• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (4 Viewers)

  • ≗ Chương 3 ≗

“Tại sao lại như vậy?” Tạ Cẩn Tri cất giọng khô khốc.

Hai người vẫn lơ lửng trên không trung. Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “Về mặt lý thuyết, máy tính có thể mô phỏng bất cứ thứ gì, từ hương thơm của bông hoa đến hơi ấm của ánh nắng, thậm chí cả bản thân con người”.

“Nhưng… “ Cẩn Tri ngập ngừng.

Ứng Hàn Thởi mỉm cười: “Nói một cách khách quan, nó mô phỏng rất khá”.

Cẩn Tri không hiểu tại sao anh còn cười được. Dù đang trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng anh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Tất nhiên, cô biết máy tính có thể mô phỏng nhiều thứ, tiến hành nhiều cuộc thí nghiệm. Trong các trò chơi quy mô lớn, máy tính cũng tái tạo cả một thế giới còn gì? Nếu anh nói, máy tính có thể tạo ra một thế giới giống cuộc sống thực đến từng chi tiết, chắc cô cũng tin.

“Một người sống sờ sờ như tôi làm sao có thể lạc vào thế giới này?” Cẩn Tri thắc mắc vấn đề khó lý giải nhất.

Ánh mắt Ứng Hàn Thời dừng lại trên đầu cô: “Cho đến nay, con người mới chỉ sử dụng chưa đến mười phần trăm não bộ. Đại não vẫn còn một lượng lớn chất xám mà chúng ta chưa nắm rõ cơ chế hoạt động”. Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Máy tính không cần lôi thân xác của cô vào không gian do nó tạo ra, mà chỉ cần bắt được tần số điện não đồ của bộ phận chưa được sử dụng đó, rồi “nối máy” là được”.

Cẩn Tri nhíu mày: “Ý của anh là, nó đã khống chế tiềm thức của tôi?”.

Ứng Hàn Thời ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng gần như vậy”.

“Nhưng tại sao nó lại làm chuyện này?” Cô hỏi.

Ứng Hàn Thời im lặng trong giây lát rồi đột nhiên cúi thấp đầu. Cẩn Tri phát hiện, gương mặt hai người cách nhau rất gần.

“Vì nó muốn “sống” tiếp.”

Không hiểu tại sao, câu nói này của khiến Cẩn Tri rùng mình.

“Đừng sợ.” Anh cất giọng trầm tĩnh: “Tôi giết nó dễ như trở bàn tay”.

Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh. Ánh mắt của anh hết sức bình thản.

“… Vâng.” Cô đáp khẽ.

“Hãy nhắm mắt lại.” Anh nói: “Tôi sẽ đưa cô ra ngoài”.

Cẩn Tri lập tức mở to mắt: “Anh yên tâm. Tôi không sợ, cũng sẽ không la hét. Tôi muốn xem chuyện gì đang xảy ra”.

“Không được.” Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Đôi mắt cô sẽ không chịu đựng nổi, nên phải nhắm chặt mắt vào”. Mặc dù giọng anh vẫn trầm ấm, dễ nghe nhưng ngữ khí hết sức kiên quyết.

Đúng lúc này, luồng khói đen từ cửa sổ cuồn cuộn thốc ra ngoài, nhanh chóng tụ vào một chỗ, tựa như “nó” đang chuẩn bị tiến hành cuộc tấn công cuối cùng. Vài giây sau, khói đen bắt đầu tràn ngập đất trời. Tòa nhà cao tầng đã chìm khuất trong làn khói, cảnh vật xung quanh cũng mờ dần. khói đen bao vây hai người, tựa hồ muốn nuốt chửng họ.

Cẩn Tri túm lấy áo sơ mi người đàn ông, nhắm nghiền hai mắt. Khoảng thời gian tiếp theo, cảm giác của cô rất khó hình dung. Đầu tiên, cô thấy mình mất trọng lượng, xung quanh chẳng có thứ gì để bám vào ngoài cánh tay mạnh mẽ từ đầu đến cuối khóa chặt thắt lưng cô. Cô thấy mình đang rơi nhanh xuống dưới, điều này khiến trái tim cô muốn rớt khỏi lồng ngực. Sau đó, cô lại có cảm giác đang từ từ bay lên cao. Bên tai vang lên nhiều âm thanh mơ hồ và vụn vặt, giống tiếng nói chuyện khe khẽ, cũng tựa như tiếng sóng nước ào ạt. Âm thanh đó ngày càng dảy đặc, tốc độ bay lên của hai người cũng ngày càng nhanh, như thể họ đang đạp gió rẽ sóng.

Cẩn Tri không biết Ứng Hàn Thời dùng cách nào. Anh nói mình là hacker hàng đầu. Anh nói, anh giết nó dễ như trở bàn tay. Cũng có thể ở trong thế giới này, anh mới là người thống trị.

Vào một khoảnh khắc, không rõ gặp chướng ngại vật hay trốn tránh điều gì, Ứng Hàn Thời đột nhiên dừng lại. Thân thể hai người đồng thời xoay tròn. Cẩn Tri giật mình, vô thức mở mắt.

Cô hoàn toàn sững sờ bởi cảnh tượng xung quanh. Có thứ gì đó như vầng mây hình sóng nước trong suốt, lấp lánh đang bao quanh hai người. Cô nhìn thấy nó đang chuyển động bên vai Ứng Hàn Thời. Nó là thứ hỗn độn, vô hình, nhưng khi phóng tầm mắt ra xa, hình ảnh sóng nước ấy lại tựa như vô cùng vô tận.

Hai người đang ở trong một không gian hết sức tĩnh mịch. Cẩn Tri không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, lập tức ngẩng đầu để quan sát xung quanh. Cảm nhận được cử động của cô, Ứng Hàn Thời liền cúi xuống.

Hơi thở mát lạnh phả vào chóp mũi, gương mặt anh áp sát, Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, một thứ đầy đặn và mềm mại chạm vào môi cô. Đôi mắt anh cách rất gần, đồng tử trong veo của người đàn ông phóng to trong giây lát.

Aaa…

Cẩn Tri đờ người, một ý nghĩ vụt qua đầu óc: Sao mà thơm thế?

Giây tiếp theo, cánh tay đang ôm thắt lưng cô đột nhiên buông ra. Động tác của Ứng Hàn Thời nhanh không thể ngờ, tựa hồ cầm phải mỏ hàn nóng bỏng tay nên ném đi ngay. Cùng lúc đó, người anh lùi về phía sau ít nhất một mét.

Cẩn Tri lập tức mất thăng bằng. Trời đất quay cuồng, cô hét to một tiếng, giơ tay muốn túm lấy thứ gì đó. Nhưng trạng thái này chỉ diễn ra trong giây lát, Ứng Hàn Thời nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô. Cẩn Tri gần như cùng lúc bám vào tay anh, mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

Cẩn Tri thở hắt ra, trừng mắt với anh. Vừa định lên tiếng, cô đột nhiên không thể thốt ra lời. Bởi vì, gương mặt anh…

Trên thực tế, vẻ mặt của Ứng Hàn Thời không có bất cứ biểu cảm nào. Tuy nhiên, hai má anh đỏ như quả cà chua chín, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ. Nhận ra cô đang nhìn mình, anh liền quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt cô.

Hai người yên lặng lơ lửng trong không gian hư ảo. Cũng chẳng biết có phải do phản ứng của anh quá mạnh mẽ hay không mà Cẩn Tri bỗng cảm thấy đôi môi vẫn còn lưu lại chút gì đó, tựa như mùi hương của anh.

Một lúc sau, Ứng Hàn Thời mới lên tiếng: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi sơ ý…”. Cuối cùng, anh cũng nhìn thẳng vào Cẩn Tri, nhưng ánh hồng trên gương mặt vẫn chưa tan biến.

“Không sao, anh khỏi cần xin lỗi.” Cẩn Tri đáp: “Vừa rồi… chỉ là sự cố bất ngờ mà thôi, anh đừng để bụng”.

Không nhắc đến thì không sao, cô vừa nói, Ứng Hàn Thời lại đưa mắt đi chỗ khác. Ngắm gương mặt nghiêng tuấn tú của anh, Cẩn Tri tự dưng thấy hơi buồn cười. Thế là khóe miệng cô cong lên.

Ứng Hàn Thời cất giọng trầm trầm: “Cô mau nhắm mắt lại, không được mở ra nữa. Chúng ta sắp ra khỏi đây rồi”.

“Vâng.”

Lúc này, anh mới quay đầu về phía cô. Bắt gặp nụ cười vẫn còn đọng trên khóe môi Cẩn Tri, anh hơi ngây ra, lập tức cụp mi.

“Bây giờ phải mạo phạm đến cô rồi.” Ứng Hàn Thời nói.

Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo mạnh cô đến trước mặt mình. Tuy nhiên, anh không ôm cô mà giơ tay. Cẩn Tri nghi hoặc nhìn anh, chỉ thấy vẻ điềm tĩnh và quyết đoán trong đôi mắt người đàn ông. Giây tiếp theo, bàn tay đeo găng tay trắng của anh che mắt cô. Cùng lúc đó, cô cảm thấy thân thể hai người lại bắt đầu chuyển động.

“Ứng Hàn Thời, cảm ơn anh.” Cẩn Tri cất giọng thành khẩn.

Một lúc sau, cô mới nghe thấy tiếng anh trả lời: “Cô không cần khách sáo, chuyện nhỏ ấy mà”.

Dần dần, ý thức của Cẩn Tri trở nên mơ hồ. Thế giới của cô chỉ còn lại một màu tối đen, thời gian trở nên dài đằng đẵng, cũng tựa như trôi đi rất nhanh. Ý thức của cô cơ hồ bị sóng nước chôn vùi, trở nên không rõ ràng. Mặc dù ra sức vùng vẫy, cô vẫn bị xoáy nước sâu chưa từng thấy nhấn chìm.

Cuối cùng, ý thức của cô cũng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Không biết bao lâu sau, Cẩn Tri từ từ mở mắt. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng quen thuộc, sau đó là bộ sofa màu xanh da trời, bàn gỗ nâu vàng và robot dọn nhà ở góc tường.

Cẩn Tri liền ngồi dậy. Đây là nhà cô, còn cô đang ở trên giường của mình. Người cô được đắp tấm chăn mỏng, quần áo vẫn là bộ mặc lúc đến thưviện, đôi giày đã được cởi ra, xếp ngay ngắn ở cửa ra vào. Tất nhiên không phải Cẩn Tri bỏ giày ở đó, bởi cô toàn đá lung tung chứ chẳng bao giờ xếp ngay ngắn. Tủ đầu giường còn có chùm chìa khóa mà hôm qua cô để trong túi áo.

Có người đưa cô về nhà. Trống ngực Cẩn Tri đập liên hồi, cô vô thức quay đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Tòa nhà thư viện màu xám đứng yên trong sương mù buổi sớm, bầu trời ở phía sau đã hé lộ tia sáng vàng nhạt.

Cẩn Tri liền rút điện thoại từ túi quần ra xem. Bây giờ là sáu giờ mười phút, một ngày mới đã bắt đầu.

Liệu có phải như anh nói, tất cả đã kết thúc rồi không?

Cẩn Tri lập tức đứng lên. Trong lúc định đi ra cửa, cô bỗng sững người. Vừa rồi không để ý, bây giờ cô mới phát hiện, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn.

Tấm chăn vốn nhàu nát của cô đã được gấp gọn gàng đặt trên đầu giường, các góc vuông vức như nhát dao cắt. Gấp chăn kiểu nhà binh trên tivi cũng không chuẩn đến vậy. Sách báo, đồ đạc linh tinh trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ. Cửa sổ vốn bám đầy bụi đã được lau sạch. Quần áo vứt bừa bộn trên sofa được gấp gọn gàng, để ở một góc. Vỏ bọc đệm sofa cũng được giặt sạch như mới.

Đáng chú ý nhất là sàn nhà. Mặc dù ngày nào cô cũng dùng robot dọn nhà nhưng chỉ miễn cưỡng duy trì tình trạng không bẩn mà thôi. Thời khắc này, nền nhà sạch bong, sáng loáng như gương. Thậm chí các góc cũng được lau chùi kỹ lưỡng.

Cả căn phòng hoàn toàn “lột xác”, vô cùng gọn gàng và ngăn nắp. Cẩn Tri kinh ngạc quan sát vài giây, trong đầu vô thức hiện lên gương mặt của Ứng Hàn Thời.

Trước đó, chỉ vì một cú chạm môi bất ngờ, hai má anh đã đỏ bừng. Sau khi loại bỏ nguy cơ, anh không chỉ đưa cô về nhà, đắp chăn cho cô, mà còn nhẫn nại dọn dẹp căn nhà bừa bộn của cô? Sự việc có vẻ phát triển theo hướng kỳ quặc quá đi.

Không biết người đàn ông này nghĩ gì nữa?

Cẩn Tri không có thời gian đào sâu vấn đề. Cô vội vàng rời khỏi nhà, chạy bộ về phía thư viện,

Bây giờ vẫn còn sớm, thư viện không một bóng người. Cẩn Tri đứng dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn chăm chú.

Ứng Hàn Thời còn trong đó không nhỉ? Trang Xung thế nào rồi?

Còn chiếc máy tính có vấn đề nữa…

“Tôi giết nó dễ như trở bàn tay.” Câu nói của Ứng Hàn Thời vẫn còn vang vọng bên tai cô,

Không hiểu anh giải quyết kiểu gì? Rốt cuộc nó đã… bị “giết” hay chưa?

Bây giờ vẫn còn sớm, khu vực lưu trữ sách vắng lặng, ánh sáng lờ mờ. Mới chỉ một đêm trôi qua mà Tạ Cẩn Tri có cảm giác cách cả một đời.

Bóng đèn tuýp không còn nhấp nháy, màn hình máy tính cá nhân tối đen như thường lệ. Cẩn Tri định thần rồi quẹt thẻ mở cửa. Vừa vào trong, cô liền đưa mắt về phòng máy chủ. Máy chủ vẫn nằm yên ở đó, chỉ có đèn CPU đo đỏ nhấp nháy. Tất cả diễn ra bình thường. Mấy chiếc xe đẩy tối qua nổi cơn điên loạn, bây giờ xếp ngay hàng thẳng lối ở góc tường.

Cẩn Tri quan sát chúng vài giây rồi đi qua bên đó. Cô nhớ rõ, hôm qua, Ứng Hàn Thời dùng con dao đâm xuyên qua màn hình tinh thể lỏng ở trên xe đẩy. Nhưng vào thời khắc này, chúng vẫn còn nguyên vẹn. Chuyện này là thế nào vậy?

Tuy nhiên, Cẩn Tri nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Vì chiếc xe dùng lâu năm nên màn hình đã bị xước và cũ đi nhiều. Trong khi đó, màn hình bây giờ sáng loáng như mới, không một vết xước. Chỉ có một giải thích hợp lý là chúng đã được thay mới toàn bộ.

Cẩn Tri ngẩng đầu, đảo mắt một vòng. Biết rõ hy vọng mong manh nhưng cô vẫn gọi lớn tiếng: “Ứng Hàn Thời!”.

Không có tiếng trả lời. Người đàn ông đó đã đi rồi. Rốt cuộc anh là ai? Nửa đêm, anh không chỉ “giết chết” cỗ máy, còn đưa cô về nhà, thậm chí tiện tay dọn dẹp sạch sẽ căn hộ của cô. Ngoài ra, anh đã khôi phục nguyên dạng khu lưu trữ sách, khiến nơi này như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Còn Trang Xung nữa chứ? Cẩn Tri quay đầu về phía gian phòng chứa đồ. Cửa ra vào khép hờ, bên trong không bật đèn. Cửa sổ tối qua bị vỡ cũng đã được thay tấm kính mới.

Ứng Hàn Thời đối xử với cô dịu dàng và chu đáo, chắc anh cũng sẽ đưa Trang Xung về nhà. Nghĩ đến đây, Cẩn Tri liền đi tới đẩy cửa. Vừa nhìn vào bên trong, cô liền giật mình. Người đang nằm úp sấp dưới đất không phải là Trang Xung thì còn ai vào đây nữa? Ứng Hàn Thời mặc kệ anh ta sao?

Cẩn Tri ngồi xổm xuống, đẩy người anh ta: “Trang Xung! Trang Xung!”.

Trang Xung vẫn nằm bất động. Trán anh ta còn lưu lại vệt máu đã khô. May mà vết thương không nặng lắm, anh ta thở đều đều, có tiếng ngáy nhè nhẹ, chứng tỏ đang ngủ say.

Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm, giơ tay véo má anh ta. Trang Xung lập tức tỉnh dậy. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lơ mơ rồi lồm cồm bò dậy, một tay đỡ trán: “Xảy ra chuyện gì thế? Trời sáng rồi à?’.

Cẩn Tri không trả lời mà quay đầu về phía khu lưu trữ sách ở sau lưng. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, khiến căn phòng vừa sáng sủa vừa đem lại cảm giác tĩnh lặng.

Tầm chiều tối, Cẩn Tri, Trang Xung và Nhiễm Dư bị Giám đốc thư viện đuổi ra khỏi văn phòng.

“Chú Giám đốc, xin chú hãy tiến hành điều tra đi ạ!” Cẩn Tri cất giọng khẩn thiết.

Nhiễm Dư cũng lắc cánh tay Giám đốc, nũng nịu: “Chú ơi! Chúng cháu đúng là phát hiện có chuyện lạ nên mới đến tìm chú. Chú là lãnh đạo tuyệt vời, làm gì có chuyện không điều tra rõ đã đưa ra kết luận?”.

Lần này, Giám đốc không còn giữ thái độ hòa nhã, tức giận hất tay Nhiễm Dư, sa sầm mặt: “Không điều tra rõ ư? Sáng nay, các cô các cậu thông báo có hacker và virus, tôi lập tức gọi điện cho bạn học, mời chuyên gia máy tính giỏi nhất của trường Đại học Giang qua đây. Kết quả, người ta nói không có chuyện đó. Hệ thống máy tính không hề có dấu vết bị virus hay người ngoài xâm nhập. Các cô bảo “máy tính tự động tấn công con người” ư? Với trình độ khoa học kỹ thuật của nước ta, thậm chí cả nước Mỹ, càng không thể xảy ra hiện tượng này. Bây giờ các cô bảo tôi điều tra kiểu gì? Trừ khi xuất hiện ma quỷ”.

Cẩn Tri: “Nhưng mà thưa chú…”.

Ông Giám Đốc nghiêm mặt nói với cô: “Cẩn Tri! Bình thường cháu là người chững chạc nhất cơ mà? Sao lại cùng hai đứa kia làm chuyện càn quấy? Ba đứa đừng nói gì nữa, hôm nay về viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, ngày mai nộp cho tôi. Từ nay về sau, các cô các cậu không được nhắc đến chuyện này nữa”.

Nói xong, Giám đốc quay về làm việc, đóng sập cửa. Ba người đưa mắt nhìn nhau, Cẩn Tri rời đi trước tiên: “Chúng ta đi thôi!”.

Nhiễm Dư tỏ ra áy náy: “Mình xin lỗi! Tối qua camera giám sát chẳng có gì bất thường nên mình không cẩn thận, ngủ gục ở phòng bảo vệ. Bằng không, có lẽ mình sẽ phát hiện ra chứng cứ nào đó. Dù sao, mình vẫn tin một trăm phần trăm câu chuyện hai người kể”. Nói đến đây sắc mặt cô nàng lộ vẻ sợ hãi.

Cẩn Tri vỗ tay an ủi bạn: “Không sao đâu. Dù cậu tỉnh táo cũng chẳng có tác dụng gì. tối qua mọi camera giám sát đều bị hack nên đâu có quay được thứ gì bất thường”.

Nhiễm Dư thở phào: “Thế thì tốt”.

Trang Xung lên tiếng: “Cẩn Tri, chúng ta làm gì bây giờ?”.

Cẩn Tri lặng thinh. Nhiễm Dư có chút bất ngờ. Con người Trang Xung bình thường có vẻ hùng dũng, vậy mà bây giờ lại hỏi ý kiến Cẩn Tri.

“Chúng ta chẳng thể làm gì.” Cẩn Tri cất giọng thản nhiên: “Đi thôi! Có một lô tạp chí mới cần phải sắp xếp lại đấy”.

Nói xong, cô liền đi ra cầu thang. Nhiễm Dư và Trang Xung cất bước theo sau.

“Cẩn Tri bình tĩnh thật đấy!” Nhiễm Dư thì thầm.

Trang Xung dõi theo bóng lưng cô, khẽ đáp: “Ừ! Cô ấy có một sự tỉnh táo quá mức bình thường”.

***

Mùa xuân năm nay, thành phố Giang thường xuyên đổ mưa. Giống như mấy hôm trước, trời vừa tối thì một trận mưa lớn ào ào trút xuống.

Cẩn Tri cầm ô, đi trên hè phố. Nước mưa rơi đồm độp trên chiếc ô của cô. Cô vừa chậm rãi bước đi vừa chìm trong suy tư. Tất cả đã âm thầm kết thúc, có lẽ cô chẳng bao giờ còn cơ hội làm rõ sự việc. Về phần Ứng Hàn Thời, người đàn ông dịu dàng, khó hiểu và bí ẩn này có lẽ sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô, vĩnh viễn không gặp lại.

Cũng trong đêm mưa đó, tại một ngôi nhà trang nhã ở ngoại ô thành phố, Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng bên ô cửa sổ. Đôi găng tay trắng đã được tháo ra, để trên bàn.

“Lão đại.” Giọng nam trung đầy từ tính của một người đứng cách Ứng Hàn Thời không xa. Anh ta cười nói: “Em có thể thỉnh giáo anh một vấn đề không?”.

“Chú nói đi.” Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa.

Được anh cho phép, người đó vui vẻ lên tiếng: “Chúng ta đều biết, đối với anh mà nói, việc giải quyết không gian hư ảo do máy tính tạo ra chỉ đơn giản như gãi ngứa. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, con chip bị nhiễm virus trong hệ thống đã bị anh lấy ra, thay bằng con chip mới. Máy tính cá nhân, mấy chiếc xe đẩy, di động của Trang Xung… cũng được xử lý đâu vào đấy. Chỉ cần thêm chút thời gian, chúng ta đã có thể phân tích xem virus bắt nguồn từ đâu ra? Ai đứng đằng sau tất cả những chuyện này? Hắn có phải là loại người như chúng ta hay không? Mục đích của hắn là gì?”.

Nói đến đây, anh ta đột nhiên chuyển đề tài: “Anh có thể giải thích cho em biết, tại sao sau khi đưa cô Tạ về nhà, anh còn dọn dẹp sạch sẽ căn hộ của cô ấy? Đây chẳng phải là… lo chuyện bao đồng hay sao?”.

Ứng Hàn Thời im lặng, một lúc sau mới từ tốn mở miệng: “Tiêu Khung Diễn, chú ngày càng to gan rồi đấy”.

Mặc dù là lời trách móc nhưng ngữ khí của anh vẫn rất hòa nhã. Tuy nhiên, anh chàng tên “Tiêu Khung Diễn” không dám ho he.

Ứng Hàn Thời dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Được nước mưa gột rửa, bãi cỏ ở bên ngoài xanh mướt. Ánh mắt anh thấp thoáng ý cười: “Một cô gái có thể sống ở nơi vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng. Đối với tôi, đấy cũng chỉ là tiện tay mà thôi”.

Tiêu Khung Diễn không còn gì để nói.

Đứng một lúc, Ứng Hàn Thời đi đến bên sofa, cầm điều khiển, ngồi xuống xem tivi. Vài phút sau, Tiêu Khung Diễn đột nhiên kêu lên: “Thôi chết rồi!”.

Ứng Hàn Thời đang đổi kênh, nghe vậy liền nhướng mày nhìn anh ta.

Tiêu Khung Diễn cất giọng buồn bực: “Lão đại, vẫn còn một thứ bị nhiễm virus mà chúng ta quên khuấy đi mất. Đó là di động của cô Tạ, hiện đang ở nhà cô ấy”.

Ứng Hàn Thời bỏ điều khiển xuống ghế, im lặng chờ anh ta nói tiếp.

“Hệ số bị nhiễm không cao nên tạm thời cô ấy chưa gặp nguy hiểm. Nhưng anh phải đi tìm cô ấy, mang di động về đây ngay.”

Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa số: “Bây giờ muộn rồi, chắc cô ấy đã đi ngủ”, anh nói: “Để ngày mai đi”.

“Vâng.”

Ứng Hàn Thời tiếp tục xem tivi. Tiêu Khung Diễn cất giọng yếu ớt: “Lão đại, em muốn hỏi vấn đề to gan hơn…”.

Ứng Hàn Thời chau mày, nở nụ cười bất đắt dĩ: “Chú hỏi đi!”.

“Khi gặp lại cô Tạ, anh có xin lỗi cô ấy về nụ hôn tối qua không?”

Ứng Hàn Thời ngồi bất động, cũng chẳng lên tiếng. Ngữ khí của Tiêu Khung Diễn có chút đắc ý: “Em đã phân tích rồi. Tại sao những năm qua, anh chẳng bao giờ gần gũi phụ nữ, lần này lại thân thiết với cô ấy như vậy. Thật ra, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó”.

Ứng Hàn Thời nhìn anh ta chăm chú. Tiêu Khung Diễn tiếp tục mở miệng: “Trước kia có nhiều phụ nữ chủ động đến với anh mà anh toàn lẩn trốn. Cô Tạ khác hoàn toàn, lần đầu tiên gặp gỡ, cô ấy không bị mê hoặc bởi “nhan sắc” của anh. Cô ấy không chỉ nói anh là kẻ lừa đảo, còn tránh anh như tránh tà. Vì vậy, mấy ngày sau đó, anh mới đi theo cô ấy, một lòng một dạ muốn bảo vệ cô ấy, đồng thời muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Đám máy móc ở thư viện bất thường, người phụ nữ khác sẽ chạy mất dép, vậy mà cô ấy còn chủ động đi thám hiểm nên mới gặp anh.

Anh đúng là thích lo chuyện bao đồng. Thấy cô ấy bị lôi vào không gian hư ảo, đương nhiên anh sẽ ra tay cứu giúp nên mới có chuyện trai đơn gái chiếc cùng chung hoạn nạn. Người phụ nữ khác mà rơi vào không gian đó, chắc sẽ ngất xỉu vì sợ hãi. Cô ấy không những không sợ, còn hiếu kỳ mở mắt ra xem, nên mới có nụ hôn bất ngờ. Vì vậy, nhìn từ góc độ lý thuyết xác suất và logic nhân quả, vì tính cách của anh và cô ấy đều không bình thường, vì một loạt biến cố xảy ra, số phận đã định hai người sẽ có nụ hôn này”. Tiêu Khung Diễn càng nói càng hăng hái, át cả tiếng mưa rơi và âm thanh phát ra từ tivi.

Ứng Hàn Thời im lặng từ đầu đến cuối. Tiêu Khung Diễn lại cất giọng vô cùng dễ nghe: “Lão đại, có lẽ đây chính là… duyên số trong truyền thuyết”.

“Duyên số ư?” Ứng Hàn Thời nhướng mắt: “Cô ấy bảo… sẽ không để bụng”.

Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh. Thư viện tựa hồ khôi phục nếp làm việc như cũ. Ba người bận rộn công việc, đợi đến lúc rảnh rỗi thì Cẩn Tri đọc sách, Nhiễm Dư lướt web, còn Trang Xung chơi game.

Nhưng cũng có điểm khác trước. Ví dụ, Nhiễm Dư không dám một mình đi vào sâu trong khu lưu trữ sách, toàn kéo Cẩn Tri đi cùng. Trang Xung đổi tên tài khoản chơi game thành “Tôi gặp cao thủ”.

Buổi chiều, gần giờ tan sở, thư viện vắng tanh. Cẩn Tri ngồi sau máy tính, thống kê một số dữ liệu. Phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân và giọng nói mừng rỡ của Nhiễm Dư: “Giáo sư Tạ, anh đến rồi à?”.

Cẩn Tri ngẩng đẩu, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen, đeo cặp kính trắng gọng nhỏ đang đứng bên dãy bàn làm việc. Cô liền nhoẻn miệng cười với anh. Tạ Cẩn Hành cũng mỉm cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị. Sau đó, anh gật đầu với cô rồi quay sang chào hỏi Nhiễm Dư và Trang Xung.

Hồi còn là nghiên cứu sinh ở Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc gia, Tạ Cẩn Hành cũng được coi là nhân vật đình đám. Có người nhận xét về anh như sau: Tạ Cẩn Hành hội tụ nhiều yếu tố nổi bật như xuất thân khá giả, thành tích học tập xuất sắc, lại có ngoại hình của một công tử đào hoa. Đáng tiếc, tính cách của anh tẻ nhạt như mấy ông già cả đời làm nghiên cứu khoa học, không giỏi giao tiếp, cũng chẳng khéo ăn nói. Một thực thể trái ngược như vậy đúng là điều đáng tiếc đối với phái nữ.

Tuy nhiên, Tạ Cẩn Tri chung sống với anh trai rất hòa hợp. Cô và anh đều là người ít nói, thích được yên tĩnh. Hơn nữa, trong nhiều chuyện, giáo sư Tạ tuy nghiêm khắc nhưng thường đưa ra ý kiến chuẩn xác và chặt chẽ. Cẩn Tri cảm thấy dễ chịu khi ở bên cạnh người có đầu óc tỉnh táo như anh.

Cô vừa đứng lên, còn chưa kịp ra khỏi chỗ ngồi, Nhiễm Dư đã lao đến, cầm lấy cặp ca táp của Tạ Cẩn Hành, đồng thời nở nụ cười ngọt ngào: “Giáo sư Tạ vất vả quá! Lâu rồi không gặp anh, anh có muốn uống trà không? Chỗ chúng em có loại trà Lục An Qua Phiến(*) khá ngon đấy”.

(*) Lục An Qua Phiến là một trong mười loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc, đến từ thành phố Lục An, tỉnh An Huy.

Tạ Cẩn Hành vội rút tay về: “Cảm ơn Nhiễm Dư, không cần đâu”.

Giáo sư Tạ tuổi trẻ tài cao nên cũng phù hợp với tiêu chí “đẹp trai, nhà giàu” của Nhiễm Dư. Cẩn Tri không đổi sắc mặt, đi đến kéo bạn sang một bên, giúp anh trai thành công thoát khỏi phạm vi “móng vuốt” của bạn. Sau đó, cô mỉm cười với anh, mặc kệ Nhiễm Dư đang ra sức nháy mắt với mình: “Em vừa hết giờ làm, chúng ta đi thôi”.

Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Được. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện”.

Thời tiết đúng là chẳng biết đường nào mà lần. Mới buổi sáng còn nắng vàng rực rỡ, vậy mà đến tầm chạng vạng, mây đen đã ùn ùn kéo đến khiến bầu trời trở nên u ám.

Tạ Cẩn Hành lái một chiếc Volkswagen Sagitar giản dị như chính con người anh. Hai anh em vừa đi đến cạnh ô tô, giáo sư Tạ liền mở cửa cho em gái. Cẩn Tri quay sang anh trai: “Không phải anh nhốt mình trong phòng thí nghiệm lâu ngày nên có vấn đề đấy chứ? Anh cũng biết mở cửa cho phụ nữ cơ à?”.

Tạ Cẩn Hành nhíu mày: “Miệng lưỡi em vẫn sắc bén quá nhỉ? Mau lên xe, đừng để bị dính nước mưa”.

Tạ Cẩn Tri cười tủm tỉm, ngồi vào vị trí ghế lái phụ. Trời nhanh chóng đổ cơn mưa, hạt nước to như hạt đỗ rơi rào rào xuống mặt đất.

Ứng Hàn Thời giương ô, đứng ở góc đường. Anh nhìn thấy hai người vừa rời khỏi tòa nhà vừa trò chuyện vui vẻ. Sau đó, người đàn ông mở cửa xe cho Cẩn Tri, còn cô nở nụ cười thân thiết chưa từng thấy.

Chiếc ô tô màu đen nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường phố ngay trước mặt anh. Ứng Hàn Thời thu ô, chui vào chiếc Porsche của mình, đồng thời mở hệ thống liên lạc.

“Tiêu Khung Diễn, xác định mục tiêu, mau bám theo xe của họ.”

Bên ngoài mưa to gió lớn, mới xế chiều nhưng trời đã tối đen, bốn bề dường như chỉ có tiếng mưa rơi. Tạ Cẩn Tri và anh trai ngồi bên cửa sổ nhà hàng. Sau khi kể xong câu chuyện, cô cầm tách cafe uống một ngụm, còn giáo sư Tạ trầm ngâm.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, hỏi một câu chẳng ăn nhập: “Cẩn Tri, đã mấy ngày liên tục mưa to gió lớn như vậy rồi nhỉ?”

Cẩn Tri hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Năm, sáu ngày ạ”.

Tạ Cẩn Hành nở nụ cười mà chỉ khi nào nhắc đến lĩnh vực nghiên cứu khoa học, mới xuất hiện trên gương mặt anh: “Chính xác hơn là bảy ngày. Ngày nào trời cũng mưa từ sáu đến tám giờ tối, lượng mưa từ hai mươi đến sáu mươi milimét. Khu vực nội thành ở mức thấp nhất, trong khi ngoại thành đạt mức cao nhất”.

Cẩn Tri ngẩn người, không hiểu ý anh trai.

“Chắc em cũng biết.” Tạ Cẩn Hành uống một hớp trà: “Thành phố Giang mùa này chẳng bao giờ có mưa lớn đến thế”.

Cẩn Tri vẫn im lặng, nhìn anh chằm chằm.

“Anh không thể nói rõ với em.” Giáo sư Tạ tiếp tục lên tiếng: “Chỉ có thể cho em biết, Sở nghiên cứu của bọn anh và cơ quan nghiên cứu của nhiều quốc gia đang chế tạo một loại vũ khí thời tiết, với mục đích kiểm soát dòng khí lưu, lượng mưa, sấm chớp, gió bão của một khu vực trong thời gian ngắn”.

Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc. Ý anh là, tình trạng mấy ngày mưa liên tiếp là do anh và các đồng nghiệp tạo thành? Cô chỉ biết công việc của anh trai liên quan đến lĩnh vực quân sự, hết sức bí mật, không ngờ lại gần với cuộc sống của người dân bình thường như vậy. Nhưng tại sao anh lại tiết lộ điều này với cô?

Giáo sư Tạ từ tốn mở miệng: “Anh chỉ muốn nói, trên đời này có những chuyện, người bình thường cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, giống như sự việc em từng gặp phải. Nhưng đúng là nó vẫn đang tồn tại, chỉ không được mọi người biết đến mà thôi”.

Cẩn Tri gật đầu.

“Trí tuệ nhân tạo mà em đề cập cũng tương tự. Theo anh được biết, kết quả nghiên cứu mà các nước công khai chưa đạt đến trình độ như em nói. Trên thực tế, chúng ta cũng chẳng biết, liệu đã có ai làm được hay chưa. Chắc em cũng từng nghe tin đồn, Mỹ đã bắt được phi thuyền của người ngoài hành tinh, nắm được kỹ thuật của họ nên trong lĩnh vực này, trình độ bỏ xa các nước khác. Tuy nhiên, chúng ta không thể biết, điều này có phải là sự thật hay không?”

Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Em hiểu. Thật ra, ý của anh là, ngành nghiên cứu khoa học, đặc biệt là giới quân sự tồn tại nhiều vấn đề phức tạp nên không thể dễ dàng đưa ra kết luận?”.

Tạ Cẩn Hành mỉm cười: “Cũng có thể lý giải như vậy”.

Cẩn Tri có chút thất vọng: “Vì thế, vụ này sẽ mãi mãi là câu đố không có lời giải, đúng không ạ?”.

“Cũng không hẳn. Chuyên gia của trường đại học Giang mà Giám đốc cơ quan bọn em mời về có trình độ và tầm nhìn hạn hẹp, không được tiếp xúc với tài liệu mật. Khi nào em gửi cho anh dữ liệu cụ thể của hệ thống, anh sẽ nghĩ cách nhờ người tìm hiểu. Tuy nhiên, em hãy chuẩn bị tâm lý, vì chưa chắc đã có kết quả.”

Cẩn Tri gật đầu. Trầm lặng trong giây lát, cô nói: “Kiểu gì em cũng muốn làm rõ”.

Đây là nhà hàng Pháp, bình thường khách không đông lắm, hôm nay trời mưa nên càng vắng vẻ. Trong nhà hàng vang lên tiếng nhạc Pháp du dương, bầu không khí hết sức ấm áp.

“Em hãy miêu tả cụ thể về người đàn ông đó đi.” Tạ Cẩn Hành lên tiếng.

Nhắc đến Ứng Hàn Thời, trong lòng Cẩn Tri xuất hiện một cảm giác rằng anh rất khác biệt. Có lẽ vì đôi mắt và khí chất của anh nên mỗi khi nhớ đến anh, cô tựa như nhìn thấy hồ nước trong veo, tĩnh lặng lấp lánh dưới ánh trăng.

“Anh ấy…” Cẩn Tri mở miệng. Đúng lúc này, chuông gió treo ở cửa ra vào kêu leng keng, có người vừa đến, nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón: “Hoan nghênh quý khách, quý khách đi mấy người ạ?”.

Cẩn Tri đưa mắt qua bên đó, liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời. Hôm nay, anh mặc bộ comple, bên trong vẫn là sơ mi trắng. Tay anh cầm chiếc ô dài màu đen, nước nhỏ tong tong. Đầu tóc anh cũng hơi ướt. Ứng Hàn Thời đưa chiếc ô cho nhân viên phục vụ. Tựa như có linh cảm, anh liền quay về phía Cẩn Tri. Hai người chạm mắt nhau.

Tạ Cẩn Hành rất không nhạy bén về khoản quan sát sắc mặt người khác. Anh hỏi em gái bằng giọng đầy nghi hoặc: “Em làm sao thế? Tại sao chẳng nói gì cả? Anh chàng cứu em là người thế nào?”.

Cẩn Tri định thần. Cô để ý thấy ánh mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng ý cười ôn hòa, tựa như thay lời chào hỏi. Sau đó, anh đi theo nhân viên phục vụ tới một chiếc bàn cách chỗ cô khá xa rồi ngồi xuống.

“Anh ấy…” Cẩn Tri cười tủm tỉm: “Em thật sự không biết hình dung thế nào nữa”.

Đúng thế, cô cứ tưởng anh là cao thủ ẩn dật, sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại, vậy mà vừa ra ngoài ăn cơm đã chạm mặt. Anh một mình đến nhà hàng, giống bất cứ người đàn ông độc thân nào.

Bắt gặp dáng vẻ lơ đễnh của em gái, Tạ Cẩn Hành chau mày, nhẫn nại gợi ý: “Nếu không biết hình dung thế nào thì em hãy trả lời từng vấn đề một. Anh ta bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, tướng mạo ra sao?”.

“Hả?” Cẩn Tri nhìn anh trai. Cô nhất thời không biết có nên thông báo với anh, người đó đang ở trong nhà hàng này hay không. Dù sao Ứng Hàn Thời cũng từng cứu cô, tuy không biết anh đang che giấu bí mật gì nhưng giáo sư Tạ suy cho cùng cũng là người của chính phủ. Ngộ nhỡ anh trai mang lại phiền phức cho người ta thì sao?

Thế là cô hàm hồ đáp: “Anh ta khoảng hai mươi sáu. Hai mươi bảy tuổi, cao hơn một mét tám, tướng mạo trắng trẻo và sáng sủa”.

Tạ Cẩn Hành là người nghiêm túc. Nghe em gái nói vậy, anh liền lôi bút và quyển sổ ra ghi chép. Cẩn Tri lại liếc qua chỗ Ứng Hàn Thời, thấy anh đặt hai tay lên bàn, quay đi chỗ khác chứ không nhìn cô.

“Anh ta có tiết lộ địa chỉ hay thông tin cá nhân gì không?” Tạ Cẩn Hành lại hỏi.

“Không ạ. Anh ấy chỉ nói mình là hacker. Anh ấy cũng rất hay xấu hổ.” Câu cuối là cô buột miệng nhưng giáo sư Tạ vẫn cắm cúi ghi chép. Đúng lúc này, Cẩn Tri nhìn thấy Ứng Hàn Thời cầm tách trà uống một ngụm. Anh ngồi thẳng lưng, cử chỉ nho nhã và đúng mực. Chỉ là lúc đặt cốc trà xuống bàn, gương mặt anh hơi ửng đỏ.

Cẩn Tri đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, nhưng suy đoán vừa vụt qua não bộ của cô thật khó tưởng tượng. Sao cô cảm thấy… Ứng Hàn Thời nghe được cuộc trò chuyện của hai anh em nên mới có phản ứng này. Nhưng anh ngồi cách họ tương đối xa cơ mà?

“Xấu hổ ư?” Giáo sư Tạ tỏ ra hiếu kỳ: “Em có phương thức liên lạc với anh ta không? Ví dụ như điện thoại hay ID cá nhân ấy?”.

Cẩn Tri im lặng vài giây. Cô chú ý thấy Ứng Hàn Thời ngồi thẳng người, bàn tay cầm tách trà bất động như đang chờ đợi điều gì đó. Cảm giác kỳ lạ trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.

“Không ạ.” Cô đáp: “Có lẽ anh ấy không hy vọng người khác tìm mình”.

Cô vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời liền cụp mi, khóe miệng hơi nhếch lên, cho thấy tâm trạng không tồi.

Cẩn Tri không khỏi giật mình. Chuyện này là thế nào vậy? Chín mươi phần trăm là anh đang nghe lén cô nói chuyện bằng một phương thức thần kỳ nào đó. Nhưng hồi nãy, hai anh em cô mới quyết định đến nhà hàng này, trong túi xách của cô cũng chẳng có thứ gì lạ. Hơn nữa, hành động lén lút không giống phong cách của anh.

Cẩn Tri còn đang nghi hoặc, giáo sư Tạ ở phía đối diện đóng quyển sổ tay: “Vậy đi. Khi nào nhớ ra điều gì, em hãy gọi điện thoại cho anh”.

“Vâng ạ.” Cô vừa đáp vừa liếc người đàn ông ở đằng kia. Anh vẫn ngồi bất động, vẻ mặt hòa nhã.

Đúng lúc này, di động của Tạ Cẩn Hành đổ chuông. Chắc là cuộc điện thoại quan trọng, bởi thần sắc anh trở nên nặng nề trong giây lát. Anh đứng dậy: “Anh ra ngoài một lát”.

Cẩn Tri gật đầu: “Vâng”.

Xung quanh có mấy người khách thưởng thức đồ ăn, tiếng dao nĩa lanh canh và tiếng trò chuyện rì rầm vang lên hòa cùng tiếng nhạc. Cẩn Tri uống mấy thìa canh, sau đó nhướng mày nhìn Ứng Hàn Thời. anh đang cúi đầu xem điện thoại. Mấy cô nhân viên phục vụ ở gần đó thỉnh thoảng lại liếc người đàn ông đẹp trai ngồi một mình mà anh không hề bận tâm.

Điện thoại của Cẩn Tri để trên bàn kêu “bíp” một tiếng. Cùng lúc đó, cô thấy Ứng Hàn Thời buông máy, ngẩng đầu nhìn mình.

Cẩn Tri cầm di động lên xem, đúng là tin nhắn do anh gửi tới: Cô Tạ! Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt với vị tiên sinh đó, xin cô hãy ở lại, có chuyện cần thương lượng.

Cẩn Tri nhanh chóng nhắn lại: Được thôi.

Ứng Hàn Thời mỉm cười, bỏ điện thoại xuống bàn. Cẩn Tri cầm chiếc thìa, khuấy đều trong bát. Thì ra, anh xuất hiện ở nơi này nhằm mục đích tìm gặp cô, nhất định là chuyện quan trọng gì đó.

Tạ Cẩn Hành đi vào nhưng không ngồi xuống mà cầm áo khoác và cặp ca táp lên, nói: “Cẩn Tri, anh có việc đột xuất phải quay về tổ nghiên cứu. Anh sẽ đưa em về nhà trước”.

“Không cần đâu. Lát nữa em có bạn đến đây, anh cứ bận việc của anh đi. Tình hình có nghiêm trọng không? Anh ổn đấy chứ?”

Tạ Cẩn Hành dõi mắt ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Trời mưa hơi lớn. Chắc là dữ liệu xảy ra sai sót, anh phải về xem thế nào. Vấn đề nhỏ ấy mà”.

Cẩn Tri gật đầu, cảm thán: “Các anh lợi hại thật đấy”.

Tạ Cẩn Hành mỉm cười. Vừa quay người, anh đột nhiên dừng lại, nói với em gái: “Cẩn Tri, em…”.

“Sao cơ?” Cẩn Tri không hiểu.

Anh ngập ngừng vài giây rồi nói bằng một giọng nói ý tứ sâu xa: “Em hãy cẩn thận, đừng để người đàn ông lai lịch bất minh lừa”.

Cẩn Tri: “Hả?”. Vài giây sau, cô mới sực tỉnh, nhìn về phía Ứng Hàn Thời. Anh hơi cúi người xuống, không biết đang nghĩ gì.

Tạ Cẩn Hành nhanh chóng rời đi. Cẩn Tri cũng ăn xong. Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời thanh toán rồi đứng lên đi về phía cô. Đến nơi, amh chắp hai tay sau lưng, hơi gật đầu với cô.

Cẩn Tri mỉm cười: “Anh ngồi đi!”.

“Chúng ta lên xe của tôi nói chuyện.” Anh lên tiếng.

Nơi này đông người không tiện, Cẩn Tri hiểu ý liền cầm túi xách đứng lên. Ứng Hàn Thời tránh sang một bên, nhường lối cho cô. Hai người cùng đi ra ngoài.

Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước. Hai cô lễ tân ở cửa cúi thấp người: “Tạm biệt quý khách!”.

Cẩn Tri mỉm cười, Ứng Hàn Thời ở đằng trước hơi gật đầu đáp lễ, nhận chiếc ô từ tay cô nhân viên rồi sải bước dài ra ngoài.

Trong lòng Cẩn Tri lại xuất hiện cảm giác đó. Tuy anh hay đỏ mặt nhưng trong đối nhân xử thế, anh toát ra vẻ điềm tĩnh và phong độ bẩm sinh.

Hai người đứng dưới mái hiên nhà hàng. Ứng Hàn Thời giương ô rồi nói với cô: “Cô hãy đợi một lát, tôi sẽ lái xe qua đây”.

“Không cần đâu. Chúng ta cùng đi.”

Anh không nói gì, che phần lớn chiếc ô trên đầu cô. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười, cùng anh sánh bước trong cơn mưa.

Ứng Hàn Thời thong thả bước đi, mắt nhìn thẳng về phía trước. Trời mưa rất lớn, nước chảy thành dòng trên mặt đường. Hai người nhanh chóng đi đến bên chiếc Porsche. Trước đó, tuy đã chú ý đến chiếc xe này nhưng Cẩn Tri không hề biết chủ nhân của nó là ai. Vào thời khắc này, cô cảm thấy rất bất ngờ. Một người như anh sao có thể sử dụng chiếc xe mui trần thời thượng đó?

Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, cửa xe tự động mở khóa. Ứng Hàn Thời lập tức mở cửa ở vị trí ghế lái phụ cho cô.

Cẩn Tri bất chợt lên tiếng: “Hồi nãy, tại sao anh có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi? Anh gắn máy nghe lén đấy à?”.

Ứng Hàn Thời dừng động tác. Hai người im lặng vài giây. Sau đó, anh quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt cũng như câu hỏi của cô: “Lên xe đi!”.

Cẩn Tri đành cúi người chui vào trong ô tô. Ứng Hàn Thời giúp cô đóng cửa, đi sang bên kia, thu ô rồi ngồi vào ghế lái. Sau đó, anh lấy đôi găng tay trắng từ trên bảng điều khiển đeo vào tay rồi mới cầm vô lăng.

Cẩn Tri yên lặng quan sát nhất cử nhất động của anh. Lái xe hay “giết” cỗ máy cũng đều đeo găng tay, người đàn ông này đúng là kỳ lạ thật đấy.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Cô hỏi.

Ứng Hàn Thời nổ máy, mắt hướng về phía trước, từ tốn trả lời: “Đến nơi không có ai khác”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom