Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 464-466
Chương 464: Thiên đạo thường luân hồi
“Sư phụ, mặc kệ nữ nhân kia là Linh Diên hay Phượng Nguyên, nàng ta cũng sẽ không cùng chung chiến tuyến với chung ta. Chân trước nàng ta trộm thuốc của ngài, chân sau đã biến mất tăm mất tích. Nữ nhân này biết thuật ẩn thân, làm sao chúng ta tìm được nàng ta? Thay vì ở đây tốn thời gian, tại sao không dồn tất cả tinh thần sức lực vào đảo Thạch Đầu chứ? Phải đợi đến khi đảo chìm mới có thể đổi lại một chút ánh mắt của ngài hay không? Sao ngài không nghĩ tới nếu đảo bị phá hủy, không còn cấm chế, nữ nhân kia muốn đi chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
Nếu đổi lại là ngày thường, bất kể thế nào Hồng Mị Nhi cũng không dám nói những lời này, nhưng nàng ta lại không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, dứt khoát không để ý tới. Dù sao chắc chắn Độc Quỷ này không dám đả thương nàng ta.
Độc Quỷ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ban đầu quả thực gã không để lời nói của Hồng Mị Nhi trong lòng, nhưng câu nói sau cùng của Hồng Mị Nhi lại khơi mào tâm tư của gã. Không được, nếu nữ nhân này chạy, gã phải đòi lại những tổn thất kia từ ai đây?
Một tiểu nha đầu nho nhỏ cũng dám lừa gạt gã, cơn tức này, bất kể thế nào gã cũng không thể nuốt trôi.
Mị Nhi nói đúng, phải giải quyết những vấn đề trước mắt trước. Vấn đề quan trọng nhất chính là tiêu diệt đám giòi bọ này, sau đó chính là đám thú biến dị bị nữ nhân kia sửa gien. Nếu như gã không thể tổ chức lại gien của chúng ngay lập tức, vậy cũng chỉ còn một biện pháp giải quyết.
Hồng Mị Nhi thấy sư phụ mở mắt, kích động nắm chặt thời cơ: “Sư phụ, người trên đảo đã bị đám giòi bọ này xơi tái gần hết rồi, tốc độ của chúng ta nhất định phải nhanh lên, nếu không đợi bọn chúng xuống biển, tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn.”
Độc Quỷ có vẻ hơi mất kiên nhẫn,”Ừm, ngươi nói rất đúng, là vi sư cân nhắc thiếu sót. Ngươi yên tâm, đám giòi bọ này sẽ mau chóng rút lui thôi.”
Độc Quỷ nói xong câu đó liền nhảy lên chỗ cao của hòn đảo, Hồng Mị Nhi theo sát phía sau. Đến khi nàng ta chạy đến, Độc Quỷ đã thả dây leo độc của gã ra, dây leo độc chính là linh thú của gã. Đúng vậy, Độc Quỷ khác với người bình thường, linh thú của gã là hệ thực vật, mà sở dĩ toàn thân gã phủ đầy độc tố cũng là vì cây dây leo độc này.
Dây leo độc trong tay gã chỉ là một cọng giá màu đen, nhưng một khi rơi xuống đất sẽ nhanh chóng lan tràn, tốc độ cực nhanh, khiến Linh Diên ở trong không gian khiếp sợ tới không ngậm miệng lại được.
Dây leo độc này cũng giống như tên của nó, như dây leo mà vươn dài những nhánh cây màu đen của mình, sau đó bắt đầu cắn nuốt đám giòi bo chi chít kia bằng tốc độ đáng sợ. Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, dù là Linh Diên cũng không ngờ rằng trên thế gian này còn có linh thú hệ thực vật mạnh như vậy…
Đám giòi bọ vừa béo vừa to kia trong nháy mắt đụng phải dây leo độc đã hóa thành máu loãng, bị nó nhanh chóng hấp thu hết. Hấp thu càng nhiều máu, dây leo phân nhánh của dây leo độc cũng càng nhiều, chỉ một canh giờ đã trải rộng mọi ngóc ngách của đảo Thạch Đầu.
“Linh thú hệ thực vật thật mạnh.”
“Ha!” Linh Diên vừa mới phát ra một câu tán thưởng từ tận đáy lòng, phía sau nàng đã truyền tới một tiếng cười nhạo khinh thường.
“Cọng dây leo rách kia mà mạnh hả? Xì, gặp phải tiểu gia ta, nó chẳng là cái thá gì.”
Linh Diên quay phắt đầu lại, xung quanh lại yên tĩnh, không có nửa cái bóng người, “Ai?”
“Còn có thể là ai nữa, gia mà ngươi không nhận ra à?” Rất nhanh, từ trong suối nước đã vươn lên một sợi dây leo óng ánh sáng long lanh. Nhìn thấy nó, ánh mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời, “Thì ra là ngươi à, Tiểu Linh Đằng? Sao vậy? Nghe ý của ngươi, ngươi mạnh hơn cây dây leo độc kia hả?”
Linh Đằng hừ một tiếng, giọng điệu khá đắc ý: “Đương nhiên, tiểu gia ta chính là đại ca trong giới dây leo, cây dây leo độc nho nhỏ này sao có thể sánh ngang với linh vật trời sinh như ta? Cái đáng nhìn duy nhất của nó chính là chất độc của nó, nếu không có chất độc đó, nó là cái thá gì? Xem kìa, sau khi cơ thể ngươi được ta cải tạo, chẳng phải đã không sợ chất độc của nó sao? Đây chính là thực lực của gia!”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, hình như sự thật chính là vậy. Thảo nào nàng không hề sợ độc tố trên người Độc Quỷ, thì ra là vì Linh Đằng đã giúp nàng cải tạo cơ thể. Nghĩ tới đây, nàng chợt vỗ tay, “Ai nha, như vậy thật là tốt quá.”
Dứt lời, hai mắt nàng sáng lên nhìn Linh Đằng: “Nói vậy, ngươi cũng từng giúp Vệ Giới nhà ta cải tạo cơ thể hả?”
Linh đằng lập tức dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Ai nói gia cải tạo cơ thể cho hắn?”
Khóe miệng Linh Diên giật giật, “Không có hả? Không có thì ngươi kéo người ta tới địa bàn của mình làm gì?”
“Đương nhiên là để hấp thu lực lượng lôi điện trên người hắn rồi. Ngươi ngốc à, chẳng lẽ không biết sau mười một đạo lôi kiếp trong cơ thể hắn còn sót lại rất nhiều nhân tố lôi điện sao? Đó chính là phân bón trời sinh cho hệ thực vật bọn ta, gia không ăn thì chờ đám giòi bọ buồn nôn kia ăn hả?”
Linh Diên không ngờ rằng trong việc này còn có nguyên nhân như vậy: “Thế à, vậy bây giờ ngươi đi ra là hấp thu xong rồi sao?”
“Làm gì nhanh như vậy, vẫn còn đang hấp thu, hơn nữa xem tình huống cơ thể tên này cũng không ổn lắm, mới trải qua lôi kiếp, bây giờ thân thể rất suy yếu, ngâm mình trong nước linh tuyền của ta chỉ có lợi không có hại với hắn, ngươi cứ yên tâm đi!”
“Vậy, vậy chờ ngươi hấp thu xong có thể sẵn tiện cải tạo cơ thể Vệ Giới của ta được không?”
Linh đằng lập tức ngạo kiều giơ dây leo của mình lên: “Không cần. Sau khi hắn tiêu hóa hoàn toàn sẽ là nhân vật hoành hành trên đại lục này, nào cần ta tới cải tạo? Không cần ta giúp cũng đã là thiên tài trong thiên tài rồi, ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện!”
Nhân vật hoành hành?
Linh Diên hơi há hốc mồm, “Ý ngươi là gì? Vệ Giới lợi hại lắm hả?”
Linh Đằng cười quái dị, “Đợi hắn ra ngoài ngươi sẽ biết có lợi hại hay không!” Dứt lời nó liền chui vào.
Để lại một mình Linh Diên đứng trong không gian, đờ ra nhìn nước suối không chút gợn sóng, mặt mày ngơ ngác.
Bên ngoài không gian, sau khi được dây leo độc dọn dẹp, phần lớn giòi bọ đã bị tiêu diệt, về phần một ít còn sót lại đã bị dây leo độc nhỏ vụn bị tách rời ra đã bắt đầu có tác dụng chủ đạo, tiếp tục phát huy sức lực còn lại.
Không ngờ, Hồng Mị Nhi còn chưa kịp thở phào, bên kia đã có thú nhân tới bẩm báo, nói mặt biển xảy ra vấn đề.
Đến khi Hồng Mị Nhi tới bờ biển, nhìn thấy đám giòi bọ chi chít trôi nổi trên mặt biển, cơ thể chợt loạng choạng, trước mắt cũng bắt đầu hoa đi, “Trời ơi, sư phụ, sư phụ, sư phụ ngài mau tới đây đi!”
Dưới tình thế cấp bách, theo bản năng nàng ta gọi Độc Quỷ. Độc Quỷ vì điều khiển dây leo độc mà linh lực tổn hao nghiêm trọng, nghe thấy Hồng Mị Nhi gọi, theo bản năng gã cảm thấy lại có tình huống mới xảy ra. Chờ khi gã khó khăn lắm mới chạy tới, nhìn thấy biển đen đã bị giòi bọ màu trắng bao trùm, trái tim lập tức chìm xuống vực thẳm…
“Sư phụ, làm sao bây giờ? Biển đen chính là ô dù của đảo Thạch Đầu chúng ta, ngài mau thả dây leo độc ra tiêu diệt sạch sẽ đám giòi bọ này đi!”
“Không kịp nữa rồi…”
Độc Quỷ lắc đầu, “Ngươi không thấy đám giòi bọ này đã nổi lên rồi hả? Chắc chắn nó đã ăn sạch những thứ nên ăn rồi, cũng may hải vực này có cấm chế, vẫn đủ để không gây họa toàn bộ đại dương, nếu không không phải rắc rối mà là khiển trách của thiên đạo rồi!”
“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể để mặc bọn chúng nổi lềnh bềnh như vậy được, lỡ như lại bò lên, đảo Thạch Đầu vẫn sẽ xui xẻo!”
Sau khi Độc Quỷ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ngồi xếp bằng trên bờ biển, dời dây leo độc xuống biển.
Hết cách rồi, gã không chịu nổi khiển trách của thiên đạo. Một khi bị thiên đạo phát hiện gây họa cả đại dương, hậu quả đó, một người chưa đắc đạo như gã tuyệt không thể chịu nổi, lãng phí một chút linh lực cũng tốt hơn đại dương bị hủy hoại.
Trong không gian, Linh Diên nhìn cách làm của Độc Quỷ, theo bản năng nhíu mày: “Thiên đạo? Đó là cái gì?”
“Vạn vật sinh trưởng đều không thoát khỏi một quy luật, một khi đại dương bị hủy, thiệt hại đó rất nghiêm trọng. Thiên đạo thường luân hồi chính là một cách nói, không ai biết khiển trách của thiên đạo chân chính ra sao, nhưng cho dù tu luyện giả có thành tựu cao hơn cũng kiêng kỵ khiển trách của thiên đạo, sợ vi phạm quy luật tự nhiên.”
Linh Diên nghe vậy không khỏi phì cười một tiếng, “Ngươi cho rằng khiển trách của thiên đạo có thật à? Nếu có, tại sao đại lục Tứ Phương bị gây họa thành như vậy cũng không có cái gọi là khiển trách của thiên đạo giáng xuống người những kẻ này chứ? Bây giờ chỉ là một đại dương đã khiến gã chịu kiêng kỵ rồi hả?”
Băng Dực lắc đầu, “Cái gọi là khiển trách của thiên đạo cũng nằm trong phạm vi nhất định, đại lục Tứ Phương bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng nhân số chưa đủ để khiển trách của thiên đạo phát hiện, cộng thêm tang thi cũng chết, chung quy bọn chúng vẫn chưa chết thật. Hơn nữa, nhiều năm qua không ai từng gặp thiên đạo đại nghĩa chân chính, ai biết người ta định nghĩa thế nào chứ? Có điều nói tới thì thái độ của Độc Quỷ với sinh vật trên biển vẫn đáng để người ta tôn kính. Nếu như gã không xử lý sạch đám giòi bọ này, ngươi có thể tưởng tượng thử xem, hải vực này sẽ biến thành thế nào.”
Linh Diên nhíu mày, sẽ biến thành thế nào?
Chỉ sợ đám giòi bọ này sẽ gieo họa cho thức ăn của con người, chỉ cần có một tới được đại lục, vậy con người cũng sẽ bị tiêu diệt. Một khi nó lan tràn trong đám người, hậu quả đó quả thực còn đáng sợ hơn tang thi.
Trong lúc suy nghĩ, nàng không khỏi nhìn xoáy vào Độc Quỷ, “Coi như gã có chút đầu óc, suy cho cùng những thứ này cũng đều đến từ tay bọn họ, đến lúc đó muốn trả thù thật cũng không tới lượt ta!”
Nhưng việc đám thú biến dị ở mười tám tầng địa ngục kia bị tiêu diệt lại đúng ý nàng: “Thật không ngờ rằng lão già này vậy mà nỡ bỏ đám thú biến dị gã vất vả nghiên cứu ra được, đúng là nằm ngoài dự đoán của ta.”
Chương 465: Hồng Mị Nhi tuyệt vọng
Lúc toàn bộ sự chú ý của Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi tập trung vào bờ biển, Linh Diên nhảy ra khỏi không gian, tiến về phía mười tám tầng địa ngục phía trước. Tuy nghe ý của bọn họ, bên dưới cũng đã bị giòi bọ tiêu diệt, nhưng nếu không tận mắt thấy, nàng vẫn thât sự không dám tin.
Bởi vì thứ nên phá hủy đã bị phá hủy nên lực lượng phòng ngự trên đảo đã giảm xuống con số không. Đến khi nàng thuận lợi đi đến mười tám tầng địa ngục, thấy quả thật không còn gì, hơn nữa lồng giam tỏa ra hơi thở mục nát, trái tim treo lơ lửng lặng yên không tiếng động buông xuống.
Băng Dực nằm trên đầu vai Linh Diên, bất nhã ngáp một cái: “Nói tới thì Độc Quỷ này cũng là nhân tài, vậy mà có thể phát minh ra nhiều thứ buồn nôn như vậy. Nếu truyền ra ngoài thật, đừng nói khống chế đế quốc và Tứ Phương, cả đại lục khác chỉ sợ cũng khó may mắn thoát khỏi, đó tuyệt đối là chúa tể một phương. Đáng tiếc những thứ này nói hủy là hủy, còn là hủy trên người đồng loại, quả thực ứng với câu châm ngôn kia, vạn vật phát triển, không thoát khỏi tương sinh tương khắc!”
Nhưng Linh Diên hoàn toàn không thấy tiếc, “Phá hủy chính là phá hủy, đáng tiếc ở đâu ra? Những thứ này hại nhân loại còn chưa đủ thảm sao? Nếu muốn ta nói, tên Độc Quỷ quái dị này phải trả giá đắt cho tất cả hành động mình đã làm!”
Nói đến đây, ánh mắt nàng bỗng nhiên lạnh lùng, nghĩ tới hai thầy trò còn đang cố gắng tinh lọc hải dương kia, nắm đấm của nàng thoáng cái siết chặt: “Co đầu rụt cổ lâu như vậy, cũng đến lúc nên tìm bọn họ tính hết nợ nần rồi!”
Lông cả người Băng Dực giật mình run lên, “Người muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi ban đầu rồi, chẳng lẽ những tỷ muội kia của ta chết vô ích hay sao?”
Hiện tại chỉ cần nàng nghĩ đến thảm trạng của tỳ nữ mình, trái tim liền hung hăng thắt lại đau đớn, còn những nhân loại chết oan ở đại lục Tứ Phương kia nữa, tất cả đều là do tên cặn bã này ban tặng, bây giờ đã có cơ hội, nói gì nàng cũng không thể bỏ qua.
Thế nhưng Băng Dực lại nghĩ xa hơn nàng, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, chờ lát nữa đã, đợi đến khi gã tinh lọc sạch sẽ đại dương rồi nói.”
Linh Diên nghe vậy phối hợp gật đầu, đang định nói gì đó, trong không gian lai truyền tới giọng nói của Công Tử Diễn. Thân hình chủ tớ hai người lóe lên rồi tiến vào không gian, đối diện chợt vang lên giọng nói của người nào đó mặt mày vô cảm: “Nếu đã muốn phá hủy, vậy thì phá hủy sạch sẽ đi!”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, trong mắt bỗng dưng bắn ra ánh sáng mãnh liệt: “A, ý tỷ tỷ là…?”
Công Tử Diễn lạnh lùng nhướng mày, “Ý của ta muội còn có thể không rõ hả?”
Linh Diên bật cười ha ha, đột nhiên đưa tay đắc ý búng một cái: “Tỷ tỷ nói đúng lắm, đi đi đi, chúng ta hành động thôi, ta muốn khiến cái đảo Thạch Đầu này từ hôm nay trở đi biến mất khỏi địa bàn Long đế quốc, ta muốn khiến hai kẻ quái dị kia còn còn nơi nương thân nữa!”
Ban đầu Băng Dực còn không rõ hai người đang nói ngôn ngữ khó hiểu gì, đến khi nó thấy tỷ muội hai người chôn hết từng cái vũ khí sinh hóa mang về từ Bất Dạ thành xuống đảo Thạch Đầu, mí mắt bắt đầu giật liên tục.
Trời ạ, sao nó lại quên hai tỷ muội này còn có nhiều vũ khí sinh hóa đáng sợ như vậy chứ?
Những thứ này, tùy tiện lấy ra mấy cái là có thể lập tức phá hủy toàn bộ hòn đảo rồi!
Nghĩ tới đây, nó không khỏi âm thầm thắp một ngọn nến cho hai thầy trò đang quyết tâm phấn đấu ở bờ biển, hy vọng lúc bọn họ thở hổn hển từng hơi, có thể còn mạng để sống sót rời khỏi hải vực này.
Lúc này bọn họ còn chưa biết xung quanh đảo Thạch Đầu đã bất tri bất giác ẩn núp vô số cao thủ, mà từng hành động của bọn họ đã rơi vào mắt những người này từ lâu.
Trong đó, ánh mắt nóng bỏng nhất thuộc về Thương Úc tới từ đại lục Huyền Vũ.
Đương nhiên, căn nguyên sự nóng rực của hắn ta không phải đến từ thay đổi trên đảo Thạch Đầu, mà là từ Linh Diên có thể tự động ẩn thân, hơn nữa có bản lĩnh cách không lấy vật.
“Tôn chủ, có cần thuộc hạ đi điều tra cuối cùng bọn họ chôn cái gì hay không?”
Sau khi người mặt đen bên cạnh Thương Úc thấy rõ mục đích của chủ tử chủ động đứng ra chờ lệnh, lại bị Thương Úc lạnh nhạt từ chối: “Bây giờ ngươi xuống dưới là nói cho những người khác Thương Úc ta đang nấp ở chỗ này sao?”
Hô hấp của người mặt đen nghẽn lại, “Nhưng tôn chủ, lỡ như những thứ kia, Hắc Quỷ đại nhân và Hồng tiểu thư còn ở trên đảo.”
“Đối với phế vật vô dụng, bổn tọa khinh thường thu hồi!”
Một lực lượng dự trữ thật tốt, vốn có thể được sử dụng như một vũ khí sắc bén để đối phó với Long đế quốc, nhưng bây giờ thì sao?
Tự giết lẫn nhau thì cũng thôi đi, còn dẫn tới sự theo dõi của nhiều thế lực như vậy, cứ tiếp tục thế này là sợ người ta không biết những người này là lực lượng mà Thương Úc hắn ta tích góp hả?
Quả nhiên, môt câu sắc bén tàn nhẫn của Thương Úc lập tức khiến người xung quanh im bặt, nhao nhao dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía hai người còn đang cống hiến sức mạnh cuối cùng để tinh lọc hải đảo trên đảo Thạch Đầu.
Ai có thể ngờ được rằng cho dù mạnh như Độc Quỷ đại nhân, cho dù được tôn chủ thương tiếc vô cùng như Hồng tiểu thư, kết cục của việc phạm sai lầm vậy mà là bị tôn chủ không chút lưu tình mặc kệ như vậy chứ?
Bọn họ gần như có thể tưởng tượng được, nếu bọn họ không thể hoàn thành sứ mệnh của mình, chờ đợi bọn họ sẽ là kết cục đáng sợ gì!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả thế lực ẩn nấp giữa không trung đều không có ý xuất hiện mà là ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm từng hành động trên đảo Thạch Đầu.
Ngay khi ánh sáng duy nhất của mặt trời từ từ buông xuống phía Tây, khắp nơi chìm vào bóng tối, Độc Quỷ vốn ngồi yên không động đậy trên bờ biển cuối cùng cũng giật giật cơ thể cứng ngắc của mình, dây leo độc gần như bao trùm cả người gã, hơn nữa đã sớm lan tràn đến đáy biển cũng bắt đầu thu hồi sức mạnh của mình dần dần.
Nhân lúc này, Linh Diên và Băng Dực lẻn xuống đáy biển kiểm tra kỹ càng. Sau khi xác định không còn dấu vết của con giòi bọ nào, nàng bỗng lách mình nhảy lên điểm cao của đảo Thạch Đầu, cao giọng hét vào mặt hai người còn đang thở dốc:
“Ồ, không tệ đâu, nhanh như vậy đã giết được hết đám giòi bọ chết tiệt kia rồi hả? Lão đầu nhi, uy lực dây leo độc của ông cũng lớn lắm đó!”
Linh lực của Độc Quỷ gần như tiêu hao liên tục cả ngày, trên cơ bản đã rơi vào trạng thái cạn kiệt, bây giờ nghe thấy lời nói như chế giễu như châm biếm đó, trên gương mặt xấu xí của gã lại không hề thả lỏng mà cứng đờ tại chỗ, mặt không thay đổi nhìn Linh Diên.
“Quả nhiên ngươi vẫn luôn ở đây.”
“Tất nhiên rồi, ngươi còn chưa chạy, sao ta có thể đi được? Thế nào, tự tay tiêu diệt đám tiểu quái vật mình tạo ra có cảm giác gì? Có đau khổ như xuyên tim xẻo thịt không?”
Độc Quỷ nhìn gương mặt tươi cười có chút hả hê của Linh Diên, âm thầm đè nén lửa giận trong lòng, giọng điệu bình tĩnh đáp lại: “Thế thì không có, nhưng thấy tên đầu sỏ như ngươi ở đây giãy giụa thật là chướng mắt!”
“Ôi chao, thật hả? Vậy thì thật xin lỗi, nhưng theo trạng thái của ngươi hiện tại, ngươi xác định mình còn có thể đánh nhau với ta sao? Ngươi xem ngươi cũng đứng ở chỗ này nửa ngày rồi còn không dám nhúc nhích, ta sợ ngươi chỉ cần bước một bước, cơ thể sẽ hóa thành một bãi bùn đen mềm ở chỗ này. Chậc chậc, thật là đáng tiếc!”
Sự khiêu khích của Linh Diên, Độc Quỷ không hề để vào mắt, nhưng Hồng Mị Nhi bên cạnh gã lại không có định lực tốt như vậy.
Nhìn bộ dạng cả người xù lông kia, rõ ràng cho thấy đã bị lời nói của Linh Diên kích thích.
“Đồ tiện nhân, lúc trước nên một chưởng đập chết ngươi mới phải!”
Linh Diên bĩu môi, vô cùng thiếu đòn nhún vai: “Đáng tiếc, ngươi không nhìn xa như vậy. Thế nào, bây giờ thấy ta ở đây giãy giụa, có phải hận đến mức không thể cắn ta không? Tới đi tới đi, bổn cô nương tiếp nhận khiêu chiến của ngươi bất kỳ lúc nào!”
“Phượng Nguyên, đồ khốn kiếp đê tiện, hôm nay nhất định bổn cung chủ phải chém ngươi thành ngàn mảnh!”
Hồng Mị Nhi bị mấy câu của Linh Diên châm ngòi lửa giận, vừa định ra tay đã bị Độc Quỷ đè lại, cố tình Hồng Mị Nhi còn không tự hiểu, gào thét với sư phụ của mình.
“Sư phụ, ngài thả ta ra, ta phải báo thù cho ngài. Nếu không phải tại kẻ quái dị này, sao đảo Thạch Đầu của chúng ta lại trở thành như vậy? Ta hận chết, hận chết nàng ta!”
Độc Quỷ lạnh lùng nhìn nàng ta, giọng điệu bình tĩnh kỳ lạ: “Tỉnh lại đi, ngươi đánh không lại nàng ta!”
“Ta đánh không lại nàng ta? Sao có thể như vậy được? Rõ ràng nàng ta chỉ có, chỉ có…”
Nhưng chờ đến lúc Hồng Mị Nhi quay đầu lại, cẩn thận phân biệt cấp bậc linh lực của Linh Diên lại khiếp sợ phát hiện, nàng ta vậy mà đã không nhìn thấu thực lực của đối phương nữa.
Sao, sao có thể như vậy được?
Lúc Phượng Nguyên mới lên đảo rõ ràng chỉ có thực lực tử cấp trở xuống, bây giờ mới qua bao lâu, nàng vậy mà đã phát triển đến mức cả nàng ta cũng không dò xét không ra?
“Sao, sao có thể thế được? Sư phụ, điều này tuyệt đối không thể, thực lực của một người sao có thể… A, ta biết rồi, nhất định là nàng ta sử dụng thuốc gì đó ẩn giấu thực lực đúng không? Vì vậy ta mới không nhìn ra, có đúng không, sư phụ? Nhất định là vậy đúng không?”
Độc Quỷ nhìn sắc mặt đồ đệ mình tối đen, đột nhiên cảm thấy cổ họng bắt đầu khô rít: “Dược vật có thể che giấu thực lực, nhưng thực lực của nàng ta lại không phải dùng dược vật che giấu, mà ngươi, căn bản cũng không đủ tư cách đối đầu với nàng ta nữa. Nha đầu, lần này chúng ta thua thật rồi.”
Hồng Mị Nhi chấn động, giọng nói run run, cơ thể lung lay sắp đổ như lá rụng trong gió: “Không, không thể có chuyện đó được, không thể có chuyện đó được. Ta không tin, ta không tin ta lại thua trong tay một kẻ quái dị không có tiếng tăm gì này! Sao ta có thể thua nàng ta? Nàng ta không có tư cách đó, nàng ta căn bản không có tư cách đó mà sư phụ!”
Nhắc tới chỗ đau, Hồng Mị Nhi đã mềm nhũn co quắp dưới đất, không kìm được bật khóc, tuyệt vọng khóc, điên cuồng khóc.
Chương 466: Đảo Thạch Đầu chìm
Thừa dịp này Linh Diên âm thầm thả Tiểu Băng Dực ra ngoài.
“Ta nhớ ngươi nói ngươi có thể xuống nước đúng không? Vậy giờ ngươi đi xem thử dưới mặt nước còn mấy thứ ghê tởm gì đó không, nếu không còn thì kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi.”
Tiểu Băng Dực vẩy vẩy bộ lông trắng như tuyết, vẻ mặt khó chịu nhìn Linh Diên: “Sao lại để ta đi?”
Nước biển kia bị dám giòi bọ làm ô nhiễm hết rồi, chậc chậc, cứ nghĩ tới là dựng hết cả lông tơ đó biết không?
“Ngươi không đi? Ngươi không đi chẳng lẽ là ta đi? Ở đây thì chỉ có ngươi là có thân hình dễ ẩn nấp nhất biết chưa?”
Mấy đứa khác dễ bại lộ sẽ rước phiền phức cho nàng có được không?
“Được rồi, nói thế nào người cũng có lý hết!”
Tiểu Băng Dực vươn móng vuốt mập mạp màu trắng vỗ vỗ hai cái lên đầu Linh Diên, vô cùng không vui nhảy vào nước biển đen ngòm.
“Tôn chủ, hình như trên người nha đầu kia có cục gì màu trắng nhảy xuống!”
Thương Úc nâng mi, cười như không cười nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi muốn bản tôn nhảy xuống xem thử sao?”
Người nọ sợ tới mức rụt cổ lại: “Thuộc hạ không dám!”
Hắn cũng muốn đi lắm, nhưng vừa rồi tôn chủ mới lệnh cho bọn họ không được để lộ vị trí của bọn họ mà!
Hắn đã phát hiện từ lúc cô nương Phượng Nguyên kia vừa xuất hiện thì ánh mắt chủ nhân nhà bọn họ chưa từng rời khỏi người nàng, rõ ràng là vô cùng hứng thú mà!
“Tôn thượng, nếu không thì thuộc hạ âm thầm lẻn xuống dưới đáy biển xem thử nhé?”
Thương Úc xua tay: “Không vội, cứ để xem cũng không muộn, ngươi nói xem nữ oa này thật sự biết thuật ẩn thân sao? Trên đời này thật sự có công pháp cao thâm như vậy ư?”
“Cái này… thuộc hạ không dám nói bừa.”
Dù sao thì ngay cả cao thủ như Độc Quỷ cũng chịu thua bởi thứ này, đủ để thấy được sức mê hoặc của nó lớn đến thế nào.
Cùng lúc đó, những người bên ngoài nhìn thấy những hành động của Linh Diên và Công Tử Diễn, từ vị trí của bọn họ có thể thấy rõ dáng vẻ hai tỷ muội thoắt ẩn thoắt hiện, cảnh tượng như thế hiển nhiên khiến nhiều người xem cảm thán thần kỳ không thôi.
Trong số đó, người bình tĩnh nhất không ai khác chính là Mặc Ngân đang thảnh thơi dựa người trên thú cưỡi của mình nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng lại hé mắt xem thử tình hình chiến đấu.
Đương nhiên, nếu có thể bỏ qua con mèo nào đó đang bị ép phải ở bên cạnh, vì quá nhàm chán mà ngủ ngon thì bức tranh này càng hài hòa hơn.
Vì có chiêu cáo của Độc Quỷ mà tất cả mọi người đều nghĩ thiếu nữ đến từ đại lục Tứ Phương này thật sự biết thuật ẩn thân, cả đám đều rướn dài cổ, vô cùng hứng thú với biểu hiện trực tiếp của nàng.
Vì những cao thủ kia đều có cấm chế nên Linh Diên cũng không phát hiện tình hình bên ngoài thế nào, mãi đến khi Băng Dực bảo bối của nàng trồi lên từ đáy biển, xác nhận bên dưới đã hoàn toàn được xử lý sạch thì lúc này nàng mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi.
Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Linh Diên lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, lớn chưa bằng một bàn tay.
“Giờ các ngươi tự sát còn kịp đó, nếu không lát nữa có thể thật sự chết không toàn thây thật cho xem, nể mặt các ngươi đã tinh lọc đại dương không để nhiều người bị chỉ trích hơn, có lẽ ta có thể cho các ngươi được toàn thây!”
Chân mày Hồng Mị Nhi dựng đứng, sắc mặt lập tức đông cứng lại.
“Phượng Nguyên, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì? Tự sát? Ngươi lại bảo chúng ta phải chọn tự sát sao? Ngươi nằm mơ à, nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn bổn cô nương chưa bị uy hiếp bao giờ, ngươi có bản lĩnh gì thì mau lấy ra đây, bổn cô nương cũng muốn xem xem ngươi làm thế nào cho bọn ta chết không toàn thây đây?”
Tuy Độc Quỷ không kích động như Hồng Mị Nhi nhưng vẻ mặt lại vô cùng âm trầm, hơn nữa gương mặt gã vốn đã khủng bố trông lại dữ tợn đáng sợ hơn, khiến người ta vừa nhìn đã không muốn nhìn lần thứ hai.
“Nhìn thấy cái hộp đen trong tay ta không? Ta chỉ cần ấn nhẹ cái nút này một cái thôi thì đảo Thạch Đầu của các ngươi sẽ “ầm” một tiếng nổ tung, ngươi có tin không?”
Hồng Mị Nhi cắn chặt môi dưới, lắc đầu thật mạnh: “Ngươi bớt lừa người đi, sao lại có thứ như vậy tồn tại chứ, ta không tin!”
Linh Diên cười lạnh một tiếng: “Ngươi không tin? Ha ha, được thôi, để ta cho ngươi mở mang đầu óc xem cái gì gọi là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào!”
Ngón tay như ngọc nhẹ nhàng ấn xuống một cái, hiện trường xung quanh bỗng chốc yên lặng.
Một, hai, ba giây trôi qua, sự căng thẳng nãy giờ của Hồng Mị Nhi gần như biến mất hoàn toàn trong khoảnh khắc, thay vào đó là sự khinh thường cười cợt.
“Được lắm Phượng Nguyên, còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì chứ, ngươi cũng chỉ như vậy…”
Nhưng nàng ta còn chưa dứt lời thì một tiếng “ầm ầm” vang lên từ phía sau nàng ta, kế đó là mặt đất và núi đá rung chuyển, đá vụn bay tán loạn, tiếng nổ mạnh ầm ầm khiến nàng ta nghiêng ngã, lảo đảo ngã sấp xuống đất.
Lại nhìn trước mắt, mới chỉ trong nháy mắt thôi không khí đã bị sương bụi dày đặc thay thế, lỗ tai nàng ta vì không thể chịu được tiếng nổ dữ dội như vậy mà kêu ong ong không ngừng. Cả đảo nhỏ đều chấn động dữ dội vì sức mạnh này, mặt đất rung chuyển, đồng thời vùng vùng biển xung quanh cũng nổi lên những con sóng cuồn cuộn cao hơn mấy mét, từng đợt từng đợt lần lượt gột rửa bờ biển…
Lúc này không chỉ Hồng Mị Nhi và Độc Quỷ ngây dại mà ngay cả những người đứng xem giữa không trung cũng bị sức mạnh này chấn đến mức suýt chút nữa ngã từ trên cao xuống, nếu không phải bọn họ phản ứng nhanh thì chỉ sợ còn chật vật hơn nhiều.
Dù bọn họ kịp thời phản ứng lại nhưng cũng vì vậy để lộ vị trí của mấy gia tộc.
Trái lại là Linh Diên, trong vòng ba đến năm giây sau khi ấn vào điều khiển từ xa thì lập tức tiến vào không gian, không bị ảnh hưởng gì.
Đợi hòn đảo khó khăn lắm mới ổn định lại, nàng mới lề mề ra khỏi không gian, còn sẵn tiện giơ điều khiển từ xa trong tay với Hồng Mị Nhi: “Hì hì, bây giờ ngươi tin ta rồi chứ?”
Lần này Hồng Mị Nhi bị dọa thật rồi, nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng trên thế giới này lại có thứ đáng sợ như vậy.
Nhưng đồng thời cũng kích thích nàng ta nghĩ đến lúc trước khi xâm chiếm Bất Dạ thành, trong công kích đám người biến dị, hình như còn có thứ gì đó tương tự với loại phát nổ này.
“Ngươi có quan hệ gì với Bất Dạ thành?”
Linh Diên nhìn nàng ta cứ như đồ ngốc: “Giờ mới nhớ tới sao? Lúc trước các người hủy Bất Dạ thành của bọn ta thế nào, hôm nay bọn ta sẽ trả lại đảo Thạch Đầu của các ngươi thế ấy, ngươi thấy thế nào?”
Hồng Mị Nhi chỉ cảm thấy cả người như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh đến mức cả người nàng ta run rẩy.
“Không, không thể nào, nếu lúc trước Bất Dạ thành có nhiều vũ khí lợi hại như vậy thì sao có thể bị chúng ta hủy hoàn toàn thế được?”
Linh Diên thầm hận: “Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến sao? Néu không phải ngươi phái đám thú biến dị và người biến dị đến thì sao bọn ta lại rơi vào kết cục như hôm nay chứ? Giờ ngươi nói chúng ta lợi hại sao? Vậy ngươi có biết nguồn bệnh của ngươi đáng ghê tởm và bệnh hoạn thế nào không?”
Dù Bất Dạ thành có kiên cố thế nào, có nhiều vũ khí sinh hóa thế nào thì chỉ với những tu luyện giả của đại lục Tứ Phương làm sao có thể chống lại cao thủ linh lực trên tử giai có thể bay vút lên trời chứ?
Vũ khí lợi hại, nhưng uy áp của linh lực cấp cao cũng lợi hại không kém!
Thêm nữa nguồn bệnh có thể lây nhiễm mọi nơi mọi lúc, bọn họ căn bản là khó lòng phòng bị!
Giờ mới nhận ra bọn họ mạnh?
Ha ha, nếu không có làn sóng giòi bọ kia trợ giúp thì sao bọn họ có thể thoải mái ung dung phá hủy đảo Thạch Đầu như vậy chứ? Điều đó căn bản là không thể nào, biết chưa?
Đáng tiếc hình như Hồng Mị Nhi không nhận ra rằng cách đây không lâu nàng ra cũng từng có được vũ khí độc khiến cả hai đại lục đều phải kiêng kị. Chỉ là thật đáng tiếc, đối thủ của bọn chúng là một người có dị năng không gian, điều này đã định trước kết cục ngày hôm nay của bọn chúng không phải ngẫu nhiên.
Kẻ đầu sỏ gây tai họa cho Bất Dạ thành và cả đại lục Tứ Phương đều ở ngay đây, chỉ cần Linh Diên muốn thì có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào, nhưng dù có giết chết bọn họ thì sao, những người đã chết có sống lại được không?
Linh Diên dời mắt nhìn về phía Độc Quỷ: “Một thân đôc công này của ngươi ta không theo kịp, chỉ cần ngươi có thể đồng ý quy hàng thì có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng!”
Độc Quỷ vừa nghe vậy thì phát ra tiếng cười bi thảm thấu trời xanh: “Độc Quỷ ta tung hoành ở đế quốc nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng bị ai uy hiếp như vậy. Nha đầu, nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như thế, Độc Quỷ ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, có gì mà chưa từng gặp qua chứ? Ngươi cho là ta sẽ vì một cái mạng rẻ mạt này mà buông bỏ danh dự đã tích góp từng tí một nhiều năm sao?”
Linh Diên khinh thường cười lạnh: “Danh dự? Lão già xấu xí kia, chỉ có tiếng xấu của ngươi là rõ thôi, tên ác ôn mất hết lương tâm cũng xứng có được hai chữ danh dự? Đừng có buồn cười chết như vậy chứ, ngươi cũng nói mạng mình rẻ mạt, chẳng lẽ không phải là nên phát huy giá trị cuối cùng của mình đi sao?”
Một tia giễu cợt lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của Độc Quỷ: “Lão đã đến nước này rồi, thật không biết còn gì khiến ngươi thương nhớ nữa!”
“Haiz, đừng thiếu tự tin như vậy chứ, người khác không biết, ngươi không biết, nhưng không có nghĩa là ta không biết. Thế nào, có hứng thú suy xét một chút không? Chỉ cần ngươi gật đầu thì ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!”
Đáng tiếc, Độc Quỷ không phục tùng: “Xem ra ngay từ đầu ta đã xem thường ngươi rồi. Nha đầu, sao lão phu lại không biết ngươi sớm một chút chứ, hạt giống như ngươi chính là người khó giải quyết nhất trong số những người lão phu gặp trong mấy mươi năm hành tẩu giang hồ, không ai bằng!”
Nàng chỉ bằng một cái gọi là “thuật ẩn thân” nhìn không thấy sờ không được đã thành công thu hút sự chú ý của gã, sau đó lại khéo léo dùng làn sóng giòi bọ tạo thành tổn thất không thể ước lượng được với đảo, gần như không tốn chút sức lực nào đã giải quyết được họ, quả thực là cao thủ trong cao thủ mà.
Có thể trong thời gian ngắn thăng đến bạch giai cấp mười, thiên phú của nha đầu này đã nghịch thiên đến cực điểm rồi.
Cho dù gã có khôi phục thực lực thời kỳ đỉnh cao cũng chưa chắc đã lấy được gì tốt từ tay nàng. Đối với một người không sợ độc tính của mình, linh lực lại nghịch thiên như thế, gã không phục không được, đáng tiếc giờ gã đã không còn năng lực hủy hoại nàng nữ…
Có câu một bước sai vạn bước sai, thậm chí cơ hội hối hận gã còn không có, cứ như vậy mà chìm vào trong đầm lầy không thể quay đầu.
Linh Diên cũng không ngờ Độc Quỷ lại đánh giá cao mình như vậy, nàng bình tĩnh nhìn gã, đáy mắt tràn ngập nuối tiếc và than thở.
“Năng lực của ngươi là không thể bàn cãi rồi, ngay cả ta cũng cam bái hạ phong, đáng tiếc ngươi không dùng độc ở chỗ nên dùng. Thành quả nghiên cứu của ngươi hại quá nhiều người, nếu không có ta ngăn cản đúng lúc, cứ để mặc mọi chuyện tiếp diễn như vậy thì chỉ sợ không đến một năm nhân loại đã bị ngươi diệt sạch rồi.”
“Ta rất ngưỡng mộ năng lực của ngươi, cũng rất hận nhân phẩm của ngươi. Độc Quỷ, ngươi đã không muốn quy hàng, vậy thì xin lỗi, ta không thể lưu lại một tai họa như ngươi được!”
Linh Diên thương hại nhìn gã một cái, kế đó chuyển hướng sang Hồng Mị Nhi đang sợ hãi tột độ bên cạnh.
“Có biết vì sao ngay từ đầu ta đã xem thường ngươi không? Hồng Mị Nhi, ngươi căn bản là thứ rác rưởi không xứng gọi là đối thủ, còn không được tính là nữ nhân. Ngươi tự mình sa đọa như thế, không xem bản thân là nữ nhân, thậm chỉ là người. Ngươi sống cũng chỉ lãng phí lương thực, lãng phí tài nguyên mà thôi, ngươi đã chung tình với đại hoàng tử Long Khôn của ngươi như thế thì ta nghĩ tốt hơn hết là để ta tiễn ngươi đi gặp hắn, nhưng nhất định đừng có cảm ơn ta nha!”
Lời vừa dứt, gần như ngay khi Hồng Mị Nhi lao đến, Linh Diên đã kích hoạt nút cuối cùng.
Qua bài học lần trước, lúc này phản ứng của Hồng Mị Nhi càng điên cuồng hơn, nàng ta hốt hoảng chạy loạn lên, trong miệng không ngừng thầm mắng Linh Diên, đang hoảng sợ cuống cuồng thì một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, bụi mù dạy đặc bao phủ lấy nàng ta trong nháy mắt…
Trong lúc đó, nàng ta cũng đã cố gắng triệu hồi thú cưỡi của mình ra, nhưng bất luận thế nào nàng ta cũng không thể liên hệ với linh sủng trong linh hải của mình, tất cả ý thức dường như bị sức mạnh nào đó che chắn, không một lời đáp lại.
Hồng Mị Nhi tuyệt vọng, trơ mắt nhìn vô số bom từ trung tâm đến rìa đảo đồng thời phát nổ, một đám mây hình nấm khổng lồ từ từ nổi lên, ngăn hết tất cả tầm nhìn…
Chỉ nửa canh giờ sau, đảo Thạch Đầu thần bí từng khiến khắp đại lục e ngại cứ như vậy chìm xuống biển rộng, khi vòng xoáy nước cực lớn hình thành rồi biến mất, đảo Thạch Đầu cứ như chưa từng xuất hiện trên bản đồ Long đế quốc, trời yên biển lặng, không một tiếng động.
Mà tất cả những thế lực khắp nơi nhìn thấy mọi việc đều ngây người tại chỗ, hơn nửa ngày sau mới nhìn nhau thì thào.
“Đảo Thạch Đầu không còn nữa? Chìm rồi? Thật sao? Ngươi mau nhéo ta một cái đi, sao ta lại có cảm giác không phải thật vậy chứ?”
“Nói như vậy, yêu nữ Hồng Mị Nhi kia, lão già Độc Quỷ kia, đều chết rồi? Chết rồi?”
…
Vì bọn họ quá khiếp sợ nên vô hình trung cả lồng phòng hộ của mình bị thu lại lúc nào cũng không biết, lúc biển rộng khôi phục lại yên bình thì những thế lực giấu mình trên không trung cũng đã công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu nói mới đầu bọn họ còn chìm đắm trong sự biến mất của đảo Thạch Đầu thì sau khi thấy rõ những thế lực ẩn nấp xung quanh mình, những thế gia đại tộc kia không bình tĩnh được nữa.
Vì sự chú ý của bọn họ đều tập trung tại một điểm, mà chủ nhân của điểm kia đang nhìn vùng biển đã khôi phục sự yên bình với vẻ mặt sâu xa khó lường, không biết đang nghĩ gì.
“Mau nhìn kìa, đó không phải là Thương Úc mười mấy năm trước đã đại náo Long đế quốc sao? Sao hắn ta lại ở đây?”
“Ta nghĩ ngươi hẳn phải thắc mắc sao vị có quyền chỉ huy cao nhất Mặc gia Mặc Ngân lại đứng cùng ma tộc nổi danh mấy đại lục Huyền Vũ Thương Úc chứ?”
“Hình ảnh này kỳ dị quá đi, chậc chậc, nếu có cả Long thị của đế quốc vào thì càng thú vị rồi, các ngươi nói có đúng không?”
“Sư phụ, mặc kệ nữ nhân kia là Linh Diên hay Phượng Nguyên, nàng ta cũng sẽ không cùng chung chiến tuyến với chung ta. Chân trước nàng ta trộm thuốc của ngài, chân sau đã biến mất tăm mất tích. Nữ nhân này biết thuật ẩn thân, làm sao chúng ta tìm được nàng ta? Thay vì ở đây tốn thời gian, tại sao không dồn tất cả tinh thần sức lực vào đảo Thạch Đầu chứ? Phải đợi đến khi đảo chìm mới có thể đổi lại một chút ánh mắt của ngài hay không? Sao ngài không nghĩ tới nếu đảo bị phá hủy, không còn cấm chế, nữ nhân kia muốn đi chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
Nếu đổi lại là ngày thường, bất kể thế nào Hồng Mị Nhi cũng không dám nói những lời này, nhưng nàng ta lại không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, dứt khoát không để ý tới. Dù sao chắc chắn Độc Quỷ này không dám đả thương nàng ta.
Độc Quỷ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ban đầu quả thực gã không để lời nói của Hồng Mị Nhi trong lòng, nhưng câu nói sau cùng của Hồng Mị Nhi lại khơi mào tâm tư của gã. Không được, nếu nữ nhân này chạy, gã phải đòi lại những tổn thất kia từ ai đây?
Một tiểu nha đầu nho nhỏ cũng dám lừa gạt gã, cơn tức này, bất kể thế nào gã cũng không thể nuốt trôi.
Mị Nhi nói đúng, phải giải quyết những vấn đề trước mắt trước. Vấn đề quan trọng nhất chính là tiêu diệt đám giòi bọ này, sau đó chính là đám thú biến dị bị nữ nhân kia sửa gien. Nếu như gã không thể tổ chức lại gien của chúng ngay lập tức, vậy cũng chỉ còn một biện pháp giải quyết.
Hồng Mị Nhi thấy sư phụ mở mắt, kích động nắm chặt thời cơ: “Sư phụ, người trên đảo đã bị đám giòi bọ này xơi tái gần hết rồi, tốc độ của chúng ta nhất định phải nhanh lên, nếu không đợi bọn chúng xuống biển, tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn.”
Độc Quỷ có vẻ hơi mất kiên nhẫn,”Ừm, ngươi nói rất đúng, là vi sư cân nhắc thiếu sót. Ngươi yên tâm, đám giòi bọ này sẽ mau chóng rút lui thôi.”
Độc Quỷ nói xong câu đó liền nhảy lên chỗ cao của hòn đảo, Hồng Mị Nhi theo sát phía sau. Đến khi nàng ta chạy đến, Độc Quỷ đã thả dây leo độc của gã ra, dây leo độc chính là linh thú của gã. Đúng vậy, Độc Quỷ khác với người bình thường, linh thú của gã là hệ thực vật, mà sở dĩ toàn thân gã phủ đầy độc tố cũng là vì cây dây leo độc này.
Dây leo độc trong tay gã chỉ là một cọng giá màu đen, nhưng một khi rơi xuống đất sẽ nhanh chóng lan tràn, tốc độ cực nhanh, khiến Linh Diên ở trong không gian khiếp sợ tới không ngậm miệng lại được.
Dây leo độc này cũng giống như tên của nó, như dây leo mà vươn dài những nhánh cây màu đen của mình, sau đó bắt đầu cắn nuốt đám giòi bo chi chít kia bằng tốc độ đáng sợ. Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, dù là Linh Diên cũng không ngờ rằng trên thế gian này còn có linh thú hệ thực vật mạnh như vậy…
Đám giòi bọ vừa béo vừa to kia trong nháy mắt đụng phải dây leo độc đã hóa thành máu loãng, bị nó nhanh chóng hấp thu hết. Hấp thu càng nhiều máu, dây leo phân nhánh của dây leo độc cũng càng nhiều, chỉ một canh giờ đã trải rộng mọi ngóc ngách của đảo Thạch Đầu.
“Linh thú hệ thực vật thật mạnh.”
“Ha!” Linh Diên vừa mới phát ra một câu tán thưởng từ tận đáy lòng, phía sau nàng đã truyền tới một tiếng cười nhạo khinh thường.
“Cọng dây leo rách kia mà mạnh hả? Xì, gặp phải tiểu gia ta, nó chẳng là cái thá gì.”
Linh Diên quay phắt đầu lại, xung quanh lại yên tĩnh, không có nửa cái bóng người, “Ai?”
“Còn có thể là ai nữa, gia mà ngươi không nhận ra à?” Rất nhanh, từ trong suối nước đã vươn lên một sợi dây leo óng ánh sáng long lanh. Nhìn thấy nó, ánh mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời, “Thì ra là ngươi à, Tiểu Linh Đằng? Sao vậy? Nghe ý của ngươi, ngươi mạnh hơn cây dây leo độc kia hả?”
Linh Đằng hừ một tiếng, giọng điệu khá đắc ý: “Đương nhiên, tiểu gia ta chính là đại ca trong giới dây leo, cây dây leo độc nho nhỏ này sao có thể sánh ngang với linh vật trời sinh như ta? Cái đáng nhìn duy nhất của nó chính là chất độc của nó, nếu không có chất độc đó, nó là cái thá gì? Xem kìa, sau khi cơ thể ngươi được ta cải tạo, chẳng phải đã không sợ chất độc của nó sao? Đây chính là thực lực của gia!”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, hình như sự thật chính là vậy. Thảo nào nàng không hề sợ độc tố trên người Độc Quỷ, thì ra là vì Linh Đằng đã giúp nàng cải tạo cơ thể. Nghĩ tới đây, nàng chợt vỗ tay, “Ai nha, như vậy thật là tốt quá.”
Dứt lời, hai mắt nàng sáng lên nhìn Linh Đằng: “Nói vậy, ngươi cũng từng giúp Vệ Giới nhà ta cải tạo cơ thể hả?”
Linh đằng lập tức dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Ai nói gia cải tạo cơ thể cho hắn?”
Khóe miệng Linh Diên giật giật, “Không có hả? Không có thì ngươi kéo người ta tới địa bàn của mình làm gì?”
“Đương nhiên là để hấp thu lực lượng lôi điện trên người hắn rồi. Ngươi ngốc à, chẳng lẽ không biết sau mười một đạo lôi kiếp trong cơ thể hắn còn sót lại rất nhiều nhân tố lôi điện sao? Đó chính là phân bón trời sinh cho hệ thực vật bọn ta, gia không ăn thì chờ đám giòi bọ buồn nôn kia ăn hả?”
Linh Diên không ngờ rằng trong việc này còn có nguyên nhân như vậy: “Thế à, vậy bây giờ ngươi đi ra là hấp thu xong rồi sao?”
“Làm gì nhanh như vậy, vẫn còn đang hấp thu, hơn nữa xem tình huống cơ thể tên này cũng không ổn lắm, mới trải qua lôi kiếp, bây giờ thân thể rất suy yếu, ngâm mình trong nước linh tuyền của ta chỉ có lợi không có hại với hắn, ngươi cứ yên tâm đi!”
“Vậy, vậy chờ ngươi hấp thu xong có thể sẵn tiện cải tạo cơ thể Vệ Giới của ta được không?”
Linh đằng lập tức ngạo kiều giơ dây leo của mình lên: “Không cần. Sau khi hắn tiêu hóa hoàn toàn sẽ là nhân vật hoành hành trên đại lục này, nào cần ta tới cải tạo? Không cần ta giúp cũng đã là thiên tài trong thiên tài rồi, ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện!”
Nhân vật hoành hành?
Linh Diên hơi há hốc mồm, “Ý ngươi là gì? Vệ Giới lợi hại lắm hả?”
Linh Đằng cười quái dị, “Đợi hắn ra ngoài ngươi sẽ biết có lợi hại hay không!” Dứt lời nó liền chui vào.
Để lại một mình Linh Diên đứng trong không gian, đờ ra nhìn nước suối không chút gợn sóng, mặt mày ngơ ngác.
Bên ngoài không gian, sau khi được dây leo độc dọn dẹp, phần lớn giòi bọ đã bị tiêu diệt, về phần một ít còn sót lại đã bị dây leo độc nhỏ vụn bị tách rời ra đã bắt đầu có tác dụng chủ đạo, tiếp tục phát huy sức lực còn lại.
Không ngờ, Hồng Mị Nhi còn chưa kịp thở phào, bên kia đã có thú nhân tới bẩm báo, nói mặt biển xảy ra vấn đề.
Đến khi Hồng Mị Nhi tới bờ biển, nhìn thấy đám giòi bọ chi chít trôi nổi trên mặt biển, cơ thể chợt loạng choạng, trước mắt cũng bắt đầu hoa đi, “Trời ơi, sư phụ, sư phụ, sư phụ ngài mau tới đây đi!”
Dưới tình thế cấp bách, theo bản năng nàng ta gọi Độc Quỷ. Độc Quỷ vì điều khiển dây leo độc mà linh lực tổn hao nghiêm trọng, nghe thấy Hồng Mị Nhi gọi, theo bản năng gã cảm thấy lại có tình huống mới xảy ra. Chờ khi gã khó khăn lắm mới chạy tới, nhìn thấy biển đen đã bị giòi bọ màu trắng bao trùm, trái tim lập tức chìm xuống vực thẳm…
“Sư phụ, làm sao bây giờ? Biển đen chính là ô dù của đảo Thạch Đầu chúng ta, ngài mau thả dây leo độc ra tiêu diệt sạch sẽ đám giòi bọ này đi!”
“Không kịp nữa rồi…”
Độc Quỷ lắc đầu, “Ngươi không thấy đám giòi bọ này đã nổi lên rồi hả? Chắc chắn nó đã ăn sạch những thứ nên ăn rồi, cũng may hải vực này có cấm chế, vẫn đủ để không gây họa toàn bộ đại dương, nếu không không phải rắc rối mà là khiển trách của thiên đạo rồi!”
“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể để mặc bọn chúng nổi lềnh bềnh như vậy được, lỡ như lại bò lên, đảo Thạch Đầu vẫn sẽ xui xẻo!”
Sau khi Độc Quỷ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ngồi xếp bằng trên bờ biển, dời dây leo độc xuống biển.
Hết cách rồi, gã không chịu nổi khiển trách của thiên đạo. Một khi bị thiên đạo phát hiện gây họa cả đại dương, hậu quả đó, một người chưa đắc đạo như gã tuyệt không thể chịu nổi, lãng phí một chút linh lực cũng tốt hơn đại dương bị hủy hoại.
Trong không gian, Linh Diên nhìn cách làm của Độc Quỷ, theo bản năng nhíu mày: “Thiên đạo? Đó là cái gì?”
“Vạn vật sinh trưởng đều không thoát khỏi một quy luật, một khi đại dương bị hủy, thiệt hại đó rất nghiêm trọng. Thiên đạo thường luân hồi chính là một cách nói, không ai biết khiển trách của thiên đạo chân chính ra sao, nhưng cho dù tu luyện giả có thành tựu cao hơn cũng kiêng kỵ khiển trách của thiên đạo, sợ vi phạm quy luật tự nhiên.”
Linh Diên nghe vậy không khỏi phì cười một tiếng, “Ngươi cho rằng khiển trách của thiên đạo có thật à? Nếu có, tại sao đại lục Tứ Phương bị gây họa thành như vậy cũng không có cái gọi là khiển trách của thiên đạo giáng xuống người những kẻ này chứ? Bây giờ chỉ là một đại dương đã khiến gã chịu kiêng kỵ rồi hả?”
Băng Dực lắc đầu, “Cái gọi là khiển trách của thiên đạo cũng nằm trong phạm vi nhất định, đại lục Tứ Phương bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng nhân số chưa đủ để khiển trách của thiên đạo phát hiện, cộng thêm tang thi cũng chết, chung quy bọn chúng vẫn chưa chết thật. Hơn nữa, nhiều năm qua không ai từng gặp thiên đạo đại nghĩa chân chính, ai biết người ta định nghĩa thế nào chứ? Có điều nói tới thì thái độ của Độc Quỷ với sinh vật trên biển vẫn đáng để người ta tôn kính. Nếu như gã không xử lý sạch đám giòi bọ này, ngươi có thể tưởng tượng thử xem, hải vực này sẽ biến thành thế nào.”
Linh Diên nhíu mày, sẽ biến thành thế nào?
Chỉ sợ đám giòi bọ này sẽ gieo họa cho thức ăn của con người, chỉ cần có một tới được đại lục, vậy con người cũng sẽ bị tiêu diệt. Một khi nó lan tràn trong đám người, hậu quả đó quả thực còn đáng sợ hơn tang thi.
Trong lúc suy nghĩ, nàng không khỏi nhìn xoáy vào Độc Quỷ, “Coi như gã có chút đầu óc, suy cho cùng những thứ này cũng đều đến từ tay bọn họ, đến lúc đó muốn trả thù thật cũng không tới lượt ta!”
Nhưng việc đám thú biến dị ở mười tám tầng địa ngục kia bị tiêu diệt lại đúng ý nàng: “Thật không ngờ rằng lão già này vậy mà nỡ bỏ đám thú biến dị gã vất vả nghiên cứu ra được, đúng là nằm ngoài dự đoán của ta.”
Chương 465: Hồng Mị Nhi tuyệt vọng
Lúc toàn bộ sự chú ý của Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi tập trung vào bờ biển, Linh Diên nhảy ra khỏi không gian, tiến về phía mười tám tầng địa ngục phía trước. Tuy nghe ý của bọn họ, bên dưới cũng đã bị giòi bọ tiêu diệt, nhưng nếu không tận mắt thấy, nàng vẫn thât sự không dám tin.
Bởi vì thứ nên phá hủy đã bị phá hủy nên lực lượng phòng ngự trên đảo đã giảm xuống con số không. Đến khi nàng thuận lợi đi đến mười tám tầng địa ngục, thấy quả thật không còn gì, hơn nữa lồng giam tỏa ra hơi thở mục nát, trái tim treo lơ lửng lặng yên không tiếng động buông xuống.
Băng Dực nằm trên đầu vai Linh Diên, bất nhã ngáp một cái: “Nói tới thì Độc Quỷ này cũng là nhân tài, vậy mà có thể phát minh ra nhiều thứ buồn nôn như vậy. Nếu truyền ra ngoài thật, đừng nói khống chế đế quốc và Tứ Phương, cả đại lục khác chỉ sợ cũng khó may mắn thoát khỏi, đó tuyệt đối là chúa tể một phương. Đáng tiếc những thứ này nói hủy là hủy, còn là hủy trên người đồng loại, quả thực ứng với câu châm ngôn kia, vạn vật phát triển, không thoát khỏi tương sinh tương khắc!”
Nhưng Linh Diên hoàn toàn không thấy tiếc, “Phá hủy chính là phá hủy, đáng tiếc ở đâu ra? Những thứ này hại nhân loại còn chưa đủ thảm sao? Nếu muốn ta nói, tên Độc Quỷ quái dị này phải trả giá đắt cho tất cả hành động mình đã làm!”
Nói đến đây, ánh mắt nàng bỗng nhiên lạnh lùng, nghĩ tới hai thầy trò còn đang cố gắng tinh lọc hải dương kia, nắm đấm của nàng thoáng cái siết chặt: “Co đầu rụt cổ lâu như vậy, cũng đến lúc nên tìm bọn họ tính hết nợ nần rồi!”
Lông cả người Băng Dực giật mình run lên, “Người muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi ban đầu rồi, chẳng lẽ những tỷ muội kia của ta chết vô ích hay sao?”
Hiện tại chỉ cần nàng nghĩ đến thảm trạng của tỳ nữ mình, trái tim liền hung hăng thắt lại đau đớn, còn những nhân loại chết oan ở đại lục Tứ Phương kia nữa, tất cả đều là do tên cặn bã này ban tặng, bây giờ đã có cơ hội, nói gì nàng cũng không thể bỏ qua.
Thế nhưng Băng Dực lại nghĩ xa hơn nàng, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, chờ lát nữa đã, đợi đến khi gã tinh lọc sạch sẽ đại dương rồi nói.”
Linh Diên nghe vậy phối hợp gật đầu, đang định nói gì đó, trong không gian lai truyền tới giọng nói của Công Tử Diễn. Thân hình chủ tớ hai người lóe lên rồi tiến vào không gian, đối diện chợt vang lên giọng nói của người nào đó mặt mày vô cảm: “Nếu đã muốn phá hủy, vậy thì phá hủy sạch sẽ đi!”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, trong mắt bỗng dưng bắn ra ánh sáng mãnh liệt: “A, ý tỷ tỷ là…?”
Công Tử Diễn lạnh lùng nhướng mày, “Ý của ta muội còn có thể không rõ hả?”
Linh Diên bật cười ha ha, đột nhiên đưa tay đắc ý búng một cái: “Tỷ tỷ nói đúng lắm, đi đi đi, chúng ta hành động thôi, ta muốn khiến cái đảo Thạch Đầu này từ hôm nay trở đi biến mất khỏi địa bàn Long đế quốc, ta muốn khiến hai kẻ quái dị kia còn còn nơi nương thân nữa!”
Ban đầu Băng Dực còn không rõ hai người đang nói ngôn ngữ khó hiểu gì, đến khi nó thấy tỷ muội hai người chôn hết từng cái vũ khí sinh hóa mang về từ Bất Dạ thành xuống đảo Thạch Đầu, mí mắt bắt đầu giật liên tục.
Trời ạ, sao nó lại quên hai tỷ muội này còn có nhiều vũ khí sinh hóa đáng sợ như vậy chứ?
Những thứ này, tùy tiện lấy ra mấy cái là có thể lập tức phá hủy toàn bộ hòn đảo rồi!
Nghĩ tới đây, nó không khỏi âm thầm thắp một ngọn nến cho hai thầy trò đang quyết tâm phấn đấu ở bờ biển, hy vọng lúc bọn họ thở hổn hển từng hơi, có thể còn mạng để sống sót rời khỏi hải vực này.
Lúc này bọn họ còn chưa biết xung quanh đảo Thạch Đầu đã bất tri bất giác ẩn núp vô số cao thủ, mà từng hành động của bọn họ đã rơi vào mắt những người này từ lâu.
Trong đó, ánh mắt nóng bỏng nhất thuộc về Thương Úc tới từ đại lục Huyền Vũ.
Đương nhiên, căn nguyên sự nóng rực của hắn ta không phải đến từ thay đổi trên đảo Thạch Đầu, mà là từ Linh Diên có thể tự động ẩn thân, hơn nữa có bản lĩnh cách không lấy vật.
“Tôn chủ, có cần thuộc hạ đi điều tra cuối cùng bọn họ chôn cái gì hay không?”
Sau khi người mặt đen bên cạnh Thương Úc thấy rõ mục đích của chủ tử chủ động đứng ra chờ lệnh, lại bị Thương Úc lạnh nhạt từ chối: “Bây giờ ngươi xuống dưới là nói cho những người khác Thương Úc ta đang nấp ở chỗ này sao?”
Hô hấp của người mặt đen nghẽn lại, “Nhưng tôn chủ, lỡ như những thứ kia, Hắc Quỷ đại nhân và Hồng tiểu thư còn ở trên đảo.”
“Đối với phế vật vô dụng, bổn tọa khinh thường thu hồi!”
Một lực lượng dự trữ thật tốt, vốn có thể được sử dụng như một vũ khí sắc bén để đối phó với Long đế quốc, nhưng bây giờ thì sao?
Tự giết lẫn nhau thì cũng thôi đi, còn dẫn tới sự theo dõi của nhiều thế lực như vậy, cứ tiếp tục thế này là sợ người ta không biết những người này là lực lượng mà Thương Úc hắn ta tích góp hả?
Quả nhiên, môt câu sắc bén tàn nhẫn của Thương Úc lập tức khiến người xung quanh im bặt, nhao nhao dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía hai người còn đang cống hiến sức mạnh cuối cùng để tinh lọc hải đảo trên đảo Thạch Đầu.
Ai có thể ngờ được rằng cho dù mạnh như Độc Quỷ đại nhân, cho dù được tôn chủ thương tiếc vô cùng như Hồng tiểu thư, kết cục của việc phạm sai lầm vậy mà là bị tôn chủ không chút lưu tình mặc kệ như vậy chứ?
Bọn họ gần như có thể tưởng tượng được, nếu bọn họ không thể hoàn thành sứ mệnh của mình, chờ đợi bọn họ sẽ là kết cục đáng sợ gì!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả thế lực ẩn nấp giữa không trung đều không có ý xuất hiện mà là ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm từng hành động trên đảo Thạch Đầu.
Ngay khi ánh sáng duy nhất của mặt trời từ từ buông xuống phía Tây, khắp nơi chìm vào bóng tối, Độc Quỷ vốn ngồi yên không động đậy trên bờ biển cuối cùng cũng giật giật cơ thể cứng ngắc của mình, dây leo độc gần như bao trùm cả người gã, hơn nữa đã sớm lan tràn đến đáy biển cũng bắt đầu thu hồi sức mạnh của mình dần dần.
Nhân lúc này, Linh Diên và Băng Dực lẻn xuống đáy biển kiểm tra kỹ càng. Sau khi xác định không còn dấu vết của con giòi bọ nào, nàng bỗng lách mình nhảy lên điểm cao của đảo Thạch Đầu, cao giọng hét vào mặt hai người còn đang thở dốc:
“Ồ, không tệ đâu, nhanh như vậy đã giết được hết đám giòi bọ chết tiệt kia rồi hả? Lão đầu nhi, uy lực dây leo độc của ông cũng lớn lắm đó!”
Linh lực của Độc Quỷ gần như tiêu hao liên tục cả ngày, trên cơ bản đã rơi vào trạng thái cạn kiệt, bây giờ nghe thấy lời nói như chế giễu như châm biếm đó, trên gương mặt xấu xí của gã lại không hề thả lỏng mà cứng đờ tại chỗ, mặt không thay đổi nhìn Linh Diên.
“Quả nhiên ngươi vẫn luôn ở đây.”
“Tất nhiên rồi, ngươi còn chưa chạy, sao ta có thể đi được? Thế nào, tự tay tiêu diệt đám tiểu quái vật mình tạo ra có cảm giác gì? Có đau khổ như xuyên tim xẻo thịt không?”
Độc Quỷ nhìn gương mặt tươi cười có chút hả hê của Linh Diên, âm thầm đè nén lửa giận trong lòng, giọng điệu bình tĩnh đáp lại: “Thế thì không có, nhưng thấy tên đầu sỏ như ngươi ở đây giãy giụa thật là chướng mắt!”
“Ôi chao, thật hả? Vậy thì thật xin lỗi, nhưng theo trạng thái của ngươi hiện tại, ngươi xác định mình còn có thể đánh nhau với ta sao? Ngươi xem ngươi cũng đứng ở chỗ này nửa ngày rồi còn không dám nhúc nhích, ta sợ ngươi chỉ cần bước một bước, cơ thể sẽ hóa thành một bãi bùn đen mềm ở chỗ này. Chậc chậc, thật là đáng tiếc!”
Sự khiêu khích của Linh Diên, Độc Quỷ không hề để vào mắt, nhưng Hồng Mị Nhi bên cạnh gã lại không có định lực tốt như vậy.
Nhìn bộ dạng cả người xù lông kia, rõ ràng cho thấy đã bị lời nói của Linh Diên kích thích.
“Đồ tiện nhân, lúc trước nên một chưởng đập chết ngươi mới phải!”
Linh Diên bĩu môi, vô cùng thiếu đòn nhún vai: “Đáng tiếc, ngươi không nhìn xa như vậy. Thế nào, bây giờ thấy ta ở đây giãy giụa, có phải hận đến mức không thể cắn ta không? Tới đi tới đi, bổn cô nương tiếp nhận khiêu chiến của ngươi bất kỳ lúc nào!”
“Phượng Nguyên, đồ khốn kiếp đê tiện, hôm nay nhất định bổn cung chủ phải chém ngươi thành ngàn mảnh!”
Hồng Mị Nhi bị mấy câu của Linh Diên châm ngòi lửa giận, vừa định ra tay đã bị Độc Quỷ đè lại, cố tình Hồng Mị Nhi còn không tự hiểu, gào thét với sư phụ của mình.
“Sư phụ, ngài thả ta ra, ta phải báo thù cho ngài. Nếu không phải tại kẻ quái dị này, sao đảo Thạch Đầu của chúng ta lại trở thành như vậy? Ta hận chết, hận chết nàng ta!”
Độc Quỷ lạnh lùng nhìn nàng ta, giọng điệu bình tĩnh kỳ lạ: “Tỉnh lại đi, ngươi đánh không lại nàng ta!”
“Ta đánh không lại nàng ta? Sao có thể như vậy được? Rõ ràng nàng ta chỉ có, chỉ có…”
Nhưng chờ đến lúc Hồng Mị Nhi quay đầu lại, cẩn thận phân biệt cấp bậc linh lực của Linh Diên lại khiếp sợ phát hiện, nàng ta vậy mà đã không nhìn thấu thực lực của đối phương nữa.
Sao, sao có thể như vậy được?
Lúc Phượng Nguyên mới lên đảo rõ ràng chỉ có thực lực tử cấp trở xuống, bây giờ mới qua bao lâu, nàng vậy mà đã phát triển đến mức cả nàng ta cũng không dò xét không ra?
“Sao, sao có thể thế được? Sư phụ, điều này tuyệt đối không thể, thực lực của một người sao có thể… A, ta biết rồi, nhất định là nàng ta sử dụng thuốc gì đó ẩn giấu thực lực đúng không? Vì vậy ta mới không nhìn ra, có đúng không, sư phụ? Nhất định là vậy đúng không?”
Độc Quỷ nhìn sắc mặt đồ đệ mình tối đen, đột nhiên cảm thấy cổ họng bắt đầu khô rít: “Dược vật có thể che giấu thực lực, nhưng thực lực của nàng ta lại không phải dùng dược vật che giấu, mà ngươi, căn bản cũng không đủ tư cách đối đầu với nàng ta nữa. Nha đầu, lần này chúng ta thua thật rồi.”
Hồng Mị Nhi chấn động, giọng nói run run, cơ thể lung lay sắp đổ như lá rụng trong gió: “Không, không thể có chuyện đó được, không thể có chuyện đó được. Ta không tin, ta không tin ta lại thua trong tay một kẻ quái dị không có tiếng tăm gì này! Sao ta có thể thua nàng ta? Nàng ta không có tư cách đó, nàng ta căn bản không có tư cách đó mà sư phụ!”
Nhắc tới chỗ đau, Hồng Mị Nhi đã mềm nhũn co quắp dưới đất, không kìm được bật khóc, tuyệt vọng khóc, điên cuồng khóc.
Chương 466: Đảo Thạch Đầu chìm
Thừa dịp này Linh Diên âm thầm thả Tiểu Băng Dực ra ngoài.
“Ta nhớ ngươi nói ngươi có thể xuống nước đúng không? Vậy giờ ngươi đi xem thử dưới mặt nước còn mấy thứ ghê tởm gì đó không, nếu không còn thì kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi.”
Tiểu Băng Dực vẩy vẩy bộ lông trắng như tuyết, vẻ mặt khó chịu nhìn Linh Diên: “Sao lại để ta đi?”
Nước biển kia bị dám giòi bọ làm ô nhiễm hết rồi, chậc chậc, cứ nghĩ tới là dựng hết cả lông tơ đó biết không?
“Ngươi không đi? Ngươi không đi chẳng lẽ là ta đi? Ở đây thì chỉ có ngươi là có thân hình dễ ẩn nấp nhất biết chưa?”
Mấy đứa khác dễ bại lộ sẽ rước phiền phức cho nàng có được không?
“Được rồi, nói thế nào người cũng có lý hết!”
Tiểu Băng Dực vươn móng vuốt mập mạp màu trắng vỗ vỗ hai cái lên đầu Linh Diên, vô cùng không vui nhảy vào nước biển đen ngòm.
“Tôn chủ, hình như trên người nha đầu kia có cục gì màu trắng nhảy xuống!”
Thương Úc nâng mi, cười như không cười nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi muốn bản tôn nhảy xuống xem thử sao?”
Người nọ sợ tới mức rụt cổ lại: “Thuộc hạ không dám!”
Hắn cũng muốn đi lắm, nhưng vừa rồi tôn chủ mới lệnh cho bọn họ không được để lộ vị trí của bọn họ mà!
Hắn đã phát hiện từ lúc cô nương Phượng Nguyên kia vừa xuất hiện thì ánh mắt chủ nhân nhà bọn họ chưa từng rời khỏi người nàng, rõ ràng là vô cùng hứng thú mà!
“Tôn thượng, nếu không thì thuộc hạ âm thầm lẻn xuống dưới đáy biển xem thử nhé?”
Thương Úc xua tay: “Không vội, cứ để xem cũng không muộn, ngươi nói xem nữ oa này thật sự biết thuật ẩn thân sao? Trên đời này thật sự có công pháp cao thâm như vậy ư?”
“Cái này… thuộc hạ không dám nói bừa.”
Dù sao thì ngay cả cao thủ như Độc Quỷ cũng chịu thua bởi thứ này, đủ để thấy được sức mê hoặc của nó lớn đến thế nào.
Cùng lúc đó, những người bên ngoài nhìn thấy những hành động của Linh Diên và Công Tử Diễn, từ vị trí của bọn họ có thể thấy rõ dáng vẻ hai tỷ muội thoắt ẩn thoắt hiện, cảnh tượng như thế hiển nhiên khiến nhiều người xem cảm thán thần kỳ không thôi.
Trong số đó, người bình tĩnh nhất không ai khác chính là Mặc Ngân đang thảnh thơi dựa người trên thú cưỡi của mình nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng lại hé mắt xem thử tình hình chiến đấu.
Đương nhiên, nếu có thể bỏ qua con mèo nào đó đang bị ép phải ở bên cạnh, vì quá nhàm chán mà ngủ ngon thì bức tranh này càng hài hòa hơn.
Vì có chiêu cáo của Độc Quỷ mà tất cả mọi người đều nghĩ thiếu nữ đến từ đại lục Tứ Phương này thật sự biết thuật ẩn thân, cả đám đều rướn dài cổ, vô cùng hứng thú với biểu hiện trực tiếp của nàng.
Vì những cao thủ kia đều có cấm chế nên Linh Diên cũng không phát hiện tình hình bên ngoài thế nào, mãi đến khi Băng Dực bảo bối của nàng trồi lên từ đáy biển, xác nhận bên dưới đã hoàn toàn được xử lý sạch thì lúc này nàng mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi.
Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Linh Diên lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, lớn chưa bằng một bàn tay.
“Giờ các ngươi tự sát còn kịp đó, nếu không lát nữa có thể thật sự chết không toàn thây thật cho xem, nể mặt các ngươi đã tinh lọc đại dương không để nhiều người bị chỉ trích hơn, có lẽ ta có thể cho các ngươi được toàn thây!”
Chân mày Hồng Mị Nhi dựng đứng, sắc mặt lập tức đông cứng lại.
“Phượng Nguyên, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì? Tự sát? Ngươi lại bảo chúng ta phải chọn tự sát sao? Ngươi nằm mơ à, nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn bổn cô nương chưa bị uy hiếp bao giờ, ngươi có bản lĩnh gì thì mau lấy ra đây, bổn cô nương cũng muốn xem xem ngươi làm thế nào cho bọn ta chết không toàn thây đây?”
Tuy Độc Quỷ không kích động như Hồng Mị Nhi nhưng vẻ mặt lại vô cùng âm trầm, hơn nữa gương mặt gã vốn đã khủng bố trông lại dữ tợn đáng sợ hơn, khiến người ta vừa nhìn đã không muốn nhìn lần thứ hai.
“Nhìn thấy cái hộp đen trong tay ta không? Ta chỉ cần ấn nhẹ cái nút này một cái thôi thì đảo Thạch Đầu của các ngươi sẽ “ầm” một tiếng nổ tung, ngươi có tin không?”
Hồng Mị Nhi cắn chặt môi dưới, lắc đầu thật mạnh: “Ngươi bớt lừa người đi, sao lại có thứ như vậy tồn tại chứ, ta không tin!”
Linh Diên cười lạnh một tiếng: “Ngươi không tin? Ha ha, được thôi, để ta cho ngươi mở mang đầu óc xem cái gì gọi là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào!”
Ngón tay như ngọc nhẹ nhàng ấn xuống một cái, hiện trường xung quanh bỗng chốc yên lặng.
Một, hai, ba giây trôi qua, sự căng thẳng nãy giờ của Hồng Mị Nhi gần như biến mất hoàn toàn trong khoảnh khắc, thay vào đó là sự khinh thường cười cợt.
“Được lắm Phượng Nguyên, còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì chứ, ngươi cũng chỉ như vậy…”
Nhưng nàng ta còn chưa dứt lời thì một tiếng “ầm ầm” vang lên từ phía sau nàng ta, kế đó là mặt đất và núi đá rung chuyển, đá vụn bay tán loạn, tiếng nổ mạnh ầm ầm khiến nàng ta nghiêng ngã, lảo đảo ngã sấp xuống đất.
Lại nhìn trước mắt, mới chỉ trong nháy mắt thôi không khí đã bị sương bụi dày đặc thay thế, lỗ tai nàng ta vì không thể chịu được tiếng nổ dữ dội như vậy mà kêu ong ong không ngừng. Cả đảo nhỏ đều chấn động dữ dội vì sức mạnh này, mặt đất rung chuyển, đồng thời vùng vùng biển xung quanh cũng nổi lên những con sóng cuồn cuộn cao hơn mấy mét, từng đợt từng đợt lần lượt gột rửa bờ biển…
Lúc này không chỉ Hồng Mị Nhi và Độc Quỷ ngây dại mà ngay cả những người đứng xem giữa không trung cũng bị sức mạnh này chấn đến mức suýt chút nữa ngã từ trên cao xuống, nếu không phải bọn họ phản ứng nhanh thì chỉ sợ còn chật vật hơn nhiều.
Dù bọn họ kịp thời phản ứng lại nhưng cũng vì vậy để lộ vị trí của mấy gia tộc.
Trái lại là Linh Diên, trong vòng ba đến năm giây sau khi ấn vào điều khiển từ xa thì lập tức tiến vào không gian, không bị ảnh hưởng gì.
Đợi hòn đảo khó khăn lắm mới ổn định lại, nàng mới lề mề ra khỏi không gian, còn sẵn tiện giơ điều khiển từ xa trong tay với Hồng Mị Nhi: “Hì hì, bây giờ ngươi tin ta rồi chứ?”
Lần này Hồng Mị Nhi bị dọa thật rồi, nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng trên thế giới này lại có thứ đáng sợ như vậy.
Nhưng đồng thời cũng kích thích nàng ta nghĩ đến lúc trước khi xâm chiếm Bất Dạ thành, trong công kích đám người biến dị, hình như còn có thứ gì đó tương tự với loại phát nổ này.
“Ngươi có quan hệ gì với Bất Dạ thành?”
Linh Diên nhìn nàng ta cứ như đồ ngốc: “Giờ mới nhớ tới sao? Lúc trước các người hủy Bất Dạ thành của bọn ta thế nào, hôm nay bọn ta sẽ trả lại đảo Thạch Đầu của các ngươi thế ấy, ngươi thấy thế nào?”
Hồng Mị Nhi chỉ cảm thấy cả người như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh đến mức cả người nàng ta run rẩy.
“Không, không thể nào, nếu lúc trước Bất Dạ thành có nhiều vũ khí lợi hại như vậy thì sao có thể bị chúng ta hủy hoàn toàn thế được?”
Linh Diên thầm hận: “Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến sao? Néu không phải ngươi phái đám thú biến dị và người biến dị đến thì sao bọn ta lại rơi vào kết cục như hôm nay chứ? Giờ ngươi nói chúng ta lợi hại sao? Vậy ngươi có biết nguồn bệnh của ngươi đáng ghê tởm và bệnh hoạn thế nào không?”
Dù Bất Dạ thành có kiên cố thế nào, có nhiều vũ khí sinh hóa thế nào thì chỉ với những tu luyện giả của đại lục Tứ Phương làm sao có thể chống lại cao thủ linh lực trên tử giai có thể bay vút lên trời chứ?
Vũ khí lợi hại, nhưng uy áp của linh lực cấp cao cũng lợi hại không kém!
Thêm nữa nguồn bệnh có thể lây nhiễm mọi nơi mọi lúc, bọn họ căn bản là khó lòng phòng bị!
Giờ mới nhận ra bọn họ mạnh?
Ha ha, nếu không có làn sóng giòi bọ kia trợ giúp thì sao bọn họ có thể thoải mái ung dung phá hủy đảo Thạch Đầu như vậy chứ? Điều đó căn bản là không thể nào, biết chưa?
Đáng tiếc hình như Hồng Mị Nhi không nhận ra rằng cách đây không lâu nàng ra cũng từng có được vũ khí độc khiến cả hai đại lục đều phải kiêng kị. Chỉ là thật đáng tiếc, đối thủ của bọn chúng là một người có dị năng không gian, điều này đã định trước kết cục ngày hôm nay của bọn chúng không phải ngẫu nhiên.
Kẻ đầu sỏ gây tai họa cho Bất Dạ thành và cả đại lục Tứ Phương đều ở ngay đây, chỉ cần Linh Diên muốn thì có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào, nhưng dù có giết chết bọn họ thì sao, những người đã chết có sống lại được không?
Linh Diên dời mắt nhìn về phía Độc Quỷ: “Một thân đôc công này của ngươi ta không theo kịp, chỉ cần ngươi có thể đồng ý quy hàng thì có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng!”
Độc Quỷ vừa nghe vậy thì phát ra tiếng cười bi thảm thấu trời xanh: “Độc Quỷ ta tung hoành ở đế quốc nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng bị ai uy hiếp như vậy. Nha đầu, nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như thế, Độc Quỷ ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, có gì mà chưa từng gặp qua chứ? Ngươi cho là ta sẽ vì một cái mạng rẻ mạt này mà buông bỏ danh dự đã tích góp từng tí một nhiều năm sao?”
Linh Diên khinh thường cười lạnh: “Danh dự? Lão già xấu xí kia, chỉ có tiếng xấu của ngươi là rõ thôi, tên ác ôn mất hết lương tâm cũng xứng có được hai chữ danh dự? Đừng có buồn cười chết như vậy chứ, ngươi cũng nói mạng mình rẻ mạt, chẳng lẽ không phải là nên phát huy giá trị cuối cùng của mình đi sao?”
Một tia giễu cợt lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của Độc Quỷ: “Lão đã đến nước này rồi, thật không biết còn gì khiến ngươi thương nhớ nữa!”
“Haiz, đừng thiếu tự tin như vậy chứ, người khác không biết, ngươi không biết, nhưng không có nghĩa là ta không biết. Thế nào, có hứng thú suy xét một chút không? Chỉ cần ngươi gật đầu thì ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!”
Đáng tiếc, Độc Quỷ không phục tùng: “Xem ra ngay từ đầu ta đã xem thường ngươi rồi. Nha đầu, sao lão phu lại không biết ngươi sớm một chút chứ, hạt giống như ngươi chính là người khó giải quyết nhất trong số những người lão phu gặp trong mấy mươi năm hành tẩu giang hồ, không ai bằng!”
Nàng chỉ bằng một cái gọi là “thuật ẩn thân” nhìn không thấy sờ không được đã thành công thu hút sự chú ý của gã, sau đó lại khéo léo dùng làn sóng giòi bọ tạo thành tổn thất không thể ước lượng được với đảo, gần như không tốn chút sức lực nào đã giải quyết được họ, quả thực là cao thủ trong cao thủ mà.
Có thể trong thời gian ngắn thăng đến bạch giai cấp mười, thiên phú của nha đầu này đã nghịch thiên đến cực điểm rồi.
Cho dù gã có khôi phục thực lực thời kỳ đỉnh cao cũng chưa chắc đã lấy được gì tốt từ tay nàng. Đối với một người không sợ độc tính của mình, linh lực lại nghịch thiên như thế, gã không phục không được, đáng tiếc giờ gã đã không còn năng lực hủy hoại nàng nữ…
Có câu một bước sai vạn bước sai, thậm chí cơ hội hối hận gã còn không có, cứ như vậy mà chìm vào trong đầm lầy không thể quay đầu.
Linh Diên cũng không ngờ Độc Quỷ lại đánh giá cao mình như vậy, nàng bình tĩnh nhìn gã, đáy mắt tràn ngập nuối tiếc và than thở.
“Năng lực của ngươi là không thể bàn cãi rồi, ngay cả ta cũng cam bái hạ phong, đáng tiếc ngươi không dùng độc ở chỗ nên dùng. Thành quả nghiên cứu của ngươi hại quá nhiều người, nếu không có ta ngăn cản đúng lúc, cứ để mặc mọi chuyện tiếp diễn như vậy thì chỉ sợ không đến một năm nhân loại đã bị ngươi diệt sạch rồi.”
“Ta rất ngưỡng mộ năng lực của ngươi, cũng rất hận nhân phẩm của ngươi. Độc Quỷ, ngươi đã không muốn quy hàng, vậy thì xin lỗi, ta không thể lưu lại một tai họa như ngươi được!”
Linh Diên thương hại nhìn gã một cái, kế đó chuyển hướng sang Hồng Mị Nhi đang sợ hãi tột độ bên cạnh.
“Có biết vì sao ngay từ đầu ta đã xem thường ngươi không? Hồng Mị Nhi, ngươi căn bản là thứ rác rưởi không xứng gọi là đối thủ, còn không được tính là nữ nhân. Ngươi tự mình sa đọa như thế, không xem bản thân là nữ nhân, thậm chỉ là người. Ngươi sống cũng chỉ lãng phí lương thực, lãng phí tài nguyên mà thôi, ngươi đã chung tình với đại hoàng tử Long Khôn của ngươi như thế thì ta nghĩ tốt hơn hết là để ta tiễn ngươi đi gặp hắn, nhưng nhất định đừng có cảm ơn ta nha!”
Lời vừa dứt, gần như ngay khi Hồng Mị Nhi lao đến, Linh Diên đã kích hoạt nút cuối cùng.
Qua bài học lần trước, lúc này phản ứng của Hồng Mị Nhi càng điên cuồng hơn, nàng ta hốt hoảng chạy loạn lên, trong miệng không ngừng thầm mắng Linh Diên, đang hoảng sợ cuống cuồng thì một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, bụi mù dạy đặc bao phủ lấy nàng ta trong nháy mắt…
Trong lúc đó, nàng ta cũng đã cố gắng triệu hồi thú cưỡi của mình ra, nhưng bất luận thế nào nàng ta cũng không thể liên hệ với linh sủng trong linh hải của mình, tất cả ý thức dường như bị sức mạnh nào đó che chắn, không một lời đáp lại.
Hồng Mị Nhi tuyệt vọng, trơ mắt nhìn vô số bom từ trung tâm đến rìa đảo đồng thời phát nổ, một đám mây hình nấm khổng lồ từ từ nổi lên, ngăn hết tất cả tầm nhìn…
Chỉ nửa canh giờ sau, đảo Thạch Đầu thần bí từng khiến khắp đại lục e ngại cứ như vậy chìm xuống biển rộng, khi vòng xoáy nước cực lớn hình thành rồi biến mất, đảo Thạch Đầu cứ như chưa từng xuất hiện trên bản đồ Long đế quốc, trời yên biển lặng, không một tiếng động.
Mà tất cả những thế lực khắp nơi nhìn thấy mọi việc đều ngây người tại chỗ, hơn nửa ngày sau mới nhìn nhau thì thào.
“Đảo Thạch Đầu không còn nữa? Chìm rồi? Thật sao? Ngươi mau nhéo ta một cái đi, sao ta lại có cảm giác không phải thật vậy chứ?”
“Nói như vậy, yêu nữ Hồng Mị Nhi kia, lão già Độc Quỷ kia, đều chết rồi? Chết rồi?”
…
Vì bọn họ quá khiếp sợ nên vô hình trung cả lồng phòng hộ của mình bị thu lại lúc nào cũng không biết, lúc biển rộng khôi phục lại yên bình thì những thế lực giấu mình trên không trung cũng đã công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu nói mới đầu bọn họ còn chìm đắm trong sự biến mất của đảo Thạch Đầu thì sau khi thấy rõ những thế lực ẩn nấp xung quanh mình, những thế gia đại tộc kia không bình tĩnh được nữa.
Vì sự chú ý của bọn họ đều tập trung tại một điểm, mà chủ nhân của điểm kia đang nhìn vùng biển đã khôi phục sự yên bình với vẻ mặt sâu xa khó lường, không biết đang nghĩ gì.
“Mau nhìn kìa, đó không phải là Thương Úc mười mấy năm trước đã đại náo Long đế quốc sao? Sao hắn ta lại ở đây?”
“Ta nghĩ ngươi hẳn phải thắc mắc sao vị có quyền chỉ huy cao nhất Mặc gia Mặc Ngân lại đứng cùng ma tộc nổi danh mấy đại lục Huyền Vũ Thương Úc chứ?”
“Hình ảnh này kỳ dị quá đi, chậc chậc, nếu có cả Long thị của đế quốc vào thì càng thú vị rồi, các ngươi nói có đúng không?”
Bình luận facebook