• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Thẩm Phán (6 Viewers)

  • Phần 8

Ở trong phòng, Giang Minh tỉnh dậy nhìn thấy Ngô Phong và Lâm Mộng nằm một góc liền phát giác bản thân đang ở đâu.

Thân trên cậu ta bị trói hoàn toàn, cậu ta sợ hãi nhìn xung quanh, giây tiếp theo liền hét lớn:

“Tao bị bắt là do mày khai ra đúng không?”

Ngô Phong hai ngày không ăn cơm, bị tra tấn tinh thần lâu, nằm trong góc khịt mũi:

“Có phải là mày đã dùng camera giám sát trước cửa nhà vệ sinh nữ để kích động dư luận chĩa dùi vào hai chị em con điên kia không? Nếu không thì cô ta tìm đến thế nào được.”

Giang Minh Ngọc vẫn im lặng.

Ngô Phong bỗng nhiên nổi điên:

“Đều là do lỗi của mày! Là mày đã nói, nếu như sự việc bung bét ra, ra tay xử Trần Nham nhất định sẽ nổi tiếng. Nên tao mới thuê người đánh cậu ta, mua thủy quân để bạo lực mạng! Tất cả là do mày hại!”

Kính mắt của Giang Minh Ngọc đã bị vỡ mất một miếng, cậu ta nhìn Ngô Phong, lãnh đạm nói:

“Bây giờ mày muốn trách tao à? Lúc đó tao chỉ đưa ra đề nghị chứ không bảo mày ra tay. Khi dân mạng khen ngợi mày, sao mày không nói là do tao hại đi.”

Giọng điệu hả hê của Giang Minh Ngọc khiến Ngô Phong tức điên.

Cơ thể cậu ta đã kiệt sức nhưng vẫn cố lao về phía Giang Minh Ngọc.

Nhưng thể lực của Giang Minh Ngọc vẫn còn tốt, rất nhanh cậu ta đã dùng chân đạp lên người Ngô Phong.

Ngô Phong đang bị đánh bỗng nhiên cứng đờ.

Bởi vì bên tai cậu ta vang lên giọng nói của ai đó:

“Hỏi Giang Minh Ngọc lý do vì sao muốn hại Trần Nham.”

Cậu ta không biết chúng tôi đã đeo tai nghe mini vào tai cậu ta từ lúc nào.

Sững người một lúc.

Tôi lạnh nhạt nhìn vào màn hình, giật lấy micro từ tay Lâm Quy, nét mặt vô cảm:

“Hôm nay tôi nhìn thấy em gái cậu, con bé trông rất dễ thương.”

Đồng tử của Ngô Phong co lại.

Cậu ta đá Giang Minh Ngọc ra, thở hổn hển trốn vào góc, nói với giọng bình tĩnh:

“Chúng ta ở đây cãi nhau cũng chả có ích gì.”

Giang Minh Ngọc cười lạnh một tiếng, ngồi xuống.

“Trần Nham đắc tội gì với mày sao? Sao mày lại muốn dìm cậu ta.”

Giang Minh Ngọc nghe vậy giật mình quay mặt đi:

“Cậu ta cũng không đắc tội gì với mày, mày lại thuê thủy quân bạo lực mạng cậu ta đó thôi, giống nhau cả thôi.”

“Ồ, mày không giống tao, đại thiếu gia, ai mà không biết trong nhà mày có tiền, thành tích cũng tốt, là báu vật trong mắt giáo viên. Mày hại Trần Nham như vậy, chắc chắn cậu ta đã đắc tội gì với mày rồi.”

Nhìn thấy Giang Minh Ngọc vẫn không lên tiếng, Ngô Phong toát mồ hôi lạnh.

Bắt đầu trêu chọc:

“Ở đây chỉ có ba người chúng ta, mà mày cái gì cũng không dám nói, đồ hèn.”

Giang Minh Ngọc nhìn xung quanh.

Quả thực, ngoài cậu ta ra thì chỉ có Ngô Phong và Lâm Mộng.

Lâm Mộng nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Giang Minh Ngọc tự giễu cười nói:

“Ghét một người cần lý do sao?”

Giang Minh Ngọc xuất thân từ gia đình khá giả.

Từ nhỏ, ba mẹ cậu ta đã đặt nhiều kì vọng vào cậu ta, trước khi vào cấp 3, cậu ta luôn là số một, người người khen ngợi, chú ý.

Nhưng kể từ khi bước vào cấp ba, mọi thứ đã thay đổi.

Sau khi có kết quả kì thi tháng đầu tiên, cậu ta tự tin nhìn vào danh sách xếp hạng, chỉ thấy bản thân xếp ở vị trí thứ hai.

Đứng đầu là người có tên là Trần Nham.

Ban đầu, cậu ta tưởng đó là do sự cố ngoài ý muốn, nhưng những lần sau đó, Trần Nham đều xếp ở vị trí đầu tiên, không bao giờ bị rớt thành tích.

Giang Minh Ngọc đứng trước bảng điểm, nghe những lời khen vốn dĩ phải thuộc về cậu ta giờ đây lại dành cho Trần Nham, cậu ta ghen tị hơn bao giờ hết.

Nếu gia đình Trần Nham có tiền, cậu có thể đi học thêm thường xuyên, điểm cao cũng là chuyện bình thường.

Nhưng hoàn cảnh gia đình của cậu lại rất tầm thường, thậm chí còn không thuê nổi một giáo viên dạy kèm.

Chỉ là cậu chăm chỉ hơn người khác, cực kì chăm chỉ.

Giang Minh Ngọc cố tình tiếp cận Trần Nham trước kì thi, nó với cậu rằng nhà cậu ta có máy chơi game phiên bản mới nhất, còn có truyện tranh kinh điển vừa mới ra mắt, muốn chơi cùng nhau.

Cậu ta cho rằng dùng loại cám dỗ này cố thể khiến Trần Nham lơ là việc học, mải mê chơi game.

Nhưng lúc đó, thằng bé chỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười ngượng ngùng:

“Cảm ơn cậu, nhưng tớ vẫn chưa làm bài xong.”

Sau đó, dưới sự thuyết phục năn nỉ của cậu ta thì Trần Nham đã đến nhà một lần.

Trần Nham thực sự rất vui vẻ và chăm chú nhìn vào màn hình trò chơi.

Giang Minh Ngọc tưởng cậu sẽ bị lôi kéo bắt đầu nghiện game, nhưng thật không ngờ, chỉ được một lúc Trần Nham lại lấy bộ đề trong cặp sách ra nói muốn thảo luận bài toán với cậu ta.

Trong lòng Giang Minh Ngọc tức điên.

Chừng nào Trần Nham còn ở đây, cậu ta vĩnh viễn chỉ là người phía sau.

Ba mẹ cậu ta luôn trách mắng cậu ta tại sao không được hạng nhất mỗi kì thi.

Kể cả thầy cô giáo mỗi khi thấy câu hỏi khó, người họ chọn lúc nào cũng là Trần Nham.

Rất nhiều bạn nữ giả vờ đi qua lớp học cũng chỉ để ngắm Trần Nham.

Giang Minh Ngọc không can tâm, rõ ràng trước đây tất cả những thứ này đều thuộc về cậu ta.

Nếu như….

Không có Trần Nham, thì tất cả những thứ này sẽ là của cậu ta.

Ngay khi thấy tin tức cứu Lâm Mộng khỏi đuối nước, Giang Minh Ngọc liền cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để đẩy Trần Nham đi.

Vì vậy, cậu ta lên kế hoạch, lợi dụng sự rụt rè và đạo đức giả của Lâm Mộng, còn có lòng tham của Ngô Phong.

Đẩy Trần Nham xuống địa ngục.

Và cậu ta sẽ ở giữa ngư ông đắc lợi.

Nhưng khi tình huống đảo ngược, cư dân mạng bắt đầu hoài nghi sự thật thì cậu ta lại sợ Trần Nham có thể chứng minh bản thân trong sạch và quay lại trường học, nên Giang Minh Ngọc bắt đầu nghĩ cách để phá hỏng manh mối triệt để.

Mà cũng giúp bản thân không bị liên lụy.

Cậu ta mạo hiểm giả danh làm người qua đường, đăng bài lên internet, bộc lộ cảm xúc của bản thân, đăng camera giám sát trước của nhà vệ sinh nữ lên.

Ngăn cách căn phòng đó một bức tường, cả người tôi tức giận đến run rẩy.

Tại sao….

Em trai tôi chăm chỉ học tập, không yêu sớm, luôn giúp đỡ mọi người.

Tại sao những thứ này lại trở thành thứ hại em ấy?

Lời buộc tội hoang đường và điên cuồng của Giang Minh ngọc khiến phòng livestream rơi vào im lặng.

“Vậy là cậu ta…. vì ghen tị mà hủy hoại một người?”

“Con mẹ nó, éo ngờ.”

“Tôi chỉ có thể nói là ba đứa này không tốt đẹp gì.”

“Trần Nham làm sai gì sao? Cậu ấy học hành chăm chỉ là sai sao? Cứu người là sai sao? Cho dù người bắt cóc ba người này có phải là chị của Trần Nham hay không, tôi cũng hoàn toàn ủng hộ cách làm này.”

“Chị gì ơi cố lên.”

…….

Trong khi đó, đồn cảnh sát đang hỗn loạn.

Số người bị bắt cóc đã lên tới ba người, tất cả kỹ thuật viên đều đang theo dõi và cố gắng tìm địa điểm bắt cóc theo manh mối là phòng livestream.

Nhưng rất khó.

“IP lại thêm tầng lửa bảo mật rồi, không phải là hacker bình thường, bẻ khóa URL là rất khó.”

Đúng lúc đó ba mẹ của Giang Minh Ngọc chạy đến đồn cảnh sát trực tiếp ném tài liệu lên bàn, giận dữ nói:

“Mấy người chỉ biết ăn không ngồi rồi, chả được cái tích sự gì cả. Một đứa trẻ thôi mà mãi cũng không tìm thấy.”

Người phụ trách quay người, đá mạnh vào ghế.

Đồn cảnh sát im lặng.

Người phụ trách nghiến răng chỉ vào hai người họ cảnh cáo:

“Dạy dỗ con trai anh chị cho tốt đi rồi hẵng dạy chúng tôi! Đây không phải là nơi để anh thể hiện quyền lực, anh có thể tiếp tục cản trở công vụ nếu như anh muốn, dù sao thì người bị bắt cóc cũng không phải con trai tôi.”

Sắc mặt của hai người họ liền tái nhợt, nhìn người phụ trách run rẩy hồi lâu, cuối cùng lại ra ngoài khóc lóc gây chuyện.

Các cảnh sát khác nhìn nhau, rồi nhìn sang người phụ trách giơ ngón tay cái lên.

“Vụ án này không đơn giản như vậy, phương thức phát sóng trực tiếp này rất giống với hai vụ án bắt cóc của người Thẩm phán ở Thanh Thành trước đó.”

“Lập tức tăng tốc bẻ khóa URL.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom