Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9-10
Chương 9
Trang Minh Tâm suýt chút nữa không nhịn được cười, tiểu thiên sứ Tĩnh tần quả nhiên là phúc tinh của mình mà.
Vốn dĩ nàng cũng không chịu đựng được tình cảnh những lời nói ghen tị và tố khổ khi thỉnh an mỗi ngày, cứ tưởng rằng hôm nay còn phải chịu đựng hơn nữa canh giờ nữa, không ngờ lại vì Tĩnh tần khóc lóc không ngừng mà tan cuộc trước.
Khi ngồi trên kiệu trở về Chung Túy cung, mẻ bột thứ hai vừa mới nặn xong, sắp được đưa vào lò nướng.
Nướng rồi làm nguội cần ít nhất ba khắc.
Nàng có kiên nhẫn, nhưng dạ dày lại không có sự kiên nhẫn này, không thể làm gì khác hơn là phải ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc là cháo trắng và sủi cảo hấp trước.
Sau khi ăn xong không lâu Huệ tần đã phái người đưa một cái hộp làm bằng gỗ trắc màu đỏ được khảm xà cừ tới.
Bên trong là bột củ sen, một cuộn gấm màu vàng liễu, vải có độ dày vừa phải, thích hợp mặc lúc cuối hè đầu thu như bây giờ.
Huệ tần có thành ý như vậy nàng cũng không tiện để cung nữ ôm một cái hộp trống mà quay về Hàm Phúc cung, nên đã để cho Quỳnh Phương ra phía sau lấy hai cái bánh mì đậu đỏ, nho khô mới ra lò bỏ vào.
Nói với tiểu cung nữ: “Lương bì ngày mai mới có, mời Huệ tần nương nương của các người nếm thử một chút bánh mì đậu đỏ, nho khô này trước, đây cũng là một món ăn hiếm lạ.
Đừng chê ít, tổng cộng cũng chẳng có mấy cái, lại còn bị hoàng thượng lấy mất hơn nửa, chỉ có thể lấy ra hai cái thôi, cũng không thể có nhiều hơn được.”
Ngoài ra một lò là để cho Lý Liên Ưng và sáu tên thái giám kia, hôm qua đã đáp ứng rồi, cho dù là Huệ tần cũng không thể làm cho nàng nuốt lời được.
Vừa nói đến Lý Liên Ưng thì Lý Liên Ưng đã đến ngay lập tức, hắn ta ôm một cái hộp làm bằng gỗ tử đàn được mạ vàng chạy vào.
Vui mừng dạt dào nói: “Hôm nay bãi triều sớm, khi nô tài đi đưa bánh lại đúng lúc gặp phải hoàng thượng, hoàng thượng khai ân để cho nô tài hầu hạ dâng lên một cái bánh mì, long nhan vui mừng, thưởng cho nương nương một hộp đồ trang sức mới làm ở Tạo Bạn Xử!
Nô tài đã lén nhìn, đều là đá quý thượng hạng, mỗi viên trân châu đều lớn bằng đầu ngón tay út, có thể còn lớn hơn phân lệ mà nương nương được hưởng, nương nương mà đeo lên nhất định sẽ sáng chói, xinh đẹp lấn át những người khác!”
Trang Minh Tâm: “…”
Mỗi câu đều là làm người ta muốn mắng, nhất thời làm cho nàng không biết bắt đầu mắng từ đâu.
Hoàng thượng thưởng đồ, người chủ tử như nàng có chưa xem mà hắn ta đã trộm xem trước rồi?
Hơn nữa nàng chỉ là phân vị tần, còn là một vị tần chưa từng được thị tẩm, trên nàng còn có rất nhiều phi tần có phân vị cao hơn, đắc sủng hơn nàng, nàng lấy cái gì ra để lấn át mọi người đây?
Chẳng lẽ dựa vào sức mạnh của một hàng giả như nàng?
Nàng hít một hơi, quyết định không so đo với người ngu xuẩn, cứ để cho hắn vui mừng, chỉ liếc Thôi Kiều một cái, nói: “Cất đi.”
Chờ nàng rảnh rỗi rồi sẽ tìm một hai món không quá khoa trương ra, thỉnh thoảng đeo lên lần để tránh cho cẩu hoàng đế hỏi đến lại không dễ trả lời.
Những thứ khác cũng chỉ có thể cất xuống đáy rương trước thôi.
Đang muốn đi vào phòng ngủ ở đông gian các thì bên ngoài đột nhiên lại ồn ào, Vương Tiểu Ất đang trực ở cửa chính điện đi vào, bẩm báo nói là người của Thận Hình Ti tới.
Hành động của cẩu hoàng đế trái lại rất nhanh, chạng vạng tối hôm qua mới quyết định quy trình mà sáng sớm hôm nay đã đầy đủ đúng hạn rồi.
Chính điện ở phía đông, cung nhân trực thuộc tây thiền điện có khoảng chừng năm mươi người, cộng thêm hai mươi cung nữ, thái giám thô sử phụ trách quét dọn và một số công việc khác, tổng cộng có khoảng chừng bảy tám mươi người.
Việc lập bản danh sách cộng thêm với kiểm tra người, chỉ sợ nhất thời nửa khắc lăn lộn cũng chưa xong.
Chỉ sợ cũng không ngủ được nữa rồi, phải tìm chút việc để giết thời gian mới được.
Đúng lúc nàng kiểm tra rương để lại Trang phủ, có một cái dao, búa và một cái cưa, cho dù Trang Tĩnh Uyển có chịu giúp nàng mang tới thì cũng không qua được cửa ải kiểm soát ở cửa cung.
Chỉ có thể vẽ một bản vẽ mới, để cho tượng tác giám làm một bộ mới.
Vì vậy khi nàng đi đến thư phòng ở tây thứ gian lần nữa, bày giấy tuyên thành ra, nhấc bút thành thạo vẽ ra từng khí cụ trong cả bộ trước kia mà nàng đã sửa đổi để thích hợp hơn với giải phẫu ở cổ đại.
Vì phòng ngừa ngộ nhỡ nên còn vẽ thêm một phần dự bị nữa.
Đợi Lý Liên Ưng là người thứ nhất vượt qua kiểm tra trở lại chính điện, nàng đã đưa bản vẽ gộp lại và một tờ ngân phiếu một trăm lượng cho hắn ta.
Dặn dò hắn ta nói: “Kêu tượng tác giám mau chóng làm xong khí cụ mà bổn cung đã vẽ, ngân phiếu một trăm lượng này là tiền công cho sự vất vả của bọn họ. Chỉ là tiền công của bổn cung cũng không phải dễ cầm như vậy, nếu dám qua loa cẩu thả thì bổn cung tuyệt đối sẽ không tha cho đâu.”
“Dạ, nô tài nhất định sẽ truyền lại lời nói của nương nương, có tiền lệ của phủ nội vụ và nội thiện phòng, đoán chừng bọn họ cũng không dám qua loa với nương nương đâu!”
Lý Liên Ưng nhận lấy bản vẽ và ngân phiếu, cẩn thận xếp lại bằng phẳng, sau đó nhét vào trong tay áo, khom người cáo lui.
Mặc dù có lẽ sau này chỉ có thể nghiệm thi ở trong cung, bởi vì liên quan đến nhiều người, sau khi nghiệm thi cũng chưa chắc có thể phá án, phá án xong rồi cũng chưa chắc có thể đòi lại công đạo cho người chết.
Nhưng đây chính là mối liên hệ duy nhất có thể chứng minh sự liên quan của nàng và kiếp trước, cũng là biện pháp duy nhất để chứng minh giá trị của bản thân ở dị giới xa lạ này.
Phàm là có một chút khả năng thì nàng cũng không muốn buông tha.
…
Trong cung đã khua chiêng gõ trống tra xét, sau khi chắc chắn rằng Chung Túy cung không có người dính dáng đến thì Trang Minh Tâm cũng không quan tâm nữa.
Dù sao nàng cũng đã cho biết hết tất cả những điểm mấu chốt rồi, Thận Hình Ti cũng không phải là ăn không ngồi rồi, việc bắt được hung thủ thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỗ này của nàng còn đang tiếp đãi Trang Tĩnh Uyển đó.
Có thể thấy Trang Tĩnh Uyển rất nóng lòng, sau khi được Trương đức phi phái người tới truyền lời chấp thuận thì sáng sớm ngày hôm sau đã vào cung ngay.
Lúc đó Trang Minh Tâm vừa mới đến Vĩnh Thọ cung.
Hôm nay tiểu thiên sứ Tĩnh tần chưa từng biểu diễn, hôm qua Thận Hình Ti lần lượt kiểm tra trong cung đã khiến cho những phi tần từng có một vài lịch sử đen tối run sợ trong lòng, tất cả mọi người đều có chút bất an, cũng chẳng có lòng nào mà tranh cãi xem miệng lưỡi ai lợi hại hơn, vì vậy nên tan cuộc còn sớm hơn cả ngày hôm qua.
Khi Trang Minh Tâm về đến đông thứ gian trong Chung Túy cung thì đã kinh hãi khi nhìn thấy Trang Tĩnh Uyển ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư.
Một lát sau nàng mới cười nói: “Muội muội tới sớm như vậy, đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa dùng thì ăn cùng tỷ tỷ đi.”
Trang Tĩnh Uyển từ chối rất dứt khoát: “Không cần, ta đã ăn ở nhà rồi, xin nương nương cứ tự nhiên.”
Trang Minh Tâm cũng không khách khí, bảo người bưng bánh mì, mứt hoa quả và sữa bò lên, cho cung nhân lui xuống, điệu bộ để cho hai tỷ muội bọn họ có không gian riêng tư.
Hai vị trù tử trong phòng bếp nhỏ sau khi có được bài học của hôm qua đã nâng cao thời gian nướng bánh mì lên.
Lúc này Trang Minh Tâm cắn một miếng bánh mì nho khô, bên ngoài thơm giòn, bên trong mềm mại, uống một ngụm sữa bò ấm áp, trong miệng tràn ngập vị ngọt thuần, nàng hạnh phúc hơi híp mắt lại.
“Nhìn ngươi sống trong cung cũng rất thoải mái, phí công phụ thân mẫu thân còn đang ngày đêm lo lắng vì ngươi, chỉ sợ ngươi gây ra chuyện rắc rối gì.” Bỗng nhiên giọng nói của Trang Tĩnh Uyển đột nhiên vang lên.
“Làm tỷ muội với nhau mười mấy năm, ta là loại người gì, người ngoài có thể không biết nhưng chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?” Trang Minh Tâm nhíu mày.
Ngay sau đó hừ một tiếng: “Khi được hưởng vinh hoa phú quý, ta đều coi trọng và không chịu thua kém bất cứ ai, nhưng nếu như mai kia có rơi xuống vũng bùn, dù có phải ăn trấu nuốt rau thì ta cũng có thể cười nói như thường…
Ta sống thoải mái ở trong cung không phải là điều tất nhiên sao? Sao ngươi lại cảm thấy giật mình vậy?”
Như vậy còn chưa đủ, nàng lại bổ sung thêm một câu, tức chết người không đền mạng: “Chẳng những ta sống thoải mái ở trong cung mà còn mượn cớ học được chút bản lĩnh giải phẫu xử án từ “Trang nhị cô nương”, ngay cả công việc của ngỗ tác cũng đã dần dần lấy lại rồi.”
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn giống y hệt Trang Minh Tâm của Trang Tĩnh Uyển mây đen giăng kín, cắn răng nói: “Tất cả những thứ này vốn dĩ đều là của ta…”
“Đương nhiên là của ngươi.”
Trang Minh Tâm nhấp một ngụm sữa bò, dùng lưỡi liếm sạch môi, nực cười nói: “Nhưng là ngươi bỏ nhà ra đi mà.”
“Ai bỏ nhà ra đi?” Trang Tĩnh Uyển sợ tai vách mạch rừng nên giảm thấp âm thanh xuống không ít.
Nhưng lại vì tâm trạng kích động mà gào thét: “Ta chỉ muốn đến Tân Châu ngắm biển một chút, rồi lại ngồi trên thuyền lớn ở kênh đào, cùng lắm ba ngày là có thể quay về…”
Hóa ra không phải thật sự muốn bỏ nhà ra đi, chỉ là bệnh nổi loạn phát tác, muốn thừa dịp trước khi vào cung được điên cuồng một lần cuối cùng.
“À?” Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, giễu cợt nói: “Thế nhưng ngươi có quay về trong ba ngày sao?”
Không đợi Trang Tĩnh Uyển trả lời đã tự mình nói tiếp: “Dĩ nhiên là chẳng có chuyện trở về, nếu không người ngồi ở chủ vị chính điện Chung Túy cung, được người khác ngưỡng mộ chính là ngươi.”
Trang Tĩnh Uyển bị nghẹn không có cách nào phản bác, một lúc sau thì hốc mắt đỏ lên.
Nàng ta tố cáo nói: “Vậy thì như thế nào? Nếu không phải là ta không quay về, bỏ lỡ thời hạn vào cung thì ngươi có thể được làm Uyển tần nương nương chủ vị của một cung sao?
Ngươi là chim gáy chiếm tổ của chim khách, lại còn không có chút áy náy nào với ta, uổng công trước kia ta quan tâm ngươi như vậy, phàm là có thứ gì tốt đều không quên để lại một phần cho ngươi.”
Trang Minh Tâm vỗ bàn một cái: “Ta áy náy? Người nên áy náy không phải là ngươi sao? Là ngươi phá hủy tiền đồ ngỗ tác của ta, phá hủy chí nguyện to lớn kén chồng ở rể của ta, từ đây chỉ có thể ngột ngạt bị vùi chôn ở một mẫu ba phân đất trong tử cấm thành này…”
Mặc dù đã sớm hạ quyết tâm là sẽ không so đo với Trang Tĩnh Uyển, nhưng khi gặp phải chuyện thì nàng lại không kìm nén nổi sự tức giận: “Ta vốn tưởng rằng hôm nay ngươi vào cung là để thăm ta, là tới nói lời xin lỗi với ta, ai ngờ cuối cùng ngươi lại tới để hỏi tội.
Trang Tĩnh Uyển, ta cũng không biết là da mặt ngươi lại dày như vậy đó!”
Trang Tĩnh Uyển hừ một tiếng, mặt đầy bĩnh tĩnh nói: “Tiền đồ ngỗ tác? Chí nguyện to lớn kén chồng ở rể? Có thể so sánh với sủng phi của chân long thiên tử sao?
Ngoài miệng thì nói thảm thương như vậy, trên thực tế thì ta thấy ngươi còn cam tâm tình nguyện làm Uyển tần này hơn bất cứ ai.”
Trang Minh Tâm thấy nực cười, nếu như giết người mà có thể giống như giết gà thì có lẽ chỉ trong chốc lát Trang Tĩnh Uyển đã chết mười tám lần trong tay nàng rồi.
Nàng không chút khách khí nói: “Mật ong của ngươi, thạch tín của người, ngươi yêu thích cái vị trí Uyển tần này, nhưng ta lại chẳng thiết tha gì, đừng có dùng bộ não chỉ bằng quả óc chó của ngươi tới để suy đoán tâm tư của ta, có mười ngươi cộng lại cũng không đoán được ta đâu.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, bước tiếp theo chỉ chờ Trang Tĩnh Uyển lên tiếng: “Ngươi không thiết tha gì vậy hai ta đổi lại đi!”
Đến lúc đó nàng sẽ thuận thế nói sự thật rằng Dục Cảnh đế đã biết chuyện họ thay mận đổi đào ra.
Đừng tưởng rằng định thân với Liêu Thanh Quân thì có thể vạn sự tốt lành, hãy nơm nớp lo sợ đi.
Ai ngờ Trang Tĩnh Uyển lại không hề đề cập tới chuyện này, cứ bên này “phải áy náy”, bên kia lại “phải cảm kích” đá qua đá lại vô số lần, giống như là bọ hung đẩy cục phân vậy.
Quả nhiên là từ nhỏ đến lớn nếu so về sự kiên nhẫn thì nàng đều không phải là đối thủ của Trang Tĩnh Uyển.
Quả thật là không thể kiên nhẫn ở đây nghe nàng ta sắm vai vợ Tường Lâm (1) nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là chủ động vạch rõ: “Rốt cuộc hôm nay ngươi vào cung là vì chuyện gì?”
(1) Một nhân vật trong tiểu thuyết “Những lời chúc phúc” của Lỗ Tấn.
“Không có gì cả, chỉ là tới nói cho ngươi biết hãy đóng giả “Trang Tĩnh Uyển” cho tốt vào, đừng để cho người khác nhìn ra được đầu mối, nếu không thì ngươi chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, chỉ sợ còn liên lụy đến cả ta.”
Quá để ý việc khác mà trong lòng khó kiềm chế, suýt chút nữa đã quên mất chính sự, vẻ mặt Trang Tĩnh Uyển ngượng ngùng nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn.
“Ta đã tuyên bố với bên ngoài chuyện từ giờ sẽ chuyên tâm giúp phu quân dạy con, không nhúng tay vào những chuyện của Đại Lý tự nữa, năm tháng lâu dài, người khác cũng sẽ chỉ nhớ tới phu nhân của thế tử Vĩnh Xương Hậu mà không còn nhớ tới “Trang tiểu thanh thiên” nữa.
Ngươi cũng không được làm những chuyện của ngỗ tác nữa, nếu không nhắc nhở ngươi thời thời khắc khắc thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta lôi ra so sánh, chỉ sợ muốn quên đi “công tích vĩ đại” của ngươi cũng khó.”
Trang Minh Tâm “xì” một tiếng: “Ngay cả hoàng thượng cũng không quản ta, ngươi là cái thá gì, đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón vào chuyện của ta sao?”
Những thứ khác thì có thể thương lượng, riêng chỉ có nghiệm thi xử án là không thể thương lượng, đừng nói đến một người tỷ tỷ đã gài bẫy muội muội như nàng ta, cho dù là mẫu thân ruột – phu nhân Bùi nhị ở đây nàng vẫn là đáp án này, cùng lắm cũng chỉ nói uyển chuyển đi chút thôi.
“Ngươi…” Trang Tĩnh Uyển sắp bị tức chết rồi, không nói nên lời: “Những tử thi này thì có gì hay đâu, tại sao ngươi lại cứ ngang ngạnh như vậy?”
Trang Minh Tâm ăn uống no đủ xong, cầm khăn tay lau miệng, đi đến bảo tọa, dựa lưng nằm lên, cười ha ha nói: “Có lẽ là chim yến tước có chí lớn chăng?”
Trang Tĩnh Uyển thở dài, hạ thấp bản thân, cầu khẩn nói: “Ngươi cũng đừng làm ta khó xử nữa, ta phải nhận lấy cái danh tiếng xuất đầu lộ diện, không có chút phong thái khuê nữ nào của ngươi, phủ Vĩnh Xương Hầu lại là môn đệ có gia phong thanh liêm chính trực, vậy thì ta phải sống chung với những chị em dâu trong nhà như thế nào đây?
Cho dù ngoài mặt không nói nhưng chỉ sợ trong lòng đều xem thường ta…”
Trang Minh Tâm hừ một tiếng, quả nhiên là tỷ tỷ ruột luôn hiểu rõ nàng nhất, biết được nàng thích mềm không thích cứng, bắt đầu bán thảm rồi.
Nàng tức giận nói: “Ta sống quang minh chính đại, mười năm sau, ai dám nói lời ong tiếng ve nào về Trang Minh Tâm ta? Ngươi có được thanh danh tốt của ta, không đại sát tứ phương thì thôi, lại còn tự hạ thấp bản thân như vậy, đáng đời bị người khác đạp xuống vũng bùn.”
Nàng tự cảm thấy mình có tuổi rồi, thường xuyên cáu gắt vô cớ là không tốt, lỡ như bị tức đến trúng gió thì mất nhiều hơn được rồi.
Cho nên trực tiếp bưng trà tiễn khách: “Quá nửa không hợp ý nhau, từ nay về sau ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, từ bây giờ đến lúc chết già hai ta cũng không qua lại với nhau nữa, từ nay về sau đừng có đưa thiệp tiến cung nữa.”
“Dù ngươi vô tình với ta, nhưng ta cũng không thể vô nghĩa với ngươi, từ nay về sau nếu ngươi có gặp khó khăn gì cứ đến chỗ Liêu thái phi nói một tiếng, tự nhiên sẽ có người truyền lời cho Liêu Thanh Quân, nếu ta có thể giúp thì cũng sẽ giúp ngươi một tay.”
Trang Tĩnh Uyển đứng dậy, bỏ lại một câu nói như vậy, sau đo ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Trang Minh Tâm không nói gì hồi lâu, một lát sau thở dài, nhất thời không biết nên làm như thế nào với người tỷ tỷ ngu xuẩn này của mình sao cho phải.
Chương 10
Lần vào cung này của Trang Tĩnh Uyển đã làm cho Trang Minh Tâm tức giận một trận.
Nhưng nàng cũng là một người tương đối rộng rãi, cơn giận tới cũng nhanh mà đi cũng mau, chưa tới hai ngày mà đã quên hết rồi.
Trong thời gian này, Thận Hình Ti đã tra ra được thân phận của người chết, chính là một tú nữ tên là Lưu Hương Nhi ở Thượng Y cục.
Tú nữ này tuy có vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại có một đôi tay khéo léo, thêu vô cùng sống động, là người thợ được trả lương hàng tháng cao nhất ở Thượng Y cục.
Lưu Hương Nhi năm nay hai mươi tư tuổi, vào cung năm mười bốn tuổi, mười sáu tuổi vào Thượng Y cục, hai mươi tuổi bắt đầu trở thành thợ được nhận lương cao nhất hàng tháng.
Nàng ta là thợ nhất đẳng ở Thượng Y cục nên không cần thiết phải nhận đút lót, nhà lại ở Liêu Đông xa xôi, đi lại không dễ dàng, không có nhiều chỗ có thể tiêu tiền.
Nhiều năm như vậy ít nhất cũng có thể để dành được một trăm tám mươi lượng bạc.
Nhưng mà Thận Hình Ti lục soát chỗ ở của nàng ta, tìm cả trong mọi ngóc ngách, thậm chí còn đào ba thước đất lên.
Kết quả là chỉ tìm được ba nén bạc một lượng, ngoài ra thì không còn gì khác.
“Cho nên Tào công công của chúng ta kết luận đây là một vụ án cướp của giết người, vừa tiếp tục để cho người tìm kiếm những người thường hay lui tới với Lưu Hương Nhi, xem trên người có vết thương không, mặt khác lại cho người điều tra từ phương diện tiền bạc, chỉ cần có ai bỗng nhiên lại dư dả trong túi…
Có lẽ không đến mấy ngày là có thể bắt được người rồi.”
Thái giám Thận Hình Ti phái tới nói như vậy.
Thái giám chưởng ấn của Thận Hình Ti Tào Thu Dương là một người khá tinh ý, những tiến triển có liên quan đến vụ án lại không đi báo cho Trương đức phi và Vệ hiền phi đang cùng trông coi phượng ấn, mà lại phái người báo lại cho nàng, bán cho nàng một ân tình, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì khi thỉnh an sớm ở Vĩnh Thọ cung, Trương đức phi còn hỏi nàng chuyện vụ án, hiển nhiên là cũng không biết chuyện gì cả.
Nàng mím môi cười một tiếng, tâng bốc nói: “Cũng là nhờ có Tào công công lãnh đạo các ngươi có cách, nếu không thì chỉ với bản lĩnh nghiệm thi xử án nửa vời của bổn cung, chỉ sợ cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có cách làm lộ ra chân tướng.”
Tiểu thái giám được phái tới kia lộ ra vẻ cơ trí, lập tức cũng tâng bốc nói: “Nương nương quá khiêm nhường rồi, bản lĩnh của nương nương đã rõ như ban ngày, trên dưới hoàng cung này nương nương mà là thứ hai thì ai dám nhận thứ nhất?
Tào công công của chúng ta cũng đã nói, có ngọn đèn chỉ đường là nương nương thì từ nay về sau trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi.”
Thật ra thì lời nói hoàn chỉnh của Tào công công là: “Có Uyển tần nương nương ở đây, những bọn yêu ma quỷ quái kia cũng không bao giờ dám coi mạng người như cỏ rác nữa, sau này trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi! Các ngươi cũng phải cẩn thận cho ta, đừng có chọc vào Uyển tần nương nương, nếu không cẩn thận rơi vào trong tay nàng thì ta cũng không có bản lĩnh thoát tội cho các ngươi đâu.”
Hai bên tâng bốc nhau một hồi, Trang Minh Tâm mới kêu Quỳnh Phương cho hắn ta mấy nén bạc, lúc này mới đuổi người đi.
Quỳnh Phương bớp hơn nửa túi tiền đã trống rỗng, buồn rầu nhíu chặt chân mày.
“Nương nương vung tay cũng quá hào phóng rồi, bây giờ mới vào cung chưa được mấy ngày mà đã tiêu mất bao nhiêu bạc thế này rồi…
Tuy đồ cưới phong phú, nhưng cuộc sống về sau còn dài, cứ chỉ chi không thu như vậy thì sớm muộn cũng có ngày tiêu hết, đến lúc đó phải làm sao đây?”
Thôi Kiều cũng khuyên: “Quỳnh Phương cô nương nói đúng, nô tỳ cũng sốt ruột thay nương nương, chưa từng nhìn thấy ai hào phóng hơn nương nương, chẳng trách bên ngoài những người kia ai cũng tình nguyện chạy đến Chung Túy cung, có thể nhận thưởng phong phú hơn nơi khác.”
“Dù sao cũng chỉ có chút tiền như vậy, có tiết kiệm hơn đi nữa thì vẫn có lúc tiêu hết thôi, cũng không cần phải thắt chặt chi tiêu quá mức làm gì.” Trang Minh Tâm rất không để bụng.
Trong suy nghĩ của nàng, tiền không phải do tiết kiệm mà ra, mà là kiếm ra được, tiết kiệm chẳng bằng đi kiếm tiền.
Cho nên ở kiếp trước ngoài nghề chính là pháp y ra thì nàng còn sáng tác tiểu thuyết hình sự, trinh thám, kiếm được không ít tiền nhuận bút, chẳng những trả sạch được khoản vay mua nhà mà còn mua được thêm một căn hộ.
Bây giờ cũng giống như vậy, lại còn có hơn ba mươi ngàn lượng đồ cưới, dù là tám năm, mười năm cũng chẳng xài hết.
Mà dù có tiêu hết cũng không gấp, nàng cũng nhớ được đại khái cách chế tạo xi măng và thủy tinh, bán giá cao cho Dục Cảnh đế thì nửa đời sau hẳn cũng không cần phải băn khoăn rồi.
Quỳnh Phương còn muốn khuyên thêm nhưng Lý Liên Ưng đã bước nhanh vào.
Hắn ta vui mừng nói: “Nương nương, tượng tác giám đưa khí cụ nương nương muốn làm đến rồi, bọn họ đang chờ ở ngoài cửa, người đi xem đi, nếu có chỗ nào chưa ổn thỏa thì kêu bọn họ lập tức mang về sửa lại.”
Bởi vì hôm qua Trang Tĩnh Uyển nhắc tới Liêu thái phi, Trang Minh Tâm lại nhớ tới chuyện trước khi vào cung mẫu thân Bùi nhị phu nhân đã dặn dò nàng phải chăm sóc nhiều hơn đến đường tỷ Bùi thái phi.
Tuy không biết là Bùi nhị phu nhân lấy đâu ra đạo lý đường đường là một thái phi mà còn muốn một tần vị nho nhỏ như nàng tới chăm sóc, nhưng dù gì cũng là di mẫu của mình, xuất thân của Bùi thị là thượng cung Bùi Cẩn của Thượng Y cục, cũng khá là khiến nàng phải hao tổn tâm trí, lui tới Thọ Khang cung nhiều hơn cũng đáng.
Nừng vừa mới đến, ngoại trừ thức ăn ra thì hình như cũng chẳng có lễ vật nào tốt hơn.
Lương bì thì thôi đi, người già chưa chắc có thể ăn cay, mà lương bì không cay thì giống như mất đi linh hồn vậy, ăn còn gì là thú vị nữa?
Bánh mì cũng không được, trước mắt Chung Đại và Tiền Hỉ chỉ biết làm bánh mì kiểu Pháp có vỏ ngoài xốp giòn thôi, mà răng của người già cũng chưa chắc đã ăn được.
Vì vậy nàng đã nghĩ tới bánh ngọt.
Nướng một cái bánh ngọt cao sáu tấc, cắt ở giữa ra rồi bỏ mứt hoa quả vào, ở trên thì dùng bơ phết lên.
Hái một bông hoa hồng ở luống hoa bên ngoài rồi cài lên, vừa không mất thể diện lại vừa đẹp mắt, ăn cũng rất ngon nữa.
Nhưng mà bánh ngọt làm tốn sức hơn bánh mì nhiều.
Phải đánh bông lòng trắng trứng lên, nhưng mà không có máy đánh trứng điện, nàng không thể làm gì khác hơn là vẽ bản mẫu đồ đánh trứng bằng tay đưa cho tượng tác giám, để cho bọn họ dùng dây kẽm quấn ra hai cái.
Đồ đánh trứng bằng tay không có nội dung kỹ thuật gì, Trang Minh Tâm nhận lấy, nhìn mấy lần, gật đầu một cái rồi kêu Quỳnh Phương thưởng.
Mặt Quỳnh Phương dài ra, bất đắc dĩ lấy túi tiền.
Trang Minh Tâm đưa đồ đánh trứng lại cho Lý Liên Ưng, dựng cánh tay của Thôi Kiều lên, ba người cùng nhau đi tới phòng bếp nhỏ ở hậu điện.
…
Nàng phân công công việc cho Chung Đại và Tiền Hỉ.
Chung Đại phụ trách làm ra bột mì có hàm lượng gluten thấp.
Cách làm chính là bỏ bột mì được xay từ cối đá vào chậu sắt, dùng xẻng gỗ nén chặt xuống, trùm vải lên trên, để vào lồng hấp hai chung trà.
Sau khi lấy ra, để lạnh rồi đánh tan bột mì ra, dùng sàng nhỏ để sàng, thứ lấy được chính là bột mì có hàm lượng gluten thấp dùng để làm bánh ngọt.
Tiền Hỉ phụ trách đánh lòng trắng trứng.
Cách làm là sau khi tách lòng trắng khỏi lòng đỏ thì đổ vào chậu sắt, thêm vào một nửa đường.
Sau khi dùng đồ đánh trứng đánh lên bọt thì lại cho thêm một nửa đường còn lại.
Đánh đến khi cứng và bông xốp, nhấc đồ đánh trứng lên mà không bị tuột xuống, cuối cùng khi lòng trắng trứng có ngọn là được.
Đợi Chung Đại làm xong bột mì có hàm lượng gluten thấp, lấy lòng đỏ, sữa bò và bột mì gluten thấp với một muỗng dầu hạt cải bỏ vào trong chậu sắt, khuấy đến khi sệt lại.
Nhỏ mấy giọt giấm tinh vào, rồi lại chia lòng trắng trứng mà Tiền Hỉ đã đánh xong làm hai phần, trộn đều lên.
Gõ chậu sắt nhỏ lên trên thớt mấy cái, loại bỏ hết những bọt khí ở bên trên là có thể bỏ vào trong lò nướng bánh mì rồi.
Thời gian chờ nướng bánh, hai người lại tiếp tục lấy lòng trắng trứng, sữa bò, đường và dầu hạt cải đánh thành một chậu bơ.
Hai khắc sau, cửa lò nướng vừa mở ra, hương thơm ngọt ngào nhất thời phả vào mặt.
Trang Minh Tâm hít một hơi, vừa muốn tán dương nói một câu “thật là thơm” thì đã nghe sau lưng có người giành nói: “Thật là thơm!”
Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng nói nàng cũng biết là Dục Cảnh đế.
Âm thầm liếc mắt, nàng xoay người lại, khom người hành lễ: “Thần thiếp ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng cát tường an khang.”
Hôm nay Dục Cảnh đế mặc bộ đồ có mang chút phong cách Ngụy Tấn, tay áo bào rộng, trên đầu cũng không đội mũ, chỉ thắt một dây vải màu xanh ngọc, mái tóc đen dài xõa ra.
Vẻ mặt cũng nhu hòa hơn trước kia rất nhiều, toàn thân tản ra khí tức thêm mấy phần lười biếng.
“Bình thân.” Dục Cảnh đế giơ tay lên một cái, sau đó lại hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm lò bánh mì còn đang tỏa ra hơi nóng.
Trong miệng hỏi: “Ái phi đang làm món gì vậy? Tại sao hương thơm lại còn ngọt ngào hơn cả bánh mì thế?”
Trang Minh Tâm tỏ ra vô cùng cạn lời, bánh ngọt vừa mới ra lò mà hắn đã chạy tới ngay rồi, cho dù có phái người giám thị Chung Túy cung nhưng dầu gì cũng che giấu một chút đi chứ.
“Chuẩn bị làm mấy cái bánh ngọt mà người già thích ăn để đi bái kiến thái hậu nương nương, Liêu thái phi nương nương và Bùi thái phi nương nương.”
“Người già” hai chữ này nàng cố tình nhấn mạnh, hy vọng cẩu hoàng đế có thể biết điều một chút, đừng có cướp đồ của người ta.
Chỉ tặng Bùi thái phi bánh ngọt, bỏ qua Trịnh thái hậu và Liêu thái phi, hiển nhiên là không phải hành động sáng suốt gì, bản thân đã không làm cho người ta thích rồi thì thôi, sao lại còn có thể lôi kéo hận thù lên người Bùi thái phi được chứ.
Dù sao cũng không phải là thứ đồ đáng tiền gì mà nàng không mua được, dứt khoát ba người thì tặng luôn ba cái.
Dục Cảnh đế hiển nhiên là cũng không thức thời, chẳng những không thức thời mà còn được voi đòi tiên, nhíu mày: “A. Vừa vặn hôm nay là hưu mộc, trẫm đi cùng nàng vậy.”
Trang Minh Tâm: “…”
Không cần mà! Có hắn ở đó thì làm sao nàng có thể nói chuyện thoải mái với Bùi thái phi được đây?
Nàng nháy mắt với Tiền Hỉ đang bưng chậu bánh ngọt, mắng: “Không có mắt nhìn sao, hoàng thượng đang ở đây kìa, còn không mau bóc màng của bánh ngọt ra, cho nhân vào, phết bơ lên, cắt nửa cái rồi trình lên?”
Không thể làm gì khác hơn là lấy bánh ngọt ra để lấp đầy miệng hắn, hy vọng hắn ăn xong có thể mau chóng biến đi, đừng ở đây làm loạn nàng.
Một lúc sau, miếng bánh ngọt được cắt ra được bày lên trên bàn ở chính điện đông thứ gian.
Dục Cảnh đế cầm cái muỗng xắn một miếng bánh ngọt lớn rồi đưa vào miệng, nhai mấy cái, lập tức bị sự bông xốp, hương vị ngọt ngào chinh phục, hạnh phúc híp nửa mắt lại.
Sau khi nuốt xuống lại múc một muỗng bơ được phết ở phía trên rồi đưa vào trong miệng.
Chỉ cảm thấy mềm mịn, trơn mướt, trong vị ngọt nhàn nhạt có hiện lên hương sữa, tan ngay trong miệng, khiến cho người ta có chút chưa thỏa mãn, không tự chủ được lại múc thêm một muỗng nữa.
Sau khi ăn liền ba muỗng bơ, hắn mới khơi ra mứt đào ở bên trong rồi đưa vào trong miệng.
Sau đó lập tức nhíu mày: “Mứt đào ở đâu ra mà lại khó ăn như vậy?”
Tiền Hỉ đưa bánh ngọt tới mà sợ hết hồn, vội vàng lấy người khác ra làm lá chắn.
“Hồi hoàng thượng, là mua được trong nội thiện phòng, sư phó trong nội thiện phòng nói là dùng đào tươi mới được tiến cống từ tháng sáu năm nay của Tân Châu… Một chai nhỏ này mà đáng giá những năm thỏi bạc.”
Làm một tín đồ ăn uống thầm kín, Dục Cảnh đế rất có trình độ ở phương diện đồ ăn.
Nghe vậy “xì”, nói: “Làm liều, đào tháng sáu là đào tươi và giòn, mang đi làm mứt đào thì đúng thật là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Mứt đào ngon là phải dùng đào vàng mới được, tất cả những loại đào còn lại đều không thể so sánh.”
Ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Trang Minh Tâm vì bị hắn ăn mất một miếng bánh ngọt mà đau lòng đến lông mày cũng nhíu hết lại, hào phóng vung tay lên: “Chờ cuối tháng phủ Tế Nam tiến cống đào vàng lên, thưởng cho nàng hai giỏ để nấu mứt đào.”
“Vậy thần thiếp tạ ơn hoàng thượng trước.”
Trang Minh Tâm đứng lên nói tạ ơn, đào vàng là thứ tốt, làm mứt đào chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là có thể làm được đào vàng đóng hộp.
Món này là thứ nàng thích nhất ở kiếp trước, một hơi ăn hết ba hộp lớn cũng không thấy ngán.
Trang Minh Tâm suýt chút nữa không nhịn được cười, tiểu thiên sứ Tĩnh tần quả nhiên là phúc tinh của mình mà.
Vốn dĩ nàng cũng không chịu đựng được tình cảnh những lời nói ghen tị và tố khổ khi thỉnh an mỗi ngày, cứ tưởng rằng hôm nay còn phải chịu đựng hơn nữa canh giờ nữa, không ngờ lại vì Tĩnh tần khóc lóc không ngừng mà tan cuộc trước.
Khi ngồi trên kiệu trở về Chung Túy cung, mẻ bột thứ hai vừa mới nặn xong, sắp được đưa vào lò nướng.
Nướng rồi làm nguội cần ít nhất ba khắc.
Nàng có kiên nhẫn, nhưng dạ dày lại không có sự kiên nhẫn này, không thể làm gì khác hơn là phải ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc là cháo trắng và sủi cảo hấp trước.
Sau khi ăn xong không lâu Huệ tần đã phái người đưa một cái hộp làm bằng gỗ trắc màu đỏ được khảm xà cừ tới.
Bên trong là bột củ sen, một cuộn gấm màu vàng liễu, vải có độ dày vừa phải, thích hợp mặc lúc cuối hè đầu thu như bây giờ.
Huệ tần có thành ý như vậy nàng cũng không tiện để cung nữ ôm một cái hộp trống mà quay về Hàm Phúc cung, nên đã để cho Quỳnh Phương ra phía sau lấy hai cái bánh mì đậu đỏ, nho khô mới ra lò bỏ vào.
Nói với tiểu cung nữ: “Lương bì ngày mai mới có, mời Huệ tần nương nương của các người nếm thử một chút bánh mì đậu đỏ, nho khô này trước, đây cũng là một món ăn hiếm lạ.
Đừng chê ít, tổng cộng cũng chẳng có mấy cái, lại còn bị hoàng thượng lấy mất hơn nửa, chỉ có thể lấy ra hai cái thôi, cũng không thể có nhiều hơn được.”
Ngoài ra một lò là để cho Lý Liên Ưng và sáu tên thái giám kia, hôm qua đã đáp ứng rồi, cho dù là Huệ tần cũng không thể làm cho nàng nuốt lời được.
Vừa nói đến Lý Liên Ưng thì Lý Liên Ưng đã đến ngay lập tức, hắn ta ôm một cái hộp làm bằng gỗ tử đàn được mạ vàng chạy vào.
Vui mừng dạt dào nói: “Hôm nay bãi triều sớm, khi nô tài đi đưa bánh lại đúng lúc gặp phải hoàng thượng, hoàng thượng khai ân để cho nô tài hầu hạ dâng lên một cái bánh mì, long nhan vui mừng, thưởng cho nương nương một hộp đồ trang sức mới làm ở Tạo Bạn Xử!
Nô tài đã lén nhìn, đều là đá quý thượng hạng, mỗi viên trân châu đều lớn bằng đầu ngón tay út, có thể còn lớn hơn phân lệ mà nương nương được hưởng, nương nương mà đeo lên nhất định sẽ sáng chói, xinh đẹp lấn át những người khác!”
Trang Minh Tâm: “…”
Mỗi câu đều là làm người ta muốn mắng, nhất thời làm cho nàng không biết bắt đầu mắng từ đâu.
Hoàng thượng thưởng đồ, người chủ tử như nàng có chưa xem mà hắn ta đã trộm xem trước rồi?
Hơn nữa nàng chỉ là phân vị tần, còn là một vị tần chưa từng được thị tẩm, trên nàng còn có rất nhiều phi tần có phân vị cao hơn, đắc sủng hơn nàng, nàng lấy cái gì ra để lấn át mọi người đây?
Chẳng lẽ dựa vào sức mạnh của một hàng giả như nàng?
Nàng hít một hơi, quyết định không so đo với người ngu xuẩn, cứ để cho hắn vui mừng, chỉ liếc Thôi Kiều một cái, nói: “Cất đi.”
Chờ nàng rảnh rỗi rồi sẽ tìm một hai món không quá khoa trương ra, thỉnh thoảng đeo lên lần để tránh cho cẩu hoàng đế hỏi đến lại không dễ trả lời.
Những thứ khác cũng chỉ có thể cất xuống đáy rương trước thôi.
Đang muốn đi vào phòng ngủ ở đông gian các thì bên ngoài đột nhiên lại ồn ào, Vương Tiểu Ất đang trực ở cửa chính điện đi vào, bẩm báo nói là người của Thận Hình Ti tới.
Hành động của cẩu hoàng đế trái lại rất nhanh, chạng vạng tối hôm qua mới quyết định quy trình mà sáng sớm hôm nay đã đầy đủ đúng hạn rồi.
Chính điện ở phía đông, cung nhân trực thuộc tây thiền điện có khoảng chừng năm mươi người, cộng thêm hai mươi cung nữ, thái giám thô sử phụ trách quét dọn và một số công việc khác, tổng cộng có khoảng chừng bảy tám mươi người.
Việc lập bản danh sách cộng thêm với kiểm tra người, chỉ sợ nhất thời nửa khắc lăn lộn cũng chưa xong.
Chỉ sợ cũng không ngủ được nữa rồi, phải tìm chút việc để giết thời gian mới được.
Đúng lúc nàng kiểm tra rương để lại Trang phủ, có một cái dao, búa và một cái cưa, cho dù Trang Tĩnh Uyển có chịu giúp nàng mang tới thì cũng không qua được cửa ải kiểm soát ở cửa cung.
Chỉ có thể vẽ một bản vẽ mới, để cho tượng tác giám làm một bộ mới.
Vì vậy khi nàng đi đến thư phòng ở tây thứ gian lần nữa, bày giấy tuyên thành ra, nhấc bút thành thạo vẽ ra từng khí cụ trong cả bộ trước kia mà nàng đã sửa đổi để thích hợp hơn với giải phẫu ở cổ đại.
Vì phòng ngừa ngộ nhỡ nên còn vẽ thêm một phần dự bị nữa.
Đợi Lý Liên Ưng là người thứ nhất vượt qua kiểm tra trở lại chính điện, nàng đã đưa bản vẽ gộp lại và một tờ ngân phiếu một trăm lượng cho hắn ta.
Dặn dò hắn ta nói: “Kêu tượng tác giám mau chóng làm xong khí cụ mà bổn cung đã vẽ, ngân phiếu một trăm lượng này là tiền công cho sự vất vả của bọn họ. Chỉ là tiền công của bổn cung cũng không phải dễ cầm như vậy, nếu dám qua loa cẩu thả thì bổn cung tuyệt đối sẽ không tha cho đâu.”
“Dạ, nô tài nhất định sẽ truyền lại lời nói của nương nương, có tiền lệ của phủ nội vụ và nội thiện phòng, đoán chừng bọn họ cũng không dám qua loa với nương nương đâu!”
Lý Liên Ưng nhận lấy bản vẽ và ngân phiếu, cẩn thận xếp lại bằng phẳng, sau đó nhét vào trong tay áo, khom người cáo lui.
Mặc dù có lẽ sau này chỉ có thể nghiệm thi ở trong cung, bởi vì liên quan đến nhiều người, sau khi nghiệm thi cũng chưa chắc có thể phá án, phá án xong rồi cũng chưa chắc có thể đòi lại công đạo cho người chết.
Nhưng đây chính là mối liên hệ duy nhất có thể chứng minh sự liên quan của nàng và kiếp trước, cũng là biện pháp duy nhất để chứng minh giá trị của bản thân ở dị giới xa lạ này.
Phàm là có một chút khả năng thì nàng cũng không muốn buông tha.
…
Trong cung đã khua chiêng gõ trống tra xét, sau khi chắc chắn rằng Chung Túy cung không có người dính dáng đến thì Trang Minh Tâm cũng không quan tâm nữa.
Dù sao nàng cũng đã cho biết hết tất cả những điểm mấu chốt rồi, Thận Hình Ti cũng không phải là ăn không ngồi rồi, việc bắt được hung thủ thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỗ này của nàng còn đang tiếp đãi Trang Tĩnh Uyển đó.
Có thể thấy Trang Tĩnh Uyển rất nóng lòng, sau khi được Trương đức phi phái người tới truyền lời chấp thuận thì sáng sớm ngày hôm sau đã vào cung ngay.
Lúc đó Trang Minh Tâm vừa mới đến Vĩnh Thọ cung.
Hôm nay tiểu thiên sứ Tĩnh tần chưa từng biểu diễn, hôm qua Thận Hình Ti lần lượt kiểm tra trong cung đã khiến cho những phi tần từng có một vài lịch sử đen tối run sợ trong lòng, tất cả mọi người đều có chút bất an, cũng chẳng có lòng nào mà tranh cãi xem miệng lưỡi ai lợi hại hơn, vì vậy nên tan cuộc còn sớm hơn cả ngày hôm qua.
Khi Trang Minh Tâm về đến đông thứ gian trong Chung Túy cung thì đã kinh hãi khi nhìn thấy Trang Tĩnh Uyển ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư.
Một lát sau nàng mới cười nói: “Muội muội tới sớm như vậy, đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa dùng thì ăn cùng tỷ tỷ đi.”
Trang Tĩnh Uyển từ chối rất dứt khoát: “Không cần, ta đã ăn ở nhà rồi, xin nương nương cứ tự nhiên.”
Trang Minh Tâm cũng không khách khí, bảo người bưng bánh mì, mứt hoa quả và sữa bò lên, cho cung nhân lui xuống, điệu bộ để cho hai tỷ muội bọn họ có không gian riêng tư.
Hai vị trù tử trong phòng bếp nhỏ sau khi có được bài học của hôm qua đã nâng cao thời gian nướng bánh mì lên.
Lúc này Trang Minh Tâm cắn một miếng bánh mì nho khô, bên ngoài thơm giòn, bên trong mềm mại, uống một ngụm sữa bò ấm áp, trong miệng tràn ngập vị ngọt thuần, nàng hạnh phúc hơi híp mắt lại.
“Nhìn ngươi sống trong cung cũng rất thoải mái, phí công phụ thân mẫu thân còn đang ngày đêm lo lắng vì ngươi, chỉ sợ ngươi gây ra chuyện rắc rối gì.” Bỗng nhiên giọng nói của Trang Tĩnh Uyển đột nhiên vang lên.
“Làm tỷ muội với nhau mười mấy năm, ta là loại người gì, người ngoài có thể không biết nhưng chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?” Trang Minh Tâm nhíu mày.
Ngay sau đó hừ một tiếng: “Khi được hưởng vinh hoa phú quý, ta đều coi trọng và không chịu thua kém bất cứ ai, nhưng nếu như mai kia có rơi xuống vũng bùn, dù có phải ăn trấu nuốt rau thì ta cũng có thể cười nói như thường…
Ta sống thoải mái ở trong cung không phải là điều tất nhiên sao? Sao ngươi lại cảm thấy giật mình vậy?”
Như vậy còn chưa đủ, nàng lại bổ sung thêm một câu, tức chết người không đền mạng: “Chẳng những ta sống thoải mái ở trong cung mà còn mượn cớ học được chút bản lĩnh giải phẫu xử án từ “Trang nhị cô nương”, ngay cả công việc của ngỗ tác cũng đã dần dần lấy lại rồi.”
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn giống y hệt Trang Minh Tâm của Trang Tĩnh Uyển mây đen giăng kín, cắn răng nói: “Tất cả những thứ này vốn dĩ đều là của ta…”
“Đương nhiên là của ngươi.”
Trang Minh Tâm nhấp một ngụm sữa bò, dùng lưỡi liếm sạch môi, nực cười nói: “Nhưng là ngươi bỏ nhà ra đi mà.”
“Ai bỏ nhà ra đi?” Trang Tĩnh Uyển sợ tai vách mạch rừng nên giảm thấp âm thanh xuống không ít.
Nhưng lại vì tâm trạng kích động mà gào thét: “Ta chỉ muốn đến Tân Châu ngắm biển một chút, rồi lại ngồi trên thuyền lớn ở kênh đào, cùng lắm ba ngày là có thể quay về…”
Hóa ra không phải thật sự muốn bỏ nhà ra đi, chỉ là bệnh nổi loạn phát tác, muốn thừa dịp trước khi vào cung được điên cuồng một lần cuối cùng.
“À?” Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, giễu cợt nói: “Thế nhưng ngươi có quay về trong ba ngày sao?”
Không đợi Trang Tĩnh Uyển trả lời đã tự mình nói tiếp: “Dĩ nhiên là chẳng có chuyện trở về, nếu không người ngồi ở chủ vị chính điện Chung Túy cung, được người khác ngưỡng mộ chính là ngươi.”
Trang Tĩnh Uyển bị nghẹn không có cách nào phản bác, một lúc sau thì hốc mắt đỏ lên.
Nàng ta tố cáo nói: “Vậy thì như thế nào? Nếu không phải là ta không quay về, bỏ lỡ thời hạn vào cung thì ngươi có thể được làm Uyển tần nương nương chủ vị của một cung sao?
Ngươi là chim gáy chiếm tổ của chim khách, lại còn không có chút áy náy nào với ta, uổng công trước kia ta quan tâm ngươi như vậy, phàm là có thứ gì tốt đều không quên để lại một phần cho ngươi.”
Trang Minh Tâm vỗ bàn một cái: “Ta áy náy? Người nên áy náy không phải là ngươi sao? Là ngươi phá hủy tiền đồ ngỗ tác của ta, phá hủy chí nguyện to lớn kén chồng ở rể của ta, từ đây chỉ có thể ngột ngạt bị vùi chôn ở một mẫu ba phân đất trong tử cấm thành này…”
Mặc dù đã sớm hạ quyết tâm là sẽ không so đo với Trang Tĩnh Uyển, nhưng khi gặp phải chuyện thì nàng lại không kìm nén nổi sự tức giận: “Ta vốn tưởng rằng hôm nay ngươi vào cung là để thăm ta, là tới nói lời xin lỗi với ta, ai ngờ cuối cùng ngươi lại tới để hỏi tội.
Trang Tĩnh Uyển, ta cũng không biết là da mặt ngươi lại dày như vậy đó!”
Trang Tĩnh Uyển hừ một tiếng, mặt đầy bĩnh tĩnh nói: “Tiền đồ ngỗ tác? Chí nguyện to lớn kén chồng ở rể? Có thể so sánh với sủng phi của chân long thiên tử sao?
Ngoài miệng thì nói thảm thương như vậy, trên thực tế thì ta thấy ngươi còn cam tâm tình nguyện làm Uyển tần này hơn bất cứ ai.”
Trang Minh Tâm thấy nực cười, nếu như giết người mà có thể giống như giết gà thì có lẽ chỉ trong chốc lát Trang Tĩnh Uyển đã chết mười tám lần trong tay nàng rồi.
Nàng không chút khách khí nói: “Mật ong của ngươi, thạch tín của người, ngươi yêu thích cái vị trí Uyển tần này, nhưng ta lại chẳng thiết tha gì, đừng có dùng bộ não chỉ bằng quả óc chó của ngươi tới để suy đoán tâm tư của ta, có mười ngươi cộng lại cũng không đoán được ta đâu.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, bước tiếp theo chỉ chờ Trang Tĩnh Uyển lên tiếng: “Ngươi không thiết tha gì vậy hai ta đổi lại đi!”
Đến lúc đó nàng sẽ thuận thế nói sự thật rằng Dục Cảnh đế đã biết chuyện họ thay mận đổi đào ra.
Đừng tưởng rằng định thân với Liêu Thanh Quân thì có thể vạn sự tốt lành, hãy nơm nớp lo sợ đi.
Ai ngờ Trang Tĩnh Uyển lại không hề đề cập tới chuyện này, cứ bên này “phải áy náy”, bên kia lại “phải cảm kích” đá qua đá lại vô số lần, giống như là bọ hung đẩy cục phân vậy.
Quả nhiên là từ nhỏ đến lớn nếu so về sự kiên nhẫn thì nàng đều không phải là đối thủ của Trang Tĩnh Uyển.
Quả thật là không thể kiên nhẫn ở đây nghe nàng ta sắm vai vợ Tường Lâm (1) nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là chủ động vạch rõ: “Rốt cuộc hôm nay ngươi vào cung là vì chuyện gì?”
(1) Một nhân vật trong tiểu thuyết “Những lời chúc phúc” của Lỗ Tấn.
“Không có gì cả, chỉ là tới nói cho ngươi biết hãy đóng giả “Trang Tĩnh Uyển” cho tốt vào, đừng để cho người khác nhìn ra được đầu mối, nếu không thì ngươi chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, chỉ sợ còn liên lụy đến cả ta.”
Quá để ý việc khác mà trong lòng khó kiềm chế, suýt chút nữa đã quên mất chính sự, vẻ mặt Trang Tĩnh Uyển ngượng ngùng nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn.
“Ta đã tuyên bố với bên ngoài chuyện từ giờ sẽ chuyên tâm giúp phu quân dạy con, không nhúng tay vào những chuyện của Đại Lý tự nữa, năm tháng lâu dài, người khác cũng sẽ chỉ nhớ tới phu nhân của thế tử Vĩnh Xương Hậu mà không còn nhớ tới “Trang tiểu thanh thiên” nữa.
Ngươi cũng không được làm những chuyện của ngỗ tác nữa, nếu không nhắc nhở ngươi thời thời khắc khắc thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta lôi ra so sánh, chỉ sợ muốn quên đi “công tích vĩ đại” của ngươi cũng khó.”
Trang Minh Tâm “xì” một tiếng: “Ngay cả hoàng thượng cũng không quản ta, ngươi là cái thá gì, đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón vào chuyện của ta sao?”
Những thứ khác thì có thể thương lượng, riêng chỉ có nghiệm thi xử án là không thể thương lượng, đừng nói đến một người tỷ tỷ đã gài bẫy muội muội như nàng ta, cho dù là mẫu thân ruột – phu nhân Bùi nhị ở đây nàng vẫn là đáp án này, cùng lắm cũng chỉ nói uyển chuyển đi chút thôi.
“Ngươi…” Trang Tĩnh Uyển sắp bị tức chết rồi, không nói nên lời: “Những tử thi này thì có gì hay đâu, tại sao ngươi lại cứ ngang ngạnh như vậy?”
Trang Minh Tâm ăn uống no đủ xong, cầm khăn tay lau miệng, đi đến bảo tọa, dựa lưng nằm lên, cười ha ha nói: “Có lẽ là chim yến tước có chí lớn chăng?”
Trang Tĩnh Uyển thở dài, hạ thấp bản thân, cầu khẩn nói: “Ngươi cũng đừng làm ta khó xử nữa, ta phải nhận lấy cái danh tiếng xuất đầu lộ diện, không có chút phong thái khuê nữ nào của ngươi, phủ Vĩnh Xương Hầu lại là môn đệ có gia phong thanh liêm chính trực, vậy thì ta phải sống chung với những chị em dâu trong nhà như thế nào đây?
Cho dù ngoài mặt không nói nhưng chỉ sợ trong lòng đều xem thường ta…”
Trang Minh Tâm hừ một tiếng, quả nhiên là tỷ tỷ ruột luôn hiểu rõ nàng nhất, biết được nàng thích mềm không thích cứng, bắt đầu bán thảm rồi.
Nàng tức giận nói: “Ta sống quang minh chính đại, mười năm sau, ai dám nói lời ong tiếng ve nào về Trang Minh Tâm ta? Ngươi có được thanh danh tốt của ta, không đại sát tứ phương thì thôi, lại còn tự hạ thấp bản thân như vậy, đáng đời bị người khác đạp xuống vũng bùn.”
Nàng tự cảm thấy mình có tuổi rồi, thường xuyên cáu gắt vô cớ là không tốt, lỡ như bị tức đến trúng gió thì mất nhiều hơn được rồi.
Cho nên trực tiếp bưng trà tiễn khách: “Quá nửa không hợp ý nhau, từ nay về sau ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, từ bây giờ đến lúc chết già hai ta cũng không qua lại với nhau nữa, từ nay về sau đừng có đưa thiệp tiến cung nữa.”
“Dù ngươi vô tình với ta, nhưng ta cũng không thể vô nghĩa với ngươi, từ nay về sau nếu ngươi có gặp khó khăn gì cứ đến chỗ Liêu thái phi nói một tiếng, tự nhiên sẽ có người truyền lời cho Liêu Thanh Quân, nếu ta có thể giúp thì cũng sẽ giúp ngươi một tay.”
Trang Tĩnh Uyển đứng dậy, bỏ lại một câu nói như vậy, sau đo ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Trang Minh Tâm không nói gì hồi lâu, một lát sau thở dài, nhất thời không biết nên làm như thế nào với người tỷ tỷ ngu xuẩn này của mình sao cho phải.
Chương 10
Lần vào cung này của Trang Tĩnh Uyển đã làm cho Trang Minh Tâm tức giận một trận.
Nhưng nàng cũng là một người tương đối rộng rãi, cơn giận tới cũng nhanh mà đi cũng mau, chưa tới hai ngày mà đã quên hết rồi.
Trong thời gian này, Thận Hình Ti đã tra ra được thân phận của người chết, chính là một tú nữ tên là Lưu Hương Nhi ở Thượng Y cục.
Tú nữ này tuy có vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại có một đôi tay khéo léo, thêu vô cùng sống động, là người thợ được trả lương hàng tháng cao nhất ở Thượng Y cục.
Lưu Hương Nhi năm nay hai mươi tư tuổi, vào cung năm mười bốn tuổi, mười sáu tuổi vào Thượng Y cục, hai mươi tuổi bắt đầu trở thành thợ được nhận lương cao nhất hàng tháng.
Nàng ta là thợ nhất đẳng ở Thượng Y cục nên không cần thiết phải nhận đút lót, nhà lại ở Liêu Đông xa xôi, đi lại không dễ dàng, không có nhiều chỗ có thể tiêu tiền.
Nhiều năm như vậy ít nhất cũng có thể để dành được một trăm tám mươi lượng bạc.
Nhưng mà Thận Hình Ti lục soát chỗ ở của nàng ta, tìm cả trong mọi ngóc ngách, thậm chí còn đào ba thước đất lên.
Kết quả là chỉ tìm được ba nén bạc một lượng, ngoài ra thì không còn gì khác.
“Cho nên Tào công công của chúng ta kết luận đây là một vụ án cướp của giết người, vừa tiếp tục để cho người tìm kiếm những người thường hay lui tới với Lưu Hương Nhi, xem trên người có vết thương không, mặt khác lại cho người điều tra từ phương diện tiền bạc, chỉ cần có ai bỗng nhiên lại dư dả trong túi…
Có lẽ không đến mấy ngày là có thể bắt được người rồi.”
Thái giám Thận Hình Ti phái tới nói như vậy.
Thái giám chưởng ấn của Thận Hình Ti Tào Thu Dương là một người khá tinh ý, những tiến triển có liên quan đến vụ án lại không đi báo cho Trương đức phi và Vệ hiền phi đang cùng trông coi phượng ấn, mà lại phái người báo lại cho nàng, bán cho nàng một ân tình, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì khi thỉnh an sớm ở Vĩnh Thọ cung, Trương đức phi còn hỏi nàng chuyện vụ án, hiển nhiên là cũng không biết chuyện gì cả.
Nàng mím môi cười một tiếng, tâng bốc nói: “Cũng là nhờ có Tào công công lãnh đạo các ngươi có cách, nếu không thì chỉ với bản lĩnh nghiệm thi xử án nửa vời của bổn cung, chỉ sợ cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có cách làm lộ ra chân tướng.”
Tiểu thái giám được phái tới kia lộ ra vẻ cơ trí, lập tức cũng tâng bốc nói: “Nương nương quá khiêm nhường rồi, bản lĩnh của nương nương đã rõ như ban ngày, trên dưới hoàng cung này nương nương mà là thứ hai thì ai dám nhận thứ nhất?
Tào công công của chúng ta cũng đã nói, có ngọn đèn chỉ đường là nương nương thì từ nay về sau trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi.”
Thật ra thì lời nói hoàn chỉnh của Tào công công là: “Có Uyển tần nương nương ở đây, những bọn yêu ma quỷ quái kia cũng không bao giờ dám coi mạng người như cỏ rác nữa, sau này trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi! Các ngươi cũng phải cẩn thận cho ta, đừng có chọc vào Uyển tần nương nương, nếu không cẩn thận rơi vào trong tay nàng thì ta cũng không có bản lĩnh thoát tội cho các ngươi đâu.”
Hai bên tâng bốc nhau một hồi, Trang Minh Tâm mới kêu Quỳnh Phương cho hắn ta mấy nén bạc, lúc này mới đuổi người đi.
Quỳnh Phương bớp hơn nửa túi tiền đã trống rỗng, buồn rầu nhíu chặt chân mày.
“Nương nương vung tay cũng quá hào phóng rồi, bây giờ mới vào cung chưa được mấy ngày mà đã tiêu mất bao nhiêu bạc thế này rồi…
Tuy đồ cưới phong phú, nhưng cuộc sống về sau còn dài, cứ chỉ chi không thu như vậy thì sớm muộn cũng có ngày tiêu hết, đến lúc đó phải làm sao đây?”
Thôi Kiều cũng khuyên: “Quỳnh Phương cô nương nói đúng, nô tỳ cũng sốt ruột thay nương nương, chưa từng nhìn thấy ai hào phóng hơn nương nương, chẳng trách bên ngoài những người kia ai cũng tình nguyện chạy đến Chung Túy cung, có thể nhận thưởng phong phú hơn nơi khác.”
“Dù sao cũng chỉ có chút tiền như vậy, có tiết kiệm hơn đi nữa thì vẫn có lúc tiêu hết thôi, cũng không cần phải thắt chặt chi tiêu quá mức làm gì.” Trang Minh Tâm rất không để bụng.
Trong suy nghĩ của nàng, tiền không phải do tiết kiệm mà ra, mà là kiếm ra được, tiết kiệm chẳng bằng đi kiếm tiền.
Cho nên ở kiếp trước ngoài nghề chính là pháp y ra thì nàng còn sáng tác tiểu thuyết hình sự, trinh thám, kiếm được không ít tiền nhuận bút, chẳng những trả sạch được khoản vay mua nhà mà còn mua được thêm một căn hộ.
Bây giờ cũng giống như vậy, lại còn có hơn ba mươi ngàn lượng đồ cưới, dù là tám năm, mười năm cũng chẳng xài hết.
Mà dù có tiêu hết cũng không gấp, nàng cũng nhớ được đại khái cách chế tạo xi măng và thủy tinh, bán giá cao cho Dục Cảnh đế thì nửa đời sau hẳn cũng không cần phải băn khoăn rồi.
Quỳnh Phương còn muốn khuyên thêm nhưng Lý Liên Ưng đã bước nhanh vào.
Hắn ta vui mừng nói: “Nương nương, tượng tác giám đưa khí cụ nương nương muốn làm đến rồi, bọn họ đang chờ ở ngoài cửa, người đi xem đi, nếu có chỗ nào chưa ổn thỏa thì kêu bọn họ lập tức mang về sửa lại.”
Bởi vì hôm qua Trang Tĩnh Uyển nhắc tới Liêu thái phi, Trang Minh Tâm lại nhớ tới chuyện trước khi vào cung mẫu thân Bùi nhị phu nhân đã dặn dò nàng phải chăm sóc nhiều hơn đến đường tỷ Bùi thái phi.
Tuy không biết là Bùi nhị phu nhân lấy đâu ra đạo lý đường đường là một thái phi mà còn muốn một tần vị nho nhỏ như nàng tới chăm sóc, nhưng dù gì cũng là di mẫu của mình, xuất thân của Bùi thị là thượng cung Bùi Cẩn của Thượng Y cục, cũng khá là khiến nàng phải hao tổn tâm trí, lui tới Thọ Khang cung nhiều hơn cũng đáng.
Nừng vừa mới đến, ngoại trừ thức ăn ra thì hình như cũng chẳng có lễ vật nào tốt hơn.
Lương bì thì thôi đi, người già chưa chắc có thể ăn cay, mà lương bì không cay thì giống như mất đi linh hồn vậy, ăn còn gì là thú vị nữa?
Bánh mì cũng không được, trước mắt Chung Đại và Tiền Hỉ chỉ biết làm bánh mì kiểu Pháp có vỏ ngoài xốp giòn thôi, mà răng của người già cũng chưa chắc đã ăn được.
Vì vậy nàng đã nghĩ tới bánh ngọt.
Nướng một cái bánh ngọt cao sáu tấc, cắt ở giữa ra rồi bỏ mứt hoa quả vào, ở trên thì dùng bơ phết lên.
Hái một bông hoa hồng ở luống hoa bên ngoài rồi cài lên, vừa không mất thể diện lại vừa đẹp mắt, ăn cũng rất ngon nữa.
Nhưng mà bánh ngọt làm tốn sức hơn bánh mì nhiều.
Phải đánh bông lòng trắng trứng lên, nhưng mà không có máy đánh trứng điện, nàng không thể làm gì khác hơn là vẽ bản mẫu đồ đánh trứng bằng tay đưa cho tượng tác giám, để cho bọn họ dùng dây kẽm quấn ra hai cái.
Đồ đánh trứng bằng tay không có nội dung kỹ thuật gì, Trang Minh Tâm nhận lấy, nhìn mấy lần, gật đầu một cái rồi kêu Quỳnh Phương thưởng.
Mặt Quỳnh Phương dài ra, bất đắc dĩ lấy túi tiền.
Trang Minh Tâm đưa đồ đánh trứng lại cho Lý Liên Ưng, dựng cánh tay của Thôi Kiều lên, ba người cùng nhau đi tới phòng bếp nhỏ ở hậu điện.
…
Nàng phân công công việc cho Chung Đại và Tiền Hỉ.
Chung Đại phụ trách làm ra bột mì có hàm lượng gluten thấp.
Cách làm chính là bỏ bột mì được xay từ cối đá vào chậu sắt, dùng xẻng gỗ nén chặt xuống, trùm vải lên trên, để vào lồng hấp hai chung trà.
Sau khi lấy ra, để lạnh rồi đánh tan bột mì ra, dùng sàng nhỏ để sàng, thứ lấy được chính là bột mì có hàm lượng gluten thấp dùng để làm bánh ngọt.
Tiền Hỉ phụ trách đánh lòng trắng trứng.
Cách làm là sau khi tách lòng trắng khỏi lòng đỏ thì đổ vào chậu sắt, thêm vào một nửa đường.
Sau khi dùng đồ đánh trứng đánh lên bọt thì lại cho thêm một nửa đường còn lại.
Đánh đến khi cứng và bông xốp, nhấc đồ đánh trứng lên mà không bị tuột xuống, cuối cùng khi lòng trắng trứng có ngọn là được.
Đợi Chung Đại làm xong bột mì có hàm lượng gluten thấp, lấy lòng đỏ, sữa bò và bột mì gluten thấp với một muỗng dầu hạt cải bỏ vào trong chậu sắt, khuấy đến khi sệt lại.
Nhỏ mấy giọt giấm tinh vào, rồi lại chia lòng trắng trứng mà Tiền Hỉ đã đánh xong làm hai phần, trộn đều lên.
Gõ chậu sắt nhỏ lên trên thớt mấy cái, loại bỏ hết những bọt khí ở bên trên là có thể bỏ vào trong lò nướng bánh mì rồi.
Thời gian chờ nướng bánh, hai người lại tiếp tục lấy lòng trắng trứng, sữa bò, đường và dầu hạt cải đánh thành một chậu bơ.
Hai khắc sau, cửa lò nướng vừa mở ra, hương thơm ngọt ngào nhất thời phả vào mặt.
Trang Minh Tâm hít một hơi, vừa muốn tán dương nói một câu “thật là thơm” thì đã nghe sau lưng có người giành nói: “Thật là thơm!”
Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng nói nàng cũng biết là Dục Cảnh đế.
Âm thầm liếc mắt, nàng xoay người lại, khom người hành lễ: “Thần thiếp ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng cát tường an khang.”
Hôm nay Dục Cảnh đế mặc bộ đồ có mang chút phong cách Ngụy Tấn, tay áo bào rộng, trên đầu cũng không đội mũ, chỉ thắt một dây vải màu xanh ngọc, mái tóc đen dài xõa ra.
Vẻ mặt cũng nhu hòa hơn trước kia rất nhiều, toàn thân tản ra khí tức thêm mấy phần lười biếng.
“Bình thân.” Dục Cảnh đế giơ tay lên một cái, sau đó lại hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm lò bánh mì còn đang tỏa ra hơi nóng.
Trong miệng hỏi: “Ái phi đang làm món gì vậy? Tại sao hương thơm lại còn ngọt ngào hơn cả bánh mì thế?”
Trang Minh Tâm tỏ ra vô cùng cạn lời, bánh ngọt vừa mới ra lò mà hắn đã chạy tới ngay rồi, cho dù có phái người giám thị Chung Túy cung nhưng dầu gì cũng che giấu một chút đi chứ.
“Chuẩn bị làm mấy cái bánh ngọt mà người già thích ăn để đi bái kiến thái hậu nương nương, Liêu thái phi nương nương và Bùi thái phi nương nương.”
“Người già” hai chữ này nàng cố tình nhấn mạnh, hy vọng cẩu hoàng đế có thể biết điều một chút, đừng có cướp đồ của người ta.
Chỉ tặng Bùi thái phi bánh ngọt, bỏ qua Trịnh thái hậu và Liêu thái phi, hiển nhiên là không phải hành động sáng suốt gì, bản thân đã không làm cho người ta thích rồi thì thôi, sao lại còn có thể lôi kéo hận thù lên người Bùi thái phi được chứ.
Dù sao cũng không phải là thứ đồ đáng tiền gì mà nàng không mua được, dứt khoát ba người thì tặng luôn ba cái.
Dục Cảnh đế hiển nhiên là cũng không thức thời, chẳng những không thức thời mà còn được voi đòi tiên, nhíu mày: “A. Vừa vặn hôm nay là hưu mộc, trẫm đi cùng nàng vậy.”
Trang Minh Tâm: “…”
Không cần mà! Có hắn ở đó thì làm sao nàng có thể nói chuyện thoải mái với Bùi thái phi được đây?
Nàng nháy mắt với Tiền Hỉ đang bưng chậu bánh ngọt, mắng: “Không có mắt nhìn sao, hoàng thượng đang ở đây kìa, còn không mau bóc màng của bánh ngọt ra, cho nhân vào, phết bơ lên, cắt nửa cái rồi trình lên?”
Không thể làm gì khác hơn là lấy bánh ngọt ra để lấp đầy miệng hắn, hy vọng hắn ăn xong có thể mau chóng biến đi, đừng ở đây làm loạn nàng.
Một lúc sau, miếng bánh ngọt được cắt ra được bày lên trên bàn ở chính điện đông thứ gian.
Dục Cảnh đế cầm cái muỗng xắn một miếng bánh ngọt lớn rồi đưa vào miệng, nhai mấy cái, lập tức bị sự bông xốp, hương vị ngọt ngào chinh phục, hạnh phúc híp nửa mắt lại.
Sau khi nuốt xuống lại múc một muỗng bơ được phết ở phía trên rồi đưa vào trong miệng.
Chỉ cảm thấy mềm mịn, trơn mướt, trong vị ngọt nhàn nhạt có hiện lên hương sữa, tan ngay trong miệng, khiến cho người ta có chút chưa thỏa mãn, không tự chủ được lại múc thêm một muỗng nữa.
Sau khi ăn liền ba muỗng bơ, hắn mới khơi ra mứt đào ở bên trong rồi đưa vào trong miệng.
Sau đó lập tức nhíu mày: “Mứt đào ở đâu ra mà lại khó ăn như vậy?”
Tiền Hỉ đưa bánh ngọt tới mà sợ hết hồn, vội vàng lấy người khác ra làm lá chắn.
“Hồi hoàng thượng, là mua được trong nội thiện phòng, sư phó trong nội thiện phòng nói là dùng đào tươi mới được tiến cống từ tháng sáu năm nay của Tân Châu… Một chai nhỏ này mà đáng giá những năm thỏi bạc.”
Làm một tín đồ ăn uống thầm kín, Dục Cảnh đế rất có trình độ ở phương diện đồ ăn.
Nghe vậy “xì”, nói: “Làm liều, đào tháng sáu là đào tươi và giòn, mang đi làm mứt đào thì đúng thật là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Mứt đào ngon là phải dùng đào vàng mới được, tất cả những loại đào còn lại đều không thể so sánh.”
Ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Trang Minh Tâm vì bị hắn ăn mất một miếng bánh ngọt mà đau lòng đến lông mày cũng nhíu hết lại, hào phóng vung tay lên: “Chờ cuối tháng phủ Tế Nam tiến cống đào vàng lên, thưởng cho nàng hai giỏ để nấu mứt đào.”
“Vậy thần thiếp tạ ơn hoàng thượng trước.”
Trang Minh Tâm đứng lên nói tạ ơn, đào vàng là thứ tốt, làm mứt đào chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là có thể làm được đào vàng đóng hộp.
Món này là thứ nàng thích nhất ở kiếp trước, một hơi ăn hết ba hộp lớn cũng không thấy ngán.
Bình luận facebook