-
Phần 11
Anh ta bị trói và treo trên trần nhà, sau khi nhận ra được tình hình hiện tại, anh ta mới suy sụp gào thét:
“Con mẹ nó đứa nào làm mấy cái này! Tao sẽ gi*t mày!”
Không ai đáp lại lời của anh ta, trái lại, vì quá ồn nên đám người Trần Giang Hải đã tỉnh lại, lại là một màn gào thét thảm thiết khác.
“Đ* má! Đây con mẹ nó là nơi nào vậy?”
“Aaaa Chúng ta bị bọn họ trói hết vào rồi! Cứu mạng với!”
“Nhà tôi có tiền! Có rất nhiều tiền! Đừng gi*t tôi!”
…………………….
Tiếng gào thét thảm thiết của họ bị ngắt quãng bởi âm thanh ngâm nga khó hiểu vang lên ở gần cửa.
Bọn họ đều nín thở trầm ngâm nhìn về phía cửa sắt, chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, đeo mặt nạ ma quái ung dung bước vào, trên tay người nọ còn cầm theo một chiếc rìu đẫm máu.
“Các vị thiếu gia, chúc các vị một buổi tối tốt lành.”
Giọng điệu cậu ấy có chút quái gở, không hổ có tố chất thần kinh.
“Nghe nói mấy người rất thích chơi trò chơi, mọi người cùng chơi với nhau có được không?”
Mấy người kia bị dọa đến mức không dám lên tiếng.
Tôi nhìn màn biểu diễn của Lâm Quy qua CCTV, rơi vào trầm mặc.
Đặt vào viễn cảnh đó, trông cậu ấy cũng thật dọa người.
Cũng may, tôi là đồng bọn của cậu ấy.
Nhìn ám hiệu của Lâm Quy, tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp như đã định.
Gần như cùng một lúc, trang đầu tiên của các trang web lớn đều xuất hiện link dẫn vào phòng phát sóng trực tiếp, màn hình LED của trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố cũng nhấp nháy vài lần như bị trục trặc, khi sáng lên một lần nữa, ống kính liền zoom vào gương mặt sợ hãi của Tiếu Thụy,
Ban đầu, khán giả không hiểu đó là gì, còn tưởng đây là chiêu trò quảng bá phim truyền hình, không mấy chú ý.
Chỉ có sinh viên đại học A đã bùng nổ rồi.
“Cmn đây không phải là Tiếu thiếu gia sao? Đây là trò chơi mới đấy à?”
“Chơi cái rắm! Trông anh ta như đang diễn sao? Anh ta đang bị trói đấy!”
“Người bị trói ở đằng sau không phải là đội trưởng đội bóng rổ Trần Giang Hải sao?”
“Còn người kia là Dương Lâm!”
Hai năm nay Dương Lâm ra mắt đóng vài bộ phim thần tượng, có lượng fan nhất định.
Màn phát sóng trực tiếp lên men nhanh chóng.
“Du côn bây giờ lộng hành như vậy sao? Trói người còn livestream luôn!”
“Tệ zl! Mau gọi cảnh sát cíu người đi!”
“Hi vọng mấy sinh viên đáng thương kia không sao.”
Sắc mặt của đám bạn bè xấu xa đang đợi Tiếu Thụy liên lạc lại sau khi phát hiện ra phòng livestream liền trắng bệch.
Một số người nhất trí, nhanh chóng gọi báo cảnh sát.
…….
“Bây giờ, trò chơi bắt đầu.”
Trong căn phòng, tên có tố chất thần kinh Lâm Quy cười:
“Căn villa bị bỏ hoang này tổng cộng có ba tầng, mấy người tùy ý tìm nơi ẩn náu, nhưng đừng để bị tôi tìm thấy, tôi tìm thấy rồi thì sẽ có hình phạt đó.”
Mấy người kia không hẹn mà cùng nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Quy tắc của trò chơi này là do chính bọn họ tạo nên, không có ai hiểu hơn bọn họ, rằng những hình phạt này có bao nhiêu là tàn nhẫn.
Cho nên việc đầu tiên sau khi được cởi trói, bọn họ điên cuồng tìm đường ra.
Lâm Quy đứng một chỗ không nhúc nhích, thậm chí còn tốt bụng bật đèn cho bọn họ.
Rất nhanh, những tiếng thét tuyệt vọng nối tiếp nhau vang lên.
Dù bọn họ trốn bằng cách nào thì cũng đều vô ích.
Căn villa này đã được cải tạo, đã biến thành một mật thất khổng lồ.
“Sẵn sàng rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Lâm Quy mỉm cười ấn máy tính giờ, đám người Tiếu Thụy khiếp sợ nhìn cậu ấy, chen lấn nhau tìm nơi ẩn náu.
Vui rồi đây.
Tôi cũng đeo mặt nạ ma quái, điều chỉnh máy thay đổi giọng nói, kéo một chiếc rìu khá nặng bắt đầu đi tìm NPC* của mình.
*NPC: chỉ những nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được.
Tiếu Thụy thở một cách nặng nhọc, thẳng đến khi bản thân trở thành tiểu chuột bạch thì anh ta mới hiểu được nỗi sợ ch*t người này.
Hai chân anh ta mềm nhũn, cuối cùng cũng bò lên được tầng ba.
Mấy người bắt cóc nhất định sẽ tìm từ tầng một và tầng hai trước, anh ta ở trên tầng ba sẽ tạm thời an toàn.
“Thời gian đếm ngược, 5…..4….3…..”
Giọng nói của Lâm Quy trở nên hưng phấn.
Tiếu Thụy bị dọa đến run cầm cập, run rẩy đẩy cánh cửa trong góc ra.
“Tìm thấy cậu rồi nhé.”
Tôi đã ở đây đợi cậu ta, đột ngột dí mặt lại gần.
Nhìn thấy một cái mặt nạ ma quái giống hệt với người ở bên dưới, Tiếu Thụy bị dọa đến hết hồn.
“A!!!!”
Anh ta muốn chạy, nhưng rất tiếc, cánh cửa đằng sau đã sớm bị đóng chặt lại.
Anh ta ngã xuống đất, không dám nhìn thẳng vào tôi, anh ta đổ mồ hôi khắp người, bám chặt vào cửa mà cầu cứu: “Cứu mạng…..cứu mạng! Ai đó có thể cứu tôi không!”
Tôi liền nắm lấy tóc của anh ta, giống như cách anh ta từng nắm tóc của tôi kéo lê đi.
Có thể là phát hiện sức lực của tôi không lớn, thân hình cũng không cao như Lâm Quy, không biết Tiếu Thụy lấy dũng khí ở đâu đột ngột lao ra, tiện tay lấy một cái ghế.
“Con mẹ nó mày ch*t đi!!”
Anh ta vừa nhấc ghế lên định quật vào người tôi thì bị ai đó đạp từ phía sau.
Nhìn dáng anh ta co rúm trên mặt đất như cá ch*t, tôi lại thở dài.
Ai nói với anh ta là kẻ điên chỉ có hai người cơ chứ?
Khi Tiếu Thụy tỉnh dậy một lần nữa, đám người Trần Giang Hải với Dương Lâm đang sợ hãi rúc vào một góc, còn anh ta bị lột áo và bị trói trên mặt đất, trên cổ còn đeo xích chó.
Lâm Quy cầm đầu xích còn lại, nhìn anh ta vẫy vẫy tay:
“Chúc mừng anh, người đầu tiên bị tìm thấy, đến đây, vừa sủa như chó vừa bò qua đây.”
Cậu ấy còn chỉ chỉ giày của mình: “Rồi liếm sạch nó đi.”
Tất cả mọi người theo dõi livestream đều bùng nổ luôn rồi.
“Này là đang làm cái gì vậy! Đám bắt cóc người bây giờ ghê tợn đến vậy sao!”
“Hành vị như này thật không bằng cầm thú! Quá tàn bạo rồi!”
“Sao bọn họ lại không cần tiền vậy? Chẳng lẽ bắt nạt bằng cách điên cuồng này là để trả thù sao?”
“Cảnh sát đâu rồi? Mau đi cứu những sinh viên đáng thương kia đi.”
……………
Những người dân nhiệt tình không biết rõ sự thật, bắt đầu chửi rủa những người bắt cóc.
Sinh viên đại học A cũng kinh ngạc không ngớt.
Tiếu thiếu gia thường ngày kiêu ngạo làm càn thế mà cũng có ngày bị sỉ nhục như vậy.
Phía cảnh sát sau khi xem phát sóng trực tiếp không lâu thì nhận được báo án, Tiếu gia, Trần gia, Dương gia đã dùng những mối quan hệ của mình để gây áp lực cho bọn họ, yêu cầu nhất định phải cứu người trong vòng 24h.
Sau khi biết tin Tiếu Thụy và những người kia mất tích tại biệt thự riêng của Tiếu gia, cảnh sát đã ập đến hiện trường.
Mấy cậu ấm cô chiêu có báo án đều bồn chồn không yên ngồi một chỗ.
“Lúc đó mấy người đang làm gì?’’
Đối mặt với thẩm vấn, bọn họ lắp bắp trả lời: “Chỉ…chỉ đơn giản là trò chuyện.”
Anh cảnh sát nhỏ dáng vẻ đầy chính nghĩa cau mày: “Ngoài mấy vị ra còn có người khác không? Xin đừng giấu giếm bất cứ điều gì, bỏ sót manh mối nào cũng sẽ cản trở công tác cứu người của chúng tôi, bạn bè của mấy vị đang gặp nguy hiểm.”
Đám người phú nhị đại cắn chặt răng chỉ nói có mấy người bọn họ ở đó.
Bối cảnh của bọn họ đều không hề đơn giản, những hành động ghê tởm đó tuyệt đối không thể để người khác biết được, những người bị kéo đến làm chuột bạch đều bỏ chạy đi rồi, nên không muốn chủ động tự gây rắc rối cho mình.
Phía cảnh sát nhìn ly rượu vang tại hiện trường, phát hiện ra số người với số ly rượu không khớp….. không đúng, thừa ra một ly.
“Mấy vị cộng với ba người bị trói kia, tại sao trên bàn lại thừa ra một cái ly, người đó là ai?”
Mấy người mơ hồ nhìn nhau.
Đột nhiên có một người nhớ ra gì đó, vội nói: “Là Ân Mẫn! Tôi nhớ ra rồi, trong buổi tiệc, Tiếu Thụy có nói một tuần trước cô ta đã tập kích cậu ấy! Người trói bọn họ nhất định là Ân Mẫn!”
Cảnh sát nhìn nhau một cái, liền xác định được đối tượng trọng điểm.
“Tìm xem những nơi người có tên là Ân Mẫn kia có thể đi.”
Khi thế giới bên ngoài hỗn loạn thì Tiếu Thụy đang trên bờ vực sụp đổ.
Anh ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được nuôi chiều đến mức tính cách cáu kỉnh, ai cũng không dám chọc vào anh ta, anh ta nhìn ai không vừa mắt cũng đều hành hạ họ một trận.
Chưa từng có ai dám bắt anh ta bò như chó, liếm giày, đây chính xác là những việc anh ta đã bắt người khác phải làm.
Tiếu Thụy không chịu nổi được nữa, thái độ bất cần nằm trên mặt đất, hét: “Ông đây không làm! Cứ gi*t tao đi!”
“Được thôi!”
Lâm Quy hành động một cách lưu loát, cậu ấy đứng dậy cầm rìu, nhắm vào cổ của Tiếu Thụy.
Cái chạm lạnh lẽo này khiến toàn thân Tiếu Thụy run rẩy, sớm tè ra quần.
Hóa ra cái ch*t không dễ dàng như vậy, anh ta không nghĩ ch*t…….
Anh ta sợ hãi rối rít quỳ xuống cầu xin: “Xin xin cậu, đừng gi*t tôi….”
Lâm Quy có chút khổ não sờ lên cán rìu, nói: “Vậy anh phải trả lời mấy câu hỏi của tôi.”
“Được được được! Cái gì tôi cũng nói!”
“Một năm trước, ai là người đứng đầu khoa Toán?”
Tiếu Thụy đột nhiên nhìn Lâm Quy với ánh mắt kinh hãi:
Không đợi anh ta trả lời, Lâm Quy lại bắt đầu chỉnh chỉnh cán rìu của mình.
Tiếu Thụy vội vàng run rẩy đáp: “Là…là Minh Dương.”
“Vậy năm nay thì sao?”
Tiếu Thụy cúi đầu: “Là…tôi.”
“Vậy Minh Dương đâu?”
Hỏi đến đây, cuối cùng Tiếu Thụy cũng nhận ra được điều gì, đây không phải là một vụ bắt cóc bình thường, mục đích của những kẻ bắt cóc này không phải là vì tiền.
Bọn họ biết rõ những chuyện đen tối mà nhiều người không biết.
“Cậu ta ch*t rồi.”
“Con mẹ nó đứa nào làm mấy cái này! Tao sẽ gi*t mày!”
Không ai đáp lại lời của anh ta, trái lại, vì quá ồn nên đám người Trần Giang Hải đã tỉnh lại, lại là một màn gào thét thảm thiết khác.
“Đ* má! Đây con mẹ nó là nơi nào vậy?”
“Aaaa Chúng ta bị bọn họ trói hết vào rồi! Cứu mạng với!”
“Nhà tôi có tiền! Có rất nhiều tiền! Đừng gi*t tôi!”
…………………….
Tiếng gào thét thảm thiết của họ bị ngắt quãng bởi âm thanh ngâm nga khó hiểu vang lên ở gần cửa.
Bọn họ đều nín thở trầm ngâm nhìn về phía cửa sắt, chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, đeo mặt nạ ma quái ung dung bước vào, trên tay người nọ còn cầm theo một chiếc rìu đẫm máu.
“Các vị thiếu gia, chúc các vị một buổi tối tốt lành.”
Giọng điệu cậu ấy có chút quái gở, không hổ có tố chất thần kinh.
“Nghe nói mấy người rất thích chơi trò chơi, mọi người cùng chơi với nhau có được không?”
Mấy người kia bị dọa đến mức không dám lên tiếng.
Tôi nhìn màn biểu diễn của Lâm Quy qua CCTV, rơi vào trầm mặc.
Đặt vào viễn cảnh đó, trông cậu ấy cũng thật dọa người.
Cũng may, tôi là đồng bọn của cậu ấy.
Nhìn ám hiệu của Lâm Quy, tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp như đã định.
Gần như cùng một lúc, trang đầu tiên của các trang web lớn đều xuất hiện link dẫn vào phòng phát sóng trực tiếp, màn hình LED của trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố cũng nhấp nháy vài lần như bị trục trặc, khi sáng lên một lần nữa, ống kính liền zoom vào gương mặt sợ hãi của Tiếu Thụy,
Ban đầu, khán giả không hiểu đó là gì, còn tưởng đây là chiêu trò quảng bá phim truyền hình, không mấy chú ý.
Chỉ có sinh viên đại học A đã bùng nổ rồi.
“Cmn đây không phải là Tiếu thiếu gia sao? Đây là trò chơi mới đấy à?”
“Chơi cái rắm! Trông anh ta như đang diễn sao? Anh ta đang bị trói đấy!”
“Người bị trói ở đằng sau không phải là đội trưởng đội bóng rổ Trần Giang Hải sao?”
“Còn người kia là Dương Lâm!”
Hai năm nay Dương Lâm ra mắt đóng vài bộ phim thần tượng, có lượng fan nhất định.
Màn phát sóng trực tiếp lên men nhanh chóng.
“Du côn bây giờ lộng hành như vậy sao? Trói người còn livestream luôn!”
“Tệ zl! Mau gọi cảnh sát cíu người đi!”
“Hi vọng mấy sinh viên đáng thương kia không sao.”
Sắc mặt của đám bạn bè xấu xa đang đợi Tiếu Thụy liên lạc lại sau khi phát hiện ra phòng livestream liền trắng bệch.
Một số người nhất trí, nhanh chóng gọi báo cảnh sát.
…….
“Bây giờ, trò chơi bắt đầu.”
Trong căn phòng, tên có tố chất thần kinh Lâm Quy cười:
“Căn villa bị bỏ hoang này tổng cộng có ba tầng, mấy người tùy ý tìm nơi ẩn náu, nhưng đừng để bị tôi tìm thấy, tôi tìm thấy rồi thì sẽ có hình phạt đó.”
Mấy người kia không hẹn mà cùng nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Quy tắc của trò chơi này là do chính bọn họ tạo nên, không có ai hiểu hơn bọn họ, rằng những hình phạt này có bao nhiêu là tàn nhẫn.
Cho nên việc đầu tiên sau khi được cởi trói, bọn họ điên cuồng tìm đường ra.
Lâm Quy đứng một chỗ không nhúc nhích, thậm chí còn tốt bụng bật đèn cho bọn họ.
Rất nhanh, những tiếng thét tuyệt vọng nối tiếp nhau vang lên.
Dù bọn họ trốn bằng cách nào thì cũng đều vô ích.
Căn villa này đã được cải tạo, đã biến thành một mật thất khổng lồ.
“Sẵn sàng rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Lâm Quy mỉm cười ấn máy tính giờ, đám người Tiếu Thụy khiếp sợ nhìn cậu ấy, chen lấn nhau tìm nơi ẩn náu.
Vui rồi đây.
Tôi cũng đeo mặt nạ ma quái, điều chỉnh máy thay đổi giọng nói, kéo một chiếc rìu khá nặng bắt đầu đi tìm NPC* của mình.
*NPC: chỉ những nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được.
Tiếu Thụy thở một cách nặng nhọc, thẳng đến khi bản thân trở thành tiểu chuột bạch thì anh ta mới hiểu được nỗi sợ ch*t người này.
Hai chân anh ta mềm nhũn, cuối cùng cũng bò lên được tầng ba.
Mấy người bắt cóc nhất định sẽ tìm từ tầng một và tầng hai trước, anh ta ở trên tầng ba sẽ tạm thời an toàn.
“Thời gian đếm ngược, 5…..4….3…..”
Giọng nói của Lâm Quy trở nên hưng phấn.
Tiếu Thụy bị dọa đến run cầm cập, run rẩy đẩy cánh cửa trong góc ra.
“Tìm thấy cậu rồi nhé.”
Tôi đã ở đây đợi cậu ta, đột ngột dí mặt lại gần.
Nhìn thấy một cái mặt nạ ma quái giống hệt với người ở bên dưới, Tiếu Thụy bị dọa đến hết hồn.
“A!!!!”
Anh ta muốn chạy, nhưng rất tiếc, cánh cửa đằng sau đã sớm bị đóng chặt lại.
Anh ta ngã xuống đất, không dám nhìn thẳng vào tôi, anh ta đổ mồ hôi khắp người, bám chặt vào cửa mà cầu cứu: “Cứu mạng…..cứu mạng! Ai đó có thể cứu tôi không!”
Tôi liền nắm lấy tóc của anh ta, giống như cách anh ta từng nắm tóc của tôi kéo lê đi.
Có thể là phát hiện sức lực của tôi không lớn, thân hình cũng không cao như Lâm Quy, không biết Tiếu Thụy lấy dũng khí ở đâu đột ngột lao ra, tiện tay lấy một cái ghế.
“Con mẹ nó mày ch*t đi!!”
Anh ta vừa nhấc ghế lên định quật vào người tôi thì bị ai đó đạp từ phía sau.
Nhìn dáng anh ta co rúm trên mặt đất như cá ch*t, tôi lại thở dài.
Ai nói với anh ta là kẻ điên chỉ có hai người cơ chứ?
Khi Tiếu Thụy tỉnh dậy một lần nữa, đám người Trần Giang Hải với Dương Lâm đang sợ hãi rúc vào một góc, còn anh ta bị lột áo và bị trói trên mặt đất, trên cổ còn đeo xích chó.
Lâm Quy cầm đầu xích còn lại, nhìn anh ta vẫy vẫy tay:
“Chúc mừng anh, người đầu tiên bị tìm thấy, đến đây, vừa sủa như chó vừa bò qua đây.”
Cậu ấy còn chỉ chỉ giày của mình: “Rồi liếm sạch nó đi.”
Tất cả mọi người theo dõi livestream đều bùng nổ luôn rồi.
“Này là đang làm cái gì vậy! Đám bắt cóc người bây giờ ghê tợn đến vậy sao!”
“Hành vị như này thật không bằng cầm thú! Quá tàn bạo rồi!”
“Sao bọn họ lại không cần tiền vậy? Chẳng lẽ bắt nạt bằng cách điên cuồng này là để trả thù sao?”
“Cảnh sát đâu rồi? Mau đi cứu những sinh viên đáng thương kia đi.”
……………
Những người dân nhiệt tình không biết rõ sự thật, bắt đầu chửi rủa những người bắt cóc.
Sinh viên đại học A cũng kinh ngạc không ngớt.
Tiếu thiếu gia thường ngày kiêu ngạo làm càn thế mà cũng có ngày bị sỉ nhục như vậy.
Phía cảnh sát sau khi xem phát sóng trực tiếp không lâu thì nhận được báo án, Tiếu gia, Trần gia, Dương gia đã dùng những mối quan hệ của mình để gây áp lực cho bọn họ, yêu cầu nhất định phải cứu người trong vòng 24h.
Sau khi biết tin Tiếu Thụy và những người kia mất tích tại biệt thự riêng của Tiếu gia, cảnh sát đã ập đến hiện trường.
Mấy cậu ấm cô chiêu có báo án đều bồn chồn không yên ngồi một chỗ.
“Lúc đó mấy người đang làm gì?’’
Đối mặt với thẩm vấn, bọn họ lắp bắp trả lời: “Chỉ…chỉ đơn giản là trò chuyện.”
Anh cảnh sát nhỏ dáng vẻ đầy chính nghĩa cau mày: “Ngoài mấy vị ra còn có người khác không? Xin đừng giấu giếm bất cứ điều gì, bỏ sót manh mối nào cũng sẽ cản trở công tác cứu người của chúng tôi, bạn bè của mấy vị đang gặp nguy hiểm.”
Đám người phú nhị đại cắn chặt răng chỉ nói có mấy người bọn họ ở đó.
Bối cảnh của bọn họ đều không hề đơn giản, những hành động ghê tởm đó tuyệt đối không thể để người khác biết được, những người bị kéo đến làm chuột bạch đều bỏ chạy đi rồi, nên không muốn chủ động tự gây rắc rối cho mình.
Phía cảnh sát nhìn ly rượu vang tại hiện trường, phát hiện ra số người với số ly rượu không khớp….. không đúng, thừa ra một ly.
“Mấy vị cộng với ba người bị trói kia, tại sao trên bàn lại thừa ra một cái ly, người đó là ai?”
Mấy người mơ hồ nhìn nhau.
Đột nhiên có một người nhớ ra gì đó, vội nói: “Là Ân Mẫn! Tôi nhớ ra rồi, trong buổi tiệc, Tiếu Thụy có nói một tuần trước cô ta đã tập kích cậu ấy! Người trói bọn họ nhất định là Ân Mẫn!”
Cảnh sát nhìn nhau một cái, liền xác định được đối tượng trọng điểm.
“Tìm xem những nơi người có tên là Ân Mẫn kia có thể đi.”
Khi thế giới bên ngoài hỗn loạn thì Tiếu Thụy đang trên bờ vực sụp đổ.
Anh ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được nuôi chiều đến mức tính cách cáu kỉnh, ai cũng không dám chọc vào anh ta, anh ta nhìn ai không vừa mắt cũng đều hành hạ họ một trận.
Chưa từng có ai dám bắt anh ta bò như chó, liếm giày, đây chính xác là những việc anh ta đã bắt người khác phải làm.
Tiếu Thụy không chịu nổi được nữa, thái độ bất cần nằm trên mặt đất, hét: “Ông đây không làm! Cứ gi*t tao đi!”
“Được thôi!”
Lâm Quy hành động một cách lưu loát, cậu ấy đứng dậy cầm rìu, nhắm vào cổ của Tiếu Thụy.
Cái chạm lạnh lẽo này khiến toàn thân Tiếu Thụy run rẩy, sớm tè ra quần.
Hóa ra cái ch*t không dễ dàng như vậy, anh ta không nghĩ ch*t…….
Anh ta sợ hãi rối rít quỳ xuống cầu xin: “Xin xin cậu, đừng gi*t tôi….”
Lâm Quy có chút khổ não sờ lên cán rìu, nói: “Vậy anh phải trả lời mấy câu hỏi của tôi.”
“Được được được! Cái gì tôi cũng nói!”
“Một năm trước, ai là người đứng đầu khoa Toán?”
Tiếu Thụy đột nhiên nhìn Lâm Quy với ánh mắt kinh hãi:
Không đợi anh ta trả lời, Lâm Quy lại bắt đầu chỉnh chỉnh cán rìu của mình.
Tiếu Thụy vội vàng run rẩy đáp: “Là…là Minh Dương.”
“Vậy năm nay thì sao?”
Tiếu Thụy cúi đầu: “Là…tôi.”
“Vậy Minh Dương đâu?”
Hỏi đến đây, cuối cùng Tiếu Thụy cũng nhận ra được điều gì, đây không phải là một vụ bắt cóc bình thường, mục đích của những kẻ bắt cóc này không phải là vì tiền.
Bọn họ biết rõ những chuyện đen tối mà nhiều người không biết.
“Cậu ta ch*t rồi.”
Bình luận facebook