Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 703
Chương 703:
Không đợi Diệp Du Nhiên nói xong, Lý Yến Nam cười lạnh ngắt lời cô: “Cô cho rằng đây là thành phố lớn, tìm một người dễ như vậy sao? Cô ở đây lâu như vậy cũng biết địa hình ở đây, núi rừng mênh mông vô tận, trong núi có vô số hang động, muốn tìm một người dễ vậy sao?”
Trái tim Diệp Du Nhiên bỗng trĩu xuống.
Sao cô lại quên mất đây không phải thành phố Vân Châu chứ!
Không có giao thông thuận tiện và mạng lưới thông tin, cũng không có cảnh sát chuyên nghiệp.
Nếu cô bị Lý Yến Nam đưa vào một cái hang nào đó, với người ngoài không quen thuộc địa hình ở đây thì đâu có dễ tìm được cô.
Hơn nữa cho dù họ có thể tìm được cô thì phải mất bao lâu?
Trước khi họ tìm được cô đã đủ để Lý Yến Nam làm rất nhiều chuyện.
“Ngoan ngoãn ở đây đi, ai bảo cô đến phá hỏng kế hoạch của tôi!” Lý Yến Nam nói xong thì lấy một miếng vải nhét vào miệng Diệp Du Nhiên.
Sau đó tiếng bước chân xa dần.
Diệp Du Nhiên sa sút tinh thần ngồi yên tại chỗ, gắng sức lắc đầu muốn hất bỏ vải rách trong miệng ra.
Nhưng cô đã lắc đầu đến choáng váng mà vẫn không ra.
Cô hít sâu vài hơi, cố ép bản thân tỉnh táo.
Yên lặng phân tích tình huống hiện giờ ở trong lòng.
Cô không biết mình hôn mê bao lâu nhưng khi cô bị Lý Yến Nam đánh ngất trói đi là khi vừa ăn sáng xong chưa bao lâu.
Bây giờ cô vẫn chưa thấy đó nên chắc vẫn chưa đến buổi trưa.
Khi đó cô mở cuộc họp ngắn với người trong công ty nên Mộ Tấn Dương không tiện ở đó, xong việc cô quyết định đi tìm anh.
Khoảng thời gian này, người trong công ty cho rằng cô đã đi tìm Mộ Tấn Dương, còn anh chắc chắn cũng cho rằng cô vẫn đang ở cùng người của công ty.
Mà người trong công ty có khi nào gặp Mộ Tấn Dương đâu?
Điều này nghĩa là người của công ty không gặp Mộ Tấn Dương sẽ không biết cô không ở đấy.
Mà khả năng người của công ty chủ động đi tìm Mộ Tấn Dương rất nhỏ, vì trong số những người đến, chỉ có cô là chức vị lớn nhất, có chuyện gì đều là cô nói thẳng với anh.
Nghĩ đến điều này, Diệp Du Nhiên có chút vô lực.
Thời gian này cô đã cố gắng né tránh Lý Yến Nam nhưng vẫn không tránh được.
…
Mộ Tấn Dương gọi điện cho Nam Sơn bàn chuyện công việc.
Vì lần này anh ra ngoài hơi lâu, công việc dồn lại nhiều nên hai người nói chuyện rất lâu.
Đến khi anh gọi điện thoại xong thì thấy cấp dưới đi tới.
Mộ Tấn Dương thấy họ tới, trên mặt hiện lên vẻ không vui: “Sao lại tới đây, cô ấy đâu?”
Vì chuyện của Lý Yến Nam nên Mộ Tấn Dương rất cảnh giác.
Anh cảm thấy nhắc nhở Diệp Du Nhiên thôi chưa đủ, vẫn lo lắng sẽ có nơi nào sơ sót nên đã để cấp dưới đi theo cô.
Anh dẫn theo vài người cấp dưới đến đây thật ra cũng vì Diệp Du Nhiên.
Nếu chỉ có anh thôi thì căn bản không cần đến.
Một cấp dưới trong đó nói: “Không phải cô Diệp đến đây tìm anh sao?”
Trước đấy mấy người Diệp Du Nhiên mở cuộc họp ngắn nên họ đợi ở ngoài.
Không đợi Diệp Du Nhiên nói xong, Lý Yến Nam cười lạnh ngắt lời cô: “Cô cho rằng đây là thành phố lớn, tìm một người dễ như vậy sao? Cô ở đây lâu như vậy cũng biết địa hình ở đây, núi rừng mênh mông vô tận, trong núi có vô số hang động, muốn tìm một người dễ vậy sao?”
Trái tim Diệp Du Nhiên bỗng trĩu xuống.
Sao cô lại quên mất đây không phải thành phố Vân Châu chứ!
Không có giao thông thuận tiện và mạng lưới thông tin, cũng không có cảnh sát chuyên nghiệp.
Nếu cô bị Lý Yến Nam đưa vào một cái hang nào đó, với người ngoài không quen thuộc địa hình ở đây thì đâu có dễ tìm được cô.
Hơn nữa cho dù họ có thể tìm được cô thì phải mất bao lâu?
Trước khi họ tìm được cô đã đủ để Lý Yến Nam làm rất nhiều chuyện.
“Ngoan ngoãn ở đây đi, ai bảo cô đến phá hỏng kế hoạch của tôi!” Lý Yến Nam nói xong thì lấy một miếng vải nhét vào miệng Diệp Du Nhiên.
Sau đó tiếng bước chân xa dần.
Diệp Du Nhiên sa sút tinh thần ngồi yên tại chỗ, gắng sức lắc đầu muốn hất bỏ vải rách trong miệng ra.
Nhưng cô đã lắc đầu đến choáng váng mà vẫn không ra.
Cô hít sâu vài hơi, cố ép bản thân tỉnh táo.
Yên lặng phân tích tình huống hiện giờ ở trong lòng.
Cô không biết mình hôn mê bao lâu nhưng khi cô bị Lý Yến Nam đánh ngất trói đi là khi vừa ăn sáng xong chưa bao lâu.
Bây giờ cô vẫn chưa thấy đó nên chắc vẫn chưa đến buổi trưa.
Khi đó cô mở cuộc họp ngắn với người trong công ty nên Mộ Tấn Dương không tiện ở đó, xong việc cô quyết định đi tìm anh.
Khoảng thời gian này, người trong công ty cho rằng cô đã đi tìm Mộ Tấn Dương, còn anh chắc chắn cũng cho rằng cô vẫn đang ở cùng người của công ty.
Mà người trong công ty có khi nào gặp Mộ Tấn Dương đâu?
Điều này nghĩa là người của công ty không gặp Mộ Tấn Dương sẽ không biết cô không ở đấy.
Mà khả năng người của công ty chủ động đi tìm Mộ Tấn Dương rất nhỏ, vì trong số những người đến, chỉ có cô là chức vị lớn nhất, có chuyện gì đều là cô nói thẳng với anh.
Nghĩ đến điều này, Diệp Du Nhiên có chút vô lực.
Thời gian này cô đã cố gắng né tránh Lý Yến Nam nhưng vẫn không tránh được.
…
Mộ Tấn Dương gọi điện cho Nam Sơn bàn chuyện công việc.
Vì lần này anh ra ngoài hơi lâu, công việc dồn lại nhiều nên hai người nói chuyện rất lâu.
Đến khi anh gọi điện thoại xong thì thấy cấp dưới đi tới.
Mộ Tấn Dương thấy họ tới, trên mặt hiện lên vẻ không vui: “Sao lại tới đây, cô ấy đâu?”
Vì chuyện của Lý Yến Nam nên Mộ Tấn Dương rất cảnh giác.
Anh cảm thấy nhắc nhở Diệp Du Nhiên thôi chưa đủ, vẫn lo lắng sẽ có nơi nào sơ sót nên đã để cấp dưới đi theo cô.
Anh dẫn theo vài người cấp dưới đến đây thật ra cũng vì Diệp Du Nhiên.
Nếu chỉ có anh thôi thì căn bản không cần đến.
Một cấp dưới trong đó nói: “Không phải cô Diệp đến đây tìm anh sao?”
Trước đấy mấy người Diệp Du Nhiên mở cuộc họp ngắn nên họ đợi ở ngoài.