Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Sáng hôm sau
Tối qua, Hoàng Hi Lan đi Mị Sắt chơi nguyên đêm không về nhà mà đến khách sạn, nhưng lại gọi điện thoại về nhà nói là ngủ lại ở nhà bạn. Vũ Ân Nguyệt biết Hoàng Hi Lan sau khi về nước đã có mấy cô bạn ở Thủ đô, vì vậy cũng không nghi ngờ gì.
Chơi suốt một đêm, lại thêm uống nhiều rượu nên tới trưa Hoàng Hi Lan mới ngủ dậy. Biết hôm nay không có ai ở nhà, cô ta cũng không vội về. Ông nội đã hẹn mấy ông bạn già ra ngoài chơi, ba mẹ thì đi thăm bạn bè.
Ngày hôm qua, xe của cô ta đỗ ở Mị Sắc, không lái về. Lúc này, cô ta chỉ muốn về nhà ngủ một giấc chứ không muốn đi lấy xe, vì thế bèn để ở lại đó trước.
Từ xa, cô ta nhìn thấy có hai người đứng lấp ló trước cửa Đại Viện, mặc áo bông nặng trịch, co vai rụt cổ, có lẽ là vì bị lạnh, lại còn đi tới đi lui. Đến gần hơn, cô ta mới phát hiện họ là một nam một nữ, tóc điểm bạc, trông có vẻ đã có tuổi.
Hoàng Hi Lan không quan tâm tới họ mà xuống xe, đang định đi vào thì lại thấy hai người vừa rồi còn đứng trong góc chợt đi nhanh về phía cô ta. Người phụ nữ kia thậm chí còn nhào đến, muốn ôm lấy cô ta. Hoàng Hi Lan giật mình, vô thức lui ra sau mấy bước, sau đó cau mày, lạnh giọng quát to: “Bà làm cái gì vậy?”
Người phụ nữ đó dường như không ngờ Hoàng Hi Lan lại phản ứng như vậy, bất chợt không dám làm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Hoàng Hi Lan
“Hai người là ai?” Hoàng Hi Lan cau mày.
Hình như lúc này người phụ nữ kia mới hoàn hồn, cầm lấy tay Hoàng ahi Lan, đôi mắt ngấn lệ long lanh: “Tam Nha, cuối cùng ba mẹ cũng tìm được con rồi. Ba mẹ đã tìm con rất vất vả đấy.”
Hoàng Hi Lan: “Rốt cuộc hai người là ai, muốn làm gì?”
Vẻ mặt của người phụ nữ đó rất kích động: “Tam Nha, chúng ta là ba mẹ con, là ba mẹ ruột thịt của con đây.”
Nghe xong nửa câu đầu, Hoàng Hi Lan còn muốn nói bọn họ đã nhận lầm người. Thế nhưng sau khi nghe nửa câu sau, động tác của cô ta liền khựng lại giây lát, vẻ mặt hình như rất hoảng hốt, sau đó lập tức bình thường trở lại, hất mạnh tay người phụ nữ kia ra: “Hai người nhận lầm rồi, tôi không phải là Tam Nha mà hai người nói. Tôi là Hoàng Hi Lan, tôi có ba có mẹ.”
Người phụ nữ vừa nghe vậy liền sốt ruột, cầm lấy tay của Hoàng Hi Lan không chịu buông ra: “Tam Nha, ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con đây mà. Ba mẹ có cả ảnh chụp đây này.”
Nói rồi bà ta quay lại, gọi người đàn ông đi cùng mình ở phía sau: “Mau lấy ảnh ra cho Tam Nha xem đi.”
Người đàn ông đó nghe vậy, lập tức lấy một tấm ảnh từ trong túi áo trước ngực ra, đưa đến trước mặt của Hoàng Hi Lan: “Tam Nha, con xem, đây là ảnh của con khi còn bé. Ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con mà.”
Tấm ảnh đã rất cũ, có lẽ là vì không được gìn giữ cẩn thận nên bề mặt còn bị ố vàng. Trong hình là hai người lớn và ba đứa bé gái. Hoàng Hi Lan vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra đứa nhỏ nhất chính là cô ta khi còn bé, xem chừng lúc đó khoảng năm, sáu tuổi.
Trong mắt Hoàng Hi Lan hiện lên vẻ hoảng loạn: “Cầm một tấm ảnh tới đã muốn nhận là ba mẹ tôi? Hai người định lừa đảo à, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Ban đầu, cô ta cho rằng nói như vậy sẽ dọa được hai vợ chồng này, không ngờ người đàn ông bên cạnh lại ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Hi Lan: “Con báo đi, cho dù cảnh sát tới thì ba mẹ cũng không sợ đâu. Ba mẹ tìm đến con gái ruột của mình, chứ có làm chuyện xấu đâu.”
Lời nói đầy hùng hồn này khiến Hoàng Hi Lan tức đỏ mắt. Chưa nói hai người nghèo túng trước mặt không phải là ba mẹ của cô ta, cho dù thật sự là thế thì năm đó họ đã bỏ rơi cô ta, bây giờ lại tìm đến cô ta, đạo lý gì thế này?
“Nói chuyện đàng hoàng đi, giải thích với Tam Nha từ từ thôi.” Người phụ nữ kia nói với chồng, Bọn họ đến để nhận con gái, chứ không phải đến gây thù.
Người đàn ông không nói gì nữa.
Người phụ nữ kia cẩn thận cười nịnh bợ: “Tam Nha, nếu con không tin thì chúng ta có thể đi làm giám định gì gì đó. Ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con mà.”
Hoàng Hi Lan không thể thoát khỏi tay của bà ta, trong lòng vô cùng buồn bực. Cô ta quay đầu nhìn viên cảnh vệ trước cổng Đại Viện: “Mấy người chết hết rồi à, còn không mau đến đây kéo bọn họ ra cho tôi.”
Viên cảnh vệ đã nhìn thấy chuyện bên này từ lâu ngay từ đầu đã muốn đi đến, nhưng Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi đã đi tới, có ý bảo bọn họ đừng xen vào. Bọn họ vốn còn thấy làm vậy không hay lắm, thế nhưng nghe thấy lời nói của Hoàng Hi Lan sắc mặt mấy viên cảnh vệ liền tối sầm lại.
Bọn họ đều là binh sĩ trong quân đội, mặc dù làm cảnh vệ ở đây, nhưng nơi này vẫn thuộc quân đội, các vị lãnh đạo ở đây còn chưa bao giờ nói chuyện với bọn họ như vậy. Thế mà thái độ vừa rồi của Hoàng Hi Lan rõ ràng là coi bọn họ là tôi tớ, sắc mặt bọn họ có thể tốt mới là lạ đấy.
Vẻ mặt của một cảnh vệ trẻ trong số đó tức giận thấy rõ. Cũng chỉ là một con phượng hoàng giả, có tư cách gì mà kiêu ngạo chứ? Phượng hoàng thật người ta còn khách sáo lễ độ với bọn họ đấy. Có điều, thấy Hoàng Yến Chi đứng bên cạnh, cậu ta cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhìn sang cô.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện bước ra khỏi góc khuất. Quân Hạo Kiện hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng Hi Lan thấy ban đầu còn rất mừng, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Yến Chi bên cạnh anh thì sự vui mừng đó lập tức biến mất, ra vẻ đáng thương nhìn Quân Hạo Kiện: “Hạo Kiện, kéo hai người này ra giúp em với.”
Quân Hạo Kiện không để ý đến lời nói của Hoàng Hi Lan. Tuy anh đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn làm như không biết gì, nhìn sang đôi vợ chồng kia rồi hỏi: “Hai người là ai? Vì sao lại lôi lôi kéo kéo ở đây?”
Đôi vợ chồng trung niên có lẽ chưa từng gặp người nào có khí thế như Quân Hạo Kiện, vì vậy sắc mặt vô cùng thấp thỏm bất an, tay của người phụ nữ cũng thả lỏng một chút. Hoàng Hi Lan nhân cơ hội giãy ra, chạy tới bên cạnh Quân Hạo Kiện, người phụ nữ kia muốn kéo cô lại nhưng bị hụt.
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn bà ta một cái. Bà ta xoa xoa tay mình, cẩn thận nói: “Vị...” Bà ta không biết nên xưng hô với Quân Hạo Kiện như thế nào, bèn suy nghĩ một chút để chọn một cách gọi sao cho thích hợp, “Vị tiên sinh này, chúng tôi là ba mẹ ruột của Tam… của con bé.”
Quân Hạo Kiện liếc sang, chỉ vào Hoàng Hi Lan: “Bà nói hai người là ba mẹ ruột của cô ta sao?”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Đúng đúng, chúng tôi thật sự là ba mẹ ruột của nó mà. Chúng tôi đã tìm nó rất nhiều năm, vất vả lắm mới nghe nói nó ở chỗ này, ngay cả Tết cũng chẳng ăn nữa mà tìm đến đây ngay, thế nhưng lại không vào được, chỉ có thể chờ ở trước cổng.”
“Sao hai người lại biết cô ta chính là con gái của hai người, lỡ như nhận lầm thì sao?” Hoàng Yến Chi lên tiếng, giọng nói lạnh tanh.
Đôi vợ chồng trung niên cảm thấy cô gái trước mắt cực kỳ đẹp, đẹp như là tiên nữ vậy, nên bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu, không dám nhìn nữa. Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói: “Chúng tôi có bằng chứng. Chúng tôi đã đến cô nhi viện năm xưa bỏ Tam Nha lại để hỏi thăm, người trong cô nhi viện nói cho tôi biết là Tam Nha đã được một gia đình giàu có nhận nuôi. Tôi nghe ngóng rất lâu, đi tìm rất nhiều nơi, mới biết được gia đình đó ở Thủ đô nên liền tìm đến.”
Hoàng Yến Chi nhìn hai người trước mắt, trong mắt lóe lên vẻ u ám.
“Ở đây dù sao cũng là cổng chính, nhiều người ra vào, không tiện nói chuyện, đi vào trong trước đã. Ba mẹ tôi chính là ba mẹ nuôi của cô con gái mà hai người nói. Bây giờ họ không ở nhà, hai người trước tiên vào nhà của tôi ngồi một lúc đi, tôi sẽ gọi điện thoại để báo bọn họ quay về.” Hoàng Yến Chi từ tốn nói.
Hoàng Hi Lan không thể tin nổi, mở to hai mắt: “Sao em có thể để bọn họ vào nhà chúng ta. Bọn họ chính là kẻ lừa bịp, với lại, cần gì phải nói cho ba mẹ biết?”
Người phụ nữ kia vừa nghe vậy, liền cuống lên: “Chúng tôi không phải kẻ lừa bịp, chúng tôi thật sự là ba mẹ của con bé mà.”
Hoàng Yến Chi nhìn Hoàng Hi Lan một cái: “Hiện tại thời tiết lạnh thế này, bất kể có phải hay không thì cũng không thể để họ tiếp tục đứng ở đây được. Nếu như xảy ra chuyện gì thì chị chịu trách nhiệm ư?”
Hoàng Hi Lan nhất thời nghẹn lời, không nói được gì, chỉ tức giận nhìn Hoàng Yến Chi rồi quay đầu bỏ đi.
Quân Hạo Kiện nói với hai người kia: “Hai người vào đi.”
Hai người liền dè dặt theo Quân Hạo Kiện đi vào. Lần này, cảnh vệ gác cổng không cản bọn họ lại nữa. Hai vợ chồng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở đều thì đã nhìn thấy ngôi nhà vô cùng to lớn, rón rén đi vào.
Hai vợ chồng càng thêm dè dặt, thấy chiếc sô-pha đẹp đẽ, ngay cả ngồi bọn họ cũng chỉ dám ngồi nửa mông.
Chị Tống không biết hai người họ là ai, trông cũng không giống người thân nhà họ Hoàng, nhưng vẫn mang trà lên cho hai người.
Người phụ nữ kia luống cuống, liên tục nói cám ơn. Tay bà ta lạnh cóng, rõ ràng rất muốn lập tức ủ tách trà nóng vào lòng bàn tay, nhưng lại lau tay lên quần trước rồi mới dám cẩn thận cầm tách trà lên.
Người đàn ông kia trông có vẻ bình tĩnh hơn bà ta một chút, nhưng bóng lưng cứng ngắc đã để lộ vẻ khẩn trương của lão ta.
Hoàng Hi Lan đi lên tầng liền không xuống nữa. Hoàng Yến Chi đã gọi điện thoại cho Hoàng Quang Nghị và Vũ Ân Nguyệt, họ đang trên đường về. Quân Hạo Kiện sẽ thì ngồi trên ghế sô-pha đối diện hai người kia.
Ban đầu, hai người họ còn cúi đầu xuống, không dám nhìn lung tung. Có điều chỉ một lát sau, thấy Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi tuy rằng trông không dễ gần, nhưng lại không hề làm khó bọn họ, càng không khinh thường bọn họ, vì thế bọn họ dần to gan hơn.
Hai người họ dè dặt ngẩng đầu lên, quan sát căn nhà này, lúc nhìn thấy đồ vật trong phòng đều quý giá thì ánh mắt của họ đều lộ vẻ tham lam. Người phụ nữ kia còn len lén đưa tay sờ sờ sô-pha.
Hoàng Yến Chi dù không chăm chú nhìn bọn họ nhưng vẫn liếc mắt dõi theo, thấy vậy thì cuối cùng trong mắt đã ánh lên vẻ hài lòng.
Thông tin của Hely quả nhiên không sai, hai người này không hề khiến cô thất vọng.
Quân Hạo Kiện liếc nhìn cô một cái, nhéo bàn tay cô. Hoàng Yến Chi nhìn sang anh, thấy trong mắt anh có ý cười trêu chọc thì bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thái độ của Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện liền biết rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô, hoặc cũng có lẽ là chính cô đã khéo léo thúc đẩy. Trông dáng vẻ của đôi vợ chồng này thôi cũng biết điều kiện sống của họ không tốt, làm sao có dư thời gian và sức lực đi tìm kiếm đứa con gái đã bị bọn họ vứt bỏ nhiều năm trước chứ, lại còn chỉ tìm một lần đã thấy.
Trên đời này cũng có chuyện trùng hợp, nhưng trùng hợp quá sẽ khiến người khác nghi ngờ. Tuy nhiên, anh cũng chẳng có chút thiện cảm nào với Hoàng Hi Lan, bất kể Hoàng Yến Chi muốn làm gì, anh cũng sẽ đứng về phía cô.
Hoàng Quang Nghị và Vũ Ân Nguyệt nhanh chóng trở về cùng Hoàng lão gia.
Thấy Hoàng lão gia cũng đã về, Hoàng Yến Chi đứng dậy dìu ông ngồi xuống: “Ông nội, chẳng phải ông đang đến nhà bạn chơi sao?”
Hoàng lão gia nhìn cô: “Trong nhà xảy ra chuyện, sao còn có thể nán lại đó được.”
Nói rồi, ông nhìn quanh một cái, thấy hai gương mặt xa lạ trên ghế sô-pha thì biết ngay họ chính là hai vợ chồng kia. Không thấy Hoàng Hi Lan, Hoàng lão gia cau mày hỏi: “Hi Lan đâu?”
“Ở trên tầng ạ.” Quân Hạo Kiện trả lời.
“Đi gọi nó xuống đây đi.” Hoàng lão gia nhìn sang Vũ Ân Nguyệt, sau đó mới nhìn sang đôi vợ chồng kia: “Xin hỏi, nên xưng hô với hai người thế nào?”
Hai người họ đã bắt đầu đứng ngồi không yên từ lúc ba người này bước vào, nhất là Hoàng lão gia, lúc không cười trông rất nghiêm túc. Nghe ông hỏi vậy, người phụ nữ không dám trả lời, còn người đàn ông chà chà hai tay, “Tôi là Lý Đại Đầu, còn đây là vợ tôi, Điền Thúy Phương.”
Tối qua, Hoàng Hi Lan đi Mị Sắt chơi nguyên đêm không về nhà mà đến khách sạn, nhưng lại gọi điện thoại về nhà nói là ngủ lại ở nhà bạn. Vũ Ân Nguyệt biết Hoàng Hi Lan sau khi về nước đã có mấy cô bạn ở Thủ đô, vì vậy cũng không nghi ngờ gì.
Chơi suốt một đêm, lại thêm uống nhiều rượu nên tới trưa Hoàng Hi Lan mới ngủ dậy. Biết hôm nay không có ai ở nhà, cô ta cũng không vội về. Ông nội đã hẹn mấy ông bạn già ra ngoài chơi, ba mẹ thì đi thăm bạn bè.
Ngày hôm qua, xe của cô ta đỗ ở Mị Sắc, không lái về. Lúc này, cô ta chỉ muốn về nhà ngủ một giấc chứ không muốn đi lấy xe, vì thế bèn để ở lại đó trước.
Từ xa, cô ta nhìn thấy có hai người đứng lấp ló trước cửa Đại Viện, mặc áo bông nặng trịch, co vai rụt cổ, có lẽ là vì bị lạnh, lại còn đi tới đi lui. Đến gần hơn, cô ta mới phát hiện họ là một nam một nữ, tóc điểm bạc, trông có vẻ đã có tuổi.
Hoàng Hi Lan không quan tâm tới họ mà xuống xe, đang định đi vào thì lại thấy hai người vừa rồi còn đứng trong góc chợt đi nhanh về phía cô ta. Người phụ nữ kia thậm chí còn nhào đến, muốn ôm lấy cô ta. Hoàng Hi Lan giật mình, vô thức lui ra sau mấy bước, sau đó cau mày, lạnh giọng quát to: “Bà làm cái gì vậy?”
Người phụ nữ đó dường như không ngờ Hoàng Hi Lan lại phản ứng như vậy, bất chợt không dám làm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Hoàng Hi Lan
“Hai người là ai?” Hoàng Hi Lan cau mày.
Hình như lúc này người phụ nữ kia mới hoàn hồn, cầm lấy tay Hoàng ahi Lan, đôi mắt ngấn lệ long lanh: “Tam Nha, cuối cùng ba mẹ cũng tìm được con rồi. Ba mẹ đã tìm con rất vất vả đấy.”
Hoàng Hi Lan: “Rốt cuộc hai người là ai, muốn làm gì?”
Vẻ mặt của người phụ nữ đó rất kích động: “Tam Nha, chúng ta là ba mẹ con, là ba mẹ ruột thịt của con đây.”
Nghe xong nửa câu đầu, Hoàng Hi Lan còn muốn nói bọn họ đã nhận lầm người. Thế nhưng sau khi nghe nửa câu sau, động tác của cô ta liền khựng lại giây lát, vẻ mặt hình như rất hoảng hốt, sau đó lập tức bình thường trở lại, hất mạnh tay người phụ nữ kia ra: “Hai người nhận lầm rồi, tôi không phải là Tam Nha mà hai người nói. Tôi là Hoàng Hi Lan, tôi có ba có mẹ.”
Người phụ nữ vừa nghe vậy liền sốt ruột, cầm lấy tay của Hoàng Hi Lan không chịu buông ra: “Tam Nha, ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con đây mà. Ba mẹ có cả ảnh chụp đây này.”
Nói rồi bà ta quay lại, gọi người đàn ông đi cùng mình ở phía sau: “Mau lấy ảnh ra cho Tam Nha xem đi.”
Người đàn ông đó nghe vậy, lập tức lấy một tấm ảnh từ trong túi áo trước ngực ra, đưa đến trước mặt của Hoàng Hi Lan: “Tam Nha, con xem, đây là ảnh của con khi còn bé. Ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con mà.”
Tấm ảnh đã rất cũ, có lẽ là vì không được gìn giữ cẩn thận nên bề mặt còn bị ố vàng. Trong hình là hai người lớn và ba đứa bé gái. Hoàng Hi Lan vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra đứa nhỏ nhất chính là cô ta khi còn bé, xem chừng lúc đó khoảng năm, sáu tuổi.
Trong mắt Hoàng Hi Lan hiện lên vẻ hoảng loạn: “Cầm một tấm ảnh tới đã muốn nhận là ba mẹ tôi? Hai người định lừa đảo à, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Ban đầu, cô ta cho rằng nói như vậy sẽ dọa được hai vợ chồng này, không ngờ người đàn ông bên cạnh lại ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Hi Lan: “Con báo đi, cho dù cảnh sát tới thì ba mẹ cũng không sợ đâu. Ba mẹ tìm đến con gái ruột của mình, chứ có làm chuyện xấu đâu.”
Lời nói đầy hùng hồn này khiến Hoàng Hi Lan tức đỏ mắt. Chưa nói hai người nghèo túng trước mặt không phải là ba mẹ của cô ta, cho dù thật sự là thế thì năm đó họ đã bỏ rơi cô ta, bây giờ lại tìm đến cô ta, đạo lý gì thế này?
“Nói chuyện đàng hoàng đi, giải thích với Tam Nha từ từ thôi.” Người phụ nữ kia nói với chồng, Bọn họ đến để nhận con gái, chứ không phải đến gây thù.
Người đàn ông không nói gì nữa.
Người phụ nữ kia cẩn thận cười nịnh bợ: “Tam Nha, nếu con không tin thì chúng ta có thể đi làm giám định gì gì đó. Ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con mà.”
Hoàng Hi Lan không thể thoát khỏi tay của bà ta, trong lòng vô cùng buồn bực. Cô ta quay đầu nhìn viên cảnh vệ trước cổng Đại Viện: “Mấy người chết hết rồi à, còn không mau đến đây kéo bọn họ ra cho tôi.”
Viên cảnh vệ đã nhìn thấy chuyện bên này từ lâu ngay từ đầu đã muốn đi đến, nhưng Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi đã đi tới, có ý bảo bọn họ đừng xen vào. Bọn họ vốn còn thấy làm vậy không hay lắm, thế nhưng nghe thấy lời nói của Hoàng Hi Lan sắc mặt mấy viên cảnh vệ liền tối sầm lại.
Bọn họ đều là binh sĩ trong quân đội, mặc dù làm cảnh vệ ở đây, nhưng nơi này vẫn thuộc quân đội, các vị lãnh đạo ở đây còn chưa bao giờ nói chuyện với bọn họ như vậy. Thế mà thái độ vừa rồi của Hoàng Hi Lan rõ ràng là coi bọn họ là tôi tớ, sắc mặt bọn họ có thể tốt mới là lạ đấy.
Vẻ mặt của một cảnh vệ trẻ trong số đó tức giận thấy rõ. Cũng chỉ là một con phượng hoàng giả, có tư cách gì mà kiêu ngạo chứ? Phượng hoàng thật người ta còn khách sáo lễ độ với bọn họ đấy. Có điều, thấy Hoàng Yến Chi đứng bên cạnh, cậu ta cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhìn sang cô.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện bước ra khỏi góc khuất. Quân Hạo Kiện hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng Hi Lan thấy ban đầu còn rất mừng, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Yến Chi bên cạnh anh thì sự vui mừng đó lập tức biến mất, ra vẻ đáng thương nhìn Quân Hạo Kiện: “Hạo Kiện, kéo hai người này ra giúp em với.”
Quân Hạo Kiện không để ý đến lời nói của Hoàng Hi Lan. Tuy anh đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn làm như không biết gì, nhìn sang đôi vợ chồng kia rồi hỏi: “Hai người là ai? Vì sao lại lôi lôi kéo kéo ở đây?”
Đôi vợ chồng trung niên có lẽ chưa từng gặp người nào có khí thế như Quân Hạo Kiện, vì vậy sắc mặt vô cùng thấp thỏm bất an, tay của người phụ nữ cũng thả lỏng một chút. Hoàng Hi Lan nhân cơ hội giãy ra, chạy tới bên cạnh Quân Hạo Kiện, người phụ nữ kia muốn kéo cô lại nhưng bị hụt.
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn bà ta một cái. Bà ta xoa xoa tay mình, cẩn thận nói: “Vị...” Bà ta không biết nên xưng hô với Quân Hạo Kiện như thế nào, bèn suy nghĩ một chút để chọn một cách gọi sao cho thích hợp, “Vị tiên sinh này, chúng tôi là ba mẹ ruột của Tam… của con bé.”
Quân Hạo Kiện liếc sang, chỉ vào Hoàng Hi Lan: “Bà nói hai người là ba mẹ ruột của cô ta sao?”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Đúng đúng, chúng tôi thật sự là ba mẹ ruột của nó mà. Chúng tôi đã tìm nó rất nhiều năm, vất vả lắm mới nghe nói nó ở chỗ này, ngay cả Tết cũng chẳng ăn nữa mà tìm đến đây ngay, thế nhưng lại không vào được, chỉ có thể chờ ở trước cổng.”
“Sao hai người lại biết cô ta chính là con gái của hai người, lỡ như nhận lầm thì sao?” Hoàng Yến Chi lên tiếng, giọng nói lạnh tanh.
Đôi vợ chồng trung niên cảm thấy cô gái trước mắt cực kỳ đẹp, đẹp như là tiên nữ vậy, nên bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu, không dám nhìn nữa. Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói: “Chúng tôi có bằng chứng. Chúng tôi đã đến cô nhi viện năm xưa bỏ Tam Nha lại để hỏi thăm, người trong cô nhi viện nói cho tôi biết là Tam Nha đã được một gia đình giàu có nhận nuôi. Tôi nghe ngóng rất lâu, đi tìm rất nhiều nơi, mới biết được gia đình đó ở Thủ đô nên liền tìm đến.”
Hoàng Yến Chi nhìn hai người trước mắt, trong mắt lóe lên vẻ u ám.
“Ở đây dù sao cũng là cổng chính, nhiều người ra vào, không tiện nói chuyện, đi vào trong trước đã. Ba mẹ tôi chính là ba mẹ nuôi của cô con gái mà hai người nói. Bây giờ họ không ở nhà, hai người trước tiên vào nhà của tôi ngồi một lúc đi, tôi sẽ gọi điện thoại để báo bọn họ quay về.” Hoàng Yến Chi từ tốn nói.
Hoàng Hi Lan không thể tin nổi, mở to hai mắt: “Sao em có thể để bọn họ vào nhà chúng ta. Bọn họ chính là kẻ lừa bịp, với lại, cần gì phải nói cho ba mẹ biết?”
Người phụ nữ kia vừa nghe vậy, liền cuống lên: “Chúng tôi không phải kẻ lừa bịp, chúng tôi thật sự là ba mẹ của con bé mà.”
Hoàng Yến Chi nhìn Hoàng Hi Lan một cái: “Hiện tại thời tiết lạnh thế này, bất kể có phải hay không thì cũng không thể để họ tiếp tục đứng ở đây được. Nếu như xảy ra chuyện gì thì chị chịu trách nhiệm ư?”
Hoàng Hi Lan nhất thời nghẹn lời, không nói được gì, chỉ tức giận nhìn Hoàng Yến Chi rồi quay đầu bỏ đi.
Quân Hạo Kiện nói với hai người kia: “Hai người vào đi.”
Hai người liền dè dặt theo Quân Hạo Kiện đi vào. Lần này, cảnh vệ gác cổng không cản bọn họ lại nữa. Hai vợ chồng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở đều thì đã nhìn thấy ngôi nhà vô cùng to lớn, rón rén đi vào.
Hai vợ chồng càng thêm dè dặt, thấy chiếc sô-pha đẹp đẽ, ngay cả ngồi bọn họ cũng chỉ dám ngồi nửa mông.
Chị Tống không biết hai người họ là ai, trông cũng không giống người thân nhà họ Hoàng, nhưng vẫn mang trà lên cho hai người.
Người phụ nữ kia luống cuống, liên tục nói cám ơn. Tay bà ta lạnh cóng, rõ ràng rất muốn lập tức ủ tách trà nóng vào lòng bàn tay, nhưng lại lau tay lên quần trước rồi mới dám cẩn thận cầm tách trà lên.
Người đàn ông kia trông có vẻ bình tĩnh hơn bà ta một chút, nhưng bóng lưng cứng ngắc đã để lộ vẻ khẩn trương của lão ta.
Hoàng Hi Lan đi lên tầng liền không xuống nữa. Hoàng Yến Chi đã gọi điện thoại cho Hoàng Quang Nghị và Vũ Ân Nguyệt, họ đang trên đường về. Quân Hạo Kiện sẽ thì ngồi trên ghế sô-pha đối diện hai người kia.
Ban đầu, hai người họ còn cúi đầu xuống, không dám nhìn lung tung. Có điều chỉ một lát sau, thấy Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi tuy rằng trông không dễ gần, nhưng lại không hề làm khó bọn họ, càng không khinh thường bọn họ, vì thế bọn họ dần to gan hơn.
Hai người họ dè dặt ngẩng đầu lên, quan sát căn nhà này, lúc nhìn thấy đồ vật trong phòng đều quý giá thì ánh mắt của họ đều lộ vẻ tham lam. Người phụ nữ kia còn len lén đưa tay sờ sờ sô-pha.
Hoàng Yến Chi dù không chăm chú nhìn bọn họ nhưng vẫn liếc mắt dõi theo, thấy vậy thì cuối cùng trong mắt đã ánh lên vẻ hài lòng.
Thông tin của Hely quả nhiên không sai, hai người này không hề khiến cô thất vọng.
Quân Hạo Kiện liếc nhìn cô một cái, nhéo bàn tay cô. Hoàng Yến Chi nhìn sang anh, thấy trong mắt anh có ý cười trêu chọc thì bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thái độ của Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện liền biết rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô, hoặc cũng có lẽ là chính cô đã khéo léo thúc đẩy. Trông dáng vẻ của đôi vợ chồng này thôi cũng biết điều kiện sống của họ không tốt, làm sao có dư thời gian và sức lực đi tìm kiếm đứa con gái đã bị bọn họ vứt bỏ nhiều năm trước chứ, lại còn chỉ tìm một lần đã thấy.
Trên đời này cũng có chuyện trùng hợp, nhưng trùng hợp quá sẽ khiến người khác nghi ngờ. Tuy nhiên, anh cũng chẳng có chút thiện cảm nào với Hoàng Hi Lan, bất kể Hoàng Yến Chi muốn làm gì, anh cũng sẽ đứng về phía cô.
Hoàng Quang Nghị và Vũ Ân Nguyệt nhanh chóng trở về cùng Hoàng lão gia.
Thấy Hoàng lão gia cũng đã về, Hoàng Yến Chi đứng dậy dìu ông ngồi xuống: “Ông nội, chẳng phải ông đang đến nhà bạn chơi sao?”
Hoàng lão gia nhìn cô: “Trong nhà xảy ra chuyện, sao còn có thể nán lại đó được.”
Nói rồi, ông nhìn quanh một cái, thấy hai gương mặt xa lạ trên ghế sô-pha thì biết ngay họ chính là hai vợ chồng kia. Không thấy Hoàng Hi Lan, Hoàng lão gia cau mày hỏi: “Hi Lan đâu?”
“Ở trên tầng ạ.” Quân Hạo Kiện trả lời.
“Đi gọi nó xuống đây đi.” Hoàng lão gia nhìn sang Vũ Ân Nguyệt, sau đó mới nhìn sang đôi vợ chồng kia: “Xin hỏi, nên xưng hô với hai người thế nào?”
Hai người họ đã bắt đầu đứng ngồi không yên từ lúc ba người này bước vào, nhất là Hoàng lão gia, lúc không cười trông rất nghiêm túc. Nghe ông hỏi vậy, người phụ nữ không dám trả lời, còn người đàn ông chà chà hai tay, “Tôi là Lý Đại Đầu, còn đây là vợ tôi, Điền Thúy Phương.”
Bình luận facebook