Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 449-451
Chương 449: Mười tám tầng địa ngục
Công Tử Diễn tự hỏi, trong mắt lóe lên một tia vui sướng: “Vậy nên ý của Diên Nhi là đám dâm thú kia chỉ là để lừa người thôi sao?”
Linh Diên khoát tay: “Cũng không thể nói như vậy, đám dâm thú đó vẫn có tác dụng nhất định, chẳng qua chúng ta đã chiến đấu với tang thi rất lâu nên đã tích lũy được kinh nghiệm thôi. Để chống lại chúng ta thì thực lực yếu quá, hơn nữa dâm thú không có năng lực tư duy, gọi bọn chúng là dâm thú chứ thực tế chúng là một thể biến dị của nhân loại mà thôi, năng lực có thể phát huy cũng có hạn.”
Vì đa số những người bị lây nhiễm đều là người thường, dù trong số đó cũng có một số tu luyện giả bị nhiễm, thực lực mạnh hơn người bình thường, nhưng chỉ cần bọn họ còn một chút ý thức thì sẽ tự mình kết liễu bản thân. Nếu không kịp, trở thành dâm thú thì cũng không sao, có rất nhiều người muốn mổ xẻ bọn họ.
Nói đi nói lại thì dù là tang thi hay dâm thú cũng chỉ là con người tàn sát lẫn nhau, người được lợi sau cùng vẫn là kẻ đứng sau.
Nhưng mà… những thứ dưới mười tám tầng địa ngục kia đã không thể dùng từ nguy hiểm để hình dung nữa rồi.
Chó địa ngục, tang thi báo, hổ, sư tử, sáo, cá sấu, tang thi mãng xà… sự tồn tại của những loài động vật này trước khi đột biến đã khủng khiếp lắm rồi, huống chi là sau khi biến dị?
Chỉ đám giòi bọ thôi đã khiến bọn họ hiểu được sự đáng sợ của những con thú biến dị này, nếu những đám dã thú kia được thả ra thì đại lục này còn có ngày yên tĩnh không?
Sợ là không bao lâu sau nữa ngày tận thế sẽ đến.
“Tỷ, tỷ nói xem, một Hồng Mị Nhi có thể có năng lực lớn thế sao? Còn nữa, dù có thêm sư phụ và sư huynh của nàng ta thì ta cũng không nghĩa là bọn họ có thể thực hiện được công trình với quy mô lớn như vậy được. Ở đây, nếu không tính những sinh vật biến dị ngoài biển thì nghiên cứu này cũng phải theo đuổi ít nhất trong mười đến hai mươi năm.”
Công Tử Diễn nhìn xung quanh, ánh mắt ngày càng trầm xuống: “Muội nói đúng, có thể tạo ra căn cứ ngầm mười tám tầng dưới đảo nhỏ này đúng là không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, nói không chừng căn cứ bị phá hủy trước kia căn bản không phải là sào huyệt chân chính, mà nơi này mới chính là căn cứ nghiên cứu thực sự của bọn họ!”
Vậy thì vấn đề ở đây rồi, nếu Hồng Mị Nhi không có năng lực này thì là ai ở phía sau chống lưng cho bọn họ chứ?
Hai tỷ muội trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy được sự u sầu dày đặc trong mắt nhau.
Linh Diên mím môi do dự một lát: “Tỷ, tỷ nói xem nếu chúng ta đem tất cả những thứ này đi thì sẽ có chuyện gì xảy ra hả?”
“Muội sẽ bị bại lộ mất!” Đó là chuyện không cần thiết, ngoại trừ chủ nhân của không gian có được năng lực này thì không nghĩ ra được ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đem đám người thú biến dị kia đi mà không có bất kỳ động tĩnh nào.
Theo dõi mấy ngày nay, Hồng Mị Nhi cũng thường thường nhìn xung quanh, rõ ràng là có cảm giác có người nào đó theo dõi nàng ta, nhưng nàng ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng khi Linh Diên mang mấy thứ này đi thì kết quả sẽ khác. Bọn chúng sẽ nghĩ đến không gian đầu tiên.
“Vậy làm sao bây giờ?” Linh Diên hơi đau đầu: “Khó khăn lắm chúng ta mới vào đến đây, nếu không làm gì cả thì có phải quá uất nghẹn rồi không?”
Công Tử Diễn che lại hành lang đen kịt, quan sát từ bên này sang bên kia, đám thú biến dị này nhìn thấy nàng ấy đều nhe răng phát ra tiếng gầm rú hung dữ, nhìn gương mặt đen như máu ghê tởm của bọn chúng, dịch dạ dày của nàng ấy lại bắt đầu quay cuồng.
“Nếu không thì chúng ta không lấy toàn bộ, mỗi một loại thú biến dị mang đi một phần được không?”
Sau khi Linh Diên tự hỏi thì lại to gan quyết định.
Công Tử Diễn không phản đối gì với quyết định này, chỉ là: “Muội mang chúng nó đi để làm gì? Nghiên cứu hả? Hay là đút nó Linh Đằng của muội?”
“Cứ đem mấy thứ này vào không gian trước rồi nói sau.”
Sau khi nhận được sự tán thành của Công Tử Diễn, Linh Diên không hề do dự bắt đầu lựa chọn từ tầng thứ nhất rồi đi thẳng xuống. Hễ chỗ nào nàng chạm tay vào đều được thu vào không gian cả, mỗi một loại thú biến dị thu vào hai con, đợi sau khi hai người tiến vào không gian lại thì bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến rung động.
Đám thú biến dị, người biến dị và tang thi đó đều có một điểm giống nhau là vừa xấu xí vừa thối, ghê gớm kinh tởm vô cùng, chúng nó có kích thước khổng lồ, tổng cộng là ba mươi sáu con lấp đầy cả không gian rộng lớn.
Thân là chủ nhân của không gian, đám thú này sẽ không làm gì Linh Diên, chỉ là khi nhìn thấy một người sống là Công Tử Diễn thì có một con như được tiêm thuốc kích thích lao về phía nàng ấy. Công Tử Diễn kinh hãi, Linh Diên lập tức hét lớn về phía Băng Dực: “Mau khống chế chúng nó lại!”
Tiểu Băng Dực mặt mày buồn bực dần dần hiện ra giữa không trung, một tấm phù chú màu xanh giáng từ trên trời xuống, đánh về phía đám thú biến dị kia. Không gian dần dần yên tĩnh, đám thú biến dị kia cũng từ từ im lặng, mềm nhũn dưới đất, con thì lè lưỡi con thì phun lưỡi lưỡi, ngoan ngoãn vô cùng.
“Chủ nhân, đã nói cho người cách sử dụng chú ngữ rồi sao người vẫn còn không biết chứ!”
Linh Diên xấu hổ gãi gãi đầu: “Không phải là tới thời gian mấu chốt thì quên mất ư? Nếu lỡ như đọc sai chẳng phải là chậm trễ mất rồi sao? May mà có ngươi đó, tình yêu à, vất vả quá rồi!”
Nói rồi không quên kéo nó vào trong lòng, vô cùng thân mật vuốt một phen.
Cái đuôi Tiểu Băng Dực vểnh lên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, tìm một tư thế vô cùng thoải mái nằm xuống rồi thản nhiên giơ móng vuốt lên chỉ chỉ đám đồ chơi xấu xí kia.
“Mỗi loại người chọn hai con là định làm gì sao?”
Linh Diên đưa tay vỗ cái bép: “Tất nhiên rồi, đi thôi, chúng ta ném một nửa vào hồ trước, cấp bậc của đám thú biến dị này cao hơn đám bên ngoài nhiều, mười tám con này thực lực không đồng đều, con mạnh nhất thì thực lực đã đến thanh giai, chắc chắn có thể bồi bổ cho nó một phen.”
Hai chủ nhân và sủng vật vừa nói xong thì bên kia đã bắt đầu ra tay, kỳ thật đều là do Băng Dực ra tay, người nào đó phụ trách chỉ huy.
Là người bảo vệ của không gian Huyền Băng, Tiểu Băng Dực có năng lực chỉ huy toàn bộ không gian, bên này chỉ tay một cái, theo một đường cong màu lam, đối tượng bị chỉ sẽ rơi ùm xuống hồ.
Mười tám loại thú, chỉ năm phút đồng hồ thôi đã được xử lý toàn bộ.
Thấy đám thú này rơi xuống hồ nước, Linh Diên lo lắng nhìn Băng Dực: “Không phải Linh Đằng đang ngủ say sao? Có có thể cảm nhận được không?”
Băng Dực đảo mắt xem thường, đang định nói chuyện thì giữa đám thú biến dị chen lấn hỗn loạn trong hồ nước đột nhiên vươn ra vô số dây leo duỗi ra cuốn lấy con mồi, chớp mắt cái đã kéo sâu con mồi vào trong hồ nước. Chỉ trong nháy mắt, mặt hồ đã khôi phục lại sự tĩnh lặng. Mà nước hồ bị nhiễm màu đen đã được tinh lọc bằng tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Linh Diên nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này: “Thật thần kỳ!”
“Đương nhiên, cấp bậc không gian của người càng cao thì số lượng dây leo cũng sẽ không ngừng tăng lên.”
“Diên Nhi, mau nhìn kìa!” Đột nhiên, Công Tử Diễn kêu lớn, Linh Diên nhìn theo hướng tay nàng ấy chỉ lên bầu trời, vừa nhìn thấy thì đã sửng sốt lần thứ hai.
Trên bầu trời của không gian đột nhiên xuất hiện một hàng chữ rất rõ ràng, mà nội dung của hàng chữ đó là về mười tám con thú biến dị mới vừa bị tha xuống hồ nước kia.
Nội dung bao gồm các loại gen, độc tố trong cơ thể đám thú biến dị kia, thậm chí còn cả phương pháp nghiên cứu ra, trình độ chính xác này đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có trong không gian y học.
Linh Diên nhìn mà trợn tròn mắt, cười toe toét. Trời ạ, nàng cũng chỉ mới nghĩ thôi mà, sao mà ngờ được Linh Đằng thật sự có thể cho nàng số liệu chứ?
Đúng vậy, lúc ở bên ngoài nàng đã quyết định ném những thứ này xuống cùng một lúc cho Linh Đằng cũng là muốn biết bệnh độc trên người đám quái vật này và quá trình tiến hóa. Đương nhiên, điều này cần nàng nghiên cứu, nhưng nàng không thể ngờ được Linh Đằng hấp thu rồi lại chủ động bảo cho nàng biết tất cả những điều nàng muốn biết.
“Băng Dực, mau, mau vứt đám còn lại xuống đi, không cần nữa rồi.”
Có số liệu quan trọng như vậy rồi, nàng còn cần nghiên cứu gì nữa?
Linh Diên và Công Tử Diễn đồng loạt lấy bút ra, bắt đầu chép lại số liệu trên không trung.
Băng Dực cũng biết tầm quan trọng của số liệu này với chủ nhân, nó không khách khí nữa, đưa đám đồ ăn còn lại đến miệng Linh Đằng.
Sau khi hai người chép xong thì bên hồ xanh cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng, Băng Dực nhìn hồ nước yên ả, nói với Linh Diên.
“Lần này Linh Đằng ăn no lắm rồi, để nó tiêu hóa đi.”
Linh Diên gật gật đầu, giơ số liệu trong tay lên: “Đi thôi, chúng ta phải nghiên cứu số liệu này thật kỹ mới được.”
Có số liệu đầy đủ nhất rồi thì việc nghiên cứu phát hiện ra các loại thuốc khắc chế không khó chút nào, mà mục tiêu của nàng không chỉ như vậy.
Theo như những dữ liệu này thì đám thú biến dị này không giống với những tang thi bên ngoài mà lại giống đám dâm thú hơn, đều bị con người khống chế.
Đúng vậy, chúng nó đều có thể khống chế được, tất cả những yếu tố không ổn định đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, một khi người đứng sau lưng trao quyền cho kẻ bên dưới ra lệnh thì những con thú biến dị này sẽ tấn công những mục tiêu đã xác định trước.
Mà chuyện nàng phải làm chính là hủy đi khả năng khống chế của đối phương và thiết lập lại mệnh lệnh của nàng, kể từ đó nếu không có lệnh của nàng thì đám thú biến dị đó sẽ không làm việc cho bọn họ. Cứ như vậy thì có thể giết đối phương trở tay không kịp.
Công Tử Diễn nghe xong kế hoạch của Linh Diên, lập tức phấn khởi hứng thú hẳn lên: “Thật tốt quá, nếu có thể thay đổi DNA của bọn chúng thì có thể tương đương với không chiến mà thắng. Mau, mau xem thử ta cần làm gì?”
“Tỷ tỷ không cần làm gì cả, không gian của chúng ta cái gì cũng có, máy phát điện, các loại thiết bị dụng cụ, cái gì cần cũng có. Giờ ta mới phát hiện giao mấy thứ này cho ta là anh minh cỡ nào mà, ha ha ha!”
Linh Diên mừng như điên chạy đến phòng thí nghiệm của mình nghiên cứu số liệu, Công Tử Diễn không có việc gì cả cũng đi vào theo, thuận tiện có thể trợ giúp.
Khi hai người trong không gian đang bận túi bụi thì Hồng Mị Nhi bên ngoài không gian cứ luôn cảm thấy bất an không yên, hơn nữa bất luận nàng ta làm gì thì ba người Ngọc Ngân cứ như đã biến mất khỏi khoảng không vậy, không chút dấu vết. Thậm chí ngay cả Lăng Tễ Phong bị mắc trong bẫy cũng biến mất thần không biết quỷ không hay.
Đúng là muốn chọc nàng ta tức chết mà, nàng ta vừa vận dụng tất cả lực lượng tìm kiếm những người này vừa phải thường xuyên chú ý đến tình hình của Vệ Giới.
Nói đến Vệ Giới, Hồng Mị Nhi không thể không bội phục hắn, trong hoàn cảnh này mà hắn có thể không ăn không uống nghỉ ngơi dưỡng thần, mỗi lần nàng ta quá đó người ta còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên nhìn, lại càng không muốn nói chuyện với nàng ta. Ngay cả khi nàng ta biết hắn có thể nghe thấy được thì nàng ta cũng chẳng thể làm được gì.
Không phải là nàng ta không muốn làm gì hắn mà là sau khi biết thân phận của hắn thì nàng chẳng thể làm được gì hắn cả.
Nếu không ăn được vào miệng thì cũng chỉ có thể thả hắn đi, Hồng Mị Nhi vô cùng buồn bực hạ cấm chế với sơn động số một, đồng thời ra lệnh cho mười cánh quân trông coi ở đây, ngay cả con ruồi cũng không lọt vào được.
Nàng ta không biết là sau khi nàng ta rời khỏi thì Lăng Tễ Phong vốn nên nằm trong cái bẫy lại lẳng lặng xuất hiện bên cạnh Vệ Giới: “Này, người đi rồi, đệ còn giả bộ gì nữa, mau mau trò chuyện với ca đây đi, mấy ngày nay ca đây buồn chán chết mất!”
Vệ Giới từ từ mở mắt ra, liếc hắn ta một cái nhìn không tí cảm xúc nào: “Tra thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào? Còn có thể thế nào? Ta nói cho đệ nghe, đảo này quỷ dị lắm, những nơi ta có thể đi vào cũng đã vào rồi, nơi không thể đi vào cũng vào. Chỉ là ta cảm thấy đảo nhỏ này không như vẻ bề ngoài chúng ta nhìn thấy, đệ không biết đâu, giờ bên ngoài đảo đều một màu xám, khác hoàn toàn với lúc chúng ta mới đến, ta cảm thấy có lẽ chúng ta đã gặp phải đối thủ rồi.”
“Nơi này là Quỷ vực?”
Lăng Tễ Phong gật mạnh: “Đúng rồi, chính là Quỷ vực trong truyền thuyết, huống chi đám đó đúng là rất lợi hại, đúng là tà môn quỷ dị mà!”
“Vết thương của đệ thế nào rồi?”
“Cũng gần ổn rồi, nhưng nếu tạm thời không ra được thì linh khí ở đây sung túc như vậy, lợi dụng tu luyện thì có hại gì chứ?”
Lăng Tễ Phong sặc một ngụm nước miếng: “Không thể nào, sao đệ lại có thể bình tĩnh như vậy chứ, chẳng lẽ đệ không biết tức phụ của đệ cũng đuổi theo đến đây sao?”
Sắc mặt Vệ Giới đột nhiên thay đổi, hắn đột ngột quay đầu lại túm lấy cổ áo Lăng Tễ Phong: “Huynh nói cái gì? Diên Nhi cũng đến đây?”
“Đúng, đúng vậy, đệ bị nữ tiện nhân kia bắt đi, ta cũng đâu biết nên mới đến Phượng Trì sơn trang hỏi. Vừa nghe nói đệ không quay về thì tức phụ của đệ đã cùng ta đã đến chỗ đệ mất tích, sau khi nàng xác định vị trí của đệ thì lập tức cưỡi ngân long đuổi theo. Đệ không biết tức phụ của đệ máu lạnh đến thế nào đâu, mang theo ta thì có mất gì chứ? Vậy là nàng lại tự bay đi luôn, làm cho ông đây phải chạy theo dưới đất suýt tắt thở, may mà sau đó đã gặp được nàng.”
Không đợi hắn ta lải nhải xong thì đã cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, lạnh đến mức khiến mũi hắn ta ngứa ngáy hắt xì một cái.
Chương 450: Bọn họ là người Mặc gia, đúng không?
Bị Vệ Giới lạnh lùng nhìn như vậy, Lăng Tễ Phong cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng cả lên.
“Làm… làm gì đó, ta… ta cũng đâu biết người bắt đệ là ai, cũng đâu biết ở đây là Quỷ vực chứ.”
“Thê tử của đệ đúng là vô lương tâm mà, do tự nàng đi đó thôi, nàng còn tới trước ta nữa kìa, đợi đến khi ta nhận ra thì đã muộn rồi, chúng ta đã đánh nhau với đám người ở đây rồi.”
“Hiện giờ nàng thế nào?” Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta, giọng điệu khá nặng nề.
“Nàng… nàng bị thương, còn cả Công Tử Diễn và Ngọc Ngân đi cùng nàng nữa, ba người bọn họ hẳn là bị nhốt cùng nhau. Vốn là chúng ta cũng ở cùng nhau, trước khi tới đây thì ta đã ra trước sơn động xem, có người canh giữ, chắc chính là chỗ này đây!”
“Bị thương?”
Lăng Tễ Phong nhìn thấy đáy mắt hắn lóe ánh sắc lạnh, cả người run lên, theo bản năng lùi về sau mấy bước: “Đúng… bị thương, nhưng mà thê tử của đệ bản lĩnh lớn như vậy, chắc là… chắc là không có việc gì đâu. Đệ xem thử ta nè, ta cũng đâu có bị thương, không phải giờ vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Vệ Giới cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị cái tên nhị sư huynh ngu xuẩn này làm tức chết thôi.
Hắn ta mang Linh Diên đến đây thì thôi đi, lại còn để nàng bị thương, mà để nàng bị thương cũng thôi đi, hắn ta lại còn vô tư bỏ đi không thèm để ý nàng, giờ lại còn không biết xấu hổ nói Diên Nhi chắc là không có việc gì đâu?
Đó là vấn đề đó biết không hả?
Nghĩ đến đây, rốt cuộc Vệ Giới cũng không ngồi yên được nữa, hắn nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía cửa, Lăng Tễ Phong vừa thấy vậy thì vội vàng giữ hắn lại.
“Đợi một chút, đệ muốn làm gì? Hồng Mị Nhi vẫn chưa biết quan hệ giữa đệ và thê tử đệ, nếu giờ đệ đi thì không phải không đánh mà khai còn gì?”
Vệ Giới hất mạnh tay hắn: “Nàng ta có biết hay không thì liên quan gì đến ta? Bây giờ ta chỉ nghĩ đến Diên Nhi có ổn không thôi, những chuyện khác không liên quan đến ta!”
Lăng Tễ Phong lập tức nổi giận, nhảy đến trước mặt hắn: “Đệ nói mấy lời này đúng là vô trách nhiệm mà, chẳng lẽ đệ không biết vì sao Bất Dạ thành lại nói diệt là diệt sao? Tại sao Mạnh Linh lại đến Phượng Trì sơn trang chứ? Nữ nhân này đã sớm nghi ngờ thê tử đệ… Nếu để nàng ta biết Linh Diên chính là Phượng Nguyên, Phượng Nguyên chính là Linh Diên, để bọn họ biết thi độc nàng ta mưu đồ phân tán trong nhiều năm qua cuối cùng lại bị thê tử đệ giải được, thậm chí còn nhiều lần phá hủy kế hoạch của bọn họ thì đệ cảm thấy bọn họ sẽ làm gì với nàng chứ? Nàng ta sẽ bỏ qua cho nàng sao? Cái tên ngu xuẩn này, ta thấy đệ không biết trên đảo này có bao nhiêu cao thủ nhỉ? Sao đệ lại không nghĩ thử xem, có Công Tử Diễn, có Ngọc Ngân, còn có ta ở đó, tại sao mọi người còn có thể bị thương? Vì kẻ chúng ta đối mặt không phải một hai người mà là một đám cao thủ!”
“Ta cứ phải đợi như vậy sao?”
“Đệ không đợi thì muốn làm gì? Vết thương của đệ vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, việc duy nhất đệ có thể làm bây giờ là chưa thương, chỉ có dưỡng tốt vết thương thì mới có tư cách bảo vệ nàng được. Đừng trách ta không nói trước cho đệ, Hồng Mị Nhi này đã sớm như hổ rình mồi với đệ rồi.”
“Còn nữa, theo số của thê tử đệ nàng có thể chết dễ dàng sao? Ngay cả thi độc nàng cũng có thể nghiên cứu ra được, nàng đến đây chỉ có thể gây thêm phiền phức cho Hồng Mị Nhi kia thôi, còn những người khác tìm đến nàng, ha ha, nằm mơ đi!”
Nghe đến đó, Vệ Giới như hiểu được gì đó, quay đầu nhìn Lăng Tễ Phong: “Huynh đã điều tra ra thân thế của bọn họ chưa?”
Lăng Tễ Phong nghe vậy, cố ý tránh né ánh mắt của hắn, nhưng ánh mắt Vệ Giới vô cùng sắc bén, siết chặt vai hắn ta: “Huynh biết sự thật rồi?”
Lăng Tễ Phong gật lung tung, gạt tay hắn ra: “Biết thì thế nào chứ, có biết cũng không thể nói cho đệ. Tóm lại, điều duy nhất ta có thể nói cho đệ là ngày trước đệ không biết quý trọng thì sau này không dễ dàng theo đuổi lại nương tử đâu.”
Nhìn gương mặt không một gợn sóng của Vệ Giới, Lăng Tễ Phong bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Huynh đệ à, đừng trách ca ca không cảnh cáo đệ, tình địch trong tương lai của đệ đúng là trẻ mãi không già đó, thê tử này của đệ đúng là phi thường mà, chậc chậc, còn cả Ngọc Ngân kia nữa, hai nha đầu này đúng là…”
Vệ Giới nheo mắt lại: “Huynh muốn nói bọn họ là người Mặc gia đúng không? Hơn nữa còn là đôi nữ song sinh, chứng minh bọn họ chúng là dòng chính của Thần Nữ tộc, hai huynh đệ mang nàng đi lần trước kỳ thật chính là ca ca ruột thịt của nàng đúng không?”
Lăng Tễ Phong hít một ngụm khí lạnh: “Tha ta đi huynh đệ à, sao đột nhiên đệ lại thông minh thế, sao đệ biết được?”
Vệ Giới cười lạnh lùng: “Kỳ thật ta đã sớm đoán được rồi, sau khi Ngọc Ngân nói cho ta biết Công Tử Diễn là tỷ tỷ ruột của Linh Diên, hai người lại trông giống nhau như đúc thì ta cũng đã đoán được.”
“Đệ đoán được? Sao đệ lại đoán vậy?”
Vệ Giới liếc hắn ta một cái: “Trên thế giới này có thể có được độc Hắc Ngột Lân độc nhất vô nhị của Thần Nữ tộc, đồng thời còn là đôi nữ song sinh, lại còn trùng hợp bị người của Long đế quốc mang đi. Hơn nữa lúc Thần Nữ tộc của Long đế quốc ra mặt giải cứu nước Yến và nước Tư U thì hai người họ lại tình cờ xuất hiện như vậy, nếu ta vẫn không đoán ra thân phận của các nàng thì Vệ Giới ta còn không bằng đâm đầu chết ở đây luôn đi!”
Lúc này thì thành Lăng Tễ Phong nghẹn họng không thể trả lời được: “Đệ phân tích ra vậy đúng là cũng dễ quá mà!”
Chỉ là hắn ta không nói tiếp vấn đề này nữa mà ngược lại nhìn Vệ Giới, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Đúng, đệ đoán được thân thế của thê tử đệ thì sao chứ? Vậy đệ có biết tại sao người Mặc gia lại đưa bọn họ đến đại lục Tứ Phương không? Lại có biết vì sao đến giờ vẫn không nhận các nàng không?”
Vệ Giới nhướng mày: “Sư huynh không hổ là dòng chính của Lăng gia một trong bốn gia tộc lớn, lại có thể biết nhiều việc như vậy?”
Lăng Tễ Phong cũng không nhận cái mũ lớn này: “Ọe, đệ đừng ở đó nịnh hót, ta chỉ có thể nói cho đệ người biết được bí mật này không nhiều lắm, nếu không phải ta có quan hệ với đệ, nếu không phải ta vừa khéo ở Lăng gia, vừa khéo nhị thúc của ta ở đại lục Tứ Phương, vừa khéo nhị thúc của ta thu dưỡng Linh Diên, lại vừa khéo phụ thân ta và Hoa Nghiêu có chút giao tình thì đệ nghĩ rằng ta và đệ sẽ biết chuyện nhanh như vậy sao?”
“Vậy huynh còn biết gì?”
Lăng Tễ Phong liếc hắn một cái, đột nhiên chỉ tay ra bên ngoài: “Hồng Mị Nhi này trước đây tên là Mặc Hương Quân, nàng ta còn có một tỷ tỷ là Mặc Hàn Y, hai người này cũng là song sinh.”
Vệ Giới kinh ngạc nhìn hắn: “Thật sao?”
“Chuyện của Hồng Mị Nhi cũng chính là Mặc Hương Quân này người nào ở Long đế quốc cũng biết, cũng đều biết nàng ta là sư muội của Hồng Tà, là đồ đệ của lão Độc Quỷ kia, còn rất ái mộ Long Khôn. Đáng tiếc cũng vì những điều này mà nàng ta bị ảnh hưởng xấu, nàng ta mới bị Mặc Gia trục xuất hỏi gia môn, nói đến đây thì nàng ta cũng rất đáng thương.”
Vệ Giới mím môi, đại não nhanh chóng vận chuyển, Hồng Mị Nhi cũng là một trong số cặp song sinh? Vậy Linh Diên và Công tử Diễn là sao?
“Không phải nói mỗi thế hệ của Mặc gia chỉ có dòng dõi chính thống nhất mới có thể sinh ra nữ song sinh không? Giờ là tình huống gì? Chẳng lẽ còn có đôi song sinh thứ hai sao?”
Dưới ánh mắt cười như không cười của Lăng Tễ Phong, Vệ Giới đột nhiên trừng lớn mắt: “Chẳng lẽ, Diên Nhi mới là thật?”
“Suỵt, đệ đệ tốt của ta ơi, có một số việc đệ biết là được rồi, nhưng có thế nào cũng đừng nói ra. Bây giờ ở Long đế quốc bí mật này chưa thể tiết lộ đâu, hiện tại tuy Mặc gia đã không màng thế sự, nhưng Thần Nữ tộc cũng không phải dễ chọc, nếu bọn họ thật sự vùng lên thì Long gia tính là cái mông gì!”
“Cho nên huynh mới lo Hồng Mị Nhi biết thân phận của Linh Diên như như vậy?”
Lăng Tễ Phong lập tức lộ ra biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy: “Đệ vẫn không ngốc nhỉ? Đúng vậy, ta đang lo lắng điều này, nếu nàng ta điều tra ra Linh Diên chính là Phượng Nguyên thì việc nàng ta điều tra ra thân phận thật sự của Linh Diên còn gì là khó khăn nữa? Dù sao thì trong lịch sử của nước Tư U, Diên Nhi đã chết rồi, một người đã chết sống lại không đáng sợ, đáng sợ là người này hết lần này tới lần khác lại tái sinh, đây mới là điều đáng sợ!”
Nghe phân tích của Lăng Tễ Phong xong, trái tim Vệ Giới dần dần bĩnh tĩnh lại, hắn nhìn Lăng Tễ Phong một cái thật sâu, vỗ vỗ vai của hắn ta.
“Sư huynh, cảm ơn huynh, nhân tình này huynh đệ ta ghi nhớ.”
“Được rồi, cái gì mà nhân tình với không nhân tình chứ, chúng ta chính là châu chấu trên một sợi dây thừng mà. Có lẽ đệ không biết, Lăng gia và Hoa gia đều đứng về phía Thần Nữ tộc, nếu Thần Nữ tộc xảy ra chuyện gì thì bọn ta cũng không được gì tốt đâu.”
Vệ Giới khẽ nhíu mày: “Vậy… đại sư huynh…”
Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Khó nói lắm, thái độ của Lận gia vẫn rất mơ hồ, còn cả Tuyết gia nữa, Tuyết gia vẫn không có động thái gì, tám gia tộc khác cũng quan sát bốn gia tộc lớn chúng ta, chỉ cần Thần Nữ tộc còn tồn tại một ngày, Mặc gia còn tồn tại một ngày thì linh khí Long đế quốc sẽ sung túc, một khi Mặc gia diệt vong thì Long đế quốc sẽ không còn tồn tại.”
Vệ Giới khiếp sợ vô cùng, chớp mắt mạnh một cái mới phản ứng lại, dừng chân: “Tại sao?”
“Vì trong cấm địa của Mặc gia có nắm giữ linh mạch linh khí của đế quốc, linh khí sẽ lan ra xung quanh từ trung tâm cấm địa của Mặc gia, mang lại lợi ích cho cả Long đế quốc. Khi nào linh khí ở đây khô kiệt thì đệ nói xem Long đế quốc còn dựa vào gì xưng bá chứ? Trên thế giới này cũng đâu chỉ có Long đế quốc và đại lục Tứ Phương, những đại lục khác đã mơ ước Long đế quốc từ lâu, để bọn họ bắt được cơ hội này thì đế quốc bị diệt là chuyện sớm muộn thôi.”
Phía sau, Vệ Giới đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung tâm trạng của mình, hắn trố mắt nhìn sư huynh mình.
“Cho nên ở tương lai trong Diên Nhi và Công Tử Diễn phải có một người bảo vệ linh mạch Mặc gia? Một người phải hy sinh bản thân gả vào hoàng thất? Tại sao? Tại sao nhất định phải kết quan hệ thông gia với Long gia?”
Đầu tiên Lăng Tễ Phong gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cho nên ta mới nói con đường theo đuổi thê tử tương lai của đệ chỉ sợ không dễ dàng đâu, về phần tương lai ai gả vào hoàng thất, ai bảo vệ linh mạch thì không biết được.”
Trong mắt Vệ Giới nổi lên sóng gió: “Nếu là như thế, ta thà nàng không quay về nhận tổ tông.”
Lăng Tế Phong vô cùng đồng tình nhìn hắn một cái: “Khi hai người họ tròn mười sáu tuổi thì sẽ tiến vào linh mạch, chỉ có người được linh mạch thừa nhận thì mới có thể trở thành người thừa kế mới của Thần Nữ tộc. Nếu hai người Hồng Mị Nhi và Mặc Hàn Y này thật sự có vấn đề thì thê tử của đệ chắc chắn phải quay về Mặc gia!”
Vệ Giới vừa muốn nói gì đó thì Lăng Tễ Phong lại cắt lời hắn: “Một khi người không mang huyết mạch Mặc gia vào linh mạch thì toàn bộ linh mạch sẽ sụp đổ!”
Sắc mặt Vệ Giới đột ngột thay đổi, nhưng vẫn không thể nói được lời nào. Những lời hôm nay khiến hắn quá khiếp sợ, khiến hắn kinh ngạc trở tay không kịp, cũng khiến hắn càng thêm bàng hoàng do dự về tương lai.
Diên Nhi, Diên Nhi của hắn lại có thân thế kinh người như vậy. Khó trách, khó trách sao trên người nàng lại có nhiều bí mật như vậy, khó trách năng lực của nàng lại mạnh như thế. Hóa ra, hóa ra nàng lại là người Mặc gia, truyền kỳ của đại lục này?
Hai mắt hắn u ám tối tăm cứ như màn đêm vô biên, áp bức bất ngờ ập đến này khiến hắn đều cảm thấy áp lực trong từng hơi thở.
Lăng Tễ Phong thấy hắn như vậy cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc đứng bên cạnh, thật ra đâu phải chỉ Vệ Giới khó chịu, hắn ta sao lại không chứ?
Hai thế lực lớn của đại lục này là Long gia và Mặc gia, một kẻ nắm quyền, một kẻ nắm thế, một kẻ thì ngày càng lên cao, một kẻ thì ngày càng xuống thấp, thậm chí không có sự trông coi của Thần Nữ mà Mặc gia còn có thể duy trì được thực lực như vậy cũng đủ để thấy được thực lực của bọn họ sâu đến thế nào.
Hiện giờ hắn ta vô cùng may mắn bọn họ đang đứng cùng chiến tuyến với Thần Nữ tộc, đứng cùng chiến tuyến với Mặc gia, có như vậy hắn ta mới có thể cùng trận tuyến với sư đệ của mình, chỉ là bên đại sư huynh…
“Bên sư phụ ổn chứ?” Có lẽ là do bầu không khí quá nghiêm trọng, Vệ Giới đột nhiên mở miệng.
“Ừm, lão gia tử rất ổn, đệ cứ yên tâm đi. Lão nhân cũng đã nói nếu đến lúc đệ phải quyết định lập trường thì đệ đừng bận tâm gì nhiều, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, tin là đại sư huynh sẽ hiểu thôi.”
Nhắc tới Lận Ngọc Đường, Vệ Giới quay đầu nhìn Lăng Tễ Phong: “Đại sư huynh cũng trở về gia tộc rồi?”
Lăng Tễ Phong nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đã trở về rồi, sau khi ta quay về không lâu thì sư phụ gửi thư tới nói huynh ấy cũng đi rồi. Tuy không biết chính xác là đi đâu nhưng huynh ấy còn có thể đi đâu chứ, tất nhiên là về gia tộc. Đệ còn nhớ đệ nhờ ta đi điều tra Dương Tố kia không?”
Vệ Giới từ từ ngẩng đầu, Dương Tố?
Ánh mắt hắn chợt lóe: “Huynh nói là tên Dương Tố trước kia ở Bất Dạ thành có quan hệ với Hồng Tà?”
Lăng Tễ Phong gật gật đầu: “Đệ có biết hắn ta là ai không?”
Đại não Vệ Giới theo bản năng tự hỏi, nếu sư huynh đã hỏi vậy đủ để chứng minh thân thế người này không bình thường, có thể lọt vào mắt huynh ấy chắc chắn là người trong giới thượng lưu của Long đế quốc.
Hắn nhớ rõ trong tám gia tộc giàu có thì không có họ Dương, trong bốn gia tộc Lận, Hoa, Tuyết, Lăng cũng không có liên quan gì đến họ Dương, chẳng lẽ: “Hắn ta dùng tên giả sao?”
Chương 451: Sự lo lắng của Hồng Mị Nhi
“Ý nghĩa chính của chữ Tố là màu trắng thuần, mà nếu là màu trắng trong họ thì bất luận là tứ đại gia tộc hay là bát đại hào môn đều không hề có, nên…”
Môi Vệ Giới nhếch lên thành một đường chỉ: “Là Tuyết gia? Hắn ta là người của Tuyết gia?”
Lăng Tễ Phong ừm một tiếng: “Đúng vậy, hắn ta chính là người của Tuyết gia, tuy rằng là dòng chính nhưng cũng không đặc biệt.”
Người của Tuyết gia nhiều, dòng trực hệ còn có đến năm sáu nhi tử, Dương Tố trong đó không ưu tú nhất, cũng không phải kém cỏi nhất, thuộc loại là cha không yêu mẹ không thương.
“Còn có điều này có lẽ đệ không biết, Lăng gia chúng ta có hôn ước với Tuyết gia, thật không may, dòng chính Lăng gia không có nữ nhi nên gánh nặng này phải đặt lại trên người chi thứ hai của Lăng gia, cũng chính là Vận muội muội của ta.”
Vệ Giới nhíu mày: “Nói theo ý huynh có thể nào người có hôn ước với muội muội huynh chính là tên Tuyết…”
“Tuyết Giản, tên của hắn ta là Tuyết Giản.”
“Hắn ta là vị hôn phu của Linh Vận?”
Lăng Tễ Phong gật gật đầu: “Trước mắt là vậy thôi, điều kiện tuổi thích hợp cũng chỉ còn lại lão tứ là hắn ta.”
Điều này khiến Vệ Giới nghĩ đến lúc ở Bất Dạ thành Tuyết Giản này hình như biết Linh Diên nhà bọn họ, có thể người mà hắn ta biết thật không phải Linh Diên mà là Linh Vận.
“Bọn họ đã định hôn rồi sao?”
Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Chưa, hình như Vận muội muội không muốn thành thân sớm nên cứ để như vậy, tên tiểu tử Tuyết Giản kia cũng không có ý kiến gì, chỉ là tần suất gặp mặt của hai người cũng rất cao.”
“Huynh đã điều tra người này chưa?”
Lăng Tễ Phong nở nụ cười: “Cần gì ta đi điều tra? Chuyện này Linh Dực đã làm từ sớm rồi, dù sao thận phận của người này vẫn còn đợi suy xét lại. Lúc trước hắn ta làm bạn với Long Khôn và Hồng Tà, chính tà không rõ, hôn sự của hai người vẫn chưa được lên kế hoạch bàn bạc thực ra cũng do nguyên nhân này là chủ yếu.”
Vệ Giới không quan tâm người này là ai, chẳng qua Linh Diên thì rất quan tâm vị tỷ tỷ này, liên quan đến nàng nên Vệ Giới cũng chú ý đến bên này, vừa lúc sư huynh hắn lại là người Lăng gia, quan tâm chút cũng không có gì sai.
“Đúng rồi, nói tới thì thê tử này của đệ cũng coi như là người Lăng gia bọn ta đó! Nhị gia gia của ta đã ghi tên Linh Diên vào trong gia phả Lăng gia bọn ta rồi, tên trên đó chính là Lăng Diên! Mặc kệ tương tai thân phận nàng có thế nào thì hiện giờ nàng cũng là người Lăng gia, điểm này không thể nghi ngờ được. Trừ phi nàng không cần thân phận này, nếu không thì nàng ấy vẫn là người nhà Lăng gia.”
Chỉ là điều có thể chắc chắn là, dù nàng là Linh Diên hay Lăng Diên thì chỉ sợ cũng không được bao lâu, sớm muộn gì nàng cũng phải trở về vị trí nàng nên đến.
Vệ Giới càng lúc càng thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, hắn phải nhân cơ hội này gia tăng thực lực, nếu không thì trong tương lai, khoảng cách giữa hắn và Linh Diên chỉ sẽ càng ngày càng xa.
“Mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, huynh có biết sinh nhật mười sáu tuổi của hai nữ nhi thật của Mặc gia là khi nào không?”
Lăng Tễ Phong kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn: “Đệ muốn…”
“Nếu muốn nắm giữ thời gian chính xác thì phải điều tra ra ngày sinh thật sự của Diên Nhi.”
Lăng Tễ Phong bật cười ha ha: “Đệ muốn biết? Ta cũng muốn biết, tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng ai có thể tiết lộ tin tức quan trọng như vậy chứ?”
“Ít nhất hiện giờ có thể khẳng định bất luận là Mặc Hàn Y hay Mặc Hương Quân đều là đồ giả, nếu người là giả thì ngày sinh thế nào?”
“Người Mặc gia rất khôn khéo, sợ là đã đợi nhiều năm như vậy chỉ đợi một ngày này thôi! Dù sao thì có rất nhiều người muốn lợi dụng ngày này.”
“Không biết thì có thể tính ra, Diên Nhi sinh vào tháng mười, còn hai người kia là tháng mấy?”
Lăng Tễ Phong nhíu mày: “Ta rất muốn xem đệ tính ra thế nào nhưng không may, Mặc Hàn Y và Mặc Hương Quân đều sinh vào tháng mười.”
“Đều là tháng mười?”
“Đều là tháng mười.”
“Vậy thì đúng là trùng hợp quá.”
Lăng Tễ Phong cười: “Cũng không phải quá trùng hợp đâu. Nói không chừng sinh nhật thực sự của thê tử nhà đệ chính là tháng mười thì sao?”
Vệ Giới không quan tâm: “Mặc kệ là tháng mấy, nhưng có thể khẳng định một điều là thời gian còn lại cho ta không còn nhiều.”
Hắn nhìn sơn động bị phong bế, xoay người đi thẳng lên tảng đá lớn phía trước, Lăng Tễ Phong định đi theo, Vệ Giới lại đột nhiên quay lại: “Nếu sư huynh không có việc gì thì ở đây canh chừng cho ta đi, ta cần phải lên cấp địa rồi.”
Cấp địa?
Mẹ nó: “Tiểu tử đệ được lắm, cấp địa, đệ mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai mươi ba thôi đã đạt tới cấp địa rồi, đệ kêu bọn ta sống thế nào đây?”
Vệ Giới mặc kệ hắn ta, che đậy ngũ giác, nhắm mắt tu luyện.
Lăng Tễ Phong bị ngó lơ cũng không sầu muộn gì, tự cổ vũ bản thân ngồi xuống lấy các loại đồ đạc từ trong nhẫn trữ vật ra bắt đầu thưởng thức món ngon mỹ vị.
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, Linh Diên đang bế quan trong không gian chế thuốc rốt cuộc cũng ra ngoài sau một tiếng ‘đùng’ thật mạnh, đầu tóc nàng bị nổ tung, mặt mũi đen nhẻm, quần áo rách rưới phấn khích chạy ra.
“Tốt quá, tốt quá, tỷ, ta thành công rồi, ta nghiên cứu ra rồi, ta nghiên cứu ra rồi!”
Đôi mắt nhắm lại của Công Tử Diễn bừng mở, khi nhìn thấy muội muội mình cứ như tên ăn mày đang chạy tới thì nàng ấy lập tức nhíu mày: “Muội ăn mặc kiểu gì vậy, mau, mau đi tắm rửa đi.”
Linh Diên cũng không động đậy gì, lòng bàn tay đen tuyền duỗi ra, lộ ra hai viên thuốc màu xanh lá cây: “Tỷ, tỷ có thấy không? Đây là thành phẩm, chỉ cần đưa những viên thuốc này vào miệng con mồi thì… Ha ha, đám xấu xí đó là của chúng ta, chúng ta bảo bọn chúng làm gì thì bọn chúng phải làm cái đó.”
Công Tử Diễn ngước mắt nhìn trên nhìn dưới, nghi hoặc nhìn muội muội nhà mình: “Muội chắc chắn là những thứ kia sẽ ngoan ngoan uống thuốc sao?”
Linh Diên lập tức trợn mắt xem thường: “Nếu có thể tạo ra chất rắn thì tất nhiên cũng có thể tạo ra chất lỏng, chúng ta có nhiều ống tiêm như vậy, không phải muốn dùng thế nào thì dùng thế đó sao? Tóm là là tác dụng như nhau thôi.”
Nói xong liền nhanh chóng lôi Công Tử Diễn ra bên ngoài: “Đi thử chút đi, ta không đợi kịp nữa rồi, chúng ta qua đó ngay đi, ta muốn thử thành quả nghiên cứu của ta một phen mới được.”
Công Tử Diễn nhìn quần áo trên người nàng, đau đầu xoa mi tâm: “Dù có gấp thì muội cũng phải quan tâm đến hình tượng của mình một chút chứ được không? Xấu xí như vậy, muội chắn chắn đám quái nhân kia nhìn thấy muội sẽ không cảm giác như nhìn thấy đồng loại chứ?”
Linh Diên giật giật khóe miệng, vươn tay nắm lấy cái đầu nổ xù của mình, xấu hổ gãi gãi đầu: “Được rồi, vậy tỷ tỷ đợi ta một lát, ta quay lại ngay.”
Thấy muội muội nghe lời rời đi, Công Tử Diễn thở phào một hơi thật dài, ánh mắt bất giác nhìn sang Ngọc Ngân vẫn còn đang bị đóng băng ở nơi nào đó.
“Cũng đã một tháng rồi, tên này sẽ không bị đông đến sinh tật gì chứ?”
Đợi Linh Diên đi ra, Công tử Diễn chỉ vào Ngọc Ngân: “Muội định xử lý hắn thế nào, cứ để hắn ở đây cũng không phải cách, cứ để đông như vậy thì có vấn đề gì hay không?”
Linh Diên đảo mắt xem thường: “Còn nói không lo lắng cho người ta? Xí, tỷ cứ yên tâm đi, không gian này của ta chỉ có tốt không có xấu, lại nói khối băng này là do linh thú của hắn tạo ra, không có tác dụng phụ gì với cơ thể hắn cả.”
Nói rồi liền lôi kéo Công Tử Diễn ra khỏi không gian, khi hai người xuất hiện tại mười tám tầng địa ngục một lần nữa thì mới bất giác phát hiện hình như không chỉ viên thuốc mà ngay cả nước thuốc cũng không dễ sử dụng đâu.
“Nhiều con như vậy, chúng ta phải lăn lộn đến khi nào mới có thể hủy diệt tiềm thức của bọn nó chứ?”
Linh Diên chỉ vào con mãng xà khổng lồ ở tầng thứ bảy, da đầu run cả lên, mỗi con cao gần như đến bảy tám tầng lầu, để bọn họ nhảy lên nhảy xuống lăn lộn nếu không đến mười ngày tám tháng thì cũng không xong đâu.
“Đám xấu xí đó không ăn gì sao?”
“Theo sự quan sát mấy ngày nay của ta thì chúng ta cũng có hứng thú với người sống như tang thi, nên nếu muội định hạ thuốc trong thức ăn thì cơ bản là không có khả năng.”
“Thức ăn không được thì không khí vậy, không khí là cách lan truyền hiệu quả nhất, chúng ta tìm một dụng cụ phun sương cỡ lớn rồi phun nước thuốc vào trong không khí không phải được rồi sao?”
“Cũng được, cách này nghe có vẻ khá khả thi, chỉ là như vậy chẳng phải rất tốn công sao? Lỡ như Hồng Mị Nhi đột nhiên đến thì sao?”
“Trước tiên cứ bắt đầu từ tầng dưới cùng đi, từng tầng từng tầng đi lên, cho dù nàng ta có tiến vào thì cũng phải đi từ tầng một xuống, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị.”
“Vậy thì làm đi.”
Quyết định phương án xong, hai người bắt đầu phân công hành động. Linh Diên phụ trách mang tất cả thiết bị ra ngoài, cắm vào máy phát điện bắt đầu phun nước thuốc, trong quá trình phun thì Công Tử Diễn ở bên ngoài theo dõi, còn Linh Diên thì tiếp tục tiến vào không gian luyện chế nước thuốc.
Lăn qua lăn lại ngày này qua ngày khác, các nàng thẳng tiến về phía trước, rất nhanh đã đi đến tầng thứ năm. Nhưng còn chưa kịp đặt dụng cụ xuống thì giọng nói vội vàng của Băng Dực đã vang lên: “Không ổn rồi, bên ngoài có động tĩnh, mau thu đồ lại.”
Tim Linh Diên giật thót, nhanh chóng kéo Công Tử Diễn và dụng cụ vào không gian. Sau khi bọn họ rời đi không lâu thì bóng dáng Hồng Mị Nhi xuất hiện ở tầng thứ năm. Nàng ta đứng cách một tấm lưới sắt, vừa quan sát thú biến dị bên trong vừa cúi đầu ghi chép gì đó.
Vốn mọi chuyện vẫn không có vấn đề gì, nhưng khi nàng ta đến tầng thứ sau thì đột nhiên ngẩng đầu, thậm chí cái mũi còn hít hít mạnh, thấy cảnh tượng như vậy, hai người trong không gian đều căng thẳng.
“Không xong rồi, không phải là thuốc của muội còn để lại mùi chứ?”
Linh Diên vuốt cằm nhíu mày: “Không đúng, dù thuốc ta nghiên cứu ta có màu nhưng không có mùi gì cả, dù đã bị hóa sương cũng sẽ không bị ai phát hiện, nhưng tỷ xem vẻ mặt của nàng ta đi, cứ như đã thực sự phát hiện chuyện gì ấy.”
Đúng vậy, đúng là Hồng Mị Nhi cảm nhận được có gì đó không đúng, còn về là chỗ nào không đúng thì nàng ta không thể nói ra được. Mũi nàng ta thỉnh thoảng lại ngửi ngửi môi trường xung quanh mình, xem xét trái phải, nàng ta đứng trước song sắt nhìn chằm chằm thú biến dị bên trong, nửa ngày vẫn không nhúc nhích tí nào.
Cứ như vậy đi xuống từng tầng từng tầng, động tác của nàng ta không ngừng lặp lại, rõ ràng là có trăm mối băn khoăn. Linh Diên nhìn mà trong lòng ngày càng không yên, nhìn thấy bóng dáng Hồng Mị Nhi rời đi, nàng lôi kéo Công Tử Diễn đứng ở chỗ nàng ta vừa dừng lại, xem trái xem phải cũng không phát hiện là nguyên do gì.
“Tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc nữ nhân này đã phát hiện ra điều gì mà đáng để nàng ta xem từ đầu đến đuôi? Chẳng lẽ thực sự phát hiện ra điều gì sao?”
“Khó nói lắm, Hồng Mị Nhi này là sư muội Hồng Tà, không phải chỉ là một cái bình hoa xem được mà dùng không được, nước thuốc muội luyện chế dù không có mùi nhưng đối với người vô cùng nhạy cảm với dược liệu cũng có thể đoán được mà, đúng không?”
Ánh mắt Linh Diên hơi đông lại: “Ý của tỷ tỷ là Hồng Mị Nhi cũng có thể là người như vậy?”
Công Tử Diễn gật gật đầu: “Có lẽ nàng ta thực sự đoán được gì đó rồi, mà lúc này nàng ta đi ra ngoài có lẽ là gọi viện binh. Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng phun thuốc năm tầng còn lại đi. Sau khi đám thú biến bị kia bị phun thuốc thì bên ngoài không thể nhìn ra được có gì khác thường, chỉ khi có người ra lệnh cho chúng nó mới có thể cảm nhận được sự thay đổi của chúng, nếu lần này Hồng Mị Nhi mời người đến đây thì thời điểm mà mà chúng ta bại lộ cũng không xa nữa đâu.”
Hai người đều cảm nhận được nguy cơ, không cần nhiều lời lập tức ra tay, chỉ trong vòng một ngày đã phun thuốc toàn bộ năm tầng còn lại.
Cùng lúc đó, đúng là Hồng Mị Nhi đã phát hiện mười tám tầng địa ngục có gì đó không đúng, mà cảm giác này bắt đầu từ tầng thứ năm, điều khiến nàng ta nàng không yên lòng là cảm giác bất an này đến từ không khí, là một mùi thuốc vô cùng nhẹ hóa sương trong không khí.
Là ai? Là ai đã tiến vào căn cứ bí mật của nàng ta lúc nàng ta không biết chứ?
Trong không khí sao lại có vị thuốc Đông y chứ?
Vị thuốc Đông y có có ảnh hưởng gì đến đám thú biến dị kia không?
Hồng Mị Nhi càng nghĩ càng bất an, nàng ta lập tức viết một phong thư rồi cử con thú biến dị cấp bậc cao nhất đi truyền tin.
Cùng lúc đó, một yếu tố đáng lo nữa cũng dần chiếm lấy tâm trí nàng ta.
Từ trước đến giờ nàng ta cứ có cảm giác sau lưng có người theo dõi chằm chằm nàng ta, nhưng mỗi lần nàng ta quay đầu lại thì không cảm nhận được gì nữa.
Nếu trực giác của nàng ta không sai thì chứng tỏ nàng ta đã thực sự gặp được cao thủ rồi.
Còn về việc cao thủ này có thật là đã đạt được đến trình độ mà nàng ta không thể bằng hay là tồn tại một pháp khí nghịch thiên mà nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới thì chưa biết được…
Công Tử Diễn tự hỏi, trong mắt lóe lên một tia vui sướng: “Vậy nên ý của Diên Nhi là đám dâm thú kia chỉ là để lừa người thôi sao?”
Linh Diên khoát tay: “Cũng không thể nói như vậy, đám dâm thú đó vẫn có tác dụng nhất định, chẳng qua chúng ta đã chiến đấu với tang thi rất lâu nên đã tích lũy được kinh nghiệm thôi. Để chống lại chúng ta thì thực lực yếu quá, hơn nữa dâm thú không có năng lực tư duy, gọi bọn chúng là dâm thú chứ thực tế chúng là một thể biến dị của nhân loại mà thôi, năng lực có thể phát huy cũng có hạn.”
Vì đa số những người bị lây nhiễm đều là người thường, dù trong số đó cũng có một số tu luyện giả bị nhiễm, thực lực mạnh hơn người bình thường, nhưng chỉ cần bọn họ còn một chút ý thức thì sẽ tự mình kết liễu bản thân. Nếu không kịp, trở thành dâm thú thì cũng không sao, có rất nhiều người muốn mổ xẻ bọn họ.
Nói đi nói lại thì dù là tang thi hay dâm thú cũng chỉ là con người tàn sát lẫn nhau, người được lợi sau cùng vẫn là kẻ đứng sau.
Nhưng mà… những thứ dưới mười tám tầng địa ngục kia đã không thể dùng từ nguy hiểm để hình dung nữa rồi.
Chó địa ngục, tang thi báo, hổ, sư tử, sáo, cá sấu, tang thi mãng xà… sự tồn tại của những loài động vật này trước khi đột biến đã khủng khiếp lắm rồi, huống chi là sau khi biến dị?
Chỉ đám giòi bọ thôi đã khiến bọn họ hiểu được sự đáng sợ của những con thú biến dị này, nếu những đám dã thú kia được thả ra thì đại lục này còn có ngày yên tĩnh không?
Sợ là không bao lâu sau nữa ngày tận thế sẽ đến.
“Tỷ, tỷ nói xem, một Hồng Mị Nhi có thể có năng lực lớn thế sao? Còn nữa, dù có thêm sư phụ và sư huynh của nàng ta thì ta cũng không nghĩa là bọn họ có thể thực hiện được công trình với quy mô lớn như vậy được. Ở đây, nếu không tính những sinh vật biến dị ngoài biển thì nghiên cứu này cũng phải theo đuổi ít nhất trong mười đến hai mươi năm.”
Công Tử Diễn nhìn xung quanh, ánh mắt ngày càng trầm xuống: “Muội nói đúng, có thể tạo ra căn cứ ngầm mười tám tầng dưới đảo nhỏ này đúng là không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, nói không chừng căn cứ bị phá hủy trước kia căn bản không phải là sào huyệt chân chính, mà nơi này mới chính là căn cứ nghiên cứu thực sự của bọn họ!”
Vậy thì vấn đề ở đây rồi, nếu Hồng Mị Nhi không có năng lực này thì là ai ở phía sau chống lưng cho bọn họ chứ?
Hai tỷ muội trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy được sự u sầu dày đặc trong mắt nhau.
Linh Diên mím môi do dự một lát: “Tỷ, tỷ nói xem nếu chúng ta đem tất cả những thứ này đi thì sẽ có chuyện gì xảy ra hả?”
“Muội sẽ bị bại lộ mất!” Đó là chuyện không cần thiết, ngoại trừ chủ nhân của không gian có được năng lực này thì không nghĩ ra được ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đem đám người thú biến dị kia đi mà không có bất kỳ động tĩnh nào.
Theo dõi mấy ngày nay, Hồng Mị Nhi cũng thường thường nhìn xung quanh, rõ ràng là có cảm giác có người nào đó theo dõi nàng ta, nhưng nàng ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng khi Linh Diên mang mấy thứ này đi thì kết quả sẽ khác. Bọn chúng sẽ nghĩ đến không gian đầu tiên.
“Vậy làm sao bây giờ?” Linh Diên hơi đau đầu: “Khó khăn lắm chúng ta mới vào đến đây, nếu không làm gì cả thì có phải quá uất nghẹn rồi không?”
Công Tử Diễn che lại hành lang đen kịt, quan sát từ bên này sang bên kia, đám thú biến dị này nhìn thấy nàng ấy đều nhe răng phát ra tiếng gầm rú hung dữ, nhìn gương mặt đen như máu ghê tởm của bọn chúng, dịch dạ dày của nàng ấy lại bắt đầu quay cuồng.
“Nếu không thì chúng ta không lấy toàn bộ, mỗi một loại thú biến dị mang đi một phần được không?”
Sau khi Linh Diên tự hỏi thì lại to gan quyết định.
Công Tử Diễn không phản đối gì với quyết định này, chỉ là: “Muội mang chúng nó đi để làm gì? Nghiên cứu hả? Hay là đút nó Linh Đằng của muội?”
“Cứ đem mấy thứ này vào không gian trước rồi nói sau.”
Sau khi nhận được sự tán thành của Công Tử Diễn, Linh Diên không hề do dự bắt đầu lựa chọn từ tầng thứ nhất rồi đi thẳng xuống. Hễ chỗ nào nàng chạm tay vào đều được thu vào không gian cả, mỗi một loại thú biến dị thu vào hai con, đợi sau khi hai người tiến vào không gian lại thì bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến rung động.
Đám thú biến dị, người biến dị và tang thi đó đều có một điểm giống nhau là vừa xấu xí vừa thối, ghê gớm kinh tởm vô cùng, chúng nó có kích thước khổng lồ, tổng cộng là ba mươi sáu con lấp đầy cả không gian rộng lớn.
Thân là chủ nhân của không gian, đám thú này sẽ không làm gì Linh Diên, chỉ là khi nhìn thấy một người sống là Công Tử Diễn thì có một con như được tiêm thuốc kích thích lao về phía nàng ấy. Công Tử Diễn kinh hãi, Linh Diên lập tức hét lớn về phía Băng Dực: “Mau khống chế chúng nó lại!”
Tiểu Băng Dực mặt mày buồn bực dần dần hiện ra giữa không trung, một tấm phù chú màu xanh giáng từ trên trời xuống, đánh về phía đám thú biến dị kia. Không gian dần dần yên tĩnh, đám thú biến dị kia cũng từ từ im lặng, mềm nhũn dưới đất, con thì lè lưỡi con thì phun lưỡi lưỡi, ngoan ngoãn vô cùng.
“Chủ nhân, đã nói cho người cách sử dụng chú ngữ rồi sao người vẫn còn không biết chứ!”
Linh Diên xấu hổ gãi gãi đầu: “Không phải là tới thời gian mấu chốt thì quên mất ư? Nếu lỡ như đọc sai chẳng phải là chậm trễ mất rồi sao? May mà có ngươi đó, tình yêu à, vất vả quá rồi!”
Nói rồi không quên kéo nó vào trong lòng, vô cùng thân mật vuốt một phen.
Cái đuôi Tiểu Băng Dực vểnh lên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, tìm một tư thế vô cùng thoải mái nằm xuống rồi thản nhiên giơ móng vuốt lên chỉ chỉ đám đồ chơi xấu xí kia.
“Mỗi loại người chọn hai con là định làm gì sao?”
Linh Diên đưa tay vỗ cái bép: “Tất nhiên rồi, đi thôi, chúng ta ném một nửa vào hồ trước, cấp bậc của đám thú biến dị này cao hơn đám bên ngoài nhiều, mười tám con này thực lực không đồng đều, con mạnh nhất thì thực lực đã đến thanh giai, chắc chắn có thể bồi bổ cho nó một phen.”
Hai chủ nhân và sủng vật vừa nói xong thì bên kia đã bắt đầu ra tay, kỳ thật đều là do Băng Dực ra tay, người nào đó phụ trách chỉ huy.
Là người bảo vệ của không gian Huyền Băng, Tiểu Băng Dực có năng lực chỉ huy toàn bộ không gian, bên này chỉ tay một cái, theo một đường cong màu lam, đối tượng bị chỉ sẽ rơi ùm xuống hồ.
Mười tám loại thú, chỉ năm phút đồng hồ thôi đã được xử lý toàn bộ.
Thấy đám thú này rơi xuống hồ nước, Linh Diên lo lắng nhìn Băng Dực: “Không phải Linh Đằng đang ngủ say sao? Có có thể cảm nhận được không?”
Băng Dực đảo mắt xem thường, đang định nói chuyện thì giữa đám thú biến dị chen lấn hỗn loạn trong hồ nước đột nhiên vươn ra vô số dây leo duỗi ra cuốn lấy con mồi, chớp mắt cái đã kéo sâu con mồi vào trong hồ nước. Chỉ trong nháy mắt, mặt hồ đã khôi phục lại sự tĩnh lặng. Mà nước hồ bị nhiễm màu đen đã được tinh lọc bằng tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Linh Diên nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này: “Thật thần kỳ!”
“Đương nhiên, cấp bậc không gian của người càng cao thì số lượng dây leo cũng sẽ không ngừng tăng lên.”
“Diên Nhi, mau nhìn kìa!” Đột nhiên, Công Tử Diễn kêu lớn, Linh Diên nhìn theo hướng tay nàng ấy chỉ lên bầu trời, vừa nhìn thấy thì đã sửng sốt lần thứ hai.
Trên bầu trời của không gian đột nhiên xuất hiện một hàng chữ rất rõ ràng, mà nội dung của hàng chữ đó là về mười tám con thú biến dị mới vừa bị tha xuống hồ nước kia.
Nội dung bao gồm các loại gen, độc tố trong cơ thể đám thú biến dị kia, thậm chí còn cả phương pháp nghiên cứu ra, trình độ chính xác này đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có trong không gian y học.
Linh Diên nhìn mà trợn tròn mắt, cười toe toét. Trời ạ, nàng cũng chỉ mới nghĩ thôi mà, sao mà ngờ được Linh Đằng thật sự có thể cho nàng số liệu chứ?
Đúng vậy, lúc ở bên ngoài nàng đã quyết định ném những thứ này xuống cùng một lúc cho Linh Đằng cũng là muốn biết bệnh độc trên người đám quái vật này và quá trình tiến hóa. Đương nhiên, điều này cần nàng nghiên cứu, nhưng nàng không thể ngờ được Linh Đằng hấp thu rồi lại chủ động bảo cho nàng biết tất cả những điều nàng muốn biết.
“Băng Dực, mau, mau vứt đám còn lại xuống đi, không cần nữa rồi.”
Có số liệu quan trọng như vậy rồi, nàng còn cần nghiên cứu gì nữa?
Linh Diên và Công Tử Diễn đồng loạt lấy bút ra, bắt đầu chép lại số liệu trên không trung.
Băng Dực cũng biết tầm quan trọng của số liệu này với chủ nhân, nó không khách khí nữa, đưa đám đồ ăn còn lại đến miệng Linh Đằng.
Sau khi hai người chép xong thì bên hồ xanh cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng, Băng Dực nhìn hồ nước yên ả, nói với Linh Diên.
“Lần này Linh Đằng ăn no lắm rồi, để nó tiêu hóa đi.”
Linh Diên gật gật đầu, giơ số liệu trong tay lên: “Đi thôi, chúng ta phải nghiên cứu số liệu này thật kỹ mới được.”
Có số liệu đầy đủ nhất rồi thì việc nghiên cứu phát hiện ra các loại thuốc khắc chế không khó chút nào, mà mục tiêu của nàng không chỉ như vậy.
Theo như những dữ liệu này thì đám thú biến dị này không giống với những tang thi bên ngoài mà lại giống đám dâm thú hơn, đều bị con người khống chế.
Đúng vậy, chúng nó đều có thể khống chế được, tất cả những yếu tố không ổn định đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, một khi người đứng sau lưng trao quyền cho kẻ bên dưới ra lệnh thì những con thú biến dị này sẽ tấn công những mục tiêu đã xác định trước.
Mà chuyện nàng phải làm chính là hủy đi khả năng khống chế của đối phương và thiết lập lại mệnh lệnh của nàng, kể từ đó nếu không có lệnh của nàng thì đám thú biến dị đó sẽ không làm việc cho bọn họ. Cứ như vậy thì có thể giết đối phương trở tay không kịp.
Công Tử Diễn nghe xong kế hoạch của Linh Diên, lập tức phấn khởi hứng thú hẳn lên: “Thật tốt quá, nếu có thể thay đổi DNA của bọn chúng thì có thể tương đương với không chiến mà thắng. Mau, mau xem thử ta cần làm gì?”
“Tỷ tỷ không cần làm gì cả, không gian của chúng ta cái gì cũng có, máy phát điện, các loại thiết bị dụng cụ, cái gì cần cũng có. Giờ ta mới phát hiện giao mấy thứ này cho ta là anh minh cỡ nào mà, ha ha ha!”
Linh Diên mừng như điên chạy đến phòng thí nghiệm của mình nghiên cứu số liệu, Công Tử Diễn không có việc gì cả cũng đi vào theo, thuận tiện có thể trợ giúp.
Khi hai người trong không gian đang bận túi bụi thì Hồng Mị Nhi bên ngoài không gian cứ luôn cảm thấy bất an không yên, hơn nữa bất luận nàng ta làm gì thì ba người Ngọc Ngân cứ như đã biến mất khỏi khoảng không vậy, không chút dấu vết. Thậm chí ngay cả Lăng Tễ Phong bị mắc trong bẫy cũng biến mất thần không biết quỷ không hay.
Đúng là muốn chọc nàng ta tức chết mà, nàng ta vừa vận dụng tất cả lực lượng tìm kiếm những người này vừa phải thường xuyên chú ý đến tình hình của Vệ Giới.
Nói đến Vệ Giới, Hồng Mị Nhi không thể không bội phục hắn, trong hoàn cảnh này mà hắn có thể không ăn không uống nghỉ ngơi dưỡng thần, mỗi lần nàng ta quá đó người ta còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên nhìn, lại càng không muốn nói chuyện với nàng ta. Ngay cả khi nàng ta biết hắn có thể nghe thấy được thì nàng ta cũng chẳng thể làm được gì.
Không phải là nàng ta không muốn làm gì hắn mà là sau khi biết thân phận của hắn thì nàng chẳng thể làm được gì hắn cả.
Nếu không ăn được vào miệng thì cũng chỉ có thể thả hắn đi, Hồng Mị Nhi vô cùng buồn bực hạ cấm chế với sơn động số một, đồng thời ra lệnh cho mười cánh quân trông coi ở đây, ngay cả con ruồi cũng không lọt vào được.
Nàng ta không biết là sau khi nàng ta rời khỏi thì Lăng Tễ Phong vốn nên nằm trong cái bẫy lại lẳng lặng xuất hiện bên cạnh Vệ Giới: “Này, người đi rồi, đệ còn giả bộ gì nữa, mau mau trò chuyện với ca đây đi, mấy ngày nay ca đây buồn chán chết mất!”
Vệ Giới từ từ mở mắt ra, liếc hắn ta một cái nhìn không tí cảm xúc nào: “Tra thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào? Còn có thể thế nào? Ta nói cho đệ nghe, đảo này quỷ dị lắm, những nơi ta có thể đi vào cũng đã vào rồi, nơi không thể đi vào cũng vào. Chỉ là ta cảm thấy đảo nhỏ này không như vẻ bề ngoài chúng ta nhìn thấy, đệ không biết đâu, giờ bên ngoài đảo đều một màu xám, khác hoàn toàn với lúc chúng ta mới đến, ta cảm thấy có lẽ chúng ta đã gặp phải đối thủ rồi.”
“Nơi này là Quỷ vực?”
Lăng Tễ Phong gật mạnh: “Đúng rồi, chính là Quỷ vực trong truyền thuyết, huống chi đám đó đúng là rất lợi hại, đúng là tà môn quỷ dị mà!”
“Vết thương của đệ thế nào rồi?”
“Cũng gần ổn rồi, nhưng nếu tạm thời không ra được thì linh khí ở đây sung túc như vậy, lợi dụng tu luyện thì có hại gì chứ?”
Lăng Tễ Phong sặc một ngụm nước miếng: “Không thể nào, sao đệ lại có thể bình tĩnh như vậy chứ, chẳng lẽ đệ không biết tức phụ của đệ cũng đuổi theo đến đây sao?”
Sắc mặt Vệ Giới đột nhiên thay đổi, hắn đột ngột quay đầu lại túm lấy cổ áo Lăng Tễ Phong: “Huynh nói cái gì? Diên Nhi cũng đến đây?”
“Đúng, đúng vậy, đệ bị nữ tiện nhân kia bắt đi, ta cũng đâu biết nên mới đến Phượng Trì sơn trang hỏi. Vừa nghe nói đệ không quay về thì tức phụ của đệ đã cùng ta đã đến chỗ đệ mất tích, sau khi nàng xác định vị trí của đệ thì lập tức cưỡi ngân long đuổi theo. Đệ không biết tức phụ của đệ máu lạnh đến thế nào đâu, mang theo ta thì có mất gì chứ? Vậy là nàng lại tự bay đi luôn, làm cho ông đây phải chạy theo dưới đất suýt tắt thở, may mà sau đó đã gặp được nàng.”
Không đợi hắn ta lải nhải xong thì đã cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, lạnh đến mức khiến mũi hắn ta ngứa ngáy hắt xì một cái.
Chương 450: Bọn họ là người Mặc gia, đúng không?
Bị Vệ Giới lạnh lùng nhìn như vậy, Lăng Tễ Phong cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng cả lên.
“Làm… làm gì đó, ta… ta cũng đâu biết người bắt đệ là ai, cũng đâu biết ở đây là Quỷ vực chứ.”
“Thê tử của đệ đúng là vô lương tâm mà, do tự nàng đi đó thôi, nàng còn tới trước ta nữa kìa, đợi đến khi ta nhận ra thì đã muộn rồi, chúng ta đã đánh nhau với đám người ở đây rồi.”
“Hiện giờ nàng thế nào?” Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta, giọng điệu khá nặng nề.
“Nàng… nàng bị thương, còn cả Công Tử Diễn và Ngọc Ngân đi cùng nàng nữa, ba người bọn họ hẳn là bị nhốt cùng nhau. Vốn là chúng ta cũng ở cùng nhau, trước khi tới đây thì ta đã ra trước sơn động xem, có người canh giữ, chắc chính là chỗ này đây!”
“Bị thương?”
Lăng Tễ Phong nhìn thấy đáy mắt hắn lóe ánh sắc lạnh, cả người run lên, theo bản năng lùi về sau mấy bước: “Đúng… bị thương, nhưng mà thê tử của đệ bản lĩnh lớn như vậy, chắc là… chắc là không có việc gì đâu. Đệ xem thử ta nè, ta cũng đâu có bị thương, không phải giờ vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Vệ Giới cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị cái tên nhị sư huynh ngu xuẩn này làm tức chết thôi.
Hắn ta mang Linh Diên đến đây thì thôi đi, lại còn để nàng bị thương, mà để nàng bị thương cũng thôi đi, hắn ta lại còn vô tư bỏ đi không thèm để ý nàng, giờ lại còn không biết xấu hổ nói Diên Nhi chắc là không có việc gì đâu?
Đó là vấn đề đó biết không hả?
Nghĩ đến đây, rốt cuộc Vệ Giới cũng không ngồi yên được nữa, hắn nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía cửa, Lăng Tễ Phong vừa thấy vậy thì vội vàng giữ hắn lại.
“Đợi một chút, đệ muốn làm gì? Hồng Mị Nhi vẫn chưa biết quan hệ giữa đệ và thê tử đệ, nếu giờ đệ đi thì không phải không đánh mà khai còn gì?”
Vệ Giới hất mạnh tay hắn: “Nàng ta có biết hay không thì liên quan gì đến ta? Bây giờ ta chỉ nghĩ đến Diên Nhi có ổn không thôi, những chuyện khác không liên quan đến ta!”
Lăng Tễ Phong lập tức nổi giận, nhảy đến trước mặt hắn: “Đệ nói mấy lời này đúng là vô trách nhiệm mà, chẳng lẽ đệ không biết vì sao Bất Dạ thành lại nói diệt là diệt sao? Tại sao Mạnh Linh lại đến Phượng Trì sơn trang chứ? Nữ nhân này đã sớm nghi ngờ thê tử đệ… Nếu để nàng ta biết Linh Diên chính là Phượng Nguyên, Phượng Nguyên chính là Linh Diên, để bọn họ biết thi độc nàng ta mưu đồ phân tán trong nhiều năm qua cuối cùng lại bị thê tử đệ giải được, thậm chí còn nhiều lần phá hủy kế hoạch của bọn họ thì đệ cảm thấy bọn họ sẽ làm gì với nàng chứ? Nàng ta sẽ bỏ qua cho nàng sao? Cái tên ngu xuẩn này, ta thấy đệ không biết trên đảo này có bao nhiêu cao thủ nhỉ? Sao đệ lại không nghĩ thử xem, có Công Tử Diễn, có Ngọc Ngân, còn có ta ở đó, tại sao mọi người còn có thể bị thương? Vì kẻ chúng ta đối mặt không phải một hai người mà là một đám cao thủ!”
“Ta cứ phải đợi như vậy sao?”
“Đệ không đợi thì muốn làm gì? Vết thương của đệ vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, việc duy nhất đệ có thể làm bây giờ là chưa thương, chỉ có dưỡng tốt vết thương thì mới có tư cách bảo vệ nàng được. Đừng trách ta không nói trước cho đệ, Hồng Mị Nhi này đã sớm như hổ rình mồi với đệ rồi.”
“Còn nữa, theo số của thê tử đệ nàng có thể chết dễ dàng sao? Ngay cả thi độc nàng cũng có thể nghiên cứu ra được, nàng đến đây chỉ có thể gây thêm phiền phức cho Hồng Mị Nhi kia thôi, còn những người khác tìm đến nàng, ha ha, nằm mơ đi!”
Nghe đến đó, Vệ Giới như hiểu được gì đó, quay đầu nhìn Lăng Tễ Phong: “Huynh đã điều tra ra thân thế của bọn họ chưa?”
Lăng Tễ Phong nghe vậy, cố ý tránh né ánh mắt của hắn, nhưng ánh mắt Vệ Giới vô cùng sắc bén, siết chặt vai hắn ta: “Huynh biết sự thật rồi?”
Lăng Tễ Phong gật lung tung, gạt tay hắn ra: “Biết thì thế nào chứ, có biết cũng không thể nói cho đệ. Tóm lại, điều duy nhất ta có thể nói cho đệ là ngày trước đệ không biết quý trọng thì sau này không dễ dàng theo đuổi lại nương tử đâu.”
Nhìn gương mặt không một gợn sóng của Vệ Giới, Lăng Tễ Phong bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Huynh đệ à, đừng trách ca ca không cảnh cáo đệ, tình địch trong tương lai của đệ đúng là trẻ mãi không già đó, thê tử này của đệ đúng là phi thường mà, chậc chậc, còn cả Ngọc Ngân kia nữa, hai nha đầu này đúng là…”
Vệ Giới nheo mắt lại: “Huynh muốn nói bọn họ là người Mặc gia đúng không? Hơn nữa còn là đôi nữ song sinh, chứng minh bọn họ chúng là dòng chính của Thần Nữ tộc, hai huynh đệ mang nàng đi lần trước kỳ thật chính là ca ca ruột thịt của nàng đúng không?”
Lăng Tễ Phong hít một ngụm khí lạnh: “Tha ta đi huynh đệ à, sao đột nhiên đệ lại thông minh thế, sao đệ biết được?”
Vệ Giới cười lạnh lùng: “Kỳ thật ta đã sớm đoán được rồi, sau khi Ngọc Ngân nói cho ta biết Công Tử Diễn là tỷ tỷ ruột của Linh Diên, hai người lại trông giống nhau như đúc thì ta cũng đã đoán được.”
“Đệ đoán được? Sao đệ lại đoán vậy?”
Vệ Giới liếc hắn ta một cái: “Trên thế giới này có thể có được độc Hắc Ngột Lân độc nhất vô nhị của Thần Nữ tộc, đồng thời còn là đôi nữ song sinh, lại còn trùng hợp bị người của Long đế quốc mang đi. Hơn nữa lúc Thần Nữ tộc của Long đế quốc ra mặt giải cứu nước Yến và nước Tư U thì hai người họ lại tình cờ xuất hiện như vậy, nếu ta vẫn không đoán ra thân phận của các nàng thì Vệ Giới ta còn không bằng đâm đầu chết ở đây luôn đi!”
Lúc này thì thành Lăng Tễ Phong nghẹn họng không thể trả lời được: “Đệ phân tích ra vậy đúng là cũng dễ quá mà!”
Chỉ là hắn ta không nói tiếp vấn đề này nữa mà ngược lại nhìn Vệ Giới, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Đúng, đệ đoán được thân thế của thê tử đệ thì sao chứ? Vậy đệ có biết tại sao người Mặc gia lại đưa bọn họ đến đại lục Tứ Phương không? Lại có biết vì sao đến giờ vẫn không nhận các nàng không?”
Vệ Giới nhướng mày: “Sư huynh không hổ là dòng chính của Lăng gia một trong bốn gia tộc lớn, lại có thể biết nhiều việc như vậy?”
Lăng Tễ Phong cũng không nhận cái mũ lớn này: “Ọe, đệ đừng ở đó nịnh hót, ta chỉ có thể nói cho đệ người biết được bí mật này không nhiều lắm, nếu không phải ta có quan hệ với đệ, nếu không phải ta vừa khéo ở Lăng gia, vừa khéo nhị thúc của ta ở đại lục Tứ Phương, vừa khéo nhị thúc của ta thu dưỡng Linh Diên, lại vừa khéo phụ thân ta và Hoa Nghiêu có chút giao tình thì đệ nghĩ rằng ta và đệ sẽ biết chuyện nhanh như vậy sao?”
“Vậy huynh còn biết gì?”
Lăng Tễ Phong liếc hắn một cái, đột nhiên chỉ tay ra bên ngoài: “Hồng Mị Nhi này trước đây tên là Mặc Hương Quân, nàng ta còn có một tỷ tỷ là Mặc Hàn Y, hai người này cũng là song sinh.”
Vệ Giới kinh ngạc nhìn hắn: “Thật sao?”
“Chuyện của Hồng Mị Nhi cũng chính là Mặc Hương Quân này người nào ở Long đế quốc cũng biết, cũng đều biết nàng ta là sư muội của Hồng Tà, là đồ đệ của lão Độc Quỷ kia, còn rất ái mộ Long Khôn. Đáng tiếc cũng vì những điều này mà nàng ta bị ảnh hưởng xấu, nàng ta mới bị Mặc Gia trục xuất hỏi gia môn, nói đến đây thì nàng ta cũng rất đáng thương.”
Vệ Giới mím môi, đại não nhanh chóng vận chuyển, Hồng Mị Nhi cũng là một trong số cặp song sinh? Vậy Linh Diên và Công tử Diễn là sao?
“Không phải nói mỗi thế hệ của Mặc gia chỉ có dòng dõi chính thống nhất mới có thể sinh ra nữ song sinh không? Giờ là tình huống gì? Chẳng lẽ còn có đôi song sinh thứ hai sao?”
Dưới ánh mắt cười như không cười của Lăng Tễ Phong, Vệ Giới đột nhiên trừng lớn mắt: “Chẳng lẽ, Diên Nhi mới là thật?”
“Suỵt, đệ đệ tốt của ta ơi, có một số việc đệ biết là được rồi, nhưng có thế nào cũng đừng nói ra. Bây giờ ở Long đế quốc bí mật này chưa thể tiết lộ đâu, hiện tại tuy Mặc gia đã không màng thế sự, nhưng Thần Nữ tộc cũng không phải dễ chọc, nếu bọn họ thật sự vùng lên thì Long gia tính là cái mông gì!”
“Cho nên huynh mới lo Hồng Mị Nhi biết thân phận của Linh Diên như như vậy?”
Lăng Tễ Phong lập tức lộ ra biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy: “Đệ vẫn không ngốc nhỉ? Đúng vậy, ta đang lo lắng điều này, nếu nàng ta điều tra ra Linh Diên chính là Phượng Nguyên thì việc nàng ta điều tra ra thân phận thật sự của Linh Diên còn gì là khó khăn nữa? Dù sao thì trong lịch sử của nước Tư U, Diên Nhi đã chết rồi, một người đã chết sống lại không đáng sợ, đáng sợ là người này hết lần này tới lần khác lại tái sinh, đây mới là điều đáng sợ!”
Nghe phân tích của Lăng Tễ Phong xong, trái tim Vệ Giới dần dần bĩnh tĩnh lại, hắn nhìn Lăng Tễ Phong một cái thật sâu, vỗ vỗ vai của hắn ta.
“Sư huynh, cảm ơn huynh, nhân tình này huynh đệ ta ghi nhớ.”
“Được rồi, cái gì mà nhân tình với không nhân tình chứ, chúng ta chính là châu chấu trên một sợi dây thừng mà. Có lẽ đệ không biết, Lăng gia và Hoa gia đều đứng về phía Thần Nữ tộc, nếu Thần Nữ tộc xảy ra chuyện gì thì bọn ta cũng không được gì tốt đâu.”
Vệ Giới khẽ nhíu mày: “Vậy… đại sư huynh…”
Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Khó nói lắm, thái độ của Lận gia vẫn rất mơ hồ, còn cả Tuyết gia nữa, Tuyết gia vẫn không có động thái gì, tám gia tộc khác cũng quan sát bốn gia tộc lớn chúng ta, chỉ cần Thần Nữ tộc còn tồn tại một ngày, Mặc gia còn tồn tại một ngày thì linh khí Long đế quốc sẽ sung túc, một khi Mặc gia diệt vong thì Long đế quốc sẽ không còn tồn tại.”
Vệ Giới khiếp sợ vô cùng, chớp mắt mạnh một cái mới phản ứng lại, dừng chân: “Tại sao?”
“Vì trong cấm địa của Mặc gia có nắm giữ linh mạch linh khí của đế quốc, linh khí sẽ lan ra xung quanh từ trung tâm cấm địa của Mặc gia, mang lại lợi ích cho cả Long đế quốc. Khi nào linh khí ở đây khô kiệt thì đệ nói xem Long đế quốc còn dựa vào gì xưng bá chứ? Trên thế giới này cũng đâu chỉ có Long đế quốc và đại lục Tứ Phương, những đại lục khác đã mơ ước Long đế quốc từ lâu, để bọn họ bắt được cơ hội này thì đế quốc bị diệt là chuyện sớm muộn thôi.”
Phía sau, Vệ Giới đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung tâm trạng của mình, hắn trố mắt nhìn sư huynh mình.
“Cho nên ở tương lai trong Diên Nhi và Công Tử Diễn phải có một người bảo vệ linh mạch Mặc gia? Một người phải hy sinh bản thân gả vào hoàng thất? Tại sao? Tại sao nhất định phải kết quan hệ thông gia với Long gia?”
Đầu tiên Lăng Tễ Phong gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cho nên ta mới nói con đường theo đuổi thê tử tương lai của đệ chỉ sợ không dễ dàng đâu, về phần tương lai ai gả vào hoàng thất, ai bảo vệ linh mạch thì không biết được.”
Trong mắt Vệ Giới nổi lên sóng gió: “Nếu là như thế, ta thà nàng không quay về nhận tổ tông.”
Lăng Tế Phong vô cùng đồng tình nhìn hắn một cái: “Khi hai người họ tròn mười sáu tuổi thì sẽ tiến vào linh mạch, chỉ có người được linh mạch thừa nhận thì mới có thể trở thành người thừa kế mới của Thần Nữ tộc. Nếu hai người Hồng Mị Nhi và Mặc Hàn Y này thật sự có vấn đề thì thê tử của đệ chắc chắn phải quay về Mặc gia!”
Vệ Giới vừa muốn nói gì đó thì Lăng Tễ Phong lại cắt lời hắn: “Một khi người không mang huyết mạch Mặc gia vào linh mạch thì toàn bộ linh mạch sẽ sụp đổ!”
Sắc mặt Vệ Giới đột ngột thay đổi, nhưng vẫn không thể nói được lời nào. Những lời hôm nay khiến hắn quá khiếp sợ, khiến hắn kinh ngạc trở tay không kịp, cũng khiến hắn càng thêm bàng hoàng do dự về tương lai.
Diên Nhi, Diên Nhi của hắn lại có thân thế kinh người như vậy. Khó trách, khó trách sao trên người nàng lại có nhiều bí mật như vậy, khó trách năng lực của nàng lại mạnh như thế. Hóa ra, hóa ra nàng lại là người Mặc gia, truyền kỳ của đại lục này?
Hai mắt hắn u ám tối tăm cứ như màn đêm vô biên, áp bức bất ngờ ập đến này khiến hắn đều cảm thấy áp lực trong từng hơi thở.
Lăng Tễ Phong thấy hắn như vậy cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc đứng bên cạnh, thật ra đâu phải chỉ Vệ Giới khó chịu, hắn ta sao lại không chứ?
Hai thế lực lớn của đại lục này là Long gia và Mặc gia, một kẻ nắm quyền, một kẻ nắm thế, một kẻ thì ngày càng lên cao, một kẻ thì ngày càng xuống thấp, thậm chí không có sự trông coi của Thần Nữ mà Mặc gia còn có thể duy trì được thực lực như vậy cũng đủ để thấy được thực lực của bọn họ sâu đến thế nào.
Hiện giờ hắn ta vô cùng may mắn bọn họ đang đứng cùng chiến tuyến với Thần Nữ tộc, đứng cùng chiến tuyến với Mặc gia, có như vậy hắn ta mới có thể cùng trận tuyến với sư đệ của mình, chỉ là bên đại sư huynh…
“Bên sư phụ ổn chứ?” Có lẽ là do bầu không khí quá nghiêm trọng, Vệ Giới đột nhiên mở miệng.
“Ừm, lão gia tử rất ổn, đệ cứ yên tâm đi. Lão nhân cũng đã nói nếu đến lúc đệ phải quyết định lập trường thì đệ đừng bận tâm gì nhiều, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, tin là đại sư huynh sẽ hiểu thôi.”
Nhắc tới Lận Ngọc Đường, Vệ Giới quay đầu nhìn Lăng Tễ Phong: “Đại sư huynh cũng trở về gia tộc rồi?”
Lăng Tễ Phong nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đã trở về rồi, sau khi ta quay về không lâu thì sư phụ gửi thư tới nói huynh ấy cũng đi rồi. Tuy không biết chính xác là đi đâu nhưng huynh ấy còn có thể đi đâu chứ, tất nhiên là về gia tộc. Đệ còn nhớ đệ nhờ ta đi điều tra Dương Tố kia không?”
Vệ Giới từ từ ngẩng đầu, Dương Tố?
Ánh mắt hắn chợt lóe: “Huynh nói là tên Dương Tố trước kia ở Bất Dạ thành có quan hệ với Hồng Tà?”
Lăng Tễ Phong gật gật đầu: “Đệ có biết hắn ta là ai không?”
Đại não Vệ Giới theo bản năng tự hỏi, nếu sư huynh đã hỏi vậy đủ để chứng minh thân thế người này không bình thường, có thể lọt vào mắt huynh ấy chắc chắn là người trong giới thượng lưu của Long đế quốc.
Hắn nhớ rõ trong tám gia tộc giàu có thì không có họ Dương, trong bốn gia tộc Lận, Hoa, Tuyết, Lăng cũng không có liên quan gì đến họ Dương, chẳng lẽ: “Hắn ta dùng tên giả sao?”
Chương 451: Sự lo lắng của Hồng Mị Nhi
“Ý nghĩa chính của chữ Tố là màu trắng thuần, mà nếu là màu trắng trong họ thì bất luận là tứ đại gia tộc hay là bát đại hào môn đều không hề có, nên…”
Môi Vệ Giới nhếch lên thành một đường chỉ: “Là Tuyết gia? Hắn ta là người của Tuyết gia?”
Lăng Tễ Phong ừm một tiếng: “Đúng vậy, hắn ta chính là người của Tuyết gia, tuy rằng là dòng chính nhưng cũng không đặc biệt.”
Người của Tuyết gia nhiều, dòng trực hệ còn có đến năm sáu nhi tử, Dương Tố trong đó không ưu tú nhất, cũng không phải kém cỏi nhất, thuộc loại là cha không yêu mẹ không thương.
“Còn có điều này có lẽ đệ không biết, Lăng gia chúng ta có hôn ước với Tuyết gia, thật không may, dòng chính Lăng gia không có nữ nhi nên gánh nặng này phải đặt lại trên người chi thứ hai của Lăng gia, cũng chính là Vận muội muội của ta.”
Vệ Giới nhíu mày: “Nói theo ý huynh có thể nào người có hôn ước với muội muội huynh chính là tên Tuyết…”
“Tuyết Giản, tên của hắn ta là Tuyết Giản.”
“Hắn ta là vị hôn phu của Linh Vận?”
Lăng Tễ Phong gật gật đầu: “Trước mắt là vậy thôi, điều kiện tuổi thích hợp cũng chỉ còn lại lão tứ là hắn ta.”
Điều này khiến Vệ Giới nghĩ đến lúc ở Bất Dạ thành Tuyết Giản này hình như biết Linh Diên nhà bọn họ, có thể người mà hắn ta biết thật không phải Linh Diên mà là Linh Vận.
“Bọn họ đã định hôn rồi sao?”
Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Chưa, hình như Vận muội muội không muốn thành thân sớm nên cứ để như vậy, tên tiểu tử Tuyết Giản kia cũng không có ý kiến gì, chỉ là tần suất gặp mặt của hai người cũng rất cao.”
“Huynh đã điều tra người này chưa?”
Lăng Tễ Phong nở nụ cười: “Cần gì ta đi điều tra? Chuyện này Linh Dực đã làm từ sớm rồi, dù sao thận phận của người này vẫn còn đợi suy xét lại. Lúc trước hắn ta làm bạn với Long Khôn và Hồng Tà, chính tà không rõ, hôn sự của hai người vẫn chưa được lên kế hoạch bàn bạc thực ra cũng do nguyên nhân này là chủ yếu.”
Vệ Giới không quan tâm người này là ai, chẳng qua Linh Diên thì rất quan tâm vị tỷ tỷ này, liên quan đến nàng nên Vệ Giới cũng chú ý đến bên này, vừa lúc sư huynh hắn lại là người Lăng gia, quan tâm chút cũng không có gì sai.
“Đúng rồi, nói tới thì thê tử này của đệ cũng coi như là người Lăng gia bọn ta đó! Nhị gia gia của ta đã ghi tên Linh Diên vào trong gia phả Lăng gia bọn ta rồi, tên trên đó chính là Lăng Diên! Mặc kệ tương tai thân phận nàng có thế nào thì hiện giờ nàng cũng là người Lăng gia, điểm này không thể nghi ngờ được. Trừ phi nàng không cần thân phận này, nếu không thì nàng ấy vẫn là người nhà Lăng gia.”
Chỉ là điều có thể chắc chắn là, dù nàng là Linh Diên hay Lăng Diên thì chỉ sợ cũng không được bao lâu, sớm muộn gì nàng cũng phải trở về vị trí nàng nên đến.
Vệ Giới càng lúc càng thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, hắn phải nhân cơ hội này gia tăng thực lực, nếu không thì trong tương lai, khoảng cách giữa hắn và Linh Diên chỉ sẽ càng ngày càng xa.
“Mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, huynh có biết sinh nhật mười sáu tuổi của hai nữ nhi thật của Mặc gia là khi nào không?”
Lăng Tễ Phong kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn: “Đệ muốn…”
“Nếu muốn nắm giữ thời gian chính xác thì phải điều tra ra ngày sinh thật sự của Diên Nhi.”
Lăng Tễ Phong bật cười ha ha: “Đệ muốn biết? Ta cũng muốn biết, tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng ai có thể tiết lộ tin tức quan trọng như vậy chứ?”
“Ít nhất hiện giờ có thể khẳng định bất luận là Mặc Hàn Y hay Mặc Hương Quân đều là đồ giả, nếu người là giả thì ngày sinh thế nào?”
“Người Mặc gia rất khôn khéo, sợ là đã đợi nhiều năm như vậy chỉ đợi một ngày này thôi! Dù sao thì có rất nhiều người muốn lợi dụng ngày này.”
“Không biết thì có thể tính ra, Diên Nhi sinh vào tháng mười, còn hai người kia là tháng mấy?”
Lăng Tễ Phong nhíu mày: “Ta rất muốn xem đệ tính ra thế nào nhưng không may, Mặc Hàn Y và Mặc Hương Quân đều sinh vào tháng mười.”
“Đều là tháng mười?”
“Đều là tháng mười.”
“Vậy thì đúng là trùng hợp quá.”
Lăng Tễ Phong cười: “Cũng không phải quá trùng hợp đâu. Nói không chừng sinh nhật thực sự của thê tử nhà đệ chính là tháng mười thì sao?”
Vệ Giới không quan tâm: “Mặc kệ là tháng mấy, nhưng có thể khẳng định một điều là thời gian còn lại cho ta không còn nhiều.”
Hắn nhìn sơn động bị phong bế, xoay người đi thẳng lên tảng đá lớn phía trước, Lăng Tễ Phong định đi theo, Vệ Giới lại đột nhiên quay lại: “Nếu sư huynh không có việc gì thì ở đây canh chừng cho ta đi, ta cần phải lên cấp địa rồi.”
Cấp địa?
Mẹ nó: “Tiểu tử đệ được lắm, cấp địa, đệ mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai mươi ba thôi đã đạt tới cấp địa rồi, đệ kêu bọn ta sống thế nào đây?”
Vệ Giới mặc kệ hắn ta, che đậy ngũ giác, nhắm mắt tu luyện.
Lăng Tễ Phong bị ngó lơ cũng không sầu muộn gì, tự cổ vũ bản thân ngồi xuống lấy các loại đồ đạc từ trong nhẫn trữ vật ra bắt đầu thưởng thức món ngon mỹ vị.
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, Linh Diên đang bế quan trong không gian chế thuốc rốt cuộc cũng ra ngoài sau một tiếng ‘đùng’ thật mạnh, đầu tóc nàng bị nổ tung, mặt mũi đen nhẻm, quần áo rách rưới phấn khích chạy ra.
“Tốt quá, tốt quá, tỷ, ta thành công rồi, ta nghiên cứu ra rồi, ta nghiên cứu ra rồi!”
Đôi mắt nhắm lại của Công Tử Diễn bừng mở, khi nhìn thấy muội muội mình cứ như tên ăn mày đang chạy tới thì nàng ấy lập tức nhíu mày: “Muội ăn mặc kiểu gì vậy, mau, mau đi tắm rửa đi.”
Linh Diên cũng không động đậy gì, lòng bàn tay đen tuyền duỗi ra, lộ ra hai viên thuốc màu xanh lá cây: “Tỷ, tỷ có thấy không? Đây là thành phẩm, chỉ cần đưa những viên thuốc này vào miệng con mồi thì… Ha ha, đám xấu xí đó là của chúng ta, chúng ta bảo bọn chúng làm gì thì bọn chúng phải làm cái đó.”
Công Tử Diễn ngước mắt nhìn trên nhìn dưới, nghi hoặc nhìn muội muội nhà mình: “Muội chắc chắn là những thứ kia sẽ ngoan ngoan uống thuốc sao?”
Linh Diên lập tức trợn mắt xem thường: “Nếu có thể tạo ra chất rắn thì tất nhiên cũng có thể tạo ra chất lỏng, chúng ta có nhiều ống tiêm như vậy, không phải muốn dùng thế nào thì dùng thế đó sao? Tóm là là tác dụng như nhau thôi.”
Nói xong liền nhanh chóng lôi Công Tử Diễn ra bên ngoài: “Đi thử chút đi, ta không đợi kịp nữa rồi, chúng ta qua đó ngay đi, ta muốn thử thành quả nghiên cứu của ta một phen mới được.”
Công Tử Diễn nhìn quần áo trên người nàng, đau đầu xoa mi tâm: “Dù có gấp thì muội cũng phải quan tâm đến hình tượng của mình một chút chứ được không? Xấu xí như vậy, muội chắn chắn đám quái nhân kia nhìn thấy muội sẽ không cảm giác như nhìn thấy đồng loại chứ?”
Linh Diên giật giật khóe miệng, vươn tay nắm lấy cái đầu nổ xù của mình, xấu hổ gãi gãi đầu: “Được rồi, vậy tỷ tỷ đợi ta một lát, ta quay lại ngay.”
Thấy muội muội nghe lời rời đi, Công Tử Diễn thở phào một hơi thật dài, ánh mắt bất giác nhìn sang Ngọc Ngân vẫn còn đang bị đóng băng ở nơi nào đó.
“Cũng đã một tháng rồi, tên này sẽ không bị đông đến sinh tật gì chứ?”
Đợi Linh Diên đi ra, Công tử Diễn chỉ vào Ngọc Ngân: “Muội định xử lý hắn thế nào, cứ để hắn ở đây cũng không phải cách, cứ để đông như vậy thì có vấn đề gì hay không?”
Linh Diên đảo mắt xem thường: “Còn nói không lo lắng cho người ta? Xí, tỷ cứ yên tâm đi, không gian này của ta chỉ có tốt không có xấu, lại nói khối băng này là do linh thú của hắn tạo ra, không có tác dụng phụ gì với cơ thể hắn cả.”
Nói rồi liền lôi kéo Công Tử Diễn ra khỏi không gian, khi hai người xuất hiện tại mười tám tầng địa ngục một lần nữa thì mới bất giác phát hiện hình như không chỉ viên thuốc mà ngay cả nước thuốc cũng không dễ sử dụng đâu.
“Nhiều con như vậy, chúng ta phải lăn lộn đến khi nào mới có thể hủy diệt tiềm thức của bọn nó chứ?”
Linh Diên chỉ vào con mãng xà khổng lồ ở tầng thứ bảy, da đầu run cả lên, mỗi con cao gần như đến bảy tám tầng lầu, để bọn họ nhảy lên nhảy xuống lăn lộn nếu không đến mười ngày tám tháng thì cũng không xong đâu.
“Đám xấu xí đó không ăn gì sao?”
“Theo sự quan sát mấy ngày nay của ta thì chúng ta cũng có hứng thú với người sống như tang thi, nên nếu muội định hạ thuốc trong thức ăn thì cơ bản là không có khả năng.”
“Thức ăn không được thì không khí vậy, không khí là cách lan truyền hiệu quả nhất, chúng ta tìm một dụng cụ phun sương cỡ lớn rồi phun nước thuốc vào trong không khí không phải được rồi sao?”
“Cũng được, cách này nghe có vẻ khá khả thi, chỉ là như vậy chẳng phải rất tốn công sao? Lỡ như Hồng Mị Nhi đột nhiên đến thì sao?”
“Trước tiên cứ bắt đầu từ tầng dưới cùng đi, từng tầng từng tầng đi lên, cho dù nàng ta có tiến vào thì cũng phải đi từ tầng một xuống, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị.”
“Vậy thì làm đi.”
Quyết định phương án xong, hai người bắt đầu phân công hành động. Linh Diên phụ trách mang tất cả thiết bị ra ngoài, cắm vào máy phát điện bắt đầu phun nước thuốc, trong quá trình phun thì Công Tử Diễn ở bên ngoài theo dõi, còn Linh Diên thì tiếp tục tiến vào không gian luyện chế nước thuốc.
Lăn qua lăn lại ngày này qua ngày khác, các nàng thẳng tiến về phía trước, rất nhanh đã đi đến tầng thứ năm. Nhưng còn chưa kịp đặt dụng cụ xuống thì giọng nói vội vàng của Băng Dực đã vang lên: “Không ổn rồi, bên ngoài có động tĩnh, mau thu đồ lại.”
Tim Linh Diên giật thót, nhanh chóng kéo Công Tử Diễn và dụng cụ vào không gian. Sau khi bọn họ rời đi không lâu thì bóng dáng Hồng Mị Nhi xuất hiện ở tầng thứ năm. Nàng ta đứng cách một tấm lưới sắt, vừa quan sát thú biến dị bên trong vừa cúi đầu ghi chép gì đó.
Vốn mọi chuyện vẫn không có vấn đề gì, nhưng khi nàng ta đến tầng thứ sau thì đột nhiên ngẩng đầu, thậm chí cái mũi còn hít hít mạnh, thấy cảnh tượng như vậy, hai người trong không gian đều căng thẳng.
“Không xong rồi, không phải là thuốc của muội còn để lại mùi chứ?”
Linh Diên vuốt cằm nhíu mày: “Không đúng, dù thuốc ta nghiên cứu ta có màu nhưng không có mùi gì cả, dù đã bị hóa sương cũng sẽ không bị ai phát hiện, nhưng tỷ xem vẻ mặt của nàng ta đi, cứ như đã thực sự phát hiện chuyện gì ấy.”
Đúng vậy, đúng là Hồng Mị Nhi cảm nhận được có gì đó không đúng, còn về là chỗ nào không đúng thì nàng ta không thể nói ra được. Mũi nàng ta thỉnh thoảng lại ngửi ngửi môi trường xung quanh mình, xem xét trái phải, nàng ta đứng trước song sắt nhìn chằm chằm thú biến dị bên trong, nửa ngày vẫn không nhúc nhích tí nào.
Cứ như vậy đi xuống từng tầng từng tầng, động tác của nàng ta không ngừng lặp lại, rõ ràng là có trăm mối băn khoăn. Linh Diên nhìn mà trong lòng ngày càng không yên, nhìn thấy bóng dáng Hồng Mị Nhi rời đi, nàng lôi kéo Công Tử Diễn đứng ở chỗ nàng ta vừa dừng lại, xem trái xem phải cũng không phát hiện là nguyên do gì.
“Tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc nữ nhân này đã phát hiện ra điều gì mà đáng để nàng ta xem từ đầu đến đuôi? Chẳng lẽ thực sự phát hiện ra điều gì sao?”
“Khó nói lắm, Hồng Mị Nhi này là sư muội Hồng Tà, không phải chỉ là một cái bình hoa xem được mà dùng không được, nước thuốc muội luyện chế dù không có mùi nhưng đối với người vô cùng nhạy cảm với dược liệu cũng có thể đoán được mà, đúng không?”
Ánh mắt Linh Diên hơi đông lại: “Ý của tỷ tỷ là Hồng Mị Nhi cũng có thể là người như vậy?”
Công Tử Diễn gật gật đầu: “Có lẽ nàng ta thực sự đoán được gì đó rồi, mà lúc này nàng ta đi ra ngoài có lẽ là gọi viện binh. Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng phun thuốc năm tầng còn lại đi. Sau khi đám thú biến bị kia bị phun thuốc thì bên ngoài không thể nhìn ra được có gì khác thường, chỉ khi có người ra lệnh cho chúng nó mới có thể cảm nhận được sự thay đổi của chúng, nếu lần này Hồng Mị Nhi mời người đến đây thì thời điểm mà mà chúng ta bại lộ cũng không xa nữa đâu.”
Hai người đều cảm nhận được nguy cơ, không cần nhiều lời lập tức ra tay, chỉ trong vòng một ngày đã phun thuốc toàn bộ năm tầng còn lại.
Cùng lúc đó, đúng là Hồng Mị Nhi đã phát hiện mười tám tầng địa ngục có gì đó không đúng, mà cảm giác này bắt đầu từ tầng thứ năm, điều khiến nàng ta nàng không yên lòng là cảm giác bất an này đến từ không khí, là một mùi thuốc vô cùng nhẹ hóa sương trong không khí.
Là ai? Là ai đã tiến vào căn cứ bí mật của nàng ta lúc nàng ta không biết chứ?
Trong không khí sao lại có vị thuốc Đông y chứ?
Vị thuốc Đông y có có ảnh hưởng gì đến đám thú biến dị kia không?
Hồng Mị Nhi càng nghĩ càng bất an, nàng ta lập tức viết một phong thư rồi cử con thú biến dị cấp bậc cao nhất đi truyền tin.
Cùng lúc đó, một yếu tố đáng lo nữa cũng dần chiếm lấy tâm trí nàng ta.
Từ trước đến giờ nàng ta cứ có cảm giác sau lưng có người theo dõi chằm chằm nàng ta, nhưng mỗi lần nàng ta quay đầu lại thì không cảm nhận được gì nữa.
Nếu trực giác của nàng ta không sai thì chứng tỏ nàng ta đã thực sự gặp được cao thủ rồi.
Còn về việc cao thủ này có thật là đã đạt được đến trình độ mà nàng ta không thể bằng hay là tồn tại một pháp khí nghịch thiên mà nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới thì chưa biết được…
Bình luận facebook