Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2541
Chương 2541: Con tin
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này vội vàng trở về là để phổ biến một số chiến thuật cho đội quân còn lại.
Bọn họ vừa đến đã thấy Ngô Hưng Khôn với vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở một bên.
Người đàn ông này rất kỳ quái, giống như một đứa học sinh tiểu học mới giành được thắng lợi, trên mặt tràn ngập khinh thường và kiêu ngạo.
Ngô Hưng Khôn có chút bất mãn nhìn chằm chằm đám người đột nhiên xuất hiện kia, mỡ miệng hỏi.
“Mấy người là ai?”
Anh ta cảm thấy mình giống như đã hoàn toàn giành được thắng lợi, thành công nắm trong tay đám người kia.
Không nghĩ đến lại đột nhiên có một đám người khác nhảy ra, nhìn qua dáng vẻ giống như không có tu vi gì, chỉ là người bình thường không có gì cả.
Anh ta đưa tay chọc vào người bên cạnh rồi chỉ vào Đan Đồ Tử.
“Mày nói cho lão già này biết qua về thân phận của tao đi!" Ngô Hưng Khôn rất khó chịu lên tiếng.
Chẳng qua may mắn mình có thể thu nhận thêm mấy đàn em, trái lại có thể làm cho anh ta giảm bớt đi rất nhiều phiền phức.
Có thân phận đại đệ từ cao cấp nhất của Luyện Khí Tông này, anh ta đi đến chỗ nào cũng đều là dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Ít nhất người trong giới tu hành, không ai đám làm gì anh ta.
Trên mặt đám đàn em này đều lộ ra vẻ mờ mịt, bọn họ thật đúng là không nghĩ đến thằng cha kia lại ngông cuồng như thế.
Còn nữa...
Từ khi nào thì bọn họ biến thành đàn em đề cho thằng cha Ngô Hưng Khôn này sai khiến.
Một đám đệ tử đi đến trước mặt Đan Đồ Từ, rất cung kính gọi một tiếng tông chủ.
Bọn họ đâu rớt não như thằng cha này.
Đan Đồ Tử chính là tông chủ của bọn họ, cho dù đám người này có ngu xuần đến mấy cũng đâu thể không biết phân biệt tốt xấu, cứ thế đắc tội với nhân vật có quyền thế như vậy.
Nghe thấy giọng nói của một đám đệ tử, Ngô Hưng Khôn cũng lộ ra dáng vẻ nghỉ ngỡ.
Anh ta không nghĩ đến lão già nhìn có vẻ giống như người bình thường kia lại là tông chủ của bọn họ.
“Mấy người là tông môn gì?”
Ngô Hưng Khôn có chút hiếu kỳ.
Đổi với đám người này, anh ta một xíu ấn tượng cũng không có.
Phải biết rằng, lấy thân phận của anh ta, ít nhiều gì cũng sẽ biết được rốt cuộc đối phương là ai.
Đám người của tông môn này, anh ta lại chẳng biết qua một ai hết, nói ra đương nhiên có chút kỳ quái.
Cho dù là những bàng môn tà đạo kia, anh ta cũng biết mấy người.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Đan Đồ Tử có chút bất mãn quay đầu nhìn thoáng qua đám đệ từ này.
Mọi người lập tức nói ra thân phận của Ngô Hưng Khôn.
“Thằng ranh này là đại đệ tử cấp cao của Luyện Khí Tông, tên là Ngô Hưng Khôn, nghe nói
- ------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này vội vàng trở về là để phổ biến một số chiến thuật cho đội quân còn lại.
Bọn họ vừa đến đã thấy Ngô Hưng Khôn với vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở một bên.
Người đàn ông này rất kỳ quái, giống như một đứa học sinh tiểu học mới giành được thắng lợi, trên mặt tràn ngập khinh thường và kiêu ngạo.
Ngô Hưng Khôn có chút bất mãn nhìn chằm chằm đám người đột nhiên xuất hiện kia, mỡ miệng hỏi.
“Mấy người là ai?”
Anh ta cảm thấy mình giống như đã hoàn toàn giành được thắng lợi, thành công nắm trong tay đám người kia.
Không nghĩ đến lại đột nhiên có một đám người khác nhảy ra, nhìn qua dáng vẻ giống như không có tu vi gì, chỉ là người bình thường không có gì cả.
Anh ta đưa tay chọc vào người bên cạnh rồi chỉ vào Đan Đồ Tử.
“Mày nói cho lão già này biết qua về thân phận của tao đi!" Ngô Hưng Khôn rất khó chịu lên tiếng.
Chẳng qua may mắn mình có thể thu nhận thêm mấy đàn em, trái lại có thể làm cho anh ta giảm bớt đi rất nhiều phiền phức.
Có thân phận đại đệ từ cao cấp nhất của Luyện Khí Tông này, anh ta đi đến chỗ nào cũng đều là dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Ít nhất người trong giới tu hành, không ai đám làm gì anh ta.
Trên mặt đám đàn em này đều lộ ra vẻ mờ mịt, bọn họ thật đúng là không nghĩ đến thằng cha kia lại ngông cuồng như thế.
Còn nữa...
Từ khi nào thì bọn họ biến thành đàn em đề cho thằng cha Ngô Hưng Khôn này sai khiến.
Một đám đệ tử đi đến trước mặt Đan Đồ Từ, rất cung kính gọi một tiếng tông chủ.
Bọn họ đâu rớt não như thằng cha này.
Đan Đồ Tử chính là tông chủ của bọn họ, cho dù đám người này có ngu xuần đến mấy cũng đâu thể không biết phân biệt tốt xấu, cứ thế đắc tội với nhân vật có quyền thế như vậy.
Nghe thấy giọng nói của một đám đệ tử, Ngô Hưng Khôn cũng lộ ra dáng vẻ nghỉ ngỡ.
Anh ta không nghĩ đến lão già nhìn có vẻ giống như người bình thường kia lại là tông chủ của bọn họ.
“Mấy người là tông môn gì?”
Ngô Hưng Khôn có chút hiếu kỳ.
Đổi với đám người này, anh ta một xíu ấn tượng cũng không có.
Phải biết rằng, lấy thân phận của anh ta, ít nhiều gì cũng sẽ biết được rốt cuộc đối phương là ai.
Đám người của tông môn này, anh ta lại chẳng biết qua một ai hết, nói ra đương nhiên có chút kỳ quái.
Cho dù là những bàng môn tà đạo kia, anh ta cũng biết mấy người.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Đan Đồ Tử có chút bất mãn quay đầu nhìn thoáng qua đám đệ từ này.
Mọi người lập tức nói ra thân phận của Ngô Hưng Khôn.
“Thằng ranh này là đại đệ tử cấp cao của Luyện Khí Tông, tên là Ngô Hưng Khôn, nghe nói
- ------------------
Bình luận facebook