Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Thôi Đào thốt ra những lời này mới phản ứng được họ Hàn đang dắt mũi mình!
Giả thiết “chịu tội thay người khác” của nàng thực ra đã sớm bị bại lộ rồi.
Thôi Đào mở một mắt ra liếc trộm Vương tứ nương vài lần, sau đó lại nhắm mắt ngồi thiền tiếp.
Cừu thị nói thấy nàng ngã vào vũng máu nên thừa cơ vu hãm nàng là hung thủ, “Bụp”. Rất rõ ràng, nàng đã bị động trong việc thành hung thủ chứ không phải chủ động nhận tội thay.
Thôi Đào hít sâu một hơi, quả nhiên Hàn Kỳ này không dễ dàng mà buông tha cho nàng, “Nhưng Đại nhân có gì chứng minh được tôi có liên quan đến bản đồ vận chuyển muối này không? Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra mà thôi.”“Chờ cho điều tra vụ án rõ ràng mới có thể quyết định được.” Hàn Kỳ lập tức hỏi Thôi Đào còn muốn nói gì nữa không, nếu nàng chịu khai ra sớm có lẽ sẽ giảm bớt hình phạt đối với nàng.
Nhưng quái lạ là trước đây nàng chẳng giết người, lại không biết hung thủ là ai, sao không thèm kêu oan một tiếng đã chủ động nhận tội thay để chờ chết rồi? Thật không thể tin được! Còn có người đàn ông có vết máu trước ngực và nốt ruồi kia, rốt cuộc là ai đây?
Hàn Kỳ lập tức đứng dậy đi xem tình hình.
Giả thiết “chịu tội thay người khác” của nàng thực ra đã sớm bị bại lộ rồi.(*) Ý chỉ giả vờ thanh cao.
Đối diên với ánh mắt đầy ẩn ý của Hàn Kỳ, Thôi Đào lập tức bừng tỉnh lại, nhanh chóng bỏ cánh tay Cừu đại nương ra rồi khó hiểu hỏi Hàn Kỳ: “Hình như có gì đó sai sai, nếu Cừu đại nương đã giết anh họ với chị dâu tôi, mà tôi lại chẳng biết Cừu đại nương là hung thủ, vậy rốt cuộc tôi đã gánh tội thay ai đây? Có khi nào tôi hiểu lầm kẻ nào đó là hung thủ nên mới gánh tội thay không nhỉ?”“Ai cho ngươi lá gan đó hả!” Vương Chiêu không nói hai lời, đưa tay tát vào miệng Bình Nhi, cảnh cáo Bình Nhi nếu còn dám làm gì nữa thì không chỉ đơn giản là 10 cái vả miệng đâu. Vương Chiêu sai thuộc hạ trói hai tay và nửa người trên của Bình Nhi lại, chỉ để cho chân cô ta có thể cử động.
“Tôi biết, là cô ta làm đấy!” Thôi Đào trỏ ngón tay vừa được rửa trắng nõn nà của mình về phía Bình Nhi.
Thông minh đấy, lại ném vấn đề trả lại cho chàng rồi.
Thôi Đào hành lễ xong, thấy Hàn Kỳ không lên tiếng bèn nhìn xung quanh một chút, không có người ngoài nào liền hỏi Hàn Kỳ: “Giờ đã tìm được hung thủ rồi, có thể kết luận thiếp không phải là hung thủ giết người. Hiện tại thiếp đã không còn mang tội trên người nữa, Thôi quan Hàn có phải nên thả thiếp ra rồi không?”
“Bẩm Thôi quan Hàn, không xong rồi! Tối qua tuần phủ Vương đi thăm dò phân đà Thiên Cơ Các bị trúng phải phi tiêu tẩm độc, giờ sắp chết rồi!” Nha dịch thở hổn hển chạy vào báo cáo.
Hàn Kỳ càng nghĩ rằng Thôi Đào vì giữ mạng nên mới lảm nhảm. Nhưng vì nàng đã “mất trí nhớ”, với quả thực nàng không sát hại vợ chồng Mạnh Đạt mà chịu oan nên tạm thời không thể so đo chuyện này được.
Ngấp nghé bản đồ vận chuyển muối của quan phủ, tất nhiên là đại tội nặng hơn tội mưu sát nhiều, chết 8 đời cũng không đủ đấy.
Còn những điểm nghi khác, giờ Hàn Kỳ không có thời gian đâu mà truy cứu nữa. Chàng quay lưng bỏ đi, nhất định phải kịp thời báo cáo chuyện bản đồ vận chuyển muối lên cho Triều đình đã.
“Vậy hôm nay tôi có được tắm không?” Thôi Đào được voi đòi tiên, cẩn thận hỏi. Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo không chỉ bẩn mà còn dính máu của Cừu đại nương, sau đó nâng đôi mắt sáng rực lên khát khao nhìn sang Vương Chiêu và Lý Viễn.Vương Chiêu thấy phản ứng này của Thôi Đào thì hơi sửng sốt, vội khoát tay cười xòa, “Thôi nương tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu.”Hàn Kỳ bèn ra hiệu cho Lý Viễn, ấn Thôi Đào xuống trước.
Thôi Đào thấy cuối cùng Hàn Kỳ cũng đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc nãy nàng phản ứng lại kịp chứ không diễn trò nữa, nếu không quả thật sẽ bị Hàn Kỳ nhìn thấu mất.Bàn tay đang lật hồ sơ vụ án của Hàn Kỳ bỗng dừng lại, lúc này chàng mới ngẩng đầu lên dò xét Thôi Đào, hẳn là thấy Thôi Đào đã tắm rửa sửa sang nên ánh mắt dừng trên người nàng hơi lâu hơn một chút.
Thôi Đào và Bình Nhi bị đám người Lý Viễn và Vương Chiêu trấn áp, bắt đầu đi bộ về phủ Khai Phong.
Quen không, cô vừa nói đấy.“Kẻ nào?” Nha dịch lập tức nắm lấy đao đang đeo, quay đầu lại tìm người.
“Con hẻm này không có người.” Vương Chiêu nói.
Bình Nhi vẫn luôn khóc, đến mức cổ họng của cô ta đã khàn đặc, cơ thể run lên theo từng tiếng nghẹn ngào. Thôi Đào ghét ồn ào, cố gắng đi xa cô ta một chút.
“Trừng cái gì mà trừng? Ta tốt bụng nói chuyện với cô, cô lại dùng thái độ như thế đối xử với người ta, chẳng trách lại bị trói như thế, đúng là đáng đời!” Thôi Đào khẽ cười, dùng câu nói còn lại nói với Bình Nhi.
Giờ nàng đã rửa sạch tội danh giết người, Thôi Đào cảm thấy bản thân nên nỗ lực một chút, tranh thủ rời khỏi đại lao càng sớm càng tốt. Nhưng Hàn Kỳ này có chút khiến nàng kiêng kị, chỉ sợ vị công tử này sẽ không buông tha cho nàng. Vì thế mình phải suy tính cẩn thận bước tiếp theo nên đi thế nào, Thôi Đào vừa nghĩ vừa đi một cách máy móc.Thôi Đào thốt ra những lời này mới phản ứng được họ Hàn đang dắt mũi mình!
(*) Chị nói đểu từ câu “Đại nhân rộng lượng” á =)))
Nhưng “máy móc” chưa bao lâu, Thôi Đào đã bị một mùi thơm thoảng qua đánh thức.
Vốn Thôi Đào đang định đi theo để xem tiếp bộ dạng của Bình Nhi nhưng lại bị Vương Chiêu ngăn lại.Thôi Đào tắm rửa xong, đổi bộ áo tù mới rồi sạch sẽ trở về nhà lao. Nàng vừa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng hừ hừ và tiếng khóc cùng vọng ra.
Thôi Đào không khỏi khịt mũi ngửi theo mùi hương vài lần, nhanh chóng thấy được chợ đêm chỗ ngã ba đường phía trước. Mùi hương này đến từ bánh sen nhân thịt ở nhà đầu tiên ở ngã ba. Nhân thịt trộn mỡ được nặn thành hình tròn to bằng lòng bàn tay trẻ em, trang trí bằng đậu tương xanh nhìn như đài sen, sau đó thì bỏ vào nồi chưng chín. Bánh hình lục giác được chiên chín rồi xếp tròn quanh bát, nhìn như cánh sen. Đặt bánh thịt đài sen vào giữa bánh xốp cánh hoa, thế là ra lò một đóa “hoa sen” hoàn chỉnh rồi.“Tình cờ ở chung một mái nhà với Mạnh Đạt và Vu thị luôn à? Tình cờ lúc hai người đó chết, ngươi không khóc không nháo không gọi người, lại còn thay người nào đó gánh tội thay? Tình cờ ngươi mất trí nhớ chẳng nhớ được gì nữa, vậy mà lúc đến hiện trường vụ án lại bước tới thẳng gương đồng ư?”Lúc Thôi Đào vừa bước vào trong lao, Vương tứ nương và Bình Nhi không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Thôi Đào, cũng không hẹn mà gặp đều ngưng âm thanh đang phát ra của mình lại.
Không biết bánh thịt được tẩm ướp gia vị thế nào mà vừa ra lò đã tỏa hương khắp chốn, bay xa 10 dặm, khiến người ta ngửi được cũng không chịu nổi mà rỏ dãi, cứ muốn chạy ào tới làm một bát cho thỏa.
Thôi Đào và Bình Nhi bị đám người Lý Viễn và Vương Chiêu trấn áp, bắt đầu đi bộ về phủ Khai Phong.Thôi Đào cũng cười, sau khi nói cảm ơn bèn trực tiếp cầm túi giấy ngửi một chút, quả nhiên là mùi thơm mê người quen thuộc. Nàng không nói tiếng nào, nhanh chóng cắn xuống một miếng, thịt mềm và tươi, cùng với lớp vỏ bột mì trắng quyện vào trong miệng, thơm mà dai, nhân bánh không bị dầu mỡ vì có cho thêm hẹ tây.
Thấy rất nhiều thực khách lần theo mùi hương mà chạy tới vây quanh chủ sạp, Thôi Đào chỉ có thể đứng ở ngã ba nhìn thòm thèm, dùng cái mũi hít hà vài lần, sau đó thì phẩy tay hướng mùi thơm ấy vào mũi…Thôi Đào tự biết bản thân mình rất xinh đẹp, đầu tóc rối bời và quần áo bẩn thỉu cũng không che đậy được vẻ đẹp của nàng.
“Haizz!” Thôi Đào thở một hơi thật dài, suy nghĩ không biết tới khi nào mình mới có thể tự do như bướm mà lượn lờ trong các khu chợ đêm, trở thành tiểu bá vương chợ đêm Đông Kinh trong truyền thuyết đây!
Lúc này Bình Nhi đã khóc đến mất sức, giờ chỉ còn thấp giọng nức nở. Cô ta nghe thấy Thôi Đào thở dài bèn nhìn về phía nàng. Cứ nghĩ Thôi Đào đang suy nghĩ đến chuyện của sư phụ mình, vì thế cũng mở miệng khuyên Thôi Đào.
Trùng hợp thật đấy, Bình Nhi cũng bị nhốt cùng chỗ với nàng. Tiếng hừ hừ chính là tiếng Vương tứ nương rên rỉ vì cái mông đau; tiếng khóc tất nhiên là của Bình Nhi, không hiểu là đang khóc vì sư phụ cô ta chết hay là vì tủi thân cho bản thân nữa.
“Con người sư phụ trọng tình trọng nghĩa, đối xử với ai cũng tốt cả. Bà ấy oan uổng cô ắt có nỗi khổ tâm trong lòng, giờ người đã đi rồi, xin cô đừng trách cứ bà ấy nữa có được không? Dù sao trước khi chết bà ấy cũng đã nói ra hết sự thật để cô xóa hết hiềm nghi rồi mà.”
Giờ nàng đã rửa sạch tội danh giết người, Thôi Đào cảm thấy bản thân nên nỗ lực một chút, tranh thủ rời khỏi đại lao càng sớm càng tốt. Nhưng Hàn Kỳ này có chút khiến nàng kiêng kị, chỉ sợ vị công tử này sẽ không buông tha cho nàng. Vì thế mình phải suy tính cẩn thận bước tiếp theo nên đi thế nào, Thôi Đào vừa nghĩ vừa đi một cách máy móc.
“Tính tình ta không tốt lắm đâu.”Lý Viễn lúng túng bảo không có bà đỡ Trương ở đây mà cố tình gọi người nhà để đưa nàng đi tắm thì hơi bất hợp lý.
“Hả?” Bình Nhi khó hiểu nhìn Thôi Đào.
“Mời cô ngừng sen nói tiếng sen* giùm, câm miệng, đừng có nói chuyện với ta.” Thôi Đào khinh thường nhìn Bình Nhi, muốn bao nhiêu ghét bỏ là có bấy nhiêu.
(*) Chị nói đểu từ câu “Đại nhân rộng lượng” á =)))
(*) Ý chỉ giả vờ thanh cao.
(*) Ý chỉ giả vờ thanh cao.
Thôi Đào chờ Bình Nhi bình tĩnh lại mới ghé sát vào người cô ta, dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ta oan uổng cô ắt là do trong lòng ta có nỗi khổ tâm, cô chớ trách ta có được không?”
“Cái gì mà sen nói tiếng sen hả? Ta tốt bụng nói chuyện với cô, cô lại dùng thái độ như thế đối xử với người ta, chẳng trách sư phụ ta lại để cô làm kẻ chết thay.” Bình Nhi cả giận nói.
Thôi Đào nhìn xung quanh, không hiểu sao Lý Viễn không có ở đây, còn bọn Vương Chiêu thì đang đi phía trước, nha dịch sau lưng cũng đang nói chuyện phiếm không hề để ý đến hai người. Thôi Đào nhanh chóng tựa vào bức tường ven đường cách đó vài bước, móc ra một viên đá từ trong khe nứt trên đó.“Cô ta vừa giơ ngón tay lên thì cục đá kia đã bay ra ngoài, lợi hại y như phi tiêu lúc nãy cô ta phóng ra vậy.” Thôi Đào không thèm để ý đến Bình Nhi nói gì, chỉ quay đầu giải thích với Vương Chiêu và những người khác.
Sau đó nàng đi tiếp vài bước, tiến lên sóng vai với Bình Nhi. Nàng lập tức búng hòn đá ra, chính xác bắn nó văng vào tai nha dịch đi phía trước. Cục đá rơi xuống đất phát ra tiếng vang lộp bộp, nghe tiếng cũng biết lực không nhẹ, lỡ như đánh trật có thể khiến đầu bị thương.Tất nhiên Vương tứ nương nào dám chọc tới Thôi Đào, ả lập tức quay đầu đi, yên lặng nằm sấp đó. Bình Nhi thì trưng ra vẻ mặt phòng bị tức giận nhìn Thôi Đào, dường như muốn đánh với nàng một trận.
“Kẻ nào?” Nha dịch lập tức nắm lấy đao đang đeo, quay đầu lại tìm người.
“Con người sư phụ trọng tình trọng nghĩa, đối xử với ai cũng tốt cả. Bà ấy oan uổng cô ắt có nỗi khổ tâm trong lòng, giờ người đã đi rồi, xin cô đừng trách cứ bà ấy nữa có được không? Dù sao trước khi chết bà ấy cũng đã nói ra hết sự thật để cô xóa hết hiềm nghi rồi mà.”
Vương Chiêu cũng phát hiện ra có chuyện, quay đầu nhìn theo.
“Tôi biết, là cô ta làm đấy!” Thôi Đào trỏ ngón tay vừa được rửa trắng nõn nà của mình về phía Bình Nhi.
Cuối cùng Thôi Đào cũng được tắm, trong kho củi!
Bình Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Thôi Đào: “Sao lại là ta? Rõ ràng là cô —”
“Hả?” Bình Nhi khó hiểu nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào cảnh giác lùi về sau mấy bước, tựa vào tường, vắt chéo tay chân mang xích ra sau lưng, nghĩ xem mình có thể lấy thêm bao nhiêu cục đá nữa để phòng thân. Thật trùng hợp, trong vết nứt bức tường này không có cục đá nào cả.
“Cô ta vừa giơ ngón tay lên thì cục đá kia đã bay ra ngoài, lợi hại y như phi tiêu lúc nãy cô ta phóng ra vậy.” Thôi Đào không thèm để ý đến Bình Nhi nói gì, chỉ quay đầu giải thích với Vương Chiêu và những người khác.
“Không phải tôi, chính là cô ta, chính là cô ta làm đấy!” Bình Nhi sốt ruột đến mức nhảy dựng lên giải thích.Bình Nhi tức đến mức bật khóc, kêu gào giải thích không phải mình, nhưng cuống họng đã bị khàn đặc nên không hô ra được tiếng nào.
Vương Chiêu tức giận trừng mắt nhìn Bình Nhi, tất nhiên hắn chọn tin Thôi Đào rồi. Bình Nhi không chỉ biết võ mà còn từng phóng phi tiêu, mọi người đều rõ như ban ngày. Lại bảo Thôi Đào vô duyên vô cớ cầm đá đánh nha dịch làm gì chứ? Bình Nhi thì lại khác, rất có thể cô ta vì căm ghét những nha dịch đã giết chết sư phụ mình trong quá trình đánh nhau.
Đối diên với ánh mắt đầy ẩn ý của Hàn Kỳ, Thôi Đào lập tức bừng tỉnh lại, nhanh chóng bỏ cánh tay Cừu đại nương ra rồi khó hiểu hỏi Hàn Kỳ: “Hình như có gì đó sai sai, nếu Cừu đại nương đã giết anh họ với chị dâu tôi, mà tôi lại chẳng biết Cừu đại nương là hung thủ, vậy rốt cuộc tôi đã gánh tội thay ai đây? Có khi nào tôi hiểu lầm kẻ nào đó là hung thủ nên mới gánh tội thay không nhỉ?”
“Ai cho ngươi lá gan đó hả!” Vương Chiêu không nói hai lời, đưa tay tát vào miệng Bình Nhi, cảnh cáo Bình Nhi nếu còn dám làm gì nữa thì không chỉ đơn giản là 10 cái vả miệng đâu. Vương Chiêu sai thuộc hạ trói hai tay và nửa người trên của Bình Nhi lại, chỉ để cho chân cô ta có thể cử động.
Bình Nhi tức đến mức bật khóc, kêu gào giải thích không phải mình, nhưng cuống họng đã bị khàn đặc nên không hô ra được tiếng nào.
Thôi Đào chờ Bình Nhi bình tĩnh lại mới ghé sát vào người cô ta, dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ta oan uổng cô ắt là do trong lòng ta có nỗi khổ tâm, cô chớ trách ta có được không?”
Thấy rất nhiều thực khách lần theo mùi hương mà chạy tới vây quanh chủ sạp, Thôi Đào chỉ có thể đứng ở ngã ba nhìn thòm thèm, dùng cái mũi hít hà vài lần, sau đó thì phẩy tay hướng mùi thơm ấy vào mũi…
Quen không, cô vừa nói đấy.
“Cô —” Bình Nhi tức đỏ mặt, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thôi Đào lại làm thế, đôi mắt cô ta trừng lên nhìn như thể muốn giết người, nhưng giờ cô ta đã bị trói chặt rồi, chẳng làm gì được cả.
“Trừng cái gì mà trừng? Ta tốt bụng nói chuyện với cô, cô lại dùng thái độ như thế đối xử với người ta, chẳng trách lại bị trói như thế, đúng là đáng đời!” Thôi Đào khẽ cười, dùng câu nói còn lại nói với Bình Nhi.Hàn Kỳ đặt bản đồ vận chuyển muối lên bàn, “Ngươi đã biết rõ cái bản đồ vận chuyển muối này giấu ở đâu, nhất định không tránh khỏi có liên quan tới nó. Ngươi có biết ngấp nghé thứ này là đã phạm tội gì rồi không?”
Bình Nhi bực tức muốn phóng tới chỗ Thôi Đào, định nhấc chân đạp nàng.
Thôi Đào không khỏi khịt mũi ngửi theo mùi hương vài lần, nhanh chóng thấy được chợ đêm chỗ ngã ba đường phía trước. Mùi hương này đến từ bánh sen nhân thịt ở nhà đầu tiên ở ngã ba. Nhân thịt trộn mỡ được nặn thành hình tròn to bằng lòng bàn tay trẻ em, trang trí bằng đậu tương xanh nhìn như đài sen, sau đó thì bỏ vào nồi chưng chín. Bánh hình lục giác được chiên chín rồi xếp tròn quanh bát, nhìn như cánh sen. Đặt bánh thịt đài sen vào giữa bánh xốp cánh hoa, thế là ra lò một đóa “hoa sen” hoàn chỉnh rồi.
“Chuyện cô làm sao cô không tự trách bản thân đi, trách tôi tố cáo làm chi chứ?” Thôi Đào bị dọa sợ đến mức hét lên cứu mạng, vội chạy tới sau lưng Vương Chiêu.
Vương Chiêu thấy thế bèn thả một cước, hung hăng gạt ngã Bình Nhi, sai thuộc hạ trực tiếp lôi cô ta về phủ Khai Phong. Bình Nhi đau đến bật khóc, một cước này thật sự rất đau, cô ta không vùng vãy, chỉ có thể mặc cho bọn nha dịch thô bạo kéo mình đi khỏi.“Thiếp có biết gì đâu, không biết nên khai ra cái gì hết.” Thôi Đào tức giận nói, trong lòng thầm ân cần hỏi thăm Hàn Kỳ 800 lần.
Vốn Thôi Đào đang định đi theo để xem tiếp bộ dạng của Bình Nhi nhưng lại bị Vương Chiêu ngăn lại.
Lý Viễn và Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào ăn bánh bột ngô thôi mà vui vẻ như thế cũng không khỏi bật cười. Bộ dạng này của nàng thật thoải mái, khiến người ta không kìm được mà muốn đút cho nàng ăn chỉ để nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn sau khi ăn xong ấy.Còn những điểm nghi khác, giờ Hàn Kỳ không có thời gian đâu mà truy cứu nữa. Chàng quay lưng bỏ đi, nhất định phải kịp thời báo cáo chuyện bản đồ vận chuyển muối lên cho Triều đình đã.
“Con hẻm này không có người.” Vương Chiêu nói.
Một lúc lâu sau, nàng chợt nghe thấy Lưu thị sát vách nhỏ giọng hỏi Vương tứ nương, vụ án của ả thế nào rồi.
Thôi Đào nhìn trái phải một lúc, đúng là không có ai cả, nàng lại nhìn Vương Chiêu, mày kiếm mặt chữ điền, dáng người lực lưỡng, tuổi chưa quá 20, đúng độ tuổi nhiệt huyết sôi trào…
Thôi Đào tự biết bản thân mình rất xinh đẹp, đầu tóc rối bời và quần áo bẩn thỉu cũng không che đậy được vẻ đẹp của nàng.
Thôi Đào cảnh giác lùi về sau mấy bước, tựa vào tường, vắt chéo tay chân mang xích ra sau lưng, nghĩ xem mình có thể lấy thêm bao nhiêu cục đá nữa để phòng thân. Thật trùng hợp, trong vết nứt bức tường này không có cục đá nào cả.
Vương Chiêu thấy phản ứng này của Thôi Đào thì hơi sửng sốt, vội khoát tay cười xòa, “Thôi nương tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu.”
Lời vừa dứt, đã nghe thấy tiếng của Lý Viễn truyền tới. Thôi Đào hít mũi một cái, mắt sáng rỡ lên, nhìn túi giấy trong tay Lý Viễn.
Vương Chiêu cũng phát hiện ra có chuyện, quay đầu nhìn theo.
Lý Viễn cười đưa túi giấy cho Thôi Đào.
“Vừa nãy thấy hình như cô rất muốn ăn bánh sen nhân thịt này, bởi thế ta phiền tuần phủ Vương tạo cơ hội, cũng xem như ta báo ơn với cô vậy.”
Thôi Đào cũng cười, sau khi nói cảm ơn bèn trực tiếp cầm túi giấy ngửi một chút, quả nhiên là mùi thơm mê người quen thuộc. Nàng không nói tiếng nào, nhanh chóng cắn xuống một miếng, thịt mềm và tươi, cùng với lớp vỏ bột mì trắng quyện vào trong miệng, thơm mà dai, nhân bánh không bị dầu mỡ vì có cho thêm hẹ tây.“Không thể thả được.” Rõ ràng Hàn Kỳ không hề có ý định soi mói chuyện quần áo của Hàn Kỳ, chỉ trả lời thẳng câu hỏi của nàng.
“Haizz!” Thôi Đào thở một hơi thật dài, suy nghĩ không biết tới khi nào mình mới có thể tự do như bướm mà lượn lờ trong các khu chợ đêm, trở thành tiểu bá vương chợ đêm Đông Kinh trong truyền thuyết đây!
Quá ngon rồi, Thôi Đào phồng má, rất nhanh đã ăn hết nguyên một cái bánh sen nhân thịt, cuối cùng cảm giác trống rỗng cũng được an ủi, đôi mắt nàng híp lại, cong cong như vầng trăng, cả người đều trở nên có tinh thần hơn trước rất nhiều.Thông minh đấy, lại ném vấn đề trả lại cho chàng rồi.
Lý Viễn và Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào ăn bánh bột ngô thôi mà vui vẻ như thế cũng không khỏi bật cười. Bộ dạng này của nàng thật thoải mái, khiến người ta không kìm được mà muốn đút cho nàng ăn chỉ để nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn sau khi ăn xong ấy.Sau đó nàng đi tiếp vài bước, tiến lên sóng vai với Bình Nhi. Nàng lập tức búng hòn đá ra, chính xác bắn nó văng vào tai nha dịch đi phía trước. Cục đá rơi xuống đất phát ra tiếng vang lộp bộp, nghe tiếng cũng biết lực không nhẹ, lỡ như đánh trật có thể khiến đầu bị thương.
“Vậy hôm nay tôi có được tắm không?” Thôi Đào được voi đòi tiên, cẩn thận hỏi. Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo không chỉ bẩn mà còn dính máu của Cừu đại nương, sau đó nâng đôi mắt sáng rực lên khát khao nhìn sang Vương Chiêu và Lý Viễn.
Lý Viễn lúng túng bảo không có bà đỡ Trương ở đây mà cố tình gọi người nhà để đưa nàng đi tắm thì hơi bất hợp lý.
“Có Triệu đại nương ở phòng bếp, để ta đi nói một tiếng.” Vương Chiêu nói, “Thôi nương tử đã không phải là hung thủ giết người thì cũng xem như nha môn đã oan uổng cô rồi. Tuy rằng Thôi quan Hàn vẫn chưa hạ lệnh thì bọn ta không thể tùy tiện thả người, nhưng để cô ngồi tù dễ chịu một chút cũng không có gì là sai cả.”Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thôi Đào đã bị thẩm vấn.
“Vương đại ca thật tốt! Lý đại ca cũng tốt nữa! Rất cảm ơn hai người!” Thôi Đào vội vàng ngọt ngào nhận người thân, nhanh chóng cảm ơn với Vương Chiêu và Lý Viễn.Thôi Đào bên cạnh thấy thế cũng nhanh chóng đi qua, nàng từ từ ngẩng đầu dậy, tiếng vang như sấm.
“Được rồi, đừng khách sao, ta biết cô không xấu mà.” Vương Chiêu chợt nhớ tới tình cảnh lúc Thôi Đào cố gắng cứu Cừu đại nương, quả là một người thuần hậu.
Cuối cùng Thôi Đào cũng được tắm, trong kho củi!
Vương Chiêu tức giận trừng mắt nhìn Bình Nhi, tất nhiên hắn chọn tin Thôi Đào rồi. Bình Nhi không chỉ biết võ mà còn từng phóng phi tiêu, mọi người đều rõ như ban ngày. Lại bảo Thôi Đào vô duyên vô cớ cầm đá đánh nha dịch làm gì chứ? Bình Nhi thì lại khác, rất có thể cô ta vì căm ghét những nha dịch đã giết chết sư phụ mình trong quá trình đánh nhau.
Mặc dù môi trường trong kho củi không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng đỡ hơn có xác thối xung quanh như nhà xác.
Thôi Đào nhìn xung quanh, không hiểu sao Lý Viễn không có ở đây, còn bọn Vương Chiêu thì đang đi phía trước, nha dịch sau lưng cũng đang nói chuyện phiếm không hề để ý đến hai người. Thôi Đào nhanh chóng tựa vào bức tường ven đường cách đó vài bước, móc ra một viên đá từ trong khe nứt trên đó.
Làm người phải biết thỏa mãn, phải tin tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt lên từng ngày chứ. Nhìn nàng hiện tại đi, được ăn thịt, cũng được tắm rồi. Giờ hy vọng rằng Hàn Kỳ mắt mù kia sẽ tiểu nhân rộng lượng*, tha cho nàng một lần.
Bình Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Thôi Đào: “Sao lại là ta? Rõ ràng là cô —”
Cừu thị nói thấy nàng ngã vào vũng máu nên thừa cơ vu hãm nàng là hung thủ, “Bụp”. Rất rõ ràng, nàng đã bị động trong việc thành hung thủ chứ không phải chủ động nhận tội thay.(*) Chị nói đểu từ câu “Đại nhân rộng lượng” á =)))
“Chưa bắt được người, hôm nay thấm vấn ta chỉ hỏi ta với anh cả có kết oán gì không, hắn sẽ trốn ở đâu được. Ta nào biết được tại sao hắn muốn giết ta chứ, trốn, trốn ở đâu ư? Tức chết ta rồi, sao ta không nghĩ đến chuyện hắn dám hạ độc ta chứ!” Vương tứ nương nói xong đã hận đến mức muốn nghiến nát răng, đôi mắt như phun ra lửa.
Thôi Đào tắm rửa xong, đổi bộ áo tù mới rồi sạch sẽ trở về nhà lao. Nàng vừa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng hừ hừ và tiếng khóc cùng vọng ra.
Trùng hợp thật đấy, Bình Nhi cũng bị nhốt cùng chỗ với nàng. Tiếng hừ hừ chính là tiếng Vương tứ nương rên rỉ vì cái mông đau; tiếng khóc tất nhiên là của Bình Nhi, không hiểu là đang khóc vì sư phụ cô ta chết hay là vì tủi thân cho bản thân nữa.
Lúc Thôi Đào vừa bước vào trong lao, Vương tứ nương và Bình Nhi không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Thôi Đào, cũng không hẹn mà gặp đều ngưng âm thanh đang phát ra của mình lại.
Tất nhiên Vương tứ nương nào dám chọc tới Thôi Đào, ả lập tức quay đầu đi, yên lặng nằm sấp đó. Bình Nhi thì trưng ra vẻ mặt phòng bị tức giận nhìn Thôi Đào, dường như muốn đánh với nàng một trận.
“Không phải tôi, chính là cô ta, chính là cô ta làm đấy!” Bình Nhi sốt ruột đến mức nhảy dựng lên giải thích.
Thôi Đào hoàn toàn mặc kệ hai người này, tìm tới tìm lui cũng tìm được một chỗ rơm có vẻ là sạch nhất rồi ngồi xuống nhắm mắt lại.
Thôi Đào thấy cuối cùng Hàn Kỳ cũng đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc nãy nàng phản ứng lại kịp chứ không diễn trò nữa, nếu không quả thật sẽ bị Hàn Kỳ nhìn thấu mất.
Một lúc lâu sau, nàng chợt nghe thấy Lưu thị sát vách nhỏ giọng hỏi Vương tứ nương, vụ án của ả thế nào rồi.
Lúc này Bình Nhi đã khóc đến mất sức, giờ chỉ còn thấp giọng nức nở. Cô ta nghe thấy Thôi Đào thở dài bèn nhìn về phía nàng. Cứ nghĩ Thôi Đào đang suy nghĩ đến chuyện của sư phụ mình, vì thế cũng mở miệng khuyên Thôi Đào.
“Chưa bắt được người, hôm nay thấm vấn ta chỉ hỏi ta với anh cả có kết oán gì không, hắn sẽ trốn ở đâu được. Ta nào biết được tại sao hắn muốn giết ta chứ, trốn, trốn ở đâu ư? Tức chết ta rồi, sao ta không nghĩ đến chuyện hắn dám hạ độc ta chứ!” Vương tứ nương nói xong đã hận đến mức muốn nghiến nát răng, đôi mắt như phun ra lửa.
Thôi Đào mở một mắt ra liếc trộm Vương tứ nương vài lần, sau đó lại nhắm mắt ngồi thiền tiếp.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thôi Đào đã bị thẩm vấn.
Nói là thẩm vấn nhưng thực ra nàng không bị đưa đến công đường, mà là một gian đường bên cạnh. Hàn Kỳ ngồi ngay ngắn ở giữa, trong tay cầm hồ sơ vụ án đọc.
Thôi Đào hành lễ xong, thấy Hàn Kỳ không lên tiếng bèn nhìn xung quanh một chút, không có người ngoài nào liền hỏi Hàn Kỳ: “Giờ đã tìm được hung thủ rồi, có thể kết luận thiếp không phải là hung thủ giết người. Hiện tại thiếp đã không còn mang tội trên người nữa, Thôi quan Hàn có phải nên thả thiếp ra rồi không?”
Bàn tay đang lật hồ sơ vụ án của Hàn Kỳ bỗng dừng lại, lúc này chàng mới ngẩng đầu lên dò xét Thôi Đào, hẳn là thấy Thôi Đào đã tắm rửa sửa sang nên ánh mắt dừng trên người nàng hơi lâu hơn một chút.
“Tại sao ạ?” Thôi Đào khó hiểu, cũng không mấy cam lòng.Bình Nhi bực tức muốn phóng tới chỗ Thôi Đào, định nhấc chân đạp nàng.
Thôi Đào không muốn gây thêm rắc rối cho Vương Chiêu tốt bụng nên vội giải thích: “Vì hôm qua cứu Cừu đại nương nên trên người tôi toàn là máu.” Chuyện này không có công lao thì cũng có khổ lao đấy!
“Không thể thả được.” Rõ ràng Hàn Kỳ không hề có ý định soi mói chuyện quần áo của Thôi Đào, chỉ trả lời thẳng câu hỏi của nàng.“Vương đại ca thật tốt! Lý đại ca cũng tốt nữa! Rất cảm ơn hai người!” Thôi Đào vội vàng ngọt ngào nhận người thân, nhanh chóng cảm ơn với Vương Chiêu và Lý Viễn.
“Tại sao ạ?” Thôi Đào khó hiểu, cũng không mấy cam lòng.
Hàn Kỳ đặt bản đồ vận chuyển muối lên bàn, “Ngươi đã biết rõ cái bản đồ vận chuyển muối này giấu ở đâu, nhất định không tránh khỏi có liên quan tới nó. Ngươi có biết ngấp nghé thứ này là đã phạm tội gì rồi không?”
Ngấp nghé bản đồ vận chuyển muối của quan phủ, tất nhiên là đại tội nặng hơn tội mưu sát nhiều, chết 8 đời cũng không đủ đấy.Thôi Đào không muốn gây thêm rắc rối cho Vương Chiêu tốt bụng nên vội giải thích: “Vì hôm qua cứu Cừu đại nương nên trên người tôi toàn là máu.” Chuyện này không có công lao thì cũng có khổ lao đấy!
Lý Viễn cười đưa túi giấy cho Thôi Đào.
Thôi Đào hít sâu một hơi, quả nhiên Hàn Kỳ này không dễ dàng mà buông tha cho nàng, “Nhưng Đại nhân có gì chứng minh được tôi có liên quan đến bản đồ vận chuyển muối này không? Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra mà thôi.”Đcm, sao họ Hàn này hỏi lắm thế không biết, chàng ta là bé tò mò đấy à!
“Tình cờ ở chung một mái nhà với Mạnh Đạt và Vu thị luôn à? Tình cờ lúc hai người đó chết, ngươi không khóc không nháo không gọi người, lại còn thay người nào đó gánh tội thay? Tình cờ ngươi mất trí nhớ chẳng nhớ được gì nữa, vậy mà lúc đến hiện trường vụ án lại bước tới thẳng gương đồng ư?”
Hàn Kỳ càng nghĩ rằng Thôi Đào vì giữ mạng nên mới lảm nhảm. Nhưng vì nàng đã “mất trí nhớ”, với quả thực nàng không sát hại vợ chồng Mạnh Đạt mà chịu oan nên tạm thời không thể so đo chuyện này được.
“Chuyện cô làm sao cô không tự trách bản thân đi, trách tôi tố cáo làm chi chứ?” Thôi Đào bị dọa sợ đến mức hét lên cứu mạng, vội chạy tới sau lưng Vương Chiêu.
Thôi Đào: “…”
Đcm, sao họ Hàn này hỏi lắm thế không biết, chàng ta là bé tò mò đấy à!
“Chờ cho điều tra vụ án rõ ràng mới có thể quyết định được.” Hàn Kỳ lập tức hỏi Thôi Đào còn muốn nói gì nữa không, nếu nàng chịu khai ra sớm có lẽ sẽ giảm bớt hình phạt đối với nàng.
Vương Chiêu thấy thế bèn thả một cước, hung hăng gạt ngã Bình Nhi, sai thuộc hạ trực tiếp lôi cô ta về phủ Khai Phong. Bình Nhi đau đến bật khóc, một cước này thật sự rất đau, cô ta không vùng vãy, chỉ có thể mặc cho bọn nha dịch thô bạo kéo mình đi khỏi.
“Thiếp có biết gì đâu, không biết nên khai ra cái gì hết.” Thôi Đào tức giận nói, trong lòng thầm ân cần hỏi thăm Hàn Kỳ 800 lần.
Hàn Kỳ bèn ra hiệu cho Lý Viễn, ấn Thôi Đào xuống trước.
“Bẩm Thôi quan Hàn, không xong rồi! Tối qua tuần phủ Vương đi thăm dò phân đà Thiên Cơ Các bị trúng phải phi tiêu tẩm độc, giờ sắp chết rồi!” Nha dịch thở hổn hển chạy vào báo cáo.
Hàn Kỳ lập tức đứng dậy đi xem tình hình.
Thôi Đào bên cạnh thấy thế cũng nhanh chóng đi qua, nàng từ từ ngẩng đầu dậy, tiếng vang như sấm.
“Cô —” Bình Nhi tức đỏ mặt, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thôi Đào lại làm thế, đôi mắt cô ta trừng lên nhìn như thể muốn giết người, nhưng giờ cô ta đã bị trói chặt rồi, chẳng làm gì được cả.
“Đại nhân, tôi biết giải độc!”
Giả thiết “chịu tội thay người khác” của nàng thực ra đã sớm bị bại lộ rồi.
Thôi Đào mở một mắt ra liếc trộm Vương tứ nương vài lần, sau đó lại nhắm mắt ngồi thiền tiếp.
Cừu thị nói thấy nàng ngã vào vũng máu nên thừa cơ vu hãm nàng là hung thủ, “Bụp”. Rất rõ ràng, nàng đã bị động trong việc thành hung thủ chứ không phải chủ động nhận tội thay.
Thôi Đào hít sâu một hơi, quả nhiên Hàn Kỳ này không dễ dàng mà buông tha cho nàng, “Nhưng Đại nhân có gì chứng minh được tôi có liên quan đến bản đồ vận chuyển muối này không? Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra mà thôi.”“Chờ cho điều tra vụ án rõ ràng mới có thể quyết định được.” Hàn Kỳ lập tức hỏi Thôi Đào còn muốn nói gì nữa không, nếu nàng chịu khai ra sớm có lẽ sẽ giảm bớt hình phạt đối với nàng.
Nhưng quái lạ là trước đây nàng chẳng giết người, lại không biết hung thủ là ai, sao không thèm kêu oan một tiếng đã chủ động nhận tội thay để chờ chết rồi? Thật không thể tin được! Còn có người đàn ông có vết máu trước ngực và nốt ruồi kia, rốt cuộc là ai đây?
Hàn Kỳ lập tức đứng dậy đi xem tình hình.
Giả thiết “chịu tội thay người khác” của nàng thực ra đã sớm bị bại lộ rồi.(*) Ý chỉ giả vờ thanh cao.
Đối diên với ánh mắt đầy ẩn ý của Hàn Kỳ, Thôi Đào lập tức bừng tỉnh lại, nhanh chóng bỏ cánh tay Cừu đại nương ra rồi khó hiểu hỏi Hàn Kỳ: “Hình như có gì đó sai sai, nếu Cừu đại nương đã giết anh họ với chị dâu tôi, mà tôi lại chẳng biết Cừu đại nương là hung thủ, vậy rốt cuộc tôi đã gánh tội thay ai đây? Có khi nào tôi hiểu lầm kẻ nào đó là hung thủ nên mới gánh tội thay không nhỉ?”“Ai cho ngươi lá gan đó hả!” Vương Chiêu không nói hai lời, đưa tay tát vào miệng Bình Nhi, cảnh cáo Bình Nhi nếu còn dám làm gì nữa thì không chỉ đơn giản là 10 cái vả miệng đâu. Vương Chiêu sai thuộc hạ trói hai tay và nửa người trên của Bình Nhi lại, chỉ để cho chân cô ta có thể cử động.
“Tôi biết, là cô ta làm đấy!” Thôi Đào trỏ ngón tay vừa được rửa trắng nõn nà của mình về phía Bình Nhi.
Thông minh đấy, lại ném vấn đề trả lại cho chàng rồi.
Thôi Đào hành lễ xong, thấy Hàn Kỳ không lên tiếng bèn nhìn xung quanh một chút, không có người ngoài nào liền hỏi Hàn Kỳ: “Giờ đã tìm được hung thủ rồi, có thể kết luận thiếp không phải là hung thủ giết người. Hiện tại thiếp đã không còn mang tội trên người nữa, Thôi quan Hàn có phải nên thả thiếp ra rồi không?”
“Bẩm Thôi quan Hàn, không xong rồi! Tối qua tuần phủ Vương đi thăm dò phân đà Thiên Cơ Các bị trúng phải phi tiêu tẩm độc, giờ sắp chết rồi!” Nha dịch thở hổn hển chạy vào báo cáo.
Hàn Kỳ càng nghĩ rằng Thôi Đào vì giữ mạng nên mới lảm nhảm. Nhưng vì nàng đã “mất trí nhớ”, với quả thực nàng không sát hại vợ chồng Mạnh Đạt mà chịu oan nên tạm thời không thể so đo chuyện này được.
Ngấp nghé bản đồ vận chuyển muối của quan phủ, tất nhiên là đại tội nặng hơn tội mưu sát nhiều, chết 8 đời cũng không đủ đấy.
Còn những điểm nghi khác, giờ Hàn Kỳ không có thời gian đâu mà truy cứu nữa. Chàng quay lưng bỏ đi, nhất định phải kịp thời báo cáo chuyện bản đồ vận chuyển muối lên cho Triều đình đã.
“Vậy hôm nay tôi có được tắm không?” Thôi Đào được voi đòi tiên, cẩn thận hỏi. Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo không chỉ bẩn mà còn dính máu của Cừu đại nương, sau đó nâng đôi mắt sáng rực lên khát khao nhìn sang Vương Chiêu và Lý Viễn.Vương Chiêu thấy phản ứng này của Thôi Đào thì hơi sửng sốt, vội khoát tay cười xòa, “Thôi nương tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu.”Hàn Kỳ bèn ra hiệu cho Lý Viễn, ấn Thôi Đào xuống trước.
Thôi Đào thấy cuối cùng Hàn Kỳ cũng đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc nãy nàng phản ứng lại kịp chứ không diễn trò nữa, nếu không quả thật sẽ bị Hàn Kỳ nhìn thấu mất.Bàn tay đang lật hồ sơ vụ án của Hàn Kỳ bỗng dừng lại, lúc này chàng mới ngẩng đầu lên dò xét Thôi Đào, hẳn là thấy Thôi Đào đã tắm rửa sửa sang nên ánh mắt dừng trên người nàng hơi lâu hơn một chút.
Thôi Đào và Bình Nhi bị đám người Lý Viễn và Vương Chiêu trấn áp, bắt đầu đi bộ về phủ Khai Phong.
Quen không, cô vừa nói đấy.“Kẻ nào?” Nha dịch lập tức nắm lấy đao đang đeo, quay đầu lại tìm người.
“Con hẻm này không có người.” Vương Chiêu nói.
Bình Nhi vẫn luôn khóc, đến mức cổ họng của cô ta đã khàn đặc, cơ thể run lên theo từng tiếng nghẹn ngào. Thôi Đào ghét ồn ào, cố gắng đi xa cô ta một chút.
“Trừng cái gì mà trừng? Ta tốt bụng nói chuyện với cô, cô lại dùng thái độ như thế đối xử với người ta, chẳng trách lại bị trói như thế, đúng là đáng đời!” Thôi Đào khẽ cười, dùng câu nói còn lại nói với Bình Nhi.
Giờ nàng đã rửa sạch tội danh giết người, Thôi Đào cảm thấy bản thân nên nỗ lực một chút, tranh thủ rời khỏi đại lao càng sớm càng tốt. Nhưng Hàn Kỳ này có chút khiến nàng kiêng kị, chỉ sợ vị công tử này sẽ không buông tha cho nàng. Vì thế mình phải suy tính cẩn thận bước tiếp theo nên đi thế nào, Thôi Đào vừa nghĩ vừa đi một cách máy móc.Thôi Đào thốt ra những lời này mới phản ứng được họ Hàn đang dắt mũi mình!
(*) Chị nói đểu từ câu “Đại nhân rộng lượng” á =)))
Nhưng “máy móc” chưa bao lâu, Thôi Đào đã bị một mùi thơm thoảng qua đánh thức.
Vốn Thôi Đào đang định đi theo để xem tiếp bộ dạng của Bình Nhi nhưng lại bị Vương Chiêu ngăn lại.Thôi Đào tắm rửa xong, đổi bộ áo tù mới rồi sạch sẽ trở về nhà lao. Nàng vừa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng hừ hừ và tiếng khóc cùng vọng ra.
Thôi Đào không khỏi khịt mũi ngửi theo mùi hương vài lần, nhanh chóng thấy được chợ đêm chỗ ngã ba đường phía trước. Mùi hương này đến từ bánh sen nhân thịt ở nhà đầu tiên ở ngã ba. Nhân thịt trộn mỡ được nặn thành hình tròn to bằng lòng bàn tay trẻ em, trang trí bằng đậu tương xanh nhìn như đài sen, sau đó thì bỏ vào nồi chưng chín. Bánh hình lục giác được chiên chín rồi xếp tròn quanh bát, nhìn như cánh sen. Đặt bánh thịt đài sen vào giữa bánh xốp cánh hoa, thế là ra lò một đóa “hoa sen” hoàn chỉnh rồi.“Tình cờ ở chung một mái nhà với Mạnh Đạt và Vu thị luôn à? Tình cờ lúc hai người đó chết, ngươi không khóc không nháo không gọi người, lại còn thay người nào đó gánh tội thay? Tình cờ ngươi mất trí nhớ chẳng nhớ được gì nữa, vậy mà lúc đến hiện trường vụ án lại bước tới thẳng gương đồng ư?”Lúc Thôi Đào vừa bước vào trong lao, Vương tứ nương và Bình Nhi không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Thôi Đào, cũng không hẹn mà gặp đều ngưng âm thanh đang phát ra của mình lại.
Không biết bánh thịt được tẩm ướp gia vị thế nào mà vừa ra lò đã tỏa hương khắp chốn, bay xa 10 dặm, khiến người ta ngửi được cũng không chịu nổi mà rỏ dãi, cứ muốn chạy ào tới làm một bát cho thỏa.
Thôi Đào và Bình Nhi bị đám người Lý Viễn và Vương Chiêu trấn áp, bắt đầu đi bộ về phủ Khai Phong.Thôi Đào cũng cười, sau khi nói cảm ơn bèn trực tiếp cầm túi giấy ngửi một chút, quả nhiên là mùi thơm mê người quen thuộc. Nàng không nói tiếng nào, nhanh chóng cắn xuống một miếng, thịt mềm và tươi, cùng với lớp vỏ bột mì trắng quyện vào trong miệng, thơm mà dai, nhân bánh không bị dầu mỡ vì có cho thêm hẹ tây.
Thấy rất nhiều thực khách lần theo mùi hương mà chạy tới vây quanh chủ sạp, Thôi Đào chỉ có thể đứng ở ngã ba nhìn thòm thèm, dùng cái mũi hít hà vài lần, sau đó thì phẩy tay hướng mùi thơm ấy vào mũi…Thôi Đào tự biết bản thân mình rất xinh đẹp, đầu tóc rối bời và quần áo bẩn thỉu cũng không che đậy được vẻ đẹp của nàng.
“Haizz!” Thôi Đào thở một hơi thật dài, suy nghĩ không biết tới khi nào mình mới có thể tự do như bướm mà lượn lờ trong các khu chợ đêm, trở thành tiểu bá vương chợ đêm Đông Kinh trong truyền thuyết đây!
Lúc này Bình Nhi đã khóc đến mất sức, giờ chỉ còn thấp giọng nức nở. Cô ta nghe thấy Thôi Đào thở dài bèn nhìn về phía nàng. Cứ nghĩ Thôi Đào đang suy nghĩ đến chuyện của sư phụ mình, vì thế cũng mở miệng khuyên Thôi Đào.
Trùng hợp thật đấy, Bình Nhi cũng bị nhốt cùng chỗ với nàng. Tiếng hừ hừ chính là tiếng Vương tứ nương rên rỉ vì cái mông đau; tiếng khóc tất nhiên là của Bình Nhi, không hiểu là đang khóc vì sư phụ cô ta chết hay là vì tủi thân cho bản thân nữa.
“Con người sư phụ trọng tình trọng nghĩa, đối xử với ai cũng tốt cả. Bà ấy oan uổng cô ắt có nỗi khổ tâm trong lòng, giờ người đã đi rồi, xin cô đừng trách cứ bà ấy nữa có được không? Dù sao trước khi chết bà ấy cũng đã nói ra hết sự thật để cô xóa hết hiềm nghi rồi mà.”
Giờ nàng đã rửa sạch tội danh giết người, Thôi Đào cảm thấy bản thân nên nỗ lực một chút, tranh thủ rời khỏi đại lao càng sớm càng tốt. Nhưng Hàn Kỳ này có chút khiến nàng kiêng kị, chỉ sợ vị công tử này sẽ không buông tha cho nàng. Vì thế mình phải suy tính cẩn thận bước tiếp theo nên đi thế nào, Thôi Đào vừa nghĩ vừa đi một cách máy móc.
“Tính tình ta không tốt lắm đâu.”Lý Viễn lúng túng bảo không có bà đỡ Trương ở đây mà cố tình gọi người nhà để đưa nàng đi tắm thì hơi bất hợp lý.
“Hả?” Bình Nhi khó hiểu nhìn Thôi Đào.
“Mời cô ngừng sen nói tiếng sen* giùm, câm miệng, đừng có nói chuyện với ta.” Thôi Đào khinh thường nhìn Bình Nhi, muốn bao nhiêu ghét bỏ là có bấy nhiêu.
(*) Chị nói đểu từ câu “Đại nhân rộng lượng” á =)))
(*) Ý chỉ giả vờ thanh cao.
(*) Ý chỉ giả vờ thanh cao.
Thôi Đào chờ Bình Nhi bình tĩnh lại mới ghé sát vào người cô ta, dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ta oan uổng cô ắt là do trong lòng ta có nỗi khổ tâm, cô chớ trách ta có được không?”
“Cái gì mà sen nói tiếng sen hả? Ta tốt bụng nói chuyện với cô, cô lại dùng thái độ như thế đối xử với người ta, chẳng trách sư phụ ta lại để cô làm kẻ chết thay.” Bình Nhi cả giận nói.
Thôi Đào nhìn xung quanh, không hiểu sao Lý Viễn không có ở đây, còn bọn Vương Chiêu thì đang đi phía trước, nha dịch sau lưng cũng đang nói chuyện phiếm không hề để ý đến hai người. Thôi Đào nhanh chóng tựa vào bức tường ven đường cách đó vài bước, móc ra một viên đá từ trong khe nứt trên đó.“Cô ta vừa giơ ngón tay lên thì cục đá kia đã bay ra ngoài, lợi hại y như phi tiêu lúc nãy cô ta phóng ra vậy.” Thôi Đào không thèm để ý đến Bình Nhi nói gì, chỉ quay đầu giải thích với Vương Chiêu và những người khác.
Sau đó nàng đi tiếp vài bước, tiến lên sóng vai với Bình Nhi. Nàng lập tức búng hòn đá ra, chính xác bắn nó văng vào tai nha dịch đi phía trước. Cục đá rơi xuống đất phát ra tiếng vang lộp bộp, nghe tiếng cũng biết lực không nhẹ, lỡ như đánh trật có thể khiến đầu bị thương.Tất nhiên Vương tứ nương nào dám chọc tới Thôi Đào, ả lập tức quay đầu đi, yên lặng nằm sấp đó. Bình Nhi thì trưng ra vẻ mặt phòng bị tức giận nhìn Thôi Đào, dường như muốn đánh với nàng một trận.
“Kẻ nào?” Nha dịch lập tức nắm lấy đao đang đeo, quay đầu lại tìm người.
“Con người sư phụ trọng tình trọng nghĩa, đối xử với ai cũng tốt cả. Bà ấy oan uổng cô ắt có nỗi khổ tâm trong lòng, giờ người đã đi rồi, xin cô đừng trách cứ bà ấy nữa có được không? Dù sao trước khi chết bà ấy cũng đã nói ra hết sự thật để cô xóa hết hiềm nghi rồi mà.”
Vương Chiêu cũng phát hiện ra có chuyện, quay đầu nhìn theo.
“Tôi biết, là cô ta làm đấy!” Thôi Đào trỏ ngón tay vừa được rửa trắng nõn nà của mình về phía Bình Nhi.
Cuối cùng Thôi Đào cũng được tắm, trong kho củi!
Bình Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Thôi Đào: “Sao lại là ta? Rõ ràng là cô —”
“Hả?” Bình Nhi khó hiểu nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào cảnh giác lùi về sau mấy bước, tựa vào tường, vắt chéo tay chân mang xích ra sau lưng, nghĩ xem mình có thể lấy thêm bao nhiêu cục đá nữa để phòng thân. Thật trùng hợp, trong vết nứt bức tường này không có cục đá nào cả.
“Cô ta vừa giơ ngón tay lên thì cục đá kia đã bay ra ngoài, lợi hại y như phi tiêu lúc nãy cô ta phóng ra vậy.” Thôi Đào không thèm để ý đến Bình Nhi nói gì, chỉ quay đầu giải thích với Vương Chiêu và những người khác.
“Không phải tôi, chính là cô ta, chính là cô ta làm đấy!” Bình Nhi sốt ruột đến mức nhảy dựng lên giải thích.Bình Nhi tức đến mức bật khóc, kêu gào giải thích không phải mình, nhưng cuống họng đã bị khàn đặc nên không hô ra được tiếng nào.
Vương Chiêu tức giận trừng mắt nhìn Bình Nhi, tất nhiên hắn chọn tin Thôi Đào rồi. Bình Nhi không chỉ biết võ mà còn từng phóng phi tiêu, mọi người đều rõ như ban ngày. Lại bảo Thôi Đào vô duyên vô cớ cầm đá đánh nha dịch làm gì chứ? Bình Nhi thì lại khác, rất có thể cô ta vì căm ghét những nha dịch đã giết chết sư phụ mình trong quá trình đánh nhau.
Đối diên với ánh mắt đầy ẩn ý của Hàn Kỳ, Thôi Đào lập tức bừng tỉnh lại, nhanh chóng bỏ cánh tay Cừu đại nương ra rồi khó hiểu hỏi Hàn Kỳ: “Hình như có gì đó sai sai, nếu Cừu đại nương đã giết anh họ với chị dâu tôi, mà tôi lại chẳng biết Cừu đại nương là hung thủ, vậy rốt cuộc tôi đã gánh tội thay ai đây? Có khi nào tôi hiểu lầm kẻ nào đó là hung thủ nên mới gánh tội thay không nhỉ?”
“Ai cho ngươi lá gan đó hả!” Vương Chiêu không nói hai lời, đưa tay tát vào miệng Bình Nhi, cảnh cáo Bình Nhi nếu còn dám làm gì nữa thì không chỉ đơn giản là 10 cái vả miệng đâu. Vương Chiêu sai thuộc hạ trói hai tay và nửa người trên của Bình Nhi lại, chỉ để cho chân cô ta có thể cử động.
Bình Nhi tức đến mức bật khóc, kêu gào giải thích không phải mình, nhưng cuống họng đã bị khàn đặc nên không hô ra được tiếng nào.
Thôi Đào chờ Bình Nhi bình tĩnh lại mới ghé sát vào người cô ta, dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ta oan uổng cô ắt là do trong lòng ta có nỗi khổ tâm, cô chớ trách ta có được không?”
Thấy rất nhiều thực khách lần theo mùi hương mà chạy tới vây quanh chủ sạp, Thôi Đào chỉ có thể đứng ở ngã ba nhìn thòm thèm, dùng cái mũi hít hà vài lần, sau đó thì phẩy tay hướng mùi thơm ấy vào mũi…
Quen không, cô vừa nói đấy.
“Cô —” Bình Nhi tức đỏ mặt, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thôi Đào lại làm thế, đôi mắt cô ta trừng lên nhìn như thể muốn giết người, nhưng giờ cô ta đã bị trói chặt rồi, chẳng làm gì được cả.
“Trừng cái gì mà trừng? Ta tốt bụng nói chuyện với cô, cô lại dùng thái độ như thế đối xử với người ta, chẳng trách lại bị trói như thế, đúng là đáng đời!” Thôi Đào khẽ cười, dùng câu nói còn lại nói với Bình Nhi.Hàn Kỳ đặt bản đồ vận chuyển muối lên bàn, “Ngươi đã biết rõ cái bản đồ vận chuyển muối này giấu ở đâu, nhất định không tránh khỏi có liên quan tới nó. Ngươi có biết ngấp nghé thứ này là đã phạm tội gì rồi không?”
Bình Nhi bực tức muốn phóng tới chỗ Thôi Đào, định nhấc chân đạp nàng.
Thôi Đào không khỏi khịt mũi ngửi theo mùi hương vài lần, nhanh chóng thấy được chợ đêm chỗ ngã ba đường phía trước. Mùi hương này đến từ bánh sen nhân thịt ở nhà đầu tiên ở ngã ba. Nhân thịt trộn mỡ được nặn thành hình tròn to bằng lòng bàn tay trẻ em, trang trí bằng đậu tương xanh nhìn như đài sen, sau đó thì bỏ vào nồi chưng chín. Bánh hình lục giác được chiên chín rồi xếp tròn quanh bát, nhìn như cánh sen. Đặt bánh thịt đài sen vào giữa bánh xốp cánh hoa, thế là ra lò một đóa “hoa sen” hoàn chỉnh rồi.
“Chuyện cô làm sao cô không tự trách bản thân đi, trách tôi tố cáo làm chi chứ?” Thôi Đào bị dọa sợ đến mức hét lên cứu mạng, vội chạy tới sau lưng Vương Chiêu.
Vương Chiêu thấy thế bèn thả một cước, hung hăng gạt ngã Bình Nhi, sai thuộc hạ trực tiếp lôi cô ta về phủ Khai Phong. Bình Nhi đau đến bật khóc, một cước này thật sự rất đau, cô ta không vùng vãy, chỉ có thể mặc cho bọn nha dịch thô bạo kéo mình đi khỏi.“Thiếp có biết gì đâu, không biết nên khai ra cái gì hết.” Thôi Đào tức giận nói, trong lòng thầm ân cần hỏi thăm Hàn Kỳ 800 lần.
Vốn Thôi Đào đang định đi theo để xem tiếp bộ dạng của Bình Nhi nhưng lại bị Vương Chiêu ngăn lại.
Lý Viễn và Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào ăn bánh bột ngô thôi mà vui vẻ như thế cũng không khỏi bật cười. Bộ dạng này của nàng thật thoải mái, khiến người ta không kìm được mà muốn đút cho nàng ăn chỉ để nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn sau khi ăn xong ấy.Còn những điểm nghi khác, giờ Hàn Kỳ không có thời gian đâu mà truy cứu nữa. Chàng quay lưng bỏ đi, nhất định phải kịp thời báo cáo chuyện bản đồ vận chuyển muối lên cho Triều đình đã.
“Con hẻm này không có người.” Vương Chiêu nói.
Một lúc lâu sau, nàng chợt nghe thấy Lưu thị sát vách nhỏ giọng hỏi Vương tứ nương, vụ án của ả thế nào rồi.
Thôi Đào nhìn trái phải một lúc, đúng là không có ai cả, nàng lại nhìn Vương Chiêu, mày kiếm mặt chữ điền, dáng người lực lưỡng, tuổi chưa quá 20, đúng độ tuổi nhiệt huyết sôi trào…
Thôi Đào tự biết bản thân mình rất xinh đẹp, đầu tóc rối bời và quần áo bẩn thỉu cũng không che đậy được vẻ đẹp của nàng.
Thôi Đào cảnh giác lùi về sau mấy bước, tựa vào tường, vắt chéo tay chân mang xích ra sau lưng, nghĩ xem mình có thể lấy thêm bao nhiêu cục đá nữa để phòng thân. Thật trùng hợp, trong vết nứt bức tường này không có cục đá nào cả.
Vương Chiêu thấy phản ứng này của Thôi Đào thì hơi sửng sốt, vội khoát tay cười xòa, “Thôi nương tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu.”
Lời vừa dứt, đã nghe thấy tiếng của Lý Viễn truyền tới. Thôi Đào hít mũi một cái, mắt sáng rỡ lên, nhìn túi giấy trong tay Lý Viễn.
Vương Chiêu cũng phát hiện ra có chuyện, quay đầu nhìn theo.
Lý Viễn cười đưa túi giấy cho Thôi Đào.
“Vừa nãy thấy hình như cô rất muốn ăn bánh sen nhân thịt này, bởi thế ta phiền tuần phủ Vương tạo cơ hội, cũng xem như ta báo ơn với cô vậy.”
Thôi Đào cũng cười, sau khi nói cảm ơn bèn trực tiếp cầm túi giấy ngửi một chút, quả nhiên là mùi thơm mê người quen thuộc. Nàng không nói tiếng nào, nhanh chóng cắn xuống một miếng, thịt mềm và tươi, cùng với lớp vỏ bột mì trắng quyện vào trong miệng, thơm mà dai, nhân bánh không bị dầu mỡ vì có cho thêm hẹ tây.“Không thể thả được.” Rõ ràng Hàn Kỳ không hề có ý định soi mói chuyện quần áo của Hàn Kỳ, chỉ trả lời thẳng câu hỏi của nàng.
“Haizz!” Thôi Đào thở một hơi thật dài, suy nghĩ không biết tới khi nào mình mới có thể tự do như bướm mà lượn lờ trong các khu chợ đêm, trở thành tiểu bá vương chợ đêm Đông Kinh trong truyền thuyết đây!
Quá ngon rồi, Thôi Đào phồng má, rất nhanh đã ăn hết nguyên một cái bánh sen nhân thịt, cuối cùng cảm giác trống rỗng cũng được an ủi, đôi mắt nàng híp lại, cong cong như vầng trăng, cả người đều trở nên có tinh thần hơn trước rất nhiều.Thông minh đấy, lại ném vấn đề trả lại cho chàng rồi.
Lý Viễn và Vương Chiêu trông thấy Thôi Đào ăn bánh bột ngô thôi mà vui vẻ như thế cũng không khỏi bật cười. Bộ dạng này của nàng thật thoải mái, khiến người ta không kìm được mà muốn đút cho nàng ăn chỉ để nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn sau khi ăn xong ấy.Sau đó nàng đi tiếp vài bước, tiến lên sóng vai với Bình Nhi. Nàng lập tức búng hòn đá ra, chính xác bắn nó văng vào tai nha dịch đi phía trước. Cục đá rơi xuống đất phát ra tiếng vang lộp bộp, nghe tiếng cũng biết lực không nhẹ, lỡ như đánh trật có thể khiến đầu bị thương.
“Vậy hôm nay tôi có được tắm không?” Thôi Đào được voi đòi tiên, cẩn thận hỏi. Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo không chỉ bẩn mà còn dính máu của Cừu đại nương, sau đó nâng đôi mắt sáng rực lên khát khao nhìn sang Vương Chiêu và Lý Viễn.
Lý Viễn lúng túng bảo không có bà đỡ Trương ở đây mà cố tình gọi người nhà để đưa nàng đi tắm thì hơi bất hợp lý.
“Có Triệu đại nương ở phòng bếp, để ta đi nói một tiếng.” Vương Chiêu nói, “Thôi nương tử đã không phải là hung thủ giết người thì cũng xem như nha môn đã oan uổng cô rồi. Tuy rằng Thôi quan Hàn vẫn chưa hạ lệnh thì bọn ta không thể tùy tiện thả người, nhưng để cô ngồi tù dễ chịu một chút cũng không có gì là sai cả.”Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thôi Đào đã bị thẩm vấn.
“Vương đại ca thật tốt! Lý đại ca cũng tốt nữa! Rất cảm ơn hai người!” Thôi Đào vội vàng ngọt ngào nhận người thân, nhanh chóng cảm ơn với Vương Chiêu và Lý Viễn.Thôi Đào bên cạnh thấy thế cũng nhanh chóng đi qua, nàng từ từ ngẩng đầu dậy, tiếng vang như sấm.
“Được rồi, đừng khách sao, ta biết cô không xấu mà.” Vương Chiêu chợt nhớ tới tình cảnh lúc Thôi Đào cố gắng cứu Cừu đại nương, quả là một người thuần hậu.
Cuối cùng Thôi Đào cũng được tắm, trong kho củi!
Vương Chiêu tức giận trừng mắt nhìn Bình Nhi, tất nhiên hắn chọn tin Thôi Đào rồi. Bình Nhi không chỉ biết võ mà còn từng phóng phi tiêu, mọi người đều rõ như ban ngày. Lại bảo Thôi Đào vô duyên vô cớ cầm đá đánh nha dịch làm gì chứ? Bình Nhi thì lại khác, rất có thể cô ta vì căm ghét những nha dịch đã giết chết sư phụ mình trong quá trình đánh nhau.
Mặc dù môi trường trong kho củi không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng đỡ hơn có xác thối xung quanh như nhà xác.
Thôi Đào nhìn xung quanh, không hiểu sao Lý Viễn không có ở đây, còn bọn Vương Chiêu thì đang đi phía trước, nha dịch sau lưng cũng đang nói chuyện phiếm không hề để ý đến hai người. Thôi Đào nhanh chóng tựa vào bức tường ven đường cách đó vài bước, móc ra một viên đá từ trong khe nứt trên đó.
Làm người phải biết thỏa mãn, phải tin tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt lên từng ngày chứ. Nhìn nàng hiện tại đi, được ăn thịt, cũng được tắm rồi. Giờ hy vọng rằng Hàn Kỳ mắt mù kia sẽ tiểu nhân rộng lượng*, tha cho nàng một lần.
Bình Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Thôi Đào: “Sao lại là ta? Rõ ràng là cô —”
Cừu thị nói thấy nàng ngã vào vũng máu nên thừa cơ vu hãm nàng là hung thủ, “Bụp”. Rất rõ ràng, nàng đã bị động trong việc thành hung thủ chứ không phải chủ động nhận tội thay.(*) Chị nói đểu từ câu “Đại nhân rộng lượng” á =)))
“Chưa bắt được người, hôm nay thấm vấn ta chỉ hỏi ta với anh cả có kết oán gì không, hắn sẽ trốn ở đâu được. Ta nào biết được tại sao hắn muốn giết ta chứ, trốn, trốn ở đâu ư? Tức chết ta rồi, sao ta không nghĩ đến chuyện hắn dám hạ độc ta chứ!” Vương tứ nương nói xong đã hận đến mức muốn nghiến nát răng, đôi mắt như phun ra lửa.
Thôi Đào tắm rửa xong, đổi bộ áo tù mới rồi sạch sẽ trở về nhà lao. Nàng vừa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng hừ hừ và tiếng khóc cùng vọng ra.
Trùng hợp thật đấy, Bình Nhi cũng bị nhốt cùng chỗ với nàng. Tiếng hừ hừ chính là tiếng Vương tứ nương rên rỉ vì cái mông đau; tiếng khóc tất nhiên là của Bình Nhi, không hiểu là đang khóc vì sư phụ cô ta chết hay là vì tủi thân cho bản thân nữa.
Lúc Thôi Đào vừa bước vào trong lao, Vương tứ nương và Bình Nhi không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Thôi Đào, cũng không hẹn mà gặp đều ngưng âm thanh đang phát ra của mình lại.
Tất nhiên Vương tứ nương nào dám chọc tới Thôi Đào, ả lập tức quay đầu đi, yên lặng nằm sấp đó. Bình Nhi thì trưng ra vẻ mặt phòng bị tức giận nhìn Thôi Đào, dường như muốn đánh với nàng một trận.
“Không phải tôi, chính là cô ta, chính là cô ta làm đấy!” Bình Nhi sốt ruột đến mức nhảy dựng lên giải thích.
Thôi Đào hoàn toàn mặc kệ hai người này, tìm tới tìm lui cũng tìm được một chỗ rơm có vẻ là sạch nhất rồi ngồi xuống nhắm mắt lại.
Thôi Đào thấy cuối cùng Hàn Kỳ cũng đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc nãy nàng phản ứng lại kịp chứ không diễn trò nữa, nếu không quả thật sẽ bị Hàn Kỳ nhìn thấu mất.
Một lúc lâu sau, nàng chợt nghe thấy Lưu thị sát vách nhỏ giọng hỏi Vương tứ nương, vụ án của ả thế nào rồi.
Lúc này Bình Nhi đã khóc đến mất sức, giờ chỉ còn thấp giọng nức nở. Cô ta nghe thấy Thôi Đào thở dài bèn nhìn về phía nàng. Cứ nghĩ Thôi Đào đang suy nghĩ đến chuyện của sư phụ mình, vì thế cũng mở miệng khuyên Thôi Đào.
“Chưa bắt được người, hôm nay thấm vấn ta chỉ hỏi ta với anh cả có kết oán gì không, hắn sẽ trốn ở đâu được. Ta nào biết được tại sao hắn muốn giết ta chứ, trốn, trốn ở đâu ư? Tức chết ta rồi, sao ta không nghĩ đến chuyện hắn dám hạ độc ta chứ!” Vương tứ nương nói xong đã hận đến mức muốn nghiến nát răng, đôi mắt như phun ra lửa.
Thôi Đào mở một mắt ra liếc trộm Vương tứ nương vài lần, sau đó lại nhắm mắt ngồi thiền tiếp.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thôi Đào đã bị thẩm vấn.
Nói là thẩm vấn nhưng thực ra nàng không bị đưa đến công đường, mà là một gian đường bên cạnh. Hàn Kỳ ngồi ngay ngắn ở giữa, trong tay cầm hồ sơ vụ án đọc.
Thôi Đào hành lễ xong, thấy Hàn Kỳ không lên tiếng bèn nhìn xung quanh một chút, không có người ngoài nào liền hỏi Hàn Kỳ: “Giờ đã tìm được hung thủ rồi, có thể kết luận thiếp không phải là hung thủ giết người. Hiện tại thiếp đã không còn mang tội trên người nữa, Thôi quan Hàn có phải nên thả thiếp ra rồi không?”
Bàn tay đang lật hồ sơ vụ án của Hàn Kỳ bỗng dừng lại, lúc này chàng mới ngẩng đầu lên dò xét Thôi Đào, hẳn là thấy Thôi Đào đã tắm rửa sửa sang nên ánh mắt dừng trên người nàng hơi lâu hơn một chút.
“Tại sao ạ?” Thôi Đào khó hiểu, cũng không mấy cam lòng.Bình Nhi bực tức muốn phóng tới chỗ Thôi Đào, định nhấc chân đạp nàng.
Thôi Đào không muốn gây thêm rắc rối cho Vương Chiêu tốt bụng nên vội giải thích: “Vì hôm qua cứu Cừu đại nương nên trên người tôi toàn là máu.” Chuyện này không có công lao thì cũng có khổ lao đấy!
“Không thể thả được.” Rõ ràng Hàn Kỳ không hề có ý định soi mói chuyện quần áo của Thôi Đào, chỉ trả lời thẳng câu hỏi của nàng.“Vương đại ca thật tốt! Lý đại ca cũng tốt nữa! Rất cảm ơn hai người!” Thôi Đào vội vàng ngọt ngào nhận người thân, nhanh chóng cảm ơn với Vương Chiêu và Lý Viễn.
“Tại sao ạ?” Thôi Đào khó hiểu, cũng không mấy cam lòng.
Hàn Kỳ đặt bản đồ vận chuyển muối lên bàn, “Ngươi đã biết rõ cái bản đồ vận chuyển muối này giấu ở đâu, nhất định không tránh khỏi có liên quan tới nó. Ngươi có biết ngấp nghé thứ này là đã phạm tội gì rồi không?”
Ngấp nghé bản đồ vận chuyển muối của quan phủ, tất nhiên là đại tội nặng hơn tội mưu sát nhiều, chết 8 đời cũng không đủ đấy.Thôi Đào không muốn gây thêm rắc rối cho Vương Chiêu tốt bụng nên vội giải thích: “Vì hôm qua cứu Cừu đại nương nên trên người tôi toàn là máu.” Chuyện này không có công lao thì cũng có khổ lao đấy!
Lý Viễn cười đưa túi giấy cho Thôi Đào.
Thôi Đào hít sâu một hơi, quả nhiên Hàn Kỳ này không dễ dàng mà buông tha cho nàng, “Nhưng Đại nhân có gì chứng minh được tôi có liên quan đến bản đồ vận chuyển muối này không? Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra mà thôi.”Đcm, sao họ Hàn này hỏi lắm thế không biết, chàng ta là bé tò mò đấy à!
“Tình cờ ở chung một mái nhà với Mạnh Đạt và Vu thị luôn à? Tình cờ lúc hai người đó chết, ngươi không khóc không nháo không gọi người, lại còn thay người nào đó gánh tội thay? Tình cờ ngươi mất trí nhớ chẳng nhớ được gì nữa, vậy mà lúc đến hiện trường vụ án lại bước tới thẳng gương đồng ư?”
Hàn Kỳ càng nghĩ rằng Thôi Đào vì giữ mạng nên mới lảm nhảm. Nhưng vì nàng đã “mất trí nhớ”, với quả thực nàng không sát hại vợ chồng Mạnh Đạt mà chịu oan nên tạm thời không thể so đo chuyện này được.
“Chuyện cô làm sao cô không tự trách bản thân đi, trách tôi tố cáo làm chi chứ?” Thôi Đào bị dọa sợ đến mức hét lên cứu mạng, vội chạy tới sau lưng Vương Chiêu.
Thôi Đào: “…”
Đcm, sao họ Hàn này hỏi lắm thế không biết, chàng ta là bé tò mò đấy à!
“Chờ cho điều tra vụ án rõ ràng mới có thể quyết định được.” Hàn Kỳ lập tức hỏi Thôi Đào còn muốn nói gì nữa không, nếu nàng chịu khai ra sớm có lẽ sẽ giảm bớt hình phạt đối với nàng.
Vương Chiêu thấy thế bèn thả một cước, hung hăng gạt ngã Bình Nhi, sai thuộc hạ trực tiếp lôi cô ta về phủ Khai Phong. Bình Nhi đau đến bật khóc, một cước này thật sự rất đau, cô ta không vùng vãy, chỉ có thể mặc cho bọn nha dịch thô bạo kéo mình đi khỏi.
“Thiếp có biết gì đâu, không biết nên khai ra cái gì hết.” Thôi Đào tức giận nói, trong lòng thầm ân cần hỏi thăm Hàn Kỳ 800 lần.
Hàn Kỳ bèn ra hiệu cho Lý Viễn, ấn Thôi Đào xuống trước.
“Bẩm Thôi quan Hàn, không xong rồi! Tối qua tuần phủ Vương đi thăm dò phân đà Thiên Cơ Các bị trúng phải phi tiêu tẩm độc, giờ sắp chết rồi!” Nha dịch thở hổn hển chạy vào báo cáo.
Hàn Kỳ lập tức đứng dậy đi xem tình hình.
Thôi Đào bên cạnh thấy thế cũng nhanh chóng đi qua, nàng từ từ ngẩng đầu dậy, tiếng vang như sấm.
“Cô —” Bình Nhi tức đỏ mặt, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thôi Đào lại làm thế, đôi mắt cô ta trừng lên nhìn như thể muốn giết người, nhưng giờ cô ta đã bị trói chặt rồi, chẳng làm gì được cả.
“Đại nhân, tôi biết giải độc!”
Bình luận facebook