Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-505
Chương 501: Lòng như một ao nước tù đọng
Người có thể tàn nhẫn với chính mình mới thật sự là tàn nhẫn. Hiển nhiên, Long Diệc chính là loại người thâm tàng bất lộ như vậy. Hắn sẽ không bày ra tất cả những át chủ bài của mình trước mọi người mà luôn khiến người ta vào lúc cảm thấy hắn không còn gì nữa lại dùng tư thái nghiền ép tuyệt đối vả mặt tất cả mọi người.
Trong trận đấu mười sáu năm trước giữa hắn và Thương Úc, tuy Thương Úc đã thắng, cũng bắt cóc được Mặc Tử Hoàng đi, nhưng đối với những đứa con của hắn Thương Úc lại chưa từng buông tha.
Trong mười sáu năm nay, ông ta không tin hắn ta chẳng làm gì, nếu không thì việc Mặc Hương Quân bị khai trừ khỏi gia tộc rồi chết là sao?
Buồn cười là hắn ta tính kế tới lui, lại bị Long Diệc và Mặc Tử Hoàng tính kế ngược.
Mười sáu năm trôi qua, chẳng những nhi tử và nữ nhi của bọn họ vẫn còn sống rất tốt mà còn hoàn thành đại điển kế thừa thành công.
Khi hắn ta cho là hắn ta đã hủy được Mặc tộc thì thiên chi kiêu tử hôn mê mười sáu năm lại trở về, vừa ra tay chính là tư thái nghiền ép hắn ta. Long Diệc vẫn phúc hắc, vẫn thích hành hạ lòng người như năm đó.
Lần này dù Thương Úc có bất tử, chỉ sợ cũng phải rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Một nam nhân đáng sợ như con gián đánh mãi không chết như vậy, chỉ cần ngươi cho hắn một chút hy vọng sống là hắn có thể phanh thây xé xác ngươi, ngươi dám dây vào không?
Hắn đã thiếu thốn tình cảm phu thê, nhi nữ mười sáu năm, hiển nhiên là muốn bù lại những năm qua, ngươi lại vội đòi nữ nhi nhà người ta vào lúc này không phải là điếc không sợ súng rước họa vào người sao?
Ngộ ra được điều này, đám người Long Tường và Long Khiếu mới tạm thời ngừng tâm tư đó, nhưng nếu nói bọn họ cứ từ bỏ như vậy chỉ sợ là không thể. Dù sao tương lai vẫn còn rất dài, ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, nam nhân được Long Hạo Thiên kính phục kia dưới sự dẫn đường của Thương Úc rốt cuộc cũng đến được cấm địa Ma tộc đã vây nhốt Mặc Tử Hoàng suốt mười sáu năm.
Khoảnh khắc hai phu thê được ôm nhau chân thật sau mười sáu năm, tất cả những người hầu hạ đứng xung quanh cũng nhịn không được rơi nước mắt. Khi bọn họ quay người tránh đi bất ngờ thấy Thương Úc bị chủ tử nhà mình tùy tiện ném một bên đã bùng nổ lửa giận ẩn giấu mười sáu năm qua trong giây lát, hầu như không chút nghĩ ngợi, mười sáu người hầu đã quyền đấm cước đá với Thương Úc.
Thương Úc đáng thương bị Long Diệc dùng dây thừng đặc biệt trói chặt không thể động đậy, vừa tiếp đất đã bị kết giới vây lại, vì vậy dù giờ hắn ta đang ở trong địa bàn của mình cũng bó tay đối mặt với công kích, chỉ có thể cứng ngắc chịu đựng tấn công lăng mạ từ mọi phía.
Mà trong tiểu trúc giữa hồ cách đó không xa, trên dung nhan tuỵêt mỹ của Mặc Tử Hoàng đẫm nước mắt. Nàng vươn tay dè dặt sờ mặt Long Diệc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.
“Gầy, Diệc ca ca của ta gầy đi rồi, Diệc ca ca, Diệc ca ca của ta đã về thật rồi, không phải là ta đang nằm mơ chứ?”
Hốc mắt Long Diệc cũng đỏ hoe nhìn chằm chằm Mặc Tử Hoàng, bàn tay thô ráp ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, cẩn thận vuốt ve nâng niu, đồng thời dùng trán thân mật cọ cọ gò má bóng loáng nhẵn nhụi của nàng.
“Hoàng Nhi, Tiểu Hoàng của ta, sao nàng lại đang nằm mơ chứ? Ta đã trở về, Diệc ca ca của nàng đã trở về rồi. Thật xin lỗi, là lỗi của ta, để nàng đợi nhiều năm như vậy. Thật xin lỗi, là ta khiến nàng chịu khổ rồi…”
Mặc Tử Hoàng khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuyệt mỹ không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào của nàng đầy yêu thương và nhung nhớ hắn.
Ánh mắt nàng nhìn từng chỗ từng chỗ trên mặt hắn, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, mãi đến khi khắc sâu khuôn mặt của hắn mười sáu năm sau từng chút một vào đầu mình mới nghẹn ngào vùi sâu vào lòng hắn.
“Không khổ, Tử Hoàng không khổ chút nào, thật sự khổ là chàng và bọn nhỏ, là ta có lỗi với bọn chúng, cũng có lỗi với chàng. Diệc ca ca, ta không phải một mẫu thân hợp cách, càng không phải là một thê tử hợp cách. Nếu không phải tại ta thì sao lại khiến cha con chàng chia cách một lần là mười sáu năm. Mười sáu năm, đó là một vòng luân hồi, ta và chàng cũng không còn trẻ nữa, mà ta ngay cả hài tử của mình trông như thế nào cũng không biết.”
Nói đến chỗ kích động, Mặc Tử Hoàng lại rơi lệ lã chã, Long Diệc đau lòng lau nước mắt trên gò má nàng, không nhịn dịu dàng an ủi.
“Nha đầu ngốc, bọn nhỏ sẽ không trách nàng, ta lại càng không. Chúng ta không cố ý, chúng ta có nỗi khổ tâm mà, bọn chúng sẽ tha thứ cho chúng ta thôi. Ngoan, ở đây đã đủ rồi, ta mang nàng đi được không?”
Mặc Tử Hoàng kích động nhìn hắn: “Chàng, chàng đánh bại hắn ta rồi sao?”
Long Diệc buồn cười nhìn nàng: “Đương nhiên rồi, chuyện như vậy, bổn vương tuyệt đối không cho phép xảy ra với chúng ta lần thứ hai, nỗi khổ mười sáu năm ly biệt, ta đã chịu đủ rồi.”
“Vậy chàng làm gì hắn ta rồi?” Mặc Tử Hoàng đột nhiên nghĩ đến kết cục của Thương Úc, theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo có thể thấy đáy như chiếu vào sâu trong đôi mắt thâm trầm của hắn.
“Nàng muốn ta xử trí hắn ta thế nào? Phanh thây xé xác hắn ra hay là ngũ mã phanh thây hắn ta, hoặc là chúng ta cũng có thể cắt đứt gân tay gân chân của hắn ta, nhốt hắn ta dưới địa ngục tra tấn đến chết.”
Long Diệc nói một câu, sắc mặt Mặc Tử Hoàng liền trắng thêm một phần, nhưng nếu muốn hỏi cuối cùng nàng muốn làm gì hắn ta, Mặc Tử Hoàng lại rối rắm.
Không sai, nàng hận Thương Úc, là loại hận đến thấu xương, nhưng hết lần này đến lần khác người có thù sâu hận lớn với phu thê bọn họ lại là phụ thân của nhi tử nàng, nàng đã biến mất trong cuộc đời của nó mười sáu năm, nếu giờ ngay cả phụ thân nó cũng…
Mặc Tử Hoàng không làm được đến vậy, cuối cùng dứt khoát chôn mặt trong ngực Long Diệc, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta không biết, Diệc ca ca, chàng có thể đồng ý với ta một việc không?”
“Nàng muốn ta giao người này cho Mặc Ngân xử lý sao?”
Mặc Tử Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ: “Quả nhiên, trên thế giới này người hiểu rõ ta nhất chỉ có Long Diệc chàng. Đúng, ta nghĩ như vậy, người này bất luận là giao cho ta hay chàng thì kết cục của hắn ta cũng không tốt lành gì, thay vì giữ lại trong tay chúng ta để chúng ta phát tiết lửa giận thì chẳng bằng giao cho Mặc Ngân tự xử lý. Hài tử đã lớn rồi, cũng có năng lực quyết định chuyện này, cũng chỉ có giao cho Mặc Ngân mới không khiến cả đời nó tiếc nuối.”
“Nàng nghĩ vậy thật sao?”
Long Diệc nhướng mày khiến lòng Mặc Tử Hoàng hơi thắt lại, càng thêm khó chịu: “Chẳng lẽ Diệc ca ca cho rằng ta có gì đối với hắn ta sao?”
“Đồ ngốc, xem nàng bị dọa rồi kìa, ta chỉ nói vậy thôi. Người này, ta và nàng ra tay còn làm ô uế tay chúng ta. Yên tâm, ta đã phân phó xuống rồi, kết cục cuối cùng của hắn ta là gì không do chúng ta định đoạt, nên nàng cũng không cần mang gánh nặng trong lòng. Đi thôi, chúng ta về nhà, chỗ này đã giam cầm nàng mười sáu năm rồi, không bằng châm một mồi lửa đốt đi.”
Đối với việc này, Mặc Tử Hoàng không có ý kiến gì. Long Diệc thấy nàng không phản đối, ngón tay khẽ phất lên, một ngọn lửa lập tức bùng lên đốt cháy tấm màn che bay lên, chỉ trong chốc lát đã đốt sạch mọi thứ trong phòng.
Mọi thứ ở đây đều do Thương Úc tỉ mỉ sắp xếp, trái tim Mặc Tử Hoàng không ở trên người hắn ta, dù ở đây mười sáu năm cũng không có chút tình cảm nào. Vì vậy, khi ngọn lửa lớn dần lan ra, lòng nàng bỗng nhiên nhẹ hẳn, khuôn mặt vốn luôn căng chặt cũng nở nụ cười đã mất từ lâu.
Thương Úc nhìn chằm chằm bọn họ từ xa, khi nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Mặc Tử Hoàng, trái tim một ao nước tù đọng…
Chương 502: Đại kết cục (1)
Tình cảm hắn ta nỗ lực trả giá mười sáu năm, trong nháy mắt khi Long diệc xuất hiện đã sụp đổ, nước chảy vè biển đông sao?
Mặc Tử Hoàng, nàng thật sự quá độc ác, quá độc ác!
Hắn ta trơ mắt nhìn tiểu trúc giữa hồ ngày xưa mình đã dụng tâm sắp xếp cho nàng bị lửa lớn cắn nuốt từng chút từng chút một trước mặt hắn ta. Mà nữ nhân kia chẳng những không cảm thấy đau lòng mà thậm chí còn cười. Ha ha, nàng lại còn cười.
Thương Úc chưa từng cảm giác mình thất bại như thế. Vì nàng, hắn ta gần như lãng phí mười hai năm để yêu, để nịnh nọt, nhưng tình yêu hèn mọn như thế cuối cùng đã đổi lấy gì?
Là tuyệt vọng!
Là nỗi tuyệt vọng không thể nào miêu tả nhất trong quá trình trưởng thành của Thương Úc!
Lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, dù là một tảng băng, hắn ta dùng thời gian hai mươi năm ôm tới tan chảy, nhưng trái tim Mặc Tử Hoàng rốt cuộc làm bằng gì? Sao trái tim nàng lại có thể cứng rắn như vậy?
Hắn ta thật sự không cam lòng!
Nhưng không cam lòng thì có ích lợi gì, từ lúc Long Diệc xuất hiện hắn ta đã hiểu, mình xong rồi.
Thương Úc ngẩng đầu ngước mắt, đối mặt với hai người khiến hắn ta cảm thấy mỉa mai nhất đời này kiếp này.
Nam tuấn, nữ mỹ, ha ha, buồn cười là hắn ta còn cảm thấy bọn họ đứng cùng nhau lại hài hòa, xứng đôi như vậy.
Mặc Tử Hoàng cũng không vội rời đi mà dùng ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn Thương Úc.
“Ta đã nói từ trước rồi, ta và ngươi căn bản là người không cùng đường, là ngươi không chịu từ bỏ mới tạo thành bi kịch hôm nay. Ngươi yêu ta bao nhiêu, ta hận ngươi bấy nhiêu, dù không có sự tồn tại của Long Diệc thì ta cũng không thể ở cùng ngươi. Vì sự bá đạo của ngươi, vì sự ích kỷ của ngươi mới tạo nên sự lạnh lùng của ta hôm nay. Thương Úc, nể tình ngươi là cha ruột của Mặc Ngân, ta giữ lại một mạng cho ngươi, đời này kiếp này chúng ta sẽ không bai giờ gặp lại nữa!”
Bỏ những lời này xuống, Mặc Tử Hoàng quay người rời đi, ngay cả tâm tình liếc hắn ta thêm một cái cũng không có.
Thương Úc đau xót nhìn theo bóng lưng nàng, không ngẩng đầu nói với bóng đen đứng cách đó không xa.
“Long Diệc, ta thua rồi, thua thảm hại, thua đáng thương lắm đúng không? Ha ha, thật không ngờ, Thương Úc đã từng tung hoành ba đại lục Ma vực cũng sẽ có kết cục bi thảm như vậy, ngươi nói xem ta sống còn có nghĩa lý gì? Sao ngươi không trực tiếp giết chết ta luôn đi?”
Long Diệc nhìn hắn ta một cái, sắc mặt không thay đổi, không nói lời thừa thãi, trực tiếp dùng hành động biểu đạt ý định của hắn.
Theo sự rời đi của hắn, bốn luồng sáng đen đồng thời hướng về phía bốn đại huyệt của Thương Úc, kế đó là tiếng hét thảm thiết đau đớn tột cùng của Thương Úc…
Thương Úc bị phế, đường đường tôn chủ Ma vực lại cứ như vậy bị một chiêu của Long Diệc phế đi tu vi mấy mươi năm.
Dù sau này Thương Úc tu luyện lại từ đầu thì cũng nhất định phải ngửa đầu nhìn lên bọn họ, không thể nào vùng lên được nữa.
Nếu Thương Úc cho rằng như vậy đã kết thúc thì hắn ta đã hoàn toàn lầm rồi, vì nỗi hận của Long Diệc đối với hắn ta nên trước khi đi hắn đã sửa lại vòng phòng hộ Ma vực, trừ phi sau này có người vượt qua Long Diệc, nếu không Ma vực sẽ bị phong ấn cả đời trong lồng kim quang của hắn, không thể nào ra được.
Đến khi hắn ta nhận ra thì vòng phòng hộ đã khởi động, không thể nào thay đổi. Thương Úc tuyệt vọng quỳ trên tiểu trúc giữa hồ đã bị thiêu hủy, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngay sau đó, dường như chúa tể Ma vực đã khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Về phần hắn ta có thể tốt số như Long Diệc, trong tình cảnh hôn mê cũng có thể phát triển nghịch thiên đến vậy hay không thì không biết được…
Nói đến Mặc Tử Hoàng và Long Diệc, sau khi rời khỏi Ma vục, Mặc Tử Hoàng đã không đợi được muốn gặp nữ nhi và nhi tử của mình, nhưng với sự hỗn loạn của Mặc tộc hôm nay, sau khi nàng trở về chỉ sợ sẽ càng thêm loạn, thậm chí còn có khả năng tăng thêm gánh nặng cho người khác. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Long Diệc vẫn mang nàng trở về Long vực, lý do rất đơn giản.
Long vực cần một nữ chủ nhân trấn trận, bọn họ đã biến mất quá lâu, Long vực cũng đã đè nén quá lâu, đã đến lúc nên chấn chỉnh lại để quay về rồi.
Đối với việc này, Mặc Tử Hoàng rất thắc mắc: “Không đợi bọn nhỏ đến rồi cùng nhau cử hành điển lễ sao?”
Long Diệc lắc đầu: “Đây là những ngày an nhàn của chúng ta, sao phải chia sẻ với bọn nhỏ? Hoàng Nhi, mười sáu năm trôi qua rồi, hài tử đã trưởng thành, có cuộc sống của bản thân, ta và nàng đã vắng mặt trong sinh mệnh của chúng nó mười sáu năm, thiếu thêm nửa năm gì có là gì.”
Lấy lại cuộc sống mới khiến Long Diệc đặc biệt quý trọng thời gian giữa mình và người yêu, dù người làm phân tán sự chú ý của thê tử là con cái của mình cũng không được, vì chỉ có nương tử cùng hắn trải qua quãng đời còn lại, mà con cái sớm muộn gì cũng tự bay đi.
Thay vì phí hết tâm tư yêu thương lấy lòng, chẳng bằng tập trung trên người bạn đời nhà mình.
Dù sao bọn họ đã lãng phí mười sáu năm, sau này cuối cùng bọn họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Nếu mấy người Mặc Uyên biết mình với phụ thân còn chưa gặp mặt đã bị ghét bỏ thành như vậy không biết sẽ có tâm trạng gì.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ cũng không có rảnh nghĩ đến phụ mẫu của mình, vì hôm nay Mặc tộc đúng là cũng đã loạn thành một đống rồi.
Vốn Mặc Uyên và Vệ Giới đã trúng độc chưa tỉnh, lại đến Linh Diên mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu, lúc này Mặc Ngân và Mặc Khuynh Nhan chỉ hận không thể phân thành hai chăm sóc bọn họ.
Ngoại trừ bọn họ thì lần này thương binh của Mặc gia có đến hơn năm ngàn người, để lại trọng trách rất nặng cho Mặc Ngân, cũng may có Mặc Hàn Y và Linh Vận trợ giúp Mặc Khuynh Nhan chăm sóc những người trọng thương, nếu không dù có cường đại như Mặc Ngân cũng sẽ bị trọng trách trên vai ép đến không ngẩng đầu lên được.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã nửa năm trôi qua, thu đi đông lại, đông đi xuân tới, cuối cùng sau sáu tháng, không chỉ Mặc tộc mà toàn bộ kinh thành đế quốc đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Lúc này, trong băng thất ẩn náu ở chỗ sâu nhất trong Mặc tộc, vào thời khắc này cái kén màu xanh lá đã nằm tròn nửa năm, còn im hơi lặng tiếng lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lục trong vắt óng ánh. Một lớp hào quang nhàn nhạt bọc lấy cái kén tằm xinh bong ra từng chút một, cho đến khi toàn bộ sợi tơ rút hết, nhân nhi đã ngủ say cả nửa năm cuối cùng cũng mở cặp mắt linh hoạt tuyệt thế của mình.
Mái tóc dài thật dài của nữ nhân trên giường buông xõa hai bên y phục đen của nàng, dung nhan tuyệt mỹ không có phấn son được giường băng làm nền càng có vẻ óng ánh trong trẻo. Một chiếc váy dài sẫm màu ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, tạo thành một đường cong mê người. Dù đã tỉnh lại nhưng vừa mở mắt ra một lát đã khiến nàng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, chẳng mấy chốc đã trở lại giấc ngủ sâu.
Nửa năm đã nhanh chóng trôi qua, nhưng dường như thời gian đặc biệt thiên vị nàng, chẳng những không lưu lại chút dấu vết trên mặt nàng còn khiến da thịt nàng càng thêm sáng trong, giống như mỡ đông khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ. Hơn nữa dung mạo nàng vốn xuất chúng, qua nửa năm lắng lại dường như càng trở nên chói lóa, dù nàng chỉ nằm ở đó không làm gì cả, toàn thân mặc áo đen váy đen khiến cả người trông thần bí lạnh như băng, không dám nhìn gần.
Chương 503: Đại kết cục (2)
Lúc Vệ Giới bước vào băng thất đã nhìn thấy hình ảnh rung động lòng người như vậy. Nửa năm rồi, mỗi lần đến đây lòng hắn đều không thể khống chế được rung động vì nàng.
Hắn vươn tay muốn sờ lên gò má của nữ hài nhi nhưng lại sợ ngón tay thô ráp của mình cắt rách da thịt mềm mại của nàng, cuối cùng hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ xát. Dường như nhiệt độ dưới ngón tay đã ấm áp hơn một chút, Vệ Giới cũng không để ý, thậm chí hắn còn không chú ý đến cái kén màu xanh biếc đã mở ra để lộ dung nhan khiến người khác kinh động của nữ hài nhi từ khi nào. Nửa năm rồi, nàng đều dùng trạng thái như vậy nói cho hắn biết nàng còn sống, chẳng qua là khi nào tỉnh lại vẫn còn chưa rõ.
“Diên Nhi, Diên Nhi của ta, khi nào nàng mới có thể tỉnh lại đây, nàng có biết trong nửa năm nàng không có ở đây Mặc tộc đã xảy ra chuyện gì không? Nàng có biết ta đợi nàng khổ cực đến bao nhiêu không? Cữu cữu của nàng nói, ý thức tự bảo vệ của cơ thể Diên Nhi rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến tất cả bọn ta kinh ngạc. Nửa năm rồi, nàng cứ nằm đây không động đậy, mỗi lần bọn ta đến đây nàng vẫn chỉ yên lặng nằm trong kén…”
Nói đến đây, tay Vệ Giới đột nhiên cứng đờ, sau đó con ngươi hắn đột ngột co lại, hắn hốt hoảng nhìn quanh hai bên rồi nhìn xuống, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Kén… cái kén… mở ra rồi?”
Thảo nào, thảo nào hôm nay hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì hắn thường xuyên mơ thấy Linh Diên nên hắn không để ý cảnh tượng này là thật hay ảo, mãi đến khi nhìn thấy từng mảng kén bong xuống hắn mới nhận ra. Vệ Giới nắm chặt tay Linh Diên áp lên má mình, khi hắn cảm nhận được mạch đập ấm áp nhảy lên của nàng, đường đường là một nam nhi bảy thước lại không nhịn được rơi lệ.
“Diên Nhi, nàng sắp tỉnh rồi đúng không? Nàng sắp tỉnh rồi đúng không? Xin nàng, xin nàng hãy mau tỉnh lại đi, nếu nàng vẫn không tỉnh lại, ta sắp không chống đỡ nổi rồi. Ta đã đợi nàng sáu năm tám tháng mười ba ngày, Diên Nhi, nàng không nhẫn tâm như vậy đâu đúng không? Quãng thời gian khổ cực đã qua rồi, nàng đã vượt qua rồi, những gì đợi nàng tiếp theo sẽ là bầu trời xanh tươi đẹp. Xin nàng, xin nàng mau tỉnh lại đi, chỉ cần nàng tỉnh lại thì nàng muốn ta làm gì cũng được, nàng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta chỉ cần nàng tỉnh lại.”
“Thật… thật sao?”
Giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên khiến cả người Vệ Giới run lên. Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng thì đã chạm phải một đôi mắt sáng lấp lánh như nữ thần mặt trăng. Hắn cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn không khống chế được rơi xuống, đường đường một Chiến vương lúc này lại quỳ gối trước giường băng, ôm tay Linh Diên khóc như một đứa trẻ.
Linh Diên vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Nhìn thấy nam nhân cạnh mình khóc sướt mướt, nàng theo bản năng đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng… đừng khóc, ta… ta… không phải ta… tỉnh… rồi à?”
Đợi khi ánh mắt có vẻ hơi mơ hồi tụ lại, hình ảnh Vệ Giới già nua lập tức dọa nàng sợ hãi.
“Ngươi… sao ngươi lại trở nên… trở nên già như vậy? Ta… ta hôn mê lâu lắm rồi sao?”
Vì vừa mới tỉnh lại, nàng nói chuyện vẫn còn hơi khó khăn, đứt quãng, thậm chí giọng nghe còn hơi khàn, nhưng mặc kệ thế nào thì vào tai Vệ Giới lại giống như âm thanh của tự nhiên, khiến hắn phấn khởi đầy sức sống hơn.
Già?
Từ này của Linh Diên văng vẳng bên tai Vệ Giới, lúc này hắn mới nhận ra hình tượng của mình lúc này nhếch nhác đến thế nào. Nửa năm nay hắn sống như một cái xác không hồn, mỗi ngày ngoại trừ đến băng thất thì cũng chỉ có băng thất, ngoại trừ nơi này hắn đều không đi đâu cả. Đói bụng mới ra ngoài tìm thức ăn, người ngứa ngáy mới đi tắm rửa, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết lúc này hắn đã thảm hại đến đâu. Nghĩ đến bộ dạng thế này của mình sẽ bị nữ hài ghét bỏ, Vệ Giới rùng mình giật nảy người. Hắn bật mạnh người đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nữ hài nhi: “Thật xin lỗi, bộ dạng của ta làm nàng sợ rồi à. Nàng đợi ta một lát, ngoan, nàng đừng đi đâu cả, ta đi một chút rồi quay lại, nhất định nàng đừng rời khỏi ta.” Nói rồi hắn xông ra ngoài như một cơn gió.
Linh Diên ngơ ngác nhìn theo hướng hắn rời đi, nửa ngày sau mới nghĩ ra hắn đi làm gì, nàng ảo não chau mày: “Sao ta lại có cảm giác hình như phản ứng cơ thể chậm hơn nhiều, chẳng lẽ do ngủ quá lâu nên đầu óc cũng trì trệ sao?”
“Đây là hiện tượng bình thường, người đã nằm ở đây nửa năm rồi, cơ thể không hoạt động sẽ trở nên cứng ngắc và héo rút.”
Lúc giọng nói quen thuộc của Tiểu Băng Dực vang lên Linh Diên mới tìm lại chút cảm giác chân thật, thành thật mà nói thì trí nhớ của nàng vẫn còn dừng tại khoảnh khắc đại ca ôm nàng vào Linh Vụ thảo, sau khi đi vào Linh Vụ thảo nàng lập tức mất hết tri giác. Có thế nào nàng cũng không nghĩ đến vừa mở mắt ra đã là nửa năm sau.
“Sao ta lại hôn mê lâu như vậy?”
“Cấu tạo cơ thể của người không giống những người khác, là nguồn năng lượng mà Linh Vụ thảo đang trong trạng thái gần như khô kiệt cần nhất, không chỉ máu của người mà còn cả dị năng không gian trong cơ thể người cũng đã trao cho Linh Vụ thảo sức mạnh có một không hai. Nhưng vì tiêu hao quá nhiều năng lượng trong một lần khiến cơ thể người gần như kiệt quệ, cũng may có bọn ta ở đây, nếu không lần này chỉ sợ người đã bị cỏ linh vụ đáng chết kia hút khô rồi.”
Linh Diên hít một ngụm khí lạnh: “Nghiêm trọng đến vậy sao? Không phải nói Linh Vụ thảo sẽ không làm tổn thương ta sao?”
“Con thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống chi là Linh Vu thảo đang trong trạng thái khô kiệt, dù có có linh tính thì cũng có lúc không kìm chế được. Mặc kệ thế nào, cảm tạ trời đất người đã tỉnh rồi, người không biết nửa năm nay bọn ta lo lắng bao nhiêu đâu, chỉ sợ người ngủ mãi không tỉnh lại. Lát nữa người phải cảm tạ linh đằng thật tốt đó, nếu không có nó giúp người phục hồi năng lượng không kể ngày đêm thì chỉ sợ bây giờ người vẫn chưa tỉnh lại đâu.”
“Linh đằng? Ngươi nói là gốc dây leo dưới hồ nước xanh trong không gian của ta sao?”
Tiểu Băng Dực câm nín giật giật khóe miệng: “Cảm ơn trời đất, người còn nhớ bọn ta, nếu không thì không phải bọn ta thiệt thòi chết rồi sao? Được rồi, người đã tỉnh, ta cũng nên nghỉ ngơi rồi. Hắc Thuần, Bạch Tra, linh đằng và những linh sủng của người cũng đã rơi vào trạng thái ngủ, không biết khi nào mới tỉnh, ta cũng mệt mỏi rồi, không nói chuyện với người nữa. Nửa năm nay nam nhân kia luôn canh giữ người, cũng khó cho hắn rồi…”
Giọng của Tiểu Băng Dực càng ngày càng trầm, càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa Linh Diên mới dần nhíu mày.
“Sao Vệ Giới lại ở Mặc tộc? Nửa năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu tử này, sao không nói cho hết rồi ngủ tiếp chứ, đáng ghét, không biết giờ người ta phản ứng còn chậm sao?”
Chương 504: Đại kết cục (3)
Đợi Vệ Giới quay về như một cơn gió thì đã là nửa canh giờ sau. Có lẽ lo ngại hình tượng của mình sẽ làm nữ hài nhi chán ghét nên hắn đã tốn không ít thời gian tẩy rửa, râu ria mọc dài ra lúc trước bị bị cạo sạch, tóc tai cũng được chỉnh đốn gọn gàng. Hắn còn cố ý thay một bộ trường màu màu đen sẫm để phối hợp với quần áo của nữ hài nhi, khôi phục lại bộ dạng anh tuấn bất phàm trong trí nhớ Linh Diên.
Vì quá căng thẳng nên khi hắn mới xông vào, thấy Linh Diên đã ngồi dậy trên giường băng từ khi nào đang dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, trong lòng kích động tột đỉnh, cả buổi không nói nên lời. Trái lại sau khi Linh Diên mơ màng một lát, cuối cùng thấy hắn đứng trước cửa đá như tượng, nàng nhíu mày thanh tú nói: “Ngươi đứng đó làm gì, mau tới đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Vừa rồi giọng Linh Diên vẫn còn ngắt quãng, sau khi uống một chén nước linh tuyền trong không gian, nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vệ Giới nghe vậy lập tức chạy đến trước mặt Linh Diên, vội vàng hỏi: “Có phải nàng không thoải mái ở đâu không? Chỗ này lạnh quá, đi, ta đưa nàng ra ngoài.”
Linh Diên lắc đầu: “Cơ thể của ta vẫn còn rất yếu, tạm thời chưa thể rời khỏi băng thất được. Ngươi đừng căng thẳng, ta không sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, nửa năm ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn ngươi nữa, không phải ngươi đang ở đại lục Tứ Phương sao? Ngươi trở lại đại lục đế quốc khi nào? Nếu ta nhớ không lầm thì ở đây là cấm địa Mặc tộc, ngươi vào bằng cách nào?”
Năm đó khi nàng trúng độc đã nhờ vào chiếc giường băng này khôi phục ý thức, nàng không hề xa lạ gì với nơi này, nhưng lạ là sao Vệ Giới lại ở đây? Người nhà của nàng thì sao? Họ đang ở đâu?
“Vậy nàng có đói bụng không? Ta đi chuẩn bị chút gì đó cho nàng ăn nhé?”
Linh Diên bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi yên tâm, ta thật sự không sao cả, giờ ta không khát cũng không đói. Cơ thể của ta không giống người khác, có thể tự động bổ sung năng lượng, người đừng thấy ta hôn mê nửa năm, thực tế ta không cảm thấy khát hay đói chút nào, chỉ có điều ta vừa tỉnh lại nên thân thể vẫn còn hơi yếu ớt mà thôi.”
“Giờ ta sẽ lập tức đi báo tin cho các ca ca nàng.”
Linh Diên nắm cổ tay hắn: “Chuyện này không vội, tạm thời ta không có sức gặp quá nhiều người, ngươi ở lại đây nói chuyện với ta, trong lòng ta có quá nhiều nghi vấn cần ngươi giải đáp.”
Thấy thế, Vệ Giới không tiện nói gì thêm nữa, hắn lẳng lặng đỡ nàng nằm xuống giường băng rồi mới nắm tay nàng, khẽ thở dài: “Nửa năm trước sau khi nàng đi vào Linh Vụ thảo thì người của Ma tộc tấn công, Mặc tộc tổn thất nặng nề. Sau khi Ma tộc Thương Úc đến, ta và nhị ca nàng đều bị trọng thương, về sau được linh thú của các cửu cửu nàng mang đến cứu chữa. Trong khi bọn ta đang chữa thương, Thương Úc đã bắt đại ca nàng. Vốn tưởng lần này Mặc tộc khó thoát khỏi kiếp nạn rồi, không ngờ lúc ấy phụ thân nàng lại trở về, hơn nữa còn là dùng thực lực nghiền ép tuyệt đối, Thương Úc rơi vào tay ông ấy căn bản không đến mười chiêu đã thua trận. Sau đó hai người bọn họ cùng nhau biến mất trong vầng sáng vàng.”
“Đợi đã, ý ngươi là, sau khi ta đi vào Linh Vụ thảo thì ngươi đã đến cấm địa Mặc tộc?”
Vệ Giới gật đầu: “Ta lờ mờ đoán được thân phận của nàng, biết ngày đó là ngày đại điển kế thừa của nàng, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã thừa cơ trà trộn vào cùng Ngọc Ngân. Ta tận mắt thấy các trưởng lão tập thể làm phản, mặt xấu xa của những người gia tộc khác rục rích ngóc đầu dậy sau khi Ma tộc tấn công. Nhưng cũng may không phải tất cả đều như vậy, ít nhất thì Hoa gia, tứ phòng Tuyết gia, Lăng gia vẫn đứng về phía Mặc tộc, những gia tộc khác tuy chưa có động tĩnh gì nhưng vẫn đứng ngoài nhìn, đợi lúc Mặc tộc nàng suy yếu nhất sẽ bắt đầu cắn ngược lại, đáng tiếc… Đáng tiếc tất cả tính toán của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ vì sự trở về của phụ thân nàng.”
“Phụ thân ta? Ông ấy đã trở về?”
Dù vẫn còn lạ lẫm với xưng hô phụ thân thế này, nhưng rốt cuộc vẫn là cốt nhục thân tình, hắn trở về chẳng phải có nghĩa là bên mẫu thân sẽ có thêm trợ lực sao.
“Ngươi và nhị ca ta trúng độc giờ đã khỏi chưa? Lão già Thương Úc ghê tởm kia sao lại bắt cóc đại ca của ta chứ? Còn nữa, phụ thân ta mang Thương Úc đi rồi, vậy bọn họ đã tìm nương ta về rồi à?”
“Diên Nhi đừng nóng vội, nàng từ từ nghe ta nói. Ta và nhị ca nàng không sao, còn về việc sao Thương Úc lại bắt cóc đại ca nàng, nàng không biết sao?”
“Ta biết cái gì?”
“Thương Úc là cha ruột của đại ca nàng.”
Linh Diên bất ngờ trừng lớn mắt: “… Điều này… điều này sao có thể?”
“Đúng thật là như vậy, cụ thể thế nào sau này nàng đích thân hỏi người nhà nàng thì tốt hơn. Thương Úc muốn mang đại ca nàng rời khỏi Mặc gia về Ma tộc, không ngờ đi được nửa đường đã bị phụ thân nàng nẫng tay trên rồi, không những không mang được người đi mà còn tự đưa mình vào tròng. Còn về phụ thân nàng, từ sau nửa năm trước ông ấy chưa từng xuất hiện lại, nửa năm trước toàn bộ Ma tộc đã bị một sức mạnh thần bí phong ấn, ta nghĩ việc này chắc chắn là do phụ thân nàng làm.”
Linh Diên nghe vậy, nhíu chặt mày: “Nửa năm trước đã phong ấn Ma tộc, sao đến giờ vẫn chưa trở lại?”
Vệ Giới hơi mất tự nhiên ho nhẹ: “Nghe nói giờ cha mẹ nàng đang ở đại lục Long tộc, đại khái là muốn xử lý một ít việc, dù sao phụ thân nàng đã hôn mê mười sáu năm rồi, trong thời gian này có thể có rất nhiều chuyện cần xử lý, đợi đến lúc nói không chừng sẽ trở về gặp nàng.”
Linh Diên bĩu môi: “Đúng là cha không yêu mẹ không thương, may mà ta và các ca ca tỷ tỷ đã sớm quen với cuộc sống như vậy rồi, nếu không thì đúng là… Nhưng cũng có một điểm tốt, vốn ta còn cho là sẽ cùng các ca ca tỷ tỷ bước vào hành trình tìm mẹ cứu cha, không ngờ vào thời khắc mấu chốt người phụ thân này lại đáng tin cậy đến vậy, giúp bọn ta giải quyết khó khăn lớn này, đã vậy thì tha thứ cho bọn họ không có lương tâm đi. Nửa năm nay đại lục đế quốc thế nào rồi, có động tĩnh gì không?”
Vệ Giới lắc đầu: “Từ sau khi biết phụ thân nàng trở về, còn ai dám có tâm tư gì nữa. Đặc biệt trên đại lục đế quốc còn lưu truyền một câu, Long trong Long đế quốc không phải Long của Long gia mà là Long của Long tộc, nói cách khác Long gia ngày nay cũng chỉ là nô bộc của phụ thân nàng mà thôi. Thân là nô bộc của Long tộc mà còn mơ tưởng chiếm đoạt Mặc gia, đây không phải si tâm vọng tưởng còn gì?”
Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn: “Còn có chuyện này?”
“Dù chỉ là lời đồn nhưng có câu không có lửa làm sao có khói, tám chín phần mười là sự thật rồi.”
Linh Diên chẳng có biểu cảm gì nhún vai: “Kỳ thật ta không có chút cảm tình gì với Long gia cả, nếu bọn họ tự biết thân phận thì tốt, nếu vượt qua giới hạn tất nhiên sẽ có người chỉnh đốn bọn họ. Điểm này ta không cần quan tâm, ta chỉ quan tâm các ca ca tỷ tỷ thôi, nửa năm nay bọn họ có ổn không?”
“Các ca ca tỷ tỷ của nàng ngày nào cũng bận rộn đến chân không chạm đất, một người có thể phân thành mười người để dùng. Còn cả Mặc Hàn Y, không ngờ lại là nhị tiểu thư Lăng gia mất tích nhiều năm qua, vì bây giờ Mặc tộc đang bế tộc nên tỷ tỷ Linh Vận của nàng và Mặc Hàn Y cũng ở lại Mặc gia giúp đỡ.”
“Mặc gia bọn ta đã bế tộc nửa năm rồi hả? Lâu như vậy sao?”
Vệ Giới gật đầu: “Năm đó vì mười sáu vị trưởng lão liên hợp làm phản, trong cơn tức giận ca ca nàng đã tạm thời đóng trưởng lão đường. Hậu quả cuộc tấn công của Ma tộc nửa năm trước vẫn còn, Mặc tộc chưa khôi phục nguyên khí hoàn toàn nên vẫn còn trong trạng thái bế tộc.”
Linh Diên cũng biết quy mô Mặc tộc quá lớn, quản lý vô cùng rắc rối, hơn nữa cũng chỉ có huyết mạch dòng chính mới có quyền quản lý, người dùng được quá ít, nếu không cũng đâu phiền bọn họ đích thân ra tay. Nói tới mới nhớ, nửa năm này mình đúng là sống thảnh thơi thoải mái mà!
“Nguồn linh khí của Mặc tộc sao rồi, giờ đã khôi phục chưa?”
Vệ Giới: “Yên tâm đi, nàng đã trả giá nhiều như vậy sao lại không có chuyển biến chứ? Nguồn linh khí bây giờ chẳng những khôi phục sức sống ngày xưa mà thậm chí còn dày đặc hơn trước. Sự trả giá của nàng, người được lợi trực tiếp chính là từ trên xuống dưới Mặc tộc, ngay cả ta và Ngọc Ngân trong nửa năm này cũng nhờ nàng mà thăng cấp không ít.”
Thực lực của Linh Diên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đương nhiên không nhìn ra thực lực bây giờ của Vệ Giới, nhưng nàng không có hứng thú lớn với mấy cái này nên cũng không hỏi nhiều.
Vốn nàng cảm giác trọng trách gánh trên vai mình quá nặng, cứu vớt Mặc tộc, cứu vớt đại lục đế quốc, thậm chí còn cứu cha và mẫu thân. Khi vừa biết thân thế của mình, trong lòng nàng đầy oán giận, nhưng giờ sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy nàng lại phát hiện tất cả trọng trách không còn nữa, sâu trong lòng nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những vấn đề này không còn cũng có nghĩa là nàng và tỷ tỷ nàng phải đối mặt với vấn đề mới. Bọn họ đã qua sinh nhật mười sáu tuổi, mấy tháng nữa thì tròn mười bảy tuổi rồi, dựa theo quy củ từ xưa của Thần Nữ tộc, các nàng nên bàn đến hôn sự rồi, nhưng Linh Diên nhìn quanh mình, không khỏi nhíu mặt mày.
Nàng không thích nơi này, càng không muốn ở lại đây cả đời, dù sẽ có một người cùng nàng thủ hộ nơi này thì nàng cũng không thích cuộc sống không có tự do. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn sâu vào Vệ Giới: “Tại sao lại trở về? Nếu lần kia ngươi bị Thương Úc đánh chết thì sao?”
“Nàng là thê tử của ta, nàng ở đâu ta sẽ ở đó, dù chết cũng phải mai táng gần nàng một chút. Diên Nhi, ta đã từng phụ nàng, bây giờ ta muốn không ngừng lớn mạnh hơn, nửa đời còn lại của nàng để ta đến bảo vệ nàng, được không?”
Linh Diên cười cay đắng: “Ngươi cảm thấy giờ thân ta đang sống trong lồng thế này có khả năng làm chủ bản thân sao? Tuy tương lai ta sẽ là chủ nhân Thần Nữ tộc, nhưng quy củ của Thần Nữ tộc định ta phải ở lại đây cả đời. Nếu vậy ngươi cũng nguyện ý sao?”
“Nguyện ý, tương lai nàng ở đâu ta sẽ ở đấy. Diên Nhi, ta sẽ không rời xa nàng nữa. Nàng không biết nửa năm nay ta đã khổ sở thế nào đâu, năm năm trước nàng bỏ ta đi, năm năm sau, có thế nào ta cũng không muốn bi kịch đó lại xảy ra lần nữa.”
Linh Diên lắc đầu kiên quyết hiếm thấy: “Ngươi nguyện ý, ta lại không. Ta đã ở đây năm sáu năm rồi, hiểu rõ cuộc sống như vậy áp lực đến thế nào, quãng thời gian như vậy ta không muốn trải qua nữa.”
Vệ Giới sửng sốt trước những lời lẽ táo bạo của Linh Diên: “Diên Nhi, không phải nàng muốn thay đổi toàn bộ vận mệnh Thần Nữ tộc chứ?”
Chương 505: Đại kết cục (4)
Linh Diên ngẩng đầu nhìn lên bức tượng tổ tông trong băng thất vô cùng chăm chú, lạnh lùng nói: “Có gì không thể?”
Vệ Giới đang muốn nói gì đó, Linh Diên lại bình tĩnh cắt lời hắn: “Quy củ là do người đặt ra, dù trăm năm trước lão tổ tông có mạnh đến đâu cũng không thể đoán trước được tình hình trăm năm sau. Thần Nữ tộc hôm nay không còn thích hợp được gọi là Thần Nữ tộc rồi, mang họ Mặc lẽ ra phải để con cháu Mặc gia kế thừa, không nên đè hết gánh nặng lên vai nữ tử bọn ta, điều này thật không công bằng. Trăm năm trước lão tổ tông có thể đặt ra quy củ, trăm năm sau ta cũng có thể thay đổi quy củ này. Yên tâm đi, ta biết mình đang làm gì, biết mình cần cuộc sống như thế nào, cũng biết hậu quả trực tiếp của chuyện này là gì, ta chỉ muốn thay đổi những quy củ không còn hợp lý thôi. Kỳ thật đây mới gọi là lập lại trật tự chân chính, ngươi nói đúng không?”
Hắn nói? Hắn có gì hay để nói? Nếu để hắn nói, đương nhiên hắn hy vọng Mặc tộc sẽ do nam tử họ Mặc kế thừa, từ đó nữ nhân của hắn mới có thể chân chính thuộc về hắn chứ không cần phải hiến dâng cả cuộc đời nàng cho Mặc tộc, có thể an ổn làm một nữ nhân thực sự. Nhưng hắn không thể nói thẳng ra vậy được, chỉ có thể dùng sự im lặng để thay lời. May mà Linh Diên cũng không cần hắn nói gì, vì nàng đã đưa ngón tay gảy nhẹ vào cơ quan vận chuyển đặc biệt trong băng thất.
Cơ quan khởi động, Vệ Giới chỉ nghe thấy có tiếng đồ vật gì dó đang chuyển động trong cơ quan. Tiếng động kia càng lúc càng xa, mãi đến khi không còn nghe thấy gì nữa Linh Diên mới từ từ ngồi dậy, đưa tay cho Vệ Giới, vẻ mặt không thay đổi nói: “Đỡ ta đứng dậy đi, hôn mê nửa năm rồi, ta cũng nên nhìn xem Mặc tộc đã bắt đầu cuộc sống mới ra sao.”
Vì hôn mê quá lâu, dù mỗi ngày Vệ Giới đều xoa bóp cho nàng, cơ thể không đến mức héo rút nhưng vẫn cứng đờ, dù được Vệ Giới đỡ nhưng bộ dạng đi lại của nàng cũng khiến người ta dở khóc dở cười.
“Thế nào, có giống đám tang thi kia không?”
“Sao nàng có thể so sánh như vậy, giờ tang thi đã hoàn toàn biến mất trên đại lục này rồi, yên tâm đi, sau này sẽ không còn những thứ như tang thi nữa.”
Linh Diên bĩu môi: “Cũng đâu thể nói chắc chắn như vậy được, dù sao chúng ta vẫn chưa thăm dò được căn cứ bí mật khác của Thương Úc, phải phá hủy hết những nơi đó mới tính là diệt sạch thật sự.”
Những lời này của Linh Diên cũng không phải đe dọa, nhưng Vệ Giới lại hơi nửa tin nửa ngờ: “Hắn ta còn có căn cứ bí mật khác? Có phải hắn ta nói khoác không?”
Linh Diên gật đầu chắc nịch: “Không đâu, thái độ của hắn ta với đảo Thạch Đầu đã chứng minh tất cả, cẩn thận một chút cũng không sai, dù sao đại lục ngày nay cũng không thể chịu được đại nạn như vậy nữa.” Hơn nữa chuyện này nhất định phải làm nhanh, nàng đã hôn mê nửa năm rồi, nếu lại bỏ lỡ điều gì thì cả đời nàng hối tiếc cũng không kịp.
Sau khi Vệ Giới đỡ Linh Diên đi đi lại lại trong phòng một lát để cơ thể nàng thích ứng, vừa định mở cửa thạch thất ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên trong lối đi dài và lạnh lẽo. Theo tiếng bước chân ngày càng gần, Linh Diên dựa thẳng lên người Vệ Giới, vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Bọn họ đến rồi.”
Rất nhanh sau đó, những người thân dẫn đầu là Mặc Ngân xuất hiện bên cạnh Linh Diên với ánh mắt vô cùng kích động.
“Trời ạ, Diên Nhi tỉnh thật rồi, lúc đại ca nói ta còn không tin, không ngờ là muội thật. Diên Nhi, hu hu, Diên Nhi của ta rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Nói rồi chẳng nhiều lời thêm, nàng ấy bước lên đẩy Vệ Giới ra, ôm chặt Linh Diên vào lòng.
Khi nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt căng thẳng của Linh Diên không khỏi khẽ cong môi: “Tỷ tỷ thân yêu à, y phục của muội muội tỷ đã nửa năm không giặt rồi, tuy tỷ không chê nhưng tỷ cứ bôi nước mắt nước mũi lên như vậy coi được sao?”
Không sai, người xông đến chính là Công Tử Diễn, à không, bây giờ có lẽ phải gọi là Mặc Khuynh Nhan, thần tư Khuynh Nhan. Dù cả người Mặc Khuynh Nhan lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Được lắm, ta còn không ghét bỏ muội mà muội lại ghét bỏ ta trước, muội cái đồ không có lương tâm, có biết bọn ta lo lắng cho muội bao nhiêu không? Thế nào, thân thể đã ổn chưa? Có khó chịu ở đâu không?” Nói rồi định buông nàng ra kiểm tra, không ngờ lại bị Linh Diên ôm chặt.
“Tỷ tỷ đừng buông ta ra, giờ cơ thể ta cứng ngắc như người máy vậy.”
Mặc Khuynh Nhan đã chậm nửa nhịp vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người phía sau đẩy ra, Linh Diên kinh sợ la lên, Mặc Uyên đã sớm không thể đợi được rốt cuộc cũng ôm lấy muội muội mình như ý nguyện.
“Nếu không đi được thì đừng cố gắng kiên trì, muốn tập luyện có rất nhiều cơ hội, ở đây rất lạnh, thân thể của muội khi hôn mê có thể thích ứng được, nhưng sau khi tỉnh dậy thì chưa chắc. Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Linh Diên ngẩng đầu liền thấy gương mặt ca ca anh tuấn nhà mình như lôi thôi đại thúc, trái tim lập tức xiết chặt, sắc mặt tối sầm.
“Làm gì đó, từng người từng người mấy người sao trông cứ như ma thế?”
Như để chứng thực lời nói của mình, Linh Diên tiến lên nhìn thử, chỉ thấy cả Mặc Ngân thường ngày luôn ăn mặc hoàn mỹ như thần mà cũng như vậy, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
“Ta nói ca ca nè, mọi người như vậy ta còn cho rằng Mặc tộc chúng ta đã gặp phải tai họa ngập đầu gì đó. Vệ Giới đã thế, mọi người cũng như vậy, nếu không phải tỷ tỷ không để râu được ta cũng nghi ngờ liệu có phải tỷ cũng lôi thôi như các huynh không.”
Nhắc đến Mặc Khuynh Nhan, Linh Diên còn đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới vô cùng bắt bẻ: “Ta nói này tỷ, lúc nãy không để ý, giờ ta mới phát hiện, đức hạnh này của tỷ cũng đủ khiến người ta thất vọng rồi, Ngọc Ngân không ghét bỏ tỷ sao?” Vệ Giới cũng có thể ở bên cạnh nàng, vậy Ngọc Ngân còn cần phải nói sao?
Kết quả Mặc Khuynh Nhan lại bác bỏ không chút lưu tình: “Hắn? Chỉ sợ bây giờ hắn đang bị bầy linh thú, ma thú kia đuổi còn thảm hơn tên ăn mày nữa, còn có thời gian ghét bỏ ta à?”
Linh Diên giật giật khóe miệng: “Có ai nói cho ta biết tạo hình dã nhân của từng người này sao lại có không?”
Mặc Khuynh Nhan tức giận gõ trán nàng: “Muội đúng là ở trong phúc mà không biết, ngủ nửa năm mà vẫn có thể nhảy loạn, bọn ta không vui vẻ như muội, có biết nửa năm trước gia tộc rối loạn để lại một đống cục diện rối rắm không? Nửa năm nay ta và các ca ca không có một chút thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày nếu không bôn ba chỉnh đốn gia tộc thì lại bận rộn huấn luyện các loại, phải biết là những việc này đều là việc của muội đó!”
Linh Diên nhíu mày: “Ta mặc kệ, ta vẫn còn là bệnh nhân, không được bắt nạt ta như vậy.”
“Ha ha, ngươi nha đầu này, ai để cho muội làm chứ, đúng, muội vẫn còn là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi cho khỏe. Vậy giờ chúng ta có thể đi về được chưa?”
Linh Diên gật đầu như giã tỏi: “Về thôi về thôi, mau dẫn ta rời khỏi đây, mới tỉnh dậy đã ở đây đợi lâu như vậy, ta sắp chết cóng rồi.” Nói rồi vẫn không quên ghét bỏ nhìn Mặc Uyên và Mặc Ngân: “Lát nữa dù các huynh có bận rộn thế nào cũng đừng quên rút ra chút thời gian chải chuốc lại bản thân, đúng là, đúng là quá hao mòn mà!”
Mặc Ngân bất đắc dĩ nhìn nàng: “Chỉ có muội nhiều thói xấu.”
Linh Diên bĩu môi: “Đây không phải là thói xấu, đây là vấn đề nguyên tắc.”
Băng thất nằm trong chỗ thần bí nhất của cấm địa Mặc tộc, trên đoạn đường này cơ quan trùng trùng điệp điệp, cấm chế cũng nhiều, khi mấy huynh muội khó khăn lắm trở lại tiểu viện đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Linh Diên trở lại nơi ở dễ chịu, chuyện đầu tiên muốn làm là tắm rửa, điểm này không cần nàng nói Mặc Khuynh Nhan đã hạ lệnh rồi.
Nghe nói nàng tỉnh lại, ngay cả Linh Vân và Mặc Hàn Y đang bận bịu bên ngoài cũng vội vã chạy về, mấy nha đầu tụ lại một chỗ với nhau đè Linh Diên vào bồn tắm đùa giỡn tắm rửa một phen, khiến người nào đó tức đến đỏ cả mắt.
“Ta bẩn như vậy hả? Thiếu chút nữa mấy người đã cọ rớt một lớp da của ta rồi, aaa, đau chết, mấy người nhìn đi, nhìn đi, đúng là mấy nữ nhân nhẫn tâm mà, da của ta sắp đỏ cả lên rồi!”
Linh Vận bình tĩnh mặt không đỏ tim không loạn: “Tuy băng thất không bẩn nhưng da muội tiếp xúc với giường băng cả ngày, có thể không cứng đờ sao? Bọn ta đây là đang xoa bóp lưu thông máu ứ nghẽn mà.”
Linh Diên nhìn khóe miệng mấy nữ nhân cười cười như kẻ trộm, lập tức chọc thủng không chút lưu tình: “Phì, cho rằng ta là kẻ ngốc sao, các người đang thừa cơ trả thù ta đúng không? Ta mặc kệ, ta còn là bệnh nhân, ta phải nghỉ ngơi nhiều một chút, các người nên làm gì thì làm đi, đừng nghĩ ta tỉnh lại rồi thì có thể nô dịch ta, giải phóng bản thân, nghĩ đẹp lắm, hừ!”
Linh Diên chẳng thèm khách khí với bọn họ, tắm xong không thoải mái lắm nhưng cũng trút bỏ được cảm giác thân thể cứng ngắc, đứng lên không còn lao lực nữa. Ngoài ra còn có nha hoàn hầu hạ thay quần áo, trang điểm, căn bản không phiền bọn họ động tay chân, nàng cũng đã đủ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
“Ta nói muội này, đúng là khiến người ta tức chết không đền mạng mà. Có ai phát triển ngược như muội không? Rõ ràng là nằm yên giường băng nửa năm, dung mạo này, làn da này, tư thái này, từng điểm từng điểm đều khiến người ta ghen tỵ. Muội cái nha đầu này, bảo dưỡng thế nào vậy hả?”
Linh Diên duỗi nửa cánh tay trắng nõn ra cẩn thận nhìn, chỉ chỉ vết đỏ trên đó: “Ghen tỵ? Tỷ ghen tỵ cái này hả? Để lát nữa ta cũng chà cho tỷ nhé?”
Linh Vận cười mắng nàng: “Đừng có đánh trống lảng, bọn ta đang hỏi muội đó, da muội sao có thể đẹp như vậy chứ, trắng nõn không tỳ vết, hoàn mỹ đến mức khiến người ta thán phục, còn cả gương mặt này nữa, hình như ngày càng tinh xảo, càng ngày càng khiến người ta ghen tỵ!”
Linh Diên không khỏi nghĩ đến nhưng lời Tiểu Băng Dực nói lúc nàng tỉnh lại, đây tám chín phần là công lao của linh đằng dưới nước đã phục hồi cho nàng, nhưng nàng lại không thể nói thẳng cho bọn họ biết, chỉ có thể lúng túng cười cười: “Ta cũng không biết, không thì khi nào có cơ hội các tỷ cũng nằm trên giường băng nửa năm một năm gì đó xem có hiệu quả không?”
Người có thể tàn nhẫn với chính mình mới thật sự là tàn nhẫn. Hiển nhiên, Long Diệc chính là loại người thâm tàng bất lộ như vậy. Hắn sẽ không bày ra tất cả những át chủ bài của mình trước mọi người mà luôn khiến người ta vào lúc cảm thấy hắn không còn gì nữa lại dùng tư thái nghiền ép tuyệt đối vả mặt tất cả mọi người.
Trong trận đấu mười sáu năm trước giữa hắn và Thương Úc, tuy Thương Úc đã thắng, cũng bắt cóc được Mặc Tử Hoàng đi, nhưng đối với những đứa con của hắn Thương Úc lại chưa từng buông tha.
Trong mười sáu năm nay, ông ta không tin hắn ta chẳng làm gì, nếu không thì việc Mặc Hương Quân bị khai trừ khỏi gia tộc rồi chết là sao?
Buồn cười là hắn ta tính kế tới lui, lại bị Long Diệc và Mặc Tử Hoàng tính kế ngược.
Mười sáu năm trôi qua, chẳng những nhi tử và nữ nhi của bọn họ vẫn còn sống rất tốt mà còn hoàn thành đại điển kế thừa thành công.
Khi hắn ta cho là hắn ta đã hủy được Mặc tộc thì thiên chi kiêu tử hôn mê mười sáu năm lại trở về, vừa ra tay chính là tư thái nghiền ép hắn ta. Long Diệc vẫn phúc hắc, vẫn thích hành hạ lòng người như năm đó.
Lần này dù Thương Úc có bất tử, chỉ sợ cũng phải rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Một nam nhân đáng sợ như con gián đánh mãi không chết như vậy, chỉ cần ngươi cho hắn một chút hy vọng sống là hắn có thể phanh thây xé xác ngươi, ngươi dám dây vào không?
Hắn đã thiếu thốn tình cảm phu thê, nhi nữ mười sáu năm, hiển nhiên là muốn bù lại những năm qua, ngươi lại vội đòi nữ nhi nhà người ta vào lúc này không phải là điếc không sợ súng rước họa vào người sao?
Ngộ ra được điều này, đám người Long Tường và Long Khiếu mới tạm thời ngừng tâm tư đó, nhưng nếu nói bọn họ cứ từ bỏ như vậy chỉ sợ là không thể. Dù sao tương lai vẫn còn rất dài, ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, nam nhân được Long Hạo Thiên kính phục kia dưới sự dẫn đường của Thương Úc rốt cuộc cũng đến được cấm địa Ma tộc đã vây nhốt Mặc Tử Hoàng suốt mười sáu năm.
Khoảnh khắc hai phu thê được ôm nhau chân thật sau mười sáu năm, tất cả những người hầu hạ đứng xung quanh cũng nhịn không được rơi nước mắt. Khi bọn họ quay người tránh đi bất ngờ thấy Thương Úc bị chủ tử nhà mình tùy tiện ném một bên đã bùng nổ lửa giận ẩn giấu mười sáu năm qua trong giây lát, hầu như không chút nghĩ ngợi, mười sáu người hầu đã quyền đấm cước đá với Thương Úc.
Thương Úc đáng thương bị Long Diệc dùng dây thừng đặc biệt trói chặt không thể động đậy, vừa tiếp đất đã bị kết giới vây lại, vì vậy dù giờ hắn ta đang ở trong địa bàn của mình cũng bó tay đối mặt với công kích, chỉ có thể cứng ngắc chịu đựng tấn công lăng mạ từ mọi phía.
Mà trong tiểu trúc giữa hồ cách đó không xa, trên dung nhan tuỵêt mỹ của Mặc Tử Hoàng đẫm nước mắt. Nàng vươn tay dè dặt sờ mặt Long Diệc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.
“Gầy, Diệc ca ca của ta gầy đi rồi, Diệc ca ca, Diệc ca ca của ta đã về thật rồi, không phải là ta đang nằm mơ chứ?”
Hốc mắt Long Diệc cũng đỏ hoe nhìn chằm chằm Mặc Tử Hoàng, bàn tay thô ráp ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, cẩn thận vuốt ve nâng niu, đồng thời dùng trán thân mật cọ cọ gò má bóng loáng nhẵn nhụi của nàng.
“Hoàng Nhi, Tiểu Hoàng của ta, sao nàng lại đang nằm mơ chứ? Ta đã trở về, Diệc ca ca của nàng đã trở về rồi. Thật xin lỗi, là lỗi của ta, để nàng đợi nhiều năm như vậy. Thật xin lỗi, là ta khiến nàng chịu khổ rồi…”
Mặc Tử Hoàng khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuyệt mỹ không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào của nàng đầy yêu thương và nhung nhớ hắn.
Ánh mắt nàng nhìn từng chỗ từng chỗ trên mặt hắn, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, mãi đến khi khắc sâu khuôn mặt của hắn mười sáu năm sau từng chút một vào đầu mình mới nghẹn ngào vùi sâu vào lòng hắn.
“Không khổ, Tử Hoàng không khổ chút nào, thật sự khổ là chàng và bọn nhỏ, là ta có lỗi với bọn chúng, cũng có lỗi với chàng. Diệc ca ca, ta không phải một mẫu thân hợp cách, càng không phải là một thê tử hợp cách. Nếu không phải tại ta thì sao lại khiến cha con chàng chia cách một lần là mười sáu năm. Mười sáu năm, đó là một vòng luân hồi, ta và chàng cũng không còn trẻ nữa, mà ta ngay cả hài tử của mình trông như thế nào cũng không biết.”
Nói đến chỗ kích động, Mặc Tử Hoàng lại rơi lệ lã chã, Long Diệc đau lòng lau nước mắt trên gò má nàng, không nhịn dịu dàng an ủi.
“Nha đầu ngốc, bọn nhỏ sẽ không trách nàng, ta lại càng không. Chúng ta không cố ý, chúng ta có nỗi khổ tâm mà, bọn chúng sẽ tha thứ cho chúng ta thôi. Ngoan, ở đây đã đủ rồi, ta mang nàng đi được không?”
Mặc Tử Hoàng kích động nhìn hắn: “Chàng, chàng đánh bại hắn ta rồi sao?”
Long Diệc buồn cười nhìn nàng: “Đương nhiên rồi, chuyện như vậy, bổn vương tuyệt đối không cho phép xảy ra với chúng ta lần thứ hai, nỗi khổ mười sáu năm ly biệt, ta đã chịu đủ rồi.”
“Vậy chàng làm gì hắn ta rồi?” Mặc Tử Hoàng đột nhiên nghĩ đến kết cục của Thương Úc, theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo có thể thấy đáy như chiếu vào sâu trong đôi mắt thâm trầm của hắn.
“Nàng muốn ta xử trí hắn ta thế nào? Phanh thây xé xác hắn ra hay là ngũ mã phanh thây hắn ta, hoặc là chúng ta cũng có thể cắt đứt gân tay gân chân của hắn ta, nhốt hắn ta dưới địa ngục tra tấn đến chết.”
Long Diệc nói một câu, sắc mặt Mặc Tử Hoàng liền trắng thêm một phần, nhưng nếu muốn hỏi cuối cùng nàng muốn làm gì hắn ta, Mặc Tử Hoàng lại rối rắm.
Không sai, nàng hận Thương Úc, là loại hận đến thấu xương, nhưng hết lần này đến lần khác người có thù sâu hận lớn với phu thê bọn họ lại là phụ thân của nhi tử nàng, nàng đã biến mất trong cuộc đời của nó mười sáu năm, nếu giờ ngay cả phụ thân nó cũng…
Mặc Tử Hoàng không làm được đến vậy, cuối cùng dứt khoát chôn mặt trong ngực Long Diệc, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta không biết, Diệc ca ca, chàng có thể đồng ý với ta một việc không?”
“Nàng muốn ta giao người này cho Mặc Ngân xử lý sao?”
Mặc Tử Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ: “Quả nhiên, trên thế giới này người hiểu rõ ta nhất chỉ có Long Diệc chàng. Đúng, ta nghĩ như vậy, người này bất luận là giao cho ta hay chàng thì kết cục của hắn ta cũng không tốt lành gì, thay vì giữ lại trong tay chúng ta để chúng ta phát tiết lửa giận thì chẳng bằng giao cho Mặc Ngân tự xử lý. Hài tử đã lớn rồi, cũng có năng lực quyết định chuyện này, cũng chỉ có giao cho Mặc Ngân mới không khiến cả đời nó tiếc nuối.”
“Nàng nghĩ vậy thật sao?”
Long Diệc nhướng mày khiến lòng Mặc Tử Hoàng hơi thắt lại, càng thêm khó chịu: “Chẳng lẽ Diệc ca ca cho rằng ta có gì đối với hắn ta sao?”
“Đồ ngốc, xem nàng bị dọa rồi kìa, ta chỉ nói vậy thôi. Người này, ta và nàng ra tay còn làm ô uế tay chúng ta. Yên tâm, ta đã phân phó xuống rồi, kết cục cuối cùng của hắn ta là gì không do chúng ta định đoạt, nên nàng cũng không cần mang gánh nặng trong lòng. Đi thôi, chúng ta về nhà, chỗ này đã giam cầm nàng mười sáu năm rồi, không bằng châm một mồi lửa đốt đi.”
Đối với việc này, Mặc Tử Hoàng không có ý kiến gì. Long Diệc thấy nàng không phản đối, ngón tay khẽ phất lên, một ngọn lửa lập tức bùng lên đốt cháy tấm màn che bay lên, chỉ trong chốc lát đã đốt sạch mọi thứ trong phòng.
Mọi thứ ở đây đều do Thương Úc tỉ mỉ sắp xếp, trái tim Mặc Tử Hoàng không ở trên người hắn ta, dù ở đây mười sáu năm cũng không có chút tình cảm nào. Vì vậy, khi ngọn lửa lớn dần lan ra, lòng nàng bỗng nhiên nhẹ hẳn, khuôn mặt vốn luôn căng chặt cũng nở nụ cười đã mất từ lâu.
Thương Úc nhìn chằm chằm bọn họ từ xa, khi nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Mặc Tử Hoàng, trái tim một ao nước tù đọng…
Chương 502: Đại kết cục (1)
Tình cảm hắn ta nỗ lực trả giá mười sáu năm, trong nháy mắt khi Long diệc xuất hiện đã sụp đổ, nước chảy vè biển đông sao?
Mặc Tử Hoàng, nàng thật sự quá độc ác, quá độc ác!
Hắn ta trơ mắt nhìn tiểu trúc giữa hồ ngày xưa mình đã dụng tâm sắp xếp cho nàng bị lửa lớn cắn nuốt từng chút từng chút một trước mặt hắn ta. Mà nữ nhân kia chẳng những không cảm thấy đau lòng mà thậm chí còn cười. Ha ha, nàng lại còn cười.
Thương Úc chưa từng cảm giác mình thất bại như thế. Vì nàng, hắn ta gần như lãng phí mười hai năm để yêu, để nịnh nọt, nhưng tình yêu hèn mọn như thế cuối cùng đã đổi lấy gì?
Là tuyệt vọng!
Là nỗi tuyệt vọng không thể nào miêu tả nhất trong quá trình trưởng thành của Thương Úc!
Lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, dù là một tảng băng, hắn ta dùng thời gian hai mươi năm ôm tới tan chảy, nhưng trái tim Mặc Tử Hoàng rốt cuộc làm bằng gì? Sao trái tim nàng lại có thể cứng rắn như vậy?
Hắn ta thật sự không cam lòng!
Nhưng không cam lòng thì có ích lợi gì, từ lúc Long Diệc xuất hiện hắn ta đã hiểu, mình xong rồi.
Thương Úc ngẩng đầu ngước mắt, đối mặt với hai người khiến hắn ta cảm thấy mỉa mai nhất đời này kiếp này.
Nam tuấn, nữ mỹ, ha ha, buồn cười là hắn ta còn cảm thấy bọn họ đứng cùng nhau lại hài hòa, xứng đôi như vậy.
Mặc Tử Hoàng cũng không vội rời đi mà dùng ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn Thương Úc.
“Ta đã nói từ trước rồi, ta và ngươi căn bản là người không cùng đường, là ngươi không chịu từ bỏ mới tạo thành bi kịch hôm nay. Ngươi yêu ta bao nhiêu, ta hận ngươi bấy nhiêu, dù không có sự tồn tại của Long Diệc thì ta cũng không thể ở cùng ngươi. Vì sự bá đạo của ngươi, vì sự ích kỷ của ngươi mới tạo nên sự lạnh lùng của ta hôm nay. Thương Úc, nể tình ngươi là cha ruột của Mặc Ngân, ta giữ lại một mạng cho ngươi, đời này kiếp này chúng ta sẽ không bai giờ gặp lại nữa!”
Bỏ những lời này xuống, Mặc Tử Hoàng quay người rời đi, ngay cả tâm tình liếc hắn ta thêm một cái cũng không có.
Thương Úc đau xót nhìn theo bóng lưng nàng, không ngẩng đầu nói với bóng đen đứng cách đó không xa.
“Long Diệc, ta thua rồi, thua thảm hại, thua đáng thương lắm đúng không? Ha ha, thật không ngờ, Thương Úc đã từng tung hoành ba đại lục Ma vực cũng sẽ có kết cục bi thảm như vậy, ngươi nói xem ta sống còn có nghĩa lý gì? Sao ngươi không trực tiếp giết chết ta luôn đi?”
Long Diệc nhìn hắn ta một cái, sắc mặt không thay đổi, không nói lời thừa thãi, trực tiếp dùng hành động biểu đạt ý định của hắn.
Theo sự rời đi của hắn, bốn luồng sáng đen đồng thời hướng về phía bốn đại huyệt của Thương Úc, kế đó là tiếng hét thảm thiết đau đớn tột cùng của Thương Úc…
Thương Úc bị phế, đường đường tôn chủ Ma vực lại cứ như vậy bị một chiêu của Long Diệc phế đi tu vi mấy mươi năm.
Dù sau này Thương Úc tu luyện lại từ đầu thì cũng nhất định phải ngửa đầu nhìn lên bọn họ, không thể nào vùng lên được nữa.
Nếu Thương Úc cho rằng như vậy đã kết thúc thì hắn ta đã hoàn toàn lầm rồi, vì nỗi hận của Long Diệc đối với hắn ta nên trước khi đi hắn đã sửa lại vòng phòng hộ Ma vực, trừ phi sau này có người vượt qua Long Diệc, nếu không Ma vực sẽ bị phong ấn cả đời trong lồng kim quang của hắn, không thể nào ra được.
Đến khi hắn ta nhận ra thì vòng phòng hộ đã khởi động, không thể nào thay đổi. Thương Úc tuyệt vọng quỳ trên tiểu trúc giữa hồ đã bị thiêu hủy, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngay sau đó, dường như chúa tể Ma vực đã khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Về phần hắn ta có thể tốt số như Long Diệc, trong tình cảnh hôn mê cũng có thể phát triển nghịch thiên đến vậy hay không thì không biết được…
Nói đến Mặc Tử Hoàng và Long Diệc, sau khi rời khỏi Ma vục, Mặc Tử Hoàng đã không đợi được muốn gặp nữ nhi và nhi tử của mình, nhưng với sự hỗn loạn của Mặc tộc hôm nay, sau khi nàng trở về chỉ sợ sẽ càng thêm loạn, thậm chí còn có khả năng tăng thêm gánh nặng cho người khác. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Long Diệc vẫn mang nàng trở về Long vực, lý do rất đơn giản.
Long vực cần một nữ chủ nhân trấn trận, bọn họ đã biến mất quá lâu, Long vực cũng đã đè nén quá lâu, đã đến lúc nên chấn chỉnh lại để quay về rồi.
Đối với việc này, Mặc Tử Hoàng rất thắc mắc: “Không đợi bọn nhỏ đến rồi cùng nhau cử hành điển lễ sao?”
Long Diệc lắc đầu: “Đây là những ngày an nhàn của chúng ta, sao phải chia sẻ với bọn nhỏ? Hoàng Nhi, mười sáu năm trôi qua rồi, hài tử đã trưởng thành, có cuộc sống của bản thân, ta và nàng đã vắng mặt trong sinh mệnh của chúng nó mười sáu năm, thiếu thêm nửa năm gì có là gì.”
Lấy lại cuộc sống mới khiến Long Diệc đặc biệt quý trọng thời gian giữa mình và người yêu, dù người làm phân tán sự chú ý của thê tử là con cái của mình cũng không được, vì chỉ có nương tử cùng hắn trải qua quãng đời còn lại, mà con cái sớm muộn gì cũng tự bay đi.
Thay vì phí hết tâm tư yêu thương lấy lòng, chẳng bằng tập trung trên người bạn đời nhà mình.
Dù sao bọn họ đã lãng phí mười sáu năm, sau này cuối cùng bọn họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Nếu mấy người Mặc Uyên biết mình với phụ thân còn chưa gặp mặt đã bị ghét bỏ thành như vậy không biết sẽ có tâm trạng gì.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ cũng không có rảnh nghĩ đến phụ mẫu của mình, vì hôm nay Mặc tộc đúng là cũng đã loạn thành một đống rồi.
Vốn Mặc Uyên và Vệ Giới đã trúng độc chưa tỉnh, lại đến Linh Diên mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu, lúc này Mặc Ngân và Mặc Khuynh Nhan chỉ hận không thể phân thành hai chăm sóc bọn họ.
Ngoại trừ bọn họ thì lần này thương binh của Mặc gia có đến hơn năm ngàn người, để lại trọng trách rất nặng cho Mặc Ngân, cũng may có Mặc Hàn Y và Linh Vận trợ giúp Mặc Khuynh Nhan chăm sóc những người trọng thương, nếu không dù có cường đại như Mặc Ngân cũng sẽ bị trọng trách trên vai ép đến không ngẩng đầu lên được.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã nửa năm trôi qua, thu đi đông lại, đông đi xuân tới, cuối cùng sau sáu tháng, không chỉ Mặc tộc mà toàn bộ kinh thành đế quốc đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Lúc này, trong băng thất ẩn náu ở chỗ sâu nhất trong Mặc tộc, vào thời khắc này cái kén màu xanh lá đã nằm tròn nửa năm, còn im hơi lặng tiếng lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lục trong vắt óng ánh. Một lớp hào quang nhàn nhạt bọc lấy cái kén tằm xinh bong ra từng chút một, cho đến khi toàn bộ sợi tơ rút hết, nhân nhi đã ngủ say cả nửa năm cuối cùng cũng mở cặp mắt linh hoạt tuyệt thế của mình.
Mái tóc dài thật dài của nữ nhân trên giường buông xõa hai bên y phục đen của nàng, dung nhan tuyệt mỹ không có phấn son được giường băng làm nền càng có vẻ óng ánh trong trẻo. Một chiếc váy dài sẫm màu ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, tạo thành một đường cong mê người. Dù đã tỉnh lại nhưng vừa mở mắt ra một lát đã khiến nàng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, chẳng mấy chốc đã trở lại giấc ngủ sâu.
Nửa năm đã nhanh chóng trôi qua, nhưng dường như thời gian đặc biệt thiên vị nàng, chẳng những không lưu lại chút dấu vết trên mặt nàng còn khiến da thịt nàng càng thêm sáng trong, giống như mỡ đông khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ. Hơn nữa dung mạo nàng vốn xuất chúng, qua nửa năm lắng lại dường như càng trở nên chói lóa, dù nàng chỉ nằm ở đó không làm gì cả, toàn thân mặc áo đen váy đen khiến cả người trông thần bí lạnh như băng, không dám nhìn gần.
Chương 503: Đại kết cục (2)
Lúc Vệ Giới bước vào băng thất đã nhìn thấy hình ảnh rung động lòng người như vậy. Nửa năm rồi, mỗi lần đến đây lòng hắn đều không thể khống chế được rung động vì nàng.
Hắn vươn tay muốn sờ lên gò má của nữ hài nhi nhưng lại sợ ngón tay thô ráp của mình cắt rách da thịt mềm mại của nàng, cuối cùng hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ xát. Dường như nhiệt độ dưới ngón tay đã ấm áp hơn một chút, Vệ Giới cũng không để ý, thậm chí hắn còn không chú ý đến cái kén màu xanh biếc đã mở ra để lộ dung nhan khiến người khác kinh động của nữ hài nhi từ khi nào. Nửa năm rồi, nàng đều dùng trạng thái như vậy nói cho hắn biết nàng còn sống, chẳng qua là khi nào tỉnh lại vẫn còn chưa rõ.
“Diên Nhi, Diên Nhi của ta, khi nào nàng mới có thể tỉnh lại đây, nàng có biết trong nửa năm nàng không có ở đây Mặc tộc đã xảy ra chuyện gì không? Nàng có biết ta đợi nàng khổ cực đến bao nhiêu không? Cữu cữu của nàng nói, ý thức tự bảo vệ của cơ thể Diên Nhi rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến tất cả bọn ta kinh ngạc. Nửa năm rồi, nàng cứ nằm đây không động đậy, mỗi lần bọn ta đến đây nàng vẫn chỉ yên lặng nằm trong kén…”
Nói đến đây, tay Vệ Giới đột nhiên cứng đờ, sau đó con ngươi hắn đột ngột co lại, hắn hốt hoảng nhìn quanh hai bên rồi nhìn xuống, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Kén… cái kén… mở ra rồi?”
Thảo nào, thảo nào hôm nay hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì hắn thường xuyên mơ thấy Linh Diên nên hắn không để ý cảnh tượng này là thật hay ảo, mãi đến khi nhìn thấy từng mảng kén bong xuống hắn mới nhận ra. Vệ Giới nắm chặt tay Linh Diên áp lên má mình, khi hắn cảm nhận được mạch đập ấm áp nhảy lên của nàng, đường đường là một nam nhi bảy thước lại không nhịn được rơi lệ.
“Diên Nhi, nàng sắp tỉnh rồi đúng không? Nàng sắp tỉnh rồi đúng không? Xin nàng, xin nàng hãy mau tỉnh lại đi, nếu nàng vẫn không tỉnh lại, ta sắp không chống đỡ nổi rồi. Ta đã đợi nàng sáu năm tám tháng mười ba ngày, Diên Nhi, nàng không nhẫn tâm như vậy đâu đúng không? Quãng thời gian khổ cực đã qua rồi, nàng đã vượt qua rồi, những gì đợi nàng tiếp theo sẽ là bầu trời xanh tươi đẹp. Xin nàng, xin nàng mau tỉnh lại đi, chỉ cần nàng tỉnh lại thì nàng muốn ta làm gì cũng được, nàng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta chỉ cần nàng tỉnh lại.”
“Thật… thật sao?”
Giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên khiến cả người Vệ Giới run lên. Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng thì đã chạm phải một đôi mắt sáng lấp lánh như nữ thần mặt trăng. Hắn cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn không khống chế được rơi xuống, đường đường một Chiến vương lúc này lại quỳ gối trước giường băng, ôm tay Linh Diên khóc như một đứa trẻ.
Linh Diên vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Nhìn thấy nam nhân cạnh mình khóc sướt mướt, nàng theo bản năng đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng… đừng khóc, ta… ta… không phải ta… tỉnh… rồi à?”
Đợi khi ánh mắt có vẻ hơi mơ hồi tụ lại, hình ảnh Vệ Giới già nua lập tức dọa nàng sợ hãi.
“Ngươi… sao ngươi lại trở nên… trở nên già như vậy? Ta… ta hôn mê lâu lắm rồi sao?”
Vì vừa mới tỉnh lại, nàng nói chuyện vẫn còn hơi khó khăn, đứt quãng, thậm chí giọng nghe còn hơi khàn, nhưng mặc kệ thế nào thì vào tai Vệ Giới lại giống như âm thanh của tự nhiên, khiến hắn phấn khởi đầy sức sống hơn.
Già?
Từ này của Linh Diên văng vẳng bên tai Vệ Giới, lúc này hắn mới nhận ra hình tượng của mình lúc này nhếch nhác đến thế nào. Nửa năm nay hắn sống như một cái xác không hồn, mỗi ngày ngoại trừ đến băng thất thì cũng chỉ có băng thất, ngoại trừ nơi này hắn đều không đi đâu cả. Đói bụng mới ra ngoài tìm thức ăn, người ngứa ngáy mới đi tắm rửa, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết lúc này hắn đã thảm hại đến đâu. Nghĩ đến bộ dạng thế này của mình sẽ bị nữ hài ghét bỏ, Vệ Giới rùng mình giật nảy người. Hắn bật mạnh người đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nữ hài nhi: “Thật xin lỗi, bộ dạng của ta làm nàng sợ rồi à. Nàng đợi ta một lát, ngoan, nàng đừng đi đâu cả, ta đi một chút rồi quay lại, nhất định nàng đừng rời khỏi ta.” Nói rồi hắn xông ra ngoài như một cơn gió.
Linh Diên ngơ ngác nhìn theo hướng hắn rời đi, nửa ngày sau mới nghĩ ra hắn đi làm gì, nàng ảo não chau mày: “Sao ta lại có cảm giác hình như phản ứng cơ thể chậm hơn nhiều, chẳng lẽ do ngủ quá lâu nên đầu óc cũng trì trệ sao?”
“Đây là hiện tượng bình thường, người đã nằm ở đây nửa năm rồi, cơ thể không hoạt động sẽ trở nên cứng ngắc và héo rút.”
Lúc giọng nói quen thuộc của Tiểu Băng Dực vang lên Linh Diên mới tìm lại chút cảm giác chân thật, thành thật mà nói thì trí nhớ của nàng vẫn còn dừng tại khoảnh khắc đại ca ôm nàng vào Linh Vụ thảo, sau khi đi vào Linh Vụ thảo nàng lập tức mất hết tri giác. Có thế nào nàng cũng không nghĩ đến vừa mở mắt ra đã là nửa năm sau.
“Sao ta lại hôn mê lâu như vậy?”
“Cấu tạo cơ thể của người không giống những người khác, là nguồn năng lượng mà Linh Vụ thảo đang trong trạng thái gần như khô kiệt cần nhất, không chỉ máu của người mà còn cả dị năng không gian trong cơ thể người cũng đã trao cho Linh Vụ thảo sức mạnh có một không hai. Nhưng vì tiêu hao quá nhiều năng lượng trong một lần khiến cơ thể người gần như kiệt quệ, cũng may có bọn ta ở đây, nếu không lần này chỉ sợ người đã bị cỏ linh vụ đáng chết kia hút khô rồi.”
Linh Diên hít một ngụm khí lạnh: “Nghiêm trọng đến vậy sao? Không phải nói Linh Vụ thảo sẽ không làm tổn thương ta sao?”
“Con thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống chi là Linh Vu thảo đang trong trạng thái khô kiệt, dù có có linh tính thì cũng có lúc không kìm chế được. Mặc kệ thế nào, cảm tạ trời đất người đã tỉnh rồi, người không biết nửa năm nay bọn ta lo lắng bao nhiêu đâu, chỉ sợ người ngủ mãi không tỉnh lại. Lát nữa người phải cảm tạ linh đằng thật tốt đó, nếu không có nó giúp người phục hồi năng lượng không kể ngày đêm thì chỉ sợ bây giờ người vẫn chưa tỉnh lại đâu.”
“Linh đằng? Ngươi nói là gốc dây leo dưới hồ nước xanh trong không gian của ta sao?”
Tiểu Băng Dực câm nín giật giật khóe miệng: “Cảm ơn trời đất, người còn nhớ bọn ta, nếu không thì không phải bọn ta thiệt thòi chết rồi sao? Được rồi, người đã tỉnh, ta cũng nên nghỉ ngơi rồi. Hắc Thuần, Bạch Tra, linh đằng và những linh sủng của người cũng đã rơi vào trạng thái ngủ, không biết khi nào mới tỉnh, ta cũng mệt mỏi rồi, không nói chuyện với người nữa. Nửa năm nay nam nhân kia luôn canh giữ người, cũng khó cho hắn rồi…”
Giọng của Tiểu Băng Dực càng ngày càng trầm, càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa Linh Diên mới dần nhíu mày.
“Sao Vệ Giới lại ở Mặc tộc? Nửa năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu tử này, sao không nói cho hết rồi ngủ tiếp chứ, đáng ghét, không biết giờ người ta phản ứng còn chậm sao?”
Chương 504: Đại kết cục (3)
Đợi Vệ Giới quay về như một cơn gió thì đã là nửa canh giờ sau. Có lẽ lo ngại hình tượng của mình sẽ làm nữ hài nhi chán ghét nên hắn đã tốn không ít thời gian tẩy rửa, râu ria mọc dài ra lúc trước bị bị cạo sạch, tóc tai cũng được chỉnh đốn gọn gàng. Hắn còn cố ý thay một bộ trường màu màu đen sẫm để phối hợp với quần áo của nữ hài nhi, khôi phục lại bộ dạng anh tuấn bất phàm trong trí nhớ Linh Diên.
Vì quá căng thẳng nên khi hắn mới xông vào, thấy Linh Diên đã ngồi dậy trên giường băng từ khi nào đang dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, trong lòng kích động tột đỉnh, cả buổi không nói nên lời. Trái lại sau khi Linh Diên mơ màng một lát, cuối cùng thấy hắn đứng trước cửa đá như tượng, nàng nhíu mày thanh tú nói: “Ngươi đứng đó làm gì, mau tới đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Vừa rồi giọng Linh Diên vẫn còn ngắt quãng, sau khi uống một chén nước linh tuyền trong không gian, nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vệ Giới nghe vậy lập tức chạy đến trước mặt Linh Diên, vội vàng hỏi: “Có phải nàng không thoải mái ở đâu không? Chỗ này lạnh quá, đi, ta đưa nàng ra ngoài.”
Linh Diên lắc đầu: “Cơ thể của ta vẫn còn rất yếu, tạm thời chưa thể rời khỏi băng thất được. Ngươi đừng căng thẳng, ta không sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, nửa năm ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn ngươi nữa, không phải ngươi đang ở đại lục Tứ Phương sao? Ngươi trở lại đại lục đế quốc khi nào? Nếu ta nhớ không lầm thì ở đây là cấm địa Mặc tộc, ngươi vào bằng cách nào?”
Năm đó khi nàng trúng độc đã nhờ vào chiếc giường băng này khôi phục ý thức, nàng không hề xa lạ gì với nơi này, nhưng lạ là sao Vệ Giới lại ở đây? Người nhà của nàng thì sao? Họ đang ở đâu?
“Vậy nàng có đói bụng không? Ta đi chuẩn bị chút gì đó cho nàng ăn nhé?”
Linh Diên bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi yên tâm, ta thật sự không sao cả, giờ ta không khát cũng không đói. Cơ thể của ta không giống người khác, có thể tự động bổ sung năng lượng, người đừng thấy ta hôn mê nửa năm, thực tế ta không cảm thấy khát hay đói chút nào, chỉ có điều ta vừa tỉnh lại nên thân thể vẫn còn hơi yếu ớt mà thôi.”
“Giờ ta sẽ lập tức đi báo tin cho các ca ca nàng.”
Linh Diên nắm cổ tay hắn: “Chuyện này không vội, tạm thời ta không có sức gặp quá nhiều người, ngươi ở lại đây nói chuyện với ta, trong lòng ta có quá nhiều nghi vấn cần ngươi giải đáp.”
Thấy thế, Vệ Giới không tiện nói gì thêm nữa, hắn lẳng lặng đỡ nàng nằm xuống giường băng rồi mới nắm tay nàng, khẽ thở dài: “Nửa năm trước sau khi nàng đi vào Linh Vụ thảo thì người của Ma tộc tấn công, Mặc tộc tổn thất nặng nề. Sau khi Ma tộc Thương Úc đến, ta và nhị ca nàng đều bị trọng thương, về sau được linh thú của các cửu cửu nàng mang đến cứu chữa. Trong khi bọn ta đang chữa thương, Thương Úc đã bắt đại ca nàng. Vốn tưởng lần này Mặc tộc khó thoát khỏi kiếp nạn rồi, không ngờ lúc ấy phụ thân nàng lại trở về, hơn nữa còn là dùng thực lực nghiền ép tuyệt đối, Thương Úc rơi vào tay ông ấy căn bản không đến mười chiêu đã thua trận. Sau đó hai người bọn họ cùng nhau biến mất trong vầng sáng vàng.”
“Đợi đã, ý ngươi là, sau khi ta đi vào Linh Vụ thảo thì ngươi đã đến cấm địa Mặc tộc?”
Vệ Giới gật đầu: “Ta lờ mờ đoán được thân phận của nàng, biết ngày đó là ngày đại điển kế thừa của nàng, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã thừa cơ trà trộn vào cùng Ngọc Ngân. Ta tận mắt thấy các trưởng lão tập thể làm phản, mặt xấu xa của những người gia tộc khác rục rích ngóc đầu dậy sau khi Ma tộc tấn công. Nhưng cũng may không phải tất cả đều như vậy, ít nhất thì Hoa gia, tứ phòng Tuyết gia, Lăng gia vẫn đứng về phía Mặc tộc, những gia tộc khác tuy chưa có động tĩnh gì nhưng vẫn đứng ngoài nhìn, đợi lúc Mặc tộc nàng suy yếu nhất sẽ bắt đầu cắn ngược lại, đáng tiếc… Đáng tiếc tất cả tính toán của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ vì sự trở về của phụ thân nàng.”
“Phụ thân ta? Ông ấy đã trở về?”
Dù vẫn còn lạ lẫm với xưng hô phụ thân thế này, nhưng rốt cuộc vẫn là cốt nhục thân tình, hắn trở về chẳng phải có nghĩa là bên mẫu thân sẽ có thêm trợ lực sao.
“Ngươi và nhị ca ta trúng độc giờ đã khỏi chưa? Lão già Thương Úc ghê tởm kia sao lại bắt cóc đại ca của ta chứ? Còn nữa, phụ thân ta mang Thương Úc đi rồi, vậy bọn họ đã tìm nương ta về rồi à?”
“Diên Nhi đừng nóng vội, nàng từ từ nghe ta nói. Ta và nhị ca nàng không sao, còn về việc sao Thương Úc lại bắt cóc đại ca nàng, nàng không biết sao?”
“Ta biết cái gì?”
“Thương Úc là cha ruột của đại ca nàng.”
Linh Diên bất ngờ trừng lớn mắt: “… Điều này… điều này sao có thể?”
“Đúng thật là như vậy, cụ thể thế nào sau này nàng đích thân hỏi người nhà nàng thì tốt hơn. Thương Úc muốn mang đại ca nàng rời khỏi Mặc gia về Ma tộc, không ngờ đi được nửa đường đã bị phụ thân nàng nẫng tay trên rồi, không những không mang được người đi mà còn tự đưa mình vào tròng. Còn về phụ thân nàng, từ sau nửa năm trước ông ấy chưa từng xuất hiện lại, nửa năm trước toàn bộ Ma tộc đã bị một sức mạnh thần bí phong ấn, ta nghĩ việc này chắc chắn là do phụ thân nàng làm.”
Linh Diên nghe vậy, nhíu chặt mày: “Nửa năm trước đã phong ấn Ma tộc, sao đến giờ vẫn chưa trở lại?”
Vệ Giới hơi mất tự nhiên ho nhẹ: “Nghe nói giờ cha mẹ nàng đang ở đại lục Long tộc, đại khái là muốn xử lý một ít việc, dù sao phụ thân nàng đã hôn mê mười sáu năm rồi, trong thời gian này có thể có rất nhiều chuyện cần xử lý, đợi đến lúc nói không chừng sẽ trở về gặp nàng.”
Linh Diên bĩu môi: “Đúng là cha không yêu mẹ không thương, may mà ta và các ca ca tỷ tỷ đã sớm quen với cuộc sống như vậy rồi, nếu không thì đúng là… Nhưng cũng có một điểm tốt, vốn ta còn cho là sẽ cùng các ca ca tỷ tỷ bước vào hành trình tìm mẹ cứu cha, không ngờ vào thời khắc mấu chốt người phụ thân này lại đáng tin cậy đến vậy, giúp bọn ta giải quyết khó khăn lớn này, đã vậy thì tha thứ cho bọn họ không có lương tâm đi. Nửa năm nay đại lục đế quốc thế nào rồi, có động tĩnh gì không?”
Vệ Giới lắc đầu: “Từ sau khi biết phụ thân nàng trở về, còn ai dám có tâm tư gì nữa. Đặc biệt trên đại lục đế quốc còn lưu truyền một câu, Long trong Long đế quốc không phải Long của Long gia mà là Long của Long tộc, nói cách khác Long gia ngày nay cũng chỉ là nô bộc của phụ thân nàng mà thôi. Thân là nô bộc của Long tộc mà còn mơ tưởng chiếm đoạt Mặc gia, đây không phải si tâm vọng tưởng còn gì?”
Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn: “Còn có chuyện này?”
“Dù chỉ là lời đồn nhưng có câu không có lửa làm sao có khói, tám chín phần mười là sự thật rồi.”
Linh Diên chẳng có biểu cảm gì nhún vai: “Kỳ thật ta không có chút cảm tình gì với Long gia cả, nếu bọn họ tự biết thân phận thì tốt, nếu vượt qua giới hạn tất nhiên sẽ có người chỉnh đốn bọn họ. Điểm này ta không cần quan tâm, ta chỉ quan tâm các ca ca tỷ tỷ thôi, nửa năm nay bọn họ có ổn không?”
“Các ca ca tỷ tỷ của nàng ngày nào cũng bận rộn đến chân không chạm đất, một người có thể phân thành mười người để dùng. Còn cả Mặc Hàn Y, không ngờ lại là nhị tiểu thư Lăng gia mất tích nhiều năm qua, vì bây giờ Mặc tộc đang bế tộc nên tỷ tỷ Linh Vận của nàng và Mặc Hàn Y cũng ở lại Mặc gia giúp đỡ.”
“Mặc gia bọn ta đã bế tộc nửa năm rồi hả? Lâu như vậy sao?”
Vệ Giới gật đầu: “Năm đó vì mười sáu vị trưởng lão liên hợp làm phản, trong cơn tức giận ca ca nàng đã tạm thời đóng trưởng lão đường. Hậu quả cuộc tấn công của Ma tộc nửa năm trước vẫn còn, Mặc tộc chưa khôi phục nguyên khí hoàn toàn nên vẫn còn trong trạng thái bế tộc.”
Linh Diên cũng biết quy mô Mặc tộc quá lớn, quản lý vô cùng rắc rối, hơn nữa cũng chỉ có huyết mạch dòng chính mới có quyền quản lý, người dùng được quá ít, nếu không cũng đâu phiền bọn họ đích thân ra tay. Nói tới mới nhớ, nửa năm này mình đúng là sống thảnh thơi thoải mái mà!
“Nguồn linh khí của Mặc tộc sao rồi, giờ đã khôi phục chưa?”
Vệ Giới: “Yên tâm đi, nàng đã trả giá nhiều như vậy sao lại không có chuyển biến chứ? Nguồn linh khí bây giờ chẳng những khôi phục sức sống ngày xưa mà thậm chí còn dày đặc hơn trước. Sự trả giá của nàng, người được lợi trực tiếp chính là từ trên xuống dưới Mặc tộc, ngay cả ta và Ngọc Ngân trong nửa năm này cũng nhờ nàng mà thăng cấp không ít.”
Thực lực của Linh Diên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đương nhiên không nhìn ra thực lực bây giờ của Vệ Giới, nhưng nàng không có hứng thú lớn với mấy cái này nên cũng không hỏi nhiều.
Vốn nàng cảm giác trọng trách gánh trên vai mình quá nặng, cứu vớt Mặc tộc, cứu vớt đại lục đế quốc, thậm chí còn cứu cha và mẫu thân. Khi vừa biết thân thế của mình, trong lòng nàng đầy oán giận, nhưng giờ sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy nàng lại phát hiện tất cả trọng trách không còn nữa, sâu trong lòng nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những vấn đề này không còn cũng có nghĩa là nàng và tỷ tỷ nàng phải đối mặt với vấn đề mới. Bọn họ đã qua sinh nhật mười sáu tuổi, mấy tháng nữa thì tròn mười bảy tuổi rồi, dựa theo quy củ từ xưa của Thần Nữ tộc, các nàng nên bàn đến hôn sự rồi, nhưng Linh Diên nhìn quanh mình, không khỏi nhíu mặt mày.
Nàng không thích nơi này, càng không muốn ở lại đây cả đời, dù sẽ có một người cùng nàng thủ hộ nơi này thì nàng cũng không thích cuộc sống không có tự do. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn sâu vào Vệ Giới: “Tại sao lại trở về? Nếu lần kia ngươi bị Thương Úc đánh chết thì sao?”
“Nàng là thê tử của ta, nàng ở đâu ta sẽ ở đó, dù chết cũng phải mai táng gần nàng một chút. Diên Nhi, ta đã từng phụ nàng, bây giờ ta muốn không ngừng lớn mạnh hơn, nửa đời còn lại của nàng để ta đến bảo vệ nàng, được không?”
Linh Diên cười cay đắng: “Ngươi cảm thấy giờ thân ta đang sống trong lồng thế này có khả năng làm chủ bản thân sao? Tuy tương lai ta sẽ là chủ nhân Thần Nữ tộc, nhưng quy củ của Thần Nữ tộc định ta phải ở lại đây cả đời. Nếu vậy ngươi cũng nguyện ý sao?”
“Nguyện ý, tương lai nàng ở đâu ta sẽ ở đấy. Diên Nhi, ta sẽ không rời xa nàng nữa. Nàng không biết nửa năm nay ta đã khổ sở thế nào đâu, năm năm trước nàng bỏ ta đi, năm năm sau, có thế nào ta cũng không muốn bi kịch đó lại xảy ra lần nữa.”
Linh Diên lắc đầu kiên quyết hiếm thấy: “Ngươi nguyện ý, ta lại không. Ta đã ở đây năm sáu năm rồi, hiểu rõ cuộc sống như vậy áp lực đến thế nào, quãng thời gian như vậy ta không muốn trải qua nữa.”
Vệ Giới sửng sốt trước những lời lẽ táo bạo của Linh Diên: “Diên Nhi, không phải nàng muốn thay đổi toàn bộ vận mệnh Thần Nữ tộc chứ?”
Chương 505: Đại kết cục (4)
Linh Diên ngẩng đầu nhìn lên bức tượng tổ tông trong băng thất vô cùng chăm chú, lạnh lùng nói: “Có gì không thể?”
Vệ Giới đang muốn nói gì đó, Linh Diên lại bình tĩnh cắt lời hắn: “Quy củ là do người đặt ra, dù trăm năm trước lão tổ tông có mạnh đến đâu cũng không thể đoán trước được tình hình trăm năm sau. Thần Nữ tộc hôm nay không còn thích hợp được gọi là Thần Nữ tộc rồi, mang họ Mặc lẽ ra phải để con cháu Mặc gia kế thừa, không nên đè hết gánh nặng lên vai nữ tử bọn ta, điều này thật không công bằng. Trăm năm trước lão tổ tông có thể đặt ra quy củ, trăm năm sau ta cũng có thể thay đổi quy củ này. Yên tâm đi, ta biết mình đang làm gì, biết mình cần cuộc sống như thế nào, cũng biết hậu quả trực tiếp của chuyện này là gì, ta chỉ muốn thay đổi những quy củ không còn hợp lý thôi. Kỳ thật đây mới gọi là lập lại trật tự chân chính, ngươi nói đúng không?”
Hắn nói? Hắn có gì hay để nói? Nếu để hắn nói, đương nhiên hắn hy vọng Mặc tộc sẽ do nam tử họ Mặc kế thừa, từ đó nữ nhân của hắn mới có thể chân chính thuộc về hắn chứ không cần phải hiến dâng cả cuộc đời nàng cho Mặc tộc, có thể an ổn làm một nữ nhân thực sự. Nhưng hắn không thể nói thẳng ra vậy được, chỉ có thể dùng sự im lặng để thay lời. May mà Linh Diên cũng không cần hắn nói gì, vì nàng đã đưa ngón tay gảy nhẹ vào cơ quan vận chuyển đặc biệt trong băng thất.
Cơ quan khởi động, Vệ Giới chỉ nghe thấy có tiếng đồ vật gì dó đang chuyển động trong cơ quan. Tiếng động kia càng lúc càng xa, mãi đến khi không còn nghe thấy gì nữa Linh Diên mới từ từ ngồi dậy, đưa tay cho Vệ Giới, vẻ mặt không thay đổi nói: “Đỡ ta đứng dậy đi, hôn mê nửa năm rồi, ta cũng nên nhìn xem Mặc tộc đã bắt đầu cuộc sống mới ra sao.”
Vì hôn mê quá lâu, dù mỗi ngày Vệ Giới đều xoa bóp cho nàng, cơ thể không đến mức héo rút nhưng vẫn cứng đờ, dù được Vệ Giới đỡ nhưng bộ dạng đi lại của nàng cũng khiến người ta dở khóc dở cười.
“Thế nào, có giống đám tang thi kia không?”
“Sao nàng có thể so sánh như vậy, giờ tang thi đã hoàn toàn biến mất trên đại lục này rồi, yên tâm đi, sau này sẽ không còn những thứ như tang thi nữa.”
Linh Diên bĩu môi: “Cũng đâu thể nói chắc chắn như vậy được, dù sao chúng ta vẫn chưa thăm dò được căn cứ bí mật khác của Thương Úc, phải phá hủy hết những nơi đó mới tính là diệt sạch thật sự.”
Những lời này của Linh Diên cũng không phải đe dọa, nhưng Vệ Giới lại hơi nửa tin nửa ngờ: “Hắn ta còn có căn cứ bí mật khác? Có phải hắn ta nói khoác không?”
Linh Diên gật đầu chắc nịch: “Không đâu, thái độ của hắn ta với đảo Thạch Đầu đã chứng minh tất cả, cẩn thận một chút cũng không sai, dù sao đại lục ngày nay cũng không thể chịu được đại nạn như vậy nữa.” Hơn nữa chuyện này nhất định phải làm nhanh, nàng đã hôn mê nửa năm rồi, nếu lại bỏ lỡ điều gì thì cả đời nàng hối tiếc cũng không kịp.
Sau khi Vệ Giới đỡ Linh Diên đi đi lại lại trong phòng một lát để cơ thể nàng thích ứng, vừa định mở cửa thạch thất ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên trong lối đi dài và lạnh lẽo. Theo tiếng bước chân ngày càng gần, Linh Diên dựa thẳng lên người Vệ Giới, vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Bọn họ đến rồi.”
Rất nhanh sau đó, những người thân dẫn đầu là Mặc Ngân xuất hiện bên cạnh Linh Diên với ánh mắt vô cùng kích động.
“Trời ạ, Diên Nhi tỉnh thật rồi, lúc đại ca nói ta còn không tin, không ngờ là muội thật. Diên Nhi, hu hu, Diên Nhi của ta rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Nói rồi chẳng nhiều lời thêm, nàng ấy bước lên đẩy Vệ Giới ra, ôm chặt Linh Diên vào lòng.
Khi nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt căng thẳng của Linh Diên không khỏi khẽ cong môi: “Tỷ tỷ thân yêu à, y phục của muội muội tỷ đã nửa năm không giặt rồi, tuy tỷ không chê nhưng tỷ cứ bôi nước mắt nước mũi lên như vậy coi được sao?”
Không sai, người xông đến chính là Công Tử Diễn, à không, bây giờ có lẽ phải gọi là Mặc Khuynh Nhan, thần tư Khuynh Nhan. Dù cả người Mặc Khuynh Nhan lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Được lắm, ta còn không ghét bỏ muội mà muội lại ghét bỏ ta trước, muội cái đồ không có lương tâm, có biết bọn ta lo lắng cho muội bao nhiêu không? Thế nào, thân thể đã ổn chưa? Có khó chịu ở đâu không?” Nói rồi định buông nàng ra kiểm tra, không ngờ lại bị Linh Diên ôm chặt.
“Tỷ tỷ đừng buông ta ra, giờ cơ thể ta cứng ngắc như người máy vậy.”
Mặc Khuynh Nhan đã chậm nửa nhịp vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người phía sau đẩy ra, Linh Diên kinh sợ la lên, Mặc Uyên đã sớm không thể đợi được rốt cuộc cũng ôm lấy muội muội mình như ý nguyện.
“Nếu không đi được thì đừng cố gắng kiên trì, muốn tập luyện có rất nhiều cơ hội, ở đây rất lạnh, thân thể của muội khi hôn mê có thể thích ứng được, nhưng sau khi tỉnh dậy thì chưa chắc. Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Linh Diên ngẩng đầu liền thấy gương mặt ca ca anh tuấn nhà mình như lôi thôi đại thúc, trái tim lập tức xiết chặt, sắc mặt tối sầm.
“Làm gì đó, từng người từng người mấy người sao trông cứ như ma thế?”
Như để chứng thực lời nói của mình, Linh Diên tiến lên nhìn thử, chỉ thấy cả Mặc Ngân thường ngày luôn ăn mặc hoàn mỹ như thần mà cũng như vậy, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
“Ta nói ca ca nè, mọi người như vậy ta còn cho rằng Mặc tộc chúng ta đã gặp phải tai họa ngập đầu gì đó. Vệ Giới đã thế, mọi người cũng như vậy, nếu không phải tỷ tỷ không để râu được ta cũng nghi ngờ liệu có phải tỷ cũng lôi thôi như các huynh không.”
Nhắc đến Mặc Khuynh Nhan, Linh Diên còn đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới vô cùng bắt bẻ: “Ta nói này tỷ, lúc nãy không để ý, giờ ta mới phát hiện, đức hạnh này của tỷ cũng đủ khiến người ta thất vọng rồi, Ngọc Ngân không ghét bỏ tỷ sao?” Vệ Giới cũng có thể ở bên cạnh nàng, vậy Ngọc Ngân còn cần phải nói sao?
Kết quả Mặc Khuynh Nhan lại bác bỏ không chút lưu tình: “Hắn? Chỉ sợ bây giờ hắn đang bị bầy linh thú, ma thú kia đuổi còn thảm hơn tên ăn mày nữa, còn có thời gian ghét bỏ ta à?”
Linh Diên giật giật khóe miệng: “Có ai nói cho ta biết tạo hình dã nhân của từng người này sao lại có không?”
Mặc Khuynh Nhan tức giận gõ trán nàng: “Muội đúng là ở trong phúc mà không biết, ngủ nửa năm mà vẫn có thể nhảy loạn, bọn ta không vui vẻ như muội, có biết nửa năm trước gia tộc rối loạn để lại một đống cục diện rối rắm không? Nửa năm nay ta và các ca ca không có một chút thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày nếu không bôn ba chỉnh đốn gia tộc thì lại bận rộn huấn luyện các loại, phải biết là những việc này đều là việc của muội đó!”
Linh Diên nhíu mày: “Ta mặc kệ, ta vẫn còn là bệnh nhân, không được bắt nạt ta như vậy.”
“Ha ha, ngươi nha đầu này, ai để cho muội làm chứ, đúng, muội vẫn còn là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi cho khỏe. Vậy giờ chúng ta có thể đi về được chưa?”
Linh Diên gật đầu như giã tỏi: “Về thôi về thôi, mau dẫn ta rời khỏi đây, mới tỉnh dậy đã ở đây đợi lâu như vậy, ta sắp chết cóng rồi.” Nói rồi vẫn không quên ghét bỏ nhìn Mặc Uyên và Mặc Ngân: “Lát nữa dù các huynh có bận rộn thế nào cũng đừng quên rút ra chút thời gian chải chuốc lại bản thân, đúng là, đúng là quá hao mòn mà!”
Mặc Ngân bất đắc dĩ nhìn nàng: “Chỉ có muội nhiều thói xấu.”
Linh Diên bĩu môi: “Đây không phải là thói xấu, đây là vấn đề nguyên tắc.”
Băng thất nằm trong chỗ thần bí nhất của cấm địa Mặc tộc, trên đoạn đường này cơ quan trùng trùng điệp điệp, cấm chế cũng nhiều, khi mấy huynh muội khó khăn lắm trở lại tiểu viện đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Linh Diên trở lại nơi ở dễ chịu, chuyện đầu tiên muốn làm là tắm rửa, điểm này không cần nàng nói Mặc Khuynh Nhan đã hạ lệnh rồi.
Nghe nói nàng tỉnh lại, ngay cả Linh Vân và Mặc Hàn Y đang bận bịu bên ngoài cũng vội vã chạy về, mấy nha đầu tụ lại một chỗ với nhau đè Linh Diên vào bồn tắm đùa giỡn tắm rửa một phen, khiến người nào đó tức đến đỏ cả mắt.
“Ta bẩn như vậy hả? Thiếu chút nữa mấy người đã cọ rớt một lớp da của ta rồi, aaa, đau chết, mấy người nhìn đi, nhìn đi, đúng là mấy nữ nhân nhẫn tâm mà, da của ta sắp đỏ cả lên rồi!”
Linh Vận bình tĩnh mặt không đỏ tim không loạn: “Tuy băng thất không bẩn nhưng da muội tiếp xúc với giường băng cả ngày, có thể không cứng đờ sao? Bọn ta đây là đang xoa bóp lưu thông máu ứ nghẽn mà.”
Linh Diên nhìn khóe miệng mấy nữ nhân cười cười như kẻ trộm, lập tức chọc thủng không chút lưu tình: “Phì, cho rằng ta là kẻ ngốc sao, các người đang thừa cơ trả thù ta đúng không? Ta mặc kệ, ta còn là bệnh nhân, ta phải nghỉ ngơi nhiều một chút, các người nên làm gì thì làm đi, đừng nghĩ ta tỉnh lại rồi thì có thể nô dịch ta, giải phóng bản thân, nghĩ đẹp lắm, hừ!”
Linh Diên chẳng thèm khách khí với bọn họ, tắm xong không thoải mái lắm nhưng cũng trút bỏ được cảm giác thân thể cứng ngắc, đứng lên không còn lao lực nữa. Ngoài ra còn có nha hoàn hầu hạ thay quần áo, trang điểm, căn bản không phiền bọn họ động tay chân, nàng cũng đã đủ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
“Ta nói muội này, đúng là khiến người ta tức chết không đền mạng mà. Có ai phát triển ngược như muội không? Rõ ràng là nằm yên giường băng nửa năm, dung mạo này, làn da này, tư thái này, từng điểm từng điểm đều khiến người ta ghen tỵ. Muội cái nha đầu này, bảo dưỡng thế nào vậy hả?”
Linh Diên duỗi nửa cánh tay trắng nõn ra cẩn thận nhìn, chỉ chỉ vết đỏ trên đó: “Ghen tỵ? Tỷ ghen tỵ cái này hả? Để lát nữa ta cũng chà cho tỷ nhé?”
Linh Vận cười mắng nàng: “Đừng có đánh trống lảng, bọn ta đang hỏi muội đó, da muội sao có thể đẹp như vậy chứ, trắng nõn không tỳ vết, hoàn mỹ đến mức khiến người ta thán phục, còn cả gương mặt này nữa, hình như ngày càng tinh xảo, càng ngày càng khiến người ta ghen tỵ!”
Linh Diên không khỏi nghĩ đến nhưng lời Tiểu Băng Dực nói lúc nàng tỉnh lại, đây tám chín phần là công lao của linh đằng dưới nước đã phục hồi cho nàng, nhưng nàng lại không thể nói thẳng cho bọn họ biết, chỉ có thể lúng túng cười cười: “Ta cũng không biết, không thì khi nào có cơ hội các tỷ cũng nằm trên giường băng nửa năm một năm gì đó xem có hiệu quả không?”
Bình luận facebook