11.
Tôi nghĩ, mỗi người đều có một vở kịch thuộc về riêng mình, có khi vô tình chạy vào vở kịch của người khác làm nhân vật phụ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở lại câu chuyện của mình để làm nhân vật chính.
Lần đầu tiên tôi gặp Tống Tây Hành là vào một buổi chiều tối giữa hè, tôi đang trộm ăn kem ở hành lang, tình cờ gặp ba tôi trở về mang theo Tống Tây Hành.
Khi đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuy áo trên cùng cài cẩn thận, trên người có cảm giác trương dương lại phong độ trí thức, rất mâu thuẫn, an tĩnh mà đứng ở bên người ba tôi nghe ông ấy lải nhải với tôi.
“Đây là giáo viên môn Toán ba mời cho con, Tống Tây Hành, gọi là thầy Tống.”
Tôi mím môi, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cất giọng lanh lảnh:
"Tống Tây Hành."
Anh sững người một lúc, rồi mỉm cười với tôi, đôi mắt thật đẹp, anh nói:
“Xin chào.”
Tôi không hề ngoan, ít nhất ở trước mặt anh là như vậy.
Tôi thích nhìn anh giảng bài, sau đó nói không hiểu, yêu cầu anh giảng lại một lần nữa, anh cũng luôn không chê phiền mà giảng đi giảng lại, thật ra là tôi lừa anh, tôi đã sớm nghe hiểu rồi, nhưng tôi chính là thích bộ dáng anh giảng bài cho tôi.
Tôi cũng thích gọi tên của anh, trước giờ đều không chịu gọi anh là thầy Tống, bởi vì quan hệ thầy trò không quá có lợi cho việc phát triển sau này.
Đoạn thời gian đó, ba mẹ tôi thường xuyên phải tăng ca, có một lần ăn mì gói bị Tống Tây Hành bắt gặp, anh xụ mặt trực tiếp ném gói mì đi, nấu cho tôi một bát mì cà chua trứng gà (*), dặn dò tôi sau này không được ăn mì gói nữa.
(*) Mì của thầy Tống là mì tươi nha mọi người.
Tôi nói không ăn thì sẽ đói bụng.
Anh liền dạy tôi nấu.
Thực ra trước đây mẹ tôi đã từng dạy tôi rồi, nhưng sau đó phát hiện ra tôi là một tay sát thủ phòng bếp liền bỏ cuộc.
Sau đó, tôi vô số lần suy nghĩ về vấn đề nấu mì khó hơn hay toán học khó hơn, cuối cùng kết luận, chỉ cần giáo viên là Tống Tây Hành, vậy thì đều không khó, cho nên tôi không chỉ học được cách nấu mì cà chua trứng gà, thành tích môn toán cũng tiến bộ vượt bậc.
Kỳ nghỉ hè đó, thứ cám dỗ tôi không chỉ có cây kem vị vani, mà còn có gương mặt đẹp trai của Tống Tây Hành, chờ đợi anh trở thành điều tôi mong chờ nhất mỗi tuần.
Năm ấy tôi 16 tuổi, tâm tư của thiếu nữ căn bản không giấu được, tôi cũng không hề muốn giấu, vậy nên đêm trước ngày anh rời đi, tôi mặc chiếc váy mới mua đến tỏ tình với anh.
Anh ngẩn ngơ, sau đó cười xoa đầu tôi:
"Em còn nhỏ, phải cố gắng học tập."
Đây xem như là gián tiếp từ chối, mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Sau đó, anh quay lại trường đại học, để lại số điện thoại cho tôi.
Tôi không bỏ cuộc, hàng tuần đều tìm lý do để gọi điện cho anh, hỏi anh bài tập, báo cáo thành tích, còn có…
Yêu cầu anh không được phép yêu đương, phải chờ tôi lớn lên.
Tôi nghe thấy một tràng cười từ bên kia điện thoại, có lẽ là bạn học của anh:
“Tống Tây Hành, mày bắt cóc em gái nhỏ nhà nào thế?”
Tôi gặp lại Tống Tây Hành vào một buổi tối mùa xuân, khi tôi tạm biệt các bạn học và về nhà, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở dưới chung cư.
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên người anh, trên mái tóc của anh phủ một tầng vàng dịu dàng, anh đang mỉm cười với tôi, như cây liễu xuân phá băng, lòng tôi rạo rực.
Anh nói: "Triệu Ti Uẩn, anh đến thăm em."
Tống Tây Hành chỉ ở với tôi ba ngày rồi lại trở về.
Cho đến trước khi tôi xảy ra tai nạn xe, anh cũng không đến thăm tôi, tôi biết anh bận rộn nhiều việc, cũng không dám quấy rầy anh nhiều, hơn nữa nhiệm vụ học tập ngày càng nặng nề, nên tần suất gọi điện cho anh cũng giảm hẳn đi.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, cũng chính khoảng thời gian đó, ba mẹ tôi luôn cãi nhau, tôi không biết lý do là gì, cho đến ngày hôm đó tôi từ thư viện trở về nhà sớm, thấy ba tôi cùng người đàn bà khác lăn lộn trên giường.
Đó cũng là ngày cuối cùng ngay trước khi mẹ tôi đi công tác trở về.
Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức giận mà hét lên, một cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng, cuối cùng quay lưng chạy ra ngoài.
Tôi hoa cả mắt, hoàn toàn không biết phải làm gì liền chạy đến một cửa hàng, bấm dãy số mà mình đã thuộc lòng.
Đáng tiếc tôi gọi ba lần đều không có ai bắt máy.
Sau đó, khi tôi đang bàng hoàng băng qua đường, bị một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ đ.âm phải, cú va chạm dữ đội dường như khiến ký ức của tôi lập tức vỡ thành từng mảnh, đầu óc tôi dần trở nên trống rỗng…
Tống Tây Hành…
12.
Bác sĩ nói Tống Tây Hành bị thương ở đầu, còn đang hôn mê, trước mắt đã không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngoài việc gia sư cho học sinh, thời gian còn lại tôi đều ở trong bệnh viện, trong khoảng thời gian này, học muội của Tống Tây Hành mà tôi gặp trước đó đã đến thăm một lần.
Cô ấy ôm một bó hoa, tươi cười rất đẹp mắt, giọng nói cũng rất trong trẻo:
“Chị nói học trưởng thật là thảm mà!”
Tông Tây Hành vì bảo vệ tôi mới bị đập trúng, tôi cúi đầu cắn môi không lên tiếng.
"Em gái nhỏ, có phải em khôi phục trí nhớ rồi không? Vậy khi nào chị có thể uống rượu mừng thế?”
“Chị biết em mất trí nhớ sao?” Tôi có chút kinh ngạc, trực tiếp bỏ qua nửa câu sau.
“Tất nhiên, chị còn biết học trưởng vì em mà từ chối tất cả các cô gái khác cơ mà.”
"Chậc chậc, em nói xem liệu học trưởng có mất trí nhớ hay không?”
Tống Tây Hành sẽ mất trí nhớ, sau đó quên mất tôi sao?
Bệnh viện về đêm rất yên tĩnh, sau khi tôi cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay và mặt của Tống Tây Hành, dựa vào một bên đọc sách, nhưng một chữ cũng đọc không vào.
Lời học muội của anh nói vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi có chút phiền não lấy điện thoại ra tra cứu, tỷ lệ bị đập đầu mất trí nhớ là bao nhiêu?
Có hàng ngàn câu trả lời nhưng không cái nào có thể cho tôi một đáp án chắc chắn.
Tôi nằm ở bên giường nhìn hàng mi dày của anh đổ buống xuống dưới mí mắt, nhớ lại Tống Tây Hành năm xưa, phát hiện mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều.
Không biết người mất đi một đoạn ký ức có phải đặc biệt thiếu cảm giác an toàn và nhạy cảm với mọi thứ xung quanh hay không, vậy nên anh luôn nói tôi trở nên ngoan ngoãn, nhưng thực tế không phải vậy, tôi chỉ vì thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới trầm lặng hơn mà thôi.
Ban đầu sau khi hôn mê tỉnh lại, suốt một thời gian rất dài, tôi cả đêm trằn trọc không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh mình bị đ.âm, trong đầu văng vẳng tiếng va chạm.
Mà loại cảm giác thiếu an toàn này trong lòng tôi khi ở bên Chu Tự đã lên đến đỉnh điểm.
Hiện tại nó lại xuất hiện một lần nữa, tôi nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay thon dài của anh, thấp giọng năn nỉ:
“Tống Tây Hành, anh mau tỉnh lại đi có được không?”
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, cuối cùng vào một buổi chiều tối mười ngày sau, lúc đó tôi đang cầm một chậu nước đi ra từ phòng tắm, ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đã ngồi dậy.
Anh cau mày che đầu: "Đây là đâu?"
Trái tim tôi run lên, ngay cả giọng nói cũng run theo:
"Đây là bệnh viện, anh vì bảo vệ em mà bị đập trúng.”
“Anh đã hôn mê mười ngày rồi.”
“… Tống Tây Hành, anh còn nhớ em là ai không?”
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh khẽ đặt lên trán, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên mặt tôi, sau đó nói:
"Anh nhớ, em là vợ của anh."
"Bộp" một tiếng, cái chậu trong tay tôi rơi xuống.
Tôi tưởng rằng trí nhớ của anh bị hỗn loạn, lúc xoay người đi tìm bác sĩ bị anh gọi lại, đỏ hoe mắt quay đầu, nhìn thấy anh cười yếu ớt với tôi, giữa chân mày đều là vẻ ôn nhu, giọng nói khàn khàn vì đã lâu không lên tiếng.
"Ti Uẩn, thật sự xin lỗi, anh chỉ đùa thôi."
“Em đừng sợ, anh nhớ em, sẽ không nhớ lầm em, cũng sẽ không quên em.”
Bình luận facebook