• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG (9 Viewers)

  • Chương 8

Hàn Kỳ hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn Thôi Đào bên cạnh một chút rồi phất tay áo đi mất.



Lý Viễn cũng lo cho vết thương của Vương Chiêu, nhưng hắn phải chịu trách nhiệm áp giải Thôi Đào về đại lao trước rồi mới sang được, vì thế bèn thúc giục Thôi Đào nhanh đi.
Hàn Kỳ nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng hỏi lại: “Thế hai vị cứu được chăng?”“Đây là vật thường dùng của nữ mật thám.” Hàn Kỳ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Thôi Đào càng thêm ẩn ý.



Thôi Đào vẫn đứng yên tại chỗ.
Tay Hàn Kỳ dùng sức một chút, nhổ đầu cây trâm ra. Lúc này Thôi Đào mới kinh ngạc phát hiện bên trong cây trâm này rỗng ruột, nhưng bên trong chẳng có gì cả. Theo dung tích mà nói, nhiều nhất cũng có thể nhét vào một tờ giấy rất nhỏ, hoặc là một ít thuốc bột.



“Giờ tốt hơn nên đứng đây đi, nhà lao cách khá xa, rất có thể sẽ gây chậm trễ thời gian cứu chữa tốt nhất đấy.”



Lý Viễn sửng sốt, “Sao thế, cô nghĩ Thôi quan Hàn sẽ đổi ý mà tới tìm mình à? Cô thực sự biết giải độc ư?”Trong tay Hàn Kỳ cầm một cái trâm bạc. Thôi Đào còn nhớ thứ này, Lý Viễn đã từng nói cây trâm này chính là nguyên nhân nàng khai ra lúc tự nhận bản thân đã “giết” người. Thật ra chẳng có gì lạ nếu có người nghi ngờ, đang yên đang lành tự nhiên sáng tạo ra một câu chuyện để tự nhận mình giết người làm cái gì? Nghiện mùi cơm thiu trong đại lao phủ Khai Phong à?
Trái lại Bao Chửng rất ít khi nhìn thấy tù nhân có thái độ thế này, tù nhân bình thường mỗi lần thấy ông, không sợ thì cũng tránh, chẳng bao giờ dám vui vẻ chạy tới trước mặt ông như thế.



Thôi Đào gật đầu.
“Giờ tốt hơn nên đứng đây đi, nhà lao cách khá xa, rất có thể sẽ gây chậm trễ thời gian cứu chữa tốt nhất đấy.”



Nếu đổi lại là bất kỳ tù nhân nào khác, Lý Viễn sẽ chỉ cười chế giễu kẻ đó. Nhưng Thôi Đào không như thế, hôm qua hắn đã từng thấy khả năng của Thôi Đào rồi, vì vậy lúc nàng đáp lại chắc nịch như thế, Lý Viễn rất sẵn lòng tin tưởng nàng.
Thôi Đào có vài phần ngưỡng mộ và kính phục Bao Chửng, nghe ông gọi bản thân liền vội chạy tới hành lễ trước mặt ông, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí trong bước chân của nàng còn suýt chút nữa nhảy cẫng lên.Thôi Đào vẫn luôn chuyên tâm giải độc, bỏ ngoài tai những tạp âm bên ngoài. Hơn nữa, những kiểu chất vấn thế này căn bản không cần thiết giải thích làm gì, cứ trực tiếp dùng thực lực nói chuyện thôi. Sau khi châm kim xong, nàng cứa ngón tay trỏ bên trái của Vương Chiêu để lấy máu, kê một đơn thuốc giải độc rồi sai người đi lấy thuốc, xong xuôi hết mới đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán.



Trong lúc chờ đợi, Lý Viễn lại không nhịn được mà hỏi Thôi Đào: “Sao Thôi nương tử cứ thích gọi Thôi quan Hàn là “Đại nhân” thế? Thôi quan Hàn người ta còn chưa kết hôn đâu, cả con còn không có, há phải lúc đó cô đang giễu cợt người ta đấy sao?”
Sau khi Bao Chửng ra ngoài cùng Hàn Kỳ, ông dặn dò Hàn Kỳ trông chừng Thôi Đào cẩn thận, “Có vẻ như cô ấy không đơn giản đâu.”



“Lỡ miệng thôi, tuyệt đối không có ý định muốn làm thân với ngài ấy đâu, tôi còn ước gì đời này chưa từng gặp ngài ấy nữa.”
“Còn nhớ cây trâm này có phải của ngươi hay không?” Hàn Kỳ hỏi.Nếu đổi lại là bất kỳ tù nhân nào khác, Lý Viễn sẽ chỉ cười chế giễu kẻ đó. Nhưng Thôi Đào không như thế, hôm qua hắn đã từng thấy khả năng của Thôi Đào rồi, vì vậy lúc nàng đáp lại chắc nịch như thế, Lý Viễn rất sẵn lòng tin tưởng nàng.



Nếu vụ án này đổi sang một tên quan kém thông minh hơn một tí thì giờ nàng đã được thả ra rồi, tội gì phải chịu đựng trong đại lao phủ Khai Phong như thế chứ.
Phải đợi đến khi xử lý xong độc của Vương Chiêu thì Thôi Đào mới có chỗ ở sạch sẽ được. Nàng không muốn trở lại đại lao âm u ẩm ướt kia, vì thế lấy cớ quan sát tình hình của Vương Chiêu mà ở lại.Kịch độc mà đại phu khác bó tay, thế mà nàng chỉ cần có 3 ngày là xử lý sạch sẽ, ngày hôm sau người sẽ tỉnh, đúng là một người tài.



Vừa dứt lời, Trương Xương, tùy tùng của Hàn Kỳ đã vọt vào phòng gọi Thôi Đào đi cùng.Lúc này bên ngoài nhà có khá nhiều người, vì tất cả đều nghe nói Vương Chiêu bị trúng độc nên tới thăm hắn.Thôi Đào nhanh chóng gắp một miếng nhét vào miệng, thịt viên vẫn còn nóng hổi, vừa ngậm vào đã tan ra trong miệng. Bên ngoài vàng giòn óng ánh, cắn vào trong là đậu phụ trộn với cà rốt và bột mì, trứng gà, dùng muối, bột ngũ vị hương và xì dầu để ướp, vị mặn vừa miệng, cực kỳ ngon. Không cần ăn món chính khác, chỉ cần một viên thịt, không béo không ngán, không ướt không khô, cơm rau đều có cảm giác, xốp giòn xen lẫn tươi non, cứ đơn giản như thế là ăn không dừng lại được rồi.
Lý Viễn cũng theo sát phía sau.



Lý Viễn cũng theo sát phía sau.
Trương Xương sớm đã không vừa ý việc hai đại phụ chỉ trích chủ nhân mình, hắn lập tức lôi hai đại phu ra trước mặt mọi người mà chửi ầm lên.
Biết kinh doanh, biết y thuật, có thể giải độc, sức quan sát những chi tiết rất tốt. Tóm lại, nàng quả thực rất giống như một nữ mật thám.




Môi Vương Chiêu đã tím xanh, lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Hàn Kỳ nhìn Trương Xương một cái.



Đầu tiên Thôi Đào bắt mạch cho hắn, rồi lại xem kỹ vết thương.
Hàn Kỳ hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn Thôi Đào bên cạnh một chút rồi phất tay áo đi mất.



Lúc này đã có hai đại phu của phủ nha xem qua cho Vương Chiêu, cả hai đều không xác định được Vương Chiêu đã bị trúng độc gì, bảo phải xem vị đại phu tiếp theo có cách gì không, nếu không được thì cả ba cùng nhau bàn bạc mới có thể tìm ra được biện pháp. Hai người không ngờ được rằng vị Thôi quan Hàn vừa tới nhậm chức này lại đi gọi một nữ tử tù. Cả hai không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ khinh thường. Quy củ trong phủ Khai Phong đâu rồi? Thôi quan Hàn điên rồi phải không?
(*) Nịnh nọt người trên mà xem thường kẻ dưới.“Phẩm chất như thế không thể giữ lại được.”



“Kim bạc.” Thôi Đào đưa tay ra.
Một đại phu khác là Tiền Đồng Thuận cũng kích động phụ họa theo, nhưng là nói với Hàn Kỳ: “Sao Thôi quan Hàn lại có thể để nữ tù chữa trị cho tuần phủ Vương được? Nữ tù này căn bản không biết dùng kim bạc, sẽ hại chết tuần phủ Vương đấy!”



Trong phòng chỉ có đại phu là có túi kim bạc, nhưng cả hai đều không động đậy, thậm chí còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Thôi Đào như một con thú hoang.
(*) Nịnh nọt người trên mà xem thường kẻ dưới.(*) Một đơn vị tiền tệ được lưu hành thời Bắc Tống, là tiền giấy đầu tiên được chính thức phát hành trên thế giới.



Lý Viễn sốt ruột, vội nhìn về phía Hàn Kỳ. Sau khi được Hàn Kỳ cho phép, hắn giật phắt túi kim bạc trong tay đại phu rồi đưa cho Thôi Đào.Thôi Đào vẫn đứng yên tại chỗ.



Thôi Đào dùng sức nặn hết máu đen trong miệng vết thương của Vương Chiêu ra, sau đó dùng kim bạc bế huyệt lại.
“Chất độc này vào máu nên khó đối phó hơn độc nuốt đường miệng, cần 3 ngày mới có thể xử lý xong được, người thì chắc tối mai sẽ tỉnh ạ.” Thôi Đào trả lời.Tôn Chí Cửu đang lải nhải thì thấy thái độ mất kiên nhẫn của Hàn Kỳ đối với mình liền hiểu có nói gì cũng vô ích. Vốn tưởng vị Thôi quan Hàn này, Bảng nhãn được quan gia khâm điểm, phải là một người thông minh, ai ngờ chỉ có một khuôn mặt trắng nõn tuấn tú bên ngoài mà thôi.



“Ngươi… Sao ngươi lại đâm vào huyệt nhân nghênh* chứ? Đâm trúng huyệt này, nhẹ thì khí trệ ứ máu, nặng thì mất mạng đấy!” Đại phu Tôn Chí Cửu hét to.
“Đúng vậy.” Hàn Kỳ đáp.
Tính tình Tôn Chí Cửu nóng nảy, ỷ có lai lịch nên không kiềm chế được bao lâu đã lại nói với Hàn Kỳ: “Dù y thuật của bọn ta không tốt thì cũng nên mời đại phu tốt hơn về chứ, đừng để ả ta đâm lung tung trên người của tuần phủ Vương nữa. Vốn đã trúng độc nặng không còn sống được bao lâu, nếu như…”




“Tại sao mật thám đã biết bản đồ vận chuyển muối ở đâu mà không lấy đi, lại còn muốn bịa chuyện để nhận tội làm gì?” Thôi Đào hỏi vặn lại, trong lòng không khỏi cảm khái, trước đây mình đúng là giống một người phụ nữ bí ẩn thật.(*) Một huyệt nằm trên cổ.




Một đại phu khác là Tiền Đồng Thuận cũng kích động phụ họa theo, nhưng là nói với Hàn Kỳ: “Sao Thôi quan Hàn lại có thể để nữ tù chữa trị cho tuần phủ Vương được? Nữ tù này căn bản không biết dùng kim bạc, sẽ hại chết tuần phủ Vương đấy!”
Nói chuyện với người thông minh quả nhiên rất tiết kiệm sức lực, Thôi Đào cũng không khách sáo nữa mà nói thẳng: “Chẳng phải nha môn phán án cũng dùng giả thiết “vô tội” đấy sao? Giờ không có bằng chứng chứng minh tôi có liên quan đến bản đồ vận chuyển muối, như thế không thể bảo tôi có tội được. Tất nhiên những lời của Thôi quan Hàn cũng không phải là vô lý, tôi đúng thật là có một chút hiềm nghi. Nhưng tôi cũng có thể bị vô tình cuốn vào thôi, nếu vụ án còn chưa điều tra ra được, chẳng lẽ cứ bảo tôi ngây ngốc nằm chết già trong lao ư, chuyện này đối với tôi há phải bất công sao?”



Hàn Kỳ nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng hỏi lại: “Thế hai vị cứu được chăng?”



Ai cũng biết lúc này nếu không tìm được cách thì Vương Chiêu sẽ sớm mất mạng. Lúc này còn nói gì đến “hại chết” nữa? Hàn Kỳ hỏi lại như thế chính là đang mỉa mai hai người là kẻ vô dụng, chỉ giỏi cái miệng.
Bao Chửng không khỏi bật cười, hỏi Thôi Đào: “Khi nào thì hắn có thể tỉnh lại?”Buổi trưa, Lý Viễn cố tình đưa cơm đến cho Thôi Đào. Vốn Thôi Đào nghĩ đó là cơm quan cho của nhà lao nên không muốn ăn. Nhưng lúc Lý Viễn vừa mở hộp cơm ra, nàng đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn.



Tiền Đồng Thuận và Tôn Chí Cửu yên lặng, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện Hàn Kỳ vì một nữ tù mà mỉa mai mình.
Bao Chửng sai Hàn Kỳ đuổi cổ hai tên đại phu phủ nha này, lại thấy Vương Chiêu sau khi được mớm thuốc, trên mặt dần dần hồng hào trở lại, lúc này mới quay sang dò xét Thôi Đào đang mặc một thân áo tù rất bắt mắt này.



Tính tình Tôn Chí Cửu nóng nảy, ỷ có lai lịch nên không kiềm chế được bao lâu đã lại nói với Hàn Kỳ: “Dù y thuật của bọn ta không tốt thì cũng nên mời đại phu tốt hơn về chứ, đừng để ả ta đâm lung tung trên người của tuần phủ Vương nữa. Vốn đã trúng độc nặng không còn sống được bao lâu, nếu như…”



Tôn Chí Cửu đang lải nhải thì thấy thái độ mất kiên nhẫn của Hàn Kỳ đối với mình liền hiểu có nói gì cũng vô ích. Vốn tưởng vị Thôi quan Hàn này, Bảng nhãn được quan gia khâm điểm, phải là một người thông minh, ai ngờ chỉ có một khuôn mặt trắng nõn tuấn tú bên ngoài mà thôi.
Thôi Đào gật đầu.



Tôn Chí Cửu đành phải thay đổi lời nói, cảnh cáo Hàn Kỳ nếu còn không cản lại thì họ nhất định sẽ báo cáo chi tiết mọi chuyện lên Phủ doãn Bao.
Bao Chửng nhướng mày liếc nhìn Hàn Kỳ, đúng lúc ánh mắt của Hàn Kỳ cũng nghiêm túc nhìn ông, Bao Chửng lập tức hiểu ra Thôi Đào này có vai trò cực kỳ quan trọng, đến cả Hàn Trĩ Khuê tài trí hơn người cũng xem trọng nàng.



Thôi Đào vẫn luôn chuyên tâm giải độc, bỏ ngoài tai những tạp âm bên ngoài. Hơn nữa, những kiểu chất vấn thế này căn bản không cần thiết giải thích làm gì, cứ trực tiếp dùng thực lực nói chuyện thôi. Sau khi châm kim xong, nàng cứa ngón tay trỏ bên trái của Vương Chiêu để lấy máu, kê một đơn thuốc giải độc rồi sai người đi lấy thuốc, xong xuôi hết mới đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
Mọi người thấy màu tím xanh trên môi Vương Chiêu nhạt đi rất nhiều, hơi thở cũng vững vàng hơn trước thì đã biết giải độc có hiệu quả rồi.



Mọi người thấy màu tím xanh trên môi Vương Chiêu nhạt đi rất nhiều, hơi thở cũng vững vàng hơn trước thì đã biết giải độc có hiệu quả rồi.



Tôn Chí Cửu và Tiền Đồng Thuận tất nhiên đều thấy rõ, cả hai lúng túng đỏ mặt, ngồi xổm xuống kinh ngạc trước sự việc không thể xảy ra được.
“Lỡ miệng thôi, tuyệt đối không có ý định muốn làm thân với ngài ấy đâu, tôi còn ước gì đời này chưa từng gặp ngài ấy nữa.”



“Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này…”
Bao Chửng thấy nàng vui vẻ như thế cũng bị lây đến bật cười mấy tiếng, hy vọng bản chất cô bé này đúng với những gì mà nàng thể hiện ra.
Vì hai đại phu này giữ bã thuốc lại sau khi nấu nên bọn người Lý Viễn không có bằng chứng. Tóm lại bây giờ có không ít nha dịch bị thương đều không muốn đi tìm họ, thà bản thân tự đau tự lành vài ngày. Đây có phải là oan uổng cho họ không, cứ hỏi nha dịch khác là rõ.




“Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy bao giờ!”
Trong phòng chỉ có đại phu là có túi kim bạc, nhưng cả hai đều không động đậy, thậm chí còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Thôi Đào như một con thú hoang.



Hàn Kỳ nhìn Trương Xương một cái.
“Lý đại ca thật có phúc, tay nghề chị dâu tốt thật, đậu phụ thịt viên này làm ra hương vị tuyệt mỹ như thế. Nhưng tôi không thể ăn không được, tôi có một công thức món ngon cho chị dâu đây, cũng là đậu phụ nhưng làm theo cách của tôi, đảm bảo những ngày tới các người sẽ mở ra một trang mới cho sự nghiệp bán đậu phụ của mình.”
(*) Một đơn vị tiền tệ được lưu hành thời Bắc Tống, là tiền giấy đầu tiên được chính thức phát hành trên thế giới.




Trương Xương sớm đã không vừa ý việc hai đại phụ chỉ trích chủ nhân mình, hắn lập tức lôi hai đại phu ra trước mặt mọi người mà chửi ầm lên.



“Bản thân không có năng lực mà còn trách người khác không làm được, lại còn uy hiếp chủ nhân nhà ta sẽ bẩm báo lại Phủ doãn Bao cơ đấy! Báo à, giờ các người đi báo đi! Các người là cái thá gì, hả? Không có bản lĩnh gì hết, đến đánh rắm cũng không có một tiếng vang!”
“Bản thân không có năng lực mà còn trách người khác không làm được, lại còn uy hiếp chủ nhân nhà ta sẽ bẩm báo lại Phủ doãn Bao cơ đấy! Báo à, giờ các người đi báo đi! Các người là cái thá gì, hả? Không có bản lĩnh gì hết, đến đánh rắm cũng không có một tiếng vang!”
Tôn Chí Cửu đành phải thay đổi lời nói, cảnh cáo Hàn Kỳ nếu còn không cản lại thì họ nhất định sẽ báo cáo chi tiết mọi chuyện lên Phủ doãn Bao.




Lúc này bên ngoài nhà có khá nhiều người, vì tất cả đều nghe nói Vương Chiêu bị trúng độc nên tới thăm hắn.
Lý Viễn tức giận nói cho Hàn Kỳ biết, hai đại phu này không xem được bệnh không phải ngày một ngày hai. Lần trước các anh em bị vài vết thương nhỏ, gọi họ đến, kết quả lúc lâu sau mới thấy ló dạng, trên người còn nồng nặc mùi rượu. Thuốc kê có tác dụng rất chậm, có lần hắn tình cờ trông thấy liều lượng nấu thuốc của họ, cùng một đơn thuốc nhưng mua ngoài tiệm lại nhiều gấp đôi bọn họ dùng, nấu ra uống vào cũng rất hữu hiệu.



Lý Viễn tức giận nói cho Hàn Kỳ biết, hai đại phu này không xem được bệnh không phải ngày một ngày hai. Lần trước các anh em bị vài vết thương nhỏ, gọi họ đến, kết quả lúc lâu sau mới thấy ló dạng, trên người còn nồng nặc mùi rượu. Thuốc kê có tác dụng rất chậm, có lần hắn tình cờ trông thấy liều lượng nấu thuốc của họ, cùng một đơn thuốc nhưng mua ngoài tiệm lại nhiều gấp đôi bọn họ dùng, nấu ra uống vào cũng rất hữu hiệu.
Trương Xương cười lạnh: “Các người mau cút đi!”



Vì hai đại phu này giữ bã thuốc lại sau khi nấu nên bọn người Lý Viễn không có bằng chứng. Tóm lại bây giờ có không ít nha dịch bị thương đều không muốn đi tìm họ, thà bản thân tự đau tự lành vài ngày. Đây có phải là oan uổng cho họ không, cứ hỏi nha dịch khác là rõ.
Nếu vụ án này đổi sang một tên quan kém thông minh hơn một tí thì giờ nàng đã được thả ra rồi, tội gì phải chịu đựng trong đại lao phủ Khai Phong như thế chứ.“Tất nhiên là tính.” Bao Chửng bảo Thôi Đào có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ông có thể xem xét.



Lúc này Tôn Chí Cửu và Tiền Đồng Thuận đã tự biết bản thân mất hết mặt mũi trước mặt người trong phủ nha rồi, cả hai nhanh chóng nhận lỗi với Trương Xương, xin hắn nói giúp vài câu trước mặt Hàn Kỳ, thậm chí còn tiện tay lấy ra 10 quan Giao Tử* để hối lộ cho Trương Xương.Thôi Đào lắc đầu.




“Ngươi… Sao ngươi lại đâm vào huyệt nhân nghênh* chứ? Đâm trúng huyệt này, nhẹ thì khí trệ ứ máu, nặng thì mất mạng đấy!” Đại phu Tôn Chí Cửu hét to.
(*) Một đơn vị tiền tệ được lưu hành thời Bắc Tống, là tiền giấy đầu tiên được chính thức phát hành trên thế giới.




Trương Xương cười lạnh: “Các người mau cút đi!”
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào thật sự không có ấn tượng gì với cây trâm nên cũng không cần thiết phải nói chuyện gì nhiều nữa. Rốt cuộc thân phận của Thôi Đào là gì, chờ người chàng phái tới Từ Châu thăm dò quay về ắt sẽ xác nhận được thôi.



Bao Chửng chạy tới hỏi han tình hình của Vương Chiêu, sau đó nghe được từ miệng Hàn Kỳ đã biết được chuyện hai đại phu này thượng siểm hạ độc* lại còn âm thầm cắt xén dược liệu trong phủ để bán lấy tiền.“Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này…”(*) Một huyệt nằm trên cổ.



Bao Chửng trầm ngâm một lúc rồi nhìn lại Vương Chiêu vẫn đang hôn mê trên giường.
Ai cũng biết lúc này nếu không tìm được cách thì Vương Chiêu sẽ sớm mất mạng. Lúc này còn nói gì đến “hại chết” nữa? Hàn Kỳ hỏi lại như thế chính là đang mỉa mai hai người là kẻ vô dụng, chỉ giỏi cái miệng.(*) Nịnh nọt người trên mà xem thường kẻ dưới.Lúc này Tôn Chí Cửu và Tiền Đồng Thuận đã tự biết bản thân mất hết mặt mũi trước mặt người trong phủ nha rồi, cả hai nhanh chóng nhận lỗi với Trương Xương, xin hắn nói giúp vài câu trước mặt Hàn Kỳ, thậm chí còn tiện tay lấy ra 10 quan Giao Tử* để hối lộ cho Trương Xương.



“Phẩm chất như thế không thể giữ lại được.”



Bao Chửng sai Hàn Kỳ đuổi cổ hai tên đại phu phủ nha này, lại thấy Vương Chiêu sau khi được mớm thuốc, trên mặt dần dần hồng hào trở lại, lúc này mới quay sang dò xét Thôi Đào đang mặc một thân áo tù rất bắt mắt này.



“Ngươi chính là Thôi thị đã giải độc cho Vương Chiêu ư?”



Từ khi Bao Chửng bước vào trong nhà, Thôi Đào đã không nhịn được mà lén nhìn vị danh nhân nổi tiếng trong lịch sử này. Ông ấy không quá cao, mặt tròn, nước da hơi ngăm so với người bình thường, người đầy chính khí, nét mặt nghiêm túc, lúc nói chuyện trông rất uy nghi và chuyên chú, vừa nhìn đã biết là một vị quan có trách nhiệm.
Từ khi Bao Chửng bước vào trong nhà, Thôi Đào đã không nhịn được mà lén nhìn vị danh nhân nổi tiếng trong lịch sử này. Ông ấy không quá cao, mặt tròn, nước da hơi ngăm so với người bình thường, người đầy chính khí, nét mặt nghiêm túc, lúc nói chuyện trông rất uy nghi và chuyên chú, vừa nhìn đã biết là một vị quan có trách nhiệm.



Thôi Đào có vài phần ngưỡng mộ và kính phục Bao Chửng, nghe ông gọi bản thân liền vội chạy tới hành lễ trước mặt ông, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí trong bước chân của nàng còn suýt chút nữa nhảy cẫng lên.Lý Viễn sốt ruột, vội nhìn về phía Hàn Kỳ. Sau khi được Hàn Kỳ cho phép, hắn giật phắt túi kim bạc trong tay đại phu rồi đưa cho Thôi Đào.



Trái lại Bao Chửng rất ít khi nhìn thấy tù nhân có thái độ thế này, tù nhân bình thường mỗi lần thấy ông, không sợ thì cũng tránh, chẳng bao giờ dám vui vẻ chạy tới trước mặt ông như thế.
Đầu tiên Thôi Đào bắt mạch cho hắn, rồi lại xem kỹ vết thương.



Bao Chửng đã biết về biểu hiện xuất sắc của Thôi Đào ở hiện trường vụ án, giờ thấy nàng cũng biết giải độc nên nghĩ cô gái này thật không đơn giản chút nào. Lời nói và cử chỉ của nàng ngoan ngoãn đến động lòng người, không giống như kẻ hung ác.



Bao Chửng không khỏi bật cười, hỏi Thôi Đào: “Khi nào thì hắn có thể tỉnh lại?”Thôi Đào đang định uống thêm tách nữa thì thấy Hàn Kỳ bước vào, nàng lập tức buông tách trà xuống nhìn chàng.



“Chất độc này vào máu nên khó đối phó hơn độc nuốt đường miệng, cần 3 ngày mới có thể xử lý xong được, người thì chắc tối mai sẽ tỉnh ạ.” Thôi Đào trả lời.“Vẫn là quà cảm ơn nhé.” Lý Viễn cười nói, “Ta về nói chủ ý của cô cho vợ nghe, sáng nay cô ấy làm thử hai loại đậu đấy. Cái này thì không bán, là chủ động làm để đưa đến cho cô.”



Kịch độc mà đại phu khác bó tay, thế mà nàng chỉ cần có 3 ngày là xử lý sạch sẽ, ngày hôm sau người sẽ tỉnh, đúng là một người tài.Lúc này đã có hai đại phu của phủ nha xem qua cho Vương Chiêu, cả hai đều không xác định được Vương Chiêu đã bị trúng độc gì, bảo phải xem vị đại phu tiếp theo có cách gì không, nếu không được thì cả ba cùng nhau bàn bạc mới có thể tìm ra được biện pháp. Hai người không ngờ được rằng vị Thôi quan Hàn vừa tới nhậm chức này lại đi gọi một nữ tử tù. Cả hai không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ khinh thường. Quy củ trong phủ Khai Phong đâu rồi? Thôi quan Hàn điên rồi phải không?



Bao Chửng không khỏi rủ mắt xuống suy nghĩ.



“Bẩm Phủ doãn Bao, thiếp giải độc cho tuần phủ Vương có tính là công lao không ạ?”



“Tất nhiên là tính.” Bao Chửng bảo Thôi Đào có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ông có thể xem xét.



Nói chuyện với người thông minh quả nhiên rất tiết kiệm sức lực, Thôi Đào cũng không khách sáo nữa mà nói thẳng: “Chẳng phải nha môn phán án cũng dùng giả thiết “vô tội” đấy sao? Giờ không có bằng chứng chứng minh tôi có liên quan đến bản đồ vận chuyển muối, như thế không thể bảo tôi có tội được. Tất nhiên những lời của Thôi quan Hàn cũng không phải là vô lý, tôi đúng thật là có một chút hiềm nghi. Nhưng tôi cũng có thể bị vô tình cuốn vào thôi, nếu vụ án còn chưa điều tra ra được, chẳng lẽ cứ bảo tôi ngây ngốc nằm chết già trong lao ư, chuyện này đối với tôi há phải bất công sao?”
“Ngươi chính là Thôi thị đã giải độc cho Vương Chiêu ư?”



Đúng là một cô bé nhanh mồm nhanh miệng!



Bao Chửng nhướng mày liếc nhìn Hàn Kỳ, đúng lúc ánh mắt của Hàn Kỳ cũng nghiêm túc nhìn ông, Bao Chửng lập tức hiểu ra Thôi Đào này có vai trò cực kỳ quan trọng, đến cả Hàn Trĩ Khuê tài trí hơn người cũng xem trọng nàng.



Thôi Đào thấy hai người trên dưới đang trao đổi ánh mắt với nhau, nghi ngờ yêu cầu được phóng thích của mình chắc sẽ bị từ chối mất rồi. Gặp phải người quá thông minh cũng chẳng phải chuyện tốt gì cho cam.



Nàng lập tức lùi một bước để xin Bao Chửng: “Vậy tốt xấu gì cũng đừng bắt tôi ở nơi thối bẩn như đại lao chứ, chen chúc với cả đống người đấy. Những người ở cùng lao với tôi đều cường tráng, lại còn biết võ, tất cả đều dữ lắm. Cơ thể tôi mảnh mai thế này, lỡ mà bị bắt nạt thì chỉ cần vài ngày là mất mạng rồi. Có thể cho tôi một căn phòng riêng, có giường chiếu sạch sẽ, được tắm rửa mỗi ngày không ạ? Sau này phủ nha có ai bị trúng độc hay bệnh gì đó thì tôi có thể giúp đỡ.”
Bao Chửng không khỏi rủ mắt xuống suy nghĩ.



Bao Chửng trầm ngâm một lúc rồi nhìn lại Vương Chiêu vẫn đang hôn mê trên giường.Bao Chửng chạy tới hỏi han tình hình của Vương Chiêu, sau đó nghe được từ miệng Hàn Kỳ đã biết được chuyện hai đại phu này thượng siểm hạ độc* lại còn âm thầm cắt xén dược liệu trong phủ để bán lấy tiền.“Đậu phụ thịt viên!” Thôi Đào cao hứng hô lên.



“Nếu thật sự có thể xử lý độc của hắn thì sẽ đồng ý với ngươi, nhưng chẳng qua chỉ có thể duy trì trước khi ngươi bị định tội thôi. Sau này nếu tra ra rõ rằng ngươi có tội, nên phán sao thì sẽ phán như thế đấy.”
Thôi Đào thấy trong phòng chẳng còn ai bèn tự rót cho mình một tách trà uống. Một ngụm thì chán, uống xong còn chép chép miệng để bày tỏ sự thỏa mãn. Rất lâu rồi không được uống nước trà thơm đến thế, dù nàng vừa nếm đã biết đây là trà Long Tỉnh loại trung pha ra, nhưng chung quy thì theo hiểu biết của nàng, nước trà này cũng thơm hơn trong lao nhiều rồi!



“Vâng!” Đi được bước nào hay bước nấy, giờ có thể thoải mái được rồi! Thôi Đào lập tức nhận lời, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.



Bao Chửng thấy nàng vui vẻ như thế cũng bị lây đến bật cười mấy tiếng, hy vọng bản chất cô bé này đúng với những gì mà nàng thể hiện ra.
Lý Viễn sửng sốt, “Sao thế, cô nghĩ Thôi quan Hàn sẽ đổi ý mà tới tìm mình à? Cô thực sự biết giải độc ư?”“Bẩm Phủ doãn Bao, thiếp giải độc cho tuần phủ Vương có tính là công lao không ạ?”



Phải đợi đến khi xử lý xong độc của Vương Chiêu thì Thôi Đào mới có chỗ ở sạch sẽ được. Nàng không muốn trở lại đại lao âm u ẩm ướt kia, vì thế lấy cớ quan sát tình hình của Vương Chiêu mà ở lại.



Sau khi Bao Chửng ra ngoài cùng Hàn Kỳ, ông dặn dò Hàn Kỳ trông chừng Thôi Đào cẩn thận, “Có vẻ như cô ấy không đơn giản đâu.”Đúng là một cô bé nhanh mồm nhanh miệng!



“Đúng vậy.” Hàn Kỳ đáp.



Thôi Đào thấy trong phòng chẳng còn ai bèn tự rót cho mình một tách trà uống. Một ngụm thì chán, uống xong còn chép chép miệng để bày tỏ sự thỏa mãn. Rất lâu rồi không được uống nước trà thơm đến thế, dù nàng vừa nếm đã biết đây là trà Long Tỉnh loại trung pha ra, nhưng chung quy thì theo hiểu biết của nàng, nước trà này cũng thơm hơn trong lao nhiều rồi!



Thôi Đào đang định uống thêm tách nữa thì thấy Hàn Kỳ bước vào, nàng lập tức buông tách trà xuống nhìn chàng.



Trong tay Hàn Kỳ cầm một cái trâm bạc. Thôi Đào còn nhớ thứ này, Lý Viễn đã từng nói cây trâm này chính là nguyên nhân nàng khai ra lúc tự nhận bản thân đã “giết” người. Thật ra chẳng có gì lạ nếu có người nghi ngờ, đang yên đang lành tự nhiên sáng tạo ra một câu chuyện để tự nhận mình giết người làm cái gì? Nghiện mùi cơm thiu trong đại lao phủ Khai Phong à?



“Còn nhớ cây trâm này có phải của ngươi hay không?” Hàn Kỳ hỏi.



Thôi Đào lắc đầu.
Thôi Đào dùng sức nặn hết máu đen trong miệng vết thương của Vương Chiêu ra, sau đó dùng kim bạc bế huyệt lại.



Tay Hàn Kỳ dùng sức một chút, nhổ đầu cây trâm ra. Lúc này Thôi Đào mới kinh ngạc phát hiện bên trong cây trâm này rỗng ruột, nhưng bên trong chẳng có gì cả. Theo dung tích mà nói, nhiều nhất cũng có thể nhét vào một tờ giấy rất nhỏ, hoặc là một ít thuốc bột.
Tôn Chí Cửu và Tiền Đồng Thuận tất nhiên đều thấy rõ, cả hai lúng túng đỏ mặt, ngồi xổm xuống kinh ngạc trước sự việc không thể xảy ra được.



“Đây là vật thường dùng của nữ mật thám.” Hàn Kỳ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Thôi Đào càng thêm ẩn ý.
“Kim bạc.” Thôi Đào đưa tay ra.



Biết kinh doanh, biết y thuật, có thể giải độc, sức quan sát những chi tiết rất tốt. Tóm lại, nàng quả thực rất giống như một nữ mật thám.



“Tại sao mật thám đã biết bản đồ vận chuyển muối ở đâu mà không lấy đi, lại còn muốn bịa chuyện để nhận tội làm gì?” Thôi Đào hỏi vặn lại, trong lòng không khỏi cảm khái, trước đây mình đúng là giống một người phụ nữ bí ẩn thật.



Hàn Kỳ thấy Thôi Đào thật sự không có ấn tượng gì với cây trâm nên cũng không cần thiết phải nói chuyện gì nhiều nữa. Rốt cuộc thân phận của Thôi Đào là gì, chờ người chàng phái tới Từ Châu thăm dò quay về ắt sẽ xác nhận được thôi.
Thôi Đào thấy hai người trên dưới đang trao đổi ánh mắt với nhau, nghi ngờ yêu cầu được phóng thích của mình chắc sẽ bị từ chối mất rồi. Gặp phải người quá thông minh cũng chẳng phải chuyện tốt gì cho cam.



Buổi trưa, Lý Viễn cố tình đưa cơm đến cho Thôi Đào. Vốn Thôi Đào nghĩ đó là cơm quan cho của nhà lao nên không muốn ăn. Nhưng lúc Lý Viễn vừa mở hộp cơm ra, nàng đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn.
Bao Chửng đã biết về biểu hiện xuất sắc của Thôi Đào ở hiện trường vụ án, giờ thấy nàng cũng biết giải độc nên nghĩ cô gái này thật không đơn giản chút nào. Lời nói và cử chỉ của nàng ngoan ngoãn đến động lòng người, không giống như kẻ hung ác.



“Đậu phụ thịt viên!” Thôi Đào cao hứng hô lên.
Môi Vương Chiêu đã tím xanh, lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.



“Vẫn là quà cảm ơn nhé.” Lý Viễn cười nói, “Ta về nói chủ ý của cô cho vợ nghe, sáng nay cô ấy làm thử hai loại đậu đấy. Cái này thì không bán, là chủ động làm để đưa đến cho cô.”



Thôi Đào nhanh chóng gắp một miếng nhét vào miệng, thịt viên vẫn còn nóng hổi, vừa ngậm vào đã tan ra trong miệng. Bên ngoài vàng giòn óng ánh, cắn vào trong là đậu phụ trộn với cà rốt và bột mì, trứng gà, dùng muối, bột ngũ vị hương và xì dầu để ướp, vị mặn vừa miệng, cực kỳ ngon. Không cần ăn món chính khác, chỉ cần một viên thịt, không béo không ngán, không ướt không khô, cơm rau đều có cảm giác, xốp giòn xen lẫn tươi non, cứ đơn giản như thế là ăn không dừng lại được rồi.
Trong lúc chờ đợi, Lý Viễn lại không nhịn được mà hỏi Thôi Đào: “Sao Thôi nương tử cứ thích gọi Thôi quan Hàn là “Đại nhân” thế? Thôi quan Hàn người ta còn chưa kết hôn đâu, cả con còn không có, há phải lúc đó cô đang giễu cợt người ta đấy sao?”



“Lý đại ca thật có phúc, tay nghề chị dâu tốt thật, đậu phụ thịt viên này làm ra hương vị tuyệt mỹ như thế. Nhưng tôi không thể ăn không được, tôi có một công thức món ngon cho chị dâu đây, cũng là đậu phụ nhưng làm theo cách của tôi, đảm bảo những ngày tới các người sẽ mở ra một trang mới cho sự nghiệp bán đậu phụ của mình.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom