Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây Lý Viễn hơi lo Thôi Đào sẽ nói ra cách làm sơn trân hải vị gì, dù sao thoạt nhìn nàng cũng có vẻ như từng trải đời. Nếu dùng nhiều nguyên liệu quý để làm một món đậu phụ, dù là “tươi” đi nữa thì điều kiện nhà hắn cũng không cho phép. Sau khi hắn nghe Thôi Đào chỉ cách làm đậu phụ Phù Dung* xong, thấy cũng không khó lắm, đều dùng những nguyên liệu nấu ăn dễ tìm bèn cao hứng nói với Thôi Đào rằng mình sẽ về bảo vợ thử xem, nếu làm xong sẽ mang cho nàng một phần.
“Nhưng chẳng biết trái tim có đen tối hay hông.”
HBình Nhi.” Thôi Đào nói, “Một tổ chức thần bí như Thiên Cơ Các sẽ làm việc hết sức cẩn thận, muốn dò la thông tin thì nhất định phải là người trong giang hồ chân chính đã. Sư phụ Bình Nhi từng có liên hệ với Thiên Cơ Các, dù giờ cô ta không biết thông tin của Thiên Cơ Các nhưng chắc cũng biết được vài người bạn cũ của sư phụ mình, vì thế nếu là cô ta tìm thì hẳn sẽ rất dễ dàng.”
Xem ảnh 1
(*) Đậu phụ Phù Dung
Thôi Đào nghe được trọng điểm bèn vui vẻ cười, “Lý đại ca khách sáo quá rồi! Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh nhé, ha ha ha…”
Hai cây kim bạc Thôi Đào đâm vào hai bên trái phải đầu, nhìn như hai chiếc râu dựng đứng, cộng thêm khuôn mặt hơi tròn của nàng lúc cười khiến bản thân Thôi Đào hiện lên một vẻ hài hước khó tả.
Chạng vạng tối, Thôi Đào đã may mắn được ăn món đậu phụ Phù Dung do chính tay vợ Lý Viễn làm.Chạng vạng tối, Thôi Đào đã may mắn được ăn món đậu phụ Phù Dung do chính tay vợ Lý Viễn làm.
Đậu phụ non được ngâm trong nước suối ngọt 3 lần, không những loại bỏ được mùi tanh mà còn cải thiện được vị trong.
Trưa ngày hôm sau.Hàn Kỳ đè bả vai Vương Chiêu xuống, không cho hắn đa lễ, “Nghe nói ngươi tỉnh rồi nên mới tới thăm một chút, còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Mùa này rất dễ bắt được tôm nhỏ ở bờ sông, một bát đều có tôm băm nhỏ. Đem đậu phụ non hầm chung với nước xương gà đun nửa ngày, bỏ thêm rong biển, tôm băm, không cần trộn lên, chỉ cần dùng thìa miết nhẹ vài lần trong nước lèo là có thể mang ra dùng được.
“Nói đi.”
Đậu phụ non mềm và mọng nước hòa chung với canh gà, rong biển và thịt tôm thơm đến lạ thường, đây chính là món khai vị của một bữa tiệc ngất ngây. Trong, non, mịn, tươi, tất cả đều bao trùm trong miệng, phía sau đó còn có mùi đậu khiến người ta không thể không nhắm mắt lại thưởng thức.“Lúc Vương tứ nương bắt nạt tôi đã từng mắng tôi bằng rất nhiều lời khó nghe, còn thuận mồm nói ả sẽ để anh em trong trại ức hiếp tôi đến chết. Thân phận của Vương tứ nương này không chỉ là một ả đàn bà chanh chua đánh người khác bị thương, có lẽ ả ta còn có một sơn trại, là thủ lĩnh đám thổ phỉ.
Thỏa mãn!Ánh mắt Hàn Kỳ vô thức ngước lên, lại nhìn về phía kim bạc trên đỉnh đầu Thôi Đào.
Quá thỏa mãn!
…
…
Nếu giờ nhớ ra được gì thì tốt, gặp chuyện cũng dễ đối phó hơn, không cần phải như bây giờ lúc nào cũng xem xét nhiều khả năng khác nhau, phí rất nhiều công sức suy nghĩ.Một lát sau, nàng cứa ngón tay Vương Chiêu, nặn ra máu độc lần nữa.
Trưa ngày hôm sau.Mùa này rất dễ bắt được tôm nhỏ ở bờ sông, một bát đều có tôm băm nhỏ. Đem đậu phụ non hầm chung với nước xương gà đun nửa ngày, bỏ thêm rong biển, tôm băm, không cần trộn lên, chỉ cần dùng thìa miết nhẹ vài lần trong nước lèo là có thể mang ra dùng được.
Thôi Đào đang cho Vương Chiêu uống canh giải độc thì đột nhiên hắn đã tỉnh dậy.
Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào đầu tiên, hết sức kinh ngạc. Sau khi biết được chính Thôi Đào đã giải độc cho mình, hắn kích động muốn đứng dậy nói cảm ơn với nàng.
Vương Chiêu kinh ngạc: “Cô đang làm gì vậy?”
“Ai vậy?” Vương Chiêu lập tức hỏi.
“Lúc trúng độc tiêu ta đã nghĩ lần này mình chết chắc rồi.”Thôi Đào nghe vậy bèn đặt bút xuống, mỉm cười bước sang.
Loại độc đó khiến toàn thân tê liệt, ngực quặn đau, cảm giác nghẹt thở đó, đến bây giờ hắn cũng không dám nhớ lại.Thôi Đào tức đến mức suýt phun một ngụm máu lên mặt Hàn Kỳ.
Lần trước nàng yêu cầu canh trăm vị, Hàn Kỳ mập mờ không đáp lại, báo hại nàng vui vẻ cả buổi chiều. Giờ nàng phải ăn cho được canh bách vị, nhất định phải ăn từ tay Hàn Kỳ mới cam!“Phụt!”
“Ơn cứu mạng của Thôi nương tử, Vương mỗ chắc chắn ghi tạc trong lòng.”
Thực ra Thôi Đào cũng không quá tin tưởng vào lời hứa hẹn của Hàn Kỳ, nhưng nàng vẫn quyết định giải thích lý do trước, vì nàng tin chỉ cần bản thân mình không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ có lúc được ăn canh trăm vị!
“Tuần phủ Vương không cần khách sáo, tôi cứu anh là để được khen thưởng mà thôi.” Thôi Đào thu chén thuốc lại, để cho Vương Chiêu nằm xuống rồi lập tức lấy ra một cây kim, thành thạo đâm Vương Chiêu thành một con nhím.
“Tuần phủ Vương không cần khách sáo, tôi cứu anh là để được khen thưởng mà thôi.” Thôi Đào thu chén thuốc lại, để cho Vương Chiêu nằm xuống rồi lập tức lấy ra một cây kim, thành thạo đâm Vương Chiêu thành một con nhím.
Một lát sau, nàng cứa ngón tay Vương Chiêu, nặn ra máu độc lần nữa.Ánh mắt Hàn Kỳ nhàn nhạt nhìn kim bạc trên đầu Thôi Đào, chàng lười hỏi Thôi Đào tại sao lại biết quy củ trong giang hồ như thế. Hỏi rồi, nhất định nàng lại trưng ra bộ dạng vò đầu mơ hồ, tỏ ý bản thân mình cũng không biết. Tóm lại, cứ chờ đến ngày tra rõ thân phận của nàng đi, tất cả tự nhiên sẽ được giải thích.
“Chưa chắc gì khó đâu, giờ đã có một người trong phủ Khai Phong hữu dụng rồi đấy.” Thôi Đào nói.
“Không ngờ Thôi nương tử lại lợi hại như thế, thủ pháp giải độc này xem ra không tầm thường chút nào.” Vương Chiêu không khỏi tán thưởng.
Vương Chiêu nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, cố gắng kìm chế, nghẹn đến mức kim bạc trên bụng của hắn cũng bị đâm đến đau điếng.
“Bản thân tôi cũng thấy kỳ lạ, sao lại biết nhiều chuyện như thế không biết.” Thôi Đào khẽ cười rồi lại châm lên đầu mình hai cây kim bạc.
Đàn ông bình thường nghe Thôi Đào nói những lời này, dù có phải đang ngấp nghé dung mạo của Thôi Đào thật hay không đều sẽ ngượng ngùng thu ánh mắt lại, tạm thời không nhìn Thôi Đào nữa. Chính vì thế Thôi Đào mới nói, nàng không muốn bị họ Hàn kia dò xét, ánh mắt người này như có gai vậy, khiến cả người nàng khó chịu cực kỳ.“Lúc trúng độc tiêu ta đã nghĩ lần này mình chết chắc rồi.”
Vương Chiêu kinh ngạc: “Cô đang làm gì vậy?”Thôi Đào đang cho Vương Chiêu uống canh giải độc thì đột nhiên hắn đã tỉnh dậy.Tối qua lúc ngồi thiền, Thôi Đào có để ý đến cuộc nói chuyện của Vương tứ nương và Lưu thị. Mỗi lần Vương tứ nương nhắc tới nơi trốn của “anh cả” mình đều lắp bắp, rõ ràng đang chột dạ vì nói láo.
“Muốn xem thử làm vậy có thể khôi phục trí nhớ không, tôi muốn bản thân sớm thoát khỏi hiềm nghi.”
Hàn Kỳ không lập tức nhận lời Thôi Đào, nhưng nếu lần này lý do của nàng đầy đủ thì chàng có thể sẽ đồng ý.
Đúng là huyệt mà Thôi Đào đâm hai cây kim vào có thể kích thích đại não, nhưng cũng không chắc có thể thông qua cách thức vật lý này, có thể tìm về ký ức huyền ảo trước khi mình sống lại hay không nữa.
“Người hạ độc Vương tứ nương, thật ra Vương tứ nương biết rõ hắn đang trốn ở đâu đấy.”
Nếu giờ nhớ ra được gì thì tốt, gặp chuyện cũng dễ đối phó hơn, không cần phải như bây giờ lúc nào cũng xem xét nhiều khả năng khác nhau, phí rất nhiều công sức suy nghĩ.
Con lừa nướng trứng này ở đâu ra thế, lúc nào cũng gây sóng gió trước mặt nàng, ông trời ơi, xin ông mau mang chàng ta đi đi!
Khóe miệng Hàn Kỳ hơi co giật, không quan tâm tới Thôi Đào thế nào nữa, chỉ hỏi Vương Chiêu lần này đi Thiên Cơ Các có kết quả gì không.
https://img.cook1cook.com/upload/cover/86/7/304791408982643867.jpg
Hai cây kim bạc Thôi Đào đâm vào hai bên trái phải đầu, nhìn như hai chiếc râu dựng đứng, cộng thêm khuôn mặt hơi tròn của nàng lúc cười khiến bản thân Thôi Đào hiện lên một vẻ hài hước khó tả.
Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào đầu tiên, hết sức kinh ngạc. Sau khi biết được chính Thôi Đào đã giải độc cho mình, hắn kích động muốn đứng dậy nói cảm ơn với nàng.
Thôi Đào tắm rửa sạch sẽ vốn đã xinh đẹp bắt mắt, với dáng vẻ thế này, Vương Chiêu không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, không kìm được mà bật cười.
Thôi Đào không hề hay biết, chỉ nâng bút ngồi vào bàn, kệ hai cọng râu rồi cúi đầu nghiêm túc viết ra đơn thuốc cho hôm nay.
Lúc Hàn Kỳ vào cửa, nhìn thấy đầu của Thôi Đào thì có hơi sửng sốt. Sau khi xác nhận trên đầu nàng là kim bạc xong, Hàn Kỳ nhíu mày nghi hoặc nhưng lập tức đã hiểu, mặc kệ nàng rồi đến thẳng giường bệnh thăm Vương Chiêu.
“Thôi quan Hàn.” Vương Chiêu định đứng dậy.
Vương Chiêu giải thích hết tất thảy thông tin đã điều tra ra được cho Thôi Đào nghe, nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ không nói nhiều như thế, nhưng hôm nay cô gái trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng hắn.“Không ngờ Thôi nương tử lại lợi hại như thế, thủ pháp giải độc này xem ra không tầm thường chút nào.” Vương Chiêu không khỏi tán thưởng.Thôi Đào nghe được trọng điểm bèn vui vẻ cười, “Lý đại ca khách sáo quá rồi! Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh nhé, ha ha ha…”
Hàn Kỳ đè bả vai Vương Chiêu xuống, không cho hắn đa lễ, “Nghe nói ngươi tỉnh rồi nên mới tới thăm một chút, còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”“Đúng là đẹp thật, da trắng xinh xắn.”“Khó khăn lắm mới lần ra được manh mối về phân đà Thiên Cơ Các, giờ chúng đã dời đi rồi, e là khó mà tra tới được.” Vương Chiêu liên tục thở dài.
Vương Chiêu lắc đầu rồi nhìn sang phía Thôi Đào, “So với lúc trúng độc thì tốt hơn nhiều rồi ạ, nhờ có cô ấy y thuật tinh thông cả.”
“Hẳn là Thôi quan Hàn vừa phát hiện ra sự xinh đẹp của tôi đấy à?”
Thôi Đào nghe vậy bèn đặt bút xuống, mỉm cười bước sang.“Ơn cứu mạng của Thôi nương tử, Vương mỗ chắc chắn ghi tạc trong lòng.”
Ánh mắt Hàn Kỳ vô thức ngước lên, lại nhìn về phía kim bạc trên đỉnh đầu Thôi Đào.
Chẳng qua nữ tù nhân dám “tính sổ” trên đầu mệnh quan triều đình cũng không nhiều. Một người có gan như thế, vậy mà trước đây vẫn luôn miệng bảo mình bị bắt nạt trong lao đấy ư?
“Thôi nương tử bảo cô ấy muốn nhanh chóng hồi phục trí nhớ lại.” Vương Chiêu vội giúp nàng giải thích.
Khóe miệng Hàn Kỳ hơi co giật, không quan tâm tới Thôi Đào thế nào nữa, chỉ hỏi Vương Chiêu lần này đi Thiên Cơ Các có kết quả gì không.
“Thuộc hạ vô dụng, chưa kịp bước vào Thiên Cơ Các đã trúng phải phi tiêu tẩm độc rồi. Đợi khi nào thuộc hạ lành thương, chắc chắn sẽ tìm cho ra kết quả ạ.” Vương Chiêu mất mát nói.
Vương Chiêu lắc đầu rồi nhìn sang phía Thôi Đào, “So với lúc trúng độc thì tốt hơn nhiều rồi ạ, nhờ có cô ấy y thuật tinh thông cả.”
“Không cần vội.” Hàn Kỳ nói với Vương Chiêu, sau khi hắn bị thương, phủ nha đã lập tức phái người đến chỗ hắn thăm dò để điều tra, nhưng chỗ đó đã không còn một ai nữa.
Vương Chiêu tức đến siết chặt tay, “Người của Thiên Cơ Các thật quá giảo hoạt rồi!”
Đúng là huyệt mà Thôi Đào đâm hai cây kim vào có thể kích thích đại não, nhưng cũng không chắc có thể thông qua cách thức vật lý này, có thể tìm về ký ức huyền ảo trước khi mình sống lại hay không nữa.
“Thiên Cơ Các là nơi nào thế?” Thôi Đào biết bản thân mình không nên lắm chuyện xen vào, nhưng nàng thật sự rất hiếu kỳ.
“Thực ra tôi còn có một manh mối quan trọng khác có thể cung cấp.” Thôi Đào phát hiện Hàn Kỳ đang nhìn mình bèn thừa cơ nói với chàng.“Thiên Cơ Các là nơi nào thế?” Thôi Đào biết bản thân mình không nên lắm chuyện xen vào, nhưng nàng thật sự rất hiếu kỳ.
“Chỗ giang hồ chuyên lấy tiền để giải quyết phiền phức thay người khác, lúc gặp phải chuyện mà sát thủ không giải quyết được, chúng sẽ trả giá cao để treo thưởng, mời người trong giang hồ ra tay.”
“Bản thân tôi cũng thấy kỳ lạ, sao lại biết nhiều chuyện như thế không biết.” Thôi Đào khẽ cười rồi lại châm lên đầu mình hai cây kim bạc.Thôi Đào không hề hay biết, chỉ nâng bút ngồi vào bàn, kệ hai cọng râu rồi cúi đầu nghiêm túc viết ra đơn thuốc cho hôm nay.
“Dù võ công Thư Hùng Đại Đạo không cao nhưng hai người này rất giỏi giấu mình, rất ít kẻ biết được thân phận của họ, vì thế Thiên Cơ Các mới treo thưởng với giang hồ. Hai vợ chồng họ đã lăn lộn khắp nơi, chắc chắn sẽ có kẻ biết chỗ ẩn thân của họ, tất nhiên cũng sẽ có người không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền mà xuống tay với họ, “Truy Phong Bà” Cừu đại nương chính là một trong số đó.”Đậu phụ Phù Dung.
Vương Chiêu giải thích hết tất thảy thông tin đã điều tra ra được cho Thôi Đào nghe, nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ không nói nhiều như thế, nhưng hôm nay cô gái trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng hắn.Đậu phụ Phù Dung.
Hóa ra biệt hiệu của Cừu đại nương trong giang hồ là Truy Phong Bà. Chẳng trách khinh công của bà ta khá thế, lúc bỏ trốn cũng rất nhanh nhẹn. Khi bị bắt cũng là nhờ có bọn người Vương Chiêu dẫn theo bao vây bà ta trước.
Vương Chiêu nghe thế thì sáng rỡ hai mắt, liên tục gật đầu tỏ ý cách này rất hay.
“Khó khăn lắm mới lần ra được manh mối về phân đà Thiên Cơ Các, giờ chúng đã dời đi rồi, e là khó mà tra tới được.” Vương Chiêu liên tục thở dài.
“Chưa chắc gì khó đâu, giờ đã có một người trong phủ Khai Phong hữu dụng rồi đấy.” Thôi Đào nói.
Trước đây Lý Viễn hơi lo Thôi Đào sẽ nói ra cách làm sơn trân hải vị gì, dù sao thoạt nhìn nàng cũng có vẻ như từng trải đời. Nếu dùng nhiều nguyên liệu quý để làm một món đậu phụ, dù là “tươi” đi nữa thì điều kiện nhà hắn cũng không cho phép. Sau khi hắn nghe Thôi Đào chỉ cách làm đậu phụ Phù Dung* xong, thấy cũng không khó lắm, đều dùng những nguyên liệu nấu ăn dễ tìm bèn cao hứng nói với Thôi Đào rằng mình sẽ về bảo vợ thử xem, nếu làm xong sẽ mang cho nàng một phần.
“Ai vậy?” Vương Chiêu lập tức hỏi.
Hàn Kỳ cũng nhìn về phía Thôi Đào.
“Bình Nhi.” Thôi Đào nói, “Một tổ chức thần bí như Thiên Cơ Các sẽ làm việc hết sức cẩn thận, muốn dò la thông tin thì nhất định phải là người trong giang hồ chân chính đã. Sư phụ Bình Nhi từng có liên hệ với Thiên Cơ Các, dù giờ cô ta không biết thông tin của Thiên Cơ Các nhưng chắc cũng biết được vài người bạn cũ của sư phụ mình, vì thế nếu là cô ta tìm thì hẳn sẽ rất dễ dàng.”
Vì chống lệnh bắt giữ nên Bình Nhi mới bị giam, tội danh này không tính là đại tội, nhưng ít nhất cũng phải lĩnh án vài năm. Có cô gái trẻ nào cam tâm phí hoài thanh xuân trong nhà lao đâu chứ? Dùng điều kiện này để trao đổi thông tin với cô ta là vô cùng khả thi.
Thôi Đào tắm rửa sạch sẽ vốn đã xinh đẹp bắt mắt, với dáng vẻ thế này, Vương Chiêu không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, không kìm được mà bật cười.
Vương Chiêu nghe thế thì sáng rỡ hai mắt, liên tục gật đầu tỏ ý cách này rất hay.
Ánh mắt Hàn Kỳ nhàn nhạt nhìn kim bạc trên đầu Thôi Đào, chàng lười hỏi Thôi Đào tại sao lại biết quy củ trong giang hồ như thế. Hỏi rồi, nhất định nàng lại trưng ra bộ dạng vò đầu mơ hồ, tỏ ý bản thân mình cũng không biết. Tóm lại, cứ chờ đến ngày tra rõ thân phận của nàng đi, tất cả tự nhiên sẽ được giải thích.
“Thực ra tôi còn có một manh mối quan trọng khác có thể cung cấp.” Thôi Đào phát hiện Hàn Kỳ đang nhìn mình bèn thừa cơ nói với chàng.
“Hả?” Hàn Kỳ nhếch khóe miệng lên, hơi hứng thú đáp lại Thôi Đào. Chàng thật sự muốn xem Thôi Đào, một kẻ ngồi trong lao, còn có thể biết được chuyện gì.
“Người hạ độc Vương tứ nương, thật ra Vương tứ nương biết rõ hắn đang trốn ở đâu đấy.”
Tối qua lúc ngồi thiền, Thôi Đào có để ý đến cuộc nói chuyện của Vương tứ nương và Lưu thị. Mỗi lần Vương tứ nương nhắc tới nơi trốn của “anh cả” mình đều lắp bắp, rõ ràng đang chột dạ vì nói láo.
Hàn Kỳ vẫn nhìn Thôi Đào.
Vương Chiêu tức đến siết chặt tay, “Người của Thiên Cơ Các thật quá giảo hoạt rồi!”
“Chỉ cần phạt một tí thôi, ả ta sợ đau lắm.”
Thôi Đào tiếp tục đề nghị, thấy Hàn Kỳ vẫn đang nhìn mình, nàng không khỏi sờ lên khuôn mặt trắng nõn của bản thân.
Thỏa mãn!
“Hẳn là Thôi quan Hàn vừa phát hiện ra sự xinh đẹp của tôi đấy à?”
“Phụt!”
“Dù võ công Thư Hùng Đại Đạo không cao nhưng hai người này rất giỏi giấu mình, rất ít kẻ biết được thân phận của họ, vì thế Thiên Cơ Các mới treo thưởng với giang hồ. Hai vợ chồng họ đã lăn lộn khắp nơi, chắc chắn sẽ có kẻ biết chỗ ẩn thân của họ, tất nhiên cũng sẽ có người không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền mà xuống tay với họ, “Truy Phong Bà” Cừu đại nương chính là một trong số đó.”
Vương Chiêu nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, cố gắng kìm chế, nghẹn đến mức kim bạc trên bụng của hắn cũng bị đâm đến đau điếng.
Đàn ông bình thường nghe Thôi Đào nói những lời này, dù có phải đang ngấp nghé dung mạo của Thôi Đào thật hay không đều sẽ ngượng ngùng thu ánh mắt lại, tạm thời không nhìn Thôi Đào nữa. Chính vì thế Thôi Đào mới nói, nàng không muốn bị họ Hàn kia dò xét, ánh mắt người này như có gai vậy, khiến cả người nàng khó chịu cực kỳ.
Hàn Kỳ lại không hề phản ứng như một người đàn ông bình thường, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thôi Đào rồi mỉm cười.
“Đúng là đẹp thật, da trắng xinh xắn.”
Hàn Kỳ lại không hề phản ứng như một người đàn ông bình thường, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thôi Đào rồi mỉm cười.
Còn Vương Đại Phát cũng chưa chắc là anh cả của ả, có thể hắn chỉ là anh em trong trại ngụy trang thân phận để dễ dàng đưa cơm cho ả hàng ngày thôi. Nhưng ả ngồi trong lao, đám thổ phỉ ngoài kia như rắn mất đầu, khó tránh sinh ra tranh đoạt quyền lực, hẳn là có kẻ trong trại muốn giết ả để lên thay thế.”
Ngôn từ nhẹ nhàng, nội dung nghe cũng khá hay đấy đúng không? Đừng vội, còn câu sau nữa.
“Muốn xem thử làm vậy có thể khôi phục trí nhớ không, tôi muốn bản thân sớm thoát khỏi hiềm nghi.”
“Nhưng chẳng biết trái tim có đen tối hay không.”
Thôi Đào tức đến mức suýt phun một ngụm máu lên mặt Hàn Kỳ.
Con lừa nướng trứng này ở đâu ra thế, lúc nào cũng gây sóng gió trước mặt nàng, ông trời ơi, xin ông mau mang chàng ta đi đi!
Thôi Đào tức giận chống nạnh quay người đi, chàng không thu mắt lại thì nàng chủ động tránh đi là được chứ gì.
“Nói rõ nguyên do đi, sao có thể chỉ bằng lời nói miệng của ngươi mà dùng hình với ả được.”
“Nói rõ nguyên do đi, sao có thể chỉ bằng lời nói miệng của ngươi mà dùng hình với ả được.”
“Vậy lần này tôi cung cấp manh mối là có công, xứng đáng được ăn một bát canh trăm vị đúng không?” Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ.
Lần trước nàng yêu cầu canh trăm vị, Hàn Kỳ mập mờ không đáp lại, báo hại nàng vui vẻ cả buổi chiều. Giờ nàng phải ăn cho được canh bách vị, nhất định phải ăn từ tay Hàn Kỳ mới cam!
“Nói đi.”
“Chỗ giang hồ chuyên lấy tiền để giải quyết phiền phức thay người khác, lúc gặp phải chuyện mà sát thủ không giải quyết được, chúng sẽ trả giá cao để treo thưởng, mời người trong giang hồ ra tay.”
Hàn Kỳ không lập tức nhận lời Thôi Đào, nhưng nếu lần này lý do của nàng đầy đủ thì chàng có thể sẽ đồng ý.
Chẳng qua nữ tù nhân dám “tính sổ” trên đầu mệnh quan triều đình cũng không nhiều. Một người có gan như thế, vậy mà trước đây vẫn luôn miệng bảo mình bị bắt nạt trong lao đấy ư?“Hả?” Hàn Kỳ nhếch khóe miệng lên, hơi hứng thú đáp lại Thôi Đào. Chàng thật sự muốn xem Thôi Đào, một kẻ ngồi trong lao, còn có thể biết được chuyện gì.
Thực ra Thôi Đào cũng không quá tin tưởng vào lời hứa hẹn của Hàn Kỳ, nhưng nàng vẫn quyết định giải thích lý do trước, vì nàng tin chỉ cần bản thân mình không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ có lúc được ăn canh trăm vị!
“Lúc Vương tứ nương bắt nạt tôi đã từng mắng tôi bằng rất nhiều lời khó nghe, còn thuận mồm nói ả sẽ để anh em trong trại ức hiếp tôi đến chết. Thân phận của Vương tứ nương này không chỉ là một ả đàn bà chanh chua đánh người khác bị thương, có lẽ ả ta còn có một sơn trại, là thủ lĩnh đám thổ phỉ.
Còn Vương Đại Phát cũng chưa chắc là anh cả của ả, có thể hắn chỉ là anh em trong trại ngụy trang thân phận để dễ dàng đưa cơm cho ả hàng ngày thôi. Nhưng ả ngồi trong lao, đám thổ phỉ ngoài kia như rắn mất đầu, khó tránh sinh ra tranh đoạt quyền lực, hẳn là có kẻ trong trại muốn giết ả để lên thay thế.”
Thôi Đào vừa dứt lời bèn nhướng mày hỏi Hàn Kỳ lý do này đã đủ chưa? Đã đủ cho nàng ăn canh trăm vị chưa?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây Lý Viễn hơi lo Thôi Đào sẽ nói ra cách làm sơn trân hải vị gì, dù sao thoạt nhìn nàng cũng có vẻ như từng trải đời. Nếu dùng nhiều nguyên liệu quý để làm một món đậu phụ, dù là “tươi” đi nữa thì điều kiện nhà hắn cũng không cho phép. Sau khi hắn nghe Thôi Đào chỉ cách làm đậu phụ Phù Dung* xong, thấy cũng không khó lắm, đều dùng những nguyên liệu nấu ăn dễ tìm bèn cao hứng nói với Thôi Đào rằng mình sẽ về bảo vợ thử xem, nếu làm xong sẽ mang cho nàng một phần.
“Nhưng chẳng biết trái tim có đen tối hay hông.”
HBình Nhi.” Thôi Đào nói, “Một tổ chức thần bí như Thiên Cơ Các sẽ làm việc hết sức cẩn thận, muốn dò la thông tin thì nhất định phải là người trong giang hồ chân chính đã. Sư phụ Bình Nhi từng có liên hệ với Thiên Cơ Các, dù giờ cô ta không biết thông tin của Thiên Cơ Các nhưng chắc cũng biết được vài người bạn cũ của sư phụ mình, vì thế nếu là cô ta tìm thì hẳn sẽ rất dễ dàng.”
Xem ảnh 1
(*) Đậu phụ Phù Dung
Thôi Đào nghe được trọng điểm bèn vui vẻ cười, “Lý đại ca khách sáo quá rồi! Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh nhé, ha ha ha…”
Hai cây kim bạc Thôi Đào đâm vào hai bên trái phải đầu, nhìn như hai chiếc râu dựng đứng, cộng thêm khuôn mặt hơi tròn của nàng lúc cười khiến bản thân Thôi Đào hiện lên một vẻ hài hước khó tả.
Chạng vạng tối, Thôi Đào đã may mắn được ăn món đậu phụ Phù Dung do chính tay vợ Lý Viễn làm.Chạng vạng tối, Thôi Đào đã may mắn được ăn món đậu phụ Phù Dung do chính tay vợ Lý Viễn làm.
Đậu phụ non được ngâm trong nước suối ngọt 3 lần, không những loại bỏ được mùi tanh mà còn cải thiện được vị trong.
Trưa ngày hôm sau.Hàn Kỳ đè bả vai Vương Chiêu xuống, không cho hắn đa lễ, “Nghe nói ngươi tỉnh rồi nên mới tới thăm một chút, còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Mùa này rất dễ bắt được tôm nhỏ ở bờ sông, một bát đều có tôm băm nhỏ. Đem đậu phụ non hầm chung với nước xương gà đun nửa ngày, bỏ thêm rong biển, tôm băm, không cần trộn lên, chỉ cần dùng thìa miết nhẹ vài lần trong nước lèo là có thể mang ra dùng được.
“Nói đi.”
Đậu phụ non mềm và mọng nước hòa chung với canh gà, rong biển và thịt tôm thơm đến lạ thường, đây chính là món khai vị của một bữa tiệc ngất ngây. Trong, non, mịn, tươi, tất cả đều bao trùm trong miệng, phía sau đó còn có mùi đậu khiến người ta không thể không nhắm mắt lại thưởng thức.“Lúc Vương tứ nương bắt nạt tôi đã từng mắng tôi bằng rất nhiều lời khó nghe, còn thuận mồm nói ả sẽ để anh em trong trại ức hiếp tôi đến chết. Thân phận của Vương tứ nương này không chỉ là một ả đàn bà chanh chua đánh người khác bị thương, có lẽ ả ta còn có một sơn trại, là thủ lĩnh đám thổ phỉ.
Thỏa mãn!Ánh mắt Hàn Kỳ vô thức ngước lên, lại nhìn về phía kim bạc trên đỉnh đầu Thôi Đào.
Quá thỏa mãn!
…
…
Nếu giờ nhớ ra được gì thì tốt, gặp chuyện cũng dễ đối phó hơn, không cần phải như bây giờ lúc nào cũng xem xét nhiều khả năng khác nhau, phí rất nhiều công sức suy nghĩ.Một lát sau, nàng cứa ngón tay Vương Chiêu, nặn ra máu độc lần nữa.
Trưa ngày hôm sau.Mùa này rất dễ bắt được tôm nhỏ ở bờ sông, một bát đều có tôm băm nhỏ. Đem đậu phụ non hầm chung với nước xương gà đun nửa ngày, bỏ thêm rong biển, tôm băm, không cần trộn lên, chỉ cần dùng thìa miết nhẹ vài lần trong nước lèo là có thể mang ra dùng được.
Thôi Đào đang cho Vương Chiêu uống canh giải độc thì đột nhiên hắn đã tỉnh dậy.
Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào đầu tiên, hết sức kinh ngạc. Sau khi biết được chính Thôi Đào đã giải độc cho mình, hắn kích động muốn đứng dậy nói cảm ơn với nàng.
Vương Chiêu kinh ngạc: “Cô đang làm gì vậy?”
“Ai vậy?” Vương Chiêu lập tức hỏi.
“Lúc trúng độc tiêu ta đã nghĩ lần này mình chết chắc rồi.”Thôi Đào nghe vậy bèn đặt bút xuống, mỉm cười bước sang.
Loại độc đó khiến toàn thân tê liệt, ngực quặn đau, cảm giác nghẹt thở đó, đến bây giờ hắn cũng không dám nhớ lại.Thôi Đào tức đến mức suýt phun một ngụm máu lên mặt Hàn Kỳ.
Lần trước nàng yêu cầu canh trăm vị, Hàn Kỳ mập mờ không đáp lại, báo hại nàng vui vẻ cả buổi chiều. Giờ nàng phải ăn cho được canh bách vị, nhất định phải ăn từ tay Hàn Kỳ mới cam!“Phụt!”
“Ơn cứu mạng của Thôi nương tử, Vương mỗ chắc chắn ghi tạc trong lòng.”
Thực ra Thôi Đào cũng không quá tin tưởng vào lời hứa hẹn của Hàn Kỳ, nhưng nàng vẫn quyết định giải thích lý do trước, vì nàng tin chỉ cần bản thân mình không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ có lúc được ăn canh trăm vị!
“Tuần phủ Vương không cần khách sáo, tôi cứu anh là để được khen thưởng mà thôi.” Thôi Đào thu chén thuốc lại, để cho Vương Chiêu nằm xuống rồi lập tức lấy ra một cây kim, thành thạo đâm Vương Chiêu thành một con nhím.
“Tuần phủ Vương không cần khách sáo, tôi cứu anh là để được khen thưởng mà thôi.” Thôi Đào thu chén thuốc lại, để cho Vương Chiêu nằm xuống rồi lập tức lấy ra một cây kim, thành thạo đâm Vương Chiêu thành một con nhím.
Một lát sau, nàng cứa ngón tay Vương Chiêu, nặn ra máu độc lần nữa.Ánh mắt Hàn Kỳ nhàn nhạt nhìn kim bạc trên đầu Thôi Đào, chàng lười hỏi Thôi Đào tại sao lại biết quy củ trong giang hồ như thế. Hỏi rồi, nhất định nàng lại trưng ra bộ dạng vò đầu mơ hồ, tỏ ý bản thân mình cũng không biết. Tóm lại, cứ chờ đến ngày tra rõ thân phận của nàng đi, tất cả tự nhiên sẽ được giải thích.
“Chưa chắc gì khó đâu, giờ đã có một người trong phủ Khai Phong hữu dụng rồi đấy.” Thôi Đào nói.
“Không ngờ Thôi nương tử lại lợi hại như thế, thủ pháp giải độc này xem ra không tầm thường chút nào.” Vương Chiêu không khỏi tán thưởng.
Vương Chiêu nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, cố gắng kìm chế, nghẹn đến mức kim bạc trên bụng của hắn cũng bị đâm đến đau điếng.
“Bản thân tôi cũng thấy kỳ lạ, sao lại biết nhiều chuyện như thế không biết.” Thôi Đào khẽ cười rồi lại châm lên đầu mình hai cây kim bạc.
Đàn ông bình thường nghe Thôi Đào nói những lời này, dù có phải đang ngấp nghé dung mạo của Thôi Đào thật hay không đều sẽ ngượng ngùng thu ánh mắt lại, tạm thời không nhìn Thôi Đào nữa. Chính vì thế Thôi Đào mới nói, nàng không muốn bị họ Hàn kia dò xét, ánh mắt người này như có gai vậy, khiến cả người nàng khó chịu cực kỳ.“Lúc trúng độc tiêu ta đã nghĩ lần này mình chết chắc rồi.”
Vương Chiêu kinh ngạc: “Cô đang làm gì vậy?”Thôi Đào đang cho Vương Chiêu uống canh giải độc thì đột nhiên hắn đã tỉnh dậy.Tối qua lúc ngồi thiền, Thôi Đào có để ý đến cuộc nói chuyện của Vương tứ nương và Lưu thị. Mỗi lần Vương tứ nương nhắc tới nơi trốn của “anh cả” mình đều lắp bắp, rõ ràng đang chột dạ vì nói láo.
“Muốn xem thử làm vậy có thể khôi phục trí nhớ không, tôi muốn bản thân sớm thoát khỏi hiềm nghi.”
Hàn Kỳ không lập tức nhận lời Thôi Đào, nhưng nếu lần này lý do của nàng đầy đủ thì chàng có thể sẽ đồng ý.
Đúng là huyệt mà Thôi Đào đâm hai cây kim vào có thể kích thích đại não, nhưng cũng không chắc có thể thông qua cách thức vật lý này, có thể tìm về ký ức huyền ảo trước khi mình sống lại hay không nữa.
“Người hạ độc Vương tứ nương, thật ra Vương tứ nương biết rõ hắn đang trốn ở đâu đấy.”
Nếu giờ nhớ ra được gì thì tốt, gặp chuyện cũng dễ đối phó hơn, không cần phải như bây giờ lúc nào cũng xem xét nhiều khả năng khác nhau, phí rất nhiều công sức suy nghĩ.
Con lừa nướng trứng này ở đâu ra thế, lúc nào cũng gây sóng gió trước mặt nàng, ông trời ơi, xin ông mau mang chàng ta đi đi!
Khóe miệng Hàn Kỳ hơi co giật, không quan tâm tới Thôi Đào thế nào nữa, chỉ hỏi Vương Chiêu lần này đi Thiên Cơ Các có kết quả gì không.
https://img.cook1cook.com/upload/cover/86/7/304791408982643867.jpg
Hai cây kim bạc Thôi Đào đâm vào hai bên trái phải đầu, nhìn như hai chiếc râu dựng đứng, cộng thêm khuôn mặt hơi tròn của nàng lúc cười khiến bản thân Thôi Đào hiện lên một vẻ hài hước khó tả.
Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào đầu tiên, hết sức kinh ngạc. Sau khi biết được chính Thôi Đào đã giải độc cho mình, hắn kích động muốn đứng dậy nói cảm ơn với nàng.
Thôi Đào tắm rửa sạch sẽ vốn đã xinh đẹp bắt mắt, với dáng vẻ thế này, Vương Chiêu không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, không kìm được mà bật cười.
Thôi Đào không hề hay biết, chỉ nâng bút ngồi vào bàn, kệ hai cọng râu rồi cúi đầu nghiêm túc viết ra đơn thuốc cho hôm nay.
Lúc Hàn Kỳ vào cửa, nhìn thấy đầu của Thôi Đào thì có hơi sửng sốt. Sau khi xác nhận trên đầu nàng là kim bạc xong, Hàn Kỳ nhíu mày nghi hoặc nhưng lập tức đã hiểu, mặc kệ nàng rồi đến thẳng giường bệnh thăm Vương Chiêu.
“Thôi quan Hàn.” Vương Chiêu định đứng dậy.
Vương Chiêu giải thích hết tất thảy thông tin đã điều tra ra được cho Thôi Đào nghe, nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ không nói nhiều như thế, nhưng hôm nay cô gái trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng hắn.“Không ngờ Thôi nương tử lại lợi hại như thế, thủ pháp giải độc này xem ra không tầm thường chút nào.” Vương Chiêu không khỏi tán thưởng.Thôi Đào nghe được trọng điểm bèn vui vẻ cười, “Lý đại ca khách sáo quá rồi! Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh nhé, ha ha ha…”
Hàn Kỳ đè bả vai Vương Chiêu xuống, không cho hắn đa lễ, “Nghe nói ngươi tỉnh rồi nên mới tới thăm một chút, còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”“Đúng là đẹp thật, da trắng xinh xắn.”“Khó khăn lắm mới lần ra được manh mối về phân đà Thiên Cơ Các, giờ chúng đã dời đi rồi, e là khó mà tra tới được.” Vương Chiêu liên tục thở dài.
Vương Chiêu lắc đầu rồi nhìn sang phía Thôi Đào, “So với lúc trúng độc thì tốt hơn nhiều rồi ạ, nhờ có cô ấy y thuật tinh thông cả.”
“Hẳn là Thôi quan Hàn vừa phát hiện ra sự xinh đẹp của tôi đấy à?”
Thôi Đào nghe vậy bèn đặt bút xuống, mỉm cười bước sang.“Ơn cứu mạng của Thôi nương tử, Vương mỗ chắc chắn ghi tạc trong lòng.”
Ánh mắt Hàn Kỳ vô thức ngước lên, lại nhìn về phía kim bạc trên đỉnh đầu Thôi Đào.
Chẳng qua nữ tù nhân dám “tính sổ” trên đầu mệnh quan triều đình cũng không nhiều. Một người có gan như thế, vậy mà trước đây vẫn luôn miệng bảo mình bị bắt nạt trong lao đấy ư?
“Thôi nương tử bảo cô ấy muốn nhanh chóng hồi phục trí nhớ lại.” Vương Chiêu vội giúp nàng giải thích.
Khóe miệng Hàn Kỳ hơi co giật, không quan tâm tới Thôi Đào thế nào nữa, chỉ hỏi Vương Chiêu lần này đi Thiên Cơ Các có kết quả gì không.
“Thuộc hạ vô dụng, chưa kịp bước vào Thiên Cơ Các đã trúng phải phi tiêu tẩm độc rồi. Đợi khi nào thuộc hạ lành thương, chắc chắn sẽ tìm cho ra kết quả ạ.” Vương Chiêu mất mát nói.
Vương Chiêu lắc đầu rồi nhìn sang phía Thôi Đào, “So với lúc trúng độc thì tốt hơn nhiều rồi ạ, nhờ có cô ấy y thuật tinh thông cả.”
“Không cần vội.” Hàn Kỳ nói với Vương Chiêu, sau khi hắn bị thương, phủ nha đã lập tức phái người đến chỗ hắn thăm dò để điều tra, nhưng chỗ đó đã không còn một ai nữa.
Vương Chiêu tức đến siết chặt tay, “Người của Thiên Cơ Các thật quá giảo hoạt rồi!”
Đúng là huyệt mà Thôi Đào đâm hai cây kim vào có thể kích thích đại não, nhưng cũng không chắc có thể thông qua cách thức vật lý này, có thể tìm về ký ức huyền ảo trước khi mình sống lại hay không nữa.
“Thiên Cơ Các là nơi nào thế?” Thôi Đào biết bản thân mình không nên lắm chuyện xen vào, nhưng nàng thật sự rất hiếu kỳ.
“Thực ra tôi còn có một manh mối quan trọng khác có thể cung cấp.” Thôi Đào phát hiện Hàn Kỳ đang nhìn mình bèn thừa cơ nói với chàng.“Thiên Cơ Các là nơi nào thế?” Thôi Đào biết bản thân mình không nên lắm chuyện xen vào, nhưng nàng thật sự rất hiếu kỳ.
“Chỗ giang hồ chuyên lấy tiền để giải quyết phiền phức thay người khác, lúc gặp phải chuyện mà sát thủ không giải quyết được, chúng sẽ trả giá cao để treo thưởng, mời người trong giang hồ ra tay.”
“Bản thân tôi cũng thấy kỳ lạ, sao lại biết nhiều chuyện như thế không biết.” Thôi Đào khẽ cười rồi lại châm lên đầu mình hai cây kim bạc.Thôi Đào không hề hay biết, chỉ nâng bút ngồi vào bàn, kệ hai cọng râu rồi cúi đầu nghiêm túc viết ra đơn thuốc cho hôm nay.
“Dù võ công Thư Hùng Đại Đạo không cao nhưng hai người này rất giỏi giấu mình, rất ít kẻ biết được thân phận của họ, vì thế Thiên Cơ Các mới treo thưởng với giang hồ. Hai vợ chồng họ đã lăn lộn khắp nơi, chắc chắn sẽ có kẻ biết chỗ ẩn thân của họ, tất nhiên cũng sẽ có người không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền mà xuống tay với họ, “Truy Phong Bà” Cừu đại nương chính là một trong số đó.”Đậu phụ Phù Dung.
Vương Chiêu giải thích hết tất thảy thông tin đã điều tra ra được cho Thôi Đào nghe, nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ không nói nhiều như thế, nhưng hôm nay cô gái trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng hắn.Đậu phụ Phù Dung.
Hóa ra biệt hiệu của Cừu đại nương trong giang hồ là Truy Phong Bà. Chẳng trách khinh công của bà ta khá thế, lúc bỏ trốn cũng rất nhanh nhẹn. Khi bị bắt cũng là nhờ có bọn người Vương Chiêu dẫn theo bao vây bà ta trước.
Vương Chiêu nghe thế thì sáng rỡ hai mắt, liên tục gật đầu tỏ ý cách này rất hay.
“Khó khăn lắm mới lần ra được manh mối về phân đà Thiên Cơ Các, giờ chúng đã dời đi rồi, e là khó mà tra tới được.” Vương Chiêu liên tục thở dài.
“Chưa chắc gì khó đâu, giờ đã có một người trong phủ Khai Phong hữu dụng rồi đấy.” Thôi Đào nói.
Trước đây Lý Viễn hơi lo Thôi Đào sẽ nói ra cách làm sơn trân hải vị gì, dù sao thoạt nhìn nàng cũng có vẻ như từng trải đời. Nếu dùng nhiều nguyên liệu quý để làm một món đậu phụ, dù là “tươi” đi nữa thì điều kiện nhà hắn cũng không cho phép. Sau khi hắn nghe Thôi Đào chỉ cách làm đậu phụ Phù Dung* xong, thấy cũng không khó lắm, đều dùng những nguyên liệu nấu ăn dễ tìm bèn cao hứng nói với Thôi Đào rằng mình sẽ về bảo vợ thử xem, nếu làm xong sẽ mang cho nàng một phần.
“Ai vậy?” Vương Chiêu lập tức hỏi.
Hàn Kỳ cũng nhìn về phía Thôi Đào.
“Bình Nhi.” Thôi Đào nói, “Một tổ chức thần bí như Thiên Cơ Các sẽ làm việc hết sức cẩn thận, muốn dò la thông tin thì nhất định phải là người trong giang hồ chân chính đã. Sư phụ Bình Nhi từng có liên hệ với Thiên Cơ Các, dù giờ cô ta không biết thông tin của Thiên Cơ Các nhưng chắc cũng biết được vài người bạn cũ của sư phụ mình, vì thế nếu là cô ta tìm thì hẳn sẽ rất dễ dàng.”
Vì chống lệnh bắt giữ nên Bình Nhi mới bị giam, tội danh này không tính là đại tội, nhưng ít nhất cũng phải lĩnh án vài năm. Có cô gái trẻ nào cam tâm phí hoài thanh xuân trong nhà lao đâu chứ? Dùng điều kiện này để trao đổi thông tin với cô ta là vô cùng khả thi.
Thôi Đào tắm rửa sạch sẽ vốn đã xinh đẹp bắt mắt, với dáng vẻ thế này, Vương Chiêu không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, không kìm được mà bật cười.
Vương Chiêu nghe thế thì sáng rỡ hai mắt, liên tục gật đầu tỏ ý cách này rất hay.
Ánh mắt Hàn Kỳ nhàn nhạt nhìn kim bạc trên đầu Thôi Đào, chàng lười hỏi Thôi Đào tại sao lại biết quy củ trong giang hồ như thế. Hỏi rồi, nhất định nàng lại trưng ra bộ dạng vò đầu mơ hồ, tỏ ý bản thân mình cũng không biết. Tóm lại, cứ chờ đến ngày tra rõ thân phận của nàng đi, tất cả tự nhiên sẽ được giải thích.
“Thực ra tôi còn có một manh mối quan trọng khác có thể cung cấp.” Thôi Đào phát hiện Hàn Kỳ đang nhìn mình bèn thừa cơ nói với chàng.
“Hả?” Hàn Kỳ nhếch khóe miệng lên, hơi hứng thú đáp lại Thôi Đào. Chàng thật sự muốn xem Thôi Đào, một kẻ ngồi trong lao, còn có thể biết được chuyện gì.
“Người hạ độc Vương tứ nương, thật ra Vương tứ nương biết rõ hắn đang trốn ở đâu đấy.”
Tối qua lúc ngồi thiền, Thôi Đào có để ý đến cuộc nói chuyện của Vương tứ nương và Lưu thị. Mỗi lần Vương tứ nương nhắc tới nơi trốn của “anh cả” mình đều lắp bắp, rõ ràng đang chột dạ vì nói láo.
Hàn Kỳ vẫn nhìn Thôi Đào.
Vương Chiêu tức đến siết chặt tay, “Người của Thiên Cơ Các thật quá giảo hoạt rồi!”
“Chỉ cần phạt một tí thôi, ả ta sợ đau lắm.”
Thôi Đào tiếp tục đề nghị, thấy Hàn Kỳ vẫn đang nhìn mình, nàng không khỏi sờ lên khuôn mặt trắng nõn của bản thân.
Thỏa mãn!
“Hẳn là Thôi quan Hàn vừa phát hiện ra sự xinh đẹp của tôi đấy à?”
“Phụt!”
“Dù võ công Thư Hùng Đại Đạo không cao nhưng hai người này rất giỏi giấu mình, rất ít kẻ biết được thân phận của họ, vì thế Thiên Cơ Các mới treo thưởng với giang hồ. Hai vợ chồng họ đã lăn lộn khắp nơi, chắc chắn sẽ có kẻ biết chỗ ẩn thân của họ, tất nhiên cũng sẽ có người không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền mà xuống tay với họ, “Truy Phong Bà” Cừu đại nương chính là một trong số đó.”
Vương Chiêu nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, cố gắng kìm chế, nghẹn đến mức kim bạc trên bụng của hắn cũng bị đâm đến đau điếng.
Đàn ông bình thường nghe Thôi Đào nói những lời này, dù có phải đang ngấp nghé dung mạo của Thôi Đào thật hay không đều sẽ ngượng ngùng thu ánh mắt lại, tạm thời không nhìn Thôi Đào nữa. Chính vì thế Thôi Đào mới nói, nàng không muốn bị họ Hàn kia dò xét, ánh mắt người này như có gai vậy, khiến cả người nàng khó chịu cực kỳ.
Hàn Kỳ lại không hề phản ứng như một người đàn ông bình thường, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thôi Đào rồi mỉm cười.
“Đúng là đẹp thật, da trắng xinh xắn.”
Hàn Kỳ lại không hề phản ứng như một người đàn ông bình thường, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thôi Đào rồi mỉm cười.
Còn Vương Đại Phát cũng chưa chắc là anh cả của ả, có thể hắn chỉ là anh em trong trại ngụy trang thân phận để dễ dàng đưa cơm cho ả hàng ngày thôi. Nhưng ả ngồi trong lao, đám thổ phỉ ngoài kia như rắn mất đầu, khó tránh sinh ra tranh đoạt quyền lực, hẳn là có kẻ trong trại muốn giết ả để lên thay thế.”
Ngôn từ nhẹ nhàng, nội dung nghe cũng khá hay đấy đúng không? Đừng vội, còn câu sau nữa.
“Muốn xem thử làm vậy có thể khôi phục trí nhớ không, tôi muốn bản thân sớm thoát khỏi hiềm nghi.”
“Nhưng chẳng biết trái tim có đen tối hay không.”
Thôi Đào tức đến mức suýt phun một ngụm máu lên mặt Hàn Kỳ.
Con lừa nướng trứng này ở đâu ra thế, lúc nào cũng gây sóng gió trước mặt nàng, ông trời ơi, xin ông mau mang chàng ta đi đi!
Thôi Đào tức giận chống nạnh quay người đi, chàng không thu mắt lại thì nàng chủ động tránh đi là được chứ gì.
“Nói rõ nguyên do đi, sao có thể chỉ bằng lời nói miệng của ngươi mà dùng hình với ả được.”
“Nói rõ nguyên do đi, sao có thể chỉ bằng lời nói miệng của ngươi mà dùng hình với ả được.”
“Vậy lần này tôi cung cấp manh mối là có công, xứng đáng được ăn một bát canh trăm vị đúng không?” Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ.
Lần trước nàng yêu cầu canh trăm vị, Hàn Kỳ mập mờ không đáp lại, báo hại nàng vui vẻ cả buổi chiều. Giờ nàng phải ăn cho được canh bách vị, nhất định phải ăn từ tay Hàn Kỳ mới cam!
“Nói đi.”
“Chỗ giang hồ chuyên lấy tiền để giải quyết phiền phức thay người khác, lúc gặp phải chuyện mà sát thủ không giải quyết được, chúng sẽ trả giá cao để treo thưởng, mời người trong giang hồ ra tay.”
Hàn Kỳ không lập tức nhận lời Thôi Đào, nhưng nếu lần này lý do của nàng đầy đủ thì chàng có thể sẽ đồng ý.
Chẳng qua nữ tù nhân dám “tính sổ” trên đầu mệnh quan triều đình cũng không nhiều. Một người có gan như thế, vậy mà trước đây vẫn luôn miệng bảo mình bị bắt nạt trong lao đấy ư?“Hả?” Hàn Kỳ nhếch khóe miệng lên, hơi hứng thú đáp lại Thôi Đào. Chàng thật sự muốn xem Thôi Đào, một kẻ ngồi trong lao, còn có thể biết được chuyện gì.
Thực ra Thôi Đào cũng không quá tin tưởng vào lời hứa hẹn của Hàn Kỳ, nhưng nàng vẫn quyết định giải thích lý do trước, vì nàng tin chỉ cần bản thân mình không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ có lúc được ăn canh trăm vị!
“Lúc Vương tứ nương bắt nạt tôi đã từng mắng tôi bằng rất nhiều lời khó nghe, còn thuận mồm nói ả sẽ để anh em trong trại ức hiếp tôi đến chết. Thân phận của Vương tứ nương này không chỉ là một ả đàn bà chanh chua đánh người khác bị thương, có lẽ ả ta còn có một sơn trại, là thủ lĩnh đám thổ phỉ.
Còn Vương Đại Phát cũng chưa chắc là anh cả của ả, có thể hắn chỉ là anh em trong trại ngụy trang thân phận để dễ dàng đưa cơm cho ả hàng ngày thôi. Nhưng ả ngồi trong lao, đám thổ phỉ ngoài kia như rắn mất đầu, khó tránh sinh ra tranh đoạt quyền lực, hẳn là có kẻ trong trại muốn giết ả để lên thay thế.”
Thôi Đào vừa dứt lời bèn nhướng mày hỏi Hàn Kỳ lý do này đã đủ chưa? Đã đủ cho nàng ăn canh trăm vị chưa?
Bình luận facebook