẹ con nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên từ đáy mắt của đối phương.
“Thế gian này thế mà còn chuyện kỳ diệu như thế. Tam nhi, điều này thật sự không thể ngờ được.”
Ánh mắt tiểu Bạch Long đảo qua lại trên người Vệ Giới và Ly Diên, rồi sờ cằm của mình, “Mẫu thân, nhìn tình hình, hai người bọn họ còn quen biết nhau nữa!”
Ngân Long mím môi suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng nhìn con trai, “Nói vậy, con đồng ý đi theo nàng ta?”
Ánh mắt tiểu Bạch Long lập tức phát sáng, “Vậy là mẫu thân đã đồng ý với hài nhi?”
Ngân long đột nhiên lộ ra vẻ bất lực: “Việc đã đến nước này, ta còn có thể nói gì nữa? Nếu không gặp được thì thôi, nhưng bây giờ cơ duyên xảo hợp, nếu như ta cứ để nàng rời đi như vậy, cho dù tương lai có về lại thượng giới, cũng sẽ… Haiz, bỏ đi, chỉ mong bọn họ ở cùng một chỗ có thể tạo ra kỳ tích. Con à, đây là đường mà con tự chọn. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, con đều phải chịu trách nhiệm với việc hôm nay mình đã làm.”
Lời nói trịnh trọng của ngân long khiến đôi mắt tam nhi tụ lại: “Mẫu thân, hài nhi biết mình đang làm gì, con đã không còn nhỏ. Dù sao, sớm muộn gì bọn con cũng phải rèn luyện, phải rời xa vòng tay của người. Thay vì bị động, chẳng bằng đổi thành chủ động.”
Lời nói đến đây, ánh mắt của nó dừng lại trên mặt khuôn mặt to béo đen như đáy nồi của Ly Diên, buồn cười nở nụ cười.
“Đi theo nàng ấy rèn luyện có lẽ là khiêu chiến không nhỏ đâu!”
Đột nhiên, một tia sáng trắng hiện ra, cắt vào ngón tay của Ly Diên. Khi ngân long đang ngập ngừng muốn nói thôi, con rồng trắng nhỏ nhìn nàng ta thật sâu, ánh mắt của Thanh Nhi và Hồng Nhi đứng bên cạnh nàng ta cũng trở nên phức tạp.
Cuối cùng, không nói gì, một giọt huyết châu đỏ thẫm bay ra khỏi miệng, nhỏ chính xác lên ngón tay của Ly Diên…
Chương 152: Vượt qua nguy hiểm
Khi mặt trời mọc lên cao như thường lệ, ánh mặt trời nóng nực như thiêu cháy đất đai, những người nằm trên bãi cỏ cuối cùng cũng có động tĩnh.
Ly Diên thề, nếu còn phơi nắng như thế này trong nửa giờ nữa, chắc chắn sẽ chết vì mất nước.
Nàng ôm cái đầu nặng trĩu, nheo mắt, toàn thân vô lực ngồi dậy.
Ánh nắng chói chang khiến nàng phải lấy tay che mắt lại. Sau khi quan sát kỹ hơn, nàng nhận ra bản thân không phải là người duy nhất ngất xỉu ở đây.
Liếc một vòng không thấy bóng dáng của Vệ Giới, mi tâm Ly Diên giật giật, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.
Tia sáng chói mắt trước khi ngất xỉu, cho dù bây giờ nhớ vẫn như mới chỉ vừa xảy ra.
Ánh mắt nàng rơi trên đám người nằm rải rác dưới đất, mi tâm khẽ chau lại. Chẳng lẽ mọi người đều hôn mê vì ánh sáng kia sao?
Đúng rồi, con rồng khổng lồ kia đâu? Còn ba con rồng nhỏ nữa?
Không phải bọn chúng muốn biến họ thành đồ ăn à?
Sao lại tốt bụng mà bỏ qua cho họ thế này?
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ly Diên vỗ nhẹ vào mặt. Dưới cái nắng như thiêu đốt, cả người nàng bị nướng bỏng, ẩm ướt nhớp nháp khó chịu.
Nhìn mặt hồ tản ra ánh sáng rực rỡ cách đó không xa, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, gian nan nuốt ngụm nước miếng.
Chân không kiểm soát được di chuyển đến đó…
“Muốn chết thì cứ việc qua đấy.”
Một giọng nói lạnh lùng xen lẫn uy nghiêm vang lên từ bên cạnh.
Ly Diên nhìn lên. Ngược chiều ánh sáng, dáng người nam nhân thẳng tắp, cao quý đứng ngược gió. Trên người mặc bộ y phục màu đen càng toát lên cảm giác áp lực.
Đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo quét qua nàng, những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của hắn ngược chiều ánh sáng càng u ám, thâm thuý.
Mặc dù chỉ tuỳ ý đứng ở đó, nhưng khiến người ta liên tưởng đến thần thái vương giả trời sinh, bế nghễ chúng sinh của vị chúa tể sơn lâm.
Nó khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Nam nhân này khi lạnh lùng thật đáng sợ, nhưng cũng có thời điểm rất có nhân tính.
Nhưng vì sao rõ ràng là lời nói quan tâm, thốt ra từ trong miệng hắn lại trở nên ớn lạnh như vậy?
“Ngươi, tỉnh dậy khi nào?”
Ly Diên liếc nhìn lá sen trong tay hắn, vô thức liếm khóe môi, đó là nước sao?
Nam nhân chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nhíu mày: “Đến đây.”
Ly Diên không kìm được di chuyển lại gần. Vừa mới đứng lại, lá sen trên tay nam nhân đã được đưa tới chỗ nàng.
Ánh mắt rơi vào làn nước ngọt ngào trên phiến lá, trái tim trong khoảnh khắc đó, vì hắn mà thật sự… rung động.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt lóng lánh sáng ngời tràn đầy vẻ khó tin, “Cái này, cho ta cái này sao?”
Đôi mắt của nàng trong veo, thấu triệt, còn lộ ra một cỗ hơi thở hữu thần. So với những mặt khác của nàng, cũng chỉ có đôi mắt này là đáng nhắc tới.
Từ trước đến giờ hắn luôn cực kỳ chán ghét nữ nhân, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn đã nhìn quen sự tàn nhẫn, chanh chua ẩn dưới những lớp vỏ đẹp đẽ kia.
Trên thế giới này không có chuyện đột nhiên tốt bụng với nhau, và cũng càng không có chuyện yêu đương không có lí do.
Người với người ở chung, mặc dù lòng người là khó đoán nhất, những thứ xảo diệu nhất cũng chính là lòng người.
Theo lý thuyết, với kiểu nữ nhân có dáng vẻ không gì đặc biệt này, có lẽ không chỉ có mình hắn, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường người đều sẽ không thích nàng. Chuyện này không phải do nàng mà là do người ta đã quen thói trông mặt mà bắt hình dong.
Hắn không nghĩ mình là một người nông cạn, có lẽ hắn đã từng có có rất nhiều cái nhìn về nàng, nhưng đoạn đường này, sự hấp dẫn mà nàng tự mình tỏa ra đã sớm vượt qua khuôn mặt khiến người ta chán ghét của nàng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác về một người có tâm hồn đẹp?
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên hừ một tiếng, gặp quỷ rồi!
Hắn lại vì một nữ nhân mà suy nghĩ nhiều như vậy, thật điên rồ!
Lập tức, mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp ném lá sen trong tay về phía nàng.
Ly Diên chưa kịp chuẩn bị, suýt chút nữa để lá sen bung ra. May mà cuối cùng vẫn có chút công lực để bảo vệ dòng nước ngọt khó khăn lắm mới cầm được đến tay.
“Cảm ơn ngươi.”
Ly Diên trịnh trọng nói lời cảm ơn với bóng lưng hơi hốt hoảng của ai đó.
Lưng của nam nhân cứng lại, nhưng vẫn sải bước bỏ đi.
Khóe môi Ly Diên khẽ cong, ánh mắt sâu xa nhìn bóng lưng hắn, cười nhẹ nói: “Đúng là đồ không được tự nhiên.”
Về phần không được tự nhiên là nói mình hay nói Vệ Giới cũng không rõ nữa.
Uống nước xong, cả người nàng như được hồi sinh, lập tức tràn đầy năng lượng.
Nửa canh giờ sau, đám người hôn mê bất tỉnh mới dần dần tỉnh lại.
Khi tỉnh táo lại, họ phấn khích hét lên “đại nạn không chết, tất sẽ có hậu phúc”, vân vân. Đủ loại ngữ điệu may mắn.
Khi đội hình đang chỉnh lý, Ly Diên đi đến chỗ Vệ Giới, đưa cho hắn một bình ngọc.
Vệ Giới liếc nhẹ, nhướng mày.
“Không trả lễ thì không hay lắm.”
Thấy hắn không trả lời, nàng nhét thẳng vào tay hắn. Đang định rời đi thì Vệ Giới đột nhiên túm lấy ngón tay của nàng: “Chỗ này xảy ra chuyện gì?”
Ly Diên nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện đầu ngón tay của nàng không biết đã bị thương từ lúc nào?
Nàng lập tức bồn chồn đáp lại: “Trước đó không có cảm giác gì, ta cũng không biết. Chẳng lẽ bị thứ gì làm thương?”
Vệ Giới liếc mắt, có thứ gì đó xoẹt qua trong mắt. Hắn vừa xoa bình ngọc, đột nhiên khẽ nói: “Còn nhớ tại sao chúng ta hôn mê chứ?”
Ly Diên gật đầu, “Đương nhiên là nhớ. Ta cũng rất tò mò, rõ ràng thịt dâng đến miệng, tại sao chúng lại bỏ qua chúng ta?”
Trong đầu Vệ Giới thoáng hiện lên cảnh tượng con rồng trắng nhỏ đơn độc dựa vào nàng, sau đó nhìn màu đỏ dị thường trên đầu ngón tay của Ly Diên. Trong mắt bất giác có hơi nghi hoặc.
Nữ nhân này thực sự càng ngày càng khó hiểu.
…
Sau khi chỉnh tu tạm thời, đoàn người lại lên đường.
Trải qua cú sốc do con rồng khổng lồ vừa nãy mang lại, hành trình tiếp theo có thể nói là đã qua nguy hiểm. Cuối cùng trước khi trời tối họ đã ra khỏi rừng hắc ám trong truyền thuyết này.
Vào lúc đó, những người mặc y phục ngụy trang đã đợi ở lối ra của khu rừng hắc ám nhìn thấy nhóm Vệ Giới, tròng mắt của họ suýt nữa rơi xuống đất.
Họ gần như là chạy đi đưa tin tức này cho chủ tử của mình.
Tên tiểu lâu la nhìn thấy vị kia mang theo cáo nhỏ của mình ngồi trên bãi cỏ nướng thịt rừng, ăn rất vui vẻ, cảm giác muốn khóc cũng có rồi.
“Môn, môn chủ. Chuyện lớn, việc lớn không xong rồi. Những người kia, những người kia, chúng, bọn chúng…”
Tiểu lâu la chưa nói xong, nam nhân áo đỏ xinh đẹp ưu nhã xé một miếng thịt gà bóng loáng, đưa cho sủng vật của mình.
Sau đó vẻ mặt khinh thường nhìn tên lâu la kia, “Sao? Nhanh như thế đã chết hết rồi? Tên Vệ Giới kia cũng chết rồi? Hừ, thật sự là nhàm chán!”
“Không, không phải như vậy. Là, là bọn chúng đã ra được. Hơn nữa, có, có hơn một trăm người vẫn còn sống.”
Tiểu lâu la nói xong, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Quả nhiên, nam nhân nghe xong lời này không chỉ cứng đờ người mà biểu tình cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Con gà rừng mới nướng chín trong tay bị hắn bóp nát trong tích tắc.
Tiểu lâu la nhìn thấy cả người run rẩy, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt cầu xin hô: “Chúng tiểu nhân cũng không ngờ chúng lại có thể đi qua được nơi của ngân long. Chuyện này, chuyện này quá bất thường!”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của nam nhân nheo lại thành một đường, hững hờ vuốt tóc bên thái dương. Nhìn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng tiểu lâu la nhận ra, đây là dấu hiệu trước khi chủ tử giận dữ.
“Những kẻ khác thì sao?”
Người tiểu lâu la run như cầy, run giọng nói: “Hiện tại chỉ có, chỉ có Vệ Giới của Tư U và Linh gia trang do Ly Diên kia dẫn đầu ra ngoài. Những người khác đều không thấy tung tích gì.”
Khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khó lường. Tiểu lâu la lau mồ hôi trên trán, hắn không đoán ra được, biểu tình lúc này của chủ tử là có ý gì.
“Ha ha, mới ra khỏi rừng hắc ám mà nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi? Xì, tiếp theo, tiểu gia ta muốn nhìn thử, xem chúng dùng bản lĩnh gì sẽ để cứu đám ngu ngốc đó. Đi, thông báo cho các bộ kế hoạch đã thay đổi, tất cả mọi người cảnh giác, bóp chết tất cả mấy kẻ đó ngoài Chỉ Túy Kim Mê.”
Tiểu lâu la định nhận lệnh xong bỏ đi thì nam nhân ung dung mở miệng: “Nếu như có cá lọt lưới…”
Tiểu lâu la theo bản năng im bặt, định quỳ xuống cầu xin tha mạng, nam nhân quay đầu lại, thản nhiên nói: “Nếu có cá lọt lưới, vậy phải dùng đến…”
Nghe xong lời hắn nói, tiểu lâu la bàng hoàng đến mức đồng tử giãn ra, miệng cũng không ngậm lại được. Ông trời ơi, hắn không nghe nhầm chứ?
Nhưng không đợi hắn xác nhận, nam nhân đã cùng sủng vật của mình rời đi, chỉ để lại một màu đỏ loá mắt, ánh lên vẻ quyến rũ dưới ánh mặt trời.
Ban đầu mọi người nghĩ rằng bên ngoài khu rừng sẽ là một vùng hoang vu, hoặc trước không thấy thôn sau không thấy điếm. Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ là mới đi mấy dặm đã thấy thôn trấn, chuyện này khiến họ sướng đến phát rồ.
Có trời mới biết bọn họ sống thế nào trong mấy ngày qua. Bây giờ người đầy vết máu, tất nhiên điều mong chờ nhất là được tắm nước nóng, ăn một bữa no nê để an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương.
Đoàn người tầm một trăm người phải tìm hai, ba tửu lâu mới sắp xếp thỏa đáng được.
Tất nhiên, hơn hai mươi người của Linh gia trang được sắp xếp cùng một chỗ.
Chương 153: Bạch Tra Hắc Thuần
Ly Diên nhìn đám người phong trần mệt mỏi và buồn bã, nói nhỏ: “Ta biết trong lòng mọi người không được dễ chịu, nhưng chúng ta cũng không có thời gian để đau lòng, càng không có thời gian tưởng nhớ họ. Nhưng các ngươi yên tâm, không phải là chúng ta quên đi công lao của họ, mà là chúng ta sẽ dùng cách của mình để trả thù cho họ. Các ngươi thấy đấy, sự kiện lần này chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà có người cố tình làm. Chỉ mới đi đường đã khó khăn như thế, những gì chúng ta phải đối mặt tiếp theo sẽ càng nặng nề hơn. Ta mong mọi người sẽ chuẩn bị tốt tinh thần, trong khoảng thời gian này nghiêm cấm tất cả các hành vi cá nhân, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng, hiểu chứ?”
Hơn hai mươi vị hán tử thận trọng gật đầu. Ly Diên thở dài, đưa một lượng lớn thuốc trị thương cho Lâm Nghiệp và Viên Triết.
“Ta thấy mọi người đều bị thương rồi, các ngươi giữ lại mấy thuốc này, chữa trị cẩn thận. Nếu có phiền phức gì, tuỳ thời cứ đến tìm ta.”
“Tạ ơn nhị tiểu thư.”
Ly Diên thật sự mệt muốn chết. Sau khi gật đầu với mọi người liền trở về phòng.
Tắm rửa thay quần áo xong, cả người nàng như con tôm lớn ngã lên giường, thoải mái nheo mắt lại.
“A, thực là đứng không bằng ngồi, ngồi không bằng nằm. Mấy hôm nay thật sự muốn phá huỷ bộ xương của mình mà.”
Nàng khẽ lăn qua lăn lại, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi thì trong não “vù” một tiếng, kích thích nàng bỗng nhiên mở mắt ra.
Ngay sau đó, hai cái bóng một đen một trắng, như ma xuất hiện ở trên giường nàng.
Ly Diên suýt nữa hét toáng lên, lập tức bật người đứng dậy.
Nàng lo lắng nhìn chằm chằm một cao một lùn, một đen một trắng trước mặt mình, ngón tay run rẩy.
“Trời ạ, mắt của ta không bị hoa chứ? Ngươi, ngươi không phải là con rồng trắng nhỏ kia sao?”
Rồng trắng nhỏ lập tức biến thành một quả bóng lông mềm mại, chuẩn xác mà lăn vào trong ngực của người nào đó, cúi đầu, mạnh mẽ dụi dụi vào lòng nàng, trông rất thân mật.
“Chủ tử mỹ nhân, từ nay ta sẽ là linh thú khế ước của người, có vui không? Có hưng phấn không? Hài lòng không?”
Trước khi Ly Diên giật giật khóe miệng định nói, con mèo đen tuyền đã giơ móng mèo lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tiểu Bạch Long.
“Ngươi là đồ không biết xấu hổ. Chủ nhân hoàn toàn không đồng ý, sao ngươi có thể lập khế ước lúc nàng ấy hôn mê chứ? Đây là ép mua ép bán!”
“Ép mua ép bán? Là cái gì chứ? Chẳng lẽ chủ nhân không thích ta sao?”
“Hự…”
Sau khi đại não của Ly Diên đứng máy một hồi, mới dần dần tìm lại chút cảm giác tồn tại. Nàng nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch Long, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Ngươi nói, ngươi là linh thú khế ước của ta?”
Nó còn chủ động ký khế ước?
Trời ạ, chắc nàng bị lóa mắt rồi?
Làm sao có một miếng bánh rơi xuống từ trên trời lại dễ thương như thế.
Rồng trắng nhỏ gật mạnh đầu: “Đúng vậy, đúng vậy á. Ta là linh thú ký khế ước của người. Khi chủ tử đang hôn mê, ta sợ mẫu thân đổi ý cho nên đã giao ước luôn với người. Chủ nhân sẽ không trách ta chứ?”
Sau khi Ly Diên nhận ra con rồng trắng nhỏ này có thể giao tiếp với nàng bình thường, vẻ mặt của nàng càng trở nên phức tạp.
Nàng đây là vận cứt chó gì. Linh thú đấy, còn là linh vật hùng mạnh đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn đó!
Mợ nó, nhóc con này là rồng trong truyền thuyết đó. Cứ vậy đã ký khế ước với nàng?
Quả nhiên thế giới này quá mơ hồ, trái tim quá mỏng manh. Kinh hỉ cái gì, rõ là kinh hãi thì đúng hơn!
Khuôn mặt của Ly Diên trong nháy mắt thay đổi. Rồng nhỏ đang nhìn cũng sợ hãi, trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ chủ tử thật sự không thích nó?
Vẻ mặt vốn hơi hưng phấn thoáng cái tiu nghỉu, nhìn Ly Diên, buồn bực cúi đầu.
Ặc, sao nàng có cảm giác đang bắt nạt trẻ nhỏ thế này.
“Ừm, ngươi tên là gì?”
Cái đầu nhỏ đầy lông nhung của rồng trắng nhỏ đột nhiên ngẩng lên, long la long lanh nhìn Ly Diên: “Chủ nhân, người không ghét tam Nhi?”
“Tam nhi?”
“Đúng, đúng. Mẫu thân hay gọi ta là tiểu tam nhi!”
Tiểu tam? Tiểu tam nhi?
Mợ, sao nàng có cảm giác như bị sét đánh vậy? Thằng nhóc này có biết cái tên này có bao nhiêu khó nghe không?
“Chủ nhân không thích sao? Vậy đổi một cái là được. Cầu chủ nhân đặt tên cho Tam nhi.”
“Đây là tên mẫu thân ngươi đặt cho ngươi. Nếu ta đổi nó, có ổn không?”
Không ngờ con rồng này bĩu môi khinh thường: “Tên gì chứ? Mẫu thân lười nhất. Tên này là tuỳ tiện đặt dựa theo thứ tự. Nếu không sao ta lại là tam chứ? Vì ta đứng thứ ba đó. Ta đã sớm ghét nó rồi, chỉ là không có nói trước mặt bà ấy. Bây giờ có chủ nhân ở đây, đương nhiên sẽ phải đặt tên mới cho ta.”
Thì ra là như vậy!
Mồ hôi của Ly Diên nhỏ giọt. Nghĩ đến ngân long uy vũ khí phách kia, trái tim nhỏ bé của Ly Diên lại đập mạnh.
Thật khó hiểu được ngân long kia sao lại cho con rồng trắng này ký khế ước với nàng. Theo nàng biết, từ trước đến nay linh thú đều rất kiêu ngạo, rất chán ghét phải lập giao kèo với con người.
Nhưng con rồng trắng này lại chủ động khế ước với nàng. Chẳng lẽ, chẳng lẽ nó đã bí mật giao ước với nàng?
Mẹ ơi, nếu con ngân long kia biết có chặt nàng ra không?
“Mẫu thân sẽ không chặt người đâu. Nếu chặt người ta cũng sẽ không sống được.”
Lời nói của tiểu Bạch Long đột nhiên vang lên khiến Ly Diên kinh ngạc đỏ mặt, “Ngươi, ngươi làm sao…”
“Chủ nhân, chúng ta là tâm ý tương thông. Chỉ cần ta muốn là có thể cảm nhận được ý nghĩ của ngươi.”
Khóe miệng Ly Diên giật giật. Đệch, thế thì không phải nàng sẽ không còn gì bí mật nữa à?
“Chủ nhân có thể yên tâm, tam quan của ta rất ngay thẳng, sẽ không làm loại chuyện lén lút kia!”
“Vậy vừa rồi là ai do thám chủ nhân?”
Mèo đen đột ngột xen vào. Rồng ta ngạo kiều nâng cằm lên, “Đây không phải là giai đoạn tìm hiểu sao, cần phải tâm ý tương thông!”
Mèo đen trợn mắt, đột nhiên con ngươi đảo quanh, không có ý tốt nhìn rồng trắng, hai ba bước đã nhảy lên vai Ly Diên.
“Chủ nhân, chủ nhân, ta được gọi là Hắc Thuần. Rồng này trắng như vậy, sao không gọi nó là Bạch Tra?”
Bạch Tra?
Bạch cặn bã? Hay là Bạch tạp?
Nó là thuần, nên rồng trắng này là tạp?
Như vậy mới tính là Hắc Bạch Song Sát?
Khụ khụ khụ …
Phải nói rằng, Ly Diên đã bị những lời kinh người của Hắc Thuần hấp dẫn quên lối về.
Đồng thời, còn hơi động lòng.
Nghĩ đến đây, nàng ngập ngừng thăm dò nhìn tiểu Bạch Long, nhìn vẻ mặt không tim không phổi của nó, lập tức có hơi xấu hổ.
Bọn họ cứ thế tính kế với người bạn mới như thế này có phải là hơi vô đạo đức không?
Không ngờ, lúc này rồng trắng đột nhiên nói: “Bạch Tra? Ừm, cái tên này được đấy.”
Sau này lúc giả ngầu kêu một tiếng “Tra gia” cũng rất uy vũ khí phách!
Ly Diên không ngờ mọi chuyện sẽ được giải quyết như thế, vừa định hỏi nó có muốn suy nghĩ lại không, Hắc Thuần đã liếc mắt nhìn nàng.
Đôi mắt nhỏ chớp chớp, rõ ràng là nòi với nàng tên này đã đồng ý, nàng đừng có làm loạn thêm!
Ly Diên nghẹn lời, chỉ có thể để mặc cho hai chúng nó cứ thế làm loạn.
“Ngươi cũng là linh thú khế ước của chủ nhân sao?”
Bạch Tra ngẩng đầu nhìn con mèo đen đang nằm trên vai Ly Diên, mở miệng hỏi.
Nó mới đến nên muốn hiểu rõ tình hình của chủ nhân.
Hắc Thuần mặt không chút cảm xúc liếc nhìn nó, lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo, thậm chí xen lẫn chút không thích.
Vốn dĩ là chủ nhân của một mình nó, nhưng bây giờ không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện một cái tai họa tranh giành tình cảm của nó. Nó vui mới là lạ!
“Bản thể của ngươi là gì?”
“Cần ngươi quản chắc!”
Thấy mối nguy hiểm khi hai thú sủng muốn cãi nhau, Ly Diên vội vàng đứng ra hòa giải.
“Bạch Tra, bản thể của ngươi không phải là một con rồng sao? Sao lại như thế này?”
Rồng khi còn bé không thể nào đáng yêu như vậy được đi?
Rồng phải có sừng nhọn chứ không phải cảm giác lông mềm mượt thế này, đúng không?
“Đúng vậy, nhưng ta đã học xong huyễn thuật. Chẳng lẽ chủ nhân không cảm thấy thế này dễ thương hơn sao?”
“Xì, đáng yêu cái gì? Ngu xuẩn còn tạm được.”
Hắc Thuần ác ý nhìn nó. Bạch Tra là kẻ mới đến, không thèm chấp nhặt với tâm lý của nó, giải thích qua loa một phen.
Ly Diên đoán, còn có một khả năng chưa nói. Dù sao rồng cũng là rồng, nếu ai cũng có thể nhìn ra được thì còn gì thần bí nữa. Vì vậy, nó mới biến thành vẻ ngoài đáng yêu dễ thương như vậy.
Như vậy, nàng cảm thấy yên tâm, nó cũng thấy yên tâm.
Ly Diên nở nụ cười thỏa mãn, bỏ qua màn trao đổi tình cảm giữa hai thú sủng, vui vẻ lên giường đi ngủ.
Sau khi mệt mỏi nhiều ngày, đêm nay mọi người ngủ rất say.
Hắc Thuần và Bạch Tra cũng mệt mỏi, nằm ở bên trái và bên phải của Ly Diên, buồn ngủ.
Đột nhiên, Hắc Thuần mở to hai mắt, lỗ tai của nó trong bóng tối đặc biệt sáng.
Liếc nhìn Bạch Tra đang vật lộn với Chu Công, nó vung móng vuốt, ngay lập tức đánh thức Bạch Tra. Còn không đợi đối phương xù lông đã trầm giọng nói.
“Ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì sao?”
Mắt Bạch Tra chớp chớp, thân thể trắng như tuyết đứng lên theo sát Hắc Thuần, ánh mắt có chút nhất trí nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Âm khí thật dày.”
Hắc Thuần liếc nó, “Không chỉ là âm khí, mà còn có mùi tanh và buồn nôn nồng nặc. Đi, đi xem thử.”
Một vệt đen và trắng đột nhiên hóa thành hai tia sáng, trực tiếp xuyên qua cửa sổ nhảy lên mái nhà đối diện.
Thị trấn trong đêm tối chìm trong khói đen dày đặc.
Dường như loáng thoáng nhìn thấy một đám người đang tiến về phía bên này. Chỉ là khí tức buồn nôn ngày càng mạnh, động tác đi lại cứng đờ khiến cả hai cảm thấy ớn lạnh.
Chương 154: Ách Vận cốc
“Mau, đi thông báo cho chủ nhân.”
Con mèo đen nghiêm túc quơ móng với rồng nhỏ rồi biến thành một bóng đen, hòa vào ánh trăng u ám.
Sau khi Bạch Tra đi xem mấy lần, nó đã hiểu rõ tình hình hiện tại.
Nhìn những con người tụ tập lại từ khắp nơi kia, bên trong đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc. Nhưng nó không quên những gì Hắc Thuần đã nói, không còn thời gian để suy nghĩ, nó nhanh chóng quay về khách điếm.
Ly Diên đang ngủ bị Bạch Tra đánh thức, mở to đôi mắt mông lung “a” một tiếng, ngáp một cái thật to.
“Sao vậy? Còn đang nửa đêm mà, buồn ngủ chết mất! Ngoan, ngươi muốn chơi thì đi tìm Hắc Thuần đi, hai đứa chơi cùng nhau ha.”
Vừa nói đã muốn ngủ tiếp.
“Chủ nhân, mau tỉnh dậy, có chuyện rồi. Ở đây không an toàn, các ngươi phải rời đi ngay lập tức.”
Đôi mắt của Ly Diên vừa nhắm lại đột nhiên mở ra vì lời của nó. Động tác cũng trở nên cứng ngắc, nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”
Bạch Tra duỗi móng chỉ vào cửa sổ: “Ngươi nhìn đi sẽ biết.”
Ly Diên không có thời gian để suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng.
Thời điểm cửa sổ được mở ra, Ly Diên vốn rất mẫn cảm với mùi máu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn về phía hướng đông của thành, da đầu của nàng chớp mắt căng thẳng.
Mẹ ơi, những thứ như người say rượu, lắc lư trái phải, động tác nhìn sao cũng thấy giống như tang thi thực sự là người sao?
“Tình hình hiện tại như thế nào?” Trong vô thức, giọng nói đã lạnh xuống.
“Trấn này có vấn đề. Điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây. Nếu như bị bao vây, vậy có thể gặp rắc rối.”
Có thể gặp rắc rối?
Chỉ mới nhìn qua, Ly Diên đã cảm thấy những người đó đã sớm không còn là con người thực sự nữa.
Dù chưa quan sát kỹ nhưng mùi thối rữa buồn nôn trong không khí cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Ly Diên không hề dừng lại, lập tức đánh thức Viên Triết và Lâm Nghiệp. Sau khi giải thích ngắn gọn sự tình, bọn họ liền dùng khinh công vọt đến chỗ tửu lâu của Vệ Giới.
Tuỳ ý đá văng một cánh cửa sổ, còn chưa kịp nhảy vào, một lưỡi kiếm sắc bén đã quét về phía nàng khiến Ly Diên cả kinh né tránh: “Người một nhà, người một nhà.”
Người kia có lẽ cũng đã nhìn ra nàng, lập tức rút kiếm lại.
Ly Diên thở phào một hơi, nhíu mày nhìn sang, con ngươi nháy mắt phóng lớn, “Vệ Giới, sao lại là ngươi?”
“Chuyện gì?” Hắn biết nàng không có chuyện thì sẽ không tới tìm. Hắn cũng không cho là nửa đêm canh ba nàng không ngủ được, tới gõ cửa quấy rầy.
Một bộ quần áo mỏng màu trắng thoải mái, mái tóc như mây chảy buông xuốn sau lưng. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng đang đứng bên cửa sổ, giọng điệu rõ ràng là không thoải mái, nhưng lại cực kỳ trầm thấp êm tai, đặc biệt có chút ý vị lười biếng khi vừa mới ngủ dậy.
Ly Diên không ngờ rằng mình chó ngáp phải ruồi, xông đúng vào phòng Vệ Giới, lập tức nghiêm túc giải thích tình hình nguy hiểm vừa mới phát hiện.
Nói xong còn không kịp chuẩn bị đã nóng lòng muốn thông báo cho những người khác.
Vậy mà vị nhị đại gia từ đầu đến cuối không hề cho nàng mặt mũi đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi trở về đi, chuyện này bổn vương sẽ tự xử lý.”
Ly Diên nghĩ đến hai khách điếm này đều là người của hắn, không khách sáo nữa, nhẹ gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ đi.
Vệ Giới đá văng cửa phòng bên cạnh, nhìn thấy Thanh Thần nhảy dựng từ trên giường xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Lập tức rời khỏi nơi này ngay.”
Thanh Thần chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hắn dừng bước rồi đột nhiên quay người lại, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến điều gì, nhìn Thanh Thần chằm chằm, đôi mắt băng giá, “Đợi quay về sẽ tìm đám các ngươi tính sổ. ”
Đường đường là ẩn vệ tài giỏi của Phượng Vương phủ thế mà còn không bằng Linh gia trang.
Việc này sao hắn có thể chịu nổi?
Nhưng…
Sau này hắn mới biết kể từ khi họ bước ra khỏi rừng hắc ám, đi vào trấn nhỏ trông bình thường này thì tất cả các yếu tố môi trường xung quanh đã vô thức ảnh hưởng đến tất cả các giác quan của họ.
Ngay cả người như Ly Diên vốn rất nhạy cảm với mọi chất độc cũng suýt chút nữa đã không nhận ra, huống chi là những người khác?
Thế nhưng sau khi mọi người đều tỉnh, vấn đề nghiêm trọng hơn cũng nối đuôi mà tới.
Trấn nhỏ vào ban ngày nhìn bình thường, náo nhiệt, đến ban đêm vậy mà chỉ còn lại mấy trăm người người bình thường là bọn họ.
Họ không biết những người còn lại đã đi đâu.
Họ chỉ biết rằng mình đã bị bao vây bởi đám xác sống, quái vật không ra người quỷ không ra quỷ kia.
Bên này Ly Diên vẫn đang nói với họ những thứ cần đề phòng.
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để chúng cắn các ngươi. Nếu thân thể bị thương, ngàn vạn lần không được chạm vào cơ thể của chúng. Nếu không, không ai có thể cứu các ngươi nữa.”
Lúc trước để nghiên cứu chất độc trên cơ thể Vệ Giới, nàng đã tiêu tốn vô số tinh lực, nhưng lúc ở Tứ Phương Thịnh Viên, những chất độc đó vẫn chưa hoàn thiện
Người hay động vật mang theo bệnh thể, hoàn toàn không nghĩ tới mới chỉ một hai tháng mà đối phương đã nghiên cứu thành công, còn chế tạo ra độc nhân chân chính.
Nàng vẫn chưa rõ tình huống hiện tại, trong thời gian ngắn nhất cũng không thể đưa ra cách gì, điều duy nhất có thể làm chính là nhắc nhở mọi người cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
“Những thứ này cuối cùng là loại quái vật gì vậy?”
Cả đám có rang nanh dữ tợn, trên mặt, trên thân thể còn mang theo màu xanh bạc lạ thường, há miệng ra quả thực có thể hun chết người.
Nhìn trang phục của những người này, tuy rách rưới nhưng rõ ràng đây là trang phục của những bách tính gần đó. Nếu những người này thật sự là kiệt tác của kẻ đứng sau, vậy thì bọn chúng đúng là điên rồi.
“Ngươi có thể gọi họ là độc nhân, hoặc có thể gọi là tang thi.”
Giọng Ly Diên lạnh lùng giải thích khiến mọi người không rét mà run, “Tang, tang thi?”
Đó là cái quái gì?
“Nói một cách đơn giản, đó là những cái xác không hồn bị khống chế, như chết lại như sống. Một khi bị chúng cắn sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm và trở thành thứ giống như chúng. Vì vậy các ngươi phải nhớ không ai được tiếp xúc với chúng.”
Ngay khi câu nói này nói ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Ly Diên bằng ánh mắt kinh hãi, trong mắt hiện lên vẻ kháng cự với đám quái vật này.
Nếu những thứ này khủng khiếp như vậy, bọn họ chém không được, chạy không thoát, còn nhiều như vậy thì trốn thế nào?
Dù ngươi có võ công cao cường, nhưng trước mặt của nhiều quái vật như thế cũng không thể làm gì được.
Ngược lại, Vệ Giới vốn trầm mặc đột nhiên hỏi: “Ngươi nói là, độc nhân?”
Ánh mắt của Ly Diên lóe lên, lập tức hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng mà cố tình Phượng Nguyên và nàng, bọn họ vẫn nghĩ là hai người, lúc này không thể loạn nhịp được.
“Đúng, độc nhân. Cả người mang theo một loại bệnh độc rất dễ lây lan thì không phải độc nhân sao? So với bệnh dịch thì cách lây nhiễm khác, nhưng hậu quả còn kinh khủng hơn bệnh dịch.”
Bệnh dịch vẫn có thuốc chữa, con người cũng còn nhân tính, ngay cả quá trình chờ chết cũng là dài dằng dặc.
Nhưng một khi trúng độc tang thi tương đương không còn giá trị gì nữa, lại còn mang đến vô số tai họa cho người sống, ai ai cũng có thể giết.
“Vậy là không có thuốc chữa?”
Ly Diên cười khẽ một tiếng, lắc đầu bất lực, “Theo ta vừa mới điều tra biết được, tạm thời không có cách nào.”
Bọn họ, có phải quá để ý đến nàng rồi không?
Mèo đen đã tìm hiểu trước cho nàng. Nhưng hiện tại, cho dù là thời gian hay dược liệu vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đây là điều cơ bản nhất, cụ thể là nàng vẫn chưa tìm thấy một tang thi nào để nghiên cứu.
Chuyện nghiên cứu này cũng không phải hai ba ngày là giải quyết được. Nếu đối phương đã dám thả ra, hẳn là đã chú ý đến điểm này.
Cho dù nàng có thể nghiên cứu thì xem xét tình hình hiện tại họ đang bị bao vây, nàng cũng không biết liệu mình có cơ hội thoát khỏi tình huống nguy hiểm này hay không.
“Vậy phải làm gì đây? Chúng ta phải chờ chết thôi sao?”
“Bốn hướng đông, nam, tây bắc, đều là quái vật. Hiện tại chúng đang từng chút từng chút tiến lại đây. Bất kể chúng ta làm gì thì cũng phải đối đầu trực diện với chúng.”
Đây là lý do tại sao họ còn rảnh rỗi ngồi trên mái nhà nói chuyện.
Ly Diên sẽ là loại người nằm chờ chết?
Mặc dù hoàn cảnh trước mắt có quá nhiều nhân tố bất lợi với họ, nhưng nàng tuyệt đối không tin sẽ không có cách gì giải quyết.
Nàng âm thầm thảo luận các cách đối phó với Hắc Thuần.
Mèo đen Hắc Thuần đã ở bên nàng hai năm dài dằng dặc, gặp được nó cũng là chuyện tình cờ.
Hàng năm nàng đều ra ngoài để hái thuốc. Trùng hợp vào hai năm trước, nàng đến một chỗ, là Ách Vận cốc có độc vật khắp nơi.
Lần đó được xem là ký ức khắc sâu nhất trong cuộc đời của nàng.
Nói đơn giản, lần đó nàng đã đánh giá thấp Ách Vận cốc, bị trúng kịch độc, thậm chí còn cận kề cái chết.
Nói thật, nếu mèo đen không xuất hiện, nàng có thể đã thực sự chết ở đó.
Cũng không thấy nó đã làm gì, chỉ thấy nó đặt cái chân nhỏ mập mạp lên trán nàng.
Sau đó, nàng cảm thấy một cỗ khí huyết trào lên, thân thể phảng phất như bị tách rời…
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, độc vật ở xung quanh đã rút lui một cách thần kỳ, mà mèo đen đang nép mình trong vòng tay nàng.
Sau đó, nàng đã từng hỏi, tại sao nó lại lập khế ước với nhân loại nhỏ bé như nàng?
Hắc Thuần lúc ấy nói với nàng, bởi vì nàng là con người đầu tiên dám một mình mạo hiểm vào Ách Vận cốc trong mấy năm nay, cũng là người đầu tiên đối mặt với độc vật xung quanh mà không thay đổi sắc mặt.
Cho dù chất độc cực mạnh, nàng vẫn bình tĩnh quá mức. Sự bình tĩnh đó khiến nó tò mò.
Một con người như vậy sẽ mang lại trải nghiệm mới lạ gì cho nó đây.
Do đó, họ đã ký khế ước.
Sau hai năm ở chung, mèo đen chỉ xuất hiện vài lần nhưng lần nào xuất hiện cũng giúp được nàng.
Lần này cũng vậy, nếu không có có, không biết họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì nữa.
Chương 155: Tang thi vào trấn
Nhưng Hắc Thuần lại nói với nàng, muốn có càng nhiều manh mối nhất định phải tự mình tiến vào kỳ cảnh. Trốn tránh xa như thế vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cách giải quyết.
Đây là muốn nàng đặt mình vào nguy hiểm sao?
“Chẳng lẽ không có cách khác?”
“Ách Vận cốc người còn không sợ, chỉ là nhân loại bị biến dị thì ngại gì chứ?”
Ly Diên trợn tròn mắt, “Ngươi nói dễ nhỉ. Ngươi cũng nói đó là nhân loại biến dị, lỡ như ta bị lây nhiễm thì sao?”
“Đây không phải là đức độ mà thầy thuốc các ngươi tôn sùng từ trước đến nay sao? Vì người quên mình?”
Ly Diên khinh thường cười lạnh, “Ta chưa bao giờ cảm thấy chính mình có y đức gì. Y thuật và độc dược của ta đều là xây dựng trên điều kiện lợi ích ngang bằng.”
“Ta đã nhìn qua chỗ này rồi, khắp nơi là đồng bằng. Ngoại trừ cái trấn này, chỗ khác nơi nào cũng chỉ cần nháy mắt là thấy được. Các ngươi có thể trốn đi đâu? Lẽ nào lại quay trở lại rừng hắc ám lần nữa?”
Đây mới là chỗ khiến Ly Diên thực sự lo lắng. Lúc đầu họ thấy may mắn vì có chỗ để nghỉ ngơi, lại không ngờ vừa ra khỏi hang sói đã đi vào hang rắn.
“Chết tiệt, ngươi nói xem tại sao ban ngày ta không phát hiện nơi này kỳ lạ chứ?”
“Đây là mới là chỗ cao minh của đối phương. Ngay cả ngươi và Vệ Giới cũng không phát hiện ra, có thể thấy nơi này đã ngụy trang rất thành công. Được rồi, đừng nghĩ nữa, nhanh hành động đi, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó.”
Hắc Thuần không thèm nói thêm lời dư thừa gì nữa, mặc kệ Ly Diên hỏi thế nào, cũng không hỏi ra cái gì.
Đây chính là chỗ đặc biệt của Hắc Thuần.
Nó chưa bao giờ coi mình là linh thú khế ước của nàng, nhiều thời điểm là cố vấn của nàng đúng hơn.
Hai năm qua, kỹ năng độc dược của nàng vượt trội hơn những người khác, có quan hệ mật thiết với Hắc Thuần.
Nàng tin rằng, nó không phải là không có cách, mà muốn xem cuối cùng nàng làm như thế nào.
Về việc này, Ly Diên ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.
Xem ra lần này nàng thật sự không thể không lao vào rồi.
“Đám quái vật đó đã đến, làm sao đây?”
Tất cả mọi người chưa từng trải qua canh này, bối rối cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Ly Diên hoàn hồn nhìn bầy tang thi rậm rạp chằng chịt, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vệ Giới.
“Ngươi cũng đã thấy rồi đấy, xung quanh đều là gò đất, chúng ta đã bị ép không có đường lui. Điều duy nhất có thể làm hiện tại là xông lên, có lẽ sẽ tìm được một con đường sống.”
Chờ, tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề gì. Haiz, họ đã bị trì hoãn ở đây quá lâu, sớm biết như vậy phải xông ra ngay khi biết đến chuyện này mới đúng.
Không thì hiện tại cũng đã không rơi vào thế bị động như này.
Dù không ai muốn theo ý kiến này nhưng cũng biết đây là cách duy nhất để sống.
“Được, đi thôi!”
Vệ Giới ngược lại thoải mái, ra lệnh một tiếng, những người khác ai còn dám nói không?
Thế là, một sự ăn ý cứ thế mà hình thành.
Người của Vệ Giới mở đường, người của Ly Diên bọc hậu.
Người có thể xuất hiện ở đây, có ai không phải là tinh anh đã trải qua nhiều trận chiến?
Giá trị vũ lực đương nhiên không có gì để nói. Nhưng thứ họ đối mặt không phải là dân chúng người thường mà là những tang thi có chức năng cơ thể xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất sau khi biến dị.
Bởi vì có quá nhiều thứ phải lo lắng, mọi người dự định dùng một đòn đánh trúng. Nhưng khi thực sự đối mặt, họ mới phát hiện giá trị vũ lực đều không có tác dụng.
“Chết tiệt, đây là loại quái vật gì, thân thể còn cứng hơn cả đá, đánh thế nào cũng không phản ứng?”
“Bà mẹ nó chứ. Sao sức của chúng lớn như vậy, a, răng nay có phải dài quá rồi không? Chỉ biết cắn, ngu sao?”
“Biến thái, chảy nhiều máu như thế, vậy mà người không sao cả?”
…
Sau tấn công một vòng, khuyết điểm của tang thi dần được phơi bày.
Một, cảm nhận được con người lại gần sẽ theo bản năng muốn cắn, hút máu.
Hai, cơ thể không có bất kỳ cảm giác nào đối với các nhân tố ngoại lực, dù bị đánh chém thế nào cũng không phản ứng.
Ba, một khi mất quá nhiều máu, chúng sẽ ngất trong thời gian ngắn, nhưng sẽ không chết.
Nhất định phải nhân cơ hội đó khiến bọn chúng chết hẳn.
Vì trừ việc này ra, những tang thi vẫn còn ở trạng thái đỉnh cao, cơ bản là đao thương bất nhập.
Nếu muốn chúng chết, nhất định phải lấy máu.
Một tang thi không có máu không khác gì một con dã thú không có mũi.
Khi Ly Diên tiếp xúc với tang thi thì nàng càng chú ý đến máu của chúng, cùng với màu xanh lục huỳnh quang bất thường trên người chúng.
Màu xanh lục này dưới ánh trăng chiếu rọi càng chói mắt và dữ tợn.
Trong khi những người khác đang chém giết, Ly Diên liên tục di chuyển qua lại giữa các tang thi đã ngã xuống.
Các xác chết này về cơ bản đã bị nàng lấy máu toàn bộ, thậm chí một số còn bị hủy hoại vô cùng thê thảm.
Các hán tử xung quanh nàng nào từng trải qua khung cảnh máu tanh như vậy?
Họ vừa phải đối phó với tang thi, vừa phải thỉnh thoảng bảo vệ Ly Diên.
Chính vì phải bảo vệ cho nàng nên họ mới nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia, mùi vị buồn nôn khiến họ nôn luôn cả thức ăn tối qua.
Mấy người tâm lý kém trực tiếp ngã xuống đất, bị Ly Diên chán ghét.
Tuy nhiên, sau công cuộc tìm kiếm cực khổ như vậy, cuối cùng nàng mới phát hiện ra những tang thi này không bị cổ trùng điều khiển, ít nhất là không có cổ trùng nào trong cơ thể chúng.
Nếu không có cổ trùng, vậy cũng chỉ có thể là con đường khác.
Dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn có nhiều người bị cắn. Sau khi bị cắn lập tức được Ly Diên cho một ít thuốc giải độc lúc trước đã chữa cho Vệ Giới.
Mặc dù không trị tận gốc nhưng cũng có thể kéo dài một chút thời gian, khiến nàng hiểu sâu hơn về quá trình phát triển của tang thi.
Khi Ly Diên đang vùi đầu vào đủ loại xác chết khác nhau, Vệ Giới đánh tiên phong bộc lộ ra năng lực kinh ngạc.
Trường kiếm trong tay của hắn xuyên qua khoảng không như tia chớp, ngay cả những thuộc hạ đã từng cùng hắn giao đấu nhiều lần cũng phải thán phục trước thủ pháp mạnh mẽ của hắn.
Rõ ràng thân hình chỉ hơi nhúc nhích nhưng đám tang thi tuôn về phía hắn như suối đã bị đánh bay xa. Khi thân thể còn ở trên không trung, dưới sự khống chế của kiếm lực của hắn trực tiếp bị cắt thành hai khúc, như một con diều rơi ầm ầm xuống đất.
Cảnh tượng này bị Ly Diên và Tô Ngu nhìn thấy, hai người đồng loạt chấn động, đồng thời trong lòng càng thêm kinh ngạc và sợ hãi về năng lực của hắn.
“Người này, không nên chọc vào!”
Câu nói sâu xa của Ly Diên khiến cho Tô Ngu vốn luôn bảo vệ nàng rất bất mãn, “Còn nói nữa, muội đã chọc đến rồi.”
Không phải ư, chẳng những chọc vào, còn có phiền phức trong tương lai nữa, cái hôn ước đó!
Chậc, vừa nghĩ tới hôn ước, cả người Ly Diên đều thấy không tốt. Hiện tại nàng mới mười tuổi, có khác gì việc nuôi con dâu từ bé chứ?
Có một kẻ cực kỳ mạnh như Vệ Giới mở đường phía trước, những người phía sau hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng dù có thoải mái đi chăng nữa thì cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, bởi thứ bọn họ phải đối mặt là hàng nghìn tang thi.
Một trăm đối đầu với nhóm một, hai nghìn tang thi, dù thế nào cũng đều phí sức.
“Sao rồi? Muội đã phát hiện ra gì chưa?”
Tô Ngu đá vào một tang thi khác đang cố lao về phía Ly Diên, nóng nảy quay lại nhìn nàng.
Trong lòng Ly Diên buồn nôn muốn chết, nhưng càng nóng nảy lại càng bất lực, “Chuyện này không phải nóng nảy là giải quyết được. Xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể ở chung với đám ghê tởm này.”
Khi cả thôn trấn gần như bị rửa tội bởi vụ tàn sắt đẫm máu tanh tưởi, không ai để ý đến trên tòa nhà cao nhất trong trấn nhỏ, nam nhân mặc áo đỏ lại lặng lẽ xuất hiện.
Lúc này trên khuôn mặt yêu nghiệt kia đang nở nụ cười quyến rũ. Hắn ta mặt mày bễ nghễ liếc nhìn Ly Diên và Vệ Giới đang chật vật không nổi bên dưới.
Tiểu lâu la ở bên cạnh có chút đắc ý nhìn cảnh này, “Xem lần này chúng phá rối thế nào. Dù không bị cắn chết cũng sẽ mệt chết.”
Khi hắn liếc nhìn đến Vệ Giới ở phía trước, lời nói của hắn đột nhiên thay đổi, “Môn chủ, bản lĩnh của tên Vệ Giới này không nhỏ. Lần trước bị mãng xã nuốt vào bụng cũng không chết, theo ngài, rốt cuộc hắn làm từ thứ gì chứ? Trúng độc nặng như thế mà vẫn sống được, đúng là kỳ tích!”
“Cũng may là Phượng Nguyên ngáng đường kia đã bị xử lý. Nếu không, e rằng hoàng tử điện hạ sẽ không bỏ qua cho chúng ta dễ dàng như vậy.”
Nam nhân mặc áo đỏ dửng dưng rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng khó có thể nhận ra, đôi môi mỏng khẽ mở ra, “Xử lý? Ha ha, ngươi cho rằng Phượng Nguyên sẽ chết dễ dàng như vậy ư? Ngươi cũng quá coi thường Phượng Trì sơn trang kia rồi.”
“Môn chủ, ngài có ý gì? Chẳng lẽ Phượng Nguyên vẫn chưa chết?”
Nam nhân áo đỏ thản nhiên nhét một viên kẹo vào miệng, cười như không cười nói: “Một thế lực mới nổi lên chỉ trong hai năm nhưng không hề bị các thế lực khác nuốt chửng, lại tỏa sáng rực rỡ như vậy ở thịnh hội bốn nước, thậm chí còn lừa được bốn đạo thánh chỉ của hoàng đế của bốn nước, ngươi cho rằng nàng ta sẽ không chuẩn bị gì sao?”
Khuôn mặt tiểu lâu la chợt hiểu, “Đúng vậy. Nếu nàng ta chết như thế này, chẳng phải thánh chỉ kia sẽ… Thảo nào… Còn có số vàng đó, có mệnh cầm nhưng lại không có mệnh tiêu, nàng ta cần gì phải đưa Phượng Trì sơn trang lên vị trí cao như vậy? Không phải tự tìm đường chết sao?”
Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn lại lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, “Môn chủ, không phải chúng ta lại thêm một đối thủ nữa chứ? Phượng Nguyên đã thế, bây giờ lại xuất hiện một Ly Diên nữa. Đây, đây không phải là công khai đối đầu với chúng ta à? Thật không công bằng, còn có Độc môn muốn cùng chúng ta trực diện giao đấu. Cái này, đây không phải…”
Không cần nói thêm nhiều sau đó, cũng biết sức nặng như thế nào.
Ngược lại, phản ứng của nam nhân mặc đồ đỏ hoàn toàn khác.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nheo lại, hàng mi dài in bóng sâu dưới ánh trăng, bên trong đôi mắt đen láy mang theo hứng thú nồng nặc.
“Có thể gặp được một đối thủ mạnh như vậy ở đại lục Tứ Phương, đây là chuyện vô cùng khó. Cuộc sống đầy thử thách mới đặc sắc, phải không?”
Bình luận facebook