• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh (2 Viewers)

  • Chương 7-8

Chương 7


Sau khi Trang Minh Tâm trở lại Chung Túy cung, vừa mới tắm rửa thay quần áo xong thì Dục Cảnh đế đã phái người tới tặng đồ,


Người tới là Đinh Lai Hỉ, đồ đệ thứ hai của thái giám ngự tiền tổng quản Cao Xảo.


Sau khi hắn ta đi vào thì hành lễ thỉnh an Trang Minh Tâm trước, sau đó đưa hộp gỗ trong tay cho Quỳnh Phương, trên khuôn mặt tròn trịa chứa đầy ý cười.


“Hoàng thượng lệnh cho nô tài đưa bộ trà cụ bằng sứ Nhữ Diêu màu hồng này cho nương nương, đây chính là bộ trà cụ mà bình thường hoàng thượng yêu thích nhất.”


Ngừng lại một chút, lại nịnh nọt nói: “Lúc trước thế tử Vĩnh Xương Hậu thỉnh cầu hoàng thượng mà hoàng thượng cũng không chịu cho…”


Ý nói là hoàng thượng vô cùng coi trọng Uyển tần nương nương nên lúc này mới nhịn đau bỏ thứ mà mình yêu thích.


Trang Minh Tâm nghe thấy mà bật cười, Đinh Lai Hỉ này miệng đầy những lời nói dễ nghe, muốn dỗ cho nàng vui vẻ rồi cầm thêm một chút tiền thưởng thì nàng có thể hiểu, chỉ là chiêu vỗ mông ngựa này lại vỗ nhầm lên chân ngựa rồi.


Cẩu hoàng đế thưởng cho nàng bộ trà cụ bằng sứ Nhữ Diêu này không phải là vô cùng coi trong nàng, mà là cảm thấy nếu như trà cụ đã bị vấy bẩn rồi, vậy thì dứt khoát ném cho người không chê bẩn.


Tâm thái này cũng gần giống như đạo lý đùi gà trong tay bị chó hoang liếm một cái, đồ đã không ăn được thì cũng chỉ có thể ném cho chó hoang mà thôi.


Nếu đổi lại là người khác thì khi bị vũ nhục, khinh bỉ như vậy chỉ sợ sẽ đau lòng muốn chết, nhưng Trang Minh Tâm lại không thèm để ý chút nào, ngược lại vô cùng mừng rỡ, vội vàng kêu Quỳnh Phương mở nắp hộp ra.


Có một bình trà và sáu chung trà được bày trong đó, đều là Ma Cô hiến thọ bằng sứ Nhữ Diêu màu hồng.


Còn nhiều hơn tới bốn chung trà so với lúc trước nhìn thấy trong đình Thiên Thu, có thể nói là nói là niềm vui bất ngờ trong niềm vui bất ngờ.


Nếu như là ở đời sau thì chỉ một chung trà thôi cũng có thể đổi được căn hộ rồi.


Bất luận là màu sắc hay là hoa văn thì đều phù hợp với thẩm mỹ của nàng so với bộ trà cụ nền trắng rồng xanh mà phân lệ tần vị được hưởng.


Quả đúng thật là vui vẻ.


Trang Minh Tâm nhìn Quỳnh Phương một cái, Quỳnh Phương lấy ra mấy nén bạc đưa cho Đinh Lai Hỉ, cười nói: “Làm phiền công công chạy đến một chuyến này rồi, cầm đi chơi đi, cũng không có gì đáng giá cả.”


“Tạ Uyển tần nương nương ban thưởng!”


Đinh Lai Hỉ cười hì hì nhận lấy, ung dung thản nhiên dùng ngón tay bóp một hồi, ít nhất cũng có đến bảy, tám nén bạc, mỗi nén lại nặng khoảng một lượng, bỗng dưng lại có được bảy, tám lượng, chuyến này lời rồi.


Sau khi tiễn Đinh Lai Hỉ đi xong, Chung Đại ở nhà bếp nhỏ bên kia đưa tờ đơn tới để Trang Minh Tâm gọi thức ăn.


Trang Minh Tâm khoát khoát tay, không nhận tờ đơn Thôi Kiều đưa tới mà lại đứng dậy, đi về phía hậu điện.


Nàng cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với một thi thể bị trương phình, bốc mùi kinh khủng mà có thể thản nhiên xử lý, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể lập tức không có chút ngăn cách với thịt cá.


Trong bộ phim truyền hình Mỹ, tình tiết pháp y phải đối mặt với một thi thể trong phòng khám nghiệm tử thi mà còn có thể ăn thịt nướng và nhúng lẩu thì chỉ là nghệ thuật khoa trương mà thôi.


Đừng nói đến việc những người làm pháp y có thần kinh thép như vậy, cho dù khứu giác có năng lực chịu đựng vô cùng mạnh mẽ đi chăng nữa thì chuyện này cũng không tuân thủ quy định trong phòng giải phẫu.


Loanh quanh một hồi trong phòng bếp nhỏ, nàng mừng rỡ phát hiện ra còn sót lại một phần nhỏ tinh bột mì mà nàng đã rửa sạch và sử dụng để làm bột mì có hàm lượng gluten cao khi trước.


Lại dùng nước rửa qua nhưng cũng không bị biến đổi, lắng đọng hơn nửa ngày, lấy ra để chế tạo thành lương bì là vừa vặn.


Vì tình hình dịch bệnh mà ở nhà mất mấy tháng, học theo trào lưu của cư dân mạng làm một loạt các món ăn linh tinh, lương bì bỗng chốc lại nổi rất nổi bật trong đó, nàng đã rất tâm đắc, khi chỉ điểm những người khác cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.


“Chung Đại, ngươi mau nấu nước đi, sau khi sôi thì mở lồng hấp ra, bỏ tinh bột mì vào hấp một khắc.


Tiền Hỉ, đổ hết tầng nước ở trên bột trong chậu ra, dùng đũa khuấy đều lớp bột nước ở dưới đáy lên, sau đó lấy chậu sứ có đáy rộng ra rồi quết một lớp dầu hạt cải lên trên, múc một muỗng bột nước đổ vào, đặt chậu sứ đáy rộng vào trong lồng hấp, sau khi nước sôi thì để lên giá hấp nửa chung trà.


Lập Xuân, lấy mấy quả dưa chuột, rửa sạch rồi cắt thành sợi nhỏ.


Hạ Chí, bóc mấy củ tỏi, dùng cối đá giã nát ra.


Đông Vũ, múc mấy muỗng dầu mè vào trong bát, thêm chút nước sôi vào tạo thành hỗn hợp loãng.


Tiểu Mãn, ngươi đốt lửa, Quỳnh Phương, ngươi lấy cây sẻn tới, dùng dầu hạt cải sao thành dầu sẻn.


Lý Trúc Tử, lấy một ít đậu xanh ra đây, rửa sạch, sau đó dùng nước sôi chần qua, dùng vá vớt lên rồi để ráo nước.”


Nhiều người việc dễ làm, kết quả chính là chỉ cần hai khắc tất cả nguyên liệu đã được chuẩn bị thỏa đáng.


Nàng xắn tay áo lên, lấy một cái bát đựng canh lớn, lấy lương bì, tinh bột mì, dưa chuột sợi, đậu xanh, tỏi nhuyễn, dầu mè, dầu sẻn, đổ vào theo thứ tự, rồi cho thêm một muỗng muối nhỏ vào, mấy giọt nước tương và hai muỗng giấm, dùng đũa khuấy đều lên.


Gắp một đũa rồi đưa lên miệng.


Lương bì dai ngon, tinh bột mì đàn hồi, dưa chuột sợi và đậu xanh thanh mát, hòa lẫn với vị cay của tỏi nhuyễn và dầu sẻn, hương thơm của dầu mè và vị chua của giấm, ăn ngon đến nỗi suýt chút nữa nàng đã nuốt luôn đầu lưỡi xuống.


Cũng kỳ lạ là dùng cùng một nguyên liệu, phương pháp giống nhau, nhưng ở cổ đại vẫn chưa có hạt tiêu, chỉ có thể dùng dầu sẻn để thay thế, vì sao mùi vị lại ngon hơn nhiều như vậy?


Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái chỉ có thể đổ lỗi cho nguyên liệu nấu ăn ở cổ đại thuần thiên nhiên, không bị ô nhiễm.


Sau khi gắp liên tiếp ba đũa thì cuối cùng nàng cũng nhớ tới thân phận Uyển tần của mình.


Đưa hết đũa và bát canh cho Quỳnh Phương, buông tay áo đã xắn lên xuống, quay đầu lại nói với Chung Đại, Tiền Hỉ: “Dù sao cũng có nhiều mì, cho tất cả cung nhân trong chính điện, bao gồm cả hai người ở bên trong, mỗi người được một phần.”


Ăn ngon hay không chỉ là phụ, mấu chốt là thể diện như vậy thì khó mà có được, mọi người đều rối rít hành lễ nói tạ ơn tại chỗ.


Trang Minh Tâm đưa tay ra, tỏ ý mọi người không cần đa lễ, sau đó xoay người đi ra ngoài, Quỳnh Phương vội vàng bưng bát canh lên đuổi theo.


Khi trở về Đông thứ gian, nàng cởi giày thêu ra, ngồi xếp bằng lên trên giường la hán, đợi Quỳnh Phương để bát canh vào bên cạnh mình, nhận lấy đũa rồi chuẩn bị ăn ngấu nghiến.


Nhưng còn chưa ăn xong một miếng bên ngoài đã vang lên giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm!”


Trang Minh Tâm: “…”


Vốn dĩ cho rằng câu nói buổi tối lại tới thăm nàng là nói đùa, dù sao thì cả hai bên đều biết rõ trong lòng chuyện nàng là một hàng giả.


Không ngờ hắn lại là cầm thú như vậy, thậm chí ngay cả hàng giả cũng không buông tha!


Còn hại lúc trước nàng ra sức nói mình là đồ bẩn thỉu, cuối cùng là lại đổ sông đổ biển rồi.


Một bên nàng oán thầm, một bên nhận lấy khăn Quỳnh Phương đưa tới rồi lau miệng, đang cúi đầu đi giày thêu vào thì Dục Cảnh đế đã sải bước nhanh chóng đi vào.


“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”


Trang Minh Tâm kéo lê chiếc giày, bước nhanh về phía trước khom người xuống hành lễ, dùng lực quá mạnh theo thói quen nên giày thêu bên chân phải “vèo” một cái lao ra ngoài, “bộp” một tiếng rơi vào bên cạnh đôi ủng màu vàng thời nhà Minh của Dục Cảnh đế.


Trang Minh Tâm: “…”


Có phải là nàng nên lập tức quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội xin tha hay không?


Dục Cảnh đế nhấc chân lên, giày thêu “vèo” một cái, lại “bộp” một tiếng rơi xuống bên cạnh Trang Minh Tâm.


Hắn hừ lạnh nói: “Uyển tần muốn dùng giày thêu để hành thích trẫm sao?”


Nếu như kiêu ngạo mà không bị chém đầu thì sự kiêu ngạo của nàng có thể đã cao đến lật trời rồi.


“Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp nghe thấy hoàng thượng giá lâm nên quá vui vẻ, bất chấp cả việc chưa đi giày xong mà đã muốn chạy ra nghênh tiếp thánh giá ngay lập tức.


Vẫn mong hoàng thượng nhìn đến tấm lòng say mê của thần thiếp mà bỏ qua cho thần thiếp lần này, sau này thần thiếp cũng không dám lỗ mãng như vậy nữa.”


Dĩ nhiên là không có say mê gì cả, chỉ là nàng lo lắng phải thị tẩm nên mới có chút mất bình tĩnh.


Dục Cảnh đế “xì” một tiếng, chuyện hoang đường đến mức này mà cũng có thể nói ra, đúng thật là da mặt còn dày hơn cả thường thành.


Vén áo bào lên, hắn lười biếng đi đến ghế la hán rồi ngồi xuống, tầm mắt rơi vào bát lương bì trên kháng trác kia.


Sau khi nhìn kỹ một hồi, hắn hất cằm về phía bát canh, hỏi Cao Xảo: “Đây là món gì? Tại sao trẫm chưa từng nhìn thấy?”


Cao Xảo tiến lên quan sát mấy lần, cúi đầu nói: “Hồi hoàng thượng, nô tài cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ e là phải mời Uyển tần nương nương giải thích nghi hoặc cho hoàng thượng.”


“Đây là thủy tinh lương bì.” Trang Minh Tâm vừa dứt lời, Dục Cảnh đế liền quen thuộc kéo bát canh tới bên cạnh mình, cầm đôi đũa ở bên trên lên, gắp một đũa rồi đưa vào trong miệng mình.


“Không được!”


“Không được!”


Trang Minh Tâm và Cao Xảo đồng thời kinh ngạc hô lên thành tiếng.


Cao Xảo là lo lắng có độc, những món ăn đưa vào miệng hoàng đế đều phải dùng ngân châm thử trước, rồi cho tiểu thái giám chuyên phụ trách thử độc thử ăn thử, chắc chắn rằng thức ăn an toàn, không sao thì mới được.


Còn Trang Minh Tâm là vì mình đã dùng đôi đũa kia rồi, hôn môi gián tiếp còn không nói tới, chủ yếu là nàng sợ cẩu hoàng đế biết rồi thì sẽ nổi giận lôi đình.


Dù sao nàng mới chỉ dùng một chung trà mà hắn đã ném cả bộ đi, nếu mà biết dùng đôi đũa mình đã từng dùng, lại còn là ăn lương bì còn dư lại…


Cao Xảo lo lắng, Dục Cảnh đế cảm thấy vô cùng dư thừa.


Trang Minh Tâm còn chưa thị tẩm bao giờ, cũng không có hoàng tử nào có thể đến phiên nàng nuôi dưỡng, mưu hại hắn với nàng chẳng có chỗ tốt nào cả, nàng có ngu thì mới có ý định này.


Còn về phần Trang Minh Tâm, hắn tức giận nói: “Nàng ở trong cung, ăn của trẫm, uống của trẫm, dùng của trẫm, trẫm đều không so đo với nàng, nhưng đến lượt trẫm ăn mấy miếng đồ ăn của nàng mà nàng đã không vui rồi sao?”


Sau khi nói xong, hắn lại gắp một đũa đưa lên miệng.


Chỉ cảm thấy trong vị thơm ngon, mềm mịn có thoang thoảng vị chua chua cay cay nhẹ, lại có sự thanh mát của dưa chuột sợi và ngọt thanh của đậu xanh, vô cùng hợp khẩu vị của hắn, thật sự là ăn không ngừng lại được.


Rất nhanh một bát lương bì đã thấy đáy, hắn đặt đũa lên bát canh, hào sảng nói: “Thêm một bát nữa!”


Còn thêm một bát nữa, cho rằng là đang ăn cơm ở quán ăn hả?


Trang Minh Tâm vừa oán thầm vừa phân phó Thôi Kiều: “Kêu Chung Đại làm một bát nữa mang tới đây.”


Thôi Kiều đi ra ngoài truyền lời, rất nhanh đã bưng một bát nữa tới, đồng thời cũng tỉnh bơ dâng lên một đôi đũa mới.


Sau khi ăn liền hai bát lương bì, Dục Cảnh đế đã no đến bảy, tám phần.


Hắn vừa cầm khăn gấm ung dung lau miệng vừa hỏi Trang Minh Tâm: “Nghe nói nàng đã kêu thợ thủ công xây lò bánh mì, còn mở lò nướng thử trong hai ngày liên tiếp, chắc hẳn đã có thành quả rồi nhỉ, tại sao lại không mang mấy cái đến cho trẫm nếm thử một chút?”


“Suy cho cùng cũng là cửu ngũ chí tôn, từ quốc gia đại sự cho tới những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trong cung cũng không thể giấu được tai mắt của hoàng thượng.”


Mới ăn xong lương bì mà đã nhớ đến bánh mì rồi, đời trước người là quỷ đói đầu thai sao?


Trang Minh Tâm thầm nói mỉa hắn một câu, lại khom người áy náy: “Đã để cho hoàng thượng thất vọng rồi, hôm nay mới nước được tổng cộng mười cái, thần thiếp đều phân phát cho cung nhân hết rồi, bây giờ nửa cái cũng không còn.”


Nàng giễu cợt thì cứ mặc nàng giễu cợt, Dục Cảnh đế mới không thừa nhận mình đã để cho người âm thầm giám sát và điều khiển Chung Túy cung.


Hắn trợn mắt nhìn Trang Minh Tâm một cái, lạnh lùng nói: “Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nào biết nàng làm đi làm lại mà nửa cái cũng không còn đâu? Hay cho một Uyển tần, có thứ tốt không dâng lên cho trẫm mà lại đi phân phát cho cung nhân trước, nàng có biết tội không?”


Biết tội là việc không thể nào rồi, nàng nhếch lên, “thản nhiên” cười một tiếng.


“Hoàng thượng cũng quá nóng lòng rồi, thần thiếp có nói là không dâng lên cho hoàng thượng hả? Chỉ là muốn đốc thúc chúng đầu bếp cải tiến kỹ thuật thêm chút nữa, chờ khi làm ra được bánh mì thượng hạng xứng để hoàng thượng hưởng dụng thì mới cho hoàng thượng một bất ngờ.”


“Ồ?” Dục Cảnh đế đắc ý nhếch môi lên một cái, mày kiếm dài hẹp khẽ nhíu lại, trên mặt như cười như không.


“Nếu như không lên tiếng, chỉ sợ là bánh mì thượng hạng xứng để trẫm hưởng dụng cả đời này cũng không làm ra được nhỉ?”


Còn thật sự tự mình hiểu lấy được à.


“Làm sao có thể như vậy được.” Trang Minh Tâm vội vàng khoát tay, mặt đầy thành khẩn nói: “Nhiều nhất là ba đến năm tháng chắc hẳn là có thể có được rồi.”


Dục Cảnh đế đập tay lên kháng trác một cái, ngang ngược nói: “Ngày mai sau khi lâm triều trẫm muốn nhìn thấy bánh mì xuất hiện trên bàn, nếu không…”


Trang Minh Tâm đang muốn tiếp tục mặc cả thì Triệu Lai Phúc đột nhiên tiến vào.


“Cô cô Bạch Chỉ bên cạnh Tĩnh tần nương nương báo lại, nói Tĩnh tần nương nương phát bệnh tim, bây giờ ngực đau dữ dội…”


Trương đức phi và Vệ hiền phi cùng chưởng quản phượng ấn, vừa nghe đến phát bệnh tim các nàng ấy đã phái người đến thái y viện mời thái y đến, nhưng Bạch Chỉ này lại đến tìm hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng biết y thuật sao?


Rõ ràng là bệnh tình không nặng, thậm chí là hoàn toàn không có bệnh, chỉ là mượn cớ để tranh sủng mà thôi.


Nếu đổi lại là người khác, trắng trợn cướp người như vậy đơn giản chính là đánh vào mặt mình, chỉ sợ sẽ bị chọc tức đến hộc máu, nhưng Trang Minh Tâm lại lập tức vui vẻ.


Tĩnh tần thật sự là tiểu thiên sứ mà, đang phát sầu vì không biết đuổi tên cẩu hoàng đế này đi như thế nào, vậy mà nàng ta đã mang đến ấm áp rồi.


Dục Cảnh đế ngồi dậy từ trên giường la hán, đứng dậy muốn rời đi, lại quay đầu cố làm ra vẻ mặt đau khổ nhìn Trang Minh Tâm: “Tĩnh tần, nàng ta…”


Trang Minh Tâm lập tức thuận gió đẩy thuyền, vội vàng nói: “Tĩnh tần bị bệnh, chính là lúc cần hoàng thượng nhất, hoàng thượng cứ qua đó đi, thần thiếp là loại người hay ghen tuông vô lý như vậy sao?”


Dục Cảnh đế lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Vậy trẫm đi xem Tĩnh tần một chút, nếu nàng ta không có gì đáng ngại thì trẫm sẽ quay lại.”


Trang Minh Tâm: “…”


Tiểu thiên sứ Tĩnh tần hãy cố gắng nha, nhất định phải giữ lại người đó!





Ngự liễn ra khỏi Chung Túy cung, nụ cười trên mặt Dục Cảnh đế phai nhạt dần.


“Tĩnh tần càng ngày càng không có quy củ, phát bệnh tim thì tự có thái y chữa trị, chẳng lẽ trẫm còn hữu dụng hơn của thái y sao?”


Cao Xảo cười nói: “Với những nương nương tiểu chủ trong cung mà nói, hoàng thượng có thể so với linh đan diệu dược đó, người vừa xuất hiện thì đảm bảo là thuốc vào lập tức hết bệnh ngay.”


Ngừng lại một lát, ông ta lại cười xòa nói: “Hơn nữa, vốn dĩ người cũng chỉ muốn dọa Uyển tần nương nương một chút thôi, không có ý định ngủ lại đó, Tĩnh tần nương nương mời người cũng coi như là giải trừ được nỗi lo âu của người rồi.”


“Vậy cũng phải hù dọa nàng trước rồi mới nói.” Buổi chiều ở ngự hoa viên bị nàng ghét bỏ, hắn lập tức muốn dùng thị tẩm tới dọa nàng một chút, kết quả là còn chưa kịp bắt đầu thì Tĩnh tần đã tới quấy rối rồi.


Hắn xoa xoa mi tâm, thờ dài nói: “Thôi, lại bỏ qua cho Uyển tần lần này vậy.”








Chương 8


Trương đức phi là chủ vị của Vĩnh Thọ cung, bên trong đã có bảy tám phi tần đến.


Bởi vì chủ nhân Trương đức phi chưa xuất hiện nên Vệ hiền phi lại đóng vai hiền hậu như phật, tiết mục miệng lưỡi sắc bén bắt đầu đúng giờ.


Mạnh tần là người mở miệng đầu tiên.


Nàng ta có một khuôn mặt dài, bởi vì gò má hơi cao, đôi môi vô thức mím chặt khiến nàng ta nhìn có chút cay nghiệt.


Cũng nói ra những lời nghe không hay lắm: “Nghe nói hôm qua Tĩnh tần phát bệnh tim? Đây là lần thứ tư trong tháng này rồi nhỉ?


Theo ta thấy, vẫn nên bẩm rõ với Đức phi nương nương và Hiền phi nương nương, đặc biệt mời một thái y có sở trường về tim phế đến chữa trị một phen mới phải, đây cũng không phải là bệnh vặt, nếu phát bệnh nặng sẽ giết chết người đó.”


Từ quý nhân có đôi mắt to tròn, cười lên khiến đôi lông mày như vầng trăng khuyết, còn có phần trực tiếp hơn, chanh chua, khắc nghiệt hừ nói: “Nếu chỉ dựa vào thần tiên toàn năng hay là thần y có thể hồi sinh người chết cũng đều không thể trị hết tật xấu thích cướp người trong cung người khác của Tĩnh tần nương nương đâu.”


“Phụt”, Ninh phi là mẫu phi của tam hoàng tử bật cười.


Nàng ta cầm khăn tay nhẹ nhàng nâng lên, chỉ chỉ vào Từ quý nhân, cười mắng: “Lời này của ngươi cũng đừng nói ngay trước mặt Tần quý nhân đó, cẩn thận nàng ta khóc mãi không ngừng, khóc đến ngập luôn cả Vĩnh Thọ cung của Đức phi nương nương.”


Cười xong, ngừng một lát rồi nàng ta lại thở dài vô cùng tiếc nuối.


“Hôm qua Tĩnh tần thỉnh hoàng thượng đi từ chỗ Chung Túy cung của Uyển tần nương nương nhỉ? Đáng tiếc Uyển tần nương nương lại là người có tính tình đoan trang, hiền lương giống y như Thần phi vậy, nhất định sẽ không đòi lại công đạo cho chính mình, chỉ sợ hôm nay không có kịch hay để xem rồi.”


Thần phi có tướng mạo đoan trang, nhàn nhã, đang cầm phật châu trong tay liếc nhìn Ninh phi một cái, hời hợt nói: “Đoan trang, hiền lương không tốt sao? Nếu không phải như vậy thì với tính khí chỉ sợ thiên hạ không loạn của ngươi, chúng ta không biết đã phá vỡ bao nhiêu lần rồi.”


“Tốt, dĩ nhiên là tốt, Thần phi muội muội đoan trang, hiền lương, ngay cả thái hậu nương nương cũng từng khen ngợi rồi, tỷ tỷ như ta nào dám chen mồm vào?”


Ninh phi nhíu mày, ngay sau đó thở dài một cái, tiếc thương cho nỗi bất hạnh mà cảm khái nói: “Chính là vì quá đoan trang, hiền lương nên mới phóng túng Tĩnh tần dám cướp cả người ở Vĩnh Hòa cung.”


Vĩnh Hòa cung chính là cung điện mà Thần phi làm chủ vị.


Thần phi không kiềm chế nổi siết chặt phật châu trong tay thêm mấy phần.


Nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở mấy hơi, lúc này mới cười yếu ớt nói: “Chuyện này thì có là gì, thái hậu nương nương cũng đã nói là mưa móc đều dính mới là đạo để con cháu hưng thịnh sao.


Chúng ta đều là những người đã làm mẫu thân, so đo với những tiểu cô nương chưa có kết quả như Tĩnh tần làm gì chứ?”


Chúng phi tần: “…”


Có tật giật mình.


Dục Cảnh đế mười bốn tuổi lên ngôi, mười sáu tuổi đại hôn, dựa theo quy củ mang theo một hậu hai phi vào cung.


Mười chín tuổi tuyển tú lần đầu, có mười hai tú nữ được giữ lại thẻ bài.


Năm nay hai mươi hai tuổi tuyển tú lần thứ hai, cũng chỉ có mười hai tú nữ trúng tuyển như cũ.


Ngoại trừ tiên hoàng hậu đã mất khó sinh nở ra, hậu cung tổng cộng chỉ có hai mươi sáu người, trong này còn có một bộ phận cho đến nay còn chưa được thị tẩm.


Vì vậy con cháu không dồi dào, dưới gối chỉ có ba hoàng tử một công chúa và bốn người con khác.


Thần phi đã ném ra một quả pháo, mắt thấy sắp trở thành đối tượng đả kích nên thông minh vội vàng chuyển đề tài.


“Theo như bổn cung thấy, Uyển tần đâu có chỗ nào đoan trang hiền lương, có người nào đoan trang hiền lương mà vừa mới vào cung, chân còn đứng chưa vững mà lại lập tức đi làm khổ mấy luống hoa, rồi lại còn xây phòng bếp nhỏ, còn liên tiếp cho lui hai lần trù tử mà nội thiện phòng phái tới…


Hôm qua còn lợi hại hơn nữa, trong giếng khô ở ngự hoa viên phát hiện người chết, chẳng những nàng không tránh mà lại còn đi lên nghiệm thi, còn nghĩ kế sách làm thế nào để lùng bắt hung thủ cho hoàng thượng nữa…”


Nói tới đây bỗng nhiên nàng ta dừng lại, nhìn một vòng quanh điện, gây chuyện nói: “Có phải trong này có liên quan đến ai trong số các ngươi không?”


Từ quý nhân “ha” một tiếng, phủi sạch quan hệ đầu tiên: “Nương nương nói đùa, tần thiếp đến giết gà cũng không đành lòng, làm sao có thể làm ra chuyện giết người được chứ?


Có cho tần thiếp mười lá gan tần thiếp cũng không dám đâu?”


Ninh phi “xì” một tiếng, khinh thường nói: “Trong cung không cho phép dùng tư hình, cung nhân phạm phải sai lầm thì đưa đến Thận Hình ti là được rồi, tội gì phải làm bẩn tay mình chứ? Trừ phi là có chuyện gì không thể bị người ngoài biết…


Bổn cung trong sạch, chuyện mà không thể để cho ai biết thì người ngoài khó mà nói được.”


Mạnh tần nghe vậy cũng vội vàng mở miệng phủi sạch bản thân: “Hôm qua thần thiếp nghe được chuyện này đã lập tức kêu người rà soát lại cung nhân trong Cảnh Dương cung, đều không có cung nữ nào mất tích, cũng chẳng có ai là có vết thương ở mặt hay cổ tay… Dù là có chuyện gì cũng không thể dính dáng đến Cảnh Dương cung chúng ta được.”


Trong lúc nhất thời, những phi tần ở đó cũng tranh nhau tỏ thái độ, rất sợ mở miệng chậm lại bị người ta đổ thừa là chột dạ.


“Tĩnh tần nương nương đến!”


Đang “náo nhiệt” không thể gỡ ra nổi thì bên ngoài truyền tới âm thanh thông báo của tiểu thái giám bên ngoài, nhất thời trong điện yên tĩnh lại.


Sau khi Tĩnh tần đi vào, thỉnh an từng phi tần có phân vị cao hơn nàng ta là Ninh phi, Thần phi và Huệ tần đang nuôi dưỡng đại hoàng tử, mẫu bằng tử quý, lúc này mới ngồi xuống vào vị trí của mình.


Mạnh tần lập tức làm khó dễ nàng ta: “Nghe nói hôm qua Tĩnh tần muội muội phát bệnh tim, bệnh nặng đến nỗi phải phái người đi đến chỗ của Uyển tần muội muội mời hoàng thượng, nhưng bây giờ lại nét mặt đỏ thắm, bước chân nhẹ nhàng, nhìn còn khỏe mạnh hơn cả người mấy năm nay chưa từng bị bệnh như ta đây, đâu có một chút dáng vẻ bị bệnh nào?”


“Mạnh tần tỷ đang muốn bất bình thay cho Uyển tần muội muội sao? Ta không trách Mạnh tần tỷ, phụ thân của Mạnh tần tỷ là môn sinh của tổ phụ Uyển tần muội muội, về tình về lý đều phải quan tâm đôi chút đến Uyển tần muội muội.” Tĩnh tần cẩm khăn lụa lên che miệng, ho khan một tiếng, nhất thời hốc mắt liền ẩm ướt.


Tủi thân biện giải.


“Vốn dĩ ta cũng không muốn quấy rầy Uyển tần muội muội, thế nhưng hoàng thượng đã nói, nếu có không khỏe thì nhất định phải phái người đi mời hắn, ta chỉ là một người thấp kém không lên nổi mặt bàn, nào dám cãi lại thánh mệnh?


Đều là do cơ thể này của ta không chịu thua kém, sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại bệnh đúng lúc hoàng thượng lật thẻ bài của Uyển tần muội muội…”


Ý là tổ phụ Uyển tần là nội các thủ phụ quyền cao chức trọng, nàng ta không thể đắc tội nổi, còn những người khác không có gia tộc quyền thế như Uyển tần thì có thể đắc tội sao?


Câu nói đầu tiên của Tĩnh tần đã dấy lên oán hận của tất cả mọi người, thậm chí còn có thể kéo nỗi oán hận lên người Trang Minh Tâm, thầm châm biếm Trang Hi Thừa kết bè kết đảng.


Mạnh tần vừa muốn mở miệng phản kích bên ngoài đã vang lên âm thanh thông báo của tiểu thái giám: “Uyển tần nương nương đến.”


Trang Minh Tâm mặc hán phục bằng vải hoa lan màu vàng nhạt, yếm trong màu đỏ, váy xếp ly màu xanh lục mặc trong mùa thu, phe phẩy chiếc quạt tròn bằng gấm Tô Châu đi tới.


Trước tiên nàng hành lễ với những phi tần có phân vị cao theo lễ nghi, sau đó đi tới chỗ ghế thái sư ở giữa rồi ngồi xuống.


Những phi tần có phân vị quý nhân trở lên mới có tư cách thỉnh an, phi tần phân vị thấp thì chỉ có thể xuất hiện ở nơi này vào ngày hôm sau của ngày được thị tẩm để lắng nghe răn dạy của Trương đức phi và Vệ hiền phi đang thay mặt chưởng quản phượng ấn.


Từ quý nhân chủ động đáp lời Trang Minh Tâm, cười hì hì nói: “Uyển tần nương nương, ngươi đã tới rồi, mới vừa rồi mọi người còn đang nói đến ngươi đó.”


Trang Minh Tâm nhíu mày, tỏ ra vẻ bất ngờ, ngay sau đó đã cười híp mắt nói: “Ồ? Nói gì về ta vậy? Không phải là lời khen thì ta không nghe đâu.”


“Uyển tần muội muội nói đùa rồi, muội muội là người tài giỏi như vậy, mọi người khen còn không kịp đây này, ai lại dám nói ngươi không phải?” Huệ tần có dáng người hơi mập, gương mặt phúc hậu cười, lắc lắc đầu.


Ngay sau đó mặt đầy hứng thú hỏi: “Nghe nói phòng bếp nhỏ của muội muội hôm qua đã làm ra được một món ăn tên là “thủy tinh lương bì”, được hoàng thượng vô cùng yêu thích, ta là một người đam mê ăn uống, không biết là muội muội có thể cho ta một bát, cũng để cho ta được nếm thử một chút món ăn hiếm lạ này.”


Chẳng cần quan tâm nàng ta thật sự có đam mê ăn uống hay là có mục đích khác, nàng ta đã dám mở miệng thì Trang Minh Tâm cũng dám cho.


Cho nên nàng cười nói: “Không có gì đáng giá cả, nhưng hôm nay thì chỉ sợ là không còn kịp rồi, chờ ngày mai ta sẽ phái người đưa cho tỷ tỷ một chút.”


Huệ tần vui mừng, mặt mày hớn hở: “Muội muội quả nhiên hào phóng, vậy thì ta sẽ chờ.


Nhưng mà ta cũng không muốn lấy không của muội, chỗ này của ta có hai cuốn vải màu sắc tươi sáng, sẽ làm tôn lên làn da trắng như tuyết của muội muội, trở về ta sẽ phái người đưa qua cho muội.”


“Cũng sắp mập thành cái bánh bao gạo nếp rồi mà còn cứ mãi nhớ nhung ăn uống!” Ninh phi trêu ghẹo Huệ tần một câu.


Lại nói với Trang Minh Tâm bằng giọng điệu hâm mộ: “Muội muội đã đuổi hai tốp trù tử liên tiếp, xem ra tốp thứ ba này hẳn là có chút bản lĩnh, rất nhanh đã giúp muội muội sáng tạo ra những chiêu trò hay ho rồi.”


Từ quý nhân “mặt đầy ngây thơ” cười nói: “Xem Ninh phi nương nương nói kìa, trù tử còn chẳng phải là nghe lời chủ tử sao? Không phải là đầu bếp có bản lĩnh, mà rõ ràng là Uyển tần nương nương có bản lĩnh!


Nói đến thì cũng thật là hâm mộ Uyển tần nương nương, chẳng những cầm kỳ thư họa, trù nghệ, nữ hồng vô cùng xuất sắc, mà lại còn học được nghiệm thi, xử án cùng Trang nhị cô nương nữa chứ, đúng thật là giỏi giang mọi thứ, vốn dĩ tần thiếp còn cảm thấy bản thân là một người hiếm thấy rồi, nhưng khi so sánh với người thì lại chẳng bằng một góc.”


Phụ thân của Từ quý nhân là cùng một phe với tổ phụ Trình Kính của Trình Hòa Mẫn, tiểu nha đầu này tuổi không lớn lắm, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, nhưng bản lĩnh thêm củi góp lửa thay người khác lại không hề nhỏ.


“Chỉ tại ta trẻ tuổi, quá ngông cuồng, nghe được mấy câu hướng dẫn từ muội muội, lại xem mấy quyển sách về khám nghiệm tử thi nên tự cho mình là Bao Chửng sống lại, nói bậy nói bạ một trận bên cạnh hoàng thượng…” Trang Minh Tâm làm ra vẻ xấu hổ.


Cầm khăn tay che mặt, kêu than một hồi: “Bây giờ còn chưa bắt được người, chư vị nương nương chủ tử tạm thời tha một mạng, đừng có giễu cợt ta nữa, nếu không ta xấu hổ đến chỉ có thể tìm một khe hở dưới đất mà chui vào thôi.”


“Muội muội muốn nghe nhiều thêm mấy câu chỉ dẫn của Trang nhị cô nương cũng không có gì khó cả, bổn cung sẽ phê chuẩn thiệp cho nàng ta tiền cung là được rồi.”


Nội điện đột nhiên có giọng nói truyền tới, ngay sau đó Trương đức phi mặc hán phục màu đỏ dài đến mắt cá chân trên người được cung nữ đỡ tay đi ra.


Chúng phi tần, bao gồm cả Vệ hiền phi vẫn luôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng đều đứng lên khom người hành lễ.


Trương đức phi xuất thân từ phủ Vĩnh Bình Hầu có tước vị cha truyền con nối, luôn được sống trong nhung lụa, nàng ta và Vệ hiền phi đều là một trong hai phi được cùng tiến cung với tiên hoàng hậu, có phân vị cao nhất trong cung.


Tuy đã noi theo tiên hoàng hậu, cố tỏ ra mình là một người có tấm lòng rộng lượng, bao dung, nhưng thực ra là người không dễ sống chung, nếu không thì chúng cung phi cũng không đến nỗi không dám mặc những bộ quần áo màu đỏ.


Đợi Trương đức phi ngồi lên ghế chủ vị, lúc này Trang Minh Tâm mới lên tiếng dò hỏi: “Dám hỏi nương nương có đúng thật là muội muội Trang Minh Tâm của thần thiếp đã đưa thiệp muốn vào cung không?”


Nàng có chút giật mình, thiệp có thể đến được tay của Trương đức phi, tất nhiên là Dục Cảnh đế đã ngầm cho phép rồi, Dục Cảnh đế có thể đồng ý thì cũng chẳng lạ gì, hắn biết với sự thông minh và tài trí của nàng sẽ không thể nào ngu xuẩn mà làm ra chuyện thay mận đổi đào được.


Nàng thấy lạ chính là Trang Tĩnh Uyển lại dám tới gặp mình, sẽ không sợ nàng tát nàng ta ngay tại chỗ hay sao?


“Đúng vậy.” Trương đức phi gật đầu một cái, cười hỏi: “Ngươi có muốn gặp nàng ta không? Nếu muốn thì bổn cung sẽ phê chuẩn cho nàng ta vào cung ngay.”


Gặp một chút cũng được, đúng lúc trong lòng nàng cũng có nhiều nghi vấn cần Trang Tĩnh Uyển giải đáp, nếu như không hiểu rõ, cứ mơ hồ mà bị lọt hố tiến cung như vậy, nàng cũng không cam tâm.


Thế là nàng đứng dậy, hơi khom người về phía Trương đức phi, cảm kích nói: “Đa tạ nương nương đồng tình, thần thiếp vừa mới rời nhà, mấy ngày nay vẫn chưa được tự nhiên, có thể trò chuyện với muội muội thì không còn gì tốt hơn nữa.”


Huệ tần còn băn khoăn về món lương bì của Trang Minh Tâm, góp vui nói: “Tần thiếp cũng đã nghe thấy đại danh của Trang nhị cô nương rồi, bản lĩnh nghiệm thì còn mạnh hơn cả những ngỗ tác lâu năm nữa.


Nghe nói công phu quyền cước cũng lợi hại, mười nam nhân cường tráng cũng không làm gì được nàng, thật là một kỳ nữ tử…


Khó trách Đức phi nương nương lại phá lệ, ngay cả người không có kiến thức như ta mà còn cảm thấy khâm phục không dứt nữa là.”


Nếu đổi lại là người khác thì Trương đức phi cũng không dễ nói chuyện như vậy.


Chẳng qua là đệ đệ ruột của nàng ta tháng trước đã vào cẩm y vệ Bắc Trấn phủ ty của Vĩnh Xương Hậu thế tử Liêu Thanh Quân.


Phía sau còn muốn nhờ cậy Liêu Thanh Quân cất nhắc, vậy là đang muốn lấy lòng vị hôn thê Trang Minh Tâm của Liêu Thanh Quân sao?


Trương đức phi cười nhạt nói: “Bản lĩnh của Trang nhị cô nương đến hoàng thượng cũng thường xuyên tán dương, tất nhiên là không giống với người khác rồi.”


Cẩu hoàng đế thường xuyên tán dương mình? Hay là tán dương mình ngay trước mặt Trương đức phi người đứng đầu hậu cung?


Như vậy cũng giống như là một người con trai tán dương sự thông minh lanh lợi, nghiệp vụ xuất chúng của đồng nghiệp nữ ngay trước mặt bạn gái mình ở hiện đại vậy, thật đúng là làm cho người ta tức đến nghẹt thở.


Nàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng dậy, biểu cảm “chân thành” cảm ơn Đức phi nương nương yêu thích.


Vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe Tĩnh tần “hu hu hu” khóc lên.


“Thần thiếp cũng nhớ nhà, đáng tiếc là phụ thân của thần thiếp đã đến Thục Xuyên, còn mẫu thân lại ở quê nhà Tô Châu hầu hạ tổ phụ mẫu, cũng không có muội muội có thể ra vào tự do, không bị trong nhà hạn chế…”


Đây là châm chọc Trang Minh Tâm xuất đầu lộ diện, nàng vừa muốn phản kích thì đã nghe thấy Mạnh tần “ai yo” một tiếng, làm giúp nàng.


“Trang nhị cô nương là một muội muội tài giỏi như vậy, đâu phải ai tùy tiện cũng có thể có được? Phủ Vĩnh Xương Hậu là nhà quyền quý như vậy, bao nhiêu cô nương có nằm mơ cũng muốn vào cửa nhà hắn ta mà người ta còn không coi trọng, cứ một mực chạy đến cầu thân Trang nhị cô nương.


Ngay cả hoàng thượng còn cảm thấy xứng đôi, đích thân hạ thánh chỉ tứ hôn, muội muội của Tĩnh tần nói linh tinh như vậy cũng không hay đâu, nếu không muội muội của Uyển tần còn chưa tức giận thì Liêu thái phi đã nổi giận trước rồi.”


Liêu thái phi là cô mẫu của Vĩnh Xương Hầu Liêu Tấn Ngôn, từ xưa đến nay dựa vào Trịnh thái hậu mà như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuy dưới gối không có người con nào, nhưng bây giờ Trịnh thái hậu đang sống ở Từ Ninh Cung.


Cũng là bà ta thuyết phục Trịnh thái hậu gả con gái ruột của thái hoàng thái hậu là đại trưởng công chúa An Nam cho cháu trai Liêu Tấn Ngôn của mình, có thể thấy là một người có năng lực.


Tiếng khóc của Tĩnh tần vẫn vang lên, ngay sau đó “hu hu hu” càng dữ dội hơn: “Mạnh tần tỷ tỷ chớ có vu oan cho người tốt, ta chỉ là cảm khái bản thân không có người thân ở kinh thành thôi, chưa từng dính dáng gì đến Trang nhị cô nương cả.”


Trang Minh Tâm bị tiếng “hu hu hu” của nàng ta làm cho đau hết cả đầu.


Nếu nàng ta lớn lên mà có dáng vẻ như Bạch Liên Hoa, gương mặt trái xoan, cặp mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, nước mắt rơi mà như hoa rung rinh trong gió thì có thể còn khiến người ta cảm thấy thương xót.


Thế nhưng lại có dáng người cao, đầy đặn, khuôn mặt tròn, đôi môi dày, còn thích làm ra vẻ nhu nhược, thỉnh thoảng lại lấy cái khăn che lại rồi ho một tiếng, thật là chẳng ra làm sao cả.


Trương Đức phi cũng có chút không thể chịu đựng nổi bộ dáng này của Tĩnh tần nữa, quay qua hỏi Vệ hiền phi: “Hiền phi muội muội còn muốn nói gì không?”


Vệ hiền phi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Hồi tỷ tỷ, ta không có việc gì cả.”


Trịnh Thái hậu không thích ồn ào, chỉ có những ngày mồng một và mười lăm thì chúng phi tần mới có thể đi thỉnh an.


Cho nên Trương Đức phi dứt khoát nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tất cả giải tán đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom