Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Edit: SaladRau
Lê Sân đặt cà phê lên trên bàn của hắn.
"Xem ra anh còn chưa huấn luyện xong thư ký mới."
Cô nâng ly của mình lên uống một ngụm, trên mặt hiện ra biểu tình vừa lòng.
Cái kỹ năng mỹ thực này, dùng quá tốt!
Chính cô cũng say mê ly cà phê này ,tỉ lệ cùng vị -- hoàn mỹ đương nhiên, ly kia của La Luân cũng chưa thêm cái gì.
La Luân đối với lời bình luận về Triệu Miên của cô không nói gì, rốt cuộc cô nói là sự thật,trước mắt, hắn cũng không có lý do gì mà nói cho giúp cô ấy.
Lê Sân ngồi ở một bên sô pha.
Văn phòng La Luân ở tầng cao nhất, tầm nhìn rộng rãi. Đối diện nàng là cửa pha lê sát sàn, có thể nhìn thấy được mấy tầng lầu bên ngoài.
Cô vắt chép chân, làn váy hơi hướng lên trên một ít, lại vừa lúc che khuất đùi, không đến mức làm lộ cảnh xuân của cô ra ngoài.
La Luân nhấp một ngụm cà phê, trong mắt lướt qua một tia kinh diễm.
"Tôi không biết, em còn biết pha cà phê."
Hắn nhịn không được khen một câu, hương vị thật sự rất ngon. Nắng hạn gặp mưa rào, cũng chỉ là như thế.
Lê Sân cười như không cười:
"Bởi vì đã từng muốn lấy lòng người nào đó mà thôi."
Bên trong lời nói của cô ý châm chọc quá mức rõ ràng, La Luân nhịn không được ghé mắt nhìn qua:
"La Quân sẽ thích."
Khi nói lời này, trong lòng hắn lại tự nhiên cuộn lại một chút.
Cảm thấy mình không nên có ý niệm này, La Luân đột nhiên nắm chặt cái ly muốn uống một ngụm cà phê, che dấu. Bây giờ khi nếm tới hương vị thuần tuý kia , lại thấy quá chua xót.
Lê Sân đặt cái ly lên bàn, nhàn nhạt nói:
"Tôi khinh."
Cà phê đã uống xong rồi, trên chiếc ly chỉ để lại dấu môi hồng nhạt của cô.
La Luân thấy cô có ý muốn đi, tự nhiên đẩy ghế dựa ra đứng lên:
"Tôi gọi người đưa em về."
Lê Sân lại vẫy vẫy tay với hắn:
"Không cần, xe còn ở dưới lầu chờ."
Cô nói rồi nhìn thoáng qua văn kiện chất đống ở trên bàn La Luân, cười nói:
"Trông anh có vẻ bận rộn, cứ tiếp tục đi."
Tiếng nói vừa dứt, cô cầm túi, không chút lưu luyến nào đi ra ngoài.
Triệu Miên ngồi ở bàn làm việc bên ngoài, thấy Lê Sân ra, liền yên lặng đứng dậy, cúi chào nàng.
"Thực xin lỗi, Lê tiểu thư, là tôi không đúng."
Lê Sân nhìn đầu cô đôi mắt cong cong:
"Không sao, đây là chức trách của cô."
Giọng nói cô nhu uyển êm tai, ngữ điệu rất hay. Đây cũng kinh nghiệm cô có được khi ở cổ đại, đặt ở hiện đại dư dả dùng để hù người.
"Chỉ là..."
Cô đột nhiên quay lại, ghé sát vào Triệu Miên, gần đến mức có thể ngửi được mùi sữa ngọt ngào trên người cô:
"Không có lần sau."
Con ngươi cô lãnh đạm, tựa lưỡi đao sắc bén.
Mặt Triệu Miên thoáng chốc tái nhợt.
Sóng ngầm mãnh liệt nơi này cũng không có người nào biết, người khác chỉ nhìn thấy, Lê Sân rất hào phóng tha thứ cho "Sai lầm" nho nhỏ của Triệu Miên , cô càng hiện ra cao quý thân thiết.
Chỉ có Triệu Miên biết, đằng sau da mặt ưu nhã của nữ nhân này, cất dấu cái gì.
Ra oai phủ đầu xong, lúc này Lê Sân mới chân chính rời khỏi công ty La thị.
Kỳ thật cô cũng không muốn dọa một bé gái nhỏ mới ra đời nhưng Triệu Miên cho cô cảm giác nguy hiểm không giống bình thường.
Cô ấy không phải một cô gái đơn thuần yêu thầm La Luân, cô muốn có được hắn.
Mà Lê Sân, quyết không cho phép.
-- Trong văn phòng
Thẳng đến khi bên tai La Luân vang lên tiếng đóng cửa, hắn mới chậm rãi ngồi xuống.
Ly cà phê có dấu môi kia lẳng lặng đặt ở trên bàn, hắn ma xui quỷ khiến vươn tay, cầm lên.
Trong đầu nhớ lại đêm đó Lê Sân uống say , môi cô mềm mại đẹp đẽ, thân thể tinh tế thơm ngát còn có tư vị ngọt ngào giữa miệng lưỡi.
Nhẹ nhàng đặt môi lên trên dấu môi kia, La Luân khép mắt lại.
Hắn nhất định là điên rồi.
=====
Chương sau....có...... có thịt nha~~
Lê Sân đặt cà phê lên trên bàn của hắn.
"Xem ra anh còn chưa huấn luyện xong thư ký mới."
Cô nâng ly của mình lên uống một ngụm, trên mặt hiện ra biểu tình vừa lòng.
Cái kỹ năng mỹ thực này, dùng quá tốt!
Chính cô cũng say mê ly cà phê này ,tỉ lệ cùng vị -- hoàn mỹ đương nhiên, ly kia của La Luân cũng chưa thêm cái gì.
La Luân đối với lời bình luận về Triệu Miên của cô không nói gì, rốt cuộc cô nói là sự thật,trước mắt, hắn cũng không có lý do gì mà nói cho giúp cô ấy.
Lê Sân ngồi ở một bên sô pha.
Văn phòng La Luân ở tầng cao nhất, tầm nhìn rộng rãi. Đối diện nàng là cửa pha lê sát sàn, có thể nhìn thấy được mấy tầng lầu bên ngoài.
Cô vắt chép chân, làn váy hơi hướng lên trên một ít, lại vừa lúc che khuất đùi, không đến mức làm lộ cảnh xuân của cô ra ngoài.
La Luân nhấp một ngụm cà phê, trong mắt lướt qua một tia kinh diễm.
"Tôi không biết, em còn biết pha cà phê."
Hắn nhịn không được khen một câu, hương vị thật sự rất ngon. Nắng hạn gặp mưa rào, cũng chỉ là như thế.
Lê Sân cười như không cười:
"Bởi vì đã từng muốn lấy lòng người nào đó mà thôi."
Bên trong lời nói của cô ý châm chọc quá mức rõ ràng, La Luân nhịn không được ghé mắt nhìn qua:
"La Quân sẽ thích."
Khi nói lời này, trong lòng hắn lại tự nhiên cuộn lại một chút.
Cảm thấy mình không nên có ý niệm này, La Luân đột nhiên nắm chặt cái ly muốn uống một ngụm cà phê, che dấu. Bây giờ khi nếm tới hương vị thuần tuý kia , lại thấy quá chua xót.
Lê Sân đặt cái ly lên bàn, nhàn nhạt nói:
"Tôi khinh."
Cà phê đã uống xong rồi, trên chiếc ly chỉ để lại dấu môi hồng nhạt của cô.
La Luân thấy cô có ý muốn đi, tự nhiên đẩy ghế dựa ra đứng lên:
"Tôi gọi người đưa em về."
Lê Sân lại vẫy vẫy tay với hắn:
"Không cần, xe còn ở dưới lầu chờ."
Cô nói rồi nhìn thoáng qua văn kiện chất đống ở trên bàn La Luân, cười nói:
"Trông anh có vẻ bận rộn, cứ tiếp tục đi."
Tiếng nói vừa dứt, cô cầm túi, không chút lưu luyến nào đi ra ngoài.
Triệu Miên ngồi ở bàn làm việc bên ngoài, thấy Lê Sân ra, liền yên lặng đứng dậy, cúi chào nàng.
"Thực xin lỗi, Lê tiểu thư, là tôi không đúng."
Lê Sân nhìn đầu cô đôi mắt cong cong:
"Không sao, đây là chức trách của cô."
Giọng nói cô nhu uyển êm tai, ngữ điệu rất hay. Đây cũng kinh nghiệm cô có được khi ở cổ đại, đặt ở hiện đại dư dả dùng để hù người.
"Chỉ là..."
Cô đột nhiên quay lại, ghé sát vào Triệu Miên, gần đến mức có thể ngửi được mùi sữa ngọt ngào trên người cô:
"Không có lần sau."
Con ngươi cô lãnh đạm, tựa lưỡi đao sắc bén.
Mặt Triệu Miên thoáng chốc tái nhợt.
Sóng ngầm mãnh liệt nơi này cũng không có người nào biết, người khác chỉ nhìn thấy, Lê Sân rất hào phóng tha thứ cho "Sai lầm" nho nhỏ của Triệu Miên , cô càng hiện ra cao quý thân thiết.
Chỉ có Triệu Miên biết, đằng sau da mặt ưu nhã của nữ nhân này, cất dấu cái gì.
Ra oai phủ đầu xong, lúc này Lê Sân mới chân chính rời khỏi công ty La thị.
Kỳ thật cô cũng không muốn dọa một bé gái nhỏ mới ra đời nhưng Triệu Miên cho cô cảm giác nguy hiểm không giống bình thường.
Cô ấy không phải một cô gái đơn thuần yêu thầm La Luân, cô muốn có được hắn.
Mà Lê Sân, quyết không cho phép.
-- Trong văn phòng
Thẳng đến khi bên tai La Luân vang lên tiếng đóng cửa, hắn mới chậm rãi ngồi xuống.
Ly cà phê có dấu môi kia lẳng lặng đặt ở trên bàn, hắn ma xui quỷ khiến vươn tay, cầm lên.
Trong đầu nhớ lại đêm đó Lê Sân uống say , môi cô mềm mại đẹp đẽ, thân thể tinh tế thơm ngát còn có tư vị ngọt ngào giữa miệng lưỡi.
Nhẹ nhàng đặt môi lên trên dấu môi kia, La Luân khép mắt lại.
Hắn nhất định là điên rồi.
=====
Chương sau....có...... có thịt nha~~
Bình luận facebook