Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213-215
Chương 213: Sự tiến hóa của Băng Phách Thần Châm
Hôm đó, vì nàng không chịu đựng nổi lực hút của Vệ Giới, cuối cùng đã hôn mê. Cho nên, nàng căn bản không nhìn thấy, băng châm đang yên đang lành sao lại biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Nay nghĩ lại, chỉ có thể hỏi hai thú cưng của nàng thôi. Có lẽ khi đó bọn chúng đã nhìn rõ chăng?
Hắc Thuần nghiêng đầu nghĩ một hồi: “Băng châm bị Vệ Giới hút vào trong cơ thể. Còn về phần cuối cùng vì sao lại xuất hiện trong lòng bàn tay người thì bọn ta cũng không rõ.”
Dù có biết nhưng hiện tại cũng không thể nói cho nàng biết được, dứt khoát giấu kín không nói.
“Cho nên, ý của ngươi là sau khi bị Vệ Giới hút vào nó đã lại chuyển sang cho ta?”
Dưới sự ra hiệu của Hắc Thuần, Bạch Tra gật gật đầu: “Có thể nói như vậy. Còn về phần hộp đựng băng châm thì đã hóa thành bột phấn theo sự biến mất của băng châm rồi.”
Môi Ly Diên mím chặt thành một đường thẳng. Nàng cúi đầu cẩn thận vuốt ve băng châm trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Vậy, các ngươi có từng nói nghe về băng châm này không?”
Hắc Thuần và Bạch Tra đồng thời lắc lắc đầu: “Về chuyện băng châm thì vẫn cần người phải tự mình nghiền ngẫm thôi.”
Băng châm này là do nàng nhặt được trong một lần lên núi hái thuốc, vô ý bị trượt chân ngã xuống vách núi.
Khi đó, bên cạnh hộp băng châm còn có một bộ hài cốt. Mà trừ hộp và châm ra, hộp băng châm này chẳng có bất cứ hướng dẫn sử dụng nào cả.
Nó đã đi theo nàng hơn hai năm, giúp đỡ nàng rất nhiều trong việc chữa trị cho người bệnh. Cho dù nay nó đã hóa thành ký hiệu, tác dụng của nó không những không mất đi mà ngược lại còn khiến nàng vui mừng hơn khi trước.
Nhưng tác dụng của ngân châm vốn không phải là bắt mạch mà là đâm vào huyệt đạo châm cứu. Nàng vẫn luôn cảm thấy châm của nàng chắc không chỉ như những gì nàng nhìn thấy mới đúng.
Nhưng… phải làm sao để phát hiện và sử dụng nó cho thật tốt đây?
Lông mày Ly Diên nhíu chặt, mắt không chớp, nhìn chằm chằm ký hiệu hình châm màu băng lam, chỉ lớn bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay. Ánh mắt dần trở nên u tối khó đoán.
Đột nhiên, trước mặt chợt bừng lên một luồng sáng màu xanh lam chói mắt. Ly Diên theo bản năng híp mắt lại.
Khi luồng sáng xanh tan đi, một quả cầu tuyết đầy lông mềm vừa khéo lăn vào trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác lông mềm ấm áp khiến nàng đột nhiên mở to mắt, nhìn quả cầu tuyết nhỏ trong tay với vẻ không thể tin nỗi.
Toàn thân nó trắng như tuyết, màu lông thuần khiết, chỉ lớn bằng bàn tay. Đôi tai chôn trong bộ lông nhung mềm, toàn thân trên dưới còn lộ ra linh khí.
Đôi mắt đen lấp lánh như hắc diệu thạch* tròn xoe xoay vòng, còn có cái mũi nhỏ màu đen bóng loáng, khiến người khác nhìn thấy nó mà tim cũng tan chảy.
(*) Một loại thủy tinh núi lửa tự nhiên.
Trái tim hoàn toàn thuộc về thiếu nữ theo đó mà bắt đầu đập bang bang.
Nó như cáo lại như cún, dáng vẻ đáng yêu dễ thương gần giống như chó teacup ở hiện đại vậy. Đôi mắt như ngọc kích động phát sáng, cứ nhìn nó chằm chằm không chớp mắt cũng không đủ.
“Chủ nhân, người nhìn người ta như vậy, người ta sẽ ngại ngùng đó!”
Bé đáng yêu đột nhiên đứng thẳng, che đôi mắt của mình lại, thẹn thùng cúi đầu.
Ly Diên suýt chút nữa bị linh vật nào đó đột nhiên mở miệng nói kia dọa cho sợ đến mức ngã xuống khỏi ghế.
“Ngươi, ngươi còn biết nói chuyện ư?”
Người nào đó xưa nay không sợ trời không sợ đất, lúc này, giọng nói cũng run lên rồ.
Đây là bị kích động đó.
Dù là nhìn thấy đám huynh đệ tỷ muội kia cũng chưa từng thấy nàng vui vẻ đến mức này bao giờ. Không biết để bọn họ nhìn thấy thì có đố kỵ đến nghiến răng hay không?
Bé con nghiêng đầu hiếu kỳ quan sát Ly Diên. Ly Diên bị nó nhìn chăm chú như vậy, bất chợt có một cảm giác vô cùng xấu hổ.
Vì sao ư?
Người ta đáng yêu như vậy, nàng thì vừa đen vừa mập. Hai người so sánh với nhau, hoàn toàn là sự kết hợp giữa thú cưng đáng yêu và thú hoang mà!
Vừa nghĩ tới đây nàng đã hận không thể chui xuống đất rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của bé đáng yêu kia lại khiến nàng bị sét đánh chết cứng.
“Chủ nhân, ngươi thật xinh đẹp quá đi. Người là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp đó.”
Khụ khụ khụ. Lúc này, Ly Diên đã triệt để bị nước bọt của mình làm cho sặc rồi.
Trong lòng nàng tràn ngập tiếc hận. Một động vật đáng yêu dễ thương xinh xắn biết bao, tiếc là mắt không không được tốt.
Aiz, quả nhiên thượng đế không công bằng mà.
Ly Diên đưa tay chọt chọt cái bụng nhỏ của nó. Cảm giác lông nhung mềm mại khiến nàng thoải mái đến híp mắt lại.
Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là người cuồng lông nhung đâu.
Nàng sẽ càng không nói cho người khác biết khi nàng nhìn thấy những con thú đáng yêu như vậy, sẽ không tự chủ được mà muốn chiếm làm của riêng.
“Ngươi là ai?”
Ly Diên tò mò nhìn bé cưng chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Khi nàng vuốt ve nó, nó không những không hề kháng cự chút nào mà thậm chí nằm trong lòng bàn tay nàng với vẻ mặt đầy hưởng thụ, bốn chân giơ lên trời, híp mắt lại.
A ya, không được rồi. Nàng thật sự sắp bị nó làm tan chảy rồi.
Linh vật nhỏ vừa nghe nàng nói đã lật người lại, lười biếng nói: “Lẽ nào chủ nhân không biết người ta là ai sao?”
Ly Diên trợn trắng mắt. Phí lời, biết rồi còn hỏi ngươi nữa sao?
“Ta là người canh giữ của không gian Huyền Băng, ta tên Băng Dực.”
Cái gì cơ? Không gian Huyền Băng? Nó là cái quái gì vậy?
Ly Diên ngô nghê truy hỏi: “Xin hỏi không gian Huyền Băng là cái gì?”
Băng Dực đột nhiên mở to đôi mắt tròn xoe, đầy vẻ không thể tin nổi, quan sát người nào đó kia từ trên xuống dưới: “Chủ nhân, người lại không biết không gian Huyền Băng sao?”
Ánh mắt ghét bỏ đó khiến Ly Diên ấm ức.
Mịa nó, nàng phải biết về cái không gian Huyền Băng bỏ đi đó sao?
Khi Băng Dực nhỏ phát giác ra chủ nhân mình thật sự không biết, liền vươn móng vuốt ra đầy vẻ cạn lời, chỉ chỉ vào lòng bàn tay nàng: “Lẽ nào người không biết nó ư?”
Nhìn theo vị trí mà móng vuốt nhỏ của nó chỉ tới, Ly Diên liền ngây ra. Nàng chỉ vào lòng bàn tay mình, khó khăn hỏi: “Khụ, cái không gian Huyền Băng gì đó mà ngươi nói sẽ không phải là chỉ cái hộp màu xanh lam đó đấy chứ?”
Băng Dực nhỏ nghiêng đầu nghĩ một hồi, chần chừ nói: “Không gian Huyền Băng là bản nguyên của Băng Phách Thần Châm, là thần khí nghịch thiên trên thế gian, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Đối với bản nguyên, băng châm cũng rất bắt bẻ. Chủ nhân có thể được chọn, cho thấy rõ điều kiện về các phương diện của chủ nhân cũng xem như là được trời ưu ái rồi đó.”
Có vẻ thật phức tạp.
Ly Diên nhíu mày, nghĩ đến những chuyện kỳ dị phát sinh trên người nàng mấy năm nay, bất giác hỏi: “Từ khi lòng bàn tay ta xuất hiện ký hiệu này đến nay, bất kỳ ai, chỉ cần từng để ta bắt mạch thì bệnh tật trên người người đó, kể cả những bệnh ẩn sâu, ta cũng có thể cảm nhận được. Lẽ nào đây là tác dụng của Băng Phách Thần Châm sao?”
Băng Dực nhỏ trầm ngâm một hồi, đáp: “Vừa nãy ta đã nói rồi, Băng Phách Thần Châm cũng sẽ lựa chọn chủ nhân cho mình. Nếu chủ nhân đã được chọn, cho thấy rõ điều kiện trên người chủ nhân khá ưu tú. Tác dụng Băng Phách Thần Châm có thể đạt được cũng có hạn. Vì chủ nhân ngài còn chưa từng dùng nó, đúng không?”
“Ta còn chẳng biết mở ra thế nào, tất nhiên là chưa từng dùng rồi. Nhưng mỗi lần bắt mạch ta luôn cảm giác đầu ngón tay như có cả ngàn vạn sợi tơ xuyên vào thân thể người bệnh, theo sự hướng dẫn của ta, thăm dò cho ta vậy. Lẽ nào những thứ này là ảo giác của ta sao?”
“Không phải ảo giác, là Băng Phách Thần Châm và chủ nhân đã hòa thành một thể. Năng lực của chủ nhân đã không còn là thứ mà người phàm có thể so sánh được nữa rồi. Tuy chưa từng mở ra, nhưng nó đã là một phần trên cơ thể của người rồi. Người có những cảm giác đó cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Vậy ta phải làm sao mới có thể mở ra được?”
“Rất đơn giản, chủ nhân dùng linh thức, suy nghĩ chuyển động một chút là tự nhiên sẽ vào được.
Qua lời giải thích của tiểu Băng Dực, Ly Diên cũng xem như đã hiểu. Thì ra Băng Phách Thần Châm của nàng phát triển thành thần khí nghịch thiên cũng là cần có cơ duyên sao? Nếu không phải vừa nãy nhìn chằm chằm nó, chỉ sợ vật nhỏ này cũng sẽ không ra ngoài đâu đúng không?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhắm mắt lại. Chỉ thấy phía trước có một luồng sáng lóe lên, bên tai vang lên tiếng của Băng Dực: “Chủ nhân mở mắt ra nhìn xem.”
Ly Diên chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ dày đặc sương mù. Xung quanh trừ sương trắng ra thì chẳng có gì nữa cả. Đây chính là cái gọi là không gian Huyền Băng đó sao? Nàng theo bản năng nhìn về phía người canh giữ nơi này.
Băng Dực nằm phục trên vai nàng, nhẹ giọng giải thích: “Chủ nhân của Băng Phách Thần Châm buộc phải biết y thuật, cho nên tất cả mọi thứ trong không gian Huyền Băng đều có liên quan đến y học. Mấy năm nay chủ nhân chưa từng khai khẩn nơi này, cho nên nơi này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ sơ khai nhất của nó. Làm sao để thay đổi nơi này thì còn phải xem năng lực của chủ nhân.”
Ly Diên thoáng trầm ngâm: “Khai khẩn? Ý ngươi là không gian này sẽ còn thăng cấp sao?”
Băng Dực gật gật đầu: “Chủ nhân, hình dạng này của ta là khi tuổi còn nhỏ, giống như băng châm vậy, đều sẽ trưởng thành lên theo khi không gian thăng cấp.”
Lúc này, cuối cùng Ly Diên cũng xem như đã hiểu. Có liên quan đến y học, còn là một mảnh ruộng, lẽ nào là muốn nàng trồng thảo dược sao?
“Không gian này có phải cũng có thể dùng chứa đựng không?”
Băng Dực gật đầu: “Đúng, vật chết được, vật sống không được. Hiện giờ chủ nhân dùng trạng thái linh hồn để đi vào, dung lượng không gian tích trữ của nó lớn hơn rất nhiều so với túi không gian, nhẫn chứa đồ vật được phân tách ra từ không gian bình thường đó. Nhưng cũng không phải là thứ gì cũng có thể cho vào được.”
Ly Diên vừa nghe lời này đã hưng phấn vô cùng: “Vậy thì thật quá tốt rồi.”
Trước đây nàng còn ngưỡng mộ vị vương phi bảo vệ đất nước kia có không gian tùy thân. Nay nàng cũng đã có một cái cho riêng mình. Tuy không cao cấp như của người ta, nhưng trước mắt từ những điều nàng nghe được thì hình như tương lai cũng sẽ có biến hóa không tầm thường.
Thu hoạch ngày hôm nay tương đối phong phú, Ly Diên rất vui. Đặc biệt là nàng phát hiện không biết linh khí của không gian này mạnh gấp bao nhiêu lần linh khí mỏng manh trên đại lục Tứ Phương. Cái này chắc chắn có tác dụng hỗ trợ việc tu luyện linh lực.
Nay trình độ của nàng cũng chẳng qua mới dừng ở giai đoạn võ sư, muốn tiếp tục đột phát thì còn phải triệt để yên tĩnh lại mới được.
“Chủ nhân, người trúng độc rồi, người biết không?”
Ly Diên kinh ngạc nhìn về phía nó: “Ngươi nhìn ra được à?”
Băng Dực kiêu ngạo cong cái đuôi ngắn lên: “Tất nhiên, người ta là người canh giữ không gian Huyền Băng đó, chuyện này là đương nhiên rồi.”
Ly Diên tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có nhìn ra được ta trúng độc gì không?”
Bé nhỏ nghiêng đầu xem xét một lượt xong liền lắc lắc đầu: “Độc của chủ nhân khá phức tạp, giống như là độc biến tính hình thành sau khi hai loại độc ngưng tụ lại với nhau vậy, không dễ giải, cần phải phân tích thêm một bước mới được.”
Ly Diên kinh ngạc nhướng mày: “Yo, không tệ nha, cũng có chút tài cán đó. Không tồi, cũng giống như kết luận ta đưa ra, đúng thật là như vậy.”
“Sao chủ nhân lại trúng loại độc kiểu này vậy? Kẻ nào nhẫn tâm như thế chứ?”
Ly Diên lắc lắc đầu: “Cái này thì ta cũng rõ lắm, chỉ biết năm đó khi ta xuyên không đến thân xác này thì đã có rồi. Năm ấy ta chỉ mới ba tuổi, nguyên thân không hề có lưu ý gì về việc trúng độc như thế nào, cho nên tự nhiên ta cũng không biết rõ. Ngược lại là vì hai loại độc này mà nguyên thân chịu đủ ấm ức và giày vò trong vương phủ, bất đắc dĩ mới chạy ra ngoài.”
“Hả? Thê thảm vậy ư?”
“Còn không phải sao? Chính là bà vợ cả ác độc đó còn chưa định tha cho tiểu cô nương ấy, còn phái người truy sát nó. Nếu không phải bên cạnh tiểu cô nương đó có người lai lịch không rõ âm thầm bảo vệ thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tiểu cô nương không cẩn thận rơi xuống vách núi…”
Kiếp trước, trừ thân phận bác sĩ ra, nàng còn là nhà giải độc hàng đầu. Các sản phẩm sinh hóa, dược tễ, độc tễ đến tay nàng đều có thể đạt được sự thăng hoa trước nay chưa từng có. Không có thuốc giải của nàng, căn bản không ai giải được.
Có thể tưởng tượng mức độ cao quý của nàng khi ấy tuyệt đối không thua kém bất cứ nhà khoa học nào.
Đáng tiếc cuối cùng lại xuyên không một cách khó hiểu vào thân xác một cô bé ba tuổi, đến nay vẫn khó lòng lý giải.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn chính là năm đó sau khi cô bé rơi xuống vách núi đã gặp được đại tiểu thư của Linh gia trang.
Năm tám tuổi, một lần trên đường đi hái thuốc, vô ý rơi xuống vách núi, vừa khéo ngã lên trên một bộ hài cốt vô danh không biết đã chết bao nhiêu năm rồi.
Mà khi đó, người này vừa khéo đang ôm một chiếc hộp màu băng lam. Chiếc hộp đó vô cùng đẹp, hình vẽ bên trên càng khiến nàng không cách nào dùng ngôn ngữ mà miêu tả ra được, chỉ biết thời gian thi thể ở đó chắc chắn không tính là ngắn.
Nhưng dù trải qua gió mưa, nó vẫn xinh đẹp chói mắt như thế.
Nàng đem nó về nhà như nhặt được vật báu. Sau khi dốc lòng nghiên cứu, đã trở thành Băng Phách Thần Châm mà Quỷ Y lừng lẫy tiếng tăm trên giang hồ khi đi khám bệnh nhất định không thể thiếu.
Vốn tưởng rằng chỉ là băng châm quý giá hơn ngân châm bình thường mà thôi, nhưng có thế nào cũng không ngờ cuối cùng băng châm lại tiến hóa đến mức độ này.
Ly Diên nhìn cảnh tượng và vật nhỏ trước mắt, đến tận bây giờ vẫn hơi choáng váng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Băng Dực nhỏ trên vai: “Nơi này có những quy tắc gì?”
Nếu nó đã được định tính là không gian Huyền Băng, dùng cho y học, vậy chắc chắn sẽ không huyền ảo như không gian tùy thân của Mễ Nhiêu đúng không?
Chương 214: Thần châm nghịch thiên – Huyền Băng
Một người một thú cưng vừa ra khỏi không gian Huyền Băng, hai con thú một trắng một đen vô cùng nhiệt tình mà ghé lại gần.
Đặc biệt là Bạch Tra, nó mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm con cún teacup trong lòng bàn tay Ly Diên.
“Oa, thật đáng yêu quá đi. Xin chào, ta là Bạch Tra, là thú khế ước của chủ nhân.”
Dứt lời còn không quên dùng đuôi vỗ vỗ Hắc Thuần nhìn có vẻ cao ngạo lạnh lùng bên cạnh. Hắc Thuần đưa chân giẫm lên đuôi nó, thản nhiên nhìn về phía Băng Dực: “Xin chào, ta là Hắc Thuần, cũng là thú khế ước của chủ nhân.”
Trên gương mặt xinh xắn của Băng Dực thoáng hiện lên một tia vui mừng. Nó đáng giá cặp đôi một trắng một đen trước mặt này một lượt từ trên xuống dưới, vui đến nỗi nhảy lên đầu bọn chúng.
“Chào hai ngươi, ta là Băng Dực, là bạn mới của các ngươi. Tuy ta không phải khế ước thú, nhưng có khế ước với linh hồn của chủ nhân. Hơn nữa, không gian Huyền Băng đã hòa làm một thể với chủ nhân, ý nghĩa cũng tương tự như các ngươi vậy đó.”
Bạch Tra dùng sức lực ngang với chín trâu hai hổ mới có thể kéo cái đuôi của mình rời khỏi chân Hắc Thuần, không quan tâm được đến chuyện gây phiền phức cho Hắc Thuần mà đã kích động đưa tay ra, nhẹ nhàng chọt chọt bộ lông mềm mịn của Băng Dực, lời này tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Thật đúng là không thể tin nổi, Băng Phách Thần Châm còn có một nơi thần kỳ như vậy nữa, không gian Huyền Băng à.”
Tuy bọn họ đã đoán được mở đầu, cho rằng ký hiệu màu băng lam đó không tầm thường, nhưng tuyệt đối không đoán được đoạn cuối. Ai mà ngờ được trong ký hiệu hình băng châm này còn ẩn giấu một sự tồn tại đặc biệt như vậy chứ?
Chuyện này, chuyện này thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn mà.
Càng không cần bàn đến việc không gian Huyền Băng này còn kèm theo một người canh giữ thần kỳ như vậy.
Đừng thấy ngoài mặt Hắc Thuần lạnh lùng, nhưng Bạch Tra có thể nhìn rõ được sự chấn động trong đáy mắt nó. Xem ra nó cũng không ngờ tới được.
Chẳng phải sao, đây có thể xem như là bất ngờ trong bất ngờ của ngày hôm nay rồi.
Sau khi chào hỏi hữu hảo xong, Băng Dực lại quay về trên vai Ly Diên, nhìn một đen một trắng đối diện, tâm trạng vô cùng tốt mà ngẩng đầu nhìn nàng.
“Chủ nhân, để linh hồn của chúng ta ăn khớp nhau hơn, còn cần một giọt máu của người nữa.”
Nói xong, Tiểu Băng Dực đã vụt tới lòng bàn tay của Ly Diên, để ngón tay nàng giơ thẳng ra. Móng vuốt sắc nhọn nhẹ rạch một cái, từ đầu ngón tay nó chảy ra một giọt chất lỏng trong suốt. Thoáng chốc, ký hiệu trong lòng bàn tay Ly Diên cũng bị nó rạch ra.
Khi giọt chất lỏng trong suốt kia hòa với máu của Ly Diên thành một thể, vết rạch khi nãy trên tay Ly Diên đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cho đến khi lòng bàn tay khôi phục lại như ban đầu. Tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Sau đó, trong đầu Ly Diên chợt lóe lên bốn chữ “không gian Huyền Băng” phát ra ánh sáng màu băng lam lớn bằng hạt đậu.
Lập tức những quy tắc của không gian Huyền Băng đã xuất hiện trước mắt nàng dưới dạng chữ.
Giống như phụ đề phim, từng dòng xuất hiện rồi từng dòng biến mất.
Cho đến khi Ly Diên đã tiếp nhận hết tất cả nội dung trong đầu thì nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
Khi đôi mắt sáng rõ nhìn về phía ba con thú cưng đáng yêu trước mặt, khóe môi nàng cong lên một nụ cười như trút được gánh nặng.
“Các ngươi biết không? Nhiều năm như vậy rồi, ta gần như đã hoàn toàn ỷ lại vào Băng Phách Thần Châm. Sự biến mất của nó đã khiến ta bàng hoàng một trận. Nhưng không ngờ cuối cùng nhờ họa được phúc, thu được một thần khí nghịch thiên như vậy. Các bé thân yêu ơi, Ly Diên ta có được các ngươi là vinh hạnh nhường nào. Cảm ơn, cảm ơn ba ngươi.”
Vì kích động, giọng nói của Ly Diên hơi run rẩy. Trái Hắc Thuần, phải Bạch Tra, trên vai còn có một Tiểu Băng Dực đang nằm. Nàng thật sự quá hạnh phúc rồi.
“Chủ nhân khách sáo quá. Đây đều là những điều người nên có được. Nếu Huyền Băng đã lựa chọn ngài, vậy thì chắc chắn sẽ có lý do để lựa chọn. Thế nào? Vừa nãy đã thấy những gì rồi?”
Ly Diên gật gật đầu: “Quy tắc. Quy tắc của Huyền Băng ta đã nắm trong lòng bàn tay cả rồi. Không gian Huyền Băng là một dạng không gian hình châm. Vị trí hiện giờ ta đang ở vừa khéo là mũi châm, cũng có nghĩa là diện tích của không gian Huyền Băng bây giờ là nơi nhỏ nhất trong cả cây châm. Không gian Huyền Băng, đồng thời cũng gọi là Huyền Băng thần châm là do chín chín tám mươi mốt cây băng châm hợp thành. Mà ta bây giờ, do cấp bậc không đủ nên ngay cả một cây cũng không có. Muốn thăng cấp ra thần châm thì buộc phải khiến không gian thăng cấp, mà cách thăng cấp chính là hoàn thành nhiệm vụ dựa theo những gì mà thần châm đưa ra. Trước mắt không gian chỉ là một mảnh đất trống chừng trăm mét vuông, đương nhiên sau này sẽ còn dần mở rộng theo sự thăng cấp của không gian. Mảnh đất trống này có thể cho ta trồng thảo dược. Thảo dược lớn lên trong không gian Huyền Băng có dược hiệu cao gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần thảo dược trồng trong môi trường bình thường. Mà thời gian phát triển cũng sẽ rút ngắn lại không ngừng theo sự thăng cấp của không gian. Trừ cái này ra, không gian còn cho phép có những vật chết liên quan đến thảo dược xuất hiện, cho phép chủ nhân dùng trạng thái linh hồn đi vào. Những phương điện khác thì đều nghiêm lệnh cấm.”
…
Ly Diên giải thích đến đây, không khỏi ai oán nhìn Băng Dực: “Ta còn tưởng không gian này có thể trở thành túi đựng đồ của ta nữa. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
Băng Dực che miệng khẽ cười: “Chủ nhân muốn thu được nhiều quyền hạn hơn nữa thì cần phải khiến không gian thăng cấp đó nha.”
“Sau khi thăng cấp ta sẽ có thể thu được quyền hạn chứa đồ vào đó à?”
Băng Dực do dự một hồi: “Cái này… Hiện giờ ta cũng không rõ lắm. Độ ăn khớp của chủ nhân các đời và không gian Huyền Băng không giống nhau, năng lực cũng không đều nhau. Cho nên những nhiệm vụ được đưa ra cũng không thể nào so sánh được. Tất nhiên chế độ ban thưởng cũng khác nhau. Điều duy nhất có thể khẳng định được là nếu chủ nhân muốn thu được quyền lợi thì buộc phải thăng cấp không gian.”
Ly Diên gật gật đầu như có điều suy nghĩ: “Xem ra ta cần một thời gian nhất định để tiêu hóa một loạt quy tắc mà thần khí nghịch thiên này mang tới rồi.”
Sau khi vui mừng, thứ kéo tới sau đó là di chứng mệt mỏi nghiêm trọng. Đầu óc Ly Diên quá hỗn loạn, hỗn loạn đến mức cần thời gian để sắp xếp lại. Trời còn chưa tối mà nàng đã không chịu được tiếng “ong ong” trong đầu, chìm vào giấc ngủ.
Sau khi nàng ngủ, Hắc Thuần đích thân bắt mạch cho nàng, phát hiện trừ mệt mỏi ra không còn dị trạng gì khác thì mới yên tâm.
Chỉ là phát hiện bất ngờ liên quan đến không gian Huyền Băng này, hai linh thú vẫn còn có chút mờ mịt, thật sự không quá hiểu rõ. Thần khí huyền ảo như vậy, sao nói xuất hiện liền xuất hiện chứ?
Hắc Thuần không quên lục tìm trong kho ký ức của mình, thử tìm bóng dáng của Băng Phách Thần Châm trong đó. Đáng tiếc là những miêu tả liên quan đến Băng Phách Thần Châm quá ít ỏi, ít đến mức trừ những đặc trưng của nó ra thì chẳng còn gì khác nữa.
Nhưng những điều kiện bên ngoài này cũng đã được chứng thực trong hồi ức của Ly Diên.
Nghĩ lại thì từ khi Ly Diên nhặt được thần châm, đến khi dùng thần châm chữa bệnh cứu người, lại tới lúc chữa bệnh cho Vương Đống, bị Vệ Giới hút mất thàn châm, rồi tay xuất hiện ký hiệu, cuối cùng đến sự xuất hiện đột ngột của người canh giữ hôm nay, xem lại một loạt phản ứng này, nhìn thì có vẻ không hề liên quan, nhưng nghĩ kỹ thì không khó để phát hiện rằng đều do cơ duyên tạo thành.
Độ ăn khớp mà Băng Dực không ngừng nói, lẽ nào từ trước đến nay đều là thử thách của Huyền Băng đối với Ly Diên sao?
Nay đã vượt qua thử thách, đạt tới độ ăn khớp, nên Băng Dực đã xuất hiện một cách hợp lý hợp tình sao?
“Ngươi còn lo lắng cái gì nữa? Bất kể nhìn thế nào thì đối với chủ nhân, không gian Huyền Băng cũng chỉ có lợi ích, không có tác hại, không phải sao?”
So với Bạch Tra đi bước nào hay bước ấy, Hắc Thuần đi một bước tính trăm bước có vẻ sâu xa hơn nhiều. Kỹ năng học thuật đều có những phương diện nghiên cứu khác nhau. Thứ Bạch Tra giỏi không phải là y độc, tất nhiên không nghĩ nhiều, nhìn xa như Hắc Thuần xuất thân từ độc cốc. Cho nên rất nhiều khi Bạch Tra đều giữ trạng thái im lặng.
“Ngươi có phát hiện ra hình như trên người chủ nhân có ẩn giấu bí mật rất lớn không?”
Trước là trúng độc một cách khó hiểu, sau đó tới thể chất với kỹ thuật cao minh của nàng. Dù là bản thân nó cũng không cách nào đoán được sở dĩ nàng có được thể chất như vậy có phải là có liên quan đến độc trên người nàng hay không.
Điều này, cho đến nay vẫn chưa được giải đáp.
Tin rằng bản thân Ly Diên cũng không cách nào xác định được.
Nay, trên cơ sở như vậy lại xuất hiện thêm một Băng Phách Thần Châm nữa, tương lai của Ly Diên dường như đã định sẵn là không bình thường rồi.
Bạch Tra nhìn gương mặt khi ngủ say của Ly Diên rồi nhìn về phía Hắc Thuần, như đang có điều suy nghĩ: “Ngươi có để ý không, ngay cả khi Băng Dực nhắc tới dung mạo của chủ nhân cũng có cùng một phản ứng với chúng ta.”
Hắc Thuần tất nhiên không quên điểm này, ngược lại còn ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Tra: “Ngươi có thể tinh tế đến mức độ này, Hắc gia ta vô cùng vui mừng.”
Bạch Tra lườm nó: “Xem ra vấn đề liên quan đến dung mạo của chủ nhân là một bí ẩn đáng để phá giải đấy.”
“Không gian Huyền Băng có thể đem tới hiệu quả bất ngờ như thế nào, hiện giờ còn chưa nói chắc được. Không gian chưa thăng cấp ngang với không có gì, thần châm nghịch thiên rốt cuộc nghịch thiên đến mức nào, chỉ sợ đều cần chờ thời gian đến thuyết phục chúng ta rồi. Ngược lại là bây giờ, điều chúng ta phải chú ý hơn là vấn đề thân thế của chủ nhân. Ngươi nói xem.”
Bạch Tra gật gật đầu: “Chuyện liên quan đến thân thế của chủ nhân, hình như mẫu thân có biết, nhưng lại không chịu nói cho ta biết. Điều duy nhất ta biết là mẫu thân của chủ nhân đã từng tình cờ cứu mẫu thân ta, cho nên đã được mẫu thân ta hứa hẹn một chuyện. Sở dĩ bọn ta canh giữ rừng hắc ám cũng là để đợi chủ nhân xuất hiện.”
“Ồ? Còn có chuyện như vậy nữa à?” Hắc Thuần khó giấu được sự kinh ngạc trong đáy mắt: “Nếu nói như vậy thì mẫu thân của chủ nhân có vẻ khá là tài giỏi rồi. Có thể có được lời hứa hẹn của rồng, đây là chuyện không đơn giản đâu nha.”
“Nói như vậy, mẫu thân của chủ nhân thật sự không thể nào chỉ là một nhân vật đơn giản như thiếp thất trong vương phủ được.”
Hắc Thuần mím môi, đáy mắt đầy vẻ thận trọng: “Trước khi chưa có được chứng cứ, chuyện này tạm thời không thể xác định được. Có điều tin tức này của ngươi có lẽ sẽ có ích nhất định trong việc chủ nhân tìm manh mối. Ngươi…”
“Không được!” Bạch Tra gần như là chẳng cần nghĩ đã từ chối.
Chương 215: Chữ giản thể hay chữ phồn thể
“Trước khi chủ nhân vào Long đế quốc, bất kỳ tin tức nào liên quan đến ta, mẫu ta, và cả chủ nhân, ta đều sẽ giữ kín. Đây là chuyện ta đã đồng ý với mẫu thân ta, quyết không nuốt lời. Hi vọng ngươi cũng có thể giữ kín miệng. Đừng hỏi ta vì sao, vì ta cũng không biết. Nhưng điều kiện tiên quyết là vì tốt cho chủ nhân. Nếu đã là vì tốt cho người, vậy chúng ta tự nhiên phải tuân theo. Ngươi nói xem.”
Bạch Tra luôn ghi nhớ lời dặn dò của ngân long khi trước, đó là vấn đề mang tính nguyên tắc, có thế nào cũng không thể thỏa hiệp.
Hắc Thuần không phải lần đầu nghe nói, tất nhiên cũng sẽ nghiêm túc trong phương diện này: “Như vậy thì coi như không có gì đi. Trời cũng tối rồi, có phải ngươi nên hành động rồi không?”
Bất tri bất giác, trời đã tối rồi. Bạch Tra chưa quên trách nhiệm của mình, liền gật gật đầu rồi hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất trước song cửa.
Hắc Thuần ngáp một cái đầy tao nhã, cũng chui vào đan điền của Ly Diên.
Ngày hôm sau, trên trời có mưa mùa đông, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy cả người. Tuy mưa không lớn, nhưng cũng gây ra rất nhiều bất tiện cho việc mở đường.
Dù là như vậy, dưới sự dẫn dắt của Bạch Tra, người đi dò đường phía trước cũng đã phát hiện ra một lối đi do nó thức suốt đêm để đào ra, lập tức báo cáo chuyện vui mừng này cho Công Tử Diễn.
Sau khi Công Tử Diễn nghe nói liền đội mưa đi tìm hiểu. Nhìn thấy xong, hắn lập tức quyết định con đường này trở thành đường nối thông Bất Dạ thành với bên ngoài.
Thương lượng như vậy, bên phía Vệ Giới do tứ đại hộ pháp phụ trách theo vào, Bất Dạ thành liền do Phong hộ pháp toàn quyền chỉ huy.
Vì còn có rất nhiều mạng người nằm trong tay Công Tử Diễn, cho nên bên này nói muốn sửa đường, dù trong lòng có không muốn như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Nam nam nữ nữ, già già trẻ trẻ đều được sắp xếp công việc ở những mức độ khác nhau. Bất Dạ thành cũng vì vậy mà thoáng chốc đã khôi phục lại sức sống ngày xưa.
Ly Diên ngủ một giấc, ngủ thẳng đến trưa mới rời giường.
Vừa tỉnh dậy, nàng đã bị không khí lạnh làm cho rùng mình: “Shhh, sao lạnh thế?”
“Bên ngoài mưa rồi. Nếu lạnh hơn chút nữa là có tuyết rơi luôn đấy.”
Cũng may trong nhẫn chứa đồ mà lão gia cho nàng đã có chuẩn bị không ít quần áo mùa đông. Sau khi Ly Diên rụt vai thay đồ xong còn không quên hỏi tiến triển bên Bạch Tra, biết được phía Công Tử Diễn đã sắp xếp khai phá con đường mới rồi, nàng cũng thở phào một hơi.
Qua một đêm nghỉ xả hơi, đầu óc Ly Diên cũng dần trở nên tỉnh táo rõ ràng hơn.
Có câu rằng việc có nặng có nhẹ có thong thả có cấp bách, trước mắt mà nói, bất kể là thân thế của nàng hay quan hệ giữa nàng và Công Tử Diễn đều không phải chuyện quan trọng nhất.
Chuyện quan trọng là bệnh của Công Tử Diễn đã được nàng đặt trong lòng một cách vô cùng thật tâm thật ý.
Có lẽ là vì nàng biết được mối liên quan kỳ diệu giữa hai người bọn họ chăng?
Vì có ràng buộc nên khi nàng viết kế hoạch điều trị trên sách, nhìn có vẻ nghiêm túc lạ thường.
Giống như muốn bù đắp cho những đau đớn mà mấy năm qua hắn đã phải chịu đựng vì nàng…
Nghĩ đến cuối cùng, đầu bút của nàng đột nhiên ngừng lại: “Các ngươi nói xem, có khi nào thể chất đặc thù của ta có liên quan đến Công Tử Diễn không?”
Cho đến nay, năng lực hồi phục mạnh mẽ sau khi trọng thương của nàng vẫn khiến nàng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Lẽ nào sở dĩ nàng có được năng lực hồi phụ như vậy là vì có người thay nàng chia sẻ đau đớn này ư?
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị Hắc Thuần bác bỏ.
“Không thể nào. Tình trạng của Công Tử Diễn rõ ràng có khác biệt rõ ràng so với tình trạng của người. Những đau đớn mà hắn phải chịu phần lớn đều đến từ phương diện tinh thần, dù là cùng cảm nhận nhưng cũng là sau khi não cảm ứng được thì mới truyền tới hệ thần kinh. Trên thực tế, trừ cảm giác đau ra, hắn không hề chịu bất cứ tổn thương nào. Còn người, không chỉ trên thân thể có vết thương thật sự mà còn có nội thương nghiêm trọng, nỗi đau tinh thần. Quá trình tự chữa lành của người cũng là kết quả của quá trình tuần hoàn trong cơ thể người. Về điểm này, Công Tử Diễn không giúp được gì cả. Cho nên, thể chất của người không có bất cứ liên quan gì đến bản thân hắn hết. Giữa hai người dù có quan hệ thì cũng chỉ có thể được tính là ràng buộc tinh thần thôi, cũng chính là cái gọi là tâm linh cảm ứng.”
Nghe Hắc Thuần giải thích như vậy, Ly Diên liền im lặng. Sau một hồi lâu, nàng đột nhiên nhìn về phía nó: “Cho nên ngươi cũng tán thành chuyện tâm linh cảm ứng này à?’
Bàn chân nhỏ bé của Hắc Thuần sờ sờ cái cằm của mình, nó gật gật đầu: “Về mặt y học mà nói thì có cách nói như vậy.”
Có thể có được sự tán thành của Hắc Thuần, tâm trạng Ly Diên rất phức tạp, không nói ra được là cảm giác gì.
Ở hiện đại, giữa trẻ sinh đôi có tâm linh cảm ứng cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Tuy mỗi cá nhân đều cách nhìn khác nhau về sự vật, sự việc, nhưng khía cạnh rõ ràng không thể nghi ngờ này đã phản ánh một đạo lý, chỉ có người có quan hệ huyết thống mới có loại phản ứng đặc thù này.
Như vậy, có phải đã gián tiếp cho thấy rõ rằng giữa nàng và Công Tử Diễn có quan hệ như vậy không?
Nhưng bất kể là nàng hay Công Tử Diễn cũng hoàn toàn là quan hệ xa đến nỗi tám cây sào cũng không với tới. Thậm trí, có khả năng hắn đến từ Long đế quốc. Vậy thì càng không thể liên quan gì đến nàng.
Còn nữa, hắn đã đơn phương phủ nhận khả năng mình có huynh muội, còn nàng, tuy là có, nhưng không thể liên quan gì đến hắn được.
Xem ra, về vấn đề quan hệ giữa bọn họ, bắt buộc phải đi sâu vào điều tra một phen rồi.
Khi Ly Diên đến Minh Nguyệt sơn trang, Công Tử Diễn đang ăn bữa trưa. Thấy nàng, hắn không khỏi trêu chọc: “Ngươi cố ý có phải không?”
Đến đúng vào giờ ăn cơm.
Nàng vốn không chú ý đến thời gian, giờ nghe hắn nói vậy mới bất giác xoa xoa bụng mình: “Đừng nói, đói thật đây này.”
“Người đâu, thêm một bộ bát đũa nữa.”
Ly Diên cũng không khách khí với hắn, đặt mông ngồi xuống. Nhìn đồ ăn đầy bàn, nàng không khỏi cảm thán: “Ôi cha mẹ ơi, một mình ngươi ăn một bàn lớn như vậy, ngươi ăn hết được không?”
Khi nàng nhìn rõ màu sắc đồ ăn trên bàn, đôi mắt suýt chút nữa đã trợn trừng lên: “Ôi má, lươn nướng, thịt bò, lẩu, còn có cơm cuộn rong biển nữa. Ngươi… ngươi thế này, cả một bàn đều là đồ ăn Hàn Quốc à.”
Điều khiến Công Tử Diễn kinh ngạc không phải thứ nàng nói là “đồ ăn Hàn Quốc”, mà là tên của những món ăn này: “Ngươi, ngươi lại có thể gọi tên được hết ra à?”
Ly Diên liếc hắn một cái khinh thường: “Cái gì mà gọi tên ra chứ? Ta còn nấu được ra đó.” Càng không cần nhắc tới chuyện ăn.
“Ngươi, ngươi còn nấu được ra ư?”
Ly Diên không dằn nổi mà nhận lấy bát đũa do người hầu đưa tới, đưa đũa gắp món lươn nướng đến vàng óng: “Ừ, nấu được. Lúc nào rảnh ta nấu cho ngươi ăn thử xem.”
Khi thịt lươn ngoài giòn trong mềm tràn ngập trong khoang miệng, Ly Diên thỏa mãn đến mức híp mắt lại, gật gật đầu vẻ tán thưởng: “Không tồi. Đầu bếp nhà ngươi cũng xem như đáng tin đấy.”
Tuy không chính tông được như ở hiện đại, nhưng đối với thời cổ đại thiếu thốn tài nguyên mà nói, có thể làm ra được hương vị thế này, quả thực là rất không tồi rồi.
Ít nhất thì so với trình độ của nàng là chỉ có hơn chứ không có kém.
Nàng chìm đắm trong đồ ăn ngon, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Công Tử Diễn nhìn về phía nàng đã hoàn toàn thay đổi không biết từ lúc nào.
Nếu ban đầu còn có một chút nghi hoặc thì hiện giờ đã xác định rõ lai lịch của nàng, không còn gì nghi ngờ nữa rồi.
“Hôm nay ta đến đây là đúng rồi. Này, thành chủ đại nhân. Lươn này của ngươi lấy từ đâu ra đấy? Còn mì ăn liền này nữa, ở đâu ra vậy?”
Công Tử Diễn thản nhiên ngẩng đầu: “Ăn mà còn không lấp được cái miệng của ngươi à?”
“Xì, thần bí vậy sao? Không nói thì không nói thôi. Vậy sau này ta còn có thể đến đây mỗi ngày không?”
“Ngươi còn lên mặt đấy à?”
Ly Diên ngượng ngùng cười, nhưng lại không ngăn được sự mê hoặc của đồ ăn ngon, nhìn chăm chăm vào hắn: “Cái đó, ngươi xem, nhiều như vậy, chắc chắn ngươi không ăn hết được mà. Ăn một mình chẳng có ý nghĩa gì cả. Có ta ở bên cạnh ngươi không phải là thú vị hơn sao?”
“Ta không cần.” Công Tử Diễn gần như không cần nghĩ đã lựa chọn từ chối.
Thói quen nhiều năm khiến hắn từ chối sự quấy rầy từ những nhân tố bên ngoài khi đang ăn cơm. Nếu nữ tử này tới thì nơi này của hắn không phải là náo nhiệt đâu, mà là ồn ào.
“Đừng nhỏ nhen vậy mà.” Ly Diên không từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ.
Công Tử Diễn lười dây dưa với nàng: “Ngươi có ăn không? Không ăn thì đi đi.”
“Ngươi… ngươi chẳng thú vị gì cả.”
Khuyên nhủ thất bại, Ly Diên hung hăng nghiến răng, bất đắc dĩ dời lực chú ý lên đồ ăn.
“Kế hoạch chữa trị của ngươi, ta đã làm xong rồi. Ngươi có muốn xem thử không?”
Dứt lời, Ly Diên tiện tay ném bản kế hoạch sang cho hắn. Công Tử Diễn nhận lấy, lại bị kiểu chữ quen thuộc bên trên làm cho kinh hãi.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến ký ức ngày xưa, Công Tử Diễn vẫn không nhịn được mà hoảng loạn.
Đại khái là thấy hắn ngây ra, Ly Diên liền nhìn hắn với vẻ kỳ lạ: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Công Tử Diễn hoàn hồn lại, ném bản kế hoạch trả cho nàng với vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Ngươi viết lung tung lộn xộn cái gì thế này?”
Ly Diên cầm bản kế hoạch lên xem, “a” một tiếng, nhìn về phía Công Tử Diễn với vẻ đầy hối lỗi: “A, xin lỗi xin lỗi. Ta lại dùng chữ giản thể. Ờ, cái đó, hay là ta đọc ngươi nghe nhé?”
Công Tử Diễn lại phất phất tay vẻ không có hứng thú gì cả: “Không cần đâu. Ngươi cứ xem rồi làm là được, ta tin ngươi.”
“Vậy thì thật cảm ơn ngươi quá!” Đối với sự tín nhiệm này, Ly Diên bày tỏ áp lực thật lớn như núi.
“Này, cái này là đơn thuốc, ngươi giúp ta chuẩn bị đi.”
Ly Diên lấy một đơn thuốc từ trong ngực áo ra, đưa cho Nguyệt hộ pháp đứng cách nàng không xa: “Cũng may tờ này không viết sai chữ. Này, giao cho ta trước khi trời tối, có vấn đề gì không?”
Nguyệt hộ pháp nhìn lướt qua một lượt, gật gật đầu: “Không có vấn đề gì, ta sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Không nói tới chuyện Ly Diên làm vậy là để chữa bệnh cho Công Tử Diễn, chỉ tính riêng Mặc Ngọc lệnh mà nàng có được đã khiến bát đại hộ pháp ngầm công nhận thân phận của nàng rồi.
Cho nên khi nàng đưa đơn thuốc ra, Nguyệt hộ pháp không do dự quá nhiều đã liền đáp ứng.
Hôm đó, vì nàng không chịu đựng nổi lực hút của Vệ Giới, cuối cùng đã hôn mê. Cho nên, nàng căn bản không nhìn thấy, băng châm đang yên đang lành sao lại biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Nay nghĩ lại, chỉ có thể hỏi hai thú cưng của nàng thôi. Có lẽ khi đó bọn chúng đã nhìn rõ chăng?
Hắc Thuần nghiêng đầu nghĩ một hồi: “Băng châm bị Vệ Giới hút vào trong cơ thể. Còn về phần cuối cùng vì sao lại xuất hiện trong lòng bàn tay người thì bọn ta cũng không rõ.”
Dù có biết nhưng hiện tại cũng không thể nói cho nàng biết được, dứt khoát giấu kín không nói.
“Cho nên, ý của ngươi là sau khi bị Vệ Giới hút vào nó đã lại chuyển sang cho ta?”
Dưới sự ra hiệu của Hắc Thuần, Bạch Tra gật gật đầu: “Có thể nói như vậy. Còn về phần hộp đựng băng châm thì đã hóa thành bột phấn theo sự biến mất của băng châm rồi.”
Môi Ly Diên mím chặt thành một đường thẳng. Nàng cúi đầu cẩn thận vuốt ve băng châm trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Vậy, các ngươi có từng nói nghe về băng châm này không?”
Hắc Thuần và Bạch Tra đồng thời lắc lắc đầu: “Về chuyện băng châm thì vẫn cần người phải tự mình nghiền ngẫm thôi.”
Băng châm này là do nàng nhặt được trong một lần lên núi hái thuốc, vô ý bị trượt chân ngã xuống vách núi.
Khi đó, bên cạnh hộp băng châm còn có một bộ hài cốt. Mà trừ hộp và châm ra, hộp băng châm này chẳng có bất cứ hướng dẫn sử dụng nào cả.
Nó đã đi theo nàng hơn hai năm, giúp đỡ nàng rất nhiều trong việc chữa trị cho người bệnh. Cho dù nay nó đã hóa thành ký hiệu, tác dụng của nó không những không mất đi mà ngược lại còn khiến nàng vui mừng hơn khi trước.
Nhưng tác dụng của ngân châm vốn không phải là bắt mạch mà là đâm vào huyệt đạo châm cứu. Nàng vẫn luôn cảm thấy châm của nàng chắc không chỉ như những gì nàng nhìn thấy mới đúng.
Nhưng… phải làm sao để phát hiện và sử dụng nó cho thật tốt đây?
Lông mày Ly Diên nhíu chặt, mắt không chớp, nhìn chằm chằm ký hiệu hình châm màu băng lam, chỉ lớn bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay. Ánh mắt dần trở nên u tối khó đoán.
Đột nhiên, trước mặt chợt bừng lên một luồng sáng màu xanh lam chói mắt. Ly Diên theo bản năng híp mắt lại.
Khi luồng sáng xanh tan đi, một quả cầu tuyết đầy lông mềm vừa khéo lăn vào trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác lông mềm ấm áp khiến nàng đột nhiên mở to mắt, nhìn quả cầu tuyết nhỏ trong tay với vẻ không thể tin nỗi.
Toàn thân nó trắng như tuyết, màu lông thuần khiết, chỉ lớn bằng bàn tay. Đôi tai chôn trong bộ lông nhung mềm, toàn thân trên dưới còn lộ ra linh khí.
Đôi mắt đen lấp lánh như hắc diệu thạch* tròn xoe xoay vòng, còn có cái mũi nhỏ màu đen bóng loáng, khiến người khác nhìn thấy nó mà tim cũng tan chảy.
(*) Một loại thủy tinh núi lửa tự nhiên.
Trái tim hoàn toàn thuộc về thiếu nữ theo đó mà bắt đầu đập bang bang.
Nó như cáo lại như cún, dáng vẻ đáng yêu dễ thương gần giống như chó teacup ở hiện đại vậy. Đôi mắt như ngọc kích động phát sáng, cứ nhìn nó chằm chằm không chớp mắt cũng không đủ.
“Chủ nhân, người nhìn người ta như vậy, người ta sẽ ngại ngùng đó!”
Bé đáng yêu đột nhiên đứng thẳng, che đôi mắt của mình lại, thẹn thùng cúi đầu.
Ly Diên suýt chút nữa bị linh vật nào đó đột nhiên mở miệng nói kia dọa cho sợ đến mức ngã xuống khỏi ghế.
“Ngươi, ngươi còn biết nói chuyện ư?”
Người nào đó xưa nay không sợ trời không sợ đất, lúc này, giọng nói cũng run lên rồ.
Đây là bị kích động đó.
Dù là nhìn thấy đám huynh đệ tỷ muội kia cũng chưa từng thấy nàng vui vẻ đến mức này bao giờ. Không biết để bọn họ nhìn thấy thì có đố kỵ đến nghiến răng hay không?
Bé con nghiêng đầu hiếu kỳ quan sát Ly Diên. Ly Diên bị nó nhìn chăm chú như vậy, bất chợt có một cảm giác vô cùng xấu hổ.
Vì sao ư?
Người ta đáng yêu như vậy, nàng thì vừa đen vừa mập. Hai người so sánh với nhau, hoàn toàn là sự kết hợp giữa thú cưng đáng yêu và thú hoang mà!
Vừa nghĩ tới đây nàng đã hận không thể chui xuống đất rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của bé đáng yêu kia lại khiến nàng bị sét đánh chết cứng.
“Chủ nhân, ngươi thật xinh đẹp quá đi. Người là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp đó.”
Khụ khụ khụ. Lúc này, Ly Diên đã triệt để bị nước bọt của mình làm cho sặc rồi.
Trong lòng nàng tràn ngập tiếc hận. Một động vật đáng yêu dễ thương xinh xắn biết bao, tiếc là mắt không không được tốt.
Aiz, quả nhiên thượng đế không công bằng mà.
Ly Diên đưa tay chọt chọt cái bụng nhỏ của nó. Cảm giác lông nhung mềm mại khiến nàng thoải mái đến híp mắt lại.
Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là người cuồng lông nhung đâu.
Nàng sẽ càng không nói cho người khác biết khi nàng nhìn thấy những con thú đáng yêu như vậy, sẽ không tự chủ được mà muốn chiếm làm của riêng.
“Ngươi là ai?”
Ly Diên tò mò nhìn bé cưng chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Khi nàng vuốt ve nó, nó không những không hề kháng cự chút nào mà thậm chí nằm trong lòng bàn tay nàng với vẻ mặt đầy hưởng thụ, bốn chân giơ lên trời, híp mắt lại.
A ya, không được rồi. Nàng thật sự sắp bị nó làm tan chảy rồi.
Linh vật nhỏ vừa nghe nàng nói đã lật người lại, lười biếng nói: “Lẽ nào chủ nhân không biết người ta là ai sao?”
Ly Diên trợn trắng mắt. Phí lời, biết rồi còn hỏi ngươi nữa sao?
“Ta là người canh giữ của không gian Huyền Băng, ta tên Băng Dực.”
Cái gì cơ? Không gian Huyền Băng? Nó là cái quái gì vậy?
Ly Diên ngô nghê truy hỏi: “Xin hỏi không gian Huyền Băng là cái gì?”
Băng Dực đột nhiên mở to đôi mắt tròn xoe, đầy vẻ không thể tin nổi, quan sát người nào đó kia từ trên xuống dưới: “Chủ nhân, người lại không biết không gian Huyền Băng sao?”
Ánh mắt ghét bỏ đó khiến Ly Diên ấm ức.
Mịa nó, nàng phải biết về cái không gian Huyền Băng bỏ đi đó sao?
Khi Băng Dực nhỏ phát giác ra chủ nhân mình thật sự không biết, liền vươn móng vuốt ra đầy vẻ cạn lời, chỉ chỉ vào lòng bàn tay nàng: “Lẽ nào người không biết nó ư?”
Nhìn theo vị trí mà móng vuốt nhỏ của nó chỉ tới, Ly Diên liền ngây ra. Nàng chỉ vào lòng bàn tay mình, khó khăn hỏi: “Khụ, cái không gian Huyền Băng gì đó mà ngươi nói sẽ không phải là chỉ cái hộp màu xanh lam đó đấy chứ?”
Băng Dực nhỏ nghiêng đầu nghĩ một hồi, chần chừ nói: “Không gian Huyền Băng là bản nguyên của Băng Phách Thần Châm, là thần khí nghịch thiên trên thế gian, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Đối với bản nguyên, băng châm cũng rất bắt bẻ. Chủ nhân có thể được chọn, cho thấy rõ điều kiện về các phương diện của chủ nhân cũng xem như là được trời ưu ái rồi đó.”
Có vẻ thật phức tạp.
Ly Diên nhíu mày, nghĩ đến những chuyện kỳ dị phát sinh trên người nàng mấy năm nay, bất giác hỏi: “Từ khi lòng bàn tay ta xuất hiện ký hiệu này đến nay, bất kỳ ai, chỉ cần từng để ta bắt mạch thì bệnh tật trên người người đó, kể cả những bệnh ẩn sâu, ta cũng có thể cảm nhận được. Lẽ nào đây là tác dụng của Băng Phách Thần Châm sao?”
Băng Dực nhỏ trầm ngâm một hồi, đáp: “Vừa nãy ta đã nói rồi, Băng Phách Thần Châm cũng sẽ lựa chọn chủ nhân cho mình. Nếu chủ nhân đã được chọn, cho thấy rõ điều kiện trên người chủ nhân khá ưu tú. Tác dụng Băng Phách Thần Châm có thể đạt được cũng có hạn. Vì chủ nhân ngài còn chưa từng dùng nó, đúng không?”
“Ta còn chẳng biết mở ra thế nào, tất nhiên là chưa từng dùng rồi. Nhưng mỗi lần bắt mạch ta luôn cảm giác đầu ngón tay như có cả ngàn vạn sợi tơ xuyên vào thân thể người bệnh, theo sự hướng dẫn của ta, thăm dò cho ta vậy. Lẽ nào những thứ này là ảo giác của ta sao?”
“Không phải ảo giác, là Băng Phách Thần Châm và chủ nhân đã hòa thành một thể. Năng lực của chủ nhân đã không còn là thứ mà người phàm có thể so sánh được nữa rồi. Tuy chưa từng mở ra, nhưng nó đã là một phần trên cơ thể của người rồi. Người có những cảm giác đó cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Vậy ta phải làm sao mới có thể mở ra được?”
“Rất đơn giản, chủ nhân dùng linh thức, suy nghĩ chuyển động một chút là tự nhiên sẽ vào được.
Qua lời giải thích của tiểu Băng Dực, Ly Diên cũng xem như đã hiểu. Thì ra Băng Phách Thần Châm của nàng phát triển thành thần khí nghịch thiên cũng là cần có cơ duyên sao? Nếu không phải vừa nãy nhìn chằm chằm nó, chỉ sợ vật nhỏ này cũng sẽ không ra ngoài đâu đúng không?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhắm mắt lại. Chỉ thấy phía trước có một luồng sáng lóe lên, bên tai vang lên tiếng của Băng Dực: “Chủ nhân mở mắt ra nhìn xem.”
Ly Diên chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ dày đặc sương mù. Xung quanh trừ sương trắng ra thì chẳng có gì nữa cả. Đây chính là cái gọi là không gian Huyền Băng đó sao? Nàng theo bản năng nhìn về phía người canh giữ nơi này.
Băng Dực nằm phục trên vai nàng, nhẹ giọng giải thích: “Chủ nhân của Băng Phách Thần Châm buộc phải biết y thuật, cho nên tất cả mọi thứ trong không gian Huyền Băng đều có liên quan đến y học. Mấy năm nay chủ nhân chưa từng khai khẩn nơi này, cho nên nơi này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ sơ khai nhất của nó. Làm sao để thay đổi nơi này thì còn phải xem năng lực của chủ nhân.”
Ly Diên thoáng trầm ngâm: “Khai khẩn? Ý ngươi là không gian này sẽ còn thăng cấp sao?”
Băng Dực gật gật đầu: “Chủ nhân, hình dạng này của ta là khi tuổi còn nhỏ, giống như băng châm vậy, đều sẽ trưởng thành lên theo khi không gian thăng cấp.”
Lúc này, cuối cùng Ly Diên cũng xem như đã hiểu. Có liên quan đến y học, còn là một mảnh ruộng, lẽ nào là muốn nàng trồng thảo dược sao?
“Không gian này có phải cũng có thể dùng chứa đựng không?”
Băng Dực gật đầu: “Đúng, vật chết được, vật sống không được. Hiện giờ chủ nhân dùng trạng thái linh hồn để đi vào, dung lượng không gian tích trữ của nó lớn hơn rất nhiều so với túi không gian, nhẫn chứa đồ vật được phân tách ra từ không gian bình thường đó. Nhưng cũng không phải là thứ gì cũng có thể cho vào được.”
Ly Diên vừa nghe lời này đã hưng phấn vô cùng: “Vậy thì thật quá tốt rồi.”
Trước đây nàng còn ngưỡng mộ vị vương phi bảo vệ đất nước kia có không gian tùy thân. Nay nàng cũng đã có một cái cho riêng mình. Tuy không cao cấp như của người ta, nhưng trước mắt từ những điều nàng nghe được thì hình như tương lai cũng sẽ có biến hóa không tầm thường.
Thu hoạch ngày hôm nay tương đối phong phú, Ly Diên rất vui. Đặc biệt là nàng phát hiện không biết linh khí của không gian này mạnh gấp bao nhiêu lần linh khí mỏng manh trên đại lục Tứ Phương. Cái này chắc chắn có tác dụng hỗ trợ việc tu luyện linh lực.
Nay trình độ của nàng cũng chẳng qua mới dừng ở giai đoạn võ sư, muốn tiếp tục đột phát thì còn phải triệt để yên tĩnh lại mới được.
“Chủ nhân, người trúng độc rồi, người biết không?”
Ly Diên kinh ngạc nhìn về phía nó: “Ngươi nhìn ra được à?”
Băng Dực kiêu ngạo cong cái đuôi ngắn lên: “Tất nhiên, người ta là người canh giữ không gian Huyền Băng đó, chuyện này là đương nhiên rồi.”
Ly Diên tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có nhìn ra được ta trúng độc gì không?”
Bé nhỏ nghiêng đầu xem xét một lượt xong liền lắc lắc đầu: “Độc của chủ nhân khá phức tạp, giống như là độc biến tính hình thành sau khi hai loại độc ngưng tụ lại với nhau vậy, không dễ giải, cần phải phân tích thêm một bước mới được.”
Ly Diên kinh ngạc nhướng mày: “Yo, không tệ nha, cũng có chút tài cán đó. Không tồi, cũng giống như kết luận ta đưa ra, đúng thật là như vậy.”
“Sao chủ nhân lại trúng loại độc kiểu này vậy? Kẻ nào nhẫn tâm như thế chứ?”
Ly Diên lắc lắc đầu: “Cái này thì ta cũng rõ lắm, chỉ biết năm đó khi ta xuyên không đến thân xác này thì đã có rồi. Năm ấy ta chỉ mới ba tuổi, nguyên thân không hề có lưu ý gì về việc trúng độc như thế nào, cho nên tự nhiên ta cũng không biết rõ. Ngược lại là vì hai loại độc này mà nguyên thân chịu đủ ấm ức và giày vò trong vương phủ, bất đắc dĩ mới chạy ra ngoài.”
“Hả? Thê thảm vậy ư?”
“Còn không phải sao? Chính là bà vợ cả ác độc đó còn chưa định tha cho tiểu cô nương ấy, còn phái người truy sát nó. Nếu không phải bên cạnh tiểu cô nương đó có người lai lịch không rõ âm thầm bảo vệ thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tiểu cô nương không cẩn thận rơi xuống vách núi…”
Kiếp trước, trừ thân phận bác sĩ ra, nàng còn là nhà giải độc hàng đầu. Các sản phẩm sinh hóa, dược tễ, độc tễ đến tay nàng đều có thể đạt được sự thăng hoa trước nay chưa từng có. Không có thuốc giải của nàng, căn bản không ai giải được.
Có thể tưởng tượng mức độ cao quý của nàng khi ấy tuyệt đối không thua kém bất cứ nhà khoa học nào.
Đáng tiếc cuối cùng lại xuyên không một cách khó hiểu vào thân xác một cô bé ba tuổi, đến nay vẫn khó lòng lý giải.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn chính là năm đó sau khi cô bé rơi xuống vách núi đã gặp được đại tiểu thư của Linh gia trang.
Năm tám tuổi, một lần trên đường đi hái thuốc, vô ý rơi xuống vách núi, vừa khéo ngã lên trên một bộ hài cốt vô danh không biết đã chết bao nhiêu năm rồi.
Mà khi đó, người này vừa khéo đang ôm một chiếc hộp màu băng lam. Chiếc hộp đó vô cùng đẹp, hình vẽ bên trên càng khiến nàng không cách nào dùng ngôn ngữ mà miêu tả ra được, chỉ biết thời gian thi thể ở đó chắc chắn không tính là ngắn.
Nhưng dù trải qua gió mưa, nó vẫn xinh đẹp chói mắt như thế.
Nàng đem nó về nhà như nhặt được vật báu. Sau khi dốc lòng nghiên cứu, đã trở thành Băng Phách Thần Châm mà Quỷ Y lừng lẫy tiếng tăm trên giang hồ khi đi khám bệnh nhất định không thể thiếu.
Vốn tưởng rằng chỉ là băng châm quý giá hơn ngân châm bình thường mà thôi, nhưng có thế nào cũng không ngờ cuối cùng băng châm lại tiến hóa đến mức độ này.
Ly Diên nhìn cảnh tượng và vật nhỏ trước mắt, đến tận bây giờ vẫn hơi choáng váng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Băng Dực nhỏ trên vai: “Nơi này có những quy tắc gì?”
Nếu nó đã được định tính là không gian Huyền Băng, dùng cho y học, vậy chắc chắn sẽ không huyền ảo như không gian tùy thân của Mễ Nhiêu đúng không?
Chương 214: Thần châm nghịch thiên – Huyền Băng
Một người một thú cưng vừa ra khỏi không gian Huyền Băng, hai con thú một trắng một đen vô cùng nhiệt tình mà ghé lại gần.
Đặc biệt là Bạch Tra, nó mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm con cún teacup trong lòng bàn tay Ly Diên.
“Oa, thật đáng yêu quá đi. Xin chào, ta là Bạch Tra, là thú khế ước của chủ nhân.”
Dứt lời còn không quên dùng đuôi vỗ vỗ Hắc Thuần nhìn có vẻ cao ngạo lạnh lùng bên cạnh. Hắc Thuần đưa chân giẫm lên đuôi nó, thản nhiên nhìn về phía Băng Dực: “Xin chào, ta là Hắc Thuần, cũng là thú khế ước của chủ nhân.”
Trên gương mặt xinh xắn của Băng Dực thoáng hiện lên một tia vui mừng. Nó đáng giá cặp đôi một trắng một đen trước mặt này một lượt từ trên xuống dưới, vui đến nỗi nhảy lên đầu bọn chúng.
“Chào hai ngươi, ta là Băng Dực, là bạn mới của các ngươi. Tuy ta không phải khế ước thú, nhưng có khế ước với linh hồn của chủ nhân. Hơn nữa, không gian Huyền Băng đã hòa làm một thể với chủ nhân, ý nghĩa cũng tương tự như các ngươi vậy đó.”
Bạch Tra dùng sức lực ngang với chín trâu hai hổ mới có thể kéo cái đuôi của mình rời khỏi chân Hắc Thuần, không quan tâm được đến chuyện gây phiền phức cho Hắc Thuần mà đã kích động đưa tay ra, nhẹ nhàng chọt chọt bộ lông mềm mịn của Băng Dực, lời này tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Thật đúng là không thể tin nổi, Băng Phách Thần Châm còn có một nơi thần kỳ như vậy nữa, không gian Huyền Băng à.”
Tuy bọn họ đã đoán được mở đầu, cho rằng ký hiệu màu băng lam đó không tầm thường, nhưng tuyệt đối không đoán được đoạn cuối. Ai mà ngờ được trong ký hiệu hình băng châm này còn ẩn giấu một sự tồn tại đặc biệt như vậy chứ?
Chuyện này, chuyện này thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn mà.
Càng không cần bàn đến việc không gian Huyền Băng này còn kèm theo một người canh giữ thần kỳ như vậy.
Đừng thấy ngoài mặt Hắc Thuần lạnh lùng, nhưng Bạch Tra có thể nhìn rõ được sự chấn động trong đáy mắt nó. Xem ra nó cũng không ngờ tới được.
Chẳng phải sao, đây có thể xem như là bất ngờ trong bất ngờ của ngày hôm nay rồi.
Sau khi chào hỏi hữu hảo xong, Băng Dực lại quay về trên vai Ly Diên, nhìn một đen một trắng đối diện, tâm trạng vô cùng tốt mà ngẩng đầu nhìn nàng.
“Chủ nhân, để linh hồn của chúng ta ăn khớp nhau hơn, còn cần một giọt máu của người nữa.”
Nói xong, Tiểu Băng Dực đã vụt tới lòng bàn tay của Ly Diên, để ngón tay nàng giơ thẳng ra. Móng vuốt sắc nhọn nhẹ rạch một cái, từ đầu ngón tay nó chảy ra một giọt chất lỏng trong suốt. Thoáng chốc, ký hiệu trong lòng bàn tay Ly Diên cũng bị nó rạch ra.
Khi giọt chất lỏng trong suốt kia hòa với máu của Ly Diên thành một thể, vết rạch khi nãy trên tay Ly Diên đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cho đến khi lòng bàn tay khôi phục lại như ban đầu. Tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Sau đó, trong đầu Ly Diên chợt lóe lên bốn chữ “không gian Huyền Băng” phát ra ánh sáng màu băng lam lớn bằng hạt đậu.
Lập tức những quy tắc của không gian Huyền Băng đã xuất hiện trước mắt nàng dưới dạng chữ.
Giống như phụ đề phim, từng dòng xuất hiện rồi từng dòng biến mất.
Cho đến khi Ly Diên đã tiếp nhận hết tất cả nội dung trong đầu thì nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
Khi đôi mắt sáng rõ nhìn về phía ba con thú cưng đáng yêu trước mặt, khóe môi nàng cong lên một nụ cười như trút được gánh nặng.
“Các ngươi biết không? Nhiều năm như vậy rồi, ta gần như đã hoàn toàn ỷ lại vào Băng Phách Thần Châm. Sự biến mất của nó đã khiến ta bàng hoàng một trận. Nhưng không ngờ cuối cùng nhờ họa được phúc, thu được một thần khí nghịch thiên như vậy. Các bé thân yêu ơi, Ly Diên ta có được các ngươi là vinh hạnh nhường nào. Cảm ơn, cảm ơn ba ngươi.”
Vì kích động, giọng nói của Ly Diên hơi run rẩy. Trái Hắc Thuần, phải Bạch Tra, trên vai còn có một Tiểu Băng Dực đang nằm. Nàng thật sự quá hạnh phúc rồi.
“Chủ nhân khách sáo quá. Đây đều là những điều người nên có được. Nếu Huyền Băng đã lựa chọn ngài, vậy thì chắc chắn sẽ có lý do để lựa chọn. Thế nào? Vừa nãy đã thấy những gì rồi?”
Ly Diên gật gật đầu: “Quy tắc. Quy tắc của Huyền Băng ta đã nắm trong lòng bàn tay cả rồi. Không gian Huyền Băng là một dạng không gian hình châm. Vị trí hiện giờ ta đang ở vừa khéo là mũi châm, cũng có nghĩa là diện tích của không gian Huyền Băng bây giờ là nơi nhỏ nhất trong cả cây châm. Không gian Huyền Băng, đồng thời cũng gọi là Huyền Băng thần châm là do chín chín tám mươi mốt cây băng châm hợp thành. Mà ta bây giờ, do cấp bậc không đủ nên ngay cả một cây cũng không có. Muốn thăng cấp ra thần châm thì buộc phải khiến không gian thăng cấp, mà cách thăng cấp chính là hoàn thành nhiệm vụ dựa theo những gì mà thần châm đưa ra. Trước mắt không gian chỉ là một mảnh đất trống chừng trăm mét vuông, đương nhiên sau này sẽ còn dần mở rộng theo sự thăng cấp của không gian. Mảnh đất trống này có thể cho ta trồng thảo dược. Thảo dược lớn lên trong không gian Huyền Băng có dược hiệu cao gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần thảo dược trồng trong môi trường bình thường. Mà thời gian phát triển cũng sẽ rút ngắn lại không ngừng theo sự thăng cấp của không gian. Trừ cái này ra, không gian còn cho phép có những vật chết liên quan đến thảo dược xuất hiện, cho phép chủ nhân dùng trạng thái linh hồn đi vào. Những phương điện khác thì đều nghiêm lệnh cấm.”
…
Ly Diên giải thích đến đây, không khỏi ai oán nhìn Băng Dực: “Ta còn tưởng không gian này có thể trở thành túi đựng đồ của ta nữa. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
Băng Dực che miệng khẽ cười: “Chủ nhân muốn thu được nhiều quyền hạn hơn nữa thì cần phải khiến không gian thăng cấp đó nha.”
“Sau khi thăng cấp ta sẽ có thể thu được quyền hạn chứa đồ vào đó à?”
Băng Dực do dự một hồi: “Cái này… Hiện giờ ta cũng không rõ lắm. Độ ăn khớp của chủ nhân các đời và không gian Huyền Băng không giống nhau, năng lực cũng không đều nhau. Cho nên những nhiệm vụ được đưa ra cũng không thể nào so sánh được. Tất nhiên chế độ ban thưởng cũng khác nhau. Điều duy nhất có thể khẳng định được là nếu chủ nhân muốn thu được quyền lợi thì buộc phải thăng cấp không gian.”
Ly Diên gật gật đầu như có điều suy nghĩ: “Xem ra ta cần một thời gian nhất định để tiêu hóa một loạt quy tắc mà thần khí nghịch thiên này mang tới rồi.”
Sau khi vui mừng, thứ kéo tới sau đó là di chứng mệt mỏi nghiêm trọng. Đầu óc Ly Diên quá hỗn loạn, hỗn loạn đến mức cần thời gian để sắp xếp lại. Trời còn chưa tối mà nàng đã không chịu được tiếng “ong ong” trong đầu, chìm vào giấc ngủ.
Sau khi nàng ngủ, Hắc Thuần đích thân bắt mạch cho nàng, phát hiện trừ mệt mỏi ra không còn dị trạng gì khác thì mới yên tâm.
Chỉ là phát hiện bất ngờ liên quan đến không gian Huyền Băng này, hai linh thú vẫn còn có chút mờ mịt, thật sự không quá hiểu rõ. Thần khí huyền ảo như vậy, sao nói xuất hiện liền xuất hiện chứ?
Hắc Thuần không quên lục tìm trong kho ký ức của mình, thử tìm bóng dáng của Băng Phách Thần Châm trong đó. Đáng tiếc là những miêu tả liên quan đến Băng Phách Thần Châm quá ít ỏi, ít đến mức trừ những đặc trưng của nó ra thì chẳng còn gì khác nữa.
Nhưng những điều kiện bên ngoài này cũng đã được chứng thực trong hồi ức của Ly Diên.
Nghĩ lại thì từ khi Ly Diên nhặt được thần châm, đến khi dùng thần châm chữa bệnh cứu người, lại tới lúc chữa bệnh cho Vương Đống, bị Vệ Giới hút mất thàn châm, rồi tay xuất hiện ký hiệu, cuối cùng đến sự xuất hiện đột ngột của người canh giữ hôm nay, xem lại một loạt phản ứng này, nhìn thì có vẻ không hề liên quan, nhưng nghĩ kỹ thì không khó để phát hiện rằng đều do cơ duyên tạo thành.
Độ ăn khớp mà Băng Dực không ngừng nói, lẽ nào từ trước đến nay đều là thử thách của Huyền Băng đối với Ly Diên sao?
Nay đã vượt qua thử thách, đạt tới độ ăn khớp, nên Băng Dực đã xuất hiện một cách hợp lý hợp tình sao?
“Ngươi còn lo lắng cái gì nữa? Bất kể nhìn thế nào thì đối với chủ nhân, không gian Huyền Băng cũng chỉ có lợi ích, không có tác hại, không phải sao?”
So với Bạch Tra đi bước nào hay bước ấy, Hắc Thuần đi một bước tính trăm bước có vẻ sâu xa hơn nhiều. Kỹ năng học thuật đều có những phương diện nghiên cứu khác nhau. Thứ Bạch Tra giỏi không phải là y độc, tất nhiên không nghĩ nhiều, nhìn xa như Hắc Thuần xuất thân từ độc cốc. Cho nên rất nhiều khi Bạch Tra đều giữ trạng thái im lặng.
“Ngươi có phát hiện ra hình như trên người chủ nhân có ẩn giấu bí mật rất lớn không?”
Trước là trúng độc một cách khó hiểu, sau đó tới thể chất với kỹ thuật cao minh của nàng. Dù là bản thân nó cũng không cách nào đoán được sở dĩ nàng có được thể chất như vậy có phải là có liên quan đến độc trên người nàng hay không.
Điều này, cho đến nay vẫn chưa được giải đáp.
Tin rằng bản thân Ly Diên cũng không cách nào xác định được.
Nay, trên cơ sở như vậy lại xuất hiện thêm một Băng Phách Thần Châm nữa, tương lai của Ly Diên dường như đã định sẵn là không bình thường rồi.
Bạch Tra nhìn gương mặt khi ngủ say của Ly Diên rồi nhìn về phía Hắc Thuần, như đang có điều suy nghĩ: “Ngươi có để ý không, ngay cả khi Băng Dực nhắc tới dung mạo của chủ nhân cũng có cùng một phản ứng với chúng ta.”
Hắc Thuần tất nhiên không quên điểm này, ngược lại còn ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Tra: “Ngươi có thể tinh tế đến mức độ này, Hắc gia ta vô cùng vui mừng.”
Bạch Tra lườm nó: “Xem ra vấn đề liên quan đến dung mạo của chủ nhân là một bí ẩn đáng để phá giải đấy.”
“Không gian Huyền Băng có thể đem tới hiệu quả bất ngờ như thế nào, hiện giờ còn chưa nói chắc được. Không gian chưa thăng cấp ngang với không có gì, thần châm nghịch thiên rốt cuộc nghịch thiên đến mức nào, chỉ sợ đều cần chờ thời gian đến thuyết phục chúng ta rồi. Ngược lại là bây giờ, điều chúng ta phải chú ý hơn là vấn đề thân thế của chủ nhân. Ngươi nói xem.”
Bạch Tra gật gật đầu: “Chuyện liên quan đến thân thế của chủ nhân, hình như mẫu thân có biết, nhưng lại không chịu nói cho ta biết. Điều duy nhất ta biết là mẫu thân của chủ nhân đã từng tình cờ cứu mẫu thân ta, cho nên đã được mẫu thân ta hứa hẹn một chuyện. Sở dĩ bọn ta canh giữ rừng hắc ám cũng là để đợi chủ nhân xuất hiện.”
“Ồ? Còn có chuyện như vậy nữa à?” Hắc Thuần khó giấu được sự kinh ngạc trong đáy mắt: “Nếu nói như vậy thì mẫu thân của chủ nhân có vẻ khá là tài giỏi rồi. Có thể có được lời hứa hẹn của rồng, đây là chuyện không đơn giản đâu nha.”
“Nói như vậy, mẫu thân của chủ nhân thật sự không thể nào chỉ là một nhân vật đơn giản như thiếp thất trong vương phủ được.”
Hắc Thuần mím môi, đáy mắt đầy vẻ thận trọng: “Trước khi chưa có được chứng cứ, chuyện này tạm thời không thể xác định được. Có điều tin tức này của ngươi có lẽ sẽ có ích nhất định trong việc chủ nhân tìm manh mối. Ngươi…”
“Không được!” Bạch Tra gần như là chẳng cần nghĩ đã từ chối.
Chương 215: Chữ giản thể hay chữ phồn thể
“Trước khi chủ nhân vào Long đế quốc, bất kỳ tin tức nào liên quan đến ta, mẫu ta, và cả chủ nhân, ta đều sẽ giữ kín. Đây là chuyện ta đã đồng ý với mẫu thân ta, quyết không nuốt lời. Hi vọng ngươi cũng có thể giữ kín miệng. Đừng hỏi ta vì sao, vì ta cũng không biết. Nhưng điều kiện tiên quyết là vì tốt cho chủ nhân. Nếu đã là vì tốt cho người, vậy chúng ta tự nhiên phải tuân theo. Ngươi nói xem.”
Bạch Tra luôn ghi nhớ lời dặn dò của ngân long khi trước, đó là vấn đề mang tính nguyên tắc, có thế nào cũng không thể thỏa hiệp.
Hắc Thuần không phải lần đầu nghe nói, tất nhiên cũng sẽ nghiêm túc trong phương diện này: “Như vậy thì coi như không có gì đi. Trời cũng tối rồi, có phải ngươi nên hành động rồi không?”
Bất tri bất giác, trời đã tối rồi. Bạch Tra chưa quên trách nhiệm của mình, liền gật gật đầu rồi hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất trước song cửa.
Hắc Thuần ngáp một cái đầy tao nhã, cũng chui vào đan điền của Ly Diên.
Ngày hôm sau, trên trời có mưa mùa đông, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy cả người. Tuy mưa không lớn, nhưng cũng gây ra rất nhiều bất tiện cho việc mở đường.
Dù là như vậy, dưới sự dẫn dắt của Bạch Tra, người đi dò đường phía trước cũng đã phát hiện ra một lối đi do nó thức suốt đêm để đào ra, lập tức báo cáo chuyện vui mừng này cho Công Tử Diễn.
Sau khi Công Tử Diễn nghe nói liền đội mưa đi tìm hiểu. Nhìn thấy xong, hắn lập tức quyết định con đường này trở thành đường nối thông Bất Dạ thành với bên ngoài.
Thương lượng như vậy, bên phía Vệ Giới do tứ đại hộ pháp phụ trách theo vào, Bất Dạ thành liền do Phong hộ pháp toàn quyền chỉ huy.
Vì còn có rất nhiều mạng người nằm trong tay Công Tử Diễn, cho nên bên này nói muốn sửa đường, dù trong lòng có không muốn như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Nam nam nữ nữ, già già trẻ trẻ đều được sắp xếp công việc ở những mức độ khác nhau. Bất Dạ thành cũng vì vậy mà thoáng chốc đã khôi phục lại sức sống ngày xưa.
Ly Diên ngủ một giấc, ngủ thẳng đến trưa mới rời giường.
Vừa tỉnh dậy, nàng đã bị không khí lạnh làm cho rùng mình: “Shhh, sao lạnh thế?”
“Bên ngoài mưa rồi. Nếu lạnh hơn chút nữa là có tuyết rơi luôn đấy.”
Cũng may trong nhẫn chứa đồ mà lão gia cho nàng đã có chuẩn bị không ít quần áo mùa đông. Sau khi Ly Diên rụt vai thay đồ xong còn không quên hỏi tiến triển bên Bạch Tra, biết được phía Công Tử Diễn đã sắp xếp khai phá con đường mới rồi, nàng cũng thở phào một hơi.
Qua một đêm nghỉ xả hơi, đầu óc Ly Diên cũng dần trở nên tỉnh táo rõ ràng hơn.
Có câu rằng việc có nặng có nhẹ có thong thả có cấp bách, trước mắt mà nói, bất kể là thân thế của nàng hay quan hệ giữa nàng và Công Tử Diễn đều không phải chuyện quan trọng nhất.
Chuyện quan trọng là bệnh của Công Tử Diễn đã được nàng đặt trong lòng một cách vô cùng thật tâm thật ý.
Có lẽ là vì nàng biết được mối liên quan kỳ diệu giữa hai người bọn họ chăng?
Vì có ràng buộc nên khi nàng viết kế hoạch điều trị trên sách, nhìn có vẻ nghiêm túc lạ thường.
Giống như muốn bù đắp cho những đau đớn mà mấy năm qua hắn đã phải chịu đựng vì nàng…
Nghĩ đến cuối cùng, đầu bút của nàng đột nhiên ngừng lại: “Các ngươi nói xem, có khi nào thể chất đặc thù của ta có liên quan đến Công Tử Diễn không?”
Cho đến nay, năng lực hồi phục mạnh mẽ sau khi trọng thương của nàng vẫn khiến nàng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Lẽ nào sở dĩ nàng có được năng lực hồi phụ như vậy là vì có người thay nàng chia sẻ đau đớn này ư?
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị Hắc Thuần bác bỏ.
“Không thể nào. Tình trạng của Công Tử Diễn rõ ràng có khác biệt rõ ràng so với tình trạng của người. Những đau đớn mà hắn phải chịu phần lớn đều đến từ phương diện tinh thần, dù là cùng cảm nhận nhưng cũng là sau khi não cảm ứng được thì mới truyền tới hệ thần kinh. Trên thực tế, trừ cảm giác đau ra, hắn không hề chịu bất cứ tổn thương nào. Còn người, không chỉ trên thân thể có vết thương thật sự mà còn có nội thương nghiêm trọng, nỗi đau tinh thần. Quá trình tự chữa lành của người cũng là kết quả của quá trình tuần hoàn trong cơ thể người. Về điểm này, Công Tử Diễn không giúp được gì cả. Cho nên, thể chất của người không có bất cứ liên quan gì đến bản thân hắn hết. Giữa hai người dù có quan hệ thì cũng chỉ có thể được tính là ràng buộc tinh thần thôi, cũng chính là cái gọi là tâm linh cảm ứng.”
Nghe Hắc Thuần giải thích như vậy, Ly Diên liền im lặng. Sau một hồi lâu, nàng đột nhiên nhìn về phía nó: “Cho nên ngươi cũng tán thành chuyện tâm linh cảm ứng này à?’
Bàn chân nhỏ bé của Hắc Thuần sờ sờ cái cằm của mình, nó gật gật đầu: “Về mặt y học mà nói thì có cách nói như vậy.”
Có thể có được sự tán thành của Hắc Thuần, tâm trạng Ly Diên rất phức tạp, không nói ra được là cảm giác gì.
Ở hiện đại, giữa trẻ sinh đôi có tâm linh cảm ứng cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Tuy mỗi cá nhân đều cách nhìn khác nhau về sự vật, sự việc, nhưng khía cạnh rõ ràng không thể nghi ngờ này đã phản ánh một đạo lý, chỉ có người có quan hệ huyết thống mới có loại phản ứng đặc thù này.
Như vậy, có phải đã gián tiếp cho thấy rõ rằng giữa nàng và Công Tử Diễn có quan hệ như vậy không?
Nhưng bất kể là nàng hay Công Tử Diễn cũng hoàn toàn là quan hệ xa đến nỗi tám cây sào cũng không với tới. Thậm trí, có khả năng hắn đến từ Long đế quốc. Vậy thì càng không thể liên quan gì đến nàng.
Còn nữa, hắn đã đơn phương phủ nhận khả năng mình có huynh muội, còn nàng, tuy là có, nhưng không thể liên quan gì đến hắn được.
Xem ra, về vấn đề quan hệ giữa bọn họ, bắt buộc phải đi sâu vào điều tra một phen rồi.
Khi Ly Diên đến Minh Nguyệt sơn trang, Công Tử Diễn đang ăn bữa trưa. Thấy nàng, hắn không khỏi trêu chọc: “Ngươi cố ý có phải không?”
Đến đúng vào giờ ăn cơm.
Nàng vốn không chú ý đến thời gian, giờ nghe hắn nói vậy mới bất giác xoa xoa bụng mình: “Đừng nói, đói thật đây này.”
“Người đâu, thêm một bộ bát đũa nữa.”
Ly Diên cũng không khách khí với hắn, đặt mông ngồi xuống. Nhìn đồ ăn đầy bàn, nàng không khỏi cảm thán: “Ôi cha mẹ ơi, một mình ngươi ăn một bàn lớn như vậy, ngươi ăn hết được không?”
Khi nàng nhìn rõ màu sắc đồ ăn trên bàn, đôi mắt suýt chút nữa đã trợn trừng lên: “Ôi má, lươn nướng, thịt bò, lẩu, còn có cơm cuộn rong biển nữa. Ngươi… ngươi thế này, cả một bàn đều là đồ ăn Hàn Quốc à.”
Điều khiến Công Tử Diễn kinh ngạc không phải thứ nàng nói là “đồ ăn Hàn Quốc”, mà là tên của những món ăn này: “Ngươi, ngươi lại có thể gọi tên được hết ra à?”
Ly Diên liếc hắn một cái khinh thường: “Cái gì mà gọi tên ra chứ? Ta còn nấu được ra đó.” Càng không cần nhắc tới chuyện ăn.
“Ngươi, ngươi còn nấu được ra ư?”
Ly Diên không dằn nổi mà nhận lấy bát đũa do người hầu đưa tới, đưa đũa gắp món lươn nướng đến vàng óng: “Ừ, nấu được. Lúc nào rảnh ta nấu cho ngươi ăn thử xem.”
Khi thịt lươn ngoài giòn trong mềm tràn ngập trong khoang miệng, Ly Diên thỏa mãn đến mức híp mắt lại, gật gật đầu vẻ tán thưởng: “Không tồi. Đầu bếp nhà ngươi cũng xem như đáng tin đấy.”
Tuy không chính tông được như ở hiện đại, nhưng đối với thời cổ đại thiếu thốn tài nguyên mà nói, có thể làm ra được hương vị thế này, quả thực là rất không tồi rồi.
Ít nhất thì so với trình độ của nàng là chỉ có hơn chứ không có kém.
Nàng chìm đắm trong đồ ăn ngon, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Công Tử Diễn nhìn về phía nàng đã hoàn toàn thay đổi không biết từ lúc nào.
Nếu ban đầu còn có một chút nghi hoặc thì hiện giờ đã xác định rõ lai lịch của nàng, không còn gì nghi ngờ nữa rồi.
“Hôm nay ta đến đây là đúng rồi. Này, thành chủ đại nhân. Lươn này của ngươi lấy từ đâu ra đấy? Còn mì ăn liền này nữa, ở đâu ra vậy?”
Công Tử Diễn thản nhiên ngẩng đầu: “Ăn mà còn không lấp được cái miệng của ngươi à?”
“Xì, thần bí vậy sao? Không nói thì không nói thôi. Vậy sau này ta còn có thể đến đây mỗi ngày không?”
“Ngươi còn lên mặt đấy à?”
Ly Diên ngượng ngùng cười, nhưng lại không ngăn được sự mê hoặc của đồ ăn ngon, nhìn chăm chăm vào hắn: “Cái đó, ngươi xem, nhiều như vậy, chắc chắn ngươi không ăn hết được mà. Ăn một mình chẳng có ý nghĩa gì cả. Có ta ở bên cạnh ngươi không phải là thú vị hơn sao?”
“Ta không cần.” Công Tử Diễn gần như không cần nghĩ đã lựa chọn từ chối.
Thói quen nhiều năm khiến hắn từ chối sự quấy rầy từ những nhân tố bên ngoài khi đang ăn cơm. Nếu nữ tử này tới thì nơi này của hắn không phải là náo nhiệt đâu, mà là ồn ào.
“Đừng nhỏ nhen vậy mà.” Ly Diên không từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ.
Công Tử Diễn lười dây dưa với nàng: “Ngươi có ăn không? Không ăn thì đi đi.”
“Ngươi… ngươi chẳng thú vị gì cả.”
Khuyên nhủ thất bại, Ly Diên hung hăng nghiến răng, bất đắc dĩ dời lực chú ý lên đồ ăn.
“Kế hoạch chữa trị của ngươi, ta đã làm xong rồi. Ngươi có muốn xem thử không?”
Dứt lời, Ly Diên tiện tay ném bản kế hoạch sang cho hắn. Công Tử Diễn nhận lấy, lại bị kiểu chữ quen thuộc bên trên làm cho kinh hãi.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến ký ức ngày xưa, Công Tử Diễn vẫn không nhịn được mà hoảng loạn.
Đại khái là thấy hắn ngây ra, Ly Diên liền nhìn hắn với vẻ kỳ lạ: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Công Tử Diễn hoàn hồn lại, ném bản kế hoạch trả cho nàng với vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Ngươi viết lung tung lộn xộn cái gì thế này?”
Ly Diên cầm bản kế hoạch lên xem, “a” một tiếng, nhìn về phía Công Tử Diễn với vẻ đầy hối lỗi: “A, xin lỗi xin lỗi. Ta lại dùng chữ giản thể. Ờ, cái đó, hay là ta đọc ngươi nghe nhé?”
Công Tử Diễn lại phất phất tay vẻ không có hứng thú gì cả: “Không cần đâu. Ngươi cứ xem rồi làm là được, ta tin ngươi.”
“Vậy thì thật cảm ơn ngươi quá!” Đối với sự tín nhiệm này, Ly Diên bày tỏ áp lực thật lớn như núi.
“Này, cái này là đơn thuốc, ngươi giúp ta chuẩn bị đi.”
Ly Diên lấy một đơn thuốc từ trong ngực áo ra, đưa cho Nguyệt hộ pháp đứng cách nàng không xa: “Cũng may tờ này không viết sai chữ. Này, giao cho ta trước khi trời tối, có vấn đề gì không?”
Nguyệt hộ pháp nhìn lướt qua một lượt, gật gật đầu: “Không có vấn đề gì, ta sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Không nói tới chuyện Ly Diên làm vậy là để chữa bệnh cho Công Tử Diễn, chỉ tính riêng Mặc Ngọc lệnh mà nàng có được đã khiến bát đại hộ pháp ngầm công nhận thân phận của nàng rồi.
Cho nên khi nàng đưa đơn thuốc ra, Nguyệt hộ pháp không do dự quá nhiều đã liền đáp ứng.
Bình luận facebook