Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2891: Thứ tội
Chiến Thiên Cơ sẽ không nhân nhượng với đối phương, ngược lại sẽ dùng những phương pháp vô cùng tàn nhẫn để thu thập Vân Phi Long.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã trực tiếp đi tới chỗ Thiên Đạo giao giới, lúc này Trần Bình đứng bên cạnh không nói một lời, trong lòng rất rõ ràng chuyện này giao cho đối phương giải quyết là tốt nhất.
Giờ phút này, trong lòng Vân Phi Long hoàn toàn sụp đổ, không nghĩ tới mình lại dễ dàng bị đối phương khống chế như vậy.
Anh ta khổ tâm tu hành ma đạo, chính vì muốn một ngày kia có thể đứng trên đỉnh thế giới. Nhưng lại không nghĩ tới lúc này bị đối phương thu thập dễ dàng như vậy.
"Cậu chưa trở thành người phàm sao?"
Trên mặt của Chiến Thiên Cơ tràn ngập nghi hoặc, ông ta không ngờ thực lực của Vân Phi Long vẫn còn mạnh như vậy.
"Cậu không trở thành người phàm, vậy sao cậu có thể đi ra ngoài?"
Ông ta nhớ rất rõ ràng mình đã thiết lập khống chế đối với Vân Phi Long, trừ khi đối phương trở thành người phàm, nếu không tuyệt đối không thể phá bỏ kết giới mà ông ta đặt ra.
Bọn họ nhanh chóng đi tới chỗ kết giới, Chiến Thiên Cơ không nghĩ tới kết giới và xiềng xích mà mình thiết lập lại bị đối phương trực tiếp phá hủy.
Thậm chí Chiến Thiên Cơ không dám tưởng tượng rốt cuộc đối phương có được sức mạnh lớn như thế nào, lại có thể phá được kết giới mạnh như vậy.
"Tôi đã không còn giống như trước đây, hiện tại tôi càng đánh càng mạnh, mà anh sẽ vĩnh viễn biến mất ở đây"
Chuyện kế tiếp Trần Bình cũng sẽ không tham dự, nhìn thấy đối phương bị buộc phải dập đầu xin lỗi các vị huynh đệ, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Thỏ cũng tò mò lộ đầu ra bên ngoài, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cậu ta.
"Người này còn tính là trường nghĩa, có thể để cho đối phương toàn thây."
Theo suy nghĩ của Trần Bình, ít nhất người này cũng sẽ bị biến thành cát bụi, linh hồn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Nhưng cuối cùng Chiến Thiên Cơ cũng không thể xuống tay được, ông ta vẫn để cho Vân Phi Long có thể toàn thây, để đối phương tiếp tục đồng hành cùng các anh em ở đây.
Nhìn thấy Vân Phi Long quỳ trên mặt đất, Trần Bình không khỏi lắc đầu.
"Thực ra, tôi nghĩ ông ta nên tàn nhẫn ra tay mới đúng, chỉ cần cơ thể vẫn còn ở đó, không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo"
Trần Bình chẳng qua chỉ đứng bên cạnh nói thầm mà thôi, về phần đổi phương muốn làm như thế nào là quyền lợi của ông ta.
Theo tính cách thường ngày của Trần Bình mà nói, phàm là người bị anh giết nhất định sẽ rơi vào kết cục đến cả linh hồn cũng không còn, ngay cả những kẻ cặn bã cũng không thể giữ lại.
Nếu không giết được, không diệt được tận gốc thì tiếp theo sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Đặc biệt là bây giờ có đủ loại phương pháp tu luyện, Trần Bình không chắc sau này có phát sinh những thay đổi gì không.
Vân Phi Long đã canh giữ ở đây rất lâu, đồng thời còn lợi dụng kết giới trước kia mà Chiến Thiên Cơ lưu lại, khiến đối phương vô cùng khốn đốn.
Anh ta có được năng lực công kích vô cùng mạnh mẽ, đương nhiên có thể ngăn cản những người tu hành này tiến vào chỗ Thiên Đạo giao giới.
Mà hiện tại anh ta không có cách nào để thoát được ra ngoài, trừ khi biến thành một người phàm.
Nhưng một người tu luyện ma đạo có thể cho phép mình biến thành một người phàm sao?
Vì để tăng thực lực của mình lên mà có thể giết người không ngừng.
"Mẹ kiếp, thật sự vây ông đây ở nơi này, mau thả tôi ra".
Hiện tại có thể thấy được bản thân mình khó mà bảo toàn, anh ta không có cơ hội để ý đến Chiến Thiên Cơ, vẫn không ngừng cố gắng giãy dụa để có thể thoát khỏi đây.
Nhưng dưới xiềng xích của Trần Bình, anh ta hoàn toàn không cơ hội rời khỏi nơi này.
Thỏ lặng lặng đứng ở bên cạnh chứng kiến một màn như vậy.
"Nếu thực lực đủ mạnh, vẫn có thể phá vỡ xiềng xích của kết giới này"
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của đối phương, Thỏ không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi nghe lời này, tâm trạng của Vân Phi Long từ từ dịu đi.
Là tay sai của Chiến Thiên Cơ, anh ta đương nhiên biết chỗ Thiên Đạo giao giới là một nơi như thế nào.
Mỗi một thời gian sẽ có vô số người tiến đến nơi này để khám phá. Mà một khi bọn họ có thể tiến vào chỗ Thiên Đạo giao giới, tiếp theo sẽ chẳng khác nào tự mình dùng đến cửa.
Anh ta hoàn toàn có thể dựa vào những người tu hành này mà khiến thực lực của mình tăng lên nhanh chóng, đến lúc có thể phá vỡ được những xiềng xích này, anh ta sẽ đi tìm Trần Bình để báo thù.
Anh ta hoàn toàn biết rõ hận thù của mình phải giành cho người nào.
Mặc dù Chiến Thiên Cơ có vẻ là đầu sỏ gây nên toàn bộ chuyện này, nhưng trên thực tế, nếu như không có Trần Bình trợ giúp, ông ta cũng không làm được.
Cho nên thủ phạm thực sự đứng đằng sau chính là Trần Bình.
Thực lực của người này không thể coi thường, anh ta nhất định phải đạt tới cảnh giới Mai Vương thì mới có thể đi tìm Trần Bình.
Những người tu luyện ma đạo như bọn họ chính là bất tử bất diệt, vì vậy không cần phải lo lắng về chuyện thời gian.
Chỉ cần anh ta có đủ thời gian thì hoàn toàn có thể tiêu diệt Trần Bình.
Nghĩ đến đây, trên mặt Vân Phi Long lộ ra một nụ cười khiêu khích, hướng về phía Trần Bình mà không ngừng gào thét, giống như muốn để Trần Bình nhìn thấy mình có bao nhiêu lợi hại.
Trần Bình không để ý đến anh ta, chỉ là tự mình nhanh chóng rời đi.
Lúc này, đại trưởng lão nghiêng ngả lảo đảo đi tới, nhưng con đường mà ông ta và Trần Bình đi không giống nhau, cho nên bình thường hai người không thể gặp mặt.
Sau khi đại trưởng lão trải qua tất cả những sóng gió, giờ phút này trông ông ta vô cùng chật
vật.
Rất nhiều thứ mà ông ta mang theo bên trong túi trữ vật đều đã sử dụng gần hết, hiện tại quần áo trên người vô cùng tả tơi, trông cực kỳ chật vật.
"Thật là xui xẻo, sớm biết như vậy mình đã mang thêm vài bộ quần áo, sẽ không phải muốn đến đây với bộ dạng chật vật như vậy"
Nói đến đây, ông ta khó khăn bước từng bước về phía trước.
Trên đường đi ông ta đã phải chịu rất nhiều tổn thương, hiện tại những vết thương trên người cũng không đủ thuốc để có thể chữa lành.
Tuy bên trong túi trữ vật vẫn còn mấy viên thần dược cứu mạng, nhưng chỉ vào thời khắc mấu chốt mới có thể sử dụng, nếu như hiện tại dùng một ít để chữa trị những vết thương bên ngoài thì chẳng khác nào chuyện bé xé ra to.
Kéo theo cơ thể không trọn vẹn của mình, ông ta nhanh chóng đi tới chỗ Thiên Đạo giao giới.
Thấy được ánh sáng thánh khiết phía trước, trên mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hai chữ Thiên Đạo, cả người ông ta hoàn toàn thả lỏng.
"Quả nhiên xe đến trước núi ắt có đường, hiện tại có thể thành công tìm được chỗ Thiên Đạo giao giới, tiếp theo chính là thời khắc vùng lên của mình."
Vốn dĩ theo thỏa thuận giữa bọn họ, sau khi đại trưởng lão tìm được chỗ Thiên Đạo giao giới, đương nhiên nên quay lại báo cáo tình hình.
Đến lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau sắp xếp một đám đệ tử tới đây, những trưởng lão khác cũng sẽ đi theo.
Nhưng trước giờ ông ta vẫn luôn là người ích kỷ, liền cảm thấy vô cùng bất mãn khi nghĩ đến những thành quả mà bản thân mình chịu bao nhiêu khổ cực mới có được lại phải chia sẻ với người khác.
"Ha ha, nếu nhóm các người muốn tới chỗ Thiên Đạo giao giới thì tự mình nhảy xuống đi."
Chẳng mấy chốc bọn họ đã trực tiếp đi tới chỗ Thiên Đạo giao giới, lúc này Trần Bình đứng bên cạnh không nói một lời, trong lòng rất rõ ràng chuyện này giao cho đối phương giải quyết là tốt nhất.
Giờ phút này, trong lòng Vân Phi Long hoàn toàn sụp đổ, không nghĩ tới mình lại dễ dàng bị đối phương khống chế như vậy.
Anh ta khổ tâm tu hành ma đạo, chính vì muốn một ngày kia có thể đứng trên đỉnh thế giới. Nhưng lại không nghĩ tới lúc này bị đối phương thu thập dễ dàng như vậy.
"Cậu chưa trở thành người phàm sao?"
Trên mặt của Chiến Thiên Cơ tràn ngập nghi hoặc, ông ta không ngờ thực lực của Vân Phi Long vẫn còn mạnh như vậy.
"Cậu không trở thành người phàm, vậy sao cậu có thể đi ra ngoài?"
Ông ta nhớ rất rõ ràng mình đã thiết lập khống chế đối với Vân Phi Long, trừ khi đối phương trở thành người phàm, nếu không tuyệt đối không thể phá bỏ kết giới mà ông ta đặt ra.
Bọn họ nhanh chóng đi tới chỗ kết giới, Chiến Thiên Cơ không nghĩ tới kết giới và xiềng xích mà mình thiết lập lại bị đối phương trực tiếp phá hủy.
Thậm chí Chiến Thiên Cơ không dám tưởng tượng rốt cuộc đối phương có được sức mạnh lớn như thế nào, lại có thể phá được kết giới mạnh như vậy.
"Tôi đã không còn giống như trước đây, hiện tại tôi càng đánh càng mạnh, mà anh sẽ vĩnh viễn biến mất ở đây"
Chuyện kế tiếp Trần Bình cũng sẽ không tham dự, nhìn thấy đối phương bị buộc phải dập đầu xin lỗi các vị huynh đệ, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Thỏ cũng tò mò lộ đầu ra bên ngoài, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cậu ta.
"Người này còn tính là trường nghĩa, có thể để cho đối phương toàn thây."
Theo suy nghĩ của Trần Bình, ít nhất người này cũng sẽ bị biến thành cát bụi, linh hồn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Nhưng cuối cùng Chiến Thiên Cơ cũng không thể xuống tay được, ông ta vẫn để cho Vân Phi Long có thể toàn thây, để đối phương tiếp tục đồng hành cùng các anh em ở đây.
Nhìn thấy Vân Phi Long quỳ trên mặt đất, Trần Bình không khỏi lắc đầu.
"Thực ra, tôi nghĩ ông ta nên tàn nhẫn ra tay mới đúng, chỉ cần cơ thể vẫn còn ở đó, không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo"
Trần Bình chẳng qua chỉ đứng bên cạnh nói thầm mà thôi, về phần đổi phương muốn làm như thế nào là quyền lợi của ông ta.
Theo tính cách thường ngày của Trần Bình mà nói, phàm là người bị anh giết nhất định sẽ rơi vào kết cục đến cả linh hồn cũng không còn, ngay cả những kẻ cặn bã cũng không thể giữ lại.
Nếu không giết được, không diệt được tận gốc thì tiếp theo sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Đặc biệt là bây giờ có đủ loại phương pháp tu luyện, Trần Bình không chắc sau này có phát sinh những thay đổi gì không.
Vân Phi Long đã canh giữ ở đây rất lâu, đồng thời còn lợi dụng kết giới trước kia mà Chiến Thiên Cơ lưu lại, khiến đối phương vô cùng khốn đốn.
Anh ta có được năng lực công kích vô cùng mạnh mẽ, đương nhiên có thể ngăn cản những người tu hành này tiến vào chỗ Thiên Đạo giao giới.
Mà hiện tại anh ta không có cách nào để thoát được ra ngoài, trừ khi biến thành một người phàm.
Nhưng một người tu luyện ma đạo có thể cho phép mình biến thành một người phàm sao?
Vì để tăng thực lực của mình lên mà có thể giết người không ngừng.
"Mẹ kiếp, thật sự vây ông đây ở nơi này, mau thả tôi ra".
Hiện tại có thể thấy được bản thân mình khó mà bảo toàn, anh ta không có cơ hội để ý đến Chiến Thiên Cơ, vẫn không ngừng cố gắng giãy dụa để có thể thoát khỏi đây.
Nhưng dưới xiềng xích của Trần Bình, anh ta hoàn toàn không cơ hội rời khỏi nơi này.
Thỏ lặng lặng đứng ở bên cạnh chứng kiến một màn như vậy.
"Nếu thực lực đủ mạnh, vẫn có thể phá vỡ xiềng xích của kết giới này"
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của đối phương, Thỏ không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi nghe lời này, tâm trạng của Vân Phi Long từ từ dịu đi.
Là tay sai của Chiến Thiên Cơ, anh ta đương nhiên biết chỗ Thiên Đạo giao giới là một nơi như thế nào.
Mỗi một thời gian sẽ có vô số người tiến đến nơi này để khám phá. Mà một khi bọn họ có thể tiến vào chỗ Thiên Đạo giao giới, tiếp theo sẽ chẳng khác nào tự mình dùng đến cửa.
Anh ta hoàn toàn có thể dựa vào những người tu hành này mà khiến thực lực của mình tăng lên nhanh chóng, đến lúc có thể phá vỡ được những xiềng xích này, anh ta sẽ đi tìm Trần Bình để báo thù.
Anh ta hoàn toàn biết rõ hận thù của mình phải giành cho người nào.
Mặc dù Chiến Thiên Cơ có vẻ là đầu sỏ gây nên toàn bộ chuyện này, nhưng trên thực tế, nếu như không có Trần Bình trợ giúp, ông ta cũng không làm được.
Cho nên thủ phạm thực sự đứng đằng sau chính là Trần Bình.
Thực lực của người này không thể coi thường, anh ta nhất định phải đạt tới cảnh giới Mai Vương thì mới có thể đi tìm Trần Bình.
Những người tu luyện ma đạo như bọn họ chính là bất tử bất diệt, vì vậy không cần phải lo lắng về chuyện thời gian.
Chỉ cần anh ta có đủ thời gian thì hoàn toàn có thể tiêu diệt Trần Bình.
Nghĩ đến đây, trên mặt Vân Phi Long lộ ra một nụ cười khiêu khích, hướng về phía Trần Bình mà không ngừng gào thét, giống như muốn để Trần Bình nhìn thấy mình có bao nhiêu lợi hại.
Trần Bình không để ý đến anh ta, chỉ là tự mình nhanh chóng rời đi.
Lúc này, đại trưởng lão nghiêng ngả lảo đảo đi tới, nhưng con đường mà ông ta và Trần Bình đi không giống nhau, cho nên bình thường hai người không thể gặp mặt.
Sau khi đại trưởng lão trải qua tất cả những sóng gió, giờ phút này trông ông ta vô cùng chật
vật.
Rất nhiều thứ mà ông ta mang theo bên trong túi trữ vật đều đã sử dụng gần hết, hiện tại quần áo trên người vô cùng tả tơi, trông cực kỳ chật vật.
"Thật là xui xẻo, sớm biết như vậy mình đã mang thêm vài bộ quần áo, sẽ không phải muốn đến đây với bộ dạng chật vật như vậy"
Nói đến đây, ông ta khó khăn bước từng bước về phía trước.
Trên đường đi ông ta đã phải chịu rất nhiều tổn thương, hiện tại những vết thương trên người cũng không đủ thuốc để có thể chữa lành.
Tuy bên trong túi trữ vật vẫn còn mấy viên thần dược cứu mạng, nhưng chỉ vào thời khắc mấu chốt mới có thể sử dụng, nếu như hiện tại dùng một ít để chữa trị những vết thương bên ngoài thì chẳng khác nào chuyện bé xé ra to.
Kéo theo cơ thể không trọn vẹn của mình, ông ta nhanh chóng đi tới chỗ Thiên Đạo giao giới.
Thấy được ánh sáng thánh khiết phía trước, trên mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hai chữ Thiên Đạo, cả người ông ta hoàn toàn thả lỏng.
"Quả nhiên xe đến trước núi ắt có đường, hiện tại có thể thành công tìm được chỗ Thiên Đạo giao giới, tiếp theo chính là thời khắc vùng lên của mình."
Vốn dĩ theo thỏa thuận giữa bọn họ, sau khi đại trưởng lão tìm được chỗ Thiên Đạo giao giới, đương nhiên nên quay lại báo cáo tình hình.
Đến lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau sắp xếp một đám đệ tử tới đây, những trưởng lão khác cũng sẽ đi theo.
Nhưng trước giờ ông ta vẫn luôn là người ích kỷ, liền cảm thấy vô cùng bất mãn khi nghĩ đến những thành quả mà bản thân mình chịu bao nhiêu khổ cực mới có được lại phải chia sẻ với người khác.
"Ha ha, nếu nhóm các người muốn tới chỗ Thiên Đạo giao giới thì tự mình nhảy xuống đi."
Bình luận facebook