Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 702
Chương 702:
Nhưng rất rõ ràng, cô nghĩ nhiều rồi.
Người đến không phải ai khác, chính là Lý Yến Nam.
“Tỉnh lại nhanh vậy à?!”
Theo đó là giọng nói của Lý Yến Nam, anh ta cũng đã đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên.
Mặc dù cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được trước mặt mình có người.
Diệp Du Nhiên nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh, cô hỏi: “Lý Yến Nam, vì sao anh lại bắt tôi?”
“Vì cô đến nên bắt cô thôi!” Trong giọng Lý Yến Nam mang theo vài phần lưu manh, nâng cao giọng dường như rất đắc ý.
“Anh!” Với câu trả lời của Lý Yến Nam, Diệp Du Nhiên tức đến mức không biết nói gì.
Cô mím chặt môi, hai tay bị trói phía sau, âm thầm gắng sức giãy giụa.
Nhưng cô dùng hết sức bình sinh cũng không khiến dây thừng nới lỏng một phân.
“Đừng tốn sức nữa, trói người khác là chuyện tôi giỏi nhất, tôi có rất nhiều cách trói khiến người khác không thể gỡ được.”
Nói đến lời phía sau, trong giọng Lý Yến Nam thậm chí mang theo chút khoe khoang.
Diệp Du Nhiên bỗng nhớ đến trước đây Mộ Tấn Dương từng nói, anh đã nhờ Nam Sơn điều tra, có một kẻ là tội phạm bỏ trốn tên Lý Yến Nam.
Rồi lại kết hợp với lời Lý Yến Nam vừa nói.
Diệp Du Nhiên chỉ thấy lông tơ trên người dựng hết lên.
“Trước đây anh thường xuyên trói người sao? Rốt cuộc anh là gì?” Mặc dù trong lòng Diệp Du Nhiên đã đoán được đại khái nhưng vẫn không chất vấn anh ta.
Cho dù mục đích cuối cùng của Lý Yến Nam là gì, tóm lại vẫn là không có ý tốt.
Dường như anh ta rất đắc ý với những gì mình làm, vậy thì thuận theo lời anh ta, không thể chọc giận anh ta.
Súng ngoài sáng dễ tránh, mũi tên trong tối khó phòng.
Thân phận bình thường của Lý Yến Nam khiến người khác không thể ngờ được, anh ta lại là một tội phạm bỏ trốn, còn làm chuyện trời giận, người oán nhất.
“Tôi là một thầy giáo vùng núi giản dị! Không phải cô biết đấy sao? Haha!” Lý Yến Nam nói xong thì tự mình cười.
Sau đó anh ta lại nói: “Mấy người ở thành phố lớn như các cô tới đây, không phải đều rất cảm động đấy à?”
“Đúng, tôi cảm thấy rất hiếm có, vì bản thân tôi không làm được như vậy.” Diệp Du Nhiên nói thật.
“Nói láo! Tôi nên có cuộc sống tốt hơn, vì sao tôi phải sống ở nơi rách nát nhỏ bé này cả đời? Tôi có rất nhiều cách kiếm tiền, sống cuộc đời tốt hơn!”
Ngữ khí Lý Yến Nam có chút điên cuồng giống như bị đè nén quá lâu.
Anh ta lại nói một vài lời lộn xộn gì đó nữa nhưng Diệp Du Nhiên hoàn toàn không hiểu.
Cô cảm thấy tinh thần Lý Yến Nam đã có chút không bình thường.
Đến khi Lý Yến Nam nói xong, Diệp Du Nhiên mới thản nhiên nói: “Chúng tôi có rất nhiều người đến cùng nhau, nếu họ mãi không tìm thấy tôi sẽ nghi ngờ, đến khi đó…”
Nhưng rất rõ ràng, cô nghĩ nhiều rồi.
Người đến không phải ai khác, chính là Lý Yến Nam.
“Tỉnh lại nhanh vậy à?!”
Theo đó là giọng nói của Lý Yến Nam, anh ta cũng đã đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên.
Mặc dù cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được trước mặt mình có người.
Diệp Du Nhiên nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh, cô hỏi: “Lý Yến Nam, vì sao anh lại bắt tôi?”
“Vì cô đến nên bắt cô thôi!” Trong giọng Lý Yến Nam mang theo vài phần lưu manh, nâng cao giọng dường như rất đắc ý.
“Anh!” Với câu trả lời của Lý Yến Nam, Diệp Du Nhiên tức đến mức không biết nói gì.
Cô mím chặt môi, hai tay bị trói phía sau, âm thầm gắng sức giãy giụa.
Nhưng cô dùng hết sức bình sinh cũng không khiến dây thừng nới lỏng một phân.
“Đừng tốn sức nữa, trói người khác là chuyện tôi giỏi nhất, tôi có rất nhiều cách trói khiến người khác không thể gỡ được.”
Nói đến lời phía sau, trong giọng Lý Yến Nam thậm chí mang theo chút khoe khoang.
Diệp Du Nhiên bỗng nhớ đến trước đây Mộ Tấn Dương từng nói, anh đã nhờ Nam Sơn điều tra, có một kẻ là tội phạm bỏ trốn tên Lý Yến Nam.
Rồi lại kết hợp với lời Lý Yến Nam vừa nói.
Diệp Du Nhiên chỉ thấy lông tơ trên người dựng hết lên.
“Trước đây anh thường xuyên trói người sao? Rốt cuộc anh là gì?” Mặc dù trong lòng Diệp Du Nhiên đã đoán được đại khái nhưng vẫn không chất vấn anh ta.
Cho dù mục đích cuối cùng của Lý Yến Nam là gì, tóm lại vẫn là không có ý tốt.
Dường như anh ta rất đắc ý với những gì mình làm, vậy thì thuận theo lời anh ta, không thể chọc giận anh ta.
Súng ngoài sáng dễ tránh, mũi tên trong tối khó phòng.
Thân phận bình thường của Lý Yến Nam khiến người khác không thể ngờ được, anh ta lại là một tội phạm bỏ trốn, còn làm chuyện trời giận, người oán nhất.
“Tôi là một thầy giáo vùng núi giản dị! Không phải cô biết đấy sao? Haha!” Lý Yến Nam nói xong thì tự mình cười.
Sau đó anh ta lại nói: “Mấy người ở thành phố lớn như các cô tới đây, không phải đều rất cảm động đấy à?”
“Đúng, tôi cảm thấy rất hiếm có, vì bản thân tôi không làm được như vậy.” Diệp Du Nhiên nói thật.
“Nói láo! Tôi nên có cuộc sống tốt hơn, vì sao tôi phải sống ở nơi rách nát nhỏ bé này cả đời? Tôi có rất nhiều cách kiếm tiền, sống cuộc đời tốt hơn!”
Ngữ khí Lý Yến Nam có chút điên cuồng giống như bị đè nén quá lâu.
Anh ta lại nói một vài lời lộn xộn gì đó nữa nhưng Diệp Du Nhiên hoàn toàn không hiểu.
Cô cảm thấy tinh thần Lý Yến Nam đã có chút không bình thường.
Đến khi Lý Yến Nam nói xong, Diệp Du Nhiên mới thản nhiên nói: “Chúng tôi có rất nhiều người đến cùng nhau, nếu họ mãi không tìm thấy tôi sẽ nghi ngờ, đến khi đó…”
Bình luận facebook