Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2855
Chương 2855: Viện binh
Trương Đức Thọ cũng không kịp phản ứng, thực lực của người này mạnh thế, anh ta vốn tưởng Cổ Nhạc Nhạc chỉ có thiên phú mạnh, không ngờ cảnh giới của đối phương cũng mạnh không kém.
Nếu như quả thật gia nhập tông môn, chỉ sợ sẽ trực tiếp lấy được chẩn đệ tử chân truyền.
"Ha ha, con người cậu đúng là thiếu hiểu biết, ở tông môn chúng tôi có thể ăn ngon ngủ kỹ, không phải thoải mái hơn so với những thứ vừa rồi à?"
Trương Đức Thọ chật vật đứng lên, anh ta có chút lúng túng xoa chỗ mình bị đả trúng.
Anh ta bị đá trúng ngực nên giờ cảm thấy cả người đều đau nhức.
Thậm chí anh ta còn có một cảm giác bị vũ nhục. Đường đường là đệ tử của Luyện Đan tông mà bị người ta nhục nhã thành dáng vẻ này, đúng là một nỗi sỉ nhục lớn.
"Anh cũng thấy thực lực của tôi rồi đấy, chẳng qua là tôi học được một chút xíu tri thức từ sư phụ mình thôi, thế mà tôi đã nhẹ nhàng chơi được các người, đủ chứng minh Luyện Đan tông của các người chỉ là phế vật."
Cổ Nhạc Nhạc nói chuyện không khách sáo chút nào, những lời này của cậu hoàn toàn làm Trương Đức Thù nổi giận.
Trương Đức Thù nóng lòng muốn tìm người có thể phối hợp tấn công Cổ Nhạc Nhạc, nhưng nhớ lại thực lực của đối phương đành chọn từ bỏ.
Dù sao thực lực của mình cũng bày ra rồi, nếu như đánh không lại, dĩ nhiên có chút mất mặt. Anh ta cũng không dám cam đoan, chiến thuật biển người có thể khiến Cổ Nhạc Nhạc bại dưới tay mình không. Lúc này, Cổ Nhạc Nhạc đã trực tiếp đóng cửa lớn, cậu vốn chẳng để ý người khác nói gì.
"Lão đại, chúng ta thế này đúng là nhiều phiền phức quá, nếu không trực tiếp tìm ông cụ Đường ra mặt giải quyết việc này đi. Bọn họ cứ thỉnh thoảng tới gây sự như vậy thì phải làm thế nào cho phải chứ, rõ ràng mình chẳng đắc tội gì với bọn ho."
Nghĩ đến đây, Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được đề nghị với Trần Bình, dù sao ai cũng không muốn bị người khác quấn lấy.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, đám người kia bây giờ cũng không có đối phó gì, mục tiêu của bọn họ thật ra vẫn luôn là cậu, mà không phải cửa hàng này của tôi, bọn họ chỉ muốn thông qua việc đả kích tôi mà cướp cậu thôi."
Trần Bình sớm nhìn ra chiêu trò của bọn họ, dù sao Trần Bình là sư phụ của đối phương, nhất định là thân phận cực kỳ khác người mới đúng. Một khi người của Luyện Đan tông biểu diễn ra tài lực và vật lực của mình, cộng thêm thực lực cá nhân mạnh mẽ, sau đó nhất định sẽ giải quyết xong việc này.
Không có ai chống cự được sức hút của những thứ vật chất kia. Cho nên bọn họ tin Cổ Nhạc Nhạc nhất định sẽ thỏa hiệp.
Nhưng không ngờ, Cổ Nhạc Nhạc lại kiêu ngạo thế, không chỉ không hề có ý thỏa hiệp mà còn trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài, cảm giác sỉ nhục này không ai chấp nhận được cả.
Trương Đức Thù mang theo vẻ tức giận trở về tông môn, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, nóng lòng muốn chạy khỏi nơi này.
Người xem náo nhiệt chung quanh đã không ngừng chê cười anh ta, cho nên anh ta không thể tiếp tục làm xấu mặt tông môn được.
Nếu để cho người của tông môn biết chuyện xấu hổ hôm nay, thì anh ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Nghĩ đến những hình phạt tàn khốc kia của tông môn, Trương Đức Thù không nhịn được lộ ra vẻ thống khổ.
Trương Đức Thọ vừa mới trở lại tông môn thì gặp đại trưởng lão, bây giờ đại trưởng lão vô cùng sốt ruột, ông ta chỉ muốn nhanh chóng bỏ Cổ Nhạc Nhạc vào trong túi thôi.
"Sao rồi? Chuyện kia làm xong chưa? Có phải cái tên nhóc đó đã cảm động đến rơi nước mắt không?" Đại trưởng lão nghiêm túc hỏi, thậm chí ông ta đã nghĩ đến dáng vẻ tức chết của sư phụ đối phương. Nghe vậy, trên mặt Trương Đức Thù lộ ra vẻ khó xử.
"Đại trưởng lão, chuyện này khác với tưởng tượng của chúng ta." Nói đến đây, nét mặt anh ta cũng trở nên khó coi, dường như rất xấu hổ về việc này.
Nhìn biểu cảm của đối phương, sắc mặt đại trưởng lão cũng xấu đi, ông ta nặng nền đập một cái vào người Trương Đức Thọ, yêu cầu đối phương nhanh chóng nói ra.
"Đã xảy ra chuyện gì thì tranh thủ nói cho tôi, tôi thật muốn biết đám nhãi ranh ngang ngược kia có thể làm ra cái gì!"
Lúc trước đại trưởng lão cũng tham gia thu nhận môn đồ, ông ta cũng thấy được Trần Bình kiêu ngạo cỡ nào, cho nên không hề có nửa điểm ấn tượng tốt với Trần Bình.
Nếu như chuyện này xảy ra biến cố, đây tuyệt đối là từ Trần Bình quấy phá mà ra.
"Chẳng lẽ cậu không dùng chiêu mà tôi đã nói với cậu à? Cậu tìm người vu oan cửa hàng của họ, nói cửa hàng họ có vấn đề!"
Theo đại trưởng lão, Trần Bình sợ nhất chính là cửa hàng xảy ra chuyện, một khi danh tiếng bị hủy, vậy tiếp theo anh ta sẽ thua lỗ rất nhiều tiền, rồi trực tiếp đứng bên bờ vực phá sản, còn đệ tử thì đương nhiên sẽ không đi theo anh ta nữa.
Bây giờ những đệ tử này cực kỳ thông minh, đại nạn đều lo riêng phần mình.
Một khi tông môn xảy ra chuyện, rất nhiều đệ tử sẽ lực chọn đến nương nhờ một tông môn lớn hơn, thỉnh cầu được che chở.
Cho nên một khi Trần Bình xảy ra chuyện, nhất định Cổ Nhạc Nhạc sẽ chọn Luyện Đan tông.
"Đại trưởng lão, chuyện này nói ra tương đối phức tạp, đối phương không chỉ ám toán chúng tôi, thậm chí ngay cả thời gian đi tung tin đồn chúng tôi cũng không có, đã bị người ta trực tiếp đuổi ra ngoài, đây đúng là khinh người quá đáng, cậu ta hoàn toàn không thèm coi tông môn chúng ta ra gì!"
Nói đến đây, Trương Đức Thọ cũng không nhịn được mà khóc ròng, dường như cực kỳ bất mãn với việc này. Nghe vậy, vẻ mặt đại trưởng lão càng thêm khó coi, không ngờ Trần Bình lại dám phách lối đến vậy. "Cậu ta còn nói gì khác không?" Đại trưởng lão có chút khó chịu lên tiếng, ông ta cảm thấy chuyện này đúng là làm cho người ta đau đầu. Nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy một đám người dám khiêu chiến thế này với mình.
"Cậu ta nói tông môn chúng ta vốn chẳng là gì, chỉ là một lũ phế vật thôi, còn nói đan dược chúng ta luyện ra đều là rác rưới, vốn không sánh bằng đan dược cặn bã mà bọn họ chế ra"
"Hơn nữa còn dùng đủ loại từ ngữ khó nghe nhục mạ trưởng lão của tông môn chúng ta, còn có tông chủ, đúng là buồn nôn, tôi không hình dung nổi nữa!"
Lời vừa dứt, đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ nghi ngờ. Ông ta chưa từng nghĩ tới lại có người dám nhục nhã tông môn của mình như vậy.
"Được lắm, cái thằng nhãi này dám nhục mạ tôi, tôi thấy là nó chán sống rồi, tìm mấy người lợi hại đến đập cửa hàng của cậu ta đi, đến lúc đó, nếu cấp trên có truy cứu trách nhiệm thì tôi sẽ gánh hết, điểm này cậu cứ yên tâm!"
Đại trưởng lão lập tức quay người về báo cáo chuyện này, dù sao cũng liên quan đến tôn nghiêm của tông môn, bọn họ không thể nào để Trần Bình muốn làm gì thì làm được.
Trương Đức Thọ cũng không kịp phản ứng, thực lực của người này mạnh thế, anh ta vốn tưởng Cổ Nhạc Nhạc chỉ có thiên phú mạnh, không ngờ cảnh giới của đối phương cũng mạnh không kém.
Nếu như quả thật gia nhập tông môn, chỉ sợ sẽ trực tiếp lấy được chẩn đệ tử chân truyền.
"Ha ha, con người cậu đúng là thiếu hiểu biết, ở tông môn chúng tôi có thể ăn ngon ngủ kỹ, không phải thoải mái hơn so với những thứ vừa rồi à?"
Trương Đức Thọ chật vật đứng lên, anh ta có chút lúng túng xoa chỗ mình bị đả trúng.
Anh ta bị đá trúng ngực nên giờ cảm thấy cả người đều đau nhức.
Thậm chí anh ta còn có một cảm giác bị vũ nhục. Đường đường là đệ tử của Luyện Đan tông mà bị người ta nhục nhã thành dáng vẻ này, đúng là một nỗi sỉ nhục lớn.
"Anh cũng thấy thực lực của tôi rồi đấy, chẳng qua là tôi học được một chút xíu tri thức từ sư phụ mình thôi, thế mà tôi đã nhẹ nhàng chơi được các người, đủ chứng minh Luyện Đan tông của các người chỉ là phế vật."
Cổ Nhạc Nhạc nói chuyện không khách sáo chút nào, những lời này của cậu hoàn toàn làm Trương Đức Thù nổi giận.
Trương Đức Thù nóng lòng muốn tìm người có thể phối hợp tấn công Cổ Nhạc Nhạc, nhưng nhớ lại thực lực của đối phương đành chọn từ bỏ.
Dù sao thực lực của mình cũng bày ra rồi, nếu như đánh không lại, dĩ nhiên có chút mất mặt. Anh ta cũng không dám cam đoan, chiến thuật biển người có thể khiến Cổ Nhạc Nhạc bại dưới tay mình không. Lúc này, Cổ Nhạc Nhạc đã trực tiếp đóng cửa lớn, cậu vốn chẳng để ý người khác nói gì.
"Lão đại, chúng ta thế này đúng là nhiều phiền phức quá, nếu không trực tiếp tìm ông cụ Đường ra mặt giải quyết việc này đi. Bọn họ cứ thỉnh thoảng tới gây sự như vậy thì phải làm thế nào cho phải chứ, rõ ràng mình chẳng đắc tội gì với bọn ho."
Nghĩ đến đây, Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được đề nghị với Trần Bình, dù sao ai cũng không muốn bị người khác quấn lấy.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, đám người kia bây giờ cũng không có đối phó gì, mục tiêu của bọn họ thật ra vẫn luôn là cậu, mà không phải cửa hàng này của tôi, bọn họ chỉ muốn thông qua việc đả kích tôi mà cướp cậu thôi."
Trần Bình sớm nhìn ra chiêu trò của bọn họ, dù sao Trần Bình là sư phụ của đối phương, nhất định là thân phận cực kỳ khác người mới đúng. Một khi người của Luyện Đan tông biểu diễn ra tài lực và vật lực của mình, cộng thêm thực lực cá nhân mạnh mẽ, sau đó nhất định sẽ giải quyết xong việc này.
Không có ai chống cự được sức hút của những thứ vật chất kia. Cho nên bọn họ tin Cổ Nhạc Nhạc nhất định sẽ thỏa hiệp.
Nhưng không ngờ, Cổ Nhạc Nhạc lại kiêu ngạo thế, không chỉ không hề có ý thỏa hiệp mà còn trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài, cảm giác sỉ nhục này không ai chấp nhận được cả.
Trương Đức Thù mang theo vẻ tức giận trở về tông môn, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, nóng lòng muốn chạy khỏi nơi này.
Người xem náo nhiệt chung quanh đã không ngừng chê cười anh ta, cho nên anh ta không thể tiếp tục làm xấu mặt tông môn được.
Nếu để cho người của tông môn biết chuyện xấu hổ hôm nay, thì anh ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Nghĩ đến những hình phạt tàn khốc kia của tông môn, Trương Đức Thù không nhịn được lộ ra vẻ thống khổ.
Trương Đức Thọ vừa mới trở lại tông môn thì gặp đại trưởng lão, bây giờ đại trưởng lão vô cùng sốt ruột, ông ta chỉ muốn nhanh chóng bỏ Cổ Nhạc Nhạc vào trong túi thôi.
"Sao rồi? Chuyện kia làm xong chưa? Có phải cái tên nhóc đó đã cảm động đến rơi nước mắt không?" Đại trưởng lão nghiêm túc hỏi, thậm chí ông ta đã nghĩ đến dáng vẻ tức chết của sư phụ đối phương. Nghe vậy, trên mặt Trương Đức Thù lộ ra vẻ khó xử.
"Đại trưởng lão, chuyện này khác với tưởng tượng của chúng ta." Nói đến đây, nét mặt anh ta cũng trở nên khó coi, dường như rất xấu hổ về việc này.
Nhìn biểu cảm của đối phương, sắc mặt đại trưởng lão cũng xấu đi, ông ta nặng nền đập một cái vào người Trương Đức Thọ, yêu cầu đối phương nhanh chóng nói ra.
"Đã xảy ra chuyện gì thì tranh thủ nói cho tôi, tôi thật muốn biết đám nhãi ranh ngang ngược kia có thể làm ra cái gì!"
Lúc trước đại trưởng lão cũng tham gia thu nhận môn đồ, ông ta cũng thấy được Trần Bình kiêu ngạo cỡ nào, cho nên không hề có nửa điểm ấn tượng tốt với Trần Bình.
Nếu như chuyện này xảy ra biến cố, đây tuyệt đối là từ Trần Bình quấy phá mà ra.
"Chẳng lẽ cậu không dùng chiêu mà tôi đã nói với cậu à? Cậu tìm người vu oan cửa hàng của họ, nói cửa hàng họ có vấn đề!"
Theo đại trưởng lão, Trần Bình sợ nhất chính là cửa hàng xảy ra chuyện, một khi danh tiếng bị hủy, vậy tiếp theo anh ta sẽ thua lỗ rất nhiều tiền, rồi trực tiếp đứng bên bờ vực phá sản, còn đệ tử thì đương nhiên sẽ không đi theo anh ta nữa.
Bây giờ những đệ tử này cực kỳ thông minh, đại nạn đều lo riêng phần mình.
Một khi tông môn xảy ra chuyện, rất nhiều đệ tử sẽ lực chọn đến nương nhờ một tông môn lớn hơn, thỉnh cầu được che chở.
Cho nên một khi Trần Bình xảy ra chuyện, nhất định Cổ Nhạc Nhạc sẽ chọn Luyện Đan tông.
"Đại trưởng lão, chuyện này nói ra tương đối phức tạp, đối phương không chỉ ám toán chúng tôi, thậm chí ngay cả thời gian đi tung tin đồn chúng tôi cũng không có, đã bị người ta trực tiếp đuổi ra ngoài, đây đúng là khinh người quá đáng, cậu ta hoàn toàn không thèm coi tông môn chúng ta ra gì!"
Nói đến đây, Trương Đức Thọ cũng không nhịn được mà khóc ròng, dường như cực kỳ bất mãn với việc này. Nghe vậy, vẻ mặt đại trưởng lão càng thêm khó coi, không ngờ Trần Bình lại dám phách lối đến vậy. "Cậu ta còn nói gì khác không?" Đại trưởng lão có chút khó chịu lên tiếng, ông ta cảm thấy chuyện này đúng là làm cho người ta đau đầu. Nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy một đám người dám khiêu chiến thế này với mình.
"Cậu ta nói tông môn chúng ta vốn chẳng là gì, chỉ là một lũ phế vật thôi, còn nói đan dược chúng ta luyện ra đều là rác rưới, vốn không sánh bằng đan dược cặn bã mà bọn họ chế ra"
"Hơn nữa còn dùng đủ loại từ ngữ khó nghe nhục mạ trưởng lão của tông môn chúng ta, còn có tông chủ, đúng là buồn nôn, tôi không hình dung nổi nữa!"
Lời vừa dứt, đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ nghi ngờ. Ông ta chưa từng nghĩ tới lại có người dám nhục nhã tông môn của mình như vậy.
"Được lắm, cái thằng nhãi này dám nhục mạ tôi, tôi thấy là nó chán sống rồi, tìm mấy người lợi hại đến đập cửa hàng của cậu ta đi, đến lúc đó, nếu cấp trên có truy cứu trách nhiệm thì tôi sẽ gánh hết, điểm này cậu cứ yên tâm!"
Đại trưởng lão lập tức quay người về báo cáo chuyện này, dù sao cũng liên quan đến tôn nghiêm của tông môn, bọn họ không thể nào để Trần Bình muốn làm gì thì làm được.
Bình luận facebook