Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2857
Chương 2857: Trừng trị như thường!
Tư Đồ Lưu Phong nhanh chóng đi tới trước mặt Trần Bình, trên mặt anh ta mang theo nụ cười cực kỳ khinh thường, thậm chí còn muốn nhân cơ hội thu thập Trần Bình.
"Cửa hàng này do tên nhãi anh mở à, tôi nhìn dáng vẻ này thì chắc cũng chưa mở được bao lâu nhỉ, không bằng ngoan ngoãn giao toàn bộ những thứ bên trong cho tôi?"
"Nếu như quỳ xuống lấy lòng tôi, nói không chừng tôi có thể suy tính một chút, cho anh một cơ hội sống sót, nhưng nếu anh muốn phản kháng thì cũng đừng trách tôi."
Thái độ của Tư Đồ Lưu Phong đúng là có chút kiêu ngạo quá đáng, anh ta hoàn toàn không coi Trần Bình ra gì, thậm chí còn cố ý muốn chuẩn bị gây hấn với Trần Bình.
"Đừng nói nhảm nhiều thế, muốn làm gì thì tiếp tục làm đi!"
Trần Bình cũng rất bực bội, đám người này nói nhảm nhiều quá, nếu bọn họ đã muốn đối phó với mình thì trực tiếp ra tay đi, làm gì mà phiền phức nhiều thể.
Tư Đồ Lưu Phong thấy Trần Bình dám lớn lối như thế thì không nói thêm gì, trực tiếp ra tay luôn, dựa vào năng lực của anh ta mà muốn trừng trị Trần Bình, vậy chỉ là chuyện nhỏ, làm đơn giản vài phút là xong.
Tư Đồ Lưu Phong trực tiếp vươn tay triệu hoán ra một tia chớp đánh về phía Trần Bình, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như tính giết Trần Bình luôn vậy.
Người chung quanh nhìn hàng lôi điện trên trời, trong nháy mắt sợ hãi không thôi, bọn họ chỉ hận không thể tranh thủ thời gian trốn đi, không muốn chọc vào đối phương.
Mà những người bình thường kia cũng sớm trốn đi rồi, bọn họ không dám vây xem, ai biết nơi này có xảy ra nguy hiểm gì không, nếu đến lúc đó bọn họ chọc vào một ít phiền toái thì coi như xong đời.
Khi ai cũng nghĩ là Trần Bình sẽ phải chết, thì anh cũng trực tiếp vươn tay VỖ xuống một tia sét trời giáng.
Tia sét này trong nháy mắt trở nên rất nghe lời, nhanh chóng biến mất không thấy, cứ như trở thành thủ hạ của Trần Bình vậy.
Lúc Tư Đồ Lưu Phong còn chưa kịp phản ứng, tia sét này lại xuất hiện lần nữa, có điều lần này tấn công về phía Tư Đồ Lưu Phong mà thôi, nhìn dáng vẻ như muốn trừng trị Tư Đồ Lưu Phong vậy.
Tư Đồ Lưu Phong nhất thời cũng có chút ngẩn ra, ngây người nhìn cảnh này, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi anh ta phản ứng lại hoàn toàn đã muộn, bị tia sét trực tiếp thiêu đốt, nhìn dáng vẻ đúng thảm. "Ha ha, ai bảo không có việc gì ở đây nói lung tung, bây giờ chỉ có một con đường chết"
Cổ Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, mặt mũi tươi cười nói, trên mặt cậu mang theo vẻ xán lạn, rõ ràng biết được thực lực của đối phương rồi.
Cái vị gọi là sư huynh này cũng rất lợi hại, có điều cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Đây chính là thực lực của anh sao? Đúng là làm tôi quá thất vọng, nếu như lợi hại thêm một chút thì tốt, nhưng giờ xem ra cũng thường thôi chẳng có gì lạ, bảo tông chủ của các người đến nói chuyện với tôi đi, các người chẳng có tư cách đầu".
Nói xong, Trần Bình phất tay, hoàn toàn không để ý tới đối phương, anh thấy cái tên này chỉ là nhãi nhép vô dụng thôi, có gì mà phải kiêng dè?
Người vây xem chung quanh cũng không ngờ Trần Bình lại lợi hại thế, bọn họ ở một bên mà vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Cái tên này rốt cuộc là ai lại có thể đánh Tư Đồ sư huynh thành thế này, chẳng lẽ anh ta là một cao thủ thật sao?"
"Tư Đồ sư huynh này là ai, anh quen à?"
Đám người chung quanh cũng không ngừng tò mò hóng chuyện, bọn họ đều rất muốn biết đây rốt cuộc là tình huống gì.
Nghe được những lời này, đám người kia cũng nhanh chóng phổ cập kiến thức.
"Đó là một sư huynh rất lợi hại của Luyện Đan tông, thực lực của người ta không khinh thường được đâu! Không ngờ đến Tư Đồ sư huynh cũng thua thảm thế!"
"Bị người ta dùng chiêu giống trực tiếp đánh mặt, đúng là xấu hổ, nếu đổi thành tôi, tôi sẽ sớm tự sát đi cho rồi".
Những tiếng bàn luận kia trực tiếp truyền đến lỗ tai của Tư Đồ Lưu Phong, lập tức sắc mặt anh ta liền trở nên khó coi, anh ta hận không thể giết chết Trần Bình đi.
Là một vị sư huynh nổi tiếng trong Luyện Đan tông, cho tới bây giờ anh ta chưa từng bị mất mặt như vậy.
Những người khác thấy Tư Đồ sư huynh biến thành dáng vẻ này, trong nháy mắt cũng không dám nói chuyện, bọn họ chỉ sợ tiếp theo đối phương sẽ đối phó với mình.
"Sư huynh không sao chứ? Bây giờ cảm giác có ổn không?" "Sư huynh có nghe thấy bọn em nói gì không? Bây giờ sao rồi? Có cảm thấy cơ thể không thoải mái không?" Ai cũng nghiêm túc hỏi han đối phương, bọn họ cũng lo Tư Đồ sư huynh xảy ra vấn đề gì.
Bây giờ anh ta lại chẳng muốn nói chuyện, yên lặng thở dài một hơi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi thị phi này.
"Đi, toàn bộ đi theo tôi, đừng tiếp tục ở đây nữa"
Anh ta thống khổ lên tiếng, biểu cảm cực kỳ khó coi, vừa nghĩ tới mình mất mặt như thế, anh ta chỉ hận không thể trực tiếp tìm một chỗ mà tự sát.
Những người khác đương nhiên cũng không dám nói gì thêm, bọn họ nhanh chóng rời đi cùng Tư Đồ Lưu Phong.
Trương Đức Thù đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm, không ngờ mọi việc lại phát triển thành thế này, càng quan trọng hơn là bây giờ bọn họ vậy mà đều sợ.
Trần Bình nhìn thoáng qua Trương Đức Thù, ngoắc tay với anh ta, Trương Đức Thu nháy mắt không thể khống chế lực lượng mà bị lôi qua.
"Anh còn muốn tìm ai tới đối phó tôi?"
Nói đến đây, Trần Bình cũng lộ ra vẻ thích coi náo nhiệt, anh ngược lại muốn biết cái tên này sẽ giải thích thế nào.
"Tôi tôi tôi... tôi không cố ý, đây không phải là quyết định của tôi, là của tông môn, tôi cũng không muốn đối phó anh mà.."
Đối mặt với vẻ khủng bố của Trần Bình như vậy, anh ta cũng bị dọa đến cả người phát run, lúc này đột nhiên thoang thoảng mùi hôi thối, Trần Bình cúi đầu, tiện tay ném Trương Đức Thù về phía đám người.
Đám người bị đánh trúng kia thống khổ kêu thảm, không phải vì đau mà vì trên người đối phương bốc ra mùi thối.
"Ôi trời, đúng là buồn nôn, mùi thối của anh ta dính trên người tôi rồi!"
"Cái thứ ẩm ướt này là gì? Vì sao quần anh ta ướt thể.."
Tất cả đều điên cuồng chửi mắng, không ngừng tránh xe Trương Đức Thọ, xem ra đã sợ đối phương rồi. Bây giờ Trương Đức Thù mới cả nhận được cái gì gọi là tính tử vong chân chính của xã hội.
Tư Đồ Lưu Phong nhanh chóng đi tới trước mặt Trần Bình, trên mặt anh ta mang theo nụ cười cực kỳ khinh thường, thậm chí còn muốn nhân cơ hội thu thập Trần Bình.
"Cửa hàng này do tên nhãi anh mở à, tôi nhìn dáng vẻ này thì chắc cũng chưa mở được bao lâu nhỉ, không bằng ngoan ngoãn giao toàn bộ những thứ bên trong cho tôi?"
"Nếu như quỳ xuống lấy lòng tôi, nói không chừng tôi có thể suy tính một chút, cho anh một cơ hội sống sót, nhưng nếu anh muốn phản kháng thì cũng đừng trách tôi."
Thái độ của Tư Đồ Lưu Phong đúng là có chút kiêu ngạo quá đáng, anh ta hoàn toàn không coi Trần Bình ra gì, thậm chí còn cố ý muốn chuẩn bị gây hấn với Trần Bình.
"Đừng nói nhảm nhiều thế, muốn làm gì thì tiếp tục làm đi!"
Trần Bình cũng rất bực bội, đám người này nói nhảm nhiều quá, nếu bọn họ đã muốn đối phó với mình thì trực tiếp ra tay đi, làm gì mà phiền phức nhiều thể.
Tư Đồ Lưu Phong thấy Trần Bình dám lớn lối như thế thì không nói thêm gì, trực tiếp ra tay luôn, dựa vào năng lực của anh ta mà muốn trừng trị Trần Bình, vậy chỉ là chuyện nhỏ, làm đơn giản vài phút là xong.
Tư Đồ Lưu Phong trực tiếp vươn tay triệu hoán ra một tia chớp đánh về phía Trần Bình, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như tính giết Trần Bình luôn vậy.
Người chung quanh nhìn hàng lôi điện trên trời, trong nháy mắt sợ hãi không thôi, bọn họ chỉ hận không thể tranh thủ thời gian trốn đi, không muốn chọc vào đối phương.
Mà những người bình thường kia cũng sớm trốn đi rồi, bọn họ không dám vây xem, ai biết nơi này có xảy ra nguy hiểm gì không, nếu đến lúc đó bọn họ chọc vào một ít phiền toái thì coi như xong đời.
Khi ai cũng nghĩ là Trần Bình sẽ phải chết, thì anh cũng trực tiếp vươn tay VỖ xuống một tia sét trời giáng.
Tia sét này trong nháy mắt trở nên rất nghe lời, nhanh chóng biến mất không thấy, cứ như trở thành thủ hạ của Trần Bình vậy.
Lúc Tư Đồ Lưu Phong còn chưa kịp phản ứng, tia sét này lại xuất hiện lần nữa, có điều lần này tấn công về phía Tư Đồ Lưu Phong mà thôi, nhìn dáng vẻ như muốn trừng trị Tư Đồ Lưu Phong vậy.
Tư Đồ Lưu Phong nhất thời cũng có chút ngẩn ra, ngây người nhìn cảnh này, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi anh ta phản ứng lại hoàn toàn đã muộn, bị tia sét trực tiếp thiêu đốt, nhìn dáng vẻ đúng thảm. "Ha ha, ai bảo không có việc gì ở đây nói lung tung, bây giờ chỉ có một con đường chết"
Cổ Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, mặt mũi tươi cười nói, trên mặt cậu mang theo vẻ xán lạn, rõ ràng biết được thực lực của đối phương rồi.
Cái vị gọi là sư huynh này cũng rất lợi hại, có điều cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Đây chính là thực lực của anh sao? Đúng là làm tôi quá thất vọng, nếu như lợi hại thêm một chút thì tốt, nhưng giờ xem ra cũng thường thôi chẳng có gì lạ, bảo tông chủ của các người đến nói chuyện với tôi đi, các người chẳng có tư cách đầu".
Nói xong, Trần Bình phất tay, hoàn toàn không để ý tới đối phương, anh thấy cái tên này chỉ là nhãi nhép vô dụng thôi, có gì mà phải kiêng dè?
Người vây xem chung quanh cũng không ngờ Trần Bình lại lợi hại thế, bọn họ ở một bên mà vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Cái tên này rốt cuộc là ai lại có thể đánh Tư Đồ sư huynh thành thế này, chẳng lẽ anh ta là một cao thủ thật sao?"
"Tư Đồ sư huynh này là ai, anh quen à?"
Đám người chung quanh cũng không ngừng tò mò hóng chuyện, bọn họ đều rất muốn biết đây rốt cuộc là tình huống gì.
Nghe được những lời này, đám người kia cũng nhanh chóng phổ cập kiến thức.
"Đó là một sư huynh rất lợi hại của Luyện Đan tông, thực lực của người ta không khinh thường được đâu! Không ngờ đến Tư Đồ sư huynh cũng thua thảm thế!"
"Bị người ta dùng chiêu giống trực tiếp đánh mặt, đúng là xấu hổ, nếu đổi thành tôi, tôi sẽ sớm tự sát đi cho rồi".
Những tiếng bàn luận kia trực tiếp truyền đến lỗ tai của Tư Đồ Lưu Phong, lập tức sắc mặt anh ta liền trở nên khó coi, anh ta hận không thể giết chết Trần Bình đi.
Là một vị sư huynh nổi tiếng trong Luyện Đan tông, cho tới bây giờ anh ta chưa từng bị mất mặt như vậy.
Những người khác thấy Tư Đồ sư huynh biến thành dáng vẻ này, trong nháy mắt cũng không dám nói chuyện, bọn họ chỉ sợ tiếp theo đối phương sẽ đối phó với mình.
"Sư huynh không sao chứ? Bây giờ cảm giác có ổn không?" "Sư huynh có nghe thấy bọn em nói gì không? Bây giờ sao rồi? Có cảm thấy cơ thể không thoải mái không?" Ai cũng nghiêm túc hỏi han đối phương, bọn họ cũng lo Tư Đồ sư huynh xảy ra vấn đề gì.
Bây giờ anh ta lại chẳng muốn nói chuyện, yên lặng thở dài một hơi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi thị phi này.
"Đi, toàn bộ đi theo tôi, đừng tiếp tục ở đây nữa"
Anh ta thống khổ lên tiếng, biểu cảm cực kỳ khó coi, vừa nghĩ tới mình mất mặt như thế, anh ta chỉ hận không thể trực tiếp tìm một chỗ mà tự sát.
Những người khác đương nhiên cũng không dám nói gì thêm, bọn họ nhanh chóng rời đi cùng Tư Đồ Lưu Phong.
Trương Đức Thù đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm, không ngờ mọi việc lại phát triển thành thế này, càng quan trọng hơn là bây giờ bọn họ vậy mà đều sợ.
Trần Bình nhìn thoáng qua Trương Đức Thù, ngoắc tay với anh ta, Trương Đức Thu nháy mắt không thể khống chế lực lượng mà bị lôi qua.
"Anh còn muốn tìm ai tới đối phó tôi?"
Nói đến đây, Trần Bình cũng lộ ra vẻ thích coi náo nhiệt, anh ngược lại muốn biết cái tên này sẽ giải thích thế nào.
"Tôi tôi tôi... tôi không cố ý, đây không phải là quyết định của tôi, là của tông môn, tôi cũng không muốn đối phó anh mà.."
Đối mặt với vẻ khủng bố của Trần Bình như vậy, anh ta cũng bị dọa đến cả người phát run, lúc này đột nhiên thoang thoảng mùi hôi thối, Trần Bình cúi đầu, tiện tay ném Trương Đức Thù về phía đám người.
Đám người bị đánh trúng kia thống khổ kêu thảm, không phải vì đau mà vì trên người đối phương bốc ra mùi thối.
"Ôi trời, đúng là buồn nôn, mùi thối của anh ta dính trên người tôi rồi!"
"Cái thứ ẩm ướt này là gì? Vì sao quần anh ta ướt thể.."
Tất cả đều điên cuồng chửi mắng, không ngừng tránh xe Trương Đức Thọ, xem ra đã sợ đối phương rồi. Bây giờ Trương Đức Thù mới cả nhận được cái gì gọi là tính tử vong chân chính của xã hội.
Bình luận facebook