-
Phần 10
Ngay lập tức sắc mặt của Ân Mẫn liền trắng bệch, cô ta nghi ngờ hỏi lại: “Là sao? Anh muốn em làm chuột bạch sao? Tiếu thiếu, có phải anh uống nhiều rồi không? Em là Ân Mẫn, cha em là viện trưởng Ân.”
Mấy cậu ấm cô chiêu khác cũng không hiểu, có người sợ ảnh hưởng đến hòa khí, cố gắng hòa giải:
“Tiếu thiếu, cô ấy đã đắc tội gì với cậu, chúng ta giải quyết riêng được không?”
Chỉ nghe thấy Tiếu Thụy cười lạnh một tiếng, mặt đầy tức giận:
“Không phải mấy người hiếu kì người tao điên cuồng tìm kiếm là ai sao? Một tuần trước trong hầm gửi xe, tao suýt chút nữa bị người ta siết cổ đến ch*t, người đó tập kích từ đằng sau, tao chỉ kéo được một đoạn dây chuyền nhỏ.”
Anh ta lôi đoạn dây chuyền từ trong túi ra, mọi người đều không dám hít thở mạnh.
Bởi vì đoạn dây chuyền đó với cái dây chuyền trên tay của Ân Mẫn giống hệt nhau, ngay cả đoạn đứt cũng khớp.
Tiếu Thụy nhấc chân đến gần, dùng lực túm lấy cổ tay của Ân Mẫn nói: “Cái dây chuyền này độc nhất vô nhị, thế nhưng lại chính do cô nói, Ân Mẫn, tôi thật không nhìn ra cô lại lớn mật đến thế.”
Để báo thù, anh ta đã dồn không ít lực, Ân Mẫn điên cuồng vùng vẫy, gương mặt đỏ bừng, thoát ra được liền ho sặc sụa.
Phải mất một lúc cô ta mới nghĩ đến tôi, sợ hãi điên cuồng chỉ vào tôi nói:
“Là của cô ta! Cái dây chuyền này là của cô ta!”
Nhưng tôi ngơ ngác lắc đầu, sắc mặt trắng bệch:
“Không phải tôi không phải tôi…”
Ân Mẫn vồ sang muốn đánh tôi, lại bị chân của Tiếu Thụy đá sang một bên, anh ta nhếch môi: “Cô nghĩ tôi là thằng ngu à?”
Ân Mẫn đột nhiên nhớ ra gì đó:
“Bạn cùng phòng của em, Trương Ly Lệ với Trịnh Thiến đều có thể chứng minh! Bọn họ đều ở đó!”
Hai nữ sinh kia không đủ tư cách tham gia những tiệc sinh nhật kiểu này, bây giờ hẳn là đang ở kí túc xá.
Ân Mẫn trực tiếp gọi điện thoại qua, vừa được kết nối thì Tiếu Thụy đã giành lấy, anh ta không kiên nhẫn hỏi thẳng:
“Cái dây chuyền trên tay Ân Mẫn, rốt cuộc là của ai?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, hiển nhiên không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe thấy Tiếu Thụy quát to: “Cmn, rốt cuộc là của ai?”
Nữ sinh kia liền hoảng loạn đáp: “Đương nhiên là của Ân Mẫn rồi! Tiếu thiếu đừng nghe con tiện nhân Khương Hòa kia ăn nói xằng bậy, lời của cô ta không nên….”
Điện thoại trực tiếp bị ngắt kết nối.
Sắc mặt của Ân Mẫn liền trắng bệch, hai người bạn cùng phòng còn đang nghĩ bản thân vừa rồi còn giúp cô ta, không hề biết rằng đã khiến cô ta đi đến bờ vực của cái ch*t.
Ánh mắt của Tiếu Thụy lướt qua cơ thể của cô ta rồi lại nhìn chúng tôi một lượt, nở một nụ cười nham hiểm:
“Trò chơi….bắt đầu thôi.”
Đây là biệt thự có bốn tầng, ba tầng trên mặt đất, một tầng hầm.
Bọn họ để chúng tôi ẩn náu trong bốn tầng này, sau mười phút liền thay nhau đi tìm kiếm, người bị người khác tìm thấy thì sẽ bị trừng phạt thật nặng.
Có người giấu tên từng tiết lộ trên trang web của trường về những hình phạt này, nó không giới hạn ở việc lột hết quần áo rồi sủa như chó, quỳ xuống mặt đất liếm chân cho bọn họ, thậm chí còn phải gọi điện về nhà cho phụ huynh khi bị đánh, cho dù bị đối xử như thế nào thì bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng, bị ép giữ im lặng không thể nói ra .
Bài viết này chỉ hiển thị trong nửa tiếng liền bị ai đó xóa sạch sẽ.
Nhưng những điều bẩn thỉu trên thế giới này, chỉ cần nó còn tồn tại thì cũng sẽ có ngày bị người khác phơi bày.
Mọi người hoảng loạn tìm nơi ẩn náu trong các căn phòng khác nhau vì sợ bị phát hiện.
Mắt nhìn thấy sắp hết thời gian rồi, tôi chọn căn phòng ngoài cùng bên phải của tầng hai đi vào, vừa đẩy cửa liền bị ai đó kéo vào sau cửa.
------
Tôi còn chưa kịp phản kích thì đột nhiên nghe thấy hơi thở quen thuộc, liền lập thức thả lỏng một chút.
“Lâm Quy.”
Người đằng sau cũng thả tay ra, dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ.
Cậu ấy nhàn nhã dựa vào tường, mở miệng: “Nghe nói, cậu biến dây chuyền tôi làm tặng cậu thành di vật cuối cùng của mẹ?”
Tôi học theo động tác của cậu, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi:
“Cái dây chuyền kia của cậu không ổn, vừa kéo đã đứt rồi.”
Cậu cúi đầu cười bất lực:
“Lúc tôi tặng cậu cũng không phải để cậu siết cổ người khác.”
Tôi đang định nói gì đó thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Tôi im lặng ra hiệu:
“Con mồi đến rồi.”
Mấy người Tiếu Thụy sẽ không ngờ đến, biệt thự này vốn dĩ là nơi bọn họ săn mồi đã trở thành nơi chúng tôi săn bọn họ.
Hằng ngày, tôi chính là đứa nhát gan nổi tiếng của khoa hóa học, còn Lâm Quy là kẻ yếu ớt của khoa máy tính.
Nhưng đồng thời, chúng tôi lại là những kẻ điên trong số những người thường, là thẩm phán của những kẻ điên.
Một số kẻ ác lợi dụng của cải và quyền lực để lách luật hoành hành, vậy thì để bọn tôi làm thay đi.
Lần xét xử này, chúng tôi đã lên kế hoạch trong hai tháng, cuối cùng đã dồn vào một trò chơi.
Hiện tại, trò chơi đã bắt đầu rồi.
Tôi giả vờ khiếp sợ thất thế chạy quanh phòng.
Khi có một nam sinh đeo khuyên tai lòe loẹt đẩy cửa bước vào, tôi đang định mở cửa tủ quần áo ra, nghe thấy tiếng mở cửa liền bị dọa, ngoảnh lại sợ hãi nhìn anh ta.
Sau đó loạng choạng, không ngừng lùi về sau: “Cậu đừng qua đây, xin cậu….”
Đội trưởng đội bóng rổ Trần Giang Hải vui mừng vỗ tay: “Hhahahahhahah không ngờ nhanh như vậy liền tìm được tiểu chuột bạch, lần này là tôi đứng nhất rồi.”
Anh ta kéo cà vạt áo sơ mi ra, ác ý tiến lại gần:
“Để tôi nghĩ xem, nên trừng phạt cô như nào đây….”
Còn chưa kịp nói xong, một mũi kim đã lưu loát đâm thẳng vào gáy của anh ta.
Sau lưng anh ta, một tay Lâm Quy ôm lấy cổ, một tay bơm thuốc mê vào.
Trần Giang Hải còn không kịp hô một tiếng liền ngã ra đất.
Lâm Quy búng tay:
“Con mồi đầu tiên.”
Lâm Quy đã xử lí Trần Giang Hải, tôi tiếp tục ra ngoài tìm con mồi khác.
Lúc này ở phòng khách tầng 1, Tiếu Thụy đã đợi không nổi rồi.
“Con mẹ nó Trần Giang Hải lề mề cái gì vậy? Không tìm thấy thì phải quay lại đi chứ, lãng phí hết thời gian của tao.”
Những người khác nhìn nhau, cố ý muốn lấy lòng nói:
“Tiếu thiếu, hay là cậu trực tiếp đi tìm đi, tôi sẽ gọi điện cho Trần Giang Hải bảo cậu ta xuống.”
Tiếu Thụy liền đặt điếu thuốc lên bàn, thuận tay rút ra một cây gậy đánh golf, hưng phấn đi lên lầu.
Tôi đi lang thang ở tầng hai, nhìn căn phòng ở góc cầu thang trông giống như một nơi sẽ có người đang ẩn náu.
Có người trốn, thì nhất định có người đến tìm.
Tôi muốn vào trong đợi nhưng khi mở cửa ra thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế sofa.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc.
Làm tôi hết hồn, cô ấy cũng vậy, sau khi nhìn rõ tôi là ai, cô ấy mới thả lỏng đôi chút.
Đợi tôi đóng cửa lại, cô gái cúi đầu không biểu cảm gì, cũng không nhìn tôi nữa.
Tôi nhìn theo tay của cô ấy, thấy có giấu một con dao trong ống tay áo.
“Bạn học, cậu không định trốn đi sao?”
Tôi giả vờ không nhìn thấy, lúng ta lung túng như lần đầu làm tiểu chuột bạch.
Cô gái nhếch nhếch khóe miệng:
“Vô dụng thôi, trốn ở đâu cũng đều bị bọn họ tìm ra, bọn họ sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Xem ra, đây không phải lần đầu tiên cô ấy bị đưa tới đây.
Và cũng hiển nhiên, cô ấy đã phải chịu qua sự tra tấn vô nhân đạo và không muốn phải chịu qua lần thứ hai.
“Sau cái tủ sách này có một căn phòng, cô trốn trong này đi.” Cô ấy chỉ tay về một phía, nhàn nhạt nói, “Tôi sẽ ở bên ngoài, cô nên tránh đi.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, làm thinh.
Cô ấy muốn đồng quy vô tận, nhưng đây không phải cách tốt nhất.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng huýt sáo mơ hồ, giống như một lời thôi thúc hành hạ thần kinh của con mồi.
Cô gái đột ngột mở to đôi mắt, nhìn tôi bất động, cuối cùng cũng lo lắng đứng dậy trực tiếp đẩy tôi vào căn phòng nhỏ kia.
“Cô đang làm gì vậy! Cô có biết rằng một khi bị phát hiện càng sớm thì hình phạt phải chịu đựng sẽ càng kinh tởm hơn không, cô sẽ không thể chịu đựng được đâu!”
Nhưng cô ấy tuyệt đối không ngờ rằng, trước căn phòng nhỏ đó, tôi quay người lại, nói nhỏ bên tai cô:
“Cô có tin vào ánh sáng không?”
Trong khi cô ấy mở to đôi mắt nhìn, tôi liền đẩy cô vào trong, rồi thuận tay đóng chặt cửa.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Tiếu Thụy đang kéo cây gậy, nhìn thấy tôi nhất thời liền hưng phấn:
“Trước đây tôi chưa từng gặp cô, lần đầu tiên tới à, thấy trò chơi này thế nào? Chơi vui không?”
Gương mặt tôi liền trở nên trắng bệch, anh ta từng bước ép sát đến, tôi càng lùi về sau, sau đó loạng choạng ngã xuống đất.
Sự sợ hãi của tôi khiến anh ta có cảm giác thỏa mãn, anh ta nắm lấy tóc của tôi kéo lê ra ngoài, tôi nghẹn ngào vùng vẫy:
“Xin anh hãy tha cho tôi, xin anh…. Tôi nghe trộm được lúc n Mẫn gọi điện thoại, tập kích anh còn có người khác, tôi có thể nói cho anh biết!”
Bước chân của Tiếu Thụy liền dừng lại.
Anh ta dường như đang cố nhớ lại gì đó, rồi cúi đầu xuống, nhìn tôi đầy nham hiểm nói: “Đồng bọn của cô ta ở đâu?”
Tôi mấp máy môi, giống như không thể nói ra được vì ho quá nhiều.
Tiếu Thụy vô thức cúi xuống gần hơn, Lâm Quy ở đằng sau liền lấy thuốc từ trong túi ra, không do dự bịt miệng và mũi anh ta lại.
Haiz, đồng bọn tập kích anh ta.
Không phải là đang ở đây sao?
Lại một con mồi nữa.
Tôi xoa xoa đầu, cảm thấy còn nhức nhức:
“Người tiếp theo, cậu đi làm mồi nhử đi.”
Lâm Quy nhún nhún vai, cúi đầu ôm ngực, liền trở thành một mọt sách yếu ớt, hèn nhát.
Trong vòng hai mươi phút, tôi và Lâm Quy đều dùng cách này để bắt thêm một người nữa.
Là tiểu minh tinh Dương Lâm hay ra vẻ đạo mạo.
Thẳng đến khi những người còn lại cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, bắt đầu lên lầu tìm người, chúng tôi mới quyết định kết thúc trong êm đẹp.
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn lối ra ở cửa phụ của biệt thự, Lâm Quy ném người vào lối đi bí mật rồi rời đi trước, tôi dùng điện thoại di động cửa Tiếu Thụy gửi tin nhắn cho mỗi người.
“Lần này chơi không vui gì hết, tao đưa bọn họ đi uống rượu rồi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tao.”
Sau khi tắt nguồn điện thoại, tôi đang muốn đi vào lối đi bí mật.
Thì đột nhiên có người từ phía sau tóm lấy tôi.
Chỉ nhìn thấy Ân Mẫn kích động nhìn lối đi bí mật nói: “Một nơi ẩn náu tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ không tìm ra!”
Cô ta hung dữ đẩy tôi ra: “Cút ra!”
Rồi nóng lòng chạy vào.
………
Nghĩ đến Lâm Quy đang đợi ở lối ra, tôi gửi cho cậu ấy một tin: “Chuẩn bị thuốc.”
Haiz, bắt cừu còn được tặng lợn.
Sao lại vội vàng muốn bị trói vậy cơ chứ.
Thật là không thể hiểu nổi.
Tin nhắn gỉa do tôi gửi đi chỉ có thể tạm thời khiến những người kia bối rối, đợi bọn họ phản ứng lại, thì mấy người Tiếu Thụy cũng đã bị trói đến một biệt thự bỏ hoang khác rồi.
Tiếu Thụy là người đầu tiên tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm đóng chặt.
Mấy cậu ấm cô chiêu khác cũng không hiểu, có người sợ ảnh hưởng đến hòa khí, cố gắng hòa giải:
“Tiếu thiếu, cô ấy đã đắc tội gì với cậu, chúng ta giải quyết riêng được không?”
Chỉ nghe thấy Tiếu Thụy cười lạnh một tiếng, mặt đầy tức giận:
“Không phải mấy người hiếu kì người tao điên cuồng tìm kiếm là ai sao? Một tuần trước trong hầm gửi xe, tao suýt chút nữa bị người ta siết cổ đến ch*t, người đó tập kích từ đằng sau, tao chỉ kéo được một đoạn dây chuyền nhỏ.”
Anh ta lôi đoạn dây chuyền từ trong túi ra, mọi người đều không dám hít thở mạnh.
Bởi vì đoạn dây chuyền đó với cái dây chuyền trên tay của Ân Mẫn giống hệt nhau, ngay cả đoạn đứt cũng khớp.
Tiếu Thụy nhấc chân đến gần, dùng lực túm lấy cổ tay của Ân Mẫn nói: “Cái dây chuyền này độc nhất vô nhị, thế nhưng lại chính do cô nói, Ân Mẫn, tôi thật không nhìn ra cô lại lớn mật đến thế.”
Để báo thù, anh ta đã dồn không ít lực, Ân Mẫn điên cuồng vùng vẫy, gương mặt đỏ bừng, thoát ra được liền ho sặc sụa.
Phải mất một lúc cô ta mới nghĩ đến tôi, sợ hãi điên cuồng chỉ vào tôi nói:
“Là của cô ta! Cái dây chuyền này là của cô ta!”
Nhưng tôi ngơ ngác lắc đầu, sắc mặt trắng bệch:
“Không phải tôi không phải tôi…”
Ân Mẫn vồ sang muốn đánh tôi, lại bị chân của Tiếu Thụy đá sang một bên, anh ta nhếch môi: “Cô nghĩ tôi là thằng ngu à?”
Ân Mẫn đột nhiên nhớ ra gì đó:
“Bạn cùng phòng của em, Trương Ly Lệ với Trịnh Thiến đều có thể chứng minh! Bọn họ đều ở đó!”
Hai nữ sinh kia không đủ tư cách tham gia những tiệc sinh nhật kiểu này, bây giờ hẳn là đang ở kí túc xá.
Ân Mẫn trực tiếp gọi điện thoại qua, vừa được kết nối thì Tiếu Thụy đã giành lấy, anh ta không kiên nhẫn hỏi thẳng:
“Cái dây chuyền trên tay Ân Mẫn, rốt cuộc là của ai?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, hiển nhiên không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe thấy Tiếu Thụy quát to: “Cmn, rốt cuộc là của ai?”
Nữ sinh kia liền hoảng loạn đáp: “Đương nhiên là của Ân Mẫn rồi! Tiếu thiếu đừng nghe con tiện nhân Khương Hòa kia ăn nói xằng bậy, lời của cô ta không nên….”
Điện thoại trực tiếp bị ngắt kết nối.
Sắc mặt của Ân Mẫn liền trắng bệch, hai người bạn cùng phòng còn đang nghĩ bản thân vừa rồi còn giúp cô ta, không hề biết rằng đã khiến cô ta đi đến bờ vực của cái ch*t.
Ánh mắt của Tiếu Thụy lướt qua cơ thể của cô ta rồi lại nhìn chúng tôi một lượt, nở một nụ cười nham hiểm:
“Trò chơi….bắt đầu thôi.”
Đây là biệt thự có bốn tầng, ba tầng trên mặt đất, một tầng hầm.
Bọn họ để chúng tôi ẩn náu trong bốn tầng này, sau mười phút liền thay nhau đi tìm kiếm, người bị người khác tìm thấy thì sẽ bị trừng phạt thật nặng.
Có người giấu tên từng tiết lộ trên trang web của trường về những hình phạt này, nó không giới hạn ở việc lột hết quần áo rồi sủa như chó, quỳ xuống mặt đất liếm chân cho bọn họ, thậm chí còn phải gọi điện về nhà cho phụ huynh khi bị đánh, cho dù bị đối xử như thế nào thì bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng, bị ép giữ im lặng không thể nói ra .
Bài viết này chỉ hiển thị trong nửa tiếng liền bị ai đó xóa sạch sẽ.
Nhưng những điều bẩn thỉu trên thế giới này, chỉ cần nó còn tồn tại thì cũng sẽ có ngày bị người khác phơi bày.
Mọi người hoảng loạn tìm nơi ẩn náu trong các căn phòng khác nhau vì sợ bị phát hiện.
Mắt nhìn thấy sắp hết thời gian rồi, tôi chọn căn phòng ngoài cùng bên phải của tầng hai đi vào, vừa đẩy cửa liền bị ai đó kéo vào sau cửa.
------
Tôi còn chưa kịp phản kích thì đột nhiên nghe thấy hơi thở quen thuộc, liền lập thức thả lỏng một chút.
“Lâm Quy.”
Người đằng sau cũng thả tay ra, dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ.
Cậu ấy nhàn nhã dựa vào tường, mở miệng: “Nghe nói, cậu biến dây chuyền tôi làm tặng cậu thành di vật cuối cùng của mẹ?”
Tôi học theo động tác của cậu, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi:
“Cái dây chuyền kia của cậu không ổn, vừa kéo đã đứt rồi.”
Cậu cúi đầu cười bất lực:
“Lúc tôi tặng cậu cũng không phải để cậu siết cổ người khác.”
Tôi đang định nói gì đó thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Tôi im lặng ra hiệu:
“Con mồi đến rồi.”
Mấy người Tiếu Thụy sẽ không ngờ đến, biệt thự này vốn dĩ là nơi bọn họ săn mồi đã trở thành nơi chúng tôi săn bọn họ.
Hằng ngày, tôi chính là đứa nhát gan nổi tiếng của khoa hóa học, còn Lâm Quy là kẻ yếu ớt của khoa máy tính.
Nhưng đồng thời, chúng tôi lại là những kẻ điên trong số những người thường, là thẩm phán của những kẻ điên.
Một số kẻ ác lợi dụng của cải và quyền lực để lách luật hoành hành, vậy thì để bọn tôi làm thay đi.
Lần xét xử này, chúng tôi đã lên kế hoạch trong hai tháng, cuối cùng đã dồn vào một trò chơi.
Hiện tại, trò chơi đã bắt đầu rồi.
Tôi giả vờ khiếp sợ thất thế chạy quanh phòng.
Khi có một nam sinh đeo khuyên tai lòe loẹt đẩy cửa bước vào, tôi đang định mở cửa tủ quần áo ra, nghe thấy tiếng mở cửa liền bị dọa, ngoảnh lại sợ hãi nhìn anh ta.
Sau đó loạng choạng, không ngừng lùi về sau: “Cậu đừng qua đây, xin cậu….”
Đội trưởng đội bóng rổ Trần Giang Hải vui mừng vỗ tay: “Hhahahahhahah không ngờ nhanh như vậy liền tìm được tiểu chuột bạch, lần này là tôi đứng nhất rồi.”
Anh ta kéo cà vạt áo sơ mi ra, ác ý tiến lại gần:
“Để tôi nghĩ xem, nên trừng phạt cô như nào đây….”
Còn chưa kịp nói xong, một mũi kim đã lưu loát đâm thẳng vào gáy của anh ta.
Sau lưng anh ta, một tay Lâm Quy ôm lấy cổ, một tay bơm thuốc mê vào.
Trần Giang Hải còn không kịp hô một tiếng liền ngã ra đất.
Lâm Quy búng tay:
“Con mồi đầu tiên.”
Lâm Quy đã xử lí Trần Giang Hải, tôi tiếp tục ra ngoài tìm con mồi khác.
Lúc này ở phòng khách tầng 1, Tiếu Thụy đã đợi không nổi rồi.
“Con mẹ nó Trần Giang Hải lề mề cái gì vậy? Không tìm thấy thì phải quay lại đi chứ, lãng phí hết thời gian của tao.”
Những người khác nhìn nhau, cố ý muốn lấy lòng nói:
“Tiếu thiếu, hay là cậu trực tiếp đi tìm đi, tôi sẽ gọi điện cho Trần Giang Hải bảo cậu ta xuống.”
Tiếu Thụy liền đặt điếu thuốc lên bàn, thuận tay rút ra một cây gậy đánh golf, hưng phấn đi lên lầu.
Tôi đi lang thang ở tầng hai, nhìn căn phòng ở góc cầu thang trông giống như một nơi sẽ có người đang ẩn náu.
Có người trốn, thì nhất định có người đến tìm.
Tôi muốn vào trong đợi nhưng khi mở cửa ra thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế sofa.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc.
Làm tôi hết hồn, cô ấy cũng vậy, sau khi nhìn rõ tôi là ai, cô ấy mới thả lỏng đôi chút.
Đợi tôi đóng cửa lại, cô gái cúi đầu không biểu cảm gì, cũng không nhìn tôi nữa.
Tôi nhìn theo tay của cô ấy, thấy có giấu một con dao trong ống tay áo.
“Bạn học, cậu không định trốn đi sao?”
Tôi giả vờ không nhìn thấy, lúng ta lung túng như lần đầu làm tiểu chuột bạch.
Cô gái nhếch nhếch khóe miệng:
“Vô dụng thôi, trốn ở đâu cũng đều bị bọn họ tìm ra, bọn họ sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Xem ra, đây không phải lần đầu tiên cô ấy bị đưa tới đây.
Và cũng hiển nhiên, cô ấy đã phải chịu qua sự tra tấn vô nhân đạo và không muốn phải chịu qua lần thứ hai.
“Sau cái tủ sách này có một căn phòng, cô trốn trong này đi.” Cô ấy chỉ tay về một phía, nhàn nhạt nói, “Tôi sẽ ở bên ngoài, cô nên tránh đi.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, làm thinh.
Cô ấy muốn đồng quy vô tận, nhưng đây không phải cách tốt nhất.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng huýt sáo mơ hồ, giống như một lời thôi thúc hành hạ thần kinh của con mồi.
Cô gái đột ngột mở to đôi mắt, nhìn tôi bất động, cuối cùng cũng lo lắng đứng dậy trực tiếp đẩy tôi vào căn phòng nhỏ kia.
“Cô đang làm gì vậy! Cô có biết rằng một khi bị phát hiện càng sớm thì hình phạt phải chịu đựng sẽ càng kinh tởm hơn không, cô sẽ không thể chịu đựng được đâu!”
Nhưng cô ấy tuyệt đối không ngờ rằng, trước căn phòng nhỏ đó, tôi quay người lại, nói nhỏ bên tai cô:
“Cô có tin vào ánh sáng không?”
Trong khi cô ấy mở to đôi mắt nhìn, tôi liền đẩy cô vào trong, rồi thuận tay đóng chặt cửa.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Tiếu Thụy đang kéo cây gậy, nhìn thấy tôi nhất thời liền hưng phấn:
“Trước đây tôi chưa từng gặp cô, lần đầu tiên tới à, thấy trò chơi này thế nào? Chơi vui không?”
Gương mặt tôi liền trở nên trắng bệch, anh ta từng bước ép sát đến, tôi càng lùi về sau, sau đó loạng choạng ngã xuống đất.
Sự sợ hãi của tôi khiến anh ta có cảm giác thỏa mãn, anh ta nắm lấy tóc của tôi kéo lê ra ngoài, tôi nghẹn ngào vùng vẫy:
“Xin anh hãy tha cho tôi, xin anh…. Tôi nghe trộm được lúc n Mẫn gọi điện thoại, tập kích anh còn có người khác, tôi có thể nói cho anh biết!”
Bước chân của Tiếu Thụy liền dừng lại.
Anh ta dường như đang cố nhớ lại gì đó, rồi cúi đầu xuống, nhìn tôi đầy nham hiểm nói: “Đồng bọn của cô ta ở đâu?”
Tôi mấp máy môi, giống như không thể nói ra được vì ho quá nhiều.
Tiếu Thụy vô thức cúi xuống gần hơn, Lâm Quy ở đằng sau liền lấy thuốc từ trong túi ra, không do dự bịt miệng và mũi anh ta lại.
Haiz, đồng bọn tập kích anh ta.
Không phải là đang ở đây sao?
Lại một con mồi nữa.
Tôi xoa xoa đầu, cảm thấy còn nhức nhức:
“Người tiếp theo, cậu đi làm mồi nhử đi.”
Lâm Quy nhún nhún vai, cúi đầu ôm ngực, liền trở thành một mọt sách yếu ớt, hèn nhát.
Trong vòng hai mươi phút, tôi và Lâm Quy đều dùng cách này để bắt thêm một người nữa.
Là tiểu minh tinh Dương Lâm hay ra vẻ đạo mạo.
Thẳng đến khi những người còn lại cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, bắt đầu lên lầu tìm người, chúng tôi mới quyết định kết thúc trong êm đẹp.
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn lối ra ở cửa phụ của biệt thự, Lâm Quy ném người vào lối đi bí mật rồi rời đi trước, tôi dùng điện thoại di động cửa Tiếu Thụy gửi tin nhắn cho mỗi người.
“Lần này chơi không vui gì hết, tao đưa bọn họ đi uống rượu rồi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tao.”
Sau khi tắt nguồn điện thoại, tôi đang muốn đi vào lối đi bí mật.
Thì đột nhiên có người từ phía sau tóm lấy tôi.
Chỉ nhìn thấy Ân Mẫn kích động nhìn lối đi bí mật nói: “Một nơi ẩn náu tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ không tìm ra!”
Cô ta hung dữ đẩy tôi ra: “Cút ra!”
Rồi nóng lòng chạy vào.
………
Nghĩ đến Lâm Quy đang đợi ở lối ra, tôi gửi cho cậu ấy một tin: “Chuẩn bị thuốc.”
Haiz, bắt cừu còn được tặng lợn.
Sao lại vội vàng muốn bị trói vậy cơ chứ.
Thật là không thể hiểu nổi.
Tin nhắn gỉa do tôi gửi đi chỉ có thể tạm thời khiến những người kia bối rối, đợi bọn họ phản ứng lại, thì mấy người Tiếu Thụy cũng đã bị trói đến một biệt thự bỏ hoang khác rồi.
Tiếu Thụy là người đầu tiên tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm đóng chặt.
Bình luận facebook