Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206-208
Chương 206: Chết tới không thể chết thêm
Tuyệt đối đừng xem thường quảng trường vô cùng lớn và thành hào cùng với nước sâu sông rộng bên ngoài Bất Dạ thành. Kỳ thật những thứ đó đều là một trong những pháp bảo hộ thành của Bất Dạ thành.
Đầu tiên, trong trận pháp chẳng những bao hàm kết tinh trí tuệ nhân loại trăm năm qua, mà còn tràn đầy lượng lớn vũ khí tân tiến nhất đến từ thế kỷ 21. Những thứ đó không chỉ có tấn công bằng hỏa lực mà còn có tấn công sinh hóa.
Mà Bất Dạ thành ngoại trừ mặt đất nhìn như dùng hoàng kim lót đường ra còn có rất nhiều vật liệu đặc biệt kim cang bất hoại . Chính vì có những vật liệu xây dựng cực kỳ hiện đại đó mới có thể bảo vệ được chuỗi trận pháp bên dưới khởi động bình thường.
Trước khi trận pháp mở ra, mấy người trợ thủ duy nhất còn lại của Công Tử Diễn đã triệt để bị Bách Lý Phức xé xác mà chết.
Công Tử Diễn chứng kiến sự tàn bạo của Bách Lý Phức, gần như là giết đỏ cả mắt, lập tức khởi động trận pháp tương tự với cối xay thịt.
Không ngờ rằng cho dù bị biến thành như vậy, Bách Lý Phức vẫn còn một chút trí tuệ thuộc về nhân loại. Nàng ta lợi dụng ưu thế chiều cao, cộng thêm linh lực của bản thân, cứng rắn nhảy ra khỏi trận pháp số một.
Công Tử Diễn cũng không vì vậy mà từ bỏ, vừa mở trận pháp số hai, vừa bắn liên tục ba quả đạn pháo từ ba hướng khác nhau về phía Bách Lý Phức.
Công Tử Diễn ngồi trong phòng điều khiển, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Xay không chết được, thì có thể nổ chết đúng không?”
Nhưng cảnh tượng kế tiếp trong màn hình lại khiến hắn và Tuyết, Nguyệt lại nghẹn họng nhìn trân trối.
Bách Lý Phức vậy mà tay không dùng linh lực khống chế hai quả đạn pháo trong đó, quả còn lại trực tiếp bị nàng ta đạp một cước vào cửa thành.
Hai quả nàng ta cầm trong tay, sau khi quả kia nổ thì bị nàng ta tiện tay ném về phía cửa thành và tường thành.
Theo ba tiếng nổ sập “ầm ầm ầm” kinh thiên động địa vang lên, phòng điều khiển bị ba đợt tấn công cực mạnh, cho dù tường thành của bọn họ rất vững chắc, nhưng cảm giác có thể nói là động đất rung chuyển này lại khiến trong phòng điều khiển lập tức trời sập đất rung, bụi đất bay đầy trời.
Ba người lập tức bị bụi bặm trong phòng sặc tới nghiêng trái ngã phải: “Khụ khụ khụ, cái thứ biến thái này, đánh, lại đánh không chết? Đệch, đúng là quái vật!”
Cho dù tu dưỡng có tốt, vào lúc này cũng không nhịn được bùng nổ nói tục.
“Không được, không thể cứ như vậy được. Trận pháp số tám, mở trận pháp số tám ra.”
Tuyết hộ pháp khiếp sợ nhìn Công Tử Diễn: “Thiếu thành chủ, đó chính là boom khí độc sinh hóa, thật sự muốn sử dụng sao? Sẽ không có để lại hậu quả gì chứ?”
“Thử, cho dù là phá hủy chuỗi trận pháp, ta cũng phải ngạt chết quái vật này ở đây. Mau, mau mở trận pháp số tám ra!”
Boom khí độc sinh hóa, ý nghĩa như tên, vũ khí sinh hóa đến từ hiện đại, tuy rằng không bằng vũ khí hạt nhân, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy, đạn pháo có chứa tính ăn mòn nghiêm trọng, thậm chí khí độc mãnh liệt.
Trước khi phóng đạn pháo, trong trận pháp chỗ Bách Lý Phức, từng tấm kính chống đạn nhốt Bách Lý Phức bên trong, theo đạn khí độc được mở ra, bên trong kính chống đạn lập tức bị khói mù màu vàng bao phủ.
Chẳng ai ngờ rằng, Bách Lý Phức không sợ đạn pháo lại ở trong đó đau đớn ngã xuống đất giãy giụa.
Trong lòng Công Tử Diễn vốn còn không chắc, thấy một màn như vậy, kích động bật dậy khỏi ghế: “Thật tốt quá, có hi vọng, có hi vọng. Rất tốt, số chín, mau, mở số chín ra!”
Tuyết hộ pháp kích động đến hơi run tay, lập tức đổ chất lỏng hóa học chứa một lượng lớn axit sulfuric lên người Bách Lý Phức, mà Bách Lý Phức vốn đã bị khí độc ăn mòn, bây giờ lại càng họa vô đơn chí.
Lớp giáp vảy cứng rắn vốn đao thương bất nhập, thậm chí cả hỏa công, đạn pháo công kích cũng không thể làm gì được sau khi gặp phải axit sulfuric thoáng chốc đã sủi bọt đen. Trong tiếng tru đau đớn của Bách Lý Phức, axit sulfuric có chứa tính ăn mòn mãnh liệt chỉ trong vòng một khắc đồng hồ đã biến Bách Lý Phức thành một đống máu loãng.
Đó là chết tới không thể chết thêm.
Trong phòng điều khiển, công tử nào đó luôn tỏ ra lạnh lùng thấy một màn như vậy, kích động hét ầm lên: “A a a, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi! Thật tốt quá, đúng là quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!”
Phản ứng của hắn rơi vào mắt Tuyết hộ pháp và Nguyệt hộ pháp khiến hai người như nhìn thấy quỷ, ngây ra như phỗng. Bọn họ nhìn quý công tử không nói cười tùy tiện nhà mình, giờ phút này reo mừng giống như một đứa trẻ.
Hắc Thuần ở bên ngoài trận pháp cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động, cả buổi không thể bình tĩnh lại. Lúc vòng phòng hộ bị mở ra, khí độc khuếch tán ra ngoài, Hắc Thuần hiếu kỳ nhìn thoáng qua bên trong. Vừa nhìn một cái, gan mèo mật mèo đồng thời bị dọa tới run lẩy bẩy.
Mẹ nó, đây cuối cùng là thứ gì, sao lại có khả năng ăn mòn lớn như thế?
Chẳng những khiến quái vật Bách Lý Phức này thoáng cái biến thành nước, cả mặt đất mà đạn pháo nổ không nứt, bây giờ cũng bị ăn mòn tới móp méo.
Cái này, cái này quả thật là quá, quá đáng sợ rồi.
Có lẽ là lúc trước bị đè nén quá lâu, cũng do lâu lắm rồi không chứng kiến hình ảnh đẫm máu như vậy, sau khi Công Tử Diễn cười to thì ngơ ngác ngồi xuống, lặng lẽ rơi nước mắt không rõ nghĩa.
Chủ tử cảm tính như vậy, trong lúc nhất thời cũng khiến Tuyết hộ pháp và Nguyệt hộ pháp không biết nói gì cho phải.
Dường như vào thời khắc này, tất cả ngôn ngữ đều không có sức sống, đều vô lực. Người chết không thể sống lại, nhưng người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
Có lẽ nháy mắt trầm mặt này, rơi chút nước mắt mới có thể khiến bọn họ nhớ rõ để tỏ lòng thành kính với những linh hồn đã khuất.
Nhưng, sự thật cuối cùng vẫn tàn khốc. Chẳng ai ngờ rằng lúc bọn họ cho rằng nguy cơ sắp được giải trừ, đột nhiên lại nhìn thấy những người bị phái ra ngoài đang dùng tư thế cực kỳ chật vật, lảo đảo chạy về phía Bất Dạ thành.
Mà phía sau bọn họ là một bầy tang thi nhiều không đếm hết. Từ xa nhìn thấy khiến chủ tớ ba người vừa mới ra khỏi phòng điều khiển phải trợn mắt há mồm.
“Trời ạ, ta không bị hoa mắt chứ? Vừa giải quyết lão mẫu kia xong, từ đâu xuất hiện nhiều tiểu lâu la như vậy?”
Nhìn bầy tang thi khiến da đầu người ta tê dại kia, ba người ngây ra một lát, sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện Tử hộ pháp đang thở hổn hển. Trong tình thế nguy cấp như vậy, vị từ trước đến nay giống như người chết, vậy mà, vậy mà chật vật nuốt một ngụm nước miếng: “Mau, mau mở cửa thành.”
Nguyệt hộ pháp lập tức phản ứng lại, lao tới phòng điều khiển dưới đất.
Công Tử Diễn kịp phản ứng lập tức đỡ lấy Tử hộ pháp chạy tới sức cùng lực kiệt: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều tang thi như vậy?”
“Bọn, bọn thuộc hạ theo lệnh công tử, tiến hành điều tra, bốn phương tám hướng, cuối cùng, khụ khụ khụ, cuối cùng bọn thuộc hạ phát hiện ra vài chỗ khả nghi. Sau khi bọn thuộc hạ phát hiện những chỗ đó, đã cho nổ tung không còn một mảnh, thế nhưng không ngờ rằng, không ngờ rằng, lúc điều tra hướng Đông Nam, bỗng nhiên xuất hiện một bầy tang thi quy mô lớn…
Bầy tang thi này có khoảng hơn vạn con, người của chúng ta quá, quá ít, cho dù liều mạng chém giết, cũng không có tác dụng gì. Hết cách, bọn thuộc hạ chỉ có thể chạy về. Không ngờ, đụng phải mấy người khác, bọn họ gặp phải nguy cơ giống bọn thuộc hạ, mặc dù đã tiêu diệt không ít, nhưng vẫn có chỗ sơ suất, cũng may, cũng may…”
“Cũng may cái gì? Ngươi vừa nói vừa thở, muốn bọn ta nghẹn chết hả?”
Tử cảm thấy giờ phút này mình thật sự sắp chết, từ trước đến nay hắn ta chưa từng nói nhiều như vậy, cảm giác cổ họng bốc hỏa nghiêm trọng khiến hắn ta gần như nói không ra lời.
Cố tình Nguyệt hộ pháp nóng nảy, ở bên cạnh có xúc động tới mức muốn trợn mắt giậm chân.
“Ngươi đừng gấp, uống nước trước đã, trước tiên kiểm tra mọi người sau đó dẫn tới cửa thành số hai.”
Thiếu thành chủ đã mở miệng, cho dù Nguyệt hộ pháp có sốt ruột hơn cũng phải cho Tử một cơ hội sống sót, mạnh mẽ kéo hắn ta tới phòng điều khiển bên dưới.
Công Tử Diễn đứng trên cửa thành cao cao, từ trên nhìn xuống những nhân loại đã dị biến kia, một tia cực kỳ lạnh lùng từ trong mắt hắn tràn ra, đầu ngón tay trắng ngần nắm chặt lan can, từ răng nặn ra mấy chữ khiến người ta nuối tiếc:
“Ân Ngâm Chi, ngươi đúng là muốn chết!”
Ân thị, quốc họ của Long đế quốc.
Sau khi giày vò gần hai canh giờ, hơn vạn con tang thi bị chặn lại bên ngoài Bất Dạ thành.
Đối lập với đãi ngộ của Bách Lý Phức, những người này khiến cho nội bộ của Bất Dạ thành thả lỏng rất nhiều.
Đầu tiên, bọn chúng sẽ không biến dị, chỉ là dân chúng bình thường. Cho dù biến dị, các phương diện mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng với những người tập võ như bọn họ cũng không đáng đặt vào mắt. Nếu không phải mấy người đó quá nhiều, bọn họ đã sớm giải quyết sạch sẽ, cũng không rơi vào kết cục bị đuổi theo như vậy.
Đáng thương cho mấy cái tường thành và cửa thành kia, bị bọn chúng trèo lên nhau cào nhau vậy, đâu đâu cũng là dấu móng vuốt dữ tợn của bọn chúng.
Trong thành, sau khi những người từ bên ngoài chạy về trao đổi tin tức với những người trong thành, biết được những chuyện mà đối phương gặp phải đã trầm mặc cả nửa canh giờ.
Công Tử Diễn tất nhiên biết phần trầm mặc này đại biểu cho điều gì. Thường ngày có lẽ không nhìn ra, nhưng sau khi biết đồng bạn gặp chuyện không may, vẻ mặt của bọn họ lại gợi lên cho hắn những ký ức đẫm máu mà hắn liều mạng muốn quên.
Hắn muốn mở miệng an ủi mọi người vài câu, nhưng khóe miệng lại hơi dính lại, giống như bị người bóp chặt yết hầu, không nói nổi một chữ.
Cuối cùng, muôn ngàn lời nói biến thành một tiếng thở dài thật dài.
Sau cùng, những người được xác định an toàn được chuyển tới thành trì số hai. Sau khi tụ tập đủ Túy, Sinh, Mộng, Tử, cuối cùng bọn họ mới biết nửa câu sau của Tử cuối cùng là gì.
“May mà đột nhiên xuất hiện một con rồng, vừa khéo chặn hết tất cả lối ra vào trong khu vực của chúng ta. Đừng nói là mấy người tập võ bọn thuộc hạ muốn vượt qua cũng phải mất mấy ngày, mấy con tang thi này, cả bò cũng khó có thể bò ra được.”
Công Tử Diễn sửng sốt mất giây, đột nhiên nhìn về phía Túy hộ pháp: “Ngươi nói gì, rồng? Ngươi xác định mình không nhìn nhầm chứ?”
“Không đâu, bọn thuộc hạ đều nhìn thấy rất rõ ràng, đó đích thực là một con rồng. Tuy nhỏ hơn rồng bình thường rất nhiều nhưng thực lực thật sự không thể xem thường. Nó làm đổ cả một ngọn núi sừng sững, khiến cả dãy núi chất cao ngất men theo bên ngoài rừng hắc ám tràn ngập ao hồ.
Tạm thời mấy con tang thi này không chạy ra được, nhưng chỉ sợ chúng ta cũng không khá hơn chút nào. Sao đại lục Tứ Phương lại xuất hiện rồng?”
Công Tử Diễn không để ý tới lời oán trách của bọn họ, ngược lại bắt lấy điểm này, tò mò hỏi.
Sinh hộ pháp suy nghĩ một lát, giải thích: “Kỳ thật, trong rừng hắc ám đúng là còn có rồng, chuyện này ở Long đế quốc chúng ta cũng có ghi chép. Có lẽ là động tĩnh ở chỗ chúng ta ảnh hưởng tới bọn chúng chăng?”
“Vậy theo tính tình của rồng, liệu có giúp chúng ta không?”
Mọi người:…
Hình như là không thể nào, rồng kiêu ngạo cỡ nào? Từ trước đến nay bọn chúng đều khinh thường làm bạn với nhân loại chứ đừng nói là khế ước?
Giúp đỡ? Ngươi nói đùa à?
Nhưng mấu chốt là, chẳng những con rồng này giúp đỡ bọn họ, thậm chí còn khéo hiểu lòng người giúp bọn họ giải quyết xong nỗi lo về sau như thế. Điều này, điều này cho thấy cái gì?
“Con rồng này đã bị người ta khế ước, hơn nữa mọi chuyện nó làm không phải vì chúng ta, mà là vì chủ tử của nó.”
Cuối cùng, Túy Sinh Mộng Tử đưa ra kết luận.
Thực lực của Túy Sinh Mộng Tử trong Bất Dạ thành thuộc về loại cao thủ việc nhân đức không nhường ai, lời bọn họ nói không có ai nghi ngờ.
Thế nhưng, chủ nhân của con rồng này sẽ là ai?
Chẳng lẽ là một trong số bọn họ?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, tất cả đều ngơ ngác: “Chủ tử của nó, bị nhốt ở đây?”
Công Tử Diễn nhìn sắc trời dần tối lại, trong con ngươi sâu không thấy đáy.
“Được rồi, mọi người thu dọn đơn giản đi. Giằng co hai ngày, nghỉ ngơi trước đã.”
Mọi người thật sự mệt mỏi, cũng may trong thành trì số hai nhận được tin tức, sớm đã có người chuẩn bị xong thức ăn cho bọn họ.
Mọi người mệt mỏi trở lại số hai, người số hai thì chịu trách nhiệm tuần phòng.
Sau khi Công Tử Diễn biết Ly Diên bế quan, từ bỏ ý định đi tìm nàng, ngã xuống giường ngủ, ngủ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Khi màn đêm buông xuống, Hắc Thuần và Bạch Tra đồng thời hóa thành hai luồng sáng, chui vào hiệu thuốc nơi Ly Diên bế quan.
Dưới ánh trăng, trên ngọn núi phòng hộ cao chừng bảy tám trăm mét do rồng tạo nên, một bóng đen nhìn đầm nước sâu không thấy đáy dưới núi, trên mặt nhuộm một tầng tức giận.
“Ai nha, cũng may bổn công tử tới kịp, nếu không chỉ sợ bị chặn bên ngoài. Ta nói này, đây là cái chỗ rách nát gì vậy, thế mà hấp dẫn được rồng?”
Đột nhiên, một giọng nói tà mị vang lên phía sau bóng đen.
Cơ thể bóng đen run lên, quay phắt người lại, lúc nhìn thấy một bóng người cao ngất từ từ bước ra khỏi bóng tối, lại không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Chương 207: Đồ nhà quê Lăng Tễ Phong
“Huynh đến đây khi nào?” Nam nhân áo đen dời mắt, nhìn nam nhân mặc trường bào gấm màu xanh ngọc đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, nhướng mày hỏi.
Dưới ánh trăng, nam tử áo xanh ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mặc dù không được tính là anh tuấn, nhưng cực kỳ dễ nhìn, tràn ngập khí dương cương. Hắn ta nở một nụ cười cợt nhả cực kỳ không tương xứng với hình tượng của mình.
“Đến được mấy ngày rồi, không phải là do mãi vẫn không có tin tức của đệ ư? Sao vậy? Vội vã gọi ta tới như thế, không phải bình thường đệ rất kị liên lạc với bọn ta à?”
Nam tử áo xanh bước qua, điệu bộ quen thuộc ôm vai nam tử áo đen như hai anh em tốt, lại bị hắn gạt ra, không chút khách sáo nhíu mày: “Huynh có thể nghiêm túc một chút được không?”
Ý cười trong mắt nam tử áo xanh càng đậm: “Đệ cũng đâu phải mới quen biết ta ngày đầu, sao vậy? Tiểu gia không nghiêm túc ở đâu hả?”
Nam tử áo đen mặt không thay đổi nhìn hắn ta chằm chằm, cuối cùng nam tử áo xanh tước vũ khí đầu hàng: “Được được được, ta nghiêm túc, được chưa?”
“Để ta xem tình huống của đệ trước đã.” Vừa dứt lời, cổ tay của nam tử áo đen đã bị hắn ta tóm lấy.
Nam tử áo đen để mặc cho hắn ta bắt mạch, không nói lời nào, chỉ là đôi mắt lại không ngừng quan sát người đã lâu không gặp.
Sau một lát trầm mặc, nam tử áo xanh thoáng cái trợn mắt, sâu trong mắt tràn đầy chấn động: “Đệ, cỗ loạn lưu dùng để trấn áp phong ấn trong cơ thể của đệ, biến mất rồi?”
Không sai, nam tử áo đen không phải ai khác, chính là Vệ Giới.
Hắn nhìn nam tử áo xanh, khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ tới mức không thể nhìn thấy: “Đúng vậy, dưới cơ duyên xảo hợp giải được!”
Nam tử áo xanh sau khi được xác nhận, nhìn chằm chằm Vệ Giới một hồi lâu, sau đó thở phào một hơi: “Ông trời có mắt, ông trời có mắt mà. Chỉ vì điều này, xem như chuyến này lão tử tới không uổng công.”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên hỏi: “Làm sao làm được? Chúng ta đã sắp cố gắng cả đời cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào. Vì chuyện này mà đệ bị ép ở lại đây, bây giờ giải quyết xong loạn lưu, vậy có phải nghĩa là phong ấn của đệ có thể bị đệ phá tan bất kỳ lúc nào hay không?”
Hắn ta biết rõ thực lực của Vệ Giới, chỉ cần giải quyết loạn lưu, còn có gì là không thể?
Bọn họ vì việc phá loạn lưu này mà đã phiền muộn bao nhiêu năm?
Bây giờ khó khăn lắm mới có hi vọng, tất nhiên phải không tiếc bất cứ giá nào. Vừa nghĩ tới tương lai sắp phải đối mặt, lòng hắn ta thoáng chốc siết chặt.
Nhưng lúc này ánh mắt của Vệ Giới lại càng tĩnh mịch khó dò. Hắn nhìn hắn ta, trong lòng xuất hiện áy náy: “Nhị ca, tạm thời, ta vẫn chưa muốn về.”
“Đệ nói gì?” Lăng Tễ Phong ngoáy tai, hoài nghi mình nghe nhầm.
“Tạm thời vẫn chưa được. Trừ thân phận Phượng vương này, ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, chỉ e tạm thời không thể quay về.”
Lăng Tễ Phong nhướng mày, mặc dù có chút mất mát nhưng hắn ta không phải trẻ con. Hắn ta biết chuyện mà tam đệ nhà mình quyết định chưa từng có khả năng thay đổi.
“Minh, đệ phải biết, nghĩa phụ ông ấy, có lẽ không đợi được…”
“Nhị ca yên tâm, năm sau ta sẽ về một chuyến.”
Nhắc tới nghĩa phụ, vẻ mặt hai người đều có chút nặng nề. Nhưng sau khi nhận được lời hứa của Vệ Giới, vẻ mặt Lăng Tễ Phong hơi dịu xuống.
“Vậy lần này đệ gọi ta tới là có chuyện gì?”
Vệ Giới như nhớ lại chính sự: “Ta tạm thời bị nhốt ở đây, không thể quay về kinh thành. Ta cần nhị ca thay ta giải quyết vài chuyện.”
Còn chưa dứt lời, Lăng Tễ Phong đã giống như xù lông, lông mày nhướng lên: “Cái gì? Chỉ có mấy chuyện vặt vãnh như thế mà đệ bắt ta chạy từ tây bộ đến đây? Đậu, hỗn tiểu tử nhà đệ, đệ có biết đoạn đường này ta xóc nảy bao lâu không?
Tiểu tử đệ được đấy, lúc đệ không thèm để mắt tới bọn ta, bọn ta phải kính đệ, ra sức lấy lòng đệ, chỉ sợ đệ quên luôn ba người bọn ta. Nhưng đệ lại nói gì, đệ muốn giày vò ca ca mình đến chết hả? Vốn ta còn tưởng rằng đệ xảy ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp bất chấp tất cả chạy tới, đệ thì hay rồi, câu đầu tiên lại là kêu ca ca chạy việc cho đệ?
Thế nào? Đệ luân lạc tới mức này ở nước Tư U từ bao giờ vậy? Cả một thủ hạ vừa ý cũng không có? Đệ còn không thấy ngại mà mở miệng nhờ lão tử?”
Lăng Tễ Phong đang nói huyên thuyên cằn nhằn không ngớt, Vệ Giới thật sự không chịu nổi sự dài dòng của hắn ta, lập tức ngắt ngang: “Ngừng, ngừng, nhị ca, huynh có thể để ta nói xong rồi hãy nói không?”
Lăng Tễ Phong liếc ngang một cái, khinh bỉ bĩu môi: “Được, gia để đệ nói đó. Đệ nói đi, gia ngược lại muốn nghe thử, cuối cùng đệ sa sút đến mức nào!”
“Tình huống ở đây, nhị ca vẫn chưa biết nhỉ?” Vệ Giới đổi đề tài, nhắc tới Bất Dạ thành.
Lăng Tễ Phong xoay người nhìn Bất Dạ thành như ẩn như hiện phía sau rừng hắc ám, nhướng mày: “Bất Dạ thành? Ngược lại hiểu được đại khái. Chỉ là, ta còn chưa hỏi đệ đó, tình huống này là sao? Đại lục Tứ Phương vậy mà lại có rồng? Không phải là ca ca ở sa mạc quá lâu nên lạc hậu rồi chứ?”
Từ khi nào mà ở đại lục Tứ Phương cũng có thể tùy tiện thấy được rồng hả?
Nghe xong câu này, Vệ Giới liền hiểu rõ nhẹ gật đầu: “Xem ra nhị ca không biết.”
Lăng Tễ Phong cũng không giục, quét mắt nhìn hắn một cái, tùy tiện ngồi xuống tảng đá sau lưng: “Ừm, nói đi, ta muốn xem thử, đệ mang tới cho ta mấy tin tức tốt lành gì.”
Vệ Giới có chút bất đắc dĩ về giọng điệu của hắn ta, nhưng thời gian eo hẹp gấp rút, hắn không nói nhảm với hắn ta, lập tức kể rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện từ thịnh hội bốn nước đến những chuyện đã trải qua trên đường đến đây, thậm chí cả chuyện vừa mới xảy ra cho đồ nhà quê vừa tới từ sa mạc này.
Lăng Tễ Phong nghe xong, trầm mặc cả một khắc đồng hồ mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Khụ, thế nên ý đệ là, hiện tại đại lục Tứ Phương đang bị độc nhân biến dị tấn công? Mà đệ tạm thời không thể quay về, lại sợ Long đế quốc thừa cơ ra oai, muốn ta thay đệ bảo vệ tốt nước Tư U?”
Vệ Giới nghe xong, miễn cưỡng gật đầu: “Tuy rằng nói không đúng ý, những kết quả và mục đích miễn cưỡng giống nhau.”
Lăng Tễ Phong nhìn hắn, hận không thể đếm rõ con rết trên mặt hắn có bao nhiêu cái chân, trong giọng nói ẩn chứa tức giận đè nén.
“Haiz, ta thật sự không hiểu, cuối cùng mẹ nó Vệ Du Sâm đã cho đệ chỗ tốt gì mà khiến đệ khăng khăng một mực đi theo hắn ta như vậy, còn bảo vệ cái nơi rách nát đó cho hắn ta. Vậy thì cũng thôi đi, thậm chí đệ còn tuân theo mệnh lệnh của hắn ta, đi lấy một người xấu…”
Sau khi nhận được cái liếc sắc bén của Vệ Giới, Lăng Tễ Phong ngừng nói, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Được được được, nể mặt nữ, ừm, cô nương đó cứu đệ một mạng, tiểu gia sẽ gọi nàng một tiếng thất cô nương. Này, đệ đừng nói với ta rằng đệ muốn thành thân với nàng thật chứ?”
Vệ Giới trầm mặc một lát, đột nhiên quay mặt.
Đây là có ý lảng tránh hả?
Lăng Tễ Phong không nhịn được cười phá lên: “Đệ đệ à, trò đùa này không vui đâu. Tuy rằng nàng cứu đệ, nhưng chúng ta cũng không thể ngu ngốc lấy thân báo đáp được. Huống chi, nha đầu kia mới mười tuổi, đệ, đệ cũng ra tay được hả? Chúng ta đổi, đổi cách khác được không?”
“Nhị ca, chuyện này huynh đừng quan tâm, mục đích ta tìm ngươi là muốn…”
“Thôi thôi thôi, đệ bớt nói sang chuyện khác cho ta đi. Ta muốn một câu nói thật của đệ, tại sao? Tại sao phải nghe lời tên hoàng đế ngu xuẩn kia? Tại sao phải bảo vệ nước Tư U cho hắn ta? Đừng nhắc tới chút quan hệ máu mủ mỏng manh giữa hai người, nếu không phải có chút quan hệ rách nát đó thì lão tử đã sớm một đao chém chết hắn ta rồi, làm gì tới lượt hắn ta la lối om sòm trước mặt đệ chứ?”
Hiện tại chỉ cần hắn ta vừa nghĩ tới gương mặt của Vệ Du Sâm kia liền hận không thể phanh thây xé xác hắn ta!
Trời ạ, năm đó tam đệ nhà hắn ta mới bây lớn?
Mẹ nó Vệ Du Sâm lại nhẫn tâm ném hắn tới nam phong quán, để mấy tên biến thái kia tùy ý nhục nhã?
Còn gương mặt đẹp như trích tiên của tam đệ nhà hắn ta nữa, đang yên đang lành, mang ra ngoài được bao nhiêu người yêu thích, một gương mặt xinh đẹp nhường ấy!
Mẹ nó, lại vì thủ đoạn hạ lưu hèn hạ của nam nhân này mà cứng rắn bị hủy hoại, hủy hoại!
Làm hại trái tim non nớt của tam đệ nhà hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng, rõ ràng gương mặt có thể trị khỏi, vậy mà cứng rắn từ chối.
Giờ thì hay rồi, mỗi ngày mang gương mặt con rết như như vậy rêu rao, khiến tên Vệ khốn khiếp kia vui vẻ như vậy!
Cẩu hoàng đế bất trung bất nghĩa, lấy oán trả ơn như vậy, dựa vào đâu mà bắt tam đệ nhà hắn làm trâu làm ngựa cho mình?
Làm hại ba người bọn họ vì vậy mà độc thủ không khuê nhiều năm như thế?
Bọn họ dễ dàng lắm hả?
Hả?
Cho dù không mở miệng, chỉ nhìn gương mặt tức giận bất bình, biến hóa thất thường, tuyệt đối không hề thua kém thuật lật mặt của đào kép của nhị ca nhà mình, Vệ Giới cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, đang tức giận điều gì, bất bình chuyện gì.
Có mấy lời nhàm tai không biết hắn đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, thật sự không muốn nói lại nữa.
Vệ Giới chỉ có thể thận trọng nói: “Nhị ca, nghĩa phụ và đại ca đã đồng ý cho ta chút thời gian, lúc trước không phải huynh cũng vậy ư? Bây giờ huynh nhịn thêm một chút được không?”
Lăng Tễ Phong chịu đựng kích động đến mức muốn nhảy lên, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Không, được! Bây giờ mà không cho ta một lý do, đệ đừng hòng ta ở lại.”
Vệ Giới đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt hắn hơi mệt mỏi xoa mi tâm: “Nếu đã vậy, hay là nhị ca trở về đi.”
Khóe miệng Lăng Tễ Phong hơi run rẩy: “Nhị oa tử, đệ không thể đối xử với ta như vậy được, đệ không tử tế!”
Vệ Giới liếc hắn ta một cái, trong mắt chứa chút cô độc: “Nhận lời hay không?”
Chương 208: Tất cả đã kết thúc
Uy hiếp, tiểu tử này lại dám uy hiếp hắn ta!
Lăng Tễ Phong bùng nổ!
Nếu không phải mặt của tam đệ nhà hắn ta thật sự không dễ chọc, hắn ta rất muốn một dùng một tát thức tỉnh hắn!
Đáng thương hắn ta là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cả nghĩa phụ và đại ca cũng kiêng kỵ Vệ Giới, làm sao hắn ta dám trêu vào?
Kết quả, sau khi lung lay mấy vòng, Lăng Tễ Phong vẻ mặt thất bại, nghẹn tới giọng ồm ồm, giận dữ trừng hắn: “Nói đi!”
Vẻ mặt kia, muốn ấm ức bao nhiêu thì ấm ức bấy nhiêu.
Vệ Giới khẽ nhướng mày, mặc dù trên mặt không biến sắc, nhưng trong mắt lại tràn ra một vòng ý cười hiếm có.
“Nhị ca, đây là lệnh bài của ta, sau khi về kinh, huynh hãy…”
Hơn nửa canh giờ sau, Vệ Giới bàn giao xong, từ dưới đất ngồi dậy, nhìn về phía Lăng Tễ Phong đang gục đầu: “Sau khi chuyện xong, đệ đệ ta sẽ tặng huynh một kinh hỉ.”
Lăng Tễ Phong lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt là hưng phấn không che giấu được, Vệ Giới thấy mà vô cùng cạn lời.
Nhị ca này, không thể chững chạc một chút hả?
Làm hại hắn có đôi khi thật sự cho rằng mình đang trông trẻ.
“Đến lúc đó huynh sẽ biết, yên tâm, đảm bảo là huynh thích.”
Lăng Tễ Phong chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hắn hỏi: “Dù gì đệ cũng phải nói cho ta biết là về phương diện nào chứ?”
Vệ Giới tiếp tục mặt không biểu cảm: “Tất nhiên là phương diện nhị ca thích nhất.”
“Đệ gợi ý cho ta một chút sẽ chết hả!”
Vệ Giới mặc kệ hắn ta, trực tiếp đứng lên, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh mình: “Huynh không thành vấn đề chứ?”
Lăng Tễ Phong hừ lạnh một tiếng: “Nhị ca nhà đệ không ngu như vậy, cả đường về nhà cũng không tìm được.”
“Nếu đã vậy thì làm phiền nhị ca rồi, tình huống bên Bất Dạ thành khá khó giải quyết, ta đi trước đây.”
Lăng Tễ Phong nghe thấy thế, thoắt phát đứng dậy: “Này, đồ vô lương tâm, bệnh cũ của đệ đã trị tận gốc, vậy kế tiếp đệ muốn làm thế nào? Lỡ như đột phá một cái, chẳng phải là đệ…”
Bước chân Vệ Giới ngừng lại, sau đó bước chân ung dung xuống núi, trong giọng nói nóng nảy của Lăng Tễ Phong, lười biếng đáp lại một câu: “Yên tâm, tam đệ nhà huynh còn chưa ngu như vậy, cả chút chuyện nhỏ như thế cũng không làm được.”
Lăng Tễ Phong nghe hắn nhại lại lời mình, không khỏi trợn trắng mắt.
“Tiểu tử chết tiệt này, càng lúc càng không biết lớn nhỏ.”
Nhìn như đang oán trách, nhưng yêu thương trong mắt lại rõ ràng như vậy.
Lúc Vệ Giới trở lại Bất Dạ thành thì trời đã sáng choang, tình huống bên ngoài Bất Dạ thành, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng trên đường trở về.
Cũng may bên trong Bất Dạ thành có đầy đủ mọi thứ, đã lo lắng hãi hùng mấy ngày, mọi người đều trong trạng thái mệt mỏi, cho dù trời đã sáng cũng yên tĩnh như buổi tối.
Sau khi Vệ Giới biết Công Tử Diễn thật sự đã giải quyết sạch sẽ quái vật Bách Lý Phức kia, không khỏi kinh ngạc nhướng mày: “Công Tử Diễn này, không hổ là thiếu thành chủ Bất Dạ thành, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng sự gan dạ sáng suốt lại không thể khinh thường. Thật không tệ!”
“Mấu chốt là trận pháp của Bất Dạ thành này thật lợi hại, cứ vậy mà biến Bách Lý Phức thành máu loãng, thậm chí cuối cùng máu loãng kia cũng bị bốc hơi. Đây thật sự không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.”
“Có thể khiến Long đế quốc kiêng kị, ngươi cho là bọn họ dựa vào cái gì?”
Vệ Giới nheo mắt, quan sát điều kiện của Bất Dạ thành, gật đầu: “Sắp tới chỉ sợ còn một trận đánh ác liệt phải đánh. Mấy người các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Những người còn lại phải làm sao đây?”
Thanh Thần cau mày: “Bọn họ bị cô lập ở trong thành số một, nói là chờ Ly cô nương nghiên cứu ra thuốc giải rồi sắp xếp.”
Nhắc tới Ly Diên, vẻ mặt Vệ Giới có chút mềm mại: “Nàng còn đang bế quan à?”
“Hôm ấy sau khi Ly cô nương đi vào thì không trở ra nữa. Cũng may đồ ăn đưa tới mỗi ngày nàng đều dùng. Xem ra, chưa nghiên cứu được thuốc giải thì nàng sẽ không ra ngoài.”
“Công Tử Diễn đâu?”
“Vị thiếu thành chủ này tối qua trở về cũng đi ngủ rồi, chỉ sợ bây giờ còn chưa dậy! Vương gia, bên chúng ta cũng không có chuyện gì, hay ngài cũng đi nghỉ ngơi nhé?”
Vệ Giới xoa huyệt Thái Dương, nhẹ gật đầu: “Bên này liền giao cho các ngươi, có chuyện gì thì trực tiếp gọi ta dậy.”
Cứ thế, sự yên tĩnh của Bất Dạ thành kéo dài suốt ba ngày. Mặc cho tang thi phía ngoài phát điên gào thét thế nào, bên trong Bất Dạ thành cũng yên tĩnh giống ban đêm, im hơi lặng tiếng.
Cuối cùng ba ngày sau, Công Tử Diễn và Vệ Giới ra khỏi phòng, hai người tiến hành bố trí mạnh mẽ nhằm chống lại lũ tang thi ngoài thành.
Đương nhiên, lần này trận pháp bên ngài Bất Dạ thành lại một lần nữa đóng vai trò quyết định.
Bọn họ chỉ cần ném một ít thịt dính máu vào trận pháp bên ngoài, lũ tang thi sẽ giống như sói đói ùa tới. Như vậy cũng tiện dẫn bọn chúng vào trận pháp mà bọn họ muốn.
Trái ngược với Bách Lý Phức, lũ tang thi bình thường này thật sự quá dễ đối phó. Sau từng đợt phong bế rồi tiêu diệt, thi thể tang thi còn lại cũng sẽ bị tang thi đợt tiếp theo tranh nhau gặm ăn.
Đến khi mặt trời xuống núi, lớp tang thi cuối cùng cũng biến thành máu loãng.
Nừa đêm, cuồng phong gào thét, một cơn mưa xối xả đột ngột ập tới, hoàn toàn rửa sạch bầu không khí đẫm máu bẩn thỉu còn sót lại ở Bất Dạ thành.
Hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, người của Bất Dạ thành giải trừ được họa lớn, ai ai cũng mạnh dạn bước ra đường, bắt đầu sửa sang lại những ngôi nhà và công trình bị hư hại.
Ly Diên bế quan gần năm ngày, cả người mệt mỏi bước ra khỏi hiệu thuốc vào một buổi sáng đầy nắng.
Ánh mặt trời chói mắt khiến nàng đã chìm trong bóng tối yên tĩnh nhiều ngày đầu có choáng váng, lảo đảo một cái, cuối cùng mềm nhũn tựa vào khung cửa, không để ý hình tượng ngồi bệt xuống đất.
“A, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thật thoải mái, không khí cũng trong lành như thế. Xem ra, chuyện nên giải quyết đã giải quyết xong rồi!”
Trên mặt Ly Diên lộ ra nét nhẹ nhõm hiếm hoi. Trùng hợp lúc này, Vệ Giới và Công Tử Diễn nghe được tin tức, đồng thời đi vào tầm mắt của nàng.
Nàng ngước cằm lên, mỉm cười nhìn bọn họ đạp bước nhẹ nhàng đi tới chỗ mình.
Công Tử Diễn và Vệ Giới cũng chú ý tới biểu cảm như trút được gánh nặng của nàng. Sau khi hai người dừng lại, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”
Khóe miệng Ly Diên hơi nhếch, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lóe ra sự tự tin vì không phụ lòng mong đợi của mọi người.
“Các ngươi đều hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên ta không thể tụt lại phía sau. Yên tâm đi, đã nghiên cứu được thuốc giải. Tất cả mọi người sẽ được miễn dịch, cho dù sau này lại gặp phải quái vật như vậy, chúng ta cũng không cần sợ bị lây nhiễm.”
Công Tử Diễn lộ ý cười hiếm hoi: “Khang thất cô nương quả nhiên không khiến ta thất vọng.”
Vệ Giới chú ý tới đôi mắt tràn đầy mệt mỏi rải rác tơ máu của nàng, vội nói: “Nếu mọi thứ đã thuận lợi như vậy, ngươi hãy nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, những việc còn lại giao cho bọn ta xử lý.”
Ly Diên đỡ khung cửa, có vẻ hơi chật vật đứng dậy, không chút khách sáo gật đầu với hai người: “Đã vậy, những chuyện tiếp theo làm phiền hai người rồi.”
Công Tử Diễn gật đầu: “Ngươi yên tâm.”
“Tỉ lệ dùng thuốc và thuốc đều ở bên trong, lát nữa các ngươi kiểm tra một chút, phát mỗi người một viên. Không đủ thì chờ ta nghỉ ngơi xong luyện tiếp, đừng sốt ruột.”
“Vậy số thuốc này có tác dụng với những người đã mang theo bệnh độc kia không?”
Ly Diên tất nhiên không quên những người kia: “Ta có đặc biệt luyện thuốc cho bọn họ, đặt ở trong hòm, đều có đánh dấu. Ngươi chia những cái đó cho bọn họ, chờ ta nghỉ ngơi xong sẽ kiểm tra lại.”
Xem ra Ly Diên đã an bài thỏa đáng mọi chuyện mới mở cánh cửa này ra.
Công Tử Diễn thật sự càng ngày càng thưởng thức phong cách làm việc gọn gàng của nàng.
“Nhưng, vẫn có một việc phải thỉnh giáo thiếu thành chủ.”
Công Tử Diễn hơi nheo mắt, nhướng mày: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, hiện tại không vội, chờ ngươi nghỉ ngơi xong chúng ta lại đàm phán, thế nào?”
Khóe môi Ly Diên nhếch lên, nhẹ gật đầu: “Như vậy, mọi sự trông cậy vào ngươi.”
Ly Diên không phụ sự mong đợi của mọi người, không hề bất ngờ nghiên cứu ra thuốc giải. Như vậy nói cách khác, mây mù bủa vây trong lòng mọi người đã được xua tan triệt để.
Lúc thuốc giải được phát tới tay Ly Hồng Đào, ông ta kích động tới nước mắt tuôn đầy mặt, không khỏi ngỏ ý cảm ơn Thanh Thần.
Thanh Thần lại mặt mày đùa cợt nhìn ông ta: “Người ông thật sự phải cảm ơn không phải bọn ta, mà là con gái của ông. Nếu không có nàng, sớm muộn gì ông cũng sẽ biến thành một trong số những quái vật ngoài thành.”
Sau khi Ly Hồng Đào nuốt thuốc giải, lập tức cảm giác một luồng cảm giác trong trẻo theo huyết dịch của mình chảy khắp kỳ kinh bát mạch, vô cùng thoải mái.
Nghe thấy lời của Thanh Thần, ông ta hiếm khi không chua ngoa, ngược lại hỏi: “Ly Diên sao rồi?”
“Mệt nhọc quá độ, bây giờ đã ngủ rồi.” Thanh Thần quẳng ra những lời này, cũng lười tiếp tục trao đổi với ông ta, trực tiếp cầm thuốc đi tới chỗ những người khác.
Mà Ly Hồng Đào đợi hắn đi xong, gương mặt vốn còn chứa cảm kích thoáng chốc thay đổi, trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng tràn đầy giễu cợt.
Cảm kích?
Đứa con gái từng giây từng phút hận không thể để ông ta chết, sao ông ta lại phải cảm kích?
Mọi thứ hôm nay của ông ta đều do nàng ban tặng. Nàng đưa ông ta thuốc giải cũng là vì cân nhắc cho chính bọn họ.
Sao lão tử phải cảm kích?
Ly Diên, ha ha, bổn vương xem thường đứa con gái xấu xí là ngươi rồi.
Ngươi đã có bản lãnh như vậy, có lẽ, bổn vương thật sự phải làm chuyện gì đó mới không uổng công nuôi dưỡng ngươi mới phải.
Nhoáng cái lại ba ngày trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, một cơn mưa thu mang thêm một phần lạnh. Bất tri bất giác, cây cối vốn ngả vàng cũng dần dần trơ trụi.
Ly Diên ngủ tròn ba ngày ba đêm, cả người căng cứng vươn vai một cái, bước ra khỏi cửa. Nàng đứng trong viện tử, nhìn hơi thở bất tri bất giác đã mang theo khói, dẫm dẫm cái chân lạnh buốt, xoa xoa tay: “Sao tự nhiên lại lạnh như thế?”
“Tính cả thời gian trên đường, chúng ta đã ra ngoài gần ba tháng rồi, không phải sắp vào mùa đông rồi ư? Thế nào, nghỉ ngơi tốt rồi hả?”
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến Ly Diên đang hà hơi vào tay vội vàng xoay người: “Tô ca ca, sao huynh lại tới đây?”
“Diên muội muội của ta lợi hại như vậy, giải quyết được sầu lo quấy nhiễu trong lòng mọi người, tự nhiên ta phải đến cảm tạ một phen.”
Tô Ngu vẫn mặc một bộ cẩm bào màu trắng, chứa ý cười ấm áp, nhìn về phía tiểu nha đầu rảo bước về phía mình, thuận thế xoa đầu nàng.
“Tô ca ca lại giễu cợt ta. Lần này không phải công lao của một mình ta. So với Công Tử Diễn, những việc ta làm kém hơn rất nhiều! Nhưng cũng may kết quả rất tốt, tin rằng không bao lâu chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.”
Tô Ngu véo gương mặt đen béo múp của nàng: “Sao vậy? Nhớ nhà à?”
Ly Diên gật đầu: “Nhớ. Lần này ta mới phát hiện, mọi người phải lá rụng về cội. Cho dù chỗ này có tốt cũng không phải nhà của ta, cũng không phải hoàn cảnh ta quen thuộc. Sau khi ở lâu, tất cả cảm giác mới mẻ đều tản đi thì lại càng muốn trở lại cái ổ của mình.”
“Muội nói rất đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ rơm của chúng ta. Chẳng qua, vẫn chưa có tin tức của bọn họ, cũng không biết…”
“Tô ca ca yên tâm, ta sẽ giải quyết.”
Xem ra Tô Ngu còn chưa biết người của bọn họ đã bị Công Tử Diễn đưa đi hết, cũng đến lúc phải đi tìm hắn nói chuyện rồi.
“Đúng rồi, Dương Tố và Hồng Tà kia sao rồi?”
Bách Lý Phức đã chết, Dương Tố và Hồng Tà đâu?
“Có lẽ thừa dịp rối ren bỏ trốn, chỗ khu vực màu đen cũng đã sớm người đi nhà trống rồi.”
Ly Diên biến sắc, hàn ý trong mắt dày đặc: “Hồng Tà này không chết giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ mang tới cho chúng ta vô số rắc rối. Thật là, đáng lẽ lúc ấy nên giết chết hắn mới phải. Chuyện quan trọng như vậy, sao chúng ta không ai nhớ ra chứ?”
“Lúc đó mọi người đều chỉ lo Bách Lý Phức, còn ai chú ý tới kẻ sắp chết như hắn chứ? Phải rồi, độc mà muội hạ cho hắn, hắn có thể giải được hay không?”
Ly Diên lắc đầu: “Chuyện này khó nói lắm.”
Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, cả loại độc tang thi phiền phức như vậy mà nàng cũng giải được. Độc dùng dịch thể của Hắc Thuần làm ra, tuy rằng có hạn chế nhất định, nhưng nếu gặp phải cao thủ trong cao thủ cũng không phải không thể giải.
“Cho dù giải được, hắn cũng phải mất một lớp da.”
Lúc giọng nói của Hắc Thuần không nhanh không chậm vang lên trong đầu, Ly Diên không khỏi mỉm cười nói: “Không biết hắn đã mất mấy lớp da rồi.”
“Muội còn cười được hả? Nếu hắn khỏe lại, chẳng phải muội lại có một đối thủ cường đại sao?”
Ly Diên ngược lại lơ đễnh: “Ca ca, câu này sai rồi. Thuật y độc vốn là biển học vô bờ, có đối thủ như Hồng Tà mới có thể cổ vũ ta tiếp tục vươn cao hơn. Mà hắn, cũng như thế.”
Nếu như còn sống thì sống thật khỏe cho lão nương, nếu không thì chẳng phải phụ lòng nàng mấy ngày nay chịu tội hay sao?
Thù này, dù sao cũng phải có lúc báo.
“Được rồi, nói nhiều như vậy, đói bụng không? Mau, ăn chút gì đó lấp bụng trước đi.”
Lúc này Ly Diên mới chú ý tới Tô ca ca nhà mình cầm theo hộp đựng thức ăn tới. Nhìn thấy hộp đựng thức ăn, bụng của nàng lập tức phối hợp réo lên.
“Vẫn là Tô ca ca thương ta. Thật tốt quá, mỹ vị ở Bất Dạ thành thành này ta còn chưa ăn đủ đâu. Mau, mau cho ta xem thử, huynh mang món ngon gì tới.”
Bên này Ly Diên vừa mở hộp, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đã truyền tới: “Xem ra, bổn vương tới cực kỳ không đúng lúc nhỉ!”
Sự chú ý của Ly Diên buộc phải rời khỏi mỹ thực, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Ồ, sao tên Vệ Giới này cũng xách theo hộp đựng thức ăn đến?
Chẳng qua là sắc mặt của hắn có phải hơi u ám quá hay không? Đến thăm người suy yếu như nàng, sao có thể dùng bản mặt lạnh tanh như vậy chứ?
“Phượng vương? Chà chà, hôm nay ta có lộc ăn rồi, ngươi cũng tới đưa cơm cho ta hả? Mau mau mau, lấy ra lấy ra, để ta xem ngươi mang tới cái gì?”
Nói xong, nàng liền thò tay tới hộp đựng thức ăn của Vệ Giới.
Không ngờ, Vệ Giới mặc cẩm bào đen lại đột ngột giơ hộp đựng thức ăn lên, liếc Tô Ngu đứng sau lưng Ly Diên: “Ai nói cái này là đưa cho ngươi?”
Ly Diên hơi sững sờ, theo bản năng cắn đôi đũa trong tay: “Không phải cho ta? Không phải cho ta thì ngươi cầm tới đây thăm ta làm gì?”
“Bổn vương đi ngang qua, không được hả?”
Vệ Giới mặt không thay đổi lướt qua mặt nàng: “Xem ra, giấc ngủ này của ngươi cũng không tệ lắm, ít nhất xem như đã lấy lại tinh thần. Nhìn xem, chẳng phải đã có thời gian dụ dỗ người khác sao?”
Khóe miệng Ly Diên giật giật, giống như bị lời nói của hắn dọa sợ, dùng sức xoa xoa cánh tay.
“Nè nè, ta nói này Phượng vương điện hạ, ngươi không cảm thấy dùng từ này cho ta là đang sỉ nhục nó hả? Ngươi nhìn thử xem, nhìn thật kỹ gương mặt này của ta, ngươi cảm thấy ai có thể để ý đến ta? Còn ‘dụ dỗ’ nữa, ha ha, cảm ơn, vậy mà lại có người coi trọng ta như vậy, quả thật là khiến ta được ưu ái mà lo sợ!”
Nói xong, nàng liếc Vệ Giới một cái thật sâu, khinh thường bĩu môi: “Không cho thì thôi, lão nương chẳng thèm. Ta có đồ Tô ca ca mang tới, không ăn của ngươi cũng không sao!”
Hàng mày tuấn tú của Vệ Giới khẽ động, khi Ly Diên vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị gắp món thịt kho tàu mình muốn đã lâu, bỗng dưng một chưởng phong quét qua.
Sau một trận âm thanh “loảng xoảng” thanh thúy của chén đĩa rơi xuống đất, bốn món ăn một món canh vốn bày trước mặt Ly Diên đã biến thành không khí.
Đáng thương Ly Diên còn giữ tư thế gắp thức ăn, món duy nhất còn lại cũng chỉ có miếng thịt kho tàu đang bốc hơi nóng trên đầu đũa của nàng.
Nàng chật vật nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bốc lửa, từng chút từng chút chuyển qua, đối mặt với nam nhân nào đó đang ở một bên cảm thán: “Ai nha, thật đáng tiếc, một bàn đồ ăn ngon như vậy, cứ thế không còn. Sao ngươi có thể bất cẩn vậy chứ!”
Ly Diên:…
Tô Ngu:…
Tuyệt đối đừng xem thường quảng trường vô cùng lớn và thành hào cùng với nước sâu sông rộng bên ngoài Bất Dạ thành. Kỳ thật những thứ đó đều là một trong những pháp bảo hộ thành của Bất Dạ thành.
Đầu tiên, trong trận pháp chẳng những bao hàm kết tinh trí tuệ nhân loại trăm năm qua, mà còn tràn đầy lượng lớn vũ khí tân tiến nhất đến từ thế kỷ 21. Những thứ đó không chỉ có tấn công bằng hỏa lực mà còn có tấn công sinh hóa.
Mà Bất Dạ thành ngoại trừ mặt đất nhìn như dùng hoàng kim lót đường ra còn có rất nhiều vật liệu đặc biệt kim cang bất hoại . Chính vì có những vật liệu xây dựng cực kỳ hiện đại đó mới có thể bảo vệ được chuỗi trận pháp bên dưới khởi động bình thường.
Trước khi trận pháp mở ra, mấy người trợ thủ duy nhất còn lại của Công Tử Diễn đã triệt để bị Bách Lý Phức xé xác mà chết.
Công Tử Diễn chứng kiến sự tàn bạo của Bách Lý Phức, gần như là giết đỏ cả mắt, lập tức khởi động trận pháp tương tự với cối xay thịt.
Không ngờ rằng cho dù bị biến thành như vậy, Bách Lý Phức vẫn còn một chút trí tuệ thuộc về nhân loại. Nàng ta lợi dụng ưu thế chiều cao, cộng thêm linh lực của bản thân, cứng rắn nhảy ra khỏi trận pháp số một.
Công Tử Diễn cũng không vì vậy mà từ bỏ, vừa mở trận pháp số hai, vừa bắn liên tục ba quả đạn pháo từ ba hướng khác nhau về phía Bách Lý Phức.
Công Tử Diễn ngồi trong phòng điều khiển, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Xay không chết được, thì có thể nổ chết đúng không?”
Nhưng cảnh tượng kế tiếp trong màn hình lại khiến hắn và Tuyết, Nguyệt lại nghẹn họng nhìn trân trối.
Bách Lý Phức vậy mà tay không dùng linh lực khống chế hai quả đạn pháo trong đó, quả còn lại trực tiếp bị nàng ta đạp một cước vào cửa thành.
Hai quả nàng ta cầm trong tay, sau khi quả kia nổ thì bị nàng ta tiện tay ném về phía cửa thành và tường thành.
Theo ba tiếng nổ sập “ầm ầm ầm” kinh thiên động địa vang lên, phòng điều khiển bị ba đợt tấn công cực mạnh, cho dù tường thành của bọn họ rất vững chắc, nhưng cảm giác có thể nói là động đất rung chuyển này lại khiến trong phòng điều khiển lập tức trời sập đất rung, bụi đất bay đầy trời.
Ba người lập tức bị bụi bặm trong phòng sặc tới nghiêng trái ngã phải: “Khụ khụ khụ, cái thứ biến thái này, đánh, lại đánh không chết? Đệch, đúng là quái vật!”
Cho dù tu dưỡng có tốt, vào lúc này cũng không nhịn được bùng nổ nói tục.
“Không được, không thể cứ như vậy được. Trận pháp số tám, mở trận pháp số tám ra.”
Tuyết hộ pháp khiếp sợ nhìn Công Tử Diễn: “Thiếu thành chủ, đó chính là boom khí độc sinh hóa, thật sự muốn sử dụng sao? Sẽ không có để lại hậu quả gì chứ?”
“Thử, cho dù là phá hủy chuỗi trận pháp, ta cũng phải ngạt chết quái vật này ở đây. Mau, mau mở trận pháp số tám ra!”
Boom khí độc sinh hóa, ý nghĩa như tên, vũ khí sinh hóa đến từ hiện đại, tuy rằng không bằng vũ khí hạt nhân, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy, đạn pháo có chứa tính ăn mòn nghiêm trọng, thậm chí khí độc mãnh liệt.
Trước khi phóng đạn pháo, trong trận pháp chỗ Bách Lý Phức, từng tấm kính chống đạn nhốt Bách Lý Phức bên trong, theo đạn khí độc được mở ra, bên trong kính chống đạn lập tức bị khói mù màu vàng bao phủ.
Chẳng ai ngờ rằng, Bách Lý Phức không sợ đạn pháo lại ở trong đó đau đớn ngã xuống đất giãy giụa.
Trong lòng Công Tử Diễn vốn còn không chắc, thấy một màn như vậy, kích động bật dậy khỏi ghế: “Thật tốt quá, có hi vọng, có hi vọng. Rất tốt, số chín, mau, mở số chín ra!”
Tuyết hộ pháp kích động đến hơi run tay, lập tức đổ chất lỏng hóa học chứa một lượng lớn axit sulfuric lên người Bách Lý Phức, mà Bách Lý Phức vốn đã bị khí độc ăn mòn, bây giờ lại càng họa vô đơn chí.
Lớp giáp vảy cứng rắn vốn đao thương bất nhập, thậm chí cả hỏa công, đạn pháo công kích cũng không thể làm gì được sau khi gặp phải axit sulfuric thoáng chốc đã sủi bọt đen. Trong tiếng tru đau đớn của Bách Lý Phức, axit sulfuric có chứa tính ăn mòn mãnh liệt chỉ trong vòng một khắc đồng hồ đã biến Bách Lý Phức thành một đống máu loãng.
Đó là chết tới không thể chết thêm.
Trong phòng điều khiển, công tử nào đó luôn tỏ ra lạnh lùng thấy một màn như vậy, kích động hét ầm lên: “A a a, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi! Thật tốt quá, đúng là quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!”
Phản ứng của hắn rơi vào mắt Tuyết hộ pháp và Nguyệt hộ pháp khiến hai người như nhìn thấy quỷ, ngây ra như phỗng. Bọn họ nhìn quý công tử không nói cười tùy tiện nhà mình, giờ phút này reo mừng giống như một đứa trẻ.
Hắc Thuần ở bên ngoài trận pháp cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động, cả buổi không thể bình tĩnh lại. Lúc vòng phòng hộ bị mở ra, khí độc khuếch tán ra ngoài, Hắc Thuần hiếu kỳ nhìn thoáng qua bên trong. Vừa nhìn một cái, gan mèo mật mèo đồng thời bị dọa tới run lẩy bẩy.
Mẹ nó, đây cuối cùng là thứ gì, sao lại có khả năng ăn mòn lớn như thế?
Chẳng những khiến quái vật Bách Lý Phức này thoáng cái biến thành nước, cả mặt đất mà đạn pháo nổ không nứt, bây giờ cũng bị ăn mòn tới móp méo.
Cái này, cái này quả thật là quá, quá đáng sợ rồi.
Có lẽ là lúc trước bị đè nén quá lâu, cũng do lâu lắm rồi không chứng kiến hình ảnh đẫm máu như vậy, sau khi Công Tử Diễn cười to thì ngơ ngác ngồi xuống, lặng lẽ rơi nước mắt không rõ nghĩa.
Chủ tử cảm tính như vậy, trong lúc nhất thời cũng khiến Tuyết hộ pháp và Nguyệt hộ pháp không biết nói gì cho phải.
Dường như vào thời khắc này, tất cả ngôn ngữ đều không có sức sống, đều vô lực. Người chết không thể sống lại, nhưng người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
Có lẽ nháy mắt trầm mặt này, rơi chút nước mắt mới có thể khiến bọn họ nhớ rõ để tỏ lòng thành kính với những linh hồn đã khuất.
Nhưng, sự thật cuối cùng vẫn tàn khốc. Chẳng ai ngờ rằng lúc bọn họ cho rằng nguy cơ sắp được giải trừ, đột nhiên lại nhìn thấy những người bị phái ra ngoài đang dùng tư thế cực kỳ chật vật, lảo đảo chạy về phía Bất Dạ thành.
Mà phía sau bọn họ là một bầy tang thi nhiều không đếm hết. Từ xa nhìn thấy khiến chủ tớ ba người vừa mới ra khỏi phòng điều khiển phải trợn mắt há mồm.
“Trời ạ, ta không bị hoa mắt chứ? Vừa giải quyết lão mẫu kia xong, từ đâu xuất hiện nhiều tiểu lâu la như vậy?”
Nhìn bầy tang thi khiến da đầu người ta tê dại kia, ba người ngây ra một lát, sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện Tử hộ pháp đang thở hổn hển. Trong tình thế nguy cấp như vậy, vị từ trước đến nay giống như người chết, vậy mà, vậy mà chật vật nuốt một ngụm nước miếng: “Mau, mau mở cửa thành.”
Nguyệt hộ pháp lập tức phản ứng lại, lao tới phòng điều khiển dưới đất.
Công Tử Diễn kịp phản ứng lập tức đỡ lấy Tử hộ pháp chạy tới sức cùng lực kiệt: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều tang thi như vậy?”
“Bọn, bọn thuộc hạ theo lệnh công tử, tiến hành điều tra, bốn phương tám hướng, cuối cùng, khụ khụ khụ, cuối cùng bọn thuộc hạ phát hiện ra vài chỗ khả nghi. Sau khi bọn thuộc hạ phát hiện những chỗ đó, đã cho nổ tung không còn một mảnh, thế nhưng không ngờ rằng, không ngờ rằng, lúc điều tra hướng Đông Nam, bỗng nhiên xuất hiện một bầy tang thi quy mô lớn…
Bầy tang thi này có khoảng hơn vạn con, người của chúng ta quá, quá ít, cho dù liều mạng chém giết, cũng không có tác dụng gì. Hết cách, bọn thuộc hạ chỉ có thể chạy về. Không ngờ, đụng phải mấy người khác, bọn họ gặp phải nguy cơ giống bọn thuộc hạ, mặc dù đã tiêu diệt không ít, nhưng vẫn có chỗ sơ suất, cũng may, cũng may…”
“Cũng may cái gì? Ngươi vừa nói vừa thở, muốn bọn ta nghẹn chết hả?”
Tử cảm thấy giờ phút này mình thật sự sắp chết, từ trước đến nay hắn ta chưa từng nói nhiều như vậy, cảm giác cổ họng bốc hỏa nghiêm trọng khiến hắn ta gần như nói không ra lời.
Cố tình Nguyệt hộ pháp nóng nảy, ở bên cạnh có xúc động tới mức muốn trợn mắt giậm chân.
“Ngươi đừng gấp, uống nước trước đã, trước tiên kiểm tra mọi người sau đó dẫn tới cửa thành số hai.”
Thiếu thành chủ đã mở miệng, cho dù Nguyệt hộ pháp có sốt ruột hơn cũng phải cho Tử một cơ hội sống sót, mạnh mẽ kéo hắn ta tới phòng điều khiển bên dưới.
Công Tử Diễn đứng trên cửa thành cao cao, từ trên nhìn xuống những nhân loại đã dị biến kia, một tia cực kỳ lạnh lùng từ trong mắt hắn tràn ra, đầu ngón tay trắng ngần nắm chặt lan can, từ răng nặn ra mấy chữ khiến người ta nuối tiếc:
“Ân Ngâm Chi, ngươi đúng là muốn chết!”
Ân thị, quốc họ của Long đế quốc.
Sau khi giày vò gần hai canh giờ, hơn vạn con tang thi bị chặn lại bên ngoài Bất Dạ thành.
Đối lập với đãi ngộ của Bách Lý Phức, những người này khiến cho nội bộ của Bất Dạ thành thả lỏng rất nhiều.
Đầu tiên, bọn chúng sẽ không biến dị, chỉ là dân chúng bình thường. Cho dù biến dị, các phương diện mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng với những người tập võ như bọn họ cũng không đáng đặt vào mắt. Nếu không phải mấy người đó quá nhiều, bọn họ đã sớm giải quyết sạch sẽ, cũng không rơi vào kết cục bị đuổi theo như vậy.
Đáng thương cho mấy cái tường thành và cửa thành kia, bị bọn chúng trèo lên nhau cào nhau vậy, đâu đâu cũng là dấu móng vuốt dữ tợn của bọn chúng.
Trong thành, sau khi những người từ bên ngoài chạy về trao đổi tin tức với những người trong thành, biết được những chuyện mà đối phương gặp phải đã trầm mặc cả nửa canh giờ.
Công Tử Diễn tất nhiên biết phần trầm mặc này đại biểu cho điều gì. Thường ngày có lẽ không nhìn ra, nhưng sau khi biết đồng bạn gặp chuyện không may, vẻ mặt của bọn họ lại gợi lên cho hắn những ký ức đẫm máu mà hắn liều mạng muốn quên.
Hắn muốn mở miệng an ủi mọi người vài câu, nhưng khóe miệng lại hơi dính lại, giống như bị người bóp chặt yết hầu, không nói nổi một chữ.
Cuối cùng, muôn ngàn lời nói biến thành một tiếng thở dài thật dài.
Sau cùng, những người được xác định an toàn được chuyển tới thành trì số hai. Sau khi tụ tập đủ Túy, Sinh, Mộng, Tử, cuối cùng bọn họ mới biết nửa câu sau của Tử cuối cùng là gì.
“May mà đột nhiên xuất hiện một con rồng, vừa khéo chặn hết tất cả lối ra vào trong khu vực của chúng ta. Đừng nói là mấy người tập võ bọn thuộc hạ muốn vượt qua cũng phải mất mấy ngày, mấy con tang thi này, cả bò cũng khó có thể bò ra được.”
Công Tử Diễn sửng sốt mất giây, đột nhiên nhìn về phía Túy hộ pháp: “Ngươi nói gì, rồng? Ngươi xác định mình không nhìn nhầm chứ?”
“Không đâu, bọn thuộc hạ đều nhìn thấy rất rõ ràng, đó đích thực là một con rồng. Tuy nhỏ hơn rồng bình thường rất nhiều nhưng thực lực thật sự không thể xem thường. Nó làm đổ cả một ngọn núi sừng sững, khiến cả dãy núi chất cao ngất men theo bên ngoài rừng hắc ám tràn ngập ao hồ.
Tạm thời mấy con tang thi này không chạy ra được, nhưng chỉ sợ chúng ta cũng không khá hơn chút nào. Sao đại lục Tứ Phương lại xuất hiện rồng?”
Công Tử Diễn không để ý tới lời oán trách của bọn họ, ngược lại bắt lấy điểm này, tò mò hỏi.
Sinh hộ pháp suy nghĩ một lát, giải thích: “Kỳ thật, trong rừng hắc ám đúng là còn có rồng, chuyện này ở Long đế quốc chúng ta cũng có ghi chép. Có lẽ là động tĩnh ở chỗ chúng ta ảnh hưởng tới bọn chúng chăng?”
“Vậy theo tính tình của rồng, liệu có giúp chúng ta không?”
Mọi người:…
Hình như là không thể nào, rồng kiêu ngạo cỡ nào? Từ trước đến nay bọn chúng đều khinh thường làm bạn với nhân loại chứ đừng nói là khế ước?
Giúp đỡ? Ngươi nói đùa à?
Nhưng mấu chốt là, chẳng những con rồng này giúp đỡ bọn họ, thậm chí còn khéo hiểu lòng người giúp bọn họ giải quyết xong nỗi lo về sau như thế. Điều này, điều này cho thấy cái gì?
“Con rồng này đã bị người ta khế ước, hơn nữa mọi chuyện nó làm không phải vì chúng ta, mà là vì chủ tử của nó.”
Cuối cùng, Túy Sinh Mộng Tử đưa ra kết luận.
Thực lực của Túy Sinh Mộng Tử trong Bất Dạ thành thuộc về loại cao thủ việc nhân đức không nhường ai, lời bọn họ nói không có ai nghi ngờ.
Thế nhưng, chủ nhân của con rồng này sẽ là ai?
Chẳng lẽ là một trong số bọn họ?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, tất cả đều ngơ ngác: “Chủ tử của nó, bị nhốt ở đây?”
Công Tử Diễn nhìn sắc trời dần tối lại, trong con ngươi sâu không thấy đáy.
“Được rồi, mọi người thu dọn đơn giản đi. Giằng co hai ngày, nghỉ ngơi trước đã.”
Mọi người thật sự mệt mỏi, cũng may trong thành trì số hai nhận được tin tức, sớm đã có người chuẩn bị xong thức ăn cho bọn họ.
Mọi người mệt mỏi trở lại số hai, người số hai thì chịu trách nhiệm tuần phòng.
Sau khi Công Tử Diễn biết Ly Diên bế quan, từ bỏ ý định đi tìm nàng, ngã xuống giường ngủ, ngủ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Khi màn đêm buông xuống, Hắc Thuần và Bạch Tra đồng thời hóa thành hai luồng sáng, chui vào hiệu thuốc nơi Ly Diên bế quan.
Dưới ánh trăng, trên ngọn núi phòng hộ cao chừng bảy tám trăm mét do rồng tạo nên, một bóng đen nhìn đầm nước sâu không thấy đáy dưới núi, trên mặt nhuộm một tầng tức giận.
“Ai nha, cũng may bổn công tử tới kịp, nếu không chỉ sợ bị chặn bên ngoài. Ta nói này, đây là cái chỗ rách nát gì vậy, thế mà hấp dẫn được rồng?”
Đột nhiên, một giọng nói tà mị vang lên phía sau bóng đen.
Cơ thể bóng đen run lên, quay phắt người lại, lúc nhìn thấy một bóng người cao ngất từ từ bước ra khỏi bóng tối, lại không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Chương 207: Đồ nhà quê Lăng Tễ Phong
“Huynh đến đây khi nào?” Nam nhân áo đen dời mắt, nhìn nam nhân mặc trường bào gấm màu xanh ngọc đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, nhướng mày hỏi.
Dưới ánh trăng, nam tử áo xanh ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mặc dù không được tính là anh tuấn, nhưng cực kỳ dễ nhìn, tràn ngập khí dương cương. Hắn ta nở một nụ cười cợt nhả cực kỳ không tương xứng với hình tượng của mình.
“Đến được mấy ngày rồi, không phải là do mãi vẫn không có tin tức của đệ ư? Sao vậy? Vội vã gọi ta tới như thế, không phải bình thường đệ rất kị liên lạc với bọn ta à?”
Nam tử áo xanh bước qua, điệu bộ quen thuộc ôm vai nam tử áo đen như hai anh em tốt, lại bị hắn gạt ra, không chút khách sáo nhíu mày: “Huynh có thể nghiêm túc một chút được không?”
Ý cười trong mắt nam tử áo xanh càng đậm: “Đệ cũng đâu phải mới quen biết ta ngày đầu, sao vậy? Tiểu gia không nghiêm túc ở đâu hả?”
Nam tử áo đen mặt không thay đổi nhìn hắn ta chằm chằm, cuối cùng nam tử áo xanh tước vũ khí đầu hàng: “Được được được, ta nghiêm túc, được chưa?”
“Để ta xem tình huống của đệ trước đã.” Vừa dứt lời, cổ tay của nam tử áo đen đã bị hắn ta tóm lấy.
Nam tử áo đen để mặc cho hắn ta bắt mạch, không nói lời nào, chỉ là đôi mắt lại không ngừng quan sát người đã lâu không gặp.
Sau một lát trầm mặc, nam tử áo xanh thoáng cái trợn mắt, sâu trong mắt tràn đầy chấn động: “Đệ, cỗ loạn lưu dùng để trấn áp phong ấn trong cơ thể của đệ, biến mất rồi?”
Không sai, nam tử áo đen không phải ai khác, chính là Vệ Giới.
Hắn nhìn nam tử áo xanh, khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ tới mức không thể nhìn thấy: “Đúng vậy, dưới cơ duyên xảo hợp giải được!”
Nam tử áo xanh sau khi được xác nhận, nhìn chằm chằm Vệ Giới một hồi lâu, sau đó thở phào một hơi: “Ông trời có mắt, ông trời có mắt mà. Chỉ vì điều này, xem như chuyến này lão tử tới không uổng công.”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên hỏi: “Làm sao làm được? Chúng ta đã sắp cố gắng cả đời cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào. Vì chuyện này mà đệ bị ép ở lại đây, bây giờ giải quyết xong loạn lưu, vậy có phải nghĩa là phong ấn của đệ có thể bị đệ phá tan bất kỳ lúc nào hay không?”
Hắn ta biết rõ thực lực của Vệ Giới, chỉ cần giải quyết loạn lưu, còn có gì là không thể?
Bọn họ vì việc phá loạn lưu này mà đã phiền muộn bao nhiêu năm?
Bây giờ khó khăn lắm mới có hi vọng, tất nhiên phải không tiếc bất cứ giá nào. Vừa nghĩ tới tương lai sắp phải đối mặt, lòng hắn ta thoáng chốc siết chặt.
Nhưng lúc này ánh mắt của Vệ Giới lại càng tĩnh mịch khó dò. Hắn nhìn hắn ta, trong lòng xuất hiện áy náy: “Nhị ca, tạm thời, ta vẫn chưa muốn về.”
“Đệ nói gì?” Lăng Tễ Phong ngoáy tai, hoài nghi mình nghe nhầm.
“Tạm thời vẫn chưa được. Trừ thân phận Phượng vương này, ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, chỉ e tạm thời không thể quay về.”
Lăng Tễ Phong nhướng mày, mặc dù có chút mất mát nhưng hắn ta không phải trẻ con. Hắn ta biết chuyện mà tam đệ nhà mình quyết định chưa từng có khả năng thay đổi.
“Minh, đệ phải biết, nghĩa phụ ông ấy, có lẽ không đợi được…”
“Nhị ca yên tâm, năm sau ta sẽ về một chuyến.”
Nhắc tới nghĩa phụ, vẻ mặt hai người đều có chút nặng nề. Nhưng sau khi nhận được lời hứa của Vệ Giới, vẻ mặt Lăng Tễ Phong hơi dịu xuống.
“Vậy lần này đệ gọi ta tới là có chuyện gì?”
Vệ Giới như nhớ lại chính sự: “Ta tạm thời bị nhốt ở đây, không thể quay về kinh thành. Ta cần nhị ca thay ta giải quyết vài chuyện.”
Còn chưa dứt lời, Lăng Tễ Phong đã giống như xù lông, lông mày nhướng lên: “Cái gì? Chỉ có mấy chuyện vặt vãnh như thế mà đệ bắt ta chạy từ tây bộ đến đây? Đậu, hỗn tiểu tử nhà đệ, đệ có biết đoạn đường này ta xóc nảy bao lâu không?
Tiểu tử đệ được đấy, lúc đệ không thèm để mắt tới bọn ta, bọn ta phải kính đệ, ra sức lấy lòng đệ, chỉ sợ đệ quên luôn ba người bọn ta. Nhưng đệ lại nói gì, đệ muốn giày vò ca ca mình đến chết hả? Vốn ta còn tưởng rằng đệ xảy ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp bất chấp tất cả chạy tới, đệ thì hay rồi, câu đầu tiên lại là kêu ca ca chạy việc cho đệ?
Thế nào? Đệ luân lạc tới mức này ở nước Tư U từ bao giờ vậy? Cả một thủ hạ vừa ý cũng không có? Đệ còn không thấy ngại mà mở miệng nhờ lão tử?”
Lăng Tễ Phong đang nói huyên thuyên cằn nhằn không ngớt, Vệ Giới thật sự không chịu nổi sự dài dòng của hắn ta, lập tức ngắt ngang: “Ngừng, ngừng, nhị ca, huynh có thể để ta nói xong rồi hãy nói không?”
Lăng Tễ Phong liếc ngang một cái, khinh bỉ bĩu môi: “Được, gia để đệ nói đó. Đệ nói đi, gia ngược lại muốn nghe thử, cuối cùng đệ sa sút đến mức nào!”
“Tình huống ở đây, nhị ca vẫn chưa biết nhỉ?” Vệ Giới đổi đề tài, nhắc tới Bất Dạ thành.
Lăng Tễ Phong xoay người nhìn Bất Dạ thành như ẩn như hiện phía sau rừng hắc ám, nhướng mày: “Bất Dạ thành? Ngược lại hiểu được đại khái. Chỉ là, ta còn chưa hỏi đệ đó, tình huống này là sao? Đại lục Tứ Phương vậy mà lại có rồng? Không phải là ca ca ở sa mạc quá lâu nên lạc hậu rồi chứ?”
Từ khi nào mà ở đại lục Tứ Phương cũng có thể tùy tiện thấy được rồng hả?
Nghe xong câu này, Vệ Giới liền hiểu rõ nhẹ gật đầu: “Xem ra nhị ca không biết.”
Lăng Tễ Phong cũng không giục, quét mắt nhìn hắn một cái, tùy tiện ngồi xuống tảng đá sau lưng: “Ừm, nói đi, ta muốn xem thử, đệ mang tới cho ta mấy tin tức tốt lành gì.”
Vệ Giới có chút bất đắc dĩ về giọng điệu của hắn ta, nhưng thời gian eo hẹp gấp rút, hắn không nói nhảm với hắn ta, lập tức kể rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện từ thịnh hội bốn nước đến những chuyện đã trải qua trên đường đến đây, thậm chí cả chuyện vừa mới xảy ra cho đồ nhà quê vừa tới từ sa mạc này.
Lăng Tễ Phong nghe xong, trầm mặc cả một khắc đồng hồ mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Khụ, thế nên ý đệ là, hiện tại đại lục Tứ Phương đang bị độc nhân biến dị tấn công? Mà đệ tạm thời không thể quay về, lại sợ Long đế quốc thừa cơ ra oai, muốn ta thay đệ bảo vệ tốt nước Tư U?”
Vệ Giới nghe xong, miễn cưỡng gật đầu: “Tuy rằng nói không đúng ý, những kết quả và mục đích miễn cưỡng giống nhau.”
Lăng Tễ Phong nhìn hắn, hận không thể đếm rõ con rết trên mặt hắn có bao nhiêu cái chân, trong giọng nói ẩn chứa tức giận đè nén.
“Haiz, ta thật sự không hiểu, cuối cùng mẹ nó Vệ Du Sâm đã cho đệ chỗ tốt gì mà khiến đệ khăng khăng một mực đi theo hắn ta như vậy, còn bảo vệ cái nơi rách nát đó cho hắn ta. Vậy thì cũng thôi đi, thậm chí đệ còn tuân theo mệnh lệnh của hắn ta, đi lấy một người xấu…”
Sau khi nhận được cái liếc sắc bén của Vệ Giới, Lăng Tễ Phong ngừng nói, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Được được được, nể mặt nữ, ừm, cô nương đó cứu đệ một mạng, tiểu gia sẽ gọi nàng một tiếng thất cô nương. Này, đệ đừng nói với ta rằng đệ muốn thành thân với nàng thật chứ?”
Vệ Giới trầm mặc một lát, đột nhiên quay mặt.
Đây là có ý lảng tránh hả?
Lăng Tễ Phong không nhịn được cười phá lên: “Đệ đệ à, trò đùa này không vui đâu. Tuy rằng nàng cứu đệ, nhưng chúng ta cũng không thể ngu ngốc lấy thân báo đáp được. Huống chi, nha đầu kia mới mười tuổi, đệ, đệ cũng ra tay được hả? Chúng ta đổi, đổi cách khác được không?”
“Nhị ca, chuyện này huynh đừng quan tâm, mục đích ta tìm ngươi là muốn…”
“Thôi thôi thôi, đệ bớt nói sang chuyện khác cho ta đi. Ta muốn một câu nói thật của đệ, tại sao? Tại sao phải nghe lời tên hoàng đế ngu xuẩn kia? Tại sao phải bảo vệ nước Tư U cho hắn ta? Đừng nhắc tới chút quan hệ máu mủ mỏng manh giữa hai người, nếu không phải có chút quan hệ rách nát đó thì lão tử đã sớm một đao chém chết hắn ta rồi, làm gì tới lượt hắn ta la lối om sòm trước mặt đệ chứ?”
Hiện tại chỉ cần hắn ta vừa nghĩ tới gương mặt của Vệ Du Sâm kia liền hận không thể phanh thây xé xác hắn ta!
Trời ạ, năm đó tam đệ nhà hắn ta mới bây lớn?
Mẹ nó Vệ Du Sâm lại nhẫn tâm ném hắn tới nam phong quán, để mấy tên biến thái kia tùy ý nhục nhã?
Còn gương mặt đẹp như trích tiên của tam đệ nhà hắn ta nữa, đang yên đang lành, mang ra ngoài được bao nhiêu người yêu thích, một gương mặt xinh đẹp nhường ấy!
Mẹ nó, lại vì thủ đoạn hạ lưu hèn hạ của nam nhân này mà cứng rắn bị hủy hoại, hủy hoại!
Làm hại trái tim non nớt của tam đệ nhà hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng, rõ ràng gương mặt có thể trị khỏi, vậy mà cứng rắn từ chối.
Giờ thì hay rồi, mỗi ngày mang gương mặt con rết như như vậy rêu rao, khiến tên Vệ khốn khiếp kia vui vẻ như vậy!
Cẩu hoàng đế bất trung bất nghĩa, lấy oán trả ơn như vậy, dựa vào đâu mà bắt tam đệ nhà hắn làm trâu làm ngựa cho mình?
Làm hại ba người bọn họ vì vậy mà độc thủ không khuê nhiều năm như thế?
Bọn họ dễ dàng lắm hả?
Hả?
Cho dù không mở miệng, chỉ nhìn gương mặt tức giận bất bình, biến hóa thất thường, tuyệt đối không hề thua kém thuật lật mặt của đào kép của nhị ca nhà mình, Vệ Giới cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, đang tức giận điều gì, bất bình chuyện gì.
Có mấy lời nhàm tai không biết hắn đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, thật sự không muốn nói lại nữa.
Vệ Giới chỉ có thể thận trọng nói: “Nhị ca, nghĩa phụ và đại ca đã đồng ý cho ta chút thời gian, lúc trước không phải huynh cũng vậy ư? Bây giờ huynh nhịn thêm một chút được không?”
Lăng Tễ Phong chịu đựng kích động đến mức muốn nhảy lên, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Không, được! Bây giờ mà không cho ta một lý do, đệ đừng hòng ta ở lại.”
Vệ Giới đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt hắn hơi mệt mỏi xoa mi tâm: “Nếu đã vậy, hay là nhị ca trở về đi.”
Khóe miệng Lăng Tễ Phong hơi run rẩy: “Nhị oa tử, đệ không thể đối xử với ta như vậy được, đệ không tử tế!”
Vệ Giới liếc hắn ta một cái, trong mắt chứa chút cô độc: “Nhận lời hay không?”
Chương 208: Tất cả đã kết thúc
Uy hiếp, tiểu tử này lại dám uy hiếp hắn ta!
Lăng Tễ Phong bùng nổ!
Nếu không phải mặt của tam đệ nhà hắn ta thật sự không dễ chọc, hắn ta rất muốn một dùng một tát thức tỉnh hắn!
Đáng thương hắn ta là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cả nghĩa phụ và đại ca cũng kiêng kỵ Vệ Giới, làm sao hắn ta dám trêu vào?
Kết quả, sau khi lung lay mấy vòng, Lăng Tễ Phong vẻ mặt thất bại, nghẹn tới giọng ồm ồm, giận dữ trừng hắn: “Nói đi!”
Vẻ mặt kia, muốn ấm ức bao nhiêu thì ấm ức bấy nhiêu.
Vệ Giới khẽ nhướng mày, mặc dù trên mặt không biến sắc, nhưng trong mắt lại tràn ra một vòng ý cười hiếm có.
“Nhị ca, đây là lệnh bài của ta, sau khi về kinh, huynh hãy…”
Hơn nửa canh giờ sau, Vệ Giới bàn giao xong, từ dưới đất ngồi dậy, nhìn về phía Lăng Tễ Phong đang gục đầu: “Sau khi chuyện xong, đệ đệ ta sẽ tặng huynh một kinh hỉ.”
Lăng Tễ Phong lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt là hưng phấn không che giấu được, Vệ Giới thấy mà vô cùng cạn lời.
Nhị ca này, không thể chững chạc một chút hả?
Làm hại hắn có đôi khi thật sự cho rằng mình đang trông trẻ.
“Đến lúc đó huynh sẽ biết, yên tâm, đảm bảo là huynh thích.”
Lăng Tễ Phong chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hắn hỏi: “Dù gì đệ cũng phải nói cho ta biết là về phương diện nào chứ?”
Vệ Giới tiếp tục mặt không biểu cảm: “Tất nhiên là phương diện nhị ca thích nhất.”
“Đệ gợi ý cho ta một chút sẽ chết hả!”
Vệ Giới mặc kệ hắn ta, trực tiếp đứng lên, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh mình: “Huynh không thành vấn đề chứ?”
Lăng Tễ Phong hừ lạnh một tiếng: “Nhị ca nhà đệ không ngu như vậy, cả đường về nhà cũng không tìm được.”
“Nếu đã vậy thì làm phiền nhị ca rồi, tình huống bên Bất Dạ thành khá khó giải quyết, ta đi trước đây.”
Lăng Tễ Phong nghe thấy thế, thoắt phát đứng dậy: “Này, đồ vô lương tâm, bệnh cũ của đệ đã trị tận gốc, vậy kế tiếp đệ muốn làm thế nào? Lỡ như đột phá một cái, chẳng phải là đệ…”
Bước chân Vệ Giới ngừng lại, sau đó bước chân ung dung xuống núi, trong giọng nói nóng nảy của Lăng Tễ Phong, lười biếng đáp lại một câu: “Yên tâm, tam đệ nhà huynh còn chưa ngu như vậy, cả chút chuyện nhỏ như thế cũng không làm được.”
Lăng Tễ Phong nghe hắn nhại lại lời mình, không khỏi trợn trắng mắt.
“Tiểu tử chết tiệt này, càng lúc càng không biết lớn nhỏ.”
Nhìn như đang oán trách, nhưng yêu thương trong mắt lại rõ ràng như vậy.
Lúc Vệ Giới trở lại Bất Dạ thành thì trời đã sáng choang, tình huống bên ngoài Bất Dạ thành, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng trên đường trở về.
Cũng may bên trong Bất Dạ thành có đầy đủ mọi thứ, đã lo lắng hãi hùng mấy ngày, mọi người đều trong trạng thái mệt mỏi, cho dù trời đã sáng cũng yên tĩnh như buổi tối.
Sau khi Vệ Giới biết Công Tử Diễn thật sự đã giải quyết sạch sẽ quái vật Bách Lý Phức kia, không khỏi kinh ngạc nhướng mày: “Công Tử Diễn này, không hổ là thiếu thành chủ Bất Dạ thành, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng sự gan dạ sáng suốt lại không thể khinh thường. Thật không tệ!”
“Mấu chốt là trận pháp của Bất Dạ thành này thật lợi hại, cứ vậy mà biến Bách Lý Phức thành máu loãng, thậm chí cuối cùng máu loãng kia cũng bị bốc hơi. Đây thật sự không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.”
“Có thể khiến Long đế quốc kiêng kị, ngươi cho là bọn họ dựa vào cái gì?”
Vệ Giới nheo mắt, quan sát điều kiện của Bất Dạ thành, gật đầu: “Sắp tới chỉ sợ còn một trận đánh ác liệt phải đánh. Mấy người các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Những người còn lại phải làm sao đây?”
Thanh Thần cau mày: “Bọn họ bị cô lập ở trong thành số một, nói là chờ Ly cô nương nghiên cứu ra thuốc giải rồi sắp xếp.”
Nhắc tới Ly Diên, vẻ mặt Vệ Giới có chút mềm mại: “Nàng còn đang bế quan à?”
“Hôm ấy sau khi Ly cô nương đi vào thì không trở ra nữa. Cũng may đồ ăn đưa tới mỗi ngày nàng đều dùng. Xem ra, chưa nghiên cứu được thuốc giải thì nàng sẽ không ra ngoài.”
“Công Tử Diễn đâu?”
“Vị thiếu thành chủ này tối qua trở về cũng đi ngủ rồi, chỉ sợ bây giờ còn chưa dậy! Vương gia, bên chúng ta cũng không có chuyện gì, hay ngài cũng đi nghỉ ngơi nhé?”
Vệ Giới xoa huyệt Thái Dương, nhẹ gật đầu: “Bên này liền giao cho các ngươi, có chuyện gì thì trực tiếp gọi ta dậy.”
Cứ thế, sự yên tĩnh của Bất Dạ thành kéo dài suốt ba ngày. Mặc cho tang thi phía ngoài phát điên gào thét thế nào, bên trong Bất Dạ thành cũng yên tĩnh giống ban đêm, im hơi lặng tiếng.
Cuối cùng ba ngày sau, Công Tử Diễn và Vệ Giới ra khỏi phòng, hai người tiến hành bố trí mạnh mẽ nhằm chống lại lũ tang thi ngoài thành.
Đương nhiên, lần này trận pháp bên ngài Bất Dạ thành lại một lần nữa đóng vai trò quyết định.
Bọn họ chỉ cần ném một ít thịt dính máu vào trận pháp bên ngoài, lũ tang thi sẽ giống như sói đói ùa tới. Như vậy cũng tiện dẫn bọn chúng vào trận pháp mà bọn họ muốn.
Trái ngược với Bách Lý Phức, lũ tang thi bình thường này thật sự quá dễ đối phó. Sau từng đợt phong bế rồi tiêu diệt, thi thể tang thi còn lại cũng sẽ bị tang thi đợt tiếp theo tranh nhau gặm ăn.
Đến khi mặt trời xuống núi, lớp tang thi cuối cùng cũng biến thành máu loãng.
Nừa đêm, cuồng phong gào thét, một cơn mưa xối xả đột ngột ập tới, hoàn toàn rửa sạch bầu không khí đẫm máu bẩn thỉu còn sót lại ở Bất Dạ thành.
Hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, người của Bất Dạ thành giải trừ được họa lớn, ai ai cũng mạnh dạn bước ra đường, bắt đầu sửa sang lại những ngôi nhà và công trình bị hư hại.
Ly Diên bế quan gần năm ngày, cả người mệt mỏi bước ra khỏi hiệu thuốc vào một buổi sáng đầy nắng.
Ánh mặt trời chói mắt khiến nàng đã chìm trong bóng tối yên tĩnh nhiều ngày đầu có choáng váng, lảo đảo một cái, cuối cùng mềm nhũn tựa vào khung cửa, không để ý hình tượng ngồi bệt xuống đất.
“A, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thật thoải mái, không khí cũng trong lành như thế. Xem ra, chuyện nên giải quyết đã giải quyết xong rồi!”
Trên mặt Ly Diên lộ ra nét nhẹ nhõm hiếm hoi. Trùng hợp lúc này, Vệ Giới và Công Tử Diễn nghe được tin tức, đồng thời đi vào tầm mắt của nàng.
Nàng ngước cằm lên, mỉm cười nhìn bọn họ đạp bước nhẹ nhàng đi tới chỗ mình.
Công Tử Diễn và Vệ Giới cũng chú ý tới biểu cảm như trút được gánh nặng của nàng. Sau khi hai người dừng lại, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”
Khóe miệng Ly Diên hơi nhếch, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lóe ra sự tự tin vì không phụ lòng mong đợi của mọi người.
“Các ngươi đều hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên ta không thể tụt lại phía sau. Yên tâm đi, đã nghiên cứu được thuốc giải. Tất cả mọi người sẽ được miễn dịch, cho dù sau này lại gặp phải quái vật như vậy, chúng ta cũng không cần sợ bị lây nhiễm.”
Công Tử Diễn lộ ý cười hiếm hoi: “Khang thất cô nương quả nhiên không khiến ta thất vọng.”
Vệ Giới chú ý tới đôi mắt tràn đầy mệt mỏi rải rác tơ máu của nàng, vội nói: “Nếu mọi thứ đã thuận lợi như vậy, ngươi hãy nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, những việc còn lại giao cho bọn ta xử lý.”
Ly Diên đỡ khung cửa, có vẻ hơi chật vật đứng dậy, không chút khách sáo gật đầu với hai người: “Đã vậy, những chuyện tiếp theo làm phiền hai người rồi.”
Công Tử Diễn gật đầu: “Ngươi yên tâm.”
“Tỉ lệ dùng thuốc và thuốc đều ở bên trong, lát nữa các ngươi kiểm tra một chút, phát mỗi người một viên. Không đủ thì chờ ta nghỉ ngơi xong luyện tiếp, đừng sốt ruột.”
“Vậy số thuốc này có tác dụng với những người đã mang theo bệnh độc kia không?”
Ly Diên tất nhiên không quên những người kia: “Ta có đặc biệt luyện thuốc cho bọn họ, đặt ở trong hòm, đều có đánh dấu. Ngươi chia những cái đó cho bọn họ, chờ ta nghỉ ngơi xong sẽ kiểm tra lại.”
Xem ra Ly Diên đã an bài thỏa đáng mọi chuyện mới mở cánh cửa này ra.
Công Tử Diễn thật sự càng ngày càng thưởng thức phong cách làm việc gọn gàng của nàng.
“Nhưng, vẫn có một việc phải thỉnh giáo thiếu thành chủ.”
Công Tử Diễn hơi nheo mắt, nhướng mày: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, hiện tại không vội, chờ ngươi nghỉ ngơi xong chúng ta lại đàm phán, thế nào?”
Khóe môi Ly Diên nhếch lên, nhẹ gật đầu: “Như vậy, mọi sự trông cậy vào ngươi.”
Ly Diên không phụ sự mong đợi của mọi người, không hề bất ngờ nghiên cứu ra thuốc giải. Như vậy nói cách khác, mây mù bủa vây trong lòng mọi người đã được xua tan triệt để.
Lúc thuốc giải được phát tới tay Ly Hồng Đào, ông ta kích động tới nước mắt tuôn đầy mặt, không khỏi ngỏ ý cảm ơn Thanh Thần.
Thanh Thần lại mặt mày đùa cợt nhìn ông ta: “Người ông thật sự phải cảm ơn không phải bọn ta, mà là con gái của ông. Nếu không có nàng, sớm muộn gì ông cũng sẽ biến thành một trong số những quái vật ngoài thành.”
Sau khi Ly Hồng Đào nuốt thuốc giải, lập tức cảm giác một luồng cảm giác trong trẻo theo huyết dịch của mình chảy khắp kỳ kinh bát mạch, vô cùng thoải mái.
Nghe thấy lời của Thanh Thần, ông ta hiếm khi không chua ngoa, ngược lại hỏi: “Ly Diên sao rồi?”
“Mệt nhọc quá độ, bây giờ đã ngủ rồi.” Thanh Thần quẳng ra những lời này, cũng lười tiếp tục trao đổi với ông ta, trực tiếp cầm thuốc đi tới chỗ những người khác.
Mà Ly Hồng Đào đợi hắn đi xong, gương mặt vốn còn chứa cảm kích thoáng chốc thay đổi, trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng tràn đầy giễu cợt.
Cảm kích?
Đứa con gái từng giây từng phút hận không thể để ông ta chết, sao ông ta lại phải cảm kích?
Mọi thứ hôm nay của ông ta đều do nàng ban tặng. Nàng đưa ông ta thuốc giải cũng là vì cân nhắc cho chính bọn họ.
Sao lão tử phải cảm kích?
Ly Diên, ha ha, bổn vương xem thường đứa con gái xấu xí là ngươi rồi.
Ngươi đã có bản lãnh như vậy, có lẽ, bổn vương thật sự phải làm chuyện gì đó mới không uổng công nuôi dưỡng ngươi mới phải.
Nhoáng cái lại ba ngày trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, một cơn mưa thu mang thêm một phần lạnh. Bất tri bất giác, cây cối vốn ngả vàng cũng dần dần trơ trụi.
Ly Diên ngủ tròn ba ngày ba đêm, cả người căng cứng vươn vai một cái, bước ra khỏi cửa. Nàng đứng trong viện tử, nhìn hơi thở bất tri bất giác đã mang theo khói, dẫm dẫm cái chân lạnh buốt, xoa xoa tay: “Sao tự nhiên lại lạnh như thế?”
“Tính cả thời gian trên đường, chúng ta đã ra ngoài gần ba tháng rồi, không phải sắp vào mùa đông rồi ư? Thế nào, nghỉ ngơi tốt rồi hả?”
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến Ly Diên đang hà hơi vào tay vội vàng xoay người: “Tô ca ca, sao huynh lại tới đây?”
“Diên muội muội của ta lợi hại như vậy, giải quyết được sầu lo quấy nhiễu trong lòng mọi người, tự nhiên ta phải đến cảm tạ một phen.”
Tô Ngu vẫn mặc một bộ cẩm bào màu trắng, chứa ý cười ấm áp, nhìn về phía tiểu nha đầu rảo bước về phía mình, thuận thế xoa đầu nàng.
“Tô ca ca lại giễu cợt ta. Lần này không phải công lao của một mình ta. So với Công Tử Diễn, những việc ta làm kém hơn rất nhiều! Nhưng cũng may kết quả rất tốt, tin rằng không bao lâu chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.”
Tô Ngu véo gương mặt đen béo múp của nàng: “Sao vậy? Nhớ nhà à?”
Ly Diên gật đầu: “Nhớ. Lần này ta mới phát hiện, mọi người phải lá rụng về cội. Cho dù chỗ này có tốt cũng không phải nhà của ta, cũng không phải hoàn cảnh ta quen thuộc. Sau khi ở lâu, tất cả cảm giác mới mẻ đều tản đi thì lại càng muốn trở lại cái ổ của mình.”
“Muội nói rất đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ rơm của chúng ta. Chẳng qua, vẫn chưa có tin tức của bọn họ, cũng không biết…”
“Tô ca ca yên tâm, ta sẽ giải quyết.”
Xem ra Tô Ngu còn chưa biết người của bọn họ đã bị Công Tử Diễn đưa đi hết, cũng đến lúc phải đi tìm hắn nói chuyện rồi.
“Đúng rồi, Dương Tố và Hồng Tà kia sao rồi?”
Bách Lý Phức đã chết, Dương Tố và Hồng Tà đâu?
“Có lẽ thừa dịp rối ren bỏ trốn, chỗ khu vực màu đen cũng đã sớm người đi nhà trống rồi.”
Ly Diên biến sắc, hàn ý trong mắt dày đặc: “Hồng Tà này không chết giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ mang tới cho chúng ta vô số rắc rối. Thật là, đáng lẽ lúc ấy nên giết chết hắn mới phải. Chuyện quan trọng như vậy, sao chúng ta không ai nhớ ra chứ?”
“Lúc đó mọi người đều chỉ lo Bách Lý Phức, còn ai chú ý tới kẻ sắp chết như hắn chứ? Phải rồi, độc mà muội hạ cho hắn, hắn có thể giải được hay không?”
Ly Diên lắc đầu: “Chuyện này khó nói lắm.”
Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, cả loại độc tang thi phiền phức như vậy mà nàng cũng giải được. Độc dùng dịch thể của Hắc Thuần làm ra, tuy rằng có hạn chế nhất định, nhưng nếu gặp phải cao thủ trong cao thủ cũng không phải không thể giải.
“Cho dù giải được, hắn cũng phải mất một lớp da.”
Lúc giọng nói của Hắc Thuần không nhanh không chậm vang lên trong đầu, Ly Diên không khỏi mỉm cười nói: “Không biết hắn đã mất mấy lớp da rồi.”
“Muội còn cười được hả? Nếu hắn khỏe lại, chẳng phải muội lại có một đối thủ cường đại sao?”
Ly Diên ngược lại lơ đễnh: “Ca ca, câu này sai rồi. Thuật y độc vốn là biển học vô bờ, có đối thủ như Hồng Tà mới có thể cổ vũ ta tiếp tục vươn cao hơn. Mà hắn, cũng như thế.”
Nếu như còn sống thì sống thật khỏe cho lão nương, nếu không thì chẳng phải phụ lòng nàng mấy ngày nay chịu tội hay sao?
Thù này, dù sao cũng phải có lúc báo.
“Được rồi, nói nhiều như vậy, đói bụng không? Mau, ăn chút gì đó lấp bụng trước đi.”
Lúc này Ly Diên mới chú ý tới Tô ca ca nhà mình cầm theo hộp đựng thức ăn tới. Nhìn thấy hộp đựng thức ăn, bụng của nàng lập tức phối hợp réo lên.
“Vẫn là Tô ca ca thương ta. Thật tốt quá, mỹ vị ở Bất Dạ thành thành này ta còn chưa ăn đủ đâu. Mau, mau cho ta xem thử, huynh mang món ngon gì tới.”
Bên này Ly Diên vừa mở hộp, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đã truyền tới: “Xem ra, bổn vương tới cực kỳ không đúng lúc nhỉ!”
Sự chú ý của Ly Diên buộc phải rời khỏi mỹ thực, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Ồ, sao tên Vệ Giới này cũng xách theo hộp đựng thức ăn đến?
Chẳng qua là sắc mặt của hắn có phải hơi u ám quá hay không? Đến thăm người suy yếu như nàng, sao có thể dùng bản mặt lạnh tanh như vậy chứ?
“Phượng vương? Chà chà, hôm nay ta có lộc ăn rồi, ngươi cũng tới đưa cơm cho ta hả? Mau mau mau, lấy ra lấy ra, để ta xem ngươi mang tới cái gì?”
Nói xong, nàng liền thò tay tới hộp đựng thức ăn của Vệ Giới.
Không ngờ, Vệ Giới mặc cẩm bào đen lại đột ngột giơ hộp đựng thức ăn lên, liếc Tô Ngu đứng sau lưng Ly Diên: “Ai nói cái này là đưa cho ngươi?”
Ly Diên hơi sững sờ, theo bản năng cắn đôi đũa trong tay: “Không phải cho ta? Không phải cho ta thì ngươi cầm tới đây thăm ta làm gì?”
“Bổn vương đi ngang qua, không được hả?”
Vệ Giới mặt không thay đổi lướt qua mặt nàng: “Xem ra, giấc ngủ này của ngươi cũng không tệ lắm, ít nhất xem như đã lấy lại tinh thần. Nhìn xem, chẳng phải đã có thời gian dụ dỗ người khác sao?”
Khóe miệng Ly Diên giật giật, giống như bị lời nói của hắn dọa sợ, dùng sức xoa xoa cánh tay.
“Nè nè, ta nói này Phượng vương điện hạ, ngươi không cảm thấy dùng từ này cho ta là đang sỉ nhục nó hả? Ngươi nhìn thử xem, nhìn thật kỹ gương mặt này của ta, ngươi cảm thấy ai có thể để ý đến ta? Còn ‘dụ dỗ’ nữa, ha ha, cảm ơn, vậy mà lại có người coi trọng ta như vậy, quả thật là khiến ta được ưu ái mà lo sợ!”
Nói xong, nàng liếc Vệ Giới một cái thật sâu, khinh thường bĩu môi: “Không cho thì thôi, lão nương chẳng thèm. Ta có đồ Tô ca ca mang tới, không ăn của ngươi cũng không sao!”
Hàng mày tuấn tú của Vệ Giới khẽ động, khi Ly Diên vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị gắp món thịt kho tàu mình muốn đã lâu, bỗng dưng một chưởng phong quét qua.
Sau một trận âm thanh “loảng xoảng” thanh thúy của chén đĩa rơi xuống đất, bốn món ăn một món canh vốn bày trước mặt Ly Diên đã biến thành không khí.
Đáng thương Ly Diên còn giữ tư thế gắp thức ăn, món duy nhất còn lại cũng chỉ có miếng thịt kho tàu đang bốc hơi nóng trên đầu đũa của nàng.
Nàng chật vật nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bốc lửa, từng chút từng chút chuyển qua, đối mặt với nam nhân nào đó đang ở một bên cảm thán: “Ai nha, thật đáng tiếc, một bàn đồ ăn ngon như vậy, cứ thế không còn. Sao ngươi có thể bất cẩn vậy chứ!”
Ly Diên:…
Tô Ngu:…