Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2856
Chương 2856: Tư Đồ sư huynh
Trần Bình vốn không biết lúc về đối phương sẽ nói những lời vớ vẩn đó ra, rõ ràng Trương Đức Thù là một kẻ cực kỳ am hiểu bịa chuyện, nếu không thì anh ta cũng sẽ không hình dung thành khoa trương như vậy.
"Đại trưởng lão, chuyện này coi như nhờ ông, tôi lập tức gọi các anh em lợi hại đi vây quét bọn họ!" Nói xong, Trương Đức Thù bắt đầu đi tìm người, lúc này trên mặt anh ta cũng mang theo nụ cười như ý. Trong lòng anh ta cực kỳ rõ ràng, mình bây giờ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Không chỉ không để các trưởng lão trách cứ mình, người lại còn đẩy Trần Bình vào trong hố, tin rằng tiếp theo Trần Bình coi như hoàn toàn xong đời.
Một khi chọc vào các trưởng lão, vậy thì chờ phía trước chỉ có con đường chết mà thôi. Đại trưởng lão nổi tiếng là lòng dạ hẹp hòi, báo thù hay gì đó đều không ngại phiền phức.
Đắc ý vì nghĩ Trần Bình chỉ có con đường chết, bây giờ tâm trạng anh ta cực kỳ tốt, với cả cũng cầm lông gà làm lệnh tiễn, đi liên hệ với mấy anh em mạnh mẽ, tương đối có thực lực trong tông môn.
Mặc dù mình và mấy người này không dính nổi những lời của đại trưởng lão sẽ không có ai dám chống lại. "Tư Đồ sư huynh, chuyện này đành làm phiền anh, tôi tin anh nhất định có thể giải quyết đám người này"
Tư Đồ Lưu Phong sư đệ, thực lực của cậu mạnh thế, tin rằng mọi người cùng nhau liên thủ, nhất định sẽ trừng trị được cái thứ người ngang ngược kia"
Trương Đức Thù một mực lấy lòng đám người, thực lực của anh ta cũng không ra sao, bình thường cực kỳ am hiểu làm chân chạy, cho nên mới được người trong tông môn trọng dụng.
Mấy sư huynh đệ được gọi đến cũng lộ ra vẻ không nhịn được, bọn họ không ngờ tới có một ngày mình được sắp xếp thành chân chạy việc.
"Nắm bắt thời gian tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi xem ai đền bù nổi!"
Người được xưng là Tư Đồ sư huynh không nhẫn được lạnh lùng lên tiếng, trên mặt anh ta vẫn mang theo vẻ cực kỳ khó chịu, nhìn dáng vẻ như có thành kiến rất lớn với Trương Đức Thù.
"Anh yên tâm đi, dựa vào thực lực của anh, vài phút là giải quyết được tên kia rồi, có điều thực lực của sự đệ quá yếu, cho nên hết cách, chỉ đành dựa theo lệnh của đại trưởng lão đến tìm mọi người giúp đỡ"
Trương Đức Thù một đường lấy lòng đám người, cuối cùng dẫn bọn họ tới lối vào cửa hàng của Trần Bình. Lúc này, Trần Bình cũng không mở cửa, bọn họ đang nằm trong phòng ngáy 0 0. Mà ông cụ Đường bên kia cũng nhận được tin của Sư Chấn Thiên, nét mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi. Có nằm mơ, ông ta cũng không ngờ lại có tông môn đi vu oan nói xấu cửa hàng của Trần Bình.
Dạng người như Trần Bình, bình thường ông ta muốn lấy lòng cũng không có cơ hội, giờ đám người kia có cơ hội mà không đi lấy lòng Trần Bình, học thêm mấy chiều, lại muốn gây chuyện thị phi ở chỗ này.
Ông ta thấy, Luyện đan tông kia chế ra đan dược căn bản kém Trần Bình, cho dù tông chủ bọn họ tới, kỹ thuật chế đan cũng không so được.
Dù sao thực lực đám người ở nơi này, chế ra đan dược cũng không có hiệu quả quá lớn, người lại quá nhiều tác dụng phụ.
Đối mặt với mấy người ông cụ Đường rất khó dùng thuốc chữa khỏi, trên cơ bản đều chỉ có thể không ngừng lấy bản thân thí nghiệm thuốc.
Dù sao đám người này cũng không có đan phương thích hợp, chỉ có thể dựa vào chính mình giải, tùy tiện phối hợp chút thảo dược, như vậy cũng dễ dàng nghiên cứu ra một chút dược vật mang theo độc tính.
Tông chủ của Luyện Đan Tông từng thu giá cao, còn đặc biệt chế những đan dược này cho đối phương, kết quả chẳng những không tốt, ngược lại còn làm sức khỏe của ông ta ngày càng sa sút.
Cho nên lúc này, ông cụ Đường cũng ít nhiều không hài lòng với Luyện Đan tông.
"Một tông môn hoàn toàn không có vị trí gì mà dám đắc tội anh Trần!"
Ông cụ Đường lập tức ra lệnh với người dưới, chuyện này tuyệt đối không được phép nhúng tay vào, mặc cho Trần Bình tùy ý đi bắt nạt Luyện Đan tông.
Ông ta thấy, đám người này rơi vào tay Trần Bình cũng chỉ có một con đường chết.
Người phụ trách trong thành nhanh chóng nhận được tin tức, bọn họ đương nhiên cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể đối mặt với việc này, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Mà lúc này Trương Đức Thọ cũng tùy tiện đi tới trong thành, anh ta phát hiện bây giờ không có bất kỳ quân hộ thành nào tới tìm mình gây phiền toái, đủ chứng minh quân hộ thành cũng sợ mình.
"Các vị có thể yên tâm to gan xuống tay với Trần Bình, tôi đoán chừng quân hộ thành cũng ghét Trần Bình, nếu không thì không có khả năng để chúng ta nghênh ngang rời đi như thế này, trước lúc tôi rời đi còn lên sổ đen ấy!"
Thậm chí Trương Đức Thủ còn tưởng là mình không về được, không ngờ mọi thứ lại thuận lợi đến có chút đảng sợ. Việc này không khỏi làm cho anh ta cực kỳ bành trướng.
Chỉ có điều thực lực của mình đến cảnh giới nhất định, công thêm tông môn đủ mạnh, mới có thể xuất hiện cảnh tượng này.
"Nhất định là đại trưởng lão đã sớm chào hỏi nên chúng ta mới thuận lợi như vậy, xem ra thực lực của đại trưởng lão quả không thể khinh thường.
Tư Đồ Lưu Phong cũng không nhịn được lên tiếng cảm thán một câu, anh ta thấy tất cả đều do đại trưởng lão gây nên.
Những người khác ở bên cạnh cũng tán dương theo, không ai nguyện ý làm vui lòng Trương Đức Thủ cả.
Trương Đức Thù không có thực lực, căn bản không xứng làm bạn với bọn họ, cho nên không ai muốn kết giao với Trương Đức Thù, thậm chí chỉ nói với anh ta vài cầu cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
Đúng lúc này mọi người cũng lục tục đến lối vào cửa hàng. Nhìn thấy cửa hàng trang trí đẹp đẽ như vậy, không ít người đều lộ ra vẻ hưng phấn. Lần này bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuống núi.
Đã đến rồi thì nhất định phải chiếm chút tiện nghi mới được, mà cửa hàng này thì cực kỳ phù hợp để làm điều đó.
"Cửa hàng này bán một vào đan dược các loại, với cả bọn họ còn xưng là đan được của họ tốt hơn chúng ta rất nhiều, cho nên nói bọn họ đúng là quá kiêu ngạo, không thèm coi chúng ta ra gì"
Đông đảo sư huynh đệ nghe xong lời này, cũng không nhịn được nở nụ cười lạnh, những lời này đúng là cực kỳ buồn cười.
"Được rồi, mọi người không cần xoắn xuýt, trực tiếp lên thôi, tôi tin đám người đó nhìn thấy chúng ta uy nghiêm đi qua, cũng sẽ không nhịn được mà lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi"
Mọi người theo vị sư huynh dẫn đầu chuẩn bị xuất phát, mà Trần Bình cũng không để ý tới nhóm người này. Anh đứng ở trên cao nhìn xuống đám người tới gây phiền toái kia, biểu cảm cũng cực kỳ lạnh lùng. Những người này còn dám nói nhiều như vậy trước mặt mình, đúng là ngu xuẩn.
Trần Bình vốn không biết lúc về đối phương sẽ nói những lời vớ vẩn đó ra, rõ ràng Trương Đức Thù là một kẻ cực kỳ am hiểu bịa chuyện, nếu không thì anh ta cũng sẽ không hình dung thành khoa trương như vậy.
"Đại trưởng lão, chuyện này coi như nhờ ông, tôi lập tức gọi các anh em lợi hại đi vây quét bọn họ!" Nói xong, Trương Đức Thù bắt đầu đi tìm người, lúc này trên mặt anh ta cũng mang theo nụ cười như ý. Trong lòng anh ta cực kỳ rõ ràng, mình bây giờ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Không chỉ không để các trưởng lão trách cứ mình, người lại còn đẩy Trần Bình vào trong hố, tin rằng tiếp theo Trần Bình coi như hoàn toàn xong đời.
Một khi chọc vào các trưởng lão, vậy thì chờ phía trước chỉ có con đường chết mà thôi. Đại trưởng lão nổi tiếng là lòng dạ hẹp hòi, báo thù hay gì đó đều không ngại phiền phức.
Đắc ý vì nghĩ Trần Bình chỉ có con đường chết, bây giờ tâm trạng anh ta cực kỳ tốt, với cả cũng cầm lông gà làm lệnh tiễn, đi liên hệ với mấy anh em mạnh mẽ, tương đối có thực lực trong tông môn.
Mặc dù mình và mấy người này không dính nổi những lời của đại trưởng lão sẽ không có ai dám chống lại. "Tư Đồ sư huynh, chuyện này đành làm phiền anh, tôi tin anh nhất định có thể giải quyết đám người này"
Tư Đồ Lưu Phong sư đệ, thực lực của cậu mạnh thế, tin rằng mọi người cùng nhau liên thủ, nhất định sẽ trừng trị được cái thứ người ngang ngược kia"
Trương Đức Thù một mực lấy lòng đám người, thực lực của anh ta cũng không ra sao, bình thường cực kỳ am hiểu làm chân chạy, cho nên mới được người trong tông môn trọng dụng.
Mấy sư huynh đệ được gọi đến cũng lộ ra vẻ không nhịn được, bọn họ không ngờ tới có một ngày mình được sắp xếp thành chân chạy việc.
"Nắm bắt thời gian tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi xem ai đền bù nổi!"
Người được xưng là Tư Đồ sư huynh không nhẫn được lạnh lùng lên tiếng, trên mặt anh ta vẫn mang theo vẻ cực kỳ khó chịu, nhìn dáng vẻ như có thành kiến rất lớn với Trương Đức Thù.
"Anh yên tâm đi, dựa vào thực lực của anh, vài phút là giải quyết được tên kia rồi, có điều thực lực của sự đệ quá yếu, cho nên hết cách, chỉ đành dựa theo lệnh của đại trưởng lão đến tìm mọi người giúp đỡ"
Trương Đức Thù một đường lấy lòng đám người, cuối cùng dẫn bọn họ tới lối vào cửa hàng của Trần Bình. Lúc này, Trần Bình cũng không mở cửa, bọn họ đang nằm trong phòng ngáy 0 0. Mà ông cụ Đường bên kia cũng nhận được tin của Sư Chấn Thiên, nét mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi. Có nằm mơ, ông ta cũng không ngờ lại có tông môn đi vu oan nói xấu cửa hàng của Trần Bình.
Dạng người như Trần Bình, bình thường ông ta muốn lấy lòng cũng không có cơ hội, giờ đám người kia có cơ hội mà không đi lấy lòng Trần Bình, học thêm mấy chiều, lại muốn gây chuyện thị phi ở chỗ này.
Ông ta thấy, Luyện đan tông kia chế ra đan dược căn bản kém Trần Bình, cho dù tông chủ bọn họ tới, kỹ thuật chế đan cũng không so được.
Dù sao thực lực đám người ở nơi này, chế ra đan dược cũng không có hiệu quả quá lớn, người lại quá nhiều tác dụng phụ.
Đối mặt với mấy người ông cụ Đường rất khó dùng thuốc chữa khỏi, trên cơ bản đều chỉ có thể không ngừng lấy bản thân thí nghiệm thuốc.
Dù sao đám người này cũng không có đan phương thích hợp, chỉ có thể dựa vào chính mình giải, tùy tiện phối hợp chút thảo dược, như vậy cũng dễ dàng nghiên cứu ra một chút dược vật mang theo độc tính.
Tông chủ của Luyện Đan Tông từng thu giá cao, còn đặc biệt chế những đan dược này cho đối phương, kết quả chẳng những không tốt, ngược lại còn làm sức khỏe của ông ta ngày càng sa sút.
Cho nên lúc này, ông cụ Đường cũng ít nhiều không hài lòng với Luyện Đan tông.
"Một tông môn hoàn toàn không có vị trí gì mà dám đắc tội anh Trần!"
Ông cụ Đường lập tức ra lệnh với người dưới, chuyện này tuyệt đối không được phép nhúng tay vào, mặc cho Trần Bình tùy ý đi bắt nạt Luyện Đan tông.
Ông ta thấy, đám người này rơi vào tay Trần Bình cũng chỉ có một con đường chết.
Người phụ trách trong thành nhanh chóng nhận được tin tức, bọn họ đương nhiên cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể đối mặt với việc này, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Mà lúc này Trương Đức Thọ cũng tùy tiện đi tới trong thành, anh ta phát hiện bây giờ không có bất kỳ quân hộ thành nào tới tìm mình gây phiền toái, đủ chứng minh quân hộ thành cũng sợ mình.
"Các vị có thể yên tâm to gan xuống tay với Trần Bình, tôi đoán chừng quân hộ thành cũng ghét Trần Bình, nếu không thì không có khả năng để chúng ta nghênh ngang rời đi như thế này, trước lúc tôi rời đi còn lên sổ đen ấy!"
Thậm chí Trương Đức Thủ còn tưởng là mình không về được, không ngờ mọi thứ lại thuận lợi đến có chút đảng sợ. Việc này không khỏi làm cho anh ta cực kỳ bành trướng.
Chỉ có điều thực lực của mình đến cảnh giới nhất định, công thêm tông môn đủ mạnh, mới có thể xuất hiện cảnh tượng này.
"Nhất định là đại trưởng lão đã sớm chào hỏi nên chúng ta mới thuận lợi như vậy, xem ra thực lực của đại trưởng lão quả không thể khinh thường.
Tư Đồ Lưu Phong cũng không nhịn được lên tiếng cảm thán một câu, anh ta thấy tất cả đều do đại trưởng lão gây nên.
Những người khác ở bên cạnh cũng tán dương theo, không ai nguyện ý làm vui lòng Trương Đức Thủ cả.
Trương Đức Thù không có thực lực, căn bản không xứng làm bạn với bọn họ, cho nên không ai muốn kết giao với Trương Đức Thù, thậm chí chỉ nói với anh ta vài cầu cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
Đúng lúc này mọi người cũng lục tục đến lối vào cửa hàng. Nhìn thấy cửa hàng trang trí đẹp đẽ như vậy, không ít người đều lộ ra vẻ hưng phấn. Lần này bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuống núi.
Đã đến rồi thì nhất định phải chiếm chút tiện nghi mới được, mà cửa hàng này thì cực kỳ phù hợp để làm điều đó.
"Cửa hàng này bán một vào đan dược các loại, với cả bọn họ còn xưng là đan được của họ tốt hơn chúng ta rất nhiều, cho nên nói bọn họ đúng là quá kiêu ngạo, không thèm coi chúng ta ra gì"
Đông đảo sư huynh đệ nghe xong lời này, cũng không nhịn được nở nụ cười lạnh, những lời này đúng là cực kỳ buồn cười.
"Được rồi, mọi người không cần xoắn xuýt, trực tiếp lên thôi, tôi tin đám người đó nhìn thấy chúng ta uy nghiêm đi qua, cũng sẽ không nhịn được mà lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi"
Mọi người theo vị sư huynh dẫn đầu chuẩn bị xuất phát, mà Trần Bình cũng không để ý tới nhóm người này. Anh đứng ở trên cao nhìn xuống đám người tới gây phiền toái kia, biểu cảm cũng cực kỳ lạnh lùng. Những người này còn dám nói nhiều như vậy trước mặt mình, đúng là ngu xuẩn.
Bình luận facebook