Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Hôm nay là mùng tám, hầu hết các cửa hàng trên phố đều đã mở cửa. Lúc này, hai người bọn họ không đi dạo phố, mà đi tới chỗ đoàn phim. Hoàng Yến Chi đã lâu không gặp Trương Linh, nên định đến đoàn phim nhìn cô ấy, Quân Hạo Kiện tất nhiên là đi theo vợ mình.
Hoàng Yến Chi nhíu mày nhìn người trước mặt, thật không ngờ lại gặp Vệ Huy ở đây: “Sao anh lại ở đây?”
Vệ Huy cũng không ngờ gặp Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ở nơi này. Nghe Hoàng Yến Chi hỏi, anh ta cười tủm tỉm trả lời: “Tất nhiên là đi dạo rồi.”
Hoàng Yến Chi: “Đi dạo ở một nơi xa thế này, Vệ tổng thật có hứng.”
Dù bị cô ngầm chế giễu, thì nụ cười trên mặt Vệ Huy vẫn không biến mất: “Không phải hai người cũng tới đây đi dạo sao?”
“Bọn tôi không phải đi dạo.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói.
“Tiểu Linh quay phim ở đây, tôi đến xem cậu ấy. Anh cũng đến xem cậu ấy sao?” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nhìn Vệ Huy, sâu trong mắt có ý dò xét.
Vệ Huy: “Làm gì có chuyện đấy? Tôi cũng không quen con nhóc đó, tới xem làm gì? Tôi tới thị sát công việc. Nói sao thì tôi cũng là nhà đầu tư bộ phim này.”
“Nếu là vậy thì tốt.” Giọng nói bâng quơ chứa ý cảnh cáo, mắt Vệ Huy trầm xuống, nhưng cũng không nói gì, theo hai người đi vào phòng quay.
Lúc bọn họ đi vào, thấy Trương Linh đang quay phim, bọn họ cũng không tới làm phiền mà đứng trong góc phòng.
“Chỉ mới mấy tháng mà con nhóc này đã trưởng thành hơn rồi.” Vệ Huy sờ cằm, thích thú nói. Đôi mắt đào hoa nhìn Trương Linh tràn đầy ý cười: “Em dâu, em nhìn không sai. Con bé này đúng là có tài năng.”
Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh, cô ấy gầy hơn trước, dáng vẻ đóng phim rất nghiêm túc.
“Ánh mắt của vợ tôi luôn không sai.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói.
Vệ Huy liếc anh, xì, tôi biết cậu có vợ, cũng biết vợ cậu giỏi, nhưng có thể đừng có bày ra cái vẻ vợ tôi là đệ nhất thiên hạ không? Trước mặt mọi người thì mang vẻ kiêu ngạo, bây giờ thì ra vẻ cuồng vợ, nó không phù hợp với tác phong của cậu đâu. Tốt xấu gì cậu cũng là đội trưởng bộ đội đặc chủng, sao có thể có bộ dáng vợ quản mất mặt như thế?
Ngài Quân bày tỏ không hề mất mặt, anh kiêu ngạo vì vợ mình, ném cho Vệ Huy một ánh mắt “tôi biết cậu ghen tị với tôi”.
Vệ Huy tức giận, anh ta cảm thấy đây là Quân Hạo Kiện giả, Quân Hạo Kiện thật sẽ không làm chuyện nhàm chán ấu trĩ như vậy.
Trương Linh đóng phim xong mới thấy Hoàng Yến Chi đứng trong góc, cô vui vẻ chạy như bay tới ôm Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện đang ôm eo Hoàng Yến Chi, anh kéo nhẹ người cô sang bên, Trương Linh ôm hụt.
Trương Linh bĩu môi, cái người này thật bá đạo: “Yến Chi sao cậu tới đây?”
Hoàng Yến Chi nói: “Tới thăm cậu một lát, sẵn tiện mang cho cậu một ít thức ăn.” Cô đưa cái túi trong tay cho cô ấy.
Trương Linh cười híp mắt cầm túi, mở ra xem, vừa thấy đồ bên trong liền vui vẻ: “Là sủi cảo tôm mà tớ thích ăn nhất, vẫn còn nóng. Yến Chi, cậu tốt với tớ nhất, cậu cứ như vậy, làm tớ muốn lấy thân báo đáp, phải làm sao bây giờ?”
Cô ấy vừa dứt lời, hai giọng nói của đàn ông đồng thời vang lên.
“Không được.”
“Cô dám.”
Người trước là Quân Hạo Kiện, người sau tất nhiên là Vệ Huy.
Lúc này, Trương Linh mới chú ý tới sự tồn tại của Vệ Huy, Cô ấy mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại ở đây?” Giọng điệu ghét bỏ.
Mặt Vệ Huy sầm xuống. Con bé chết tiệt này, còn có lương tâm hay không? Sắp hết Tết, anh ta lo lắng cô sẽ buồn vì bận đóng phim mà không thể về ăn Tết cùng người thân, nên cố ý tới thăm. Kết quả thì sao? Cô không cám ơn thì thôi, lại còn không thấy anh ta, bây giờ lại bày ra giọng điệu ghét bỏ.
Vệ Huy cười nhạt: "
!Tôi là ông chủ, đến xem nhân viên có lười hay không, không được sao?”
Trương Linh trừng mắt: “Được, sao chẳng được? Chưa từng thấy ông chủ nào như anh, cả ngày không làm gì, cứ lượn lờ trước mặt người khác. Có phải công ty sắp đóng cửa, nên anh mới rãnh rỗi như thế?”
Vệ Huy cắn răng, con bé xấu xa này muốn bị dạy dỗ sao. Anh ta quả nhiên là ăn no rỗi việc nên mới tới nơi này.
“Lát nữa tôi có việc, tôi đi trước.” Dứt lời, Vệ Huy đi một mạch.
Trương Linh nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Vệ Huy, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Anh ta bị gì vậy?”
Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói: “Thời kỳ mãn kinh đến.”
Trương Linh nghẹn họng, chuyện này không buồn cười chút nào. Quên sạch chuyện Vệ Huy vừa đi, cô quay sang hỏi Hoàng Yến Chi: "Yến Chi, Yến Chi, cậu thấy vừa rồi tớ đóng thế nào?”
Hoàng Yến Chi cười nhẹ, gật đầu, “Tốt lắm, có tiến bộ lớn.” So với lần gặp trước ở thành phố Tấn Ninh, thì lần này Trương Linh có tiến bộ rất lớn. Dù kỹ xảo vẫn còn ngây ngô, nhưng là người mới, làm được tới mức này là hiếm lắm rồi.
Nghe Hoàng Yến Chi khẳng định, Trương Linh rất là vui vẻ, “Thật vậy sao, Yến Chi? Cậu thật sự cảm thấy tớ tiến bộ?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đúng vậy, cậu tiến bộ rất nhiều.”
Trương Linh cầm sủi cảo tôm cười toe toét. Trước đây, khi quyết định chọn con đường này, cô ấy đã biết nó không dễ đi. Mấy tháng trôi qua, cô ấy bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí Tết cũng không về nhà, bây giờ được người bạn thân nhất khẳng định, tâm trạng của cô ấy bây giờ cứ như được ăn một ly kem trong ngày hè nóng bức.
“Lam Linh, tới lượt cô.” Bên kia có người gọi.
Trương Linh đáp lại, sau đó đưa sủi cảo tôm cho Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu cầm giùm tớ một lát, chờ tớ một tiếng, à không, nửa tiếng, tớ xong ngay thôi.”
“Được, cậu cứ từ từ, đừng vội, tớ chờ cậu.”
Trương Linh chạy đến nửa đường liền quay trở lại, “Cậu nhất định phải chờ tớ.”
“Biết rồi, nhất định sẽ chờ cậu.”
Trương Linh thấy Hoàng Yến Chi cam đoan, cuối cùng cũng yên tâm tiếp tục đóng phim.
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong lên, thấy bộ dáng Trương Linh, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Quân Hạo Kiện thấy cô cười thì đáy mắt cũng lướt qua ý cười. Thật ra, anh không mong gì nhiều, chỉ mong cô vui vẻ là được rồi.
Nửa tiếng sau
“Yến Chi, phần của tớ xong rồi. Cậu đợi tớ một lát, tớ đi thay đồ.” Trương Linh chạy lại, trên người còn mặc đồ diễn. Hoàng Yến Chi gật đầu, dặn cô ấy đừng vội.
Trương Linh trở lại rất nhanh: “Yến Chi, chúng ta đi thôi.” Nhìn thoáng qua Quân Hạo Kiện, vẻ mặt có chút do dự, cô ấy muốn trò chuyện riêng với Yến Chi người này ở đây đúng là không tiện mà. Hơn nữa, người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng khí thế trên người lại quá mạnh, làm cô ấy nói chuyện cũng phải nhỏ giọng mà nói.
Quân Hạo Kiện nhìn thấu được sự mất tự nhiên của Trương Linh, mỉm cười: “Hai em đi cùng nhau đi. Anh còn có chuyện, khi về nhắn địa chỉ cho anh, anh tới đón.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, “Vâng.”
Hoàng Yến Chi để xe lại cho Hoàng Yến Chi. Lúc đi ra, anh gọi điện thoại cho Vệ Huy, Vệ Huy đi được một nửa đường phải quay lại đón người.
“Tôi đúng là thiếu nợ cậu mà.” Vệ Huy lẩm bẩm.
“Buổi tối gặp nhau ở Mị Sắc.” Quân Hạo Kiện không quan tâm Vệ Huy lẩm bẩm cái gì.
“Cô ấy đi cùng bạn.”
“Thì ra là bị bỏ rơi, thật đáng thương!” Vệ Huy nói.
“Dù sao vẫn tốt hơn người thích mà không dám nói, ít nhất tôi còn có vợ.” Quân Hạo Kiện bình thản nói.
Vệ Huy tức hộc máu, hung dữ trừng anh: “Tốt xấu gì tôi cũng là anh em của cậu, bây giờ cậu vì phụ nữ mà đâm anh em một đao?”
Quân Hạo Kiện bình tĩnh: “Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Cậu có thấy người nào không mặc đồ mà ra ngoài không?”
Sắc mặt Vệ Huy xanh mét, tên khốn thấy sắc quên bạn. Anh ta thở phì phò gọi điện thoại cho Cố Hiên và Cố Minh: “Bảy giờ tối, Mị Sắc.”
Sau đó lại gọi cho Hoàng Minh Dạ và Bạch Tử Hi thông báo xong hết mới nhìn Quân Hạo Kiện: “Xin hỏi, bây giờ ngài Quân muốn đi đâu?”
“Đến Mị Sắc luôn đi.” Ở Mị Sắc có phòng của bọn họ, đôi khi quá muộn hoặc là lười về nhà, bọn họ sẽ ngủ lại ở đó.
Vệ Huy không có ý kiến, lái xe đến Mị Sắc.
“Nếu cậu nghiêm túc với Trương Linh, là anh em, tôi không có gì để nói. Nhưng nếu chỉ xem cô ấy như những người bạn gái trong quá khứ, thì tốt nhất đừng trêu chọc người ta. Cô ấy là bạn Yến Chi, nếu cậu làm cô ấy tổn thương mà Yến Chi muốn dạy dỗ cậu, thì tôi sẽ không ngăn cản.”
Vệ Huy bĩu môi, trông cậy vào cậu sao? Đừng nói là giúp, cậu không đâm tôi một đao đã là không tệ rồi.
“Tôi không thích con nhóc đó đâu. Ngực không có ngực, khuôn mặt thì tròn vo, tính tình tệ hại. Tôi đâu có mù, sao lại thích cô ấy?”
“Có thích hay không trong lòng cậu tự biết, không cần cố phủ định.”
Vệ Huy không nói gì, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoang mang, anh ta không biết mình có tình cảm gì với Trương Linh, thật sự là chính anh ta cũng không biết.
Cố Hiên vừa bước vào đã nhìn thấy Quân Hạo Kiện tròng mắt co lại, ngoài mặt ra vẻ hớn hở, nói: “Anh, hôm nay anh không ở bên chị dâu sao?” Lúc Vệ Huy gọi cho cậu, không nói là Quân Hạo Kiện cũng tới.
Quân Hạo Kiện nhìn lướt qua cậu ta mà không nói gì, nhưng cái nhìn đó lại làm cho Cố Hiên lạnh cả người, cảm thấy bất an, “À… Anh, em còn có việc, em đi trước đây.”
“Quay lại.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói.
Bước chân đang lui ra sau của Cố Hiên dừng lại, nhìn về phía Quân Hạo Kiện: “Anh, em thật sự có việc, là việc rất gấp.”
Quân Hạo Kiện không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cậu ta, da đầu Cố Hiên tê dại, đành đi về phía ghế ngồi xuống, nhưng ngồi rất xa Quân Hạo Kiện.
Vệ Huy thấy chuyện vui, tựa đầu lên vai Bạch Tử Hi: “Này, Cố Hiên, cậu làm chuyện gì có lỗi với Hạo Kiện sao?”
Cố Minh biết chuyện Cố Hiên thua không ít ở sòng bạc, cuối cùng là do Hoàng Yến Chi đứng ra giải quyết, xem ra Quân Hạo Kiện đã biết rồi.
Thật ra Cố Minh cũng có chút sợ hãi, chỉ là anh ta vẫn luôn làm mặt lạnh, nên trong lúc nhất thời không ai phát hiện ra anh ta đang sợ.
Quân Hạo Kiện nhìn thoáng qua Cố Hiên và Cố Minh, trong lòng hai người chỉ có một suy nghĩ: Xong đời, anh Quân biết rồi.
“Anh đã nói với Lý đại đội trưởng rồi, sang năm hai em sẽ vào quân đội rèn luyện.” Quân Hạo Kiện nói.
Cố Minh quay sang: “Anh Hạo Kiện, em không đi được không?”
Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nhìn sang: “Anh đã gọi cho chú Cố rồi, chú nói nếu em không muốn tiếp nhận doanh nghiệp Cố thị thì cùng Cố Hiên đến quân đội đi.”
Cố Minh: “...”
Nếu sớm biết kết quả như vậy, thì lúc đó anh ta đã vào công ty luôn cho rồi. Anh ta thích nhất là đua xe. Nếu không phải cha mẹ kiên quyết phản đối, thì có lẽ bây giờ anh ta đã là một tay đua.
Cố Hiên không dám nói lời nào, nhìn bộ dạng của Quân Hạo Kiện, chắc chắn là anh đã biết chuyện ở sòng bạc rồi. Nếu anh ta không cãi lại, có lẽ sống trong quân đội còn dễ chịu một chút.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Cố Hiên đáy mắt Quân Hạo Kiện hiện lên vẻ hài lòng.
Dám dẫn vợ anh đi đua xe, đánh nhau, thậm chí còn đánh bạc,, bất cứ chuyện nào trong ba chuyện này đều có thể khiến Quân Hạo Kiện cho Cố Hiên đi hoạt động gân cốt, huống chi là ba tội cùng lúc.
Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Quân Hạo Kiện Cố Hiên hận không thể lập tức biến mất ở trước mắt anh, anh Quân, thà anh ra tay đánh em một trận còn hơn kiểu nhìn thế này.
Hoàng Yến Chi nhíu mày nhìn người trước mặt, thật không ngờ lại gặp Vệ Huy ở đây: “Sao anh lại ở đây?”
Vệ Huy cũng không ngờ gặp Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ở nơi này. Nghe Hoàng Yến Chi hỏi, anh ta cười tủm tỉm trả lời: “Tất nhiên là đi dạo rồi.”
Hoàng Yến Chi: “Đi dạo ở một nơi xa thế này, Vệ tổng thật có hứng.”
Dù bị cô ngầm chế giễu, thì nụ cười trên mặt Vệ Huy vẫn không biến mất: “Không phải hai người cũng tới đây đi dạo sao?”
“Bọn tôi không phải đi dạo.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói.
“Tiểu Linh quay phim ở đây, tôi đến xem cậu ấy. Anh cũng đến xem cậu ấy sao?” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nhìn Vệ Huy, sâu trong mắt có ý dò xét.
Vệ Huy: “Làm gì có chuyện đấy? Tôi cũng không quen con nhóc đó, tới xem làm gì? Tôi tới thị sát công việc. Nói sao thì tôi cũng là nhà đầu tư bộ phim này.”
“Nếu là vậy thì tốt.” Giọng nói bâng quơ chứa ý cảnh cáo, mắt Vệ Huy trầm xuống, nhưng cũng không nói gì, theo hai người đi vào phòng quay.
Lúc bọn họ đi vào, thấy Trương Linh đang quay phim, bọn họ cũng không tới làm phiền mà đứng trong góc phòng.
“Chỉ mới mấy tháng mà con nhóc này đã trưởng thành hơn rồi.” Vệ Huy sờ cằm, thích thú nói. Đôi mắt đào hoa nhìn Trương Linh tràn đầy ý cười: “Em dâu, em nhìn không sai. Con bé này đúng là có tài năng.”
Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh, cô ấy gầy hơn trước, dáng vẻ đóng phim rất nghiêm túc.
“Ánh mắt của vợ tôi luôn không sai.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói.
Vệ Huy liếc anh, xì, tôi biết cậu có vợ, cũng biết vợ cậu giỏi, nhưng có thể đừng có bày ra cái vẻ vợ tôi là đệ nhất thiên hạ không? Trước mặt mọi người thì mang vẻ kiêu ngạo, bây giờ thì ra vẻ cuồng vợ, nó không phù hợp với tác phong của cậu đâu. Tốt xấu gì cậu cũng là đội trưởng bộ đội đặc chủng, sao có thể có bộ dáng vợ quản mất mặt như thế?
Ngài Quân bày tỏ không hề mất mặt, anh kiêu ngạo vì vợ mình, ném cho Vệ Huy một ánh mắt “tôi biết cậu ghen tị với tôi”.
Vệ Huy tức giận, anh ta cảm thấy đây là Quân Hạo Kiện giả, Quân Hạo Kiện thật sẽ không làm chuyện nhàm chán ấu trĩ như vậy.
Trương Linh đóng phim xong mới thấy Hoàng Yến Chi đứng trong góc, cô vui vẻ chạy như bay tới ôm Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện đang ôm eo Hoàng Yến Chi, anh kéo nhẹ người cô sang bên, Trương Linh ôm hụt.
Trương Linh bĩu môi, cái người này thật bá đạo: “Yến Chi sao cậu tới đây?”
Hoàng Yến Chi nói: “Tới thăm cậu một lát, sẵn tiện mang cho cậu một ít thức ăn.” Cô đưa cái túi trong tay cho cô ấy.
Trương Linh cười híp mắt cầm túi, mở ra xem, vừa thấy đồ bên trong liền vui vẻ: “Là sủi cảo tôm mà tớ thích ăn nhất, vẫn còn nóng. Yến Chi, cậu tốt với tớ nhất, cậu cứ như vậy, làm tớ muốn lấy thân báo đáp, phải làm sao bây giờ?”
Cô ấy vừa dứt lời, hai giọng nói của đàn ông đồng thời vang lên.
“Không được.”
“Cô dám.”
Người trước là Quân Hạo Kiện, người sau tất nhiên là Vệ Huy.
Lúc này, Trương Linh mới chú ý tới sự tồn tại của Vệ Huy, Cô ấy mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại ở đây?” Giọng điệu ghét bỏ.
Mặt Vệ Huy sầm xuống. Con bé chết tiệt này, còn có lương tâm hay không? Sắp hết Tết, anh ta lo lắng cô sẽ buồn vì bận đóng phim mà không thể về ăn Tết cùng người thân, nên cố ý tới thăm. Kết quả thì sao? Cô không cám ơn thì thôi, lại còn không thấy anh ta, bây giờ lại bày ra giọng điệu ghét bỏ.
Vệ Huy cười nhạt: "
!Tôi là ông chủ, đến xem nhân viên có lười hay không, không được sao?”
Trương Linh trừng mắt: “Được, sao chẳng được? Chưa từng thấy ông chủ nào như anh, cả ngày không làm gì, cứ lượn lờ trước mặt người khác. Có phải công ty sắp đóng cửa, nên anh mới rãnh rỗi như thế?”
Vệ Huy cắn răng, con bé xấu xa này muốn bị dạy dỗ sao. Anh ta quả nhiên là ăn no rỗi việc nên mới tới nơi này.
“Lát nữa tôi có việc, tôi đi trước.” Dứt lời, Vệ Huy đi một mạch.
Trương Linh nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Vệ Huy, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Anh ta bị gì vậy?”
Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói: “Thời kỳ mãn kinh đến.”
Trương Linh nghẹn họng, chuyện này không buồn cười chút nào. Quên sạch chuyện Vệ Huy vừa đi, cô quay sang hỏi Hoàng Yến Chi: "Yến Chi, Yến Chi, cậu thấy vừa rồi tớ đóng thế nào?”
Hoàng Yến Chi cười nhẹ, gật đầu, “Tốt lắm, có tiến bộ lớn.” So với lần gặp trước ở thành phố Tấn Ninh, thì lần này Trương Linh có tiến bộ rất lớn. Dù kỹ xảo vẫn còn ngây ngô, nhưng là người mới, làm được tới mức này là hiếm lắm rồi.
Nghe Hoàng Yến Chi khẳng định, Trương Linh rất là vui vẻ, “Thật vậy sao, Yến Chi? Cậu thật sự cảm thấy tớ tiến bộ?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đúng vậy, cậu tiến bộ rất nhiều.”
Trương Linh cầm sủi cảo tôm cười toe toét. Trước đây, khi quyết định chọn con đường này, cô ấy đã biết nó không dễ đi. Mấy tháng trôi qua, cô ấy bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí Tết cũng không về nhà, bây giờ được người bạn thân nhất khẳng định, tâm trạng của cô ấy bây giờ cứ như được ăn một ly kem trong ngày hè nóng bức.
“Lam Linh, tới lượt cô.” Bên kia có người gọi.
Trương Linh đáp lại, sau đó đưa sủi cảo tôm cho Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu cầm giùm tớ một lát, chờ tớ một tiếng, à không, nửa tiếng, tớ xong ngay thôi.”
“Được, cậu cứ từ từ, đừng vội, tớ chờ cậu.”
Trương Linh chạy đến nửa đường liền quay trở lại, “Cậu nhất định phải chờ tớ.”
“Biết rồi, nhất định sẽ chờ cậu.”
Trương Linh thấy Hoàng Yến Chi cam đoan, cuối cùng cũng yên tâm tiếp tục đóng phim.
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong lên, thấy bộ dáng Trương Linh, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Quân Hạo Kiện thấy cô cười thì đáy mắt cũng lướt qua ý cười. Thật ra, anh không mong gì nhiều, chỉ mong cô vui vẻ là được rồi.
Nửa tiếng sau
“Yến Chi, phần của tớ xong rồi. Cậu đợi tớ một lát, tớ đi thay đồ.” Trương Linh chạy lại, trên người còn mặc đồ diễn. Hoàng Yến Chi gật đầu, dặn cô ấy đừng vội.
Trương Linh trở lại rất nhanh: “Yến Chi, chúng ta đi thôi.” Nhìn thoáng qua Quân Hạo Kiện, vẻ mặt có chút do dự, cô ấy muốn trò chuyện riêng với Yến Chi người này ở đây đúng là không tiện mà. Hơn nữa, người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng khí thế trên người lại quá mạnh, làm cô ấy nói chuyện cũng phải nhỏ giọng mà nói.
Quân Hạo Kiện nhìn thấu được sự mất tự nhiên của Trương Linh, mỉm cười: “Hai em đi cùng nhau đi. Anh còn có chuyện, khi về nhắn địa chỉ cho anh, anh tới đón.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, “Vâng.”
Hoàng Yến Chi để xe lại cho Hoàng Yến Chi. Lúc đi ra, anh gọi điện thoại cho Vệ Huy, Vệ Huy đi được một nửa đường phải quay lại đón người.
“Tôi đúng là thiếu nợ cậu mà.” Vệ Huy lẩm bẩm.
“Buổi tối gặp nhau ở Mị Sắc.” Quân Hạo Kiện không quan tâm Vệ Huy lẩm bẩm cái gì.
“Cô ấy đi cùng bạn.”
“Thì ra là bị bỏ rơi, thật đáng thương!” Vệ Huy nói.
“Dù sao vẫn tốt hơn người thích mà không dám nói, ít nhất tôi còn có vợ.” Quân Hạo Kiện bình thản nói.
Vệ Huy tức hộc máu, hung dữ trừng anh: “Tốt xấu gì tôi cũng là anh em của cậu, bây giờ cậu vì phụ nữ mà đâm anh em một đao?”
Quân Hạo Kiện bình tĩnh: “Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Cậu có thấy người nào không mặc đồ mà ra ngoài không?”
Sắc mặt Vệ Huy xanh mét, tên khốn thấy sắc quên bạn. Anh ta thở phì phò gọi điện thoại cho Cố Hiên và Cố Minh: “Bảy giờ tối, Mị Sắc.”
Sau đó lại gọi cho Hoàng Minh Dạ và Bạch Tử Hi thông báo xong hết mới nhìn Quân Hạo Kiện: “Xin hỏi, bây giờ ngài Quân muốn đi đâu?”
“Đến Mị Sắc luôn đi.” Ở Mị Sắc có phòng của bọn họ, đôi khi quá muộn hoặc là lười về nhà, bọn họ sẽ ngủ lại ở đó.
Vệ Huy không có ý kiến, lái xe đến Mị Sắc.
“Nếu cậu nghiêm túc với Trương Linh, là anh em, tôi không có gì để nói. Nhưng nếu chỉ xem cô ấy như những người bạn gái trong quá khứ, thì tốt nhất đừng trêu chọc người ta. Cô ấy là bạn Yến Chi, nếu cậu làm cô ấy tổn thương mà Yến Chi muốn dạy dỗ cậu, thì tôi sẽ không ngăn cản.”
Vệ Huy bĩu môi, trông cậy vào cậu sao? Đừng nói là giúp, cậu không đâm tôi một đao đã là không tệ rồi.
“Tôi không thích con nhóc đó đâu. Ngực không có ngực, khuôn mặt thì tròn vo, tính tình tệ hại. Tôi đâu có mù, sao lại thích cô ấy?”
“Có thích hay không trong lòng cậu tự biết, không cần cố phủ định.”
Vệ Huy không nói gì, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoang mang, anh ta không biết mình có tình cảm gì với Trương Linh, thật sự là chính anh ta cũng không biết.
Cố Hiên vừa bước vào đã nhìn thấy Quân Hạo Kiện tròng mắt co lại, ngoài mặt ra vẻ hớn hở, nói: “Anh, hôm nay anh không ở bên chị dâu sao?” Lúc Vệ Huy gọi cho cậu, không nói là Quân Hạo Kiện cũng tới.
Quân Hạo Kiện nhìn lướt qua cậu ta mà không nói gì, nhưng cái nhìn đó lại làm cho Cố Hiên lạnh cả người, cảm thấy bất an, “À… Anh, em còn có việc, em đi trước đây.”
“Quay lại.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói.
Bước chân đang lui ra sau của Cố Hiên dừng lại, nhìn về phía Quân Hạo Kiện: “Anh, em thật sự có việc, là việc rất gấp.”
Quân Hạo Kiện không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cậu ta, da đầu Cố Hiên tê dại, đành đi về phía ghế ngồi xuống, nhưng ngồi rất xa Quân Hạo Kiện.
Vệ Huy thấy chuyện vui, tựa đầu lên vai Bạch Tử Hi: “Này, Cố Hiên, cậu làm chuyện gì có lỗi với Hạo Kiện sao?”
Cố Minh biết chuyện Cố Hiên thua không ít ở sòng bạc, cuối cùng là do Hoàng Yến Chi đứng ra giải quyết, xem ra Quân Hạo Kiện đã biết rồi.
Thật ra Cố Minh cũng có chút sợ hãi, chỉ là anh ta vẫn luôn làm mặt lạnh, nên trong lúc nhất thời không ai phát hiện ra anh ta đang sợ.
Quân Hạo Kiện nhìn thoáng qua Cố Hiên và Cố Minh, trong lòng hai người chỉ có một suy nghĩ: Xong đời, anh Quân biết rồi.
“Anh đã nói với Lý đại đội trưởng rồi, sang năm hai em sẽ vào quân đội rèn luyện.” Quân Hạo Kiện nói.
Cố Minh quay sang: “Anh Hạo Kiện, em không đi được không?”
Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nhìn sang: “Anh đã gọi cho chú Cố rồi, chú nói nếu em không muốn tiếp nhận doanh nghiệp Cố thị thì cùng Cố Hiên đến quân đội đi.”
Cố Minh: “...”
Nếu sớm biết kết quả như vậy, thì lúc đó anh ta đã vào công ty luôn cho rồi. Anh ta thích nhất là đua xe. Nếu không phải cha mẹ kiên quyết phản đối, thì có lẽ bây giờ anh ta đã là một tay đua.
Cố Hiên không dám nói lời nào, nhìn bộ dạng của Quân Hạo Kiện, chắc chắn là anh đã biết chuyện ở sòng bạc rồi. Nếu anh ta không cãi lại, có lẽ sống trong quân đội còn dễ chịu một chút.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Cố Hiên đáy mắt Quân Hạo Kiện hiện lên vẻ hài lòng.
Dám dẫn vợ anh đi đua xe, đánh nhau, thậm chí còn đánh bạc,, bất cứ chuyện nào trong ba chuyện này đều có thể khiến Quân Hạo Kiện cho Cố Hiên đi hoạt động gân cốt, huống chi là ba tội cùng lúc.
Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Quân Hạo Kiện Cố Hiên hận không thể lập tức biến mất ở trước mắt anh, anh Quân, thà anh ra tay đánh em một trận còn hơn kiểu nhìn thế này.
Bình luận facebook