Sau khi Tô Hân và bạn trai ở bên nhau hai tháng, bắt đầu thường xuyên xảy ra các loại mẫu thuẫn to nhỏ, nhỏ chẳng hạn như sẽ vì màu son môi mà cãi vã, lớn chẳng hạn như vì động tay động chân mà phải vào bệnh viện.
Có một lần tôi và Chu Tự đang ăn cơm ở bên ngoài, đó là một quán ăn mới mở, các cặp đôi đến ăn sẽ được giảm 50%, tôi kéo Chu Tự đi cùng, nhưng khi thức ăn vừa được đưa lên, Chu Tự nhận được điện thoại của Tô Hân.
Lúc chúng tôi chạy đến, Tô Hân đang vừa khóc vừa uống rượu ở trong phòng bao, nguyên nhân là do bạn trai cố ấy gần đây quá bận rộn, hai người vì vấn đề tần suất hẹn họ mà xảy ra cãi vã.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng an ủi xong thì việc này sẽ kết thúc, không nghĩ tới cuộc điện thoại lần đó chỉ là khởi đầu.
Sau đó Tô Hân thường xuyên than phiền với tôi rằng ban trai cô ấy không đủ quan tâm, không đủ dịu dàng, sau khi cãi nhau xong nói xin lỗi cũng không đủ thành tâm, vẫn cùng cô gái khác dây dưa mập mờ.
Cuối cùng cô ấy kết luận một câu: “Còn không bằng Chu Tự.”
Mẫu thuật giữa Tô Hân và anh ta giống như càng ngày càng lớn, số lần gọi điện cho Chu Tự cũng càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức có đôi khi tôi cảm thấy mình là người dư thừa.
Nhớ hôm ấy là sinh nhật của tôi, ngoài trời đổ mưa to, Chu Tự thắp nến xong bảo tôi cầu nguyện, tôi vừa mới nhắm mắt vào đã nghe thấy một loạt tiếng chuông dồn dập, cho đến tận lúc này tôi giống như mới ý thức được đây là nhạc chuông mà Chu Tự cài đặt riêng cho Tô Hân, cho dù sau khi cùng tôi ở bên nhau cũng không hề đổi.
Tiếng nức nở của Tô Hân truyền qua điện thoại ở trong căn phòng yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng, Chu Tự đột nhiên đứng dậy làm đổ một chiếc đĩa sứ, vỡ tan tành trên mặt đất. Trong điện thoại, Tô Hân nói cô ấy chia tay rồi, bị bạn trai cũ ném xuống đường, không biết đang ở chỗ nào.
Trong phòng mở điều hòa, nhưng đầu ngón tay tôi vẫn có chút lạnh thấu xương, Chu Tự chậm rãi trấn an cô ấy:
“Đừng sợ, gửi định vị cho anh.”
Thật ra giọng điệu nói chuyện của Chu Tự vẫn luôn rất ôn hòa, nhưng không biết tại sao, tôi vẫn cảm thấy lúc hắn đang an ủi Tô Hân là thời điểm hắn đặc biệt ôn nhu.
Trước khi hắn mở cửa đi ra ngoài, tôi gọi hắn lại, lúc này hắn dường như mới ý thức được tôi vẫn còn ở chỗ này, mất tự nhiên mở miệng: “Bên ngoài mưa to quá, không an toàn, anh đi tìm Tô Hân một chút.”
Đây có lẽ là lần tùy hứng duy nhất từ sau khi cùng hắn ở bên nhau, tôi túm lấy tay áo hắn: “Nếu như em không muốn để anh đi thì sao?”
Đã quá nhiều lần, cho dù chỉ là em gái thì hai người họ cũng đã vượt quá giới hạn.
Ngón tay bị tách ra, giọng Chu Tự có chút trầm thấp: “Xin lỗi Ti Uẩn, anh không thể để cô ấy xảy ra chuyện được.”
Sau đó chính là tiếng đóng cửa.
Sinh nhật 21 tuổi của tôi, một người ngồi nhìn ngọn nến cháy hết trên bánh sinh nhật thật laai, cuối cùng bởi vị đột nhiên đau đầu ngất xỉu được người phục vụ phát hiện đưa tới bệnh viện.
Đau đầu là di chứng do tai nạn xe để lại, sau khi truyền dịch xong, nửa đêm tỉnh lại móc điện thoại ra.
Cuộc gọi cho Chu Tự vẫn luôn không ai bắt máy.
4.
Tô Hân thất tình, cả ngày ngồi ở ký túc xa không ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau Chu Tự đến bệnh viện xem tôi, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt. nắm lấy tay tôi nói xin lỗi, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Sau khi xuất viện Chu Tự đặc biệt săn sóc tôi, mỗi ngày đưa đồ ăn đưa thức uống, giờ đi học hay tan học cũng ở bên cạnh tôi, đại khái dành dành hết thời gian ở trên người tôi, có lần trong giờ thể dục, kỳ kinh nguyệt của tôi đột nhiên đến sớm, đau bụng đến nói đứng không vững, không biết bạn cùng phòng nào nhắn tin cho Chu Tự, lúc hắn chạy tới trên trán mồ hôi nhễ nhại, sau đó bế tôi lên chạy vào bệnh xá.
Tỉ mỉ chu đáo chuẩn bị các loại miếng dán giữ nhiệt, nước đường đỏ, thuốc giảm đau cho tôi.
Tôi biết rằng hắn đang cố gắng hàn gắn vết rạn nứt giữa hai chúng tôi.
Tâm trạng Tô Hân không tốt, sẽ tìm đủ loại lý do để ở cùng một chỗ với chúng tôi, ban đầu là khi ăn cơm cùng nhau, sau đó mỗi lần tôi và Chu Tự đi ra ngoài cô ấy cũng đi theo.
“Uẩn Uẩn, tớ sẽ không cướp Chu Tự của cậu, tớ không thích anh ấy.”
“Tớ chỉ coi anh ấy là anh em thôi, tớ thích anh ấy, tớ đã không làm mai cho hai người các cậu.”
Có lúc cô ấy cũng sẽ tức giận vì Chu Tự cho tặng quà cho tôi mà không tặng quà cho cô ấy, sẽ làm nũng nói:
“Chu Tự, anh thấy sắc quên bạn.”
“Sao vậy? Hai người là do em mai mối đấy, nhanh như vậy đã quên mất em rồi?”
"Chu Tự, chúng ta là từ nhỏ lớn lên cùng nhau đấy."
Một thời gian rất dài sau đó, ba người chúng tôi vẫn duy trì một mối quan hệ vi diệu như vậy, cho đến khi Tô Hần lại yêu đương một lần nữa, đối phương là một chàng trai của Khoa Kinh doanh.
Chàng trai này và bạn trai cũ của Tô Hân hoàn toàn trái ngược nhau, bạn trai cũ của cô ấy rất lãng tử, tính tình cũng rất nồng nhiệt, nhưng không biết cách nhường nhịn, cũng không biết quan tâm chăm sóc người khác, trong khí đó chàng trai tuấn tú sạch sẽ này dù chuyện gì xảy ra cũng đặt Tô Hân lên hàng đầu.
Tôi không biết Tô Hân có nhận ra hay không, chàng trai này cực kỳ giống Chu Tự, chính xác mà nói, là cực kỳ giống với người luôn không có điểm mấu chốt đối với cô ấy – Chu Tự.
Ngày Tô Hân một lần nữa tuyên bố yêu đương, Chu Tự lỡ tay đánh rơi tách trà tôi tự mình làm, là quà sinh nhật tôi tặng cho hắn.
Mảnh vỡ cứa vào ngón trỏ của hắn, để lại một vết sẹo, nói không rõ là bởi vì tô hân, hay bởi vì tách trà tôi tặng.
Quan hệ trở nên căng thẳng vì Tô Hân của tôi và Chu Tự lại lần nữa dịu xuống.
Sau đó, có một buổi tối, tôi và Chu Tự ăn tối ở tiệm thịt nướng ngoài trường học, đột nhiên bên ngoài trở nên ồn ào náo nhiệt, tôi cũng không tò mò lắm, cũng không thích tham gia náo nhiệt, Chu Tự cũng vậy.
Nhưng giấy tiếp theo, một tiếng hét vang lên, là giọng của Tô Hân, gần như không chút do dự, Chu Tự đứng dậy chạy ra ngoài, tôi cũng đi theo.
Cửa hàng đối diện là một mớ hỗn độn, có một nhóm người đánh nhau, Tô Hân cũng ở trong đó, sau đó, tôi nhìn thấy có người muốn đánh Tô Hân, Chu Tự đưa tay cầm lấy chai rượu bên cạnh ném vào anh ta, hiện trường hỗn loạn, có tiếng khóc, tiếng đập phá, la hét còn có m.áu, rất nhiều m.áu
Trước khi mất đi ý thức, câu cuối cùng nghe được là:
“Có người ngất xỉu, có người ngất xỉu…”
Người ngất xỉu kia chính là tôi.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi chỉ cảm thấy đầu rất đau, đau dữ dội, trong lúc nhất thời không thể chịu đựng được liền ngất đi.
Khi mở mắt ra lần nữa là ở bệnh viện, khuôn mặt Chu Tự bị bầm tím, cánh tay cũng bị thương phải băng bó.
Thấy tôi tỉnh, giọng khàn khàn gọi: “Ti Uẩn.”
Tôi không phải một người thích khóc, cho dù tủi thân cũng sẽ cứng ra chịu đựng vượt qua, đây là lần đầu tiên, tôi không khống chế được rơi nước mắt trước mặt Chu Tự, không nói gì cả, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống gối.
Lúc ấy tôi quá sợ hãi, tôi gọi Chu Tự, liên tục gọi, nhưng thời điểm đó, trong mắt hắn chỉ có Tô Hân.
Không nói được lý do khóc, chỉ là cảm thấy ngực giống như bị con d.ao cùn cứa qua.
Bình luận facebook