Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Edit:SaladRau
Kỳ họp thường niên của công ty, tổ chức tại khách sạn của La thị.
Từ 7 giờ, dòng người liền bắt đầu dần dần tụ tập ở đại sảnh, đủ mọi hương sắc,nơi nơi đều là tiếng đàm tiếu.
Triệu Miên từ trên xe bước xuống, làn váy đuôi cá cuộn sóng, xẻ tà bên sườn, toàn bộ chân thon dài trắng nõn khi đi như ẩn như hiện.
Cô búi tóc lên, cố ý để vài sợi đằng trước, làm cô càng tăng thêm vài phần vũ mị.
Thiết kế trước ngực làm khe rãnh trước ngực cô lộ ra, hai khỏa trắng nõn theo động tác của cô hơi hơi rung động, đi qua hấp dẫn ánh mắt người một bên.
Tuy cô sinh ra đã mi thanh mục tú, nhưng hôm nay cô tỉ mỉ trang điểm, mặc lễ phục màu đỏ mang đến vẻ đẹp riêng biệt.
Trong công ty cơ hồ không có ai nhận ra cô -- trừ bạn trai cô, Lý Lãng.
Lý Lãng cũng coi như là một người đàn ông ưu tú, làn da màu lúa mạch, ngũ quan dáng người anh đĩnh, rất được nhân viên nữ hoan nghênh.
Nhưng hắn lại thích Triệu Miên, điều này đã từng làm bao nhiêu người ngã cằm, đêm nay, những người đó lại đều hâm mộ ánh mắt của hắn.
Quả nhiên, ngày thường không phát hiện ra đều có khả năng phủ vàng.
Triệu Miên hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ hấp dẫn nhất kỳ họp thường niên, bạn trai cô Lý Lãng có chung vinh dự, đẹp như vậy lại chỉ thuộc về hắn.
Nhưng Triệu Miên trong sự đắc ý đồng thời còn nhiều lo âu.
La Luân đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, tựa như sương khói hư không nhưng tối hôm qua rõ ràng cô đã cùng hắn xác nhận, hắn sẽ đến tham gia kỳ họp thường niên này.
Triệu Miên mất hồn mất vía khiến cho Lý Lãng chú ý, hắn liền tò mò hỏi:
"Làm sao vậy?"
Triệu Miên có lệ cười cười:
"Không sao, chỉ là đang tìm một người bạn."
Lý Lãng cảm thấy lúc này hẳn là nêm thể hiện phong độ thân sĩ của mình:
"Vậy em đi tìm đi, anh đi ra đó nói chuyện."
Triệu Miên ngẩn ra, theo sau tiếp nhận sự săn sóc của hắn, cười đến sáng lạn:
"Được, em đi trong chốc lát rồi lại quay lại tìm anh."
Lý Lãng nhướng mày với cô, hơi chớp mắt:
"Là vinh hạnh của anh."
Triệu Miên cười khúc khích,phất tay đi.
Nói thật, Lý Lãng là một người đàn ông tương đối ưu tú, năng lực làm việc xuất sắc, ngoại hình cũng không tồi. Càng quan trọng hơn là, hắn ở trước mắt cô luôn thể hiện vẻ mặt ưu nhã, có thể thấy được hắn không phải là một người nông cạn.
Đáng tiếc, so với La Luân, hắn vẫn kém hơn rất nhiều.
Trong lòng Triệu Miên rất tiếc hận.
"La tổng tới!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, Triệu Miên nhìn xung quanh kích động thật mạnh.
Cô lập tức đứng thẳng người, xoa xoa sợi tóc bên má, bảo đảm mình ở trạng thái tốt nhất.
Một lát sau, La Luân từ ngoài cửa vào.
Hôm nay hắn mặc tây trang màu xám nhạt định chế cao cấp, thân dài cao ngất, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ cùng hai chân cao dài khiến người khác tim đập thình thịch.
Tóc màu đen vuốt sau đầu, so với ngày thường có vài sợi xoã tung, xứng với mặt thâm thúy của hắn, tuấn mỹ như tiên.
Môi hắn hơi nhấp, mang theo nụ cười nhàn nhạt, con ngươi ngọc bích giống như một hồ nước mênh mang, làm Triệu Miên đang cầm túi xách hưng phấn.
Hắn cứ như vậy bước một bước đi tới hướng cô, cô tưởng, hắn nhất định sẽ phát hiện mình không giống trước...
"A, thật xinh đẹp."
Cô gái phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ, thần trí Triệu Miên thanh tỉnh, vội vàng nhìn chăm chú.
Một bàn tay, một tay người con gái.
Cổ tay trắng nõn, băng cơ ngọc tuyết, hòa lẫn cùng màu sắc của vòng ngọc phỉ thúy tinh tế.
Sườn xám cắt may vừa người phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn dáng người yểu điệu mảnh khảnh, hoa mai hoa lan, thanh ngạo tuyệt tục hoa, lại bị khí chất của cô ấy chặn lại, trở thành nút cài nở rộ ở trên vạt áo cô ấy.
Tóc đen búi một nửa, chiều dài vừa đủ, giống như một con tẩm sơn mặc lụa. Trâm ngọc nghiêng nghiêng cố định búi tóc, mày liễu như yên, đôi mắt đẹp thanh điềm, môi là màu hồng phấn tự nhiên nhất.
Má cô ấy giống màu sắc cánh hoa đào, nhưng cả người cô ấy lại là minh diễm đoan chính thanh nhã, một thân phong hoa, nhã ý thản nhiên.
Cô ấy kéo cánh tay La Luân, giống như mỹ nhân trong bức tranh đi ra, hai người bọn họ rõ ràng cực kỳ tương phản nhưng lại tự nhiên hài hòa, làm tâm mọi người nhìn đều sinh ra hâm mộ.
Tiểu thư tiếp tân đã từng tiếp đãi Lê Sân lúc trước vừa lúc cũng ở bên trong đám người vây xem, lúc này cô đã cùng người bạn bên người dựng lỗ tai lên, vừa lúc cô chính là người phát ra tiếng kinh hô phía sau Triệu Miên.
"Lần trước tiếp đãi đã cảm thấy... Thật sự rất có khí chất... Hoàn toàn chính là tình nhân trong mộng của La tổng..."
Cô nói nhẹ, Triệu Miên cũng nghe đứt quãng, nhưng mà vài lời kia, đã cũng đủ làm cho cô ta giận dữ.
Cô không phải không thấy ánh mắt La Luân, lần đầu nhìn thấy thần thái hắn thỏa mãn như vậy cô gái này không những không phải cho rằng cô sẽ không quấy rầy sao. Tương phản như vậy mà hắn vẫn khuynh tâm với người phụ nữ đó sao?
Nhưng thật sự cô không cam lòng.
=====
Kỳ họp thường niên của công ty, tổ chức tại khách sạn của La thị.
Từ 7 giờ, dòng người liền bắt đầu dần dần tụ tập ở đại sảnh, đủ mọi hương sắc,nơi nơi đều là tiếng đàm tiếu.
Triệu Miên từ trên xe bước xuống, làn váy đuôi cá cuộn sóng, xẻ tà bên sườn, toàn bộ chân thon dài trắng nõn khi đi như ẩn như hiện.
Cô búi tóc lên, cố ý để vài sợi đằng trước, làm cô càng tăng thêm vài phần vũ mị.
Thiết kế trước ngực làm khe rãnh trước ngực cô lộ ra, hai khỏa trắng nõn theo động tác của cô hơi hơi rung động, đi qua hấp dẫn ánh mắt người một bên.
Tuy cô sinh ra đã mi thanh mục tú, nhưng hôm nay cô tỉ mỉ trang điểm, mặc lễ phục màu đỏ mang đến vẻ đẹp riêng biệt.
Trong công ty cơ hồ không có ai nhận ra cô -- trừ bạn trai cô, Lý Lãng.
Lý Lãng cũng coi như là một người đàn ông ưu tú, làn da màu lúa mạch, ngũ quan dáng người anh đĩnh, rất được nhân viên nữ hoan nghênh.
Nhưng hắn lại thích Triệu Miên, điều này đã từng làm bao nhiêu người ngã cằm, đêm nay, những người đó lại đều hâm mộ ánh mắt của hắn.
Quả nhiên, ngày thường không phát hiện ra đều có khả năng phủ vàng.
Triệu Miên hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ hấp dẫn nhất kỳ họp thường niên, bạn trai cô Lý Lãng có chung vinh dự, đẹp như vậy lại chỉ thuộc về hắn.
Nhưng Triệu Miên trong sự đắc ý đồng thời còn nhiều lo âu.
La Luân đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, tựa như sương khói hư không nhưng tối hôm qua rõ ràng cô đã cùng hắn xác nhận, hắn sẽ đến tham gia kỳ họp thường niên này.
Triệu Miên mất hồn mất vía khiến cho Lý Lãng chú ý, hắn liền tò mò hỏi:
"Làm sao vậy?"
Triệu Miên có lệ cười cười:
"Không sao, chỉ là đang tìm một người bạn."
Lý Lãng cảm thấy lúc này hẳn là nêm thể hiện phong độ thân sĩ của mình:
"Vậy em đi tìm đi, anh đi ra đó nói chuyện."
Triệu Miên ngẩn ra, theo sau tiếp nhận sự săn sóc của hắn, cười đến sáng lạn:
"Được, em đi trong chốc lát rồi lại quay lại tìm anh."
Lý Lãng nhướng mày với cô, hơi chớp mắt:
"Là vinh hạnh của anh."
Triệu Miên cười khúc khích,phất tay đi.
Nói thật, Lý Lãng là một người đàn ông tương đối ưu tú, năng lực làm việc xuất sắc, ngoại hình cũng không tồi. Càng quan trọng hơn là, hắn ở trước mắt cô luôn thể hiện vẻ mặt ưu nhã, có thể thấy được hắn không phải là một người nông cạn.
Đáng tiếc, so với La Luân, hắn vẫn kém hơn rất nhiều.
Trong lòng Triệu Miên rất tiếc hận.
"La tổng tới!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, Triệu Miên nhìn xung quanh kích động thật mạnh.
Cô lập tức đứng thẳng người, xoa xoa sợi tóc bên má, bảo đảm mình ở trạng thái tốt nhất.
Một lát sau, La Luân từ ngoài cửa vào.
Hôm nay hắn mặc tây trang màu xám nhạt định chế cao cấp, thân dài cao ngất, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ cùng hai chân cao dài khiến người khác tim đập thình thịch.
Tóc màu đen vuốt sau đầu, so với ngày thường có vài sợi xoã tung, xứng với mặt thâm thúy của hắn, tuấn mỹ như tiên.
Môi hắn hơi nhấp, mang theo nụ cười nhàn nhạt, con ngươi ngọc bích giống như một hồ nước mênh mang, làm Triệu Miên đang cầm túi xách hưng phấn.
Hắn cứ như vậy bước một bước đi tới hướng cô, cô tưởng, hắn nhất định sẽ phát hiện mình không giống trước...
"A, thật xinh đẹp."
Cô gái phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ, thần trí Triệu Miên thanh tỉnh, vội vàng nhìn chăm chú.
Một bàn tay, một tay người con gái.
Cổ tay trắng nõn, băng cơ ngọc tuyết, hòa lẫn cùng màu sắc của vòng ngọc phỉ thúy tinh tế.
Sườn xám cắt may vừa người phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn dáng người yểu điệu mảnh khảnh, hoa mai hoa lan, thanh ngạo tuyệt tục hoa, lại bị khí chất của cô ấy chặn lại, trở thành nút cài nở rộ ở trên vạt áo cô ấy.
Tóc đen búi một nửa, chiều dài vừa đủ, giống như một con tẩm sơn mặc lụa. Trâm ngọc nghiêng nghiêng cố định búi tóc, mày liễu như yên, đôi mắt đẹp thanh điềm, môi là màu hồng phấn tự nhiên nhất.
Má cô ấy giống màu sắc cánh hoa đào, nhưng cả người cô ấy lại là minh diễm đoan chính thanh nhã, một thân phong hoa, nhã ý thản nhiên.
Cô ấy kéo cánh tay La Luân, giống như mỹ nhân trong bức tranh đi ra, hai người bọn họ rõ ràng cực kỳ tương phản nhưng lại tự nhiên hài hòa, làm tâm mọi người nhìn đều sinh ra hâm mộ.
Tiểu thư tiếp tân đã từng tiếp đãi Lê Sân lúc trước vừa lúc cũng ở bên trong đám người vây xem, lúc này cô đã cùng người bạn bên người dựng lỗ tai lên, vừa lúc cô chính là người phát ra tiếng kinh hô phía sau Triệu Miên.
"Lần trước tiếp đãi đã cảm thấy... Thật sự rất có khí chất... Hoàn toàn chính là tình nhân trong mộng của La tổng..."
Cô nói nhẹ, Triệu Miên cũng nghe đứt quãng, nhưng mà vài lời kia, đã cũng đủ làm cho cô ta giận dữ.
Cô không phải không thấy ánh mắt La Luân, lần đầu nhìn thấy thần thái hắn thỏa mãn như vậy cô gái này không những không phải cho rằng cô sẽ không quấy rầy sao. Tương phản như vậy mà hắn vẫn khuynh tâm với người phụ nữ đó sao?
Nhưng thật sự cô không cam lòng.
=====
Bình luận facebook