Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Đây là tâm phúc của nữ chủ Quý Thu Từ , nếu nàng không xuyên đến, nguyên thân này liền sẽ để toàn bộ triều cương bị đùa bỡn ở trong lòng bàn tay của yêu cơ, cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng, rơi vào kết cục bị kịch độc đoạt mệnh.
Đáng tiếc nàng lại tới.
Lê Sân khinh miệt cười, hình dạng hai mắt nàng cực kỳ đặc biệt, phía trước hơi rộng, tươi đẹp trong suốt. Độ cong đuôi mắt giương lên hẹp dài , như phượng múa ung dung đoan diễm.
Nàng nghiêng người, tay được bảo dưỡng tốt, cổ tay trắng hồng, dừng ở trên cằm cung nữ kia , ấn da nàng đến ửng đỏ.
"Ngươi nói lại cho ai gia nghe , nếu là giả, ai gia sẽ không phạt ngươi."
Nguyên thân khống chế triều cương đã không phải ngày một ngày hai, khí thế nàng cực cao, những cái lễ tiết đó nàng đã không cho vào mắt, nàng muốn tự xưng cái gì, đương nhiên cũng không có người dám quản.
Cung nữ kia lại cũng có lòng dạ khác, khi Lê Sân khơi mào nàng , biểu tình trên mặt nàng liền biến thành kinh sợ, mang theo vài phần mềm yếu.
Là một nhân tài nhưng thực ra trong lòng Lê Sân không khỏi cười lạnh.
Cung nữ rơi nước mắt, lại không dám lau, nhìn qua thật là đáng thương:
"Thái Hậu nương nương minh giám, nô tỳ chỉ sợ Tần Vương điện hạ đợi lâu, nhất thời cấp bách mới quên mất quy củ."
Kỳ thật Tần Vương Tuân Kị đã tới rồi, chỉ là cung nữ kia cố ý giấu diếm, cố tình cho Tuân Kị xem trò hay.
Tần Vương Tuân Kị là nam chính ở thế giới này, hắn cùng Quý Thu Từ thành thân là một tay nguyên thân tác hợp. Tuân Kị vẫn luôn chán ghét kiêng kị nguyên thân , với Quý Thu Từ cũng tương kính như tân. Nhưng mà sau khi dựa vào hành động của Quý Thu Từ làm Tuân Kị thấy rõ nàng là người cùng chiến tuyến với mình , hai người không mưu mà hợp, sau trở ngại thành thân thuộc.
Vì hệ thống nhắc nhở Tần Vương là đối tượng công lược tiếp theo, không biết vì sao Lê Sân nổi lên hứng thú nồng đậm.
Nàng cùng với Lê Chiêu là nước chảy thành sông, khiến người cảm thấy ấm áp, tự nhiên nàng cũng hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc khi được người yêu thương.
Chỉ tiếc nàng còn chưa có biểu hiện tốt liền hoàn thành nhiệm vụ, ở trong thế giới này, nếu nguyên thân là trái với ý trời như vậy, nàng nghĩ có ý nghĩa gì?
Nghĩ kỹ mục đích của mình, Lê Sân lập tức tràn ngập tinh thần. Nàng buông tay đang kiềm chế cằm cung nữ kia ra , làm mặt ghét bỏ lau tay kia lại một lần. Một nửa da mặt của cung nữ kia không tránh khỏi đỏ lên.
" Mời Tần Vương tiến vào "
Lê Sân thuận tay xoa xoa búi tóc vấn cao , dựa nghiêng ở trên giường mỹ nhân , tư thái lười biếng yêu kiều, mang theo ý vị phong lưu không nói nên lời.
Nếu nàng nhớ không lầm, hiện tại Tuân Kị cùng Quý Thu Từ cũng chưa phải là phu thê thật sự, chỉ là tôn trọng nhau như khách thôi.
"Lần này tha cho ngươi một lần, lui xuống."
Nàng vẫy vẫy tay với cung nữ kia, sắc mặt hàm chứa vài phần ghét bỏ.
Cung nữ kia suýt nữa nhảy lên định cắn lại nhưng chỉ có thể đem oán giận này nuốt vào trong bụng, tất cung tất kính mang theo những người khác đi ra ngoài.
Các nàng đi chưa được bao lâu, Tuân Kị tiến vào, gặp mặt Lê Sân.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu ."
Lễ nghĩa với Tuân Kị vẫn rất là quan trọng , hai người cách nhau một tấm bình phong, nhìn gì cũng đều chỉ là một mảng mông lung.
Lê Sân không nghĩ đến cả mặt cũng không thấy được, nếu không chẳng phải là uổng phí tướng mạo này. Vì thế nàng dương cao giọng, nói với Tuân Kị :
"Ngươi lại đây, ai gia đã lâu không thấy ngươi, sợ là đã quên bộ dáng cú ngươi rồi."
Tuân Kị nghe vậy, lời nói hơi dừng, như đang suy tính nên hay không nên làm theo lời Lê Sân. Do dự một lúc lâu, hắn vẫn vòng qua bình phong, đi đến trước mặt Lê Sân .
Vừa thấy Tuân Kị, Lê Sân liền cảm thấy hô hấp của mình cứng lại.
=====
Đáng tiếc nàng lại tới.
Lê Sân khinh miệt cười, hình dạng hai mắt nàng cực kỳ đặc biệt, phía trước hơi rộng, tươi đẹp trong suốt. Độ cong đuôi mắt giương lên hẹp dài , như phượng múa ung dung đoan diễm.
Nàng nghiêng người, tay được bảo dưỡng tốt, cổ tay trắng hồng, dừng ở trên cằm cung nữ kia , ấn da nàng đến ửng đỏ.
"Ngươi nói lại cho ai gia nghe , nếu là giả, ai gia sẽ không phạt ngươi."
Nguyên thân khống chế triều cương đã không phải ngày một ngày hai, khí thế nàng cực cao, những cái lễ tiết đó nàng đã không cho vào mắt, nàng muốn tự xưng cái gì, đương nhiên cũng không có người dám quản.
Cung nữ kia lại cũng có lòng dạ khác, khi Lê Sân khơi mào nàng , biểu tình trên mặt nàng liền biến thành kinh sợ, mang theo vài phần mềm yếu.
Là một nhân tài nhưng thực ra trong lòng Lê Sân không khỏi cười lạnh.
Cung nữ rơi nước mắt, lại không dám lau, nhìn qua thật là đáng thương:
"Thái Hậu nương nương minh giám, nô tỳ chỉ sợ Tần Vương điện hạ đợi lâu, nhất thời cấp bách mới quên mất quy củ."
Kỳ thật Tần Vương Tuân Kị đã tới rồi, chỉ là cung nữ kia cố ý giấu diếm, cố tình cho Tuân Kị xem trò hay.
Tần Vương Tuân Kị là nam chính ở thế giới này, hắn cùng Quý Thu Từ thành thân là một tay nguyên thân tác hợp. Tuân Kị vẫn luôn chán ghét kiêng kị nguyên thân , với Quý Thu Từ cũng tương kính như tân. Nhưng mà sau khi dựa vào hành động của Quý Thu Từ làm Tuân Kị thấy rõ nàng là người cùng chiến tuyến với mình , hai người không mưu mà hợp, sau trở ngại thành thân thuộc.
Vì hệ thống nhắc nhở Tần Vương là đối tượng công lược tiếp theo, không biết vì sao Lê Sân nổi lên hứng thú nồng đậm.
Nàng cùng với Lê Chiêu là nước chảy thành sông, khiến người cảm thấy ấm áp, tự nhiên nàng cũng hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc khi được người yêu thương.
Chỉ tiếc nàng còn chưa có biểu hiện tốt liền hoàn thành nhiệm vụ, ở trong thế giới này, nếu nguyên thân là trái với ý trời như vậy, nàng nghĩ có ý nghĩa gì?
Nghĩ kỹ mục đích của mình, Lê Sân lập tức tràn ngập tinh thần. Nàng buông tay đang kiềm chế cằm cung nữ kia ra , làm mặt ghét bỏ lau tay kia lại một lần. Một nửa da mặt của cung nữ kia không tránh khỏi đỏ lên.
" Mời Tần Vương tiến vào "
Lê Sân thuận tay xoa xoa búi tóc vấn cao , dựa nghiêng ở trên giường mỹ nhân , tư thái lười biếng yêu kiều, mang theo ý vị phong lưu không nói nên lời.
Nếu nàng nhớ không lầm, hiện tại Tuân Kị cùng Quý Thu Từ cũng chưa phải là phu thê thật sự, chỉ là tôn trọng nhau như khách thôi.
"Lần này tha cho ngươi một lần, lui xuống."
Nàng vẫy vẫy tay với cung nữ kia, sắc mặt hàm chứa vài phần ghét bỏ.
Cung nữ kia suýt nữa nhảy lên định cắn lại nhưng chỉ có thể đem oán giận này nuốt vào trong bụng, tất cung tất kính mang theo những người khác đi ra ngoài.
Các nàng đi chưa được bao lâu, Tuân Kị tiến vào, gặp mặt Lê Sân.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu ."
Lễ nghĩa với Tuân Kị vẫn rất là quan trọng , hai người cách nhau một tấm bình phong, nhìn gì cũng đều chỉ là một mảng mông lung.
Lê Sân không nghĩ đến cả mặt cũng không thấy được, nếu không chẳng phải là uổng phí tướng mạo này. Vì thế nàng dương cao giọng, nói với Tuân Kị :
"Ngươi lại đây, ai gia đã lâu không thấy ngươi, sợ là đã quên bộ dáng cú ngươi rồi."
Tuân Kị nghe vậy, lời nói hơi dừng, như đang suy tính nên hay không nên làm theo lời Lê Sân. Do dự một lúc lâu, hắn vẫn vòng qua bình phong, đi đến trước mặt Lê Sân .
Vừa thấy Tuân Kị, Lê Sân liền cảm thấy hô hấp của mình cứng lại.
=====
Bình luận facebook