CHƯƠNG 15: "..HAI ĐỨA MÌNH CỦA NGÀY HÔM QUA.."
Có người nói hãy cứ yêu đi rồi tính,hợp thì mình tiếp tục,không hợp thì thôi chia tay. Nó không nghĩ vậy,đối với một người đã từng chịu quá nhiều tổn thương của mối tình đầu thì nó hiểu được việc bị tổn thương đáng sợ đến như thế nào. Nó không muốn làm tổn thương bất cứ ai,đặc biệt là L,bởi vì phần nào đó trong nó dành tình cảm cho L.
Nó nhớ khi xưa,khi em vẫn còn yêu nó,từng ký ức từng kỷ niệm,từng thứ như khắc sâu vào trong tiềm thức nó.
Nó nhớ,một lần đưa em đi uống trà sữa,em rất thích món này,em thích trà sữa kiwi,em thích trà sữa ở quán đối diện trường nó. Ngồi ngậm ống hút,em hút rồn rột,còn nó đơn giản chỉ ngồi nhìn em,bỗng em ngước lên nhìn nó,cắn môi khẽ hỏi nó.
-Em yêu anh có sai không? Em nhỏ nhẹ nói như đứa trẻ sợ ba mình sẽ la vì câu hỏi đó
Nó hơi bất ngờ,rồi lại nhìn em cười hiền,em của nó ngốc thật,trẻ con lại hay suy nghĩ vẫn vơ.
-Ngốc,tình yêu thì không có đúng hay sai.
Với tay xoa đầu em nó,nó lại nhìn em đang lưỡng lự điều gì đó nhưng rồi như hiểu ra được thứ gì em gật đầu rồi lại ôm ly trà sữa hút lấy hút để.
Đúng,tình yêu thì không có đúng hay sai,hãy cứ yêu thôi vì đơn giản đó là thứ rung động thiêng liêng từ con tim.
Nó cũng nhớ một lần,khi em đang dắt nó đi dạo trong công viên,em kéo nó ngồi xuống ghế đá rồi nhìn nó,dúi cây kem đang cầm trên tay ra hiệu bắt nó ăn,em vẫn hay vậy,chẳng biết mất vệ sinh gì cả,lúc nào cũng hồn nhiên đút cho nó bắt nó ăn.
-Nếu một ngày em không ở bên anh nữa thì sao?
-Sao em lại nó vậy? Nó khó hiểu nhìn em.
-Thì hỏi vui vậy thôi mà,anh trả lời đi. Em nhăn mặt nhìn nó van nài.
-Nhưng sao không ở bên anh,em đi đâu hả.
-Ừ,cứ cho vậy đi,đi một nơi xa chẳng hạn.
-Vậy thì em cứ ở yên đó,anh sẽ đi kiếm em.
-Thật không?
-Thật.
-Xạo.
-Thật mà.
Em lại cười,nụ cười toả nắng,nụ cười chất chứa niềm vui,chắc em vui lắm khi nó nói vậy,nhiều người nghĩ đây chỉ là câu nói đùa,nịnh đầm của nó,nhưng sự thật thì ngay lúc đó nó dám chắc sẽ tìm em dù em ở đâu,vì em là bầu trời của nó mà.
Nó cũng nhớ,có lần nó nắm tay em tung tăng đi bộ.
-Anh sẽ yêu em mãi mãi.
-Chỉ yêu thôi anh đừng mãi mãi.
-Nhưng với anh em là mãi mãi.
Em ôm nó chặt nó,rúc vào ngực nó im lặng. Nó chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng vòng tay ôm lấy em,vỗ về em. Nó biết mỗi khi em buồn em đều như vậy,đều muốn ôm nó,muốn khóc trong lòng nó để được nó vỗ về. Nhưng sao nó nói nó yêu em mà em lại buồn. Nó vẫn nhớ đó là hai tuần trước lúc em biến mất.
Ngày em đi,nó vẫn nhớ như in ngày đó,một ngày cuối tháng 7,mùa hè năm lớp 11. Nó qua nhà em vào buổi sáng sớm như mọi khi. Tối qua em nói với nó em có việc bận nên nó và em không đi chơi được. Nó bước tới trước cổng,căn nhà thân thuộc của em hiện ra,nhưng có gì đó không đúng,mỗi ngày khi em và nó đi tập thể dục buổi sáng em đều chờ nó trước cửa. Nó bấm chuông,một hồi chuông dài vang lên,không có ai ra cả,trong nhà vẫn tối om,không có bất cứ dấu hiệu nào là có ai dậy. Thêm một hồi chuông dài,mọi thứ vẫn im lặng,nó ngồi đợi trước cổng đến khi trời sáng,vẫn không có vì thay đổi,chiếc cổng vẫn khoá,trong nhà vẫn không một ai. Nó thất thểu đi về,điều đầu tiên nó làm là lao ngay đến chiếc điện thoại bàn gọi sang nhà em,một hồi chuông,hai hồi chuông,ba hồi chuông rồi không một ai nghe máy,nó lại bấm số,lại gọi,nó lặp lại hành động này cả buổi sáng hôm đó,nhưng tất cả những gì nó nhận được chỉ là những hồi chuông dài lạnh lẽo. Nó lại đạp xe qua nhà em lần nữa,vẫn không có gì. Nó trở về nhà,gọi cho mọi người mà nó nghĩ có thể biết chuyện gì đang xảy ra với em,từ bạn em,những người họ hàng của em mà nó biết,nhưng tất cả những gì nó nhận được chỉ cùng một câu trả lời" con đừng lo,T không sao đâu".
Ngày đầu không có em nó không tài nào ngủ được,nó lo cho em,nó không hiểu em đang ở đâu,sáng sớm dậy nó lại chạy qua nhà em,vẫn vậy,vẫn không có ai,nó lại thất thểu quay về,sáng đó nó nhận được một cuộc điện thoại,từ một người chị họ của em,hẹn nó tối đó tại một quán cà phê,nó gặn hỏi đủ điều về em nhưng tất cả chỉ nhận được một câu trả lời" tối gặp chị sẽ nói"
Nó đến quán từ rất sớm,ngồi chờ,nó nôn nóng,nó mong ngóng tin tức từ em mặc dù bên ngoài đang có mưa,cũng phải thôi vì bây giờ là mùa mưa. Chị tới nở một nụ cười với nó,nhưng đâu đó trong nụ cười đó nó hình dung ra chị đang tỏ ra rất gượng gạo.
-Em đến lâu chưa?
-Dạ chị ơi T đâu sao em kiếm bạn ấy hai ngày nay mà không thấy.
-Em cứ uống nước đi.
Chị lục từ trong giỏ xách ra một bức thư,đặt lên bàn khẽ đẩy về phía nó.
-Thế này là sao chị,T đâu rồi chị. Nó hơi mất bình tĩnh khi nhìn thấy lá thư được đặt trước mặt nó,đâu đó nó tưởng tượng ra một điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra.
-T đi rồi em. Chị đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ như cố tránh ánh mắt nó.
-Đi đâu chị,T đi đâu rồi chị,sao bạn ấy không nói gì với em. Nó hơi to tiếng,có điều gì đó đang uất nghẹn trong cuống họng nó,từng lời phát ra như đang van nài,đôi mắt đỏ hoe,nước mắt chỉ chờ đâu đó trực trào ra.
-T chắc giờ này đang ở trên máy bay rồi,T sang Mỹ định cư rồi em. Từng lời chị nói ra như cứa từng nhát vào trái tim nó.
Nó ngồi phịch xuống ghế,mọi thứ quanh nó như quay cuồng,nước mắt chảy thành từng dòng.
-Sao...sao T không nói với em? Nó mếu máo nấc lên từng tiếng.
-Nó sợ em buồn,nó gửi cho em bức thư này,nó mong em đọc và tha thứ cho nó.
Nó nhìn đăm đăm vào lá thứ,tim nó đập loạn nhịp như trực nhảy ra khỏi lồng ngực,ánh mắt đỏ hoe vương lệ.
Tại sao lại như vậy,mấy ngày trước còn gặp nhau,còn nói yêu nhau,giờ lại ra đi mà bỏ lại cho nó một bức thư. Gần hai năm yêu nhau chỉ có một bức thư thôi sao?sao không nói bất cứ gì với nó?sao lại biến mất như vậy?
Nó nắm chặt tay,vùng dậy cầm bức thứ xé làm hai rồi bỏ chạy ra ngoài mặc cho từng tiếng gọi của chị,nó cố chạy thật nhanh thật nhanh,nước mưa tạt vào mặt,cơn mưa như thêm nặng hạt,quần áo nó ướt sũng. Nó chạy đến trước nhà em,vẫn không có ai,ngôi nhà u tối đến lạ lùng,không một ánh đèn. Nó ngồi phịch xuống trước cổng,hai tay ôm đầu gối và khóc,có thể gọi là khóc được không khi những giọt nước mắt cứ chảy nhưng không một tiếng nấc. Đầu óc nó trống rỗng,chỉ một ý nghĩ luôn hiện hữu trong nó "em đi rồi"
Những ngày sau,nó như người mất hồn,sáng sớm và chiều tối lại chạy qua trước nhà em nhấn chuông rồi ngồi đợi. Mẹ nó biết chuyện,không la mắng,không an ủi,không gì cả,chỉ thở dài nhìn nó như vậy. Thằng bạn thân biết chuyện lặng lẽ từng ngày theo sau nó dù trời nắng hay mưa. Một tuần sau,nhà em để biển bán nhà nhưng nó vẫn đều đều qua nhà em vào mỗi sáng và mỗi tối,chỉ mong khi nó nhấn chuông cổng sẽ mở,em sẽ chạy ra ôm lấy nó như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nó hút thuốc,thằng bạn hút với nó,nó uống rượu thằng bạn uống với nó. Điếu thuốc đầu tiên,nó ho sặc sụa. Lần say đầu tiên,nó gọi tên em. Làn khói từ điếu thuốc thứ hai ẩn hiện bóng hình em. Lần tiếp theo uống say,nó thấy em nhìn nó,em cười,nụ cười toả nắng,em đến bên nó,em ôm nó. Một tháng sau,mọi chuyện có vẻ tốt hơn,mẹ nó cũng khuyên nhủ nó khá nhiều sau khi tâm lý nó bình ổn,nó thôi lui tới trước cổng nhà em,nó cất mấy thứ của em vài hộp và để sâu trong hộc tủ,nó gần như muốn quên em. Đều đặn cuối tuần nó lại tìm đến quán cà phê trước hẻm nhà em,tìm cái bàn quen thuộc ở tầng hai phía cửa sổ,một điếu thuốc,một ly cà phê,nó ngóng về con hẻm,ngóng về em.
Một năm sau nó bước vào cổng trường đại học,nó vẫn không quên được em,mỗi tối nó lại nhớ đến em. Nó gặp một người con gái,xinh đẹp,hiền dịu,nó dần gần gũi hơn với người con gái này,đôi lần nó tự hỏi nó có dành tình cảm cho cô gái này không? Không phủ nhận nó có cảm giác bình yên khi bên người con gái này,không phủ nhận tình cảm nó dành cho cô ấy trên mức bạn bè,nhưng nó cũng nhận ra một điều rằng em luôn tồn tại trong trái tim nó,và một con tim thì không thể cùng dành cho hai người,nó không muốn người đến sau là kẻ thay thế cho người đến trước,nó không muốn làm tổn thương bất cứ ai,không muốn ai phải chịu những tổn thương như nó hứng chịu.
Mặt trời như qủa cầu lửa từ từ hiện lên ở phía xa đường chân trời,từng ánh nắng đầu tiên hắt xuống mặt biển như muốn nhuộm vàng ánh xanh của biển. Từng tia nắng sớm yếu ớt phủ xuống bãi cát dài. Hai con người tựa đầu vào vai nhau nhìn về phía xa,mỗi người một suy nghĩ.
-Chuyện hôm nay Quang đừng nghĩ đến nữa,hãy xem nó như chưa bao giờ xảy ra.
Nó im lặng gật đầu.
-Hai đứa mình hãy là hai đứa mình của ngày hôm qua,là bạn tốt của nhau Quang nhé. L nhè nhẹ nói nhưng nó hiểu đâu đó trong câu nói đó là một chút nghẹn ngào,một chút buồn,một chút thất vọng. Nó hiểu rằng sẽ chẳng có thứ gì gọi là như xưa,nhưng nó biết thà làm như vậy còn hơn một ngày nó chợt nhận ra điều gì đó và vô tình làm người khác đau khổ.
-Ừ. Quang muốn xác định lại mọi thứ,quá khứ,hiện tại,tương lai.
L im lặng gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía xa,nơi ánh bình minh đang chiếu rọi trên mặt biển.
Có người nói hãy cứ yêu đi rồi tính,hợp thì mình tiếp tục,không hợp thì thôi chia tay. Nó không nghĩ vậy,đối với một người đã từng chịu quá nhiều tổn thương của mối tình đầu thì nó hiểu được việc bị tổn thương đáng sợ đến như thế nào. Nó không muốn làm tổn thương bất cứ ai,đặc biệt là L,bởi vì phần nào đó trong nó dành tình cảm cho L.
Nó nhớ khi xưa,khi em vẫn còn yêu nó,từng ký ức từng kỷ niệm,từng thứ như khắc sâu vào trong tiềm thức nó.
Nó nhớ,một lần đưa em đi uống trà sữa,em rất thích món này,em thích trà sữa kiwi,em thích trà sữa ở quán đối diện trường nó. Ngồi ngậm ống hút,em hút rồn rột,còn nó đơn giản chỉ ngồi nhìn em,bỗng em ngước lên nhìn nó,cắn môi khẽ hỏi nó.
-Em yêu anh có sai không? Em nhỏ nhẹ nói như đứa trẻ sợ ba mình sẽ la vì câu hỏi đó
Nó hơi bất ngờ,rồi lại nhìn em cười hiền,em của nó ngốc thật,trẻ con lại hay suy nghĩ vẫn vơ.
-Ngốc,tình yêu thì không có đúng hay sai.
Với tay xoa đầu em nó,nó lại nhìn em đang lưỡng lự điều gì đó nhưng rồi như hiểu ra được thứ gì em gật đầu rồi lại ôm ly trà sữa hút lấy hút để.
Đúng,tình yêu thì không có đúng hay sai,hãy cứ yêu thôi vì đơn giản đó là thứ rung động thiêng liêng từ con tim.
Nó cũng nhớ một lần,khi em đang dắt nó đi dạo trong công viên,em kéo nó ngồi xuống ghế đá rồi nhìn nó,dúi cây kem đang cầm trên tay ra hiệu bắt nó ăn,em vẫn hay vậy,chẳng biết mất vệ sinh gì cả,lúc nào cũng hồn nhiên đút cho nó bắt nó ăn.
-Nếu một ngày em không ở bên anh nữa thì sao?
-Sao em lại nó vậy? Nó khó hiểu nhìn em.
-Thì hỏi vui vậy thôi mà,anh trả lời đi. Em nhăn mặt nhìn nó van nài.
-Nhưng sao không ở bên anh,em đi đâu hả.
-Ừ,cứ cho vậy đi,đi một nơi xa chẳng hạn.
-Vậy thì em cứ ở yên đó,anh sẽ đi kiếm em.
-Thật không?
-Thật.
-Xạo.
-Thật mà.
Em lại cười,nụ cười toả nắng,nụ cười chất chứa niềm vui,chắc em vui lắm khi nó nói vậy,nhiều người nghĩ đây chỉ là câu nói đùa,nịnh đầm của nó,nhưng sự thật thì ngay lúc đó nó dám chắc sẽ tìm em dù em ở đâu,vì em là bầu trời của nó mà.
Nó cũng nhớ,có lần nó nắm tay em tung tăng đi bộ.
-Anh sẽ yêu em mãi mãi.
-Chỉ yêu thôi anh đừng mãi mãi.
-Nhưng với anh em là mãi mãi.
Em ôm nó chặt nó,rúc vào ngực nó im lặng. Nó chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng vòng tay ôm lấy em,vỗ về em. Nó biết mỗi khi em buồn em đều như vậy,đều muốn ôm nó,muốn khóc trong lòng nó để được nó vỗ về. Nhưng sao nó nói nó yêu em mà em lại buồn. Nó vẫn nhớ đó là hai tuần trước lúc em biến mất.
Ngày em đi,nó vẫn nhớ như in ngày đó,một ngày cuối tháng 7,mùa hè năm lớp 11. Nó qua nhà em vào buổi sáng sớm như mọi khi. Tối qua em nói với nó em có việc bận nên nó và em không đi chơi được. Nó bước tới trước cổng,căn nhà thân thuộc của em hiện ra,nhưng có gì đó không đúng,mỗi ngày khi em và nó đi tập thể dục buổi sáng em đều chờ nó trước cửa. Nó bấm chuông,một hồi chuông dài vang lên,không có ai ra cả,trong nhà vẫn tối om,không có bất cứ dấu hiệu nào là có ai dậy. Thêm một hồi chuông dài,mọi thứ vẫn im lặng,nó ngồi đợi trước cổng đến khi trời sáng,vẫn không có vì thay đổi,chiếc cổng vẫn khoá,trong nhà vẫn không một ai. Nó thất thểu đi về,điều đầu tiên nó làm là lao ngay đến chiếc điện thoại bàn gọi sang nhà em,một hồi chuông,hai hồi chuông,ba hồi chuông rồi không một ai nghe máy,nó lại bấm số,lại gọi,nó lặp lại hành động này cả buổi sáng hôm đó,nhưng tất cả những gì nó nhận được chỉ là những hồi chuông dài lạnh lẽo. Nó lại đạp xe qua nhà em lần nữa,vẫn không có gì. Nó trở về nhà,gọi cho mọi người mà nó nghĩ có thể biết chuyện gì đang xảy ra với em,từ bạn em,những người họ hàng của em mà nó biết,nhưng tất cả những gì nó nhận được chỉ cùng một câu trả lời" con đừng lo,T không sao đâu".
Ngày đầu không có em nó không tài nào ngủ được,nó lo cho em,nó không hiểu em đang ở đâu,sáng sớm dậy nó lại chạy qua nhà em,vẫn vậy,vẫn không có ai,nó lại thất thểu quay về,sáng đó nó nhận được một cuộc điện thoại,từ một người chị họ của em,hẹn nó tối đó tại một quán cà phê,nó gặn hỏi đủ điều về em nhưng tất cả chỉ nhận được một câu trả lời" tối gặp chị sẽ nói"
Nó đến quán từ rất sớm,ngồi chờ,nó nôn nóng,nó mong ngóng tin tức từ em mặc dù bên ngoài đang có mưa,cũng phải thôi vì bây giờ là mùa mưa. Chị tới nở một nụ cười với nó,nhưng đâu đó trong nụ cười đó nó hình dung ra chị đang tỏ ra rất gượng gạo.
-Em đến lâu chưa?
-Dạ chị ơi T đâu sao em kiếm bạn ấy hai ngày nay mà không thấy.
-Em cứ uống nước đi.
Chị lục từ trong giỏ xách ra một bức thư,đặt lên bàn khẽ đẩy về phía nó.
-Thế này là sao chị,T đâu rồi chị. Nó hơi mất bình tĩnh khi nhìn thấy lá thư được đặt trước mặt nó,đâu đó nó tưởng tượng ra một điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra.
-T đi rồi em. Chị đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ như cố tránh ánh mắt nó.
-Đi đâu chị,T đi đâu rồi chị,sao bạn ấy không nói gì với em. Nó hơi to tiếng,có điều gì đó đang uất nghẹn trong cuống họng nó,từng lời phát ra như đang van nài,đôi mắt đỏ hoe,nước mắt chỉ chờ đâu đó trực trào ra.
-T chắc giờ này đang ở trên máy bay rồi,T sang Mỹ định cư rồi em. Từng lời chị nói ra như cứa từng nhát vào trái tim nó.
Nó ngồi phịch xuống ghế,mọi thứ quanh nó như quay cuồng,nước mắt chảy thành từng dòng.
-Sao...sao T không nói với em? Nó mếu máo nấc lên từng tiếng.
-Nó sợ em buồn,nó gửi cho em bức thư này,nó mong em đọc và tha thứ cho nó.
Nó nhìn đăm đăm vào lá thứ,tim nó đập loạn nhịp như trực nhảy ra khỏi lồng ngực,ánh mắt đỏ hoe vương lệ.
Tại sao lại như vậy,mấy ngày trước còn gặp nhau,còn nói yêu nhau,giờ lại ra đi mà bỏ lại cho nó một bức thư. Gần hai năm yêu nhau chỉ có một bức thư thôi sao?sao không nói bất cứ gì với nó?sao lại biến mất như vậy?
Nó nắm chặt tay,vùng dậy cầm bức thứ xé làm hai rồi bỏ chạy ra ngoài mặc cho từng tiếng gọi của chị,nó cố chạy thật nhanh thật nhanh,nước mưa tạt vào mặt,cơn mưa như thêm nặng hạt,quần áo nó ướt sũng. Nó chạy đến trước nhà em,vẫn không có ai,ngôi nhà u tối đến lạ lùng,không một ánh đèn. Nó ngồi phịch xuống trước cổng,hai tay ôm đầu gối và khóc,có thể gọi là khóc được không khi những giọt nước mắt cứ chảy nhưng không một tiếng nấc. Đầu óc nó trống rỗng,chỉ một ý nghĩ luôn hiện hữu trong nó "em đi rồi"
Những ngày sau,nó như người mất hồn,sáng sớm và chiều tối lại chạy qua trước nhà em nhấn chuông rồi ngồi đợi. Mẹ nó biết chuyện,không la mắng,không an ủi,không gì cả,chỉ thở dài nhìn nó như vậy. Thằng bạn thân biết chuyện lặng lẽ từng ngày theo sau nó dù trời nắng hay mưa. Một tuần sau,nhà em để biển bán nhà nhưng nó vẫn đều đều qua nhà em vào mỗi sáng và mỗi tối,chỉ mong khi nó nhấn chuông cổng sẽ mở,em sẽ chạy ra ôm lấy nó như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nó hút thuốc,thằng bạn hút với nó,nó uống rượu thằng bạn uống với nó. Điếu thuốc đầu tiên,nó ho sặc sụa. Lần say đầu tiên,nó gọi tên em. Làn khói từ điếu thuốc thứ hai ẩn hiện bóng hình em. Lần tiếp theo uống say,nó thấy em nhìn nó,em cười,nụ cười toả nắng,em đến bên nó,em ôm nó. Một tháng sau,mọi chuyện có vẻ tốt hơn,mẹ nó cũng khuyên nhủ nó khá nhiều sau khi tâm lý nó bình ổn,nó thôi lui tới trước cổng nhà em,nó cất mấy thứ của em vài hộp và để sâu trong hộc tủ,nó gần như muốn quên em. Đều đặn cuối tuần nó lại tìm đến quán cà phê trước hẻm nhà em,tìm cái bàn quen thuộc ở tầng hai phía cửa sổ,một điếu thuốc,một ly cà phê,nó ngóng về con hẻm,ngóng về em.
Một năm sau nó bước vào cổng trường đại học,nó vẫn không quên được em,mỗi tối nó lại nhớ đến em. Nó gặp một người con gái,xinh đẹp,hiền dịu,nó dần gần gũi hơn với người con gái này,đôi lần nó tự hỏi nó có dành tình cảm cho cô gái này không? Không phủ nhận nó có cảm giác bình yên khi bên người con gái này,không phủ nhận tình cảm nó dành cho cô ấy trên mức bạn bè,nhưng nó cũng nhận ra một điều rằng em luôn tồn tại trong trái tim nó,và một con tim thì không thể cùng dành cho hai người,nó không muốn người đến sau là kẻ thay thế cho người đến trước,nó không muốn làm tổn thương bất cứ ai,không muốn ai phải chịu những tổn thương như nó hứng chịu.
Mặt trời như qủa cầu lửa từ từ hiện lên ở phía xa đường chân trời,từng ánh nắng đầu tiên hắt xuống mặt biển như muốn nhuộm vàng ánh xanh của biển. Từng tia nắng sớm yếu ớt phủ xuống bãi cát dài. Hai con người tựa đầu vào vai nhau nhìn về phía xa,mỗi người một suy nghĩ.
-Chuyện hôm nay Quang đừng nghĩ đến nữa,hãy xem nó như chưa bao giờ xảy ra.
Nó im lặng gật đầu.
-Hai đứa mình hãy là hai đứa mình của ngày hôm qua,là bạn tốt của nhau Quang nhé. L nhè nhẹ nói nhưng nó hiểu đâu đó trong câu nói đó là một chút nghẹn ngào,một chút buồn,một chút thất vọng. Nó hiểu rằng sẽ chẳng có thứ gì gọi là như xưa,nhưng nó biết thà làm như vậy còn hơn một ngày nó chợt nhận ra điều gì đó và vô tình làm người khác đau khổ.
-Ừ. Quang muốn xác định lại mọi thứ,quá khứ,hiện tại,tương lai.
L im lặng gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía xa,nơi ánh bình minh đang chiếu rọi trên mặt biển.
Bình luận facebook