15.
(Ngoại truyện 1 - Chu Tự)
* Không muốn nghe tra nam giải thích mới quý vị next sang NT2
Khi biết tin bọn họ sẽ kết hôn, tôi đang cẩn thận dán lại tách trà mà tôi đã làm vỡ.
Tôi đã tìm kiếm trên mạng và các cửa hàng rất lâu nhưng cũng không thể tìm thấy mẫu tương tự, sau đó mới biết đó là Ti Uẩn tự tay làm.
Trong ngăn kéo vẫn còn chiếc đồng hồ cô ấy tặng tôi, giống như cái tách mà dù tôi có chắp vá lại như thế nào cũng không bao giờ có thể trở lại hình dạng ban đầu, chiếc đồng hồ kia, tôi cũng không bao giờ có cơ hội đeo nữa.
Tôi chợt nhớ đến một chuyện rất nhỏ, khi đó tôi với cô ấy vừa mới ở bên nhau, có một lần chúng tôi cùng nhau đi vào một quán mì, lúc cô ấy gọi món đặc biệt dặn dò chủ quán làm một bát không có rau mùi, bởi vì tôi không ăn rau mùi.
Cô ấy dường như có thể nhớ tất cả mọi chuyện liên quan đến tôi, cho dù tôi chỉ là lơ đãng nhắc tới, giống như chuyện không ăn rau mùi này, tôi cũng chỉ thể hiện ra trong một lần ngồi ăn cùng với cô ấy.
Nhưng Tô Hân lại vĩnh viễn không nhớ được, hoặc có thể là nhớ được, chẳng qua cảm thấy không quan trọng mà thôi.
Trước khi gặp Triệu Ti Uẩn, tôi cũng nghĩ rằng người tôi thích là Tô Hân, nhưng sau này khi tôi thực sự có được điều mình mong muốn là cùng cô ấy ở bên nhau, trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh cô gái có đôi lông mày cong và đôi mắt biết cười, cô ấy thích ôm cánh tay tôi dịu dàng nói:
"Chu Tự, chúng ta đi thư viện đi."
Tôi và Tô Hân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, dưới sự dạy dỗ của người lớn, bảo vệ cô ấy đã trở thành một loại thói quen của tôi, sau nhiều năm, tôi coi thói quen đó trở thành sở thích, mà cô ấy được tôi bảo vệ, dường như cũng trở một loại thói quen.
Trên thực tế, mỗi lần tôi bỏ lại Ti Uẩn vì Tô Hân, tôi biết cô ấy rất khó chịu, nhưng khi đó tôi chưa ý thức được tầm quan trọng của cô ấy, thậm chí còn không nhận ra rằng tôi đã thích cô ấy rồi, cảm thấy cô ấy không quan trọng, ít nhất là không quan trọng bằng Tô Hân.
Vì vậy, việc xác nhận mối quan hệ với cô ấy rất qua loa, cũng không đề cập đến với người nhà trong suốt hai năm quen nhau.
Cô ấy và Tô Hân hoàn toàn khác nhau, bất kể là ngoại hình hay tính cách, bộ dáng cô ấy thanh tú, trắng trẻo, cả người đều mang theo vẻ ngoan ngoãn, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, trên người phát ra hơi thở mạnh mẽ của một người thích đọc sách.
Nhưng đôi khi cô ấy cũng sẽ nghịch ngợm một chút, chẳng hạn như đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng tôi, chờ tôi quay đầu lại, cô ấy lại đi ra từ một hướng khác, cười rất vui vẻ.
Hình ảnh hoạt bát như vậy của cô ấy cũng không thường gặp, hầu hết thời gian đều tương đối an tĩnh.
Sau khi chia tay, tôi và Tô Hân ở bên nhau, tôi không ngờ tới, người mà tôi chấp nhất mười mấy năm, vậy mà chỉ ở bên nhau được mấy tháng ngắn ngủi.
Tôi phát hiện, tôi không thích cô ấy, mà cô ấy cũng chỉ vì sau khi trải qua nhiều đối tượng mới phát hiện ra không ai đối xử tốt với cô ấy hơn tôi mà thôi.
Khi tôi nhìn thấy Triệu Ti Uẩn và anh họ của tôi đi cùng nhau, tôi vừa tức giận lại vừa mừng thầm, tôi cho rằng cô ấy coi anh họ tôi là thế thân, cô ấy còn chưa quên được tôi.
Cho đến khi tôi cầu xin quay lại mới biết, dường như tôi đã thực sự mất đi cô ấy, vĩnh viễn mất đi.
Hoặc có lẽ… cô ấy chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi.
Biết chuyện cô ấy từng mất trí nhớ là do có một lần anh họ tôi đưa cô ấy về nhà, tôi nghe anh họ và mẹ anh ấy nhắc đến.
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao khi đó tôi theo đuổi Triệu Ti Uẩn một lần nữa, anh họ không thèm quan tâm chút nào, bởi vì người Triệu Ti Uẩn thích ngay từ đầu đã là anh ấy.
Anh ấy có đủ tự tin.
Tôi giống như một con chuột trốn trong bóng tối, chỉ dám len lén theo phía sau nhìn hai người họ từ xa.
Nhìn bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, cùng nhau xem phim…
Triệu Ti Uẩn dường như rất vui vẻ, loại vui vẻ này là điều tôi chưa từng thấy khi cô ấy ở bên cạnh tôi.
Mà tôi lại nhát gan không dám đi hỏi cô ấy, có phải tôi mới là thế thân hay không, có phải cô ấy thích tôi vì bộ dáng của tôi rất giống anh họ hay không.
Anh họ vẫn luôn rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến người khác đố kỵ, vì vậy khi còn nhỏ tôi rất thích bắt chước anh ấy, đến khi gặp Triệu Ti Uẩn thì tôi đã không còn bắt chước nữa nhưng thói quen thì vẫn chưa thay đổi hoàn toàn.
Tôi không dám hỏi… Cứ coi như cô ấy từng thật lòng thích Chu Tự tôi là được rồi.
Ngày bọn họ kết hôn rất náo nhiệt, người nhà anh họ rất thích cô ấy, mẹ tôi cũng thích cô ấy, bà nói nếu tôi không cùng Tô Hân ở bên nhau, sau này hãy tìm một người vợ giống như Ti Uẩn vậy.
Có lẽ bà không biết rằng Triệu Ti Uẩn suýt chút nữa đã trở thành con dâu của bà.
Nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô ấy trên sân khấu, tôi chợt nhớ ra rằng lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Triệu Ti Uẩn này không phải từ chỗ Tô Hân.
Đại khái là vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, sau đi đá bóng trở về, lúc đi ngang qua sân nhìn thấy anh họ đứng dưới gốc cây nói chuyện điện thoại, tôi không biết đầu dây bên kia là ai, nhưng tôi đoán người đó nhất định là đang làm nũng.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh họ ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành một người như vậy, anh ấy nói:
“Triệu Ti Uẩn, em phải ngoan ngoãn, anh sẽ đợi em.”
Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy mãi mãi không biết được tôi biết cô ấy còn sớm hơn rất nhiều rất nhiều năm so với cô ấy biết tôi.
Ngoài cửa sổ, tuyết lại đang rơi, trắng xóa, giống như ngày kỷ niệm mùa đông năm ấy, ngày mà tôi thất hẹn. Cho dù tôi biết Tô hân giả bệnh, vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh cô ấy.
Có lẽ, cả đời này tôi cũng không cách nào quên được, tối hôm đó khi Tô Hân lấy điện thoại của tôi gửi tin nhắn cho Ti Uẩn, tôi do dự nhưng cũng không ngăn cản mà để mặc cho cô ấy gửi một tin nhắn:
"Chúng ta không thích hợp, chia tay đi."
...
(Ngoại truyện 2 – Tống Tây Hành)
Chuyện tôi hối hận không có nhiều, vậy mà ba cuộc điện thoại không nhận được ấy lại có thể khiến tôi nhớ cả đời, rất lâu sau tôi vẫn tự hỏi, nếu như khi đó tôi nhận được cuộc gọi của cô ấy, có phải chúng tôi sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy hay không.
Ban đầu chỉ để lại cho cô ấy một dãy số không phải sợ cô ấy quầy rầy tôi, mà sợ tôi không kiềm chế được bản thân mình cho nên để lại một phương thức chỉ có thể liên lạc một chiều, dù sao, cô ấy nhất định cũng sẽ gạt ba mẹ mình để gọi điện cho tôi, nếu không thì làm sao có chuyện mỗi lần gọi tới dãy số hiện lên lại khác nhau được.
Nhưng rất lạ là, tôi có thể đoán chính xác cuộc gọi nào là của cô ấy.
Sau khi mất đi tin tức của cô ấy, tôi từng vô số lần tìm đến thành phố của cô ấy nhưng lại không tìm thấy cô ấy, tôi gõ cánh cửa kia, chỉ thấy một gương mặt xa lạ, anh ta nói gia đình lúc trước đã chuyển đi rồi, rất đột ngột, trong một đêm, cả nhà đều chuyển đi, chỉ để lại một chậu hoa dành dành sắp tàn trên bệ cửa sổ.
Tôi mang chậu hoa dành dành kia đi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đến thành phố này, tưởng tượng một ngày nào đó cô ấy sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, sau đó tinh nghịch gọi tôi một tiếng:
"Tống Tây Hành."
Nhưng không, nỗi tuyệt vọng vì không thể chờ đợi được gần như nuốt chửng tôi, cho đến năm đó tôi gặp cô ấy khi đến thăm trường đại học của Chu Tự trong một chuyến công tác.
Nhưng cô ấy không nhớ tôi, cô ấy bị tai nạn xe.
Giây phút đó tôi cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần cô ấy vẫn còn sống sót là tôi đã biết ơn lắm rồi.
Cô ấy dường như trở nên ngoan ngoãn hơn, hoặc là nói cô ấy dường như không có cảm giác an toàn lắm, tôi đã từng hỏi một học muội mà hiện tại là đồng nghiệp của tôi rất nhiều chuyện liên quan đến kỹ năng theo đuổi con gái, nhưng sau đó cách nào cũng đều vô dụng, tôi nghĩ tốt hơn hết vẫn là sự chân thành.
Có lẽ cô ấy không biết, tôi còn không có cảm giác an toàn hơn so với cô ấy.
Khi biết cô ấy là bạn gái cũ của Chu Tự, tôi cũng chưa từng trách cô ấy, tôi chỉ tức giận với chính mình và đau lòng cho cô ấy.
Tôi vẫn luôn biết Chu Tự thích Tô Hân, đối xử với Tô Hân tốt nhất, cho dù sau đó cậu ấy mới phát hiện đó không phải là thích, nhưng cũng không thay đổi được việc cậu ấy đã khiến Ti Uẩn bị tổn thương.
Thực ra đối với chuyện cô ấy mất trí nhớ, mặc dù tôi hi vọng cô ấy có thể nhớ lại, nhưng cũng không cố chấp, chỉ là cảm thấy những ngày tháng sống động đó nếu chỉ có một mình tôi nhớ được thì quả thực có chút tiếc nuối.
May mắn là, cô ấy nhớ ra rồi.
Khi tôi nhận được cuộc điện thoại đó, nghe thấy tiếng nghẹn ngào yếu ớt ở đầu dây bên kia, trái tim tôi run rẩy, hận không thể lập tức bay về ôm lấy cô ấy, trên thực tế tôi quả thực đã làm như vậy, lần đầu tiên tôi về nhà sớm, chỉ để ôm cô ấy một cái.
Cô ấy nói: “Hóa ra nhiều năm như vậy anh vẫn không đổi số điện thoại à.”
Tôi nói “Ừ”.
Tôi sợ nếu tôi đổi, cô ấy sẽ không tìm được tôi.
Mặc dù cầu hôn có hơi vội vàng, nhưng thực ra chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ rất rất nhiều năm trước rồi, đó có lẽ là vào lần gọi điện thoại cuối cùng với cô ấy,
Trong điện thoại, giọng cô ấy mềm mại lại trong trẻo:
“Tống Tây Hành, anh không được yêu đương, phải đợi em lớn lên.”
“Được.”
“Chờ em tốt nghiệp, anh phải cầu hôn em đấy.”
“Được.”
“Anh phải chuẩn bị nhẫn xong sớm đấy.”
“Được.”
“Sao cái gì anh cũng nói được thế?”
"Ti Uẩn, em biết mà, anh không thể từ chối em."
Ngày kết hôn cô ấy rất xinh đẹp, thực ra đường nét trên khuôn mặt của cô ấy không xuất chúng, nhưng tổng hợp lại lại rất hài hòa, trong lòng tôi không ai có thể so sánh được.
Khi hôn cô ấy, tôi chợt nhớ đến cảnh lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên chiếc váy màu trắng của cô ấy, cô ấy cầm cây kem đang ăn dở nhìn tôi ngơ ngác, khóe miệng còn dính chút kem, sau đó bàng hàng gọi một tiếng:
"Tống Tây Hành."
Có lẽ bắt đầu từ tiếng gọi đó, sau này mỗi tiếng “Tống Tây Hành” đều khiến tôi không ngừng thất thủ.
Tôi nghĩ cô ấy chắc chắn không biết, nhiều năm sau khi mất đi tin tức của cô ấy, tôi đã cảm thấy rất may mắn vì mình có thói quen ghi âm các cuộc điện thoại, cho nên trong những ngày tháng không tìm thấy cô ấy, tôi mới có thể dựa vào giọng nói của cô ấy mà miễn cưỡng sống qua ngày.
Tôi giống như một tên ng.hiện vậy, nghe đi nghe lại từng lời cô ấy nói trong đoạn ghi âm, cho tới tận sau này không cần nghe tôi vẫn có thể nói chính xác cô ấy nói câu nào vào ngày tháng năm nào.
“Tống Tây Hành, lần này em thi môn toán đứng nhất toàn trướng đấy.”
“Bài này em không biết làm Tống Tây Hành, em đọc cho anh nghe…”
“Tống Tây Hành, bao giờ thì anh đến thăm em?”
“Em chỉ còn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp rồi!”
“Tống Tây Hành, anh phải đợi em, nhất định phải đợi em, nếu không, nếu không…”
Tôi cười: “Nếu không thì sao?”
"Nếu không em khóc cho anh xem!"
Được, anh sẽ đợi em, anh sẽ luôn đợi em.
---
(Hoàn toàn văn)
Bình luận facebook