Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
“Cẩn Mai, em đã gặp cô ấy ở đâu?” Hoàng Yến Chi nắm vai Cẩn Mai, hỏi dồn.
Cẩn Mai bị động tác bất thình lình này của cô làm giật mình: “Chị... chị.”
Hoàng Yến Chi cũng phát hiện phản ứng của mình hơi quá, bèn buông Cẩn Mai ra: “Xin lỗi, em không sao chứ?” Vừa rồi cô không khống chế được lực tay của mình.
Cẩn Mai lắc đầu, mặc dù cảm thấy trên vai hơi đau, nhưng cũng không có gì đáng ngại: “Chị, người này rất quan trọng với chị ư?”
Hoàng Yến Chi do dự một chút, nhìn thoáng qua Quân Hạo Kiện bên cạnh: “Ừ, cô ấy rất quan trọng với chị.”
Cẩn Mai trầm tư: “Hình như em đã nhìn thấy một tấm hình trong thư phòng của ba từ rất lâu trước đây, bé gái trên tấm hình đó có dung mạo rất giống với cô gái này, nhưng hình như nhỏ tuổi hơn một chút.”
“Tấm hình kia vẫn còn chứ?”
“Chắc là còn, nhưng em không biết ba em còn đặt ở chỗ cũ không. Lần đó em lén xem tấm hình thì bị ba phát hiện, ba còn rất tức giận. Nhưng mà em có thể về tìm thử, lúc nào tìm thấy em sẽ đưa cho chị xem.”
Hoàng Yến Chi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Cảm ơn.”
“Chị, chị đừng khách sáo như thế.” Cẩn Mai cười ha ha, “À…chị, chị và chú... anh đi trước đi, lát nữa em sẽ về nhà.”
Mặc dù Cẩn Mai rất muốn ở cùng Hoàng Yến Chi nhưng ánh mắt Quân Hạo Kiện thỉnh thoảng nhìn cô ấy khiến cô ấy cảm nhận được sự ghét bỏ ẩn sâu trong đó, không muốn làm bóng đèn nữa nên quyết định chọn về nhà.
“Bọn chị đưa em về.” Hoàng Yến Chi nói.
Cẩn Mai xua tay liên tục: “Không cần đâu chị, em đón xe về là được rồi, ở đây rất dễ đón xe.” Nói xong, cô ấy liền chạy ra ngoài.
Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy rời đi, cũng không ngăn lại mà chỉ nhìn bức tranh, vẻ mặt kinh ngạc. Chị Ngân Ngân, người mà em ấy nói là chị sao?
Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra dung mạo của Cẩn Mai và Diệp Ngân có một hai nét giống nhau, là thật sao?
“Yến Chi” Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng gọi cô, Hoàng Yến Chi hoàn hồn.
“Vừa rồi em đang suy nghĩ gì vậy?” Quân Hạo Kiện hỏi, vì sao lại đau thương, lạnh lẽo như vậy.
Hoàng Yến Chi bình thản lắc đầu, chuyện đã qua, cô không muốn để Quân Hạo Kiện biết. Cô không muốn nghĩ nếu như anh biết thì sẽ lựa chọn như thế nào, dù sao cô đã từng là đen mà anh lại là trắng.
“Cô ấy là ai?” Quân Hạo Kiện nhìn về phía bức tranh.
Hoàng Yến Chi lẳng lặng nhìn anh: “Hạo Kiện, bây giờ em không muốn nói, chờ đến khi nào em muốn thì nhất định sẽ nói cho anh nghe, được không?”
Quân Hạo Kiện biết trong lòng cô có nhiều bí mật, anh cũng hy vọng chính miệng cô có thể nói cho anh biết những bí mật này. Nhưng anh không muốn ép buộc cô, cũng không nỡ ép buộc cô, nếu như nói ra bí mật khiến lòng cô đau khổ, vậy anh thà tình nguyện vĩnh viễn không biết.
“Được.” Quân Hạo Kiện cười thật dịu dàng và cưng chiều.
Trong lòng Hoàng Yến Chi ấm áp, người đàn ông này chính là như vậy, lúc nào cũng bao dung cô. Cô chủ động xòe bàn tay ra đan vào tay anh.
Bọn họ không về Đại Viện mà về Giang Tâm Nhã Uyển.
Đêm nay, Hoàng Yến Chi cực kỳ nhiệt tình. Trước đây dù có làm thế nào thì cô cũng không đồng ý thử mấy tư thế khác, nhưng hôm nay đều nghe theo Quân Hạo Kiện.
Lúc này hai người hôn nhau đến say đắm, bàn tay anh lần theo vạt áo ngủ của Hoàng Yến Chi, từ từ thăm dò vào trong, ngón tay anh lướt qua da thịt mềm mại của cô.
Chẳng mấy chốc những thứ vướng víu bên ngoài bị anh cởi bỏ. Anh dùng lưỡi liếm qua bộ ngực đầy đặn của cô, anh như một đứa bé khát sữa, mút lấy mút để làm cô không chịu được phải thốt lên những tiếng phải đỏ mặt: "Ừm...ư"
Hoàng Yến Chi bắt đầu thở dốc, anh tỉ mỉ hôn từng tất da tất thịt của cô.. Hoàng Yến Chi như muốn chết, bị đầu lưỡi anh hành hạ cơ thể như vậy, làm cô vừa vui sướng lại vừa khó chịu.
Quân Hạo Kiện cởi đồ ra, cơ thể màu đồng săn chắc xuất hiện trước mắt làm Hoàng Yến Chi không khỏi đỏ mặt tía tai. Tuy hai người đã làm chuyện vợ chồng đã nhiều lần nhưng cô vẫn còn cảm giác ngại ngùng.
Quân Hạo Kiện một lần nữa quay trở lại áp sát da thịt không một mảnh vải che thân, hai cơ thể da thịt cọ sát vào nhau..
Quân Hạo Kiện lại hôn cô nhưng lần này anh hôn rất vội vàng.. hôn lần xuống bụng rồi xuống đùi cô..
"Ưm..Hạo.. Kiện..đừng.. mà.."
Hạo Kiện lần mò rồi vùi đầu hôn vào nơi tư mật của cô... Hoàng Yến Chi không kiểm soát được khẽ rên lên: "Ưm..ư..ư.." Vòng eo mềm mại khẽ đung đưa như muốn đưa mình vào sâu trong miệng anh hơn..
Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô nhiều hơn, cái loại âm thanh quyến rũ ngọt ngào đó làm anh như phát điên.
Anh ngồi dậy vướn người hôn cô, chỉ muốn nhanh chóng đi sâu vào cô mà thôi...
Nghĩ là làm, Quân Hạo Kiện nhanh chóng lấy c**ng v*t của mình nhẹ nhàng đùa bỡn trước *** ***** của Hoàng Yến Chi.. như vậy làm cho cô bé của cô tiết ra rất nhiều dịch thủy càng để anh đâm vào một cách dễ dàng mà không làm cô đau.
"Ưmm...A..a"
Hai người đồng loạt thỏa mãn rên lên.. Anh chậm chậm ra vào nơi đó của cô rồi từ từ tăng tốc giống như phát cuồng.. nặng nề đâm sâu vào..của cô lúc nào cũng khít làm anh như phát điên.. sau khi hung hăng va chạm liên hồi.. từng dòng nước nóng bắn vào chỗ sâu trong cơ thể cô...
Đây chỉ mới là hiệp một.. Sau khi nghĩ ngơi được 5 phút thì...Từ phòng khách đến phòng ngủ, đến phòng tắm, rồi trở lại phòng ngủ, hai người vẫn quấn quýt với nhau, dường như còn chưa sử dụng hết nhiệt tình và sức lực trong cơ thể, anh dùng đủ loại tư thế mới với cô...
Cuối cùng vẫn là Hoàng Yến Chi không Lan chống đỡ nổi, ngủ thiếp đi.
Quân Hạo Kiện vào phòng tắm, lấy một cái khăn lông giúp cô vệ sinh sạch sẽ, rồi thay áo ngủ giúp cô, dù vậy thì Hoàng Yến Chi cũng không mở mắt ra, rõ ràng là đã mệt muốn chết rồi.
Nhưng hình như cô ngủ không ngon giấc, chân mày cau chặt lại, miệng còn lẩm bẩm rất nhỏ. Quân Hạo Kiện lại gần, nhưng không nghe rõ lắm, chỉ nghe được một chữ “Ngân“. Là tên ai? Là tên của cô bé trong bức tranh hôm nay sao?
Quân Hạo Kiện lại vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ. Lúc anh trở lại giường, Hoàng Yến Chi đang nằm co quắp trên giường, người cuộn tròn, là tư thế của trẻ sơ sinh lúc còn nằm trong bụng mẹ.
Có người nói, tư thế ngủ như thế này thể hiện việc thiếu cảm giác an toàn.
Đôi mắt Quân Hạo Kiện hơi tối lại, ngồi xuống giường. Nhìn gương mặt ngủ bất an của cô, trong mắt anh đầy đau lòng. Anh vươn tay, muốn vuốt vết nhăn giữa chân mày cô, nhưng khi đưa tới giữa không trung thì ngừng lại.
Anh lẳng lặng nhìn cô, Yến Chi, anh không tài nào tham dự được vào quá khứ của em, nhưng anh sẽ nhận lấy toàn bộ tương lai của em. Dù cho tương lai có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, không rời không bỏ.
Anh lên giường, ôm Hoàng Yến Chi vào lòng. Cô tự động tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, vết nhăn giữa chân mày dần dần thả lỏng ra, khóe miệng nhẹ nhàng cong thành nụ cười.
Quân Hạo Kiện khẽ đặt một nụ hôn trên trán cô, rồi nhắm mắt lại, thiếp đi. Giày vò hơn nửa đêm, thật ra anh cũng rất mệt rồi.
Hôm sau tỉnh lại, lúc Hoàng Yến Chi mở mắt ra thì Quân Hạo Kiện vẫn đang nhắm mắt ngủ.
Cô nhìn gương mặt đang ngủ của anh, cũng không định dậy ngay mặc dù bây giờ đã đến thời gian tập thể dục buổi sáng của cô.
Lông mi Quân Hạo Kiện không dài, nhưng lại rất dày, thật ra từng bộ phận đường nét trên khuôn mặt anh khi tách ra thì không tính là quá đẹp được, nhưng khi hợp lại với nhau thì lại cực kỳ đẹp trai.
Nhưng vẻ đẹp này lại không giống như Vệ Huy.
Có thể quanh năm đều ở quân đội nên trên người anh có nhiều... trong lòng Hoàng Yến Chi đang tìm từ ngữ để hình dung… ừm, là mùi vị đàn ông.
“Đẹp không?” Quân Hạo Kiện hỏi nhỏ.
Hoàng Yến Chi lúc này mới phát hiện anh chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào. Đang nhìn lén thì bị bắt gặp, nhưng cô không hề có chút xấu hổ nào. Đây là chồng cô, là người đàn ông của cô, cô muốn nhìn thì nhìn thôi.
“Trên người có chỗ nào khó chịu không?” Quân Hạo Kiện cũng không ngại vì bản thân được nhìn chăm chú như vậy, nhất là người này lại là vợ mình. Nhưng thấy Hoàng Yến Chi chậm chạp không dậy, anh lo lắng có phải tối qua làm quá mãnh liệt nên khiến cô bị thương không.
Từ lúc bọn họ kết hôn đến nay, mặc dù số lần làm không ít, nhưng điên cuồng như tối qua thì lại là lần đầu tiên. Bên cạnh sự thoả mãn, Quân Hạo Kiện cũng bận tâm đến cơ thể của cô.
Gương mặt Hoàng Yến Chi phiếm hồng, mặc dù tối qua hơi điên cuồng, nhưng tố chất thân thể cô vẫn luôn rất tốt. Ngủ một giấc, cảm giác khó chịu trên người đã biến mất hơn phân nửa, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không sao.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì yên tâm, trong lòng cũng hơi cảm thán, có một người vợ có thể chất tốt, khả năng hồi phục nhanh chính là tốt nhất, với lại thân thể Hoàng Yến Chi rất mềm mại, có thể làm được rất nhiều tư thế... Quân Hạo Kiện vội vàng dừng suy nghĩ không thích hợp với thiếu nhi trong đầu lại.
Áo ngủ của Hoàng Yến Chi là do anh thay, có thể là tối qua chưa cài kỹ nên có hai nút bị bung ra, để lộ da thịt tuyết trắng trước ngực, phía trên còn có dấu vết màu đỏ mập mờ.
Quân Hạo Kiện nhìn một chút, ánh mắt liền thay đổi, cơ thể lập tức có phản ứng.
Cảm nhận được nhiệt độ trên bụng, cả người Hoàng Yến Chi cứng đờ, ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi. Cái người này, tối qua vừa mới... vậy mà bây giờ lại...
Ánh mắt Quân Hạo Kiện nhìn cô lúc này hệt như một con sói đói bụng mấy ngày trông thấy một con thỏ trắng bé nhỏ mập mạp.
“Hạo Kiện, chúng ta nên dậy rồi, em đói bụng.” Da đầu Hoàng Yến Chi hơi tê rần, thể lực của Quân Hạo Kiện khiến cô chịu không nổi.
Quân Hạo Kiện mỉm cười dịu dàng: “Thật đúng lúc, anh cũng đói bụng.” Nói rồi, anh cúi đầu xuống hôn lên môi Hoàng Yến Chi.
Anh lại tiếp tục đại chiến năm trăm hiệp xuất tinh binh vào cơ thể cô...
Trong phòng ngủ liền ngập tràn cảnh xuân và những tiếng "chẹp chẹp" lẫn cùng đó là những tiếng rên rỉ đầy ái muội.
Cẩn Mai bị động tác bất thình lình này của cô làm giật mình: “Chị... chị.”
Hoàng Yến Chi cũng phát hiện phản ứng của mình hơi quá, bèn buông Cẩn Mai ra: “Xin lỗi, em không sao chứ?” Vừa rồi cô không khống chế được lực tay của mình.
Cẩn Mai lắc đầu, mặc dù cảm thấy trên vai hơi đau, nhưng cũng không có gì đáng ngại: “Chị, người này rất quan trọng với chị ư?”
Hoàng Yến Chi do dự một chút, nhìn thoáng qua Quân Hạo Kiện bên cạnh: “Ừ, cô ấy rất quan trọng với chị.”
Cẩn Mai trầm tư: “Hình như em đã nhìn thấy một tấm hình trong thư phòng của ba từ rất lâu trước đây, bé gái trên tấm hình đó có dung mạo rất giống với cô gái này, nhưng hình như nhỏ tuổi hơn một chút.”
“Tấm hình kia vẫn còn chứ?”
“Chắc là còn, nhưng em không biết ba em còn đặt ở chỗ cũ không. Lần đó em lén xem tấm hình thì bị ba phát hiện, ba còn rất tức giận. Nhưng mà em có thể về tìm thử, lúc nào tìm thấy em sẽ đưa cho chị xem.”
Hoàng Yến Chi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Cảm ơn.”
“Chị, chị đừng khách sáo như thế.” Cẩn Mai cười ha ha, “À…chị, chị và chú... anh đi trước đi, lát nữa em sẽ về nhà.”
Mặc dù Cẩn Mai rất muốn ở cùng Hoàng Yến Chi nhưng ánh mắt Quân Hạo Kiện thỉnh thoảng nhìn cô ấy khiến cô ấy cảm nhận được sự ghét bỏ ẩn sâu trong đó, không muốn làm bóng đèn nữa nên quyết định chọn về nhà.
“Bọn chị đưa em về.” Hoàng Yến Chi nói.
Cẩn Mai xua tay liên tục: “Không cần đâu chị, em đón xe về là được rồi, ở đây rất dễ đón xe.” Nói xong, cô ấy liền chạy ra ngoài.
Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy rời đi, cũng không ngăn lại mà chỉ nhìn bức tranh, vẻ mặt kinh ngạc. Chị Ngân Ngân, người mà em ấy nói là chị sao?
Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra dung mạo của Cẩn Mai và Diệp Ngân có một hai nét giống nhau, là thật sao?
“Yến Chi” Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng gọi cô, Hoàng Yến Chi hoàn hồn.
“Vừa rồi em đang suy nghĩ gì vậy?” Quân Hạo Kiện hỏi, vì sao lại đau thương, lạnh lẽo như vậy.
Hoàng Yến Chi bình thản lắc đầu, chuyện đã qua, cô không muốn để Quân Hạo Kiện biết. Cô không muốn nghĩ nếu như anh biết thì sẽ lựa chọn như thế nào, dù sao cô đã từng là đen mà anh lại là trắng.
“Cô ấy là ai?” Quân Hạo Kiện nhìn về phía bức tranh.
Hoàng Yến Chi lẳng lặng nhìn anh: “Hạo Kiện, bây giờ em không muốn nói, chờ đến khi nào em muốn thì nhất định sẽ nói cho anh nghe, được không?”
Quân Hạo Kiện biết trong lòng cô có nhiều bí mật, anh cũng hy vọng chính miệng cô có thể nói cho anh biết những bí mật này. Nhưng anh không muốn ép buộc cô, cũng không nỡ ép buộc cô, nếu như nói ra bí mật khiến lòng cô đau khổ, vậy anh thà tình nguyện vĩnh viễn không biết.
“Được.” Quân Hạo Kiện cười thật dịu dàng và cưng chiều.
Trong lòng Hoàng Yến Chi ấm áp, người đàn ông này chính là như vậy, lúc nào cũng bao dung cô. Cô chủ động xòe bàn tay ra đan vào tay anh.
Bọn họ không về Đại Viện mà về Giang Tâm Nhã Uyển.
Đêm nay, Hoàng Yến Chi cực kỳ nhiệt tình. Trước đây dù có làm thế nào thì cô cũng không đồng ý thử mấy tư thế khác, nhưng hôm nay đều nghe theo Quân Hạo Kiện.
Lúc này hai người hôn nhau đến say đắm, bàn tay anh lần theo vạt áo ngủ của Hoàng Yến Chi, từ từ thăm dò vào trong, ngón tay anh lướt qua da thịt mềm mại của cô.
Chẳng mấy chốc những thứ vướng víu bên ngoài bị anh cởi bỏ. Anh dùng lưỡi liếm qua bộ ngực đầy đặn của cô, anh như một đứa bé khát sữa, mút lấy mút để làm cô không chịu được phải thốt lên những tiếng phải đỏ mặt: "Ừm...ư"
Hoàng Yến Chi bắt đầu thở dốc, anh tỉ mỉ hôn từng tất da tất thịt của cô.. Hoàng Yến Chi như muốn chết, bị đầu lưỡi anh hành hạ cơ thể như vậy, làm cô vừa vui sướng lại vừa khó chịu.
Quân Hạo Kiện cởi đồ ra, cơ thể màu đồng săn chắc xuất hiện trước mắt làm Hoàng Yến Chi không khỏi đỏ mặt tía tai. Tuy hai người đã làm chuyện vợ chồng đã nhiều lần nhưng cô vẫn còn cảm giác ngại ngùng.
Quân Hạo Kiện một lần nữa quay trở lại áp sát da thịt không một mảnh vải che thân, hai cơ thể da thịt cọ sát vào nhau..
Quân Hạo Kiện lại hôn cô nhưng lần này anh hôn rất vội vàng.. hôn lần xuống bụng rồi xuống đùi cô..
"Ưm..Hạo.. Kiện..đừng.. mà.."
Hạo Kiện lần mò rồi vùi đầu hôn vào nơi tư mật của cô... Hoàng Yến Chi không kiểm soát được khẽ rên lên: "Ưm..ư..ư.." Vòng eo mềm mại khẽ đung đưa như muốn đưa mình vào sâu trong miệng anh hơn..
Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô nhiều hơn, cái loại âm thanh quyến rũ ngọt ngào đó làm anh như phát điên.
Anh ngồi dậy vướn người hôn cô, chỉ muốn nhanh chóng đi sâu vào cô mà thôi...
Nghĩ là làm, Quân Hạo Kiện nhanh chóng lấy c**ng v*t của mình nhẹ nhàng đùa bỡn trước *** ***** của Hoàng Yến Chi.. như vậy làm cho cô bé của cô tiết ra rất nhiều dịch thủy càng để anh đâm vào một cách dễ dàng mà không làm cô đau.
"Ưmm...A..a"
Hai người đồng loạt thỏa mãn rên lên.. Anh chậm chậm ra vào nơi đó của cô rồi từ từ tăng tốc giống như phát cuồng.. nặng nề đâm sâu vào..của cô lúc nào cũng khít làm anh như phát điên.. sau khi hung hăng va chạm liên hồi.. từng dòng nước nóng bắn vào chỗ sâu trong cơ thể cô...
Đây chỉ mới là hiệp một.. Sau khi nghĩ ngơi được 5 phút thì...Từ phòng khách đến phòng ngủ, đến phòng tắm, rồi trở lại phòng ngủ, hai người vẫn quấn quýt với nhau, dường như còn chưa sử dụng hết nhiệt tình và sức lực trong cơ thể, anh dùng đủ loại tư thế mới với cô...
Cuối cùng vẫn là Hoàng Yến Chi không Lan chống đỡ nổi, ngủ thiếp đi.
Quân Hạo Kiện vào phòng tắm, lấy một cái khăn lông giúp cô vệ sinh sạch sẽ, rồi thay áo ngủ giúp cô, dù vậy thì Hoàng Yến Chi cũng không mở mắt ra, rõ ràng là đã mệt muốn chết rồi.
Nhưng hình như cô ngủ không ngon giấc, chân mày cau chặt lại, miệng còn lẩm bẩm rất nhỏ. Quân Hạo Kiện lại gần, nhưng không nghe rõ lắm, chỉ nghe được một chữ “Ngân“. Là tên ai? Là tên của cô bé trong bức tranh hôm nay sao?
Quân Hạo Kiện lại vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ. Lúc anh trở lại giường, Hoàng Yến Chi đang nằm co quắp trên giường, người cuộn tròn, là tư thế của trẻ sơ sinh lúc còn nằm trong bụng mẹ.
Có người nói, tư thế ngủ như thế này thể hiện việc thiếu cảm giác an toàn.
Đôi mắt Quân Hạo Kiện hơi tối lại, ngồi xuống giường. Nhìn gương mặt ngủ bất an của cô, trong mắt anh đầy đau lòng. Anh vươn tay, muốn vuốt vết nhăn giữa chân mày cô, nhưng khi đưa tới giữa không trung thì ngừng lại.
Anh lẳng lặng nhìn cô, Yến Chi, anh không tài nào tham dự được vào quá khứ của em, nhưng anh sẽ nhận lấy toàn bộ tương lai của em. Dù cho tương lai có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, không rời không bỏ.
Anh lên giường, ôm Hoàng Yến Chi vào lòng. Cô tự động tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, vết nhăn giữa chân mày dần dần thả lỏng ra, khóe miệng nhẹ nhàng cong thành nụ cười.
Quân Hạo Kiện khẽ đặt một nụ hôn trên trán cô, rồi nhắm mắt lại, thiếp đi. Giày vò hơn nửa đêm, thật ra anh cũng rất mệt rồi.
Hôm sau tỉnh lại, lúc Hoàng Yến Chi mở mắt ra thì Quân Hạo Kiện vẫn đang nhắm mắt ngủ.
Cô nhìn gương mặt đang ngủ của anh, cũng không định dậy ngay mặc dù bây giờ đã đến thời gian tập thể dục buổi sáng của cô.
Lông mi Quân Hạo Kiện không dài, nhưng lại rất dày, thật ra từng bộ phận đường nét trên khuôn mặt anh khi tách ra thì không tính là quá đẹp được, nhưng khi hợp lại với nhau thì lại cực kỳ đẹp trai.
Nhưng vẻ đẹp này lại không giống như Vệ Huy.
Có thể quanh năm đều ở quân đội nên trên người anh có nhiều... trong lòng Hoàng Yến Chi đang tìm từ ngữ để hình dung… ừm, là mùi vị đàn ông.
“Đẹp không?” Quân Hạo Kiện hỏi nhỏ.
Hoàng Yến Chi lúc này mới phát hiện anh chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào. Đang nhìn lén thì bị bắt gặp, nhưng cô không hề có chút xấu hổ nào. Đây là chồng cô, là người đàn ông của cô, cô muốn nhìn thì nhìn thôi.
“Trên người có chỗ nào khó chịu không?” Quân Hạo Kiện cũng không ngại vì bản thân được nhìn chăm chú như vậy, nhất là người này lại là vợ mình. Nhưng thấy Hoàng Yến Chi chậm chạp không dậy, anh lo lắng có phải tối qua làm quá mãnh liệt nên khiến cô bị thương không.
Từ lúc bọn họ kết hôn đến nay, mặc dù số lần làm không ít, nhưng điên cuồng như tối qua thì lại là lần đầu tiên. Bên cạnh sự thoả mãn, Quân Hạo Kiện cũng bận tâm đến cơ thể của cô.
Gương mặt Hoàng Yến Chi phiếm hồng, mặc dù tối qua hơi điên cuồng, nhưng tố chất thân thể cô vẫn luôn rất tốt. Ngủ một giấc, cảm giác khó chịu trên người đã biến mất hơn phân nửa, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không sao.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì yên tâm, trong lòng cũng hơi cảm thán, có một người vợ có thể chất tốt, khả năng hồi phục nhanh chính là tốt nhất, với lại thân thể Hoàng Yến Chi rất mềm mại, có thể làm được rất nhiều tư thế... Quân Hạo Kiện vội vàng dừng suy nghĩ không thích hợp với thiếu nhi trong đầu lại.
Áo ngủ của Hoàng Yến Chi là do anh thay, có thể là tối qua chưa cài kỹ nên có hai nút bị bung ra, để lộ da thịt tuyết trắng trước ngực, phía trên còn có dấu vết màu đỏ mập mờ.
Quân Hạo Kiện nhìn một chút, ánh mắt liền thay đổi, cơ thể lập tức có phản ứng.
Cảm nhận được nhiệt độ trên bụng, cả người Hoàng Yến Chi cứng đờ, ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi. Cái người này, tối qua vừa mới... vậy mà bây giờ lại...
Ánh mắt Quân Hạo Kiện nhìn cô lúc này hệt như một con sói đói bụng mấy ngày trông thấy một con thỏ trắng bé nhỏ mập mạp.
“Hạo Kiện, chúng ta nên dậy rồi, em đói bụng.” Da đầu Hoàng Yến Chi hơi tê rần, thể lực của Quân Hạo Kiện khiến cô chịu không nổi.
Quân Hạo Kiện mỉm cười dịu dàng: “Thật đúng lúc, anh cũng đói bụng.” Nói rồi, anh cúi đầu xuống hôn lên môi Hoàng Yến Chi.
Anh lại tiếp tục đại chiến năm trăm hiệp xuất tinh binh vào cơ thể cô...
Trong phòng ngủ liền ngập tràn cảnh xuân và những tiếng "chẹp chẹp" lẫn cùng đó là những tiếng rên rỉ đầy ái muội.
Bình luận facebook